Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1-5

1.

Mộ gia là công ty xây dựng nổi tiếng ở thành phố B, đứng đầu là Mộ Hữu Thành, năm nay sáu mươi tuổi, tốt nghiệp cấp 2, khởi nghiệp bằng nghề chủ thầu xây dựng. Đúng năm đó, nhà nước thực hiện cải cách và phát triển ruộng đất, mảnh đất lão thầu liền cứ thế lên giá như diều gặp gió. Cũng bởi vậy, Mộ gia ở B thành có tiếng là nhà giàu mới nổi.

Vợ cả Mộ gia tự sát. Nửa năm sau, thư ký Mộ gia thăng cấp, trở thành Mộ gia phu nhân.

Mộ gia có hai người con trai, con lớn là Mộ Tiêu Vân, do vợ cả của Mộ Hữu Thành sinh; con thứ là Mộ Tiêu Lâm, là con của lão và người vợ sau này

Mộ Tiêu Vân là công tử bột nức tiếng B thành. Y dùng xe sang, quần áo không phải là hàng hiệu thì không mặc, đồ ăn không phải từ nhà hàng năm sao thì không ăn, cả ngày ăn chơi với đám nhị thế tổ của những gia tộc giàu có. Thế nhưng, Mộ Tiêu Vân không biết, trong mắt những cậu ấm cô chiêu ấy, y con mẹ nó chỉ là một thằng nhà giàu mới nổi mà thôi.

Cũng có một thời gian Mộ Tiêu Vân bị mất phương hướng, là lúc Mộ phu nhân vừa mất. Khi còn nhỏ, y nghe truyện cổ tích có mụ hoàng hậu ác độc, cho nên khi mẹ qua đời lúc y mới mười ba tuổi, y rất sợ hãi nếu Mộ Hữu Thành cưới vợ hai kia vào cửa, y sẽ trở thành công chúa Bạch Tuyết đáng thương mất.

Nhưng đoạn thời gian ấy chỉ kéo dài vài ngày, vì mấy ngày sau, y bị mẹ kế mua chuộc. Y cảm thấy truyện cổ tích kia chỉ là gạt người, mẹ kế đối với y rất tốt, không khác gì mẹ ruột vậy. Y muốn gì, bà đều đáp ứng. Y đánh nhau ở trường học, mẹ kế thay y giải quyết tốt hậu quả. Y ở nhà bị ba mắng, mẹ kế cầu tình vì y. Nên từ đó về sau, Mộ Tiêu Vân liền thật lòng coi bà như mẹ ruột của mình.

Nhưng mà, mẹ kế suy cho cùng cũng không phải là mẹ ruột. Cưng chiều vô hạn, tình mẫu tử ấm áp, chẳng qua chỉ là để đẩy y vào cạm bẫy không lối về.

Mộ Tiêu Vân trời sinh là GAY, chuyện này y che giấu rất kỹ. Nhưng cho tới giờ y vẫn không biết, Mộ Tiêu Lâm trước mặt y luôn ngoan ngoãn nghe lời, điểm thi chưa bao giờ đạt chuẩn, cái gì cũng không bằng y, thế nhưng cũng là GAY.

Càng buồn cười hơn nữa là, đứa em trai y luôn khinh thường, lén lút lên giường với tình nhân của y.

Mộ Tiêu Lâm nói: "Ba tôi đã hoàn toàn thất vọng về anh ta, quyền thừa kế Mộ thị, hắn đã không còn đủ tư cách."

Mộ Tiêu Lâm nói: "Đúng là đồ ngu, cứ nghĩ rằng mẹ tôi đối tốt với mình, cũng không nghĩ lại, ai mới là con ruột của bà chứ."

Mộ Tiêu Lâm nói: "Kế này của mẹ thật cao minh, biết ba luôn áy náy với người mẹ đã mất của hắn, cho nên trước tiên phải thu phục đứa con đầu óc đơn giản này."

Mộ Tiêu Lâm nói: "Chờ anh bày ra bằng chứng chứng minh hắn là GAY và một vài văn kiện Mộ thị do hắn ký tên, những ngày an nhàn của hắn sẽ chấm dứt."

Mộ Tiêu Vân không nhớ sau đó Mộ Tiêu Lâm còn nói gì, y chỉ nghe thấy giọng nói của người quản lý bộ phận thiết kế bất động sản Mộ thị, giọng nói của người đàn ông mà y yêu thương: "Em yêu, tất cả đều nghe theo em.".

Mộ Tiêu Vân không nhớ mình rời khỏi căn nhà kia như thế nào. Tai y ù đi như như có bầy ong bay loạn, dù bịt kín lỗ tai cũng không ngăn được chúng chui vào tai mình.

Y chạy đến quán bar uống đến say mèm. Rời khỏi bar, có rượu lên tinh thần, y lập tức gọi cho Bộ phận nhân sự, muốn cách chức quản lý thiết kế của người kia.

Thế nhưng, ngay khi y vừa nhấc điện thoại, một chiếc xe bus phóng quá tốc độ lao tới trước mặt y. Mộ Tiêu Vân chỉ thấy thân thể mình bay lên cao, phía xa xa, mẹ y đang đi về phía này.

-

2.

" Tiêu Vân... Anh Tiêu Vân?" Một đôi bàn tay vừa gầy vừa bẩn quơ quơ trước mặt Mộ Tiêu Vân. Sau đó, Mộ Tiêu Vân nhìn thấy một thiếu niên, không, là một khuôn mặt non nớt ngây thơ mới đúng. Điều này làm y không nhịn được mà bật cười, gương mặt này đã từng tồn tại trong trí nhớ xa xôi - là em họ y, Mộ Hải Phong.

Ông nội Tiêu Vân là nông dân, cả đời khổ cực, có bốn con trai và hai con gái. Thời đó, người ta quan niệm đông con nhiều cháu mới là có phúc.

Chị cả Mộ Hữu Thái, có một nam một nữ. Là chị lớn, Mộ Hữu Thái không được học hành, năm đó rất nhiều gia đình ngay cả cái ăn cái mặc cũng không lo nổi, chưa nói gì tới chuyện xa xỉ là đọc sách viết chữ. Hơn nữa, tư tưởng trọng nam khinh nữ còn rất nặng nề, cho nên Mộ Hữu Thái cả đời này chưa từng oán hận một câu.

Con trai kế là Mộ Hữu Thành, cũng là cha của Mộ Tiêu Vân. Sau khi tốt nghiệp cấp 2, hắn theo thầy giáo làm thợ sửa điện nước kiếm sống. Mộ gia khi đó điều kiện không tốt, tuy rằng Mộ Hữu Thành có bộ dáng tuấn tú lịch sự, nhưng phía dưới hắn còn có ba em trai một em gái, con gái nhà người ta không muốn đến nhà hắn chịu khổ. Cứ thế đến năm 25 tuổi, hắn theo mai mối và sắp xếp của cha mẹ mà cưới một cô gái trong thôn làm vợ. Người kia cũng chính là mẹ của Mộ Tiêu Vân, Lý Ngải Thanh.

Nhà Lý Ngải Thanh điều kiện không tồi, chẳng qua hồi đó cô ham chơi, tốt nghiệp tiểu học xong liền nghỉ học. Nhưng cô cũng là người hiền lành chăm chỉ, lớn lên mi thanh mục tú, nhìn thấy Mộ Hữu Thành không dám nói là vừa gặp đã yêu nhưng cô không chê gia cảnh Mộ gia không tốt, cứ thế đồng ý gả.

Vì thế, Lý Ngải Thanh 22 tuổi và Mộ Hữu Thành 25 tuổi kết hôn, ở trong căn nhà hai gian lợp ngói.

Em ba Mộ Hữu Kiệt, có hai con trai.

Em tư, Mộ Hữu Biểu, một con trai.

Em năm, Mộ Hữu Tú, hai con gái.

Em sáu, Mộ Hữu Cách, một con gái.

Trong sáu anh em, nhà Mộ Hữu Thành là nghèo nhất. Sau đó xã hội phát triển nhanh chóng, anh em kết hôn, ông bố xây nhà lầu cho lũ em, mà nhà Mộ Hữu Thành, sau khi căn nhà lợp ngói bị sập trong một trận bão, chỉ đổi thành nhà xi măng.

Lý Ngải Thanh kết hôn với Mộ Hữu Thành ba năm vẫn chưa có động tĩnh làm cho hắn rất xấu hổ. May là đến năm thứ ba, bụng Lý Ngải Thanh không chịu thua kém, sinh ra một bé trai là Mộ Tiêu Vân. Mộ Tiêu Vân từ nhỏ trắng trẻo mập mạp, khi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, bộ dáng vô cùng đáng yêu.

Thế nhưng, một năm trước vợ em ba Mộ Hữu Kiệt cũng sinh một thằng cu là Mộ Hải Ngạn, nên khi Mộ Tiêu Vân ra đời, ba hắn cũng không quá cao hứng.

Lúc đó, thợ sửa điện nước trong thôn ngày càng nhiều, công việc Mộ Hữu Thành nhận được cũng ngày càng ít, thu chi trong nhà dần trở nên khó khăn, thậm chí còn phải nhờ tới sự giúp đỡ của anh em bên nhà mẹ đẻ Lý Ngải Thanh.

Trong hoàn cảnh ấy, Mộ Hữu Thành ra thành phố tìm việc.

Mộ Hữu Thành có năng lực, lại gặp đúng thời điểm thị trường xây dựngtrong nước phất lên nên rất nhanh đã tìm được một chân điện nước trong công trường. Lúc ấy tiền lương là 500 đồng một tháng. So với học phí một năm của học sinh tiểu học là 600 đồng, 500 một tháng là rất cao rồi.

Mộ Hữu Thành làm người thành thật trung hậu, từ thợ nhỏ đến thợ cả đều có ấn tượng vô cùng tốt về hắn. Sau đó, hắn coi trọng lĩnh vực xây dựng này, bắt đầu tự mình làm chủ thầu. Thế nhưng, vận may của hắn không tới. Khi đó chi phí cho công trình đều là khất nợ, ngay cả tiền lương cho công nhân cũng trực tiếp lấy ra từ tiền tiết kiệm gửi ngân hàng. Thậm chí dây điện, bóng đèn hay nguyên vật liệu đều là mua chịu.

Mộ Hữu Thành luôn nghĩ lần này hắn có thể kiếm được bộn tiền, ai dè đến phút cuối, ông chủ công trình bị bắt vì tham ô, tiền bạc hắn đầu tư vào đó liền một đi không trở về.

Tiền của tích lũy hai năm trời mất đã đành, còn vác thêm một khoản nợ lớn.

Lúc ấy, Mộ Tiêu Vân 3 tuổi.

Có nợ phải trả, nhưng không có tiền thì làm sao bây giờ? Mượn anh em Mộ Hữu Thành? Chẳng trông đợi được gì. Vì vậy, Lý Ngải Thanh trở về nhà mẹ đẻ, mượn được ai đều mượn cả.

Mượn xong vẫn không đủ tiền thì lo liệu thế nào ?

Hàng tháng bị giục nợ không ngừng, bọn họ chỉ có thể lẩn trốn. Lý Ngải Thanh từ một cô gái mi thanh mục tú, trong một năm ngắn ngủi này, biến thành thiếu phụ già trước tuổi.

Một năm đó, thực vô cùng khổ sở.

-

3.

Ông trời luôn có mắt. Sau khi đầu tư thất bại, Mộ Hữu Thành trở về làm thợ cả. Sau này hắn có chút quen biết với người của công ty xây dựng, người ta thấy nhân phẩm của hắn không tồi, liền đề cử hắn nhận thầu công trình. Không giống đợt trước, lần này là thi công nhà xưởng, tuy thời gian ngắn diện tích nhỏ, nhưng mọi chi phí đều do công ty xây dựng trực tiếp chi trả, không cần hắn bỏ tiền túi ứng ra. Ai làm xây dựng cũng biết, thi công nhà xưởng là dễ kiếm nhất.

Chuyện tốt thế này rơi vào tay Mộ Hữu Thành làm hắn vui vẻ suốt mấy ngày. Hắn cũng nhờ việc này mà hiểu được một điều: có năng lực đương nhiên là quan trọng, nhưng có quan hệ lại càng cần thiết hơn. Hai tháng sau, chất lượng nhà máy được thông qua, Mộ Hữu Thành trừ đi lương trả cho công nhân, thu lãi được năm vạn. Hắn lập tức rút ra hai vạn tiền hoa hồng đưa cho người của công ty xây dựng kia, người nọ cũng không từ chối, cầm ngay lấy.

Sự nghiệp xây dựng của Mộ Hữu Thành chính là phát triển từ nhà xưởng nho nhỏ này. Hắn dẫn theo một nhóm người, chuyên tiếp nhận các đơn hàng thi công nhà xưởng. Hiệu suất của hắn cao, luôn hoàn thành đúng hạn, lại thường xuyên nâng cấp sản phẩm; chính vì thế, Mộ Hữu Thành dần gây dựng được thanh danh của mình.

Thậm chí còn có người giới thiệu khách hàng cho hắn. Năm Mộ Hữu Thành thành lập công ty xây dựng, Mộ Tiêu Vân bốn tuổi.

Cũng năm đó, Mộ Hữu Thành ngoại tình.

Một người đàn ông mới ba mươi tuổi đầu làm việc xa nhà trong một thời gian dài, lại không có vợ bên cạnh, nhu cầu sinh lý là khó tránh được. Dưới tình huống như vậy, Mộ Hữu Thành dĩ nhiên sẽ tìm đến phụ nữ để giải quyết nhu cầu. Thế nhưng, vào thời những năm sáu mươi, tốt nghiệp trung học như hắn cũng coi như có văn hóa cao. Cách hắn tìm phụ nữ cũng không giống các công nhân khác- vớ bừa một cô gái, một trăm đồng một lần là xong.

Có một lần, Mộ Hữu Thành đến một công ty xây dựng bàn chuyện công việc, gặp thư ký của ông chủ kia, Diêu Tinh Tinh.

Diêu Tinh Tinh thuộc lứa sinh viên cuối cùng của những năm 80, cô vừa xinh đẹp lại biết cách ăn mặc, Mộ Hữu Thành thấy cô, vừa nhìn đã yêu. Vì thế, hai người bắt đầu sống chung ở thành phố B.

Khi đó giá nhà ở thành phố B rất rẻ, Mộ Hữu Thành lại làm xây dựng, mua một căn nhà nhỏ cùng lắm chỉ năm vạn.

Mà cùng lúc ấy, Lý Ngải Thanh đang dãi nắng dầm mưa làm ruộng cắt lúa ở nhà.

Năm Mộ Tiêu Vân năm tuổi, sự nghiệp của Mộ Hữu Thành bắt đầu lên như mặt trời ban trưa. Hồi ấy ở quê, nhà Mộ Hữu Thành giàu nhất. Vì vậy, cha Mộ Hữu Thành và anh em hắn muốn theo hắn lên thành phố tìm việc. Mộ Hữu Thành là một người con có hiếu, vô cùng nặng tình nghĩa anh em, hơn nữa với mục đích là kiếm tiền thì hắn không từ chối. Huống chi lăn lộn trên thành phố mấy năm nay, hắn hiểu rõ học vấn quan trọng như thế nào. Trường học ở nông thôn không tốt bằng trên này, mà Mộ Tiêu Vân cũng đến tuổi tới trường rồi. Cho nên, hắn quyết định mang mẹ con Lý Ngải Thanh lên thành phố luôn.

Mà khi đó, Diêu Tinh Tinh mang thai.

Diêu Tinh Tinh là một người thông minh, cô không cố tình gây sự như những người phụ nữ khác. Cô không danh không phận ở bên Mộ Hữu Thành. Cô biết Mộ Hữu Thành rất tôn trọng Lý Ngải Thanh. Hơn nữa, họ còn có với nhau một đứa con trai. Nếu bây giờ gây sức ép với Mộ Hữu Thành, hắn nhất định sẽ vì trách nhiệm mà chọn hai mẹ con kia. Cho nên, Diêu Tinh Tinh không vội.

Nhưng mà, giấy không gói được lửa.

Mỗi lần Mộ Hữu Thành ở nhà với mẹ con Lý Ngải Thanh, Diêu Tinh Tinh luôn gọi điện tới, lấy cớ mình mang thai thân thể không thoải mái, lấy nhu thắng cương, làm Mộ Hữu Thành không thể không buông tất cả chạy đến chăm sóc cô.

Dần dần, Lý Ngải Thanh sinh nghi.

Lý Ngải Thanh là một phụ nữ nông thôn đơn giản, chưa từng trải sự đời, nghi ngờ chồng có người phụ nữ khác bên ngoài cũng chỉ biết gây sự ầm ĩ. Liên tục như vậy, ban đầu Mộ Hữu Thành vì áy náy còn để cô tùy ý, nói rằng cô đã nghĩ quá nhiều rồi. Nhưng về sau sự kiên nhẫn của hắn bị bào mòn hết. Mỗi lần cãi nhau, hắn đều đạp cửa bỏ đi.

Cha Mộ Hữu Thành không thích đứa con dâu này vì cô ba năm mới sinh được con. Anh em Mộ gia cũng không thích chị dâu, vì họ cho rằng Lý Ngải Thanh vừa già vừa quê lại không biết cách ăn mặc, rất không xứng với Mộ Hữu Thành.

Người bên nhà chồng thì lạnh lùng, chồng thì không buồn quan tâm tới mình, cuộc sống của cô trôi qua rất thống khổ. Niềm an ủi duy nhất của cô chỉ có Mộ Tiêu Vân mà thôi.

Mộ Tiêu Vân năm tuổi không hiểu vì sao ba mẹ mình luôn cãi nhau. Mỗi lần ba bỏ đi, hai mẹ con đều ôm nhau khóc. Mấy ngày không thấy ba, Mộ Tiêu Vân lại gọi điện. Mộ Hữu Thành rất yêu thương đứa con này, giống như mọi bậc cha mẹ khác luôn ưu ái đứa con đầu tiên thật nhiều.

Thế nhưng, cuối năm đó Diêu Tinh Tinh sinh một bé trai, đặt tên là Mộ Tiêu Lâm.

-

4.

"Anh, anh làm sao vậy?" Mộ Hải Phong lớn mật vươn bàn tay dính đầy bùn vỗ vỗ mặt Mộ Tiêu Vân: " Bị pháo nổ đến ngu người rồi à?"

Mộ Hải Phong là con trai Mộ Hữu Biểu, từ nhỏ luôn bám đuôi Mộ Tiêu Vân. Chuyện này cũng có liên quan đến thế hệ trước. Vợ Mộ Hữu Biểu, cũng chính là thím hai của Mộ Tiêu Vân, không hợp với vợ Mộ Hữu Kiệt. Hai người họ hồi trẻ cứ đấu đi đấu lại, nên con của họ cũng không quá thân thiết với nhau. Tuy rằng về sau mối quan hệ này đã được cải thiện, nhưng đứa trẻ Mộ Hải Phong này vẫn theo thói quen quấn quít lấy Mộ Tiêu Vân.

Có điều, cô chú Mộ Tiêu Vân cũng không ngăn cản hắn. Một là vì Mộ Tiêu Vân lanh lợi thông minh, thành tích học tập luôn đứng nhất. Hai là, dù Mộ Hữu Thành đối xử với Lý Ngải Thanh như thế nào thì lão vẫn luôn yêu thương đứa con trai này.

Sao lại thế này? Mộ Tiêu Vân nghi hoặc. Cứ cho là y bị xe đâm rồi được đưa đến bệnh viện, thì lúc này người đến thăm y - Mộ Hải Phong - cũng không nên có bộ dáng như vậy chứ ?

Mộ Hải Phong năm 25 tuổi cao 1 mét 83, lớn lên khá anh tuấn. Mà bây giờ ?

Không, Mộ Tiêu Vân nhìn mây trắng đang trôi trên bầu trời, khoan đã, mây trắng? Y không phải đang ở trong bệnh viện sao ?

Mộ Tiêu Vân ngồi bật dậy, tim đập thình thịch. Trước mắt y là tuyết trắng xóa bao phủ khắp mặt đất. Căn nhà nông thôn trước mặt nhìn hơi quen, trong trí nhớ của y, Mộ Hữu Thành cho Mộ Hữu Cách- cũng chính là chú của y vay tiền để xây nó.

Một cảm giác vui buồn lẫn lộn xuất hiện trong đầu Mộ Tiêu Vân. Y nắm chặt tay Mộ Hải Phong, xúc cảm trong tay rõ ràng như vậy, người trước mắt y rất chân thực, không giống đang nằm mơ chút nào.

" Hải Phong, anh hỏi em, hôm nay là ngày tháng năm nào?" Mộ Tiêu Vân nghĩ đến một loại khả năng chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết.

"Anh ngốc sao? Ngày 2 tháng 1 năm 2002 á."

Năm 2002, y sinh năm 1990, vừa tròn mười ba tuổi. Năm mười ba tuổi này Mộ Tiêu Vân sẽ không quên, vì năm đó, mẹ đẻ y qua đời, mẹ kế đến, cũng là năm đó, y có thêm một người em trai quang minh chính đại vào ở nhà y.

Nhưng mà, ngày 2 tháng 1?

Trái tim Mộ Tiêu Vân nhói lên đau đớn. Ngày 2 tháng 1 năm 2002, chính là ngày giỗ của mẹ y, Lý Ngải Thanh. Y còn nhớ rõ khoảng hai giờ chiều hôm ấy, y nhận được tin bệnh viện thông báo mẹ y tự sát.

Tháng 1 năm 2002, Mộ Tiêu Vân về quê ăn Tết như mọi năm. Lý Ngải Thanh vì bị người nhà chồng khinh thường, bất mãn với thái độ của họ nên hai năm qua kể cả dịp Tết bà cũng không quay về. Mộ Tiêu Vân vốn thân thiết hơn với anh chị em nhà ngoại, mẹ không về làm hắn cũng muốn ở lại. Nhưng Lý Ngải Thanh lại nói, chuyện của thế hệ trước không liên quan đến Mộ Tiêu Vân, y không thể không biết quy củ được.

Mộ Tiêu Vân nhớ rõ, y trở về thành phố B vào một sáng sớm ngày mùng ba, vì suốt buổi chiều hôm trước y gọi về nhà không ai nhấc máy, làm y cả đêm không ngủ được.

Y vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, sáng sớm mùng ba ấy, y chạy tới thành phố B, lúc y vọt vào nhà, mẹ đang nằm trên giường, toàn thân cứng ngắc. Y sợ hãi khóc không thành tiếng, rồi lấy lại tinh thần vội vã gọi điện cho Mộ Hữu Thành. Lúc được đưa đến bệnh viện, mẹ y đã sớm tắt thở, bác sĩ nói bà đã mất từ 2 giờ chiều hôm trước rồi.

Bây giờ nhớ lại, Mộ Tiêu Vân hối hận khóc. Khi ấy đau đớn như vậy, y sao có thể quên? Y sao có thể gọi người đàn bà đã hại chết mẹ y kia một tiếng 'mẹ'?

Có lẽ là lo sợ mẹ kế ức hiếp y, nên khi được người đàn bà ấy đối xử tốt, y liền thụ sủng nhược kinh*.

"Anh, anh làm sao vậy ? Sao lại khóc?" Mộ Hải Phong luống cuống không biết phải làm sao.

Mộ Tiêu Vân không nói gì, lấy điện thoại ra xem giờ, là một rưỡi chiều. Y mười ba tuổi đã dùng di động, là Mộ Hữu Thành mua cho.

Y lập tức chạy vào phòng khách, chú thím đang chơi mạt chược với các bác ở đó.

Mộ Tiêu Vân biết Mộ Hữu Biểu có xe, nên y liền hỏi mượn chìa khóa của chú, nói dối là muốn vào xe nhìn xem. Xe của Mộ Hữu Biểu là loại Santana năm 2002, giá chưa tới mười lăm vạn. Đối với Mộ gia mà nói, như thế chưa phải là đắt.

Mộ Hữu Biểu đỗ xe ngay trong sân nhà mình, cách nhà Mộ Hữu Cách khoảng 50m, nên khi xe bị lái đi, không ai chú ý tới.

Người nhìn thấy chỉ có Mộ Hải Phong luôn bám đuôi Mộ Tiêu Vân, mà lúc này nó đã kinh ngạc đến đơ người. Đến lúc nó tỉnh táo lại hô hoán lên, chiếc xe đã sớm biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Đối với linh hồn Mộ Tiêu Vân 28 tuổi, lái xe giống như chạy bộ vậy, vô cùng dễ dàng.

-

*thụ sủng nhược kinh: được thương yêu quá đâm lo sợ.

-

5.

Từ nông thôn lên thành phố B nhanh cũng phải mất 2 giờ. Mộ Tiêu Vân không thể khẳng định hay phán đoán tình huống hiện tại của mình là gì, nhưng bất kể là trong mơ hay hiện thực, điều duy nhất y muốn làm là không để mẹ y lại xảy ra chuyện.

Thế nhưng, bây giờ đã là một rưỡi chiều, y không thể chạy đến thành phố B trước 2 giờ được. Nếu mẹ thật sự tắt thở lúc 2 giờ... nên tìm ba y không?

Mộ Tiêu Vân biết, lúc đó ba y đang ở cùng hai mẹ con người kia, ông căn bản sẽ không tin loại chuyện này. Thủ đoạn của người đàn bà ấy có bao nhiêu cao minh, Mộ Tiêu Vân đã lĩnh giáo đầy đủ, hiện tại gọi đến sẽ chỉ làm ba thêm phản cảm với mẹ, cho nên...

Mộ Tiêu Vân vừa lái xe vừa gọi về nhà.

Từ sau khi mẹ y qua đời, sự nghiệp của ba càng ngày càng tốt, nhà bọn họ từ nhà nhỏ cao tầng nhanh chóng chuyển thành biệt thự, nghĩa là số điện thoại y đang gọi - đối với Mộ Tiêu Vân 28 tuổi mà nói- là dãy số từ 15 năm trước, nhưng lạ là y vẫn nhớ rõ ràng như vậy, thậm chí không hề do dự

Điện thoại vang lên, trái tim Mộ Tiêu Vân cũng đập thình thình..

Mười lăm năm trôi qua, liệu y còn có thể nghe được thanh âm dịu dàng từ ái trong trí nhớ không ?

Mộ Tiêu Vân thất vọng, đầu dây bên kia không có ai nhấc máy. Nhưng y đã không còn là Mộ Tiêu Vân kia, không còn là người trừ khóc lóc ra thì chỉ biết gọi cho Mộ Hữu Thành. Thứ có thể cứu được mẹ y giờ chỉ còn 110 và 120* mà thôi.

Mộ Tiêu Vân cúp máy, trực tiếp gọi 110. Thanh âm của y tuy vẫn còn âm lanh lảnh của thiếu niên, nhưng ngữ điệu lại vô cùng già dặn, ngắn gọn: " Xin chào, mẹ cháu vừa gọi điện nói lời trăng trối với cháu. Hiện tại cháu đang ở ngoài, các chú có thể đến xem giúp cháu được không?"

"Có chuyện gì vậy? Mẹ cháu là ai? Nhà cháu ở đâu?" Nhân viên trực ban tỏ ra kinh ngạc.

"Nhà cháu là phòng 908 tòa nhà 55 công viên Anh Hoa. Ba mẹ cháu mấy năm nay thường xuyên cãi nhau nói muốn ly hôn... Cháu xin các chú đấy..." Thanh âm kìm lòng không được trở nên nghẹn ngào.

"Cháu yên tâm, chúng tôi lập tức đến xem. Cháu tên gì, người nhà của cháu là ai ?"

" Cháu là Mộ Tiêu Vân, ba cháu là Mộ Hữu Thành, mẹ là Lý Ngải Thanh." Mộ Hữu Thành ở thành phố B cũng coi như nổi tiếng. Công ty lão đã phát triển từ một công ty xây dựng trở thành tập đoàn Mộ thị; xí nghiệp ngày càng phát đạt thì chính phủ cũng chú ý tới Mộ thị nhiều hơn. Đương nhiên, thời điểm chính phủ cần góp công quỹ Mộ Hữu Thành cũng vô cùng hào phóng.

Sau vụ nhà xưởng đầu tiên, Mộ Hữu Thành hiểu rất rõ sức hấp dẫn của đồng tiền.

Cho nên, hiện tại khi Mộ Tiêu Vân nói ra thân phận của mình, cảnh sát lại càng không thể chậm trễ; khẩn trương đến nỗi quên không hỏi Mộ Tiêu Vân tại sao không gọi cho ba mình.

Một thiếu niên 13 tuổi phóng xe như bay trên đường cao tốc là loại tình huống gì? Sẽ không ai biết, vì căn bản sẽ không ai ngờ được, người lái chiếc Santana với vận tốc lên tới 140km/giờ là một đứa trẻ chỉ mới 13 tuổi. May là trạm kiểm soát trên đường cao tốc không kiểm tra giấy tờ căn cước, nếu không, nhất định Mộ Tiêu Vân sẽ phải chịu tội?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top