Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q1-C65: NHƯNG TA KHÔNG ĐỒNG Ý!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ cần Tống Mộ Cẩn nàng là cô nương của Vũ Ninh hầu phủ, là khuê nữ của Tống Vấn, thì hắn phải lấy.

Cho dù Thiệu Tuấn hắn không tin lời mấy người Tống Vấn nói, thì có thể thế nào? Vì Kiến An bá phủ vì Thiệu gia, hắn cho dù là vạn lần không muốn ngàn lần không cần cũng chỉ có thể hoan hoan hỉ hỉ mà cưới về.

Huống chi - -

Thiệu Tuấn ánh mắt nhẹ nhàng rơi trên mặt Tống Mộ Cẩn.

Huống chi thiếu nữ trước mắt dung nhan như hoa, có dũng khí có mưu lược, tựa hồ cũng khá tốt.

Thiệu Tuấn khóe miệng không tự chủ thoáng mỉm cười. Cùng nhau sống qua ngày với nàng, nghĩ đến chắc là sẽ hết sức đặc sắc.

"Cho nên ý thế tử là - -" Tống Mộ Cẩn có chút ngoài ý muốn.

Kiếp trước, Vũ Ninh Hầu phủ Tống gia nói như thế, Thiệu gia bọn họ chấp nhận, lúc này đây, nàng cho rằng bởi vì Thiệu Kiều Thiệu gia bọn họ sẽ không cúi đầu chấp nhận.

Không ngờ rằng, xem ra bọn họ vẫn cuối đầu, nhận cửa hôn sự này.

"Ta cho rằng, các người sẽ không đồng ý." Tống Mộ Cẩn mỉm cười nói. Lúc này đây Thiệu Kiều là Nhị hoàng tử phi, bọn họ cũng theo Tống gia như thế?

Chẳng lẽ là ý của Huệ phi và Trân phi?

Thiệu Tuấn ôn hòa cười cười, "Cô nương có một vị cô cô là nương nương trong cung, cô có nghe nói qua chứ?"

Thì ra thật sự là người trong cung nhúng tay.

Cũng khó trách Kiến An bá phủ chỉ có thể cúi đầu, mặt mũi Huệ phi bọn họ có thể không để cho, nhưng bọn họ làm sao có thể phất mặt mũi Trân phi đây? Dù sao đó là bà bà tương lai của Thiệu Kiều. (bà bà = mẹ chồng)

Nếu Tống Nhược Đồng gả đến An Vương phủ, mình đến Thiệu gia, vậy Tống gia, Thiệu gia, An Vương phủ, Nhị hoàng tử, Thất hoàng tử có thể nói là dính chùm với nhau.

Kiếp trước, tuy hôn sự hai nhà Tống Thiệu lặp đi lặp lại nhiều lần xảy ra biến cố, sau Thiệu Kiều cũng thành hậu cung phi tần, bất quá Vũ Ninh Hầu phủ cùng Thất hoàng tử bởi vì đứng đúng trận doanh cho nên cũng là đi theo Nhị hoàng tử gà chó thăng thiên.

Nhưng, Tống Mộ Cẩn tò mò là - -

Thất hoàng tử cùng Huệ phi thật không có một chút tham vọng? Cứ như vậy cam tâm toàn tâm toàn ý vì Trân phi cùng Nhị hoàng tử mà làm theo?

Nhị hoàng tử có thể tranh đoạt, Thất hoàng tử cũng có thể có cơ hội tranh giành a.

Tống Mộ Cẩn suy nghĩ một chút liền đem sự tình ép xuống.

Có thể là có nghĩ đến, nhưng đến cuối cùng chỉ sợ không thể tranh lại Nhị hoàng tử, cho nên kiếp trước hẳn là đến thời khắc mấu chốt liền buông xuống kế hoạch đoạt vị, trực tiếp ôm lấy chân Nhị hoàng tử cùng Trân phi.

"Nhưng ta không đồng ý." Tống Mộ Cẩn nhìn về phía Thiệu Tuấn nói từng chữ từng chữ một.

Nàng không muốn? Lệnh của cha mẹ lời của mối mai nàng làm vãn bối có thể phản kháng được không? Nàng vì cái gì không muốn chứ? Nàng có phải không có người ngưỡng mộ trong lòng không? Hay là những lý do khác? ... Thiệu Tuấn trong lúc nhất thời các loại ý tưởng trong lòng đều xông ra, câu nói đầu tiên thốt ra là, "Tống cô nương, vì cái gì không đồng ý?"

"Không muốn chính là không muốn, còn phải có lý do sao?" Tống Mộ Cẩn cười cười, hỏi ngược một câu.

Không muốn chính là không muốn, không cần lý do? Thiệu Tuấn ở trong lòng trớ trêu một phen, gật đầu, "Tựa hồ cũng không cần lí do, tùy tâm mà thôi!" Ý nàng là muốn tìm người mà hai bên cùng tình nguyện sao?

Thiệu Tuấn đột nhiên cảm thấy thiếu nữ trước mắt càng thêm tươi sáng linh động.

Đúng vậy, lưu manh cường đạo nàng cũng dám bắn chết, hôn sự này đương nhiên cũng là nàng thích mới được, như vậy mới là Tống Mộ Cẩn dũng cảm mà quyết đoán!

"Có thể nói như thế." Tống Mộ Cẩn gật đầu, nàng kỳ thật đời này không có tính lập gia đình.

Thiệu Tuấn lý trí phân tích, "Nói là nói như thế, nhưng nhà cô và ta là thế giao, lại là tổ phụ của chúng ta định xuống, hiện thời hai vị nương nương cũng vui vẻ tác thành, cho nên..."

Muốn từ hôn, chỉ sợ là khó!

Tống Mộ Cẩn cười nói, "Ta sẽ không về Hầu phủ."

"Không trở về a?" Thiệu Tuấn lại kinh ngạc, "Đó là người nhà của cô a, cô không trở về nhà?"

Người nhà, người trong Vũ Ninh Hầu phủ cũng có thể xem như người nhà của nàng sao? Tống Mộ Cẩn tự giễu cười một tiếng, "Ta bây giờ chính là cùng người nhà ở một chỗ a."

Thân là thế tử Kiến An bá phủ, chuyện trong cao môn đại hộ hắn cũng hiểu, cũng biết cao môn đại hộ làm việc nguyên tắc, cho nên tuy là không biết rõ lý do cụ thể, nhưng lại có thể hiểu rõ nàng.

"Ta hôm nay tới gặp thế tử chính là muốn nói cho huynh biết những thứ này." Tống Mộ Cẩn nói.

Vô luận như thế nào, nàng sẽ không trở thành quân cờ của Vũ Ninh Hầu phủ.

Nói cho hắn biết những thứ này, bởi vì chuyện này hắn cũng là vô tội, mà quan trọng hơn chính là nàng không muốn vì chuyện này mà cùng bọn họ dây dưa không rõ.

Thiệu Tuấn động góc miệng nói một câu, "Cám ơn cô nương nguyện ý tới gặp ta."

"Không có gì." Tống Mộ Cẩn tự nhiên thanh thản trả lời một câu, nhìn hắn một cái nói ra, "Thế tử cùng Tống Nhược Đồng lớn lên, thích nàng chứ?"

Tống Nhược Đồng người như vậy, coi như là thích cũng sớm một chút để xuống đi.

Thiếu niên ở trước mắt ôn tồn tao nhã ấm áp như thể ánh mặt trời mùa xuân, vẫn là không cần cùng Tống Nhược Đồng loại người như vậy can thiệp cùng một chỗ mới tốt.

Cũng may mắn là Tống Nhược Đồng đã coi trọng Lục Đình, cùng Thiệu Tuấn hắn là không thể nào.

Ôn hòa trên mặt Thiệu Tuấn chợt lóe qua mê mang.

Tống Nhược Đồng! Mình thích nàng sao? Thích sao? Mình đương nhiên là thích nàng, chỉ là tình cảm trong thời gian đó là tình cảm nam nữ?

Hình như trước giờ mình chưa từng nghĩ tới vấn đề này, từ khi hiểu chuyện hắn biết Tống Nhược Đồng sẽ trở thành vợ của mình, cho nên từ nhỏ hắn đã rất thương nàng.

Lúc này đây, nói cùng mình đính hôn chính là Tống Mộ Cẩn, so với cú sốc này mà nói, để hắn thương tâm chính là, chuyện của Tống Nhược Đồng cùng Lục Đình.

Ngoài việc Tống Nhược Đồng thích người khác để hắn khó chịu ra, hắn càng thêm thương tâm là chuyện này mang đến sỉ nhục cho Kiến An bá phủ.

Hắn càng để ý chính là chuyện đó.

Cho nên, mình thích nàng sao?

Trong sách có nói, phàm là thích một người liền không cần để ý nghĩ biện pháp cùng nàng ở bên nhau, cho dù trải qua trăm nghìn cay đắng cũng không tiếc.

Mình hình như không đến mức này.

So với bản thân, hắn suy tính cho Thiệu gia nhiều hơn.

Nếu không phải, vậy mình những năm này cũng là vui vui vẻ vẻ cam tâm tình nguyện đối tốt với nàng, yêu thương nàng a.

Thiệu Tuấn trong lúc nhất thời có chút không rõ tâm sự của mình .

Tống Mộ Cẩn thấy sắc mặt hắn rối rắm, liền vừa cười vừa nói, "Ta chính là thuận miệng hỏi một chút, huynh đừng nghĩ nhiều."

Vấn đề này rất khó sao?

Tống Mộ Cẩn không hiểu.

Thích chính là thích, không thích chính là không thích, vấn đề đơn giản như vậy, vì sao còn phải rối rắm như vậy?

Thiệu Tuấn nhìn nàng một lát, hỏi, "Cho nên, là vì Tống Nhược Đồng, cô nương mới không đồng ý?" Là lo lắng cho quan hệ của mình cùng Tống Nhược Đồng, cho nên không muốn?

"Không phải vậy, ta chính là thuận miệng hỏi một chút, quyết định của ta cùng với Tống Nhược Đồng không có có bất kỳ quan hệ gì." Tống Mộ Cẩn nói.

Thiệu Tuấn tựa như gật đầu, thần sắc lại tựa hồ có chút không rõ.

"Lời muốn nói ta đều nói xong rồi, sắc trời cũng không sớm, như thế liền cáo từ trước." Tống Mộ Cẩn nhìn ngoài cửa sổ một cái, liền đứng dậy chuẩn bị cáo từ.

"Tống cô nương chờ một chút." Thiệu Tuấn vội kêu.

"Ân, thế tử mời nói." Tống Mộ Cẩn lại lần nữa ngồi trở về.

Thiệu Tuấn rủ xuống con mắt uống hai hớp trà, sau đó mới ngẩng đầu nhìn nàng nói, "Mặc dù Tống cô nương nói không đồng ý, nhưng cửa hôn sự này không thể thoái được."

Tống Mộ Cẩn cười nói, "Ta biết rõ."

Cửa hôn sự này không thể thoái, chẳng lẽ nàng ngoan ngoãn gả đi? Vũ Ninh Hầu phủ nàng còn không muốn trở về, huống chi cửa hôn sự này.

Dù sao, thái độ của bản thân, nàng đã nói với Tống Vấn.

Nếu bọn họ còn khư khư cố chấp cử hành hôn sự hai nhà, đến lúc đó bọn họ còn có thể đem mình trói thành bánh chưng nhét vào kiệu hoa sao.

Mình lại không phải là cục bùn.

Thiệu Tuấn nhìn hai mắt nàng, sau đó đưa tay nhấc ấm trà thêm một chung trà cho nàng, "Tống cô nương, lại uống chén trà."

Đây ý là còn có chuyện nói với nàng?

Tống Mộ Cẩn đưa tay nhận chén trà, nhưng không có bưng lên uống.

Thiệu Tuấn tự thêm trà cho mình bưng lên từ từ uống hai ngụm, sau đó để chén trà xuống ngẩng đầu nhìn Tống Mộ Cẩn, "Tống cô nương, cô là vì nguyên nhân trong nhà nên không đồng ý? Hay là bởi vì..."

Thiệu Tuấn dừng lại chút, "Hay là bởi vì nguyên nhân khác?"

Là vì bị người nhà vứt bỏ oán hận trong nhà, cho nên vì trả thù người nhà hay là bởi vì Thiệu Tuấn hắn không tốt, người trong Kiến An bá phủ không tốt, hay là bởi vì trong lòng nàng có người khác?

Không đợi Tống Mộ Cẩn nói chuyện, Thiệu Tuấn liền lại nói, "Ta biết rõ Tống cô nương nhất định là có lý do của mình, nếu cảm thấy không tiện, cô có thể không cần nói với ta, bất quá ta muốn khuyên Tống cô nương một câu, cô không nên hành động theo cảm tính, suy nghĩ thật kỹ sau lại quyết định - - nếu Tống cô nương lo lắng Thiệu gia ta bên này, vậy cô có thể yên tâm..."

Mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng chỉ cần cô nương tốt, bọn họ đương nhiên sẽ thật lòng đối đãi nàng, dù sao Kiến An bá phủ cũng không phải là tiểu môn tiểu hộ kiến thức hạn hẹp.

Ý là muốn khuyên nàng gật đầu đáp ứng cửa hôn sự này? Tống Mộ Cẩn cười nói, "Cám ơn, bất quá ta đã suy tính rất rõ ràng."

Thiệu Tuấn thấy nàng thần sắc thản nhiên, cũng biết lời nàng nói không phải là do tức giận, châm chước một lát nói ra, "Tống cô nương mới tới kinh thành, biết có vị cô cô ở trong cung làm nương nương chứ?"

Tống Mộ Cẩn gật đầu.

Thiệu Tuấn thấy nàng biết rõ, suy nghĩ rồi nói ra, "Vậy Tống cô nương nên biết Vũ Ninh Hầu phủ cùng Kiến An bá phủ mấy đời đều là thế giao, xá muội cùng Nhị hoàng tử hôn kỳ đã định ... Lại có Huệ phi cùng Trân phi nương nương nhúng tay, cửa hôn sự này liền dính đến mọi phương diện, Tống gia sẽ không thoái hôn, Thiệu gia ta càng sẽ không từ hôn... Cho nên cửa này không cho phép chúng ta nói không đồng ý." Kiến An bá phủ hắn đều chỉ có thể chấp nhận, nàng một cô gái yếu đuối còn có thể như thế nào?

Hôn sự giữa con cái của các thế gia là sự kết hợp lợi ích với nhau, hai bên sau đó liền quan hệ chặt chẽ, kéo một cái là ảnh hưởng toàn bộ.

Thiệu Tuấn nhìn khuôn mặt bình tĩnh của nàng, tiếp tục nói, "Ta nghĩ Tống cô nương có thể sẽ nói một mình cô cùng lắm thì một cái mạng, cũng sẽ không thỏa hiệp, nhưng... Tống cô nương, cô không ngẫm lại cha mẹ cùng đệ đệ sao? Có đôi khi, sinh mệnh như là con kiến."

Thiệu Tuấn đơn giản phân tích tình thế với nàng một lần, tập trung chỉ ra vấn đề nghiêm trọng trong đó - - nếu nàng khăng khăng cố chấp ngỗ nghịch trưởng bối, vậy trưởng bối Tống gia thậm chí Huệ phi trong cung liền sẽ dùng thủ đoạn phi thường đến bức bách nàng thỏa hiệp.

Lời này của Thiệu Tuấn có thể nói là thành thật với nhau, Tống Mộ Cẩn sắc mặt cũng mang vài phần nhu hòa, "Thế tử yên tâm, chuyện này là Vũ Ninh hầu phủ có tội trước, nếu ta không đồng ý bọn họ nhất định sẽ giải quyết tốt."

Xem ra, cần phải tìm ra nguyên nhân Tống Vấn cùng Hồ thị vì sao phải vứt bỏ mình, chỉ cần dựa vào cái này, Tống Vấn cùng Hồ thị liền không thể không cúi đầu, vậy cửa hôn sự này liền dễ dàng giải quyết.

Thiệu Tuấn không biết rõ tâm tư của nàng, đầu óc cực nhanh suy nghĩ một chút, tiện đà sắc mặt hơi đổi, nhíu lại lông mày, "Tống cô nương ý là - - Anh nhi của nhị phòng Tống gia?"

Ngẫm lại cũng có khả năng.

Tống Nhược Đồng là không thể nào.

Có thể đẩy ra một Tống Mộ Cẩn, cũng có thể để Tống Nhược Anh đi ra.

Nếu vậy, Thiệu gia của hắn thành cái gì?

Thiệu Tuấn trong lòng chợt lóe qua không vui, bất quá trên mặt vẫn không thể hiện ra, dù sao nếu như thế, đó cũng là Vũ Ninh Hầu phủ trưởng bối Tống gia quyết định, cùng thiếu nữ trước mắt đều không liên hệ gì.

Tống Mộ Cẩn mỉm cười nói, "Ý của ta là, không chừng cửa hôn sự này có thể lui."

Ý của nàng là Tống gia sẽ thoái hôn? Thiệu Tuấn cảm thấy chuyện này ước chừng là không thể nào, "Tống cô nương biết không? Là Tống gia tiến cung cầu xin quý nhân nhúng tay cửa hôn sự này."

Nếu như nàng nói, thì cần gì phải lượn một vòng như vậy? Tống gia làm như thế, không phải là làm cho Thiệu gia bọn họ không thể từ hôn sao?

Tống Mộ Cẩn cười nhạt một tiếng, "Ai biết sau này bọn họ thay đổi suy nghĩ thì sao?"

Dáng tươi cười điềm tĩnh, ánh mắt trong suốt.

Thiệu Tuấn cong môi chầm chậm nở nụ cười, nói một câu, "Ta nghĩ cô nương có thể chưa biết, hôn sự của lệnh muội đã được chuẩn bị."

Vì Tống Nhược Đồng, vì An Vương phủ, huống chi là chính bọn họ đi cầu Trân phi nương nương tương trợ, cho nên, Tống gia nhất định không sẽ thoái hôn.

Điểm này Thiệu Tuấn hiểu, cũng hết sức chắc chắc.

Còn An Vương phủ cùng Lục Đình, Thiệu Tuấn đều không có nói tới nửa chữ.

Nàng đương nhiên biết rõ, Tống Nhược Đồng không phải là thông đồng với Lục Đình sao? Tuy Thiệu Tuấn không có nói, bất quá Tống Mộ Cẩn khẳng định hắn cũng biết, nếu không có con bài mặc cả hấp dẫn Trân phi cùng Nhị hoàng tử làm sao sẽ ra mặt hoà giải? Thiệu Tuấn không đề cập tới, bất kể là bởi vì không muốn ngoại nhân chỉ trích Tống Nhược Đồng hay là bởi vì cái gì khác, hắn đều vẫn có thể xem là quân tử quang minh lỗi lạc. Tống Mộ Cẩn cười nói, "Ta không có nghe nói qua, bất quá sự tình là bởi vì bọn họ mà nổi sóng, ta nghĩ những chuyện này bọn họ cũng sẽ giải quyết tốt, cho nên thế tử vẫn là bình tĩnh chờ tin tốt lành."

Đính hôn với Thiệu Tuấn vốn chính là Tống Nhược Đồng, nếu thoái hôn ngoại nhân sẽ nhìn Vũ Ninh ninh Hầu phủ như thế nào sẽ nói Tống Nhược Đồng như thế nào, nàng đều không quan tâm.

Mà chân tướng sự tình vốn chính là tự bản thân Tống Nhược Đồng nàng cùng Lục Đình khơi lên.

Thiệu Tuấn động động góc miệng còn muốn nói tiếp.

Tống Mộ Cẩn đã đứng lên, "Cảm ơn thế tử đã thành thật nói, ta liền cáo từ trước."

Là nàng thẳng thắn đối đãi, mình mới thành thật nói! Thiệu Tuấn cũng đứng lên theo, "Ta tiễn Tống cô nương đi."

Bước tiếp theo đi tới phía trước, hiểu biết mở cửa ra.

"Thế tử không cần đa lễ." Tống Mộ Cẩn hơi cong đầu gối thi lễ cám ơn.

Hai người dẫn theo tùy tùng một trước một sau ra khỏi trà lâu, Tống Mộ Cẩn dừng lại bước chân, quỳ gối phúc lễ, "Cảm ơn thế tử mời trà."

"Tống cô nương cẩn thận đi thong thả." Thiệu Tuấn hoàn lễ.

Tống Mộ Cẩn nở nụ cười, dẫn theo Diệu Tâm xoay người.

Thiệu Tuấn đưa mắt nhìn Tống Mộ Cẩn dưới trời chiều màu vàng kim, thật lâu cũng không thu hồi ánh mắt.

Dáng người yểu yểu điệu điệu càng lúc càng xa - - nhìn bóng lưng Tống Mộ Cẩn nhỏ yếu mềm mại như vậy - - Thiệu Tuấn không khỏi lo lắng, nàng một cô gái yếu đuối có thể chống cự với Vũ Ninh phủ? Có thể chống cự được Huệ phi?

"Thế tử?" Gã sai vặt bên cạnh thấp giọng, hỏi, "Có muốn tiểu nhân mời Tống cô nương mời quay lại không?" Thế tử giương mắt nhìn như vậy, là còn có chuyện chưa nói rõ ràng?

Thiệu Tuấn gõ hắn một cái, "Đi thôi." Xoay người sải bước hướng xe ngựa đi qua.

...

Về đến nhà, trong phòng đã đốt đèn, bên phòng bếp đã truyền mùi thơm đi ra.

"Tỷ tỷ, tỷ đi đâu? Làm đệ sợ muốn chết." Nghe được động tĩnh, Tống Dương từ trong phòng bếp đi ra, "Đệ cùng Lâm đại ca trở lại liền nhìn thấy hành lang có thêm hai chậu hoa, lại không gặp được các người, rất lo lắng, còn muốn đi tìm hai người các tỷ, vẫn là Lâm đại ca nói các người có thể có việc đi ra ngoài."

"Tỷ để lại thư ở trên bàn trong phòng a?" Tống Mộ Cẩn đưa tay vỗ xuống đầu của hắn, "Các người không nhìn thấy sao?"

Tống Dương hì hì cười một tiếng, "Không."

"Chúng ta cũng vừa trở về, thấy sắc trời không còn sớm, không có chú ý như vậy nhiều." Lâm Quân thò đầu ra, nói, "Cơm tối xong ngay đây, các người nhanh đi rửa tay chuẩn bị bát đũa."

"Được, vất vả Lâm đại ca ." Tống Mộ Cẩn cám ơn một câu, cùng Diệu Tâm rửa tay bày xong bát đũa, hai người Lâm Quân cùng Tống Dương liền bưng thức ăn đến.

Ăn cơm tối, thu thập xong Tống Dương liền không thể chờ đợi được hỏi, "Tỷ tỷ, Hầu gia đó nói như thế nào? Ngài ấy có phải không đáp ứng không?"

Tỷ tỷ đã nói đâu cũng không đi, nhưng hắn vẫn là lo lắng a, lo lắng Hầu gia sẽ không đồng ý tỷ tỷ ở nơi này.

Lâm Quân cũng lo lắng trùng trùng nhìn về phía Tống Mộ Cẩn.

Bọn họ cũng đều biết Tống Mộ Cẩn hôm nay đi gặp cha ruột của nàng .

"Ta đã nói rõ ràng với ngài ấy, cho nên các người không cần lo lắng." Tống Mộ Cẩn vừa cười vừa nói, đưa tay vuốt ve đầu của hắn, "Cho nên, đệ cũng không cần suy nghĩ lung tung, cùng Lâm đại ca đi theo sư phụ cố gắng học nghệ."

"Dạ." Tống Dương gật đầu lớn tiếng đáp.

Tống Mộ Cẩn nở nụ cười, nhờ Diệu Tâm đi phòng bếp lấy một chén nước trong đến, sau đó lấy hạt sen đã mua ra, dùng dao nhỏ dè dặt cắt miệng đặt vào trong chén.

"Tỷ tỷ, tỷ làm cái gì vậy?" Tống Dương gục xuống bàn nhìn Tống Mộ Cẩn thu lại dao nhỏ, lúc này mới khó hiểu hỏi.

"Ân, trồng sen trong chén." Tống Mộ Cẩn cười giải thích một câu, ngẩng đầu nói với hắn nói, "Chờ sau này nảy mầm liền trồng ở trong vạc."

"Vạc lớn sao?" Tống Dương hỏi.

Tống Mộ Cẩn gật đầu.

"Tiểu thư nói, sau này còn nuôi thêm vài con cá ở trong vạc." Diệu Tâm xen vào nói.

Tống Dương nghe vậy, cảm thấy cũng rất thú vị , nghiêng đầu nói với Lâm Quân, "Lâm đại ca, trong sân có một cái vạc lớn trống kìa, chúng ta bây giờ phải đi dọn dẹp đi."

"Đi." Lâm Quân một tiếng đáp ứng, hai người cười hì hì lại đốt cái đèn lồng treo trong viện, động thủ liền bắt đầu làm.

Tống Mộ Cẩn cười nhìn hai người bận rộn đến hăng say nói ra, "Không cần phải gấp gáp, còn phải đợi nhiều ngày nữa mới nảy mầm, giờ này tối lửa tắt đèn, ngày mai ban ngày lại làm cũng không muộn mà."

"Không quan hệ, chúng ta rửa sạch trước." Lâm Quân ngẩng đầu nói ra, "Còn có cái gì cần chuẩn bị không?"

"Còn cần bùn nhão, bùn nhão trong nước." Tống Mộ Cẩn nói.

"Được, vậy ta cùng Dương Dương ngày mai đi lấy chút ít về." Lâm Quân nói ra.

"Còn mua mấy con cá nữa." Tống Dương cũng ngẩng đầu nói, "Tỷ tỷ, tỷ thích cá gì? Chúng ta mua vài con cá chép hoặc cá trích nuôi đi, chờ sau này cá mập còn có thể ăn!"

Tống Mộ Cẩn vừa cười vừa nói, "Đệ tùy ý mua là được rồi."

"Được, vậy thì đệ cùng Lâm đại ca quyết định."

Tiếng nước cọ rửa vại đầy sinh lực, tiếng cười của đệ đệ cùng Lâm Quân, đơn đơn giản giản mà ấm áp tốt đẹp! Tống Mộ Cẩn nhìn xem, trong lòng suy nghĩ phải làm sao tìm ra nguyên nhân phu thê Tống Vấn Hồ thị vứt bỏ mình.

Có biện pháp đơn giản mà trực tiếp nhất là tìm Tống Xương Dực.

Nhưng tên Tống Xương Dực này, Tống Mộ Cẩn khinh thường kết giao với hắn.

Hơn nữa chỉ sợ hắn cũng sẽ không nói với mình, nếu là có thể nói chỉ sợ hắn sớm liền đã nói cho mình rồi.

Đi theo ai dò la đây?

Ngũ hoàng tử cùng Tiêu Thù chắc là có thể.

Nhưng...

Tống Mộ Cẩn ngửa đầu nhìn bầu trời đen kịt, cũng lắc đầu quyết định vẫn là không nên làm phiền hai người bọn họ.

Hôm nay mình và Tống Vấn đã lật bài, Tống Vấn nhất định sẽ cho là mình biết chút gì đó hoặc là có người sai sử mình, ông ta nhất định sẽ phái người điều tra cùng nhìn mình chằm chằm.

Mình tốt nhất vẫn là không nên cùng hai người bọn họ lui tới.

Đến cùng, bọn họ là đối nghịch với đám người Huệ phi, không phải sao ?

Nếu mình cùng bọn họ lui tới, Tống Vấn khẳng định cho rằng người đứng phía sau mình là bọn họ, chuyện mỏ vàng đã hết sức cảm kích bọn họ rồi.

Nàng không thể vong ân bội nghĩa mang đến phiền toái cho bọn họ.

Trong đầu dạo qua một vòng, Tống Mộ Cẩn quyết định hỏi Dương chưởng quỹ.

Tuy là chuyện hơn mười năm trước, bất quá Dương chưởng quỹ là nhân sĩ kinh thành, lão có thể cũng nghe được một chút tin đồn về con cháu hầu môn.

...

Thiệu Tuấn trở về phủ, trước đi hậu viện thỉnh an Thiệu lão phu nhân cùng La thị sau đi ngoại viện về viện tử của mình.

Mới vừa ăn cơm tối xong, Thiệu Kiều mang một chén canh bổ hầm cách thuỷ đến.

Thiệu Tuấn mời nàng vào nhà ngồi, lại bảo cho nha đầu dâng trà cho nàng, cũng nói, "Muội muội tại sao cũng tới?"

"Muội tới xem ca ca một chút thôi mà!" Thiệu Kiều hoạt bát cười một tiếng, vẫy lui nha đầu muốn tiến lên chuẩn bị dâng canh bổ, "Đều đi xuống đi, ta nói chuyện với ca ca một chút."

Nha đầu nhìn về phía Thiệu Tuấn, thấy hắn gật đầu một cái, mới cùng nha đầu Thiệu Kiều mang đến quỳ gối phúc thân lui ra ngoài.

"Đây là canh tuyết câu (bồ câu trắng), ca ca nếm thử." Thiệu Kiều mở nắp, đẩy chén canh tới trước mặt của hắn.

"Những thứ này cho nha đầu đi một chuyến là được, không cần muội vất vả tự mình đến." Thiệu Tuấn cầm muỗng lên uống hai ngụm, nói ra.

"Muội có lời muốn nói với ca ca." Thiệu Kiều vừa cười vừa nói.

Đã trễ thế này Thiệu Tuấn cũng đương nhiên biết rõ nàng đặc biệt đến một chuyến khẳng định không phải là đưa canh cho hắn, lại uống vài ngụm liền để ở một bên, hỏi, "Có chuyện gì mà vội vã như vậy? Này buổi tối khuya muội cho người đưa tin qua cho ta, ta đi qua tìm muội."

Thiệu Kiều nở nụ cười, liền trực tiếp hỏi, "Nghe nói ca ca đi tìm nàng ấy? Gặp được chứ?"

"Quỷ nha đầu, cái gì cũng không thể gạt được muội, xem ra ta phải hảo hảo quản giáo người trong viện tử này của ta một chút!" Thiệu Tuấn sủng ái cười một tiếng.

"Không liên quan bọn họ, ca ca đừng trách bọn họ, là muội vào buổi chiều cho nha đầu đi cửa hàng bạc lấy đồ, nha đầu kia nói nhìn thấy ca ở trong cửa hàng Tri Vị Cao đó." Thiệu Kiều gấp rút giải thích một câu, lại hỏi, "Ca ca, gặp được nàng không?"

Nàng cũng muốn gặp Tống Mộ Cẩn kia, tuy là nghe qua đồn đãi về nàng ta, nhưng hôm nay nàng ta sắp trở thành tẩu tẩu của nàng, nàng muốn biết Tống Mộ Cẩn là người như thế nào, tướng mạo ra sao? Tính tình của nàng thế nào? Có thể xứng đôi với ca ca không?.

Thiệu Tuấn gật đầu, "Gặp được ."

"Gặp được?" Thiệu Kiều lập tức vội vàng hỏi mấy vấn đề, "Người rất xinh đẹp? Tính tình như thế nào? Tính tình hung hãn như trên phố đồn đãi sao? Ca nói với nàng chuyện gì?"

Thiệu Tuấn ôn hòa cười nói, "Ân, rất xinh đẹp, có vài phần giống Đồng nhi..."

"Ca ca, ca đừng nhắc tới Tống Nhược Đồng với muội!" Thiệu Kiều vẻ mặt oán giận.

Theo Thiệu Kiều, chính là Tống Nhược Đồng tự mình thuỷ tính dương hoa (lăng nhăng) coi trọng Lục Đình, thêm người của Tống gia còn không biết xấu hổ phóng một Tống Mộ Cẩn đi ra, nói người đính hôn với ca ca chính là Tống Mộ Cẩn!

May mà những năm gần đây, nàng toàn tâm toàn ý coi nàng ta như tẩu tử mà tôn kính.

Lại xem nói với Thiệu Tuấn, "Những năm này cũng là ca ca đối với nàng ta tốt quá, cho nên nàng mới có thể không kiêng dè như vậy, không đem ca ca để vào mắt."

Là mình đối với nàng thật tốt quá sao? Mi tâm Thiệu Tuấn khẽ nhăn.

Thiệu Kiều cũng không muốn nhắc lại, liền lo lắng nhắc tới Tống Nhược Đồng người nữ nhân triêu tam mộ tứ này làm ca ca nhà mình phiền lòng , vì vậy liền nói ra, "Được rồi, chúng ta không đề cập tới nàng ta nữa."

(Triêu tam mộ tứ: sáng nắng chiều mưa, thay đổi thất thường)

Thiệu Tuấn gật đầu cười.

"Vậy ca nói với muội một chút Tống Mộ Cẩn là người như thế nào?" Thiệu Kiều nói ra, "Nếu có thể, muội cũng muốn tự mình đi gặp nàng một chút."

Nhưng nàng đại hôn sắp tới, lại là gả cho Nhị hoàng tử, giáo dưỡng ma ma cùng cung nữ dạy bảo quy củ cùng lễ nghi trong cung đã phụng chỉ đến, nàng đơn giản không thể ra cửa.

Thiệu Tuấn suy nghĩ một chút, nói ra, "Nàng ư... Là một cô nương dũng cảm, quyết đoán cùng tâm tư lỗi lạc."

Thiệu Kiều nghe vậy hé miệng cười một tiếng, "Xem ra Tuấn ca ca đối với nàng ấn tượng không tệ." Ca ca của mình là người như thế nào, nàng làm muội muội còn không rõ sao?

Chỉ là bề ngoài thoạt nhìn ôn nhu khiêm tốn nhã nhặn mà thôi, kỳ thật nội tâm là người hết sức bắt bẻ .

Như hắn uống trà, phải là trà Long Tĩnh, nước pha còn là sơn tuyền thủy ngâm, nếu không thà rằng uống nước lã, như nha đầu hầu hạ trong viện của hắn phải là tướng mạo bình thản không có dị tâm, như hắn mặc áo phải làm từ vải đay...

Cho nên, đối với người lần đầu gặp mặt mà để ca ca có ấn tượng như vậy, xem ra hẳn là một cô nương thật tốt, vậy - - nói như vậy, mình có phải cũng có thể hơi an tâm chút không?

Tuy là Tống gia cô nương, nhưng đến cùng nàng gả đến Thiệu gia, chính là người của Thiệu gia, huống chi, Tống Mộ Cẩn cũng là cô nương tốt.

"Muội nói bậy cái gì đó." Thiệu Tuấn đưa tay điểm hạ trán của nàng, "Cũng chớ nói lung tung, hôn sự còn chưa biết sẽ như thế nào đâu, muội đừng nói bậy để ngoại nhân nghe được không tốt."

"Đau." Thiệu Kiều đưa tay che lấy trán, "Ca ca nói cái gì, cửa hôn sự này còn chưa biết như thế nào? Không phải là còn chưa qua lễ chứ!" (Qua lễ giống như dạm ngỏ đưa sính lễ í)

Cửa hôn sự này mặc dù còn chưa có qua lễ, nhưng cũng không phải là chuyện ván đã đóng thuyền. Chẳng lẽ Tống gia còn muốn làm ra chủ ý ngu ngốc?

Thiệu Tuấn cũng không kể cho nàng lời Tống Mộ Cận nói với hắn, chỉ vừa cười vừa nói, "Ca chính là nhắc nhở muội một chút sự tình chưa có rõ ràng liền đừng nói trước, vạn nhất lại ra biến cố gì thì sao?"

"Muội biết rồi." Thiệu Kiều ngoan ngoãn gật đầu một cái, "Ca ca yên tâm, muội muội về sau nhất định không nói lung tung."

"Chuyện của ca ca muội không cần lo lắng, về sau thật tốt sống qua ngày, nếu có chuyện gì khó xử liền nói với ca ca." Thiệu Tuấn ôn nhu nói với nàng, "Muội sống tốt, vậy ca cùng phụ thân, mẫu thân cũng yên lòng."

"Ân, muội nhất định sẽ thật tốt ." Thiệu Kiều sụt sịt mũi, chớp chớp mắt vừa cười vừa nói, "Vậy muội đi trở về."

Thiệu Tuấn đứng dậy, "Ca đưa muội về đi, đã trễ thế này các ma ma đỡ phải lo lắng cho muội."

...

Tống Vấn tự đi ngoại viện cho đến chiều hôm sau mới trở về nội viện.

Nghe được Tống Vấn đến, Hồ thị gấp rút cho người lấy khăn lụa chặn trước mặt che lại cái miệng đã biến dạng của mình.

Tống Vấn thấy nàng nằm ở trên giường, trên mặt treo khăn, mặt mày trong lúc đó mang theo mệt mỏi, trong phòng còn mang theo mùi thuốc, liền hỏi vội, "Phu nhân nàng sao thế? Có phải đầu gối lại đau không?"

"Không phải." Hồ thị nhẹ nhàng lắc đầu, "Là thiếp hôm qua không cẩn thận đụng phải cái cằm."

"Đụng phải nghiêm trọng không? Thỉnh thái y xem chưa? Nào, để ta xem xem." Đụng phải? Tống Vấn khẽ nhăn lông mày, đưa tay phải kéo khăn trên mặt nàng.

Hồ thị nghiêng đầu né tránh, nói , "Không phải là hết sức nghiêm trọng, chính là sưng lên một chút, bộ dáng thiếp như vậy Hầu gia ngài đừng xem."

Thấy nàng không muốn, Tống Vấn thu tay, "Nàng bị thương sao cũng không cho người đi nói với ta một tiếng?"

Hồ thị liền dịu dàng nói, "Đây là chuyện nhỏ, Hầu gia bận rộn, là thiếp bảo bọn họ không đi quấy rầy Hầu gia."

"Vậy hay là thỉnh thái y đến xem mạch đi." Tống Vấn nói ra.

"Hầu gia, không cần." Hồ thị đưa tay kéo tay hắn, ôn nhu nói, "Thiếp nghỉ ngơi hai ngày thì tốt rồi."

"Vậy cũng được." Tống Vấn theo nàng."

"Hầu gia có tra được dấu vết để lại?" Hồ thị hỏi.

Tống Vấn lắc đầu, "Tạm thời không có."

Hồ thị cau mày lại, nhớ tới lời Tống Nhược Đồng nói với mình liền nói ra, "Hiện thời nàng còn nhỏ, lại ở kinh thành không bằng liền trực tiếp đính hôn, đến lúc đó qua hai năm nàng có lẽ liền thay đổi chủ ý thì sao? Hơn nữa, nàng cũng là họ Tống, chẳng lẽ nàng không sợ chết?"

Tống Vấn như có điều suy nghĩ, "Nàng dưỡng thương cho tốt, những chuyện này nàng đừng lo lắng." Bồi nàng nói chuyện một hồi, sau đó dặn dò nàng dưỡng thương thật tốt rồi đến thư phòng ở chủ viện.

Lúc xoay người mắt nhìn Hương ma ma.

"Chu sa, ngươi đưa Hầu gia đi thư phòng." Hồ thị tựa như là không nhìn thấy phân phó nói.

"Dạ." Chu Sa gấp rút ứng.

Tống Vấn nở nụ cười, không nói gì, để Chu Sa hầu hạ hắn đi thư phòng.

"Đã xảy ra chuyện gì." Vào thư phòng, Tống Vấn lập tức nghiêm nghị hỏi.

"Hầu gia tha mạng." Chu Sa bịch một tiếng quỳ gối xuống đất.

"Phu nhân đến cùng là bị thương như thế nào?" Tống Vấn nhíu lại lông mày hỏi. Đụng phải cái cằm? Nha đầu bà tử đi theo bên người nàng đều chết hết rồi? Để cho nàng làm chủ tử đụng bị thương?

"Hầu gia tha mạng, nô tỳ không biết." Chu Sa trong lòng vì Hồ thị ủy khuất hết sức, bất quá nàng cũng không dám nói gì, chỉ lắc đầu nói, "Phu nhân lúc ấy cùng lão phu nhân ở trong phòng nói chuyện, nô tỳ không có ở bên cạnh hầu hạ phu nhân."

Quả là mẫu thân. Tống Vấn cũng không ngoài ý muốn, chỉ là những năm gần đây mẫu thân cũng chưa từng làm khó dễ nàng, hôm nay tại sao lại - -

Tống Xương Dực! Tống Vấn nghĩ ra vấn ở đâu, hướng Chu Sa phất phất tay, "Ta biết rồi, ngươi trở về hầu hạ phu nhân cho tốt đi."

"Dạ, Hầu gia." Chu Sa dập đầu một cái lui ra ngoài.

Tống Vấn đứng một lát rồi đi qua chỗ Tống lão phu nhân.

"Mẫu thân - -" hành lễ xong, Tống Vấn liền nói, "Hôm qua chuyện Dực Nhi không quan hệ tới Hồ thị, là nhi tử nhất thời xúc động ."

Thật là có vợ liền quên mẹ! Lửa giận trong lòng lão phu nhân liền dâng trào, bất quá đến cùng là con trai của mình, thấy đầy tớ đều ở trong phòng liền phất tay cho bọn họ lui ra ngoài, sau đó mới cười lạnh nói, "Như thế nào? Nàng cáo trạng với ngươi? Nói ta làm bà bà ác độc ra tay đánh nàng?"

"Mẫu thân, nàng không có nói gì với con hết." Tống Vấn vội vàng nói, "Hơn nữa nàng còn sợ đồn đãi nói Hầu phủ chúng ta không tốt, ngay cả thái y cũng không có thỉnh."

Đường đường Hầu phu nhân lại bị thương ở mặt, người ngoài nghĩ như thế nào?

Trong Hầu phủ ai sẽ xuống tay với nàng? Chắc chắn không phải là đầy tớ trong phủ, vãn bối trong phủ cũng sẽ không, người của nhị phòng cũng sẽ không, vậy người sẽ vung tay đối với nàng, ngoại trừ lão phu nhân chính là người làm Hầu gia là hắn.

Vẫn không thể để người chế giễu.

"A, ta còn phải cảm tạ nàng một lòng vì Hầu phủ ta mà suy nghĩ?" Tống lão phu nhân cười lạnh một tiếng, xem nói với Tống Vấn, "Ngươi cũng đừng nói đỡ cho Hồ thị, chân tướng sự tình ta cũng đều biết, nha đầu kia là đứa không biết tốt xấu ... Nhưng Dực Nhi là con trai của ngươi, tính tình của hắn ngươi không rõ ràng sao? Hắn là người không biết nặng nhẹ như vậy sao?"

Nếu là Hồ thị ở bên cạnh châm ngòi thổi lửa, nhi tử sẽ ra tay với tôn tử?

"Hôm qua là nhi tử quá phẫn nộ, nhất thời cũng không có suy tính chu toàn trách lầm Dực Nhi, nhưng không liên quan gì đến Hồ thị." Tống Vấn thở dài một hơi, "Mẫu thân người cũng biết, Dực Nhi trong lòng hắn luôn nhớ tới mẹ đẻ của hắn."

Nhắc tới tức phụ mất sớm, Tống lão phu nhân trong lòng cũng không chịu nổi, liền khoát tay nói ra, "Huyết mạch tương liên hắn nhớ thương mẹ đẻ cũng là phải, nếu là thân sinh mẫu thân của mình, khi ngươi ra tay với Dực Nhi hôm qua sẽ nhào tới ngăn cản." Đến cùng không phải là con ruột của nàng. "Nhi tử a, ngươi phải nhớ kỹ Dực Nhi là con trai trưởng con vợ cả của ngươi, là Vũ Ninh Hầu phủ thế tử, tương lai là chủ nhân của Hầu phủ, ngươi ở trước mặt hạ nhân đối với hắn như vậy, đây không phải là để đầy tớ coi thường hắn sao?"

Tống Vấn rủ xuống con mắt, "Là nhi tử suy tính không chu toàn."

Ném thể diện của tôn tử, mình cũng đã giúp hắn xả giận, dạy dỗ Hồ thị tâm tư ngoan độc kia. Vì vậy Tống lão phu nhân cũng không nói tiếp nữa, "Được rồi, không đề cập nữa."

"Dạ, mẫu thân." Tống Vấn gật đầu.

"Chuyện hộn sự Thiệu gia cùng Tống gia, ngươi chuẩn bị như thế nào?" Tống lão phu nhân lại hỏi.

"Con nha đầu chết tiệt kia - -" Tống Vấn nhắc tới chuyện này liền tức đến nghiến răng, "Nhi tử hôm qua vừa cho người tra xét lại một phen, không có tra được cái gì khả nghi, bất quá mẫu thân yên tâm, con lại cho người tiếp tục tra."

"Ừ." Tống lão phu nhân uống một ngụm trà, nói, "Vậy chuyện với Thiệu gia ngươi tính thế nào?" Chẳng lẽ còn phải chịu tiểu nha đầu kia uy hiếp.

"Cửa hôn sự với Thiệu gia này nhất định phải kết thân." Tống Vấn.

"Ừ, lại xảy ra biến cố gì, Tống gia chúng ta liền không còn mặt mũi gặp người Thiệu gia." Tống lão phu nhân cũng đồng ý.

"Nha đầu kia không chịu trở về, cưỡng chế bắt nàng trở về lại sợ nàng cá chết lưới rách." Tống Vấn nói, "Cũng không biết sau lưng có người sai sử hay không."

Tống lão phu nhân chỉ suy nghĩ chốc lát, nói ra, "Nàng bây giờ nói không muốn trở về, vậy thì theo nàng là được, liền nói nàng sống cách xa thân nhân, cũng đúng lúc ngươi cho người điều tra kỹ một phen xem người đứng ở sau lưng nàng là ai, còn hôn sự này..."

Tống lão phu nhân lại trầm mặc một lát, nói ra, "Đem chuyện hôn sự truyền ra ngoài sau đó lập tức cùng Thiệu gia thương lượng thật tốt rồi định xuống, nếu không Đồng Nhi liền cũng bị người chỉ trích, cũng không lập tức gả nàng đi, đại hôn còn phải đợi hai năm nữa."

Thời gian lâu như vậy còn chưa đủ thu thập một tiểu cô nương? .

Nói xong lại trừng mắt nhìn Tống Vấn, "Hai đứa Đồng Nhi cùng Anh Nhi là cô nương ở dưới gối ta nuông chiều mà lớn lên, cũng không thể bởi vì con nha đầu chết tiệt kia mà làm xấu tiền đồ hai tỷ muội các nàng."

"Mẫu thân yên tâm." Tống Vấn nói ra.

Tống lão phu nhân nói, "Chờ hôn sự cùng Thiệu gia định xuống, chuyện An Vương phủ bên kia cũng nên định xuống." Để lâu đêm dài lắm mộng.

Tuy là hết sức tức giận nhi tử cùng nhi tức náo loạn ra như vậy, Thiệu Tuấn cũng là đứa bé ngoan, nhưng An Vương phủ xác thực tốt hơn.

Tống Vấn gật gật đầu.

Mẹ con hai người liền bắt đầu thương nghị chuyện hôn sự cùng Thiệu gia, còn có hôn sự Tống Nhược Đồng cùng Lục Đình.

...

Tống Mộ Cẩn đi hỏi Dương chưởng quỹ, Dương chưởng quỹ biết rõ nàng là Vũ Ninh Hầu phủ cô nương nên đem chuyện lớn nhỏ hắn biết đều nói cho Tống Mộ Cận nghe.

Bất quá cũng không có ích lợi gì.

Cám ơn Dương chưởng quỹ xong, Tống Mộ Cẩn dẫn theo Diệu Tâm về nhà.

Mới vừa trở về nhà, Văn Lê Hương dẫn theo Ngọc Trụy đến, "Bắc Bắc, muội đã trở lại, tại sao trở về cũng không báo tin với ta?"

"Vừa trở về thôi mà." Tống Mộ Cẩn thỉnh nàng ngồi xuống ghế to ở gần cửa sổ.

"Muội đi liền vài ngày, chơi vui chứ? ..." Văn Lê Hương líu ríu hỏi tình huống mấy ngày nàng ra cửa.

Tống Mộ Cẩn cười trả lời.

Văn Lê Hương mắt nhìn Tống Mộ Cẩn, hỏi, "Bắc Bắc, ngày mai muội có rảnh không?"

"Ngày mai a, không có bận việc gì." Tống Mộ Cẩn hỏi, "Có chuyện gì không?"

"Vậy muội theo giúp ta..." Văn Lê Hương nói quanh co, "Muội theo giúp ta đi gặp một người đi."

Tống Mộ Cẩn nhìn Văn Lê Hương ở đối diện ôm gối dựa gò má ửng đỏ, mang theo ngượng ngùng, hé miệng cười trêu ghẹo, "Gặp ai nha? Có phải trong nhà định hôn sự cho tỷ?"

Văn Lê Hương so với nàng còn lớn hơn một tuổi, sớm nên nói hôn sự.

Khuôn mặt Văn Lê Hương trở nên đỏ bừng, lập tức vùi mặt vào gối dựa, một hồi lâu mới đỏ mặt nhìn về phía Tống Mộ Cẩn, "Bắc Bắc muội có đi hay không?"

Tỷ muội trong nhà mỗi một người đều đoan trang hào phóng, chắc chắn sẽ không cùng nàng điên khùng. Chuyện như vậy đi với ca ca lại không tốt.

Tống Mộ Cẩn thấy mặt nàng đỏ đến nỗi có thể nhỏ ra huyết, liền ngưng cười, "Ta rãnh rỗi, ngày mai đi cùng tỷ."

"Ta cũng biết là Bắc Bắc tốt nhất." Văn Lê Hương kéo tay của nàng nói, "Ta đã dò la kỹ, ngày mai hắn sẽ cùng bằng hữu đi Lâu Thịnh Ký ăn cơm, ngày mai ta tới đón muội."

Lâu Thịnh Ký là tửu lâu đứng nhất nhì kinh thành.

"Được." Tống Mộ Cẩn gật đầu.

...

Đến ngày, Văn Lê Hương sớm một chút ngồi xe ngựa tới đón Tống Mộ Cẩn, hai người ngồi xe ngựa đi Lâu Thịnh Ký.

Văn Lê Hương sớm đã đặt một nhã gian, vị trí nhã gian vô cùng tốt, ngồi ở phía trên mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy người vào cửa dưới lầu.

...

"Đến rồi" hai người ngồi một lát, Ngọc Trụy canh giữ ở cửa sổ liền quay đầu nói với hai người.

Văn Lê Hương gấp rút kéo Tống Mộ Cẩn đứng dậy đi qua.

Lầu dưới có hai công tử mặc hoa phục đang đi vào.

"Là người này, là hắn." Văn Lê Hương đưa ngón tay chỉ công tử mặc hoa phục màu lam nhỏ giọng nói với Tống Mộ Cẩn.

Áo lam công tử Tống Mộ Cẩn không biết, kiếp trước kiếp này đều là lần đầu tiên gặp, nhưng Lục Đình một thân tôn quý cùng hắn sóng vai đi vào thì nàng biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top