Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q1-C74: CHÂM DẦU VÔ LỬA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nha đầu bà tử luống cuống tay chân mới đem Lâm thị cứu tỉnh lại.

Lâm thị vừa tỉnh dậy liền trực tiếp rơi lệ, "Đứa con đáng thương của ta, phải làm sao bây giờ?" Sự tình đã truyền khắp toàn bộ kinh thành, nữ nhi phải làm sao đây?

Một tiểu thư khuê các yên lành, còn đã đính hôn bị đồn có tư tình với Lục Đình, nữ nhi thật sự là xong rồi!

"Phu nhân, người trước đừng thương tâm, trước tiên nghĩ biện pháp ổn định cữu phu nhân bên kia mới phải." Tâm phúc Dương ma ma ở bên thấp giọng khuyên giải.

Sắc mặt Lâm thị liền trắng bệt.

Đại tẩu Trương thị nhà mẹ đẻ nàng nhìn thì là người hòa khí dễ nói chuyện, nhưng lại để ý quy củ nhất, bên ngoài truyền thành như vậy, nàng còn có thể để nữ nhi gả qua sao?

Nữ nhi với Lục Đình thanh bạch căn bản không có chuyện gì, chính là dù đại tẩu biết giữa hai đứa không có gì nàng cũng sẽ không để nữ nhi gả qua!

Lâm thị hết sức hiểu rõ tính tình Trương thị, lần này nước mắt rơi còn nhiều hơn, "Dương ma ma, ngươi cũng biết rõ cách làm người của đại tẩu ta, mối hôn sự này sợ là xong rồi."

"Phu nhân trước đừng gấp, cữu phu nhân hiền hòa hiểu lẽ, hơn nữa còn có lão phu nhân ở đây, người hãy nghĩ về phía tốt." Dương ma ma khuyên nhủ.

Lâm thị xoa xoa nước mắt, hỏi, "Trân Nương bên kia sao rồi?"

Dương ma ma tạm ngừng, nói, "Nô tỳ đã cho người qua xem, cũng phân phó xuống không cho nói cái gì bên tai tiểu thư."

Sự tình truyền đi ồn ào huyên náo, phu nhân trực tiếp liền hôn mê, tiểu thư chỉ sợ đã sớm biết.

Lâm thị gật đầu nhưng vẫn không yên lòng, muốn chuẩn bị xuống giường, "Ta đi qua xem một chút."

"Tiểu thư sẽ không có chuyện gì, phu nhân người nghỉ một hơi lại đi qua." Dương ma ma thấy nàng sắc mặt tái nhợt, hết sức là lo lắng.

"Phu nhân, phu nhân." Dương ma ma vừa mới nói xong, một nha đầu sắc mặt bối rối chạy vào.

"Nha đầu chết tiệt vội vàng hấp tấp làm cái gì?" Dương ma ma lập tức quát lên.

Nha đầu kia kinh hoảng dừng lại bước chân, "Nô tỳ đáng chết."

"Có phải Trân Nương bên kia xảy ta chuyện gì không?" Hai chân Lâm thị lập tức hạ xuống đất mang giày.

"Phu nhân người qua xem một chút đi, tiểu thư nháo muốn thắt cổ kìa." Nha đầu vội vàng nói ra.

Nháo thắt cổ? Lâm thị nghe vậy mém chút nữa lại hôn mê bất tỉnh, đỡ giường ổn định tinh thần, mang giày liền đi ra ngoài.

Dương ma ma và nha đầu kia cũng gấp rút đi theo.

"Các ngươi đều cút ngay cho ta." Mới vừa vào viện tử của Hồ Trân Nương, Lâm thị liền nghe được tiếng khóc nức nở trong phòng nữ nhi.

Lâm thị bước nhanh hơn, vào phòng nhìn thấy Hồ Trân Nương cầm lụa trắng với nha đầu bà tử nháo thành một đoàn quát lên, "Trân Nương."

Nha đầu và bà tử trong phòng nghiêng đầu thấy Lâm thị đến liền thở phào nhẹ nhõm, hành lễ, "Phu nhân."

Nếu tiểu thư thực tìm cái chết, bọn họ một người cũng đừng muốn sống, đừng nói là tìm chết, chính là nếu tiểu thư bị thương một chút xíu, đám hạ nhân bọn họ sẽ chịu trách phạt.

"Mẫu thân." Thấy Lâm thị đến, Hồ Trân Nương cầm lụa trắng liền bịch ngồi xuống đất, "Nữ nhi không còn mặt mũi sống nữa." Sự tình đã truyền đi, nàng còn có mặt mũi nào sống ở trên đời này.

"Tiểu thư, cô mau đứng lên." Dương ma ma gấp rút đi qua, nâng Hồ Trân Nương đứng lên ngồi trên đệm thêu kế bên.

"Các ngươi đều đi xuống đi." Lâm thị nhìn Hồ Trân Nương khóc thành lệ nhân, lưu lại Dương ma ma cho những người còn lại đều lui xuống.

"Mẫu thân, nữ nhi không muốn sống, nữ nhi còn có mặt mũi nào sống trên đời này..." Hồ Trân Nương vừa khóc vừa hô to, đưa tay định cầm cây kéo trong rổ đồ thêu trên bàn.

"Tiểu thư, tuyệt đối không thể." Dương ma ma gấp rút đi đoạt lại.

Lâm thị lại cảm thấy có thanh đao đang quấy lòng của mình, nhìn Hồ Trân Nương tâm tình kích động một cái tát hung hăng giáng xuống, "Không có tiền đồ."

Hồ Trân Nương liền bị đánh cho ngu ngơ, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại ngơ ngác nhìn Lâm thị, "Mẫu thân đánh con." Nàng đã thương tâm đến sống không nổi nữa, mẫu thân còn đánh nàng?

"Con không phải là không muốn sống sao? Vậy chết cũng tốt, xong hết mọi chuyện!" Lâm thị ánh mắt nghiêm khắc nhìn nói với nàng, "Con đỡ phải liên lụy các ca ca và tẩu tử của con, liên lụy bọn tỷ muội con với mấy đứa tiểu chất nữ (cháu gái)!"

Chuyện như vậy, trực tiếp liền liên lụy danh tiếng tất cả cô nương Hồ gia bọn họ!

Hồ Trân Nương nắm chặt cây kéo trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói, "Mẫu thân, con muốn giết Tống Mộ Cẩn kia, con muốn giết nàng, đều là nàng, đều là nàng! Con sẽ đi giết nàng ngay bây giờ!"

Nói liền đứng dậy chuẩn bị chạy ra ngoài.

Lâm thị kéo nàng lại ấn nàng ngồi trở về, "Con cảm thấy mình chịu thiệt, tổn hại, bất lợi còn chưa đủ đúng không?" Đi tìm Tống Mộ Cẩn tính sổ?

Con gái nàng nếu có cái khả năng đó, vậy thì không rơi vào hoàn cảnh này hôm nay!

Hai nữ nhi của Hồ thị, Tống Nhược Đồng âm hiểm, Tống Mộ Cẩn thì tàn nhẫn. Nữ nhi đi tìm Tống Mộ Cẩn, đến lúc đó thua thiệt còn không phải là nữ nhi của mình?

Hồ Trân Nương ném cây kéo qua một bên, oa lớn một tiếng khóc lên, "Mẫu thân, mẫu thân là nữ nhi sai rồi, là nữ nhi sai rồi."

Chết, nàng đương nhiên không muốn chết.

Đi tìm Tống Mộ Cẩn, nàng cũng đâu có lá gan đó! Người bên cạnh Tống Mộ Cẩn công phu như thế nào, nàng hôm qua cũng đã chứng kiến.

Lâm thị sai Dương ma ma làm ướt khăn, nhận lấy nhẹ nhàng lau mặt cho Hồ Trân Nương, vừa nói, "Các vị tổ tiên con, tổ phụ, phụ thân cùng thúc thúc với huynh trưởng con đều là nam tử hán đội trời đạp đất nói một không nói hai, con là cô nương Hồ gia nên đảm đương, dũng cảm giống bọn họ, mà không phải một khóc hai nháo ba thắt cổ làm ầm ĩ."

"Nhưng là... Mẫu thân." Hồ Trân Nương nức nở một chút, thút tha thút thít nhìn về phía Lâm thị hỏi, "Con làm sao đối mặt? Chuyện này giải quyết như thế nào? Mẫu thân có biện pháp giải quyết?"

Lâm thị nhất thời cũng cứng họng, lắng yên chỉ chốc lát rồi lên tiếng, "Nhất định sẽ giải quyết được, con đừng lo lắng."

Đây chính là không có cách nào! Hồ Trân Nương lại ô ô khóc lên, "Hu hu hu, mẫu thân, cữu mẫu nhất định sẽ rất tức giận, còn biểu ca..."

Nàng làm sao gặp người?

"Được rồi, ngoan nào ngoan nào." Lâm thị lòng đau như cắt, vỗ nhẹ lưng nàng dụ dỗ nói, "Không phải là có mẫu thân ở đây sao? Nhất định sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì, con phải nghe lời không nên náo loạn nữa,"

Hồ Trân Nương nghe lời gật gật đầu, "Con nghe lời mẫu thân."

"Vậy là tốt rồi." Lâm thị bảo Dương ma ma kêu nha đầu vào đánh nước hầu hạ nàng rửa mặt, thuận tiện bản thân cũng rửa mặt, sửa sang lại dung nhan chút, sau đó nói với Hồ Trân Nương, "Con yên tâm chờ, nhưng không cho nháo nữa, ta đi qua tổ mẫu con."

"Con đi với nương." Hồ Trân Nương lập tức đưa tay kéo ống tay áo Lâm thị.

"Ngoan, con ở lại trong phòng." Lâm thị không muốn nàng đi qua.

"Mẫu thân, liền để con đi qua với người đi." Hồ Trân Nương nói, "Con muốn biết, mẫu thân và tổ mẫu sẽ xử lý chuyện này như thế nào."

Lâm thị suy nghĩ một chút, gật đầu, "Được rồi, con phải đáp ứng nương không khóc không nháo."

"Ân, con tuyệt đối không khóc cũng không nháo." Hồ Trân Nương vội gật đầu, sai nha đầu hầu hạ nàng đổi y phục cùng Lâm thị qua chỗ Hồ lão phu nhân.

Hồ lão phu nhân lớn tuổi, nha đầu bà tử trong viện cũng không dám nói nửa chữ trước mặt bà, sợ sau khi bà biết sẽ chịu không nổi ngã xuống, vì vậy bên ngoài đồn đãi ầm ĩ, Hồ lão phu nhân vẫn không biết, giờ phút này nhị phu nhân Tằng thị đang mang theo thứ nữ sau tuổi Hồ Ngọc Nương bồi bà nói chuyện.

Bên ngoài đồn đại Tằng thị biết rõ, nhưng lời ở trong miệng lượn vài lần vẫn là lựa chọn không nói ra.

Ma ma và nha đầu hầu hạ một bên thấy thế liền nghĩ đợi lát nữa tố cáo sự tình cho lão phu nhân nghe, hay là thỉnh Lâm thị đến làm chủ.

Nghe được bên ngoài bẩm báo nói mẹ con Lâm thị và Hồ Trân Nương đến, mấy người nhìn nhau một cái liền yên tâm.

Hồ lão phu nhân trong lòng cũng là lo lắng tôn nữ, nghe thấy mẹ con các nàng đến liền vội cho người thỉnh các nàng đi vào.

"Mẫu thân."

"Tổ mẫu."

Vào phòng Lâm thị và Hồ Trân Nương quỳ gối hành lễ.

Tằng thị và Hồ Ngọc Nương cũng đứng dậy cùng các nàng thi lễ lẫn nhau.

"Đứng lên, mau đứng lên." Hồ lão phu nhân hướng Hồ Trân Nương vẫy vẫy tay làm cho nàng đi qua, "Hôm nay tốt hơn chút nào không?"

Hồ Trân Nương cố làm bộ mặt tươi cười gật đầu, "Tạ tổ mẫu quan tâm."

Chờ nha đầu dâng trà cho Lâm thị và Hồ Trân Nương xong, Tằng thị liền cười cáo từ, "Trong nhà con còn có chút việc, mẫu thân, vậy con mang Ngọc Nương trở về trước."

"Ân." Hồ lão phu nhân gậy đầu.

Tằng thị kéo tay Hồ Ngọc Nương hành lễ cáo từ.

Ra khỏi viện tử của lão phu nhân, Tằng thị nhìn xem Hồ Ngọc Nương lớn lên như hoa nặng nề thở dài một hơi.

Hiện tại Hồ Trân Nương bị đồn đãi gièm pha lớn như vậy, sau này Ngọc Nương làm sao kết thân a!

Bản thân nàng chỉ sinh hai thằng con trai, nhi tử đều theo trượng phu đi biên quan, Ngọc Nương đây từ nhỏ liền dưỡng ở dưới gối nàng, Ngọc Nương lại là đứa phấn điêu ngọc mài, còn nhu thuận nghe lời, Tằng thị cũng là định yêu thương nàng thực lòng. (MN: Hồ Ngọc Nương đây là con thiếp thất, Tằng thị là mẹ cả)

Nghĩ đến hôn sự tương lai của nữ nhi mình, Tằng thị nhịn không được liền chậc lưỡi.

Nàng xuất thân tướng môn, Lâm thị ỷ vào bản thân xuất thân thư hương thế gia, thời gian qua xem thường nàng, bây giờ tốt rồi, Tằng thị trong lòng đau nhức, Lâm thị cao quý đoan trang trang nhã, lại có thể dưỡng ra một khuê nữ không biết liêm sĩ như vậy!

Tằng thị và Hồ Ngọc Nương vừa đi, Lâm thị cũng không có tâm tư gì uống trà, ánh mắt hướng về hạ nhân hầu hạ trong phòng nhìn thoáng qua, nói với Hồ lão phu nhân, "Mẫu thân, con có việc muốn nói với người."

Hồ lão phu nhân huơ tay, người trong phòng liền lui xuống.

"Chuyện gì?" Hồ lão phu nhân thuận miệng hỏi một câu, sau đó sờ tay Hồ Trân Nương, "Nhìn con này khóc sưng cả hai mắt."

Bà cũng không nghĩ nhiều, nhớ tới chuyện hôm qua có hai vị hoàng tử và Lục Đình, lại có Hồ gia và Tống gia bọn họ, cho nên bà tin tưởng chuyện hôm qua nhất định có thể bị ép xuống.

"Tổ mẫu, bên ngoài đều đồn đãi rồi." nước mắt lởn vởn quanh hốc mắt Hồ Trân Nương.

"Cái gì!" Tay Hồ lão phu nhân ngừng kéo tay Hồ Trân Nương, sau đó ánh mắt trực chỉ nhìn về phía Lâm thị, "Truyền ra?"

Lâm thị cũng đỏ vành mắt gật đầu, "Dạ, bên ngoài đều đồn đãi."

Hồ lão phu nhân tự giác trước mặt bỗng tối sầm, nhưng đến cùng là phu nhân tướng môn gượng chống lại không có ngất đi, một hồi lâu mới định thần nhìn về phía Lâm thị nói, "Tình huống bên ngoài như thế nào, ngươi nói rõ chi tiết cho ta biết."

Lâm thị liền tinh tế đem tình huống bên ngoài nói với bà.

Chờ Lâm thị nói xong, Hồ Trân Nương thấp giọng nức nở thêm một câu, "Tổ mẫu người làm chủ cho tôn nữ, đây đều là nha đầu chết tiệt Tống Mộ Cẩn kia hại con."

"Nha đầu chết tiệt đó... Nó làm sao dám, nó làm sao dám!" Hồ lão phu nhân trong nháy mắt tức giận đến vỗ bàn.

Thấy Hồ lão phu nhân thịnh nộ, trong mắt Lâm thị liền chợt thoáng lóe qua hận ý.

Nếu không tại nàng, nữ nhi của mình sẽ chịu kiếp nạn này?

Hồ lão phu nhân nhấp một ngụm trà đem lửa giận trong lòng đè ép, sau đó vỗ tay Hồ Trân Nương nói, "Cháu gái ngoan của ta chịu ủy khuất, tổ mẫu nhất định sẽ thu thập nha đầu kia thật tốt!"

Lâm thị ở bên nhắc nhở, "Mẫu thân, hiện tại khẩn yếu nhất là hôn sự của Trân Nương."

"Đúng, đúng, đúng!" Hồ lão phu nhân vội vàng gật đầu, "Hiện tại khẩn yếu nhất là hôn sự với Lâm gia!" Quay đầu nhìn về phía Lâm thị, "Ngươi bây giờ trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, giải thích với bà thông gia và đại tẩu ngươi thật tốt, đem nguyên do sự tình đều nói với bọn họ."

"Đều nói?" Lâm thị nhíu mày.

Lục Đình kia thật sự ôm qua nữ nhi nhà mình.

Hồ lão phu nhân suy tính một lát, "Lâm gia là thư hương thế gia, quy củ nghiêm cẩn, ngươi chọn lựa mà nói." Nói xong lại thêm một câu, "Ta cũng rất lâu không gặp Lâm lão phu nhân, ta cho người đến khố phòng của ta chọn mấy món đồ, ngươi mang về cho lão phu nhân."

Đương nhiên chỉ có thể chọn lọc mà nói! Còn tặng lễ Lâm thị có chút không đồng ý, "Lễ vật chính là dùng để tặng, mẫu thân người và nương có lẽ lâu không gặp, chi bằng đi qua tán gẫu tám chuyện nhà?"

Lâm gia còn thiếu mấy thứ đồ kia? Đưa đồ qua, còn không nói rõ Hồ gia bọn họ đuối lý?

Hồ lão phu nhân suy nghĩ chút, hết sức sảng khoái gật đầu, "Được, vậy ngươi lát nữa đưa thiệp mời qua Lâm gia." Tôn nữ xảy ra chuyện lớn như vậy, bà là tổ mẫu cũng cần phải đến Lâm gia một chuyến theo chân bọn họ nói một chút.

"Dạ." Lâm thị gật đầu, "Vậy nhi tức trở về liền cho người đưa thiệp mời qua."

"Đa tạ tổ mẫu." Hồ Trân Nương ôm cánh tay Hồ lão phu nhân nói.

Hồ lão phu nhân cười vỗ vỗ lưng Hồ Trân Nương, ngẩng đầu nói với Lâm thị, "Bà thông gia từ trước đến nay thương Trân Nương, ngươi cũng đừng quá lo lắng."

Lâm thị nhíu mày gật đầu.

Mẫu thân nàng thương Trân Nương, nhưng chuyện Trân Nương náo loạn như vậy truyền ra, mẫu thân có thương Trân Nương đi nữa cũng không qua được tôn tử ruột của chính bà a!

Bất quá nàng chỉ có thể uy nghĩ theo hướng tốt nhất.

"Chờ nói rõ với Lâm gia, chúng ta đưa Trân Nương tới chỗ phụ thân nàng ngây ngốc một đoạn thời gian." Hồ lão phu nhân nhìn về phía Lâm thị nói.

Lâm thị suy nghĩ chút, gật gật đầu, "Chuyện này, nghe mẫu thân."

Lời đồn đãi chuyện nhảm trong kinh thành, nữ nhi rời kinh thành tránh đi một chút đương nhiên là chuyện tốt, chờ một đoạn thời gian sau tất cả mọi người quên đi, lãi đón nữ nhi trở về, có điều - - Lâm thị lo lắng chuyện như vậy người ta có thể đơn giản quên đi sao? Chỉ sợ người ta thấy nữ nhi, liền bắt đầu nhớ tới chuyện này.

"Con không đi!" Hồ Trân Nương lại không nỡ rời đi kinh thành hoa lệ cẩm tú.

Hồ lão phu nhân nói, "Chỉ vài tháng, đến lúc đó đón con trở lại mừng năm mới."

"Nghe lời, con ra ngoài tránh một chút đợi sự tình qua đi con liền trở về, tổ mẫu con cũng là vì tốt cho con." Lâm thị nói.

"Được rồi, con nghe lời." Hồ Trân Nương suy nghĩ một chút cũng hiểu rõ, gật đầu.

Hồ lão phu nhân liền hiền từ nói, "Được rồi, mắt con đều sưng lên như hạch đào, con mau trở về phòng nghỉ ngơi đi."

Tối hôm qua lo lắng không làm sao ngủ ngon được, đầu Hồ Trân Nương có khóc có nháo thì cũng rất đâu, nghe lời đứng lên cáo từ, "Dạ, tôn nữ cáo lui."

Hành lễ xong, liền ra khỏi phòng.

"Chuyện này..." Hồ lão phu nhân nhìn về phía Lâm thị, "Ai cũng không ngờ tới, trong lòng ngươi cũng không nên trách Đồng nhi."

Lúc này rồi, lão phu nhân còn nói giúp cho Hồ thị và Tống Nhược Đồng! Cơn tức của Lâm thị liền vọt lên, "Mẫu thân! Trân Nương tính tình thế nào người rõ nhất, chuyện hôm qua nếu không phải Đồng Nhi xúi giục, Trân Nương làm sao lại...?"

Hồ lão phu nhân chính là lo lắng Lâm thị sẽ sinh oán hận đối với cháu gái ngoan nữ nhi sinh ra, cho nên mới phải nói giúp Hồ thị và Tống Nhược Đồng, thấy giọng điệu Lâm thị như vậy, liền nhướng mày, "Là ta gật đầu để Trân Nương đi đó, ngươi có phải còn muốn trách lão bà tử ta đây hại nàng hay không!"

"Nhi tức không dám!" Lâm thị gấp rút đứng dậy quỳ xuống.

"Đứng lên đi." Hồ lão phu nhân nói ra.

Lâm thị cám ơn một tiếng rồi đứng dậy.

Hồ lão phu nhân cũng không đề cập tới Hồ thị và Tống Nhược Đồng, nói với nàng, "Chuyện này đến cùng là danh tiếng Trân Nương bị tổn hại, ngươi nói không cần mang lễ vật qua, vậy ta liền không mang, nhưng bà thông gia lễ Phật, ta có một chuỗi tràng hạt san hô, lát nữa mang đi."

"Dạ." Lâm thị lúc này không có nói không, gật đầu đáp ứng.

Hai người đang nói, có nha đầu gõ cửa ở ngoài cửa bẩm báo, "Lão phu nhân, phu nhân, cô nãi nãi và biểu tiểu thư đến,"

Trên mặt Lâm thị liền hiện ra tức giận.

Hồ lão phu nhân nhìn nàng một cái, sau đó nói, "Mau mời cô nãi nãi và biểu tiểu thư vào."

"Dạ." Nha đầu đáp một tiếng, tiếng bước chân xa dần.

Hồ lão phu nhân nói với nàng, "Được rồi, chuyện này ai cũng không cho oán, bên phía Lâm gia ta tự mình đến cửa xin lỗi giải thích rõ tình huống."

"Nhi tức không có oán." Lâm thị rủ mắt.

"Vậy là tốt rồi." Hồ lão phu nhân gật đầu, bên ngoài nha đầu đã thỉnh Hồ thị và Tống Nhược Đồng vào.

"Mẫu thân, đại tẩu."

"Ngoại tổ mẫu, đại cữu mẫu."

Sắc mặt hai mẹ con đều rất không tốt, con mắt Tống Nhược Đồng còn hồng hồng.

"Mau đứng lên." Hồ lão phu nhân đưa tay để hai mẹ con đứng lên, chờ nha đầu bà tử thêm trà đều lui ra ngoài.

"Ngoại tổ mẫu, đại cữu mẫu là Đồng Nhi đáng chết, là Đồng Nhi không chiếu cố tốt biểu tỷ." Chờ mọi người vừa đi ra ngoài, Tống Nhược Đồng liền quỳ bịch xuống, thỉnh tội.

Giả vờ giả vịt! Lâm thị trong lòng cười lạnh một tiếng.

"Mau đứng lên, mau đứng lên." Hồ lão phu nhân vội vươn tay kéo nàng đứng lên, hết sức thật đau lòng kéo Tống Nhược Đồng ngồi ở bên cạnh mình, "Đều là nha đầu kia gây họa, có quan hệ gì với con? Muốn nhận lỗi, phải quỳ xuống cũng nên là tỷ tỷ con."

"Đại tẩu đều là ta không tốt!" Hồ thị áy náy hối hận nhìn về phía Lâm thị, "Ta không ngờ tới nha đầu kia lại ác độc như vậy, ta đáng lẽ phải ngăn cản Đồng Nhi và Trân Nương, không nên để tỷ muội bọn họ đi, đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta."

"Được rồi, con đừng tự trách, chuyện này cũng không trách các con được." Hồ lão phu nhân nhìn thoáng qua Lâm thị.

(Mình để xưng hô Hồ lão phu nhân với Hồ thị là ta - con vì quan hệ là mẹ con ruột, còn Hồ lão phu nhân và Lâm thị là ta - ngươi vì là mẹ chồng con dâu, có khoảng cách. Hơn nữa bà già này thiên vị mẹ con Hồ thị còn hơn cả nguyên cái Hồ gia, sau này các bạn sẽ rõ)

Lâm thị đè xuống cơn tức trong lòng, gật đầu nói với Hồ thị, "Mẫu thân nói đúng, chuyện này không trách cô nãi nãi bọn muội, là Trân Nương quá lỗ mãng."

"Đều do ta không có để ý dạy dỗ tốt nha đầu kia!" Hồ thị vô cùng áy náy nói.

Nhắc tới cái này, Hồ lão phu nhân liền căm hận nói, "Không biết nha đầu của con học quy củ ở đâu, đối với tỷ muội nhà mình ác độc như thế!"

"Đến cùng nàng không có dưỡng ở bên cạnh muội, không quan hệ với cô nãi nãi muội." Lâm thị cũng gật đầu theo Hồ lão phu nhân nói ra.

"Ôi." Hồ thị thở dài một hơi, liền đơn giản kể chuyện Tống Mộ Cẩn đánh mấy vị ma ma giáo dưỡng, nhức đầu nói, "Nha đầu kia, con thực không có cách nào."

Lâm thị ngạc nhiên, lập tức hận ý của Lâm thị đối với Hồ thị liền tăng thêm vài phần, đã biết rõ nha đầu kia tính tình như vậy, lại vẫn đồng ý cho Tống Nhược Đồng và Trân Nương đi Tể Nguyên Tự?

"Con nha đầu đó!" Hồ lão phu nhân cả giận nói, "Thực là coi trời bằng vung!" Mắng một câu, sau đó lại cảm khái nói với Hồ thị, "Cũng may hai vị nương nương không trách tội xuống."

Hồ thị một bộ vẻ mặt cảm kích, "Hai vị nương nương khoan dung nhân từ."

Hồ lão phu nhân liền gật đầu.

Lâm thị bưng trà nhấp một miếng, nương nương trong cung khoan dung nhân từ? Huệ phi kia là cô nương Tống gia, không trách tội có thể cho qua.

Trân phi có thể nhịn được cục tức đó? Lâm thị căn bản không tin!

Nhớ đến hôm qua Nhị hoàng tử và Thất hoàng tử đều có mặt, nàng không khỏi nhíu mày, tựa như có cái gì đó nhưng ngẫm lại lại không bắt được.

Nói một hồi, Hồ lão phu nhân liền cho Tống Nhược Đồng đến chỗ Hồ Trân Nương.

"Biểu tỷ, đều là muội không tốt." Đến chỗ Hồ Trân Nương, Tống Nhược Đồng lại vẻ mặt áy náy, bộ dáng lã chã rơi lệ sắp khóc.

"Được rồi, việc này không trách muội, đều tại nha đầu Tống Mộ Cẩn chết tiệt kia." Hồ Trân Nương trong lòng cũng không trách nàng, còn nói an ủi nàng.

Hai người thân mật thắm thiết tâm sự, đến khi bên Hồ lão phu nhân phái người đi tới nói Hồ thị sắp đi Tống Nhược Đồng mới đứng dậy cáo từ.

Quay lại chỗ Hồ lão phu nhân, Lâm thị đã trở về đi xử lý công việc vặt, chỉ có hai mẹ con Hồ lão phu nhân và Hồ thị đang nói chuyện thân thiết.

Thấy Tống Nhược Đồng đến, Hồ thị liền đứng dậy cáo từ.

Hồ lão phu nhân đưa nàng tới cửa, vỗ tay nàng an ủi, "Đừng quá lo lắng, đại tẩu con trong lòng tuy có chút không thoải mái, nhưng cũng không trách các con, hôn sự của Trân Nương các con cũng không cần lo lắng, qua hai ngày nữa ta tự mình đi Lâm gia một chuyến."

"Mẫu thân..." tiếng của Hồ thị bắt đầu nghẹn ngào, "Đều do nữ nhi liên lụy tới người."

"Cái gì liên lụy hay không liên lụy." Hồ lão phu nhân cười nói.

...

Trong kinh thành đồn đãi lớn như vậy, Tiêu Thù và Ngũ hoàng tử đương nhiên nghe được, Ngũ hoàng tử biết được suy nghĩ chút lập tức phân phó người đi tra chân tướng sự việc.

Chờ hạ triều làm xong công vụ, hắn gọi Tiêu Thù cùng đi vương phủ, hạ nhân đã đem sự tình tra được nhất thanh nhị sở.

(Nhất thanh nhị sở : rất rõ ràng)

Nghe thuộc hạ bẩm báo, Ngũ hoàng tử không khỏi khẽ cười nhìn về phía Tiêu Thù, "Tống cô nương thật sự là người khéo léo."

Hai tròng mắt Tiêu Thù thoáng vui vẻ, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Khó được Tiêu Thù có chút phản ứng, Ngũ hoàng tử kinh hãi, "Biểu đệ, đệ vừa mới gật đầu?"

Tiêu Thù liếc hắn một cái.

"Được, ta không nói." Ngũ hoàng tử giơ tay, sau đó cảm khái nói, "Ân, đám người Mị Tuyết Đường kia - - cũng không uổng công đệ giúp bọn họ cầu tình!"

Sau đó lại mang theo thâm ý nhìn thoáng qua Tiêu Thù.

Chỉ nói sẽ khiến Mị Tuyết Đường đi dập Tào Bang làm cho mình rút lại lệnh truy nã Mị Tuyết Đường, không ngờ về sau liền phát hiện đầu lĩnh người ta dẫn người lưu lại bên cạnh Tống cô nương nha!

Còn phủ nhận đối với người ta không để bụng!

Ngay cả cô nương người ta mở quán ăn đều muốn an bài vài người đi vào!

Tiêu Thù cũng không để ý hắn, phân tích nói, "Biểu ca, huynh không cảm thấy Nhị điện hạ Thất điện hạ và An Vương thế tử cùng đi Hộ Quốc Tự thật trùng hợp sao?"

Ngũ hoàng tử nói, "Ta cho người đi thăm dò rồi, chắc rất nhanh liền có thể có tin tức." Chuyện bên ngoài thành chỗ Tống cô nương rất dễ tra, còn chuyện nhị hoàng huynh và thất hoàng đệ phải phí chút thời gian.

Tt gật đầu một cái.

Thấy sắc trời đã tối, Ngũ hoàng tử liền cho người chuẩn bị bữa tối.

Ăn cơm xong, người phái đi tra bên chỗ Thất hoàng tử và Nhị hoàng tử trở về.

Nghe thuộc hạ nói xong, Ngũ hoàng tử cười nói với tt, "Không ngờ tới ld ngược lại nhặt được tiện nghi."

Tt câu môi nghiêng đầu nhìn về phía Ngũ hoàng tử, "Huynh nói xem nếu đại phu nhân Hồ gia (là Lâm thị đó) biết rõ hết chuyện này sẽ như thế nào?"

"Tống cô nương cũng đã làm nhiều như vậy, chúng ta cũng không thể cái gì cũng không làm nhỉ?" Ngũ hoàng tử cười một tiếng, phất tay phân phó thuộc hạ, "Đem sự tình truyền ra, nói An Vương thế tử biết Hồ thị và Nhị điện hạ Thất điện hạ cùng một lượt đều tính kế cô nương Hồ gia, hắn không muốn cô nương mình yêu sâu sắc bị tính kế, cho nên mới phải tiến đến anh hùng cứu mỹ nhân!" (ha ha, anh Ngũ thiệt biết đồn bậy đồn bạ)

Bọn họ nếu không nắm lấy cơ hội châm dầu vô lửa để lửa cháy lớn, đó chính là đồ ngốc!

"Rõ." Thuộc hạ đáp một tiếng lui ra ngoài.

"Lần này..." Ngũ hoàng tử tà mị cười một tiếng, "Hồ gia tất nhiên không nỡ để nha đầu Hồ gia đó xuất gia, Lâm gia này thì..."

Ngũ hoàng tử lắc đầu không nói tiếp, nhẹ cười nói, "Không biết biểu tỷ muội hai người sẽ như thế nào đây?"

Tt uống một ngụm trà, không nói gì.

Cuối cùng như thế nào, chờ xem là xong.

Ngũ hoàng tử thấy bộ dáng hắn không có bao nhiêu hứng thú, lại hỏi, "Thế quán ăn kia khi nào thì xây xong khai trương?"

Tt đánh giá tính toán một chút, "Phỏng chừng phải đến tháng tám đó."

"Ừ." Quán xây xong, còn phải trang trí tùm lum nhất định tốn không ít thời gian, Ngũ hoàng tử gật đầu nói, "Khi đó thời tiết mát mẻ, đúng thời điểm, đến lúc đó ta phải chuẩn bị một phần đại lễ."

Tt mặt không thay đổi đứng lên, "Đệ đi về."

...

Lâm thị còn ở nhà chờ nhà mẹ đẻ hồi âm, không nghĩ trong vòng một buổi tối sáng hôm sau thức dậy thì bên ngoài có đồn đãi mới.

Lâm thị nghe được lời bà tử nói về đồn đãi bên ngoài, tức giận đến đập nát chén trà trong tay, cắn răng giọng căm hận kêu khuê danh Hồ thị, "Hay cho Hồ San ngươi!"

Lại tính kế Trân Nương như vậy!

Trân Nương nhưng là cháu gái ruột của nàng, nàng sao có thể ngoan độc như thế!

"Dương ma ma ngươi sai bọn họ lập tức chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đi Vũ Ninh Hầu phủ!" Lâm thị phân phó.

"Dạ." Dương ma ma gật đầu đáp, lập tức phân phó nha đầu đi truyền lời cho người của chuồng ngựa chuẩn bị.

Lâm thị mới vừa đổi y phục ra ngoài, lúc thu thập xong chuẩn bị đi, liền có nha đầu vào bẩm báo cữu phu nhân tới.

Lâm thị đành phải tạm thời đè xuống tâm tư muốn đi Vũ Ninh Hầu phủ tính sổ, cho người thỉnh Trương thị vào, tự mình đến cửa viện tử đón người.

"Đại tẩu." Lâm thị cười khoác tay lên tay Trương thị, đón nàng đi phòng khách ngồi tự mình rót trà cho nàng.

Mặt Trương thị dài, ánh mắt khôn khéo, y phục nhiều lớp màu lam thêu cành hoa, trên mặt mang theo dáng tươi cười tiếp trà, "Cô nãi nãi quá khách khí."

Lâm thị phất tay cho mọi người hầu hạ trong phòng lui xuống.

Trương thị cũng hướng về hai nha đầu của mình gật đầu một cái, hai người nha đầu quỳ gối phúc thân cũng lui xuống theo.

"Đại tẩu, chuyện Trân Nương đúng ra muội phải cùng mẹ chồng muội trở về cho mọi người một cái công đạo." Lâm thị áy náy nói, "Nhưng mà đại tẩu, bên ngoài đều là đồn đãi."

"Đồn đãi?" Trương thị cười một tiếng, từ trong ống tay áo cầm thiếp canh của Hồ Trân Nương ra đẩy tới trước mặt Lâm thị, "Cô nãi nãi, Trân Nương có chỗ tốt hơn, vậy chúng ta cũng liền không trì hoãn Trân Nương."

"Đại tẩu..." Lâm thị cầm thiếp canh, run rẩy nhìn về phía Trương thị, "Đại tẩu muốn từ hôn..."

"Tâm Trân Nương có người khác, chúng ta đương nhiên sẽ không miễn cưỡng nàng." Trương thị nói ra.

"Đại tẩu, đại tẩu." Lâm thị gấp đến độ rơi nước mắt, "Đó là lời đồn, đều là lời đồn a, Trân Nương đứa nhỏ này tẩu biết rõ mà, nàng không phải là người như vậy! Là có người vu oan nàng, đại tẩu tẩu không cần từ hôn."

"Cô nãi nãi, không có lửa làm sao có khói."Trương thị nói.

"Đại tẩu, Trân Nương nếu thoái hôn, nàng về sau sống thế nào a, muội cầu xin van xin tỷ không cần từ hôn!" Lâm thị cầu khẩn nói, "Muội đảm bảo Trân Nương và An Vương thế tử không có gì."

"Cô nãi nãi, muội không thể ích kỷ như vậy!" Trên mặt Trương thị nở nụ cười, nhìn Lâm thị nói, "Bên ngoài lan truyền thành cái gì, muội chắc cũng biết rõ! Muội nói Trân Nương và An Vương thế tử kia không có gì, vậy người khác thì sao? Người ngoài không có khả năng cho là như vậy! ... Muội cũng làm mẫu thân, muội vì Trân Nương ta có thể hiểu được, nhưng muội cũng phải nghĩ cho Đại Lang a, nếu cửa hôn sự này không lui, Đại Lang làm sao đối mặt với bạn hữu cùng trường, Đại Lang sắp vào khoa thi, muội xem tương lai hắn làm sao đối mặt với đồng liêu?" Vì con gái nàng, chẳng lẽ phải đổi con trai mình.

Nằm mơ!

Lâm thị che miệng nói, "Đại tẩu, Trân Nương thật sự là bị người hãm hại."

"Bất kể là bị người hãm hại hay không, cũng mặc kệ là thật hay giả." Trương thị nói với nàng, "Trân Nương dưới con mắt bao người ôm An Vương thế tử là thật, đây là người ở thôn trang Lâm gia ta tận mắt thấy ... Phủ các người cũng có thôn trang bên đó, điểm này không thể phủ nhận."

"Đại tẩu..." Lâm thị đứng dậy hướng nàng quỳ xuống, "Muội van xin tẩu, không từ hôn được không."

"Cô nãi nãi, muội đứng lên đi." Trương thị đứng dậy đỡ nàng đứng lên.

"Đại tẩu tẩu liền giúp Trân Nương một tay đi." Lâm thị kéo tay nàng, khóc cầu xin, "Cầu xin tẩu..."

"Cô nãi nãi, không thành thông gia, chúng ta vẫn là cô tẩu a, Lâm gia vẫn là nhà mẹ đẻ của muội a!" Trương thị lắc đầu nói ra. (cô tẩu : em chồng chị dâu)

Thấy thái độ nàng kiên quyết, Lâm thị nắm lấy tay của nàng, ôm một tia hy vọng hỏi, "Mẫu thân thì sao? Đại ca và mẫu thân không biết có đúng không? Đại tẩu tấu đưa thiếp canh đến, mẫu thân không biết đúng không?" Nếu mẫu thân và huynh trưởng không biết, vậy chuyện này liền có chỗ cứu vãn.

Hơn nữa mẫu thân và huynh trưởng từ trước đến nay thương Trân Nương, cho nên bọn họ hẳn là không biết chuyện Trương thị đến từ hôn! Lâm thị vừa nghĩ, liền gấp rút nói với Trương thị, "Đại tẩu, thiếp canh của Trân Nương muội liền xem như chưa từng nhìn thấy, chuyện này muội coi như chưa từng xảy ra, bên mẫu thân và đại ca muội cũng vậy sẽ không hé nửa chữ."

Trương thị nhìn nàng một cái, nói, "Là ý tứ của mẫu thân và lão gia." (Lão gia đây là chồng Trương thị - đại ca của Lâm thị nha)

Chính là Hồ Trân Nương tính tình lỗ mãng kia, nếu không phải mẹ chồng mình cực lực đồng ý, mình làm sao lại đồng ý mối hôn sự này?

Hiện tại Hồ Trân Nương xảy ra chuyện xấu lớn như vậy, mẹ chồng nếu vẫn nhất ý cô hành (nhất quyết như vậy) vậy cho dù là bị mang tiếng bất chấp ngỗ nghịch mẹ chồng, cho dù bị hưu cũng phải lui mối hôn sự này!

Cũng may mẹ chồng lần này thấu hiểu, biết sự tình quan trọng.

Lâm thị nghe vậy, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, vừa lẩm bẩm nói, "Không thể nào!"

"Muội mau dậy đi." Trương thị kéo nàng lên ngồi trên ghế.

"Đại tẩu, tẩu gạt muội đúng không?" Lâm thị bắt lấy tay của nàng, hỏi, "Mẫu thân và đại ca sẽ không làm như vậy đâu."

"Cô nãi nãi muội cũng là nữ nhi Lâm gia, muội chắc phải hiểu quy củ Lâm gia." Trương thị thở dài một hơi, "Đại Lang là trưởng tử đích tôn của Lâm gia."

Về sau hắn phải gánh vác toàn bộ hưng suy của Lâm gia, làm sao có thể lấy một người danh tiếng bị bôi nhọ như Hồ Trân Nương?

Tính tình lỗ mãng có thể từ từ dạy, nhưng thanh danh bị bôi nhọ còn là ám thông khoản khúc với người khác thì tuyệt đối không được.

"Đại tẩu." Lâm thị lệ rơi đầy mặt.

"Được rồi bây giờ khóc cũng không thể giải quyết vấn đề, muội vẫn là suy nghĩ thật kỹ Trân Nương làm sao bây giờ?" Trương thị nói ra.

"Đều tại con tiện nhân Hồ San kia!" Trên mặt Lâm thị mang theo oán hận.

"Muội suy nghĩ thật kỹ, nếu là cần giúp đỡ liền cho người truyền lời." Trương thị không muốn quản chuyện giữa Lâm thị và Hồ thị, dặn dò nàng.

"Đại tẩu, muội nhất định quản giáo Trân Nương thật tốt, tẩu hãy suy nghĩ một chút hôn sự của Đại Lang và Trân Nương đi." Lâm thị nói, "Chỗ mẫu thân và đại ca, muội đi cầu bọn họ."

Trương thị thầm nghĩ, sau đó nhìn về phía Lâm thị nói, "Một người là thân tôn tử, một người là thân ngoại tôn nữ, cô nãi nãi muội liền đừng khiến mẫu thân khó xử."

Mẹ chồng và lão gia nếu đáp ứng, vậy nàng liền không sống nữa treo cổ trước mặt bọn họ!

"Được rồi, tẩu cũng không có nhiều thời gian." Trương thị nói, "Thiếp canh của Đại Lang thì sao?"

Lâm thị vật lộn một phen, nói, "Mai mốt muội tự mình đưa qua."

Còn muốn đi cầu mẹ chồng và lão gia đây mà! Trương thị biết rõ tâm tư của nàng nhưng cũng không đâm phá, "Được rồi, vậy tẩu trở về trước."

"Đại tẩu đi thong thả." Lâm thị đứng dậy đưa đến cửa, sau đó phân phó người đưa nàng đi.

Chờ Trương thị ra khỏi cửa viện tử, hai chân Lâm thị mềm nhũn liền ngồi xuống.

"Phu nhân!" Dương ma ma gấp rút ôm hông nàng, lại ngẩng đầu gọi người, "Mau, mau đi mời đại phu."

"Không cần!" Lâm thị thở ra một hơi, đỡ Dương ma ma đứng lên, "Ngươi cho người lập tức đi thăm dò, bọn Trân Nương đi Tể Nguyên Tự hai ngày trước, Vũ Ninh Hầu phủ có người đi đến phủ Nhị hoàng tử và phủ Thất hoàng tử hay không, là chuyện gì không cần tra, chỉ cần tra có người đi qua đó hay không là được!"

"Dạ." Dương ma ma gật đầu đáp, trước giúp Lâm thị ngồi xuống lúc này mới đi phân phó.

Hồ gia làm võ tướng, tự có người và đường dây thăm dò tin tức của mình, chưa tới một canh giờ hạ nhân liền bẩm báo kết quả lên.

Hai mắt Lâm thị muốn nứt ra, đứng lên nói, "Đi Vũ Ninh Hầu phủ."

Ma ma và nha đầu tâm phúc bên cạnh Hồ lão phu nhân suy tính rất lâu đến buổi trưa mới đem lời đồn mới bên ngoài nói với bà.

Hồ lão phu nhân nổi cáu, nửa ngày cũng không nói ra lời.

"Cữu phu nhân mới vừa tới qua." Ma ma tâm phúc lại bẩm báo.

Sắc mặt hồ lão phu nhân ngừng lại, hỏi "Có biết cữu phu nhân và phu nhân nói gì?"

Ma ma tâm phúc lắc đầu.

"Ngươi đi hỏi thăm một chút." Hồ lão phu nhân chỉ một nha đầu phân phó.

"Phu nhân và cữu phu nhân không có lưu người hầu lại bên cạnh, không biết hai người họ nói gì." Nha đầu rất nhanh liền trở về, "Nhưng mà phu nhân khóc."

Trong lòng Hồ lão phu nhân liền lộp bộp một cái, không xong!

Đây nhất định là hôn sự với Lâm gia có biến.

"Đi mời phu nhân tới." Hồ lão phu nhân vội vàng nói.

"Phu nhân đi đến phủ cô nãi nãi rồi." Nha đầu trả lời.

Hồ lão phu nhân nghe vậy lại sốt ruột, "Đi khi nào?"

"Đi gần nửa canh giờ."

"Mau, nhanh đuổi theo mang nàng trở lại!" Hồ lão phu nhân gấp giọng nói. Lâm thị đây là đi tìm nữ nhi tính sổ a! (Bà cũng biết là con bà làm à?!)

Nha đầu gấp rút lên tiếng vội vàng đi an bài.

...

Hồ thị hôm qua trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, cho nên sáng tinh mơ sau khi thỉnh an Tống lão phu nhân liền trực tiếp đi xử lý công việc vặt, đợi xử lý xong sự tình mới biết rõ tình huống bên ngoài.

Thấy sắp giữa trưa liền định ăn cơm trưa xong về nhà mẹ đẻ, không ngờ vừa trở về phòng còn chưa uống một hớp trà thì Lâm thị đã đến.

Hồ thị nhìn Lâm thị sắc mặt trầm tĩnh vào phòng, cười đứng dậy nói, "Đại tẩu, ta cũng là mới vừa biết về đồn đãi bên ngoài, định chờ ăn cơm trưa xong trở về giải thích với tẩu, Trân Nương là cháu gái ruột của ta, ta là sao mà tính kế nàng như vậy... Đại tẩu, bên ngoài đều là lời đồn..."

"Thật không?" Lâm thị nhìn về phía nàng mỉm cười hỏi ngược lại, "Chỉ là đồn đãi?"

"Thật mà, thật." Hồ thị liên tục không ngừng gật đầu, "Đại tẩu, ta làm sao sẽ hại Trân Nương a? Ta chính là cô cô ruột thịt của nàng mà! Đó nhất định là cừu địch của Nhị hoàng tử và Thất hoàng tử tung ra lời đồn."

Lâm thị khẽ cười một cái, đôi mắt nhìn lướt qua, trực tiếp liền cầm bình cắm hoa mai trên bàn hướng đầu Hồ thị trực tiếp đập xuống, "Hồ San, ngươi còn nói dối!"

Bốp một tiếng bình mai chia năm xẻ bảy, đầu Hồ thị cũng lập tức bị nện đến đầu rơi máu chảy.

Nha đầu bà tử đều sợ choáng váng.

"Phu nhân." Đám người Đan Sa phục hồi lại tinh thần gấp rút đỡ Hồ thị lung lay sắp đổ.

"Mau đi mời thái y." Chu Sa nghiêng đầu phân phó một đứa nha đầu.

"Cữu phu nhân, người bình tĩnh một chút." Những người còn lại đi cản Lâm thị.

"Ngươi lúc này nói ngươi là cô cô ruột thịt của Trân Nương?" Hai mắt Lâm thị muốn nứt ra nhìn về phía Hồ thị, quát, "Lúc ngươi tính kế nàng tại sao không nghĩ đến Trân Nương là cháu gái ruột của ngươi? Đến lúc này ngươi còn nói với ta cái gì mà bên ngoài đều là đồn đãi, là có người muốn châm ngòi ly gián? Hồ San, ngươi cho ta là người ngu hả? Ngươi tính kế cháu gái ruột của mình như vậy, ngươi có còn là người hay không a!"

Vì không để cho hôn sự của nữ nhi bị người lợi dụng, nên nàng sớm một chút liền cầu xin mẫu thân nhà mẹ đẻ làm chủ cho Trân Nương và chất nhi nhà mẹ đẻ đính hôn.

Bây giờ, đây hết thảy đều vì con tiện nhân Hồ San này mà phá hủy!

"Đại tẩu, tẩu nghe ta giải thích ta thật không có." Đầu Hồ thị đau muốn nứt ra, nhịn đau nhìn về phía Lâm thị nói.

"Ngươi không có, ngươi còn nói ngươi không có!" Lâm thị tức giận đến mức đưa tay giơ ghế lên liền đập.

"Phu nhân." Mọi người gấp rút giữ nàng lại.

Lâm thị hung hăng nhìn Hồ thị một cái, trực tiếp liền đẩy ngã tủ kệ, đồ cổ bên trên và trân bảo cất giấu ào ào ném thành phấn vụn.

Lâm thị nhìn về phía Hồ thị, trong mắt tràn đầy lệ khí.

Hồ thị không khỏi rùng mình một cái. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top