Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

101-105

101.

Mộ Tiêu Vân vuốt ve chiếc điện thoại. Y có thể đoán ra phân nửa lý do Mộ Hữu Thành gọi đến đây – hẳn là vì vụ phóng viên, nhưng điều làm y tò mò là, ông ta sẽ nói cái gì cơ chứ?

Vài giây sau, y rốt cục cũng nghe máy: "Alo?"

Ở đầu bên kia, Mộ Hữu Thành vừa nghe thấy tiếng con trai liền thở phào một hơi: "Tiêu Vân, con đang ở trường à?"

"Sáng nay không có tiết nên con ở nhà, có gì không ạ?" Mộ Tiêu Vân vờ như không biết gì.

Mộ Hữu Thành khựng lại, không biết nên mở lời thế nào: "Báo chí đã đưa tin về buổi talkshow hôm qua rồi, họ nói... không dễ nghe lắm. Nếu có thể thì hôm nay con đừng đến trường, hẳn là giờ này phóng viên đã trực ở đó chờ con rồi. Bạn con cũng không phải là người có gia thế bình thường, ở đó sớm muộn gì cũng bị tìm thấy, hay con đến nhà bà nội ở tạm vài hôm đi?"

"Không cần đâu. An ninh ở khu nhà bạn con rất tốt, nếu con đến nhà bà mà vẫn bị phóng viên tìm đến thì lại làm phiền đến bà." Mộ Tiêu Vân từ chối: "Báo chí nói gì thế ạ?"

"Về phía báo chí cứ để ba lo. Trong thời gian này con nhớ hạn chế ra ngoài, nhất định phải bảo vệ bản thân mình cho tốt." Mộ Hữu Thành không muốn nói sâu vào chuyện này.

Mộ Tiêu Vân ngẩn ra. Y vẫn biết Mộ Hữu Thành rất tốt với mình. Nếu ông tuân thủ đúng thỏa thuận ly hôn với mẹ, thì có lẽ sau khi tinh thần mẹ tốt hơn, y sẽ chẳng ôm hận làm gì. Nhưng ông không những vi phạm hiệp nghị trước đây mà còn bỏ mặc y suốt năm năm không một lời thăm hỏi – cục nghẹn này y biết xả đi đâu?

"Vậy để con đi đọc tin trước đã, có gì con sẽ gọi lại."

"Được." Mộ Hữu Thành ngắt máy, thở dài một hơi: "May là sáng nay Tiêu Vân không có tiết nên không đến trường, chỉ sợ lúc này ở trường đã... Em gọi cho Tiêu Lâm đi, anh sợ phóng viên cũng đến trường nó đấy."

"Anh không nói em cũng quên mất đấy." Diêu Tinh Tinh vội vàng gọi cho Mộ Tiêu Lâm, nhưng bên kia mãi chẳng có ai nghe.

Trường trung học L.

Mộ Tiêu Lâm bắt taxi đi thẳng từ bệnh viện đến trường, cậu vừa xuống xe thì đã bị một phóng viên tinh mắt phát hiện.

"Em là Mộ Tiêu Lâm phải không?" Chờ ở cửa trường cấp 2 đúng là lựa chọn sáng suốt mà.

Mộ Tiêu Lâm dè dặt nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt. Suy nghĩ của cậu có chút ngây thơ, đúng như một đứa trẻ cấp 2 bình thường – dù sao thì đời này, Mộ Tiêu Vân cũng không ở với gia đình cậu sau khi Mộ Hữu Thành ly hôn với Lý Ngải Thanh, nên cách Diêu Tinh Tinh dạy dỗ cậu cũng khác. Bà cưng chiều đứa con trai này vô cùng, song cũng không quên nhắc nhở nó mục tiêu nó cần đạt tới là gì.

"Xin hỏi anh là ai ạ?" Mộ Tiêu Lâm lễ phép hỏi.

"Anh là phóng viên của đài XXX. Anh muốn hỏi em vài chuyện, được chứ?" Người đàn ông giơ thẻ nhân viên ra.

Phóng viên? Trong ấn tượng của Mộ Tiêu Lâm, phóng viên nghĩa là chó săn, nghe cái tên đã biết không phải loại tốt lành gì.

"Hôm nay em đọc báo rồi chứ?" Phóng viên hỏi.

"Em chưa, có chuyện gì không ạ?" Trên mặt Mộ Tiêu Lâm lộ rõ vẻ cảnh giác – cũng phải, trẻ con không biết cách che giấu. Đồng thời, Mộ Tiêu Lâm cũng cảm thấy tò mò, chút nữa phải đi mua tờ báo mới được.

"Cũng không có gì to tát, anh muốn hỏi..."

"Ngại quá, em đang bận rồi." Mộ Tiêu Vân vòng qua người phóng viên định đi, nhưng lại bị kéo lại – sức lực đứa trẻ 14 tuổi sao đọ được với người trưởng thành?

"Chưa hỏi em đã muốn đi, chẳng lẽ em muốn anh công bố những chuyện xấu xa của ba mẹ em sao?" Giọng nói của người kia tràn ngập ý uy hiếp.

Nhưng Mộ Tiêu Lâm không phải là kẻ ngu ngốc. Nếu đời trước cậu có thể nham hiểm như vậy, thì đời này – dù còn nhỏ – cũng không thể quá ngốc nghếch được. Cậu lập tức đáp trả: "Mấy chuyện mà cánh phóng viên đưa tin cùng lắm là cung cấp mọi người một vài thông tin giải trí thôi. Mấy ai sẽ tin? Anh muốn viết gì thì viết. Nhưng em lại nghĩ, anh ở chỗ này chặn một đứa nhỏ lại, một khi em hét lên, số người tin rằng anh đang mưu đồ bắt cóc em sẽ cao hơn đấy."

Người phóng viên kia không ngờ rằng cậu còn nhỏ vậy mà đã nhanh mồm nhanh miệng đến thế. Anh ta ngẩn ra, rồi mỉm cười: "Em thằng nhóc này đúng là không tệ, sau này anh em Mộ thị mà có trở mặt với nhau, xem chừng sẽ rất thú vị đấy."

"Em sẽ không tranh giành với anh hai."Mộ Tiêu Lâm bị chọc giận, giọng trầm xuống.

Phóng viên liếc mắt một cái. Chuyện người lớn đương nhiên là có ẩn tình, có gia đình giàu có nào mà không lá mặt lá trái? Tâm tính chân thật của trẻ con mới là thứ anh ta muốn nhìn. Vì vậy, anh nói: "Ai mà biết được chứ. Mẹ em làm người thứ 3 phá hoại gia đình người khác, nói em không muốn tranh giành Mộ thị thì ít ai tin lắm. Nói thế nào thì em cũng là con Mộ Hữu Thành, có muốn Mộ thị thì cũng bình thường mà."

"Đồ thần kinh!" Mộ Tiêu Lâm tức giận: "Chuyện của mẹ em là của mẹ em, tình cảm giữa ba mẹ không phải là thứ người ngoài như anh có thể phán xét. Nhưng chuyện giữa hai anh em em không liên quan gì đến mẹ, anh hai em rất thông minh, công ty phải ở trong tay anh ấy mới lớn mạnh được. Em sẽ hỗ trợ anh ấy, sẽ không tranh giành với anh ấy!" Anh hai giỏi như thế, kế thừa công ty là chuyện đương nhiên. Lý do Mộ Tiêu Lâm giận dữ mắng người là vì người nọ bôi xấu tình cảm của cậu và anh hai – cậu thực sự cảm thấy rất khó chịu.

Đồng thời, cậu cũng vô cùng khổ sở – tại sao vì những gì mẹ cậu đã làm mà cậu và anh hai lại không thể làm anh em tốt của nhau? Tại sao ánh mắt của người ngoài lại hạn hẹp như vậy?

"Hở? Nói vậy là em thừa nhận rồi? Thừa nhận mẹ em làm người thứ ba là không tốt?" Phóng viên không ngừng cố gắng.

"Em không nói vậy, anh đừng có mà cắt câu lấy nghĩa!" Mộ Tiêu Lâm phủ nhận.

"Vậy sao? Nhưng sao anh lại thấy em hoàn toàn nghĩ như vậy? Mẹ em làm kẻ chen ngang chia rẽ gia đình người khác, vì sao em lại muốn làm anh em tốt với Mộ Tiêu Vân?" Anh sắc bén hỏi: "Em không sợ cậu ta hận em à?"

"Anh hai không phải là người như thế!" Mộ Tiêu Lâm phản bác: "Em không muốn nói chuyện với anh nữa, xin anh rời đi cho, Nếu anh còn bám lấy em, em sẽ gọi cảnh sát!" Cậu hất tay đối phương ra, trừng anh ta một cái rồi đi vào trường – trong cái liếc mắt kia là sự âm trầm không thuộc về lứa tuổi này.

Phóng viên nhún nhún vai – xem chừng đứa trẻ này là nguồn khai thác tin tốt đấy.

Bước vào trường, Mộ Tiêu Lâm cảm thấy là lạ – như thể có người đang nhìn cậu vậy. Cậu quay lại nhìn một lượt, lại không phát hiện ra cái gì. Bước chân không còn tự tin nữa, khí thế hào hứng như mặt trời của tuổi trẻ cũng mất đi, cậu vội vàng chạy vào siêu thị gần đó mua một tờ báo. Khi trả tiền, cậu che mặt rất kỹ, chỉ sợ người bán hàng cũng khinh thường nhìn cậu.

Đúng vậy – người thứ ba luôn bị người đời khinh thường. Dù sau này cô ta có leo lên làm vợ chính thức, thì mỗi khi nhắc đến quá khứ của cô ta, ai lại chẳng tỏ ra xem thường cơ chứ.

Mua xong, Mộ Tiêu Lâm rời đi như chạy trốn. Cậu tìm một nơi yên tĩnh, vội vàng mở tờ báo ra. Tin tức bên trong như một con dao găm thẳng vào tim cậu, khoét từng lỗ, từng lỗ một.

Họ nói, Mộ Hữu Thành đi lại với Diêu Tinh Tinh khi đã có vợ có con, rồi bỏ vợ lấy Diêu Tinh Tinh; họ còn nói, Diêu Tinh Tinh nỗ lực nhiều năm như vậy rốt cục cũng leo lên được vị trí chính thức, đúng là không uổng công tí nào.

Bên cạnh đó, cũng có người nói Mộ Tiêu Vân là kẻ bất hiếu – dù ba mẹ ly hôn thế nào, cũng không đến lượt thân làm con như y ai oán trách móc.

Mộ Tiêu Lâm tức giận vò tờ báo thành một cục ném vào thùng rác. Đứng cạnh thùng rác rất lâu, mãi sau cậu mới lê chân vào phòng học.

Khi cậu bước vào, lớp học vốn đang ồn ào lập tức lặng thinh không tiếng động. Mặt Mộ Tiêu Lâm trắng bệch – cậu cũng là một người kiêu ngạo, không bao giờ muốn bị xem thường. Chuyện của Diêu Tinh Tinh đã kích thích cậu rất mạnh, nếu là trẻ con bình thường thì đã trốn về nhà không đi học.

Hết tiết 1, sóng gió trong lớp bắt đầu nổi lên. Vài học sinh bình thường vốn ghét Mộ Tiêu Lâm bước tới: "Ôi chao, xem ai này? Con của kẻ thứ ba đó nha!"

"Loại chuyện thất đức như chia rẽ nhà người ta mà cũng dám làm, không sợ sinh con không có lỗ đít sao?"

"Ép người xuất sắc như học trưởng của chúng ta phải rời khỏi, chắc chắn sẽ bị quả báo!"

"Nếu ba tao có con bên ngoài, tao nhất định sẽ đập chết mẹ con nhà nó!"

"Chẳng lẽ ba mày cũng đi chim chuột, chẳng qua chưa có con thôi?" Thằng còn lại trêu chọc.

"Thằng cờ hó, ba tao sao có thể làm ra chuyện như thế!"

"Đủ rồi." Mộ Tiêu Lâm đứng lên: "Làm ơn tôn trọng người khác chút đi."

"Ơ, con của kẻ thứ ba mà cũng học đòi tôn trọng kìa? Mẹ mày dạy mày biết tôn trọng, thế mà bản thân bà ta lại không biết tôn trọng người khác à?"

"Kỹ nữ mà còn muốn lập bia trinh tiết?"

Bốp!! Mộ Tiêu Lâm đấm người kia một cú. Người vừa nói hai chữ kỹ nữ kia bị đánh ngã xuống đất, đầu đập vào ghế.

"Mày dám đánh người!" Mấy thằng nhóc còn lại thấy bạn bị đánh, cũng hùa nhau xúm vào hội đồng Mộ Tiêu Lâm.

102.

"Chuyện này là sao? Mộ Tiêu Lâm, mọi người nói con là người ra tay trước, con có muốn biện hộ gì không?" Giáo viên chủ nhiệm rất thích Mộ Tiêu Lâm, một phần là vì điều kiện nhà cậu khá tốt, hai là thành tích học tập của cậu cũng không tồi.

Mộ Tiêu Lâm im lặng không nói.

"Cô, ba mẹ con sẽ tới ngay đây. Lần này Mộ Tiêu Lâm không công khai xin lỗi bọn con là không được đâu!" Thủ lĩnh đám gây sự kia là Lý Hoán – cậu ta nhất định không chịu bỏ qua chuyện này.

"Cô, Kim Tuấn đã được đưa vào bệnh viện rồi, con thấy cậu ấy chảy rất nhiều máu á!" Một nam sinh nói.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Một đôi vợ chồng bước vào phòng: "Sao con tôi lại bị đánh?"

"Cha, mẹ." Lý Hoán kêu lên: "Chính thằng nhóc này là người đánh con! Cha mẹ xem, quần áo con cũng bị nó xé toạc ra rồi."

Mộ Tiêu Lâm lạnh mặt nhìn đám người nọ diễn trò.

"Cô giáo, tại sao con tôi lại bị đánh ra thế này? Trường học các người nhất định phải giải thích đàng hoàng cho tôi!" Mẹ Lý là một người phụ nữ mạnh mẽ – ba Lý chưa kịp nói gì, bà đã nặng lời trách mắng: "Các cô dạy học sinh thế nào để nó đi đánh con nhà người ta vậy?"

Tuy bà nói vậy, nhưng thực tế thì Mộ Tiêu Lâm mới là người bị thương nhiều hơn – ba đánh một, kết quả ra sao thì ai cũng biết.

"Chị cứ yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý chuyện này thật tốt." Chủ nhiệm hoàn toàn đứng về phía Mộ Tiêu Lâm – thằng bé này bình thường hoạt bát, tài đức, trí tuệ hay thể thao đều toàn diện, vừa nãy cô hỏi vậy cũng là để tạo một bậc thang xuống cho cậu, nhưng cậu lại không chịu nói gì.

"Cô muốn giải quyết thế nào?" Mẹ Lý liếc về phía Mộ Tiêu Lâm: "Gọi người nhà nó đến đây!"

Mộ Tiêu Lâm vẫn im lặng, lạnh lùng nhìn bà.

"Mày dám nhìn tao kiểu đấy à? Hả?" Mẹ Lý tức giận xông lên định tát cậu, nhưng bàn tay chưa kịp giáng xuống thì đã bị cô chủ nhiệm ngăn lại.

"Mẹ Lý Hoán, đây là trường học, xin chị chú ý một chút." Cô nhíu mày – đây là lần đầu cô thấy thể loại phụ huynh như thế này đấy.

"Vợ à, bình tĩnh chút đi, để xem cô giáo nói thế nào." Ba Lý cũng vội vàng kéo vợ mình lại.

"Vậy cô giáo nói xem, giải quyết như thế nào? Chúng tôi là người làm ăn, thời gian là vàng là bạc, không rảnh mà đứng đây với cô." Mẹ Lý hừ lạnh một tiếng.

Sắc mặt chủ nhiệm lại càng tệ, cô quay sang nói với Mộ Tiêu Lâm: "Tiêu Lâm, con gọi người nhà con đến đi."

Mộ Tiêu Lâm vẫn đứng im, cúi đầu xuống.

"Con biết mà. Nó sợ xấu mặt đấy, mẹ nó làm kẻ thứ ba chia rẽ gia đình nhà người khác, đúng là không biết liêm sỉ." Lý Hoán đắc ý nói.

"Mày câm mồm!" Vừa nghe, Mộ Tiêu Lâm đã giơ nắm đấm xông tới.

"Mày làm gì thế! Còn đánh người nữa à!" Mẹ Lý đang đứng giữa hai người họ, đe dọa híp mắt lại.

"Tiêu Lâm." Chủ nhiệm cũng kéo cậu lại: "Ở trường phải tuân theo nội quy, chuyện này mặc dù không lớn cũng không nhỏ, con cứ gọi người nhà đến đi."

Mộ Tiêu Lâm im lặng, nhưng vẫn rút điện thoại ra. Lục trong danh bạ, do dự một lúc, cuối cùng cậu vẫn cắn răng nhấn xuống.

Khi chuông điện thoại vang lên, Mộ Tiêu Vân đang đọc sách của Hạ Minh Hòa – << Thế giới song song >>. Nhìn dãy số hiện trên màn hình, y cau mày, khóe môi khẽ cong lên rồi nhận máy: "Alo, là Tiêu Lâm sao?"

Giọng nói thoải mái nhẹ nhàng xen chút dịu dàng làm Mộ Tiêu Lâm thở phào một hơi. Không hiểu sao cậu lại không muốn gọi cho ba mẹ, chỉ muốn gọi cho Mộ Tiêu Vân – cậu muốn cho người khác biết, dù mẹ cậu là ai thì quan hệ giữa cậu với anh hai vẫn rất tốt. Nhưng khi nghe tiếng tút tút bên tai, cậu lại sợ rằng đầu bên kia sẽ không nhận máy, mãi đến khi giọng nói của Mộ Tiêu Vân vang lên, cậu mới thở ra một hơi: "Anh, anh đang học à?"

"Không, sao thế?" Dù có đang học thật thì y vẫn sẽ nghe cuộc gọi này.

"Em... ở trường em có chút chuyện, anh có thể đến đây được không?" Mộ Tiêu Lâm có thể cảm thấy thanh âm của mình đang run rẩy – thậm chí cậu còn không dám nghe anh hai phản ứng thế nào.

Nghe ra sự lo lắng thấp thỏm của Mộ Tiêu Lâm, Mộ Tiêu Vân chỉ thấy buồn cười – thằng em đời này của y thật khác đời trước quá. Mà nó ở độ tuổi này, căn bản là không đáng để y để tâm: "Em cứ bình tĩnh lại, nói với cô giáo là anh sẽ đến ngay đây." Tuy không chắc chắn lắm, nhưng y có thể đoán được chuyện gì vừa xảy ra.

Khi Mộ Tiêu Lâm cúp máy, đám mây đen trong lòng cậu cuối cùng cũng tan biến. Cậu không thèm để ý người ta nói gì – cậu đã nói là tình cảm giữa cậu và anh hai rất tốt mà, bây giờ anh hai đồng ý đến với cậu không phải là đã chứng minh điều đó sao?

Nhìn vẻ mặt tươi cười sáng lạn của Mộ Tiêu Lâm – trẻ con không biết che giấu suy nghĩ – cô chủ nhiệm hỏi: "Sao rồi, người nhà con nói gì?"

"Anh hai con đang tới đây." Mộ Tiêu Lâm trả lời, giọng nói tràn ngập sự hưng phấn và kiêu ngạo.

Từ đại học B đến trung học L mất 40 phút. Xe Mộ Tiêu Vân đi là lấy của Hạ Minh Hòa – người này có thói quen đã dùng đồ là phải dùng đồ tốt, hơn nữa giờ này trên đường ít người không bị kẹt xe, nên y chỉ mất 25 phút là đến nơi.

Y biết đường đến văn phòng trường nên đến thẳng đó mà không gọi cho Mộ Tiêu Lâm.

"Cộc cộc cộc." Tiếng gõ cửa lịch sự vang lên.

Cô chủ nhiệm và vợ chồng họ Lý quay lại nhìn ra cửa. Bây giờ là thời gian lên lớp, trong phòng không có những giáo viên khác nên vô cùng yên lặng. Một thiếu niên có thân hình thon dài đang đứng ngoài cửa, tuy khuôn mặt tuấn tú vẫn chưa hoàn toàn phát triển, nhưng khí chất tao nhã trên người y làm mọi người đều có ấn tượng tốt về người thanh niên này – ngay cả một người phụ nữ mạnh mẽ như mẹ Lý cũng không khỏi dịu mặt lại.

"Thật ngại quá, em ở hơi xa nơi này, vả lại cũng lâu không về trường, suýt nữa thì em bị lạc đường đấy." Nhanh chân bước vào phòng, Mộ Tiêu Vân mỉm cười chào hỏi mọi người. Y đảo mắt nhìn qua Mộ Tiêu Lâm và ba thằng bé còn lại – mấy đứa kia còn ổn, nhưng thằng em y thì mặt mũi xanh xanh tím tím, quần áo trên người còn bị xé rách, có thể thấy cậu là người bị đánh thảm nhất.

"Không sao, Mộ Tiêu Vân ra trường đã lâu, không nhớ đường cũng là chuyện thường thôi." Giọng điệu cô chủ nhiệm tốt đến chưa từng có.

"Tọa đàm hôm qua em không thấy cô Lý đâu. Em nhớ lúc em đi cô vẫn chưa kết hôn, bây giờ thì sao ạ?" Y nhàn nhã nói chuyện phiếm.

"Con cô đã một tuổi rồi, nếu Tiêu Vân về sớm hơn một chút không chừng sẽ được uống rượu mừng của cô đấy." Dù lúc đó cô chỉ làm giáo viên bộ môn của Mộ Tiêu Vân, nhưng một học sinh xuất sắc như vậy sao cô có thể quên được chứ.

Mộ Tiêu Vân cười cười, nhìn về phía em mình. Y thương xót xoa đầu cậu – bấy giờ Mộ Tiêu Lâm đang cúi đầu không dám nhìn y: "Sao lại nhếch nhác thế này?"

"Anh..." Cậu kêu một tiếng, đầu càng cúi thấp hơn nữa.

"Ngẩng lên." Thanh âm của y trở nên nghiêm khắc: "Dù mình làm sai hay đúng, đàn ông con trai là phải quang minh chính đại. Em ngẩng lên cho anh."

Trong lòng Mộ Tiêu Lâm run rẩy, vội ngẩng đầu lên: "Anh?"

"Nói cho anh nghe, rốt cục là có chuyện gì?"

Khóe môi cậu giật giật, nhưng vẫn im lặng.

"Là nó đánh bọn em! Anh xem, bọn em ai cũng bị nó đánh bầm dập đây này." Lý Hoán không nhịn được thốt lên.

"Nó còn đánh bạn cùng lớp đến chảy máu, giờ người ta còn đang cấp cứu trong bệnh viện kia kìa." Đứa khác tiếp lời.

Mộ Tiêu Vân quay lại liếc hai đứa vừa nói một cái, không hiểu sao, bọn chúng lập tức im miệng.

"Con tôi đã bị đánh thành như thế, cậu là anh thằng nhóc này phải không? Cậu định giải quyết chuyện này thế nào?" Mẹ Lý cuối cùng cũng mở miệng: "Tôi thấy cậu cũng là người có ăn học, chúng tôi cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, lần này cậu nhất định phải ra ngô ra khoai cho tôi."

"Phải công khai xin lỗi!" Thấy mẹ mình nói vậy, Lý Hoán lập tức chen lời.

"Tiêu Lâm, bọn họ nói thật sao? Là em đánh bọn họ?" Mộ Tiêu Vân không để ý đến mấy người kia, chỉ nhìn chằm chằm Mộ Tiêu Lâm, hỏi.

Cậu gật gật đầu.

"Vì sao em lại đánh nhau với bạn học?" Mộ Tiêu Vân vẫn nâng cằm cậu lên: "Em nhìn thẳng vào mắt anh mà nói. Nếu em còn cúi xuống nữa, anh sẽ đi ngay."

"Đừng mà, anh." Trong mắt Mộ Tiêu Lâm tràn ngập tủi thân, nhưng bắt cậu phải chính miệng thừa nhận mẹ mình là kẻ thứ ba, phải thừa nhận cậu vì vậy mà đánh người khác... lòng tự tôn không cho phép cậu làm vậy.

"Thôi được rồi, chuyện này xảy ra ở đâu?" Mộ Tiêu Vân nhận ra mình rất không có kiên nhẫn với trẻ con – diễn một chút thì được, nhưng để lâu thì nhất định tật xấu nóng nảy của y sẽ lộ ra ngay.

"Ở phòng học, bạn cùng lớp ai cũng thấy." Lý Hoán trả lời ngay – có lẽ vì có người làm chứng nên giọng nói của cậu ta có chút kiêu ngạo.

Phòng học? Mộ Tiêu Vân nhướng mày, hỏi Mộ Tiêu Lâm: "Đúng không?"

Mộ Tiêu Lâm khựng lại một lát, gật đầu: "Vâng."

"Vậy thì OK." Mộ Tiêu Vân tựa vào bàn: "Trong lớp có nhiều người như thế, tất đã có người thấy từ đầu đến cuối sự việc. Bây giờ em có muốn anh đi hỏi từng người một không?"

"Anh..."

"Hỏi làm gì nữa, rõ ràng là nó đánh bọn em trước, đánh trước là sai!" Lý Hoán kiêu ngạo nói.

"Em trai à." Mộ Tiêu Vân nhìn về phía cậu ta: "Hồi tiểu học em đã học về luật nhân quả chưa? Có cần anh dạy lại cho em không?"

"Hả?"

"Mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân của nó. Vì sao Tiêu Lâm lại đánh các em trước?" Y nheo mắt lại, đáy mắt vốn thản nhiên nay lại xẹt qua một chút lạnh lùng.

Bạn nhỏ Lý Hoán cuối cùng cũng sợ hãi, vội nấp sau người mẹ Lý.

103.

Mộ Tiêu Vân dẫn Mộ Tiêu Lâm đang ngẩn ngơ ra khỏi văn phòng, trước khi đi còn nghiêm khắc nói: "Vị phụ huynh này, cháu không mong ngày mai em cháu đến trường sẽ gặp phải loại chuyện này lần nữa đâu. Bạn cùng lớp với nhau, xô xát là khó tránh khỏi, nhưng xúc phạm đến người thân thì lại là chuyện khác đấy. Nếu chuyện này lại xảy ra lần nữa, cháu rất vui được gặp cô trên tòa, vì người cần được dạy dỗ lại không phải là trẻ con mà là cha mẹ của chúng."

"Mày..."Mẹ Lý tức giận đến trợn trừng con ngươi, nhưng ai bảo con bà xúc phạm người ta trước, bà biết mắng sao đây?

"Hẹn không gặp lại." Y dắt tay Mộ Tiêu Lâm, nhanh chóng rời đi.

Mộ Tiêu Lâm cúi xuống nhìn bàn tay to lớn đang nắm lấy tay mình – với tuổi của cậu mà nói thì tay của Mộ Tiêu Vân là lớn rồi. Nhưng từng ngón tay anh hai đều rất thon dài cân xứng, nhìn đẹp lắm: "Anh ơi?"

Y buông tay cậu ra: "Hửm?"

"Em xin lỗi, có phải em đã làm phiền anh không?" Mộ Tiêu Lâm thấy ngài ngại. Lâu lắm rồi cậu không được người khác nắm tay như thế này – thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được độ ấm trong tay anh hai.

"Không sao. Em sợ bị mẹ mắng à?" Mộ Tiêu Vân nghĩ đó là lý do Mộ Tiêu Lâm gọi cho mình.

"Không, em chỉ nghĩ là, nếu người đến là mẹ thì sẽ rất mất mặt." Cậu rầu rĩ trả lời.

"Chuyện của người lớn em đừng để tâm làm gì. Nào có chuyện làm con lại không thích cha mẹ mình, dù gì thì mẹ em cũng thật sự yêu thương em, đúng không?" Mộ Tiêu Vân thực sự rất bội phục mình – nói những lời này xong chính y cũng buồn nôn. Y đột nhiên nghĩ – xem ra nhìn mẹ con Diêu Tinh Tinh trở mặt với nhau còn thú vị hơn việc chiếm lại Mộ thị nhiều, vì Mộ Tiêu Lâm bây giờ quá dễ khống chế!

"Em biết, nhưng mà... bây giờ ai cũng biết chuyện này, rồi người ta sẽ nhìn em như thế nào? Cứ nghĩ đến là em lại khó chịu." Mộ Tiêu Lâm đột nhiên cao giọng.

"Người khác dù sao cũng là người ngoài, em để ý đến người ta làm gì." Mộ Tiêu Vân nhìn đồng hồ – đã hơn 9 giờ sáng rồi: "Giờ em có phải lên lớp không?"

"Em không muốn vào lớp."

"Vậy mình đi ăn gì nhé?"

Hai mắt Mộ Tiêu Lâm sáng lên: "Vâng!"

Ngồi trên xe Mộ Tiêu Vân, Mộ Tiêu Lâm đột nhiên hỏi: "Anh hai, anh sẽ dọn về ở cùng nhà với em chứ?"

"Không. Cả nhà em đang vui vẻ với nhau, anh vào ở có khi lại xấu hổ ra." Mộ Tiêu Vân suy nghĩ một chút, cười nói: "Tiêu Lâm, anh không thích mẹ em, xảy ra chuyện như vậy, bảo anh tiếp nhận bà ta là không thể nào. Em thì không sao, nếu em muốn tìm anh thì lúc nào cũng có thể gọi cho anh, nhưng muốn anh trở về ấy à – nghĩ cũng đừng nghĩ nhé."

"Em hiểu." Mộ Tiêu Lâm cúi đầu: "Nhưng mẹ em nói, mẹ muốn làm hòa với anh, muốn cả nhà chúng ta quây quần với nhau. Anh hai, em biết mẹ em đã chia rẽ gia đình anh, nhưng không phải tình cảm là thứ chúng ta không kiểm soát được sao?"

"Ừ, vì chúng ta không quản được, nên chuyện này mới không liên quan đến em, chúng ta vẫn là anh em với nhau."

"Mẹ em cũng biết mình sai rồi, anh không thể tha thứ cho mẹ em sao? Bây giờ anh cũng về rồi. người một nhà phải sống chung với nhau chứ, đúng không?" Mộ Tiêu Lâm nhớ đến cuộc đối thoại của ba mẹ sáng nay, liền giải thích: "Sáng nay ba mẹ bàn với nhau, nói muốn để anh về nhà, mẹ nói sẽ chăm sóc anh thật tốt. Anh hai, mẹ em lại đang mang bầu nữa, anh đừng hận mẹ, được không?"

Mộ Tiêu Vân đang muốn cười vào cái gọi là chăm sóc thật tốt của Diêu Tinh Tinh thì bị lời nói của Mộ Tiêu Lâm làm nghẹn. Diêu Tinh Tinh mang thai? Vào lúc này?

"Anh?" Không thấy Mộ Tiêu Vân phản ứng, Mộ Tiêu Lâm gọi một tiếng.

"Ừ." Mộ Tiêu Vân tỉnh lại: "Mẹ em có em bé rồi, em lại càng phải ngoan ngoãn, đừng làm bà ấy tức giận."

"Vâng." Trong lòng Mộ Tiêu Lâm bây giờ, người anh lúc nào cũng suy nghĩ cho cậu này lại càng trở nên quan trọng.

Ở bên kia, Diêu Tinh Tinh gọi mãi cho con mà không được thì bắt đầu lo lắng.

"Không ai nghe à?" Mộ Hữu Thành thấy cũng đã muộn, đoàn phóng viên vẫn bị bảo vệ công ty chặn lại ở cửa. Đã qua giờ cao điểm, người ra vào cũng ít đi, chính là lúc thích hợp để xuống giải thích với họ rồi yêu cầu họ rời đi: "Sáng nay anh vẫn gọi cho con nó được, hẳn là không phải vì điện thoại đâu."

"Em không biết nữa." Hơn cả chuyện của Mộ Tiêu Lâm, chuyện phóng viên càng làm Diêu Tinh Tinh để ý hơn.

"Vậy anh xuống gặp phóng viên nhé, em về nhà trước đi."

"Không cần đâu. Em và anh sẽ cùng nhau đối mặt với họ." Xốc lại tinh thần, ánh mắt gượng gạo của bà vụt trở nên kiên định.

"... Được."

Khi xuống tầng, Mộ Hữu Thành và Diêu Tinh Tinh còn chưa kịp bước ra cửa thì đã bị phóng viên đang đứng chực ở đó phát hiện ra. Họ lập tức vây lấy hai người: "Xin chào tổng giám đốc Mộ, tôi có thể hỏi ông vài chuyện được không?"

"Tổng giám đốc Mộ, ông đã xem báo sáng nay chưa ạ?"

"Tổng giám đốc Mộ, ông có ý kiến gì về phát biểu của con trai trưởng của ông – Mộ Tiêu Vân trong buổi tọa đàm hôm qua?"

"Bà Mộ, bà thừa nhận mình là người thứ ba chứ?"

"Bà Mộ, nếu bây giờ có một người thứ ba khác xuất hiện đoạt tổng giám đốc Mộ đi, bà sẽ phản ứng thế nào?"

Câu hỏi dành cho Mộ Hữu Thành còn đỡ, chứ những câu họ hỏi Diêu Tinh Tinh thực sự rất khó nghe. Ba chữ người thứ ba cộng với giọng điệu mỉa mai của phóng viên đã chọc thẳng vào nỗi nhục nhã ở sâu tận trong tim bà. Cho nên phóng viên vừa dứt lời, sắc mặt Diêu Tinh Tinh đã trắng bệch, nhưng bà vẫn cố nở nụ cười.

Nhưng Mộ Hữu Thành thì không cam chịu như vậy: "Anh này, làm ơn tôn trọng người khác một chút."

"Tổng giám đốc Mộ xin đừng tức giận, tôi không có ý đó. Tôi chỉ nói sự thật thôi, dù sao thì cũng đã có tiền lệ rồi – bà Mộ vẫn chưa nói gì mà, đúng không?" Phóng viên kia nhất quyết bám theo đề tài này.

Diêu Tinh Tinh hít sâu một hơi: "Chuyện này không liên quan đến Hữu Thành. Tôi có thể trả lời câu hỏi của cậu." Kéo tay chồng, bà mỉm cười với mọi người, rồi sắc mặt dần dần trắng bệch, miễn cưỡng cười nói: "Nếu không phải vì yêu người đàn ông này, tôi sẽ không vô danh vô phận đi theo ông ấy 9 năm. Trong mọi người ở đây cũng có nhiều người là phụ nữ – nếu đàn ông đã không hiểu được tâm tình của tôi, chẳng lẽ các cô cũng không hiểu sao? Khi tình yêu đến, sao tôi có thể kiểm soát nó được chứ?"

Giọng nói mềm mại cộng với vẻ ngoài xinh đẹp của bà lại làm cho người ta thông cảm: "Nhưng nếu có ngày Hữu Thành không yêu tôi nữa mà yêu một người phụ nữ khác, tôi cũng sẽ buông tay anh ấy giống như chị Ngải Thanh, gửi lời chúc phúc đến họ từ tận đáy lòng."

"Ngải Thanh mà bà nói có phải là vợ trước của tổng giám đốc Mộ _ Lý Ngải Thanh không?" Một phóng viên hỏi.

"Phải." Diêu Tinh Tinh trả lời.

"Ý bà là bà Lý Ngải Thanh tình nguyện chia tay tổng giám đốc Mộ đúng không? Nếu vậy thì vì sao con trai bà ấy – Mộ Tiêu Vân, lại công khai chỉ trích hai vợ chồng bà ở buổi tọa đàm hôm qua như thế? Nếu tổng giám đốc Mộ và vợ trước ly hôn trong hòa bình, thì vì sao cậu Mộ Tiêu Vân đã 18 tuổi lại phát ngôn như vậy?" Phóng viên nọ quyết bới móc đến cùng.

"Tiêu Vân đã 18 tuổi – đã là một người trưởng thành rồi. Thằng bé là một cá thể độc lập, tôi không thể ép nó phải nghĩ gì. Khi vợ chồng ly hôn, người bị tổn thương lớn nhất là con trẻ, nên tôi có thể hiểu được tâm tình của nó. Tôi thừa nhận, cả tôi và Hữu Thành đều đã làm nó bị tổn thương, nhưng chúng tôi cũng mong muốn được nuôi dưỡng đứa trẻ này, tôi nhất định sẽ thương yêu nó như chính con ruột mình vậy." Diêu Tinh Tinh nói rất thuyết phục: "Nhưng năm năm trước thằng bé xuất ngoại cùng mẹ, mãi đến gần đây mới về, chúng tôi có muốn chăm sóc nó cũng không có cơ hội." Tự hạ thấp mình là phương pháp tốt nhất để bịt miệng những kẻ muốn soi mói lại.

Không thể không thừa nhận, Diêu Tinh Tinh là một người đàn bà rất thủ đoạn.

"Bà Mộ nói thật dễ nghe." Phóng viên kia cười cười, nhưng vẫn tiếp tục truy hỏi: "Bà Mộ, có vẻ bà cũng cảm thấy hổ thẹn với cậu Mộ Tiêu Vân, vậy bà sẽ khuyên con mình từ bỏ quyền thừa kế Mộ thị chứ?"

Diêu Tinh Tinh khựng lại một lúc rồi trả lời: "Chuyện của đàn ông, tôi thân là phụ nữ làm sao can thiệp được."

"Theo tôi được biết thì bà Mộ đang công tác ở lĩnh vực PR của Mộ thị đúng không?" Người kia cười hỏi.

"Hữu Thành sợ tôi ở nhà mãi cũng chán, nên mới để tôi đến đây. Nhưng tôi đã từ chức rồi, vì..." Diêu Tinh Tinh xoa xoa bụng mình, cười vô cùng dịu dàng: "Tôi mang thai. Để có thể chăm sóc con tốt nhất, tôi quyết định ở nhà."

"Chuyện này hẳn là không liên quan đến chuyện tôi đang nói. Bà Mộ, bà sẽ khuyên con mình từ bỏ quyền thừa kế Mộ thị chứ?" Phóng viên quyết không để bà nói lảng sang chuyện khác.

Thực ra Mộ Hữu Thành cũng muốn biết câu trả lời của vợ. Ông rất yêu Diêu Tinh Tinh, nhưng ông cũng không phải là đồ ngốc – nhất là qua buổi nói chuyện với mẹ hôm qua, ông càng thêm quyết tâm. Mẹ ông muốn Mộ Tiêu Vân tiếp nhận Mộ thị – ông cũng muốn vậy.

Mộ Hữu Thành nghĩ một chút, nói: "Về chuyện này, để tôi trả lời thay cô ấy."

"Hữu Thành?" Diêu Tinh Tinh nhìn về phía chồng.

"Tổng giám đốc Mộ, ông sẽ sắp xếp quyền thừa kế công ty này như thế nào?" Phóng viên nhân cơ hội hỏi dồn.

104.

Mộ Hữu Thành do dự nhìn vợ rồi mới nói: "Sau này, Mộ thị sẽ hoàn toàn nằm trong vòng kiểm soát của con trai trưởng của tôi – Mộ Tiêu Vân."

Diêu Tinh Tinh nhướn mày, nhưng điều chỉnh lại cảm xúc rất nhanh.

"Giám đốc Mộ, ông nói vậy không sợ vợ mình phản đối sao?" Phóng viên truy hỏi.

"Tôi sẽ không." Diêu Tinh Tinh giành trả lời trước: "Công ty là thành quả của cả một tập thể người, chứ không thuộc về bất kỳ cá nhân riêng lẻ nào cả, nên Hữu Thành chọn ai là vì lợi ích của số đông. Ai cũng biết Tiêu Vân là một thiên tài, tôi tin rằng khi nằm trong tay thằng bé, công ty cũng sẽ phát triển xa hơn."

Mộ Hữu Thành xúc động nhìn vợ mình.

Diêu Tinh Tinh quay sang nhìn ông, nở nụ cười.

"Bà Mộ, chẳng lẽ bà không sợ con trai hận mình sao? Hận bà không ủng hộ cậu ấy?"

"Không đâu." Bà kiên định nói: "Con trai tôi rất kính yêu anh hai của nó, nó nói Tiêu Vân là mục tiêu phấn đấu của cả đời mình, đến khi Tiêu Vân kế thừa công ty, nó sẵn sàng một lòng một dạ giúp đỡ thằng bé. Dù sao Mộ thị cũng là một tay Hữu Thành dựng nên, hai anh em đồng tâm hiệp lực thì có gì là không tốt chứ?" Lời này của Diêu Tinh Tinh có hai ý nghĩa, mà người thông minh nghe qua sẽ hiểu ngay – Mộ thị là của Mộ Hữu Thành, dù Mộ Tiêu Vân có là người thừa kế thì sự thật này cũng không thay đổi!

Mộ Tiêu Vân ngồi trên sô pha, tay mân mê chiếc điều khiển. Trên TV đang chiếu lại buổi phỏng vấn hai vợ chồng họ Mộ hôm nọ. Y vắt chéo chân, khuôn mặt vốn luôn nhã nhặn lịch sự nay lại tỏa ra cảm giác bất cần đời.

Hạ Minh Hòa vừa tắm xong bước ra, trên tóc còn tí tách nhỏ nước. Hắn đến trước mặt Mộ Tiêu Vân, thấy bà xã nhà mình hôm nay tự dưng quyến rũ lạ thường thì hai mắt sáng quắc lên: "Vân Vân?"

Mộ Tiêu Vân chỉ xuống đất: "Ngồi đi, để em lau tóc cho anh."

"Được ~" Hạ thiếu cực kỳ vui vẻ, lập tức đặt một cái đệm xuống đất rồi ngồi đối mặt với y.

Y khẽ cười, cầm chiếc khăn đang vắt trên vai Hạ Minh Hòa lên, nhẹ nhàng lau đầu cho hắn. Tóc hắn vừa cứng vừa đen, vừa vặn tôn lên khuôn mặt anh tuấn ấy, hơn nữa dầu gội hắn đang dùng còn có mùi rất nhạt, nếu không phải đang ngồi gần nhau thì y cũng không ngửi thấy: "Minh Hòa, anh dùng dầu gội gì thế?"

"Không biết, là anh hai chuẩn bị." Hạ Minh Hòa thành thật trả lời.

"Còn sữa tắm và tinh dầu thì sao?" Đừng nói đều do một tay Hạ Thanh Hòa làm hết đấy nhé?

"Anh hai làm hết đấy, cách một đoạn thời gian, ảnh sẽ cho người mang đến." Viên Hạo phụ trách đèn trong phòng khách, thiếu tinh dầu thì sẽ báo cho Hạ Thanh Hòa. Bây giờ Hạ Minh Hòa và Mộ Tiêu Vân đang ở chung, đồ dùng hàng ngày cũng được đưa tới nhiều hơn, chỉ sợ thừa không sợ thiếu – người đàn ông kia đích thị là một bảo mẫu chính hiệu. Mà xem ra chỉ có người như thế mới nuôi được Hạ thiếu thành cái tính như ngày hôm nay thôi.

"Còn đồ ăn trong bếp và chăn màn giường chiếu?" Mộ Tiêu Vân lại hỏi.

"Tự anh làm." Cái này thì Hạ Minh Hòa biết: "Anh chọn theo màu sắc và kiểu dáng mà Vân Vân thích đó ~"

Tay đang lau tóc của Mộ Tiêu Vân khựng lại, rồi lại tiếp tục lau. Không chọn theo ý mình mà lại theo sở thích của y sao... Nếu nói những lời này là một người khác, y sẽ cho rằng người ta đang nịnh mình thôi, nhưng đây lại là Hạ Minh Hòa – một Hạ Minh Hòa chưa từng hạ mình nịnh nọt ai – nên y tin.

Khóe miệng Mộ Tiêu Vân cong lên vui vẻ, chút bực dọc mà Diêu Tinh Tinh mang lại cũng bay biến hết. Người này, luôn biết cách làm y rung động như thế.... Chết tiệt, một thằng đàn ông 30 tuổi đầu rồi còn bày đặt rung động cái gì!

"Hôm nay phóng viên đến tìm anh à?" Họ biết đứng chờ trước cửa Mộ thị, biết đến trường học tìm Mộ Tiêu Lâm, thì có lẽ cũng không bỏ qua những người xung quanh y. Nhưng đến giờ vẫn chẳng có ai gọi cho y – hẳn là vì không muốn y thêm phiền lòng.

Khi ấy, vì mối quan hệ với Hạ Minh Hòa mà y mới miễn cưỡng coi họ là bạn bè, chẳng ngờ đến giờ quay đầu lại , họ đã trở thành những người bạn chân chính của y tự lúc nào.

Họ không thường tụ tập, nhưng đến lúc cần thiết lại luôn đứng về phía y, bảo vệ y, như vậy là đủ rồi.

"Ừ." Hạ thiếu gật đầu.

"Nào, đừng nhúc nhích." Mộ Tiêu Vân chạm vào cằm Hạ Minh Hòa: "Đúng rồi, chính là tư thế này, ngồi yên nhé."

"Được ~" Hạ thiếu rất hưởng thụ sự phục vụ của bà xã, nên cực kỳ nghe lời.

"Họ hỏi anh cái gì?" Y hỏi.

Hắn suy nghĩ một chút: "Hôm nay Viên Hạo và vệ sĩ cùng anh tới trường, họ ngăn không cho phóng viên tiếp cận anh."

"Vệ sĩ hả, phô trương thật ha ~" Mộ Tiêu Vân trêu chọc.

"Thực ra hôm nào chẳng có vệ sĩ đi theo anh, chẳng qua họ luôn đứng ở xa nên Vân Vân không biết đó thôi." Hạ thiếu tốt bụng giải thích.

Khóe miệng cậu Mộ co rúm lại, không nói gì. Mệ, đây chắc chắn là tác phẩm của ông anh biến thái cuồng em trai kia – Hạ Thanh Hòa!

"Anh biết Vân Vân không thích có người kè kè theo mình, nên không để họ đi theo em." Hạ thiếu lại nói.

Mộ Tiêu Vân im lặng làm hắn luống cuống bổ sung: "Nhưng mà, Vân Vân, sau khi anh hai tặng nhẫn cho chúng ta, anh có gọi điện cảm ơn thì ảnh nói – trong nhẫn có trang bị GPS, nên lúc nào cũng có thể tìm thấy người."

"...Ừ" Nhìn qua bình thường mà không tầm thường chút nào ha.

"Chuyện này không thể trách anh hai được, hồi bé cũng vì chuyện này nên anh mới cãi nhau với ảnh rồi bỏ nhà đi – lúc ấy anh hai rất sợ, ảnh nghĩ là anh bị bắt cóc. Từ đó về sau, ảnh vẫn cho vệ sĩ đi theo anh, nhưng luôn giữ một khoảng cách đủ xa. Sau đó mẹ mới nói anh biết – hồi bé anh hai từng bị bắt cóc, chú Trần phải điều toàn bộ cảnh sát không có nhiệm vụ lúc ấy cộng với quân đội của ông nội đi lục tung cả thành phố lên mới tìm thấy người." Khi đó Hạ Minh Hòa vẫn chưa được sinh ra, không biết tình cảnh lúc ấy căng thẳng cỡ nào, nhưng Mộ Tiêu Vân có thể tưởng tưởng ra – đại thiếu gia nhà họ Hạ bị bắt cóc, quân đội phối hợp với công an lùng tìm, là một quy mô khổng lồ đến mức nào cơ chứ.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó là anh ấy tự mình gọi về nhà. Thực ra mẹ anh cũng không biết rõ chuyện này lắm – từ khi sinh non năm anh hai năm tuổi, sức khỏe của bà vẫn không tốt, nên ba anh giấu mẹ rất nhiều chuyện, chỉ sợ bà không chịu nổi kích thích." Nên Hạ Minh Hòa cũng không rõ lắm.

Thực ra khi còn bé, hắn chẳng có cảm giác gì về sự bảo vệ quá mức của anh hai với mình – từ nhỏ bên hắn đã có bạn bè, không đến nỗi không có bạn chơi. Thậm chí khi lớn lên, nhận ra mình khác với bạn cùng tuổi, hắn cũng chẳng nghĩ nhiều – EQ của Hạ thiếu vốn không được cao cho lắm. Mãi đến khi thấy Hạ Thanh Hòa vứt thư tỏ tình nữ sinh gửi cho hắn đi, hắn mới thực sự tức giận.

Hạ thiếu tức giận bỏ nhà đi, hôm sau lại một mình trở về. Sau khi biết được nguồn cơn, hắn mới học được cách thông cảm cho anh hai.

Nhưng từ đầu tới cuối, Hạ Thanh Hòa chưa từng mở miệng giải thích với hắn, mà hắn cũng không cần.

"Anh nghĩ xem, hôm nay báo chí đưa tin như thế có làm Mộ thị mau lên sàn hơn không?" Chuyển chủ đề, Mộ Tiêu Vân lại nhớ đến những lời Diêu Tinh Tinh nói trước báo giới.

Gì chứ? Nếu một ngày y lên tiếp quản Mộ thị, con trai bảo bối của bà ta lại chỉ làm trợ lý, hẳn là bà ta đứng ngồi không yên cho coi.

"Em nói có thể là có thể, không thể là không thể." Hiếm khi Hạ thiếu mạnh miệng như thế này.

"Hạ thiếu nói thật giỏi ha~" Mộ Tiêu Vân trêu chọc.

Còn lâu Hạ Minh Hòa mới bị ảnh hưởng nhé: "Nhưng cứ tình hình này thì uy tín của Mộ thị sẽ sụt giảm, nội bộ ban giám đốc tất có mâu thuẫn. Rồi giá cổ phiếu sẽ xuống dốc, nếu nhân lúc này thu mua vào..."

"Không." Mộ Tiêu Vân lắc đầu: "Thu mua chỉ là phương án xấu nhất thôi. Nhưng em tin là chuyện này sẽ có ảnh hưởng không nhỏ đến tương lai trước mắt của Mộ thị, đối với cá nhân Mộ Hữu Thành cũng vậy. Nếu em đứng phía sau mượn sức những cổ đông nhỏ khác, việc nắm giữ ghế tổng giám đốc sẽ không khó khăn mấy đâu."

"Nhưng ông ta đã nói rồi còn gì? Đằng nào người thừa kế Mộ thị chẳng là em?" Hạ Minh Hòa không hiểu.

"Chẳng lẽ em phải chờ đến khi ông ta về hưu chắc?" Mộ Tiêu Vân hỏi ngược lại.

"Vân Vân nóng nảy quá." Hạ Minh Hòa nắm lấy tay y, chiếc khăn y đang cầm liền rơi xuống đất: "Bây giờ người phải vội không phải là em, mà là bọn họ. Bọn họ muốn em dẹp bỏ đợt tin tức tiêu cực này, nhất định sẽ tìm đến em, Như em vừa nói đấy – xảy ra chuyện này, danh tiếng của Mộ Hữu Thành sẽ bị sụt giảm, ông ta cũng khó ăn nói với các cổ đông hơn, hẳn sẽ phải mở một cuộc họp cổ đông nữa."

"Không, em không vội, chỉ là cách làm việc của em và anh khác nhau." Mộ Tiêu Vân giải thích: "Em không muốn thụ động đứng một chỗ chờ họ đến, mà muốn nắm lấy quyền chủ động – để bọn họ ngày đêm bất an ăn ngủ không yên, giống như năm năm trước mẹ em đã phải trải qua."

105.

Khu nghỉ dưỡng Bích Thủy là một bãi tắm nổi tiếng, bên trong là một khu quần thể bao gồm nhà xông hơi, spa cùng rất nhiều hạng mục giải trí khác. Mà ông trùm đứng sau nó chính là – Hạ Thanh Hòa.

Hôm nay, Mộ Tiêu Vân và Hạ Minh Hòa được mời đến đây chơi, đi theo còn có Quý Mộc.

"Anh này, thả lỏng người ra đi." Bọn họ đang nằm úp sấp, để nhân viên mát – xa thoa tinh dầu lên người.

Đương nhiên là Mộ Tiêu Vân có thể làm chứ, với điều kiện tiên quyết là Hạ thiếu không trừng mắt nhìn nữ nhân viên đang xoa bóp cho y như thể tôi – muốn – giết – cô!!

Nhưng cuối cùng, Hạ thiếu vẫn không đuổi người đi, vì hắn nhớ anh hai đã nói – mát xa rất có lợi cho thân thể, đặc biệt là với bên tiếp nhận trong chuyện giường chiếu như Mộ Tiêu Vân. Vì vậy, hắn đành cắn răng ngầm đồng ý.

"Ai biết chuyện tòa thị chính sắp chuyển chỗ chưa?" Lưng Hạ Thanh Hòa phủ một tấm khăn mỏng, lộ ra thân trên săn chắc chẳng kém em trai là bao – có thể thấy, thường ngày người đàn ông gần 40 tuổi này đã tập luyện không ít.

So với hai anh em nhà họ, thân thể Mộ Tiêu Vân và Quý Mộc lại mềm mại hơn nhiều – điển hình của cuộc sống ăn chơi hưởng thụ.

"Bạn em có nói qua." Chính là đàn chị khóa trên đang làm phóng viên của Mộ Tiêu Vân – Lữ Nhã: "Công ty tiếp nhận công trình của chính phủ luôn là Hạ thị, anh nói thế nghĩa là... lần này Hạ thị định không nhận nữa sao?" Y biết Hạ Thanh Hòa đang nói với mình, nên hỏi thẳng luôn.

"Vân Vân rất có tiềm năng làm thương nhân đấy chứ, nếu Mộ thị rơi vào tay em, chẳng mấy mà nó sẽ trở thành công ty đứng thứ hai ở thành phố B." Vị trí thứ nhất đương nhiên là thuộc về Hạ thị: "Hạng mục của chính phủ ấy hả, nhìn qua thì rất hời, nhưng thực ra chẳng lãi được bao nhiêu, thứ có được chỉ là mối quan hệ với chính phủ mà thôi. Bao nhiêu công trình Hạ thị nhận từ họ là bấy nhiêu lần bọn anh phải tự bỏ tiền túi ra. Chính phủ yêu cầu rất cao về chất lượng công trình, tiền từ trên rót xuống thì cũng có, nhưng đi qua biết bao nhiêu người, đến tay thương nhân còn có bao nhiêu? Phần còn thiếu đương nhiên là bọn anh phải gánh rồi."

"Hạ thị... đúng là tư bản mà." Dù ba Hạ là người sáng lập nên công ty, nhưng người đưa nó đến đỉnh cao như ngày hôm nay lại là Hạ Thanh Hòa.

"Ha ha ha ~" Hắn cười đến là kiêu ngạo. Mà cũng phải thôi, bây giờ cổ phiếu của Hạ thị đã lan ra tận nước ngoài, tổng trị giá lên tới mấy chục tỷ đô la, thâm hụt mấy trăm vạn cho chính phủ có là cái gì cơ chứ?

"Vậy ý anh hai là?" Mộ Tiêu Vân biết – hôm nay Hạ Thanh Hòa gọi họ tới đây, nhất định không phải chỉ để hưởng thụ.

"Em rất muốn Mộ thị sụp đổ, phải không?" Hắn bí hiểm cười.

"Không phải là lật đổ nó, mà là giành nó về tay mình." Dù y chẳng mấy để tâm đến nó, nhưng cũng không muốn mẹ con Diêu Tinh Tinh được hưởng lợi.

"Có muốn làm một trận xong luôn không?" Hạ Thanh Hòa cười đến là vô sỉ.

"... Hai người có thể văn minh một chút không?" Quý Mộc nhắc nhở. Nếu bây giờ có người nói Mộ Tiêu Vân và Hạ Thanh Hòa là đồng loại với nhau, anh tuyệt đối sẽ đồng ý hai tay hai chân luôn.

"Anh hai, đừng nói như thể anh ngoan hiền lắm chứ." Mộ Tiêu Vân trêu chọc. Cậu Quý ăn chơi trác táng một thời sao lại không biết gì cơ chứ?

Hạ Minh Hòa vẫn giữ im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào nữ nhân viên đang mát xa cho bà xã nhà mình, càng lúc càng nhíu chặt mày.

"Được rồi, hai vị thích làm gì thì làm đi!" Quý Mộc thẹn quá hóa giận.

"Anh nghĩ là, cứ để Mộ thị lên sàn chứng khoãn đi." Hạ Thanh Hòa đột nhiên nói: "Rồi, có chơi gì cũng vui hơn nhiều~"

Mộ Tiêu Vân nheo mắt lại: "Để họ niêm yết thành công, rồi giăng bẫy để họ nhận công trình của chính phủ?"

"Không sai." Hắn tán thưởng nhìn em dâu.

"Nhưng theo em biết thì tổng giá trị bất động sản của Mộ thị mới có hơn một ngàn vạn, mà cứ theo tình hình trước mắt thì nó sẽ bị sụt giá rất nhanh, không chừng đến mai chỉ còn một nửa thôi. Bây giờ Mộ thị đã thầu không ít dự án, thêm của chính phủ vào nữa..." Mộ Tiêu Vân dừng lại. Theo trí nhớ kiếp trước của y về Mộ thị thì đây chính là thời gian nó phát triển mạnh mẽ nhất, tuy bất động sản là một phần, nhưng không thể không kể đến uy tín của bản thân Mộ Hữu Thành – vì nó mà rất nhiều công ty mới đồng ý cho Mộ thị vay vốn, việc quay vòng vốn cũng dễ dàng hơn nhiều. Nếu bây giờ y nắm giữ Mộ thị thì việc quay vốn cũng... Y đã hiểu ý Hạ Thanh Hòa – người đàn ông này xem ra còn hiểm hơn y nhiều. Y thích đánh trực tiếp, mà hắn thì lại thích đánh lén sau lưng.

Nếu bất động sản của Mộ thị xảy ra chuyện thì năm trăm vạn trong tay y sẽ chẳng khác nào bánh bao từ trên trời rơi xuống.

Chiêu này rất độc, nhưng chắc gì Mộ Hữu Thành đã sa bẫy? Mà công trình của chính phủ thì sắp khởi xây rồi.

"Sau ngày quốc khánh, phía trên sẽ tổ chức một buổi đấu thầu cho dự án dời địa điểm của tòa thị chính. Nếu lúc ấy Hạ thị từ chối, toàn bộ các công ty còn lại trong thành phố B sẽ lao vào ngay. Vân Vân có thể thử nói với cha em trước xem, nếu ông ta có hứng thú thì anh sẽ giúp cho." Hiếm khi Hạ Thanh Hòa mới có hứng với cái gì, lần này hẳn là hắn đã rảnh rỗi quá lâu rồi.

Quý Mộc đảo mắt, anh mới không hơi đâu xen vào câu chuyện của họ đâu. Còn về trận chiến sắp tới của Mộ Tiêu Vân, anh đứng ngoài xem là được rồi.

Hạ Minh Hòa không có ý kiến – chỉ cần là bà xã muốn, hắn sẽ luôn ủng hộ.

Nhân sự kiện lần này, một số cổ đông bên phe Lý Đức Quân đã yêu sách với Mộ Hữu Thành ở cuộc họp cổ đông, nhưng bọn họ chưa kịp nghĩ ra lý do gì để ép ông từ chối thì – Mộ thị đã lên sàn chứng khoán thành công.

Với tất cả mọi người trong công ty mà nói, đây là một tin tốt vô cùng. Được chấp nhận niêm yết nghĩa là Mộ thị đã được thương giới thừa nhận, phúc lợi cho nhân viên cũng theo đó mà cao hơn nhiều.

Mộ Hữu Thành rất vui vẻ, không quên mời một số lãnh đạo cấp cao một bữa cơm thân mật. Trong lúc hàn huyên trên bàn cơm, có người vô ý nhắc tới tổng giám đốc của Hạ thị – Hạ Thanh Hòa, nói hai nhà Mộ – Hạ có quan hệ không tồi, cũng nhờ Hạ tổng ra mặt nói vài câu mà chuyện lên sàn của Mộ thị mới suôn sẻ thế này.

Ăn xong, Mộ Hữu Thành ngồi trong xe, im lặng suy nghĩ. Bản thân ông và Hạ Thanh Hòa của Hạ gia chẳng có quan hệ gì, thỉnh thoảng gặp cũng chỉ gật đầu tỏ ý chào hỏi mà thôi, dù ông có cố tình muốn làm quen thì người ta cũng chẳng quan tâm. Thế mà bây giờ, người nói đỡ cho ông lại là hắn.

Vì vậy... chỉ có thể là Mộ Tiêu Vân mà thôi. Tiêu Vân là bạn tốt với cậu hai nhà họ Hạ, có nhờ Hạ Thanh Hòa giúp cũng dễ dàng hơn nhiều... Do dự mãi, Mộ Hữu Thành mới nhấc máy gọi cho con trai. Khi bị phóng viên bám theo, ông sợ y lại khó chịu chuyện ông tái hôn với Diêu Tinh Tinh nên vẫn chưa dám gọi.

Tám giờ tối.

Mộ Tiêu Vân trần truồng nằm trên giường, hai mắt đẫm nước nhìn người phía trên mình: "Anh, đủ... Đủ rồi..."

Hai chân y đã run đến nỗi không còn sức để quấn lên eo Hạ Minh Hòa, nhưng hắn lại càng ra vào mạnh hơn. Gần đây, mỗi khi lên giường, hắn luôn rất sung sức, sung đến nỗi làm y muốn hụt hơi. Vì lo cho thân thể của y nên Hạ thiếu không yêu cầu tối nào cũng phải làm, nhưng mỗi khi làm là làm rất nhiều lần... Hơn nữa, chẳng hiểu hắn học được mấy tư thế kỳ quái này ở đâu, ép đến nỗi xương cốt y như gãy rời.

Mộ Tiêu Vân tự nhận đời trước mình sống khá là phóng túng thoải mái, nhưng về chuyện giường chiếu thì y lại khá truyền thống, dù là làm ở đâu thì vị trí trên dưới luôn là bất biến. Nhưng mà...

"Chưa đủ, Vân Vân, anh còn muốn nữa... Vân Vân..." Giọng nói trầm khàn rủ rỉ bên tai y, lặp đi lặp lại.

Mỗi lần nghe thanh âm ấy, nghe cái tên thân mật ấy, y lại thấy như mình đã bị chinh phục.

Mộ Hữu Thành kiên nhẫn ngồi chờ trong xe. Điện thoại của Mộ Tiêu Vân không ngừng rung lên, nhưng chủ nhân của nó giờ còn hơi đâu mà để ý tới – va chạm mãnh liệt trong cơ thể làm thần trí y dần dần tan rã.

Giữa cơn mơ màng, y âm thầm quyết tâm – mình nhất định phải rèn luyện cơ thể, nhất định!

Rút khỏi Mộ Tiêu Vân, Hạ thiếu nhìn thứ – gì – đó của mình chảy ra khỏi người bà xã, nhất thời cảm thấy thỏa mãn vô cùng – tựa như Vân Vân sắp mang thai em bé của họ đến nơi vậy. Nghĩ vậy, hắn lại nhìn chằm chằm vào bụng y, nghĩ – nếu hắn bắn nhiều hơn một chút thì có phải bụng bà xã sẽ lớn lên không?

Nhưng may là hắn chỉ nghĩ thế thôi. Hạ thiếu dịu dàng ôm bảo bối Vân Vân của mình vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi lại ôm y về giường, chuẩn bị ngủ.

Tâm trạng hôm nay của hắn sẽ hoàn hảo lắm, nếu không có cú điện thoại kia.

Nhìn cái tên hiện lên trên màn hình, lại nhìn khuôn mặt yên bình khi ngủ của bà xã, lần đầu tiên cho đến giờ – Hạ Minh Hòa nghe điện thoại của y, rồi bước vội ra ban công.

"Xin chào."

Giọng nam trầm khàn ở đầu bên kia làm Mộ Hữu Thành hơi ngẩn ra: "Cậu là.. người bạn kia của Tiêu Vân sao?" Nhớ ra con mình đang ở nhờ nhà bạn, ông liền hỏi.

"Phải." Hạ Minh Hòa chỉ nói một chữ, nghĩ thế nào lại bổ sung: "Vân Vân ngủ rồi, ông có chuyện gì không?" Thái độ của Hạ thiếu với ai như thế nào là còn tùy người. Một người đã làm tổn thương Vân Vân, lại hại bọn họ phải xa nhau năm năm trời, hắn lịch sự được thế này đã là tốt lắm rồi.

Mộ Hữu Thành nhận ra sự lạnh lùng trong giọng nói của đối phương, nhưng chỉ cho rằng đó là vì hai người không quen nên không nghĩ gì nhiều: "Bác là ba của Tiêu Vân. Nếu nó đang ngủ thì thôi, không cần đánh thức nó đâu... Cháu là cậu hai nhà họ Hạ mà Tiêu Vân hay nhắc đến phải không?" Người ngoài khi nhắc đến hai anh em Hạ gia chỉ có thể phân biệt bằng hai tiếng cậu cả cậu hai mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top