Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

136-140

136.

" Heo, em muốn cả hai bị tai nạn sao ?" Hạ Minh Hòa không để ý đến đùa giỡn của cậu, trực tiếp dừng xe ven đường, một tay chế trụ Mộ Tiêu Vân:" Muốn chơi xe chấn sao ?"
Cái gì mà một xác hai mạng, nguyên lai đây mới chính là cái mà Hạ thiếu gia muốn nói.
" Nếu anh dám thì em sợ cái gì ?" Mộ Tiêu Vân chính là biết Hạ Minh Hòa không dám cho nên mới khiêu khích.
" Đầu heo ". Hạ Minh Hòa một lần nữa khởi động xe. Quả thật là y không dám. Không phải y sợ mà là y không muốn cho người khác nhìn thấy lúc y và Mộ Tiêu Vân làm tình, lúc ấy cậu có biết bao nhiêu mê người.
Hai người đến quán ăn, mới vừa gọi món thì nhận được điện thoại của Hạ Thanh Hòa gọi đến điện thoại của Mộ Tiêu Vân :" Anh Thanh Hòa ?" Liếc mắt nhìn Hạ Minh Hòa một cái, Mộ Tiêu Vân tiếp điện thoại.
Anh hai ? Hạ Minh Hòa thở dài, dùng ánh mắt hỏi Mộ Tiêu Vân.
" Bận sao ?" Hạ Thanh Hòa lúc này đang cùng Quý Mộc uống rượu. Hắn đang cùng đám bạn tụ hội, Hắn nhận được điện thoại của Lý Tuyền, cảm thấy để em trai nhà mình diễn nhân vật chính trong < song song thế giới > cũng có thể. Đương nhiên, hắn cũng đã đọc qua quyển sách này, đừng nói là quyển này, mà bất kỳ quyển sách nào Hạ Minh Hòa xuất bản hắn đều đã xem qua.

" Mới cùng anh chuẩn bị ăn cơm, anh muốn đến đây ?" Mộ Tiêu Vân mở miệng. Thời gian này lại gọi điện đến đây, ngoại trừ ăn cơm trưa thì còn gì nữa." A, không tới, giúp anh khuyên Minh Minh một việc ". Muốn em trai nhà mình diễn vai Lâm Húc, Hạ Thanh Hòa biết cho dù mình nói cỡ nào thì em trai mình cũng sẽ không đáp ứng, mà trên thế giới này, người duy nhất có thể lay động em trai nhà mình chính là Mộ Tiêu Vân." Việc gì ?" Khó có được thời điểm Hạ Thanh Hòa có việc cầu người. Bất quá, nếu người Hạ Thanh Hòa muốn cầu là Hạ Minh Hòa thì cũng không khó.

 Mộ Tiêu Vân đối với hình thức ở chung của hai huynh đệ này thật không hiểu nổi nhưng lại cảm thấy phi thường ấm áp." < song song thế giới > được chuyển thành điện ảnh, chuyện này em cũng đã biết phải không ?", " Biết, anh ấy đã nói với em, hơn nữa người tài trợ quay phim là bạn của anh ". Cùng chuyện này có quan hệ sao ? Mộ Tiêu Vân vẫn chưa nghĩ ra được sự việc gì." Em đã xem qua < song song thế giới > chưa?" Hạ Minh Hòa lại đổi đề tài hỏi." Vừa mới bắt đầu xem ". Xác thực mà nói là mới đọc qua quyển thứ nhất. Chủ yếu là vào thời điểm Hạ Minh Hòa sáng tác, cậu liền ghé vào thư phòng nhìn. Bình thường còn phải đi học, có khi Hạ Minh Hòa thấy cậu rảnh rỗi liền kéo cậu thân thiết, nào có thời gian đọc sách. Hơn nữa, đối với Mộ Tiêu Vân mà nói, cậu đã qua thời kỳ thích đọc sách." Cảm giác như thế nào ?", " Thực tuyệt vời. Thời điểm mới vừa đọc sẽ làm tâm lý con người ta chấn động, cảm thấy có gì đó đem linh hồn của mình hấp trụ. Lâm Húc là một người tịch mịch, nhưng lại cho người khác cảm giác hắn không hề tịch mịch. Quyển sách này hơi mâu thuẫn, sau mỗi câu chuyện là một đạo lý. Tác giả dùng chính tri thức của mình trình bày một quan điểm rất hay, kiến thức cùng cách hành văn của tác giả rất tốt ". 

Những lời này không phải là Mộ Tiêu Vân nói cho Hạ Minh Hòa nghe, tuy rằng cậu biết Hạ Minh Hòa ngồi đối diện sẽ nghe được. Nhìn sắc mặt Hạ thiếu gia dịu đi sẽ biết, chính là những lời này của Mộ Tiêu Vân là đứng ở góc độ độc giả mà phân tích < song song thế giới >, mà vừa vặn tác giả của quyển sách này chính là người yêu của cậu." Như vậy, em cảm thấy có ai phù hợp với Lâm Húc hay không ?". Lời này của Hạ Thanh Hòa vừa nói ra thì nhất thời Mộ Tiêu Vân liền hiểu được. Thời điểm Hạ Thanh Hòa chưa hỏi thì cậu cũng không để ý, nhưng mà vừa hỏi thì Mộ Tiêu Vân liền theo bản năng nhìn về phía Hạ Minh Hòa làm cho Hạ thiếu gia đang cười trở nên cứng ngắc, lúc này nhìn bộ dáng dỡ khóc dỡ cười của y quả thật buồn cười." Ân, có, vậy ý của anh là ?" Thông minh như Mộ Tiêu Vân cho nên khi Hạ Thanh Hòa nói ra thì cậu đã hiểu." Em cảm thấy thế nào ?" Hạ Thanh Hòa không nói trực tiếp vì dù sao hai người đều ngầm hiểu." Em không cho là anh sẽ cho anh ấy bước vào con đường lẩn quẩn này ?" Hạ Minh Hòa nêu theo con đường giải trí này thì Hạ Thanh Hòa nhất định sẽ ngăn cản, nếu ngăn cản không được thì anh sẽ cho bảo tiêu bảo hộ đệ đệ 24 giờ, làm một anh trai có trách nhiệm." Ân, chính xác là ta không hy vọng nó theo giới giải trí, chính là chỉ đóng một bộ phim cũng không có quan hệ gì. Đây là bộ phim từ sách của Minh Minh, ta càng hy vọng bộ phim này thể hiện được tài năng của Minh Minh, mang đến thành tựu lớn ".

 Luôn lo lắng cho sự tình của Hạ Minh Hòa, Hạ Thanh Hòa quả thật là một anh trai tốt.Tuy rằng Mộ Tiêu Vân cho rằng thành tựu của Hạ Minh Hòa không nhất thiết là phải tự biểu hiện, nhưng nếu quyển sách của Hạ Minh Hòa được chuyển thành điện ảnh lại không tốt thì y sẽ vô pháp tiếp thu. Hạ Minh Hòa tuy không phải là một người hoàn mỹ nhưng trong mắt Mộ Tiêu Vân thì y chính là người hoàn mỹ nhất, giống như một vị thần bảo hộ.Huống chi, cậu cũng muốn nhìn xem, người này trước màn ảnh sẽ tỏa sáng như thế nào.Vì thế, Hạ thiếu gia bị anh trai biến thái cùng người yêu bốc đồng bán đứng.Chấm dứt trò chuyện cùng Hạ Thanh Hòa, nhưng ánh mắt của Hạ Minh Hòa chưa từng rời khỏi cậu, làm cho Mộ Tiêu Vân bất đắc dĩ lên tiếng :" Làm sao vậy ?"Làm sao vậy ? Hạ Minh Hòa cảm thấy chính mình mới là người phải hỏi câu này, y cảm thấy mình nên tách anh trai cùng tình nhân của mình ra nếu không Mộ Tiêu Vân sẽ bị Hạ Thanh Hòa dạy hư. Giống như tình huống hiện tại lúc này, không phải là hỏi mình làm sao, mà phải đem sự việc nói ra mới đúng." Anh hai tìm em có việc gì ?" Nghe như thờ ơ nói chuyện phiếm nhưng kỳ thật trong nội tâm Hạ Minh Hòa đang giãy giụa.
" Cũng không phải sự tình, chỉ là hỏi em về vấn đề < song song thế giới > chuyển thành điện ảnh có cảm giác gì, giống như nói đã tìm được nam chính, muốn hỏi em có hứng thú đi xem hiện trường tuyển chọn hay không. Nam chính đã tìm được sao ? Có thích hợp đóng Lâm Húc hay không ?" Mộ Tiêu Vân bày ra một bộ dáng tò mò hỏi.
Nam chính đã tìm được ? Vừa mới không phải Hồ Phi còn cầu y diễn sao ? Như thế nào nhanh như vậy đã tìm được người? Hạ Minh Hòa buồn bực, bất quá y cũng cao hứng. Nếu đã tìm được thì tốt, y cũng muốn đến xem một chút, nếu thích hợp thì Hồ Phi sẽ bỏ qua chuyện bảo y đi đóng phim. " Sau khi ăn xong anh sẽ gọi hỏi Hồ Phi một chút ".
" Ai...". Mộ Tiêu Vân thở dài " Chỉ sợ sẽ thất vọng " Cậu rầu rĩ nói.
" Thất vọng cái gì ?" Hạ thiếu gia tự nhiên hỏi.
" Anh nên biết là em rất thích < song song thế giới >, chính là đơn giản mà thích, đương nhiên cũng bởi vì tác giả quyển sách này là anh. Thời điểm em nghe nói quyển sách này được chuyển thành điện ảnh, em đã rất kích động. Anh có biết, có chút tình tiết trên màn ảnh, sự tưởng tượng cũng không bằng thể hiện trực tiếp trên màn ảnh, cho nên em thực kích động. Nhưng mà hiện tai em lại lo lắng, em sợ vạn nhất không tuyển được người diễn tốt nhân vật Lâm Húc thì em sẽ rất thất vọng ". Mộ Tiêu Vân buồn rầu ra mặt.
Hạ Minh Hòa trầm mặc.
Nói thật, vừa rồi y còn không lo lắng, nhưng hiện tại nghe Tiêu Vân nhắc đến làm cho y bắt đầu lo lắng. Sự tình tìm diễn viên chỉ là việc nhỏ nhưng làm cho Vân Vân thất vọng, làm cho y lo lắng về sau cậu sẽ không còn hứng thú với y, đó mới là chuyện lớn.
Hơn nữa, nhìn Vân Vân lộ ra vẻ mặt như vậy, Hạ Minh Hòa rất luyến tiếc. Đó là người mà y muốn nói một câu nặng lời cũng không nỡ, làm sao có thể để cho cậu thất vọng. Đương nhiên, đối với việc gọi người ta là heo thì Hạ thiếu gia không cho rằng đây là một lời nói nặng.
" Cho nên, anh, em đã quyết định ". Mộ Tiêu Vân vỗ bàn.
" Quyết định cái gì ?" Hạ Minh Hòa có một loại dự cảm không tốt.
" Em quyết định sau mỗi ngày học xong em sẽ đi đến trường quay phim < song song thế giới >, như vậy, nếu diễn viên diễn không tốt chỗ nào em cũng có thể chỉ ra, anh thấy thế nào ?" Mộ Tiêu Vân nháy nháy ánh mắt, thật ngại ngùng đề nghị.
" Không được ". Hạ Minh Hòa trực tiếp phủ quyết, điều đó tương đương với việc tiến vào giới giải trí phức tạp kia, y không muốn Vân Vân bị ô nhiễm.
" Vậy nếu em không hài lòng thì làm sao ?" Mộ Tiêu Vân hỏi lại.
" Anh sẽ đến nhìn chằm chằm ". Hạ thiếu gia tự cao mà chen chúc.
" Nhưng nơi đó mỹ nữ rất nhiều.... Cho dù anh thích nam nhân nhưng ở đó suất ca ở đó cũng như mây đi ?" Mộ Tiêu Vân lộ vẻ mặt lo lắng hỏi.
Khóe miệng Hạ Minh Hòa co rúm vài cái, cái gì gọi là dù y thích nam nhân, y không thích nam nhân, y chính là thích Vân Vân, chỉ thích một mình cậu có được không.
" Em yên tâm, anh sẽ không nhìn thẳng vào bọn họ ". Vốn là y cũng khinh thường nhìn bọn họ.
" Vậy anh sẽ nhìn đi đâu ?" Mộ Tiêu Vân cố ý hồ nháo.
Khóe miệng Hạ thiếu gia run rẩy lợi hại hơn, liếc qua cùng nhìn thẳng chỉ có thể chọn một loại đi, nếu cả hai đều không chọn thì trừ phi y bị mù. Cho dù cố ý tránh đi nhưng ánh mắt cũng sẽ phiêu đến đi ?
" Cho nên ?" Hạ thiếu gia khoanh hai tay lại nhìn Mộ Tiêu Vân.
Mộ Tiêu Vân nở nụ cười, cậu ngồi vào chỗ bên cạnh Hạ Minh Hòa, đầu dựa vào hai tay của Hạ Minh Hòa :" Anh, kỳ thật trong lòng em có một người rất thích hợp diễn vai Lâm Húc ".
" A". Hạ thiếu gia ứng thanh, bất vi sở động.
" Nếu người này diễn vai Lâm Húc thì em sẽ mỗi ngày đều đi tham ban ".
Lông mày Hạ thiếu gia giật giật.
" Nếu người này diễn vai Lâm Húc thì em sẽ thật cao hứng ".
Mặt Hạ thiếu gia giật giật.
" Mà người này chính là người mà em yêu nhất ".
Lời này đã đánh vào tử huyệt của Hạ thiếu gia.

137.

Khi Mộ Tiêu Vân đến nhà bà Mộ thì Mộ Hữu Thành đã đến. Xem bộ dáng là vì Mộ Tiêu Vân muốn tới nên ông đã cố ý chuẩn bị một phen.
Thời điểm ăn cơm, mọi người rất là an tĩnh mà ăn. Bà Mộ nói về chuyện bát quái của hàng xóm, còn nói những lời gièm pha các lão nhân trong thôn. Bà Mộ miệng thực tiện, không biết những việc từ miệng của bà có thật hay không hay là do thêm ba bớt bốn, nhưng bà rất thích nói chuyện thị phi của hàng xóm, cùng năm đó nói xấu mẹ cậu giống nhau, điểm này Mộ Tiêu Vân rất không thích.
" Trong trường học, con có bạn gái sao ?" Mộ Hữu Thành vừa ăn cơm, vừa làm bộ không để ý mà hỏi.
Bạn gái ? Mộ Tiêu Vân nhướng mày nhìn ông :" Người muốn con yêu sớm ?"
" Hiện tại cũng là thời đại mới, tự do yêu đương, ba làm sao có thể can thiệp chuyện của con ". Mộ Hữu Thành cũng là từ khổ cực mà lên nên cũng không yêu cầu con mình phải tìm một người môn đăng hộ đối, ông bởi vì ngày đó bị Tiền phu nhân nói quá mới không có biện pháp mà hỏi Mộ Tiêu Vân. Trong tâm ông, ông vẫn mong cậu có thể cưới được người mình thích, không cần giống như ông, trãi qua ly hôn, làm thương tổn đến nhiều người.
" Cám ơn ba đã khai sáng ". Mộ Tiêu Vân đã ăn no, buông đũa xuống, " Bà nội, cám ơn bữa tối của bà, con đã ăn no, buổi tối con còn có việc, con xin phép về trước ".
" Sao không ở lại thêm một chút ?" Bà Mộ giữ cậu lại.
" Con đã ăn no rồi, bà nội, hẹn gặp lại ".
" Mẹ, con cũng đã no ". Mộ Hữu Thành cũng đứng dậy đuổi theo Mộ Tiêu Vân.
Hai xe của hai cho con đứng ở trước cổng, cũng không cách quá xa. Thời điểm Mộ Hữu Thành chạy xuống dưới địa điểm đỗ xe đã thấy thân ảnh của Mộ Tiêu Vân :" Tiêu Vân, chờ chút ".

Động tác kéo cửa xe của Mộ Tiêu Vân dừng lại, cậu đương nhiên biết Mộ Hữu Thành gọi cậu ăn cơm không đơn giản chỉ là ăn một bữa cơm.Từ sau khi đêm đó, hai cha con tan rã không vui thì Mộ Hữu Thành cũng không có gọi điện thoại cho cậu, kỳ thật Mộ Tiêu Vân không biết rằng Mộ Hữu Thành rất muốn ở cùng cậu nhiều hơn, nhưng ông sợ lại càng thêm tức giận nên mới không gọi cho cậu." Có chuyện gì ?" 

Từ khi bắt đầu ăn cơm, cậu vẫn luôn chờ Mộ Hữu Thành mở miệng.Mộ Hữu Thành không biết từ khi nào mà ông bắt đầu sợ hãi khi đối diện với đứa con này. Tựa như hiện tại, có lẽ là đang chột dạ mà ông không dám nhìn thẳng. " Có một buổi tiệc sinh nhật của tổng giám đốc trên thương giới, trong nhà tổ chức tiệc, có mời nhà chúng ta, con cũng nằm trong danh sách mời, cho nên ..." Mộ Hữu Thành ngại ngùng, có chút muốn nói lại thôi." Tiệc sinh nhật của Đại lão bản trong thương giới, muốn người còn đi học như con tới làm gì ?" Mộ Tiêu Vân cười khẽ lắc đầu, " Không đi, giúp con gửi lời chúc đến ông ta ".Nói xong cậu liền lên xe.Mộ Hữu Thành nhìn chiếc xe nghênh ngang mà đi, có chút bất đắc dĩ. Ông quả thật không biết cùng đứa con trai giao lưu như thế nào.

Về đến nhà,Diêu Tinh Tinh dùng giọng điệu quan tâm không thể chờ đợi mà hỏi về việc của Mộ Tiêu vân, Mộ Hữu Thành tỏ vẻ không muốn miễn cưỡng con trai. Nghe lời này chỉ biết Mộ Tiêu Vân đã cự tuyệt.Nếu sự việc của Mộ Tiêu Vân cùng tiểu thư Tiền gia không thành thì tâm nguyện đuổi Mộ Tiêu Vân ra khỏi Mộ thị của bà rất khó thực hiện. Cho nên...

Mộ Tiêu Vân rất thích gội đầu, cảm giác nước từ trên chảy xuống làm cậu rất thoải mái, nhưng cậu lại không thích sấy tóc, bởi vì giơ máy sấy rất là mệt. Cho nên việc này liền giao cho Hạ thiếu gia.
Đinh linh linh..
Hạ thiếu gia đang chuẩn bị sấy tóc giúp Mộ Tiêu Vân thì di động của Mộ Tiêu Vân vang lên. Điện thoại hiện lên dãy số của Mộ Tiêu Lâm. Mộ Tiêu Vân do dự một chút, vẫn tiếp :" Alo, Tiêu Lâm ?" Mộ Tiêu Vân có cùng Mộ Tiêu Lâm ăn cơm mấy lần, cậu cảm thấy người đệ đệ này rất thích dính cậu.Đầu điện thoại bên kia trước tiên trầm mặc một chút. Chỉ cần điểm ấy cũng làm cho Mộ Tiêu Vân thấy khả nghi. 

Trước kia, mỗi lần kết nối được điện thoại thì Mộ Tiêu Lâm sẽ bùm bùm nói không ngừng, nhưng hôm nay lại trầm mặc như vậy, có chút khác thường :" Tiêu Lâm, ngươi làm sao vậy ?"Điện thoại bên kia vẫn trầm mặc, bất quá chỉ trong chốc lát đã truyền tới âm thanh :" Tiêu Vân, ta là dì Diêu ".Diêu Tinh Tinh ? Mộ Tiêu Vân sửng sốt, ba chữ này làm cho Mộ Tiêu Vân bất ngờ một chút.Không nghe Mộ Tiêu Vân nói chuyện, Diêu Tinh Tinh lại nói :" Tiêu Vân à, kỳ thật cũng không có việc gì, chính là cuối tuần có buổi tiệc nhà Trần tổng, ba của con cũng đã nói cho con biết, Trần đổng mời cả nhà chúng ta, còn cố ý mời con. Bọn họ rất muốn trông thấy thiên tài 13 tuổi đó ".Mộ Tiêu Vân nhướng mày, chẳng lẽ Trần đổng mời cả nhà bọn họ chỉ vì muốn thấy thiên tài 13 tuổi ? Mộ Tiêu Vân không ngốc." Tiêu Vân, ba ba của con cũng nói, tương lai Mộ thị là do con tiếp nhận, con cũng nên nhận thức mọi người một chút coi như mở rộng quan hệ, mặc kệ là đối với con hay công ty đều tốt, có phải hay không ?" Diêu Tinh Tinh điệu thấp phong thái, cố ý dùng bất động sản Mộ thị để hấp dẫn Mộ Tiêu Vân.
Nếu như bắt đầu, Mộ Tiêu Vân tin tưởng Mộ Hữu Thành chỉ muốn cậu tham gia tiệc chính là đơn thuần mời một nhà họ tham gia, nhưng từ khi Diêu Tinh Tinh gọi điện thoại thì cậu bắt đầu hoài nghi. Cả người bà có bao nhiêu kiêu ngạo cậu đều biết. Hơn nữa cậu cũng đã đem thái độ nói rõ ràng, cậu không thích Diêu Tinh Tinh, nhưng nữ nhân này vẫn mặt dày mày dạng mà gọi điện thoại cho cậu. Cho nên, sự tình không đơn giản như Mộ Hữu Thành đã nói.
Cũng không giống như Diêu Tinh Tinh đã nói, chỉ đơn giản là một bữa tiệc.
Nhưng mà Diêu Tinh Tinh đã gọi thì cậu cũng phải cấp cho bà chút mặt mũi, khiến cho Diêu Tinh Tinh cho rằng cậu về sau vì Mộ thị mà mở rộng quan hệ. Hơn nữa, nếu không đi thì cậu làm sao biết được bọn họ đang có âm mưu gì.
" Tôi đã biết, nói thời gian, tôi sẽ đi, cám ơn dì ". Cố ý dùng một chút ngữ khí chịu thua, thái độ của Mộ Tiêu Vân cũng trở nên khách khí một chút.
" Ân, vậy con nghĩ sớm một chút, nếu.... Có thời gian nên cùng ba ba con ăn cơm, ta biết con không thích ta nhưng anh Thành dù sao cũng là ba của con, ông ấy vẫn luôn lo lắng cho con ". Diêu Tinh Tinh cũng nghe ra thái độ của Mộ Tiêu Vân thay đổi mà thừa thắng xông lên.
" Ân ". Mộ Tiêu Vân ứng thanh, sau đó cúp điện thoại.
" Tâm tình tốt ?" Hạ Minh Hòa nhìn người trong lòng bộ dáng cười cười có chút ngoài ý muốn . Bình thường khi cậu nhận được điện thoại của Mộ gia thì không thể nào cao hứng như vậy.
" Em rất thích một câu nói, không biết anh có thích hay không ?"
"Câu gì ?"
" Thông minh bị thông minh trị ".
Nhìn bộ dáng Mộ Tiêu Vân đắc ý, Hạ Minh Hòa cảm thấy vợ mình càng sống càng lùi.
Diêu Tinh Tinh cúp điện thoại, tâm tình cũng phi thường tốt. Xem ra cuộc điện thoại này vẫn có chút hiệu quả, ít nhất cũng có lợi cho mình, Mộ Tiêu Vân có nghe vào cũng đủ rồi.
" Mẹ ". Mộ Tiêu Lâm giơ tay " Đem di động trả con ". Vừa rồi Diêu Tinh Tinh mượn điện thoại hắn để gọi cho Mộ Tiêu Vân thì hắn không chịu, hắn rất sợ quan hệ của mình và ca ca mới tốt một chút bị Diêu Tinh Tinh phá hủy.
Nhưng mẹ muốn mượn điện thoại của con trai thì làm sao hắn có thể cự tuyệt. Bất quá, nhìn biểu tình của Diêu Tinh Tinh, Mộ Tiêu Lâm có chút ngạc nhiên :" Mẹ, người cùng anh nói chuyện gì ?" Nhìn sắc mặt mẹ hắn có vẻ đang rất cao hứng, hẳn cuộc nói chuyện thật tốt đi.
" Con là đứa nhỏ, lắm chuyện làm gì ?" Diêu Tinh Tinh vỗ nhẹ đầu con trai một chút, sau đó bước ra khỏi phòng.
"Thiết ".Mộ Tiêu Lâm cầm di động trong lòng không khỏi cao hứng nhìn bộ dạng mẹ cao hứng như vậy chắc là cùng anh nói chuyện rất tốt, cứ như vậy thì không chừng anh sẽ trở về sống cùng bọn họ.
Ước mộng của đứa nhỏ vẫn luôn tốt đẹp như vậy.
Diêu Tinh Tinh nhìn Mộ Hữu Thành đang tựa vào cửa sổ, bà nhẹ nhàng bước qua, sau đó từ phía sau ôm lấy thắt lưng Mộ Hữu Thành:" Lão công, anh đang phiền toái việc của Tiêu Vân sao ?"
Mộ Hữu Thành quay đầu lại ôm lấy Diêu Tinh Tinh:" Đứa nhỏ kia, ta đây cũng không biết phải làm thế nào, nhưng phương thức để liên lạc với Ngải Thanh cũng không có. Mỗi lần đều muốn cùng nó hảo hảo mà nói chuyện, đến cuối cùng vẫn là tan rã trong không vui ".
" Anh yên tâm, nếu như là vì việc buổi tiệc của Trần tổng thì em đã giúp anh giải quyết ". Diêu Tinh Tinh nở nụ cười đắc ý mà nhìn Mộ Hữu Thành.
" Giải quyết như thế nào ?" Mộ Hữu Thành nghi hoặc.
" Em đã gọi điện cho Tiêu Vân, nó đáp ứng tham gia tiệc ". Diêu Tinh Tinh trả lời nhanh chóng.
" Làm thế nào mà nói đáp ứng em ? Ngay cả ta mà nó còn cự tuyệt, nó có nói gì với em không ?" Mộ Hữu Thành biết Mộ Tiêu Vân rất chán ghét Diêu Tinh Tinh nên sợ cậu nói những lời khó nghe với bà.
Diêu Tinh Tinh mỉm cười trấn an Mộ Hữu Thành :"Không, em chỉ nói cho nó biết công ty sớm hay muộn gì cũng là của nó, chung quy nó cũng nên mở rộng quan hệ một chút, đối với việc sau này tiếp quản công ty cũng thuận lợi hơn ".
" Thật sự ? Lời này tại sao ta không nghĩ đến ?"
" Bởi vì một khi anh đụng đến sự tình của Mộ Tiêu Vân thì lúc nào cũng dễ dàng khẩn trương, em chỉ là người bên ngoài nên nhìn rất rõ. Được rồi, không cần lo lắng. Anh yên tâm, em sẽ cùng Tiêu Vân hảo hảo ở chung, sẽ không tạo áp lực cho anh, anh đi tắm rửa đi ". Diêu Tinh Tinh đưa Mộ Hữu Thành vào phòng tắm.
"Lão bà, cảm ơn em ". Tiến vào phòng tắm, Mộ Hữu Thành hôn lên mặt Diêu Tinh Tinh một chút.
"Đừng khách khí ". Diêu Tinh Tinh tiện tay kéo cửa phòng tắm.

138.

Tại buổi tiệc sinh nhật của Trần đổng, nghe ra chỉ là một buổi tiệc sinh nhật, những người không biết thì cho rằng đây chỉ là một buổi tiệc của gia đình thượng lưu, kỳ thật chính là một chiến trường. Nữ nhân so mặc, nam nhân so sự nghiệp,.
Tập đoàn Hạ thị đứng đầu ở B thị, Hạ gia là đại biểu cho những người giàu có nên tất nhiên Hạ Thanh Hòa cũng được mời tham gia. Vốn là Hạ Minh Hòa cũng muốn đến nhưng y đã đáp ứng Hồ Phi sẽ diễn vai Lâm Húc, nên hắn đã an bài cho y đi chụp ảnh, quay phim. Cho nên, y chỉ có thể trơ mắt nhìn trừng trừng cánh cửa mà tiêu sái tạm biệt Mộ Tiêu Vân. Hạ thiếu gia đây là muốn đem thân ảnh Mộ Tiêu Vân nhớ kĩ trong lòng.
" Khẩn trương sao ?" Mộ Tiêu Vân là ngồi xe Hạ Thanh Hòa tới. Không phải ngẫu nhiên gặp gỡ mà là Hạ Thanh Hòa biết Mộ Tiêu Vân cũng nằm trong danh sách khách mời nên nhiệt tình chạy tới đón cậu.
" Anh nghĩ em đây là dáng vẻ khẩn trương sao ?" Mộ Tiêu Vân đóng cửa xe, cười như không cười mà nhìn Hạ Thanh Hòa.
" Trông cậu rất quen thuộc cùng thích ứng những trường hợp này ". Xem ra, chính mình tìm hiểu thiếu niên này còn chưa triệt để. Vô luận cá tính thông minh đều có người muốn tìm tòi nghiên cứu cậu.
Mộ Tiêu Vân chỉ mỉm cười mà không giải thích, thời điểm cùng Hạ Thanh Hòa nói chuyện đều phải tập trung tinh thần, nếu không cẩn thận sẽ bị hắn bắt được điểm nào đó mà bị bại lộ bí mật.
" Em là thiên tài cho nên bất đồng với người khác ".
"Thiếu niên kiêu ngạo ". Hạ Thanh Hòa vươn tay nhu nhu đầu của cậu. Đây là động tác mà hắn thích làm nhất, lúc Hạ Minh Hòa còn nhỏ hắn cũng thường xuyên làm. Chính là hiện tại đệ đệ đã trưởng thành nên không cho hắn làm. Bất quá, nhìn Mộ Tiêu Vân tuấn tú lại mang theo một chút trẻ con làm Hạ Thanh Hòa cảm thấy cảm thấy sờ cậu cũng không tồi.
Mộ Tiêu Vân đã quen với ngôn ngữ hình thể của Hạ Thanh Hòa. Thời điểm người này cao hứng sẽ nhào vào ôm người khác. Tuy rằng hiện nay hắn chỉ ôm Hạ Minh Hòa, nhưng Mộ Tiêu Vân cảm thấy về sau thì mình cũng có thể bị tập kích, cho nên cậu nghĩ, nếu Hạ Thanh Hòa cao hứng mà ôm mình như hắn ôm Hạ Minh Hòa thì cậu nên phản ứng thế nào .
Bất quá, hiển nhiên chỉ là Mộ công tử suy nghĩ nhiều.
" Ngốc ở đó làm gì ?" Hạ Thanh Hòa thấy Mộ Tiêu Vân đứng nhíu mày, nhịn không được cười hỏi.
Mộ Tiêu Vân hoàn hồn, nhớ đến suy nghĩ vừa nảy của chính mình lại nhìn thấy nụ cười của Hạ Thanh Hòa làm thân thể cậu run lên, chính mình đã suy nghĩ nhiều.
Mộ Tiêu Vân vừa đi vào hội trường liền thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Nhưng kì thật, phần lớn ánh mắt không tập trung lên người cậu mà là vị Đại thiếu gia lòe lòe tỏa sáng bên người cậu. Mộ Tiêu Vân lắc đầu, còn muốn chạy đi nơi khác thì cánh tay của Hạ Thanh Hòa lại đáp lên vai cậu.
" Hạ Đại thiếu ". Chủ tiệc Trần đổng bước lên chào hỏi. Phàm là những người có chút quan hệ rất ít khi gọi hắn là Hạ tổng tài, mà là gọi hắn là Hạ Đại thiếu. Bản thân ngậm thà vàng mà lại có năng lực.
" Trần đổng ". Hạ Thanh Hòa nheo lại ánh mắt như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm bụng của Trần đổng.
Trần đổng theo bản năng mà hóp bụng lại :" Hạ Đại thiếu đây là muốn nhìn thấy lòng ta ".
Hạ Thanh Hòa phá lên cười :" Ta rốt cuộc biết tặng lễ vật gì cho Trần đổng rồi ".
" Lễ vật của Hạ Đại thiếu nhất định đặc biệt ". Có người mượn cơ hội nói chuyện.
" Được, hôm nào ta sẽ đưa ". Hạ Thanh Hòa cười cười, nhìn về phía Trần đổng :" Chúc ngài phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn ".
" Cám ơn lời chúc của Đại thiếu, vị này là ?" Thấy tay Hạ Thanh Hòa không rời vai đối phương, Trần đổng ý thức được người này không tầm thường.
Chính là, bề ngoài thoạt nhìn chỉ là một thiếu niên không quá hai mươi. Người này tuy còn trẻ nhưng đã cùng người có khí chất xuất sắc như Hạ Thanh Hòa cũng một chỗ lại không bị phai mờ. Khí chất thiếu niên này rất cao, có một mị lực độc đáo hấp dẫn người khác. Trần đổng không nói được cảm giác gì, đó là một loại khí chất không hợp với tuổi của cậu, nhưng trên người cậu lại đặc biệt hài hòa.
" Đây là..."
"Đây là nghĩa đệ của ta, là con trai trưởng của chủ tịch Mộ thị, Mộ Hữu Thành, tương lai sẽ kế thừa bất động sản Mộ thị, ngài nên chiếu cố hắn một chút. Hắn còn là một thiếu niên trẻ tuổi chưa có kinh nghiệm, sợ là sẽ làm hỏng mọi việc ". Hạ Thanh Hòa lơ đãng nói, mang theo chút cường điệu, đồng thời cũng mang theo sự uy hiếp, mà lời này là nói cho mọi người nghe, cho bằng là nói cho Mộ Hữu Thành cùng Diêu Tinh Tinh nghe.
"Nguyên lai đây là đứa con thiên tài của Mộ đổng ". Trần đổng đem Mộ Tiêu Vân từ trên xuống dưới đánh gia một lần, nghĩ thầm rằng, khó trách Tiền phu nhân coi trọng cậu như vậy, muốn thiếu niên này làm con rể Tiền gia, nếu ông có một đứa con gái tuổi xấp xỉ như vậy thì ông cũng nguyện ý. Hướng về sự trân trọng của Hạ Thanh Hòa đối với thiếu niên này nên ở đây cũng không ai dám xem nhẹ thiếu niên này.
" Trần thúc thúc, ngài quá khen ". Mộ Tiêu Vân đưa lễ vật trong tay lên :" Không biết ngài thích cái gì, đây là chút tâm ý của tôi ".
" Cháu đến là được rồi, còn khách khí như vậy làm gì ". Trong trường hợp này, lễ vật không thể cự tuyệt cho nên Trần đổng thu, " Cháu à, ta có thể mở ra không ?"Ông có chút tò mò, thiếu niên này sẽ đưa ông lễ vật như thế nào. Đồng thời cũng có chút đắc ý, ông cảm thấy người như vậy khẳng đinh sẽ đưa lễ vật đặc biệt.
" Nếu ngài không chê ta làm ngài mất mặt ".Mộ Tiêu Vân cười nói. " Hôm nay cho dù con đưa ta một cái bánh bao thì ta cũng sẽ cầm lên ăn ". Trần đổng hào hước nói. Một bên từ từ lấy ra một cái hộp, sau đó mở hộp ra. Từ dạng chữ nhật của cái hộp mà nhìn cũng không đoán ra vật bên trong là gì bởi vì nắp hộp ở một hướng khác.
Nhưng khi Trần đổng mở hộp ra, có vài người trong ánh mắt hiện lên nét cười, nguyên lai là rượu.
Trần đổng có tiền như vậy, cứ tưởng thiếu niên này sẽ đưa vật lạ gì.
Nhưng mà Trần đổng đột nhiên kích động đứng lên :" Cái này.... Rượu này tại sao ngươi lại có được ? Ta cũng đã tìm rất lâu nhưng lại không tìm được, vốn tưởng là lễ vật gì, lại..." Trần đổng kích động đến ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời. " Cháu trai à, rượu này sao con tìm được ?" Cùng một vấn đề mà hỏi lại lần nữa.
" Ta có một bằng hữu mở trang trại rượu, rượu này là vật trân quý của hắn, bất quá hắn lại có rất nhiều, Trần thúc nếu thích ta sẽ bảo hắn vận chuyển đến đây ". Mộ Tiêu phong đạm vấn kinh nói.

" Không phiền chứ ?" Nghe ngữ khí Trần đổng thì thật sự muốn.
" Không phiền ". Mộ Tiêu Vân tất nhiên là đã hỏi qua sở thích của Trần đổng cho nên mới tặng rượu này. Rượu này là do một bằng hữu ở nước ngoài gởi qua, nếu tới tham gia buổi tiệc này, tất nhiên Mộ Tiêu Vân sẽ tặng đồ theo sở thích của chủ nhân bữa tiệc.
" Ta nói là ai, nguyên lai là Hạ Đại thiếu gia đến, khó trách ở cửa lại tập trung nhiều người như vậy ". Trần phu nhân dẫn vài vị phu nhân khác lại đây, mấy vi phu nhân này vừa ở trong hoa viên nói chuyện phiếm. Thấy Hạ Đại thiếu đứng cùng một chỗ với Trần đổng cùng Mộ Tiêu Vân, cũng không biết là ai, liền hỏi " Đại thiếu, đây là Nhị thiếu sao ?" Lại nói tiếp, Hạ Minh Hòa cũng không thường tham gia các bữa tiệc thế này nên ít ai biết y.
"Đây là con trai lớn của Mộ Hữu Thành, chính là người mà Tiền phu nhân coi trọng ". Trần đổng nhắc nhở.
Ý cười trong mắt Trần phu nhân dày đặc, bà nhìn chằm chằm Mộ Tiêu Vân từ trên xuống dưới một lần, " Khó trách Tiền phu nhân coi trọng như vậy, quả thật tinh mắt ". Khi bà nói những lời này cũng không hạ thấp âm thanh cho nên tất cả mọi người đều nghe thấy ngay cả Mộ Tiêu Vân.
Tiền phu nhân coi trọng ?
Dấu nghi vấn ở trong lòng. Quả nhiên lần này mời cậu đến là có vấn đề.
" Chính là, đây còn là nghĩa đệ của Hạ Đại thiếu ". Trần đổng nói lời này là cố ý nhắc nhở lão bà của mình, để bà chú ý một chút, đừng nghĩ gì nói đó.
" Hạ Đại thiếu nhận nghĩa đệ ? Giới thiệu, giới thiệu ". Ngoài cửa truyền đến thanh âm, nguyên lai là vợ chồng Tiền đổng, đáng tiếc hôm nay tiểu nữ nhi không thể đến, nếu không phải có việc cần làm thì làm sao có thể bỏ qua cơ hội cùng Mộ Tiêu Vân gặp mặt. Mà đại nữ nhi tất nhiên không nghĩ là mình sẽ đến. Cái gọi là mời cả gia đình cũng chỉ là lấy cớ. Nếu không vì cái gì lại thấy rất ít người cùng tuổi với Mộ Tiêu Vân ?
" Tiền đổng, ông hãy nể ta một chút, trên bàn rượu ta sẽ bồi tội ". Hạ Thanh Hòa nói rõ.
" Đại thiếu muốn uống rượu, thứ cho ta không thể uống thoải mái cùng ngươi. Nếu ta mang một thân đầy mùi rượu vào nhà thì lão bà sẽ không cho ta vào cửa đâu ". Tiền đổng đem Tiền phu nhân đẩy ra.
" Chuyện xấu này ta thật đảm đương không nổi ". Tiền phu nhân lập tức phủi sạch quan hệ mọi chuyện. Bất quá đôi mắt lại dừng trên người Mộ Tiêu Vân, " Tiêu Vân à, còn nhớ dì không ?", Một chữ dì lập tức kéo gần mối quan hệ của cả hai.
" Nhớ rõ, đã từng gặp ở tiệc đầy tháng con của anh Doãn, ngài càng ngày càng đẹp ". Mộ Tiêu Vân mỉm cười nói.
" Chính là Tiền thúc ngươi nói ta là phụ nữ luống tuổi đã có chồng, ngươi nói ta có giống vậy không ? Nữ nhân gì rồi thì ai mà không giống những phụ nữ luống tuổi có chồng ?" Tiền phu nhân đắc ý nhìn Trần đổng.
Mộ Tiêu Vân chỉ cười, không đáp.
Mộ Hữu Thành cùng Diêu Tinh Tinh cũng vừa mới đến. Diêu Tinh Tinh vừa rồi cùng phu nhân Trần đổng đến, bà đã xem biểu hiện của Mộ Tiêu Vân, đem nhất cử nhất động của cậu xem xét không sót chút nào. Mộ Tiêu Vân, quả nhiên ngươi cùng các thiếu niên khác quả thật không giống nhau.
Mà Mộ Hữu Thành tuy cùng đám người đứng đằng trước, thấy bọn họ nói chuyện thì ông rất cao hứng. Nhưng trong lòng ông có chút buồn bực, vì cái gì con trai có thể trò chuyện vui vẻ với họ như vậy nhưng lại không thể vui vẻ mà trò chuyện cùng ông.
" Đó là do Tiền đổng ăn dấm, nam nhân luôn không thể so tuổi trẻ với phụ nữ chúng tôi. Tinh Tinh, ngươi nói có đúng không ?" Trần phu nhân hỏi Diêu Tinh Tinh đứng bên cạnh.
" Trần phu nhân nói đúng, Hơn nữa, nam nhân sẽ không bao giờ nói lời thật lòng mình, hắn nói không đẹp thì chính là đẹp ". Diêu Tinh Tinh cũng nói vài câu.
Tiền phu nhân nở nụ cười. Đi đến trước mặt bọn họ chào hỏi :" Ngại ngùng, vừa rồi không thấy các người ".
Nói xong, bà thân thiết kéo tay Diêu Tinh Tinh nói :" Đi thôi, hai chị em chúng ta nói chuyện đi ".
" Ngươi không gọi Tiêu Vân ?" Diêu Tinh Tinh cố ý trêu chọc.
" Đứa nhỏ này ta càng xem càng thích, nhưng chỗ nam nhân nói chuyện, chúng ta là nữ nhân nên đứng xa một chút ". Việc làm ăn của Tiền đổng có thể thuận buồm xuôi gió như vậy, thì Hạ Thanh Hòa cũng đã hổ trợ không ít. Sau lưng một người đàn ông thành công chính là một người phụ nữ hiền lương.
Nữ nhân này có thể giở thủ đoạn nhưng trước mặt lão công thì chính là một người vợ hiền lương.
" Anh Thành có một đứa con trai xuất sắc như vậy, ngươi quả thật có phúc ". Tiền đổng đã được Tiền phu nhân nói qua, nói như thế nào cũng muốn cùng Mộ Hữu Thành kết thông gia, lại nói con gái nhỏ của mình cũng thích, cho nên lúc này thấy Mộ Hữu Thành ở buổi tiệc Trần gia liền cấp cho đối phương mặt mũi mà chủ động đi tạo mối quan hệ.
Lại nói, ý tưởng này của Tiền phu nhân cũng là ý nghĩ của ông. Ông không trọng nam khinh nữ, nhìn sự nghiệp của mình được gầy dựng từ hai bàn tay trắng, ai lại không muốn có một người kế thừa. Cho dù người này không phải là con trai ruột thì người này cũng phải có quan hệ với mình. Nhưng ông chỉ có hai con gái, cho nên phải tìm con rể thích hợp. Con rể là con rể nhưng nếu quan hệ tốt thì con rể cũng thành con ruột.
" Tiền đổng quá khen, Tiêu Vân vẫn còn nhỏ, có nhiều chỗ vẫn còn chưa hiểu, tương lai còn thỉnh ngài chỉ giáo nhiều hơn ".
" Chỗ nào muốn Tiền đổng chỉ dạy, là nghĩa đệ của Hạ Đại thiếu thì tất nhiên Hạ Đại thiếu sẽ tự mình chỉ dạy. Không phải, Mộ đổng ngươi từ tay trắng dựng lên sự nghiệp, Mộ thị bây giờ không chỉ được niêm yết mà còn nhận được công trình của chính phủ, nên anh Thành khẳng định có bí quyết để thành công như vậy, chính ngươi chỉ dạy cũng được rồi ". Trần đổng nói lời này cũng không phải giả, thân phận cùng sự nghiệp của Mộ Hữu Thành trong vòng lẩn quẩn của bọn họ, không ai là không biết, đối với xuất thân công nhân , trình độ văn hóa không cao thì bọn họ vẫn bội phục.
Hơn nữa, những người hợp tác với Mộ Hữu Thành đều khen một câu : Mộ Hữu Thành trong thương giới rất có danh dự.
Danh dự này trong thương trường rất là trọng yếu.
" Quá khen, quá khen ". Mộ Hữu Thành có chút ngại ngùng, " Ta đây bằng cấp cùng kiến thức còn không cao bằng con ta nào có thể giáo dục được, nếu Hạ tổng tài đồng ý chỉ giáo thì quả là phúc của nó ".
" Nói quá, nói quá, Chính là ta không phải người tùy tiện dạy cho người khác, Mộ đổng chuẩn bị lấy cái gì cùng ta trao đổi ?" Hạ Thanh Hòa cười nói.

139.

" Đại thiếu này, không thể như vậy được ". Trần đổng thấy Mộ đổng xấu hổ không biết nói gì liền giúp giải vây, " Nếu như có thể trao đổi thì ngài cứ đưa đứa cháu trai này cho ta, ta cùng Mộ đổng trao đổi ". Nguyên lai người này không phải giúp đỡ Mộ Hữu Thành mà muốn cùng Hạ Thanh Hòa đoạt người.
Ha ha ha.... Hạ Thanh Hòa nở nụ cười :" Lão Trần, ngươi thật lớn gan, vậy cứ dùng cách giải quyết cũ của chúng ta ?"
" Vậy dùng biện pháp cũ giải quyết ". Trần đổng cũng không sợ.
Biện pháp gì ? Tiền đổng rất quen thuộc với hai người họ nên đương nhiên biết, nhưng những người ở đây có nhiều người không biết. Vì vậy, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên.
" Ta có thể phát biểu ý kiến một chút không ?" Mộ Tiêu Vân lễ phép đánh gãy hưng trí của hai người.
" Cự tuyệt tự do ngôn luận là phạm pháp, Vân Vân nói đi ". Hạ Thanh Hòa nhìn cậu, Trần đổng cũng nhìn cậu, tất cả mọi người đều nhìn cậu.
" Coi thường thiếu niên là không tốt đối với sự trưởng thành của thiếu niên, anh Thanh Hòa thấy đúng không ?" Mộ Tiêu Vân theo thói quen mà dùng phương thức trêu chọc nói với Hạ Thanh Hòa. Nhưng đối với người khác thì nghe ra bất đồng.
Ít nhất dùng phương thức này ở chung thì chính là mối quan hệ bạn bè, hơn nữa nhìn thái độ của bọn họ không giống như một nam nhân 40 tuổi nói chuyện với một thiếu niên 18 tuổi.

Nhất thời, mọi người đều rất tò mò, thiên tài thiếu niên trong truyền thuyết này làm thế nào mà làm cho Hạ Đại thiếu gia phải nhường nhịn ba phần." Ok". Hạ Thanh Hòa nhấc tay đầu hàng, " Mọi người có khả năng không biết, Vân Vân bây giờ là sinh viên B đại hệ pháp luật, ta chính là sợ nhất cùng người học luật ở chung, trong miệng toàn là luật pháp, theo thương nhân coi trọng tiền tài như chúng ta rất bất đồng. Nhưng nếu hôm nay ta không cấp cho Vân Vân quyền lợi này sẽ tạo thành ý thức của thiếu niên đối vơi pháp luật không đúng thì ta quả thật có tội. Các ngươi nói có phải hay không ?"Hạ Thanh Hòa trêu ghẹo nói, làm cho tất cả mọi người ở đây đều nở nụ cười." Hảo, vậy cháu trai à, ngươi nói xem giữa ta và Hạ Đại thiếu, ngươi chọn ai ?" Trần đổng cố ý dùng thái độ bức người nói.Khóe miệng Mộ Tiêu Vân nhếch một cái, đáy mắt nhiễm vài phần ý cười : " Anh Thanh Hòa hay Trần thúc ta đều muốn được học tập, nhưng làm người thừa kế bất động sản Mộ thị thì các ngươi cảm thấy theo ai sẽ có lợi hơn?".

 Nét mặt ngây ngô nhã nhặn, thanh âm lạnh nhạt nhưng ôn hòa, khí chất tự tin độc đáo, giờ phút này, những người có mặt ở đây đều cảm thấy sau này khi thiếu niên này lớn lên nhất định sẽ thành công hơn Mộ Hữu Thành.Hoặc là giờ khắc này, mọi người nhìn thiếu niên, hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ qua cậu sinh ra trong gia đình công nông, là nhi tử của Mộ Hữu Thành.Hạ Thanh Hòa thu liễm ánh mắt, mấy ngày ở chung, hắn đương nhiên biết những thiếu niên khác không thể sánh bằng Mộ Tiêu Vân. Hắn cũng rất kinh ngạc, tâm tư của Mộ Tiêu Vân không giống như những người bạn cùng lứa tuổi. Chính là trong trường hợp này, Mộ Tiêu Vân lạnh nhạt thích ứng khí tràng trong buổi tiệc này, càng làm cho Hạ Thanh Hòa tin tưởng cậu là một con sói giảo hoạt.Hơn nữa, thiếu niên này có đủ tâm kế. Tại thời điểm này, Hạ Thanh Hòa cảm thấy tính cách của cậu rất giống chính mình.Không thể không bội phục ánh mắt của đệ đệ.

 Nếu như nói năm năm trước, hắn lo lắng tính hướng của Minh Minh sẽ đem tương lai của Minh Minh cùng đứa nhỏ này phá hủy vậy thì hiện tại hắn không còn lo lắng. Mộ Tiêu Vân tuy rằng hận nhưng không tuyệt tình. Cậu trước mặt Minh Minh thực phóng túng, cùng bộ dạng mang mặt nạ như hiện tại hoàn toàn bất đồng. Một thiếu niên kiêu ngạo như vậy thì sẽ vì cái gì ở trước mặt Minh Minh buông bỏ phòng bị, Hạ Thanh Hòa biết đó chính là tín nhiệm. Không có gì so với tín nhiệm quan trọng hơn.Đáy mắt nổi lên ý cười, ánh mắt Hạ Thanh Hòa nhìn Mộ Tiêu Vân lúc này so với trước nhiệt tình hơn một chút." Hảo, lời này của cháu trai nói rất đúng ".

 Tiền đổng là một người tính tình nội liễm, ông cùng Mộ Hữu Thành giống nhau, đều là gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng hoàn cảnh của hai người lại bất đồng. Thời điểm Tiền đổng làm sinh viên, được phân vào một công ty tương đối tốt. Chính là ông thà rằng làm một mình cũng có thể thấy được trong đó có biết bao nhiêu dũng khí. Hôm nay, lời nói của Mộ Tiêu Vân làm ông nhớ tới tuổi trẻ của mình, nam nhân có thể không có tiền nhưng không thể không có mục tiêu của chính mình. Cái này làm cho Tiền đổng nhìn Mộ Tiêu Vân, càng nhìn càng vừa lòng." Cám ơn Tiền thúc thúc khích lệ ". Mộ Tiêu Vân cười nhận." Anh Thành, con của ngươi ta thích, rất thích ". Tiền đổng vỗ bả vai của Mộ Hữu Thành, " Hôm nay liền hướng về phía ta đi, sau này có yêu cầu kiến trúc gì cứ liên hệ ta "." Cám ơn Tiền đổng ". Tiền đổng cũng đã mở miệng như vậy, thì việc hợp tác của Mộ thị cùng Tiền thị sẽ không có vấn đề gì. Nhưng mà, Mộ Hữu Thành vẫn không cao hứng lắm.Con trai ưu tú như vậy, ông hẳn là cao hứng. Con trai đoạt nổi bật của cha, ông cũng có thể cao hứng. Cái ông không cao hứng là thiếu niên ôn nhã lễ phép trước mắt làm ông cảm thấy hoàn toàn xa lạ. Cùng người nói chuyện với mình rất bén nhọn cùng có chút gây sự hoàn toàn khác nhau, vậy đâu mới là thực ?Ông vẫn luôn cho rằng Tiêu Vân bởi vì mình cùng Ngải Thanh ly hôn cho nên có chút cực đoan. Nhưng hiện tại, thiếu niên tự tin, đúng mực hoàn toàn không giống người cực đoan. Cho nên, chỉ là hận ông sao ?
Mộ Hữu Thành biết, Mộ Tiêu Vân được Hạ Thanh Hòa coi trọng, nếu Mộ thị bất động sản giao cho Mộ Tiêu Vân thì khẳng định sẽ rất phát triển, nhưng lại nghĩ đến những lời nói lúc trước của cậu, ông lại có chút do dự. Tương lai giao bất động sản Mộ thị cho cậu thật sự thích hợp sao ? Cậu thật sự sẽ giống như lời đã nói, nếu kế thừa bất động sản Mộ thị sẽ đối phó với Diêu Tinh Tinh cùng Tiêu Lâm sao ?
Bữa tiệc sinh nhật của Trần đổng tuy khách rất nhiều nhưng lại chia thành hai phái. Phái thứ nhất lấy Hạ Thanh Hòa làm trung tâm, mọi người vây quanh hắn nói chuyện phiếm. Mặt khác chính là các xí nghiệp nhỏ, cũng không có thiếp mời, chỉ là đến một chút, tùy ý tiếp xúc với các xí nghiệp lớn để tìm cơ hội phát triển, cho nên đám người kia cũng không dám dựa vào rất gần, hoặc là nó chỉ có thể tụ cùng một chỗ.
Mà những phu nhân đều lấy Trần phu nhân làm trung tâm, nữ nhân nói chuyện bát quái vĩnh viễn đều là hàng hiệu cùng con cái.
" Đúng rồi Đại thiếu, tuổi ngươi cũng không nhỏ, tính toán khi nào cho chúng ta uống rượu mừng ?" Trần đổng có chút tò mò hỏi
"Lão Trần chỉ cần chuẩn bị tốt tiền mừng là được " Hạ Đại thiếu cảm thấy một người cũng không có gì, kết hôn chỉ là trên giường bỗng có thêm một người nằm mà thôi. Bất quá, phải là hắn thích mới được.
" Ánh mắt Đại thiếu thật cao . Cháu trai, ngươi nói có phải hay không ". Ông chuyển đầu hỏi Mộ Tiêu Vân.
Mộ Tiêu Vân không dự đoán được Tiền đổng sẽ đột nhiên cậu, cậu sửng sốt một chút, bất quá lập tức mở miệng:" Không phải ánh mắt anh Thanh Hòa cao mà anh ấy muốn tìm người thật tâm ".
Thân phận này của Hạ Thanh Hòa đến bây giờ còn không kết hôn thì chỉ có một nguyên nhân chính là không tìm được người thích hợp.
" Lời này của Vân Vân rất đúng. Người thật tâm thật sự khó tìm, nào đến cụng một ly ".
" Cụng ly, vì Hạ Đại thiếu có thể sớm gặp được người yêu ". Trần đổng nâng chén.
" Cũng chúc lão Trần ngươi sinh nhật vui vẻ ".
Hiện trường lập tức nóng lên.
" Hạ Đại thiếu đang tìm người thật tâm với mình, còn Tiêu Vân thì sao ? Thanh niên bây giờ cũng yêu đương rất sớm, Tiêu Vân đã có bạn gái chưa? Không thì để Tiền thúc thúc giới thiệu cho ngươi ". Mọi người nói, cha mẹ nhìn con rể càng xem càng vừa lòng. Tiền đổng đây là nhạc phụ nhìn con rể, càng xem càng vừa lòng, huống chi ông còn không phải nhạc phụ.
" Tiêu Vân tuổi còn nhỏ, lại mới từ nước ngoài về " Diêu Tinh Tinh tiếp một câu, ý chỉ là chưa có bạn gái.
Mộ Tiêu Vân nhíu mày, như thế nào, nữ nhân kia muốn cho cậu một cái đám cưới thương nghiệp sao ?
" Một khi đã như vậy thì Tiền đổng sẽ giới thiệu cho ngươi, nhà của ta nếu có con gái ta cũng sẽ lấy con gái của mình đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài ". Trần phu nhân đã sớm được Tiền phu nhân nhắc nhở qua, cho nên cũng góp vui.
" Nói như vậy, con gái nhỏ của lão Tiền cùng Tiêu Vân cũng gần tuổi nhau, hai người nên kết thân gia là tốt nhất ". Trần đổng lại nói.
" Tiêu Vân đẹp trai như vậy, lại còn thông minh, con gái nhà ta sao có thể xứng đôi ". Tiền phu nhân cuối cùng cũng lên tiếng.
Hạ Thanh Hòa híp mắt nhìn trận diễn này. Ánh mắt cười như không cười làm ai cũng không nhìn ra ý nghĩ của hắn, ý nghĩ của Hạ Đại thiếu là có người dám đánh chủ ý lên người của em trai hắn.
" Anh Thành, cháu trai thẹn thùng, ngươi là cha hắn cũng nên nói một câu, tất cả mọi người đều nói như vậy, thì con gái nhà ta cùng con trai ngươi định sẵn là một đôi, ngươi nghĩ thế nào ?" Tiền đổng thẳng thắng hỏi.
Mộ Hữu Thành có chút xấu hổ. Quả thật là ông không thể làm chủ việc này.
Những người kia ngồi cùng một chỗ đột nhiên ánh mắt đều nhìn về một phía. Tất cả đều nhìn về phía Mộ Hữu Thành, cũng nhìn Mộ Tiêu Vân. Kỳ thật Mộ Tiêu Vân vẫn còn là một đứa nhỏ, nếu cậu không đồng ý có thể trực tiếp cự tuyệt thì cũng cho là đồng ngôn vô kỵ, mọi người đều cho là đùa giỡn. Nhưng Mộ Tiêu Vân không lên tiếng lại làm cho Mộ Hữu Thành khó xử.
" Tiền đổng, nếu nhị tiểu thư cũng ngang tuổi với Tiêu Vân, thì chúng tôi làm cha mẹ luôn cho con quyền tự do yêu đương, nếu không sẽ giống như thời phong kiến, cha mẹ làm chủ hay sao ?" Diêu Tinh Tinh đương nhiên sẽ không nhìn Mộ Hữu Thành khó xử, nhưng bà cũng sẽ không để Tiền đổng xấu hổ, " Lần sau có thể dẫn Nhị tiểu thư đến nhà chúng tôi ăn cơm, để Nhị tiểu thư cùng Tiêu Vân gặp gỡ, sau đó bàn chuyện cũng không muộn ".

140.

" Lời này ngược lại nói đúng ý trong lòng của ta, con gái nhỏ nhà chúng ta thật sự rất tùy hứng, Tiêu Vân nếu có thể để mắt tới nó thì quả thật cảm ơn trời đất ". Tiền đổng đương nhiên cũng nghe ra ý tứ của Diêu Tinh Tinh. Mộ Tiêu Vân vẫn luôn không lên tiếng, ông cũng ngại nói. Hơn nữa, tuy rằng ông vừa ý Mộ Tiêu Vân, nhưng cậu rốt cuộc vẫn là một đứa nhỏ, lời này nói ra có lẽ cũng nghĩ là vui đùa mà thôi, nếu như thành công thì tốt nhất. Chính là dù sao cũng mới 20 tuổi, hiện tại ở cùng một chỗ nhưng có thể đi tới cuối cùng hay không thì không biết được.
" Tiền tiểu thư rất đáng yêu, ở trường cũng rất nhu thuận ". Lúc này, Mộ Tiêu Vân ngược lại lên tiếng :" Chính là Tiêu Vân đã có người trong lòng, từ rất lâu....." Từ rất lâu, Mộ Tiêu Vân là nhẹ giọng nói, trong ánh mắt không tự giác mà toát ra một tia ôn nhu, có lẽ người khác nghe không hiểu, cho rằng chỉ là thiếu niên này thầm mến nhưng Hạ Thanh Hòa đã hiểu.
Người mà trong lòng Mộ Tiêu Vân rất lâu rồi chính là đệ đệ bảo bối của hắn.
" Ngươi có bạn gái ?" Mộ Hữu Thành lên tiếng. Hơn nữa đây là câu nói đầu tiên của hai cha con trong đêm nay.
Mộ Tiêu Vân ngẩng đầu nhìn ông, nở nụ cười :" Có phải hay không không thể yêu sớm ?" Cậu hỏi.
" Đương nhiên không phải là ý này ". Mộ Hữu Thành lập tức nói :" Nếu là người con thật tâm thích, có thể mang về nhà cho ba nhìn xem ". Kỳ thật từ trong đáy lòng ông đích thực không hy vọng con trai ông yêu sớm, ít nhất cũng phải chờ đến tốt nghiệp đại học, bất quá ngược lại lại muốn, nếu cô gái kia nhân phẩm không tồi thì tại sao ông phải cự tuyệt, ông cũng không muốn hai cha con vì chuyện này mà nháo loạn.

" Ân ". Mộ Tiêu Vân ứng thanh, không ở trước mặt mọi người mà phản bác ông. Thời điểm tiệc sinh nhật của Trần đổng kết thúc, mọi người cũng theo đó mà tản ra. Mộ Tiêu Vân vẫn leo lên xe của Hạ Thanh Hòa mà đi, mà lần này là Mộ Tiêu Vân lái xe vì Hạ Thanh Hòa uống rượu. Tại bãi đỗ xe, Mộ Hữu Thành gọi Mộ Tiêu Vân:" Tiêu Vân à, nếu con thật thích cô bé kia, ba ba sẽ không phản đối, nhưng dù sao bây giờ con vẫn còn đi học, ba ba vẫn hy vọng con lấy việc học làm trọng, chú ý lời nói và việc mình làm một chút ". 

Cái gọi là lời nói và việc làm của Mộ Hữu Thành chính là chỉ hành vi kia, nói trắng ra một chút chính là cùng con gái lên giường, dẫn đến con gái người ta mang thai thì thật không nên." Ta biết ". Mộ Tiêu Vân cũng khó có được mà không phản bác ông." Lần này dì của con gọi cho con, ta cũng thật bất ngờ, càng ngoài ý muốn chính là con đã đáp ứng đến. Ba ba vẫn luôn hy vọng con về ở chung với ta, nhưng ba biết con không nguyện ý, cho nên ba cũng không miễn cưỡng. Con ở nhà bạn thì phải tự chiếu cố chính mình, Hạ gia... không tầm thường ". Ông thật sợ Tiêu Vân xảy ra chuyện, nhưng hôm nay xem ra Hạ Thanh Hòa thực thích Mộ Tiêu Vân.

" Nhưng, người trong Hạ gia đối xử với tôi rất tốt ". Mộ Tiêu Vân dừng một chút lại nói, " Ông bình thường uống rượu cũng chú ý một chút, tôi đưa anh Thanh Hòa về trước "."Ân. Đúng rồi, ta nghe nói sinh viên B đại các con sắp đến kỳ thực tập, đến lúc đó có muốn đến công ty hay không ? Như vậy cũng vì tiếp nhận công ty sau này mà chuẩn bị một chút ". Mộ Hữu Thành chỉ muốn cùng con trai tâm sự một chút, trong nhất thời không nghĩ ra gì khác, liền cái khó ló cái khôn mà nói đến chuyện này." Kỳ thực tập của B đại tốt nhất là nên vào cơ quan công - kiểm- pháp, cho nên tôi sẽ suy xét vào pháp viện hoặc sở luật sư, tôi sẽ tự mình an bài thực tốt, ông không cần lo lắng, ít nhất công ty..." Mộ Tiêu Vân dừng lại một chút, " Để xem đến lúc thực tập có rút ra được thời gian hay không, nếu có thì tôi sẽ đến công ty. Đương nhiên, là nếu ông không để ý ".

Nghe được Mộ Tiêu Vân đáp ứng, Mộ Hữu Thành liền lập tức nói:" Được, được, được, đều được, chỉ cần con nguyện ý tới, thời điểm nào cũng được " . Nghe thanh âm của Mộ Hữu Thành quả là vui mừng đến không thể kìm nén." Ân, đến lúc đó rồi nói sau, còn đến mấy tháng nữa "." Được, con cũng sớm một chút về nghỉ ngơi đi, trên đường lái xe cẩn thận "." Ân ".Mộ Hữu Thành nhìn Mộ Tiêu Vân lên xe thì chính mình cũng leo lên, chính là khi ngồi vào xe, Diêu Tinh Tinh lại phát hiện tâm trạng ông đang rất vui sướng, liền hỏi :" Anh cùng Tiêu Vân hàn huyên cái gì mà vui như vậy ?", " Cũng không có gì, ta cho rằng sự việc hôm nay Tiêu Vân sẽ sinh khí nhưng xem ra là ta nghĩ nhiều. Đúng rồi, nó đã đồng ý ký thực tập có thể sẽ đến công ty một chút, dù sao sớm hay muộn công ty cũng giao cho nó, nên nó cũng sớm làm quen một chút, đối về sau khi tiếp nhận cũng có lợi. Em nói phải hay không ?"

 Mộ Hữu Thành uống rượu cho nên lúc xe là do lái xe đến lái. Hai vợ chồng ngồi phía sau nói chuyện, hơn nữa còn không bật đèn cho nên lúc Mộ Hữu Thành nói ra lời này cũng không nhìn thấy sắc mặt của Diêu Tinh Tinh vô cùng không tốt. Ông vẫn đang nhìn Diêu Tinh Tinh, ông cho rằng Diêu Tinh Tinh sẽ cao hứng giống ông." Vậy là anh đã quyết định đem quyền thừa kế công ty giao cho Tiêu Vân sao ?" Diêu Tinh Tinh điều chỉnh tâm tình của mình một chút, hỏi rất xúc động." Cái này không phải chúng ta đã nói rồi sao ? Lần trước, đối mặt với các phóng viên, em cũng nói như thế không phải sao ?" Mộ Hữu Thành nghĩ ngợi một chút rồi cười :" Tiêu Vân tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh, những cái cần học cũng còn rất nhiều nhưng ta tin tưởng công ty nếu vào tay nó thì sẽ phát triển ngày càng tốt "." Vậy em cùng con như thế nào ?" Diêu Tinh Tinh không để ông nói tiếp mà nhằm vào lời nói của ông mà hỏi. " Anh Thành, em cũng không phản đối anh cho Tiêu Vân kế thừa công ty, như vậy những đứa nhỏ thì sao ? Anh có thể công bằng sao ?"Mộ Hữu Thành sửng sốt, lúc này mới phát hiện thanh âm Diêu Tinh Tinh có chút không tốt." Tinh Tinh, em đang suy nghĩ cái gì? Ta đem công ty cho Tiêu Vân, thứ nhất là vì nó có năng lực, thứ hai nó cũng là con ta, thứ ba là do chúng ta thua thiệt nó. Thời điểm ta cùng Ngải Thanh ly hôn nó mới 13 tuổi, là ta không xem xét tốt sự tình mới làm tổn thương đứa nhỏ này, cái này trước đó không phải chúng ta đều đã nhất trí sao ?", " Nếu anh lúc ấy suy xét đến Tiêu Vân chỉ mới 13 tuổi liền không cùng Lý Ngải Thanh ly hôn, thà rằng cứ để ta cùng Tiêu Lâm vô danh vô phận như vậy phải không ?" Diêu Tinh Tinh bắt lỗi trong lời nói của Mộ Hữu Thành mà cố ý hỏi.

Mộ Hữu Thành trầm mặc. Vấn đề này Mộ Tiêu Vân cũng đã hỏi qua ông. Nhưng thời điểm này ông cảm thấy nếu như trở về lúc trước thì ông vẫn cùng Diêu Tinh Tinh một chỗ bởi vì ông yêu Diêu Tinh Tinh , cùng Lý Ngải Thanh một chỗ thì bọn họ không có chung đề tài, lý tưởng, chỉ là vì gia đình, vì Tiêu Vân mà ông gánh lên hai chữ trách nhiệm. Nhưng hiện tại, điều này đến phiên Diêu Tinh Tinh hỏi thì ông lại do dự. Nếu trở lại lúc trước, ông biết sẽ làm tổn thương Tiêu Vân về sau thì ông vẫn ngoan cố mà lựa chọn như vậy sao ?Mộ Hữu Thành do dự, Tiêu Vân cùng Tiêu Lâm đều là những đứa con mà ông thương yêu. Nếu như nói là ông thích ai hơn thì không nghi ngờ chính là Tiêu Vân. Đối với Tiêu Lâm ông cũng áy náy bởi vì 9 năm sống không có cha. Nhưng Tiêu Vân đã nói, thời thơ ấu của nó là lớn lên trong tịch mịch, làm cho ông ý thức được rằng ông đã tổn thương hai đứa nhỏ.
Cho nên nếu trở lại lúc trước thì ông sẽ không cùng Lý Ngải Thanh ly hôn, ít nhất là trước khi Mộ Tiêu Vân thành niên.
Chính là lời này chỉ có thể nói trong lòng, ông vĩnh viễn không có cơ hội nói với Mộ Tiêu Vân bởi vì Mộ Tiêu Vân cũng vĩnh viễn không nói lại ông. Thế nên giữa hai cha con mất đi cơ hội thẳng thắn cùng thành khẩn.
Đồng dạng, sự do dự của Mộ Hữu Thành cũng làm cho Diêu Tinh Tinh đau lòng. Bà không nghĩ tới mình theo Mộ Hữu Thành nhiều năm như vậy thế nhưng ông lại hối hận. Trong mắt Diêu Tinh Tinh, Mộ Hữu Thành trầm mặc như vậy chính là hối hận.
Hai tay Diêu Tinh Tinh nắm chặt, tâm tình nguyên bản rất tốt nhưng bây giờ đã tuột xuống đáy cốc. Hiện tại bà thực chán ghét Mộ Tiêu Vân, nếu nói Lý Ngải Thanh là người vợ đầu tiên của Mộ Hữu Thành là sự thật mà bà không thay đổi được, dù sao thời điểm trước đó bà vẫn chưa có xuất hiện, như vậy hiện tại, bà có năng lực tuyệt đối sẽ không để cho con của Lý Ngải Thanh cướp đi thứ gì vốn thuộc về con bà.
Thời điểm Mộ Hữu Thành ở B thị gắng sức làm việc, là chính bà bồi bên cạnh ông. Thời điểm ông ở công trường, sức khỏe không tốt là chính bà chiếu cố. Việc này, Lý Ngải Thanh có thể so sánh sao ?Mà hiện tại, con trai của Lý Ngải Thanh thế nhưng còn muốn đến phá hư gia đình hạnh phúc của bà, cho nên Diêu Tinh Tinh hận.
" Ngươi có thể không để ý đến ta như vậy Tiêu Lâm đâu ? Còn có hài tử trong bụng hài tử ở đâu ?" Thanh âm Diêu Tinh Tinh có chút khàn khàn, chính là bà thông minh mà lựa chọn không làm nháo loạn lên, " Nếu vì chuyện của chúng ta mà nói đến trách nhiệm thì một mình ta gánh vác cũng đủ rồi, chúng ta có thể ly hôn. Chính là hài tử của chúng ta không nên vì chuyện này mà bị tổn thương ".
" Tinh Tinh, bà nói gì đó ? Cái gì ly hôn với không ly hôn, mặc kệ là Tiêu Lâm hay hài tử trong bụng ngươi đều là hài tử của ta, ta vẫn sẽ đối xử bình đẳng ". Mộ Hữu Thành lập tức nói.
Mà Diêu Tinh Tinh chính là nắm chắc loại tính cách này của ông.
" Cùng Tiêu Vân đối xử công bằng sao ?" Diêu Tinh Tinh hỏi.
Mộ Hữu Thành lại trầm mặc.
" Anh Thành, nếu không được thì bỏ đứa bé này đi, ta không muốn nó vừa sinh ra vì sự tình của cha mẹ mà gánh trên lưng hai chữ trách nhiệm, trách nhiệm này đối với chúng ta cũng đã đủ rồi ". Diêu Tinh Tinh nói. Chính là loại ngữ khí nhu nhược này làm bà càng có vẻ yếu đuối.
" Không được, hài tử sao có thể xóa ". Mộ Hữu Thành giữ chặt tay Diêu Tinh Tinh xong. " Ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ, mặc kệ là Tiêu Lâm hay đứa bé này ta đều không bạc đãi bọn nó, ta nói rồi, ta không để chuyện này sẽ phát sinh loại chuyện này trên người này ". Mộ Hữu Thành có chút mềm lòng. Đích xác, tuy rằng nói muốn bảo hộ đứa bé này nhưng ông cũng sẽ không đem cổ phần công ty cho đứa bé này.
Trong tay ông có 40% cổ phần công ty, ông vốn muốn đem cấp cho Mộ Tiêu Vân 25%, dư lại 15% cho Mộ Tiêu Lâm. Cổ phần trong tay Mộ Tiêu Vân nếu cộng thêm của Lý Ngải Thanh liền có 55%.
Nhưng là hiện tại trong bụng Diêu Tinh Tinh còn có 1 đứa, điều này làm cho ông cảm thấy khó xử.
Hơn nữa, nếu giải quyết không tốt, Diêu Tinh Tinh sẽ đem hài tử xóa sạch, khi đó chuyện càng xong . Hiện tại trước là nên ổn định Diêu Tinh Tinh, sau đó chậm rãi nghĩ biện pháp.

Một đêm này, mặc kệ là Mộ Hữu Thành hay là Diêu Tinh Tinh thì tâm tình đều không tốt. Nhưng một đêm này Mộ Tiêu Vân thật tốt, nếu không đưa Hạ Thanh Hòa về nhà.
Đêm nay Hạ Thanh Hòa uống rượu không ít, thời điểm hắn rời đi coi như cũng còn chút tỉnh táo, nào biết rằng khi lên xe cả người hắn như một con ma men. Sai, chính xác là một con ma men.
Rơi vào đường cùng, Mộ Tiêu Vân chuẩn bị đem Hạ Thanh Hòa về nhà mình, nào biết đâu rằng, cái con ma men kia đột nhiên mở miệng :" Vân Vân, đến nhà của ta ".
Khóe miệng Mộ Tiêu Vân co rúm vài cái :" Nhà anh ở đâu ?" Tựa hồ bắt đầu ở chung tới bây giờ, cậu chưa bao giờ tới nhà Hạ Thanh Hòa.
" Bản trạch ". Họa Thanh Hòa niệm ra một địa chỉ.
Bản trạch, có phải là nơi ở của ba mẹ Hạ ?
" Cho ngươi cùng ba mẹ ta gặp mặt ". Hạ Thanh Hòa híp mắt nói ra một chút cũng không hồ đồ.
Mộ Tiêu Vân ý thức được, người này thừa dịp Hạ Minh Hòa không ở đây mà cố ý triền chính mình. Có đi hay là không ? Mộ Tiêu Vân rốt cuộc vẫn không yên lòng cái dạng này của Hạ Thanh Hòa, cho nên vẫn đi. Chính là, đang lái xe đến chỗ trống gần biệt thự, cậu lại do dự, khoảng cách đến nhà Hạ Thanh Hòa không xa, cũng tuyệt đối không phải bản trạch trong miệng Hạ Thanh Hòa.
Ha ha ha... Lúc này, Hạ Thanh Hòa nở nụ cười :" Vân Vân, ngươi đúng là heo ngốc ". Nói xong, hắn mở cửa xe, lắc lắc lắc xuống xe.
Mộ Tiêu Vân đen mặt, lời này tuyệt đối là giọng điệu của Hạ Minh Hòa.
Bất quá nhìn bộ dáng Hạ Thanh Hòa lắc lắc lắc, Mộ Tiêu Vân vẫn là vội vàng dìu hắn. Hạ Thanh Hòa bộ dáng cao, thân thể thiên về gầy, cùng Mộ Tiêu Vân một loại. Chính là thời điểm Mộ Tiêu Vân đỡ hắn, phát hiện người này không nhẹ :" Chìa khóa đâu ?"
Hạ Thanh Hòa trầm mặc một chút, đột nhiên mở miệng :" Dưới bồn hoa trước cửa ".
Thao. Mộ Tiêu Vân muốn mắng chửi người :" Anh dựa vào tường, em đi lấy ". Người này thật biết tra tấn người khác. Nhưng cậu tuyệt đối không nghi ngờ lời nói của Hạ Minh Hòa nói, bởi vì đích thật Hạ Đại thiếu sẽ làm ra đủ loại sự tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top