Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q1-C18: CỐ NHÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nha đầu dâng trà là đại nha đầu Chu Sa bên cạnh Hồ thị, làm người hết sức là cơ trí bịch quỳ gối xuống đất, nói, "Nô tỳ tay trơn không có cầm chắc làm phu nhân kinh hãi, nô tỳ đáng chết." Trong viện tử này mặc dù đều là người của phu nhân, đến cùng chính là bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nếu không cẩn thận nói lộ ra một câu, chuyện phu nhân mới từ lão phu nhân bên kia trở lại liền đập phá chung trà sẽ thêm dầu thêm mỡ truyền đi trong phủ.

Hương ma ma đương nhiên hiểu ý Chu Sa, lập tức giận tái mặt nói, "Còn không mau dọn dẹp đi!"

"Nô tỳ dọn liền." Chu Sa lập tức cùng một đại nha đầu khác là Đan Sa lưu loát thu thập mảnh vụn, dẫn theo người trong phòng lui ra ngoài.

Hương ma ma đi lên phía trước đến trước mặt Hồ thị, quỳ gối trên bàn đạp nhẹ nhàng đấm chân cho nàng, một bên nhẹ giọng khuyên nhủ, "Phu nhân, xin người bớt giận."

Lão phu nhân bao nhiêu năm cũng không có cho nàng xem sắc mặt! Hôm nay chán ghét cùng ghét bỏ trong mắt lão phu nhân nàng thấy rất rõ ràng , "Ngươi không nhìn thấy ánh mắt mẫu thân vừa rồi!"

Hương ma ma không có nói tiếp, lão phu nhân đương nhiên không phải là người làm nô tỳ như bà có thể xen vào.

Hồ thị hừ lạnh một tiếng, "Nha đầu chết tiệt kia chính là cái của nợ! Năm đó không nên nhân ái lưu nàng lại!" Nên nghe Hầu gia vừa sinh ra liền trực tiếp bóp chết nàng! Cũng đỡ phải hiện thời phiền não!

Hương ma ma không nhanh không chậm đấm bóp, phu nhân nhà mình một câu cũng không có quan tâm nữ nhi vứt bỏ nhiều năm, bà cũng không cảm thấy bất luận kỳ quái gì, càng không kinh ngạc.

Ở trong cao môn đại hộ, không thiếu nhất chính là nhân từ nương tay.

"Nhưng là hỏi thăm rõ ràng nguyên nhân nàng vì sao bán ngọc?" Hồ thị hỏi.

Im hơi lặng tiếng sống tốt ở trong thôn tốt biết bao!

"Nhà này có lẽ là quá nghèo... ." Hương ma ma ngẩng đầu cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt Hồ thị, sau đó mới lên tiếng, "Nhìn xem so với thô sử nô tỳ bên trong phủ còn kém hơn."

"Còn trùng hợp như vậy bán cho người của Văn gia?" Hồ thị cau mày nói.

"Nô tỳ cố ý nghe ngóng, Văn gia không có ai biết tiểu thư, càng không có đánh qua bất luận quan hệ gì, ngọc là trước đây không lâu mới bán, giống như là lúc ấy Văn gia tiểu thư cùng tiểu thư vừa vặn đụng nhau." Hương ma ma nói ra.

Thật đúng là đúng dịp! Hồ thị không thể không nghĩ nhiều.

Hương ma ma hiểu Hồ thị lo lắng, nói, "Đôi phu phụ kia cũng không biết thân phận của tiểu thư,"

"Thật không biết?" Hồ thị xác nhận hỏi.

Hương ma ma gật đầu khẳng định.

Cho là không biết rõ, vậy làm sao khéo như thế liền mang thứ đó bán cho người Văn gia, là có người âm thầm thao túng? Hồ thị trầm tư.

Ngoài cửa truyền tới tiếng nha đầu, "Phu nhân, Hầu gia đến đây."

Hồ thị gấp rút đứng dậy đến cửa đón Vũ Ninh hầu Tống Vấn vào nhà, lại tự mình ôn nhu tri kỷ hầu hạ hắn đổi y phục.

Không đợi đầy tớ dâng trà, Hồ thị cho mọi người lui ra ngoài, tự tay rót trà bưng đến trước mặt hắn, sau đó ngồi đối diện hắn tinh tế đem chuyện tình Hương ma ma đi bên kia cặn kẽ nói với hắn.

Tống Vấn mặt không đổi sắc nhấp một ngụm trà.

Hồ thị liền nói ra lo lắng của mình, "Thiếp là lo lắng có người cố ý nhằm vào Hầu phủ."

Tống Vấn suy tính trong chốc lát, mới lên tiếng, "Hay là nghĩ biện pháp đón người trở lại đi, chỗ mẫu thân để ta đi nói, đến cùng có người ở sau lưng giở trò hay không, ta sẽ phái người đi qua tra." Mặc kệ có người hay không, đón người trở về vẫn tốt.

Nếu là ngoài ý muốn trùng hợp, đó là tốt nhất.

Nếu là có người sau lưng sai sử, hắn ngược lại muốn nhìn một chút là ai muốn nhằm vào Hầu phủ? Hoặc là nhằm vào Tống Vấn hắn!

Nghe lời của hắn, Hồ thị trong lòng lo lắng vơi đi hơn phân nửa, cúi đầu ôn nhu nói, "Đều là lỗi của thiếp, nếu năm đó nghe Hầu gia vậy thì hôm nay cũng sẽ không phiền toái nhiều như vậy."

...

Vào thu, thời tiết mát mẻ rất nhiều, danh tiếng Tri Vị Cư ở trong trấn cũng dần dần truyền ra, ngày hôm đó Tống Dương một cái liền nhận ra Văn Lê Hương chủ tớ vào Tri Vị cư, đi cùng nàng còn có một vị công tử mặt mày tuấn lãng.

Văn Lê Hương là cùng huynh trưởng Văn Huy tới, ngay từ đầu không có chú ý đợi sắp ăn xong rồi, nha đầu ở bên người nhắc nhở, mới nhận ra Tống Dương, gấp rút kêu hắn đến, "Ngươi là..."

"Chào công tử, tiểu thư." Tống Dương hiện thời trầm ổn không ít, không chút hoang mang hướng về huynh muội Văn Huy, Văn Lê Hương hành lễ.

"Ngươi không nhớ rõ ta? Mấy tháng trước, ngươi cùng tỷ tỷ của ngươi..." Văn Lê Hương nói, "Người kia là tỷ tỷ của ngươi đi? Ở Thúy Bảo Các? Còn nhớ không?"

Làm sao có thể không nhớ rõ! Tống Dương gật đầu nhẹ, "Tiểu thư nói đúng, kia là tỷ tỷ ta."

"Ngươi là ở chỗ này làm công sao? Ta còn muốn cùng tỷ tỷ của ngươi nói tiếng cám ơn đây." Văn Lê Hương cười nói. Tổ mẫu gửi thư đến, nói hết sức thích ngọc bội kia.

Tổ mẫu lớn tuổi, bọn họ làm vãn bối không phải ngóng trông lão nhân gia bà thật vui vẻ, khỏe mạnh sao?

"Ân, ta ở chỗ này làm công." Đến cùng là vị tiểu thư này mua ngọc bội của tỷ tỷ, bọn họ mới có thể mở được cái tiệm này, hơn nữa nàng ra giá so với chưởng quỹ kia nói còn nhiều hơn! Tống Dương trong lòng còn có cảm kích, "Tỷ tỷ ở đây, tại hậu viện."

"Thật vậy chăng? Ta ở trước mặt nói với nàng tiếng cám ơn, ngươi có thể mang ta đi không?" Văn Lê Hương cười nói.

"Lê nhi." Văn Huy bất đắc dĩ vỗ trán.

"Có thể, đương nhiên có thể xin chờ một chút." Này còn sớm, trừ bọn họ ra cũng không có khách nhân nào, Tống Dương lập tức xoay người đi phòng bếp cùng cha mẹ nói một tiếng, liền thỉnh Văn Lê Hương đi hậu viện.

Văn Huy không có biện pháp đành phải đi theo.

Tống Mộ Cẩn cũng không ngờ tới Tống Dương dẫn Văn Lê Hương đến, vội vàng hành lễ.

Văn Lê Hương cười tươi như hoa hoàn lễ, "Lần trước, đa tạ cô nương bỏ những thứ yêu thích."

"Văn cô nương nói quá lời, ta nên cảm tạ cô nương mới đúng." Tống Mộ Cẩn mỉm cười nói.

Văn Lê Hương cười một tiếng, nói, "Chúng ta không cần cám ơn lại cám ơn như vậy."

"Tống Mộ Cẩn." Tống Mộ Cẩn cười lại đem Tống Dương giới thiệu.

"Đây là ca ca của ta, Văn Huy." Văn Lê Hương chỉ chỉ Văn Huy bên cạnh.

Dung mạo tuấn tú, dáng người cao to như tùng, nụ cười trên mặt như thể ánh mặt trời đầu mùa hè ấm áp, sáng lạn, làm người ta sinh lòng hảo cảm, Tống Mộ Cẩn nhìn thoáng qua, lập tức quỳ gối hành lễ.

"Tống cô nương hữu lễ." Văn Huy chắp tay hoàn lễ nói.

Huynh muội hai người ngây ngốc chỉ chốc lát liền cáo từ, Tống Mộ Cẩn đưa đến phía trước.

Trương Tứ Nương biết Văn Lê Hương là người mua ngọc bội, thừa dịp ít người phòng bếp nguyên liệu lại có sẵn, làm mấy thứ điểm tâm nhỏ cho Văn Lê Hương mang về ăn vặt.

Văn Lê Hương cũng không khách khí, vui vẻ nhận lấy nói với Trương Tứ Nương, "Đại nương, lần sau ta lại đến."

"Tốt quá, cô nương khi nào thì muốn đến thì cứ việc đến!" Trương Tứ Nương hòa ái nói.

Văn Lê Hương cám ơn một phen, mới kéo Văn Huy rời đi.

"Thật là một cô nương tốt." Trương Tứ Nương tùy tâm nói ra.

Nghe nói Huyện lệnh Văn đại nhân dưới gối có một đôi trai gái, hai người bọn họ họ Văn, quần áo lại phú quý phi phàm, nói năng ưu nhã, nghĩ đến nếu không phải là nhi nữ của Huyện lệnh đại nhân thì chính là người thân thích của Văn đại nhân.

Tống Mộ Cẩn cười gật đầu.

"Cha, nương, mấy ngày nữa cho con đi xem tú nữ một chút được không?" Một bên Tống Dương bất ngờ nói.

Qua vài ngày có tú nữ đến đây vào kinh tham gia tuyển tú đầu mùa xuân sang năm.

Lại sợ Trương Tứ Nương cùng Tống Đại Bình không đáp ứng, Tống Dương thêm một câu, "Tỷ tỷ cũng muốn đi ."

"Chính mình ham chơi, còn kéo tỷ tỷ làm cớ!" Trương Tứ Nương nói, bất quá nghĩ tới nữ nhi cùng nhi tử từ khi chuyển đến trong trấn chưa từng đi chơi, vẫn là đáp ứng, "Cẩn thận chút, chú ý an toàn, chiếu cố tốt tỷ tỷ."

Tống Dương vui vẻ đồng ý.

Tống Mộ Cẩn mặt mỉm cười, trong lòng có vài phần mong đợi.

Kỳ thật coi như Tống Dương không đề cập tới, nàng cũng muốn đi .

...

Đến ngày đó, nghe xong thời gian tú nữ vào thành, hai tỷ đệ nói trước sẽ đi qua, ở trong một đám tú nữ thiên kiều bá mị, Tống Mộ Cẩn liếc mắt liền thấy người kia như hoa mùa hạ rực rỡ tươi đẹp chói mắt - - nàng muốn gặp một vị cố nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top