Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q1-C77: NGHI KỴ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự tình phát triển tới nước này, Hồ thị và Tống Nhược Đồng đều kinh hãi.

Mẹ con bọn họ cũng chưa hề muốn bức Lâm thị rời đi, bọn họ chỉ là muốn mượn Hồ lão phu nhân ngăn chặn Lâm thị, khiến Lâm thị cúi đầu mà thôi.

Bây giờ Lâm thị trực tiếp liền tự thỉnh hạ đường còn muốn mang Hồ Trân Nương đi, xem ra cũng không phải là nói láo, Hồ thị lập tức liền luống cuống chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngồi dưới đất.

"Mẫu thân." Trong nháy mắt lúc Hồ lão phu nhân té xỉu Tống Nhược Đồng nhanh chóng đỡ được bà, thấy Hồ thị sắc mặt kinh hoảng liền gấp rút lớn tiếng kêu một câu.

Hồ thị giật mình một cái liền hoàn hồn, ổn định hai đầu gối như nhũn ra, quát, "Người đâu."

Một đám nô tỳ bên ngoài nghe được kinh hoàng khiếp sợ ùa vào phòng.

Hồ thị hít sâu một hơi, chỉ một đứa nha đầu phân phó, "Mau đi mời thái y." Sau đó lại phân phó ma ma tâm phúc bên cạnh Hồ lão phu nhân, "Ngươi dẫn người đi ngăn cản đại phu nhân và tiểu thư lại."

Lại uy nghiêm quét một vòng mọi người trong phòng, "Đều giữ mồm giữ miệng cho ta!" Một chữ đều không được truyền ra ngoài!

"Dạ, phu nhân." Mọi người vội vàng khom người đáp ứng.

Còn những người còn lại không cần nàng phân phó, một nhóm ba chân bốn cẳng nhấc Hồ lão phu nhân lên giường, mấy người khác thì đi múc nước và chuẩn bị thuốc.

"Dạ, phu nhân." Nha đầu kia và ma ma đáp một tiếng liền đi ra ngoài.

"Nhất định phải ngăn cản đại phu nhân bằng được." Hồ thị lại lớn tiếng dặn dò ma ma kia.

"Dạ, cô nãi nãi." Ma ma kia lớn tiếng đáp lại, trong lòng phát khổ.

Đại phu nhân nếu quyết tâm mang tiểu thư đi, bà mang theo vài đứa nô tỳ có thể ngăn được? Có điều bước chân vẫn là đi rất nhanh.

Hy vọng phu nhân chỉ là nói vậy thôi.

Bà ra cửa kêu mấy bà tử cao lớn một chút, suy nghĩ chút phân phó bọn họ qua chỗ Lâm thị, sau đó một đường chạy đến chỗ nhị phu nhân Tằng thị.

Lão phu nhân hôn mê, bây giờ có thể ngăn cản đại phu nhân và tiểu thư chỉ có thể trông cậy vào nhị phu nhân.

Tằng thị vẫn chưa biết chuyện bên đây, nhưng bên này ồn ào huyên náo, nàng ước chừng cũng có thể đoán được Hồ thị và Tống Nhược Đồng về đây để làm cái gì, cho nên hết sức lí trí không qua chỗ Hồ lão phu nhân, kéo Hồ Ngọc Nương ở trong phòng thêu tranh.

Ma ma kia không dám nói tình hình thực tế, chỉ nói Lâm thị với Hồ lão phu nhân còn có Hồ thị ầm ĩ vài câu, muốn tự thỉnh hạ đường, cầu xin Tằng thị qua khuyên nhủ.

Tằng thị nghe vậy hết sức là ngạc nhiên. Sau đó nghĩ lại cũng rất là tức giận.

Ma ma kia tuy nói rõ ràng, nhưng nàng cũng có thể khẳng định đoán là bởi vì chuyện của Hồ Trân Nương, cũng không hỏi nhiều, sự tình liên quan trọng đại, Tằng thị gấp rút kêu người tới hầu hạ chiếu cố Ngọc Nương, sau đó tự mình dẫn theo người vội vã tiến đến chỗ Lâm thị.

Bên Lâm thị đã lưu loát thu dọn đồ đạc xong.

Mấy bà tử bên chỗ lão phu nhân không dám cưỡng chế quấy nhiễu, chỉ cẩn thận cầu xin Lâm thị, Lâm thị căn bản không để ý mấy người bọn họ.

Hồ Trân Nương cũng không biết đã phát sinh chuyện gì, gặp Lâm thị sắc mặt âm trầm cũng không dám mở miệng hỏi.

Tằng thị vội vã chạy tới, thấy mọi người trong phòng bận tới nỗi xoay vòng vòng, liền gấp rút đi đến trước mặt Lâm thị khuyên nhủ, "Đại tẩu, tẩu không nên vọng động, xúc động có thể giải quyết được vấn đề sao? Nếu tẩu đi như vậy, Trân Nương phải làm sao bây giờ? Đại bá và mấy chất tử phải làm sao?"

"Bọn họ lớn như vậy, đương nhiên có thể phân biệt thị phi." Lâm thị tức giận nói.

Nàng có hai đứa con trai, nàng sợ cái gì? Mẹ ruột và em ruột mình bị bức ép đi, chẳng lẽ bọn chúng còn có thể không phân biệt được đúng sai sao?

Còn trượng phu của mình, nàng không tính tới, dù sao lão phu nhân cũng là thân sinh mẫu thân của hắn.

"Đại tẩu cứ đi như vậy, sự tình càng không phải huyên náo lớn hơn sao? Không phải là làm cho người ta chê cười Hồ gia chúng ta sao?" Tằng thị khuyên nhủ.

"Bây giờ trò cười còn chưa đủ lớn sao?" Lâm thị cũng không định gạt nàng, nói với nàng, "Đệ muội, muội mặc dù không có thân khuê nữ (con gái ruột), nhưng Ngọc Nương là một tay muội nuôi lớn, nếu để nàng đi làm thiếp cho người ta, trong lòng muội thoải mái không? Muội đừng khuyên ta, hôm nay nếu ta thỏa hiệp, vậy sau này mẹ con bọn họ sẽ ngày một lấn tới!"

Tằng thị ngạc nhiên, lập tức suy nghĩ liền hiểu rõ đầu đuôi sự việc.

Vì một ngoại tôn nữ Tống Nhược Đồng, lão phu nhân định để tôn nữ ruột thịt Hồ Trân Nương đây làm thiếp cho Lục Đình? Tống Nhược Đồng là người thân, chẳng lẽ Hồ Trân Nương là nhặt về sao?

Lâm thị xuất thân thư hương môn đệ, có một cỗ tử ngạo khí có chút không hợp với nàng (Tằng thị), nhưng lúc này Tằng thị vẫn đứng về phía Lâm thị.

Lão phu nhân thật sự là lão hồ đồ - - tự mình kéo da mặt của Hồ gia xuống đất giẫm đạp!

Tằng thị trong lòng một trận căm tức, đồng thời lại lo lắng nhìn về phía Lâm thị, "Mẫu thân nếu thật cho đại tẩu - - " nếu thật cho nàng một phong hưu thư, vậy đến lúc đó chính là không quay đầu lại được a.

Sắc mặt Lâm thị trầm xuống, nói, "Cùng lắm thì ta mang Trân Nương về nhà mẹ đẻ ở cả đời! Lâm gia ta vẫn có thể nuôi nổi mẹ con chúng ta."

Ma ma tâm phúc của Hồ lão phu nhân liền xụ mặt xuống.

Nhị phu nhân tới đây để ngăn cản hả? Hay là tới trợ uy cho đại phu nhân?

Nhưng trên mặt bà cũng không dám lộ ra, chỉ sốt ruột nói, "Đại phu nhân bớt giận, lão phu nhân té xỉu, nghe xong lời đại phu nhân nói liền té xỉu."

Tức xỉu mẹ chồng, đây là bất hiếu!

Lâm thị lạnh lùng nhìn về phía bà, "Lúc ta rời đi mẫu thân vẫn còn rất khỏe mà, sao ta đi liền té xỉu? Có phải cô nãi nãi và biểu tiểu thư nói gì đó với bà không?"

Ma ma kia liền hộc máu.

Bà vừa mới nói lão phu nhân bị nàng tức xỉu, nàng lật lọng một câu chụp mũ lên người cô nãi nãi và biểu tiểu thư.

Chỉ đành phải nhìn Tằng thị, "Nhị phu nhân, người khuyên nhủ đại phu nhân đi."

Vừa rồi ma ma kia không có nói chuyện lão phu nhân té xỉu, lần này nghe được Hồ lão phu nhân té xỉu, Tằng thị liền nháy mắt với Lâm thị, nói, "Đại tẩu, tẩu vẫn là không nên vọng động, nếu không chúng ta trước đi xem mẫu thân?"

Bất kể thế nào, lão phu nhân té xỉu thì tất cả mọi người chỉ biết nói Lâm thị bất hiếu.

"Tổ mẫu té xỉu?" Hồ Trân Nương cả kinh nói.

"Có cô cô con và biểu muội ở bên đó, không có việc gì." Lâm thị chụp tay Hồ Trân Nương ý bảo nàng không cần nói, sau đó nói với Tằng thị, "Vừa rồi mẫu thân còn trung khí mười phần, chắc là cô nãi nãi và biểu tiểu thư nói gì đó, đệ muội muội đi qua xem một chút đi."

Vừa hay, đám người Dương ma ma đã thu thập xong đồ đạc, bên chỗ Hồ Trân Nương cũng thu thập xong.

"Đi." Lâm thị đứng lên.

"Phu nhân, người không thể đi." Ma ma tâm phúc liền bịch quỳ gối trước mặt Lâm thị, "Phu nhân, người đi rồi thì lão phu nhân làm sao đây?"

Hồ Trân Nương tuy tính tình xúc động, nhưng lại là đứa hết sức hiếu thuận, liền có chút bận tâm nhìn về phía Lâm thị, "Mẫu thân..."

"Trân Nương, câm miệng!" Lâm thị nghiêm khắc quát to một tiếng.

Lâm thị đây là lần đầu tiên nghiêm khắc như thế, nước mắt Hồ Trân Nương lập tức dâng lên, ngoan ngoãn tùy ý Lâm thị kéo tay nàng không dám mở miệng nữa.

"Ngươi dám cản đường ta?" Lâm thị lạnh lùng nhìn ma ma quỳ trước mặt chặn đường, hỏi.

"Nô tỳ không dám." Ma ma kia đáp một tiếng, nhưng lại không động đậy.

"Đồ không coi ai ra gì!" Lâm thị nhấc chân một cước đạp bà sang một bên, sau đó nói, "Chúng ta đi."

Dương ma ma cùng đám tâm phúc lưng đeo hành lý che chở mẹ con Lâm thị đi ra ngoài.

"Mau, nhanh đi thông báo cho quản gia để hắn ở cửa thùy hoa ngăn cản đại phu nhân lại, đừng để cho đại phu nhân rời khỏi." Ma ma tâm phúc kia ngồi dưới đất hô to.

Lập tức đã có người chạy về phía trước.

Ma ma kia xoa ngực đứng lên, nhìn về phía Tằng thị, "Nhị phu nhân, phu nhân mau đi khuyên nhủ đi!"

"Ma ma ngươi là người bên cạnh mẫu thân, ngươi còn khuyên không được, ta có thể khuyên được sao? Bất quá ta thử lại lần nữa." Tằng thị nhìn bà một cái, liền hô một tiếng đại tẩu rồi dẫn người đuổi theo.

Lâm thị chưởng quản việc bếp núc Hồ gia nhiều năm, các nam chủ nhân Hồ gia hàng năm cũng đều không ở nhà, cho nên các quản sự ngoại viện tất cả đều nghe nàng phân phó, huống chi, quản gia đây cũng không biết đến cùng là phát sinh chuyện gì, bởi vậy Lâm thị nàng muốn dẫn Hồ Trân Nương đi, ai có thể ngăn cản?

Tâm phúc ma ma bị đạp một cước, đi tương đối chậm lúc đến đoàn người Lâm thị đã ngồi xe ngựa rời đi, vì vậy bà lại lo lắng, nghiêng đầu nói với quản gia, "Mau cho người đuổi theo, cần phải đem đại phu nhân mời về cho được!"

Quản gia đổ mồ hôi, nhưng nghĩ tới hôm nay mẹ con Hồ thị và Tống Nhược Đồng đến đây, lại nghĩ tới lời đồn gần đây, cho nên không hỏi nguyên do, chỉ đáp một tiếng liền an bài người đi đuổi theo.

Đám người Lâm thị đi rồi, Tằng thị liền dẫn người hướng viện tử Hồ lão phu nhân đi đến.

Ma ma tâm phúc mắt không vui nhìn bóng lưng Tằng thị cũng đi theo.

Thái y đã mời tới chẩn mạch đang thi châm cho Hồ lão phu nhân, nha đầu bà tử trong phòng không dám thở mạnh, rón rén tâm sự.

Tống Nhược Đồng xiết khăn ngồi trên băng ghế.

Hồ thị sốt ruột đi tới đi lui trong phòng, còn không quên hướng ngoài phòng nhìn một cái.

Cũng không biết bọn họ có ngăn cản Lâm thị và Hồ Trân Nương được không!

Nếu mẹ con bọn họ thực bỏ đi về Lâm gia - -

Còn có nếu đại ca biết được, vậy mình nhất định là không xong rồi! Lão phu nhân bọn họ không dám làm gì, nhưng dám làm gì nàng a!

Thấy nàng đi tới đi lui lo lắng không thôi, Tống Nhược Đồng liền đứng dậy giữ chặt nàng nhấn nàng ngồi xuống một bên băng ghế, ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn nàng nói, "Mẫu thân, người đừng lo lắng, ngoại tổ mẫu sẽ không có chuyện gì."

"Cũng không biết Đại cữu mẫu con..." Hồ thị nhìn người trong phòng và thái y đang thi châm không có nói tiếp.

"Không có chuyện gì." Tống Nhược Đồng nhẹ nói.

"Hy vọng đi." Hồ thị sờ sờ đầu của nàng, kéo nàng đứng dậy ngồi bên cạnh.

Rất nhanh thái y thu châm, Hồ lão phu nhân ríu rít một tiếng đã tỉnh.

Hồ thị vội vàng đứng dậy đi qua quan sát mắt nhìn Hồ lão phu nhân sau đó nhìn về phía thái y hỏi, "Thái y, mẫu thân ta thế nào? Có nghiêm trọng không?"

"Phu nhân không cần vội vàng, lão phu nhân bị kích động, ta kê cho bà hai thang thuốc liền không sao." Thái y thu lại châm, vừa nói, "Bất qua lần này không có việc gì, các người cũng phải chú ý, lão phu nhân lớn tuổi các người tận lực giải sầu cho bà, không thể lại làm cho lão nhân gia bà chịu kích động..."

"Làm phiền thái y." Hồ thị gấp rút nói cảm ơn, sau đó cho nha đầu thỉnh thái y đi kê đơn thuốc.

Đầu Hồ lão phu nhân đau nhức như bị kim châm, bảo Hồ thị đỡ bà ngồi dậy, vừa định mở miệng hỏi tình huống bên phía Lâm thị, Tằng thị liền vội vã chạy tới.

"Mẫu thân, người không sao chứ? Thái y nói thế nào?" Tằng thị sắc mặt lo lắng đi đến cạnh giường, hỏi.

"Không có việc gì..." Hồ lão phu nhân hướng nàng lắc đầu.

"Thái y nói mẫu thân chỉ chịu chút đả kích đã không sao rồi." Hồ thị cười nói với Tằng thị, "Nhị tẩu không cần lo lắng."

Tằng thị nhìn thấy nàng liền tức giận, nhưng trước mặt Hồ lão phu nhân cũng không dám cho nàng xem sắc mặt, chỉ đành phải hỏi cặn kẽ bệnh tình của lão phu nhân.

Hồ thị liền nhất nhất trả lời.

Ma ma tâm phúc cũng đi theo vào phòng.

Hồ thị liền ngẩng đầu nhìn hướng bà.

Ma ma tâm phúc hướng về Hồ thị nhẹ nhàng lắc đầu.

Người đi rồi? Thật sự đi rồi? Một ngụm khẩu khí của Hồ thị thật muốn phun ra, Lâm thị nàng thật cứ đi như vậy?

Hồ lão phu nhân nhìn thấy ma ma tâm phúc của mình đi vào, lại thấy sắc mặt Hồ thị liền lập tức trầm xuống, liền nói với Tằng thị, "Ngươi trở về đi, đại tẩu ngươi... chuyện trong phủ ngươi để tâm chút."

Tằng thị biết Hồ lão phu nhân đây là đẩy mình ra, vì vậy liền cười đứng dậy, "Vậy nhi tức liền cáo từ trước, tối nay lại tới hầu hạ người."

Nói xong quỳ gối thi lễ một cái, lại lên tiếng chào Hồ thị mới rời đi.

Tằng thị vừa đi, Hồ lão phu nhân liền cho mọi người trong phòng lui xuống, nhìn về phía ma ma tâm phúc, hỏi, "Thế nào, người đi rồi?"

"Dạ, nô tỳ bất lực ngăn không được đại phu nhân." Ma ma tâm phúc cáo lỗi nói.

"Mà thôi." Trưởng tức chưởng gia nhiều năm, nô tài hạ nhân có thể cản được nàng? Hồ lão phu nhân trong lòng rất rõ ràng, phân phó ma ma kia, "Ngươi dẫn theo hai người tự mình đến Lâm gia một chuyến, thỉnh đại phu nhân và tiểu thư trở về."

"Dạ." Ma ma kia đáp một tiếng, khom người lui ra ngoài.

"Mẫu thân, đại tẩu nếu thật làm như vậy phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó đại ca bọn họ..." Hồ thị nhíu lông mày sốt ruột nói.

Đại ca và hai chất nhi đến lúc đó còn không trách nàng a!

"Được rồi, nó cũng là nổi nóng nói đùa mà thôi, con ở đây lo lắng sợ sệt làm cái gì?" Hồ lão phu nhân nói.

Nhưng trong lòng bà hoang mang.

Lâm thị hiền lương thục đức, đối đãi người từ trước đến nay ôn hòa, lần này cũng là lần đầu tiên thấy nàng tức giận.

Hơn nữa lại là vì Hồ Trân Nương - -

Cho nên, Hồ lão phu nhân cũng đoán không ra tâm tư của nàng.

"Vậy vạn nhất đại tẩu làm thiệt thì sao?" Hồ thị nói ra.

Hồ lão phu nhân đưa tay xoa xoa thái dương đau nhức.

Vì ngoại tôn nữ mà bức nhi tức và tôn nữ bỏ đi, cái mặt già nua này của bà cũng biết để đâu. Hơn nữa, trưởng tử và hai tôn tử bà cũng không biết ăn nói thế nào!

"Nhất định phải lập tức đuổi theo mang nó về!" Hồ lão phu nhân ngoan nói (ngoan - ngoan độc), sau đó nghiêng đầu kêu ma ma tâm phúc vừa rồi lui ra ngoài quay trở lại, phân phó nói, "Mang thêm mấy tên thị vệ đi theo."

Đây là nếu đại phu nhân không trở lại, chính là để thị vệ cưỡng chế trở lại? Ma ma tâm phúc hơi nhếch môi, nói, "Lão phu nhân, này... cẩu cấp khiêu tường (chó gấp gáp nóng nảy sẽ nhảy tường), trong lòng đại phu nhân trước đến nay có chừng mực, phu nhân biết rõ nặng nhẹ sẽ không truyền ra ngoài."

Nếu thật phải động thủ, Lâm gia người ta cũng không phải ngồi không a!

"Mẫu thân lúc này vẫn là không nên ép đại tẩu mới tốt." Hồ thị cũng cảm thấy có đạo lý, gật đầu nói với Hồ lão phu nhân.

Hồ lão phu nhân sau khi suy tính, phân phó nói, "Vậy ngươi dẫn theo hai nha đầu đi cùng, đi Lâm phủ nói thân thể ta không tốt bệnh rất nghiêm trọng, còn những cái khác thì không cần nói."

Bà bà bị bệnh, làm con dâu nên phụng dưỡng bên cạnh, cho dù người Lâm gia biết rõ nguyên do bên trong, bọn họ cũng chỉ có thể đưa Lâm thị trở lại phụng dưỡng mẹ chồng ngã bệnh.

"Dạ." Ma ma tâm phúc thở phào nhẹ nhõm lui xuống.

"Ngoại tổ mẫu, mẫu thân hai người các người không cần lo lắng." Tống Nhược Đồng nhẹ giọng khuyên, "Đại cữu mẫu làm sao sẽ thật sự muốn tự thỉnh hạ đường? Cữu mẫu muốn đi, Đại cữu cữu và hai biểu ca làm thế nào? Đại cữu mẫu khẳng định không nỡ bỏ Đại cữu cữu và các biểu ca."

Mặc dù trưởng tử và Lâm thị phu thê hai người hàng năm ở riêng, nhưng tình cảm giữa hai người cũng rất trung hậu, ở bên cạnh trưởng tử ngay cả nha đầu thông phòng hầu hạ cũng không nạp một đứa, điểm này Hồ lão phu nhân rất rõ ràng, hai đứa tôn tử lại cực kỳ hiếu thuận với có hiểu biết, cho nên Lâm thị nháo ra như vậy là vì ép mình? Hồ lão phu nhân cảm thấy đầu liền đau trở lại.

Nếu nàng làm thiệt, nhi tử và tôn tử chỉ sợ sẽ hận mình đến chết!

Tống Nhược Đồng đau lòng khổ sở nhìn Hồ lão phu nhân, "Ngoại tổ mẫu, là con không tốt, để người khó xử."

"Nha đầu ngốc, sao có thể trách con." Hồ lão phu nhân trong lòng lo lắng Lâm thị sẽ nháo thiệt, nhưng cũng như cũ vẫn là hiền lành đưa tay sờ sờ đầu nàng, nói, "Con cứ yên tâm, cũng không được nói bậy nói bạ, chuyện biểu tỷ con có ngoại tổ mẫu làm chủ mà, sau chuyện này đưa nàng đến chỗ Đại cữu cữu con tránh mặt nửa năm hay một năm là được."

"Đều tại Đồng nhi không tốt." Tống Nhược Đồng cúi đầu thanh âm nghẹn ngào.

Trong lòng Hồ thị cũng biết huynh trưởng và Lâm thị phu thê tình thâm, trong lòng thấp thỏm không thôi, cũng đau lòng nhìn Hồ lão phu nhân nói, "Mẫu thân, đều tại nữ nhi không tốt."

"Được rồi, các con có sai gì đâu? Đều đừng nói nữa." Hồ lão phu nhân trấn an hai người một câu, nghĩ tới Lâm thị bức bách bà như thế, liền căm giận nói, "Đồ bất hiếu kia..." Lâm thị nàng đây là muốn để cho trưởng tử tôn tử cách lòng với bà!

"Thuốc của lão phu nhân xong rồi." Vừa vặn ngoài cửa truyền tới tiếng nha đầu, Hồ lão phu nhân không có tiếp tục mắng nữa.

"Mẫu thân yên tâm, đại tẩu biết nặng nhẹ, chúng ta phải nghĩ về mặt tốt." Hồ thị nhẹ giọng an ủi một câu.

Hồ lão phu nhân khẽ gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.

Cũng hy vọng có thể nhanh chóng đón mẹ con bọn họ về!

"Vào đi." Hồ thị nghiêng đầu nói.

Nha đầu bưng thuốc vào.

Hồ thị lại gọi những người khác vào hầu hạ.

Mắt thấy sắp giữa trưa, Hồ thị cùng Tống Nhược Đồng liền lưu lại hầu hạ Hồ lão phu nhân dùng ít cháo.

Ăn cơm trưa xong, ma ma tâm phúc liền một đầu mồ hôi, sắc mặt ngưng trọng quay trở lại.

Hồ lão phu nhân liền gấp rút ngồi dậy hỏi, "Phu nhân và tiểu thư có trở về không?"

"Nô tỳ còn chưa tới Lâm phủ liền đụng phải người quản gia phái đi đuổi theo, nói đại phu nhân và tiểu thư chưa có về Lâm phủ, nô tỳ liền vội vã trở lại bẩm báo với phu nhân."

"Cái gì? Vậy nàng mang theo Trân Nương đi đâu?" Hồ lão phu nhân ngồi thẳng dậy.

"Mau cho người đến mấy ngôi nhà của đại tẩu tìm xem!" Hồ thị lập tức nói, "Còn nữa mỗi cửa thành và khách điếm cũng phái người đi tìm."

"Nô tỳ đã phân phó mấy người bọn họ đi cửa thành, còn có mấy ngôi nhà phu nhân đứng tên tìm kiếm, còn khách điếm lúc vừa trở về nô tỳ báo quản gia phái người đi tìm."

Lại không có về nhà mẹ đẻ! Hồ lão phu nhân trong cơn giận dữ, "Nó đây là muốn dẫn theo Trân Nương làm cái gì?"

"Mẫu thân, người bớt giận, đại tẩu không về nhà mẹ đẻ chứng tỏ nàng cũng không muốn quậy lớn chuyện, nàng chắc là mang Trân Nương ra ngoài giải sầu, người không cần gấp gáp."Hồ thị cảm thấy Lâm thị chưa về Lâm phủ, vẫn là một chuyện tốt.

Nàng muốn ồn ào, không nhất định phải về nhà mẹ đẻ tìm người Lâm gia làm chỗ dựa cho nàng? Hồ lão phu nhân suy nghĩ một chút cũng cảm thấy rất có khả năng, lửa trong lòng tiêu đi không ít, nói với Hồ thị và Tống Nhược Đồng, "Hai người các con trở về đi, đi ra ngoài lâu như vậy, lão phu nhân chắc là lo lắng."

Tống lão phu nhân là không thể nào lo lắng cho cô con dâu nàng đây, rất có thể lo lắng cho tôn nữ, nhưng Hồ thị lúc này sao có thể yên tâm đi, vì vậy nói, "Không sao, con và Đồng Nhi đợi một chút nữa rồi về."

"Đúng vậy, ngoại tổ mẫu, chúng con bây giờ làm sao có thể yên tâm trở về?" Tống Nhược Đồng cũng gật đầu nói.

Hồ lão phu nhân liền không nói gì thêm.

Đợi sắp nửa canh giờ, cuối cùng quản gia cũng tự mình đưa tin tức đến, "Lão phu nhân, đại phu nhân đã xuất thành, có người chứng kiến xe ngựa của phu nhân đi về hướng Tể Nguyên Tự."

Tể Nguyên Tự? Hồ thị và Hồ lão phu nhân, Tống Nhược Đồng đều kinh hãi.

Chẳng lẽ nàng mang theo Trân Nương đi tìm Tống Mộ Cẩn đầu sỏ gây nên mọi chuyện báo thù?

Đáy mắt Hồ thị lóe lên ngoan sắc.

Nên đi tìm con nha đầu chết tiệt đó, tất cả hết thảy đều vì nó mà ra!

Hồ lão phu nhân hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, nhìn quản gia hỏi, "Xác định là đi về hướng Tể Nguyên Tự?"

"Đúng ạ." Quản gia gật đầu, do dự hỏi, "Vậy nô tài phái người đi Tể Nguyên Tự ạ?"

Hồ lão phu nhân sau khi suy tính, "Trước cứ phái người tới đó xác nhận một chút."

Còn về người, nếu mẹ con họ đến Tể Nguyên Tự, vậy có phái người qua đó cũng vô dụng.

Lâm thị nói sẽ không gặp được mẹ con họ, vậy khẳng định là không gặp được.

Huống chi, Tể Nguyên Tự mỗi ngày khách hành hương đến rồi đi nhiều như vậy, nếu lộn xộn, không phải để mọi người đều biết? Đến đây, lão phu nhân liền không vui nói, "Cái đồ bất hiếu đó chính là cố ý đi đến Tể Nguyên Tự!"

Nếu trở về Lâm phủ, sau khi người Lâm gia biết sẽ tức giận, nhưng khẳng định sẽ vì nhi tử, hai tôn tử và Trân Nương mà khuyên bảo đồ bất hiếu Lâm thị kia.

Được lắm, nàng mang người đi Tể Nguyên Tự, các ni cô ở Tể Nguyên Tự cũng sẽ không giúp đỡ khuyên nhủ, mình có phái người tới cũng không thể nháo!

Đây - - thật là khiến người khó thở!

"Dạ". Quản gia đáp một tiếng rồi lui ra ngoài sắp xếp người đi Tể Nguyên Tự.

"Mẫu thân - -" Hồ thị lúc này cũng nghĩ tới nguyên nhân lớn nhất Lâm thị đến đó, nhíu lông mày gọi một tiếng.

Hồ lão phu nhân đang tâm phiền ý loạn, đè ép bực bội trong lòng nói với hai người họ, "Được rồi, hai người các con về nhà đi."

"Mẫu thân, hay là ngày mai con đi Tể Nguyên Tự mời đại tẩu về." Hồ thị suy nghĩ rồi nói.

"Con đi, không phải nói cho người ta biết con làm sai chuyện bức đại tẩu nhà mẹ đẻ ra khỏi nhà sao?" Hồ lão phu nhân nói.

Lâm thị kia thật đủ ác độc.

"Con biết, nhưng cũng không thể cứ vậy để đại tẩu ở Tể Nguyên Tự?" Hồ thị nói, "Nếu mấy người chỗ đại ca biết, còn không lo lắng gần chết."

"Ngoại tổ mẫu, con cũng đi." Tống Nhược Đồng vội nói.

"Được rồi, hai người các con trở về đi, chuyện này ta sẽ xử lý." Hồ lão phu nhân có dự tính lớn nhưng sẽ không đế cho mẹ con họ ra mặt, có đi cũng do Tằng thị dẫn người đi.

Dù gì thì, cũng còn có lão bà tử mình đây mà! Chỉ là người làm mẹ chồng tự mình đi đón, Lâm thị nhận không nổi!"

"Về đi, bà thông gia chắc là lo lắng rồi." Hồ lão phu nhân nói với hai người.

Hồ thị và Tống Nhược Đồng lúc này mới gật đầu cáo từ.

Chờ hai người đi, Hồ lão phu nhân liền cho người gọi Tằng thị đến.

Biết Lâm thị có thể đi Tể Nguyên Tự, Tằng thị hết sức kinh ngạc, lập tức hết sức sảng khoái đáp ứng, "Dạ vâng, ngày mai sớm tinh mơ nhi tức đi đón đại tẩu về."

Có thể đón người về hay không, nàng không quan tâm!

Lên xe ngựa, Tống Nhược Đồng nhìn Hồ thị hỏi, "Mẫu thân - - Đại cữu mẫu không phải muốn chuẩn bị xuất gia chứ?"

"Cữu mẫu sao cam lòng cho biểu tỷ con xuất gia?" Hồ thị giễu cợt một tiếng, "Được rồi, có ngoại tổ mẫu con ở đây, không có việc gì con không cần lo lắng."

Nàng đương nhiên không lo lắng, Hồ Trân Nương muốn gả cho thế tử? Vậy cũng phải xem thế tử với Vương phủ có đồng ý không! Tống Nhược Đồng câu môi gật đầu.

Hồ thị nhấp một ngụm trà, trầm mặt nói, "Nương lại hy vọng cữu mẫu con là tìm xú nha đầu kia báo thù!" Nói xong lại thở dài một hơi, nàng hết sức hiểu rõ cách làm người của Lâm thị, Lâm thị khẳng định không phải tìm xú nha đầu kia trả thù, điểm này nàng hết sức khẳng định.

Lời nương nói nàng không biết cữu mẫu có tìm Tống Mộ Cẩn trả thù không, nhưng Hồ Trân Nương tính tình nóng nảy kia khẳng định không nhớ bài học bị ném ra ngoài!

...

Giờ phút này tại Ngự thư phòng, Tuyên Nhân Đế mắt nhìn Lục Đình quỳ ở phía dưới nói, "Ngươi muốn nạp Hồ gia cô nương làm trắc phi?"

"Dạ." Lục Đình một chút cũng không do dự trực tiếp thừa nhận.

Vì để sự tình thuận lợi, hắn còn lôi Nhị hoàng tử và Thất hoàng tử đang có mặt ở trong phòng ra.

Trong mắt Tuyên Nhân Đế chợt thoáng lóe lên vẻ kì quái, nhưng trên mặt không hiện hỉ nộ, "Theo Trẫm biết, cô nương Hồ gia vừa độ tuổi chính là con vợ cả Hồ Trân Nương, hơn nữa nàng đã đính hôn."

Đối với Hồ gia tay cầm binh quyền hùng hậu, Tuyên Nhân Đế xem như hiểu rõ, nếu Hồ Trân Nương chưa đính hôn, vậy đợt tuyển tú mấy tháng trước nàng khẳng định không thoát được, bây giờ hậu cung của ông khẳng định là thêm một vị Hồ Trân Nương!

Đồn đãi trong kinh thành mấy ngày nay ông cũng rõ ràng, vì vậy Tuyên Nhân Đế liền liếc qua hai vị hoàng tử của mình!

Nhị hoàng tử cùng Thất hoàng tử rủ mắt, đầu lại cúi thấp xuống.

"Hồi bẩm bệ hạ, sự tình như vậy ..." Lục Đình bẩm báo rõ chi tiết sự tình hôm đó với Tuyên Nhân Đế, sau đó lại nói, "Hôn sự của Lâm gia và Hồ gia đã bị hồi lại, nên vi thần mới dám đến cầu xin bệ hạ đáp ứng."

Nghe thấy tên Tống Mộ Cẩn được nhắc tới trong sự việc, Giang Tuyết Ảnh bên cạnh giá sách ngừng tay lại, không khỏi ngẩng đầu nhìn Lục Đình, sau đó lại cực nhanh cúi đầu xuống.

Tuyên Nhân Đế không nói gì, ánh mắt chỉ trầm tĩnh nhìn Lục Đình.

Lục Đình mặt không đổi sắc, ngẩng đầu ánh mắt thản nhiên nhìn về phía Tuyên Nhân Đế, "Chuyện hôm đó tuy là ngoài ý muốn, nhưng vi thần và Hồ cô nương đã có thân thiết da thịt, vi thần phải chịu trách nhiệm với Hồ cô nương."

Tuyên Nhân Đế nở nụ cười, "Nha đầu kia dùng lực cũng thật mạnh ghê!" Không nghiêng không lệch, lại rơi xuống ngay trong lòng Lục Đình!

"Vi thần..." Lục Đình suy nghĩ chút, trả lời, "Bởi vì Tống cô nương Vũ Ninh Hầu phủ đã từng cãi nhau với Tống Mộ Cẩn."

Ngày đó ở Tây Giang Nguyệt, rất nhiều người đều nhìn thấy.

"Cho nên, cô nương kia cố ý bảo nha đầu làm như vậy?" Tuyên Nhân Đế hỏi.

"Không có gì ngoài lí do này, vi thần không thể nghĩ ra nguyên nhân khác." Lục Đình suy nghĩ một chút, "Hôm đó vi thần đến Hộ Quốc Tự, là do Tống cô nương nói muốn đi Tể Nguyên Tự, thần lo lắng nhàng sẽ xảy ra xung đột với Tống Mộ Cẩn cô nương, nên mới đi."

Hắn lo lắng vị hôn thê nảy sinh xung đột với Tống Mộ Cẩn, cố ý đi cũng là bình thường. Nói không sợ Tuyên Nhân Đế không tin, còn đem thư Tống Nhược Đồng viết cho hắn nói muốn đi Tể Nguyên Tự dâng hương trình lên.

Tuyên Nhân Đế khoát tay, đối với lá thư kia không có hứng thú.

Lục Đình ra hiệu bằng mắt cho Nhị hoàng tử và Thất hoàng tử.

Lục Đình hiện tại, Nhị hoàng tử và Thất hoàng tử đều muốn lôi kéo, vì vậy một năm một mười cẩn thận nói rõ tình huống hôm đó, lại thuận tiện thổ lộ một phen bọn họ vì vậy mà không còn lòng dạ nào đi Hộ Quốc Tự.

Đầu óc con trai mình như thế nào, Tuyên Nhân Đế trong lòng rất rõ ràng, cho nên đồn đãi mấy ngày nay ông cũng không hề cố ý phái người đi điều tra thực hư kĩ càng, cho nên Tuyên Nhân Đế chỉ gật đầu một cái bày tỏ tự mình hiểu rõ.

Nhị hoàng tử và Thất hoàng tử cũng không biết Tuyên Nhân Đế biết chuyện nhiều ít, cũng không biết là ông có ý gì, nhưng sau khi nói xong thì ngược lại có chút bế tắc, vì vậy hai người đều rất sáng suốt giữ vững trầm mặc không nói tiếp nữa.

"Cầu xin Hoàng bá phụ ân chuẩn." Lục Đình dập đầu nói.

Tuyên Nhân Đế liền mỉm cười nhìn về phía hắn, trong mắt chợt lóe ra vẻ khó khăn nói, "Hồ gia mấy đời vì dân vì nước bảo vệ ở biên quan, hiện tại Hồ gia người ta chỉ có một nữ nhi con vợ cả là Hồ Trân Nương, giờ ngươi muốn đường đường chính chính để cô nương con vợ cả chịu khuất phục, Hồ tướng quân chắc chắn không đáp ứng! Trẫm nếu cưỡng chế chỉ hôn con bé cho ngươi, đây không phải làm rét lạnh tâm tư người Hồ gia sao?"

Nói đúng ra thì, kỳ thật Hoàng bá phụ không muốn! Lòng dạ Lục Đình biết rõ, vì vậy lại đàng hoàng dập đầu nói, "Vi thần không hề nghĩ muốn Hoàng bá phụ ra mặt làm chủ cho chúng con, vi thần chỉ sợ Người cố ý nói An Vương phủ con bụng dạ khó lường, cho nên vi thần hôm nay đặc biệt đến cầu xin Hoàng bá phụ cho phép, còn bên phía Hồ gia... Vi thần không thể để cho người ta nói người của Lục gia vô trách nhiệm, cho nên vi thần sẽ đích thân đến cửa thỉnh tội."

Nếu không đồng ý, vậy xem như là ông nghi kỵ An Vương phủ! Tuyên Nhân Đế nở nụ cười, giơ tay lên nói, "Đứng lên đi, chuyện này cũng không trách ngươi được, ngươi là nam nhân nên chịu trách nhiệm chuyện này! Nhưng ngươi nhớ kỹ, nếu Hồ gia không đồng ý thì ngươi không được cưỡng cầu."

"Dạ". Trái tim lơ lửng của Lục Đình buông xuống, tạ ân rồi đứng lên.

Không có việc gì nữa, ba người Lục Đình liền cáo lui ra khỏi ngự thư phòng.

Ánh mắt Tuyên Nhân Đế trầm xuống.

Nha đầu Hồ gia sao? Đính hôn với cô nương của Vũ Ninh Hầu phủ còn chưa đủ? Còn muốn triệt để lôi kéo Hồ gia đến bên cạnh mới yên tâm? Mấy năm nay mình sủng ái người đệ đệ An Vương này, cũng sủng tâm tư phụ tử bọn họ lớn theo?

Nội thị hầu hạ nhiều năm thấy thế, liền hiểu tâm tình ông có chút không tốt, gấp rút khoát khoát tay với đám người Giang Tuyết Ảnh.

Mấy người Giang Tuyết Ảnh gấp rút khụy gối rón rén lui ra ngoài.

Nhị hoàng tử đang đứng ở bậc thang nói chuyện với Lục Đình và Thất hoàng tử thấy mấy người Giang Tuyết Ảnh lui ra, liền chắp tay với Thất hoàng tử và Lục Đình, đi theo.

Xuống bậc thang, còn một khoảng nữa là đến thiên điện, Nhị hoàng tử mới mở miệng kêu, "Giang cô nương."

Giang Tuyết Ảnh gật đầu với mấy người còn lại để các nàng đi trước vài bước, sau đó mới xoay người, khụy gối, "Tham kiến Nhị điện hạ".

"Ở đây có quen chưa?" Nhị hoàng tử nói giọng thân mật, quan tâm hỏi.

Dung mạo diễm lệ bức người, Nhị hoàng tử đánh giá nàng không hề che giấu chút nào.

Quan trọng hơn chính là Giang gia phía sau nàng!

Nghĩ tới kế hoạch mình hao tâm tổn trí an bài thất bại trong gang tác, Nhị hoàng tử trong lòng cũng rất căm tức.

"Tạ điện hạ quan tâm." Giang Tuyết Ảnh không muốn nói chuyện nhiều với hắn, liền nói, "Nếu điện hạ không có việc gì, vậy..."

Nói xong liền khụy gối chuẩn bị cáo lui.

"Nàng chờ một chút." Nhị hoàng tử nghiêng người bước một bước chặn đường của nàng, "Nếu có chuyện gì nàng phải tìm ta, nếu tình huống nguy cấp không kịp thì tìm mẫu phi ta, bà nhất định sẽ giúp nàng." Nàng là người ở ngự thư phòng khó gặp mặt, nếu tiếp xúc thì còn khó hơn!

Chính phi đã có Thiệu Kiều, nhưng nàng còn có thể làm trắc phi!

"Nhị hoàng huynh, huynh là gì ở đây vậy?" Ngũ hoàng tử cười đi tới, nhìn cũng không nhìn Giang Tuyết Ảnh lấy một cái, chỉ nhìn Nhị hoàng tử nói, "Từ xa đã nghe thấy tiếng của huynh, đây là thế nào? Nữ quan nho nhỏ này đụng phải huynh? Kéo xuống chém là xong! Không có quy củ như vậy, huynh xử lý thì phụ hoàng cũng không nói gì huynh đâu!"

Nói xong quay đầu gọi thị vệ đến.

"Ngũ hoàng đệ ngươi nói bậy gì vậy!" Nhị hoàng tử trong lòng tức giận vì bị cắt đứt chuyện tốt, nhíu lông mày mở miệng ngắt lời Ngũ hoàng tử gọi người tới.

Trong lòng thì nghĩ, Ngũ hoàng đệ này của hắn cũng coi trọng Giang gia? Nhìn kỹ mắt Ngũ hoàng tử, thấy ánh mắt của hắn cũng không nhìn Giang Tuyết Ảnh lấy một cái thì ý nghĩ này lại ép xuống.

"Không phải vậy?" Ngũ hoàng tử quay đầu lại nghi hoặc nhìn về phía Nhị hoàng tử, "Là đệ hiểu lầm?"

"Đúng vậy, ta chỉ là đến đây hít thở không khí đúng lúc gặp nàng, hỏi mấy câu mà thôi". Nhị hoàng tử giải thích một câu, sau đó nói với Giang Tuyết Ảnh, "Nàng lui ra đi."

"Dạ." Giang Tuyết Ảnh khụy gối với hắn, vừa cảm kích khụy gối với Ngũ hoàng tử lui xuống.

"Đệ đi gặp phụ hoàng." Ngũ hoàng tử chắp tay đi vào trong.

Nhị hoàng tử ánh mắt âm trầm nhìn thoáng qua bóng lưng của hắn, đi ra ngoài.

...

Biết là phải đi Tể Nguyên Tự, Hồ Trân Nương liền mất hứng nói với Lâm thị, "Mẫu thân, chúng ta đi Tể Nguyên Tự làm gì?"

Đi đánh con nha đầu Tống Mộ Cẩn chết tiệt kia sao?

Trong xe ngựa chỉ có mẹ con các nàng và Dương ma ma ở đây, Lâm thị liền nói rõ sự tình cho Hồ Trân Nương nghe.

Hồ Trân Nương hoảng sợ nhìn về phía Lâm thị, thật lâu mới lẩm bẩm nói, "Mẫu thân, chuyện này sao có thể!" Biểu muội có quan hệ tốt nhất với nàng lợi dụng nàng, cô mẫu cũng coi như tính kế nàng?

"Trân Nương!" Lâm thị vốn không đành lòng nói sự thật cho nàng nghe, nhưng không nói thì để nàng sau một trận khốn khó trở về, thì nàng vẫn đần độn tin tưởng hai mẹ con kia. "Đại cữu mẫu đã đem thiếp canh của con trả lại."

Sắc mặt Hồ Trân Nương thoắt cái liền trở nên trắng bệt, tay run run nắm tay Lâm thị, run giọng hỏi, "Không thể nào, mẫu thân, người gạt con đúng không?"

"Mẫu thân làm sao mà gạt con chứ!" Lâm thị đau lòng ôm nàng vào lòng.

"Mẫu thân..." Hồ Trân Nương lập tức lớn tiếng khóc ồ lên.

Lâm thị cũng đỏ vành mắt, nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, "Đừng khóc, đừng khóc."

Dương ma ma cũng nén lệ ở bên cạnh khuyên giải.

Hai người khuyên thật lâu, Hồ Trân Nương mới thu nước mắt, ngẩng đầu đỏ mắt nhì Lâm thị, "Cho nên, hôm nay mẫu thân dẫn con rời nhà là do cãi nhau với tổ mẫu, cô mẫu sao?"

"Tiểu thư, phu nhân đều là vì muốn tốt cho người." Dương ma ma bên cạnh nói.

"Không cần lo lắng." Lâm thị sờ mặt nàng, "Đợi lát nữa đến Tể Nguyên Tự, con không được phép đi tìm Tiểu Cẩn gây phiền toái!"

"Vì sao! Tất cả cớ sự đều vì nàng ta mà ra!" Hồ Trân Nương nghiến răng nghiến lợi.

"Mẫu thân vừa mới nói với con con liền quên?" Lâm thị nói, "Nếu không phải con bị người lợi dụng đi chọc nàng, nàng sao phải đối phó với con? Hơn nữa, Trân Nương con không đòi được gì tốt trong tay nàng đâu."

"Chẳng lẽ cứ vậy buông tha nàng?" Hồ Trân Nương không cam lòng.

"Ngã một lần khôn hơn một chút!" Nữ nhi ăn khổ nàng đương nhiên đau lòng, nhưng Lâm thị vẫn kiên trì nói, "Tiểu Cẩn biểu muội con không phải là người không phân biệt thị phi, chỉ cần con không chọc nàng, nàng cũng sẽ không làm khó con!"

Hồ Trân Nương cắn môi nghiêng đầu nhìn chỗ khác.

Lâm thị sờ sờ đầu nàng, cũng không nói nữa.

Lúc mặt trời xuống núi đoàn người Lâm thị Hồ Trân Nương mới đến Tể Nguyên Tự, đám người đến ở trong sân nhỏ, Lâm thị phân phó thu dọn đồ đạc.

Tống Mộ Cẩn và Diệu Tâm rất nhanh sẽ biết chuyện Lâm thị và Hồ Trân Nương đến Tể Nguyên Tự.

Tống Mộ Cẩn thật bất ngờ.

"Tiểu thư, nàng ta không phải tới trả thù chứ?" Diệu Tâm cũng thật bất ngờ, quay đầu nhìn Tống Mộ Cẩn.

Tống Mộ Cẩn suy nghĩ một chút, nói, "Chờ gặp mặt sẽ biết." Lâm thị dẫn Hồ Trân Nương đến Tể Nguyên Tự vào lúc này, đương nhiên không phải là tới dâng hương.

Còn có đúng là trả thù hay không, Tống Mộ Cẩn thật cũng không sợ.

Bất quá... có phải đi thỉnh an Lâm thị hay không đây?

Tống Mộ Cẩn suy nghĩ chút, liền định sáng mai rồi nói sau.

Không ngờ hôm sau mới vừa ăn điểm tâm xong, Lâm thị dẫn theo Dương ma ma đến trước.

Diệu Tâm ngẩng đầu nhì Tống Mộ Cẩn, "Gặp hay không gặp?"

"Đi mở cửa mời người ta vào đi." Tống Mộ Cẩn khẽ gật đầu với nàng.

Lúc này, Lâm thị đến chắc chắn không phải dâng hương.

Diệu Tâm gật đầu đi mở cửa.

"Tiểu Cẩn." Lâm thị mỉm cười vào phòng.

Tống Mộ Cẩn đứng dậy thi lễ một cái, cũng đoán không được Lâm thị vì sao mà tới.

"Ngồi xuống, ngồi xuống." Lâm thị vội vươn tay kéo nàng ngồi xuống, nói, "Ta và tn dự định ở lại đây mấy ngày, cố ý đến nói với con một tiếng... Biếu tỷ con nó..."

"Ở đây mát mẻ, phu nhân coi như là cùng Hồ cô nương đến đây nghỉ hè cũng tốt." Tống Mộ Cẩn khách khí cười nói.

Thấy nàng không hề gọi Đại cữu mẫu, Lâm thị cười tiếp tục nói, "Biểu tỷ con tính tình quá xúc động, dễ dàng bị người ta lợi dụng, con đừng trách nó, nếu mấy ngày nay nó có nói gì đó không êm tai, con cũng đừng trách nó."

Lâm thị đưa tay kéo tay Tống Mộ Cẩn, hốc mắt đỏ hồng nói với nàng, "Con ném biểu tỷ con Đại cữu mẫu có giận, nhưng Đại cữu mẫu cũng phải cám ơn con, nếu không phải con ném con bé ra, biểu tỷ con còn không biết có kết cục như thế nào."

Ném tới trên người Lục Đình, nàng còn có thể tranh một chuyến.

Nếu là Nhị hoàng tử, Thất hoàng tử thì xong chuyện, vậy con gái của nàng không có lựa chọn khác, hôn sự của Nhị hoàng tử và Thấy hoàng tử đều là Hoàng thượng tứ hôn, nàng làm sao tranh với Hoàng đế? Nữ nhi cũng chỉ có hai con đường - - xuất gia hoặc làm thiếp.

Tống Mộ Cẩn ngạc nhiên xong lập tức hiểu rõ, cười một tiếng, "Không dám nhận." Nội tình trong đó xem ra Lâm thị cũng hiểu, hơn nữa còn hiểu rõ mười mươi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top