Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q1-C51: ĐỤNG ĐỘ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tựa như là vì chứng thực lời Tống Mộ Cẩn nói, Diệu Tâm mở mắt ra bụng một trận réo lục bục.

Tống Dương cùng Lâm Quân cũng đều là hài tử đáy lòng thiện lương thuần phác, tất cả cảnh giác vừa rồi đều là các trưởng bối ngàn dặn vạn dò thêm những ngày này dọc theo đường đi tôi luyện ra phản ứng, nghe Tống Mộ Cẩn nói, Tống Dương đều đã lấy lương khô ra.

"Dùng nước đem lương khô trước ngâm nhuyễn chút ít." Tống Mộ Cẩn nói.

Lâm Quân liền gấp rút đến hỗ trợ.

Ba người cùng nhau hợp tác, đút Diệu Tâm ăn hơn phân nửa cái bánh bao, cũng không biết có phải là thực đói bụng hay không cũng không rõ ràng lắm nàng ta đến cùng là đói bụng bao lâu, cho nên Tống Mộ Cẩn cũng không dám đút nhiều.

Bên cạnh còn có người chết, làm người ta sợ hãi cực kỳ, ba người Tống Mộ Cẩn cũng không muốn ăn, chỉ có thể xê dịch Diệu Tâm qua bên cạnh đợi nàng tỉnh lại.

Ăn đồ uống nước xong, Diệu Tâm không bao lâu liền tỉnh lại.

Mở mắt, đưa tay sờ sờ y phục trên người của mình, nhìn ba người một cái, thanh âm sột soạt nói ra, "Là các ngươi đã cứu ta đi, cám ơn!" Đang nói chuyện, nghiêng đầu hướng chỗ lão nhân nhìn sang.

"Không cần khách khí, ngươi có chỗ nào không thoải mái hay không?" Tống Mộ Cẩn hỏi.

Diệu Tâm lắc đầu, hướng bên kia bò, "Ngoại tổ phụ, ngoại tổ phụ." Thấy ông ấy đã không có hơi thở, trong lúc nhất thời khóc đến khàn cả giọng.

Ba người Tống Mộ Cẩn nghe được lòng chua xót không thôi, con mắt cũng đều ướt.

Qua một lát, Tống Mộ Cẩn đi qua, nâng nàng đứng lên.

Diệu Tâm cũng liền theo nàng đỡ đến một bên, nước mắt không tiếng động rơi xuống đất, qua thật lâu tâm tình mới hơi ổn định chút.

Nhờ ba người Tống Mộ Cẩn giúp đỡ, đem lão nhân chôn cất dưới cây đa đằng sau ngôi miếu đổ nát.

Diệu Tâm sắc mặt tái nhợt, người gầy teo dường như phảng phất một trận gió có thể thổi ngã, chờ chôn cất lão nhân xong, Diệu Tâm bịch một tiếng hướng về ba người Tống Mộ Cẩn quỳ xuống, "Đa tạ ba vị ân nhân cứu mạng."

"Mau đứng lên, chúng ta bất quá cũng là đi ngang qua nhìn thấy nên giúp mà thôi, ngươi nén bi thương cũng đừng khóc." Tống Mộ Cẩn gấp rút khom người đỡ nàng đứng lên.

Nói ra, nếu không phải kiếp trước nàng biết Diệu Tâm nàng cũng sẽ không nhiều chuyện chõ mõm vào, nàng tuy sống qua một kiếp, nhưng thân thể vẫn là thiếu nữ không đến mười bốn tuổi, Lâm Quân lớn nhất cũng có mười bốn tuổi mà thôi, nàng thật đúng là lo lắng có người có dụng ý khác thiết kế hại bọn họ.

Diệu Tâm lại không hề động, quỳ thẳng tắp, "Tiểu nữ Khúc Diệu Tâm, đại ân đại đức của cô nương không có gì để báo đáp, nếu cô nương không chê liền thu ta ở bên người bưng trà rót nước đi."

Bất quá là giúp chôn cất ngoại tổ phụ của nàng ấy, nàng ấy đang bi thương vẫn còn có thể quan sát ra ba người bọn họ là lấy nàng cầm đầu, bởi vậy có thể thấy được nàng ấy cũng là tâm tư linh lung. Nếu không phải mình kiếp trước quen biết nàng, Tống Mộ Cẩn thật đúng là hoài nghi nàng có dụng ý khác, "Chỉ là việc rất nhỏ, Khúc cô nương không cần để ở trong lòng ."

Kiếp trước không biết rõ Diệu Tâm sư tỷ sao lại đi Tể Nguyên Tự, bất quá Tống Mộ Cẩn nhưng là biết rõ nàng không có thân nhân, mặc dù Vũ Ninh Hầu phủ khi đó từ bỏ mình nhưng hàng năm vẫn biết phái đầy tớ đưa bạc đến Tể Nguyên Tự, mà lại chưa từng chứng kiến, hoặc nghe nói có người đến thăm Diệu Tâm sư tỷ.

Có lẽ - - nàng cũng là người cơ khổ đi.

Nếu không, ai sẽ đi xuất gia chứ?

Kiếp trước Diệu Tâm sư tỷ đối với tỷ muội trong chùa đều hết sức hữu hảo, đối với nàng cũng là chiếu cố, đặc biệt là thời điểm mùa đông trời lạnh lửa than không đủ, nàng sẽ bổ củi chụm than củi cho tỷ muội trong chùa đốt, kiếp này vừa hay bọn họ có duyên phận gặp nhau hơn nữa cũng chỉ là giúp một tay cũng không tính cái gì.

"Ngoại tổ phụ mang ta đi kinh thành tìm nơi thân thích nương tựa, nhưng ngoại tổ phụ chưa nói với ta là thân thích gì." Thân thích hình dạng thế nào họ tên địa chỉ ngoại tổ phụ cũng chưa từng đề cập với nàng, cho nên nàng đi kinh thành cũng không biết đi đâu tìm, "Ăn khế trả vàng, ngoại tổ phụ ông trên trời có linh thiêng cũng hy vọng ta làm như vậy ."

Đây là muốn cùng đi với bọn họ. Tống Mộ Cẩn như xưa có chút ít do dự.

"Quê nhà ta cũng không có thân nhân, cho nên đối với ta mà nói đi đâu cũng giống nhau." Diệu Tâm nói ra, "Ta kỳ thật cũng không biết làm gì, có điều khí lực rất dồi dào."

Nói xong nhìn xung quanh một vòng, đi trong góc cầm một khúc gỗ ước chừng cánh tay thô, dựng thẳng đặt xuống đất một tay vừa bổ, khúc gỗ liền bị bổ thành hai nửa.

"Thật là lợi hại!" Tống Dương cùng Lâm Quân kinh ngạc nhìn nàng, kinh hô khen.

Tống Mộ Cẩn cũng ngạc nhiên nhìn về phía nàng, tuy là sắc mặt tái nhợt, lại lộ ra vài phần hiên ngang anh khí.

Mộ Cẩn mắt nhìn Lâm Quân cùng Tống Dương, cuối cùng gật đầu nhẹ, "Vậy cũng tốt, ngươi khi nào tìm được thân nhân hoặc muốn trở về quê nhà, liền nói với ta."

"Được, cô nương." Diệu Tâm nói.

Thấy sắc trời đã tối, Tống Mộ Cẩn quyết định ngủ lại cả đêm ở ngôi miếu đổ nát, ngày hôm sau chờ Diệu Tâm bái biệt ngoại tổ phụ, bốn người mới động thân.

So với dự tính thì chậm một ngày mới đến kinh thành, Văn Lê Hương đã phái nha đầu bên người chờ ở cửa thành, vừa thấy mấy người Tống Mộ Cẩn nha đầu liền gấp rút mang người ra đón, đầu tiên là hành lễ với bốn người, sau đó cười dịu dàng nói ra, "Tiểu thư tính Tống cô nương mấy ngày này có thể sẽ đến, liền bảo nô tỳ ở chỗ này chờ, còn nói hôm nay chưa tới thì ngày mai tự mình tới đón người đó."

"Làm nàng ấy phí tâm." Tống Mộ Cẩn cảm kích nói một câu, sau đó lại đem Diệu Tâm giới thiệu một lần.

Cười híp mắt cùng Diệu Tâm chào hỏi, nha đầu mời bốn người Tống Mộ Cẩn lên xe ngựa, dẫn bọn họ đi thuê nhà ở.

Nhà ở là Tống Mộ Cẩn thỉnh Văn Lê Hương hỗ trợ thuê, tứ hợp viện nho nhỏ, dọn dẹp sạch sẽ, đệm chăn mềm mại thơm mùi ánh mặt trời, Tống Mộ Cẩn không thiếu được lại cảm tạ một phen.

Hỗ trợ bốn người bọn họ an trí xong, lại giới thiệu cho bọn họ tình huống phòng ốc một hồi, nàng mới dẫn theo người cáo từ.

Vào buổi trưa hôm sau, Văn Lê Hương dẫn theo người đến sớm một chút, hai người là có chút lâu ngày không gặp, Văn Lê Hương vừa thấy Tống Mộ Cẩn liền thân mật ôm lấy cánh tay của nàng, "Bắc Bắc, ta nhớ ngươi đến chết mất! Trên đường có khỏe không? ..." Sau đó hỏi Tống Mộ Cẩn vài tình huống trên đường đi.

Tống Mộ Cẩn cười cẩn thận cùng nàng nói tình huống trên đường.

Nói hồi, Văn Lê Hương mời bọn họ đi ăn cơm.

Chính là đi hiệu ăn nổi danh kinh thành, thời điểm ngồi ăn cơm trưa, tiểu nhị đúng lúc dẫn một cô nương mặc áo hồng đào vải bồi đế giầy, dung mạo nghiên lệ đến bàn đối diện.

Văn Lê Hương dừng lại bước chân, mỉm cười chào hỏi, "Tống tiểu thư."

Tống Mộ Cẩn khẽ cười, ngón tay khép lại.

Tống Nhược Đồng! Thế nhưng vừa tới kinh thành liền đụng độ nàng ta, đây là cái nghiệt duyên gì?

Tống Nhược Đồng quét mắt mấy người Tống Mộ Cẩn, cười cùng Văn Lê Hương chào hỏi, "Văn cô nương, tới nơi này ăn cơm?"

"Ân." Văn Lê Hương gật đầu nhẹ, cười hỏi, "Tống cô nương cũng tới dùng cơm sao?" Lại đi phía sau nàng nhìn thoáng qua, "Đi một mình?"

Ân, một mình ta." Tống Nhược Đồng dáng tươi cười thản nhiên.

Tống Mộ Cẩn ánh mắt khẽ quét về phía cửa kéo đang mở - - bên trong ngồi một người, mày kiếm mắt sáng, một thân đẹp đẽ quý giá - - An Vương thế tử!

Tống Mộ Cẩn ngón tay nắm chặt.

Này - - bọn họ đã thông đồng từ trước?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top