Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

121-125

121.

Tại đại hội cổ đông, Lý Đức Quân cầm đầu nói, Mộ Hữu Thành không phải không nghe được. Mặc kệ là minh bạch hay ám chỉ, đều ám chỉ lần công ty được niêm yết là nhờ có Mộ Tiêu Vân.
Nhi tử có bản lĩnh, Mộ Tiêu Vân hắn là rất cao hứng, nhưng nghĩ đến cuộc điện thoại của Diêu Tinh Tinh hôm đó, Mộ Hữu Thành liền không cao hứng nổi. Mấy ngày nay, ông không gọi cho Mộ Riêu Vân bởi vì trong lòng có chút phiền, thậm chí ngay cả Diêu Tinh Tinh ông cũng ít nói chuyện.
Nhưng rõ ràng những lời mấy lời những người kia nói nghe thực không thoải mái, nhưng Mọi Hữu Thành vẫn có chút xúc động muốn gọi cho Mọi Tiêu Vân.
Đi vào thương trường nhiều năm như vậy, trừ bỏ việc trong nhà, ở thương trường,Mộ Hữu Thành không phải là người không có đầu óc. Tính tới bất động sản Mọi thị vừa mới niêm yết, hiện tại đang thịnh vượng, nhưng công ty bất động sản ở Mộ thị khá nhiều. Không tính đệ nhất Hạ thị , còn có đệ nhị, đệ tam, so với Mộ thị đều tốt hơn.
Cứ như vậy, thì bọn hắn lấy gì cùng người ta so sánh, lần này đấu thầu thì lấy gì tin tưởng.
Đấu thầu chỉ là mặt người, bên trong ai không biết là đều có dựa vào quan hệ.
Mộ Hữu Thành cầm lấy điện thoại, tưởng dễ dàng, nhưng điện thoại trong tay lại rất nặng. Ông không thể nào mà cứ như vậy gọi cuộc gọi kia, Ông sợ mình không khống chế được cảm xúc mà chất vấn nhi tử,tại sao phải làm những việc như vậy ? Nghĩ nghĩ, Mộ Hữu Thành gọi điện cho nhân viên chính phủ có chút quan hệ, hỏi đối phương có thời gian cùng hắn ăn bữa cơm. Đây là trong lòng biết rõ sự tình, nhưng nhân viên chính phủ kia lại từ chối, nói đã có hẹn.

Cứ như vậy bị từ chối một hai cái, làm cho Mộ Hữu Thành biết được công trình đợt này tranh giành có chút kịch liệt.Tựa vào ghế da thượng hạn, Mộ Hữu Thành mệt mỏi nhắm mắt lại.Đông, đông, đông.Tiếng đập cửa vang lên, Mộ Hữu Thành ngẩng đầu nhìn lạị, thì ra là chính mình vừa rồi vào văn phòng không đóng cửa, mà trợ lý Thái tiểu thư giờ phút này đang đứng ở cửa chào hỏi :" Mộ đổng, Mộ phu nhân gọi điện thoại, nói muốn trò chuyện cùng ngài, đồng thời hỏi ngài muốn ăn cơm trưa hay không "." Ngươi nói ta đang bận công tác..." Nói đến một nửa lại đình chỉ, nghĩ đến Diêu Tinh Tinh đang mang thai, Mộ Hữu Thành lạu sửa miệng, " Đem điện thoại kết nối vào đi ..... Alo, Tinh Tinh "." Vừa rồi điện thoại ông luôn bận, tôi quấy rầy ông sao ?" Thanh âm Diêu Tinh Tinh ôn nhu, làm cho Mộ Hữu Thành có một cảm giác ác cảm. Mỗi lần gặp bà, nghe thấy âm thanh của bà làm cho ông nhơ đến ngày hôm đó. Thế cho nên vài ngày, Mộ Hữu Thành không muốn về nhà, không muốn đối mặt với bà, thế nên tăng ca đến khuya.Nhưng hiện tại, thê tử ân cần thăm hỏi làm cho ông cảm thấy bản thân không có trách nhiệm. Rõ ràng nói sẽ cung cấp cho đứa bé một gia đình ấm áp, một gia đình không tranh luận, nhưng chính mình lại làm không được." Ân, trước đó mới mở đại hội cổ đông, thảo luận về sự tình của công trình, còn phải tìm kiếm mối quan hệ để hỏi một chút " . Mộ Hữu Thành đơn giản nói một chút, " Hôm nay, đứa bé trong bụng lại nháo sao ?"" Nó biết tôi mang thai vất vả nên đương nhiên rất ngoan, nhưng nó lại sinh khí, ba ba dạo này bận quá, không thể bồi nó ", Diêu Tinh Tinh trêu chọc vài câu. Bà đương nhiên biết nhân tố khiến vợ chồng như vậy ở nơi nào, mà bà cũng khẳng định, Mộ Hữu Thành sẽ đứng bề phía mình. Nếu như là lúc trước thì bà không dám cam đoan, nhưng hiện tại trong bụng bà có hài tử, mà đứa nhỏ này chính là vương bài tốt nhất." Tinh Tinh, xin lỗi, gần đâu thật sự bận " Mộ Hữu Thành hơi nhíu mày, gần đây đích thực ông làm quá phận, phải biết dựng phụ trong thời gian này hay tưởng tượng này kia. Hơn nữa, nếu dựng phụ tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của bảo bảo.Nghĩ đến đây, Mộ Hữu Thành lập túc đứng dậy:" Giữa trưa tôi tới đón bà, đi nơi nào ăn cơm ?"" Không cần, tôi tự lái xe đi, ông tới đón tôi thì sẽ mất thời gian. Tôi chỉ muốn ông nghỉ ngơi, gần đây đi sớm về trễ, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, cho nên tôi biết ông bận, cũng không muốn quấy rầy ông ". Diêu Tinh Tinh nói nghe rất hay, đem sự thấu tình đạt lý bày ra đúng chỗ " Mang thai khẩu vị không tốt, cũng không thể ăn đồ vật nhiều dầu mỡ, chúng ta hôm nay ăn cháo thì thế nào ?"" Đương nhiên là tốt, bà muốn ăn cái gì thì ăn cái đó " Mộ Hữu Thành đầy miệng đáp ứng. B thị nổi danh cháo Tiều, cho nên ở đây gặp người quen cũng không quá ngạc nhiên. Giống như hiện tại Mộ Hữu Thành cùng Diêu Tinh Tinh lúc ăn cơm đụng phải Mộ Tiêu Vân cùng Quý Mộc.Mộ Hữu Thành biết quan hệ của họ rất tốt, ông chỉ biết năm năm trước biết Quý Mộc giúp Mộ Tiêu Vân khi visa có vấn đề. Nhưng quan hệ thế nào mà Quý Mộc lại nguyện ý làn người đảm bảo cho Mộ Tiêu Vân. Kỳ thật lúc ấy Mộ Hữu Thành nghĩ sai. Lúc ấy, Quý Mộc và Mộ Tiêu Vân chỉ là mối quan hệ bình thường." Ba ba cùng mẹ kế của em " Quý Mộc mà người đầu tiên nhìn thấy họ, hai chữ mẹ kế này của hắn có ý trêu chọc một chút. Bất quá, Quý Mộc cùng Mộ Tiêu Vân đều biết là trêu đùa.
Mộ Tiêu Vân nguýt hắn :" Anh hai đi tới đâu đều có tâm tình xem cuộc vui, em có nên hay không, biểu diễn một vở kịch ?" Nói xong liền đi nhanh đến bàn Mộ Hữu Thành.
Mộ Hữu Thành cùng Diêu Tinh Tinh nhận thấy được có người đến gần mình, mới nhìn thấy là Mộ Tiêu Vân. Mộ Hữu Thành theo bản năng nhìn Diêu Tinh Tinh,thấy Diêu Tinh Tinh nở nụ cười, tiếp đón :" Tiêu vân, trùng hợp thật, cũng tới ăn cháo sao ?"
Mộ Hữu Thành cũng nói theo :" Nếu chưa ăn thì cùng ba ba ăn đi. Khó được Quý thiếu cũng ở đây, năm năm trước giúp Tiêu Vân ra nước ngoài, còn chưa có hảo hảo mà cảm tạ ".
" Mộ đổng khách khí, ta xem Tiêu Vân như em trai, nếu là việc của em trai ương nhiên ta sẽ không từ chối, mà ngài là ba ba của hắn, trước mặt trưởng bối, đương nhiên vãn bối phải mời khách " Nói xong Quý Mộc chỉ động gọi người mang thêm hai vị trí lại thêm bát đũa.
Mộ Tiêu Vân tự nhiên sẽ không cự tuyệt, Quý thiếu gia đang nhập vai diễn, cậu cao hứng còn không kịp. Mà Mộ Hữu Thành thấy tâm tình Mộ Tiêu Vân hôm nay rất tốt, làm cho tâm rốt cuộc cũng buông xuống. Ông thậm chí tưởng, có lẽ sự tình đêm đó, là tính trẻ con Mộ Tiêu Vân nổi lên một chút, không phải là không gây ra sự tình gì sao?
" Quý thiếu khách khí như vậy, ta cũng phải người keo kiệt , cảm tạ Quý thiếu đã chiếu cố Tiêu Vân, ta trước mời ngươi một ly ". Mộ Hữu Thành giơ ly rượu lên. Ông vốn là người có cá tính sảng khoái, nhưng người này thiếu hụt mộ chỗ là không xử lý tốt mối quan hệ trong gia đình.
Mới có thể làm cho về sau hối tiếc không kịp.
" Không vấn đề, ta cũng kính ...."
" Anh hai dạ dày không tốt, không thể uống rượu " Mộ Tiêu Vân nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, " Đều là người một nhà, lấy trà thay rượu cũng tốt. Cũng không phải ra ngoài gặp khách, làm trọng đại như vậy làm gì ".
Ngôn ngữ Mộ Tiêu Vân đối với Quý Mộc thật thân thiết. Thậm chí, thời điểm nói đến dạ dày Quý Mộc không tốt, ánh mắt có chút khẩn trương , có thể cảm nhận được giao tình giữa họ không ít. Mà loại cảm giác nhi tử quan tâm này, Mộ Hữu Thành không nhớ rõ thời điểm nào đã có. Không, ngày đó ông uống rượu quá nhiều, thời điểm Mộ Tiêu Vân đưa ông về đã có. Lần đầu tiên nhi tử về nước gặp mặt, thời điểm đưa ông đồng hồ, tựa hồ cũng có.
Trong lòng Mộ Hữu Thành tràn đầy nhớ tới nhi tử của mình tốt, ông thậm chí có chút hâm mộ Quý Mộc, bởi vì nhi tử đối mặt với mình, chưa bao giờ là cái dạng này.
" Tốt xấu gì ta cũng là anh trai, thế nhưng bị em trai quản giáo, bất quá người bệnh không phản đối quyền lợi " Quý Mộc vừa nói vừa hướng Mộ Hữu Thành xin lỗi :" Mộ đổng giáo dục Tiêu Vân thật tốt, em ấy rất hiểu chuyện, cũng chiếu cố người rất tốt. Mấy hôm trước, ta thân thể không khỏe, đều là em ấy chiếu cố ".
" Quý thiếu quá khen "Trong thiên hạ này không có cha mẹ nào không thích nghe người ta khen hài tử của mình, Mộ Hữu Thành cũng như vậy. Cho dù đưa bé này, phần lớn không phải ông giáo dục, nhưng giờ phút này, bất luận cha mẹ nào cũng không phỉ bỏ loại vinh quang này.
" Ta nghĩ, Tiêu Vân xuất sắc như vậy, tương lai, công ty Mộ đổng là em ấy kế thừa sao ?" Quý Mộc đột nhiên chuyển đề tài hỏi.
Tay Diêu Tinh Tinh đang cầm thìa bỗng khựng lại, trên mặt lộ ra biểu tình cứng ngắt, nhưng rất mau trở lại bình thường. Đang cùng Quý Mộc trò chuyện nên Mộ Hữu Thành không phát hiện, nhưng Mộ Tiêu Vân đang chú ý tới bà thì thấy nhất thanh nhị sở.
Khóe môi gợi lên ý cười châm chọc, trong lòng Mộ Tiêu Vân khinh thường : tại thời điểm Mộ Hữu Thành hai bàn tay trắng, nhìn bà sẽ ở cùng ông ta thế nào ?
Cái gọi là tình yêu kia, chỉ dùng lấy cớ mà thương tổn mẹ cậu, còn có thể tiếp tục sao ?
" Đó là đương nhiên, chờ Tiêu Vân tốt nghiệp, ta tính toán cho nó đến công ty thực tập một thời gian, sao đó là đem công ty giao cho nó " Mộ Hữu Thành trực tiếp trả lời, dù đang gặp phải vấn đề của Mộ Tiêu Vân cùng Diêu Tinh Tinh nhưng ý tưởng đem công ty giao cho Mộ Tiêu Vân vẫn không thay đổi.
" Phải không ? Vậy thật đáng tiếc ". Quý Mộc thở dài.
" Ý của Quý thiếu là gì ?" Mộ Hữu Thành không hiểu.
Quý Mộc không trả lời ngay mà cầm chiếc đũa thảnh thơi ăn cơm. Khí thế của Quý Mộc có lẽ không mạnh bằng Hạ Thanh Hòa, nhưng cũng không có nghĩa là kém hơn Hạ Thanh Hòa. Hạ Thanh Hòa là một người sắc bén, còn Quý Mộc là một người lười nhác, bởi vì loại hình bất đồng nên làm bạn bao nhiêu năm vẫn chưa một lần cãi nhau. Nhưng mà cấu kết với nhau làm việc xấu thì trãi qua không ít.
Nhưng đó đều là điên cuồng lúc thiếu niên.

122.

Không chỉ Mọi Hưu Thành mà Diêu Tinh Tinh cũng muốn biết Quý Mộc có ý gì, Mà Mọi Tiêu Vân không nghĩ tới Quý Mộc nói ra lời này cũng đồng dạng muốn biết.
" Nếu ngày đó Mộ đổng đem Tiêu Vân đuổi ra khỏi nhà, công ty của ta sẽ giao cho em ấy ". Quý Mộc cười như không cười mà trêu chọc.
Mọi Hữu Thành đầu tiên là sửng sốt , lập tức cười nói :" Lời này của Quý thiếu ta nhớ kỹ, ta nhất định sẽ không đem cơ hội này tặng cho quý công ty ". Tâm tình Mộ Hữu Thành bây giờ thực tốt.
" Đúng rồi. Bất động sản Mộ thị được niêm yết ta còn chưa chúc mừng, ta ở đây đều bất động sản Mộ thị ngày càng phát triển ". Quý Mộc là một người nghĩ liền nói, nhìn như tùy ý trò chuyện nhưng thật ra mỗi câu nói đều có ý nghĩa sâu xa.
" Cám ơn, cám ơn ". Mộ Hữu Thành hưng trí, cũng nhịn không được mà nói về chuyện này, " Lần này công ty có thể niêm yết, nhiều ít là do tổng tài tập đoàn Hạ thị Hạ Thanh Hòa giúp đỡ, nếu không sẽ không có hy vọng ".
" Phải không ?" Quý Mộc lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, " Ta lần đầu tiên nghe thấy Thanh Hòa giúp đỡ người khác, tên kia bình thường đều lạnh lùng, nhưng mà...... cùng Tiêu Vân quan hệ rất tốt, Thanh Hòa hỗ trợ cũng là hợp tình, hợp lý. Mộ đổng cũng không cần nhơ kỹ, đây là việc nhỏ ".
" Thanh Hòa ?" Mộ Hữu Thành không biết Quý Mộc cùng Hạ Thanh Hòa là bạn tốt, " Quý thiếu cùng Hạ tổng là bằng hữu ?"

" Là cùng cãi nhau từ nhỏ đến lớn ". Quý Mộc vui đùa nói." Anh em tốt là đánh nhau mà thành ". Mộ Hữu Thành cảm khái , " Hơn nữa, anh em nào có tính toán ".Mộ Tiêu Vân nghe thấy, lại một trận khó chịu. Anh em không tính toán, chẳng lẽ vợ chồng có sao ? Anh em kết nghĩa còn quan trọng như vậy, vì cái gì mà khi đối mặt vợ mình lại cố tình xem nhẹ ?Vốn đang cười dối trá, biểu tình khinh thường Mộ Tiêu Vân lại càng thêm cứng ngắc. Hiện tại nghe được câu này, mặt của cậu lập tức kéo xuống, cậu cười thực ôn hòa :" Anh em đương nhiên quan trọng " Cậu đột nhiên nói câu đó.Cái gì ?Ba người lập tức nhìn về phía Mộ Tiêu Vân. Mộ Tiêu Vân thản nhiên mở miệng :" Anh Quý là anh hai của con, tình anh em này tất nhiên quan trọng ".Quý Mộc cười khẽ :" Anh biết em tốt ". Giống như an ủi tiểu bằng hữu mà vỗ vai cậu.Mộ Tiêu Vân đẩy tay hắn ra, nhìn về Mộ Hữu Thành :" Bất động sản Mộ thị vừa mới niêm yết , nếu rèn sắt khi còn nóng, có thể bắt tay làm xông trình của chính phủ, đối với cơ hội phát triển sau này rất lớn ".Thấy Mộ Tiêu Vân chủ động nhắc tới chuyện này, Mọi Hữu Thành có chút ngoài ý muốn, sau áy náy là kinh hỉ, con trai quan tâm tới sự tình của công ty thì chẳng khác nào quan tâm ông, cho nên Mọi Hữu Thành vui sướng đều hiện lên nét mặt. Nhưng mà, ánh mắt của Diêu Tinh Tinh híp lại, bà biết Mộ Tiêu Vân đối với Mộ Hữu Thành rất quan trọng. Sự quan trọng này có lẽ còn hơn Mộ Tiêu Lâm vì ông đối với cậu áy náy quá sâu.Đêm hôm đó là bà cố ý nói, bà biết được thói quen làm việc và nghĩ ngơi của Mộ Hữu Thành, bà muốn Mộ Hữu Thành triệt để buông bỏ áy náy với Mộ Tiêu Vân, nhưng mà hôm nay, rốt cuộc vẫn là cha con ruột thịt, máu mau tình thâm, liều thuốc này hạ chưa đủ nhiều." Ân, ta có ý tưởng này, thời điểm đại hội cổ đông, bọn họ lần mày đều muốn giành lấy công trình của chính phủ, nhưng mà....." Mộ Hữu Thành dừng một chút, " Đây là việc lớn, con chỉ cần yên tâm mà đọc sách là được, việc học trong trường có áp lực gì không ?"Khóe miệng Quý Mộc co rúm vài cái, hắn thật muốn cười, nhưng lại liều mạng chịu đựng. Hắn rốt cuộc biết và cái gì mà quan hệ phụ tử lại cứng rắm như vậy. Nếu như nói sự tình năm năm trước là nguyên nhân, như vậy hiện tại Quý Mộc có thể khẳng định, đó cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu. Dù sao mỗi người đều có lập trường riêng của mình. Mà Quý Mộc nhận thấy, nguyên nhân chủ yếu là Mộ Hữu Thành làm cha thật thất bại, thật bại đến mức ông không biết gì về cuộc sống của con mình , một chút cũng không biết.Người có chút ánh mắt đều nhìn ra được, Mộ Tiêu Vân bất đồng với tuổi thiếu niên hiện tại, cậu so với bọn họ thành thục và có khí chất hơn. Một thiếu niên 13 tuổi lấy danh thiên tài mà vào B đại, Mộ Hữu Thành lạu hỏi đến việc có áp lực hay không sao ?Lời như vậy hỏi ra, không chỉ là để cho người ta chê cười, thậm chí là cảm thấy buồn cười, làm cha như thế nào mà chẳng hiểu biết con trai mình.Hạ Thanh Hòa cùng Mộ Tiêu Vân liên thủ đối phó Mộ thị, Quý Mộc có biết một chút, hai người bọn họ đã cùng Hạ Thanh Hòa bàn chuyện này.Hạ Thanh Hòa sẽ hỗ trợ, đây tuyệt đối là cánh tay hướng về mối quan hệ của gia đình, hơn nữa là Hạ đại thiếu gia thích xem cuộc vui.Nhưng mà trãi qua hôm nay, Quý Mộc khẳng định, Mộ Hữu Thành có thể ngồi trên chiếc ghế chủ tịch của Mộ thị là do ông trời ưu ái ông. Một hán tử thành thật, lại không hiểu đạo lý làm người. Phụ tử tranh đấu, không cần nhìn qua kết quả, Quý Mộc dám khẳng định, dù không có Hạ Thanh Hòa hỗ trợ thì Mộ Tiêu Vân cũng sẽ thắng." Việc học ờ trường không nặng, cơ bản chỉ là vui đùa, không có chuyện gì lớn ". Mộ Tiêu Vân trả lời." Vậy là tốt rồi, mệt thì cứ xin nghĩ, không cần tạo cho mình áp lực ". Phương thức quan tâm công thức hóa, cũng không giống như quan hệ cha con bình thường.
" Vâng, tôi biết ". Mộ Tiêu Vân cũng chẳng hề để ý mà trả lời, " Người mới nói công trình của chúng phủ làm sao ? Anh Thanh Hòa nói là Hạ thị lần này không tham gia đấu thầu, như vậy đối với công ty ai thì đây là một cơ hội tốt. Hơn nữa, loại chuyện đấu thầu này chỉ là tượng trưng, ai cũng biết là bên trong đã chỉ định công ty, cho nên tôi cảm thấy ba nên hướng đến người phụ trách công trình này mà xuống tay, mà không phải là những người bên ngoài ".
Mộ Hữu Thành nghe, trong lòng hết sức kinh ngạc. Ông lúc ấy chỉ nghĩ cùng người quen biết hỏi thăm một chút, lại không nghĩ rằng chỉ cần hỏi thăm tìm người phụ trách là được. Mười người bên ngoài không bằng nhân vật chính, nhưng mà :" Lần đấu thầu này, còn chưa có tin tức về người phụ trách công trình lần này ". Phải nói là bọn họ không thu được tin tức.
" Như thế không khó " Quý Mộc mở miệng, " Ta có thể giúp các người hỏi thăm ".
" Anh hai ?" Mộ Tiêu Vân nhìn hắn.
" Quý thiếu đồng ý hỗ trợ ?"
Quý Mộc gật đầu :" Tiêu Vân cũng gọi ta một tiếng anh hai, thì ta sao có thể không giúp ? Hơn nữa, Mộ đổng cũng nói, bất động sản Mộ thị về sau cũng lưu lại cho Tiêu Vân, như vậy, ta hôm nay giúp Mộ đổng chẳng phải là giúp Tiêu Vân về sau sao ?"
" Ha ha ha,.... Quý thiếu nói chuyện thật thú vị ", Mộ Hữu Thành dù có ngốc cũng nghe được ý trong lời nói của Quý Mộc. Nếu Mộ thị về sau có Tiêu Vân kế thừa thì sẽ có bọn họ chống lưng, nếu người kế thừa không phải Tiêu Vân thì thương trường về sau không biết sẽ thế nào.
Chính mình ngay từ đầu đã có ý để Tiêu Vân kế thừa công ty, hiện tại xem ra, quyết định này là đúng. Tiêu Vân tuy rằng còn nhỏ, nhưng mối quan hệ phát triển so với ông còn tốt hơn. Kỳ thật không chờ về sau, lấy quan hệ hiện tại của cậu mà nói đã xem như vô cùng tốt. Nhưng mà, Mộ Tiêu Vân vẫn còn trẻ, mà Hạ Thanh Hòa cùng Quý Mộc đã trưởng thành, rốt cuộc đầu óc vẫn kém hơn.
Mộ Hữu Thành đồng thời vui mừng, cũng có chút lo lắng, rất sợ Mộ Tiêu Vân sẽ học xấu. Trong lòng đã có chủ ý, về sau đến khuyên nhủ Tiêu Vân, tuy rằng Hạ gia cùng Quý gia rất đáng kết giao, nhưng bọn họ không phải người thường, mà là có nhiều người, làm gì cũng phải để ý.
Ăn cơm xong, Quý Mộc vốn muốn trả tiền nhưng Mộ Hữu Thành lấy cớ đi vệ sinh mà trả trước, Quý Mộc liền tùy ý.
Từ quán ăn đi ra, Mộ Tiêu Vân cùng Quý Mộc một nhóm, Mộ Hữu Thành cùng Diêu Tinh Tinh một nhóm rời đi. Từ lúc gặp nhau, Diêu Tinh Tinh trừ bỏ lúc đầu còn nói chuyện thì lúc sau, một câu cũng chưa nói.
Trên xe
" Mẹ kế của em đúng là một nhân vật lợi hại " Quý Mộc một bên lái xe, một bên trò chuyện. Một nữ nhân muốn lấy lòng con trai vợ trước, sẽ mở miệng nói tốt, giống như thời điểm bà khen Mộ Tiêu Vân, nhưng nữ nhân kia lại không mở miệng. Bất quá, đáy mắt bà dao động thì Quý Mộc tự nhận là thấy rất rõ ràng.
Nữ nhân kia không những lợi bại mà còn khôn ngoan.
" Rốt cuộc thì vẫn là nữ nhân thôi ". Mộ Tiêu Vân không phản bác nhưng lại khinh thường mà đánh giá.
" Đừng coi thường bà ta, ta thấy tâm cơ bà ta rất sâu, hơn nữa người im lặng luôn đáng sợ nhất. Tính cách của ba em lại không làm được chuyện lớn, ngược lại mẹ kế thì có thể. Khí trách thời xổ đại ba nghìn giai lệ của hoàng đế lại đấu tranh không ngừng, nữ nhân đối với quyền lợi thật cố chấp, cho tới bây giờ đều không cho nam nhân ". Quý Mộc vốn là hứng thú dâng trào, nhưng bấy đắc dĩ là hắn không tốt nghiệp khoa tiếng Trung, nên dù có ý tưởng thì cũng không thể sắp xếp câu từ hợp lí. " Hơn nữa, mẹ kế lại sinh được con trai, chuyện này rất quan trọng ".
" Không, trong bụng bà còn có một đứa ".
" A?" Quý Mộc nhướng mày, " Nữ nhân mang thai là khó đối phó nhất, vạn nhất bà ta giả bộ sanh non để đối phó thì làm thế nào ? Trong TV đều dùng loại tình huống này ".
" Ý của anh hai là...? Ta trước tiên là phải đem đứa bé trong bụng kia giải quyết ?" Mộ Tiêu Vân hỏi lại, thanh âm có chút thú vị.
" Đây là em trai hoặc em gái của em, em nhẫn tâm vậy sao ?" Quý Mộ cũng theo mà trêu đùa.
" Không hề gì, không phải là từ mẹ sinh ra, em đều không quan tâm ". Biết Quý Mộc trêu đùa, cậu cũng thuận theo mà nói.
" Em đem mẹ em trở thành gà mái sao ?"
" Nếu thật sự là gà mái thì tốt rồi ". Mộ Tiêu Vân thở dài.
" Làm sao vậy ?"
" Thời điểm mẹ sinh em, cũng không có được phẫu thuật, cho nên dựa theo tình huống bình tường thì mẹ có thể sinh đứa thứ hai. Kỳ thật em cũng hy vọng bà cùng cha dượng có thể sinh đứa thứ hai, nhưng y học lúc đó không phát triển, hơn nữa những người nông thôn sinh con đều không đến bệnh viện mà là mời bà mụ về. Tình hình cụ thể em không rõ lắm, tóm lại là về sau mẹ không thể sinh con nữa. Mà cha dượng trước khi gặp mẹ thì còn độc thân, cũng không có con, cho nên khi bọn họ cùng một chỗ thì chỉ có thể nhận con nuôi ". Mà nhận nuôi lại càng không có khả năng. Cho dù mẹ đồng ý thì cha dượng cũng sẽ không đồng ý.
Bởi vì đây là một sự bảo đảm cho cậu, để cậu có thể yên tâm.
" Cho nên em vì kế thừa sự nghiệp của cha dượng mà đi học y ?" Trong khoảng thời gian ở chung này, Mộ Tiêu Vân vì hắn chữa trị thân thể nên Quý Mộc đã biết được một chút.
" Kế phụ là bác sĩ tâm lý, em lại trời sinh không thể là một bác sĩ. Anh có biết là em đối với người lạ không có tính nhẫn nại. Cho nên chỉ học một ít. Em chuyên về khoa não, tại thời điểm cầm dao phẫu thuật người thí nghiệm, cái loại cảm giác này em vẫn còn nhớ rõ, tựa như là đang cầm dao giải phẫu kẻ thù, rất hưng phấn, rất kích động ". Mộ Tiêu Vân nói xong, cảm xúc dâng lên, hai mắt lòe lòe sáng.
" Tiểu Nhị, bình tĩnh một chút, anh không phải kẻ thù lại càng không phải đối tượng để em giải phẫu" . Quý Mộc nhắc nhở, hắn cảm thấy nếu thời điểm này Mộ Tiêu Vân có dao trong tay, khẳng định sẽ đem hắn giải phẫu.
" Em chỉ đối với nhân tài có hứng thú ". Mộ Tiêu Vân nguýt hắn một cái, " Yên tâm, từ năm năm trước em đã biết anh là một tai họa, tai họa lưu ngàn năm ".
Phốc...Quý Mộc cười ra tiếng:" Em đang nói chính mình sao ?"
Mộ Tiêu Vân không thể không cười, đang nói chúng mình sao ? Cũng có thể. Đời trước chính mình không phải là đứa trẻ ngoan, thậm chí đến việc hiếu thuận cũng không biết, cho nên cứ cho là một tai họa đi, nên mới lưu ngàn năm, lưu đến đời này. Nhưng Mộ Tiêu Vân biết, chúng mình phải cảm tạ ông trời rất nhiều, vì đã cho cậu cơ hội.
Nếu như đời trước, cậu kiêu ngạo, mới không tin trời đất, nhưng đời này cậu tin, bởi vì chúng cậu đã trãi qua.
" Anh hai, anh có tin là có kiếp sau không ?" Nghĩ nghĩ, Mộ Tiêu Vân hỏi.
" Chúng ta tin vào khoa học " Quý Mộc trả lời.
" Nhưng trên thế giới này có nhiều việc ngoài sức tưởng tượng mà khoa học không giải thích được " Mộ Tiêu Vân phản bác.
" Cho nên, em muốn nói điều gì ?" Quý Mộc thả chậm tốc độ lái xe, hắn cảm thấy Mộ Tiêu Vân có chuyện muốn nói.
" Nếu em nói, em mang theo ký ức của kiếp trước đầu thai đến kiếp này, anh tin không ?" 

123.

Quý Mộc nhíu mày :" Được, chứng ảo tưởng của thiên tài cũng khác hơn người bình thường, anh cũng có thể tiếp thu ". Hắn đem lời nói của Mộ Tiêu Vân xem như vui đùa. Tiếp đó, đạp chân ga, xe chạy như bay về đích đến.
" Tốt, ai kêu thiên tài cùng người thường có khoảng cách quá xa ". Mộ Tiêu Vân mỉm cười cho qua. Đừng nói Quý Mộc sẽ cho là cậu vui đùa, mà chính bản thân cậu, mỗi khi nhớ lại cũng nghĩ là mộng. Nếu không phải đã trải qua cảm giác đó, nếu là người khác hỏi cậu như vậy thì cậu sẽ cho rằng đầu óc người đó có vấn đề.
" Anh sẽ kêu cấp dưới thăm dò xem ai là người phụ trách công trình lần này của chính phủ ". Quý Mộc một bên lái xe, một bên nói.
" Chuyện này hà tất anh hai phải trợ giúp ? Có anh Thanh Hòa là đủ rồi ". Mộ Tiêu Vân cũng không cự tuyệt, mà là thuần túy cảm thấy Quý Mộc muốn vui đùa.
" Em ghét bỏ anh ?" Quý Mộc cố ý hỏi lại.
" Chỗ nào, anh là người gây phiền toái, một người coi như xong, hai người nhất định là đại phiền toái ". Lấy tính cách của Hạ Thanh Hòa và Quý Mộc, bọn họ giống nhau một phiền toái nhỏ là chỗ nào xoa hứng thú thì có bọn họ.
" Còn không nói là ghét bỏ ". Quý Mộc đưa Mộ Tiêu Vân đến B đại, " Sinh viên tốt, từ thời điểm em bước vào trường thì em cũng chỉ là sinh viên, những sự tình bên ngoài, không cần phải suy nghĩ ".
" Anh hai, lời này phải nói mình trước đã, phải nhớ kỹ nhé ". Mộ Tiêu Vân xuống xe, phất phất tay.
Dạy người phải dạy mình trước sao ? Bên trong xe, Quý Mộc ngồi thật lâu cũng chưa động. Đúng vậy, có một số việc, phát sinh trên người khác thì mình lại có thể đúng nói một cách dễ dàng nhưng một khi phát sinh lên người mình thì lại khó khăn.
Đột nhiên Qúy Mộc cảm thấy thật tịch mịch. Loại tịch mịch này kéo dài từ nội tâm tới hư không, tựa như hai đứa bé đứng dựa lưng vào nhau, bỗng nhiên mất đi một, sẽ cảm thấy không an toàn. Lấy điện thoại di động ra, nhìn một dãy số hiện lên, khi đến tên Doãn Hạo, Quý Mộc do dự một chút, xóa đi. Trước kia không xóa là cảm thấy chính mình không nên chấp nhất như vậy, học bộ dạng của nữ nhân nhân khi chia tay liền ném xuống tất cả những gì đối phương từng sỡ hữu. Hiện tại hắn xóa, là đại biểu cho việc hắn nguyện ý buông xuống tất cả những tưởng tượng tốt đẹp.
Chờ thời điểm Mộ Tiêu Vân quay đầu, xe đậu trước cổng trường đã không còn bóng dáng, Mộ Tiêu Vân nhìn địa phương trống trơn, đột nhiên nở nụ cười. Dạy người trước tiên phải dạy mình, không chỉ là nói cho Quý Mộc mà còn là nói cho chính bản thân cậu nghe.
-------------------
Hạ Minh Hòa căn cứ vào ý kiến của trợ lý, lại xem những phim của đạo diễn Hồ Phi, tuy rằng y đối với điện ảnh không hứng thú, cũng không biết đánh giá, còn đồng cho " thế giới song song " làm thành phim điện ảnh. Hiện tại bọn họ đang ngồi ở N thị mà thảo luận chuyện này.
Đây là câu chuyện Hồ Phi coi trọng, nhưng hắn làm đạo diễn là do nhà đầu tư yêu cầu. Nên lần này thảo luận có đại biểu cho nhà đầu tư, công ty giải trí Hải Thiên.
" Hạ nhị thiếu khỏe ".
Hồ Phi cho Hạ Minh Hòa ấn tượng đầu tiên là một người nghiêm túc. Từ bên ngoài nhìn thấy đây là người không nói nhiều nhưng làm việc nghiêm túc. Người này không cao, chỉ 173 cm, ngược lại bộ dạng thật sạch sẽ, dễ nhìn.
" Ngươi khỏe ". Hạ Minh Hòa vươn tay, lễ phép đáp lễ.
Hạ Minh Hòa đánh giá Hồ Phi thì Hồ Phi cũng đang đánh giá nhị thiếu gia của một gia tộc lớn ở B thị. Thực anh tuấn, mang đậm khí chất thiếu gia của gia đình thế gia, ánh mắt rất sâu nhưng cũng không giống những thiếu gia nhà giàu khác mà phô trương thế lực. Thân hình cao lớn, mặc kệ là khí chất hay ngoại hình, vừa thấy là biết đây là một người xuất thân từ gia đình giàu có.
Cùng đến với Hạ Minh Hòa còn có Viên Hạo cùng hai vệ sĩ. Hai vệ sĩ đứng ở một bên, còn Viên Hạo thì đứng cạnh Hạ Minh Hòa.
" Đây là luật sư của tôi -Viên Hạo, nếu hôm nay có thể thương lượng tốt, liền ký hợp đồng ". Hạ Minh Hòa nói rất đơn giản, Hồ Phi cũng biết tính cách của y.
" Tôi thì không có vấn đề nhưng nhà đầu tư còn đang trên đường đến đây. Nếu nhà đầu tư cùng Hạ nhị thiếu gia không có vấn đề gì thì chúng ta thuận lợi ký hợp đồng ". Hồ Phi mời Hạ Minh Hòa ngồi xuống, tự mình rót trà cho y. " Nhà đầu tư lần này là công ty giải trí của Lý Hanh, phụ trách lần này đệ đệ của Lý Hanh - Lý Tuyền. Hắn đang ở nước ngoài, vốn là hôm qua ngồi máy bay trở về nhưng có việc đột xuất nên chỉ có thể sáng sớm hôm nay ngồi máy bay trở về, hy vọng Hạ nhị thiếu không để ý ". Vài câu của Hồ Phi đã đem lý do Lý Tuyền đến trễ giải thích một lần, vừa không làm người sinh ra phản cảm, vừa không cảm thấy người này không giữ lời hứa. Dù sau về nước là bàn bạc chuyện này, đối với tổng giám đốc Lý Hanh mà nói thì tương đương với trình độ coi trọng của dự án này.
Hạ Minh Hòa là một người luôn tuân thủ thời gian, y nếu đã hứa thì sẽ đến đúng giờ, tuyệt đối không đến trễ. Nhưng chuyện hôn nay, không đợi tâm tình y trầm xuống thì Hồ Phi đã giải thích nên y cũng có thể lý giải.

" Tại sao Hồ đạo lại coi trọng quyển sách này ?" Hạ Minh Hòa hỏi. Cho dù đã nghe lý do mà Vệ Lý thuật lại.
" Kỳ thật lần đầu tiên nhìn quyển " thế giới song song " là rất ngẫu nhiên, bởi vị con trai của người bạn rất thích xem, cho nên tôi cũng tùy ý mà lật vài tờ. Nhìn lời mở đầu, cũng không xem tiếp nữa, lúc đó cảm thấy cũng không có gì đặc biệt, hy vọng Nhị thiếu không tức giận ". Hồ Phi mang theo ý xin lỗi.
" Không đâu ". Hạ Minh Hòa đem chuyện này đuổi khỏi suy nghĩ, không ai có thể làm cho mọi người đều thích mình, huống chi sách chỉ là một ý tưởng khác của con người, nên càng không có khả năng.
" Sau đó, có một lần, tôi đang đi trên đường, thấy một đám người tụ lại, không biết là xảy ra chuyện gì, lại đột nhiên nhớ tới phần mở đầu của " thế giới song song " , tôi nhất thời suy nghĩ, nếu tôi đi dọc theo con đường thì có thể hay không mà xuất hiện một người giống tôi như đúc, đứng ven đường mà gọi tôi. Cho nên tôi liền điên cuồng mà chạy đến tiệm sách, mua bộ sách này nhưng nó lại không được xuất bản nữa. Tôi lại mượn bạn để xem. Trong ấn tượng, chỉ có thời điểm có mối tình đầu xuất hiện thì tôi mới kích động như tiểu hài tử ". Hồ Phi nói thực xuôi tai.
Có một loại sách, có lẽ tại thời điểm đọc không có cảm giác gì , nhưng lại có một ngày, người đi dọc trên đường hoặc đang ngồi trên xe bus mà bỗng nhiên nhớ tới, sách này có một loại mị lực.
Mà quyển sách Hồ Phi đang nói chính là quyển sách của Hạ Minh Hòa " thế giới song song ", có mị lực là một đánh giá khá cao, so với bất luận từ ngữ khen ngợi nào cũng êm tai, giản dị, chân thành hơn.
" Cám ơn ". Sắc mặt Hạ thiếu gia dịu đi một chút, không giống mặt lạnh băng như vừa rồi. " Nhân vật chính tìm được người thích hợp chưa ?" Vân Vân đã nói qua, đạo diễn tuy quan trọng nhưng diễn viên chính cũng quan trọng không kém, nhân vật chính phải thả hồn vào kịch bản, dù đạo diễn có giỏi cách mấy thì nếu diễn viên không có cảm xúc thì bộ điện ảnh cũng như vật phế đi.
" Trong lòng tôi cũng chọn được mấy người, ngược lại, mời Hạ thiếu gia tham gia tuyển chọn, dù sao ngài cũng là tác giả, ngài sẽ hiểu rõ hơn về nhân vật.
" Ân ". Sẽ gọi thêm Vân Vân, Hạ Minh Hòa nghĩ thầm.
Đông đông đông........
Tại lúc hai người đang trò chuyện, cửa phòng bị gõ vài tiếng, chỉ thấy một nam nhân phong trần mệt mỏi đứng ở ngoài cửa, hắn có chút thời hổn hển, đủ thấy vừa rồi người này tranh thủ chạy cho kịp thời gian.
" Ngại quá, để mọi người đợi lâu, tôi là Lý Tuyền ". Nam nhân ước chừng ba mươi tuổi, nhanh chân tiến vào. Tuy rằng rất mệt nhưng không hao tổn gì về phong độ của hắn.
Lý Tuyền là một người rất phong độ, có lẽ cùng thân phận và hoàn cảnh của hắn có liên quan, nhưng một người như vậy, lấy tư thái này xuất hiện, cho dù bị trễ nhiều thời gian thì người ta cũng không trách tội. Đầu tiên, Lý Tuyền nhìn bề phía Hạ Minh Hòa mà vươn tay :" Ngươi khỏe, ta cùng Thanh Hòa có quen biết nhưng đây là lần đầu gặp mặt Nhị thiếu ".
Hạ Minh Hòa cũng vươn tay :" Ngươi khỏe ". Ánh mắt người này rất quen thuộc, cái loại cảm giác quen thuộc này Hạ Minh Hòa không thể nói rõ nhưng vẫn cảm thấy rất quen thuộc.
Hạ Minh Hòa 22 tuổi cùng Lý Tuyền 32 tuổi, tuổi hai người kém rất nhiều, điều này đại biểu cho tính cách của họ bất đồng. Một người thành thục ổn trọng, một người tuy không thường xuyên lộ mặt nhưng lại có thể đem tư thái thiếu gia bày ra rất tốt. Hai người rõ đang đối lập phong cách nhưng ngồi cùng một chỗ lại rất hài hòa.
" Ta cùng Hồ Phi có quen biết, chung tôi là bạn thời đại học ". Lý Tuyền ngồi xuống nói rõ quan hệ hai người.
" Ân ". Hạ Minh Hòa trừ bỏ trước mặt Mộ Tiêu Vân thì ở ngoài thì trầm mặc, ít nói, nhưng Lý Tuyền là người bất đồng, hắn là người sẽ tùm đề tài nói chuyện.
" Thời điểm đi học trước kia Hồ Phi rất trầm mặc, ba mẹ chúng ta là bạn cũ, cho nên từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Có thời điểm ta đã nghĩ hắn nhất định sẽ kết hôn rất trễ, nhưng nào biết được, tại thời điểm còn chưa tốt nghiệp đã làm con gái nhà người ta lớn bụng. Bất đắc sĩ phải tạm nghỉ học để kết hôn sinh con ". Lý Tuyền tựa hồ đang gièm pha, mà Hồ Phi cũng không biết nói gì, chỉ thản nhiên cười.
Giao tình của bọn họ thật tốt, tựa như Hạ Minh Hòa cùng bọn Trần Cảnh Văn, cũng giống như Hạ Thanh Hòa cùng Quý Mộc. Có một loại tình bạn xem như anh em, đám người bọn họ chính là như vậy.
Về phía Lý Tuyền có thể trực tiếp gọi tên Thanh Hòa, thì Hạ Minh Hòa biết hợp đồng này không có vấn đề, đại khái chỉ nói một chút, Hạ Minh Hòa không tham gia bất kỳ hoạt động tuyên truyền nào, cũng tham gia quá trình làm phim nhưng kịch bản là chính tay y viết.
Mà Viên Hạo đã đánh ra nội dung hợp đồng, nhưng Lý Tuyền không mang luật sư nên hợp đồng sẽ ký vào lần sau.
Sau đó, Hạ Minh Hòa gọi điện thoại cho Hạ Thanh Hòa.

124.

" Minh Minh ?" Lúc này Hạ Minh Hòa đang ở nước ngoài, mà thời điểm Hạ Minh Hòa gọi điện qua rồi mới nghĩ đến vấn đề thời gian. Có lẽ là thói quen, xem anh trai như cha mà luôn không cẩn thận như vậy.
Nghe thanh âm biếng nhác của Hạ Thanh Hòa, Hạ Minh Hòa biết anh bị chính mình đã đánh thức :" Anh, anh cứ ngủ trước đi, em tối nay lại ......."
" Cũng đã gọi rồi, Minh Minh có việc đều sẽ nhớ tới anh hai, anh rất cao hứng ". Giọng mũi dần phai nhạt thay vào đó là âm thanh rõ ràng, " Không cùng vợ em cùng một chỗ ?" Em trai mình luôn không ngừng bám dính vợ, khó có được sẽ gọi cho mình.
" Ân ". Hạ Minh Hòa trả lời, cùng Hạ Thanh Hòa trò chuyện y luôn thẳng thắn :" Lý Tuyền là bạn của anh ?" quan hệ bạn bè của Hạ Thanh Hòa rất loạn, mà hai anh em lại kém nhau nhiều tuổi cho nên bạn bè của Hạ Thanh Hòa, Hạ Minh Hòa đều không biết. Cho dù lúc nhỏ có gặp qua thì Hạ Minh Hòa vẫn không có ấn tượng.
Mà nếu Hạ Thanh Hòa tụ hội bạn bè thì vẫn đưa đến biệt thự khác của mình. Người này phân biệt trong ngoài rất rõ ràng. Người ngoài, cho dù là bạn bè cũng không mang về nhà chính.
" Ân, giao tình không tồi ". Có thể được Hạ Thanh Hòa nói ra giao tình không tồi thì đây tuyệt đối là người có thể làm bạn.
" Cho nên lần này <<Thế giới song song >> chuyển thành phim điện ảnh, công ty giải trí Hải Thiên đầu tư, cũng là ý của anh ?" Hạ Minh Hòa luôn thắc mắc vấn đề này.

" Mặc dù Lý Tuyền là tổng giám đốc của công ty giải trí Hải Thiên, nhưng người cầm quyền là anh trai hắn - Lý Hanh. Đầu tư một bộ phim phải mất mấy ngàn vạn, Minh Minh, em phải tin vào lợi ích của thương nhân, nếu sách của em không có giá trị thị trường thì cho dù anh cùng Lý Tuyền quan hệ xó tốt thì Lý Hanh cũng không bỏ mấy ngàn vạn ra chơi đùa. Huống chi, sách của em nếu chuyển thành phim thì mấy ngàn vạn căn bản là không đủ ". Hạ Thanh Hòa giải thích, sớm biết là người em trai thông minh này sẽ đến hỏi hắn , " Huống chi nếu anh muốn can thiệp thì tập đoàn Hạ thị trực tiếp đầu tư sẽ tốt hơn, cần gì phải tìm người khác, để cho người khác kiếm tiền ?"" Ân ". Lời Hạ Thanh Hòa rất có đạo lý, nhưng Hạ Minh Hòa vẫn nhịn không được mà nói :" Đầu tư điện ảnh yêu cầu thời gian qua lại rất nhiều, anh không thích bỏ tiền vào thời gian dài như vậy liền trực tiếp kiếm tiền từ bạn bè, đây là một việc có lợi ".Bên kia, Hạ Thanh Hòa nhíu mày, quả nhiên là em trai của mình, bình thường thì không nói nhưng như vậy cũng đủ lý giải." Em cúp điện thoại đây, anh ở nước ngoài phải chú ý nghĩ ngơi, dù sao tiền vẫn luôn đủ dùng, vì sao anh vẫn luôn cố gắng kiếm ". Hạ Minh Hòa suy nghĩ lại niệm vài câu." Minh Minh, em có biết hiện tại anh đang nghĩ gì sao ?" Thanh âm Hạ Thanh Hòa vô cùng hưng phấn.Hạ Minh Hòa nhíu mày, y có một loại ý tưởng cúc động muốn cúp điện thoại , nhưng mà vẫn nhẫn nại nói :" Không muốn biết "." Minh Minh , nhưng mà anh trai muốn nói cho em biết ". Hạ Đại thiếu gia có một sở thích là đùa giỡn người khác, " Anh đang nghĩ, anh vừa làm cha vừa làm mẹ yêu thương Minh Minh, rốt cuộc em cũng học được cách quan tâm anh trai, làm anh rất cảm động, cảm động như ......" Tút tút tút.... Bên tai truyền đến tiếng ngắt điện thoại. Haiz.... Hạ Thanh Hòa hít một tiếng khí, bất quá khóe miệng lại đứng lên. Trưởng thành rồi, cảm giác giống như vừa mới gả con gái giống nhau. Quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bức màn bởi vì kéo xuống cho nên nhìn thấy được ánh trăng bên ngoài. Ánh trăng sáng tỏ rất đẹp, làm cho người luôn không có hứng thú ngắm cảnh cũng nhịn không được mà xuống giường.Hắn khoác lên người áo ngủ rồi bước đến bên cửa sổ, ánh trăng chiếu lên người hắn, làm cho người ta thấy có một loại mông lung tựa như men say. Hắn nhìn ánh trăng một hồi lâu, ánh trăng cùng thái dương bất đồng, thái dương rất chói mắt nên người không thể nhìn thẳng vào nó, nhưng vì ánh trăng không đủ chói mắt cho nên con người có thể nhìn thẳng. Cũng bởi vì vậy mà người ta không thể nhìn thẳng vào vật gì mà nói nó tốt, cho nên kỳ thật phải nhích lại càng gần thì mới biết thế nào là tốt. Mà sau khi Hạ Minh Hòa ngắt điện thoại đi, cầm điện thoại di động sững sờ trong chốc lát, tiếp theo đó nhắn một tin đi qua.Lúc Hạ Thanh Hòa nhận được tin nhắn, hắn thản nhiên nở nụ cười. Nói rằng : Anh, đừng quá tự kỷ, mau đi ngủ đi.

Cuối tháng 10, trước ngày diễn ra buổi đấu thầu công trình của chính phủ một ngày. Mộ Tiêu Vân gọi điện thoại cho Mộ Hữu Thành, kỳ thật mấy ngày nay, Mộ Hữu Thành cùng các vị cổ đông Mộ thị đều nóng lòng như lửa đốt.Quý Mộc nói hỏi thăm nhưng vẫn luôn không có tin tức. Mà chính phủ lại tỏ vẻ các xí nghiệp đấu thầu công bằng nên vẫn luôn không công khai người phụ trách. Kỳ thật sau lưng có người đã sớm trực tiếp lấy được tư liệu, chỉ sợ cùng người phụ trách có quan hệ.Nhưng mà nói về các xí nghiệp không đủ cạnh tranh liền không còn khả năng. Cho nên, cái gọi là công bằng kỳ thật cũng không công bằng.Cũng vì chuyện này mà Mộ Hữu Thành mất ngủ mấy ngày nay. Ông ngại ngùng đến hỏi Quý Mộc kế quả thế nào ? Càng không để Mộ Tiêu Vân hỏi. Ông không sợ nhi tử khó xử mà là sợ mặt mũi của mình không nhịn được, bởi vậy, ban giám đốc của Mộ thị lúc nào cũng âm khí nặng nề.Không nghĩ tới hôm nay Mộ Tiêu Vân gọi điện thoại đến làm cho Mộ Hữu Thành khẩn trương đến mức không biết làm thế nào." Alo, Tiêu Vân à ?" Mộ Hữu Thành thật vất vả làm cho tâm tình mình ổn định mới dám phát ra âm thanh." Alo, hiện tại đang vội sao ? Không tiện nói chuyện sao ?"" Không vội, con có chuyện gì cứ nói thẳng, ba ba nghe "." Tối nay ăn cơm, anh Quý chà anh Thanh Hòa cũng có mặt, còn có bằng hữu của bọn họ, ông xem ăn chỗ nào thì tốt ?" Ông hiểu được ý của Mộ Tiêu Vân, bữa cơm tối nay tuy là gặp mặt bằng hữu của Quý Mộc cùng Hạ Thanh Hòa nhưng cũng nhắc nhở ông nên chuẩn bị cái gì thì nhất định phải chuẩn bị." Được, ta lập tức chuẩn bị, cứ đến nhà hàng lớn ở B thị đi ". Toàn B thị chỉ có một khách sạn lớn nhất." Không được, đi như vậy rất rêu rao, đổi một chỗ yên tĩnh một chút, chỗ kia không cần xa hoa nhưng nhất định phải yên tĩnh là được ". Mộ Tiêu Vân nhắc nhở. Bữa cơm này, ý tứ đã rất rõ ràng, đi nhà hàng lớn nhất B thị không phải là rêu rao cho phóng viên biết sao ? Mộ Tiêu Vân nhu nhu huyệt thái dương, không biết vì cái gì mà khi cảm thấy ghét một người nào thì cho dù người đó làm cái gì cũng không thấy thuận mắt.Tựa như hiện tại cậu đối với Mộ Hữu Thành.
Trước kia,cậu cảm thấy ba ba mình thật vĩ đại. Khi còn bé, mỗi lần thấy ba ba trở về thì cậu đặc biệt hưng phấn cùng kích động. Không chỉ có đồ ăn ngon mà là thái độ kính yêu của con trai đối với cha. Nhưng dần dần, cơ hội gặp mặt ít, thời gian ở chung cũng ít, đến cuối cùng, quay lại thời điểm niên thiếu đều là nghe cha mẹ cãi nhau mà trôi qua. Mộ Tiêu Vân luôn giấu phẫn nộ ở đáy lòng mà không có phát tiết ra ngoài bởi vì mẹ con Diêu Tinh Tinh mà phai nhạt tình cảm thậm chí là không thấy.
Sống lại một lần, Mộ Tiêu Vân đã nhìn thấu triệt để.
" Như vậy đi, tôi để anh Quý chọn địa điểm rồi sau đó báo cho ông sau ".
" Được, tốt lắm ". Thanh âm con trai không nhiệt tình, ông cũng không chú ý tới. Hoặc là nói, từ khi Mộ Tiêu Vân trở về đều là cái dạng này, chính là xem nhẹ Mộ Hữu Thành.
" Cứ vậy đi ". Mộ Tiêu Vân cúp điện thoại, tựa vào trên ghế sa lông.
Hạ Minh Hòa đi đến sau lưng của cậu, hai tay ấn huyệt thái dương, lực đạo không nặng không nhẹ, thật tốt.
Mộ Tiêu Vân nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác được Hạ thiếu gia hầu hạ. Đối diện ghế sa lông là Quý Mộc cùng Hạ Thanh Hòa đang chơi bài, hai người không cược tiền mà là chơi cởi quần áo. Ai thua phải cởi một món đồ trên người, liền xem tình huống trước mắt thì vận khí của Hạ Thanh Hòa không tốt.
Hai người đó đều là ăn no không có chuyện gì làm. Đều là nam nhân 40 tuổi đầu mà còn chơi loại cá cược trẻ con này. Bất quá, cảm giác cùng người nhà một chỗ, Mộ Tiêu Vân cảm thấy rất thích.
" Đã cùng ba nói xong ?" Hạ Thanh Hòa một bên đánh bài, một bên hỏi.
" Ngươi xác định muốn tiếp tục kế hoạch sao ? Nếu hiện tại ngưng lại, coi như em làm con mà giúp ba một phen, nhưng nếu tiếp tục, chờ cho Mộ thị tiếp nhận công trình của chính phủ, ta sẽ lén lút vận dụng quyền lực ở B thị mà động tay trên tài liệu. Cho đến lúc này, ta cũng sẽ không đình chỉ. Ngươi nên biết, làm thương nhân không bao giờ làm những việc lỗ vốn ". Hạ Thanh Hòa nhắc nhở, chính là dùng âm thanh nhẹ nhàng không có một chút thuyết phục.
" Không cần ngưng lại, chờ công ty bất động sản Mộ thị suy sụp, em xem ông ta còn dám nói bọn họ là chân ái hay không, em cũng chờ xem bọn họ còn nó mẹ không tốt hay không ". Mộ Tiêu Vân mở mắt ra, đáy mắt âm trầm không hợp với tuổi hiện ra.
" Được, Ok.....Tiểu Z". Tại bản địa, chơi bài 17 lá, Z là lớn nhất. Thời điểm Hạ Thanh Hòa đánh ra quân Z, rốt cuộc lần đầu tiên thắng được Quý Mộc.
Quý Mộc thực không phục, bài này rõ ràng là mình sẽ thắng, kế tiếp Hạ Thanh Hòa cởi chính là quần dài, kế nữa là quần lót, mục tiêu đã rất gần, nhưng hiện tại...... Quý Mộc có chút buồn bực nhìn áo mình.
" Đừng có không phục, theo trình độ của ngươi, trước đó là ta nhường ngươi, hiện tại ta muốn phản công ". Hạ Thanh Hòa một bên sắp xếp bài, một bên đắc ý tuyên bố.
" Ta nhớ rõ vận khí của ngươi luôn không tốt ". Trong nháy mắt Quý Mộc đã khôi phục lại trấn định, " Một bàn quyết định, nếu ngươi thua ngươi phải đem toàn bộ quần áo cởi hết, nếu ta thua thì ta cũng cởi toàn bộ ".
" Được ". Trước mặt anh em với nhau, không phải là chưa từng xem qua. Nam nhân bị thấy thân thể không sao, nhưng dũng khí không thể thua.
" Em không muốn nhìn ". Mộ Tiêu Vân đột nhiên lên tiếng, " Anh, anh muốn xem sao ?"
Động tác mát xa của Hạ Minh Hòa ngừng một chút, sau đó tiếp tục mát xa, chỉ là thanh âm phát ra có chút lạnh :" Anh từ nhỏ đã bắt đầu thấy rồi ".
" Ách...." Khóe miệng Mộ Tiêu Vân co rút vài cái. " Nhìn như thế nào ?" Bất quá vẫn không giấu được tính tò mò trong lòng.
Sắc mặt Hạ Minh Hòa có chút trầm, nhưng lại nhếch môi không nói lời nào. Quý Mộc nhíu mày, một bộ dáng xem kịch vui.
Mộ Tiêu Vân phải đổi hướng nhìn về phía Hạ Thanh Hòa vì bộ dáng này của Hạ Minh Hòa thì lừa gạt thế nào cũng không mở miệng.
" Kỳ thật cũng không có gì ". Hạ Đại thiếu gia lúc này đang cao hứng, " Minh Minh là được ta vừa làm cha vừa làm mẹ mà chăm sóc lớn lên ". Cho dù Mộ Tiêu Vân nhận thức hắn không lâu nhưng cũng nghe qua những lời này đã nhiều lần, cho nên cậu tự động đem những lời này xem nhẹ. " Lúc bé, khi tắm rửa không phải đều trần truồng sao ? Ta lại sợ Minh Minh cảm lạnh, đương nhiên sẽ ôm nó tắm, tất nhiên sẽ nhìn thấy hết ".
Phốc....Mộ Tiêu Vân nhị không được mà cười ra tiếng, cậu dám khẳng định, lúc Hạ Thanh Hòa nuôi Hạ Minh Hòa còn làm những việc biến thái hơn.
" Không cho phép ". Hạ Minh Hòa trực tiếp che miệng của Mộ Tiêu Vân lại, " Anh cũng câm miệng cho em, không được nói lung tung ". Những lời này hướng về phía Hạ Thanh Hòa mà rống.
" Ngô...ngô...ngô..." Mộ Tiêu Vân muốn nói nhưng bị Hạ thiếu gia trực tiếp che miệng lại không cho cậu nói. Mộ Tiêu Vân rơi vào đường cùng, liền vươn đầu lưỡi khẽ liếm lòng bàn tay của Hạ Minh Hòa.
Cảm giác như bị điện giật, tay Hạ Minh Hòa run kền một cái, tầm mắt y rũ xuống, không tiếng động mà cảnh cáo.
Mộ Tiêu Vân chớp chớp đôi mắt có chút khiêu khích y, đồng thời động tác liếm lên lòng bàn tay của Hạ Minh Hòa chưa từng dừng lại. Giống như đang nói : Thế nào ? Anh dám làm gì em ?
Chân mày Hạ Minh Hòa dần dần nhăn lại, làm cho Mộ Tiêu Vân chi rằng y có thể kẹp được một cây bút lên đó. Hạ Minh Hòa đột nhiên cúi đầu, tiến đến trước mặt cậu, mà bàn tay bón đang nịch miệng cũng cũng lấy ra.
Thời gian giống như vào thời khắc này bị đứng lại. Mộ Tiêu Vân nhìn khuôn mặt của y dần dần sát lại khuôn mặt của mình, nhìn đôi môi của y ngăn chặn môi mình, mà không khí lúc này lại trở nên loãng hơn.

125.

Mộ Tiêu Vân đầu tiên là sửng sốt, sau đó giữ chặt áo của Hạ Minh Hòa mà nhiệt tình đáp lại. Vì cái gì tình nhân trước khi làm tình đều thích hôn môi, bởi vì hôn môi là chất xúc tác của tình yêu. Cho nên hai người vốn chỉ hôn lại dần dần thay đổi bản chất.
Cho đến khi âm thanh trêu chọc của Quý Mộc vang lên :" Có muốn chúng ta đi chỗ khác không ?"
Hạ Thanh Hòa nhướng mày :" Không cần, ta thích xem hiện trường trực tiếp ". Hai người mang âm thanh khác nhau mà trêu tức, rõ ràng là cố ý.
Hạ Minh Hòa tuyệt đối là một người bảo thủ trong việc gì đó. Giống như vài người cố ý khích tướng, khằng định sẽ tiếp tục nhưng Hạ Minh Hòa lại không thể. Không phải là không dám mà là không muốn một mặt khác của Mộ Tiêu Vân bị người khác nhìn thấy. Cho nên, Hạ Minh Hòa là người đầu tiên hồi thần, buông lỏng tay ra :" Cửa ở bên kia ". Âm thanh lạnh lùng của y vang lên, đối với hai người mà trong lòng y đã lên tới hàng đại thúc.
" Minh Minh thật thẹn thùng ". Quý Mộc một bên chơi bài, một nên cố ý nháo Hạ Minh Hòa.
" Anh hai, em cảm thấy là anh nên lo lắng mình bị cởi sạch mới đúng ". Mộ Tiêu Vân lên tiếng. Cậu biết, nếu Hạ Minh Hòa muốn phản bác thì sẽ nói những lời làm người nghẹn khuất, nhưng đối với những người y tôn kính, y sẽ im lặng.
" Ta nói Minh Minh làm Tiêu Vân đau lòng sao ?" Quý Mộc cười cười ném ra một quân bài.
" Anh ấy là người của em, tất nhiên em phải hướng về anh ấy rồi ". Mộ Tiêu Vân cũng cười, cậu biết Hạ thiếu gia đang nghiêm túc nghe, đương nhiên là muốn nói cho y cao hứng.
" Anh hai thì không phải sao ? " Quý Mộc hỏi lại.
" Hướng về ai cũng phải có trình tự. Anh ấy là người trong lòng của em, chẳng lẽ anh hai cũng muốn ?" Mộ Tiêu Vân cảm giác được khi mình nói ra lời này thì khí tức của Hạ thiếu gia lạnh tới cực điểm. Ngẩng đầu, đôi mắt hàm tiếu nhìn qua đôi mắt lạnh băng kia, Mộ Tiêu Vân phù một tiếng nở nụ cười, " Anh, anh cứ yên tâm, cho dù mọi người vứt bỏ anh thì em cũng sẽ không ".
" Thật sự ?" Hạ Minh Hòa ánh mắt chợt lóe, thật là một hài tử dễ dụ.
" Thật sự ". Mộ Tiêu Vân dùng ánh mắt nghiêm túc khẳng định mà nhìn Hạ Minh Hòa.
Quý Mộc lắc lắc đầu, tình cảm của hai người này, nhìn qua thấy Hạ Minh Hòa cường thế nhưng chỉ cần người quen đều biết Mộ Tiêu Vân mới là người đem Hạ Minh Hòa buộc gắt gao. Nhưng mà, giữa bọn họ cũng không ai có thể khống chế ai mà là hai người đều nguyện ý khiêu khích tâm của đối phương.
Hạ Thanh Hòa xoa cằm, giờ phút này hắn không còn suy nghĩ em trai đã bị ăn gắt gao mà híp mắt lại nhìn bài trong tay. Nhìn vẻ mặt của Hạ Đại thiếu gia, tất cả mọi người đều đoán được tám phần, bài này của hắn khẳng định không thắng.
Kết quả, trông chốc lát, Hạ Thanh Hòa ném bài ra :" Ta thua ".
" Cho nên ?" Quý Mộc không nhìn xin bài chưa lật của mình mà cũng thải bài ra.
" Thoát quần áo, tùy ngươi xử trí ?" Đôi mắt Hạ Thanh Hòa có chút hàm tiếu, rất có ý tứ trêu chọc.
" Phòng của Minh Hòa bên này rất nhiều, muốn hay không thêm chút hiệu suất ?" Quý Mộc hỏi lại. Làm anh em nhiều năm, đã sớm hiểu biết tính tình của đối phương.
" Không hề gì, chỉ cần ..."
" Không được ". Hạ Thanh Hòa còn chưa nói xong, Hạ Minh Hòa đa cự tuyệt, " Bẩn ". Y tuyệt đối không để nhà mình bị người khác làm sự tình đó. Loại chuyện làm tình này, thời điểm y cùng Mộ Tiêu Vân làm cảm thấy rất mỹ diệu, nhưng nghĩ tới người khác làm ở nhà y, y thấy bẩn.
Hạ Thanh Hòa cùng Quý Mộc hai mặt nhìn nhau, phỏng chừng là lần đầu tiên nghe được Hạ Minh Hòa nói bẩn nên cũng không biết nên biểu lộ tâm tình hiện giờ ra sao.
" Đi, chúng ta tự thuê phòng ". Quý Mộc hồi thần trước mà lôi kéo Hạ Thanh Hòa rời đi. Mà Hạ Thanh Hòa lại nhìn Hạ Minh Hòa, đáy mặt hiện ra nét bi thương, như thế nào cũng không chịu đi.
Hắn đánh rớt tay Quý Mộc :" Minh Minh ghét bỏ anh hai ?" Bộ dáng thương tâm muốn chết kia, nếu như là nữ nhân làm thì tuyệt đối sẽ làm nam nhân không thể không động tâm, nhưng người này bộ dáng rất cao, hơn nữa thấy thế nào cũng không giống bộ dáng của nữ nhân, cho nên không lấy được nửa điểm đồng tình.
" Minh Minh khi còn bé thích ngủ cùng anh hai, nếu anh hai không ôm thì em liền khóc, hiện tại trưởng thành, có vợ rồi liền ghét bỏ anh hai ". Hạ Thanh Hòa đi đến trước mặt Hạ Minh Hòa ôm cổ y mà nức nở.
" Em lúc nào thích ôm anh ngủ ?" trên trán Hạ Minh Hòa nổi lên hai đường gân xanh, chịu đựng xúc động muốn đánh người, nếu không nhớ kỹ người này là anh trai mình thì y đã đánh hắn văng ra xa rồi.
" Minh Minh lúc 1 tuổi đến 5 tuổi đều thích ôm anh ngủ, anh hai tắm rửa, mặc quần áo cho em, Minh Minh lúc nhỏ rất bám giường, anh hai sợ Minh Minh ngủ không đủ liền xin phép cho Minh Minh không cần đi nhà trẻ ". Hạ Thanh Hòa nói rất có đạo lý.
Lúc này đến lượt Mộ Tiêu Vân cùng Quý Mộc nhìn nhau không còn gì để nói, anh em nhà này đúng là không giống người bình thường.
" Phòng ở bên trong, các người đi đi ". Hạ Minh Hòa sắp nhịn không được, nếu cứ tiếp tục như vậy y khắng định sẽ đem Hạ Thanh Hòa đá văng ra. Cho nên trước đó nên để cho hắn biến mất trước mắt của mình.
" Minh Minh không chê anh hai làm bẩn sao ?" Hạ Thanh Hòa khôi phục vẻ mặt trong nháy mắt, kinh hỉ mà nhìn Hạ Minh Hòa.
" Không chê ". Cũng là so với ghét bỏ ngày càng nghiêm trọng.
" Thật sự không chê ?" Hạ Thanh Hòa không tin.
" Thật sự ". Hạ Minh Hòa cam đoan.
" Vậy tại sao sắc mặt Minh Minh lại khó coi như vậy ? Minh Minh cười một cái, anh hai sẽ tin ". Hạ Thanh Hòa hoài niệm Hạ Minh Hòa nho nhỏ trước kia, khi cười rộ lên rất là ngọt ngào.
Khóe miệng Hạ Minh Hòa giật giật vài cái, miễn cưỡng mà nở một nụ cười. Nhưng mà sắc mặt khi cười so với khóc còn khó coi hơn. Đương nhiên có người không cho là vậy, Hạ Thanh Hòa nhéo nhéo mặt Hạ Minh Hòa :" Minh Minh cười lên thật đẹp trai ". Trước khi tính nhẫn nại của Hạ Minh Hòa triệt để tan rã thì hắn nhanh chóng lấy tay ra. " Thời gian cũng không còn nhiều, cũng nên chuẩn bị đến bữa tiệc".
Tốc đọ người này biến sắc mặt so với sét đánh còn nhanh hơn.

Nhưng mà, ai cũng nhìn quen rồi.
" Chiến lợi phẩm ta giữ lại, lần sau sẽ lấy " Quý Mộc cũng không quên, " Ta nhớ rõ cục đất đai của người nọ đã thu không ít chỗ tốt từ ngươi, vội đi như vậy làm gì ? Từ từ nhượng hắn cũng không quá đáng, bữa tối Hạ Đại thiếu gia mời là cho hắn mặt mũi lắm rồi ". Quý Mộc nói lời này thật thực tế, thậm chí có chút lãnh khốc. Nhưng sự thật lại cố tình như vậy, đời này Mộ Tiêu Vân mới phát hiện, nhận thức của chính mình đời trước quả thật rất hẹp hòi.
Đời trước cậu kế thừa Mộ thị, liền muốn dung nhập vào xã hội thượng lưu, nhưng vẫn không chen vào được Hạ gia và Quý gia, cậu vẫn luôn xem mình rất cao nhưng thực tế trong mắt người có tiền thì căn bản khinh thường mình.
" Cuối cùng vẫn cho mặt mũi ". Hạ Thanh Hòa trong trường hợp này là một người khôn khéo. Cho dù người khác cầu hắn, dù là người có ân với hân thì hân cũng chỉ làm qua loa.
Buổi chiều năm giờ, chỗ là do Quý Mộc chọn, là một quán cà phê của bạn Quý Mộc. Quán cà phê này có tên gọi là Thế giới của chúng ta, từ ánh mắt đầu tiên, Mộ Tiêu Vân đã phi thường thích nơi này. Cậu nhớ tới quán bar ở nước ngoài cũng là phong vị này.
Thời điểm bọn họ đến, quán cà phê chưa có người, bên trong rất yên tĩnh.
" Nơi này có buôn bán sao ?" Mộ Tiêu Vân nhìn bốn phía, bởi vì nơi này ở một tiểu khu hẻo lánh cho nên khẳng định buôn bán không tốt lắm.
" Người tới nơi này rất ít, đa số đều là khách quen, chỉ là vợ chồng bọn họ mở chơi thôi ". Quý Mộc giải thích.
Quán và phê nằm ở mặt tiền của tiểu khu, rất nhỏ, trên dưới chỉ tầm 50 mét vuông. Thời điểm bọn Quý Mộc đến, bà chủ đã đem đồ ăn chuẩn bị tốt, sau đó đem chìa khóa cho Quý Mộc :" Chúng tôi đi trước, đừng quên giúp ta khóa cửa ".
" Cám ơn nhiều ". Quý Mộc cho đối phương một cái hôn gió.
Bọn họ chưa ngồi được bao lâu thì Mọi Hữu Thành đến. Xem ra là sớm ngồi trong xe chờ, nhưng lại không thấy được Mộ Tiêu Vân ngồi ở quán cà phê chờ nên ngại ngùng không dám vào.
" Hạ tổng tài, Quý thiếu ". Mộ Hữu Thành có chút xấu hổ mà chào hỏi. Tuy nhìn qua có vẻ rất khẩn trương nhưng cũng không có mang biểu tình nịnh nọt nào. Khó trách sinh ý của Mộ thị tốt như vậy, kỳ thật cũng là do ấn tượng với Mộ Hữu Thành.
Mếu không nhắc đến sự tình trong nhà thì Mộ Hữu Thành là một nam nhân đáng tin cậy.
" Mộ đổng khỏe ". Hạ Thanh Hòa vươn tay, " Ta nhận Vân Vân làm em nuôi, hy vọng người làm cha như ông không trách ta tội chưa hỏi ý mà tự ý đem con trai bảo bối đoạt đi ".
" Không sao, Hạ tổng có thể chỉ bảo Tiêu Vân chính là phúc phần của nó. Nhưng Tiêu Vân còn nhỏ, có gì không hiểu mong Hạ tổng bao dung ". Mộ Hữu Thành nói.
" Không cầm hắn bao dung ". Quý Mộc cười nói :" Tính cách Thanh Hòa không tốt, nếu em ấy không chịu nổi thì cứ đầu quân qua ta, tính cách ta tất tốt, cái gì cũng có thể bao dung ".
" Ta có thể chứng minh, tính cách của anh hai không tốt bằng anh Thanh Hòa ". Mộ Tiêu Vân từ trong toilet đi ra.
" Lời này của Vân Vân thật có lý ". Hạ Thanh Hòa lập tức vỗ tay.
" Ngươi muốn ăn đòn phải không ?" Quý Mộc lập tức vươn nắm tay.
Mấy người nói nói cười cười , đại nhân vật cuối cùng cũng đến.
" Hạ Đại thiếu, Quý thiếu đều ở đây sao, ngại quá, các ngươi cũng biết đó, mấy ngày nay phóng viên nhiều quá ". Ngươi đến là một trung niên nam tử gần năm mươi. Nhìn khí chất liền biết đây là quan gia.
" Lão Lưu, vài ngày không thấy ngươi lại béo ra, mấy ngày nay ăn rất ngon phải không ?", Hạ Thanh Hòa tiến lên, " Bữa cơm của ta mời, ngươi còn ăn nổi sao ?" Đây là một Hạ Thanh Hòa mà Mộ Tiêu Vân chưa từng thấy qua, rõ ràng là không phù hợp với tính cách của Hạ Thanh Hòa. Hoặc là nói người này vốn là người hai tính cách.
" Đại thiếu mời cơm, cho dù đã nó vũng phải ráng mà ăn hết ". Lão Lưu vỗ ngực cam đoan.
" Vậy ngươi không xong rồi ". Quý Mộc châm ngòi thổi gió, " Nếu ngươi chống đỡ được Thanh Hòa thì bữa cơm của ta, ngươi sẽ chống đỡ như thế nào ?"
Bản tính của Quý Mộc vốn là như thế, không có việc gì ăn chơi đàn điếm , lấy trêu chọc người khác làm niềm vui. Lúc Mộ Tiêu Vân mới nhận thức Quý Mộc cũng là loại cảm giác này, hình tượng đại thiếu gia kiêu ngạo cũng lợi thế hơn người nhưng lại thực tốt để ở chung.
Nhưng thời điểm cậu trở về, cả người Quý Mộc đều thay đổi, tuy rằng vẫn là hình tượng đại thiếu gia nhưng cả người suy sút, không còn biếng nhác như ngày xưa. Cái loại tiêu sái này không còn nữa, làm Mộ Tiêu Vân thật đau lòng. Cảm giác đau lòng giống như năm năm trước Quý Mộc đau lòng cho cậu.
Nhưng mà năm năm đã đem vị trí hai người thay đổi.
Nhưng dù là năm năm trước hay năm năm sau thì bọn họ vẫn quan tâm lẫn nhau. Tuy rằng có bất đồng nhưng đều là người khuyết thiếu tình thân nên bọn họ mới làm anh em, đây cũng là một loại duyên phận hạnh phúc.
" Cơm của Quý thiếu cùng Hạ thiếu đều quan trọng như nhau, nhưng mà Quý thiếu cho ta mặt mũi mà dời sang bữa khác, bữa khác ta sẽ mời hai vị ăm mĩ thực ".
" Được, được,..." Quý Mộc cũng vui đùa nói.
" Lão Lưu, ta giới thiệu một người cho ngươi biết " Hạ Thanh Hòa giới thiệu, " Chủ tịch bất động sản Mộ thị - Mộ Hữu Thành. Vị này là bằng hữu của ta - Lão Lưu ". Không nói cụ thể là thân phận gì nhưng người thông minh đều hiểu.
" Bất động sản Mộ thị gần đây mới vừa niêm yết, thật đáng mừng nha Mộ đổng ". Lão Lưu tự nhiên mà tiếp đón.
" Lưu ca khách khí, nếu thật đáng mừng thì hôm nay đúng dịp, bữa cơm này ta mời, còn Quý thiếu cùng Hạ tổng thì để lần sau ". Mộ Hữu Thành thuận thế đáp.
Mấy người bọn họ ngồi ở lầu hai, cơm ở lầu hai rất phong phú, Mộ Tiêu Vân không uống rượu, chỉ ngồi ăn, Lão Lưu cũng không hỏi đến Mộ Tiêu Vân, người mà Hạ Thanh Hòa cũng Quý Mộc mang đến luôn được tín nhiệm.
Trong bữa cơm, mọi người trò chuyện rất nhiều, nói đến hướng nhìn của bất động sản đều đã lộ ra một vài điều.
Ước chừng đến 7 giờ, mọi người đều trở về. Đây coi như là một khóa học tập cho Mộ Tiêu Vân, hoặc là nói, về sau cậu cũng sẽ bước vào thương trường. Cùng bới chiêu thức đãi khách trước kia của cậu bất đồng, có một loại người dù ngươi có chuyện cầu hắn thì ngươi không cần nịnh nọt nhưng hắn vẫn đưa ngươi lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top