Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q1-C56: ĐỂ SÉT ĐÁNH HẮN ĐI!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nữ nhi lại không phải là đứa nhát gan, bị hù dọa đến hôn mê, chắc là đã xảy ra chuyện gì mới như vậy?

Nha đầu chết tiệt kia đi theo nữ nhi ra ngoài, lại để nữ nhi sợ đến như vậy?

Một tát này của Hồ thị dùng lực toàn thân.

Tế Vũ bị đánh đến nghiêng ngã trên mặt đất, gò má bên trái liền sưng phồng lên, tia máu từ khóe miệng từ từ chảy ra, Tế Vũ che lấy mặt, muốn nói lại thôi nhìn nhìn thoáng qua nha đầu bà tử trong phòng.

Sự tình là tiểu thư dặn dò len lén làm, cũng không thể để bọn tiểu nha đầu trong sân biết tiểu thư vụng trộm điều tra người ta, còn dùng bạc thỉnh côn đồ đi gây chuyện!

Hai đại a đầu bên cạnh nữ nhi đều là mình chọn cho nàng, sự trung thành của hai người tất nhiên là không nói chơi, thấy vẻ mặt của Tế Vũ, Hồ thị liền phất tay lưu lại hai người Hương ma ma cùng Tế Vân cho những người còn lại đều lui ra ngoài, sau đó nói, "Tiện tỳ, hiện tại có thể nói rồi chứ?"

Tế Vũ cũng không dám khóc, nức nở nói ra chuyện Tống Nhược Đồng giao cho nàng đi điều tra, sau đó xuất tiền mua lưu manh gây chuyện, lại đem sự tình hôm nay Tống Nhược Đồng mang nàng đi xem trò vui cùng tình hình bên kia phát sinh cụ thể nói rõ chi tiết .

Vừa nghĩ tới tám cổ thi thể kia, Tế Vũ thân thể liền nhẹ nhàng run rẩy.

Còn có mũi tên cuối cùng trên song cửa sổ ở nhã gian.

Người nàng cùng tiểu thư trêu chọc là ai a!

Tống Mộ Cẩn kia là nông thôn nha đầu sao? Nông thôn nha đầu có lá gan lớn như vậy? Xém một chút, chủ tớ các nàng thiếu chút nữa liền mệnh tang dưới tay nàng ta!

Thấy Tế Vũ cũng bị hù dọa không nhẹ, Hồ thị vừa tức vừa oán, "Ngươi... Ngươi... Thực là đồ vô dụng! Chỗ máu tanh như vậy, ngươi sao không kéo tiểu thư trở lại a?"

Nghĩ đến Tống Nhược Đồng thiếu chút nữa liền bị một mũi tên bắn chết, nàng liền một trận sợ hãi.

Nữ nhi này mình thương như châu như bảo mà lớn lên.

Nha đầu chết tiệt kia sao hung dữ như vậy, lại dám giết người!

"Nô tỳ đáng chết." Tế Vũ toàn thân đều phủ phục ở trên mặt đất, cũng không có lực đứng lên hay nói lời nào khác.

Tìm được đường sống trong chỗ chết, lại chiếu cố tiểu thư trở về, nàng đã hết sạch tất cả khí lực.

Tế Vân nghe đến nỗi tim gan run sợ.

Thì ra- -

Tiểu thư cùng Tế Vũ mấy ngày này thần thần bí bí thì ra là đang làm việc này a!

"Cô nương kia có nhìn thấy các ngươi không?" Hồ thị nhíu lông mày hỏi Tế Vũ.

"Không có." Tế Vũ lắc đầu, "Lúc ấy cửa sổ treo màn trúc, người bên ngoài nhìn không thấy bên trong, nô tỳ mang theo tiểu thư từ cửa sau lên xe ngựa rời đi ."

Nói đúng ra là cũng không nhìn thấy nữ nhi!

Nàng còn tưởng rằng sau khi Tống Mộ Cẩn đến kinh thành đã nghe ngóng chuyện trong phủ, cho nên mới phải hạ thủ với muội muội của mình.

Nhưng, đã không nhìn thấy, vậy Tống Mộ Cẩn tại sao lại bắn một mũi tên như vậy?

Chẳng lẽ là trượt tay?

Hồ thị nhìn về phía Hương ma ma, "Ngươi nói nha đầu kia tại sao lại đối Đồng Nhi bắn một mũi tên?"

Hương ma ma suy nghĩ một chút, "Có lẽ là nàng nhìn thấy tam tiểu thư vào đó."

Hồ thị khẽ gật đầu, "Chỉ có như vậy mới có thể giải thích rõ ràng ."

Chỉ có Tống Mộ Cẩn gặp nữ nhi ở trong cửa hàng kia, cho nên mới phải như thế! Nếu không, nàng làm sao không lý do ra tay hướng về nữ nhi!

Tế Vũ lắc đầu, "Không thể, trước khi những tên lưu manh kia còn chưa có nháo thì nô tỳ cùng tiểu thư cũng đã chờ ở đó."

Tế Vũ nói chắc chắc, Hồ thị cũng biết nữ nhi của mình mặc dù chỉ có mười ba tuổi nhưng làm việc đều là giọt nước không lọt, cho nên nàng tin tưởng lời Tế Vũ nói, nhíu lại lông mày nói ra, "Chẳng lẽ nha đầu chết tiệt kia là chó điên?" Không quan tâm ngó ngàng tùy tiện ném loạn tên? Nàng chẳng lẽ giết người giết đến nghiện?

Nàng cũng không biết đây là kinh thành, quan lại quyền quý vương công quý tộc chạy đầy đất sao? Cứ như vậy tùy tùy tiện tiện bắn tên, làm bị thương quý nhân thì làm sao bây giờ?

Nàng sống hay chết không quan hệ nhiều lắm, nhưng nếu tra được Hầu phủ làm liên lụy tới Hầu phủ thì làm sao bây giờ?

Vừa nghĩ tới có thể sẽ mang đến mối họa cho Hầu phủ, Hồ thị trầm mặt, hô hấp đều nặng.

Ba người Tế Vũ rủ xuống con mắt không dám lên tiếng.

"Phu nhân, thuốc của tiểu thư đã xong." Bên ngoài truyền đến tiếng của Chu Sa, phá vỡ bầu không khí bị đè nén trầm trọng trong phòng.

Hồ thị sắc mặt hòa hoãn hạ mắt nhìn Hương ma ma.

"Mau bưng vào." Hương ma ma nghiêng đầu nói ra, chờ Chu Sa bưng thuốc vào, Hương ma ma lại gọi vài người nha đầu vào hầu hạ.

Dưới sự giúp đỡ của Hương ma ma, Hồ thị tự mình đút thuốc cho Tống Nhược Đồng uống, sau đó lại phân phó mấy người Tế Vũ đem y phục dính nước thuốc trên người Tống Nhược Đồng cởi ra, lau thân thể đổi y phục khô mát cho nàng, ngồi ở bên giường một chút, thấy Tống Nhược Đồng ngủ ngon không có dấu hiệu tỉnh lại, Hồ thị liền dặn dò đám người Tế Vũ chiếu cố liền đứng dậy dẫn theo mấy người Hương ma ma Đan Sa rời đi.

Ra khỏi Ngô Đồng Các mà Tống Nhược Đồng ở liền chạm mặt nha đầu Như Ý bên cạnh Tống lão phu nhân.

Như Ý hành lễ, "Nô tỳ tham kiến phu nhân. "

"Là lão phu nhân bảo ngươi sang đây xem tam tiểu thư sao ?" Hồ thị dịu dàng cười hỏi.

"Đúng, lão phu nhân nghe nói Tam cô nương bị bệnh bảo nô tỳ tới xem một chút." Như Ý cung kính nói ra.

Lão phu nhân tuy là đối với mình không hài lòng lắm, nhưng đối với Tống Nhược Đồng cùng Tống Xương Húc mình sinh ra vẫn là thương, Hồ thị cười nói, "Vất vả ngươi đi một chuyến, Đồng Nhi đã uống thuốc xong ngủ rồi, ngươi đi thăm nàng một chút đi."

"Dạ, phu nhân, nô tỳ đi xem một chút, xong trở về bẩm báo lão phu nhân." Như Ý cười dịu dàng đáp một tiếng quỳ gối cung tiễn Hồ thị rời đi.

Hồ thị thấy trời gần sụp tối, đi về trước đổi một bộ quần áo sau đó lại đi qua chỗ Tống lão phu nhân.

Lúc đến chỗ Tống lão phu nhân, Như Ý đã trở về được một lát.

Tống lão phu nhân thấy Hồ thị, tuy là đã nghe Như Ý bẩm báo, vẫn là quan tâm hỏi Hồ thị, "Đồng Nhi như thế nào? Thái y nói sao? Đến cùng là ra cửa phát sinh chuyện gì?

Sao lại bị dọa ngất? Sau này Đồng Nhi xuất môn, ngươi phái thêm vài người đi theo, còn nữa, mùa xuân vạn vật sinh trưởng, cũng dễ dàng ngã bệnh, ngươi hầm chút thuốc bổ cho nàng uống."

Tống lão phu nhân không biết tình huống cụ thể, cũng không biết chuyện hôm nay trong kinh thành có người bị bắn chết, bà còn tưởng rằng tôn nữ thể cốt quá yếu.

"Thái y nói không có việc gì uống hai thang thuốc liền không sao." Hồ thị trả lời, "Nhi tức sẽ thật tốt bồi bổ cho nàng một chút."

"Tiểu cô nương thể cốt không thể chủ quan, ân, lát nữa ngươi thỉnh thái y đến xem mạch co Đồng nhi cùng Anh nhi." Tống lão phu nhân nói ra.

Cô nương gia thể cốt được nuôi tinh tế, tương lai thành thân mới có thân thể tốt hầu hạ trượng phu, sinh con dưỡng cái, xử lý công việc vặt.

Hồ thị biết rõ Tống lão phu nhân là vì tốt cho nữ nhi cùng chất nữ hảo, gấp rút đáp ứng.

Nói một hồi, Khúc thị thê tử Tống Nhị lão gia Tống Trinh dẫn theo Tống Nhược Anh đến, sau khi kiến lễ, Khúc thị cùng Tống Nhược Anh không thiếu được lại ân cần hỏi thăm tình huống Tống Nhược Đồng.

Nói đoạn, Tống lão phu nhân liền cho các nàng đi trở về.

Trở về chính viện, đổi thường phục đi hỏi bữa tối, ngồi chút liền có nha đầu bẩm báo nói Hầu gia đến đây.

Hồ thị sửa sang búi tóc, đứng dậy ra cửa.

Tống Vấn xoải bước nhàn nhã đi đến, tay phải dắt tiểu nhi tử sáu tuổi Tống Xương Húc, đi theo phía sau là Tống Xương Dực anh tuấn dục tú.

"Mẫu thân ~" Tống Xương Húc vừa thấy Hồ thị liền bỏ tay Tống Vấn, bổ nhào vào lòng Hồ thị.

"Cẩn thận một chút." Hồ thị ôn nhu cười đưa tay đón hắn, ôm nhi tử hướng về Tống Vấn phúc thân, "Hầu gia."

"Mẫu thân." Tống Xương Dực hướng nàng hành lễ.

"Đều vào đi thôi." Tống Vấn hướng về nàng gật đầu, dẫn đầu thê nhi đi vào trong nhà.

"Đồng Nhi bị bệnh à?" Tống Vấn hỏi.

"Nghiêm trọng không?" Tống Xương Dực cũng hỏi vội.

"Mẫu thân, Tam tỷ tỷ bị bệnh?" Tống Xương Húc tựa sát Hồ thị, hỏi.

"Không có gì đáng ngại." Hồ thị hướng về Tống Vấn cùng Tống Xương Dực gật đầu một cái, sau đó ấm giọng nói với Tống Xương Húc, "Ân, Húc nhi ngoan ngoãn không được phép đi quấy rầy tỷ tỷ, biết không?"

"Biết rồi!" Tống Xương Húc ứng một câu, hết sức là vô tình nghiêng đầu nhìn về phía khác.

Tống Vấn nhìn bộ dạng hắn, lông mày nhăn nhăn, "Ngươi tại sao lại như vậy với mẫu thân?"

Tống Xương Húc nhào tới trong lòng Hồ thị phun một tiếng khóc lên, "Mẫu thân, mẫu thân..." Bộ dáng tựa như là bị ủy khuất rất lớn.

"Hầu gia, Húc nhi còn nhỏ mà." Hồ thị vỗ nhè nhẹ lưng nhi tử, nói với Tống Vấn.

Còn nhỏ, còn nhỏ! Lúc nào cũng còn nhỏ, đều sáu tuổi rồi, còn cả ngày ở trong lòng mẫu thân làm nũng! Bất quá khi có mặt hai đứa con trai, Tống Vấn cho Hồ thị mặt mũi, bưng trà uống.

Trong lòng suy nghĩ, nên đem nhi tử chuyển đến ngoại viện mở viện tử ở một mình.

Tống Xương Húc lập tức đắc ý nở nụ cười.

Tống Xương Dực mắt lạnh nhìn ba người ở giữa hoạt động cùng nhau, khóe miệng sung sướng câu dẫn, ngồi lát liền đứng dậy cáo lui.

Ăn cơm xong, sai nha đầu cùng bà tử hầu hạ Tống Xương Húc, Hồ thị cho mọi người lui để Hương ma ma canh giữ ở cửa.

"Lát nữa chọn ngày cho Húc nhi chuyển đi ngoại viện."

"Hầu gia, Húc nhi mới sáu tuổi thôi mà!" Hồ thị không nỡ để nhi tử còn nhỏ tuổi rời mình đi ngoại viện ở.

"Dực Nhi cũng là sáu tuổi một mình mở viện tử bên ngoài viện ở." Tống Vấn nói ra.

Tống Xương Dực làm sao có thể so sánh với con trai bảo bối của mình! Hồ thị trong lòng nói một câu, trên mặt nhưng là ủy khuất nói ra, "Khi đó, thiếp cũng muốn đem hắn dưỡng ở bên người a... Nhưng là mẫu thân không cho?" Lão phu nhân sợ nàng đối với con riêng không tốt, lại sợ dưỡng ở bên cạnh nàng sẽ có người nói xấu, nói nhi tức phụ hà khắc tôn tử, cho nên liền rõ ràng để trưởng tôn dời đến ngoại viện ở.

Tống Vấn lập tức mềm lòng .

Hồ thị đưa tay che ở trên tay hắn, nhẹ nhàng ôn nhu nói ra, "Hầu gia, Húc nhi còn nhỏ mà, qua hai năm nữa, chờ Húc nhi tám tuổi lại chuyển đi ngoại viện được không? Thiếp nhất định thật tốt dạy bảo hắn!"

Tống Vấn suy tính một lát mới khẽ gật đầu, "Được."

"Cám ơn Hầu gia." Hồ thị lập tức nở nụ cười, khuôn mặt được bảo dưỡng thoả đáng ở dưới ánh đèn rạng rỡ phát sáng.

Tống Vấn không khỏi đưa tay vuốt mặt nàng.

"Hầu gia." Hồ thị hờn dỗi một tiếng, đưa tay nắm tay của hắn, "Hầu gia, thiếp có chuyện muốn nói với ngài."

Mặc dù nàng cũng không muốn làm Hầu gia mất hứng, nhưng chuyện nữ nhi trọng yếu a.

"Ân." Tống Vấn dựa gối ngồi nghiêng, ngón tay không có rời khuôn mặt Hồ thị, ý bảo nàng nói tiếp.

"Đồng Nhi nàng..." Hồ thị ngừng tạm, đổi lời nói, "Tống Mộ Cẩn hôm nay giết người."

Tống Vấn nhíu mày ngón tay tạm ngừng, "Nàng nói cái gì?" Nhớ tới chuyện ban ngày nghe được, "Nàng nói - - hôm nay người bắn chết cường đạo là nha đầu kia?"

Hồ thị nhẹ gật đầu, "Chính là nha đầu kia! Đồng Nhi lúc ấy đang ở trong một cửa hàng gần bên cạnh đó uống trà, chính là bị nàng làm sợ."

Sau đó tinh tế đem sự tình từ đầu tới đuôi nói cho hắn.

Nàng mặc dù không muốn đem chuyện nữ nhi xuất tiền thỉnh lưu manh đi phá tiệm nói ra, nhưng sự tình đã đến nông nỗi xảy ra nhân mạng, vạn nhất có người tra được đến trên đầu nữ nhi thì sao?

Cho nên, không thể gạt Hầu gia!

Tống Vấn ngồi thẳng người, tay vuốt ve trên mặt Hồ thị thu về, từ từ uống hai hớp trà sau đó mới lên tiếng, "Nha đầu Đồng Nhi kia không biết rõ lai lịch của đối phương liền tùy tiện ra tay, cũng may nàng biết rõ họa thủy đông dẫn, đem sự tình giao cho người Văn phủ xử lý!"

Giọng nói mang theo một cỗ sủng ái quen thuộc, cũng không có tức giận.

"May mà nàng nhìn xa." Nếu không rất nhanh có thể tra đến trên đầu của nữ nhi! Hồ thị nhướng lông mày, "Nha đầu kia gan thật là lớn, lại dám giết người!" Hơn nữa giết không chỉ một người! "Chúng ta vẫn đón nàng trở lại sao?"

Người Văn gia cho tới bây giờ cũng không tham dự vào việc tranh giành của hoàng tử, nhất định bảo trì trung lập và tận tâm trung thành với Hoàng thượng, cẩn trọng học thuật nghiên cứu, nghĩ tới tìm cơ hội không để cho người Văn gia hoài nghi, lặng lẽ đón nàng về, cũng đã nói xong với sư thái trong chùa, sẽ làm cho dấu hiệu những năm này nàng liên tục trụ ở trong chùa cùng với các loại chứng cớ nàng từ nhỏ đến lớn sinh hoạt ở trong chùa xuất hiện.

Không ngờ bọn họ còn chưa tìm tới nàng, nàng liền nháo ra động tĩnh lớn như vậy.

Lần này tốt lắm, toàn bộ kinh thành đều biết nha đầu kia!

Nếu đón nàng về, đây không phải là mọi người ở kinh thành sẽ đưa ánh mắt nhảy vào Hầu phủ? Người cố ý dựa vào đó sẽ tra được Thanh Nguyên Trấn, Hạ Lâm thôn.

Bọn họ an bài những ngày này, tất cả đều uổng phí !

Thật sự là phiền toái! Đến kinh thành hảo hảo mà đợi là được, có người gây chuyện giao cho Văn gia xử lý! Nàng ra mặt làm cái gi!

Còn dám giết người nữa chứ! Thật không muốn sống mà!

Nếu nàng cứ như vậy đền mạng cho mấy người chết kia thì cũng thôi, chỉ sợ sơ sẩy một cái - - sẽ dính líu đến Hầu phủ !

Nha đầu chết tiệt kia! Hồ thị ở trong lòng mắng một câu.

Căn bản không có nghĩ sự tình là bởi vì Tống Nhược Đồng mà dậy sóng!

Đón về người khác sẽ chú ý vào Hầu phủ, không đón về, nha đầu kia gương mặt sáng ngời khắp nơi lắc lư nhất định sẽ dẫn tới người khác hoài nghi! Hơn nữa ngọc bội nàng bán đi mặc dù mẫu thân đã cầm trở lại từ Văn lão phu nhân, bất quá không ít người cũng đã thấy ngọc bội kia, cộng thêm Văn Lục! Chẳng lẽ bọn họ có thể đi cảnh cáo Văn Lục, không để cho nàng nói ngọc bội kia là nha đầu chết tiệt Tống Mộ Cẩn bán cho nàng sao?

Bất kể như thế nào, đều là phiền toái a! Tống Vấn mặt sắc mặt ngưng trọng nhất thời cũng không nắm được chủ ý.

"Nàng là gặp qua Dực Nhi, thiếp thấy là nàng đã nghe qua chuyện trong phủ !" Hồ thị vô cùng khẳng định nói ra. Nha đầu chết tiệt kia là cố ý nháo lớn, cố ý hù dọa Đồng Nhi !

Tống Vấn cũng cảm thấy có khả năng.

"Đôi phu phụ kia dạy bảo nàng như thế nào? Còn cho nàng học bắn tên? Lớn như vậy, một chút quy củ cũng không có!" Hồ thị quở trách hai phu thê Tống Đại Bình. ( Editor: Đẻ ra không nuôi không thương không dạy còn trách người ta!)

Nàng bộ dáng thô tục, trở lại, cũng là phiền toái! Quy củ lễ nghi cũng phải bắt đầu dạy lại từ đầu!

"Hầu gia, phu nhân." Hương ma ma thanh âm vang lên, mang theo vài phần vội vàng.

Hồ thị gấp rút kêu nàng vào.

"Hầu gia, phu nhân, Tiểu Hỉ trong sân Tam tiểu thư đến, nói tam tiểu thư sốt, tình huống hết sức không tốt." Hương ma ma nói ra.

"Mau cầm chìa khóa cùng thiệp mời đi mời thái y!" Hồ thị vọt đứng lên, "Hầu gia, thiếp đi xem một chút." Vừa nói vừa bước nhanh đi ra ngoài.

"Ta cũng đi xem một chút." Tống Vấn cũng đứng lên, đi theo.

Hai người vội vã tới Ngô Đồng Các.

Trên giường Tống Nhược Đồng đầu đầy mồ hôi, sắc mặt ửng hồng, đầu đau khổ giãy dụa, nhắm mắt lại trong miệng kêu, "Đừng mà, đừng mà..."

Phu thê hai người mặt đều biến sắc.

"Hầu gia, phu nhân." Trong phòng nha đầu bà tử quỳ đầy đất.

Hồ thị không để ý đến bọn họ trực tiếp đi đến cạnh giường, đưa tay sờ trán nàng, nóng đến dọa người, nhìn lướt qua mọi người quỳ trên mặt đất, mày liễu nhướng lên, "Lúc ta đi dặn dò các ngươi như thế nào?"

"Nô tỳ đáng chết!" Mọi người dập đầu cầu xin tha thứ.

"Nếu tiểu thư có chuyện gì, các ngươi một người cũng đừng mong còn sống!" Hồ thị quét mắt nhìn bọn họ, nói ra.

Tống Vấn mím môi.

Đại phu còn chưa đến phủ, Hồ thị liền phân phó Chu Sa Đan Sa múc nước cùng cầm khăn, tự mình ngồi ở bên giường cầm khăn lau mồ hôi cho Tống Nhược Đồng.

Đại phu đến, viết bài thuốc, sau khi uống một lần thuốc, thái y cũng mời tới, lại là một hồi bận rộn a.

Tuy là uống hai lần thuốc, tình trạng Tống Nhược Đồng cũng không tốt hơn, Hồ thị mời Tống Vấn rời đi.

"Ân, buổi tối ta sẽ nghỉ ngơi ở ngoại viện thư phòng, Đồng Nhi đã uống thuốc sẽ không có chuyện gì, nàng cho nha đầu cùng bà tử nhìn xem là được, nghỉ ngơi sớm một chút." Tống Vấn dặn dò nàng một câu, cũng không cho nàng tiễn đi ngoại viện.

Nữ nhi sốt cao không hạ, lại hôn mê bất tỉnh kêu thống khổ như vậy, Hồ thị nào dám mượn tay người khác mà đi nghỉ ngơi? Cũng may đến hừng đông, Tống Nhược Đồng cuối cùng cũng bớt sốt, yên tĩnh ngủ .

Hồ thị sắc mặt mệt mỏi thở ra một hơi dài.

...

Kinh điềm phủ bên kia đã lập án.

Bất quá có mọi người làm chứng, có Văn Huy ở đây, hơn nữa Ngũ hoàng tử cũng phái người đi qua làm chứng, chỉ truyền Dương chưởng quỹ, tiểu nhị Nhị Quý cùng Ngọc sư phụ ba người qua hỏi chuyện sau liền kết án.

Đến nỗi, Tống Mộ Cẩn cùng Diệu Tâm hai người động thủ căn bản không có bị truyền đến hỏi chuyện.

Sau khi kết án, kinh điềm phủ doãn còn phái người đưa một cái cờ thưởng trừ bạo an dân đến tiệm, hai nha dịch đưa cờ thưởng còn hết sức hảo tâm hỗ trợ treo lên.

Dương chưởng quỹ cho hai người mấy lượng bạc uống rượu khách khí đưa bọn họ ra ngoài.

Nhưng sau đó xoay người trở về trong tiệm, cùng Ngọc sư phụ, Nhị Quý ngẩng đầu nhìn cờ thưởng kia.

Trong lòng ba người đều hư cực kỳ.

"Tốt lắm, chúng ta đều trở về đi." Dương chưởng quỹ phất tay nói ra, "Có cờ thưởng này, chúng ta liền không lo lắng làm ăn về sau."

Bọn họ không phải lo lắng làm ăn được hay không! Ngọc sư phụ cùng Nhị Quý ghé mắt nhìn về phía hắn.

"Đây là cờ thưởng quan phủ phát cho, chẳng lẽ chúng ta còn có thể cự tuyệt à! Đi thôi, đi thôi, về nhà." Dương chưởng quỹ đi đóng cửa chính.

Ngọc sư phụ cùng Nhị Quý đi hỗ trợ.

Quan phủ đều nói bọn họ là anh hùng trừ bạo an dân, bọn họ chột dạ cái gì chứ?

Trong lòng ba người đều rõ ràng, ngày đó trong tiệm đến cùng là tình huống nào, bọn họ một câu cũng sẽ không nói ra ngoài, cho dù là mẫu thân, vợ cũng không lọt một từ.

Chủ tớ Tống cô nương cũng không phải tùy tiện có thể chọc !

Tri Vị Cao trong một đêm truyền khắp toàn bộ kinh thành, đến mức hai người nữ hiệp Tống Mộ Cẩn cùng Diệu Tâm vì dân trừ hại cũng là một đêm thành danh.

Quan phủ bên kia tuy kết án, nhưng Văn Huy bên này lại không có ngừng tay, thường xuyên qua lại rất nhanh liền tra đến trên đầu Ngũ cô nương Văn Phù Hương trong phủ.

Tra được kết quả Văn Huy suy tính một phen, đem kết quả nói cho Văn Lê Hương.

"Ngũ tỷ tỷ? Nàng tại sao phải làm như vậy a?" Văn Lê Hương vừa tức giận, vừa khó hiểu.

Văn gia là đại gia tộc, trong nhà huynh đệ tỷ muội đông, tỷ tỷ muội muội liền có chín người.

Mặc dù nàng từ nhỏ thời gian ở trong nhà không nhiều lắm, nhưng cùng các nàng chung đụng coi như là hòa hợp.

Văn Huy cũng khó hiểu. Coi như là tỷ muội đôi khi đấu khẩu, nháo động cũng không nên gây ra chuyện như vậy đi?

"Muội muốn đi hỏi nàng, hỏi nàng tại sao phải làm như vậy!" Văn Lê Hương đứng lên, nói ra.

"Lê nhi." Văn Huy đưa tay giữ nàng lại, "Chỉ là người liên lạc cùng người trong viện tử của nàng có quan hệ, cũng không nhất định là Phù nhi phân phó ."

Văn gia từ trước đến nay gia giáo thanh chính, hắn tin tưởng đường muội của mình, không phải là người hại muội muội mình như vậy, hơn nữa, nàng tại sao phải làm như vậy?

Văn Lê Hương suy nghĩ một chút, nói, "Ý ca ca là một người khác?"

"Ân, ta cho người tiếp tục tra, chúng ta chờ hai ngày xem sao." Văn Huy nói.

"Ân." Văn Lê Hương gật đầu, nở nụ cười, "Muội cũng không tin là Ngũ tỷ tỷ làm." Ngừng một lát, nói, "Không thể gạt Bắc Bắc, muội đi tìm nàng."

"Ta đi cùng muội." Văn Huy đứng dậy nói ra.

Hai người tới chỗ Tống Mộ Cẩn, Văn Lê Hương đem kết quả nói với Tống Mộ Cẩn, cuối cùng áy náy kéo tay của nàng, "Bắc Bắc thực xin lỗi, là ta làm liên lụy tới ngươi." Tuy hoài nghi không phải là Văn Phù Hương làm, nhưng Văn Lê Hương cũng cho rằng sự tình nhất định là bởi vì nàng mà dậy lên. May mắn nàng ấy không có việc gì, nếu không mình sẽ áy náy đến chết. "Còn có Ngũ tỷ tỷ nhà ta nàng rất tốt, ta cùng ca ca đều cảm thấy không phải là nàng chỉ điểm, ngươi yên tâm ca ca cho người tiếp tục tra." Suy nghĩ của hai huynh muội bọn họ, cũng nói cho Tống Mộ Cẩn nghe.

"Văn tỷ tỷ nói quá lời..." Tống Mộ Cẩn nhẹ nhàng cầm ngược tay của nàng, ánh mắt trong suốt nhìn về phía hai huynh muội bọn họ nói ra, "Ta tin tưởng cũng không phải là Ngũ cô nương làm."

Văn Lê Hương cảm thấy tuy là suy luận của nàng, nhưng Tống Mộ Cẩn lại tin tưởng.

"Sau này đợi có nhiều kết quả hơn, ta sẽ cùng ngươi nói." Văn Lê Hương nói.

"Ân." Tống Mộ Cẩn mỉm cười đáp một tiếng, sau đó nhìn về phía hai huynh muội bọn họ hỏi, "Trưởng bối quý phủ có nói gì Văn tỷ tỷ không?"

Văn gia là dòng dõi thư hương, thanh lưu tự phụ, chuyện trong cửa hàng Văn Lê Hương cùng mình mở ra giết người như vậy, cũng không biết bọn họ là dạng phản ứng gì.

"Không có việc gì, chỉ là tổ mẫu nói ta hai câu, bảo chúng ta chú ý an toàn." Văn Lê Hương xoa nhẹ trán, nói ra, "Mẫu thân còn hỏi ngươi có bị hù đến hay không, có bị thương không."

Xem ra là không có quá trách cứ nàng, Tống Mộ Cẩn yên tâm, hỏi, " Người bên cạnh Ngũ cô nương... Cùng người trong phủ khác có quan hệ hay không - -?"

Nếu chuyện hôm qua là Tống Nhược Đồng chỉ điểm, vậy vu oan trên người Văn gia Ngũ cô nương quá phù hợp phong cách hành sự của nàng.

Chỉ là kiếp trước nàng ở trong Vũ Ninh Hầu phủ dạo chơi một thời gian không dài, cùng lắm là một năm, lại đi theo bọn ma ma học nữ công, người bên cạnh Tống Nhược Đồng hoặc là chủ tử còn lại của Vũ Ninh Hầu phủ cùng người Văn phủ có liên quan hay không, nàng không rõ lắm.

"Bắc Bắc cô có đối tượng hoài nghi?" Văn Huy ánh mắt vi liễm, hỏi, "Là người quý phủ nào? Là Bắc Bắc trước kia ở Thanh Nguyên Trấn quen biết sao?" Tự giác hắn cảm thấy nàng có thể biết chuyện gì đó.

Tống Mộ Cẩn trầm mặc, nói ra, "Vũ Ninh Hầu phủ." Chuyện nàng là nữ nhi của Tống Vấn sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ.

Sau giờ ngọ nắng xuân mang theo vài phần lười biếng, nhàn nhạt rơi trên người của nàng, da quang như tuyết, mặt mày tựa xuân nghiên lệ như hoa vậy.

Tuy là hôm qua không có tận mắt thấy tình cảnh nàng giương cung bắn tên, nhưng Văn Huy khẳng định nàng khi đó nhất định là vẻ mặt tỉnh táo, động tác ưu nhã thong dong! Vũ Ninh Hầu phủ Tống gia? Văn Huy ở trong đầu nhanh chóng đem tất cả sự tình đều liên hệ.

Văn Lê Hương trợn to hai mắt nhìn về phía Tống Mộ Cẩn, che miệng cả kinh nói, "Ta liền nói lần đầu tiên khi gặp Tống Nhược Đồng, như thế nào nhìn quen mắt như vậy, ngươi cùng nàng rất giống... Nhưng là..."

Văn Lê Hương dừng lại lời nói, nhíu lại lông mày không hiểu, "Nhưng coi như Bắc Bắc ngươi và nàng dung mạo giống nhau, vậy chuyện ngày hôm qua cùng Vũ Ninh Hầu phủ có quan hệ gì?"

Tống Mộ Cẩn mỉm cười, nói, "Chúng ta là tỷ muội."

"Ruột?" Văn Lê Hương kinh hãi.

Ngọc bội, còn có Tống Xương Dực năm ngoái đến Thanh Nguyên Trấn hai lần, đem sự tình liên hệ, Văn Huy thật không có kinh ngạc như vậy.

Tống Mộ Cẩn khẳng định gật đầu một cái.

"Tất cả nói lên Bắc Bắc ngươi hẳn là Vũ Ninh Hầu phủ tiểu thư? Bọn họ biết ngươi tới kinh thành chưa? A, những ngày này dường như đều không có người tìm ngươi, lần trước Tống Nhược Đồng cũng không biết bộ dáng của ngươi... Nhưng ta vẫn không hiểu cùng chuyện ngày hôm qua có cái gì liên quan? ..." Văn Lê Hương chân mày nhíu chặt hơn .

"Lê nhi." Văn Huy cắt đứt lời của nàng, nói, "Chuyện ngày hôm qua không nhất định cùng với Hầu phủ có liên quan."

Văn Lê Hương nghiêng đầu suy nghĩ, cũng cảm thấy đúng, kéo tay Tống Mộ Cẩn, "Bắc Bắc..." Kêu một tiếng, hốc mắt đột nhiên liền đỏ.

Nàng biết Bắc Bắc ở Hạ Lâm thôn dưới Thanh Nguyên Trấn lớn lên, nàng cho rằng Bắc Bắc không biết thân sinh phụ mẫu của mình, chỉ là không ngờ Bắc Bắc không chỉ biết rõ, hơn nữa thân nhân thân thế còn không tầm thường.

Bắc Bắc tốt như vậy, vì sao phải đem nàng dưỡng ở bên ngoài a?

"Văn tỷ tỷ, tỷ cũng biết cha mẹ ta cùng đệ đệ đều đối ta tốt vô cùng, cho nên... Ta chưa từng cảm thấy ủy khuất." Tống Mộ Cẩn nhàn nhạt vừa cười vừa nói. Kiếp trước sau khi biết rõ thân thế thì cảm thấy ủy khuất, nhưng trùng sinh trở lại, nàng cảm thấy cha mẹ cùng đệ đệ cho nàng yêu thương đầy đủ trân quý.

"Đúng rồi, Dương Dương cùng Lâm Quân vẫn chưa biết chuyện này."

"Chúng ta hiểu, sẽ không nói lỡ miệng ." Văn Lê Hương hiểu ý của nàng, vội vàng gật đầu.

Văn Huy cũng nhẹ gật đầu.

Cùng huynh muội bọn họ chung sống lâu như vậy, Tống Mộ Cẩn cũng hiểu rõ cách làm người của bọn họ, tin tưởng bọn họ sẽ không truyền đi.

"Ta sẽ cho người cẩn thận tra người bên cạnh Ngũ muội có có quan hệ cùng Vũ Ninh Hầu phủ hay không ." Văn Huy nói ra.

Còn chuyện nàng một Hầu phủ thiên kim vì sao dưỡng ở bên ngoài, Văn Huy cũng không có hỏi tới.

"Có thể cùng bọn họ không liên quan , Bắc Bắc có thể là ngươi đã đoán sai." Văn Lê Hương nói ra.

Nàng làm người sáng sủa tiêu sái, suy tính vấn đề cũng lúc nào cũng từ phương diện tốt suy nghĩ, Tống Mộ Cẩn cười gật đầu, "Ân, hy vọng là ta suy nghĩ nhiều."

Văn Huy ánh mắt ôn hòa nhìn nhìn Văn Lê Hương, chuyển hướng lời nói, "Đúng rồi, chuyện hôm qua, Ngũ hoàng tử phái người đi nha môn làm chứng cho chúng ta, nói hắn lúc ấy cùng Tiêu Thù đều ở đây, Bắc Bắc, hôm qua Ngũ hoàng tử cùng Tiêu Thù có ở đây không?"

Lúc huynh muội bọn họ đến không nhìn thấy, vậy khả năng chính là - - trước khi bọn họ đến Ngũ hoàng tử cùng Tiêu Thù liền rời đi ?

Ngũ hoàng tử Lục Tranh? Cùng Tiêu Thù là biểu huynh đệ?

Kiếp trước Tiêu Thù chết trận sa trường không thể sống mà chết già, còn Ngũ hoàng tử Lục Tranh cũng không tốt hơn chỗ nào, sau khi Nhị hoàng tử đăng cơ hắn liền bị giam cầm, về sau không đến hai năm liền hậm hực mà chết .

Hai người bọn họ hôm qua có ở đây không? Tống Mộ Cẩn cẩn thận suy nghĩ, lắc đầu vừa muốn nói chuyện, Văn Huy vỗ xuống đầu của mình, "Ta quên mất, cô chắc không biết hai người bọn họ."

"Ngũ điện hạ không nhất định ở cùng một chỗ với Tiêu thế tử đâu?" Văn Lê Hương lập tức nói, "Bắc Bắc gặp qua Tiêu thế tử rồi !" Nghiêng đầu nói với Văn Huy, "Ca ca quên rồi sao? Muội năm ngoái ở Thanh Nguyên Trấn gặp qua Tiêu thế tử, lúc ấy muội đã nói với ca, nha..." Văn Lê Hương rất nhanh lại thẹn thùng nói với Tống Mộ Cẩn, "Ta quên mất, Bắc Bắc đã nói qua lúc ấy không có chú ý."

"Nha đầu ngươi..." Văn Huy hướng về nàng lắc đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Tống Mộ Cẩn suy nghĩ, đem dung mạo hai người Ngũ hoàng tử cùng Tiêu Thù miêu tả.

"Ca ca, Bắc Bắc lúc ấy khẳng định đều bị hù chết, làm sao có thể chú ý nhiều như vậy!" Văn Lê Hương nói.

Văn Huy nhìn nàng một cái, ánh mắt dời về phía Tống Mộ Cẩn.

Người là nàng giết, hắn không biết là nàng sẽ bị dọa.

Ngũ hoàng tử Lục Tranh nàng không biết, kiếp trước cũng chưa từng thấy qua, bất quá nàng biết Tiêu Thù a! Lúc ấy còn thực không nhìn thấy Tiêu Thù! Tống Mộ Cẩn lắc đầu, "Lúc ấy nhiều người, ta không có nhìn thấy."

Văn Huy ngẩng đầu nhìn Diệu Tâm đứng ở sau lưng nàng nãy giờ không lên tiếng.

Diệu Tâm lắc đầu bày tỏ mình cũng không có thấy.

"Lúc ấy nhiều người, cũng có thể các ngươi không có chú ý." Văn Huy nói ra, "Ngũ hoàng tử phái người đi qua ta nói lúc ấy bọn họ đi Thúy Bảo Các chọn quà cho ngoại tổ phụ, đúng lúc đi ngang qua."

Thúy Bảo Các? Tống Mộ Cẩn nhướng mày.

Lần trước ở Thanh Nguyên Trấn, Tiêu Thù cũng đi qua Thúy Bảo Các.

Chẳng lẽ Thúy Bảo Các này cùng bọn họ có quan hệ gì đó? Tống Mộ Cẩn lập tức ở trong lòng lắc đầu, coi như là có quan hệ thì như thế nào, cùng nàng đều không có vấn đề gì.

Văn Lê Hương cùng Văn Huy rất nhanh liền đứng dậy cáo từ, khi đi, Văn Lê Hương dặn dò Tống Mộ Cẩn, "Bắc Bắc qua hai ngày lúc cửa hàng khai trương, ngươi không có việc gì liền không cần đi qua, nếu lại gặp chuyện như vậy sẽ không tốt."

"Ân." Tống Mộ Cẩn cười cùng Diệu Tâm đưa hai người ra cửa.

Trở về nhà, Tống Mộ Cẩn ngồi ở băng ghế có chút ít xuất thần.

Ngũ hoàng tử phái người ra mặt, cho nên mới nhanh chóng thuận lợi kết án như vậy?

Đây là Tiêu Thù giúp đỡ sao?

Tống Mộ Cẩn biết rõ cao môn đại hộ đối với người bên cạnh đều có thói quen điều tra lai lịch, thân phận càng tôn quý lại càng tra được rõ ràng.

Tống Xương Dực cũng có thể thuận đường sờ tra được Thanh Nguyên Trấn, vậy Tiêu Thù ở đó đụng phải mình, hắn không có điều tra mình sao?

Tiêu Thù, tám chín phần mười là đã điều tra mình rồi!

Vậy Tống Xương Dực cùng Tống Vấn năm ngoái liên tiếp phái người đi tìm mình, hắn chắc cũng biết rõ, cho dù không có tra ra thân thế của mình, nhưng cũng có thể tra được mình và Vũ Ninh Hầu phủ có chút ít quan hệ.

Mặc dù kiếp trước chưa từng gặp qua Lục Tranh, nhưng thân là người Vũ Ninh Hầu phủ nàng cũng biết Lục Tranh cùng Huệ phi Thất hoàng tử không chung đường, cho nên - -

Tiêu Thù không có lý do gì giúp đỡ mình a!

Cho nên - - Tống Mộ Cẩn lắc đầu, rất không có khả năng, có lẽ bọn họ xem mặt mũi Văn gia nên giúp đỡ chút ít.

"Tiểu thư, có chuyện gì phiền lòng sao?" Diệu Tâm thấy nàng một hồi nhíu mày một hồi lắc đầu, mở miệng hỏi.

Tống Mộ Cẩn nói, "Ta đang suy nghĩ Ngũ hoàng tử phái người hỗ trợ là vì Văn tỷ tỷ gia, hay là bởi vì nguyên nhân khác."

Diệu Tâm cười nói, "Chuyện không quá chắc chắn, trực tiếp đi hỏi người trong cuộc không phải xong sao?"

Tống Mộ Cẩn cười lắc đầu.

Như thế nào mở miệng đi hỏi?

...

Qua hai ngày, lúc cửa hàng khai trương Tống Mộ Cẩn buổi trưa dẫn theo Diệu Tâm đi qua.

Ba người Dương chưởng quỹ đối với nàng lại là kính sợ .

Trong tiệm khách nhân ngày càng nhiều, Tống Mộ Cẩn dạo qua một vòng liền dẫn Diệu Tâm rời đi.

Ra cửa chính, Tống Mộ Cẩn nhìn thấy Thúy Bảo Các cách đó không xa, do dự chút rồi đi qua.

Chỉ là muốn đi xem, không ngờ thật đúng là gặp được Tiêu Thù.

Người cao lớn vững chãi, cẩm bào màu thiên thanh mang theo trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Tống Mộ Cẩn nhìn hắn một cái, ánh mắt nhìn qua nam tử đứng cạnh hắn một thân áo bào tím, tướng mạo tuấn mỹ, khoan thai tôn quý.

Là Ngũ hoàng tử Lục Tranh! Tống Mộ Cẩn cơ hồ lập tức đoán được thân phận của hắn.

Ngũ hoàng tử vừa thấy chủ tớ Tống Mộ Cẩn, lập tức cười nói với Tống Mộ Cẩn, "Tiểu cô nương tài bắn cung không tồi a." Ngũ hoàng tử đưa ngón tay chỉ Tiêu Thù, "Ta gọi Lục Tranh, biểu ca của người này."

Một bộ dáng quen thuộc.

Hắn hai ngày nay nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy hạnh phúc cả đời tiểu biểu đệ mình trọng yếu nhất a, mặc dù biểu đệ nói cô nương này cùng với Vũ Ninh Hầu phủ có quan hệ, nàng lại không phải là Vũ Ninh Hầu phủ cô nương! Dính một chút quan hệ không tính là cái gì a! Hơn nữa gả cho biểu đệ nàng chính là người của biểu đệ a!

Hơn nữa lấy năng lực của biểu đệ, chẳng lẽ còn không xử lí được một tiểu cô nương?

Ngoại trừ một đám yêu thiêu thân của Trịnh Quốc Công phủ kia, biểu đệ tướng mạo anh tuấn, văn võ song toàn, toàn bộ kinh thành cũng khó tìm được đối thủ!

Khó được biểu đệ thời gian qua không gần nữ sắc cùng khổ hạnh lại vì một tiểu cô nương nói chuyện a! Cho nên hôm nay nghe nói tiệm kia khai trương liền kéo biểu đệ sang đây xem ngọc đánh cờ làm theo yêu cầu cho ngoại tổ phụ đã làm xong chưa.

Vì hạnh phúc của biểu đệ, Ngũ hoàng tử cảm giác tâm mình mấy ngày này rối rắm đến rối rắm đi đến mức muốn đổ vỡ.

Tiêu Thù khóe miệng co quắp, "Biểu ca ta hắn..." Cũng tìm không ra từ thích hợp để hình dung, vì vậy nói, "Tống cô nương thứ lỗi."

"Ngũ điện hạ khen nhầm." Tống Mộ Cẩn khụy gối, "Tuy nói đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nhưng vẫn là muốn nói một tiếng đa tạ Ngũ điện hạ trượng nghĩa giúp đỡ."

"Là biểu đệ muốn ta giúp." Ngũ hoàng tử hết sức thân thiết nói ra, "Ta cũng không cần cám ơn, bất quá là cho người đi qua nói một lời mà thôi, tiểu cô nương muốn cám ơn liền cám ơn biểu đệ ta là được rồi."

Tốt nhất là không có gì để báo đáp, lấy thân báo đáp a! ( Bạn Ngũ hoàng tử dễ thương gê, haha)

Tướng mạo xinh đẹp, cử chỉ ưu nhã, lại là người không sợ chuyện, còn có tài bắn cung, quan trọng hơn còn dám giết người! Nếu biểu đệ cưới nàng, những cái người biểu đệ gọi là trưởng bối cùng bọn muội muội của hậu viện Trịnh Quốc Công phủ, nàng nhất định có thể đơn giản bắt lại a!

Ngũ hoàng tử càng xem càng hài lòng, chỉ hận không thể lập tức đi Văn Xương Hầu phủ tìm ngoại tổ phụ thương lượng.

Thật đúng là Tiêu Thù nhờ hắn giúp! Tống Mộ Cẩn chỉ cho là Tiêu Thù cùng hắn nói chuyện bọn họ tại sao quen biết, cho nên cũng không nhiều nghĩ, vì vậy hướng về Tiêu Thù thi lễ một cái, "Đa tạ."

"Không có gì." Tống Mộ Cẩn không có nghĩ nhiều, Tiêu Thù sao lại không biết trong lòng Ngũ hoàng tử nghĩ cái gì, phi thường khách khí nói với Tống Mộ Cẩn ba chữ, quay đầu nói, "Không đi sao? Huynh không đi, ta phải đi!"

Bộ dáng hoàn toàn không muốn cùng Tống Mộ Cẩn tiếp xúc nhiều, nhấc chân liền đi ra ngoài.

Lại vẫn thẹn thùng! Ngũ hoàng tử ôn hòa nói với Tống Mộ Cẩn, "Tiểu cô nương, ngươi từ từ xem." Sau đó đuổi theo.

"Ngũ hoàng tử thật đúng là bình dị gần gũi!" Diệu Tâm cảm thán nói ra.

Tống Mộ Cẩn cười ừ một tiếng.

Xem ra có khả năng Tiêu Thù chưa tra được thân thế của mình, cũng có thể là tra được nhưng chưa nói cho Ngũ hoàng tử, nếu không Ngũ hoàng tử sao lại đối với mình vẻ mặt ôn hoà như thế!

...

"Biểu ca, hôm nay kéo ta đến là cố ý ?" Lên xe ngựa, Tiêu Thù mở miệng hỏi.

"Đúng vậy, kéo ngươi đi xem một chút đồ làm xong chưa a!" Ngũ hoàng tử gật đầu.

Tiêu Thù vỗ hắn một cái, nhắc nhở, "Biểu ca, huynh nói muốn ta làm như không biết nàng ."

Đó là lo lắng người khác lợi dụng tiểu cô nương kia đối phó hắn a! Ngũ hoàng tử nói, "Ân, ta hiện đang thay đổi chủ ý, tiểu cô nương không tệ, lại khó có được người có thể vào mắt của ngươi."

Cho nên, hắn sẽ không để ý nàng cùng Vũ Ninh Hầu phủ có quan hệ, hơn nữa hắn tin tưởng ngoại tổ phụ cũng chắc chắn sẽ không để ý !

Tiêu Thù nhấp môi dưới, "Lần sau đừng như vậy, đừng phá hủy khuê dự tiểu cô nương người ta."

"Ta biết rõ ngươi yêu thương nàng, ngươi yên tâm đi, chờ ngoại tổ phụ trở lại ta cùng với ông hảo hảo thương lượng sau đó cho người đến cửa chính thức cầu hôn ." Ngũ hoàng tử vừa cười vừa nói.

Nếu không phải ngoại tổ phụ cùng hảo hữu mấy ngày trước đây ra cửa đạp thanh leo núi, hắn hôm nay phải đi thương lượng với ngoại tổ phụ!

Tiêu Thù vốn định nhắc nhở một chút về thân thế Tống Mộ Cẩn, bất quá thấy Ngũ hoàng tử vẻ mặt buồn nôn hề hề ánh mắt, dựa vào xe ngựa nhắm mắt, không muốn cùng hắn nói chuyện.

Lúc đó hắn cho người đi Thanh Nguyên Trấn điều tra, chắc hẳn rất nhanh liền có kết quả, chính hắn đi cảm thụ đi.

Ngũ hoàng tử đưa Tiêu Thù trở về mới hồi phủ.

Tiêu Thù không ở bên cạnh, Ngũ hoàng tử khôi phục sắc mặt nghiêm túc thần sắc cao quý lạnh lùng ngày thường, dùng bữa tối xong trực tiếp đi thư phòng.

Mới vừa lật công hàm trên bàn, người hầu cận cầm sổ con đi đến, "Điện hạ, đây là tư liệu về Tống cô nương."

Ngũ hoàng tử lập tức buông công hàm trong tay, đưa tay nhận lấy sách, mở ra nhìn kỹ.

Xem xong rồi sắc mặt nhăn nhó, lại không cam lòng một lần nữa lật ra, sau cùng trầm như nước ngẩng đầu nhìn hướng người hầu cận, "Xác định là tư liệu về Tống Mộ Cẩn? Không có sai?"

Người hầu cận rủ xuống con mắt, "Đúng vậy."

Để sét đánh hắn đi! Nói không sai, vậy Tống Mộ Cẩn tám chín phần mười là thân khuê nữ của Vũ Ninh hầu Tống Vấn cùng Hồ thị a!

Thật vất vả có tiểu cô nương vào tới mắt của hắn, đúng là nữ nhi của Tống Vấn, chất nữ của Huệ phi, biểu muội của Lục Huyên!

Ngũ hoàng tử yên lặng một lát, đứng dậy đi Văn Xương Hầu phủ.

Vẫy lui đầy tớ, Ngũ hoàng tử ngồi ở trên ghế đối diện hắn, hỏi, "Ngươi đã sớm biết thân phận của nàng?"

"Ân." Tiêu Thù nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Ngũ hoàng tử lập tức cảm thấy nhức răng, lại ôm một chút hy vọng nói ra, "Cho là chúng ta tính sai đi!" Biểu đệ mười chín năm lần đầu tiên để tâm với một cô nương, ai biết lần sau là lúc nào? Chẳng lẽ đợi thêm mười chín năm nữa?

Tiêu Thù nhìn hắn một cái không nói gì.

"Này mẹ nó đều là cái duyên phận gì a!" Ngũ hoàng tử lui về phía sau khẽ dựa, khuôn mặt dần dần nghiêm túc, "Ta đáp ứng ngươi sẽ không lợi dụng nàng, có điều người khác thì không nhất định."

Đây là cơ hội tốt! Bất quá nàng có ân với biểu đệ, Ngũ hoàng tử cũng liền biết là đáng tiếc.

Hắn sẽ không, nhưng mấy vị huynh đệ khác của hắn thì sao? Còn có đối thủ trên triều đình của Vũ Ninh hầu Tống Vấn nữa?

"Cái đó không liên quan tới chuyện của chúng ta." Tiêu Thù nhàn nhạt nói ra.

Không liên quan bọn họ? Hôm đó là ai sợ mình đối phó tiểu cô nương kia, khiến mình không đi đối phó nàng? Chẳng lẽ chỉ là vì báo ân? Ngũ hoàng tử lơ đễnh liếc Tiêu Thù một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top