Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q1-C63: VUI SƯỚNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           
Khi về đến nhà, hai người Tống Dương và Lâm Quân theo sư phụ học công phu đã về nhà, nghe tiếng gõ cửa vừa mở cửa nhìn, Tống Dương kích động nghênh đón, "Tỷ tỷ."

Từ nhỏ đến lớn, đây coi là lần đầu tiên tỷ đệ bọn họ tách ra thời gian lâu như vậy, lúc trở lại Tống Mộ Cẩn lại không nói gì, cũng không nói cụ thể đi đâu, thân thế của nàng lại bị truyền ra, cho nên mấy ngày nay Tống Dương vẫn luôn hết sức lo lắng.

Hiện thời thấy Tống Mộ Cẩn trở lại, đương nhiên vừa cao hứng vừa vui mừng.

"Bắc Bắc, muội đã về rồi." Lâm Quân đi theo sau lưng Tống Dương, cười nhìn về phía nàng.

Tống Mộ Cẩn cười hướng về Lâm Quân gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía Tống Dương hỏi, "Ân, mấy ngày nay có nghe lời Lâm đại ca không?"

"Tỷ tỷ, đệ không còn là tiểu hài tử ." Tống Dương tuy bĩu môi, nhưng vẻ mặt lại cao hứng.

Năm ngoái Tống Dương so với nàng vẫn còn thấp hơn nửa cái đầu, bây giờ Tống Dương thân cao vọt không ít còn cao hơn nàng một tấc .

"Rồi, Dương Dương nhà ta là người lớn." Tống Mộ Cẩn cười vỗ vỗ khuôn mặt của hắn, sau đó xoay người cùng Diệu Tâm cầm bọc hành lý trên xe, cám ơn phu xe.

"Cô nương khách khí." Phu xe là người của Ngũ hoàng tử, cũng không nói thêm gì cung kính nói một câu liền đánh xe rời đi.

Vào nhà, Tống Mộ Cẩn cùng Diệu Tâm trước đi rửa mặt.

Chờ hai người rửa mặt xong thay y phục đi ra, Lâm Quân cùng Tống Dương đã chuẩn bị cơm tối.

"Tỷ tỷ, Diệu Tâm tỷ tỷ, mau tới dùng cơm ." Tống Dương kêu gọi hai người.

Ăn cơm tối rồi dọn dẹp xong, mặt trời vừa mới xuống núi.

Bốn người liền ngâm trà ngồi ở trong phòng nói chuyện.

Tống Dương hỏi trước, "Tỷ tỷ, mấy ngày nay đệ lo lắng muốn chết, tỷ và Diệu Tâm tỷ tỷ đi đâu? Ở chỗ nào? Ăn uống có quen không? Đúng rồi, mua đất thế nào?"

"Nhiều vấn đề như vậy, để nói tỷ tỷ trả lời câu nào trước thì được?" Tống Mộ Cẩn vừa cười vừa nói, "Tỷ không phải là thật tốt trở rồi về sao? Đều bình an, các người thì sao? Cũng tốt chứ? Ăn uống đều chính các ngươi tự mình làm sao? Thân thể đều khỏe? Việc học tập chỗ sư phụ thế nào?"

"Tự chúng ta ở nhà nấu cơm ăn, ta cùng Dương Dương thân thể đều rất tốt không có sinh bệnh, sư phụ cũng rất tốt với chúng ta." Lâm Quân trả lời.

Người nghèo hài tử sớm đảm đương việc nhà, hắn cùng Tống Dương hai người lại không phải là công tử nhà có tiền, từ nhỏ liền theo cha mẹ làm việc, làm chút thức ăn giải quyết vấn đề ăn cơm đương nhiên không nói chơi.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ còn chưa có trả lời vấn đề của đệ mà." Xa nhau mấy ngày, Tống Dương vội vàng hỏi.

"Chúng ta đều tốt, là tá túc trong chùa miếu ngoài thành." Tống Mộ Cẩn cười trả lời, "Kia... Không nhìn thấy chỗ tốt, cho nên không có mua."

"Vậy thì lần sau lại đi." Tống Dương cũng không quan tâm.

"Bất quá tỷ mua vài đỉnh núi." Tống Mộ Cẩn cười nói.

"Đỉnh núi?" Tống Dương kinh ngạc, "Tỷ tỷ chuẩn bị trồng cây ăn quả?" Ở quê hương, đỉnh núi ngoại trừ có thể trồng cây ăn quả kiếm tiền, thật sự là không đáng giá.

"Mua trước, sau này nhìn lại một chút." Chuyện mỏ vàng, Tống Mộ Cẩn không có dự định nói cho hai người bọn họ biết.

Cho nên trên xe ngựa trở về thương lượng với Diệu Tâm, trước gạt hai người bọn họ.

Hai người tuổi còn nhỏ, tâm trí không yên, nếu nhất thời bị người chọc giận xúc động sau đó nói lộ ra miệng vậy thì rất phiền toái.

"Vậy Tỷ tỷ làm chủ là được rồi." Tống Dương cũng không hiếu kì, đột nhiên đôi mắt ửng hồng nhìn về phía Tống Mộ Cẩn, "Tỷ tỷ... ."

Tống Mộ Cẩn sợ hết hồn, "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Trong lòng vô ý thức nghĩ là bên Vũ Ninh Hầu phủ phái người tới cửa .

Tống Dương cắn môi, cố nén nước mắt, "Tỷ tỷ có phải phải về nhà không? Hôm đó tỷ đi bên ngoài đều lan truyền tỷ tỷ là thiên kim tiểu thư Hầu phủ."

Tỷ tỷ là Hầu phủ đại tiểu thư, nhất định là phải về nhà, nghe nói cao môn đại hộ người ta quy củ rất nhiều, vậy hắn có phải về sau đều rất khó nhìn thấy tỷ tỷ hay không?

Quả là Hầu phủ!

Nói cho mình vài ngày thời gian, liền vài ngày như vậy cũng không chờ? Trước thả tin tức đi ra, tiên hạ thủ vi cường.

Trên gương mặt non nớt của Lâm Quân cũng tràn đầy không nỡ cùng khổ sở.

Tống Mộ Cẩn tựa như là muội muội của hắn, hắn cùng Tống Dương nghĩ giống nhau, chỉ sợ nàng trở về bên thân sinh phụ mẫu, liền khó gặp được nàng.

Hắn vẫn cùng Tống Dương thương lượng đưa tin cho người nhà bên Thanh Nguyên Trấn, nhưng hai người sau khi thương lượng quyết định trước chờ nàng trở lại nói sau.

"Tỷ không đi đâu cả." Tống Mộ Cẩn vừa cười vừa nói, "Hai người các ngươi yên tâm đi."

"Nhưng là..." Tống Dương ngập ngừng một tiếng.

Đó là thân sinh phụ mẫu của tỷ tỷ a!

"Không có nhưng nhị gì hết, ít nhất tạm thời tỷ chưa đi ." Tống Mộ Cẩn vừa cười vừa nói, "Tỷ ở kinh thành, bọn họ nếu muốn bất cứ lúc nào cũng có thể tới gặp tỷ a? Không nhất định cần tỷ trở về a."

Bọn họ hai đứa bé, nàng cũng không yên tâm a!

Huống chi, Tống Vấn như vậy uy hiếp nàng, nàng như thế nào có thể liền cúi đầu trở về chứ?

"Vậy thì tốt quá!' Tảng đá đè ở ngực hai người Tống Dương cùng Lâm Quân mấy ngày nay cuối cùng rơi xuống, hai người dáng tươi cười đều sáng lạn không ít.

"Đúng rồi, mấy ngày trước đây có người gọi là Thiệu Tuấn tới tìm tỷ." Tống Dương lại nói.

"Thiệu Tuấn?" Tống Mộ Cẩn nhăn lông mày, "Hắn có nói là chuyện gì không?"

"Hắn tìm đến tiệm, Dương chưởng quỹ đến nói với chúng ta, là chuyện gì thì không có nói tới." Tống Dương trả lời.

Ước chừng là Tống Vấn cùng Hồ thị đem hôn sự với Thiệu gia đổi thành mình, Thiệu gia đã biết, cho nên Thiệu Tuấn liền qua tới nơi này tìm mình! Tống Mộ Cẩn ước chừng suy đoán, liền nói, "Ta biết rồi."

Đối với Thiệu Tuấn này, Tống Mộ Cẩn chỉ gặp qua mấy lần, là thế gia công tử tác phong nhanh nhẹn, ôn nhã như ngọc đối đãi người ôn hòa hữu lễ.

Về sau đi Tể Nguyên Tự, chỉ nghe nói hắn đón dâu, ngoài ra cụ thể thế nào không có nghe nói.

Nghĩ đến, hắn hẳn là sống rất tốt, bởi vì kiếp trước Nhị hoàng tử trở thành Hoàng thượng, Thiệu Kiều làm trắc phi về sau thành Đức phi đứng đầu tứ phi.

Thiệu Kiều thành hậu cung phi tần, vậy Thiệu Tuấn khẳng định cũng sẽ không kém.

Lại nói một hồi tình hình của mỗi người mấy ngày nay, sau đó từng người trở về phòng.

"Tiểu thư, người chuẩn bị bồi dưỡng Lâm Quân giống Dương Dương sao?" Diệu Tâm vừa trải giường chiếu cho nàng, vừa nói.

"Ân." Tống Mộ Cẩn vuốt cằm, "Đánh hổ thân huynh đệ ra trận phụ tử binh, cha nương cũng chỉ có một hài tử là Dương Dương, Lâm gia một nhà đều là người tốt tâm địa thiện lương, về sau Dương Dương cùng hắn có thể giúp đỡ lẫn nhau cũng tốt."

Lúc không có bạc nàng muốn trước bảo đảm Tống Dương, hết sức giúp đỡ Lâm Quân, hy vọng hai người về sau có thể như thân huynh đệ chung đụng nâng đỡ, hiện thời có mỏ vàng, tiền không là vấn đề, chỉ cần Lâm Quân đi lên liền giúp hắn một chút.

Cẩn thận ngẫm lại, sau khi mình trở về kinh thành Tống Dương chết thảm, chiếu cố cha mẹ chắc chắn không phải đám người Hứa Xuân Phân Tống Bảo Bình, nhất định là Lâm gia chiếu cố rất nhiều.

"Ân, nô tỳ thấy hắn cũng là người tâm tính chính trực." Lúc Diệu Tâm hành tẩu giang hồ gặp qua muôn hình vạn dạng loại người, cũng nhìn ra một chút.

Tống Mộ Cẩn xõa tóc ra, đi qua nhận lấy gối đầu trong tay nàng lưu loát vỗ vỗ, "Đã sớm nói với ngươi những chuyện nhỏ nhặt này ta tự mình làm! Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi, mau đi về nghỉ ngơi đi."

"Muốn nô tỳ bồi người cùng nhau ngủ không?" Diệu Tâm buông xuống một bên màn.

"Muốn chứ." Tống Mộ Cẩn bò lên trên giường, ngồi tại bên trong vỗ vỗ chỗ bên cạnh, "Đến đây đi, tỷ muội chúng ta cùng nhau ngủ."

Diệu Tâm cười cởi áo ngoài bò lên.

"Diệu Tâm a, ta còn không có nghe ngươi đề cập qua phụ thân ngươi thế nào? Cũng là nhân sĩ giang hồ sao?" Tống Mộ Cẩn nằm nghiêng nhìn về phía Diệu Tâm hỏi.

Chỉ biết là mẫu thân nàng chết lúc nàng bốn tuổi, là ngoại tổ phụ nuôi dưỡng nàng lớn lên, lại chưa từng đề cập đến phụ thân.

Tống Mộ Cẩn liền nghĩ cha nàng có phải hay không cũng sớm không còn, hoặc là người trong giang hồ, bên ngoài hành tẩu không có tin tức.

Diệu Tâm nháy mắt, "Ta cũng không biết, ngoại tổ phụ chưa bao giờ nhắc đến cha ta." Mẫu thân đi sớm, khi đó nàng chưa hiểu chuyện, cho nên coi như là mẫu thân từng đề cập với nàng nàng cũng không nhớ rõ.

Tống Mộ Cẩn liền đưa tay nắm tay của nàng, "Không quan hệ, nếu người vẫn còn sống, tương lai nhất định có cơ hội gặp nhau ." Bên cha nàng có lẽ còn có thân nhân ở đây!

"Tiểu thư, có phải tiểu thư muốn đuổi nô tỳ đi hay không?" Diệu Tâm giương mắt nhìn nàng.

Nếu không sao lại tự dưng nhắc tới cha nàng?

"Làm gì có." Tống Mộ Cẩn cười vỗ nàng nói ra, "Ta xem cô như tỷ tỷ, đến lúc đó cô tìm được thân thích phải rời đi, ta còn không nỡ đây nè."

Qua nhiều năm như vậy cũng không có ai hỏi đến nàng cùng ngoại tổ phụ, cho dù tìm được, nàng cũng không muốn đi, hơn nữa tiểu thư thế đơn lực bạc, nàng phải đứng ở bên người bảo vệ nàng ấy mới an tâm. Diệu Tâm nhẹ giọng nói, "Vậy thì không đi."

Tống Mộ Cẩn cười một tiếng, "Ngủ đi, hôm nay ngồi xe ngựa lâu như vậy, buổi sáng ngày mai chúng ta đi ra cửa hàng một chuyến xem xem."

"Ân." Diệu Tâm gật gật đầu.

Hai người Ngũ hoàng tử cùng Tiêu Thù trong phủ Ngũ hoàng tử cặn kẽ thương lượng chuyện mỏ vàng và người đi đào mỏ một phen, người nọ là người đầu tiên nghĩ tới, trung thành một lòng là chọn lựa đầu tiên.

Hai người tới nửa đêm mới thương lượng xong hạ quyết định.

Thấy sắp đến nửa đêm Ngũ hoàng tử liền phân phó người lấy chút thức ăn cùng rượu mang lên.

"Ngươi nói một chút, ngươi đêm đó cùng tiểu cô nương kia phát sinh chuyện gì?" Ngũ hoàng tử bưng rượu hết sức tò mò nhìn về phía Tiêu Thù hỏi.

"Chuyện gì chứ?" Tiêu Thù mí mắt cũng không có giơ lên, "Không phải đã nói không đề cập tới chuyện này nữa sao?"

Mình đã đáp ứng hắn không đề cập nữa, nhưng là mình nhiều lần đều nhìn thấy hắn sững sờ, một bộ dáng vừa biết yêu xuân tâm nhộn nhạo, mình có thể không để bụng sao? "Biểu đệ, ta hiểu rõ ngươi nhất, mấy ngày nay ta chính là thường xuyên nhìn thấy ngươi sững sờ." Làm sao không có việc gì? Mình một tay nuôi lớn hắn, hắn làm sao có thể giấu diếm được hai mắt của mình? Ngũ hoàng tử nhấp một miếng rượu, một bộ ngươi đừng nghĩ gạt được ánh mắt của ta nhìn về phía hắn.

"Biểu ca huynh nhìn sai rồi, ta là đang nghĩ chuyện mỏ vàng." Tiêu Thù nghiêm trang trả lời.

"Ngươi lừa gạt ai đó?" Ngũ hoàng tử nói, "Ngươi nghĩ chuyện mỏ vàng sẽ nghĩ tới mức mặt đỏ tới mang tai? Bởi vì muốn phát tài mà quá kích động?" (haha, bạn Ngũ thiệt dễ thương)

Ngũ hoàng tử buông chén rượu xuống, giọng nói sâu xa, "Người ta một tiểu cô nương gia , biểu đệ ngươi phải chịu trách nhiệm..."

"Điện hạ!" Tiêu Thù nhíu mày, ngẩng đầu.

"Được được được, chúng ta không đề cập tới, không đề cập tới." Ngũ hoàng tử biết rõ hắn đây là biểu hiện tức giận, gấp rút khoát tay, "Bất quá, đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, người cùng Kiến An bá thế tử Thiệu Tuấn định cô dâu nhỏ chính là nàng, mặc dù còn sự tình còn chưa truyền ra, nhưng sự tình hẳn là định rồi, hai vị Trân phi cùng Huệ phi đạt thành nhận thức chung, đã nhúng tay."

Tiêu Thù bưng chén rượu ngón tay vô ý thức hơi co lại, lập tức nhẹ nhàng lung lay nhắm chén rượu, nhìn về phía Ngũ hoàng tử cười nói, "Biểu ca cảm thấy Tống Mộ Cẩn chúng ta biết là người sẽ mặc cho người khác định đoạt đắn đo?"

Gả cho Thiệu Tuấn? Trừ phi Tống Mộ Cẩn nàng tự mình gật đầu, nếu không ai cũng đừng hòng miễn cưỡng nàng.

Ngũ hoàng tử vừa nghĩ, cũng cười, "Cũng đúng."

Hôm sau, sớm tinh mơ ăn xong điểm tâm, Tống Mộ Cẩn cùng Diệu Tâm đi ra cửa hàng.

Trong tiệm khách nhân rất nhiều, nhưng cũng may là đều đã đặt trước, hôm nay là theo hẹn tới lấy, cho nên tuy là nhiều người, Nhị Quý cũng chiếu cố được đâu vào đấy.

Dương chưởng quỹ thấy hai nàng vào cửa, gấp rút từ sau quầy hàng ra đón, "Đông gia đã về rồi?"

"Ân." Tống Mộ Cẩn cười nhìn thoáng qua, "Mấy ngày nay trong tiệm đều tốt chứ?"

Dương chưởng quỹ khom người cười đón hai người các nàng đi vào trong vừa cười trả lời, "Đều tốt, Đông gia yên tâm." Sau chuyện lần đó, ai còn dám tới cửa gây chuyện? Không muốn sống nữa sao.

"Vất vả các ngươi." Tống Mộ Cẩn vừa cười vừa nói.

"Cần phải vậy." Dương chưởng quỹ nói lời này là thật tâm.

Việc không nhiều, lương tháng cũng tốt, bọn họ đương nhiên phải tận tâm tận lực vì hai vị Đông gia làm việc.

Tống Mộ Cẩn cười đi ra sau nhìn Ngọc sư phụ, sau đó cầm một phong thư đưa Dương chưởng quỹ, "Phiền chưởng quỹ chờ lúc nhàn rỗi hỗ trợ đi một chuyến, giúp ta đem cái này đưa đến Vũ Ninh Hầu phủ."

Qua vài ngày như vậy, cũng nên cho Tống Vấn cùng Hồ thị một câu trả lời thuyết phục .

"Đông gia nói quá lời, tiểu nhân nhất định đưa thư đi, tiểu thư xin yên tâm." Dương chưởng quỹ nhận thư, nói ra.

...

Tống Vấn cùng Hồ thị mang theo hậu lễ đi Kiến An bá phủ.

Biết phu thê hai người đến theo chân bọn họ về chuyện Tống Mộ Cẩn, cùng với hôn sự của hai nhà, trong lòng hết sức tức đến nghiến răng, bất quá các nương nương trong cung cùng người ở phía ngoài đều nhìn xem, cho nên Kiến An bá cùng La thị ở phòng khách khách khí tiếp kiến hai vị.

"Chúng ta là đến nói tiếng xin lỗi với các ngươi, sự tình quá đột ngột làm cho các ngươi sợ hãi." Hồ thị vô cùng đau lòng nhìn về phía La thị, "Nha đầu kia còn chưa ra đời, đại sư liền theo chúng ta nói, đứa nhỏ này bát tự không tốt phải tránh thân nhân đem nuôi bên ngoài đến mười ba tuổi, nếu không nuôi không sống, hơn nữa còn khắc thân khắc phu gia... Tỷ tỷ cũng là người làm mẹ, đây là thịt trên người ta rớt xuống a, như thế nào có thể trơ mắt nhìn nàng không tốt chứ?" Hồ thị hận không thể kéo tay La thị nói chuyện, "Ta cũng biết các ngươi nhất định sẽ oán chúng ta chưa cùng các ngươi nhắc một chữ, chúng ta cũng là không có cách nào, phê mệnh đại sư nói chuyện của nàng không thể nói với người khác, đợi nàng qua mười ba tuổi giải tai ách, mới có thể công khai thân phận của nàng, hơn thế, trong phủ trừ vợ chồng chúng ta cho dù là lão phu nhân chúng ta đều gạt, chưa từng đề cập với bà."

Khắc thân nhân còn có thể khắc phu, cho nên không có nói ra cũng là vì tốt cho Thiệu gia? Coi nàng những năm này nhìn không ra nàng ta làm nương hy vọng Tống Nhược Đồng cùng con mình tốt? Còn không phải muốn trèo cao An Vương phủ! La thị khịt mũi coi thường, bất quá trên mặt vẫn là vừa cười vừa nói, "Các ngươi cũng có khó xử của các ngươi, cũng là vì hài tử cùng Vũ Ninh Hầu phủ, còn vì suy nghĩ cho Thiệu gia chúng ta, những năm này cùng nữ nhi chia lìa xem ra cũng không thể đi thăm một lần, thật sự là khó khăn cho ngươi."

Lời nói dễ nghe ai không biết nói? Nhất là những đương gia phu nhân như các nàng, tiện tay cũng có thể siết chặt.

Vì Nhị hoàng tử cùng Trân phi nương nương, Thiệu gia bọn họ cũng không thể xé rách mặt.

Trên mặt tuy là nhìn không ra, nhưng Hồ thị đương nhiên cũng hiểu Thiệu gia bọn họ khẳng định trong lòng phi thường không thoải mái, vì vậy càng thêm giảm thấp xuống vài phần, "Thật sự là chúng ta có lỗi trước."

"Xin lỗi, lần này là Tống gia chúng ta xin lỗi Thiệu gia các ngươi." Vũ Ninh hầu cũng hướng về Kiến An bá áy náy nói xin lỗi.

"Nói quá lời." Kiến An bá gấp rút đứng dậy thi lễ, "Tình thế bất đắc dĩ, chúng ta có thể hiểu được."

Hồ thị áy náy nhìn về phía Kiến An bá cùng La thị, "Nha đầu kia tuy nói là sư thái tự mình dạy bảo, nhưng đến cùng không phải là ở bên người chúng ta lớn lên... Đến lúc đó còn hướng Bá gia cùng phu nhân thông cảm nhiều hơn."

"Đứa nhỏ này trở lại, có phu nhân ở đây, quy củ lễ nghi còn có thể kém sao?" La thị cười trả lời.

Bốn người khách khí nói một phen, Kiến An bá cùng La thị lại lưu lại Vũ Ninh hầu cùng Hồ thị ăn cơm trưa.

Ăn cơm, uống trà xong Tống Vấn cùng Hồ thị đứng dậy cáo từ.

Kiến An bá cùng La thị khách khí đưa hai người lên xe ngựa, hai người trở về chính viện, nhình thấy lễ vật bày ở trên bàn, La thị liền vọt đem cái nghiên mực trong vắt kia đập trên mặt đất, "Cái khỉ gì! Khinh Thiệu gia chúng ta thiếu chút đồ này sao?"

Kiến An bá đỡ nàng ngồi xuống, "Được rồi, việc đã đến nước này, nàng cũng đừng tức giận, đừng chọc tức thân thể."

"Thiếp đây không phải là vì nhi tử ủy khuất sao!" La thị thanh âm đều nghẹn ngào, "Chàng xem một chút sắc mặt bọn họ hôm nay, nói vậy, giống như bọn họ không nói ra là vì tốt cho Tuấn nhi, ai cần chứ!"

"Chúng ta không phải là đều quyết định xong rồi, vì Nhị hoàng tử cùng nương nương, vì Kiều nhi, chúng ta liền hoan hoan hỉ hỉ tiếp nhận nha đầu kia." Kiến An bá thấp giọng khuyên thê tử nói ra.

"Nói là nói như vậy, nhưng trong tâm của thiếp chính là khó chịu a." La thị lau khóe mắt, "Bọn họ tới cửa xin lỗi để giải thích thì được, còn một bộ khẩu khí vì Tuấn nhi suy nghĩ, trong tâm của thiếp nhìn xem liền tức, còn nha đầu kia... Hung hãn hung ác như vậy, vào cửa còn không làm trong phủ huyên náo gà chó không yên a."

Thật sự là tức chết người mà!

"Được rồi, được rồi, chờ qua hai ngày người ta phái đi cũng có tin tức, nàng cũng đừng gấp, nếu Tống gia bọn họ thực dám cầm một dã nha đầu không rõ lai lịch đến giả mạo nữ nhi Tống gia bọn họ, vậy chúng ta liền có lý lui cửa hôn sự này... ." Kiến An bá nói ra, "Nếu nàng thật sự là nữ nhi Tống gia, vậy chúng ta liền nuốt xuống cơn tức này, lần trước chuyện lưu manh kia ta cũng vậy cẩn thận cho người nghe ngóng, cũng không phải là lỗi của Tống Mộ Cẩn nàng, nàng có thể gan dạ sáng suốt như vậy, còn chiếm được danh tiếng trừ bạo an dân, nghĩ cũng là người có dũng có mưu, còn quy củ cùng lễ nghi, tương lai phu nhân từ từ dạy bảo là được, nếu nàng không nghe dạy bảo, dã tính khó sửa đổi..." Kiến An bá dừng một chút, "Chúng ta lại tìm một tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa cho Tuấn nhi, đến lúc đó bất quá là nuôi thêm một người mà thôi."

"Thiếp nghe lão gia ." La thị tâm tình bình tĩnh lại, "Bất quá... Kiến An bá phủ ta cũng không thể để thiếp thất làm đương gia được." Nếu như thế, vậy Thiệu gia còn không cần mặt mũi? "Thiếp thấy, vẫn là thỉnh Trân phi nương nương giúp đỡ, nhờ nàng hỗ trợ chọn hai ma ma giáo dưỡng cho nha đầu kia đi."

"Không phải là Huệ phi nương nương nói sẽ chọn sao?" Kiến An bá nói ra.

"Nhiều thêm hai người cũng không có việc gì, cùng lắm thì Kiến An bá phủ chúng ta bồi dưỡng cho hai ma ma kia." La thị nói ra. Nhà chồng đưa ma ma giáo dưỡng đi qua đó chính là đánh mặt Tống gia bọn họ, hiềm khích Tống gia bọn họ giáo dưỡng không tốt, Tống gia bọn họ cũng có thể làm ra chuyện như vậy, mình còn không thể đánh trả một cái tát? "Xem ở Kiều nhi phần thượng, Trân phi nương nương sẽ cẩn thận giúp chúng ta chọn ."

Về sau Kiến An bá chính là Nhạc gia của Nhị hoàng tử, thê tử của nhi tử là đương gia chủ mẫu tương lai, Nhị hoàng tử cùng Trân phi nương nương đương nhiên trông mong Thiệu gia bọn họ tốt, cho nên Trân phi nương nương vì Nhị hoàng tử cũng chắc chắn dụng tâm hỗ trợ chọn lựa ma ma .

"Như vậy cũng tốt." Kiến An bá sau khi suy tính cũng cảm thấy không tồi.

"Những thứ này các ngươi đem đi phân ra." La thị nhìn thấy lễ vật trên bàn liền không thoải mái, vì vậy trực tiếp phân phó ma ma bên người nói ra.

"Này..." Ma ma có chút ít do dự, "Tranh thêu hai mặt cùng bức họa mai vàng... Lão nô đem vào trong khố phòng thôi." Bức họa mai vàng chính tay đại sư họa, tranh thêu hai mặt cũng hiếm có, hai phần lễ vật này quá quý trọng bọn họ làm sao dám cầm? Chỉ có hộp đông châu kia là có thể cầm.

Kiến An bá nhìn La thị một cái, biết lão thê trong lòng khó chịu, liền làm chủ, "Đông châu các ngươi chia nhau đi, bức họa mai vàng cùng tranh thêu hai mặt đem đến khố phòng đi."

La thị cắn cắn môi, đến cùng không có phản đối.

Ma ma lập tức kêu người vào mang đồ ra ngoài.

Ngoại viện Thiệu Tuấn nghe được gã sai vặt bẩm báo, chuẩn bị đi ra ngoài, "Ngươi nói Tống Mộ Cẩn cô nương trở lại ? Nàng ở nơi đó?"

"Tiểu nhân vô dụng, vốn là muốn theo dõi, bất quá bị nha đầu bên cạnh Tống cô nương phát hiện." Gã sai vặt cúi đầu trả lời.

Đầu gối của hắn đến bây giờ còn đau nhức nè, lúc ấy bị hòn đá nhỏ đánh trúng đau đến muốn tàn phế.

"Bị phát hiện?" Thiệu Tuấn mặt mày nhất lệ trừng nhìn về gã sai vặt, nghĩ lại, chủ tớ các nàng từng bắn chết lưu manh phát hiện gã sai vặt của mình cũng không phải là việc khó, vì vậy thoải mái phất phất tay, "Đi xuống đi."

Ngày mai tự mình lại đi một chuyến đến tiệm.

Lúc trước chỉ muốn trước tiên là thấy mặt nàng, hiện thời mỗi ngày đều nghĩ nàng có trở lại chưa, ý tưởng gặp mặt nàng phảng phất như chấp niệm, không thấy được người không cam lòng.

Gã sai vặt cảm động đến rơi nước mắt lui xuống.

...

Tống Vấn cùng Hồ thị trở về Hầu phủ mới vừa đổi y phục, đầy tớ liền đem thư Tống Mộ Cẩn nhờ Dương chưởng quỹ đưa tới trình lên.

Trên thư trực tiếp ghi gửi cho Tống Vấn .

Hồ thị liền nhận thư, đưa cho Tống Vấn.

Tống Vấn xem thư, mặt liền trầm xuống.

Hồ thị cho Hương ma ma một cái ánh mắt, hỏi vội, "Là thư của ai? Có chuyện gì không?"

Hương ma ma gấp rút dẫn theo người lặng yên không một tiếng động lui xuống.

"Là kia nha đầu chết tiệt kia đưa đến ." Tống Vấn đem thư đưa tới.

Hồ thị nhận thư xem, ngược lại cũng không có viết gì chính là viết ngày mai hẹn Tống Vấn ở bên ngoài trà lâu gặp mặt, địa điểm cụ thể hắn quyết định.

Hồ thị đem thư vứt xuống lò hương nhang hình chân thú mà đốt, vừa nói, "Cũng không biết nha đầu kia dự định cái gì, nghĩ đến hẳn là muốn lão gia giúp đệ đệ kia của nàng tranh thủ thêm vài thứ thôi."

"Chẳng lẽ Tống Vấn ta còn có thể bạc đãi Tống gia kia?" Tống Vấn hừ nói.

"Hầu gia ngài bớt giận." Hồ thị đổi một ly trà cho hắn, "Suy cho cùng người nhà này nuôi nàng hơn mười năm, nàng làm như vậy cũng là nên, chỉ cần nha đầu kia đàng hoàng trở lại, gì kia bất quá là chuyện tiền bạc, Vũ Ninh Hầu phủ chúng ta cũng không phải là người vong ân bội nghĩa gì, Hầu gia ngài trông nom tiểu tử kia nhiều hơn một chút."

Hiện thời lời đã thả ra ngoài, lại đón lấy chính là hôn sự cùng Thiệu gia.

Tống Vấn tiếp trà nhấp một miếng, gật đầu một cái, "Cái này ngược lại đơn giản."

"Cũng hy vọng Tống gia tiểu tử kia là người hiểu biết biết ơn, không cần nơi nơi nói huyên thuyên mới tốt." Hồ thị nói ra.

Tống Vấn cười một tiếng, "Cái này không cần lo lắng, hắn dám nói huyên thuyên, vậy ta có thể để hắn vĩnh viễn đều nói không ra lời."

Xử lý một Tống Dương còn không phải là một câu nói?

Hồ thị đương nhiên cũng không có đem Tống Dương để vào mắt, "Hầu gia, thiếp bồi ngài cùng đi gặp nàng nha?"

"Không cần, ta đi gặp nàng là được rồi, những ngày qua nàng vì những chuyện này cũng lo lắng không ít." Tống Vấn lắc đầu nói ra.

"Vậy thiếp liền không đi." Hồ thị cười đề nghị nói ra, "Đúng rồi Hầu gia, tai vách mạch rừng, không bằng ngày mai liền bảo nha đầu kia đi Tây Giang Nguyệt gặp Hầu gia đi?"

Tây Giang Nguyệt trà lâu là cửa hàng hồi môn của nàng, hoàn cảnh ưu nhã, còn là của mình, người ở trong cũng đều là của nàng, ở đó gặp mặt thích hợp nhất.

"Được." Tống Vấn cũng cảm thấy ở địa bàn của mình rất thích hợp.

"Vậy thiếp cho người đi an bài." Hồ thị nghiêng đầu kêu Hương ma ma vào phân phó, "Ngày mai Hầu gia cùng Cẩn nha đầu muốn đi Tây Giang Nguyệt uống trà, ngươi phái người đi nói một tiếng bảo bọn họ hảo hảo chuẩn bị một chút, đúng rồi, còn cho người báo tin cho Cẩn nha đầu, nói nàng ngày mai buổi sáng giờ Tỵ đến Tây Giang Nguyệt."

Hương ma ma hiểu ý gật đầu, "Nô tỳ đi an bài ngay."

...

Ngày hôm sau, giờ Tỵ chính Tống Mộ Cẩn mang theo Diệu Tâm đúng giờ đến Tây Giang Nguyệt.

Chưởng quỹ cùng tiểu nhị trong tiệm đều là người của Hồ thị, Hồ thị đã thông báo, thấy Tống Mộ Cẩn cùng Diệu Tâm vừa vào cửa, chưởng quỹ tự mình tiến lên nghênh đón, "Có phải Cẩn tiểu thư không?" Không khó, liền hướng khuôn mặt giống nhau của Tống Mộ Cẩn và Hồ thị cùng Tống Nhược Đồng, hắn liền nhận ra.

"Phải." Tống Mộ Cẩn gật đầu.

"Tiểu nhân tham kiến Cẩn tiểu thư, Cẩn tiểu thư mời đi theo tiểu nhân." Chưởng quỹ khom người nói ra.

Tống Mộ Cẩn vuốt cằm theo hắn lên nhã gian phía đông ở lầu hai.

Tống Vấn còn chưa tới.

Chưởng quỹ thỉnh nàng ngồi xuống, khom người hỏi, "Cẩn tiểu thư thích uống trà gì?"

"Cho một bình bích loa xuân đi" Tống Mộ Cẩn tùy ý chọn một cái.

"Tiểu thư xin chờ một chút." Chưởng quỹ khom người lui ra ngoài, không lâu lại tự mình bưng trà vào tự tay châm trà cho Tống Mộ Cẩn mới lui ra ngoài.

"Thái độ ngược lại cung kính cực kỳ." Tống Mộ Cẩn trào phúng nói ra.

Tây Giang Nguyệt còn không phải là của Hồ thị, kiếp trước cho nàng làm đồ cưới, về sau bị Tống Xương Dực can thiệp, mình đi Tể Nguyên Tự, Tây Giang Nguyệt này về sau liền cho Tống Nhược Đồng.

Diệu Tâm không biết Tây Giang Nguyệt là của Hồ thị, nhưng thái độ của chưởng quỹ hết sức cung kính, vì vậy gật đầu, "Ân."

"Đây là trà lâu của Hồ thị ." Tống Mộ Cẩn mỉm cười nói ra.

Diệu Tâm nghe vậy, suy nghĩ liền lập tức mất hứng nói ra, "Bọn họ đề phòng tiểu thư đây mà."

Đối với Tống Vấn và Hồ thị mà nói, ước chừng mình chính là một con cờ trong lòng bàn tay của bọn họ, không để vào mắt, Tống Mộ Cẩn uốn nắn nói ra, "Không, là đề phòng tai vách mạch rừng."

Bọn họ đề phòng người khác, sợ người khác nghe được cái gì, vì thế nàng mới có thể để bọn họ chọn địa điểm.

Diệu Tâm giật giật khóe miệng, vừa muốn nói chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng chưởng quỹ cung kính nói, "Hầu gia, bên trong mời."

Theo cửa mở ra, Tống Vấn một thân quý khí đi đến.

Sau lưng chưởng quỹ đi theo một tên tiểu nhị, trong tay tiểu nhị nâng một cái khay, trên khay là một bình trà.

Trà này là chưởng quỹ sớm đã phân phó chuẩn bị tốt, đương nhiên cũng là trà Tống Vấn thích.

Tống Mộ Cẩn đứng lên, "Tham kiến Hầu gia."

"Ân, ngồi đi." Tống Vấn thanh âm hòa ái.

Chưởng quỹ tự mình rót trà cho Tống Vấn sau đó dẫn theo tiểu nhị khom người lui ra ngoài.

Tống Vấn bưng chén trà, ngẩng đầu nhìn Diệu Tâm.

"Diệu Tâm, ngươi ra ngoài chờ đi ." Tống Vấn không để cho người theo vào, Tống Mộ Cẩn hiểu ý, nghiêng đầu nói với Diệu Tâm.

Chờ Diệu Tâm lui ra ngoài, Tống Vấn mới mở miệng nói ra, "Suy nghĩ xong rồi? Nếu suy nghĩ xong rồi, liền trực tiếp về nhà, chuyện ta đáp ứng ngươi nhất định sẽ giữ lời."

Chuyện đơn giản như vậy, không cần ở bên ngoài gặp mặt phiền toái như vậy.

Tống Mộ Cẩn khẽ mỉm cười, nói ra, "Ta là tới cùng Hầu gia nói tiếng cám ơn, cũng là đến nói cho Hầu gia ngài một tiếng, ta sẽ không về Hầu phủ."

Không trở về Hầu phủ? Sắc mặt Tống Vấn khẽ trầm xuống, "Hiềm khích điều kiện còn chưa đủ sao? Hay là trong lòng ngươi còn oán hận ta và mẫu thân của ngươi?"

"Hầu gia nói quá lời." Tống Mộ Cẩn cười nói.

"Cũng bởi vì oán khí trong lòng ngươi không xả ra được, cho nên ngươi liền không muốn trở về Hầu phủ? Đây là nhà của ngươi, ngươi ở bên ngoài nhiều năm như vậy, là thời điểm quay về nhận tổ quy tông!" Tống Vấn giọng nói nghiêm túc, "Hơn nữa cũng bởi vì trong lòng của ngươi có oán, ngươi liền mặc kệ hai tên tiểu tử kia? Lâm gia tiểu tử không nhắc tới cũng được, còn Tống Dương thì sao? Bọn họ vất vả nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi cứ như vậy cản đường Tống Dương? Một chút cũng không vì tương lai của hắn suy tính?"

Tống Mộ Cẩn từ từ nhấp một ngụm trà, động tác ưu nhã lau khóe miệng một chút, "Hầu gia đây là thừa nhận ta là do cha mẹ nuôi nuôi lớn?"

Vũ Ninh Hầu phủ bọn họ không phải nói Tống Mộ Cẩn nàng là ở trong chùa lớn lên sao?

Đây không phải là tự rút miệng mình?

Nhìn thấy vẻ trào phúng trên mặt nàng, Tống Vấn cảm thấy nét mặt già nua nóng lên, ho một tiếng, "Nói như vậy, cũng là vì tốt cho ngươi, chẳng lẽ ngươi thật đúng là muốn cho người trong toàn bộ kinh thành ai cũng biết ngươi ở thôn quê lớn lên ?"

Vì tốt cho nàng? Ai tin ? Tống Mộ Cẩn nàng một chữ cũng không tin! "Ta vốn chính là ở nông thôn lớn lên a! Có cái gì không để người ta biết?" Tống Mộ Cẩn ngoéo môi, "Còn công ơn nuôi dưỡng, Tống Mộ Cẩn ta tự mình báo đáp, cho nên không nhọc nhị vị Hầu gia cùng phu nhân lo lắng."

"Thực quyết định không trở về Hầu phủ?" Tống Vấn ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía nàng.

"Thật." Tống Mộ Cẩn quyết đoán gật đầu, không chút sợ hãi nhìn thẳng hắn, trên mặt không có một tia do dự.

Tống Vấn lạnh lùng nói, "Tống Mộ Cẩn, ngươi đến kinh thành nên chuẩn bị tâm lý! Vũ Ninh hầu Tống gia ta tuyệt đối sẽ không để huyết mạch lưu lạc bên ngoài, cho nên không muốn trở về cũng phải trở về, Tống gia ta không thể để cho người ngoài nói ra nói vào." Khí thế bức người phun trào ra.

"Chẳng lẽ Hầu gia còn muốn trói ta trở về Hầu phủ sao?" Tống Mộ Cẩn nhìn về phía hắn, cười tươi như hoa.

Nàng cũng đã lưu lạc bên ngoài hơn mười năm, hơn nữa còn là bọn họ tự mình vứt bỏ, bây giờ nói lời này có phải hơi buồn cười không?

"Chuyện bất thường có thủ đoạn phi thường." Tống Vấn trầm giọng nói ra, "Hiện tại ngươi liền cùng ta hồi phủ, lời của ngươi ta xem như chưa từng nghe qua, chuyện hai tên tiểu tử kia ta cũng sẽ vẫn đáp ứng ngươi như cũ đưa bọn họ đi Hoằng Võ thư viện."

"Hầu gia, ta nói ta sẽ không về." Đừng không xem lời của nàng như việc không đáng lo, Tống Mộ Cẩn nghiêm mặt, "Còn thân thế của ta là như thế nào truyền ra, trong lòng các người phải rõ ràng nhất, cho nên phía ngoài đồn đãi chẳng quan hệ tới ta!"

Nói để cho nàng suy nghĩ, nhưng xoay người liền đem sự tình cho truyền ra, bọn họ cứ như vậy chắc chắc Tống Mộ Cẩn nàng sẽ ngoan ngoãn trở về Hầu phủ?

Cho nên, phía ngoài đồn đãi tự bọn họ đi chịu trách nhiệm. Nên làm cái gì bây giờ, bọn họ đi xử lý, gì đó Tống Mộ Cẩn nàng không để trong lòng.

"Ta là cha của ngươi! Ngươi cũng nháo đủ rồi." Tống Vấn sắc mặt trầm xuống, nói, "Cốt nhục tình thân, ngươi thành thật cùng ta trở về! Ngươi suy nghĩ cho Tống Dương cùng Lâm Quân một chút! Chẳng lẽ còn muốn ta ra thủ đoạn phi thường, ngươi mới thành thật?"

"Ta nghĩ, Hầu gia hẳn là đã phái người đi Thanh Nguyên Trấn chuẩn bị ." Tống Mộ Cẩn sắc mặt cũng lạnh xuống, "Hầu gia nếu là muốn thương tổn người vô tội, vậy cũng đừng trách ta không khách khí."

"Hừ! Con nhóc không biết trời cao đất rộng." Tống Vấn hừ lạnh một tiếng, "Ngươi nghĩ bắn chết vài tên côn đồ là ngươi liền lợi hại? Không muốn bọn họ bị thương tổn liền thành thật trở về Hầu phủ, đương nhiên, chỉ cần ngươi trở về, vậy bọn họ có thể cả đời cơm áo không lo."

Đó là người nàng quan tâm, hắn liền giữ lại mạng của bọn họ, cho nên lần trước hắn nói chuyện cũng là tình thế bắt buộc, chỉ là chuyện này sao có thể cũng như ý nguyện của bọn họ? Nói bỏ rơi mình liền bỏ, vì Hầu phủ cùng Tống Nhược Đồng muốn nhận mình trở về liền nhận? Vậy mỗi việc cũng có thể như ý bọn họ sao? Kiếp trước của mình chính là bài học máu chảy đầm đìa! Vui vẻ trong mắt Tống Mộ Cẩn biến sạch, "Hầu gia ngài đây là uy hiếp ta?"

"Ta đây là vì tốt cho ngươi, hy vọng ngươi về nhà nhận tổ quy tông." Tống Vấn khuôn mặt lạnh như băng. Nếu nàng nghe lời, hắn đương nhiên sẽ không lợi dụng những người kia đến uy hiếp nàng! Nếu nàng nghe sắp xếp của hắn ngoan ngoãn trở về, vậy không chỉ không cầm mấy người Tống gia kia uy hiếp nàng, hơn nữa còn trông nom bọn họ.

"Vì tốt cho ta? Hầu gia các người tự hỏi lòng mình thật sự là vì tốt cho ta sao?" Tống Mộ Cẩn giễu cợt một tiếng, "Nếu Hầu gia hôm nay đã đem lời nói ra, vậy Tống Mộ Cẩn ta hôm nay cũng đem lời để ở chỗ này, Hầu gia nếu dám đụng đến một cọng tóc gáy của cha mẹ, đệ đệ ta, ta định sẽ chôn chung với Vũ Ninh Hầu phủ của ngài!"

Tống Vấn đường đường Hầu gia, đã nhiều năm không có ai nói như vậy với hắn, hơn nữa còn là một nha đầu mười mấy tuổi, mà nha đầu kia còn là con gái ruột hắn từ bỏ nhiều năm, lập tức mặt liền xanh, "Đồ bất hiếu! Ngươi uy hiếp cha ngươi?"

"Như nhau thôi!" Tống Mộ Cẩn căn bản không có bị hắn tức giận.

"Con nhóc không biết sợ." Tống Vấn quát lên.

Tống Mộ Cẩn nghiêm nghị nói ra, "Ta biết rõ Hầu gia quyền cao chức trọng có tài có thế, cho nên ngài đương nhiên có thể dùng bạc thu mua tất cả thôn dân Hạ Lâm thôn, đương nhiên còn có thể dưới cơn nóng giận trực tiếp giết cả thôn xóm..."

"Trong lòng ngươi hiểu là tốt rồi." Tống Vấn trầm giọng nói ra, "Nếu ngươi đã hiểu rõ, vậy tốt nhất là ngoan ngoãn cùng ta trở về Hầu phủ, hiện tại liền cùng ta trở về."

"Hầu gia đừng nóng vội, ta vẫn chưa nói hết mà." Tống Mộ Cẩn lạnh giọng nói ra, "Hầu gia ngài có thể xử lý ta, cũng có thể diệt cả thôn xóm, nhưng là giết ta cùng người liên quan, giết cả thôn xóm ngài có thể chặn lại miệng thiên hạ sao? Hầu gia cũng đừng quên, ta có hộ tịch, đương nhiên ngài cũng sẽ nói hộ tịch cũng có thể sửa đổi, ta cũng tin tưởng Hầu gia ngài có thủ đoạn và năng lực như vậy, nhưng là... Ngài cũng đừng quên một câu nói, nếu muốn người không biết trừ phi mình không làm! Ngài cho rằng thu mua hoặc là giết tất cả những người liên quan có thể che đậy thân thế của ta sao? Nếu động tác lớn như vậy, Hầu gia ngài không sợ làm cho người khác chú ý? Nếu ta không đoán sai, chỉ sợ hiện tại cũng đã có người phái người đi qua tra lai lịch của ta ."

Giết vài người đương nhiên là không khó, nhưng nàng cũng không có nói sai, đã có mấy lớp người đi tra lai lịch của nàng, hơn nữa lời của nàng từng câu đều không hề lộ ra nàng biết thân thế của mình không thể ra ánh sáng? Tống Vấn sắc mặt co lại, "Ngươi biết những gì?"

"Ta không biết gì hết." Tống Mộ Cẩn thành thật.

Đã bỏ rơi nàng, lại muốn lấy thân phận tỷ tỷ song sinh của Tống Nhược Đồng trở về Hầu phủ, nghĩ đến thân thế của mình có kỳ quặc, chỉ là kiếp trước nàng không có nghe người khác nhắc đến.

Kiếp này cũng không có cách nào tìm hiểu.

Mặc dù không biết rõ, nhưng không có nghĩa là nàng không thể đoán được.

Tống Vấn lập tức buông lỏng trong lòng, lạnh lùng quát, "Ngươi là nữ nhi của Vũ Ninh Hầu phủ ta!"

"Ta không có phủ nhận ta không phải a?" Tống Mộ Cẩn cong cong khóe môi, "Ta muốn nói với Hầu gia ngài, chúng ta là gạch ngói vụn, Hầu gia ngài cùng Vũ Ninh Hầu phủ là ngọc lưu ly, này vạn nhất đụng phải..."

Câu nói kế tiếp, Tống Mộ Cẩn không có nói ra.

Nếu nói nàng ngay từ đầu có chút ít động tâm thư nhập học Hoằng Võ thư viện kia, có thể tưởng tượng nếu nàng trở về Hầu phủ làm điều kiện trao đổi, Tống Dương liền trực tiếp xé văn thư đó đi.

Hơn nữa bây giờ cũng tìm được mỏ vàng, có vàng, còn sợ Hoằng Võ thư viện không nhận người? Cùng lắm thì nàng cầm vàng đi đập, nện bọn họ đến khi nào nhận mới thôi!

Cho dù bọn họ xem tiền tài như cặn bã, mình có vàng trong tay còn sợ thỉnh không được sư phụ tốt?

Tống Vấn quát lên, "Khẩu khí thật lớn!"

"Ta là thành tâm thực lòng nói với Hầu gia ngài."

Tống Mộ Cẩn thành thật nói ra, "Còn nữa - - lần trước ta nhớ Hầu gia cùng phu nhân có nhắc qua hôn sự, ta nghĩ Hầu gia cùng phu nhân vẫn là thận trọng tốt hơn là trực tiếp truyền thân thế của ta ra ngoài... Ta là nữ nhi Vũ Ninh Hầu phủ Tống gia sự thật này ta không thể phủ nhận, nhưng chuyện chung thân của ta ta tự mình định đoạt."

"Một cô nương gia một chút cũng không biết thận trọng..."

"Xin lỗi ta ở thôn quê lớn lên, nhà nông dân không có nhiều quy củ như vậy." Tống Mộ Cẩn một câu nói chặn trở về.

Năm đó vứt bỏ nàng ở thôn quê, giờ không có tư cách mà nói cái gì quy củ với nàng, thận trọng các loại gì đó.

"Ngỗ nghịch bất hiếu, ngỗ nghịch bất hiếu." Tống Vấn tức giận đến phổi đều muốn nổ.

"Ta đã nói rõ, nghĩ rằng Hầu gia cũng hiểu ý của ta, như thế, vậy ta liền cáo từ ." Tống Mộ Cẩn đứng dậy khuỵ gối thi lễ một cái, thản nhiên xoay người kéo cửa nhã gian rời đi.

Trước khi đi còn săn sóc giúp Tống Vấn đóng cửa nhã gian.

"Vô liêm sỉ!" Tống Vấn tức giận đưa tay đảo qua, đem chén dĩa cùng ấm trà trên bàn đều quét xuống mặt đất.

"Hầu gia." Chưởng quỹ hầu ở lầu hai, nghe được tiếng vang liền dẫn theo người gấp rút đi qua.

"Cút!" Tống Vấn sắc mặt xanh mét.

Nghe được tiếng đồ vỡ ầm ầm, Tống Mộ Cẩn sung sướng nở nụ cười, bước chân ưu nhã xuống cầu thang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top