Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q1-C55: TRU SÁT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người Tống Mộ Cẩn cùng Diệu Tâm đều cầm lấy cung tiễn hướng cửa hàng mà chạy, Diệu Tâm nhắm mắt theo đuôi đi theo Tống Mộ Cẩn, vừa nói, "Chờ lát nữa giao cho Diệu Tâm là được rồi, tiểu thư ngàn vạn đừng hành động thiếu suy nghĩ."

Nàng biết rõ tiểu thư mỗi sáng sớm đều mang theo Tống Dương cùng Lâm Quân luyện tên, tài bắn cung cũng tương đối khá, bất quá đây chẳng qua là luyện tập, hôm nay có người tới cửa đập biển hiệu, ai biết những người kia là ai? Vẫn là để nàng đi đến xử lý, dù sao nàng cũng từng đi theo ngoại tổ phụ hành tẩu giang hồ, đối phó vài tên tam lưu cửu lạc không nói chơi. Còn thân thủ đối phương như thế nào không có ở trong phạm vi suy xét của nàng!

Tống Mộ Cẩn bước chân không ngừng, hướng về nàng lắc đầu, "Ta tự mình đến."

Ngoại trừ người của Vũ Ninh Hầu phủ, nàng không nghĩ ra còn ai vào đây lúc nàng khai trương ngày thứ ba liền tới cửa phá tiệm.

Chỉ không biết là ai.

Là muốn làm cho nàng đi đường không yên ổn sau đó ngoan ngoãn trở về Vũ Ninh Hầu phủ? Hay là muốn bức nàng rời kinh thành trở về Thanh Nguyên Trấn đi làm nông thôn tiểu nha đầu.

Bất kể là cái nào, Tống Mộ Cẩn nàng cũng sẽ không lùi bước.

Nếu tới cửa, vậy nàng dám giết bằng được!

Nàng lại không phải chưa từng giết người!

"Tiểu thư..." Diệu Tâm kêu một tiếng, thấy nàng thần sắc kiên định cũng không có khuyên nữa.

Nàng che chở tiểu thư thật tốt là được.

Hơn nữa nơi này là kinh thành, dưới chân thiên tử chẳng lẽ bọn họ còn dám động thủ? Ở đây lại không phải là gió tanh mưa máu giang hồ!

Chỗ ở cách cửa hàng cũng không xa, tầm thường đi đường cũng chỉ một phút đồng hồ thời gian, hôm nay hai người đi không mất thời gian nhấc một chung trà đã đến.

Khí trời còn sớm, đại đa số cửa hàng trên phố cũng đều vừa mới mở cửa, bởi vậy khách nhân lui tới trên đường cũng không nhiều, cho nên cơ hồ không có dân chúng vây xem, chỉ có đứng ở trong tiệm của mình chú ý động tĩnh tới người trong cửa hàng. Tất cả mọi người đều buôn bán, mặc dù không biết rõ tình huống cụ thể, bất quá mọi người trong lòng mơ hồ cũng đều hiểu, ước chừng là có người đến tìm phiền toái đây!

Mọi người bo bo giữ mình, cũng chính là đứng ở trong cửa hàng của mình nghỉ chân lắng nghe ngắm nhìn, cũng không có người tiến lên đi qua hỏi hoặc hỗ trợ.

Tống Mộ Cẩn suy nghĩ một chút, dẫn theo Diệu Tâm từ cửa sau đi vào.

Mới vừa vào phòng bếp, liền nghe đến một tiếng tiếng hô, "Các huynh đệ, đập cho ta!"

Tống Mộ Cẩn đưa tay đẩy cửa đi vào, "Ta xem ai dám động đến!"

Đầu lĩnh thấy Tống Mộ Cẩn, lập tức ánh mắt sáng lên nói với Tống Mộ Cẩn, "Tiểu nha đầu ngươi là ai? Hôm nay tiệm này không buôn bán, ngươi không có chuyện gì ở đây thì nhanh về nhà đi." Tuy ăn mặc không quá phú quý, nhưng lớn lên như hoa như ngọc dường như xinh đẹp hơn cả đóa hoa, có lẽ là nha đầu bên cạnh tiểu thư đại gia đình, phụng mệnh đến mua điểm tâm.

"Các ngươi muốn đập tiệm của ta, sao lại không có chuyện của ta?" Tống Mộ Cẩn cười lạnh một tiếng, sau đó mắt nhìn hai người chưởng quỹ tiểu nhị.

Hai người trạng thái đều rất không tốt, tiểu nhị khóe miệng mang theo vết máu, chưởng quỹ má trái bầm tím một mảnh, hiển nhiên là lần lượt bị đánh, Tống Mộ Cẩn hỏi vội, "Dương bá hai người các ngươi thế nào?"

"Cô nương, chúng ta không có việc gì." Dương chưởng quỹ gấp rút trả lời.

Tống Mộ Cẩn vừa cẩn thận xem hai người một cái, thấy hai người ngoại trừ vết thương trên mặt không có vết thương nào khác, lúc này mới mới quay đầu nhìn về phía người gây chuyện.

"Tiệm của ngươi? Tiểu cô nương ngươi là Đông gia? Vậy thì tốt quá, chúng ta tìm đúng là ngươi! Điểm tâm trong tiệm của ngươi có vấn đề thiếu chút nữa hại chết người, ngươi nói làm sao bây giờ?" Đầu lĩnh ánh mắt quay vòng vòng đánh giá Tống Mộ Cẩn, trong mắt kinh diễm không thôi.

Nói Đông gia tiệm này một người là quan gia thiên kim, một người khác là nha đầu đến từ nông thôn, đã nghe ngóng quan gia tiểu thư kia mấy ngày nay sẽ không tới, vậy người trước mặt này chính là nha đầu đến từ nông thôn.

Chỉ là, không nghĩ tới nha đầu đến từ nông thôn này, lại vẫn là tiểu mỹ nhân.

Còn có nha đầu đi theo bên người nàng cũng trong veo như nước.

Nha đầu nông thôn đều long lanh như vậy sao? Vậy mấy người huynh đệ bọn họ có thể suy tính đi tới nông thôn xem, không biết chừng mỗi người có thể đoạt được tức phụ xinh đẹp!

Đầu lĩnh nghĩ như thế, trong lòng lập tức quyết định chờ trước mắt chuyện này xong rồi liền giấu bạc dẫn theo huynh đệ xuống nông thôn đi dạo.

Ánh mắt tất cả mấy người còn lại đều ở trên người hai người Tống Mộ Cẩn cùng Diệu Tâm qua lại thoa động, đều không bỏ được mở to mắt nhìn những chỗ khác .

"Phải không?" Tống Mộ Cẩn chậm rãi cười, ngón tay lần xuống vuốt ve cung tiễn, "Vậy tráng sĩ ngươi muốn thế nào?"

Hắn muốn làm gì? Hắn không phải là tới phá tiệm sao? Nha đầu kia chẳng lẽ là đồ ngốc? Đầu lĩnh căn bản không có đem cung tiễn trong tay Tống Mộ Cẩn để vào mắt, sờ lên cằm cười hắc hắc nói ra, "Ta muốn thế nào à? Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng đạo lý hiển nhiên, hiện thời mặc dù nương ta tuy không chết, nhưng mạng cũng là sớm chiều!"

"Cho nên tráng sĩ ý của ngươi là..." Tống Mộ Cẩn từ từ hỏi.

"Tiểu cô nương là người bên ngoài. Còn nhỏ tuổi ở dưới chân thiên tử lại làm ra loại xiếc hạ lưu này! Vì toàn bộ người kinh thành khỏe mạnh thiết nghĩ tiệm này không được phép mở lại! Còn nữa, ngươi đền ta ba ngàn lượng bạc!" Đầu lĩnh lòng đầy căm phẫn nói.

Tiệm này không được phép mở lại? "Ta đây ở nha môn thượng sách đăng cơ (ý là đăng kí kính doanh ở nha môn), ngươi nói không được phép mở liền không mở? Ngươi có quyền gì?" Tống Mộ Cẩn mặc dù vẫn cười nói rôm rả như cũ, trong mắt lại dẫn theo lãnh ý nhè nhẹ, "Còn có đền ngươi ba ngàn lượng, sao ngươi không ăn cướp luôn đi?"

"Chẳng lẽ ngươi còn muốn chơi xỏ lá! Ba ngàn lượng, một đồng cũng không thể thiếu, nếu không gia cho ngươi chịu không nổi." Đầu lĩnh rống lớn nói.

Bọn họ chính là cướp! Ai bảo nàng đắc tội người ta chứ!

"Các ngươi một đồng cũng đừng mong có được!" Tống Mộ Cẩn lạnh giọng nói ra, "Ban ngày ban mặt, các ngươi đây là công khai cường đoạt! Ngươi cho người khác đều là người chết sao? Quan phủ chết hết sao? Nói điểm tâm chúng ta có vấn đề? Thỉnh đại phu xem cho người đó? Đại phu kê đơn thuốc gì?"

"Chúng ta chính là cướp đó!" Đầu lĩnh hét lớn, một bộ vẻ mặt ngươi làm khó dễ được ta.

Tống Mộ Cẩn nhếch môi cười, nhàn nhạt quét mấy người bọn họ một cái, "Các ngươi cũng biết vu cáo người tốt là phải ăn cơm tù đó."

"Thúi lắm! Chúng ta cũng không phải là dọa đại !" Nàng một cái nha đầu sắp cút ra khỏi kinh thành, còn dám cầm quan phủ đến hù dọa bọn họ! Đầu lĩnh nói, "Chính là đồ ăn trong tiệm của ngươi xảy ra vấn đề, ba ngàn lượng ngươi một đồng cũng không thể thiếu!"

Người có thể làm cho bọn họ thua thiệt còn chưa có sinh ra đâu! Chỉ bằng nàng một tiểu nha đầu, còn từ nông thôn đến muốn đấu với bọn họ, nàng còn non nớt lắm!

Thật nghĩ mình không dám đối phó bọn họ sao? Tống Mộ Cẩn hỏi, "Là ai cho các ngươi tới? Nói ra, ta có lẽ suy tính lưu các ngươi một cái mạng."

"Chính là các ngươi làm điểm tâm có vấn đề, ngươi còn cắn ngược lại nói là có người sai sử chúng ta! Tiểu nha đầu, ngoan ngoãn giao bạc ra sau đó chạy trở về quê cho gia đi, nếu không gia gặp ngươi một lần đánh ngươi một lần!" Đầu lĩnh gắt một cái.

Tên mập mạp đứng ở bên phải đầu lĩnh thì thầm, "Lưu chúng ta một mạng? Tiểu nha đầu ngươi khẩu khí thật lớn! Thức thời thì đến từ đâu về chỗ đó, ba ngàn lượng bạc là cho đại nương mua thuốc bổ an ủi, một đồng cũng không thể thiếu!"

"Đại ca, Nhị ca, cùng nàng dong dài cái gì, chúng ta trực tiếp đập phá tiệm này, xem nàng còn nói được gì?" Có người không chờ được.

Diệu Tâm bước lên phía trước đứng một bước lặng yên không một tiếng động đem Tống Mộ Cẩn hộ ở phía sau, đáp cung kéo tên, "Ta xem các ngươi ai dám động thủ!"

Đầu mũi tên trực tiếp nhắm ngay đầu lĩnh .

Được, còn uy hiếp bọn họ! Cũng không nhìn một chút hai người các nàng tay chân lèo khèo, cầm cái cung tiễn có thể dọa sững bọn họ một đám đại nam nhân? Đầu lĩnh hắc cười ha ha, "Tiểu cô nương cẩn thận chút cũng đừng bị thương chính mình, cung tên này không phải cho các ngươi chơi, các ngươi vẫn là về nhà cầm kim may vá đi."

Những người còn lại nghe cười vang, "Ha ha ha."

Đầu lĩnh hung thần ác sát nhìn về phía Tống Mộ Cẩn, "Tiểu cô nương, ngươi đáp ứng hay là không đáp ứng."

Tống Mộ Cẩn lắc đầu, từ từ nói ra, "Các ngươi hiện tại đi vẫn còn kịp."

"Rượu mời không uống lại uống rượu phạt!" Đầu lĩnh phất tay, "Các huynh đệ, đập cho ta !"

"Rõ, đại ca." Cả đám lớn tiếng đáp một tiếng, cánh tay liền chuẩn bị đập.

'Hưu' vang lên một tiếng, một mũi tên bắn đến trước mặt đầu lĩnh cắm thẳng vào gậy bằng gỗ, đuôi mũi tên còn nhẹ nhàng đung đưa.

"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi chán sống?" Đầu lĩnh giận tím mặt, hung dữ nhìn về phía Diệu Tâm vừa bắn tên, "Đập cho ta, hung hăng đập, đều đập phá hết! Con quỷ nhỏ lại dám cùng gia ta động thủ? Các huynh đệ đi, đem hai người này bắt lại cho ta, xong chuyện đại ca ta hưởng dụng, cũng thưởng cho huynh đệ các ngươi hảo hảo vui vẻ."

Nói là muốn bọn họ đem nha đầu nông thôn kia chạy trở về, thế nhưng không có nói không thể động hai người các nàng!

Đã là đuổi các nàng đi, vậy đem người phá hủy lại trục xuất khỏi kinh thành không phải còn triệt để hơn? Tốt hơn sao?

Tống Mộ Cẩn nghiên lệ như minh châu sương mai vậy, Diệu Tâm thanh tú động lòng người giữa lông mày lại là dẫn theo một cỗ anh khí hiên ngang, một người phong thái khuynh thành, một người là thanh tú giai nhân, hai người đặc sắc mỗi người đều có nét đẹp... Hai người tiểu mỹ nhân này...

Mọi người thấy nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.

Đầu lĩnh đại ca mắt lộ ra dâm quang khinh bạc hướng Tống Mộ Cẩn.

Hắn là lần đầu chứng kiến mỹ nhân xinh đẹp như thế, so với tỷ muội trong kỹ viện xinh đẹp hơn! Chỉ là ngẫm lại hắn liền nhiệt huyết sôi trào!

"Ngươi... Các ngươi vô sỉ!" Chưởng quỹ nghe vậy, tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, "Các ngươi nếu dám động một sợi tóc của cô nương, tiểu thư nhà ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"

Tiểu nhị cũng ưỡn cao lồng ngực đứng lên, "Cô nương người cùng Diệu Tâm rời đi trước, tiểu nhân cùng Dương bá đến ngăn bọn họ."

"Ân, cô nương ngài cùng Diệu Tâm cô nương đi mau, tiểu thư rất nhanh sẽ đến ." Dương bá gật đầu.

Quan hệ của tiểu thư nhà mình cùng Tống cô nương bọn họ quá rõ ràng, nếu trơ mắt nhìn hai chủ tớ Tống cô nương bị bắt nạt, sau này làm sao ăn nói với tiểu thư?

Cô nương nhanh như vậy đã tới rồi, cũng không có nghe được động tĩnh của Ngọc sư phụ, nhất định là Ngọc sư phụ đã chạy tới thông báo, hiện tại cũng không thấy Ngọc sư phụ đâu, hắn khẳng định đi thông báo cho tiểu thư.

Tiểu thư biết được, khẳng định sẽ rất nhanh dẫn người chạy tới !

Dương chưởng quỹ cùng tiểu nhị hai người dắt díu nhau liền hướng phía trước Tống Mộ Cẩn cùng Diệu Tâm đi tới.

"Chỉ bằng hai người các ngươi còn muốn ngăn cản bọn gia?" Mấy huynh đệ bọn họ bắt hai tiểu mỹ nhân này đi, chẳng lẽ quan gia thiên kim kia còn đến cứu hai người các nàng? Đừng nói đùa, hai người này rơi vào tay bọn họ, đến lúc đó chỉ sợ quan gia thiên kim kia tránh đi cũng không kịp đó chứ! Cô nương gia danh tiếng rất là trọng yếu! Đại gia đình lại coi trọng danh tiếng chó má kia! Đầu lĩnh khinh bỉ xem hai người bọn họ một cái, hừ một tiếng nhấc chân hướng Tống Mộ Cẩn đi đến.

"Dâm tặc!" Diệu Tâm giận không kềm được đưa tay cầm một mũi tên đi ra, vừa đem đầu mũi tên đáp ở trên dây, bên tai đi ra tiếng xé gió, một mũi tên giống như sao băng cực nhanh bay thẳng đến cổ họng đầu lĩnh.

Đầu lĩnh đại ca tự giác thấy hoa mắt, sau đó một mảnh màu đỏ huyết vụ ngay trước mắt dâng lên.

Mấy người còn lại đều dừng lại bước chân, kinh hãi nhìn về phía hắn bị hù dọa hai chân run rẩy, "Đại... Đại ca."

Lời nói đều nói không hoàn chỉnh.

"Sao..." Sao ? Đầu lĩnh đại ca còn chưa kịp phản ứng, mới vừa vừa mở miệng mới phát giác được cổ họng đau tận xương cốt.

Cúi đầu vừa nhìn chỉ thấy một mũi tên cắm ở trong cổ của mình, lập tức bị hù dọa ngồi trên mặt đất.

"Đại ca, đại ca, ngươi như thế nào." Những người còn lại cũng mới phản ứng đến, run rẩy nhào tới.

"Ta..." Đầu lĩnh đại ca từng ngụm từng ngụm huyết lộ ra ngoài.

"Đại ca, đại ca." Mọi người hoang mang lo sợ, vây quanh đầu lĩnh vội hỏi, "Ngươi như thế nào a?"

Diệu Tâm nghiêng đầu nhìn về phía Tống Mộ Cẩn, đưa tay hướng về nàng giơ ngón tay cái.

Tuy cho rằng tiểu thư bắn cung không tồi, nhưng nàng cũng không ngờ nàng ấy sẽ ra tay độc ác, dù sao giết người cũng không phải là giết một con gà, bao nhiêu cô nương gà cũng không dám giết.

Mình vốn định chỉ làm cho bọn họ bị thương chút ít da thịt, không định muốn mạng bọn họ. Không ngờ tiểu thư vừa ra tay - - mau ngoan chuẩn! Trực tiếp đưa người xuống suối vàng!

Giết người! Tống cô nương giết người! Dương chưởng quỹ cùng tiểu nhị cũng bị hù dọa thân thể run lẩy bẩy. Vậy phải làm sao bây giờ? Hôm nay lúc này mới khai trương ngày thứ ba, Đông gia Tống cô nương liền trực tiếp ở trong tiệm giết người. Giết người a - - coi như là Văn gia Đại lão gia ra mặt cũng khó bảo vệ nàng đi?

Tiểu nhị sắc mặt tái nhợt, run hai tay ôm lấy cánh tay Dương chưởng quỹ, gắt gao cắn môi đè kinh hô trong miệng trở về.

"Đại ca, đại ca." Mọi người kêu.

"Mau, nhanh đi thỉnh đại phu." Lão Nhị trước hết tìm về lý trí, ngẩng đầu hung hăng nhìn Tống Mộ Cẩn, "Nha đầu chết tiệt kia! Ta muốn ngươi nợ máu trả bằng máu!" Nói xong nghiêng đầu phân phó huynh đệ cách mình gần nhất, "Đi, đi kinh điềm nha môn báo quan!"

Dám trước mặt bọn họ giết đại ca, vậy nha đầu chết tiệt kia cũng đừng mong sống sót!

Bọn họ phải báo thù cho đại ca!

"Vậy cũng phải xem các ngươi có mạng đi ra khỏi đây hay không!" Tống Mộ Cẩn cười lạnh một tiếng, động tác lưu loát lấy thêm một mũi tên, nghiêng đầu nói với Diệu Tâm, "Diệu Tâm, người, ta giết, tỷ chỉ phải canh chừng bọn họ đừng chạy đi là được."

Giọng nói thong dong lạnh nhạt, sắc mặt bình tĩnh, một đôi mắt xinh đẹp đến cực điểm lại bắn ra sát ý bốn phía.

Người như vậy không phải đơn giản là nha đầu nông thôn! Nàng quả thực chính là la sát! Đầu lĩnh đại ca nghe vậy ngẩng đầu nhìn Tống Mộ Cẩn một cái, sau đó nắm thật chặt tay lão Nhị, "Mau... Đi." Không đi, bọn họ cũng sẽ bỏ mạng ở trong tay của nàng!

"Diệu Tâm mệnh là tiểu thư cứu, bất kể là lên núi đao xuống biển lửa, Diệu Tâm cũng sẽ đi theo tiểu thư ." Diệu Tâm nhẹ nhàng cười một tiếng, nói.

Không phải là giết vài người sao?

Nàng cùng ngoại tổ phụ hành tẩu giang hồ, trên tay cũng từng dính qua máu!

Chính mình xém chút liền chết đói ở ngôi miếu đổ nát đó, là tiểu thư cứu nàng, còn giúp để ngoại tổ phụ xuống mồ, phần ân tình này, chính là đánh cược mạng của nàng cũng sẽ không tiếc.

Tống Mộ Cẩn nhìn nàng, thản nhiên cười một tiếng gật đầu nói, "Tốt lắm, một người cũng không lưu."

Tiểu nhị ôm cánh tay Dương chưởng quỹ nghe vậy, hai mắt trợn ngược hôn mê bất tỉnh.

Dương chưởng quỹ cũng không để ý hắn, trực tiếp mặc hắn té xuống, trừng to mắt nhìn Tống Mộ Cẩn.

Dung nhan kiều diễm như hoa, giờ phút này lại mang theo một cỗ khí thế lẫm liệt - - làm người ta tim đập nhanh.

Tống cô nương rõ ràng là tuổi trẻ thiếu nữ, sao hung tàn như thế?

Còn có - -

Dương chưởng quỹ vừa nhìn về phía Diệu Tâm, ánh mắt hai người bọn họ trong lúc đó qua lại nhìn nhau.

Một đôi chủ tớ hung tàn như vậy, tiểu thư cùng các nàng quan hệ gần như vậy hắn nên bẩm báo với phu nhân thế nào a?

Hắn đột nhiên cũng liền muốn ngất đi hết sức!

"Nha đầu chết tiệt kia, lão tử hôm nay thu thập các ngươi!" Lão Nhị vọt đứng lên, đưa tay cầm cái ghế bên cạnh lên dùng sức hướng về Tống Mộ Cẩn cùng Diệu Tâm đập tới.

Nhìn cái ghế ném đến trước mặt, Diệu Tâm không chút hoang mang nhấc chân lên đá, cái ghế thành mảnh vụn rơi xuống đất.

Mấy huynh đệ bọn họ hiểu chút khoa chân múa tay, cho nên cú đá này của Diệu Tâm bọn họ liền nhìn ra, nha đầu này thân thủ không đơn giản! Mặt khác nha đầu kia thân thủ không biết, nhưng tài bắn cung lại rất lợi hại!

Vài người trong lòng đều bắt đầu sợ hãi.

Đầu lĩnh kịch liệt co quắp vài cái, một tay nắm lấy mũi tên ở cổ họng một tay nắm lấy tay lão Nhị, khó khăn nói, "Đi."

Sau đó không đợi lão Nhị trả lời liền hít vào một hơi.

"Đại ca."

"Đại ca, ngươi không thể chết được a."

Lão Nhị nuốt xuống một ngụm nước miếng, ngậm hận nhìn về phía Tống Mộ Cẩn, "Nha đầu chết tiệt kia, hôm nay đại ca chết trong tay ngươi, lão tử muốn mạng của ngươi."

"Muốn mạng của ta, vậy cũng phải xem ngươi có bản lãnh đó hay không!" Tống Mộ Cẩn khẽ cười, từ từ kéo ra dây cung.

Rõ ràng là khuôn mặt tươi cười kiều diễm như hoa, cả đám lại cảm giác sợ nổi da gà.

"Ngươi còn muốn giết hết chúng ta, giữa ban ngày ban mặt Bồ Tát đều nhìn thấy đó! Ngươi không sợ gặp báo ứng bị thiên lôi đánh sao?" Lão Nhị quát, một bên ý bảo huynh đệ của hắn chạy mau.

Bồ Tát nhìn thấy sao? Sẽ có báo ứng sao? Nếu thật như thế, kiếp trước nàng niệm kinh nhiều năm như vậy, chép nhiều kinh thư như thế, Bồ Tát sao không bảo hộ nàng một chút? Tống Mộ Cẩn khinh thường nở nụ cười, sau đó kéo tên bắn người cách cửa gần nhất trước.

Một tên ngay ngực, một chiêu mất mạng!

Thấy Tống Mộ Cẩn lại ra tay bắn chết một vị huynh đệ, mấy người còn lại đều bị dọa đến điên khùng, "Cứu mạng a, cứu mạng a."

Thấy đe dọa không có một chút tác dụng, lão Nhị cũng luống cuống, vội hỏi, "Cô nương tha mạng, huynh đệ chúng ta đều là vô tội, chỉ là phụng mệnh làm việc, cô nương người tha cho huynh đệ chúng ta mấy cái mạng, ta nói người sai sử chúng ta cho cô biết."

Bọn họ chính là đầu đường xó chợ, chuyện trộm đạo đã làm nhiều lần, cũng đã từng làm chuyện khi nam bá nữ, nhưng kinh thành quản lý nghiêm ngặt, quý nhân lại nhiều, cho nên chuyện giết người máu tanh như vậy bọn họ huynh đệ thật đúng là chưa từng làm qua!

Lần này vì ít bạc đã bồi thường mạng của đại ca cùng một vị huynh đệ, không thể lại bồi thường mạng của mấy huynh đệ còn lại!

Tống Mộ Cẩn lạnh lùng phun ra hai chữ, "Muộn rồi."
Sau đó cùng Diệu Tâm hai người phối hợp bắn chết những người còn lại.
Muộn rồi? Lão Nhị trợn tròn mắt, "Chẳng lẽ ngươi không muốn biết là ai muốn hại các ngươi sao? Là chúng ta có mắt như mù, mạo phạm cô nương người - - thỉnh hai vị nữ hiệp giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta một cái mạng chó!"

Tống Mộ Cẩn lạnh lùng nói ra, "Hiện tại ta không muốn biết ."

Giơ cao đánh khẽ? Nếu không phải là mình biết bắn cung, Diệu Tâm biết võ, hôm nay chỉ sợ thành thịt cá trên thớt chính là mình và Diệu Tâm cùng với Dương chưởng quỹ, tiểu nhị mấy cái mạng!

Vậy bọn chúng có thể bỏ qua cho mấy người bọn họ không?

Chắc chắn sẽ không!

Suy cho cùng cũng là người của bọn họ, trong lòng nàng cũng có tính toán. Văn Lê Hương một danh môn khuê tú lại mới vừa trở lại kinh thành không bao lâu, nàng có thể có cừu nhân gì?

Hai người bắn cung đều vô cùng tốt, phối hợp lại hảo, lão Nhị còn muốn nói gì đó, đã thấy các huynh đệ cũng đã ngã xuống, hai chân mềm nhũn hướng về Tống Mộ Cẩn cùng Diệu Tâm quỳ xuống, "Cô nãi nãi, tha mạng, tiểu nhân biết..." Lời còn chưa dứt, Diệu Tâm một mũi tên bắn tại ngực của hắn, rất nhanh liền đi lên đường hoàng tuyền đuổi theo huynh đệ của hắn.

Tống Mộ Cẩn sắc mặt bình tĩnh buông tên xuống.

Diệu Tâm sắc mặt mang theo một chút đỏ ửng, mang theo vài phần hưng phấn.Từ sau hai năm trước ngoại tổ phụ thân thể không tốt, nàng chưa từng xuất thủ thống khoái như thế!

Trong phòng vượt qua loạn thất bát tao chạy đến tám cổ thi thể, trong không khí tràn ngập nồng nặc mùi máu tươi, Dương chưởng quỹ vịn quần, nôn khan. Trong lòng âm thầm nghĩ tới, những thi thể này nên xử lý như thế nào.

Trực tiếp chôn trong sân sau? Nhưng trong tiệm huyên náo động tĩnh lớn như vậy, bên ngoài chỉ sợ là có người thấy được, hơn nữa bọn họ tám người khí thế hung hăng tới, cũng có người thấy được. Nói bọn họ ra từ cửa sau? Sau đó đến buổi tối len lén đem người chuyển lên núi chôn? Hoặc là trầm thi trong sông? Dương chưởng quỹ một bên vừa ói vừa nghĩ.

Tống Mộ Cẩn nhìn lướt qua, xoay người nói với Dương chưởng quỹ, "Trong tiệm có cồng chiêng không?"

"Không có." Dương chưởng quỹ không rõ chuyện gì, "Cô nương muốn cồng chiêng làm cái gì?"

"Ngươi đi qua tiệm bên cạnh mượn một cái cồng chiêng đến, chúng ta chuyển thi thể ra ngoài, sau đó ngươi gõ chiêng nói cho mọi người trong tiệm chúng ta có cường đạo xông vào." Tống Mộ Cẩn phân phó nói ra.

Có cường đạo xông tới? Cho nên, bọn họ là giết tám tên cường đạo sao? Dương chưởng quỹ không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Tống Mộ Cẩn, "Cô nương, như vậy cũng được?" Như thế bọn họ còn vì dân trừ hại.

"Sao lại không được?" Tống Mộ Cẩn hỏi ngược lại, "Dương bá có biện pháp tốt hơn?"

Hắn nơi nào có biện pháp tốt hơn! Dương chưởng quỹ lắc đầu, đưa tay lau khóe miệng, "Ta phải đi mượn chiêng ngay." Nói xong dùng tay áo che mũi chạy như bay ra ngoài.

Dương chưởng quỹ rất nhanh liền mượn một cái chiêng từ tiệm cách vách trở lại, chạy đến nỗi sắc mặt tái nhợt mang theo chút đỏ thắm, "Cô nương, nếu là người nhà của bọn họ nháo lên thì làm sao?" Suy cho cùng người chết ở trong tiệm bọn họ, người nhà một khóc hai nháo ba thắt cổ đến, vậy việc buôn bán còn thế nào a? Lắc lắc đầu không nhìn tới thi thể trên đất, đề nghị, "Nếu không, chúng ta buổi tối vụng trộm đem thi thể xử lý đi?"

"Dương bá, mặc dù không có ai vây xem, nhưng mà cũng có không ít người thấy được ." Tống Mộ Cẩn nhắc nhở hắn. Một đám tên côn đồ đầu đường xó chợ, trong nhà khẳng định đều không có người nào! Cho dù có người thân, nàng cũng không sợ! Bọn họ đã dám tới cửa phá tiệm, nên gánh chịu hậu quả!

Đúng vậy, vừa rồi mấy người kia vừa hô cứu mạng vừa cầu xin tha thứ, nhất định là có người thấy được! Dương chưởng quỹ lập tức hiểu rõ.

Đúng vậy, đều có người thấy được làm sao thần không biết quỷ không hay đi xử lý thi thể!

Thấy Dương chưởng quỹ mang chiêng đến, không cần Tống Mộ Cẩn nói, Diệu Tâm liền đưa tay ôm hai cổ thi thể đi ra ngoài.

Nha đầu kia - - khí lực thật là lớn, trực tiếp xách người ra bên ngoài, Dương chưởng quỹ kinh ngạc nhìn Diệu Tâm vài lần, chen chân vào đá tiểu nhị choáng trên mặt đất vẫn chưa có tỉnh lại, "Nhị Quý, Nhị Quý tỉnh dậy, tỉnh dậy."

Đá mấy cước Nhị Quý mới mở hai mắt ra, vừa mở mắt ra thấy được Diệu Tâm từ bên ngoài đi tới khom lưng xách hai cổ thi thể đi ra ngoài, nhìn lướt qua trong tiệm gào gọi một tiếng lại hôn mê bất tỉnh.

"Thật sự là tên nhát gan!" Dương chưởng quỹ vừa đá hắn vừa nói một câu, mặc hắn choáng trên đất.

Chờ Diệu Tâm đem hết thi thể ra ngoài, Tống Mộ Cẩn nói với Dương chưởng quỹ, "Dương bá đi thôi, ông đi ra ngoài vừa gõ chiêng vừa nói cho mọi người rằng chúng ta mới loại trừ mấy tên cường đạo."

Dương chưởng quỹ gật đầu một cái, lấy chiêng đi cùng Tống Mộ Cẩn ra ngoài, nhìn thấy tám cổ thi thể đặt thật chỉnh tề trước cửa ngực Dương chưởng quỹ một trận cuồn cuộn, nuốt xuống sau đó đi về phía trước vài bước, dùng sức gõ chiêng, "Các vị phụ lão hương thân mau đến nhìn xem, đây là mấy tên cường đạo tiến vào tiệm chúng ta hôm nay! Đã bị Đông gia ta xử lý, mọi người bình thường phải chú ý an toàn..."

Dương chưởng quỹ tuy là trong lòng còn sợ hãi, nhưng lời nói lại trầm bồng du dương.

Người nghe được tiếng chiêng vây quanh nghe Dương chưởng quỹ nói, kinh ngạc không thôi, "Cái gì, cường đạo ban ngày cũng dám cướp?"

"Ta mới vừa thấy bọn họ đi vào, hung thần ác sát dọa chết người, thì ra là cường đạo a!"

"Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng nhìn thấy bị hù chết, cho nên chúng ta cũng không dám đi ra xem."

"Cũng may là bắt được!"

"Cô nương, cô không sao chứ?" Có tiểu nhị chưởng quỹ trong tiệm bên cạnh nhìn về phía Tống Mộ Cẩn được Diệu Tâm đỡ, quan tâm hỏi.

"Cám ơn mọi người quan tâm, ta không sao." Tống Mộ Cẩn phúc lễ, sau đó lau đi khóe mắt, "Vừa rồi ta cũng là bị dọa vô cùng, cũng may ta ở nông thôn lớn lên, từ nhỏ cùng phụ thân học bắn tên đi săn... Nếu không, chúng ta còn không biết như thế nào đây?"

Một bộ dáng kinh hoảng chưa định thần.

Tống Mộ Cẩn rất xinh đẹp, lại một vẻ mặt bị hù dọa, mọi người trong lòng đều thương tiếc không thôi đều đứng ở bên phía nàng, không ít người đều chỉ thi thể trên đất giận dữ nói ra, "Trời giết cường đạo, giữa ban ngày ban mặt cũng dám cướp bóc, thật là đáng chết!"

"Nên lóc từng miếng thịt."

"Như vậy thật đúng là tiện nghi bọn họ."

...

Tống Mộ Cẩn nghe vậy, nhút nhát nói ra, "Lát nữa quan phủ đại nhân đến, còn thỉnh các vị phụ lão hương thân làm chứng cho ta."

Đây một bộ dáng yếu đuối nhút nhát e lệ cùng người động tác tàn nhẫn vừa rồi ở trong tiệm hoàn toàn khác nhau, chưởng quỹ một bên cầm chiêng nhịn không được run cầm cập một chút, nắm chặt tay.

"Nhất định nhất định, cô nương yên tâm."

Còn có người nhận biết thi thể kia đi ra, "Đây không phải là tên Lưu Đại bẩn thỉu ở nam thành sao?"

"Chính là bọn họ."

"Này làm xằng làm bậy, sớm đáng chết ."

Mọi người ngươi một lời ta một tiếng nghị luận. Tống Mộ Cẩn cũng từ trong lời của bọn họ nghe ra, mấy người bọn họ là lưu manh đầu đường xó chợ ở nam thành, không có người thân. Dương chưởng quỹ luôn ở chỗ này xử lý cửa hàng, ít đi nam thành cho nên không biết bọn họ, nghe mọi người nói biết rõ bọn họ đều là một thân một mình không có thân nhân, trong lòng tối tăm thở phào nhẹ nhõm.

"Mấy cái tên trời đánh, cũng dám chạy đến nơi đây ăn cướp giữa ban ngày! Ta mới vừa rồi nghe được đám cường đạo nói, còn là các loại lời nói ăn cướp giữa ban ngày!"

"Ân, ta cũng nghe được."

"Ta cũng nghe được, ta còn nghe được lời bọn họ nói bắt nạt hai vị tiểu cô nương!"

"Đồ cặn bã! Đáng chết!"

Mọi người oán giận không thôi, lại có rất nhiều người mở cửa tiệm làm ăn bên cạnh đều chán ghét ác bá, nghe được bọn họ ban ngày cường đoạt, tức giận, "Cô nương đừng sợ, chờ quan phủ đến, chúng ta chắc chắn làm chứng cho cô!"
"Ân, không cần phải sợ, chúng ta làm chứng cho cô nương - - cô giết cường đạo vì dân trừ hại."

"Vậy cám ơn mọi người." Tống Mộ Cẩn khóe môi cong cong, phúc thân nói cám ơn."Cô nương khách khí, chỉ là một câu nói mà thôi, cô không cần sợ hãi, đến lúc đó mọi người chúng ta cũng sẽ đi làm chứng cho các người."

Tống Mộ Cẩn lại cám ơn một câu.

"Bắc Bắc, ngươi có sao không a?" Văn Lê Hương cùng Văn Huy vội vã chạy tới, vừa thấy Tống Mộ Cẩn Văn Lê Hương liền vội vàng kéo tay của nàng hỏi.

"Văn tỷ tỷ yên tâm, ta không sao." Tống Mộ Cẩn mỉm cười lắc đầu.

Văn Huy nhìn lướt qua thi thể trên đất kinh ngạc không thôi, sắc mặt trắng nhợt nhìn về phía Dương chưởng quỹ hỏi, "Những người này là chết như thế nào? Ngươi giết ?"

Hắn làm sao dám giết người! Hắn cũng chỉ có lá gan giết con gà con vịt thôi! Chưởng quỹ lắc đầu, hướng về Tống Mộ Cẩn cùng Diệu Tâm nhìn nhìn.

Là hai người các nàng? Văn Huy nhìn hai người một cái, không tin nhìn về phía Dương chưởng quỹ.

"Công tử, tiểu nhân tận mắt thấy ." Dương chưởng quỹ thấp giọng nói ra.

Công tử cùng tiểu thư rốt cuộc đã tới, trái tim treo cao của hắn cuối cùng rơi trở về. Tống cô nương chủ tớ quá mạnh mẽ, hắn lớn tuổi không chịu nổi a!

Ngọc sư phụ được người hầu cận của Văn Huy cưỡi ngựa dẫn tới, đầu óc choáng váng mới vừa xuống đất liền nhìn thấy thi thể bày ở trên đất, thiếu chút nữa ngất lịm, nghiêng đầu ngồi xổm ở góc tường ôm đầu nôn mửa.

Văn Lê Hương cẩn thận đánh giá Tống Mộ Cẩn một phen, lại quan sát Diệu Tâm một phen, thấy hai người các nàng không có việc gì mới yên lòng.

Văn Huy hỏi thăm nhìn về phía Tống Mộ Cẩn.

"Ta cùng Diệu Tâm biết bắn cung, mấy người bọn họ vào tiệm cướp bóc, vì vậy ta và Diệu Tâm liền..." Tống Mộ Cẩn đơn giản giải thích một câu.

Cho nên giết chết bọn chúng! Văn Huy nhíu lông mày nhìn về phía thi thể trên đất, kinh thành có người ở ban ngày vào nhà cướp bóc sao?

Văn Lê Hương cũng mới chú ý tới thi thể trên đất, vừa thấy thi thể trên đất lập tức sắc mặt tái nhợt mặt mày thất sắc.

"Không sợ." Tống Mộ Cẩn lập tức đưa tay kéo nàng xoay người không để cho nàng nhìn thi thể, bảo nha đầu của nàng đỡ nàng trở về xe ngựa, "Ngươi đưa Văn tỷ tỷ trở về đi."

Ở đây có nàng cùng Văn Huy là được rồi, trong tiệm máu tươi đầy đất, cửa lại là một hàng thi thể, Văn Lê Hương tiểu thư khuê các nũng nịu, máu tươi đầm đìa sẽ hù dọa đến nàng.

Văn Huy cũng gật đầu phân phó nha đầu, "Trở về thỉnh đại phu xem tiểu thư một chút." Đừng bị hù dọa mới tốt.

"Ca ca, Bắc Bắc, ta không đi." Văn Lê Hương đến cùng cũng từng theo cha nương vào nam ra bắc, rất nhanh liền khôi phục thần sắc, níu lấy tay Tống Mộ Cẩn đối với nàng cùng Văn Huy lắc đầu nói ra, mặc dù không dám nhìn thi thể trên đất, nhưng vẻ mặt kiên quyết, "Tiệm này là ta cùng Bắc Bắc mở ." Nàng là Đông gia, xảy ra chuyện nàng cần phải lưu lại đây!

Quan phủ sau đó cũng nghe được chạy tới, đem người vây xem đều xua tan .

"Đã có ta cùng Văn đại ca, ở đây máu chảy đầm đìa, tỷ trở về trước đi." Tống Mộ Cẩn khuyên nhủ.

"Ân, muội đi về trước đi, ta sẽ xử lý tốt." Văn Huy nói ra.

"Bắc Bắc không sợ, muội cũng không sợ!" Không phải là vài người chết sao? Bắc Bắc cùng Diệu Tâm còn tự tay giết bọn họ nữa! Văn Lê Hương nói, "Muội không về, muội cũng là Đông gia, muội không thể đem sự tình đều ném cho Bắc Bắc!"

"Vậy hai người các muội đi trà lâu đối diện ngồi một chút đi, đợi lát nữa ta cùng Lê nhi đưa muội trở về." Văn Huy chỉ chỉ trà lâu đối diện xéo bên kia, câu sau là nói với Tống Mộ Cẩn.

Văn Lê Hương cũng nghiêng đầu nhìn về phía Tống Mộ Cẩn.

Mình và Diệu Tâm giết người, Văn Huy nhất định phải cặn kẽ hiểu rõ tình huống, sau đó còn phải thương lượng đối sách, Tống Mộ Cẩn suy nghĩ một lát gật đầu, nói với Văn Lê Hương, "Tỷ đi trước đi, ta rửa tay xong liền đi qua tìm tỷ."

"Được, vậy muội đợi lát nữa liền đến." Văn Lê Hương gật đầu, đỡ nha đầu run sợ đi qua trà lâu.

Tống Mộ Cẩn cùng Diệu Tâm đi phòng bếp dùng xà bông thơm rửa sạch mặt và tay một phen, tắm xong lúc đi ra, quan binh đang hỏi Dương chưởng quỹ cùng tiểu nhị mới vừa tỉnh lại. Văn Huy gác tay ở trong phòng đi tới đi lui, vài hạ nhân đang thu dọn. Thấy Tống Mộ Cẩn cùng Diệu Tâm đi ra, Văn Huy dừng bước, nhìn bọn quan binh trong phòng một cái, "Ở đây có ta, Bắc Bắc hai người các muội đi tìm Lê nhi đi."

Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, không phải là lúc nói chuyện.

"Ân." Tống Mộ Cẩn cũng không khách khí với hắn, cùng Diệu Tâm hai người cầm tên rời đi.

Văn Huy cau mày. Vào nhà cướp bóc, lí do này ngược lại hảo! Nhưng, làm sao có thể, tiệm này mới khai trương mấy ngày a? Bọn họ tám người, đều là đại nam nhân thân cao thể tráng, muốn cướp, cũng đi cướp cửa hàng bạc ngân hàng tư nhân chứ? Tống Mộ Cẩn vừa tới kinh thành, Lê nhi cũng vừa trở về kinh, ai sẽ đối phó với hai người bọn họ? Hai cô nương tay trói gà không chặt, ai muốn hại các nàng? Văn Huy nhìn lướt qua vết máu, giật giật khóe miệng. Là muội muội mình tay trói gà không chặt, Tống Mộ Cẩn hiển nhiên không phải!

Chẳng lẽ là đồng hàng? ( - cửa hàng buôn bán mặt hàng giống nhau )

Nhưng tiệm này mới khai trương ngày thứ ba, tuy là làm ăn không tệ, ai có thể nhỏ nhen như vậy kìm nén không được không tha cho tiệm này? Văn Huy lắc đầu hủy bỏ khả năng này.

...

Thi thể ngoài cửa còn chưa có khiêng đi, vẫn như cũ chỉnh tề bày ở cửa, ra mặt tiền cửa hàng, Tống Mộ Cẩn mang theo mỉm cười ngẩng đầu hướng về nhã gian buông thõng màn trúc ở lầu hai tửu lâu đối diện nhìn sang, tay vô ý thức lôi kéo cung tiễn.

Nếu nàng không cảm giác sai, phía trên kia luôn có người theo dõi nàng. Ánh mắt kia làm cho nàng như mang nặng ở lưng, thập phần không thoải mái!

"Phía trên kia liên tục có người nhìn chúng ta." Diệu Tâm đứng bên cạnh Tống Mộ Cẩn, thấp giọng nói ra.

Tống Mộ Cẩn vi vi nở nụ cười.

Diệu Tâm cũng cảm thấy, vậy khẳng định là không sai!

Tống Nhược Đồng đứng sau màn trúc sắc mặt trắng bệch, thấy Tống Mộ Cẩn đột nhiên ngẩng đầu hướng về nàng nhìn lại liền bị hù dọa đến ngồi trên mặt đất.

"Tiểu thư, người có khỏe không?" Tế Vũ gấp rút đỡ nàng, kinh hô.

"Muốn chết sao, hô to gọi nhỏ như thế." Tống Nhược Đồng thấp giọng nói.

Tống Mộ Cẩn nghe không được thanh âm, nhưng lời hai người nói không dấu được Diệu Tâm, Diệu Tâm thấp giọng nói, "Tiểu thư, là nữ nhân, nữ nhân trẻ tuổi!"

Nữ nhân trẻ tuổi? Tống Nhược Đồng là ngươi sao? Tống Mộ Cẩn hé miệng cười một tiếng, giơ tay lên, cung tiễn nhắm ngay màn trúc rủ xuống kia, híp híp mắt kéo cung.

Thấy Tống Mộ Cẩn giương cung nhắm ngay phương hướng của mình, Tống Nhược Đồng lẩm bẩm một tiếng, "Điên khùng, nàng điên khùng ..." Nàng thật là to gan, lại dám giết người! Vừa nghĩ tới phía dưới đặt tám thi thể xếp thành một hàng, Tống Nhược Đồng tiện tay run run chỉ.

Mắt thấy Tống Mộ Cẩn đã buông lỏng tay, tên rời dây cung hướng về mình bắn đến, Tống Nhược Đồng trước mặt bỗng tối sầm mềm nhũn ngã xuống đất.

"Tiểu thư." Tế Vũ gấp rút khom người đưa tay ôm nàng.

Ngoài cửa sổ tiếng mũi tên nhọn phá lệ chói tai, phịch một tiếng một mũi tên xuyên qua màn trúc bắn vào trên song cửa sổ.

Tế Vũ bị hù dọa lá gan đều run lên, ôm Tống Nhược Đồng hôn mê bất tỉnh trực tiếp liền ngồi dưới đất, tình huống bên ngoài như thế nào nàng không dám đứng dậy xem, ngơ ngác ngồi chỉ chốc lát nghe bên ngoài không có bất cứ động tĩnh gì mới run sợ mở miệng hô lên, "Người đâu, mau tới đây."

Ôm Tống Nhược Đồng cũng không dám động, e sợ vừa đứng lên liền bị người bắn chết .

Người ở phía ngoài oanh đẩy cửa ra đi vào.

Nghe trên đó tiếng động lớn ồn ào, Tống Mộ Cẩn nhìn cung tiễn cắm ở trên song cửa sổ lạnh cười, thu cung.

Diệu Tâm đưa tay chỉ, hỏi, "Nô tỳ đi lên xem một chút xem sao?"

"Chúng ta đi tìm Văn tỷ tỷ." Tống Mộ Cẩn lắc đầu nói ra.

Người gây chuyện phá tiệm đều chết hết. Cho dù người sai sử là Tống Nhược Đồng, bắt nàng đi ra nàng đương nhiên sẽ không thừa nhận, cho nên bắt nàng cũng vô dụng. Huống chi, người sai sử cũng có thể có thể không phải Tống Nhược Đồng!

Tống Mộ Cẩn nói không cần, vậy Diệu Tâm đương nhiên sẽ không lên rồi. Hảo hảo thu về cung, Tống Mộ Cẩn mang theo Diệu Tâm hướng trà lâu đi đến tìm Văn Lê Hương.

...

Cảnh xuân ấm áp sáng rỡ chiếu sáng cả vùng đất, bởi vì quan binh xua tan đám người, người trong tiệm bên cạnh cũng không có tùy ý đi ra đi lại, cả con đường nhất thời yên tĩnh.

Tống Mộ Cẩn không biết rõ bộ dáng nàng vừa rồi giương cung bắn tên dưới ánh mặt trời là tư thế oai hùng hiên ngang, sáng chói động lòng người cỡ nào.

Trên lầu hai Thúy Bảo Các cách đó không xa, Tiêu Thù cùng Ngũ hoàng tử Lục Tranh hai người đứng ở dưới cửa sổ một màn rồi một màn đều xem ở trong mắt. Nhìn động tác Tống Mộ Cẩn mới vừa giương cung bắn tên lưu loát thong dong, Ngũ hoàng tử không khỏi vỗ tay, thở dài nói, "Biểu đệ, cô nương này tài bắn cung hết sức được..."

Vừa nói vừa quay đầu nhìn sang Tiêu Thù, thấy được nét mặt của hắn đột nhiên thu lại lời nói, mắt nhìn hai người đã sắp đi vào trà lâu, nghiêng đầu lần nữa nhìn về phía Tiêu Thù, đưa tay vỗ xuống vai của hắn, "Biểu đệ ngươi biết cô nương kia? Khi nào thì biết? Cũng không nói với ta một tiếng?" Người trong miệng Ngũ hoàng tử đương nhiên là Tống Mộ Cẩn, mà không phải Diệu Tâm.

Tiêu Thù thu hồi ánh mắt, liếc hắn một cái mặt không chút thay đổi nói ra, "Không biết." Hai chữ không mang theo một tia cảm xúc.

Không biết mới là lạ! Mẫu thân hai người bọn họ đều sớm mất, hắn lớn hơn biểu đệ bốn tuổi, có thể nói là nhìn xem biểu đệ lớn lên, hiểu rõ hắn nhất, bộ dáng hắn vừa rồi rõ ràng là một bộ kiêu ngạo coi đây là vinh hạnh! Làm sao có thể không biết cô nương kia? Tên gọi là gì nhỉ? Mới vừa rồi nàng nói nàng là Đông gia của cửa hàng điểm tâm này? Hình như họ Tống? Này họ Tống hắn không thích, bất quá nàng cùng Huệ phi, Vũ Ninh Hầu phủ lại không có vấn đề gì! Ngũ hoàng tử vừa cười vừa nói, "Được lắm, ngươi cũng trưởng thành, cô nương này tướng mạo không tệ, hơn nữa gan dạ sáng suốt lại hơn người, tuy nói không phải là kinh thành nhân sĩ, xuất thân không cao, nhưng chỉ cần cô nương tốt, đối với ngươi tốt, ngoại tổ phụ cùng ta cũng sẽ không để ý."

Biểu ca làm hoàng tử không lợi dụng hôn sự của biểu đệ là hắn kéo bè kết cánh Tiêu Thù hết sức là cảm động, bất quá... Tiêu Thù nhạt thanh nói, "Ta không biết nàng, biểu ca huynh đừng loạn điểm uyên ương ."

Tống Mộ Cẩn tám chín phần mười là Vũ Ninh hầu cô nương. Mẹ đẻ Thất hoàng tử Huệ phi là muội muội ruột của Vũ Ninh hầu, Thất hoàng tử cùng Nhị hoàng tử từ trước đến nay giao hảo, biểu ca thời gian qua cùng bọn họ đối lập.

"Thật sự không biết?" Ngũ hoàng tử nghiêng đầu, vẻ mặt không tin.

"Ân, không biết." Tiêu Thù cũng không muốn nhiều lời, chỉ khẽ gật đầu một cái ừ một tiếng.

"Được rồi." Ngũ hoàng tử phất phất tay, kêu người hầu cận đến, "Ngươi đi xuống lầu giúp làm chứng." Tiệm kia cùng Văn gia nhấc lên quan hệ, hắn đương nhiên cam tâm tình nguyện bán một cái ân tình cho Văn gia tới bây giờ đều duy trì trung lập, người trong tiệm cùng người đi đường vây xem, làm sao có thể bằng một câu nói của hắn?

"Rõ." Người hầu cận chắp tay đáp một tiếng chuẩn bị xoay người.

Ngũ hoàng tử đưa tay chỉ chỗ song cửa sổ cắm tên, "Đúng rồi, ngươi đi dò tra vừa rồi người trong phòng kia là ai!"

"Dạ." Người hầu cận đáp một tiếng xoay người ra khỏi phòng.

Tiêu Thù giật giật khóe miệng, hảo hồi lâu mới lên tiếng, "Nàng cùng Vũ Ninh Hầu phủ quan hệ không nông cạn."

Mà thôi Tống Mộ Cẩn tự mình đến kinh thành, thân thế của nàng một ngày nào đó sẽ ra ánh sáng, biểu ca sớm muộn gì cũng sẽ biết, còn không bằng tự mình nói với hắn.

"Nàng... ." Ngũ hoàng tử sững sờ một chút, lập tức bừng tỉnh, "Khó trách ta nhìn có chút quen mặt, ngươi vừa nói, ta mới nhớ tới nàng cùng mẹ con Vũ Ninh Hầu phủ Hồ thị và Tống Nhược Đồng lớn lên rất giống, cho nên..."

Ngũ hoàng tử hỏi thăm nhìn về phía Tiêu Thù, "Nàng là nữ nhi của Hồ thị? Nhưng nàng tại sao lại dưỡng ở bên ngoài? Chẳng lẽ nàng là nữ nhi của tỷ muội Hồ thị? Nhưng Hồ thị chỉ có hai muội muội thứ xuất, cùng mụ ta lớn lên cũng không giống, nhìn bộ dáng Tống cô nương là mười bốn mười lăm tuổi..."

Ngũ hoàng tử đột nhiên dừng lại lời nói, tiêu điều vắng vẻ nhìn về phía Tiêu Thù, "Chẳng lẽ...",

Năm ấy sau khi mẫu phi cùng hoàng tổ mẫu qua đời, hắn đối với chuyện năm ấy nhớ rất rõ ràng, cộng thêm cùng đám người Huệ phi đối nghịch, đối với tình huống bên trong Vũ Ninh Hầu phủ đương nhiên là rõ ràng rành mạch.

"Năm ngoái, nàng đã cứu ta một mạng." Tiêu Thù xem nói với hắn. Những thứ khác cũng không có nói cái gì nữa.

Đây là muốn mình không lợi dụng nàng? Ngũ hoàng tử trong nháy mắt minh bạch ý tứ của hắn, trầm mặc hồi lâu, đưa tay vỗ vỗ vai của hắn, "Ta hiểu được, ân nhân của đệ cũng là ân nhân của biểu ca ta."

Tiêu Thù nhấc ấm trà thêm đầy trà cho hắn cho hắn, "Đa tạ."

"Huynh đệ khách khí cái gì, cho nàng là bà con xa của Hồ thị thôi!" Ngũ hoàng tử bưng trà uống một hớp nhỏ, nghiêm túc nói với Tiêu Thù, "Bất quá, biểu đệ ngươi cũng không cần cùng nàng lui tới, liền lần này báo đáp tốt ơn cứu mệnh của nàng... Về sau gặp được cũng làm như không biết." Miễn cho bị người của Vũ Ninh Hầu phủ ngược lại lợi dụng Tống Mộ Cẩn kia đối phó bọn họ.

Bà con xa sao có thể có ngọc bội giống tỷ muội Tống Nhược Đồng? Tiêu Thù nhàn nhạt gật đầu, đáp một tiếng, "Ân."

Biểu ca cho người đi thăm dò chắc chắn sẽ tra được chuyện ngọc bội, có điều biểu ca vừa đáp ứng mình, vậy hắn định cũng sẽ không đối phó Tống Mộ Cẩn.

...

Văn Lê Hương khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút tái nhợt, Tống Mộ Cẩn cũng không có nói chuyện trong tiệm bồi nàng uống một bình trà, Văn Huy liền đến, cùng Văn Lê Hương hai người đưa Tống Mộ Cẩn về nhà.

Đến nhà, Tống Dương cùng Lâm Quân vừa trở về, nghe nói tiệm bên kia xảy ra án mạng mới vừa chuẩn bị đi đến tiệm, gặp mấy người Tống Mộ Cẩn trở lại, hai người đều lo lắng hỏi Tống Mộ Cẩn có sao không.

"Ta không sao, hai người không cần lo lắng." Tống Mộ Cẩn hướng về hai người cười cười, nói ra.

Hai người thấy nàng thần sắc như thường, chỉ có trên váy dính chút ít vết máu liền yên tâm.

"Dương Dương, Lâm đại ca các ngươi tiếp đãi Văn tỷ tỷ cùng Văn đại ca, ta cùng Diệu Tâm đi thay quần áo." Tống Mộ Cẩn phân phó hai người nói ra.

Hai người Tống Dương gật đầu thỉnh hai người Văn Huy cùng Văn Lê Hương đến trong thính đường ngồi.

Chờ Tống Mộ Cẩn cùng Diệu Tâm thay xong y phục đi ra, Văn Huy cho người hầu cận cùng nha đầu bên người Văn Lê Hương đều lui xuống, sau đó mới hỏi, "Bắc Bắc, hôm nay đến cùng là chuyện gì xảy ra?."

Hắn thật đúng là không tin có người dám ban ngày cướp bóc.

Tống Mộ Cẩn đem tình huống lúc đó cặn kẽ nói một lần.

Tống Dương, Lâm Quân cùng Văn Lê Hương đều kinh hô không thôi.

Văn Huy trầm tư hồi lâu, "Ta nhớ được Bắc Bắc cùng Lê nhi biết nhau nhờ một khối ngọc bội, mạo muội hỏi một câu, Bắc Bắc ngọc bội kia cô từ đâu có được? Cô có thể có cừu nhân? Ta không có ý tứ gì khác, chuyện của Lê nhi nàng ta cơ bản cũng biết, cho nên mới phải mạo muội hỏi cô, đương nhiên ta cũng sẽ trở về tra người bên cạnh Lê nhi."

Chuyện hôm nay hiển nhiên là có người cố ý an bài.

Muội muội mình hắn hiểu rõ nhất, vừa trở về cũng không nhận ra ai sẽ không có người hại nàng như vậy, nhưng là muội muội vừa trở về, Tống Mộ Cẩn cũng tới kinh thành không bao lâu!

Thật sự là thông minh, liền liên hệ đến khối ngọc bội kia của nàng! Tống Mộ Cẩn vừa cười vừa nói, "Ngọc bội kia... Văn đại ca cùng Văn tỷ tỷ cũng biết ta là dưỡng nữ của cha mẹ, ngọc bội kia là thân sinh phụ mẫu để lại cho ta, Văn đại ca huynh trước điều tra thêm là ai cùng bọn lưu manh liên hệ."

Nếu sự tình là Tống Nhược Đồng làm, lấy hiểu biết của mình với nàng kiếp trước, nàng định sẽ không để cho người của mình ra tay, thói quen của nàng chính là mượn đao giết người, ở sau lưng đâm lén.

Thấy nàng không đề cập tới cha mẹ ruột của mình, Văn Huy chỉ xem là nàng không biết cha mẹ ruột của mình là ai, cho nên cũng không có tiếp tục truy vấn, gật đầu, "Ta đã cho người đi thăm dò, có kết quả ta phái người nói cho cô biết."

"Ân." Tống Mộ Cẩn gật đầu.

"Tội cướp bóc này thật hay, hẳn là không có chuyện gì... Hai ngày này trước hết không mở cửa tiệm, ta sẽ nói người ngũ thành binh mã tư ở chỗ này tuần tra nhiều thêm mấy lần, chính các ngươi tự coi chừng chút ít." Văn Huy dặn dò một phen, mang Văn Lê Hương cáo từ.

...

Nữ nhi sớm tinh mơ hưng trí bừng bừng ra cửa, lại bị người khiêng trở lại, Hồ thị được tin tức gấp rút bỏ lại bà tử quản sự tiến đến tiểu viện của nữ nhi, vào phòng thấy được Tống Nhược Đồng nằm ở trên giường sắc mặt trắng bệch, tâm lập tức đều đứng lên, "Đồng Nhi, Đồng Nhi con làm sao rồi?"

Tống Nhược Đồng con mắt đóng chặt không có một chút phản ứng.

Hồ thị nghiêng đầu vừa giận trừng mắt nhìn Tế Vũ quỳ trên mặt đất, "Tiện tỳ, ngươi chiếu Cố tiểu thư như thế nào?"

"Nô tỳ đáng chết." Tế Vũ khẽ run thân thể, mặt nhợt nhạt không có một chút huyết sắc.

"Đồ vô dụng!" Hồ thị giận dữ mắng mỏ một câu, vừa nhìn về phía Tế Vân quỳ gối bên cạnh nàng, "Còn có ngươi, tiểu thư ra cửa ngươi cũng không đi theo là sao? Một mình Tế Vũ như thế nào có thể chiếu cố tiểu thư?"

"Nô tỳ đáng chết." Tế Vân hết sức là ủy khuất.

Tiểu thư không để cho nàng đi theo, nàng có thể có biện pháp nào?

Hồ thị giận dữ mắng mỏ hai người một cái, quay đầu nhìn về phía Tống Nhược Đồng, "Thỉnh thái y chưa?"

"Trên đường về nô tỳ đã phân phó bà tử đi mời thái y ." Tế Vũ gấp rút trả lời.

Vừa mới nói xong, liền có nha đầu mang theo thái y đi đến, "Thái y đến đây, thái y đến đây."

Hồ thị gấp rút đứng dậy, cho người mang băng ghế đến bên để nhường thái y bắt mạch cho Tống Nhược Đồng.

"Tam tiểu thư đây là kinh hãi quá nhiều, phu nhân không cần phải lo lắng, ta viết phương thuốc tam tiểu thư uống hai ngày liền sẽ không có chuyện gì ." Xem mạch xong, thái y nói ra, lau tay tiếp nhận giấy bút đã chuẩn bị xong viết bài thuốc.

"Làm phiền thái y." Hồ thị phân phó Chu Sa đưa thái y ra ngoài, phân phó Đan Sa đi kho hàng bên trong phủ lấy thuốc đến sắc.

Chờ thái y đi, Hồ thị hướng Tế Vũ vung một cái tát, "Tiện tỳ, hôm nay đã xảy ra chuyện gì, còn không thành thật khai báo!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top