Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q1-C54: ĐẬP NÁT TIỆM NÀY CHO TA!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tế Vũ dò la hết sức cẩn thận, tên, tuổi, địa chỉ cùng với tình huống Tống gia đều hỏi thăm rõ ràng.

Nghe xong Tế Vũ nói, Tống Nhược Đồng rất lâu đều không nói gì.

Tế Vũ cũng không có lên tiếng, đứng ở một bên đợi nàng chỉ thị.

Thật lâu, Tống Nhược Đồng mới mở miệng hỏi, "Cái cửa hàng điểm tâm gì đó mùng chín tháng sau khai trương?"

"Thưa phải, nô tỳ đã nghe ngóng, nói là mùng chín tháng sau khai trương." Tế Vũ trả lời.

Tống Nhược Đồng lại trầm mặc một trận, sau mới hỏi, "Ngươi có nhìn thấy qua Tống Mộ Cẩn kia?"

Tế Vũ gật đầu, "Gặp qua." Mấy ngày này nàng đều ra ngoài phủ, đi theo cô nương kia, làm sao chưa thấy qua.

"Cùng ta lớn lên rất giống?" Tống Nhược Đồng hỏi.

"Đúng là có vài phần giống." Tế Vũ thành thật trả lời.

Tống Nhược Đồng nhướng mày, "Có xinh đẹp hơn ta?" Một nha đầu nông thôn mà thôi, có thể so với mình?

Tế Vũ mỉm cười trả lời, "Nàng như thế nào có thể so với tiểu thư người a? Nàng bất quá chỉ là một nha đầu nông thôn, so với tiểu thư người là khác nhau một trời một vực." Nàng không hiểu nguyên nhân tiểu thư phái người đi hỏi thăm cùng điều tra Tống Mộ Cẩn kia, có điều gặp được Tống Mộ Cẩn kia nàng cũng là sợ hết hồn, làm sao lại cùng tiểu thư lớn lên giống nhau như vậy, tiểu thiếu gia tám tuổi trong phủ cùng tiểu thư nhất mẫu đồng bào cũng không có giống như vậy.

(Nhất mẫu đồng bào – ý chỉ cùng một mẹ sinh ra, mình để Hán Việt cho văn vẻ J)

Quả nhiên là rất giống mình a! Tống Nhược Đồng đưa tay vuốt ve hoa hải đường trong bình lưu ly trên bàn, ngắt một đóa xuống, "Ngươi cầm năm mươi lượng bạc đi mời vài tên lưu manh đầu đường xó chợ bảo bọn chúng mùng mười đến mua chút điểm tâm, sau đó đi đập cái tiệm này cho ta, liền nói - - ăn điểm tâm chỗ này thiếu chút nữa mất mạng!"

Tế Vũ cả kinh nói, "Tiểu thư, cửa hàng này dù sao Văn gia Lục cô nương cũng là Đông gia, như vậy..." Như vậy đi nháo, không tốt đâu nha! Văn gia mặc dù không phải là con dòng, nhưng cũng là danh môn vọng tộc trên trăm năm, rất có danh vọng.

"Ngươi không phải nói cửa hàng kia là Văn Lục tự mình mở? Cùng Văn gia không quan hệ? Chẳng lẽ ngươi hỏi thăm sai?" Tống Nhược Đồng không vui nhìn về phía nàng.

Tế Vũ nói, "Nô tỳ có người biểu tẩu làm việc trong phòng Văn gia Ngũ cô nương, tin tức có thể tin cậy." Con cháu danh môn thế gia cưới hỏi lẫn nhau, căn tiết um tùm, bởi vậy nên đầy tớ nô bộc mỗi nhà trong đó cũng là quan hệ họ hàng.

"Đã là cửa hàng Văn Lục tự mình mở vậy thì được, Văn Lục là Văn gia thiên kim đại tiểu thư, nàng còn có thể ngày ngày đến tiệm nhìn được sao?" Tống Nhược Đồng nói ra, "Chúng ta tránh đi khai trương hôm đó là được rồi." Khai trương hôm đó Văn Lục sẽ đến, thời gian khác nàng chắc chắn không thể ngày ngày đều đến, như thế chuyện trong tiệm khẳng định chính là Tống Mộ Cẩn đang phụ trách, làm đồ ăn đương nhiên là dễ dàng xảy ra vấn đề, mà Văn gia nhất định sẽ bảo vệ Văn Lục để cho Tống Mộ Cẩn chịu trách nhiệm, hơn nữa chút chuyện này đối Văn Lục mà nói không ảnh hưởng toàn cục, cửa tiệm kia đổi người làm công là xong!

Nếu Tống Mộ Cẩn nàng liên tục dưỡng ở bên ngoài, vậy thì cả đời cũng đừng mong trở lại ! Mình mới là đích trưởng nữ tôn quý của Vũ Ninh Hầu phủ.

"Tiểu thư ý của người là - -" Tế Vũ suy nghĩ chút, hiểu ý tứ của Tống Nhược Đồng, "Muốn đuổi Tống Mộ Cẩn kia ra khỏi kinh thành?"

Tống Nhược Đồng cười mà không nói, chấp nhận lời của nàng.

Tiểu thư đây là - - Tế Vũ không hiểu tiểu thư nhà mình vì sao phải đối phó một người không quen biết, hơn nữa còn là từ nông thôn đến, suy nghĩ một chút cảm thấy khả năng duy nhất chính là lời An Vương thế tử nói làm cho nàng không thoải mái, bởi vậy mới muốn trục xuất cô nương kia khỏi kinh thành, tiện đà vuốt cằm, "Nô tỳ hiểu, tiểu thư người yên tâm, nô tỳ chắc chắn làm thỏa đáng."

Tống Nhược Đồng suy nghĩ một chút, dặn dò, "Chuyện này giao cho biểu ca ngươi đi làm, ân, ngươi lấy thêm mười lượng bạc cho hắn làm chân chạy phí."

Văn Lục từ nhỏ ở bên ngoài lớn lên, cùng tỷ muội trong nhà tình cảm không sâu cũng là bình thường, hiện thời nàng nghênh ngang mở cửa tiệm, trong nhà tỷ muội ghen tị cũng quá bình thường!

Tế Vũ hiểu ý vuốt cằm lui ra ngoài.

Tống Nhược Đồng ngồi một lát rồi đi qua Hồ thị bên kia.

Bảo nàng ngồi bên cạnh, Hồ thị quan tâm hỏi, "Nghe nói Tế Vũ bên cạnh con mấy ngày nay mỗi ngày đều ra ngoài phủ , Đồng Nhi con có chuyện gì không?"

Tống Nhược Đồng cười tươi như hoa lắc đầu, "Không có gì, chỉ là mấy ngày nay trong miệng không có khẩu vị, con bảo nàng ra ngoài mua đồ ăn cho con." Tống Mộ Cẩn tại sao lại dưỡng ở bên ngoài, nàng một chút không hiếu kỳ, cũng không quan tâm.

Thấy nàng giả bộ không biết nói tránh đi, Hồ thị cũng không tiện mở miệng.

Cũng không thể nói với nữ nhi, là bà cùng Tống Vấn từ bỏ Tống Mộ Cẩn.

...

Chưởng quỹ cùng tiểu nhị trong tiệm, là Văn phu nhân trực tiếp đem khế ước bán thân của bọn họ đưa cho Văn Lê Hương, hai người rất có kinh nghiệm, còn sư phụ làm điểm tâm, trước lúc Tống Mộ Cẩn đến kinh thành Văn Lê Hương cũng đã tìm nhiều người, sau khi Tống Mộ Cẩn đến, hai người cùng nhau khảo nghiệm một phen sau thỉnh một vị sư phụ họ Ngọc, trực tiếp ký khế ước bán thân.

Trước khi khai trương, Tống Mộ Cẩn bảo Ngọc sư phụ làm chút điểm tâm, để Văn Lê Hương đưa cho người trong nhà hoặc là đưa bằng hữu, cộng thêm tiệm bên Thanh Nguyên Trấn có chút danh tiếng không ít thương nhân vào nam ra bắc đều biết rõ, cho nên chưa khai trương liền đã có danh tiếng nho nhỏ.

Cũng giống như tiệm ở Thanh Nguyên Trấn bên kia, như cũ mỗi ngày chỉ bán một trăm hộp, khai trương hôm đó không đến giữa trưa liền muốn mua mà vô ích, có khách quen trước kia ở Thanh Nguyên Trấn mua qua điểm tâm, cũng có thế gia tiểu thư xem mặt mũi Văn Lê Hương phái nha đầu đến mua, cũng có người qua đường thấy náo nhiệt vào mua.

Tiểu nhị cùng chưởng quỹ, còn có Ngọc sư phụ cũng rất không hiểu mỗi ngày vì sao chỉ bán một trăm hộp, khai trương ngày hôm đó thấy đông khách, có người tới chậm còn tay không mà về liền càng cảm thấy đáng tiếc, vì hai vị Đông gia đều khăng khăng như thế, bọn họ cũng không nên khuyên, bất quá sớm một chút đóng cửa cũng tốt, bọn họ có thể sớm một chút nghỉ ngơi hoặc là tự mình làm những thứ khác.

Kiểm thu nhập xong, Văn Lê Hương áy náy nói ra, "Trong khoảng thời gian này, ta thường xuyên ra ngoài phủ tổ mẫu đều có chút mất hứng, cho nên, Bắc Bắc mấy ngày kế tiếp ta có thể không đến được, chuyện trong tiệm này đành phải vất vả ngươi."

Cao môn đại hộ nhiều quy củ. Tống Mộ Cẩn cười nói, "Ân, trong tiệm có ta đây, ngươi không cần lo lắng."

"Thực thẹn thùng, ngươi tới kinh thành mới vài ngày như vậy, ta cần phải ở cùng ngươi nhiều thêm mấy ngày ..." Văn Lê Hương nói, "Có chuyện gì, ngươi phải đi tìm ta, cũng không thể một mình gánh vác."

"Được." Tống Mộ Cẩn cười gật đầu.

Văn Lê Hương cùng nàng dùng cơm trưa, Tống Mộ Cẩn nghĩ đến tuyển tú đã bắt đầu, liền nói, "Cũng không biết Giang cô nương như thế nào ?"

"Lúc lễ mừng năm mới tiến cung tham gia cung yến ta không có nhìn thấy nàng, bất quá nàng cho người nhắn với ta, nói rất tốt... Mấy ngày nữa liền có thể biết, Bắc Bắc ngươi không cần lo lắng, nàng rất tốt." Văn Lê Hương nói ra.

Tống Mộ Cẩn gật đầu.

Ngồi một lát, Văn Lê Hương liền cáo từ về nhà.

...

Ngày thứ hai như cũ làm ăn rất tốt, ngày thứ ba mới vừa mở cửa không bao lâu, bảy tám người cầm trong tay gậy gộc khí thế hung hăng đi đến, nói là điểm tâm trong tiệm có vấn đề.

"Mấy vị khách quan có phải nhớ lầm rồi không? Tiệm chúng ta hôm trước mới khai trương mà!" Chưởng quỹ là người gặp qua sóng gió, một bên cười theo nói ra, một bên cho tiểu nhị ánh mắt bảo hắn nhanh đi báo tin.

"Đứng lại cho lão tử!" Đầu lĩnh một gậy đã đánh qua, sau đó hung ác nói với chưởng quỹ, "Nhớ lầm sao? Ta ngày hôm qua ở trong tiệm các ngươi mua hộp điểm tâm, tối qua nương ta ăn xong liền thượng thổ hạ tả, bây giờ còn hôn mê bất tỉnh!"

Gậy gộc trực tiếp đánh vào trên đầu gối tiểu nhị, tiểu nhị khó chịu hừ một tiếng ôm chân quỳ gối xuống đất.

Đằng sau phòng bếp Ngọc sư phụ nghe được tiếng động lớn ồn ào phía ngoài, từ chỗ khe cửa liếc một cái, sau đó vụng trộm từ phía sau chạy ra ngoài.

"Lệnh đường có phải ăn cái gì đó khác không?" Chưởng quỹ cười hỏi, "Tiệm ta ngoại trừ thạch anh bánh đậu xanh những thứ khác cũng không bán, hoặc lệnh đường có phải không ăn được đậu xanh không?"

Nguyên liệu nấu ăn đều là Đông gia dặn dò tới lui dùng loại thượng đẳng, hơn nữa, chủ yếu là đậu xanh, đậu xanh là thanh nhiệt giải độc, làm sao ăn vào sẽ có vấn đề?

Đầu lĩnh rống lớn nói, "Chính là điểm tâm tiệm ngươi xảy ra vấn đề!"

...

Tống Dương cùng Lâm Quân hôm nay sớm tinh mơ ra cửa đi tìm sư phụ, Tống Mộ Cẩn thu thập xong đang chuẩn bị cùng Diệu Tâm đi đến tiệm, mới vừa mở cửa chính liền nhìn thấy Ngọc sư phụ thở hổn hển chạy đến.

"Đông gia, Đông gia có người gây chuyện." Ngọc sư phụ nằm sấp ở trên đại môn, thở phì phò nói ra.

"Có người gây chuyện?" Tống Mộ Cẩn nhướng mày.

"Ân." Ngọc sư phụ hoãn thở ra một hơi, kể tình huống một lần.

"Có mấy người? Đều bao nhiêu tuổi, cùng người của quan phủ đến?" Đến cửa phá tiệm sao? Tống Mộ Cẩn hỏi.

Ngọc sư phụ trả lời, "Tám người, đều là bộ dáng hơn hai mươi tuổi, không phải cùng người của quan phủ đến ..."

Tống Mộ Cẩn suy nghĩ một chút xoay người trở về nhà Diệu Tâm gấp rút đi vào theo, hai người một lát liền một trước một sau đi ra.

Vừa đi ra ngoài, vừa hướng Ngọc sư phụ nói ra, "Phiền toái Ngọc sư phụ đi Văn phủ tìm Văn tỷ tỷ."

Ngọc sư phụ trắng mắt cứng lưỡi nhìn bóng lưng Tống Mộ Cẩn cùng Diệu Tâm. Ta ngoan ngoãn, này hai tiểu cô nương không phải là muốn cùng đám người kia tranh chấp đó chứ?

Lương tháng tuy không tồi, nhưng nhìn tư thế hôm nay như vậy - - mình có phải  nhận sai Đông gia rồihay không a! Một hồi lâu Ngọc sư phụ mới hồi phục tinh thần co cẳng hướng Văn phủ chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top