Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q1-C17: KHÔNG BIẾT TỐT XẤU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cứ như vậy bị người ta đuổi ra! Hai người nha đầu cũng tức giận không nhẹ, nha đầu mặc y phục màu thủy lam hỏi, "Ma ma, có muốn lại gõ cửa đi vào không?"

Hai người bồi Hương ma ma đến chỉ biết là tới đón một vị tiểu thư, bất quá hai người cũng không biết thân phận cụ thể của vị tiểu thư phải đón về.

Nghĩ đến phu nhân phái Hương ma ma tới đón, thân phận kia nhất định là không tầm thường .

Chỉ là bọn họ cũng quá không coi ai ra gì !

Thế nhưng cứ như vậy đem ba người các nàng đuổi ra khỏi cửa!

Hương ma ma nhưng là một trong hai ma ma đắc lực nhất bên cạnh phu nhân, đến là cho bọn họ mặt mũi! Toàn gia nghèo kiết xác, thế nhưng đuổi các nàng đi ra! Nếu không phải tới đón tiểu thư, các nàng sẽ đặt chân tới cái địa phương nhỏ nghèo này?

Chỉ bằng người ti tiện như bọn họ có tư cách thấy được các nàng?

Hương ma ma mặt đen lại nói, "Đi thôi!" Gõ cửa đi vào lại bị đuổi ra ngoài sao? Nếu là động tĩnh lớn còn không làm cho người ta đến chế giễu?

Tuy nói Thanh Nguyên Trấn là trấn nhỏ, nhưng người đến người đi, ai biết có người gặp qua bà ta đúng lúc ở đây hay không?

"Trở về?" Hai người nha đầu hết sức là kinh ngạc, trăm miệng một lời nói, "Cứ như vậy trở về? Phu nhân bên kia..."

"Chờ sáng mai tới nữa!" Hương ma ma nghiêm khắc quét hai người một cái.

Không quay về còn có thể như thế nào?

Phu nhân ngàn dặn dò vạn nhắc nhở, phải đem người lặng lẽ đón về không thể kinh động người khác, càng không thể để người khác biết bọn họ là người của Vũ Ninh Hầu phủ.

Nhưng tiểu thư tuyên bố nói mấy người bọn họ là tên lừa đảo, phải báo quan.

Này vừa báo quan, không phải đều lộ tẩy?

Nhận lầm người?

Phu thê Tống Đại Bình kia một bộ mặt tham lam, tiểu thư mưa dầm thấm đất nhất định là theo chân bọn họ giống nhau!

Không phải là hiềm khích cho bạc quá ít sao? Ngày mai lại cho thêm hai trăm lượng là được! Bọn họ còn không hoan hoan hỉ hỉ đáp ứng?

Hai người nha đầu vội cúi đầu, "Vậng, ma ma."

Ba người mang theo bực bội tức giận bỏ đi.

Tống Dương nghe được bên ngoài đã không còn thanh âm, lúc này mới ném cái cuốc trong tay qua một bên, kích động chạy về, "Cha, nương, tỷ tỷ bọn họ đi ..."

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Tống Dương sờ sờ đầu, phóng nhẹ bước chân đi tới bên cạnh Tống Đại Bình, ánh mắt nhìn hướng Tống Mộ Cẩn.

Hôm nay mấy người kia nhìn bộ dáng xem ra rất có tiền, tỷ tỷ sẽ không cùng bọn họ trở về, bởi vì tỷ tỷ đã nói qua là không đi!

Hắn cũng chỉ có một người tỷ tỷ này!

Thân hơn ruột thịt!

Tống Mộ Cẩn ngẩng đầu cười cười với hắn, sau đó nói với Tống Đại Bình cùng Trương Tứ Nương, "Cha, nương, cũng không biết lai lịch ba người này thế nào, chúng ta không cần để ý bọn họ!"

"Bắc Bắc." Trương Tứ Nương kéo Tống Mộ Cẩn đến trước mặt của mình, "bọn họ - - "

"Nương, mặc kệ bà Hương ma ma kia nói gì đó đều không nên tin, ai biết bà ta không phải là bởi vì nhìn thấy con bán mảnh ngọc chứ?" Tống Mộ Cẩn nói ra, "Nếu bọn họ thật sự là phụng mệnh thân sinh phụ mẫu con tới đón con, sao lại không dám nói ra tên thân sinh phụ mẫu của con chứ? Tín vật cũng không có một cái, chính là bọn họ đánh ở đâu cũng đều không nói một chữ! Giấu đầu giấu đuôi như vậy thật sự là làm người khác hoài nghi."

Kiếp trước nói mình là tỷ tỷ song sinh của Tống Nhược Đồng, bởi vì bát tự cho nên từ nhỏ dưỡng ở trong miếu, kiếp này bọn họ chẳng lẽ lại muốn dùng thuyết pháp loại này che dấu tai mắt người đem mình đón về sao?

Muốn đón mình trở về, được a, đường đường chính chính tới đón a!

Tống Mộ Cẩn hết sức khẳng định bọn họ không thể nào quang minh chính đại đem mình đón về, chính là nàng biết rõ Văn Lê Hương mua ngọc bội kia là mang đến kinh thành, nàng cũng không có sợ hãi.

Nghe Tống Mộ Cẩn nói, Trương Tứ Nương trên mặt cũng có chút do dự.

Tống Mộ Cẩn tiếp tục nói, "Nương, bọn họ nếu thật là người cha mẹ ruột của con phái đến, nên quang minh chính đại biểu lộ thân phận của mình, xuất ra bằng chứng."

Đầu năm nay lừa đảo nhiều, hơn nữa nữ nhi nhà mình xinh đẹp thật đúng là sợ có người khởi lòng bất chính! Do dự trong lòng Trương Tứ Nương triệt để tiêu mất, "Ân, nếu như thế bọn họ lẽ ra nên đưa ra chứng cứ."

Tống Đại Bình cũng cảm thấy Tống Mộ Cẩn nói cực kỳ đúng, "Bắc Bắc nói rất có đạo lý." Dặn dò Tống Mộ Cẩn nói, "Nếu ban ngày chúng ta ở phía trước bận rộn bọn họ lại đến đây, con ngàn vạn không cần mở cửa, nếu bọn họ không nói đạo lý con liền hô to một tiếng." Bọn họ liền ở phía trước, nữ nhi kêu một tiếng bọn họ có thể trực tiếp nghe được.

Lại quay qua phân phó Tống Dương, "Lần sau bọn họ lại đến liền trực tiếp đánh ra!"

"Dạ!" Tống Dương giọng nói phá lệ vang dội.

Tống Mộ Cẩn nở nụ cười.

Cha mẹ thương nàng lại tâm địa thuần lương, đương nhiên sẽ không nghĩ tới cha mẹ ruột của nàng sẽ cho người đến lén lén lút lút đón nàng về nhà.

Hôm sau lúc Hương ma ma lại đến, cửa đều không thể đi vào.

Hương ma ma tức đến mặt xanh mét.

Sự tình không thể lộ ra, lại không thể lộ ra tin tức của Hầu phủ, Hương ma ma vắt hết óc cũng không thể nghĩ ra một cái biện pháp tốt, sau lại đến hai lần cũng không có kết quả đành phải mang theo một bụng đầy tức giận cùng nha đầu trở về kinh.

Đi đường gần một tháng, ba người mới trở lại kinh thành.

Hương ma ma vừa mới vào cổng Vũ Ninh Hầu phủ, Tống lão phu nhân liền phái người nghênh đón.

Vũ Ninh Hầu phu nhân Hồ thị đang đợi người nghe vậy, gấp rút đến Hòa An Cư.

Hồ thị cùng Hương ma ma chân trước chân sau đến Hòa An Cư, Tống lão phu nhân liếc mắt Hồ thị tóe lui, nói với Hương ma ma, "Tại sao không có đón người trở lại?"

Hương ma ma nhất mực cung kính cúi đầu trả lời, "Hồi lão phu nhân, tiểu thư không muốn trở về."

"Không muốn?" Tống lão phu nhân tức giận nhiều hơn kinh ngạc.

"Đúng, lão phu nhân." Hương ma ma không dám có bất kỳ giấu giếm nào đem sự tình tỉ mỉ đều nói.

"Không biết tốt xấu!" Tống lão phu nhân đem nắp trong tay nặng nề đập lên chung trà, cười một tiếng, trên mặt mưa dầm giăng đầy, nói, "Kia nàng nói chúng ta nhận lầm người, không muốn trở lại, vậy nàng đời này cũng đừng nghĩ đặt chân vào Vũ Ninh Hầu phủ!"

Hương ma ma đầu rủ xuống đất thấp hơn.

Kia không lo nha đầu chết tiệt kia! Hồ thị ở trong lòng mắng một câu, thắt khăn gấm cẩn thận nhìn về phía Tống lão phu nhân, "Mẫu thân, nếu là có người nhìn ra manh mối..."

Vừa nói đến đây, Tống lão phu nhân liền càng thêm căm tức, "Hiện đang lo lắng?"

Nếu không phải bà nhìn thấy ngọc bội chỗ Văn lão phu nhân trong lòng sinh nghi, phu thê hai người bọn họ chỉ sợ sẽ liên tục gạt mình chuyện còn có đứa tôn nữ bên ngoài đi!

Lúc trước bỏ thì bỏ, như thế nào còn để lại ngọc bội, ngọc bội kia cùng mấy đứa tỷ muội Đồng Nhi đều xuất từ nguyên một khối ngọc ra, lại cùng một sư phụ điêu khắc, người thành thạo vừa nhìn liền nhìn ra!

Tống lão phu nhân nhìn về phía Hồ thị, trong mắt không che dấu vẻ không thích chút nào, "Chính mình lưu lại mầm tai vạ, ngươi tự nghĩ biện pháp giải quyết đi! Chỉ cần nhớ kỹ một điểm, không được phép bại hoại danh tiếng Vũ Ninh hầu Tống gia ta!"

Hồ thị sắc mặt trắng nhợt, cúi đầu nói, "Vâng, mẫu thân."

Tống lão phu nhân phất phất tay.

Hồ thị vội vàng khom người cáo lui.

Ra khỏi cửa Hồ thị trên mặt chính là ưu nhã đoan trang bộ dáng tươi cười.

Thẳng trở lại viện tử của mình, Hồ thị sắc mặt mới xoát trầm xuống, vào phòng đưa tay đem trà nha đầu đưa tới trực tiếp liền hất đổ trên mặt đất.

Nha đầu chết tiệt kia!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top