Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q1-C4 : PHẢI KIẾM TIỀN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Xuân Phân nghĩ như thế nào, Tống Mộ Cẩn đương nhiên là đoán không được, chỉ là Hứa Xuân Phân muốn đánh chủ ý gì, nàng cũng sẽ không nhân từ nương tay, trước giờ Hứa Xuân Phân chưa từng coi mình là chất nữ.

Cho nên nàng không cần biết Hứa Xuân Phân sẽ nghĩ như thế nào, nàng hiện thời suy tính là làm thế nào để cái nhà này ngày càng tốt hơn.

Nhà trước mắt Tống Mộ Cẩn.

Sân viện nho nhỏ, nhà chính có một gian phòng khách, mình ở một gian, Tống Đại Bình cùng Trương Tứ Nương mang theo Tống Dương ở một gian, sau đó lại thêm một gian phòng bếp nhỏ, trong nhà cơ hồ là chỉ có bốn bức tường, Trương Tứ Nương tay chân nhanh nhẹn, bên trong bên ngoài đều được thu dọn sạch sẽ.

Quanh năm suốt tháng một nhà bốn người miễn cưỡng có thể duy trì ấm no, nhưng nếu có bệnh ốm đau hoặc là xảy ra chuyện gì thì phải vay tiền bên ngoài.

Phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, để cha mẹ cùng đệ đệ có ngày tháng tốt đẹp!

Cha mẹ nuôi mình hơn mười năm, hơn nữa so với Tống Dương thân sinh nhi tử còn thương yêu mình nhiều hơn.

Hạ Lâm thôn không lớn, thôn dân khoảng hơn một trăm hộ.

Thôn ven sông, nhưng chỉ là một con sông nhỏ, dưới sông cũng chỉ có một ít cá tôm, cho nên dựa vào sông là không ổn.

Cũng may còn có núi.

Núi sau thôn trải dài không ngừng nhìn không thấy đỉnh, trong thôn có truyền thuyết truyền qua mấy đời, nói sâu trong núi có thần tiên, còn có trong thạch động sâu nhất cao nhất trên núi có dấu vàng, nói là dùng gậy đâm một cái có thể đâm trúng vàng, có điều vàng đó là có yêu quái bảo hộ.

Cho nên, xưa nay cũng chỉ có vài người trong thôn có chút thân thủ lưu loát ở ngoài núi đánh chút ít sản vật núi rừng về dùng trong nhà.

Nói gì mà thần tiên cùng vàng cùng yêu quái ăn thịt người Tống Mộ Cẩn đều không tin, nhưng mà, nàng tin tưởng trong núi nhất định là có đồ có thể kiếm tiền!

Cái gọi là xuống sông kiếm nước, lên núi kiếm ăn, nước đã không được, vậy núi khẳng định có hy vọng.

Kiếp trước, lúc nàng ở trong chùa đi theo các sư phụ biết không ít thảo dược, này rừng sâu núi thẳm nhất định là có thảo dược hoang dại! Nàng tuy là người không hiểu y thuật, nhưng cũng biết không ít dược.

Nghĩ như vậy, Tống Mộ Cẩn liền đem ý tưởng muốn lên núi một chuyến nói với Trương Tứ Nương cùng Tống Đại Bình.

"Như vậy sao được?" Trương Tứ Nương thương nữ nhi, không cho nàng đi lên núi, "Ngươi nếu như đụng phải cái gì, hay bị té thì phải làm sao? Không thể đi."

"Nương, con đi xem một chút." Tống Mộ Cẩn cười nói, "Con sẽ cẩn thận ."

"Ngươi chưa từng đi lên núi! Hơn nữa mưa mới tạnh mấy ngày, trên núi đường trơn trượt". Trương Tứ Nương một lòng lo lắng nữ nhi sẽ bị thương.

Những năm này nàng chưa từng đi lên núi bước ra thôn, chính là việc nhà Trương Tứ Nương cũng không cho nàng đụng vào, Trương Tứ Nương đây là lo lắng mình sẽ bị thương, Tống Mộ Cẩn biết là nương lo lắng và đau lòng thay mình, nhưng kiếp trước mình đã trải qua những chuyện kia, lên núi là không nói chơi.

Kiếp trước nàng sau khi đi kinh thành, cũng phải mất thời gian một năm mới ở trong chùa, khi đó người của Vũ Ninh hầu phủ hận không thể trực tiếp ăn tươi nuốt sống nàng, làm sao bỏ ra bạc để người trong chùa chiếu cố nàng? Cho nên, ở trong chùa ba năm, mặc dù các sư tỉ muội trong chùa không cố ý hà khắc nàng, nhưng nàng cũng trải qua nhân gian khó khăn, nếm qua đau khổ! Tống Mộ Cẩn nhìn thoáng qua Tống Dương, nói với Trương Tứ Nương, "Nương, người không cần lo lắng, con sẽ để đệ đệ đi theo giúp."

Tống Dương nhớ đến hoa đỗ quyên trên núi, chỉ nghĩ là Tống Mộ Cẩn muốn đi xem hoa với đem hoa về liền gật đầu nói với Trương Tứ Nương, "Nương, con đi với tỷ tỷ, người yên tâm con sẽ chiếu cố tốt tỷ tỷ ."

Hai tỷ đệ đồng lòng, Trương Tứ Nương liền nhìn về phía Tống Đại Bình, "Nhưng Bắc Bắc chưa từng lên núi, chàng nói xem."

Tống Mộ Cẩn nũng nịu nói, "Cha, nương, con nằm mấy ngày nay, liền muốn ra ngoài đi dạo."

''Đúng vậy, đúng vậy tỷ tỷ bị bệnh nhiều ngày, ra ngoài đi dạo cũng tốt." Tống Dương gật đầu bảo đảm nói ra, "Con nhất định chiếu cố tỷ tỷ thật tốt!"

Nghe tiếng nữ nhi mềm mại nói, Trương Tứ Nương liền mềm lòng, bất quá vẫn là nhìn về phía Tống Đại Bình.

Tống Đại Bình suy nghĩ một chút, giải quyết dứt khoát, "Nếu Bắc Bắc đã muốn, để con đi một chút cũng tốt." Vừa nhìn về phía Tống Mộ Cẩn cùng Tống Dương nói ra, "Bất quá nhớ kỹ, không được đi vào sâu trong núi, ở bên ngoài xem một chút là được rồi."

Tống Mộ Cẩn cùng Tống Dương liền vội vàng gật đầu.

Hai người ăn điểm tâm xong xuất phát, còn mang theo cung tên.

Hai người đi hai khắc mới đi đến dưới chân núi, Tống Dương thập phần hiểu chuyện hỏi, "Tỷ tỷ, có mệt hay không, có muốn nghỉ một lát..."

Làm như Tống Mộ Cẩn tỷ tỷ đây là đóa kiều hoa.

"Không mệt". Tống Mộ Cẩn lắc đầu.

"Uống miếng nước đi." Tống Dương đem sọt đặt trên mặt đất, đem nước lấy ra đưa cho Tống Mộ Cẩn, sau đó lại lấy túi nước của mình ra mở nắp ngửa đầu uống hai hớp.

Tống Mộ Cẩn uống một ngụm, đậy nắp kín đưa cho Tống Dương, Tống Dương đem hai túi nước đều bỏ vào bên trong cái sọt, lại nói, "Ăn hai cái bánh đi!"

"Hiện tại không muốn ăn." Tống Mộ Cẩn nói, nhìn quanh bốn phía.

Đây là phía ngoài núi, ngoại trừ cây, cành mận gai ra, không có thảo dược có thể hái được.

Thấy nàng không ăn, Tống Dương cũng không có ăn, con mắt nhìn quanh bốn phía, xem có thể có con thỏ hoặc là gà rừng các loại động vật nhỏ hay không.

Hai người nghỉ một lát, lại tiếp tục đi lên phía trước.

Một đường từ từ đi tới, Tống Mộ Cẩn cũng chỉ là đào được chút ít tấc đông cùng bán hạ, còn hái được một ít nấm dại.

Tấc đông và bán hạ là thảo dược thường gặp, cũng không đáng bao nhiêu tiền, xem ra muốn tìm được thứ đáng giá phải đi sâu vào bên trong a!

Tống Mộ Cẩn ngẩng đầu nhìn ngọn núi lớn.

Tống Dương không biết rõ suy nghĩ của Tống Mộ Cẩn, chỉ nghĩ tỷ tỷ muốn hắn hái cái gì đào cái gì hắn đều tỉ mỉ hái hái đào đào bỏ vào trong sọt nhỏ của mình, đến giữa sườn núi, Tống Dương tìm một chỗ tương đối bằng phẳng, nói với Tống Mộ Cẩn, "Tỷ tỷ, tỷ ở chỗ này chờ đệ, đệ đi đào vài cây hoa đỗ quyên, sau đó lại hái cho tỷ chút ít sơn môi." (sơn môi – raspberry – mâm xôi)

Mùa này đúng là mùa sơn môi chín.

Tống Mộ Cẩn gật đầu.

Tống Dương lưu lại nước cùng lương khô cho Tống Mộ Cẩn, lại để lại cung tên cho nàng, lúc này mới cầm cuốc nhỏ cõng cái sọt đi.

Chờ hắn đi rồi, ánh mắt Tống Mộ Cẩn nhìn đường đi sâu vào trong núi.

Cây xanh ngắt, đường cơ hồ đều bị nhánh cây rừng cùng cành mận gai bịt kín.

Tống Mộ Cẩn nhìn phương hướng Tống Dương đi lúc nãy một cái, nghĩ hắn cần phải một lát nữa mới về tới, liền hướng về đường kia mà đi.

Thuận đường, đi một lát, Tống Mộ Cẩn nhíu mày dừng lại bước chân.

Quá yên tĩnh, hầu như không nghe được bất luận tiếng côn trùng kêu hay chim hót gì hết, yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Bầu không khí ngưng trọng quỷ dị như thế, Tống Mộ Cẩn có chút quen thuộc, là sát khí! Bởi vì nàng đã từng tự tay giết người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top