Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11-15

11.

Trong phòng chỉ còn Mộ Hữu Thành và Lý Ngải Thanh, không khí đột nhiên trở nên nặng nề. Mộ Hữu Thành kinh ngạc nhìn sự thay đổi của Lý Ngải Thanh. Ông chăm chú nhìn người phụ nữ này, bọn họ đã từng có một thời hạnh phúc. Những ngày túng thiếu phải vay mượn khắp nơi để trả nợ, cuộc sống tuy vất vả nhưng tình cảm vợ chồng lại vô cùng ấm áp.

Mộ Hữu Thành rất cảm kích Lý Ngải Thanh, người phụ nữ này vì ông mà cố gắng bao nhiêu, ông sẽ không bao giờ quên. Cho nên mỗi khi hai người cãi nhau, Mộ Hữu Thành luôn giữ im lặng. Dù ông không yêu vợ, nhưng ông vẫn biết bà tốt vô cùng. Chẳng qua là, mấy phần tốt đẹp đó không ngăn được sự yêu thích của ông với Diêu Tinh Tinh, không ngăn được sức hấp dẫn của thành phố này, và cả dã tâm của ông trong sự nghiệp.

Nhưng giờ đây, người phụ nữ luôn ầm ĩ suốt mười năm qua đột nhiên bình tĩnh ngồi nói chuyện với mình, Mộ Hữu Thành tuy rất bất ngờ, nhưng vẫn có chút hồi hộp.

Chuyển biến của Lý Ngải Thanh quá đột ngột, Mộ Hữu Thành không kịp thích ứng.

"Hữu Thành, chúng ta làm vợ chồng 16 năm. Năm 22 tuổi em gả cho anh, đến giờ là 37 tuổi, đời này em chưa từng được hưởng phúc." Nói tới đây, hai mắt Lý Ngải Thanh liền đỏ lên. Sự kiên cường bà luôn cố gắng ngụy trang trước mặt con trai, lúc này vì nhắc tới chuyện cũ uất ức mà hoàn toàn nứt vỡ.

Nước mắt rơi xuống từ hốc mắt bà, Lý Ngải Thanh nghẹn ngào, khẽ nức nở một tiếng.

Ngoài cửa, Mộ Tiêu Vân dựa vào vách tường, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt. Y dùng hết khí lực toàn thân ngăn không cho mình xông vào vì kích động.

"Giờ tôi đã có tiền, em có thể hưởng phúc." Mộ Hữu Thành không biết nên nói gì, mãi mới thốt lên được một câu.

"Ha ha..." Lý Ngải Thanh cười trong nước mắt: "Dù hiện tại anh có tiền, em vẫn không nỡ tiêu. Chỉ cần nhớ tới chúng ta từng vất vả túng thiếu như thế nào, em liền không thể tiêu được. Mẹ anh, em dâu em gái anh, bây giờ không ai không dùng hàng hiệu, mua quần áo không vài trăm thì cũng hơn một ngàn. Còn em, muốn mua đồ lót 100 đồng cũng phải do dự thật lâu..."

"Ngải Thanh." Lý Ngải Thanh rất tiết kiệm, ông biết.

"Cho nên, em không muốn tiếp tục cuộc sống vất vả như thế nữa."

"Em muốn ly hôn?" Thanh âm Mộ Hữu Thành hơi lớn, pha lẫn vài phần kinh hoảng: "Tôi không đồng ý."

Đúng vậy, dù cha mẹ anh em đều nói Lý Ngải Thanh quê mùa thiển cận, nhưng Mộ Hữu Thành chưa từng có ý nghĩ sẽ ly hôn với bà. Dù ông vẫn tiếp tục yêu thích Diêu Tinh Tinh, vị trí người vợ của Lý Ngải Thanh trong lòng ông vẫn không dao động.

Nghe Mộ Hữu Thành phản đối, Lý Ngải Thanh khẽ giật mình. Bà nghĩ hẳn là ông nên vui vẻ mới đúng.

"Không, em chưa nói muốn ly hôn, em không thể để Tiêu Vân nhỏ như vậy đã mất cha." Tình yêu sâu nặng đã từng ở trong lòng mẹ, có lẽ không thể quan trọng bằng đứa con trai: "Anh có biết trước khi anh đến, Tiêu Vân nói gì với em không?"

"Cái gì?" Nghe Lý Ngải Thanh nói không cần ly hôn, Mộ Hữu Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Nó nói, mẹ, ba mẹ có thể đừng cãi nhau nữa được không? Mỗi lần nằm mơ con cũng thấy hai người ầm ĩ mà tỉnh dậy." Lý Ngải Thanh nói từng chữ một rất rõ ràng. Bà vừa nói vừa nhìn Mộ Hữu Thành, nhìn ông nhíu mày lộ ra vẻ mặt đau khổ, giờ phút này, trong lòng bà bỗng sinh ra khoái cảm muốn trả thù.

"Tiêu Vân." Mộ Hữu Thành nói nhỏ. Là ông hổ thẹn với Lý Ngải Thanh, là ông làm tổn thương đứa nhỏ kia, nhưng giờ đây, ông và Lý Ngải Thanh đã không còn lối thoát. Diêu Tinh Tinh không danh không phận ở bên ông, ông yêu người phụ nữ đó, giữa bọn họ không chỉ có tình yêu mà còn có một Mộ Tiêu Lâm. Mộ Hữu Thành áy náy với Lý Ngải Thanh, nhưng đối với Diêu Tinh Tinh, ông cũng áy náy như vậy.

"Lần này tỉnh lại ở bệnh viện, em cảm thấy mình đã dạo qua Quỷ Môn quan một vòng rồi, cũng thông suốt được nhiều chuyện. Người sống lúc nào cũng có thể đối mặt với cái chết, huống gì em đã 37 tuổi. Nhưng Tiêu Vân vẫn còn nhỏ, vì nó, em nghĩ chúng ta nên thương lượng."

"Em muốn nói chuyện gì?" Mộ Hữu Thành hoàn hồn từ cơn áy náy.

-

12.

"Tiêu Vân còn nhỏ, nó cần một gia đình đầy đủ. Cho nên yêu cầu của em là, trước năm Tiêu Vân 25 tuổi chúng ta sẽ không ly hôn. Chờ khi nó được 25 tuổi, đã có lý tưởng của riêng mình, em đồng ý rời xa anh, thành toàn cho anh và gia đình kia." Lý Ngải Thanh nói rất nhỏ, nhưng trong phòng bệnh lặng ngắt như tờ này, Mộ Hữu Thành lại nghe vô cùng rõ ràng.

Tiêu Vân cần một gia đình, Tiêu Lâm cũng cần, nhưng không thể phủ nhận rằng yêu cầu của Lý Ngải Thanh là hợp lý.

"Thật xin lỗi."

"Em còn có một yêu cầu nữa."

"Em nói đi."

"Sau khi chúng ta ly hôn, em không thể đảm bảo anh sẽ đối xử công bằng với Tiêu Vân, cho nên em muốn cổ phần công ty Mộ thị của anh hiện tại, như vậy em sẽ không sợ Tiêu Vân phải chịu thiệt thòi. "

Mộ Hữu Thành bắt đầu cảnh giác, ông không ngờ Lý Ngải Thanh sẽ nói đến chuyện này. Thế nhưng mỗi câu mỗi chữ bà nói đều là vì lo lắng cho Tiêu Vân, lo lắng cho đứa trẻ vì ông ngoại tình mà tâm hồn từ nhỏ đã bị thương tổn.

So với Mộ Tiêu Lâm, thời thơ ấu Mộ Tiêu Vân còn không thoải mái hơn nhiều, Mộ Tiêu Lâm ít nhất vẫn được lớn lên trong sự thương yêu của cha mẹ.

"Bây giờ tôi có 70% cổ phần Mộ thị." Đồng thời Mộ Hữu Thành có chút nghi ngờ, tại sao Lý Ngải Thanh lại nghĩ tới điều này.

"Em muốn 30%. Chúng ta làm vợ chồng nhiều năm như vậy, hiện tại vì tương lai của con sau này, em đòi 30% cũng không quá đáng chứ?"

Mộ Hữu Thành trầm mặc một lúc, đừng nói là 30%, cho dù là 35% cũng không quá phận. Trong cuộc hôn nhân này, người sai trước là ông... Nếu ra tòa, dựa trên luật tài sản vợ chồng, Mộ Hữu Thành biết Lý Ngải Thanh có thể được đến 35%, nên ông rất cảm kích bà chỉ muốn 30%.

"Không quá đáng, khi nào em cần?"

"Em muốn nhanh chóng xử lý, nhưng anh có thể giữ bí mật không? Em không muốn người nhà anh biết chuyện này, cũng không muốn người đàn bà kia biết. Nhà anh lắm người nhiều miệng, còn người kia..." Lý Ngải Thanh không nói tiếp.

"Em yên tâm, tôi hiểu."

Sau khi hai vợ chồng bàn bạc xong, Mộ Hữu Thành rời đi. Hôn nhân trở thành giao dịch, giờ phút này tâm tình ông có chút thay đổi. Chính xác là, Lý Ngải Thanh chuyển biến nhanh đến nỗi ông không kịp thích ứng, giống như mực nước chênh lệch giữa lòng sông và mặt biển vậy.

Khi Mộ Hữu Thành đi ra, Mộ Tiêu Vân còn đứng ở ngoài cửa. Hai cha con nhìn nhau rồi cùng mở miệng.

"Con đã nghe hết sao?" Trên hành lang thật dài, bóng hai người trải trên sàn nhà bóng loáng, giờ phút này có thể nói là hòa hợp. Thế nhưng bao nhiêu năm sau, cha con trở mặt.

"Vâng." Mộ Tiêu Vân gật đầu.

Nhìn gương mặt non nớt của con trai, Mộ Hữu Thành càng hổ thẹn hơn: "Con có ý kiến gì không?"

"Con chỉ mong ba đừng tiếp tục thương tổn mẹ nữa." Nếu nói chuyện Mộ Hữu Thành hỏi một đứa trẻ 13 tuổi muốn gì có hơi không thích hợp, thì lời nói của Mộ Tiêu Vân bây giờ mới đúng là chấn động.

"Tiêu Vân?"

"Ba." Mộ Tiêu Vân dừng bước, ngẩng đầu nhìn người cha trẻ hơn rất nhiều của 15 năm trước, "Ba có hai đứa con trai, nhưng con chỉ có một người mẹ, mà mẹ con cũng chỉ có mình con. Cho nên, con xin ba đừng thương tổn mẹ nữa."

Lòng Mộ Hữu Thành rất đau đớn, ông im lặng không nói nên lời. Những lời này con trai nói ra làm ông rung động vô cùng: "Vậy chuyện xe của chú hai là sao?"

"Con sợ mẹ xảy ra chuyện nên mới mượn xe của chú."

"Tiêu Vân, con - một đứa trẻ 13 tuổi lái xe, con điên rồi sao? Con biết lái xe sao? Con có biết nó nguy hiểm cỡ nào không?" Mộ Hữu Thành đột nhiên tức giận.

Mộ Tiêu Vân nhìn phản ứng của ba, cười không tiếng động: "Ba, nếu con không biết lái xe, con làm sao dám? Ba yên tâm, con nhất định sẽ không để mình gặp nguy hiểm, vì con không muốn mẹ phải đau lòng." Mộ Tiêu Vân giao chìa khóa cho Mộ Hữu Thành: "Phiền ba trả lại chiếc xe này cho chú hai." Nói xong, y xoay người trở về phòng bệnh.

Tiêu Vân?

Mộ Hữu Thành không rời đi ngay, nhìn theo bóng lưng con mình. Đứa trẻ cao 1m63 là nhỏ gầy trong mắt Mộ Hữu Thành cao hơn 1m8, nhưng khoảnh khắc này, ông đột nhiên cảm thấy bóng lưng con trai rất đáng tin cậy.

-

13.

Năm sau, dưới sự chứng kiến của luật sư, Mộ Hữu Thành và Lý Ngải Thanh bí mật hoàn tất thủ tục chuyển cổ phần công ty bất động sản Mộ thị.

Quả nhiên là người đã từng chết một lần, tâm tình của Lý Ngải Thanh khi tỉnh lại nhìn thấy con trai ngồi bên giường, người khác không cách nào hình dung được. Cùng lúc ấy, cảm xúc trong lòng bà vô cùng hỗn loạn. Giờ đây Lý Ngải Thanh đã thông suốt chuyện giữa bà và Mộ Hữu Thành, không tiếp tục suy sụp nữa. Nhưng Mộ Tiêu Vân biết, vào những buổi tối khi y không nhìn thấy, bà luôn trộm rơi lệ một mình.

Đã làm vợ chồng suốt 16 năm, dù không phải là yêu đương mãnh liệt, nhưng trong tâm lý một người phụ nữ thôn quê, người chồng là trời là đất, mà bây giờ bà đã không còn.

Thế nhưng Lý Ngải Thanh rất nhanh tìm được việc làm mới, là Mộ Tiêu Vân đề nghị với bà, làm một hộ sĩ trong viện dưỡng lão. Công việc này cần giấy phép hộ sĩ chuyên nghiệp, chẳng qua Lý Ngải Thanh thấy việc này chẳng khác gì làm giúp việc. Tiền lương không cao, chỉ khoảng 2000 đồng một tháng, nhưng Mộ Tiêu Vân khá hài lòng với công việc này bởi vì ở đó, Lý Ngải Thanh vừa có thể tiếp xúc với nhiều người, có đối tượng để tâm sự, lại vừa tìm được công việc để làm, coi như là một công đôi việc.

Mà lễ khai giảng của Mộ Tiêu Vân cũng đến.

Mộ Tiêu Vân 13 tuổi vừa lúc vào lớp 8 . Ngày đầu tiên y tới trường, một đám trẻ con nghịch ngợm như khỉ lao vào nhiệt tình chào hỏi, làm Mộ Tiêu Vân với tâm hồn 28 tuổi không sao thích ứng nổi. Hơn nữa y cũng không có lòng dạ nào, y phải bắt đầu học lại cấp 2 đó! Cho nên, Mộ Tiêu Vân nghĩ muốn lên thẳng lớp 12, học xong khóa chính quy rồi ra nước ngoài mở rộng tầm mắt vài năm.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Mộ Tiêu Vân lập tức đi đến văn phòng cô chủ nhiệm.

"Em muốn nhảy lên lớp 12?" Cô chủ nhiệm họ Trương, năm nay khoảng 23 tuổi, là một cô giáo vô cùng xinh đẹp. Cô vừa mới tốt nghiệp đại học sư phạm thì được phân tới lớp của Mộ Tiêu Vân, bắt đầu dạy bọn họ từ đầu cấp 2 đến giờ đã được một học kỳ.

Cô giáo Trương rất yêu thích Mộ Tiêu Vân, thậm chí có chút thiên vị, vì học sinh này không những nhà có điều kiện mà thành tích học tập còn rất tốt.

Mộ Tiêu Vân học khá lệch. Ngữ Văn và Tiếng Anh của y luôn nằm trong top 10 toàn trường, nhưng với Toán và Hóa y lại luôn đứng nhất, mà môn của cô giáo Trương lại chính là Toán.

Toán và Hóa ở cấp 2 chiếm 150% tổng điểm, thành tích ở hai môn này ảnh hưởng rất nhiều đến kết quả cả năm. Vì vậy, vị trí đứng đầu của Mộ Tiêu Vân ở lớp là hoàn toàn xứng đáng.

Tuy vậy, cô giáo Trương cũng không nghĩ Mộ Tiêu Vân sẽ nhảy lớp, mà dù có nhảy, cũng không ngờ y lại muốn nhảy thẳng lên lớp 12. Chuyện này ở thành phố B, thậm chí là trên toàn quốc, e là chưa từng xảy ra.

"Cô giáo, thực ra em vẫn chưa nói cho cô biết. Hồi em học tiểu học, ba em đã mời gia sư đến dạy cho em toàn bộ kiến thức cấp 2, giờ đã dạy đến chương trình cấp 3 rồi. Cô cũng biết hoàn cảnh nhà em đấy, ba em chỉ có một người con là em, nên em muốn học đại học sớm một chút rồi đi du học vài năm, trở về kế thừa công ty của ba thật tốt." Mộ Tiêu Vân không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Cô giáo Trương nhìn y, không vội trả lời.

Tướng mạo Mộ Tiêu Vân được di truyền từ Lý Ngải Thanh, cực kỳ thanh tú. Gương mặt hơi ngẩng lên mang theo vài phần hoa đào, vì từ nhỏ được nuôi dưỡng rất tốt nên khuôn mặt nhỏ nhắn của y trắng bóc. Đứa trẻ này nếu được sinh ra ở thời cổ đại, nhất định sẽ là một công tử mặt hoa da phấn..

"Ba mẹ em có biết chuyện này không?" Cô giáo Trương nghĩ một chút, hỏi.

"Có, hồi nghỉ đông em đã nói qua với ba mẹ rồi. Nếu cần thiết, em có thể gọi mẹ đến đây một chuyến."

"Vậy em muốn chuyển đến trường nào?"

"Là một trường cấp 3 phụ thuộc trường mình." Câu trả lời của Mộ Tiêu Vân khá thông minh. Như vậy đối với ngôi trường này mà nói, chính là nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Hơn nữa nếu y thực sự đỗ, đó sẽ trở thành sự tuyên truyền tốt nhất cho trường, vạn nhất y trượt thì cũng không mất gì cả.

Đại học L thuộc hệ thống trường học cao cấp ở thành phố B, thậm chí là trên phạm vi toàn quốc. Có thể chất lượng giáo dục của nó không phải là tốt nhất, nhưng trình độ toàn diện của học viên và trang thiết bị của trường tuyệt đối là không nơi nào sánh bằng.

Trực thuộc đại học L có nhà trẻ, tiểu học, cấp 2, cấp 3 lên thẳng tới đại học, còn có chính sách du học dành cho sinh viên đã tốt nghiệp. Một tổ chức giáo dục vô cùng hoàn thiện.

Còn một chuyện nữa, gia đình mỗi học viên theo học ở L đại đa phần đều có điều kiện, cơ bản là ưu việt mười phần, vì lẽ này, trường không ngại thiết lập quan hệ tốt với gia đình sinh viên.

-

14.

Mộ Tiêu Vân rất may mắn, thành công nhảy từ cấp 2 lên cấp 3 trường L. Y may đến nỗi làm cho người ta hâm mộ ghen tị, làm cho chủ nhiệm ban đầu của y là cô giáo Trương lâng lâng như đang bước trên mây.

Toàn bộ giáo viên cấp 2 đều biết thành tích của Mộ Tiêu Vân rất tốt. Hồi học lớp 8, y tham gia một cuộc thi toàn quốc dành cho học sinh cấp 2, tuy không giành được vị trí quán quân nhưng cũng trở thành một trong hai á quân; làm khối trung học cơ sở cả nước chấn động.

Thậm chí khi cô giáo Trương đem bài thi ở trận đấu của y dán lên bảng thông báo, tất cả mọi người đều ngây dại. Cuối cùng phải một nhóm 12 người mới giải được đề bài đó, đẩy Mộ Tiêu Vân lên vị trí thần đồng.

Mộ Tiêu Vân không phải là một người cẩn thận, điểm của y không kém nhiều so với người đứng nhất, y thua chỉ vì lỡ sơ ý.

Mà bây giờ năm 13 tuổi, y lại một phát nhảy từ lớp 8 lên lớp 12. Lần này không chỉ làm khối trung học cơ sở náo động, mà còn làm khối trung học phổ thông càng thêm tò mò về người bạn học 13 tuổi này.

Dưới tình huống như vậy, Mộ Tiêu Vân được xếp vào lớp 12-1.

Chủ nhiệm lớp 12-1 là một thầy giáo già vừa cao vừa gầy, họ Cao, dạy môn Tiếng Anh. Có thể là đã nghe danh 'quốc bảo' tiểu Tiêu Vân từ trước, nên khi nghe tin y được phân tới lớp mình, ông liền vô cùng kích động.

Giống như lúc này khi nhìn vẻ mặt Mộ Tiêu Vân, mặt ông chỉ thiếu điều không nở ra hai đóa hoa xấu hổ. Cho nên không đợi Mộ Tiêu Vân mở miệng, thầy giáo Cao đã vỗ vai y nói: "Em Vân, nếu có vấn đề gì trong học tập thì cứ đến tìm thầy. Thầy họ Cao, là chủ nhiệm lớp em, dạy môn Tiếng Anh."

Đối với thầy giáo Cao nhiệt tình như lửa, Mộ Tiêu Vân chỉ mỉm cười, nụ cười ngây ngô của thiếu niên mang theo vài phần ngại ngùng nhu thuận: "Cảm ơn thầy, em nhớ rồi ạ."

Y bước vào phòng học của lớp 12-1. Giáo viên Ngữ Văn đang dạy bỗng ngừng lại, cả phòng học lặng ngắt như tờ, tất cả học sinh vốn đang trật tự nghe giảng liền đồng loạt nhìn về phía cửa.

Họ chỉ thấy, phía sau thầy giáo Cao mà họ quen thuộc là một nam sinh vai khoác balo.

Đối với nam sinh trung học đang ở tuổi dậy thì mà nói, người mới tới cao 1m63 có thể nói là thấp. Khuôn mặt người nọ rất thanh tú, lớn lên cực trắng, trắng kiểu non nớt mềm mại, vừa nhìn đã biết nhỏ tuổi hơn bọn họ rất nhiều.

Trường trung học phụ thuộc trường L có quy định học sinh trong trường nhất định phải mặc đồng phục, nhưng nam sinh này là ngoại lệ. Y mặc quần bò màu lam nhạt, áo lông màu trắng càng tôn lên màu da của y, đôi giày UGG đen tuyền, trong đứa trẻ thẳng thắn đơn thuần mang theo hơi thở thanh xuân của tuổi thiếu niên.

Đây rõ ràng là một thiếu niên xinh đẹp, khi lớn lên nhất định sẽ càng tuấn mỹ hơn.

Nhất thời phòng học vang lên tiếng thảo luận, thanh âm rất nhỏ, không làm ảnh hưởng đến người khác.

"Giới thiệu bạn học mới với mọi người một chút. Hẳn mọi người đã nghe tin đồn trong trường, bạn học mới này chính là người đã nhảy từ lớp 8 lên cấp 3 vào lớp của chúng ta, Mộ Tiêu Vân. Bạn Tiêu Vân còn nhỏ, lại vừa mới gia nhập đại gia đình này, hy vọng mọi người có thể chăm sóc bạn ấy nhiều hợn. "

Trên mặt Mộ Tiêu Vân mang theo nụ cười thản nhiên, thầy giáo Cao vừa dứt lời, y liền đơn giản giới thiệu bản thân: "Chào mọi người, tớ là Mộ Tiêu Vân, thật vui khi được đến đây." Thanh âm chưa dậy thì rất trong trẻo, giống như chính con người y, làm cho người ta cảm thấy thật nhẹ nhàng dễ chịu.

Sau đó là tiếng cả lớp vỗ tay, không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt. Năm đó, học sinh nhảy lớp 13 tuổi này mang lại cho khối cấp 3 một động lực học tập thật lớn.

Vì đột nhiên có học sinh mới, không tiện sắp xếp chỗ ngồi, mà hiện tại còn là giờ lên lớp, cho nên Mộ Tiêu Vân được phân tới bàn học cuối cùng. Thật trùng hợp, ở bàn kia cũng chỉ có một người, chỗ còn lại đang trống.

Khi Mộ Tiêu Vân bước tới, tầm mắt của y và đối phương gặp nhau. Trái tim đập mạnh lên một chút, không rõ là cảm giác gì, y chỉ cảm thấy người bạn cùng bàn tạm thời kia thật chói mắt quá.

-

15.

Ánh mắt của đối phương rất sâu, nơi đáy mắt có sự lạnh lùng không gợn chút sợ hãi. Khuôn mặt của người đó vô cùng tuấn mỹ, có một loại cảm giác khiến người ta phải chói mắt.

Thế nhưng rất nhanh, đối phương đã lười biếng thu hồi ánh mắt. Cái nhìn kia, Mộ Tiêu Vân biết người cùng bàn ấy không phải đang đánh giá y, mà đơn giản chỉ là nhìn mà thôi.

Rất nhiều năm sau, hai người đã thân thiết vàyêu nhau, ở chung một chỗ rồi, nhớ về lần đầu gặp gỡ liền không nhịn được mà cười nhạo đối phương. Duyên phận, chính là như thế.

Khi đó, Mộ Tiêu Vân ôm lấy Hạ Minh Hòa, ôm người đàn ông với linh hồn nhỏ hơn mình 11 tuổi, cảm thấy thật hạnh phúc. May mắn, đời này y có hắn.

Có dù người đàn ông này miệng lưỡi ác độc, mỗi lần lên giường đều không tiết chế, lại luôn bá đạo công khai quyền sở hữu của mình, thế nhưng hắn đợi y, là thật lòng yêu y, yêu đến mức trái tim phát đau.

Thật sự là may mắn, đời này y có hắn.

Mộ Tiêu Vân nhẹ nhàng đặt túi sách lên bàn, vừa định kéo ghế ra ngồi xuống thì Hạ Minh Hòa ngồi bên trong đột nhiên đứng lên.

Phút chốc, ánh mắt cả lớp đổ dồn về phía họ.

Lúc này Mộ Tiêu Vân mới nhận ra người bạn này rất cao, ít nhất cũng phải 1m80.

"Cậu ngồi trong." Thanh âm thiếu niên đã dậy thì không giống giọng đàn ông trưởng thành trầm thấp đến nặng nề, nhưng lại có một loại từ tính không thể kháng cự bên trong. Rơi vào tai Mộ Tiêu Vân, nó lành lạnh, mang theo chút hơi ấm của mùa xuân, hơi lạnh lùng.

Lông mày tinh xảo nhíu lại, ánh mắt thoáng ẩn hiện ba phần hoa đào nhìn Hạ Minh Hòa, tỏ vẻ nghi hoặc.

"Phiền phức." Phun ra hai chữ, Hạ Minh Hòa ôm sách vở của mình trên bàn đi ra.

Mộ Tiêu Vân yên lặng đặt balo lên bàn trong rồi ngồi xuống. Hạ Minh Hòa chỉ đơn giản nói hai chữ phiền phức, nhưng y đã hiểu. Người ta bộ dáng cao lớn, tay dài chân dài, nếu để hắn ngồi chỗ bên trong dựa vào tường, không chỉ là không gian chật hẹp mà ra vào cũng phiền toái.

Không có sóng gió gì, ổn định vô cùng nhanh. Mộ Tiêu Vân định bỏ túi sách vào ngăn bàn,nhưng khi nhìn đến túi xách hiệu Nike, y không tiếng động đóng ngăn bàn lại rồi rút sách giáo khoa Văn ra, chăm chú nghe thầy giáo giảng bài.

Nghe mãi, Mộ Tiêu Vân dần thất thần, ánh mắt trôi ra bên ngoài cửa sổ. Trong mắt y không có tiêu điểm, chớp chớp mắt, cho tới giờ phút này y mới có thể xác nhận rõ ràng, thực sự mình đã quay trở lại quá khứ rồi.

Y đã từng trải qua tuổi trẻ này một lần, nhưng bây giờ sống lại, y biết kết quả sẽ không giống như đời trước.

Rốt cục là không giống như thế nào ?

Mộ Tiêu Vân nheo mắt lại, trong đáy mắt bắn ra tia cười nhạo, khóe miệng cười như không cười có vài phần quỷ quyệt.

Hạ Minh Hòa cảm thấy hơi khó chịu, hắn là người có cảm giác chiếm hữu lãnh thổ rất cao, tuyệt đối không quen có người bên cạnh mình, đặc biệt còn là một bạn học nhỏ mới 13 tuổi. Dư quang khóe mắt khẽ liếc đối phương, Hạ Minh Hòa run lên, khuôn mặt người bạn nhỏ này khi nhìn nghiêng thật kỳ quái.

Hạ Minh Hòa thích sự xinh đẹp, khi thấy những thứ như vậy hắn hẳn sẽ nhìn thêm vài lần. Cho nên hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, sườn mặt của bạn học nhỏ này không phải rất kỳ lạ, mà là rất đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top