Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

151-155

151.

Phanh một tiếng, Mộ Tiêu Vân té lăn chổng vó trên đất, từ giờ phút này không khí bắt đầu ngưng trụ.
Trần Cảnh Văn xấu hổ nhìn Mộ Tiêu Vân, có chút không biết làm sao, mà Mộ Tiêu Vân cũng ngây ngẩn cả người, qua thật lâu mới kịp phản ứng tiếp đó liền cười ha ha.
" Ngươi có cần phải khẩn trương như vậy không ?" Từ dưới đất đứng lên, Mộ Tiêu Vân chịu đựng đau đớn ở mông, cậu có chút buồn bực nhìn Trần Cảnh Văn.
Tâm của Trần Cảnh Văn vẫn còn lơ lửng, trời biết hắn vừa rồi hắn có bao nhiêu xúc động muốn ôm lấy cậu mà thổ lộ. Cũng may lí trí tới đúng lúc, hắn đúng lúc đẩy Mộ Tiêu Vân ra nếu không sẽ rất khó xử. Hắn không chỉ không có biện pháp mà nhìn Mộ Tiêu Vân mà người bạn từ nhỏ đến lớn của hắn cũng không biết làm sao đối mặt.
Tình cảm của nam nhân cũng như nữ nhân, đều là yêu thương hết lòng, trong mắt không chứa nổi hạt cát, huống chi việc tranh đoạt người yêu không phải vấn đề hạt cát mà là vấn đề nguyên tắc.
Nghĩ đến đây sắc mặt Trần Cảnh Văn thay đổi.
Mộ Tiêu Vân cũng ý thức được tình huống có chút thay đổi, cậu thu hồi thái độ bất cần đời, ngồi vào ghế sa lông đối diện Trần Cảnh Văn hỏi :" Cảnh Văn, ngươi cũng muốn đi con đường này sao ?" Nghĩ đến vấn đề Từ Nham nói hôm qua, Mộ Tiêu Vân theo bản năng cho là như vậy nhưng không biết người trước mắt muốn đi con đường này là bởi vì mình.
Trần Cảnh Văn không biết trả lời như thế nào, hắn nghĩ có lẽ một ngày nào chính mình sẽ đi con đường này, chính là người kia sẽ vĩnh viễn không phải là người đối diện này, nhưng mà hắn không nghĩ quá nhanh sẽ đối mặt, hơn nữa người hỏi vấn đề này lại là Mộ Tiêu Vân.

Hắn có thể đối mặt với bất cứ kẻ nào hỏi hắn nhưng hắn rất ít nhìn thẳng vào Mộ Tiêu Vân, cho dù nhìn cũng nhanh chóng dời tầm mắt, sợ là bị nhìn ra cái gì, chính là lần này hắn lại dám nhìn. Thiếu niên chỉ mới 18 tuổi thôi nhưng thật sự rất tuấn mỹ, Trần Cảnh Văn biết qua tiếp vài năm, đến 20 tuổi thiếu niên này sẽ càng đẹp trai, đó là một vẻ đẹp đầy mị lực mà không phải ngây ngô như thiếu niên 18 tuổi. Mặc dù có chút gầy, nhưng sắc mặt thực tốt, tinh thần cũng thực tốt. Là Hạ Minh Hòa đem cậu chăm sóc thực tốt. Hắn biết rõ tính cách Hạ Minh Hòa, tựa như y hiểu biết tính cách của hắn. Một khi động tâm, Hạ Minh Hòa bất luận kẻ nào đều quý trọng tình cảm hơn." Ngươi không muốn nói với ta sao ?" Thấy Trần Cảnh Văn trầm mặc, Mộ Tiêu Vân tưởng hắn sợ, cho nên tiếp tục nói :" Ngươi cùng Từ Nham đều chuẩn bị đi trên con đường này sao ?"

Tâm của Trần Cảnh Văn chấn động, cả người đều khẩn trương lên :" Hắn đêm qua đã nói gì với ngươi sao ?" Đúng rồi, hắn hôm nay sáng sớm lại đây chính là bởi vì hắn biết tối hôm qua là Từ Nham đưa Mộ Tiêu Vân về, hắn có chút khẩn trương, sợ Từ Nham nói gì đó. Tuy rằng Từ Nham biết hắn thích Mộ Tiêu Vân, chính là hắn sợ nhắc tới đề tài đồng tính, cho nên sáng sớm đã đến rồi. Nào biết đâu mở cửa chính là Hạ Minh Hòa, tâm hơi có chút buông xuống. Chính là có chút bất an. Hắn cảm thấy nếu Từ Nham cùng Mộ Tiêu Vân ở cùng một chỗ thì việc mình thích Mộ Tiêu Vân sẽ bị vạch trần. " Không, hắn chính là hỏi ta con đường này có khó đi hay không ". Mộ Tiêu Vân nhìn thấy Trần Cảnh Văn khẩn trương, dừng một chút lại nói :" Từ Nham nói hắn thích ngươi ".

Mặt nóng lên giống như hỏa thiêu, tâm bỗng dưng khẩn trương lên, Trần Cảnh Văn đều cảm thấy hô hấp có chút khó khăn. Cái tên Từ Nham chết tiệt kia, hắn rốt cuộc đang nói cái gì." Ngươi đừng nghe hắn nói lung tung, ta cùng hắn không có việc gì ". Hắn lập tức giải thích. Mộ Tiêu Vân nhíu mày, " Hắn không nói gì ". Chuyện tình của bọn họ thì chính bọn họ giải quyết. Sau đó cậu đứng lên, buổi sáng còn chưa có ăn cơm, đã có chút đói bụng, " Muốn cùng ăn cơm không ?", " Không, ngươi đã không có việc gì, ta đi về trước, công ty còn có chút việc ". Đứng dậy, hắn là muốn đi tìm Từ Nham đem mọi việc hỏi cho rõ ràng." Ân ". Nhìn hắn vội vàng rời đi, Mộ Tiêu Vân chỗ nào không biết tâm tư của hắn, nghĩ nghĩ lại gọi điện thoại cho Từ Nham, đem sự tình từ đầu đến cuối nói một lần. Tiếp, Mộ Tiêu Vân thảnh thơi ăn xong bữa sáng Viêm Hạo đã chuẩn bị tốt. Cuộc sống như vậy thực an bình, nếu bên người có người ăn cùng. Cho nên sau khi ăn điểm tâm, Mộ Tiêu Vân cầm di động tản bộ trong hoa viên, một bên tưới nước, một bên gọi điện cho Hạ Minh Hòa." Đã rời giường ?" Hạ Minh Hòa còn ở trên xe, nếu không phải Mộ Tiêu Vân gọi điện thoại thì y vẫn còn ngủ gà ngủ gật. " Ân, anh chuẩn bị làm sao ?", " Còn nửa giờ nữa, đã ăn điểm tâm chưa ?". Đứa nhỏ này dạ dày không tốt, chỉ sợ cậu quên ăn điểm tâm." Đã ăn, có chút mất mác ". Mộ Tiêu Vân cao hứng nói lời tâm tình làm cho người động tâm, " Bởi vì không có anh bên người ".
Cho dù Mộ Tiêu Vân không nhìn thấy cũng biết tai của Hạ Minh Hòa đang đỏ ửng, mỗi lần như vậy, Hạ thiếu gia sẽ trầm mặc, cho nên Mộ Tiêu Vân tiếp tục nói :" Đến trường quay sớm một chút quay cho xong trở về, bởi vì thật lâu em chưa cùng anh ăn điểm tâm ".
Hạ thiếu gia vẫn trầm mặc, chính là bàn tay cầm di động đã tăng thêm lực đạo. Nhưng cảm xúc càng lúc càng lớn.
" Được, em đi tản bộ, anh nhanh chóng trở về ". Sau khi nói xong Mộ Tiêu Vân thu lại điện thoại. Khóe miệng Mộ Tiêu Vân gợi lên ý cười sung sướng, cảm giác khi dễ Hạ thiếu gia phi thường tốt.
Mộ Tiêu Vân sau khi đến từ tháng 9, đến nay đã cuối tháng 11, cậu hiếm khi đi lại ở tiểu khu, có thì cũng chỉ là cùng Hạ Minh Hòa đi siêu thị mà thôi, hôm nay tâm tình cậu không tồi, vì thế liền thay đồ, mang dép lê một người từng bước đi ra.
Cái gọi là khu biệt thự, không thể nghi ngờ là tiểu khu sa hoa nhất, đương nhiên bao gồm cả những phương thức giải trí cơ bản. Trong tiểu khu có một khu giải trí, bên trong còn có hồ bơi, khu rèn luyện, thế nhưng còn có khu KTV. Thời điểm Mộ Tiêu Vân đi dạo, bên trong có người đi ra nồng nhiệt tiếp đón :" Ngài hảo, xin hỏi ngài có cần hỗ trợ gì không ?"
Mộ Tiêu Vân mỉm cười nói :" Chính là tùy ý nhìn xem ".
" Mời ngài cứ tự nhiên, nơi này có tạp chí giới thiệu vắn tắt về khu giải trí ". Người này thái độ thực tốt, vội vàng lấy sách cho Mộ Tiêu Vân.
Mộ Tiêu Vân ngồi trên ghế sa lông, tùy ý lật xem. Thời điểm phục vụ mang cho cậu một ly trà, cậu có chút hứng nói :" Những người luyện Taekwondo có nhiều không ?"
" Bởi vì nơi này vì tiểu khu mà mở ra, cho nên hội viên đều là người của tiểu khu này hoặc là các tiểu khu lân cận, nhân viên cũng không nhiều lắm ". Người phục vị cũng thành thật trả lời, " Nhưng giáo viên luyện cho chúng ta phi thường có trách nhiệm, bởi vì người không nhiều lắm nên mới dạy cẩn thận ".
" Điều này cũng đúng ". Mộ Tiêu Vân gật gật đầu, " Vậy phí tính như thế nào ?"
" Thẻ hội viên, ngài có thể làm, cũng rất đơn giản ".
" Vậy làm thẻ hội viên đi, khi nào bắt đầu luyện tập ?"
" Đây là chương trình học Taekwondo, ngài có nhìn một chút, chỉ cần ngài muốn chúng ta liền có thể luyện ".
Vì thế, Mộ Tiêu Vân cầm thẻ hội viên, cầm tài liệu của trung tâm giải trí, tâm tình rất tốt mà về nhà. Chính là, cậu nếu có dự kiến trước tuyệt đối sẽ không tham gia cái này, nhưng là do cậu không dự kiến trước nên vài ngày sau thời điểm Hạ thiếu gia trở về, cậu thật hối hận muốn chết.
Nhà bà nội Mộ.
Từ khi Mộ thị niêm yết, bà Mộ ngày càng vui vẻ, đi đường như bay. Công ty con trai thành công niêm yết, bà đương nhiên vui vẻ.
" Mẹ, công ty đại ca thành công niêm yết, các hạng mục càng nghiêm khắc, chính là có chuyện ta vẫn không rõ, anh hai cũng không nhắc qua, không biết là mẹ có biết hay không ?" Con gái nhà họ Mộ nói.
" Chuyện gì ?" Bà nội Mộ đẩy đẩy mắt kính, mắt kính này là do Diêu Tinh Tinh mua cho bà.
" Năm năm trước Ngải Thanh cùng anh hai ly hôn, họ đã có hiệp nghị gì ? Chuyện này anh hai có nói với mẹ không ?" Mộ Tú thuần túy bát quái.
Cái này... Bà Mộ trầm mặc một chút. Chuyện này bà đã hỏi qua Mộ Hữu Thành, nhưng Mộ Hữu Thành đều lấy cớ cho qua. Mộ Hữu Thành biết Mộ gia không thích Lý Ngải Thanh, nên việc ông đem 30% cổ phần cho Lý Ngải Thanh không nói cho bất luận kẻ nào, ông cũng sợ phiền toái.
" Đây là việc của anh hai ngươi, ngươi lo lắng như vậy làm gì ?" Tâm bà Mộ cũng có chút thiên vị, tuy rằng bà đối xử với con gái tốt hơn so với con dâu nhưng con gái rốt cuộc cũng gả cho người khác như bát nước đổ đi.
" Mẹ, người nói cái gì ". Sắc mặt Mộ Tú không dễ nhìn, " Con chỉ là lo lắng, Tiêu Vân không phải nói Ngải Thanh đã tái hôn sao ? Nếu cô ta mang theo chồng muốn chia tiền với anh hai thì sao ?"
" Chia cái gì ?" Ngữ khí bà Mộ có chút nặng, " Công ty này tương lai là của Tiêu Vân, cho dù Lý Ngải Thanh muốn chia đều, thì chỉ cũng có thể cho Tiêu Vân, đừng nghĩ cho người khác ".
" Mẹ, nói cũng không thể như vậy. Cho dù Lý Ngải Thanh cho Tiêu Vân, nhưng anh hai còn có Tinh Tinh cùng Tiểu Lâm thì sao ? Diêu Tinh Tinh rất lợi hại, nếu không phân cho bọn họ thì chuyện này sẽ bị nháo rất lớn ".
" Chuyện này ngươi đừng nói, chuyện của anh ngươi, ta cùng anh ngươi sẽ tính, Tiêu Vân là người thích hợp nhất kế thừa công ty, Tiêu Lâm tuy rằng cũng thông minh nhưng ngươi đừng quên, nó có một người mẹ rất lợi hại, tương lai khẳng định sẽ bị mẹ hắn quản. Tiêu Vân thì không giống, Lý Ngải Thanh và anh ngươi ly hôn, bên cạnh Tiêu Vân cũng chỉ có chúng ta, cũng chỉ có thể dựa vào chúng ta ". Tâm tư của bà Mộ cũng không nhỏ.
Mộ Tú hắc hắc nở nụ cười vài tiếng :" Mẹ, người cũng không đơn giản nha ".
Người một nhà không ai là không động tâm với tiền của Mộ Hữu Thành.

152.

Mộ Tú nói rất tùy ý nhưng lại để lại trong lòng của bà Mộ.
Bà Mộ đã lớn tuổi nhưng cả ngày phòng bị con dâu tham tiền của con trai, bà nghĩ trước khi mất phải đem tiền của con trai an bài tốt.
Trong nhà họ Mộ, nếu như nói Mộ Hữu Thành không có chủ kiến là một chuyện, như vậy bà Mộ lại là một chuyện khác.
Bà Mộ cả ngày luôn suy nghĩ về cổ phần của bất động sản Mộ thị, vì thế muốn gọi điện thoại cho Mộ Tiêu Vân, hỏi cậu có biết chuyện này hay không. Nhưng lại nhớ đến Mộ Tiêu Vân còn nhỏ, loại chuyện này không thể hỏi cậu, để tránh làm Mộ Tiêu Vân nhớ tới sự tình cha mẹ ly hôn, cho nên bà Mộ chỉ có thể gọi điện thoại cho Mộ Hữu Thành.
Bất động sản Mộ thị thành công niêm yết cùng thành công tiếp nhận công trình của chính phủ. Hơn nữa quan hệ cùng Tiền thị tốt hơn, cho nên gần đây Mộ Hữu Thành tại công ty lo lắng càng nhiều, hơn nữa quan hệ của ông cùng Lý Đức Quân ngày càng căng thẳng.
Bởi vì Mộ thị cùng Tiền thị ký hiệp ước, tiếp nhận công trình của chính phủ thì tài liệu kiến trúc ông đều đem qua Tiền thị, công trình lần này rất trọng yếu nên đối với thanh danh Tiền thị cùng Mộ thị rất quan trọng, Mộ Hữu Thành suy xét đến điểm ấy không sai nhưng ông lại bỏ qua tư tâm của Lý Đức Quân.
" Mộ đổng, cho dù cùng Tiền thị ký hợp đồng thì cũng không cần để họ tiếp nhận 100% tài liệu kiến trúc đi ?" Mộ Hữu Thành trong phòng làm việc, Lý Đức Quân một bên hút thuốc một bên hỏi.

" Chuyện này chúng ta đã thảo luận qua, Tiền thị trong giới kiến trúc có thanh danh rất tốt, cùng Tiền thị làm tốt quan hệ tương đương với tìm cho Mộ thị một trụ cột vững chắc, ban giám đốc cũng đã đồng ý ". Mộ Hữu Thành nếu không kiên nhẫn tốt chỉ sợ lúc này hai người đã nháo lên." Như vậy chuyện ta đáp ứng người khác thì làm thế nào ? Chẳng lẽ muốn ta nói cho người khác rằng Mộ thị của chúng ta lớn như vậy nhưng sau khi niêm yết thành công nên bội ước ?" Lý Đức Quân gây sự." Đức Quân, đầu tiên ngươi thay mặt Mộ thị đáp ứng người khác là không có thông qua ban giám đốc. Tiếp đó trước đó ngươi cũng nên nói với ta trước một tiếng. Tiền thị với công trình kiến trúc kia so ra cái nào tốt hơn ngươi và ta đều rõ ràng ". Ngữ khí Mộ Hữu Thành có chút cường ngạnh.Mấy ngày nay vốn đang cao hứng nhưng bởi vì sự kiện này nháo đến có chút phiền.

Tư tâm của Lý Đức Quân, Mộ Hữu Thành cũng hiểu được, chỉ cần đảm bảo không ảnh hưởng đến lợi ích của công ty thì ông cũng không quan tâm.Nhưng hiện tại Lý Đức Quân đã chạm phải điểm mấu chốt của Mộ Hữu Thành. Nhưng Mộ Hữu Thành vẫn mong muốn có thể hảo hảo mà nói chuyện." Nhưng trước kia việc này luôn là do ta phụ trách, trước đó cũng cùng ban giám đốc thương lượng, ta đương nhiên trực tiếp cùng đối phương ký hợp đồng, hiện tại chúng ta đổi ý, vậy tiền bồi thường tính thế nào ?" Lý Đức Quân hỏi. Mộ Hữu Thành nhíu mày :" Trước không phải ngươi nói chỉ mới nói chuyện, vẫn chưa ký hợp đồng sao ? Hiện tại sao lại biến thành đã ký hợp đồng ?", " Trước đó đã ký hợp đồng, ta có rằng có thể thương lượng cùng bên kia giải trừ hợp đồng, cho nên ta không muốn làm cho mọi người lo lắng, nhưng hiện tại..." Lý Đức Quân nhún vai tỏ vẻ, " Đối phương nhất định theo ta đòi bồi thường hợp đồng, ta cũng không có cách nào "." Đức Quân, ngươi lần này thật quá đáng ". Thanh âm Mộ Hữu Thành đột nhiên tăng lên. Ông nhìn Lý Đức Quân, nhíu chặt mày đại biểu ông rất thất vọng.

 Lý Đức Quân thời điểm còn trẻ liền đi theo ông, cho dù bọn họ không có quan hệ huyết thống nhưng trong mắt Mộ Hữu Thành cũng coi hắn như người một nhà, thời điểm còn trẻ, Lý Đức Quân luôn đi theo ông gọi sư phụ, cái đứa nhỏ chịu khó kia hiện tại đứng trước mặt ông, tây trang phẳng phiu, ánh mắt cất giấu thế lực hoàn toàn bất đồng với trước kia. Mộ Hữu Thành có chút đau lòng." Sư phụ, chuyện này giờ đã thành như vậy, vậy ngươi nói ta giải quyết thế nào ? Ta chính là đại biểu cho công ty, nếu ta thất tín với đối phương, chẳng khác nào là công ty thất tín. Chúng ta bây giờ đang trong thời kỳ đặc biệt, nếu đối phương kiện chúng ta ra tòa đối với chúng ta sẽ không tốt ".
Lý Đức Quân ngừng một chút lại nói, " Ta biết chuyện này là do ta xúc động, nhưng sư phụ cũng không nói trước với ta một tiếng cũng có trách nhiệm đi ? Tuy rằng Tiền thị tại đây rất có thanh danh, nhưng công ty chúng ta vẫn luôn hợp tác, chỗ nào mà không cho công ty chúng ta ưu đãi cùng chất lượng cam đoan sao ?". Cái này, lời Lý Đức Quân ngược lại là lời nói thật, hắn mặt dù tham lam nhưng cũng không qua loa. Hắn vẫn biết rõ, công ty muốn tiếp tục phát triển ra bên ngoài thì bất động sản của bọn họ phải cam đoan chất lượng, nếu động tay động chân vào kiến trúc mà phát sinh chuyện này ngoài ý muốn, đến lúc đó công ty sẽ gặp bất lợi cho nên hắn cũng không ngốc. Cho nên thấy sắc mặt Mộ Hữu Thành trầm xuống, hắn cũng lập tức thừa nhận sai lầm của mình. Tựa như Mộ Hữu Thành, hắn đã đi theo ông nhiều năm như vậy nên hắn cũng biết rõ tính cách của Mộ Hữu Thành, mười mấy năm trôi qua, người nào cũng thay đổi nhưng chỉ có người này là luôn thành thật như lúc trước.
Nhưng thành thật cũng không quản lý được công ty, Lý Đức Quân càng thêm suy nghĩ, không thể để công ty thật vất vả mới niêm yết lại bại trong tay Mộ Hữu Thành. Tuy rằng nói như vậy không đạo đức nhưng là sự thật.
Đang lúc Mộ Hữu Thành muốn mở miệng, di động liền vang lên. Ông lấy điện thoại ra, vừa thấy người gọi là bà Mộ, vì thế nhấn tắt. " Vậy ngươi cùng đối phương nói như thế nào ?"
" Công ty đối phương cự tuyệt ta, tuy rằng hợp tác nhiều năm như vậy, nhưng đối phương nói hắn không tín nhiệm ta có thể đại biểu cho công ty nên bọn họ muốn cùng ngươi nói ". Lý Đức Quân mở miệng.
" Vậy ngươi hẹn bọn họ, ta trực tiếp nói chuyện với họ ". Mộ Hữu Thành cũng không suy nghĩ nhiều, ông cảm thấy mình chính là cao tầng công ty, Lý Đức Quân không giải quyết được nên ông giải quyết cũng là thường tình. Chính là ông đã quên, công ty không phải có một người cũng không phải là nghĩa vụ của một mình ông.
" Vậy ta cùng bọn họ hẹn trước thời gian ". Thời điểm Lý Đức Quân ra ngoài, khóe miệng cười có chút sung sướng, thậm chí có chút châm chọc.
Chính là Mộ Hữu Thành nhìn không thấy.
Sau khi tiễn Lý Đức Quân ra ngoài, Mộ Hữu Thành liền gọi lại cho bà Mộ :" Mẹ, người tìm ta có việc ?"
Nói thật, Mộ Hữu Thành đối với lão mẹ của mình vẫn rất hiếu thuận, thậm chí là rất nghe lời. Chính là ông không phải ngu hiếu. Lúc trước cùng Lý Ngải Thanh ly hôn, nguyên nhân không chỉ ở việc người nhà không thích Lý Ngải Thanh nhưng quan trọng nhất chính là tình cảm của ông cùng Diêu Tinh Tinh.
" Hữu Thành, ta hôm nay xem một bộ phim truyền hình nhìn thấy người trong nhà lục đục với nhau ta thực lo lắng ". Bà Mộ bên kia điện thoại nhàn thoại việc nhà.
" Mẹ, người suy nghĩ nhiều rồi, phim truyền hình thì chỉ là phim, chỉ là dùng để giải trí nếu không có việc gì ta sẽ tắt máy ".
" Từ từ, mẹ nhìn thấy người trong TV liền nhớ tới ngươi, có một số việc ta muốn hỏi rõ ràng ". Tính cách bà Mộ bỗng nhiên đứng lên, nếu mềm nhẹ không hữu dụng vậy thì cường ngạnh.
" Việc gì ?" Mộ Hữu Thành chưa bao giờ đề phòng bà Mộ, bà Mộ lãi nhãi ông cũng biết, ở trong lòng ông mẹ cường thế như vậy mới đúng là bà.
" Năm năm trước, thời điểm ngươi cùng Lý Ngải Thanh ly hôn, tài sản đã chia như thế nào ?" Bà Mộ thẳng thắn hỏi.
" Mẹ, tại sao người lại hỏi vấn đề này ? Ta không phải đã nói sao ? Đây là việc của ta cùng Ngải Thanh, người cũng đừng quan tâm ". Mộ Hữu Thành có chút đau đầu. Trong công ty, Lý Đức Quân làm ông không an tâm, trong nhà còn có lão mẹ hỏi lung tung này kia. Đây là lần đầu Mộ Hữu Thành cảm thấy bà Mộ có chút phiền.
" Ta tại sao không thể quan tâm ? Ngươi cũng đã nghe Tiêu Vân nói Lý Ngải Thanh đã tái hôn, vạn nhất cô ta đối với tài sản sau khi ly hôn không hài lòng, mang theo chồng đến thì làm thế nào ? Ai biết chồng của cô ta là hạng người gì? Vạn nhất người nhà đông đảo, cô ta sẽ đem tiền của ngươi cho chồng của mình thì Tiêu Vân phải làm thế nào ? Ngươi không vì chính mình thì cũng phải nghĩ cho Tiêu Vân chứ. Tiêu Lâm bên kia có Tinh Tinh chiếu cố, Tiêu Vân chỉ có bà nội là ta, ta sẽ không cho các ngươi đem đồ của nó lấy sạch ". Bà Mộ nói xong, còn nói đến trên người Mộ Tiêu Vân.
Mộ Hữu Thành đau đầu, bà Mộ cả ngày nói Tiêu Vân cái gì, điều này làm cho Mộ Hữu Thành không khỏi hoài nghi, rốt cuộc mình có phải là con bà hay không, hơn nữa bà Mộ thiên vị Tiêu Vân làm ông rất cao hứng nhưng hôm nay lại có chút phiền toái.
Cũng bởi vậy khiến cho ông cảm thấy phiền với con trai mình, thậm chí hoài nghi cậu đã nói gì đó với bà Mộ.
" Mẹ, chính mình nên có chừng mực, người yên tâm ta sẽ không bạc đãi Tiêu Vân. Còn có, cho dù Tiêu Lâm có Tinh Tinh lo nhưng cũng là cháu của người, có đôi khi người đối xử với hai mẹ con Tinh Tinh có chút hà khắc ?" Mộ Hữu Thành xoa trán có chút nặng nề.
" Ta có chỗ nào hà khắc, ta đối xử với Tiêu Lâm không tốt sao ? Ta như thế nào với Tinh Tinh ? Là cô ta nói gì với ngươi ?" Bà Mộ có chút mẫn cảm, " Ngươi cùng cô ta kết hôn ta có phản đối sao ? Năm đó, cô ta cùng ngươi ở cùng một chỗ, cũng không nhớ ngươi đã có vợ con, chính là nhân phẩm của cô ta cũng không tốt hơn chút nào, nếu không nhớ kỹ Tiêu Lâm là con trai của ngươi ta sẽ cho vào cửa sao ?" Bà Mộ có chút tức giận.
" Mẹ ". Mộ Hữu Thành thấm thía nói :" Tinh Tinh cái gì cũng chưa nói, ta chỉ là thấy trước mắt. Mẹ, công ty ta còn có việc gấp, trước cứ như vậy ". Nói xong ôn liền cúp điện thoại.
Ông vừa mới cúp điện thoại, bà Mộ lập tức nổi giận, bà nghĩ nhất định là Diêu Tinh Tinh đã nói gì đó nếu không con trai bà không nói những lời này.
Cho nên bà Mộ bắt đầu có chút suy nghĩ.

153.

Mộ Tiêu Vân buổi sáng có một buổi thực tập trên tòa án, cậu thực thích cảm giác này, chính là không kích thích như những gì cậu biết. Cho nên cậu có chút nhàm chán.
Di động trong túi quần truyền đến chấn động, Mộ Tiêu Vân lấy ra liền thấy là bà Mộ gọi tới, cậu hạ mi, cậu từ cửa chính tòa án đi ra ngoài.
" Bà nội ?" Tựa vào hành lang trong góc phòng, thanh âm Mộ Tiêu Vân có chút mềm nhũn.
" Tiêu Vân à, giữa trưa có muốn đến ăn cơm cùng bà nội hay không ?"
Giữa trưa ? Mộ Tiêu Vân khẽ cười :" Bà nội có chuyện gấp tìm con sao ? Con buổi chiều còn có buổi học, giữa trưa chỉ sợ không kịp ".
" Bà nội nhớ con, con thật lâu không có tới thăm ta, một mình con ở đó ta cũng có chút lo lắng ". Bà Mộ nói ngược lại là thật, bởi vì Mộ Hữu Thành cùng Lý Ngải Thanh ly hôn, đối với bà mà nói Mộ Tiêu Vân là không còn mẹ ở bên cho nên bà lo lắng cũng có chút luyến tiếc.
" Như vậy a..." Mộ Tiêu Vân nhìn đồng hồ trên tay một chút, " Con buổi chiều ta học có chút sớm, buổi tối con sẽ cùng ăn cơm với người được không ?"
" Vậy bà nội chuẩn bị đồ ăn con thích chờ con, trên đường nếu có kẹt xe cũng đừng nóng vội , cứ từ từ đến ". Nghe được Mộ Tiêu Vân nguyện ý đến ăn cơm chiều, bà Mộ có chút cao hứng.

" Bà nội cũng đừng phiền toái, tùy tiện là được rồi ". Sau khi cúp điện thoại, Mộ Tiêu Vân hướng về thư viện là đi đến. Không biết hôm nay bà nội gọi cậu có việc gì, nhưng mỗi là bà Mộ gọi điện thoại đều nói không có việc gì. Mộ Tiêu Vân ngĩ thầm rằng lúc này có ai tới chọc cậu. Vừa mới nghĩ đến đây, di động của Mộ Tiêu Vân lại vang lên, là một người xa lạ. Cậu nhướng mày, người biết số điện thoại của cậu sẽ là ai ?" Alo, ta là Mộ Tiêu Vân, ngươi là ai ?", " Ngươi đoán ". 

Thanh âm của đối phương có chút thành thục, âm thanh mang theo nồng đậm ý tứ hứng thú cùng ý cười. Hơn nữa, âm thanh này Mộ Tiêu Vân có chút quen thuộc, cậu luôn luôn không có hứng thú chơi đoán người với đối phương, nhưng đối phương đột nhiên liên hệ cậu, Mộ Tiêu Vân cũng không thể không nể mặt mà suy đoán, cho nên cậu cùng hắn ta chơi :" Trí nhớ ta không tốt, không bằng ngươi hãy xưng tên ra ?", " Đem học trưởng của mình chơi đùa, thiếu niên thần đồng 13 tuổi sao có thể không nhớ ?" Đối phương nói." Học trưởng đã nói như vậy ta có thể không phối hợp sao ?" Mộ Tiêu Vân trêu chọc. Đúng vậy, người này chính là Tưởng Giang, lần đó gặp ở buổi tiệc sinh nhật của Trần Cảnh Văn." Ha ha ha... Giữa trưa ngươi có rảnh không ?" Tưởng Giang mời." Có rảnh, học trưởng muốn mời ta sao ?" Mộ Tiêu Vân đáp ứng thật rõ ràng." Niên đệ, ngươi có biết Mộ thị hợp tác với sở luật sư là của nhà ai sao ?" Tưởng Giang đột nhiên hỏi. Ký ức đột nhiên mở ra.Mộ Tiêu Vân nhớ tới một số việc đời trước, từ khi cậu sống lại tới nay vẫn chưa bao giờ nghĩ qua. " Học trưởng nói sở luật sư gì ?", " Chí Hằng ".

Chí Hằng, sở luật sư Chí Hằng, Mộ Tiêu Vân đương nhiên sẽ không quên, trước khi cậu tiếp nhận Mộ thị đều cùng đối phương hợp tác, nhưng sau khi cậu tiếp nhận thì cậu không hợp tác với Chí Hằng nữa, vì thế đã cho Mộ thị thay đổi luật sư cố vấn. Mộ Tiêu Vân cảm thấy buồn cười, cho dù sống lại một đời thì có một số việc cũng không thay đổi được vì vận mệnh đã an bài tốt." Ta nhớ ra rồi, Mộ thị chúng ta có một luật sư cố vấn, nếu như ta nhớ không lầm thì chính là Chí Hằng ". Mộ Tiêu Vân cố ý giả bộ bừng tỉnh." Ha ha... Niên đệ nói không sai, đến lúc đó sẽ gặp đi "." Đến lúc đó gặp ". Cái buổi cơm trưa này còn phải đi. Nếu Tưởng Giang không phải là người sở luật Chí Hằng, Mộ Tiêu Vân cảm thấy bữa cơm này có thể đơn thuần là Tưởng Giang hẹn chính mình, hoặc là có việc gì khác, nhưng nếu Tưởng Giang đã nói đến đề tài này, như vậy Mộ Tiêu Vân khẳng định lần này sự việc Tưởng Giang nói với chính mình là có liên quan đến Mộ thị bất động sản.Thu hồi tâm tư Mộ Tiêu Vân trở lại tòa án. Kỳ thật ở B thị có rất nhiều mỹ thực nhưng bởi vì là thành phố gần biển cho nên mỗi lần tụ hội sẽ tìm những quán ăn hải sản nổi danh. Tựa như lần này gặp Tưởng Giang giống nhau." Nơi này hải sản là tốt nhất ở B thị. Hiện tại quán hải sản có rất nhiều. Nói nó tốt nhất là bởi vì ở đây có đầu bếp tốt nhất ". 

Tưởng Giang một bên mang theo Mộ Tiêu Vân, một bên giảng giải, " Ngươi xuất ngoại lâu như vậy, B thị có nhiều nơi đã thay đổi, tin tưởng ngươi vẫn chưa biết "." Ở nước ngoài mấy năm nay, nếu có chuyện gì tưởng niệm, hẳn là thức ăn trong nước. Rất nhiều món ăn nước ngoài như thịt bò,...nhưng chỉ có cơm tẻ mới là ăn không ngán ". Mộ Tiêu Vân hồi tưởng đoạn thời gian kia chính xác là như vậy. Trừ bỏ Hạ Minh Hòa, nơi này làm cậu tưởng niệm chính là món cơm thơm ngào ngạt, cho dù chỉ là một chén cháo trắng cũng có thể làm cho cậu chảy nước miếng. " Ta nhớ rõ có một lần, vài người bằng hữu đến Australia chơi, trong đó có một người dị ứng thịt bò cùng thịt dê,nhưng nơi đó chỉ có những món này, không có biện pháp đành phải chịu đựng ăn, kết quả sau khi trở về làn da hắn mẫn cảm đỏ lên, hắn phải ngây người ở nhà nửa năm mới dám ra đường gặp người "." Làn da mẫn cảm rất phiền toái, thịt trâu thịt dê còn đỡ, rất nhiều người ngay cả thịt gà, hải sản đều bị mẫn cảm ". Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến quán ăn, đi đến bàn ăn. Bàn ăn đã được đặt trước, Tưởng Giang mời khách, một bàn đầy đồ ăn rất hào phóng.Hai người vừa ăn vừa tùy tiện trò chuyện. Vốn không quá quen thuộc, đề tài cũng chỉ là một vài chuyện lý thú, sau khi ăn xong Tưởng Giang đem điện thoại của mình cho Mộ Tiêu Vân.
Kết quả Mộ Tiêu Vân vừa thấy liền nheo mắt.
Trong máy điện thoại là một bức hình chụp hai người, một người Mộ Tiêu Vân cảm thấy vừa quen mắt vừa xa lạ, nhất thời không nghĩ ra. Nhưng một người khác Mộ Tiêu Vân như thế nào cũng không quên, người nọ là Diêu Tinh Tinh, Mộ Tiêu Vân đem điện thoại trả cho Tưởng Giang, sau đó nhíu mày :" Học trưởng cũng có tiềm năng làm thám tử ".
Ngữ khí có thể xem là trêu chọc.
Ha ha... Tưởng Giang cười vài tiếng, giải thích :" Niên đệ không cần hiểu lầm, Mộ phu nhân thì ta biết nhưng chưa bao giờ tiếp xúc qua. Trước khi biết ngươi ta cũng chưa bao giờ chú ý tới bà ta. Sở dĩ lần này chú ý, thứ nhất là bởi vì niên đệ, thứ hai là..." Tưởng Giang ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp :" Niên đệ cũng học pháp luật, biết việc ta nói ra là trái với chức nghiệp, nhưng những việc này ta biết, ngươi biết lại là một hồi sự khác, đúng hay không ?"
Tâm Mộ Tiêu Vân vừa động, cậu hiểu được ám chỉ của Tưởng Giang, người kia có liên quan đến Diêu Tinh Tinh hoặc là việc này có liên quan đến mình. Nếu tin tức này hữu dụng thì cậu thiếu hắn một ân tình. Tưởng Giang người này có thể tin tưởng sao ?Mộ Tiêu Vân tạm thời không đánh giá, cho nên trước việc này cậu không vội tỏ thái độ. Bất quá trước mắt cậu cũng lập tức tỏ vẻ :" Hôm nay chính là học trưởng cùng niên đệ ăn cơm, như thế mà thôi ".
" Niên đệ quả nhiên là người thông minh ". Tưởng Giang khép lại di động của mình, sau đó giải thích, " Người nam nhân này chính là ông chủ của sở luật sư chúng ta, gọi là Dương Chí Hằng ".
Ánh mắt Mộ Tiêu Vân chợt lóe, Dương Chí Hằng, khó trách cậu cảm thấy tuyệt vọng, nguyên lai là hắn. Tuy rằng hắn cùng mình chưa có tiếp xúc gì, nhưng rốt cuộc đã từng gặp vài lần, thời điểm Mộ thị hợp tác với sở luật sư Chí Hằng, Mộ Tiêu Vân đã không muốn tiếp tục, người nam nhân này liền muốn bàn bạc với cậu nhưng lúc ấy ý chí mình thực kiên quyết.
Vì cái gì không tiếp tục ?
Bởi vì luật sư này không phải do cậu chọn, đời trước vì loại bỏ thế lực Lý Đức Quân, vô luận là luật sư hay công nhân đều do chính cậu chọn, thời điểm kia vì toàn diện khống chế Mộ thị, cậu chính là thực tâm làm việc, chính là trước khi chết cậu mới hiểu được cậu là làm thay người khác.
Kết quả là tiện nghi cho Diêu Tinh Tinh cùng Mộ Tiêu Lâm.
Cho dù Mộ Tiêu Lâm an bài bên cậu một quân cờ lớn như vậy nhưng cậu vẫn không phát hiện.
Nghĩ đến người đã phản bội cậu, không, ngay từ đầu đã không trung thành với cậu, Mộ Tiêu Vân có chút kinh ngạc, chính mình sau đó liền biết Hạ Minh Hòa, cũng không còn nhớ đến hắn. Lần đầu tiên gặp gỡ người kia ở cùng Mộ Tiêu Lâm thì đối với người kia chỉ từ trong đầu hiện lên mà thôi. Đến hiện tại cũng không còn nhớ tới.
Mộ Tiêu Vân bây giờ bao nhiêu tuổi thì người kia cũng bấy nhiêu tuổi.
" Hai người này là Dương Chí Hằng cùng Diêu Tinh Tinh ?" Mộ Tiêu Vân cân nhắc hỏi.
" Niên đệ mới có bao nhiêu tuổi nên chắc ba ngươi không nói cho ngươi biết, ba ngươi đã đến sở luật Chí Hằng của chúng ta lập di chúc ". Tưởng Giang dừng lại một chút, hắn cũng biết những lời này chính mình không nên nói, chính là hắn có ý tưởng của riêng mình, Mộ Tiêu Vân là người thừa kế bất động sản Mộ thị, dù cậu không thừa kế thì nhất định cũng có cổ phần bên trong, hơn nữa hắn càng thêm xác định, Mộ Tiêu Vân không phải nhân vật đơn giản. Nếu cậu có tâm muốn tranh Mộ thị thì Diêu Tinh Tinh sao có thể là đối thủ của cậu.
Bằng hữu của cậu từ quan trường đến thương trường, ngay từ đầu đã định trước sẽ dẫm Diêu Tinh Tinh dưới chân, cho nên Tưởng Giang đem một nhân tình cấp cho Mộ Tiêu Vân.
" Di chúc ?" Mộ Tiêu Vân ngoài ý muốn, ông còn trẻ như vậy thế nhưng đã muốn lập di chúc.
Trong lòng có một cảm xúc dâng lên, không biết vì cái gì lại làm cho Mộ Tiêu Vân nói không nên lời.
" Nội dung di chúc ngươi cũng biết ?" Mộ Tiêu Vân hơi thu liễm sự phập phồng trong lòng.
" Ân, ta biết, ngươi muốn biết sao ?" Tưởng Giang hỏi. Tuy rằng là việc này là trái với chức nghiệp nhưng nếu lúc này Mộ Tiêu Vân nói không muốn biết thì hắn cũng sẽ không tiếp tục.
" Đương nhiên ". Mộ Tiêu Vân trả lời hai chữ, đây chính là phản ứng của những người bình thường, dưới tình huống như vậy nếu trả lời không thì nhất định là dối trá.
" Cổ phần trên danh nghĩa của Mộ đổng có 40%, ngươi chiếm 30%, Tiêu Lâm 10%, mà Mộ phu nhân..." Tưởng Giang cười khẽ một chút, " Căn nhà bọn họ đang ở kia, tương lai sau khi Mộ đổng qua đời sẽ để lại cho Mộ phu nhân". Về phần tiền tài khác thì dựa theo tình hình kinh tế, tạm thời ông chỉ có thể an bài chính là những tài sản cố định.
Trong lòng Mộ Tiêu Vân có chút kinh ngạc, cậu chưa bao giờ nghĩ qua Mộ Hữu Thành sẽ cho cậu 30% cổ phần công ty, đương nhiên cậu cũng không nghi ngờ lời nói của Tưởng Giang, nếu 30% kia giao cho cậu thì trong tay cậu sẽ có 60%, Mộ thị tất nhiên sẽ là của cậu.
Nguyên lai Mộ Hữu Thành không phải chỉ nói mà thôi mà là thực sự hành động.
Trong lòng có chút không biết cảm giác gì. Chính là Diêu Tinh Tinh sẽ bỏ qua sao ? Hơn nữa còn có ảnh chụp của bà cùng Dương Chí Hằng là đại biểu cho điều gì ?
Chỉ sợ việc này ai cũng rõ ràng.
Mộ Tiêu Vân đương nhiên rất hiểu Diêu Tinh Tinh, cho nên cậu càng rõ ràng hơn, nếu bà biết chuyện di chúc thì nhất định sẽ không bỏ qua.
" Cám ơn học trưởng, đây quả nhiên là tin tức tốt ". Tưởng Giang nói cho cậu biết chuyện này, không chỉ đơn giản là một bản di chúc, mà là nói cho cậu biết hướng đi của Diêu Tinh Tinh. Lần này chính xác là nợ Tưởng Giang một nhân tình.
Sau khi cùng Tưởng Giang ăn xong, Mộ Tiêu Vân hướng đến bãi đậu xe đi tới. Nói thật cậu vẫn còn kinh ngạc, 30% cổ phần này làm cho kế hoạch của cậu bị rối loạn. Nhưng đồng dạng, tin tức Diêu Tinh Tinh cùng Dương Chí Hằng gặp mặt làm cậu cẩn thận không ít.
Nghĩ như vậy, cậu gọi điện thoại cho Hạ Thanh Hòa.
Hạ Thanh Hòa đang có hội nghị trong công ty. So sánh với năm trước thì doanh thu năm nay có tăng nhưng vẫn không làm cho Hạ Thanh Hòa vừa lòng, cho nên cho dù hắn mỉm cười nhưng cũng dọa không ít người. Lúc này mọi người ngay cả ho cũng không dám.

154.

Hạ Thanh Hòa bên ngoài là một người hòa nhã, tính tình cũng hài hước. Thời điểm có cuộc họp thì không khí cũng hòa nhã. Mà cao tầng Hạ thị đều biết đó là dưới tình huống tổng tài bọn họ không sinh khí. Một khi ngươi không đạt được mục tiêu của hắn, hắn cứ như vậy đứng nhìn ngươi cũng sẽ làm lòng người lạnh run.
Tập đoàn Hạ thị có quy định, đó chính là trong hội nghị của hắn có tiếng chuông điện thoại vang lên quấy rầy cuộc họp liền trực tiếp sa thải, cho nên lúc này cả hội nghị đang im lặng lại vang lên tiếng chuông, cũng chỉ là điện thoại của Hạ Thanh Hòa, nhưng lúc này tất cả mọi người không kịp phản ứng, chỉ là nghĩ có người không muốn sống mà không tắt âm điện thoại.
Đúng vào lúc này, trước khi họ nghĩ tổng tài sẽ phát hỏa thì lúc này thấy hắn mặt mày hớn hở, ngồi trên ghế da mà bắt chéo chân nghe điện thoại :" Alo, Vân Vân, ngươi tìm ta ?"
Các vị cao tầng ở tập đoàn Hạ thị đều lộ ra vẻ mặt khó tin.
Chỉ có trợ lý của Hạ Thanh Hòa mới biết, những người này suy nghĩ nhiều.
" Anh Thanh Hòa gọi ôn nhu như vậy làm ta có chút bất an ". Mộ Tiêu Vân nghĩ người nam nhân này tuy rằng ôn nhu say lòng người nhưng Hạ Thanh Hòa như vậy thật giống lưu manh.
" Thật sự ? Vân Vân cảm thấy ta ôn nhu sao ? Còn có ta là người tràn ngập tình cảm ". Hạ Thanh Hòa cố ý nói những lời này cho mọi người ở đây nghe, có khi để người khác bát quái rơi vào tai của mình cũng là một loại giải trí.
Hì hì...Mộ Tiêu Vân nhịn không được nở nụ cười, người nam nhân này thật sự có bản lĩnh làm cho người khác dở khóc dở cười.
Tiếng cười của thiếu niên rất đặc biệt. Ánh mắt Hạ Thanh Hòa có chút lóe lên, môi không tự giác nhếch lên, ý cười càng sâu. Tiếp đó hắn đứng dậy đi vào bên trong căn phòng nghỉ ở trong, bỏ một đám người cao tầng ở bên ngoài.
" Vân Vân lúc này gọi điện thoại cho ta là có việc gì sao ?" Đứng ở sát cửa thủy tinh trong phòng nghỉ, Hạ Thanh Hòa mở ra bức màn, nơi này rất cao, sẽ có thể nhìn thấy toàn cảnh B thị.
Lúc này gọi ?
" Ta đã quấy rầy anh Thanh Hòa sao ?" Mộ Tiêu Vân suy đoán, không nghĩ tới đã cuối năm, người nam nhân này hẳn là sẽ rất bận, " Vậy buổi tối ta gọi lại cho anh ".
" Không cần ". Tại thời điểm Mộ Tiêu Vân chuẩn bị cúp điện thoại, Hạ Thanh Hòa mở miệng, " Ta là chủ, sự tình gì thì có cấp dưới làm ", Hắn trêu chọc, " Nói đi là việc gì ?"
Nếu Hạ Thanh Hòa đã nói như vậy, Mộ Tiêu Vân cũng không khách khí, cậu nói thẳng :" Anh, ngươi biết ông chủ của sở luật sư Chí Hằng không ?"
" Dương Chí Hằng ? Không có giao tình gì nhưng cũng biết. Tập đoàn Hạ thị có một đoàn luật sư, là do Doãn Hạo phụ trách. Sở luật sư Chí Hằng cũng sở luật Doãn Hạo luôn cạnh tranh, hơn nữa Hạ gia lại có quan hệ thông gia với Doãn gia cho nên chúng ta sẽ không hợp tác với Chí Hằng ". Hạ Thanh Hòa giải thích, " Ngươi tại sao lại nhắc tới hắn ?"
Mộ Tiêu Vân nghĩ nghĩ, chuyện này có nên nói cùng Hạ Thanh Hòa hay không, chính là khi đối mặt với Hạ Thanh Hòa luôn luôn có một cảm giác rất tốt, vì hắn quá mạnh mẽ làm cho người khác cảm thấy an toàn. Lại ở trên người hắn có một cảm giác mà Mộ Tiêu Vân đã lâu không tìm được, cái cảm giác bao dung này bất đồng với cảm giác được Hạ Minh Hòa chiếu cố.
Có lẽ bởi vì tuổi của bọn họ đi, bọn họ kém nhau rất nhiều, cho nên loại cảm giác này hẳn là lúc Mộ Tiêu Vân còn nhỏ liền khát vọng tình cảm của cha hay là của anh em.
Cũng bởi vậy, lúc Hạ Thanh Hòa chúc phúc cậu cùng Hạ Minh Hòa, thì lần đầu tiên gặp mặt cậu đối với ấn tượng với Hạ Thanh Hòa cũng rất tốt, là loại cảm giác mang theo thưởng thức, tôn kính cùng sùng bái.
" Sở luật sư Chí Hằng là luật sư cố vấn của Mộ thị, ta có tin tức nói Diêu Tinh Tinh cùng Dương Chí Hằng lén lút gặp mặt ". Mộ Tiêu Vân vẫn quyết định nói cho hắn biết.
Nếu là đồng bọn hợp tác thì có một số việc không thể giấu diếm, hơn nữa Hạ Thanh Hòa thông minh, chính mình giấu diếm lại có chút già mồm cãi láo.
" Nữ nhân cùng luật sư gặp mặt, đơn giản là có hai tình huống, một là vấn đề di sản, một là có quan hệ tình cảm, ngươi đoán bọn họ chính là loại nào ?" Hạ Thanh Hòa đưa cho Mộ Tiêu Vân hai lựa chọn, đã vậy còn quá chuẩn xác.
" Ta cũng không quan tâm là loại tình huống nào, ta chỉ cần biết anh Thanh Hòa đánh giá Dương Chí Hằng là người như thế nào ?" Rõ ràng là hai anh em nhưng sao tính tình lại kém nhau như vậy. Nếu Hạ Thanh Hòa có thể nhường cho Hạ Minh Hòa chút hài hước, Mộ Tiêu Vân tin tưởng Hạ Minh Hòa sẽ là người có nhiều mối quan hệ chứ không giống hiện tại mà mỗi khi bạn bè tụ họp lại ngồi yên một chỗ.
" Ta đối với Dương Chí Hằng không biết nhiều, tuy sở luật của hắn ta không lớn bằng sở luật của Doãn Hạo, bất quá tuy nhỏ nhưng làm ăn rất tốt, cho nên ta nghĩ đầu óc hắn cũng rất tốt ". Dựa vào địa vị của ba Doãn Hạo, lại có quan hệ giữa hai nhà Hạ Doãn, phàm là công ty nổi danh B thị đều thích tìm sở luật Doãn Hạo cố vấn, cho nên nói sở luật Doãn Hạo có thể nói là lớn nhất B thị.
Mà sở luật Chí Hằng tuy không lớn bằng sở luật Doãn Hạo, nhưng có thể hợp tác với Mộ thị, có thể nói rằng họ rất có thực lực.
Một công ty có thực lực hay không là dựa vào đầu óc của bọn họ. Ngay lúc này, Hạ Thanh Hòa đánh giá Dương Chí Hằng có đầu óc.

" Ta kêu người điều tra Dương Chí Hằng cùng Diêu Tinh Tinh, có tin tức sẽ gọi cho ngươi ".
Mộ Tiêu Vân trầm mặc không có trả lời ngay.
" Vân Vân vẫn còn là học sinh, học sinh ngẫu nhiên có thể tham gia các hoạt động ngoại khóa bên ngoài, nhưng trung tâm vẫn là nên đặt ở việc học ". Hạ Thanh Hòa lại nói, giống như nhìn thấu ý tưởng của Mộ Tiêu Vân.
Mộ Tiêu Vân cười ra tiếng, người này có thể dùng giọng nói sủng nịch như vậy, giống như là nói chuyện với một đứa nhỏ, " Vậy làm phiền anh Thanh Hòa ". Mộ Tiêu Vân cũng không khách khí.
" Lần sao có thể bỏ tên ta sao ? Trực tiếp gọi ta là anh ta sẽ rất cao hứng ".
Mộ Tiêu Vân đầu tiên dừng một chút, sau đó nói :" Cám ơn anh hai ". Cậu tôn kính người này giống như tôn kính với Quý Mộc, người này là anh trai của cậu.
" Ta cũng không phải Quý Mộc, dù sao cũng nên có chút đặc biệt ". Hạ Thanh Hòa kiên trì.
Nhưng cái xưng hô anh hai này Mộ Tiêu Vân vẫn không đổi. Nếu muốn cậu gọi sẽ có chút không được tự nhiên.
" Gọi ta Thanh ca đi ". Hạ Thanh Hòa đề nghị, chính hắn cảm thấy không tồi.
Khóe miệng Mộ Tiêu Vân co rúm vài cái, xưng hô Thanh ca này thật sự không được tốt cho lắm, nhưng gọi Hòa ca càng khó đọc, cho nên cậu không lay chuyển được Hạ đại thiếu gia, đành phải đáp ứng :" Được, Thanh ca ".
Hạ Thanh Hòa cười vui vẻ, tâm tình không tồi.
Bên kia vẻ mặt Mộ Tiêu Vân có chút rối rắm đau khổ, về sau cùng Hạ Thanh Hòa tiếp xúc cần phải cùng đi với Hạ Minh Hòa, vì có Hạ Minh Hòa thì lực chú ý của Hạ Thanh Hòa sẽ tập trung trên người em trai bảo bối.
Buổi chiều sau khi tan học, xe của Mộ Tiêu Vân còn ở chỗ quán ăn buổi trưa, cho nên còn phải đi lấy xe, nên khi tới nhà bà Mộ có chút chậm.
Bà Mộ có gọi điện thoại cho cậu bởi sợ cậu không tới, cho đến khi bà Mộ đứng ở cửa sổ thấy xe của Mộ Tiêu Vân lái tới tiểu khu dưới lầu lại yên tâm. Mà chờ tới lúc Mộ Tiêu Vân ra khỏi thang máy đã thấy bà Mộ đứng ở cửa chờ cậu.
" Bà nội, người ra đón con sao ?" Mộ Tiêu Vân mỉm cười với bà Mộ, sau đó kéo tay bà đi vào. Bà Mộ rất thích cùng cậu thân thiết, Mộ Tiêu Vân biết làm thế nào để bà vui vì bà chính là vũ khí sắc bén nhất để đối phó với Diêu Tinh Tinh.
Chỉ cần trước mặt bà Mộ, Mộ Hữu Thành mới hiếu thuận với bà, Diêu Tinh Tinh cho dù lợi hại nhưng trong lòng Mộ Tiêu Vân cũng không bằng bà Mộ, ít nhất Mộ Tiêu Vân là nghĩ như vậy.
Ăn cơm đến một nửa, bà Mộ bỗng hỏi cậu cuộc sống ở nước ngoài, trước cũng có nhắc tới nhưng Mộ Tiêu Vân cũng không nói gì, lúc này bà Mộ lại cẩn thận nói :" Tiêu Vân à, con ở nước ngoài sinh sống thế nào ? Khi mới vừa xuất ngoại, con và mẹ con sống ở đâu ?"
Mộ Tiêu Vân nhíu mày ngoan ngoãn trả lời :" Con ở trong nhà bạn, hơn nữa anh Thanh Hòa cũng có bạn ở đó, anh Thanh Hòa là chủ tịch tập đoàn Hạ thị nên ở bên kia có rất nhiều người chiếu cố con ".
" Ta biết, ta có nghe ba con nhắc tới, lần này bất động sản Mộ thị niêm yết lại tiếp nhận được công trình của chính phủ, Hạ tổng tài đã chiếu cố rất nhiều. Hắn thật sự là một người tốt, giúp con rồi lại giúp ba con, người tốt như vậy bây giờ rất ít ". Bà Mộ cảm thán nói một câu.
" Ân, bởi vì con cùng em trai anh ấy là bạn học, cho nên anh ấy cũng xem con như em trai ". Chỉ sợ đến lúc thật sự trở thành em trai, đến lúc đó sự chú ý của hắn đối với mình cũng giống như đối với Hạ Minh Hòa thì lúc đó cậu cảm thấy mình sẽ khổ không thể tả.
" Vậy mẹ con thì sao ? Ở nước ngoài ngôn ngữ không thông có gì bất tiện không ?" Bà Mộ lại hỏi.
Là hướng về mẹ sao ?
Mộ Tiêu Vân không dấu vết nhíu mày một cái :" Ban đầu có chút không tiện, nhưng tiếng anh của con tốt, giao lưu cũng không thành vấn đề, hơn nữa mẹ con cũng không ra ngoài chỉ ở nhà làm cơm nên cũng không có vấn đề gì ".
"Vậy hiện tại con về nước sao mẹ con không trở lại?"
" Mẹ con ở nước ngoài đã kết hôn, có gia đình của mình đương nhiên sẽ đem trọng tâm đặt ở nơi đó. Nữ nhân không phải là gả chồng theo chồng sao ? Bà nội, sao hôm nay người đối với sinh hoạt ở nước ngoài của con có hứng thú ? Đúng rồi, con ở nước ngoài có chụp ảnh, hôm nào con đem ảnh trong máy tính rửa ra đem cho người xem ".
" Thật sự ? Bà nội muốn xem, muốn nhìn xem Tiêu Vân của chúng ta lớn lên như thế nào ?" Bà Mộ thực sự muốn xem, nhất là trong phòng một người rất tịch mịch, muốn làm việc gì đó. " Tiêu Vân, mẹ con ở nước ngoài kết hôn sinh con sao ?"
Mộ Tiêu Vân cười hỏi lại :" Bà nội chẳng lẽ đã quên sao ? Mẹ con thời điểm sinh con, bởi vì điều kiện không tốt, làm hại bà không bao giờ sinh con được nữa ".

155.

Bà Mộ sửng sốt một chút, thời điểm vợ con trai cả sinh Mộ Tiêu Vân, bà không có ở bên người chiếu cố, ngay cả trong tháng cũng không chiếu cố qua, lúc đó điều kiện trong nhà kém, bà đều vội vàng đi làm kiếm tiền, chỗ nào sẽ nghĩ đi chiếu cố.
Hơn nữa khi đó, Lý Ngải Thanh gả cho Mộ Hữu Thành ba năm vẫn chưa sinh được con, ở nông thôn loại con dâu này không thể làm cho người thích. Cho nên lúc đó bà Mộ cũng có thành kiến với Lý Ngải Thanh.
Về phần Lý Ngải Thanh không thể sinh con được nữa, bà Mộ chính xác không biết, cũng không ai nói tới việc này, cho nên lúc Mộ Tiêu Vân nói làm cho bà Mộ kinh ngạc.
Bất quá nếu là như vậy thì Lý Ngải Thanh sẽ không có con tranh đoạt với Mộ Tiêu Vân, điều này làm bà yên tâm một chút.
" Tiêu Vân à, con cũng đừng nói nội đa tâm, nội là lo lắng cho con. Sợ mẹ con bên kia không chiếu cố nổi con, số tiền của ba con chung quy cũng là muốn đưa cho con, nội sợ mẹ con sẽ lấy cho người khác ". Bà Mộ nghĩ đến vừa rồi thanh âm Mộ Tiêu Vân có chút không vui lập tức giải thích.
Đáy lòng Mộ Tiêu Vân cười lạnh, nói đến đây sao cậu không hiểu tâm tư của bà Mộ, trong lòng đối với người Mộ gia cũng có chút khinh thường, cho dù bà Mộ đối tốt với cậu, cậu cũng có chút chán ghét, chính là cậu vẫn không biểu hiện ra ngoài.
" Bà nội yên tâm, con hiểu được ý của người. Nội đối xử với con cũng hiểu được, ở Mộ gia chỉ có nổi thật tâm suy nghĩ cho con ". Ngữ khí Mộ Tiêu Vân hòa hoãn, cố ý nói dễ nghe một chút.

Cha mẹ ly hôn, bà Mộ làm sao không biết nguyên nhân ?" Nói bừa, ba con đối với con cũng tốt, đó là ba con, cho dù cùng mẹ con ly hôn thì đó cũng là ba con ". Bà Mộ không thích quan hệ của con trai và cháu trai trở nên cứng ngắc, cố ý lộ ra tin tức," Tiêu Vân à, nội cũng không sợ mà nói cho con biết, ba con quyết định đem công ty giao cho con, Diêu Tinh Tinh tuy rằng sinh Tiêu Lâm, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ nhân, với con bất đồng, con mới chính là người Mộ gia ". Con dâu trong lòng bà Mộ vĩnh viễn là người ngoài.Trước hôm nay, nếu bà Mộ nói lời này với cậu thì cậu sẽ mỉm cười cho qua nhưng sau khi cuộc nói chuyện với Tưởng Giang, cho nên nhất thời tâm tư của Mộ Tiêu Vân có chút phức tạp." Bà nội ". Mộ Tiêu Vân nắm chặt tay bà Mộ, " Người tốt với con, con hiểu, nhưng nếu công ty đều cho con thì nữ nhân kia có thể bỏ qua sao ? Bà năm đó không để ý danh phận mà cùng mẹ con đoạt, chẳng lẽ người cảm thấy chính là do thích ba con sao ? Không phải đâu nội, nữ nhân kia oán hận ba, oán hận ngài thì làm sao bây giờ ?"

Mộ Tiêu Vân nói nghe rất hay, ngôn ngữ tỏ vẻ vì bà Mộ lo lắng, điều này làm cho bà thật cảm động. Bà biết trong lòng cháu trai có khuất mắt, là bởi vì cha mẹ ly hôn cho nên bà tận lực đối xử tốt với cháu trai. Cũng bởi vì bà Mộ rõ ràng hơn giữa Mộ Tiêu Vân và Mộ Tiêu Lâm ai mới là người có thể kế thừa bất động sản Mộ thị, bà càng rõ ràng, nếu Mộ Tiêu Lâm kế thừa Mộ thị thì khẳng định sẽ bị Diêu Tinh Tinh khống chế, tính cách Diêu Tinh Tinh mạnh mẽ như vậy, bà Mộ không muốn công ty con trai cực khổ mới được niêm yết lại bị nữ nhân này cầm trong tay, mà Mộ Tiêu Vân bất đồng, Lý ngải Thanh không sinh được con thì cũng sẽ không còn ai đến tranh đoạt với cháu trai của mình.Tài sản của con trai chỉ có thể cho con cháu Mộ gia." Ta một bà già đã sống tới bây giờ, bất kể cô ta có hận ta hay không, chỉ cần các ngươi sống tốt, ta đã hài hài lòng, bất quá Tiêu Vân à..." Bà Mộ nói được một nửa liền dừng lại một chút, " Mặc kệ Tinh Tinh thế nào vẫn không có gì quan trọng, đứa nhỏ Tiêu Lâm này nói như thế nào cũng là em trai con, cho dù chuyện gì đi chăng nữa vẫn là anh em ".

Mộ Tiêu Vân nhíu mày, trong lòng cân nhắc lời của bà Mộ, bà Mộ hiện tại nhắc nhở cậu, nếu cậu kế thừa Mộ thị cũng hy vọng cậu không bởi vì hận Diêu Tinh Tinh mà bạc đãi Mộ Tiêu Lâm.Mộ Tiêu Vân suy nghĩ trong lòng, khi mới vừa sống lại, cậu rất hận Diêu Tinh Tinh và Mộ Tiêu Lâm tâm cơ đời trước, cậu muốn báo thù. Chính là ai oán đời trước cũng chưa đến hận. Đúng vậy, cậu không hận bọn họ, là chính mình khi đó thật ngu xuẩn.Nhưng đời này sống lại cứu được mẹ, Mộ Tiêu Vân lúc ấy thực cảm tạ, cảm tạ đời trước có thể như vậy nên khi sống lại cậu cũng không hận cha có nữ nhân bên ngoài, không hận ông ly hôn với mẹ. Hôn nhân không có tình cảm, mặc kệ đối với cha hay mẹ đều rất thảm thương.Cậu oán chính là mẹ vừa xuất viện ông đã đề xuất việc này. Cậu oán chính là ba vô pháp thực hiện lời hứa chăm sóc cậu đến năm 25 tuổi.Cậu càng thêm oán người Mộ gia đã bức điên mẹ." Bà nội, con hiểu được, con cùng Tiêu Lâm là anh em ruột, hơn nữa Tiêu Lâm còn nhỏ, những sự tình này hắn cũng không thể quyết định nên con cũng không hận hắn ". Ít nhất đời này đối mặt với Mộ Tiêu Lâm trẻ người non dạ, cậu cũng không so đo. Chính là Mộ thị cậu nhất định phải cầm được.
Nghĩ đến đây, lại nghĩ tới lời Tưởng Giang nói. Trong tay Mộ Hữu Thành có 40% cổ phần, 30% cho mình, tai sao ông lại làm như vậy ?Nếu Diêu Tinh Tinh từ chỗ Dương Chí Hằng biết chuyện này sẽ như thế nào ?Hơn nữa trong bụng Diêu Tinh Tinh còn có một hài tử, Tưởng Giang không nói gì về cổ phần cho đứa bé kia, như vậy phần di chúc này có lẽ lập trước khi Diêu Tinh Tinh mang thai, cứ như vậy..." Ta chỉ biết cháu của ta thực ngoan ". Bà Mộ cao hứng.Mộ Tiêu Vân nhìn bà cũng không mở miệng. Bà Mộ ở cái tuổi này nói bóng nói gió khiến cho sóng gió, Mộ Tiêu Vân không còn lời nào để nói. Người Mộ gia chính là như vậy, cậu có hai người cô cũng không phải như vậy sao ?Từ nhà bà Mộ trở về, Mộ Tiêu Vân lái xe có chút nhàm chán. Phim của Hạ Minh Hòa còn chưa quay xong, tin tức < song song thế giới > cải biến thành phim đã truyền ra, tuy rằng đội hình diễn viên luôn được giấu kín không lộ ra tin tức, các nhà báo lớn cũng không dám đưa ra tin tức gì, công ty giải trí bên kia cũng an bài tốt lắm, nhưng Mộ Tiêu Vân càng tin tưởng, người nam nhân Hạ Thanh Hòa kia khẳng định âm thầm làm không ít, hắn không muốn khoa trương làm ảnh hưởng tới tâm tình của Hạ Nhị thiếu gia.Mà với ý tưởng của Hạ Nhị thiếu khẳng định sẽ quay rất nhanh đã xong.
Hạ Đại thiếu bảo hộ Hạ Nhị thiếu rất chu đáo, hoàn toàn không giống những anh em nhà bình thường.
Lái xe được nửa đường, Mộ Tiêu Vân chuyển hướng. Ngoại ô thành B có một cảnh khu, cảnh khu kia là miễn phí, nơi đó đẹp nhất chính là bãi biển, bãi biển rất nhỏ nhưng làm Mộ Tiêu Vân rất thích cảm giác ở nơi này, thật an tĩnh, hơn nữa có thể nghe thấy tiếng sóng biển.
Mộ Tiêu Vân nhớ rõ khi còn bé, thời điểm Mộ Hữu Thành đem bọn họ tới B thị sẽ ở nơi này nướng thịt, nhưng 10 năm sau nơi này vẫn còn nướng thịt nhưng giá cả đã cáo lên, đây là đại biểu sinh hoạt của mọi người rất tốt.
Nhưng sinh hoạt ngày càng cao thì tư tưởng mọi người lại càng phức tạp.
Mộ Tiêu Vân nhớ rõ thời điểm kia thực hạnh phúc, hiện tại trở nên khó cầu.
Mộ Tiêu Vân nằm trên đầu xe, cũng không chê đầu xe bẩn, cậu hướng mặt về phía không trung, nhìn ánh trăng tròn trên bầu trời, giống như những câu chuyện cậu đã nghe hồi còn bé là có hằng nga ở bên trong.
Mộ Tiêu Vân vươn tay, muốn đem ánh trăng kia bắt lấy nhưng bàn tay chỉ có thể chặn lại ánh mắt của mình chứ không thể che đi ánh trăng hoa lệ kia.
Bỗng đột nhiên tâm tình của Mộ Tiêu Vân có chút lặng, nghĩ đến nhiều chuyện đã qua, cậu đột nhiên nghĩ thông suốt. Sau đó cậu lấy di động ra :" Là ta, về việc châm ngòi quan hệ của Lý Đức Quân và Mộ Hữu Thành, tạm thời hãy ngưng lại ".
Tâm tình mấy ngày nay của Mộ Tiêu Vân rất tốt bởi vì Hạ Nhị thiếu đã trở lại. Từ khi rời nhà vào đầu tháng 12, đến nay đã nửa tháng Hạ Nhị thiếu rốt cuộc đã trở về.
Buổi sáng hôm nay sau khi Mộ Tiêu Vân mặc đồng phục đi luyện Taekwondo ở trung tâm trở về, mới mở cửa liền thấy trước cửa có một đôi giày, mà trên ghế sa lông lại có một nam nhân đang nằm trên đó.
Mộ Tiêu Vân đương nhiên biết là ai, cậu ngồi xổm xuống, nhìn sắc mặt y tiều tụy nhưng vẫn anh tuấn như trước. " Anh ". Ngón tay Mộ Tiêu Vân xẹt qua khuôn mặt của y nhẹ giọng kêu.
Người vốn đang nhắm mắt như đang ngủ đột nhiên nắm chặt tay Mộ Tiêu Vân, y dùng sức một chút kéo cậu đến trước ngực của mình, sau đó nói :" Vân Vân, anh mệt ".
Ánh mắt y tuy không mở nhưng Mộ Tiêu Vân đều cảm thấy được ánh mắt sâu đậm của y.
" Ân, anh ngủ một lát, em chuẩn bị đồ ăn cho anh ". Thời điểm về nhà y cũng chưa ăn gì. Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Hạ Minh Hòa, lòng Mộ Tiêu Vân có chút đau, nếu không phải là ý của cậu thì y cũng sẽ không đi đóng phim.
" Vân Vân sẽ không xuống bếp ". Khóe miệng Hạ Minh Hòa gợi lên một tia cười, thanh âm biếng nhác lại khàn khàn, mang theo một chút mông lung cùng buồn ngủ.
" Anh chờ đấy ". Mộ Tiêu Vân thu hồi tay, một bên mở ra máy tính trên bàn mà ba ba ba đánh chữ. Trong lúc đó, ánh mắt Hạ Minh Hòa hơi mở ra một khe hở đủ thấy thân ảnh Mộ Tiêu Vân, sau đó y chuyển thân tiếp tục ngủ.
Hạ Minh Hòa lần thứ hai tỉnh lại, là bị mùi thức ăn đánh thức. Y giật giật cái mũi, sau đó mở mắt ra, chỉ thấy Mộ Tiêu Vân ngồi trên sàn mặt mày hớn hở nhìn y. Hạ Minh Hòa động hai cái, thần trí có chút trở về, sau đó nổi lên vài phần ý cười :" Vân Vân, anh đã trở về ".
Mộ Tiêu Vân đầu tiên sửng sốt, lập tức cười nói :" Hoan nghênh trở về ".
Hai người hai mặt nhìn nhau, phần ấm áp này thật động nhân.
Ai cũng chưa bao giờ nghĩ qua kế tiếp sẽ làm gì, nhưng ai cũng biết giữa bọn họ có thể đi đến cuối cùng. Bởi vì có Hạ Thanh Hòa và Quý Mộc duy trì cùng chúc phúc cho bọn họ, còn có những người bạn tốt như Trần Cảnh Văn, Từ Nham.
Nhân sinh trên đời không cầu mọi chuyện hoàn mỹ, nhưng cho dù nghèo khó thì vẫn có một người như vậy bồi bên người.
Đối với Mộ Tiêu Vân mà nói thì người này chính là Hạ Minh Hòa. Khi cậu vừa sống lại, tâm tình còn thấp thỏm thì y xuất hiện. Sự quan tâm bá đạo của y không làm cho người nào quên được. Hạ Minh Hòa là người mà liếc mắt một cái thì không thể nào quên được, nhưng khi ở chung một người trầm tĩnh lại ở chung với một đứa nhỏ thích náo nhiệt, y là một người thích an tĩnh.
Người như vậy vận mệnh đã định trước là rất tốt để làm bạn.
Cho nên y cùng Mộ Tiêu Vân là duyên phận do trời định.
Ít nhất Hạ thiếu gia cho là như vậy.
" Đây là Vân Vân làm ?" Hạ thiếu gia cầm đôi đũa lật lật, " Đây là rau ?"
Mộ công tử gật đầu, sau đó đi vào bếp bưng một chén đi ra :" Bát này mới là của anh ". Mộ Tiêu Vân bưng ra một bát lớn, Hạ Minh Hòa nhìn nhìn, ánh mắt hạ xuống.
" Vân Vân, đây là mì ăn liền đi ?" Tuy rằng rất thơm, tuy rằng Hạ thiếu gia không ăn qua mì ăn liền nhưng chưa ăn cũng không đại biểu là chưa thấy qua. Hạ thiếu gia có chút thất vọng, nhưng cũng an ủi một chút là do Mộ Tiêu Vân nấu cho y.
" Chỗ nào là mì ăn liền, rõ ràng là do em nấu ". Mộ Tiêu Vân dùng đũa kẹp một móng lên, " Anh xem, móng này là do em dùng nồi áp suất hầm, hầm thật mềm. Còn có nấm hương, em cũng hầm cùng móng, từng bước rửa sạch sẽ, còn có rau xanh, mì ăn liền sẽ có những thứ này sao ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top