Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

126-130

126.

Khi về nhà, Mộ Tiêu Vân không uống rượu nên cậu đưa Mộ Hữu Thành về. Mà Quý Mộc vì trước kia dạ dày không tốt nên cũng không uống, nên hắn đưa Hạ Thanh Hòa, còn Lão Lưu thì tự mình rời đi.
Trên xe, đại khái Mộ Hữu Thành đã uống rất nhiều nên không nói chuyện mà an tĩnh ngủ bên ghế phó lái. Mộ Hữu Thành có thói quen khi say sẽ ngáy ngủ. Thời điểm vẫn còn là công nhân, mỗi ngày đều cực khổ, tuy rằng nhận được tiền rất vui vẻ nhưng đó là tiền làm cu li cho nên rất trân trọng. Ông có tiền cũng không dám mua đồ ăn ngon vì còn muốn nuôi gia đình.
Cũng bởi vậy mà ông luôn ngáy ngủ.
Hiện tại đã được ăn ngon nhưng loại tật xấu này đã quen không sửa được.
Mộ Tiêu Vân ấn tượng rất sâu sắc. Khi còn bé, mỗi lần ba ba trở về, cậu đều nằm ở bên ba, nghe ba trầm ổn ngáy, cậu cảm thấy thực an tâm. Con trai đối với cha có cảm giác an toàn chính là như vậy, cho dù mẹ có tốt cũng không bằng.
Cha trong lòng con đều là anh hùng, mặc kệ cha của chúng có thấp kém thế nào thì thân ảnh cha cao lớn đều là anh hùng. Cho dù là mẹ tốt thế nào thì vẫn vĩnh viễn không thay thế được hình tượng đó.
Nhưng mà điều này đã thay đổi, biến mất hoặc là nói lâu lắn rồi cậu không có được nên Mộ Tiêu Vân đã có một thời thơ ấu tịch mịch.
Thời thơ ấu là tịch mịch mà lớn lên.
Cậu thiên tài cũng là dùng hạnh phúc thời ấu đổi đi.
Loại này làm cho người ta đau lòng, cho dù không phải cha mẹ nhưng nghe được cũng thấy đau. Vì thiên tài cô độc mà đau lòng, cũng làm cha mẹ trong thiên hạ sắp mất đi một người ưu tú như vậy mà đau lòng.

Xe chậm rãi chạy, tốc độ rất chậm. Mộ Tiêu Vân cũng không trực tiếp lái xe của Mộ Hữu Thành về nhà mà chạy một vòng trở lại cây anh đào trước cửa công viên. Nơi này là phòng ở của Mộ Hữu Thành khi đưa mẹ con họ đến B thị. Cái loại phòng lớn này mang đến cho cậu vui vẻ, vì có đồ chơi mới mà vui vẻ, thậm chí có thể cùng một chỗ với ba ba mỗi ngày mà vui vẻ. Kỳ thật những niềm vui đó, Mộ Tiêu Vân đã không còn ấn tượng. Nhưng hiện tại cảm giác này lại xuất hiện.Cậu nghiêng đầu nhìn Mộ Hữu Thành.

 Năm năm, thời điểm năm năm trước vừa mới trọng sinh, hình tượng ba cậu không có cẩn thận mà xem qua, nhưng đời trước hình tượng của ba thì cậu đã xem rất rõ ràng.Sau khi mẹ mất, Diêu Tinh Tinh vào cửa, cha rất là cao hứng, rất rõ ràng nhưng cậu không phát hiện. Chính cậu còn chìm đắm trong sự yêu thương của mẹ kế, sau đó cậu lại đi đến công ty Mộ thị làm tổng giám đốc, công trình một lần lại một lần thành công, cho nên ngạo khí rất thịnh, thậm chí có một số việc còn cùng phụ thân cãi lại.Cậu nhớ rõ chính mình mới vừa gia nhập Mộ thị không bao lâu, người cậu muốn loại bỏ nhất chính là nguyên lão trong công ty Lâm Đức Quân.Hiện tại ngẫm lại, quá trình mình loại bỏ Lâm Đức Quân có phải hay không quá thuận lợi.
Không suy nghĩ về sự việc của đời trước nữa, Mộ Tiêu Vân xuống xe. Dưới ánh trăng sáng, gió lạnh thổi qua. Mộ Tiêu Vân rụt cổ lại, bước dài trong tiểu khu.Cậu đi đến tầng trệt quen thuộc nhìn về cửa điện tử. Đây là lần thứ hai sau khi về nước cậu bước vào nơi này. Cậu vươn tay, đè xuống mật mã, sau đó đi vào bên trong.Đi vào thang máy đã cảm thấy như mình là người khác.

 Ra khỏi thang máy, Mộ Tiêu Vân đến trước cửa nhà mình.Bàn tay tiến vào trong túi quần lấy ra chìa khóa mở cửa, đáng tiếc chính là trong túi quần không có chìa khóa. Trước kia cậu luôn đặt chìa khóa ở trong túi quần. Thời điểm học thể dục, liền sẽ không thấy chìa khóa, quay đầu lại bị mẹ mắng một phen, lại đưa cho cậu chìa khóa khác, chuyện như vậy phát sinh nhiều lắm, vì thế mẹ liền làm cho cậu mang một sợi dây màu hồng tượng trưng cho sự bình an, cũng nhét chìa khóa bào sợi dây kia mà mang lên cổ cậu.Sau này, khi học thể dục thì chìa khóa không còn rơi ra nữa.Hiện tại nhớ tới, Mộ Tiêu Vân có chút cảm khái.Chiếc chìa khóa chỉ dùng để đi vào nhà, nếu chìa khóa mất nghĩa là cậu không thể vào nhà. Sau này chìa khóa mất thì vẫn còn mẹ ở nhà mở cửa cho cậu. Nhà của cậu nguyên bản chỉ còn mẹ.Tâm hơi co rút đau đớn, không giống với loại đau tê tâm liệt phế như năm năm trước, nhưng cái đau hiện tại vẫn làm cho tâm của Mộ Tiêu Vân trầm xuống.Nếu tình trạng của mẹ vẫn luôn không tốt thì hắn cậu sẽ càng hận, càng đau. Cho nên Mộ gia không biết rằng người chân chính cứu bọ họ là mẹ.

Lại trở về bên cạnh xe. Mộ Tiêu Vân nhìn Mộ Hữu Thành vẫn ngủ say, cũng không tiến vào. Cậu tựa vào cửa xe mà ngẩng đầu nhìn ánh trăng. Mộ Hữu Thành bị chuông điện thoại đánh thức, vang lên chính là di động của Mộ Tiêu Vân. Sau khi ông tỉnh lại, phát hiện Mộ Tiêu Vân không ở đây mà di dộng lại luôn vang lên. Đang nghĩ tới không biết Mọi Tiêu Vân đi nơi nào thì thấy một thân ảnh đứng tựa vào cửa xe, vì thế ông cầm điện thoại bước xuống." Điện thoại ". Đem di động đưa cho Mộ Tiêu Vân.
Mộ Tiêu Vân tựa hồ đang nhìn ánh trăng mà xuất thần, thấy đột nhiên trước mắt có người, liền có loại cảm giác gì đó đang thay đổi, nhưng chỉ là thoáng qua trong nháy mắt, vậy nhận lấy điện thoại thì thấy cuộc gọi đã tắt. Trên màn hình hiển thị một chữ Anh, Mộ Tiêu Vân nhíu mày rồi gọi qua.
" Đang ở đâu ?" Hạ thiếu gia thanh âm lạnh băng hỏi.
" Tại công viên, vừa rồi muốn thăm lại chốn xưa, hiện tại sẽ lập tức quay về ". Mộ Tiêu Vân giải thích, Hạ Thiếu gia sinh khí là việc rất quan trọng.
" Ân ", đáp lại một chữ " Lái xe cẩn thận, trở về lại nói tiếp ". Dù có khốc thì cũng rất ôn nhu.
" Ân, em tắt máy đây, anh muốn ăn khuya gì không, em mua ".
" Em mang đầu heo của mình trở về là tốt rồi ".
Lưu lại một câu như vậy, di động liền truyền đến âm thanh tút tút.
Hì hì.... Mộ Tiêu Vân không kìm lòng nổi mà nở nụ cười. Quả nhiên lâu rồi không nghe Hạ thiếu gia nói lời độc mồm, thật là hoài niệm.
" Hạ Nhị thiếu ? " Mộ Hữu Thành nhìn cậu cười hỏi, không phải cố ý muốn hỏi thăm mà là tùy ý nói chuyện phiếm.
" Ân ". Nhưng Mộ Tiêu Vân không có ý tứ muốn nói tiếp, liền mở cửa xe, leo lên.
Thấy cậu như thế, Mộ Hữu Thành cũng lên xe. Có lẽ bởi vì bữa tiệc hôm nay thực thành công cho nên tâm tình Mọi Hữu Thành đặc biệt tốt, ông cho rằng hôm nay con trai đã giúp ông tạo mối quan hệ với Hạ Thanh Hòa cùng Quý Mộc, đã chứng minh được quan hệ cha con hai người đã tốt đẹp. Cho nên ông cũng bắt đầu nói nhiều :" Hạ Nhị thiếu đối xử với con thực tốt ".
" Ân ". Mộ Tiêu Vân một bên lái xe,một bên trả lời.
" Nhưng Tiêu Vân à, người khác đối với con tốt là một chuyện, nhưng Hạ gia là gia đình thế nào, một số việc con phải chú ý, nói chuyện cũng phải đúng mực ". Mộ Hữu Thành nhắc nhở.
Môn Tiêu Vân nhíu mày :" Giống như việc gì ?"
Giống như....Mộ Hữu Thành nghĩ nghĩ :" Như việc ở chung, Hạ gia thiếu gia có chút tính tình không thể tránh , nếu có thể nhịn thì cứ nhịn. Nếu không thì trở về đi,tuy rằng quan hệ với Hạ gia rất quan trọng nhưng chúng ta chỉ cần buôn bán khuôn phép thì tiền cũng đủ dùng rồi. Tương lai, ba ba giao công ty cho con, ba biết công ty ở trong tay con sẽ càng ngày càng phát triển ". Dừng một chút, Mộ Hữu Thành lại nói :" Bữa tiệc hôm nay vốn không thích hợp để con tới , con vẫn là đứa nhỏ, không thích hợp ở trong các loại trường hợp này. Nhưng mà, làm quen trước một số việc trên thương trường cũng tốt, ngày nào đó muốn học hỏi cũng sẽ dễ dàng hơn ".
Khóe miệng Mộ Tiêu Vân hiện lên một chút tia cười lạnh, Mộ Hữu Thành nhìn không thấy :" Nếu ba đem công ty cho thì Mộ Tiêu Lâm sẽ thế nào ? Nữ nhân kia cũng sẽ thế nào ?" Mộ Tiêu Vân hỏi lại. Cậu không tin Mộ Hữu Thành sẽ xử lý tốt chuyện này.
" Ba đem đa số cổ phần công ty cho con, lưu lại một phầm cho Tiêu Lâm, mặc kệ ba cùng mẹ con bà có sự tình gì thì Tiêu Lâm vẫn vô tội ".
Nhưng Mộ Hữu Thành không biết, trong lòng Mộ Tiêu Vân người vô tội là Lý Ngải Thanh, một người vô tội duy nhất. " Vậy bà ấy không nguyện ý thì sao ? Ba phải biết, bà ấy đã không danh không phận theo ba mười năm ".
" Ba sẽ cho bà ấy chút tiền để bà dưỡng lão ".
" Phải không ?" Mộ Tiêu Vân không tin, lấy tính cách của Mộ Hữu Thành sẽ không làm ra sự tình tuyệt tình như vậy, " Đây là suy nghĩ của ba ? Vậy những ý nghĩ của những ngươi Mộ gia đâu ?"
Những anh em trong nhà của ông ấy chỉ cần mỗi người một câu thì cũng sẽ đem lập trường của ông thay đổi.
" Đó cũng là ý của bà nội con, Tiêu Vân, mặc kệ thế nào thì ba ba cũng thật xin lỗi con, nhưng bà nội con lúc nào cũng đối xử với con rất tốt, nếu con có thời gian thì hãy thăm bà nhiều một chút. Tuổi bà cũng không còn trẻ...."
Mộ Tiêu Vân trầm mặc, dù bà nội luôn chán ghét mẹ cậu cũng bức mẹ cậu ra đi nhưng bà đối với cậu mặc kệ là đời trước hay sau đều rất tốt.
" Nếu Diêu Tinh Tinh không có ý kiến, vậy hài tử trong bụng Diêu Tinh Tinh kia an bài thế nào ?" Mộ Tiêu Vân lại hỏi.
" Làm sao con biết Diêu Tinh Tinh mang thai ?" trong giọng nói Mọi Hữu Thành tràn đầy kinh ngạc. Đêm đó Diêu Tinh Tinh gọi điện thoại nói lại hiện lên trong đầu, chẳng lẽ Tiêu Vân biết Tinh Tinh mang thai, cho nêm mới...

127.

Xe tăng tốc, vừa vặn chạy đến cổng Mộ gia, Mộ Tiêu Vân nghe ngữ khí của Mộ Hữu Thành như vậy nhịn không được lại nhìn về phía ông. Đại khái đây là lần đầu tiên cha con đối diện :" Ba cảm thấy tôi làm sao biết được ? Là cho thám tử điều tra sao ? " Mộ Tiêu Vân nhướng mày, châm chọc mà nhìn Mộ Hữu Thành.
Mộ Hữu Thành cũng hiểu được lời nói của mình xoa chút bén nhọn, lập tức sửa miệng :" Ba không có ý này, ba chỉ là tò mò, sự tình Tinh Tinh mang thai cũng có nói cho bà nội con, cho nên con biết cũng không có gì lạ, dù sao đây cũng là việc tốt, bà nội nhịn không được cao hứng mà nói cho con biết".
" Phải không ?" Mộ Tiêu Vân thu hồi tầm mắt, " Bất quá không phải là bà nội nói cho tôi biết ". Cậu đẩu cửa xe đi qua bên cạnh ghế phó lái :" Tôi không chạy vào tiểu khu ". Ý là ba, ba có thể xuống xe.
Mộ Hữu Thành có chút xấu hổ. Hôm nay vốn có chuyện tốt, sự tình đấu thấu có tin tức, nghĩ thầm quan hệ cha con đã tốt hơn lại đâu biết rằng những lời của mình làm Tiêu Vân để ý, " Tiêu Vân, nếu có gì thì con có thể nói cho ba, chúng ta là cha con, không phải kẻ thù ". Mộ Hữu Thành vừa xuống xe vừa nói.
" Chúng ta đương nhiên không phải là kẻ thù, nếu là kẻ thù thì có thể đứng nói chuyện như bây giờ sao ? Mộ Tiêu Vân trở lại cửa xe. " Đúng rồi, việc người đàn bà kia mang thai là Tiêu Lâm nói cho tôi biết, ba có muốn hay không tìm Tiêu Lâm xác thực một chút ?"
" Ba không có ý này ". Mộ Hữu Thành nhíu mày.
" Như vậy, ba đột nhiên hỏi lại là có ý gì ?" Thanh âm Mộ Tiêu Vân đột nhiên lạnh xuống.
" Tiêu Vân, ta là ba con ". Ngữ khí của Mộ Hữu Thành có chút nặng, ngữ khí đứa nhỏ này nói chuyện cùng đi trưởng bối thật không tưởng tượng nổi.

" Phải không ? Nhưng trong ấn tượng của tôi không có ba, Mộ đổng ". Ngồi vào trong xe tùy tay đóng cửa lại nhưng bị Mộ Hữu Thành kéo lại :" Tiêu Vân, ai dạy con những lời này, còn cùng mẹ ở chung là do bà ta dạy con sao ? Ba biết con hận ba, hận ba cùng mẹ ly hôn, nhưng địa vị trong lòng ba con vẫn như trước, con vẫn là con trai ba ".

" Giống như xưa ?" Mộ Tiêu Vân cười lạnh, " Nếu cha mẹ ly hôn không ảnh hưởng đến sự trưởng thành của con cái, vậy vì cái gì mà ông muốn cùng nữ nhân kia kết hôn ? Mộ đổng, ông sai rồi ". Đẩy cửa xe ra, Mộ Tiêu Vân lần thứ hai xuống xe, hai mắt lãnh liệt nhìn thẳng Mộ Hữu Thành, " Tôi không trách ông cùng mẹ ly hôn, tôi nói rồi, hôn nhân không có cảm giác thì ly hôn, đây là đáng giá tha thứ nhưng điều kiện tiên quyết là ông không thể vì vậy mà thương tổn đứa trẻ vô tội. Ông đối với Mộ Tiêu Lâm sủng ái chính là làm cho tôi càng thêm tổn thương ".

" Khi đó ba không biết mẹ sẽ mang con xuất ngoại ", Mộ Hữu Thành vì mình biện giải." Ông còn chưa rõ sao? Đây không phải vấn đề trọng điểm ".

 Mộ Tiêu Vân đang cảm thấy mình đàn gảy tai trâu, ông ta tới giờ vẫn chưa biết mình sai ở đâu. " Tôi muốn về "." Tiêu Vân, nếu con chán ghét ba thì tại sao con vẫn giới thiệu Hạ Thanh Hòa cùng Quý Mộc cho ba nhận thức, vì cái gì lại giúp bất động sản Mộ thị, kì thật con vẫn không có ghét ba phải không ?" Mộ Hữu Thành không tin Mộ Tiêu Vân sẽ chán ghét ông. Ông chưa từng nghĩ cha mẹ ly hôn thì đối với con cái vẫn không có vấn đề gì. Ông sẽ không vì ly hôn mà bỏ mặc đứa trẻ này, ngược lại, cũng bởi vì thua thiệt nó, cho nên đối với nó càng tốt. Nhưng mà, phản ứng hôm nay của con trai làm cho ông phải cải biến lại nhận thức của mình.

" Mộ đổng trí nhớ thật kém, mẹ của tôi còn ba mươi phần trăm cổ phần trong Mộ thị. Tôi giúp không phải Mộ thị mà là mẹ của tôi ". Mộ Tiêu Vân từng chữ từng chữ nói ra." Tiêu Vân ".

 Mộ Hữu Thành nói :" Đây là thái độ con cùng ba nói chuyện sao ? Con vẫn là đứa nhỏ nhưng lời nói không một chút nào đúng mực ".Mộ Tiêu Vân lúc này đã cười lạnh ra tiếng :" Như vậy, xin hỏi Mộ đổng, mấy vấn đề này của ông là của một phụ thân hỏi đứa con chỉ mới 18 tuổi sao ?"" Con..." Mộ Hữu Thành á khẩu không trả lời được. 

Mộ Tiêu Vân thấy ông trả lời không được, liền kéo cửa xe, nhưng mà, cậu lại hạ cửa xe xuống :" Mộ đổng, tôi muốn thỉnh giáo ông một vấn đề ".       " Vấn đề gì ?" Con trai dùng âm điệu âm dương quái khí mày làm ông không thoải mái." Nếu biết tôi ghét ông, cũng chán ghét cả nhà ông thì ông vẫn còn muốn đem Mộ thị cho tôi sao ?" Mộ Tiêu Vân hỏi xong liềm mỉm cười nhìn ông.

Mộ Hữu Thành hồi đáp không được. Ông vẫn đem Mộ thị cho Tiêu Vân sao ? Ông không dám trả lời. Giờ khắc này ông cảm thấy đứa con trước mắt thậ xa lạ, không còn là một đứa nhỏ đáng yêu trong ấn tượng của ông năm năm trước. Ông thậm chí có chút sợ, sợ sau khi Mộ thị vào tay của Tiêu Vân thì sẽ trả thù mẹ con Diêu Tinh Tinh.
Từ ánh mắt của ông, Mộ Tiêu Vân đã biết đáp án, thực thất vọng. Vì việc năm năm trước ông đã đối với người cha này thất vọng rồi, nay lại thất vọng thêm một lần.
" Mộ đổng, mời ông nhớ kỹ. Năm năm trước, ông có trách nhiệm bảo vệ người phụ nữ ông yêu, có trách nhiệm bảo vệ đứa con của các người, nhưng mà ông đối với mẹ tôi cũng phải có trách nhiệm bảo hộ vì bà là mẹ của con trai ông ". Kéo cửa xe lên, nghênh ngang mà đi.
Ban đêm không thấy rõ, bánh xe để lại một vòng khói đen rồi biến mất.
Tựa như Mộ Hữu Thành thua thiệt Mộ Tiêu Vân, nhưng không biết rằng sẽ ảnh hưởng đến điều gì.
Lần cuối cùng nói sạch sẽ. Thời điểm Mộ Tiêu Vân lái xe, tâm tình có chút áp lực, loại áp lực này hận không tìm được một người để nói, vừa hận không thể đến nơi nào đó uống say một trận. Nhưng chỉ là nghĩ mà thôi. Mộ Tiêu Vân không làm bởi vì cậu biết còn có một người chờ cậu trở về.
Mộ Hữu Thành nhìn xe của Mộ Tiêu Vân biến mất hẳn thì ông mới nhấc chân đi đến tiểu khu. Ông nghĩ lại thật cẩn thận sự tình ông cùng Tiêu Vân đã nói hôm nay. Một cái là tin tức tốt, một cái lại cực kỳ mâu thuẫn.
Con trai có tính cách như hôm nay cũng có một phần trách nhiệm của ông, bất quá ông vẫn còn một người để liên hệ, Lý Ngải Thanh. Nếu ông thuyết phục không được thì Lý Ngải Thanh chắc sẽ thuyết phục được, dù sao con trai vẫn luôn theo bà.
Nhưng mà Mộ Hữu Thành lại không biết số liên lạc của Lý Ngải Thanh, hỏi Mộ Tiêu Vân nhất định sẽ không cho. Trừ phi là hỏi thân thích nhà mẹ đẻ của Lý Ngải Thanh, nhưng từ khi Lý Ngải Thanh cùng ông ly hôn, bọn họ cũng không còn nhìn mặt ông nữa. Nghĩ nghĩ, Mộ Hữu Thành vẫn chưa đi vào nhà mà là ngồi ở bậc thang trước cửa, ông lướt điện thoại thì thấy có một số điện thoại của cậu Mộ Tiêu Vân, cũng chính là em trai Lý Ngải Thanh. Trước khi ông cùng Lý Ngải Thanh ly hôn, thì tình cảm bọn họ cũng không tệ lắm, có một thời gian, thời điểm Mộ Hữu Thành bên ngoài làm công cũng mang cậu của Tiêu Vân theo.
Nhưng mà năm năm trước, ông vì muốn tìm Tiêu Vân mà đi tìm cậu của Tiêu Vân, tuy đối phương lạnh nhạt nhưng cũng không trách móc ông. Tuy không trách móc nhưng cũng là ông có lỗi với Lý Ngải Thanh. Mộ Hữu Thành hiện tại đang do dự có nên gọi điện thoại hay không, mặc kệ thái độ của con trai ra sao thì vẫn là cha con. Trong lòng Mộ Hữu Thành vẫn cho rằng Mộ Tiêu Vân còn trẻ nên dù gọi điện thoại bị đối phương lạnh nhạt thì ông cũng chấp nhận.
" Alo, ta là Hữu Thành, ngươi ngủ chưa ?"
Cậu của Tiêu Vân cùng Mộ Hữu Thành trước kia quan hệ rất tốt, thời điểm Mộ Hữu Thành chưa phát đạt, bọn họ đều thích uống rượu, hai người thường xuyên uống rượu ở đường lớn. Sau này, Mộ Hữu Thành phát đạt, bên ngoài có nữ nhân, thì quan hệ của hai người cũng dần phai nhạt. Anh rể dù tốt thì chị ruột vẫn hơn.
" Chưa có, đang xem TV, nhân vật lớn như ngươi sao lại gọi cho ta ?" Bất quá, cậu của Tiêu Vân cũng không phải không nể mặt ông, dù sao Tiêu Vân còn ở bên đó, cũng phải cấp thể diện cho cháu ngoại trai, nếu không cháu ngoại trai sẽ không sống thoải mái. Nhưng mà cậu Tiêu Vân không biết rằng cháu ngoại trai cũng hắn đã sớm không quan tâm cái nhà kia rồi.
" Tiêu Vân về nước, đã gặp chưa ? Năm năm không gặp, không ngờ đứa nhỏ này biến hóa thật lớn ".

Cậu của Tiêu Vân không khờ dại như chị của mình. Nhà mẹ đẻ của Lý Ngải Thanh thì đây là người có đầu óc nhất. Sau năm năm Mộ Hữu Thành lại đột nhiên gọi cho hắn nên khi hắn tiếp điện thoại thì tâm phải cẩn thận một chút, hiện tại lại nghe đối phương hỏi như vậy nên trong lòng hắn bắt đầu đề phòng đối phương.
" Đã gặp rồi, còn ăn một bữa cơm, ta nhớ rõ năm năm trước chỉ là một đứa nhỏ vậy mà đảo mắt một cái đã cao hơn ta ". Cậu của Tiêu Vân không cao, chỉ 170cm, nhưng ánh mắt rất khôn khéo.
" Đúng vậy, vài năm không thấy, có thể thấy được Ngải Thanh chăm sóc nó rất tốt. Vốn tưởng rằng hai mẹ con xuất ngoại làm ta rất lo lắng , bây giờ nghĩ lại, chỉ là ta quá đa tâm rồi ".
Cậu của Tiêu Vân nụ cười vài tiếng :" Gọi điện thoại cho ta chỉ vì nói chuyện phiếm sao ?"
Mộ Hữu Thành cũng đã nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy nên cũng không xấu hổ :" Gần đây, ta cùng Tiêu Vân ở chung, ta cảm thấy đứa nhỏ này tương đối cực đoan nên ta có chút không yên lòng , cho nên hỏi ngươi một số việc. Khi ngươi cùng Tiêu Vân gặp nhau thì có loại cảm giác này không ?"

128.

Cậu của Tiêu Vân trầm mặc. Hắn không hiểu được ý của Mộ Hữu Thành. Khi hắn gặp, Mộ Tiêu Vân rất bình thường, hơn nữa lại rất thành thục.
Nhưng Mộ Hữu Thành lại nói như vậy, cho nên cậu của Tiêu Vân không rõ. Hơn nữa có phụ thân nào lại nói con mình như vậy, theo ý của ngườ dân quê bọn hắn thì cực đoan nghĩa là một đứa nhỏ hư hỏng. Điểm ấy làm cho cậu của Mộ Tiêu Vân phi thường tức giận. Chính hắn cũng không nói gì mà chỉ biểu đạt ý tứ của mình :" Tiêu Vân rất ngoan, lúc nhỏ đã ngoan, hiện tại trưởng thành lại càng ngoan. Anh Thành, ngươi yên tâm đi, Tiêu Vân là một hài tử làm cho người ta rất yên tâm, chị của ta đem nó giáo dục rất tốt ".
" Không, có khả năng là gần đây ngươi cùng nó không ở chung nhiều lắm, nhưng lúc ta cùng nó ở chung thì ý nghĩ của nó rất có vấn đề. Ta cảm thấy chuyện ta và mẹ nó ly hôn làm ảnh hưởng tới nó rất lớn, ta thừa nhận là lúc trước ta rất có lỗi với hai mẹ con nó, cũng rất thua thiệt bọn họ. Cho dù như thế thì Tiêu Vân cũng không nên không phân biệt lớn nhỏ, hơn nữa...". Mộ Hữu Thành dừng một chút :" Ý nghĩ của nó cùng người thường bất đồng,. Hôm nay nó đã hỏi ta, nếu nó hận Tinh Tinh và Tiêu Lâm, và ta đem bất động sản Mộ thị giao cho nó thì nó nhất định sẽ trả thù hai mẹ con họ, nó nói dưới tình tình huống như vậy ghì ta có còn muốn đem bất động sản Mộ thị cho nó hay không ? Ngươi nghĩ là những lời như thế xó thể là của một đứa nhỏ 18 tuổi nói ra sao ?"
Cái này...
Cậu của Tiêu Vân trầm mặc. Mộ Tiêu Vân trong miệng Mộ Hữu Thành là một người xa lạ. Trừ bỏ năm năm ra nước ngoài thì Mộ Tiêu Vân từ nhỏ đến lớn là một hài tử rất nhu thuận hiểu chuyện.
Sự tình năm năm trước bọn họ không rõ ràng lắm , chỉ là Lý Ngải Thanh gọi điện nói cùng Mộ Hữu Thành ly hôn, sau đó Mộ Tiêu Vân cũng được đưa ra nước ngoài họ tập.

Không chỉ ở quê mà trong thành phố thì du học là một sự kiện rất tốt. Tuy tằng hiện tại người giàu có nhiều nhưng không phải nhà nào cũng có thể cho con ra nước ngoài du học. Cho nên khi Mộ Tiêu Vân xuất ngoại thì đối với nhà mẹ đẻ Lý Ngải Thanh là một sự kiện vô cùng kiêu ngạo.Huống chi trong lòng hắn không chỉ giỏi như thế.Tiêu Vân là một người rất lợi hại. Từ việc nó để tiền thuê nhà cho mình thu cùng với cho mình một căn nhà cho mình ở.Vì việc này mà hắn còn cố ý gọi cho Lý Ngải Thanh. Không nghĩ tới Lý Ngải Thanh lại nói Tiêu Vân muốn thế nào thì cứ làm thế đấy, phòng ở cùng tiền thuê nhà đều yên tâm giao cho hắn. Đó cũng là một chút ý tứ của người chị dành cho em trai của mình.

Đúng vậy, từ sau khi Mộ Hữu Thành phát đạt thì nhà mẹ của Lý Ngải Thanh cũng không thu được chỗ tốt gì. Chuyện này, Lý Ngải Thanh đã từng đề cập với Mộ Hữu Thành, hỏi có công việc gì thích hợp cho bọn họ không nhưng vẫn không có nhận được tin tức gì.Bất quá, Lý Ngải Thanh cũng không nổi giận vì bà biết người trong nhà mình đều là nông dân nên không thích hợp với việc trong công ty.Cậu của Tiêu Vân thấy mình đã nghĩ đi xa, loại ý tứ này của Mộ Hữu Thành làm cho hắn cảm thấy không công bằng với Mộ Tiêu Vân, cho nên hắn trả lời :

" Ta không có phát hiện. Bất quá, ngươi là ba nó, ngươi nói thì nó sẽ nghe, ta là cậu cũng là người ngoài nên không dễ nói ".

Cậu của Tiêu Vân cự tuyệt.

" Ta có chỗ nào nói động nó, ta nói một câu, nó liền trả lại cho ta một câu ".

 Mộ Hữu Thành nói lời này mang theo chút sinh khí cùng thương tiếc. Khi con cái không nghe lời cũng sẽ thương tâm không biết tại sao con cái lại như vậy.

 "Ta đây cũng không có cách nào ".

 Người cha này tuyệt đối là thấy không có gì làm liền tìm việc cho con trai làm.

" Không phải ngươi có số điện thoại của Ngải Thanh sao ? Ta muốn cùng bà ấy nói chuyện, cũng chỉ có bà thì Tiêu Vân mới nghe lời ".

" Anh Thành, những lời hôm nay ngươi nói với ta, ta sẽ nói lại với chị, về phần số điện thoại của chị thì ta sẽ không cho ngươi biết. Ngươi có biết, sự việc ngươi cùng chị ấy ly hôn đã tổn thương chị ấy rất nhiều, ta cũng không muốn gợi lại sự thương tâm của chị ấy. Anh Thành, ta hôm nay gọi ngươi một tiếng anh vì ngươi là cha của Tiêu Vân, nhưng nếu ngươi muốn quấy rầy hay thương tổn người thân của ta thì ta sẽ không bỏ qua "

. Cậu của Tiêu Vân có chút kích động, " Được, nếu không có gì để nói thì ta cúp máy. Ngày mai, chúng ta cùng muốn đi làm, không giống ông chủ như ngươi, có thể thảnh thơi ".

 Sau đó cũng không cho Mộ Hữu Thành cơ hội nói chuyện liền cúp máy.Sau khi cúp điện thoại thì hắn càng nghĩ càng giận, nhịn không được, mắng :" Súc sinh ".

" Làm sao vậy, ai gọi điện thoại tới ?" Vợ của cậu Tiêu Vân vừa tắm xong đi ra, chợt thấy chồng mình cầm di động hận không thể ném xuống đất.

" Còn ai nữa, Là tên vong ân phụ nghĩa Mộ Hữu Thành ", cậu Tiêu Vân hừ lạnh." Tại sao hắn lại gọi điện thoại đến, việc gì làm anh tức giận như vậy ?"

 Nói đến Mộ Hữu Thành, vợ của cậu Tiêu Vân nhíu nhíu mày." Không nói việc này, để ta đi gọi điện thoại cho Tiêu Vân nếu không tối nay ta ngủ không được "." Không gọi cho chị Ngải Thanh sao ? Tiêu Vân chỉ là một đứa nhỏ, sao nó có thể hiểu được ?"

 Vợ của cậu Tiêu Vân hỏi." Vợ à, ta đã nói với em rồi, tiền thuê nhà năm năm này cùng phòng ở cho chúng ta đều là ý của Tiêu Vân. Ta ban đầu cũng tưởng là chị, nhưng chị đã nói đây là ý của Tiêu Vân. Vợ à, có lẽ em không tin, mặc kệ là Lý gia hay Mộ gia, nếu nhân tài như vậy mà Mộ gia không quý trọng thì Lý gia chúng ta sẽ bảo toàn. Lần này tuyệt đối không để như năm năm trước, để chị cùng Tiêu Vân lén lút rời đi ". Thời điểm năm năm trước tuyệt đối không đơn giản là Mộ Tiêu Vân đi học như Lý Ngải Thanh đã nói, nhưng bọn họ cũng không thể hỏi." Ân, ta hiểu ".

Mộ Tiêu Vân ghé vài trên giường, hôm nay đặc biệt mệt, Hạ thiếu gia bởi vì muốn cải biên < thế giới song song > thành kịch bản mà vẫn còn đang hăng hái chiến đấu trong thư phòng. Từ lúc Hạ Thanh Hòa cùng Mộ Tiêu Vân cùng đi ăn cơm thì Hạ thiếu gia bắt đầu không yên lòng. Y không thích Mộ Tiêu Vân gặp mặt Mộ Hữu Thành, bởi vì mỗi lần gặp mặt thì tâm trạng của Mộ Tiêu Vân sẽ không tốt, nhưng là một ông xã tốt thì Hạ thiếu gia sẽ không hạn chế tự do của Mộ Tiêu Vân.Cho nên thời điểm Mộ Tiêu Vân không ở nhà thì Hạ thiếu gia sẽ rất bực bội.Mộ Tiêu Vân về nhà thì y liền thí điên thí điên đi làm việc.
Haizzz.... Mộ Tiêu Vân hít một ngụm khí, có chút mệt nhọc. Nhưng mà Hạ Minh Hòa còn chưa trở lại, nếu là bình thường thì Mộ Tiêu Vân khẳng định sẽ đi quấy rầy hắn, nhưng hôm nay tâm trạng của cậu không tốt nên cũng không quấy rầy y.
Bất quá điện thoại đột nhiên vang lên.
Mộ Tiêu Vân cầm di động lên thấy Cậu Út. " Cậu, trễ như vậy còn gọi cho con có việc gì không, sẽ không phải là mời con ăn cơm chứ ? " Mộ Tiêu Vân trêu chọc. Người cậu út này của cậu là người tuổi nhỏ nhất trong những người thân thích bên ngoại, nên từ nhỏ đã cùng cậu chơi đùa cho nên Mộ Tiêu Vân thân thiết nhất chính là người cậu này.
Cũng vì vậy mà khi cậu xuất ngoại mới lấy danh nghĩa của cậu út mà mua nhà ở.
" Cậu đến B thị tất nhiên sẽ rủ con đi ăn khuya " Cậu của Tiêu Vân cười nói. " Khi nào rãnh thì về đây một chuyến, mợ con sẽ nấu một bữa ngon cho con ".
" Tay nghề của mợ tất nhiên rất tốt ,đến nay con vẫn còn nhớ rõ năm tám tuổi được ăn món trứng chần nên đến nay khi đi ăn trứng chần con đều tưởng niệm ". Tâm tình Mộ Tiêu Vân trở nên thoải mái, thời thơ ấu tuy rằng tịch mịch nhưng lạc thú thì vẫn phải có ".
" Vậy thì về đi, trưa ngày mai đến ăn cơm trưa ? Ta kêu mợ ngon chuẩn bị sớm một chút, hiện tại con đường đều được nâng cấp thành đường cao tốc, nên trở về chỉ cần một giờ chạy về, đừng nói con là một sinh viên bận rộn, cậu sẽ sinh khí ". Cậu của Tiêu Vân vội vàng ngăn chặn cái miệng của cậu.
" Được ạ, nhưng con muốn dắt bạn về nên muốn nhờ mợ chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn một chút " Mộ Tiêu Vân cười cười đáp ứng.
Cậu về nước đã được nửa tháng nhưng mới chỉ gặp Cậu út, còn những người khác thì vẫn chưa gặp. Thời điểm cha mẹ cậu ly hôn thì họ đều gọi điện đến an ủi hai mẹ con cậu nên phần tâm ý này cậu vẫn luôn nhớ.
" Được, vậy ngày mai con về sẽ nói tiếp. Bây giờ con đi ngủ đi ".
" Được, ngày mai nói tiếp, ngày mai con chỉ mang một người bạn về ".
Cúp điện thoại, Mộ Tiêu Vân có điều suy ngẫm. Cậu khẳng định cậu út gọi điện thoại này là có nguyên nhân, nhưng vì sao cậu út lại không nói mà bảo là ngày mai gặp mặt rồi nói ?
Mộ Tiêu Vân cũng không rõ.
Đồng dạng, cậu của Mộ Tiêu Vân cũng thở dài một tiếng.
" Như thế nào không nói cho Tiêu Vân, ngày mai Tiêu Vân tới, em không biết là nó muốn ăn cái gì. Nó đã ở nước ngoài vài năm, sợ nó ăn không quen những món ở đây ". Mợ của Tiêu Vân rất cao hứng, ". Ngày mai Tiêu Vân còn mang bạn trở về ".

" Thật sự ?" Ánh mắt của mợ Tiêu Vân sáng lên, " Bạn gái sao ? Như thế rất tốt , anh chị hai nhất định sẽ rất cao hứng, chị Nhải Thanh nhất định sẽ càng vui mừng hơn ".
" Nữ nhân các người thật bát quái ". Cậu của Tiêu Vân liếc nàng một cái, " Nhất định không phải là bạn gái, Tiêu Vân còn nhỏ, sẽ không loạn kết giao, chúng ta cũng không cần lo lắng, mỗi việc nó làm so với chúng ta đều có kế hoạch hơn nhiều ".
" Hừ, anh không hiểu lòng phụ nữ ". Mợ của Tiêu Vân hừ một tiếng, bất quá nàng lại lập tức tò mò, hỏi :" Hồi nãy anh không nói cho Tiêu Vân biết chuyện Mộ Hữu Thành gọi điện thoại sao ?"
" Ta có thể nói sao ?" Cậu của Tiêu Vân hỏi lại.
" Vì sao không thể nói, anh gọi cho Tiêu Vân không phải vì muốn nói ra sao ?". Mợ của Tiêu Vân không rõ.
" Nói em không hiểu mà em còn già mồm át lẽ phải. Em ngẫm lại đi, từ nhỏ Tiêu Vân luôn ở cùng mẹ mà lớn lên. Năm năm trước lại đi nước ngoài, nó hiện tại vừa trở về, nhất định tình cảm đối với Mộ Hữu Thành không tốt lắm. Những đứa nhỏ đều như vậy, cha mẹ ly hôn thì trong lòng đứa nhỏ sẽ so đo. Nếu ta gọi cho Tiêu Vân nói chuyện này thì Tiêu Vân sẽ càng thêm hận Mộ Hữu Thành, rốt cuộc vẫn mà cha con ruột. Ta có thể để bọn họ trở mặt thành thù sao ?". Cậu của Mộ Tiêu Vân giải thích. " Bất quá, Mộ Hữu Thành không phải là đồ ngốc, hắn nói Tiêu Vân cực đoan, hoài nghi nó có vấn đề, muốn gọi điện thoại cho chị của ta, nếu ta cho số thì ta làm sao làm người được ",
" Được, được. Anh đừng tức giận, nếu Tiêu Vân hận cha nó thì đó cũng là báo ứng của hắn ".
" Không nên, công ty Mộ Hữu Thành lớn như vậy, nếu Mộ Hữu Thành không để lại cho Tiêu Vân thì sao. Không phải chúng ta ham giàu có, cũng không phải ham đồ vật của Mộ gia mà ta cảm thấy những thứ này nên là của Tiêu Vân, mặc kệ là bồi thường hay vì nó là con cả, mà lấy thành tích nổi bật của nó thì đem công ty giao cho nó là điều tất nhiên. Nhưng nếu cha con trở mặt thành thù thì em nghĩ Mộ Hữu Thành sẽ cho sao ?" Cậu của Tiêu Vân nói ra ý tưởng của mình, những lời vô liêm sỉ của Mộ Hữu Thành nói ra thì hắn không thể trước mặt mình mà nói ra được lời nào.
Còn có sự kiện mà Mộ Hữu Thành đã nói, chẳng lẽ Mộ Tiêu Vân thật sự hỏi như vậy ? Hắn cũng tự hỏi.
" Như vậy, trong nhà Mộ Hữu Thành còn có người khác, ta đã sớm nghe được người kia rất lợi hại, nếu không sẽ không làm cho Mộ Hữu Thành cùng chị Ngải Thanh ly hôn. Bất quá, hiện tại đã tốt, chị Ngải Thanh cũng đã kết hôn ở nước ngoài, ngày ngày đều sống thoải mái, nên anh cũng đừng nghĩ nhiều như vậy ",
" Chính vò chị ấy quá thư thả nên ta mới không nghĩ chị ấy bị Mộ Hữu Thành tổn thương ", ngữ khí của cậu Tiêu Vân trầm xuống.
" Được rồi ngủ đi, tính tình này của anh không biết giống ai ".
-----------
Nhà Hạ Minh Hòa
Hạ Minh Hòa từ thư phòng đi ra, vừa đi tới cửa phòng ngủ liền nghe thấy tiếng vang bên trong phòng thay đồ, vì thế y nhìn qua thì thấy Mộ Tiêu Vân đêm hôm khuya khoắt đang chỉnh hành lý.
Hạ thiếu gia căng thẳng trong lòng, chẳng lẽ Vân Vân cũng học hắn hồi bé rời nhà trốn đi ?

129.

" Vân Vân, em thu thập hành lý làm gì ?" Hạ Minh Hòa làm bộ xem nhẹ ý tưởng trong lòng mình, lập tức tiến lên ngồi xổm trước người Tiêu Vân hỏi, đồng thời cũng phòng vệ miễn cho Mộ Tiêu Vân đi thật.
Mộ Tiêu Vân không nghĩ tới ý nghĩ của y, một bên vừa thu dọn đồ đạc vừa mở miệng :" Ngày mai em về nhà bên ngoại, em tính toán ở đó vài ngài, anh cũng cùng đi đi ".
A? Không phải là bỏ nhà đi ? Cái này, Hạ thiếu gia thở ra một hơi. Sau một lúc Hạ thiếu gia mới nghe rõ Mộ Tiêu Vân nói gì. Vì thế, Hạ thiếu gia mặt mày hớn hở, một nét ý cười sâu đậm hiện lên trên khuôn mặt của y.
Mộ Tiêu Vân thấy Hạ thiếu gia không nói chuyện mới nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy y nhìn mình chằm chằm.
Cười ngây ngốc như vậy nhưng vẫn rất đẹp trai.
Mộ Tiêu Vân buông quần áo đang xếp một nửa, sau đó đứng lên. Cậu vươn tay nhéo nhéo mặt cả Hạ Minh Hòa :" Hạ nhị thiếu, anh vừa ngẩn ngơ cái gì " Thanh âm mềm nhẹ, không phải Mộ Tiêu Vân chỉnh giọng nói mà là trong đó ẩn chứa vô hạn nhu tình.
Hạ Minh Hòa chống lại ánh mắt của cậu, đáy mắt lạnh nhạt phảng phất có vô tận lốc xoáy bồi hồi, đồng thời hấp dẫn chính mình :" Vân Vân ". Âm thanh Hạ Minh Hòa mềm nhẹ, y không nghĩ Mộ Tiêu Vân nhanh như vậy đã dẫn mình đi gặp thân thích, cho dù không phải là ý tứ kia nhưng y cũng rất cao hứng.
Bởi vì có thể đi vào một tầng quan hệ với gia đình của cậu đây đại biểu cho một loại chứng nhận mình cũng là một thành viên trong gia đình cậu.
" Sao ? " Mộ Tiêu Vân nhướng mày,giọng mũi trong trẻo là một loại hấp dẫn khác.

" Anh yêu em ". Vươn tay, thực nghiêm túc mà đem người ôm vào trong ngực, chỉ là một cái ôm bình thường. Giũa bọn họ chưa bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt. Tính cách Hạ Minh Hòa tương đối trực tiếp, giận dỗi hay vui vử đều là trực tiếp biểu hiện trên khuôn mặt. Kỳ thật ngươi khác có thể thấy y lạnh lùng nhưng kỳ thật Hạ Minh Hòa là một người rất đơn giản.Y cái gì cũng hiểu nhưng cái gì cũng không nói, tính cách đơn giản này vì trong gia đình quá tốt, cũng có gia đình cưng chiều mới có tính cách đơn giản như vậy." Ân, em biết ". Mộ Tiêu Vân tùy ý cho anh ôm, hơi hơi nhướng ánh mắt, mang theo mỉm cười. Ý cười này đồng dạng nhu tình. Không phải là nụ cười của thanh niên 18 tuổi mà là của một người đã trãi qua nhiều sự tình mà lưu lại. " Em cũng yêu anh ".Chữ yêu này nói ra rất đơn giản nhưng để kéo dài mãi thì quả thật rất khó khăn.Mộ Tiêu Vân cùng Hạ Minh Hòa giống nhau, đều là những người chưa bao giờ tùy tiện nói yêu nhưng khi nói ra thì phải là thật sự yêu, loại yêu này bao gồm cả trách nhiệm của bọn họ. 8 giờ ngày hôm sau, hai người liền từ B thị mà xuất phát.Từ B thị đến nhà ngoại Mộ Tiêu Vân, nếu có thể chạy với tốc độ tối đa cho phép thì chỉ mất nửa giờ." Trước kia, con đường bên này còn chưa nâng cấp nên muốn đến phải mất ít nhất một giờ ". Mộ Tiêu Vân ngồi ở ghế phó lái nhìn con đường trước mắt. Đây là lần thứ hai sau khi cậu trọng sinh đi lại con đường này. Trước kia nơi này chỉ là một con đường đá bình thường, sau này mới được nâng cấp lên. Sau khi trọng sinh vào năm năm trước, cậu đã từng đi qua con đường này, thời điểm lúc đó là cậu muốn cứu người thân quan trọng nhất của mình.Nhưng bây giờ lại trở về lần nữa, thời gian trôi qua thật nhanh, năm năm. Con đường này sau khi cậu trọng sinh đi lại một lần nữa, không biết lần này là phát sinh việc gì đây?Mộ Tiêu Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ hạ xuống một chút, một ít gió lạnh bên ngoài lùa vào. Kỳ thật loại âm thanh gào thét này phảng phất có một loại cảm giác làm người ta tê tâm liệt phế. Loại cảm giác này không sở mà ngược lại có cảm giác thoải mái." Anh, hôm nay em đặc biệt cao hứng ". Mộ Tiêu Vân ít có thời điểm biểu đạt ý tưởng của mình, nhưng hôm nay cậu nhìn khuôn mặt nghiêng của Hạ Minh Hòa mà đột nhiên thốt lên." Ân ". Hạ Minh Hòa không thể quay đầu lại, vì y lái xe với tốc độ đặc biệt cao, nên yêu cầu tập trung sự chú ý. Nhưng ánh mắt này của Mộ Tiêu Vân thì y không thể làm như không thấy.

" Cao hứng cái gì ? " Thật hiếm khi Hạ thiếu gia bát quái hỏi.
" Lần đầu tiên em đi con đường này là vào năm năm trước " Mộ Tiêu Vân bắt đầu kể chuyện cũ. " Tháng giêng năm năm trước, tâm tình em rất không tốt bởi vì ngày đó mẹ em uống thuốc ngủ tự sát. Lúc đó em mới 13 tuổi, có lẽ anh không tin nhưng lúc đó em đã từng một mình chạy xe của thúc thúc từ B thị để chạy về, trên đường trở về em sợ không kịp nên đã báo cảnh sát ".
Tay lái Hạ Minh Hòa trở nên căng thẳng, kỳ thật y rất ngạc nhiên là vì sao Tiêu Vân lại biết mẹ của cậu tự sát. Tại sao một đứa nhỏ mới 13 tuổi lại dám chạy xe với tốc độ cao như vậy. Nếu so ra thì điều này không quan trọng, quan trọng là sự đau đớn trong lòng, y vì Mộ Tiêu Vân mà đau lòng.
Năm năm trước bọn họ gặp nhau thì mọi chuyện đã xong xuôi. Hạ Minh Hòa cảm thấy nếu chuyện này xảy ra trên người y thì y cũng sẽ khó tiếp nhận được. Hạ Minh Hòa cảm thấy tâm mình bị nhéo mạnh một cái, y chưa từng cảm thấy đau lòng như vậy, so với năm năm trước khi Mộ Tiêu Vân rời đi còn đau hơn.
Mộ Tiêu Vân đang nói bỗng nhiên ngưng lại điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cậu không biết là khi nghe cậu kể chuyện lại chuyện cũ thì Hạ Minh Hòa sẽ nghĩ như thế nào, cậu hiện tại không biết là bây giờ không nói thì sao này có cơ hội nói hay không.
Nhưng hiện tại cậu xác định muốn kể cho Hạ Minh Hòa nghe chuyện cũ của cậu.
Đây là một bước ngoặc trong ý tưởng của cậu, cậu muốn chung sống cả đời với Hạ Minh Hòa nên những chuyện cũ của cậu thì cậu sẽ nói tất cả cho y bởi vì cậu cũng đã biết tất cả câu chuyện của Hạ Minh Hòa.
" Anh có tin vào chuyện kiếp trước, kiếp này không?" Mộ Tiêu Vân chuyển đề tài hỏi.
Cùng đề tài vừa rồi hoàn toàn không chút liên quan nên Hạ Minh Hòa chưa kịp phản ứng, nhưng Mộ Tiêu Vân hỏi thì y lập tức trả lời :" Không biết ". Nghĩ nghĩ lại bổ sung " Chúng ta học về khoa học cho nên anh không tin có kiếp trước, kiếp này. Nếu Tiêu Vân tin anh cũng sẽ...tin ".
" Không, anh cứ là chính mình thì tốt rồi " . Mộ Tiêu Vân đã sống qua hai thời nên cậu rất hiểu. Cho dù là vì ai cũng không thể nào thay đổi suy nghĩ của bản thân mình thì tình yêu sẽ rất mong manh, nếu như có một ngày không vì người mà thay đổi nữa thì tình yêu sẽ có vết rách.
Nhưng mà, tuy rằng không thay đổi vì đối phương nhưng lại bao dung và nhường nhịn nhau.
" Anh! Em đã từng thấy một giấc mộng, anh có muốn nghe không ?" Mộ Tiêu Vân cố ý dùng ngữ điệu thoải mái hỏi.
" Anh rất thích nghe câu chuyện của em ". Hạ Minh Hòa nghiêm trang trả lời.
Hì hì...Mộ Tiêu Vân nhịn không được cười ra tiếng
:" Thật sự ?" Cậu không tin Hạ Minh Hòa nhìn qua không giống người bát quái thế nhưng lại thích nghe chuyện của người khác.
" Ân " Hạ Minh Hoà nghe được sự trêu chọc trong lời nói của cậu, " Lúc nhỏ, anh hai thường kể cho anh nghe chuyện xưa ".
" Cho nên ?"
" Vân Vân, mỗi người đều có cách biểu đạt lời nói riêng , trong lòng mọi người đều cất giấu một câu chuyện ".
" Anh muốn nói mỗi tác giả đều thích nghe kể chuyện sao ?"
" Ân "
" Vậy em sẽ dùng câu chuyện này để chúng ta đỡ nhàm chán. Anh ! Trên đường không được quấy rầy em ". Một khi quấy rầy thì sẽ không có tâm tình để kể tiếp.
" Ân, sẽ không "
" Em đã từng thấy qua một giấc mộng. Trong mộng em chỉ là một cậu bé 13 tuổi, tháng giêng năm đó mẹ em tự sát. Trong mộng em rất không hiểu chuyện, một đứa nhỏ vừa mới mất mẹ nên trong lòng rất tịch mịch. Lúc đó, ba em lại mang một người phụ nữ về nhà. Mặc kệ việc mẹ kế đều là những người không tốt, nhưng mà người mẹ kế này lại đối xử với em rất tốt, thậm chí so với con ruột của bà còn tốt hơn.
Thời niên thiếu em rất phản nghịch bởi vì thành tích tốt, trong nhà lại có điều kiện cho nên thường hay gặp rắc rối. Nhưng mỗi khi em gặp rắc rối thì mẹ kế sẽ giải quyết hết. Dần dà về sau em liền xem bà như mẹ ruột. Cũng chính vì vậy mà em đã quên mất một sự kiện mẹ em tự sát là do ba và mẹ kế bức ép, em hẳn phải là xem bà như kẻ thù không đội trời chung nhưng em lại xem bà ta như mẹ ruột, thậm chia ngày giỗ của mẹ ruột em cũng quên ". Mộ Tiêu Vân dừng một chút, hít một hơi thật sâu. Sự tình đời trước khi nói ra cần dũng khí, đặc biệt là khi nói cùng Hạ Minh Hòa. " Bởi vì không được mẹ quản giáo và đốc thúc, mà mẹ kế lại ở phía sau dung túng nên em ở trong càng ngày càng kiêu ngạo, thậm chí em đặc biệt chán ghét người em trai kia, có lẽ vì đó là con ruột của mẹ kế.
Thế cho nên trong lúc ta vô ý phát hiện người em trai kia mặt ngoài tỏ ra yếu thế, người mẹ kế kia mặt ngoài cũng rất tốt với em kỳ thật là muốn em hoàn toàn rơi xuống, làm cho ba hoàn toàn thất vọng về em, sự thật chứng minh bọn họ hoàn toàn làm được. Sau này khi biết mọi chuyện, trong lòng em thật sự không thoải mái, em đã nghĩ ra nhiều kế hoạch trả thù, nhưng không đợi em trả được thù thì em đã tỉnh mộng.
Sau khi tỉnh mộng này thì một giấc mộng khác lại bắt đầu.
Anh! Sau khi tỉnh lại chính là tháng giêng năm trước, em đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ hãi có thể hay không mẹ em giống như trong mộng mà thật sự tự sát ".

130.

Câu chuyện của Mộ Tiêu Vân tựa như một bộ phim truyền hình, nhưng Hạ Minh Hòa không có tâm tình xem phim, cũng không có tâm trạng nghe chuyện tâm tình. Này thật sự chỉ là mộng sao?
Ai cũng biết, câu chuyện của Mộ Tiêu Vân không đơn giản chỉ là một giấc mộng, như vậy...
Hạ Minh Hòa là một người thông minh, cho nên y liền hiểu ý tứ trong lời nói của Mộ Tiêu Vân, cậu tỉnh mộng hay là nói đây là câu chuyện mà cậu đã trãi qua. Vì cái gì trong mộng lại không thấy y?
Hạ Minh Hòa có chút ảo não.
Quả nhiên, phương hướng Hạ thiếu gia tự hỏi cũng không giống người thường.
" Anh! Câu chuyện này còn chưa chấm dứt " Mộ Tiêu Vân nhìn khuôn mặt thay đổi như tắc kè hoa của Hạ thiếu gia, buông ra lo lắng trong lòng. Nhìn khuôn mặt của Hạ thiếu gia có thể đoán ra tâm tình của y, quả nhiên để một người biến thái như vậy nuôi đứa nhỏ thì đứa nhỏ luôn có suy nghĩ khác người thường.
" Ân, ta nghe ". Cố gắng đem ý tưởng trong lòng áp chế, Hạ Minh Hòa cố gắng ngụy trang xuất ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.
" Được ". Khóe miệng Mộ Tiêu Vân thản nhiên cười, " Sau khi cứu được mẹ em liền có một ý tưởng, em không muốn làm từng bước vì như vậy sẽ lấy của em rất nhiều thời gian, em cũng không muốn lãng phí, em muốn mau chóng lớn lên, mau chóng có năng lực và tài năng để không ai có thể thương tổn mẹ em được, em phải bảo vệ bà thật tốt. Cho nên em nhảy lớp lên trung học, mà ở nơi đó em nhận thức được một nam sinh, người đó là Hạ Minh Hòa ".
Điều này không coi là tình ý nhưng mặt của Hạ thiếu gia đỏ lên thật nhanh chóng.

Mộ Tiêu Vân vừa lòng nhìn sắc mặt của Hạ thiếu gia, mang theo một chút trêu chọc, tiếp tục nói :" Đối với cái thế giới âm u trước đó, đứa trẻ lạnh lùng kia giống như là câu chuyện của thần Apollo, y tuy rằng không nói nhiều nhưng lại đặc biệt đẹp trai. Lúc đó em đã nghĩ, hài tử này sau khi trưởng thành khẳng định sẽ thực mê người. Nhưng em chưa từng nghĩ qua, có một ngày y làm em say đắm ".Mặt Hạ Minh Hòa ngày càng đỏ hơn, lời này của Mộ Tiêu Vân giống như lời của một nữ nhân đang biểu lộ tình cảm đối vói nam nhân mình thầm mến." Nhưng chuyện riêng của em còn chưa có chấm dứt, em không nghĩ quá sớm để bắt đầu một đoạn tình yêu, em thậm chí không nghĩ đến sẽ đem thế giới sạch sẽ của y phá hủy đi, cho nên trong nội tâm em rất mâu thuẫn. Em nhìn thấy ánh mắt của y nhìn em tràn ngập hứng thú, loại hứng thú này giống như của nam nhân đối với nữ nhân, nhưng em vẫn không thể nói cho y biết đây là không được, hơn nữa em cũng cự tuyệt y, đẩy y ra ". Đích thật chính là lời tâm tình, làm cho Mộ Tiêu Vân cũng có chút ngại ngùng." Cho nên năm năm là thời gian em dành cho hai ta suy nghĩ sao ? " Hạ Minh Hòa rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện." Đúng vậy, em dùng năm năm này cá cược, nếu trong lòng anh có em thì sau năm năm anh cũng sẽ để ý đến em ". Tâm tình thật mâu thuẫn." Vậy, nếu năm năm sau anh thích người khác thì em sẽ thế nào ?" Hạ Minh Hòa hỏi. Cho tới nay có rất nhiều vấn đề Hạ Minh Hòa không hỏi tới. Y cảm thấy không có gì quan trọng như thế, chỉ cần bọn họ cùng một chỗ thì là quan trọng nhất. Hạ Minh Hòa không phải một người hay tính toán, thậm chí tư tưởng của y cũng không hề phức tạp. Tư tưởng của y rất đơn giản, cho tới bây giờ chỉ có y mới được như vậy." Không biết, có lẽ sẽ chúc phúc cho anh ". Hạ Minh Hòa là người duy nhất ngoại trừ mẹ sẽ không thương tổn đến cậu.Vì y đối xử với cậu quá tốt, tốt đến mức có thể đem tính mạng cho cậu. " Nhưng mà..." Mộ Tiêu Vân dừng lại " Trong lòng em sẽ thực khó chịu, có lẽ em sẽ làm ra điều gì quá phận ".Dù sao chính mình đối với y có tình cảm, nếu y bị người khác đoạt đi.... Hiện tại Mộ Tiêu Vân thập phần khẳng định, cậu nhất định sẽ nghĩ biện pháp đem người cướp trở về." Việc quá phận là gì ?" Hạ thiếu gia lần đầu tiên truy hỏi. Có lẽ y cảm thấy lần này là một cơ hội, với tính tình của Mộ Tiêu Vân mà nói thì nếu y hỏi ra miệng thì sẽ bị phản kích trở về." Em sẽ không từ thủ đoạn mà hại người anh thích, sau đó...", "Sau đó ?", " Sau đó đem anh cướp trở về ", " Ân ", Hạ thiếu gia nở nụ cười, trên mặt hiện lên nét rạng rỡ. Mộ Tiêu Vân nhìn y, lại thấy y đang mỉm cười. Lúc y cười lên thật rất anh tuấn, tựa như một vị thần trong thần thoại Hy Lạp cổ." Vân Vân " Hạ Minh Hòa đột nhiên cười ra tiếng." Sao ?", " Nếu một ngày anh yêu người khác thì em phải nhớ thật kỹ lời nói ngày hôm nay, sẽ không từ thủ đoạn mà cướp anh trở về. Bởi vì..." Hạ Minh Hòa dừng một chút " Bởi vì anh đã quyết định, nếu một ngày Vân Vân yêu người khác thì anh cũng không từ thủ đoạn mà cướp em trở về ".Cho nên tình yêu của bọn họ sẽ mãi mãi bên nhau.

Nhà ngoại của Mộ Tiêu Vân ở thôn C. Ông ngoại của cậu mất khi Lý Ngải Thanh còn nhỏ, còn bà ngoại thì mất khi Tiêu Vân vào lớp một. Tuy Mộ Tiêu Vân còn nhỏ nhưng cậu vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Thời điểm cậu và mẹ về ngoại thì ngoại đối xử với cậu rất tốt.Lý Ngải Thanh là người duy nhất được bà gả ra khỏi thôn, còn anh chị em còn lại đều gả ở trong thôn. Cũng bởi vì bà rất thích Mộ Tiêu Vân, cũng vì thời gian gặp mặt rất ít cho nên mỗi lần Lý Ngải Thanh mang Mộ Tiêu Vân về sẽ đem nhiều món ngon. Cho dù đối với Mộ Tiêu Vân sinh sống ở thành phố có chút mộc mạc nhưng Mộ Tiêu Vân vẫn rất hứng thú.Cũng như Mộ Tiêu Vân đã từng nói, cậu thích nhất là món trứng chần của mợ làm, nên mỗi lần đi nhà hàng cậu đều bảo đầu bếp làm nhưng không một nhà hàng nào thậm chí cả đầu bếp hàng đầu cũng không làm được hương vị mà cậu muốn.Có thể là do cảm giác món ăn đó là tâm ý của mợ. Khi cậu còn bé, đối với những gia đình không giàu có nhưng món trứng chần cũng là món ăn xa xỉ." Em đã thực lâu không có tới, những việc này đều là trong trí nhớ lưu lại, không nghĩ tới hôm nay lại có dịp trở về lần nữa. Cũng may là con đường này đã được nâng cấp nếu không sẽ rất mệt mỏi ". Mộ Tiêu Vân lại nói :" Nơi này còn có những họ hàng thân thiết, đợi tới nơi chúng ta ghé xuống ngồi một chút, không biết bọn họ có ở nhà không nữa ".
" Nơi này không tồi, giao thông coi như thuận lợi hơn nữa không khí cũng mới mẻ" Hạ Minh Hòa trong cuộc sống tuy là người hay soi mói nhưng cũng không kén chọn nơi sinh sống.
" Ân, nơi này có thể tham quan thỏa thích, mấy ngày nay chúng ta sẽ đi tham quan cho hết ".
" Được "
" Đã đến, nhìn đi, đây là nhà của cậu hai. Em nhớ rõ nhà này trước kia chỉ có hai tầng lầu, không nghĩ tới hiện tạo đã xây thêm phòng mới ". Mộ Tiêu Vân xuống xe đi tới trước cổng, lại nhìn thấy cửa đã khóa, không biết có người ở nhà không. Vì thế kêu lên :" Cậu hai, mợ hai, hai người có ở nhà không ?"
Thanh âm mới vừa kêu lên liền thấy cửa lớn mở ra, người đầu tiên đi ra là một nam tử trung niên cao gầy, theo sau là một người phụ nữ ăn mặc tùy ý nhưng khí chất lại không tồi, hơn nữa trên tai người phụ nữ này mang vòng tai tinh xảo, trên tay lại mang theo vòng ngọc cho thấy được điều kiện trong nhà không tồi.
Người phụ nữ đầu tiên liền sửng sốt một chút, sau đó do dự kêu lên :" Tiêu Vân ".
" Mợ hai, con là Tiêu Vân, con đã trở về ". Tiến lên đem mợ ôm lấy, đây là phương thức biểu đạt sự thân thiết của Tiêu Vân, làm cho mợ của cậu rất cao hứng.
" Tiêu Vân, mau vào, đây là bạn con sao ? Đã lâu không gặp con, con càng lớn càng anh tuấn ". Mợ của Tiêu Vân kích động mà lôi kéo tay của cậu vào nhà. " Buổi sáng hôm nay nghe mợ út của con nói là con đến, ta liền ở nhà đợi con, cứ sợ con đến rồi nhà không có ai nên cũng không dám ra ngoài ".
Loại tâm tình kích động cùng hưng phấn này lâu lắm rồi Tiêu Vân thật lâu không cảm giác được, hơn nữa từ nét mặt vui sướng trên người mợ hai đều là chân thành tha thiết.
" Ân, là con buổi tối hôm trước quyết định đến, lại không báo trước cho mọi người, cậu hai không có nhà sao ? Còn có vợ chồng anh họ đâu ạ ?"
" Cậu hai con đi chơi mạt chược, vợ chồng anh họ con cũng không có nhà, anh họ con đi A thị, hắn hiện tại cùng ba của con..." Nói đến đây, mợ hai cậu đột nhiên ngưng lại, có chút ngại ngùng. " Anh họ con cũng tiếp nhận một công trình, con xem, nhà của chúng ta cũng là anh họ con thiết kế. Nó cũng được thăng chức Vốn là muốn gọi cho hai mẹ con nhưng nghĩ tới hai người đều đang ở nước ngoài nên đi về cũng khó khăn, vì vậy mới không thông báo ".
" Mợ hai làm việc gì đều luôn cẩn thận như vậy, thăng chức là một việc tốt, hẳn là hai mẹ con con nên góp vui, nhà này thiết kế thực tốt, hẳn là tốn rất nhiều tiền ".
" Cũng không nhiều, là do anh họ con làm nên chỉ cần hơn một trăm vạn, các con ngồi đi, ta đi lấy trà ".
" Được, cám ơn mợ hai ". Mộ Tiêu Vân cũng không khách khí, ở trên xe ngồi hơn một giờ, cậu cũng có chút khát. Cậu nhìn về phía Hạ Minh Hòa, chỉ thấy Hạ thiếu gia đang ngồi yên lặng, đôi mắt đảo quanh ngắm nghía.
" Cậu hai là người thân của mẹ có gia cảnh tốt nhất " Lời này của Mộ Tiêu Vân là dùng tiếng Pháp nói, dù sao để mợ hai nghe thấy cũng không tốt ." Trước đó em đã nghe cậu út nói về việc này, năm năm trước mọi người đều thay đổi, không chỉ có chúng ta ".
" Mợ hai của em đối xử với em rất tốt ". Hạ Minh Hòa là một người mẫn cảm, y có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của người phụ nữ nông thôn này, loại nhiệt tình này mang theo một chút thuần phác, lại mang theo một chút hương vị thành thị.
" Ân, thân thích của mẹ đều đối xử với em rất tốt, bởi vì mẹ em kết hôn trễ, sau đó một năm mới sinh em ra nên em cùng một số anh em họ kém nhau rất nhiều tuổi. Cũng bởi vậy, mặc kẹ là cậu mợ hay các anh chị em họ đều đối xử với em rất tốt ". Đây là kí ức của cậu khi còn bé.
" Tiêu Vân đến, ta cũng không biết các con muốn ăn món gì, chỉ có một vài quả cam, nói bạn của con không cần khách khí ".
" Cám ơn mợ hai ". Hạ Minh Hòa một bên nhận lấy đĩa cam vừa đáp lời.
" A? Cũng nói được tiếng hoa sao ? Vừa rồi nghe các con nói chuyện với nhau bằng tiếng nước ngoài nên ta cứ tưởng bạn con là người ngoại quốc ".
Mợ hai tò mò, bà vừa rồi cũng thấy chiếc xe Audi kia, tuy rằng không biết giá trị của nó bao nhiêu tiền nhưng vẫn nhận thức được, lại nhìn thấy bộ dáng người này cao ngất, đẹp trai, từ y phục cho đến khí chất đều thấy đây là con nhà có tiền.
Đừng trách mợ hai nghĩ xe này của Hạ Minh Hòa mà không phải là của Mộ Tiêu Vân, không phải bà nghĩ Mộ Tiêu Vân không thể có mà là Mộ Tiêu Vân mới 18 tuổi, nên mợ hai không nghĩ rằng một đứa nhỏ 18 tuổi lại có thể lái xe cho nên theo bản năng mà cho rằng xe này là của Hạ Minh Hòa.
" Dạ, bởi vì anh ấy đối với ngoại ngữ rất quen thuộc nên theo thói quen mà sử dụng ngoại ngữ " Mộ Tiêu Vân hàm hồ nói.
Mợ hai của cậu cũng không hỏi tiếp, dù sao bà cũng không thật sự quan tâm Hạ Minh Hòa là ai.
" Tiêu Vân, đừng chê mợ nói nhiều, vài năm nay hai mẹ con sống tốt không ?" Nói tới đây, ánh mắt của bà đỏ lên, " Các ngươi cũng thật là, mặc kệ xảy ra việc gì thì cũng phải cùng ta nói. Trong nhà cũng không phải không còn người thân, chẳng lẽ lại sợ người khác khi dễ sao ?"
Sau đó bà nức nở :" Tính mẹ của con thành thật, còn thật không muốn liên lụy Lý gia, nó có nhiều anh chị em cùng cháu như vậy nên cho dù có đánh cũng không sợ đánh không lại họ ".
" Mợ hai, người đừng buồn, chỉ là mẹ không muốn làm phiền mọi người, người cũng biết, mẹ luôn có chút tự ti ". Nhẹ tay vỗ vai của mợ hai. Người phụ nữ này vì mẹ mình mà khóc làm cho Mộ Tiêu có chút xúc động.
" Đúng vậy, mẹ của con cái gì cũng giấu trong lòng, không nói cho chúng ta, thời điểm nó cùng Mộ Hữu Thành xảy ra chuyện, mẹ con có gọi điện thoại cho ta nói trong lòng không thoải mái muốn đến nhà ta ở vài ngày, lúc đó ta có hỏi nó làm sao vậy, nhưng nó lại không nói, sau đó còn nói sẽ không tới. Người này thật sự là quá thành thật ". Ông ngoại của Mộ Tiêu Vân qua đời sớm, Lý Ngải Thanh cùng cậu hai của Mộ Tiêu Vân lại kém nhau nhiều tuổi, hơn nữa người ở quê lại kết hôn rất sớm.
Thời điểm mợ hai còn là một cô nương, năm 20 tuổi gả vào Lý gia. Cho nên bà cũng rất thương Lý Ngải Thanh, cho rằng đã tìm được một người chồng đáng tin cậy, không ngờ cũng là một người thành thật.
Trước kia, khi Mộ Hữu Thành phát đạt, người khác đều hâm mộ Lý gia bọn họ, hâm mộ bọn họ gả được con gái vài nhà giàu, nhưng bây giờ thì sao ?
Thậm chí có người còn hỏi :" Em gái các ngươi vì sao lại ly hôn ?"
Vấn đề này, bọn họ vĩnh viễn cũng không biết làm sao trả lời.
Có thể nói, mỗi nhà đều có niềm khó xử của riêng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top