Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q1-C19: LÀM SAO NÓI CHO NÀNG BIẾT?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Da thịt khi sương trại tuyết, ngũ quan diễm lệ bức người, vóc người lồi lõm đúng mực, đôi mắt sáng như ánh mặt trời mùa hè tung bay, dần dần trùng khớp với Giang Tuyết Ảnh trong trí nhớ.

Rung động lòng người như trong trí nhớ, giống như kiếp trước hào hoa phong nhã tuyệt thế như vậy.

Tống Mộ Cẩn nhìn thấy nàng, có chút ít kích động.

Trước thời điểm quyết định đến trong trấn, nàng còn không nghĩ tới, về sau dời qua đến đây nghe nói có tú nữ đi qua đây vào kinh thành, nàng mới nhớ tới, Giang Tuyết Ảnh lớn hơn nàng hai tuổi phải ở trong đó.

Có lẽ là Tống Mộ Cẩn ánh mắt quá rõ ràng, Giang Tuyết Ảnh nghiêng đầu nhìn lại.

Bên ngoài tường rào của trạm dịch là đám người rộn ràng, không nhìn thấy cái gì khác thường, thu hồi ánh mắt cùng với tú nữ khác được quan binh hộ vệ đi vào bên trong trạm dịch.

Thấy người đi xa Tống Mộ Cẩn mới thu hồi ánh mắt, vừa quay đầu đã nhìn thấy Tống Dương căng thẳng dị thường nhìn về phía nàng.

"Đệ làm sao? Trên mặt tỷ không tốt?" Tống Mộ Cẩn cười hỏi.

Tống Dương nhìn nàng nói ra, "Đôi mắt tỷ tỷ trông mong như tiểu cẩu nhìn thấy thịt nhìn xem những tú nữ kia, tỷ tỷ có phải hết sức hâm mộ các nàng?"

Đôi mắt trông mong như tiểu cẩu nhìn thấy thịt? Tống Mộ Cẩn cốc đầu hắn một cái, "Có ai nói tỷ tỷ nhà mình như vậy ?"

Tống Dương che cái trán, nói, "Chính là ánh mắt như vậy!"

Tống Mộ Cẩn nhíu lông mày, "Còn nói!"

"Tỷ tỷ." Tống Dương có chút không dám chọc tỷ tỷ nghiêm túc như vậy, bất quá vẫn cảm thấy phải nói tiếp, "Tỷ tỷ, đệ nghe nói trong hoàng cung tuy là xanh vàng rực rỡ, nhưng nhiều quy củ cực kỳ."

Là sợ mình tiến cung thua thiệt chịu ủy khuất đi! Tống Mộ Cẩn nở nụ cười, "Đệ nói nhăng gì đấy! Con mắt nào của đệ nhìn thấy tỷ hâm mộ ? Yên tâm đi, ta tỷ tỷ của đệ không có hâm mộ các nàng."

Vừa rồi nhãn tình nhìn cũng không chớp ! Tống Dương ánh mắt lộ ra không tin.

"Tỷ tỷ chính là cảm thấy các nàng đẹp mắt." Tống Mộ Cẩn nói.

Đương nhiên không thể nói nàng muốn xem Giang Tuyết Ảnh một chút, nếu không Tống Dương nhất định sẽ hỏi nàng nghĩ thế nào mà đến xem nàng ấy, lại không biết nàng.

Nếu thật sự là Tống Mộ Cẩn mười ba tuổi đương nhiên là không biết Giang Tuyết Ảnh, chỉ là hiện thời nàng sống qua một kiếp, kiếp trước Tống Mộ Cẩn biết Giang Tuyết Ảnh, hơn nữa quan hệ với nàng ấy cũng không tệ lắm.

Nói ra, Giang Tuyết Ảnh như thế một truyền kỳ oanh oanh liệt liệt.

Giang Tuyết Ảnh xuất thân Giang gia danh môn vọng tộc Tuyền Châu, mười lăm tuổi dự tuyển tú nữ lại được Tuyên Nhân Đế thưởng thức chỉ hôn cho Nhị hoàng tử, Giang Tuyết Ảnh tướng mạo xinh đẹp, Nhị hoàng tử anh tuấn, hai người trai tài gái sắc ở kinh thành từng là giai ngẫu người người ca ngợi.

Nhị hoàng tử từng nói nhân sinh được hiền thê này còn cầu gì hơn, đã từng ưng thuận một đời một kiếp một đôi, lúc ấy kinh thành danh viện quý nữ đều vô cùng hâm mộ nàng.

Nhưng vừa lúc Nhị hoàng tử thực sự vinh đăng bảo vị, Giang Tuyết Ảnh lại đến Tể Nguyên Tự để tóc tu hành.

Vốn nên là mẫu nghi thiên hạ lại để tóc xuất gia, trong chuyện này có nguyên do gì, không ai biết được.

Trong Tể Nguyên Tự không ít người đều là từ trong cao môn đại hộ đến, từng có người lén lút nói Nhị hoàng tử kỳ thật thích là Tạ gia Tạ Tĩnh Uyển, có phải thật vậy hay không nàng cũng không hỏi qua Giang Tuyết Ảnh, có điều Nhị hoàng tử đăng cơ làm Văn Chiêu đế không bao lâu liền phong Tạ gia cô nương Tạ Tĩnh Uyển làm quý phi cho nàng chưởng phượng ấn, lại hai năm sau thì đeo lên mũ phượng mẫu nghi thiên hạ.

Mặc kệ đồn đãi có phải thật vậy hay không, Tống Mộ Cẩn đều xem thường Nhị hoàng tử, thân là nam nhân còn là vua của một nước, tại sao có thể nói không giữ lời?

Lúc ở trong chùa, mình và nàng quan hệ tốt nhất.

Cũng không biết kiếp trước sau khi mình chết nàng như thế nào? Có bị Văn Chiêu đế đón về cung hay không? Hay là như nàng mơ ước, đi xem sơn sơn thủy thủy khắp thiên hạ ?

Nếu là có thể gặp nàng trực diện thì tốt rồi.

Nhưng tú nữ không phải đơn giản có thể thấy?

Khó được Tống Dương nghỉ một ngày, Tống Mộ Cẩn liền dẫn theo hắn ở bên ngoài ăn cơm trưa mới trở về.

Tống Mộ Cẩn là nghĩ không có khả năng gặp Giang Tuyết Ảnh, nhưng nghĩ tới có thể xa xa liếc nhìn nàng một cái cũng được rồi, kiếp này các nàng có thể không còn có cơ hội cùng xuất hiện.

Bất quá Tống Mộ Cẩn ngoài ý muốn chính là, qua hai ngày Văn Lê Hương dẫn theo nha đầu tới cửa .

"Có người tú nữ sinh bệnh cái gì đều ăn không vô, liền muốn ăn thạch anh bánh đậu xanh, thỉnh vài người sư phụ đều nói làm không đúng... Bọn họ đã trì hoãn nhiều ngày. Không thể trì hoãn nữa , đại phu cũng nói ăn đồ mới bổ sung nguyên khí." Văn Lê Hương xin lỗi nói, "Ta nghĩ lần trước đại nương làm cho ta điểm tâm hương vị rất tốt, cho nên sau khi xin chỉ thị phụ thân liền đến thỉnh đại nương đi qua làm chút ít cho vị cô nương kia, đại nương yên tâm sẽ không để cho người chạy vô ích ... Đồ đều chuẩn bị xong, đại nương đi có thể lập tức làm."

"Không phải là làm thạch anh bánh đậu xanh sao? Nói cái gì chạy vô ích, lúc này trong tiệm không có khách, được, ta cùng người đi qua." Trương Tứ Nương thật thích Văn Lê Hương, miệng vừa đáp ứng vừa cởi tạp dề trên người xuống, nói, "Cũng chỉ sợ không hợp khẩu vị cô nương kia ."

"Cám ơn đại nương." Văn Lê Hương cười ngọt ngào nói. Hiện thời sư phụ nổi danh trong trấn đều thỉnh đi, đều không hợp khẩu vị, hộ tống quan binh lại không phải là người địa phương, chưa quen cuộc sống nơi đây đến trước mặt phụ thân cầu xin, phụ thân cũng sầu lo, hiện thời cũng chỉ có thể thử một lần.

"Nương, con đi giúp người trợ thủ." Tống Mộ Cẩn nói.

Trương Tứ Nương đương nhiên là không muốn nữ nhi đi, bất quá do dự chút vẫn là gật đầu, "Được." Thạch anh bánh đậu xanh kia là nữ nhi tự nói với mình làm như thế nào , nếu không nàng làm sao sẽ làm ra điểm tâm tinh xảo như vậy? Nàng tối đa cũng sẽ làm bánh đậu xanh mà thôi.

Văn cô nương có thể nói là ân nhân của bọn họ, nữ nhi có thể giúp đỡ nổi đi.

Đổi y phục, hai mẹ con lên xe ngựa của Văn Lê Hương đi trạm dịch.

Phòng bếp bên trạm dịch đều chuẩn bị xong.

Tống Mộ Cẩn nói là đi hỗ trợ, kỳ thật Trương Tứ Nương cũng không cần nàng động thủ, chỉ để nàng ở bên cạnh nhìn xem.

Sau khi làm xong để nha đầu đưa qua.

Văn Lê Hương cũng chờ ở bên trong, chắp tay trước ngực nói ra, "Hy vọng lần này vị cô nương kia có thể thích."

Mẫu thân của Giang Tuyết Ảnh là người Giang Nam, giỏi nhất làm loại điểm tâm mềm mại nhu nhu lại đẹp mắt này, nàng thích ăn nhất thạch anh bánh đậu xanh, kiếp trước còn là nàng dạy mình làm!

Người ngã bệnh, hẳn là nàng đi!

Tống Mộ Cẩn ở trong lòng suy đoán.

Nha đầu rất nhanh liền vui vẻ trở lại, "Giang cô nương ăn nhiều khối lắm, nói muốn cám ơn đại nương."

"Đại nương, Mộ Cẩn, chúng ta qua đi xem một chút." Văn Lê Hương thở phào nhẹ nhõm.

Tống Mộ Cẩn nhếch miệng, đỡ Trương Tứ Nương theo Văn Lê Hương đi đến phòng Giang Tuyết Ảnh.

Giang Tuyết Ảnh dựa ngồi ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, đầu tóc xõa như gấm vóc, không diễm lệ bức người nhưng nhiều thêm vài phần nhu nhược mỹ lệ, càng thêm nhiếp hồn người khác.

"Cám ơn đại nương." Giang Tuyết Ảnh nói với Trương Tứ Nương.

"Cô nương nói quá lời..." Trương Tứ Nương bởi vì nàng là tú nữ có chút khẩn trương cùng câu thúc, bất quá thấy nàng bệnh đến điềm đạm đáng yêu, thanh âm cũng ôn nhu vài phần.

Giang Tuyết Ảnh khẽ mỉm cười, ánh mắt có chút ít nhớ lại, " Điểm tâm đại nương làm so với nương ta làm ăn ngon như nhau." Lại tiếp tục tinh tế hỏi Trương Tứ Nương làm như thế nào.

Tống Mộ Cẩn đứng ở một bên, cũng rất là tức ngực.

Làm sao nói cho nàng biết, Nhị hoàng tử là ngụy quân tử nói không giữ lời a! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top