Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q1-C57: DIỆU TÂM SÂU KHÔNG LƯỜNG ĐƯỢC!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

Tiêu Thù mặt thản nhiên, tùy hắn nhìn.

Ngũ hoàng tử rất nhanh bại trận.

Được rồi, mình không có cách nào với tên biểu đệ này.

Năm đó lúc di mẫu (dì) đi hắn vẫn chưa tới hai tuổi, ngoại tổ phụ khi đó liên tiếp đau thương mẫu phi cùng di mẫu ra đi, lại lớn tuổi khó tránh khỏi chẳng quan tâm biểu đệ.

Cho nên đành phải tự thân mình chiếu cố hắn, có thể nói là một tay mình chăm sóc hắn lớn lên, Ngũ hoàng tử cảm thấy những năm gần đây mình vừa làm cha lại vừa làm nương, kỳ thật chính là một lão mụ tử!

Cho nên, phải, mình xoắn không qua hắn! Ngũ hoàng tử nhận mệnh thu hồi ánh mắt, nói, "Mấy người bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ biết thân thế của nàng, ta xem hai người chúng ta vẫn là tìm biện pháp giúp nàng che lấp một hai đi." Mấy vị huynh đệ của mình đều là nhân tinh, sớm muộn sẽ phát hiện.

Mình hiện thời đã biết nhưng bởi vì biểu đệ sẽ không động nàng, cũng không thể để mấy người khác có cơ hội này! Mình không thể động, vậy cũng không để bọn họ động a!

Thấy Tiêu Thù nhìn hắn với vẻ mặt xen vào việc của người khác, Ngũ hoàng tử nói, "Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên cũng không thể cho bọn họ nhặt được a! Biểu đệ ngươi hiểu hay không? Ta đáp ứng ngươi, nhưng cũng không thể cho bọn họ tóm được cơ hội này a!"

"Ta hiểu rõ." Tiêu Thù gật đầu, "Không phải là biểu ca không chiếm được, người khác cũng đừng muốn có được hả?"

Hừ! Cái gì gọi là hắn không chiếm được người khác cũng đừng muốn có được, nói giống như là mình cùng tiểu cô nương kia léng phéng! Ngũ hoàng tử buồn bực nói, "Biểu đệ ta còn không phải là vì ngươi!"

Tiêu Thù nghi vấn nhìn sang, nói ra, "Vì ta! Biểu ca, sau lần trước ta với nàng xem như thanh toán xong ."

Biểu ca đối với mình tốt, hắn cũng không thể không thức thời được!

Nàng là cô nương Vũ Ninh Hầu phủ, đó chính là người phe Huệ phi, người cùng biểu ca đối lập!

Hơn nữa mình cũng thực là không có gì với nàng, chính là biểu ca một bên nóng ruột a!

"Ân cứu mạng như thế nào có thể nói xong liền xong !" Ngũ hoàng tử nghiêm túc uốn nắn nói ra.

Biểu ca của mình mặc dù bình thường uy nghiêm lạnh lùng, nhưng đối với biểu đệ là hắn lại không có như vậy, Tiêu Thù cũng không tiếp tục cùng hắn thảo luận, chỉ nói, "Nói đi, vậy huynh nghĩ chúng ta giúp nàng như thế nào."

Còn phủ nhận mình đối tiểu cô nương kia không có hứng thú! Này, lộ chân tướng a! Nghĩ đến thân thế Tống Mộ Cẩn, Ngũ hoàng tử sâu kín thở dài một hơi, "Tống Mộ Cẩn mười bốn tuổi a - -" câu nói kế không có nói tiếp.

Tiêu Thù thần sắc hờ hững, không nói gì.

Ngũ hoàng tử cũng không nghĩ ra cái chủ ý gì tốt, vì vậy nhún nhún vai hết sức bình tĩnh nói ra, "Kỳ thật ta cũng không có biện pháp xử lý gì hay."

"Tuỳ nàng đi, kết quả tốt hay xấu đều là vận mệnh của nàng." Tiêu Thù nói ra.

"Chúng ta nhìn lại một chút, mấy người bọn họ cũng không phát giác nhanh như vậy, chúng ta từ từ suy nghĩ, sẽ nghĩ ra biện pháp." Ngũ hoàng tử rất có lòng tin.

"Nói ra, không quen không biết, không, nàng là cháu gái Huệ phi, hai người chúng ta buổi tối khuya ở chỗ này vì nàng lo lắng cái gì?" Tiêu Thù tuy hiểu hắn là vì tốt cho mình, nhưng như vậy - - có phải hay không cũng hơi quá? Tại lúc tâm địa thật là tốt tạt một chậu nước lạnh.

Ngũ hoàng tử nhìn nhìn hắn, hừ một tiếng nghiêng đầu, "Mặc dù ta đáp ứng biểu đệ ngươi không động nàng, nhưng ta cũng có thể đem chuyện này tiết lộ cho mấy vị hoàng huynh khác a?" Không phải là vì hắn, mình sao buồn rầu như vậy?

Nếu không phải vì hắn, mình định sẽ trực tiếp lợi dụng cơ hội này lật đổ Vũ Ninh hầu phủ, chặt cánh tay của Huệ phi cùng Lục Huyên! Nếu các huynh đệ còn lại lợi dụng cơ hội này đi đối phó đám người Huệ phi, sau đó mình ngồi chờ ngư ông đắc lợi thật là chủ ý tốt, bất quá  - - Ngũ hoàng tử quay đầu nhướng mày nhìn về phía Tiêu Thù, "Ngươi nói, là tiết lộ cho Tam hoàng huynh tốt? Hay Tứ hoàng huynh? Hay là Nhị hoàng huynh - - Nhị hoàng huynh không tồi a, mặc dù Thất hoàng đệ cùng hắn thời gian qua quan hệ tốt, nhưng là quan hệ này ai nói được chuẩn đâu?" Nhất là hoàng gia huynh đệ phụ tử thân tình gì gì đó kia đều là hy vọng xa vời!

Quan hệ tốt không biết chừng sau lưng chọc dao nhỏ còn lợi hại hơn!

Tiêu Thù nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Nhị điện hạ không tồi!"

Ngũ hoàng tử không nói gì, cho hắn một ánh mắt ngươi thắng.

Tiêu Thù lại quan tâm tới hắn, "Đúng rồi qua hai ngày nữa tuyển tú lần này cũng xong rồi, biểu ca huynh thực không có ý định?" Kia là chung thân đại sự của mình! Hắn một chút cũng không quan tâm? Đến lúc đó người liền do hoàng thượng hoàng hậu chỉ hôn cho hắn?

Nếu là loạn điểm uyên ương thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tương lai cùng nhìn nhau cùng thấy ghét?

Hắn cũng là hy vọng biểu ca có thể có nữ tử hắn thích bên nhau đến già.

Ngũ hoàng tử ngưng sắc mặt, nhẹ nhàng lắc đầu.

Hai huynh đệ bọn họ, biểu đệ có thể tự mình chọn lựa nhưng lại hết lần này tới lần khác đối Tống Mộ Cẩn vài phần kính trọng, hắn muốn tự mình chọn nhưng hầu như là không có cái tự do đó.

Mẹ con Huệ phi cùng Lục Huyên với hắn từ trước đến nay nhìn nhau không vừa mắt, hiện thời còn phải nghĩ biện pháp giúp chất nữ của Huệ phi.

Ngũ hoàng tử ngẫm lại đều cảm thấy vô cùng tức ngực.

Đây gọi là chuyện gì a?

Biểu huynh đệ hai người trong lúc nhất thời cũng không nói gì, trong phòng một trận yên tĩnh.

Ngũ hoàng tử phá vỡ trầm mặc, " Được rồi, buổi tối ta liền không về phủ ." Hắn ngẫu nhiên cũng sẽ đi qua ở, cho nên bên này cũng có viện tử hắn thường ở, lại thuận miệng hỏi, "Đúng rồi, ngoại tổ phụ khi nào thì trở về?"

"Lão nhân gia ông không có nói." Tiêu Thù trả lời.

Ngũ hoàng tử cũng không kỳ quái, lão nhân gia lớn tuổi hiện thời muốn đi đây đi đó một chút, muốn đợi mấy ngày thì mấy ngày, người hầu đi theo bên cạnh người ai cũng có năng lực, hai huynh đệ bọn họ cũng yên tâm.

Nghiêng đầu nhìn ánh trăng phía ngoài, "Còn sớm, chơi một ván không?"

Tiêu Thù đứng dậy lấy cờ ra, lại gọi Từ Trọng vào bảo hắn chuẩn bị một ít thức ăn.

Hai người một người cầm cờ trắng một người cầm cờ đen đánh cờ.

Hai người đều chơi cực kỳ tùy ý, qua một lát Từ Trọng đưa chút ít điểm tâm vào.

Ngũ hoàng tử lệch nghiêng dựa vào đưa tay lấy một khối điểm tâm bỏ vào trong miệng, sau đó tiện tay đặt quân cờ xuống, nói ra, "Biểu đệ, chỉ cần ngươi thích những thứ này cũng không tính là gì."

Không phải là nữ nhi của Tống Vấn sao?

Chỉ cần biểu đệ hợp ý, cho dù là nữ nhi của cừu nhân giết cha đều không có việc gì!

Tiêu Thù cũng không có ngẩng đầu, chỉ thuận miệng nói, "Ta biết rõ ."

Đại khái đánh cờ xong, hai người không chơi ván nữa, từng người trở về viện tử nghỉ ngơi.

Tiêu Thù một đường trầm mặc trở về viện tử của mình, rửa mặt nghỉ ngơi.

Từ Dương Từ Trọng cũng không cần hầu hạ, liền thủ ở ngoài phòng.

Từ Dương đưa tay chọc chọc Từ Trọng, "Ngươi nói - - có phải như điện hạ nói hay không, thế tử gia coi trọng Tống cô nương a?"

Thân là người hầu cận, bọn họ đương nhiên biết rõ lai lịch của nàng, thế tử nhà mình cùng Ngũ điện hạ nói chuyện mặc dù không phải cố ý, nhưng bọn họ ở bên ngoài cũng nghe được rõ ràng.

Từ Trọng nghiêng đầu liếc hắn một cái, "Cẩn thận thế tử chỉnh ngươi." Tâm tư của chủ tử bọn họ có thể theo dõi đàm phán bình luận?

"Ta không phải là cùng ngươi nói một chút thôi sao!" Từ Dương lầu bầu một câu.

Người khác hắn cũng sẽ không nói a! Điểm này hắn vẫn hiểu. Hơn nữa hắn cũng là quan tâm chung thân đại sự của thế tử a!

...

Việc làm ăn trong tiệm rất tốt, Ngọc sư phụ tay nghề hảo, Dương chưởng quỹ cùng Nhị Quý tất cả đều là lão thủ có kinh nghiệm, cho nên Tống Mộ Cẩn cũng không cần ngày ngày đi xem.

Nhưng ba người Dương chưởng quỹ cùng Ngọc sư phụ Nhị Quý thấy làm ăn tốt như vậy, liền cố gắng khuyên Tống Mộ Cẩn thay đổi quy định một ngày chỉ bán một trăm hộp, mỗi ngày làm nhiều hơn chút ít.

Bất quá khuyên là khuyên, cũng vô ích.

Ba người bọn họ biết rõ Tống Mộ Cẩn hung hãn cùng hung tàn, cũng không dám tự chủ trương, chỉ đàng hoàng theo quy củ của Tống Mộ Cẩn mà làm.

Chỉ là Ngọc sư phụ thấy hai ngày nay cửa hàng khai trương làm ăn hảo, nghĩ tới trong tiệm chỉ bán một trăm hộp liền định tự mình lén lút làm chút điểm tâm bán kiếm ít tiền uống rượu, đương nhiên chiêu bài trong tiệm hắn không biết làm, bất quá những thứ điểm tâm khác hắn cũng am hiểu a? Đây cũng là chuyện thường tình, bên này hoàn thành chuyện của Đông gia, có thời gian, lại có tay nghề, vì sao không thể kiếm nhiều một chút? Hắn cũng là bằng thủ nghệ của mình kiếm bạc trắng!

Bất quá sau khi xuất hiện vài tên côn đồ, hắn lập tức bỏ đi ý tưởng - - bạc tuy là trọng yếu, nhưng so với bạc, đương nhiên là mạng nhỏ lại càng trọng yếu!

Tiểu cô nãi nãi này, hắn không thể trêu vào, vẫn là đàng hoàng quy củ nghe lời của nàng.

...

Mười tám tháng ba, Diệu Tâm ra ngoài mua đồ lúc trở lại mang về một tin tức - - Hoàng thượng cùng Tạ hoàng hậu lần này đều chỉ hôn cho năm vị hoàng tử đã trưởng thành Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử cùng Thất hoàng tử.

Hôn kỳ đều định ở sáu tháng cuối năm.

"Là khuê tú nhà nào?" Tống Mộ Cẩn lập tức quan tâm hỏi.

"Nô tỳ cũng chỉ nghe vài câu như vậy, không có chú ý cụ thể là ai." Diệu Tâm nhớ tới tiểu thư nhà mình thường xuyên cùng Văn Lê Hương hỏi thăm tình huống một người tú nữ, vì vậy nói, "Tiểu thư, nô tỳ ra ngoài cẩn thận hỏi thăm một chút."

Tống Mộ Cẩn lập tức gật đầu.

Nàng hết sức muốn biết, lúc này đây Giang Tuyết Ảnh có phải như kiếp bị chỉ hôn cho Nhị hoàng tử hay không.

Diệu Tâm mang đồ đưa qua phòng bếp liền lập tức đi ra cửa hỏi thăm.

Tống Dương cùng Lâm Quân đến chỗ sư phụ của bọn họ, như thế trong nhà cũng chỉ có một mình Tống Mộ Cẩn, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ ràng tiếng côn trùng trong viện kêu vang cùng gió xuân mơn trớn lá cây.

Tống Mộ Cẩn ở trong phòng đi vài vòng, đứng dậy mài mực, bắt đầu viết kinh phật.

Kiếp trước chép không ít kinh phật, chép nhiều đến thuộc, bởi vậy hiện thời không cần nhìn cũng có thể mỗi ngày viết ra.

Viết xuống mấy hàng tâm Tống Mộ Cẩn từ từ yên tĩnh trở lại.

Viết được mấy tờ, vang lên tiếng bước chân của Diệu Tâm, sau đó nàng rất nhanh liền vào phòng, "Tiểu thư."

Tống Mộ Cẩn không chút hoang mang đặt bút xuống, vừa rửa tay vừa nói, "Đều hỏi thăm rõ ràng?"

"Ân." Diệu Tâm đưa khăn cho nàng lau tay, bên cạnh trả lời, "Nhị hoàng tử phi là Kiến An bá phủ Thiệu gia cô nương, Tam hoàng tử phi là Lan gia cô nương, Tứ hoàng tử phi là Trần gia cô nương, Ngũ hoàng tử phi là Tạ gia cô nương, Thất hoàng tử phi là Chu gia cô nương."

"Nhị hoàng tử phi là Thiệu gia cô nương?" Tống Mộ Cẩn xác nhận hỏi.

"Ân." Diệu Tâm gật đầu.

Tống Mộ Cẩn thở ra một hơi dài, cười ngọt ngào đứng lên.

Không phải là Giang Tuyết Ảnh.

Giang Tuyết Ảnh kiếp này không cần cùng Nhị hoàng tử ngụy quân tử kia ở cùng nhau!

Thiệu gia cô nương - - hẳn là Thiệu Kiều! Thiệu gia đồng lứa có hai vị cô nương, một vị là Thiệu Kiều, một vị khác là Thiệu Yên, Thiệu Yên năm nay mới mười tuổi, cho nên nhất định là Thiệu Kiều !

Thiệu Kiều nàng biết, Thiệu Kiều cùng Tống Nhược Đồng quan hệ rất tốt, thường xuyên đi Hầu phủ chơi, nàng năm đó cũng gặp qua nhiều lần, kiếp trước nàng cũng vào nhị Hoàng Tử Phủ, nhưng là trắc phi.

Kiếp này Giang Tuyết Ảnh không bị chỉ hôn cho Nhị hoàng tử, Thiệu Kiều ngược lại thành Nhị hoàng tử phi.

Những người khác - -

Tống Mộ Cận khóe miệng tươi cười ngừng lại, nghĩ tới Ngũ hoàng tử.

Ngũ hoàng tử phi - - chất nữ nhà mẹ đẻ Tạ hoàng hậu Tạ Ngọc Uyển, thân tỷ tỷ của Tạ Tĩnh Uyển, Tạ Ngọc Uyển kia có tin đồn thể chất yếu, lúc Nhị hoàng tử còn chưa đăng cơ cũng đã bệnh chết!

Nói ra Ngũ hoàng tử cũng là đoản mệnh, hai người bọn họ coi như là xứng đôi .

Tống Mộ Cẩn cười lắc đầu liền ném chuyện ra sau đầu.

Kỳ thật nàng còn muốn biết, nếu Giang Tuyết Ảnh không có bị chỉ hôn, nàng sẽ như thế nào - - sẽ chỉ hôn cho người khác? Hay là về nhà?

Bất quá Giang Tuyết Ảnh trong cung, nàng coi như là muốn biết cũng dò la không được.

Hay là lưu trong cung làm phi tần? Tuyên Nhân Đế nhưng là một đống tuổi! Tống Mộ Cẩn nhanh chóng lắc đầu đem cái ý nghĩ này ép xuống, Giang Tuyết Ảnh thông tuệ như vậy, cô nương tâm trí kiên định, nàng nhất định sẽ không lưu trong cung làm phi tần !

Có điều, không cần gả cho Nhị hoàng tử, điều này thật sự là chuyện đáng phải cao hứng!

Bất quá phần cao hứng này của Tống Mộ Cẩn duy trì không bao lâu, buổi chiều Văn Lê Hương dẫn theo Ngọc Trụy đến nói cho nàng tin tức của Giang Tuyết Ảnh.

"Giang cô nương ở lại trong cung làm nữ quan!" Văn Lê Hương biết rõ nàng luôn quan tâm Giang Tuyết Ảnh, cho nên hôm nay vừa được tin tức liền chạy tới.

Nữ quan! Thiếu chút nữa cái chén trong tay Tống Mộ Cẩn đều rớt xuống, "Thật vậy chăng?"

"Thực , ta vừa biết rõ tin tức liền chạy tới nói cho ngươi biết." Văn Lê Hương cũng rất thất vọng, "Nói là đắc tội Tường quý nhân đang được sủng ái, cụ thể là nguyên nhân gì ta cũng không rõ lắm, nhưng cũng may nàng làm nữ quan ở ngự thư phòng, ta xem Giang cô nương là người thông tuệ lanh lợi, chờ sau này sự tình tốt hơn không biết chừng bệ hạ cao hứng liền ban ân điển cho nàng xuất cung về nhà thì sao?"

Hiện thời cũng chỉ có suy nghĩ như vậy! Nghe qua là nữ quan, nhưng còn không phải là hầu hạ người ta? Chính là so với cung nữ dễ nghe hơn chút!

Mừng rỡ trong lòng Tống Mộ Cẩn bị quét sạch.

Vốn muốn nhắc nhở nàng can thiệp đừng cùng Nhị hoàng tử chung một chỗ, mục đích đạt được, bất quá lại thành nữ quan!

Tống Mộ Cẩn trong lòng có chút không dễ chịu.

"Tiểu thư, không bằng nô tỳ vào cung đi xem Giang cô nương một chút, hỏi nàng tình huống cụ thể?" Diệu Tâm thấy được đau lòng trong mắt Tống Mộ Cẩn, nói ra.

Tống Mộ Cẩn quay đầu nhìn về phía nàng - - "Ngươi vào cung đi xem Giang cô nương?" Như thế nào đi vào a? Muốn là có thể sao, mình cũng muốn đi vào a!

Chẳng lẽ nói, kỳ thật thân thích của Diệu Tâm là người trong cung? Cho là vậy, sao có thể nói muốn gặp ai là có thể gặp? Trong cung quy củ nghiêm cẩn, không cẩn thận một cái sẽ rơi đầu.

Văn Lê Hương cũng ngạc nhiên nhìn về phía Diệu Tâm, hỏi, "Diệu Tâm có người quen biết trong cung sao?" Chính là nàng cũng khó được tiến cung một lần a, trừ phi là cung yến hoặc là nương nương trong cung cho truyền.

"Không có." Diệu Tâm thành thật lắc đầu.

"Vậy sao ngươi tiến cung được?" Văn Lê Hương trợn to hai mắt lập tức hỏi.

Không biết cung nhân, vậy có thể tiến cung? Hơn nữa coi như là có người quen biết, cũng không nhất định có thể cho nàng vào cung! Là nghe lầm sao?

"Buổi tối leo tường." Diệu Tâm thoải mái nói ra.

Văn Lê Hương trợn tròn đôi mắt, như người không biết nhìn nàng.

Leo tường? Tuy biết Diệu Tâm biết võ, nhưng nàng có phải cũng quá coi thường hoàng cung không? Nàng có phải cho rằng hoàng cung kia giống như chợ bán thức ăn không?

Tống Mộ Cẩn tuy là không rõ ràng lắm thân thủ chân chính của nàng như thế nào, nhưng cũng biết thân thủ của nàng chắc phải rất tốt, nhưng mà đó là hoàng cung, thủ vệ nghiêm ngặt! Leo tường quá nguy hiểm! Vì vậy lắc đầu nói ra, "Vẫn là phiền toái Văn tỷ tỷ đi hỏi thăm thôi."

"Ừ, quá nguy hiểm." Văn Lê Hương vội vàng gật đầu đồng ý lời Tống Mộ Cẩn nói, "Bây giờ là mùa xuân, mùa xuân hàng năm Hoàng hậu nương nương cũng sẽ tổ chức cung yến, đến lúc đó ta khẳng định cũng sẽ đi."

"Nhưng vào cung cũng không nhất định có thể nhìn thấy nàng ấy!" Những ngày này lời nàng cùng tiểu thư nói về Giang cô nương nàng cũng nghe qua không ít, Diệu Tâm biết rõ nàng vào cung khả năng cũng không gặp được người.

Văn Lê Hương liền nhìn về phía Tống Mộ Cẩn, Tống Mộ Cẩn khẽ chau mày lắc đầu.

Quá nguy hiểm! Diệu Tâm tuy thân thủ không tệ, lỡ vạn nhất thì sao? Hậu quả kia Tống Mộ Cẩn không dám tưởng tượng!

Biết rõ hai người không để cho nàng đi là lo lắng an nguy của nàng, Diệu Tâm liền nói ra, "Các người yên tâm, nô tỳ sẽ phi thường cẩn thận, nếu là nguy hiểm liền lập tức rút lui trở lại."

"Nếu không thì để Diệu Tâm thử xem." Văn Lê Hương cảm thấy có thể thử xem.

Tống Mộ Cẩn vẫn cảm thấy nguy hiểm.

Nàng không thể bởi vì muốn biết tình huống của Giang Tuyết Ảnh, mà để Diệu Tâm đi mạo hiểm!

"Tiểu thư, nô tỳ bảo đảm hoàn hảo không tổn hao gì trở lại! Tiểu thư cũng không cần do dự." Diệu Tâm lại quyết định hỗ trợ tiến cung đi xem một chút, "Nô tỳ lớn như vậy còn chưa có vào hoàng cung xem một chút nha! Coi như là cho nô tỳ một cơ hội vào cung xem một chút đi!"

"Diệu Tâm nói cũng đúng, ta coi như là tiến cung cũng không nhất định có thể nhìn thấy Giang cô nương, liền cho nàng đi thử xem." Văn Lê Hương cười nói.

Tống Mộ Cẩn suy tính một hồi, "Vậy ngươi nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, không được bị thương!"

"Nhất định." Diệu Tâm liên tục không ngừng gật đầu, "Vậy các người nói cho nô tỳ một chút Giang cô nương hình dạng thế nào ." Chớ vào cung, lại không biết hình dạng thế nào tìm không ra người.

"Ta vẽ một bức họa nàng ấy." Văn Lê Hương đứng dậy nói ra.

Tống Mộ Cẩn cười cũng đứng lên, mài mực cho nàng.

Rất nhanh liền vẽ xong, hai người để Diệu Tâm đi, Văn Lê Hương lại lo lắng bức họa chưa đủ tốt, vì vậy ở bên cạnh dùng ngôn ngữ tinh tế bổ sung một phen.

Diệu Tâm gật đầu, nhớ ở trong lòng.

"Đúng rồi, trong cung..." Văn Lê Hương nói, "Ta cũng chỉ vào cung một lần, cũng không biết địa hình trong cung, vậy phải làm sao bây giờ? Hoàng cung rất lớn." Hoàng cung lớn như vậy, chẳng lẽ nàng phải tìm từng cung điện, từng gian phòng một sao?

"Nô tỳ sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh ." Diệu Tâm nói.

Văn Lê Hương suy nghĩ một chút, nói, "Tú nữ ở tại Trữ Tú điện, phía tây nam nội cung, ngự thư phòng của bệ hạ là ở hướng đông bắc hoàng cung, cô sẽ phải tìm ở hai chỗ này."

Diệu Tâm gật gật đầu.

Hai người lại là dặn dò Diệu Tâm các loại lời nói cẩn thận một phen mới thôi.

"Đúng rồi, Ngũ tỷ tỷ thật đúng là không biết chuyện, là nam nhân trong nhà một tức phụ quét sân trong viện nàng làm, thật đúng là bị ngươi đoán được, biểu muội của nam nhân kia chính là nha đầu Tế Vũ bên cạnh Tống Nhược Đồng!" Văn Lê Hương lại nghĩ tới lí do thứ hai hôm nay đến, tức giận nói ra.

Tống Nhược Đồng là kẻ điên đi, Bắc Bắc cùng nàng là thân tỷ muội, nàng lại đối với Bắc Bắc ác độc như vậy !

Thật đúng là Tống Nhược Đồng! Tống Mộ Cẩn sắc mặt nhàn nhạt không nói lời dư thừa.

"Tống Nhược Đồng coi như là có báo ứng, mấy ngày nay ở nhà bệnh không xuống giường được, ta xem nàng a nhất định là trong lòng có quỷ bị hù dọa." Văn Lê Hương nói ra, "Bắc Bắc ngươi yên tâm, Ngũ tỷ tỷ ta đã đem một nhà kia bán đi, ... Lúc này đây chết nhiều người như vậy, ta xem Tống Nhược Đồng khẳng định cũng sẽ không làm ra chuyện gì."

"Ân." Tống Mộ Cẩn cười gật gật đầu.

Văn Lê Hương chờ chút liền chuẩn bị cáo từ về nhà, Tống Mộ Cẩn đứng dậy tiễn nàng, vừa nói, "Đúng rồi, Văn tỷ tỷ, mấy ngày nay trong tiệm làm ăn cũng ổn định lại, qua hai ngày tới ta muốn mang Diệu Tâm đi vùng ngoại ô xem một chút."

"Đi vùng ngoại ô a? Có chuyện gì không?" Văn Lê Hương hỏi.

"Đi xem một chút, xem có chỗ nào vừa tiện nghi lại tốt để mua không mà thôi!" Tống Mộ Cẩn vừa cười vừa nói, "Sau này nếu là có, vậy ta liền mua, tới lúc đó đón cha mẹ đến ở."

Như thế, cha mẹ cũng không cần thường xuyên đối mặt với đám người Tống Hương Bình Hứa Xuân Phân.

"Muốn ta đưa ngươi đi không?." Văn Lê Hương nói ra.

"Ta chính là tùy tiện đi một chút, không biết chừng còn có thể ở bên ngoài ngủ lại, trưởng bối trong nhà tỷ khẳng định không yên tâm tỷ đi theo, có Diệu Tâm ở đây tỷ yên tâm." Tống Mộ Cẩn uyển chuyển cự tuyệt.

Nàng thường xuyên ra ngoài phủ, tổ mẫu liền có chút mất hứng, Văn Lê Hương hiểu, dặn dò nói ra, "Vậy cũng tốt, ngươi cẩn thận chút." Dặn dò một câu, lại nói với Diệu Tâm, "Chiếu cố tốt tiểu thư nhà ngươi."

...

Diệu Tâm đêm đó lên đường đi hoàng cung.

Tống Mộ Cẩn ở nhà lo lắng không thôi, sợ nàng xảy ra chút gì ngoài ý muốn.

Diệu Tâm né qua thị vệ tuần tra, có thể nói là hết sức thuận lợi vào cung, vào cung cũng không vội đi tìm Trữ Tú điện cùng ngự thư phòng, trực tiếp kéo một cung nữ gõ hôn mê, rồi lấy y phục của nàng thay, sau đó kéo người giống như là quản sự nội thị, cười híp mắt nói, "Nô tỳ là cung nữ trong cung Tường quý nhân, phụng mệnh nương nương đi xem Giang cô nương một chút, nô tỳ tiến cung thời gian không lâu, cộng thêm buổi tối khuya nô tỳ có chút ít hồ đồ - - mong công công chỉ điểm một chút cho nô tỳ."

"Dọc theo con đường này đi lên phía trước, đến Trường Xuân cung đi về bên trái, đi thẳng đến điện có ánh xanh rực rỡ quẹo phải..." Tường quý nhân đang được sủng, cung nữ trong cung lại nhiều, cho nên mặc dù nội thị không biết nàng, cũng chỉ đường vô cùng cặn kẽ.

"Đa tạ công công." Diệu Tâm cong gối, trước đưa mắt nhìn nội thị rời đi, sau đó mới theo đường nội thị chỉ hướng Trữ Tú điện mà đi.

Một đường hết sức thuận lợi đến Trữ Tú điện.

"Người của Tường quý nhân?" Giang Tuyết Ảnh lệch nghiêng ở trên giường không hề động, nhẹ nhàng liếc nàng một cái.

Nhu hòa dưới ánh đèn, mỹ nhân như hoa! Diệu Tâm trong mắt chợt lóe qua một tia kinh diễm, sau đó vừa cười vừa nói, "Nô tỳ chỉ là mượn danh hiệu của người ta dùng một chút, không ngờ dùng cũng rất tốt." Cười đem lai lịch của mình nói một lần.

Giang Tuyết Ảnh còn nhớ hai người các nàng, thư hồi âm của Văn gia Lục cô nương cho nàng, đề cập qua tiểu cô nương kia, còn nói nàng cũng tới kinh thành! Bất quá - - Giang Tuyết Ảnh nghiêng thân thể không hề động, hỏi, "Là các nàng cho ngươi vào cung?"

Diệu Tâm vuốt cằm, lấy tín vật Tống Mộ Cẩn giao cho nàng ra.

Là khuyên tai hoa linh lan, đó là lúc trước nàng thưởng cho tiểu cô nương kia! Gang Tuyết Ảnh vừa thấy, là Văn gia Lục cô nương cùng tiểu cô nương Thanh Nguyên Trấn kia? Giang Tuyết Ảnh ngồi dậy nụ cười trên mặt lộ ra vài phần nhu hòa, "Làm khó hai người các nàng quan tâm ta như vậy."

"Hai vị ấy đều rất nhớ cô nương."

Nghe lời nói, Giang Tuyết Ảnh liền đoán được hai người Tống Mộ Cẩn nhất định là biết rõ chuyện mình lưu trong cung làm nữ quan, vừa cười vừa nói, "Ngươi trở về nói cho các nàng biết, ta rất tốt các nàng không cần lo lắng, thời điểm không còn sớm, trong cung này thủ vệ nghiêm cẩn, ngươi sớm đi trở về đi."

Thấy nàng không muốn nhiều lời, Diệu Tâm cũng không có chờ lâu.

Chờ gần đến giờ hợi Diệu Tâm mới về đến nhà.

Thấy nàng bình an trở lại, Tống Mộ Cẩn mới yên tâm, rót một ly trà cho nàng, hỏi, "Gặp được người không?"

Diệu Tâm tiếp trà ực một hớp, gật đầu nói, "Gặp được, nàng bảo nô tỳ mang một câu nói cho tiểu thư cùng Văn cô nương, nàng rất tốt người cùng Văn cô nương không cần lo lắng."

Gặp được Giang Tuyết Ảnh, còn bình yên vô sự đi ra! Thân thủ của Diệu Tâm xem ra là sâu không lường được! Tống Mộ Cẩn ở trong lòng kinh hãi một phen, sau đó hỏi, "Nàng không nói những chuyện khác?"

"Không có." Diệu Tâm lắc đầu, "Nhưng nô tỳ nhìn sắc mặt Giang cô nương rất tốt."

Tống Mộ Cẩn trầm mặc một lát, nói, "Khổ cực rồi, nhanh đi tắm một cái nghỉ ngơi đi."

Diệu Tâm gật đầu, ra phòng.

Nhìn ánh nến chập chờn, Tống Mộ Cẩn từ từ nở nụ cười.

Giang Tuyết Ảnh nói tốt, vậy nàng khẳng định là tốt rồi, cho dù là không tốt, nàng cũng sẽ cố gắng khá hơn, nàng biết Giang Tuyết Ảnh là một cô nương dũng cảm mà kiên cường!

Ngoài cửa sổ ánh trăng như nước, Diệu Tâm trở lại Tống Mộ Cẩn cũng liền yên tâm, lên giường nghỉ ngơi.

Lúc đó, trong thư phòng ngoại viện Ngũ Hoàng Tử phủ Tiêu Thù vẻ mặt lạnh như băng, "Tạ Ngọc Uyển! Thế nào lại là nàng! Bệ hạ làm sao lại đem Tạ Ngọc Uyển chỉ hôn cho huynh!"

Phản ứng của Tiêu Thù làm Ngũ hoàng tử rất hài lòng, có loại cảm giác hài tử mình một tay nuôi lớn rốt cuộc biết quan tâm cảm giác của mình, liền mang theo nụ cười nhấn hắn ngồi xuống ghế, "Biểu đệ ngươi đừng kích động a, chỉ là ma ốm sau này nuôi là được, ta cũng không thiếu phần cơm cùng chút tiền thuốc."

Hắn còn cười được! Tiêu Thù nghĩ một phen xoá sạch nụ cười trên mặt hắn, "Huynh cũng nói đó là cái ấm sắc thuốc !"

"Không có việc gì." Ngũ hoàng tử nói ra.

Kỳ thật hắn cũng không ngờ là Tạ Ngọc Uyển.

"Huynh xem một chút mấy người khác đều thật tốt, liền cho biểu ca huynh cái ấm sắc thuốc! Cũng đừng nói cho biểu ca huynh một cái cánh tay, mong là cái người bệnh đó không kéo chân sau của huynh a!" Lấy vợ sinh con, lấy vợ sinh con, thê tử là cái ấm sắc thuốc, như thế nào sinh con! Tiêu Thù vì Ngũ hoàng tử hết sức là bất bình, "Đây nhất định là ý của Hoàng hậu nương nương!"

Hoàng hậu năm đó cùng di mẫu tranh đấu gay gắt càng đấu càng ngoan độc, hiện thời di mẫu cũng đi hơn mười năm, Tạ hoàng hậu đây là ghi hận để ý đây mà?

Mặt Ngũ hoàng tử cũng dần trầm xuống.

"Hay là thỉnh ngoại tổ phụ ra mặt đi?" Tiêu Thù nói ra.

Đến cùng, ngoại tổ phụ cùng Hoàng thượng có tình thầy trò, ngoại tổ phụ ra mặt vì biểu ca cầu tình, nhất định là có hiệu quả.

"Ngoại tổ phụ đã không hỏi chuyện quan trường nhiều năm, liền không cần lão nhân gia ông vì ta bận tâm." Ngũ hoàng tử lắc đầu nói ra.

"Vậy - -" Tiêu Thù sắc mặt rùng mình, nhìn về phía Ngũ hoàng tử.

Không để cho ngoại tổ phụ đi, vậy bọn họ còn có một con đường có thể đi - - kháng hôn!

Chỉ là kháng hôn... chính là đánh cược tình phụ tử của bệ hạ đối với biểu ca, những năm này, bệ hạ đối biểu ca lãnh lãnh đạm đạm không có bao nhiêu quan tâm, nếu như kháng hôn - - sẽ tha thứ cho biểu ca sao?

Nếu đánh cuộc thắng, tất nhiên là tất cả đều vui vẻ.

Nếu thua cuộc? Đến lúc đó cùng lắm biểu ca đi thái ấp, vậy mình và ngoại tổ phụ bồi hắn đi là được!

Chỉ sợ long nhan giận dữ trực tiếp chém đầu biểu ca!

Ngũ hoàng tử hiểu ý tứ trong mắt của hắn - - kháng chỉ, nở nụ cười nói ra, "Không có nghiêm trọng như vậy, kỳ thật điều này cũng không tính chuyện xấu, cưới Tạ Ngọc Uyển, vậy Tạ gia không phải là nhà nhạc phụ của ta sao?"

Tạ hoàng hậu không con nối dõi, chỉ có một đại hoàng tỷ đã gả ra ngoài - - Đoan Dương công chúa, Tạ Ngọc Uyển thành chính phi của hắn - - đây cũng là cơ hội.

Tiêu Thù nhàn nhạt nhìn hắn nói một câu, "Huynh không sợ nàng là phụng mệnh tới giết huynh !"

Ngũ hoàng tử nghe hắn nói những lời này, lập tức cảm thấy cả người đều có chút không xong, nghiêm túc nhìn về phía hắn nói ra, "Biểu đệ, làm người không cần quá bi quan, chúng ta mọi việc nên nghĩ về mặt tốt!"

Từ nhỏ hắn liền lo lắng biểu đệ bởi vì di mẫu mất sớm cùng chuyện Trịnh Quốc Công phủ tâm tư sẽ hướng nội, cho nên liền thời thời khắc khắc chú ý, không ngờ hắn thỉnh thoảng giội cho mình một chậu nước lạnh.

Hắn dễ dàng sao!

"Lão gia tử đến đây." Hai người đang nói chuyện, người hầu cận ở bên ngoài bẩm báo nói ra.

Ngoại tổ phụ trở lại ? Hai huynh đệ gấp rút đứng dậy, đi đến cửa đón Tiêu Giới Thành vào.

Gã sai vặt thượng trà liền lui ra ngoài.

Tiêu Giới Thành nhìn hai đứa cháu ngoại một cái, hỏi, "Hai người tiểu tử thúi các ngươi, có phải hay không đang thương lượng như thế nào kháng chỉ?"

Tiêu Thù rủ xuống con mắt.

Ngũ hoàng tử cười phất tay nói ra, "Làm sao sẽ!"

Tâm tư hai đứa cháu ngoại ông há có thể nhìn không ra? Tiêu Giới Thành ở trong lòng thở dài một hơi, "Ta ngày mai sẽ dâng sớ cầu kiến Hoàng thượng, hai người các ngươi an tâm một chút chớ nóng vội".

Ngũ hoàng tử vội nói, "Ngoại tổ phụ, ông đã nhiều năm không thượng triều, phụ hoàng ngài ấy..." Cũng không còn là phụ hoàng năm đó.

"Ta có chừng mực, hai người các ngươi không cần lo lắng cũng không cần hành động thiếu suy nghĩ." Tiêu Giới Thành phất tay nói ra.

Lão gia tử lên tiếng, Ngũ hoàng tử cùng Tiêu Thù đều gật đầu đáp ứng.

...

Nhìn sổ con Tiêu Giới Thành dâng, Tuyên Nhân Đế lập tức tuyên ông tiến cung, đối với mục đích của ân sư, hắn cũng hiểu.

Kể từ khi Thần phi đi rồi, mười mấy năm qua số lần Tiêu Giới Thành tiến cung đếm trên đầu ngón tay, cơ hồ cũng là vì Ngũ nhi tử của mình.

Như Ngũ nhi tử phạm sai lầm đến xin tha cho hắn, như Ngũ nhi tử bị bệnh tiến cung tới thăm hắn, như cầu xin đem Ngũ nhi tử giao cho ông dạy bảo, hơn nữa còn là ở Văn Xương Hầu phủ không phải trong cung.

Lần nào cũng là vì Ngũ nhi tử của mình.

Tuyên Nhân Đế tự mình đến ngự thư phòng đón ông.

"Vi thần tham kiến bệ hạ." Tiêu Giới Thành vội vàng hành lễ. Mặc dù ông đã từ quan, bất quá vẫn là Văn Xương hầu.

"Ân sư xin đứng lên." Tuyên Nhân Đế gấp rút đỡ ông, thỉnh ông nhập điện.

"Ân sư đã nhiều năm không tiến cung, những năm này thân thể tốt không?" Cho ngồi, Tuyên Nhân Đế quan tâm hỏi.

"Đa tạ bệ hạ quan tâm, vi thần thể cốt coi như cường tráng." Tiêu Giới Thành trả lời.

Tuyên Nhân Đế thở dài một hơi, "Ân sư trong lòng có trách ta không?"

Năm đó Thần phi đi, sau đó thứ nữ của ân sư cũng đi theo, ân sư rất nhanh dâng tấu xin về hưu, mình đè xuống tấu chương kia, ân sư liền một phong lại một phong lần lượt dâng lên.

Là mình không có chiếu cố tốt Thần phi, không có tuân thủ lời hứa trước đây, cho nên đành phải phê chuẩn cho ông về hưu, phong ông làm Văn Xương hầu.

"Nương nương đều đã đi nhiều năm như vậy rồi, vi thần sớm đã quên." Tiêu Giới Thành trả lời.

Hai người cũng không muốn nhắc chuyện thương tâm năm đó, cho nên Tuyên Nhân Đế tinh tế quan tâm hỏi Tiêu Giới Thành tình hình gần đây, sau đó hỏi, "Ân sư hôm nay tiến cung là vì hôn sự của Tranh nhi?"

Tiêu Giới Thành gật đầu, "Vi thần nghe nói Tạ gia cô nương kia thể cốt không tốt lắm, tương lai chỉ sợ con nối dòng gian nan." Nói Tiêu Giới Thành đứng lên, khom mình hành lễ, "Bệ hạ, vi thần cả gan hỏi một câu, sự tình có thể còn có chỗ cứu vãn hay không?"

Tuyên Nhân Đế yên lặng một lát, hướng ông lắc đầu, "Ân sư mau đứng lên, mời ngồi."

Chính là có thể thay đổi được không? Tiêu Giới Thành còn muốn tranh thủ lần nữa, "Bệ hạ, Huân nhi cũng chỉ lưu lại một đứa nhỏ Tranh nhi này."

Tuyên Nhân Đế đứng dậy giúp đỡ ông đứng lên, nói ra, "Ân sư, Tạ gia chưa chắc không tốt."

"Hôn sự này là ý của bệ hạ?" Tiêu Giới Thành hỏi.

"Là Thục phi đề cập, trẫm sau khi suy tính cẩn thận quyết định." Tuyên Nhân Đế nói ra.

Thục phi những năm này đối với ngoại tôn có chút chiếu cố! Tiêu Giới Thành suy nghĩ, nói, "Vi thần hiểu ."

Là không thể nào thay đổi.

Quân thần nói một chút nữa, Tiêu Giới Thành liền cáo lui xuất cung.

Tuyên Nhân Đế cũng không có lưu ông lại, phái người đưa ông xuất cung.

Tuyên Nhân Đế gác tay đứng ở hành lang nhìn xem hoa nở kiều diễm trong sân, nhớ tới Tiêu Huân như tinh linh linh động, xinh đẹp thông tuệ.

Đáy lòng nơi nào đó hung hăng đau đớn.

Đứng một hồi, xoay người trở về điện.

Trong điện mọi người gấp rút quỳ xuống đất chào đón, Tuyên Nhân Đế phất tay cho bọn họ đứng lên, sau đó đi vào trong, dư quang thoáng nhìn Giang Tuyết Ảnh đứng ở trong góc nhỏ bước chân ngừng lại, nhìn sang, "Giang Tuyết Ảnh."

"Có nô tỳ." Giang Tuyết Ảnh gấp rút quỳ gối.

"Hôm nay ngày đầu tiên làm việc, có cái gì không hiểu hỏi người khác!" Tuyên Nhân Đế ân cần hỏi.

Mọi người còn lại sợ hãi.

Bệ hạ, đây là coi trọng Giang Tuyết Ảnh?

Giang Tuyết Ảnh ngược lại không chút hoang mang trả lời, "Dạ, bệ hạ."

Tuyên Nhân Đế tiếp tục đi vào trong.

Tường quý nhân kia không có đầu óc bị người gài bẫy tính kế Giang Tuyết Ảnh, ngược lại Giang gia cô nương là người tâm tư thấu triệt, trực tiếp lợi dụng Tường quý nhân tự hạ thân phận làm nữ quan.

Gia thế tốt, làm người thông tuệ nhạy bén, cũng khó trách có người không tha cho nàng, chức nữ quan này có thể hộ nàng bình an, đáng tiếc chính là lãng phí nhân tài!

...

Thấy ngoại tổ phụ vào cung cũng vô ích, Ngũ hoàng tử cũng không nghĩ nhiều, phân phó người đi bắt đầu chuẩn bị.

Bị bệnh mấy ngày này, Tống Nhược Đồng cuối cùng tốt chút ít, buổi trưa lúc Kiến An bá phu nhân La thị dẫn theo nhi tử đến thăm bệnh, Hồ thị vừa lúc về nhà mẹ đẻ có việc, La thị liền dẫn theo nhi tử trực tiếp đi thăm Tống lão phu nhân.

Đây là mẹ chồng tương lai của tôn nữ, những ngày này tôn nữ ngã bệnh, đã tự mình tới thăm nhiều lần, mỗi ngày còn phái bà tử đến hỏi thăm tình huống, thuốc bổ gì gì đó lại là đưa không ít, đây cũng là coi trọng cháu gái của mình! Hiện tại tôn nữ đã tốt hơn, đương nhiên không có lý lại để La thị đi qua xem nàng. Vì vậy Tống lão phu nhân cho người đi thỉnh Tống Nhược Đồng đến.

Thấy nàng gầy một vòng, mặt Tống Nhược Đồng đều chỉ lớn cỡ bàn tay, La thị vẻ mặt đau lòng kéo nàng đến trước mặt của mình, quan tâm hỏi, " Người gầy đi một vòng, nhưng là khỏe hẳn chưa? ..."

Tống Nhược Đồng đều tinh tế đáp lời.

Ân cần một phen, Tống lão phu nhân cùng La thị đều bảo nàng trở về phòng nghỉ ngơi.

"Con đưa Đồng muội muội trở về." Thiệu Tuấn vừa cười vừa nói.

Thiệu Tuấn dung mạo tuấn lãng, cử chỉ ôn nhã, dáng người cao ngất, như gió mát trăng thanh làm người thoải mái, Tống lão phu nhân từ trước đến nay thích hắn, gật đầu nói, "Ân, đi đi."

Hai đứa bé sớm liền định cô dâu nhỏ , hai người cũng ngoan, chung đụng nhiều về sau thành thân có thể ngọt ngào mỹ mỹ sống qua ngày.

"Chiếu cố tốt Đồng Nhi trở về." La thị dặn dò nhi tử một câu.

Thiệu Tuấn dáng tươi cười sáng sủa đáp ứng, sau đó cùng Tống Nhược Đồng đi ra ngoài.

"Lão phu nhân, Đồng Nhi cũng qua mười ba, hôn sự hai người bọn họ là có thể định ... ." La thị vừa cười vừa nói.

"Ân, đúng lúc chuẩn bị hai năm, chờ Đồng nha đầu cập kê có thể thành thân." Tống lão phu nhân cũng cảm thấy có thể định xuống , "Chuyện này ngươi cùng Hồ thị thương lượng thật tốt."

La thị thật cao hứng đáp ứng.

...

"Đồng Nhi muội muội, nàng thực khỏe chưa? Ta thấy sắc mặt nàng rất yếu ớt." Trên đường, Thiệu Tuấn quan tâm hỏi, "Thái y nói như thế nào? Có cần uống thuốc nữa không."

Vừa rồi ở trước mặt trưởng bối, hắn không thể nói thêm cái gì.

"Đại phu nói đã tốt lắm, không cần uống thuốc." Tống Nhược Đồng trả lời.

"Nàng khỏe là tốt rồi! Có muốn ăn cái gì không , ta mua tới cho nàng!" Thiệu Tuấn cao hứng nói ra, "Mấy ngày nay Tri Vị Cao hết sức nổi tiếng, ta đi mua một hộp cho nàng nếm thử nha?"

Vừa nghe đến ba chữ Tri Vị Cao, thái dương Tống Nhược Đồng gân xanh nhảy lên, "Ta không ăn!"

Thiệu Tuấn bị nàng rống không giải thích được, bất quá ngẫm lại cũng chỉ cho là nàng ngã bệnh tâm tình không tốt, liền nói, "Nếu ăn không ngon thì không ăn là được."

Tống Nhược Đồng dừng lại bước chân, oán hận trừng mắt nhìn hắn.

Người nọ là nghe không hiểu nàng nói sao?

Đều nói không ăn!

Sao có thể so với Lục Đình!

Mình chỉ cần nhăn lông mày, Lục Đình liền biết ý tứ của mình!

Thiệu Tuấn này - - đầu óc là đá sao?

Mình những ngày qua chịu khổ đều là ai ban tặng? Còn không phải là Tống Mộ Cẩn nha đầu chết tiệt kia?

Cả đêm không dám chợp mắt, những ngày này nàng buổi tối đều là trợn tròn mắt trừng đến hừng đông.

Suốt cả đêm nàng không dám tắt đèn, không dám nhắm mắt, hắn biết rõ này có bao nhiêu khó chịu sao? (cho xin, chụy âm thầm đi làm chuyện xấu, ai biết được mà trách ngta, tự làm tự chịu đi )

Cho dù ban ngày ngủ bù, nàng cũng nhiều lần từ trong mộng tỉnh lại - - trong mộng nàng nhìn thấy tình cảnh nha đầu chết tiệt kia giương cung bắn mình.

Nàng hận chết nha đầu chết tiệt kia, thực hận không thể bóp chết nàng mới giải hận.

Thiệu Tuấn hắn còn nói Tri Vị Cao với mình?

Thiệu Tuấn vội cười lấy lòng, "Được, được, chúng ta không ăn, còn những thứ khác thì sao? Ta đi mua cho nàng những thứ khác? Nàng muốn ăn của tiệm nào ?"

Tống Nhược Đồng đầu đau muốn nứt, "Ta tự mình trở về được rồi, huynh không cần đưa tiễn." Nói xong không để ý tới Thiệu Tuấn xoay người rời đi.

Đây là thế nào - - sao lại tức giận như vậy? Thiệu Tuấn nhìn về phía Tế Vũ cùng Tế Vân.

"Thế tử, tiểu thư lần này ngã bệnh chính là tận mắt thấy cảnh tượng Tri Vị Cao kia máu chảy đầm đìa làm cho sợ." Thế tử gia phong quang tễ nguyệt, là quan tâm tiểu thư! Tế Vũ hảo tâm nhắc nhở hắn một câu, sau đó cùng Tế Vân hướng hắn cong gối bước nhanh đuổi theo Tống Nhược Đồng.

Sợ? Ngày đó Đồng Nhi muội muội có mặt sao? Thiệu Tuấn sững sờ .

Hắn cảm thấy truyền thuyết Tống Mộ Cẩn cô nương bắn chết cường đạo kia, gan dạ sáng suốt hơn người a!

Tống Xương Dực cười từ nguyệt lượng môn đi tới, thấy là Thiệu Tuấn cười chào hỏi, "Ta vừa định đi qua bên tổ mẫu tìm huynh đây."

Thiệu Tuấn cười cùng hắn đáp lễ, sau đó nói, "Lát nữa ta đi viện tử tìm huynh, ta trước đưa Đồng Nhi muội muội trở về Ngô Đồng các."

Chắp tay, đuổi theo hướng Tống Nhược Đồng đi.

Tống Xương Dực sờ lên cằm tâm tình tốt lắm cười cười hướng viện tử của mình đi.

Tống Mộ Cẩn kia thật là khiến người ta lau mắt mà nhìn!

Những năm gần đây, Hồ thị đem Tống Nhược Đồng cùng Tống Xương Húc hộ đến giọt nước không lọt, không ngờ Tống Mộ Cẩn vừa đến trực tiếp liền đem Tống Nhược Đồng dọa đến bị bệnh!

Xem ra, nên nghĩ biện pháp đón nàng trở lại! Tống Xương Dực suy nghĩ chút đổi phương hướng, phân phó Tiểu Lục nói , "Ngươi lưu lời nói cho Thiệu Tuấn, nói ta có việc gấp ra cửa, sau này ta đi tìm hắn."

Nói xong liền dẫn Trường Tụ ra cửa.

...

Tống Mộ Cẩn nhìn Tống Xương Dực ngoài cửa, nhíu mày hỏi, "Sao ngươi lại tới đây?"

"Không mời ta đi vào ngồi một chút à?" Tống Xương Dực hỏi.

"Không thỉnh." Tống Mộ Cẩn đưa tay liền chuẩn bị đóng cửa.

"Đối xử với huynh trưởng của mình như vậy, không tốt nha." Tống Xương Dực đưa tay giữ cửa lại, cười nói.

Lực đạo của hắn không nhỏ, cửa đều bất động! Tống Mộ Cẩn dứt khoát buông tay nghiêng người nhường đường, "Diệu Tâm, đem cánh tay hắn chặt cho ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top