Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q1-C50: TRÊN ĐƯỜNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Xuân Phân chỉ có một trai một gái chắc chắn sẽ hỏi thăm cùng điều tra Điền Tự thật kỹ, biết được Điền Tự làm người thế nào chắc chắn sẽ oán trách Tống Hương Bình, hai người bọn họ nhất định là sẽ tranh cãi.

Như thế hai người sẽ không đi tìm cha mẹ gây phiền toái, Tống Mộ Cẩn còn cố ý nhờ Lâm thẩm hỗ trợ nhìn xem chút ít, nếu trong nhà có chuyện gì liền gửi thư cho nàng.

Trước khi đi lại thỉnh Lưu lão bản hỗ trợ lưu ý phòng ở.

Chuyện trong nhà an bài thỏa đáng, nàng cũng có thể yên tâm đi kinh thành.

Nếu không Tống Hương Bình cùng Hứa Xuân Phân không có việc gì chính là đi tìm phiền toái, đi giẫm mấy cước, hoặc chiếm tiện nghi, cha mẹ làm người lại ôn hòa nàng đi kinh thành cũng có chút không yên lòng.

Ba người một đường là cùng thương đội lên đường, thương đội mặc dù không phải đi kinh thành nhưng cũng có thể cùng chung một đoạn đường, người ta đều biết Tống Đại Bình, cho nên đối với ba người Tống Mộ Cẩn có chút chiếu cố.

Khí trời mùa xuân bắt đầu ấm lại, lúc cách kinh thành còn có bốn ngày lộ trình, ba người Tống Mộ Cẩn cùng thương đội tách ra.

Thủ lĩnh thương đội muốn tìm vài người quen thuận đường chiếu cố bọn Tống Mộ Cẩn đi kinh thành, dù sao bọn họ buôn bán người quen biết nhiều, cho nên muốn nhờ người quen trên đường chiếu cố cho họ.

Tống Mộ Cẩn cảm tạ hắn có hảo ý uyển chuyển cự tuyệt, mang theo Tống Dương cùng Lâm Quân lên đường.

Như Tống Mộ Cẩn đoán, Hứa Xuân Phân tự thân xuất mã đã điều tra hơn nửa tháng cuối cùng cũng thăm dò ra chuyện Điền Tự, tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.

Tống Hương Bình sao lại có thể không có lương tâm như thế? Liền Điền Tự một người không đáng tin như vậy lại giới thiệu cho cháu gái của mình, đây chính là chất nữ ruột thịt, ả thế nào có thể làm được?

Hứa Xuân Phân lúc đầu liền tìm tới Tống Hương Bình, "Ngươi còn có lương tâm hay không, Tú Nhi nhưng là chất nữ ruột thịt của ngươi mà!"

Tống Hương Bình bắt đầu có chút ít mơ hồ, nhưng lập tức cũng biết ý tứ mà Hứa Xuân Phân nói, ả đã sớm biết Hứa Xuân Phân trước sau gì cũng sẽ biết, cho nên một chút cũng không ngoài ý muốn cười như không cười nhìn sang, "Ơ, ngươi cũng biết chất nữ a, sao lúc trước ngươi muốn ta đem chất nữ ngươi giới thiệu cho ông chủ tiệm đèm lồng kia a?"

Bản thân không có lương tâm, mụ ta cùng mình chẳng qua kẻ tám lạng người nửa cân thôi!

Hứa Xuân Phân tức giận đến nắm chặt tay.

Tống Hương Bình cũng không phải là đèn đã cạn dầu, nhìn một phen nắm chặt tay của mụ lạnh lùng nói ra, "Lại không phải là ta buộc ngươi gả nữ nhi! Hiện thời con gái của ngươi đã là người của Điền gia, Thanh Nguyên Trấn có hơi lớn, chẳng lẽ ngươi muốn huyên náo đến Tú Nhi không mặt mũi gặp người ngươi mới cam tâm?" Lại vẫn dám đối với mình động thủ? Con gái Tống Ngọc Tú của mụ nhưng là mang bầu mà gả đi!

Hứa Xuân Phân tức giận đến đôi môi đều phát run, "Ngươi... Ngươi..."

"Này biết quay đầu lại là bờ, những thứ kia đều là chuyện trước khi thành thân ngươi cũng đừng níu lấy không tha, con người a ai không có cái thời tuổi trẻ khinh cuồng? Hiện thời Điền con rể đối với Tú Nhi không phải thật là tốt? Ta nghe nói từ sau khi hắn thành thân rất quy củ, cho nên đệ muội ngươi hãy yên tâm, xem ra Tú Nhi chính là người trong định mệnh của hắn." Tống Hương Bình ngược lại mắt nhìn bên ngoài, "Tú Nhi là chất nữ của ta, chẳng lẽ ta thực còn có thể hại nàng sao?"

Vừa nói vừa nhìn ngoài phòng một cái.

Bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng Uông lão phu nhân nói với người khác.

Nữ nhi đã gả cho Điền Tự, sự tình nếu thật là nháo lớn thua thiệt cuối cùng là nữ nhi! Hứa Xuân Phân chỉ có thể cắn răng nuốt máu, hung hăng trừng mắt nhìn Tống Hương Bình liền đứng dậy cáo từ.

Rời khỏi Uông gia, Hứa Xuân Phân đi Điền gia.

Tống Ngọc Tú hết sức là kinh ngạc.

Hứa Xuân Phân nhìn xem bụng nàng nổi lên cao cao mặt lại không có dài thịt, trong lòng một trận quặn đau, kéo tay của nàng cẩn thận quan tâm hỏi một phen, sau đó mắt nhìn cửa sổ, phóng nhẹ thanh âm hỏi, "Sao trên mặt cũng không có dài ra chút thịt nào? Không có quen sao?"

Tống Ngọc Tú lòng chua xót không thôi, hốc mắt nóng lên nước mắt thiếu chút nữa liền chảy ra.

Hứa Xuân Phân lập tức nóng nảy, "Có phải chịu ủy khuất hay không? Có phải con rể Điền đối với ngươi không tốt hay không? Bị ủy khuất gì nói với nương, nương chắc chắn lấy lại công đạo cho ngươi!"

"Chính là nhớ nương, còn có cha cùng Hòe Hòe nữa." Tống Ngọc Tú đưa tay lau góc đôi mắt đẫm lệ một cái, mỉm cười nói "Con rất tốt ăn cũng tốt, mẹ chồng và công công đều thương con vô cùng, tướng công hắn lại săn sóc con, nương không cần lo lắng."

Hứa Xuân Phân không tin nhìn nàng.

"Nương, người không cần lo lắng nữ nhi thực rất rất tốt." Tống Ngọc Tú cười ngọt ngào kéo ra đề tài, "Đúng rồi, nương hôm nay tại sao cũng tới?"

Tống Ngọc Tú không muốn nói Hứa Xuân Phân lại không thể bức nàng.

Mắt nhìn bụng của nàng, hy vọng duy nhất của Hứa Xuân Phân hiện thời chính là nữ nhi có thể một lần được con trai!

Bồi Tống Ngọc Tú nói chuyện một hồi Hứa Xuân Phân mới lưu luyến không rời cáo từ, trên đường về nhà mụ càng nghĩ thì càng tức, càng tức lại càng hận Tống Hương Bình, nghiến răng nghiến lợi vắt hết óc nghĩ trả thù Tống Hương Bình như thế nào.

...

Ba người Tống Mộ Cẩn hai ngày trước đều là bình an, thời điểm thức dậy ngày cuối cùng, trưa ngày thứ ba mới vừa đi đến một nơi trước không có khách điếm sau không có thôn làng ven đường chỉ có ngôi miếu nhỏ đổ nát, ba người Tống Mộ Cẩn mang theo lương khô cùng nước, liền chuẩn bị qua đó nghỉ ngơi sau đó tiếp tục gấp rút lên đường.

Nhưng, ba người đến gần vừa nhìn, lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Trên đất có hai người, một lão nhân, một người trẻ tuổi tóc tai rối bù, trên người áo vải đã bạc đến trắng nhách.

Hai người té trên mặt đất không nhúc nhích, Tống Dương lớn tiếng mở miệng hô hai tiếng cũng không có một chút phản ứng.

"Ta qua xem một chút." Lâm Quân lớn tuổi nhất, nói với Tống Mộ Cẩn cùng Tống Dương một câu liền cả gan đi qua.

Đưa tay thăm dò hơi thở người trẻ tuổi, thở phào nhẹ nhõm quay đầu nói với tỷ đệ Tống Mộ Cẩn, "Còn thở." Lại đưa tay tìm tòi hơi thở lão nhân, lập tức sắc mặt trắng nhợt quay đầu lại run rẩy nói ra, "Không có... Không có... hơi thở."

"Tỷ tỷ, hay là chúng ta đi thôi." Tống Dương kéo cánh tay Tống Mộ Cẩn nói ra.

Lương khô tùy tiện tìm một chỗ ăn là được, không cần cần phải ở trong miếu ăn, này hoang giao dã ngoại... Tống Mộ Cẩn gật đầu một cái, "Ân, chúng ta tìm chỗ khác đi."

Lâm Quân xoay người chuẩn bị kéo chân có chút ít như nhũn ra rời đi, không nghĩ người trẻ tuổi kia nhuyễn nhuyễn miên miên đưa tay ra kéo ống quần hắn lại, khẽ ngẩng đầu khó khăn phun ra một chữ, "Nước."

Lâm Quân bị hù dọa thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Người trẻ tuổi nói xong lại hôn mê bất tỉnh.

Tống Mộ Cẩn ngạc nhiên nhìn người trẻ tuổi kia, sau đó bước nhanh tới đưa tay vén sợi tóc trên mặt người nọ.

Tuy trên mặt không có vết sẹo xấu xí kia, nhưng Tống Mộ Cẩn vẫn là nhìn một cái liền nhận ra được, nàng thật sự là Diệu Tâm sư tỷ!

Là sư tỷ chịu trách nhiệm chẻ củi nấu nước phòng bếp Tể Nguyên Tự kiếp trước.

"Tỷ tỷ..." Tống Dương cũng gấp rút đi qua.

"Nước." Tống Mộ Cẩn đưa tay.

Tống Dương đem túi nước đưa tới.

Tống Mộ Cẩn nhận túi nước liền cho nàng uống.

Lâm Quân nói, "Bắc Bắc, chúng ta hay là đi thôi, cũng không biết đây là người nào? Tại sao lại ở chỗ này?" Ai biết bọn họ có phải người tốt hay không a!

Tống Mộ Cẩn cẩn thận đút nàng vài ngụm, ngẩng đầu hướng hai người nói ra, "Hẳn là đói."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top