Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16-20

16.

Tuy Mộ Tiêu Vân không có cảm giác chiếm hữu lãnh thổ mạnh như Hạ Minh Hòa, nhưng là một người đàn ông thành thục 28 tuổi, lại từng là tổng giám đốc của công ty bất động sản Mộ thị, trực giác của y vô cùng mẫn cảm.

Ví dụ như bây giờ, tiểu quỷ bên cạnh đang đánh giá y. Trong lòng Mộ Tiêu Vân cười lạnh vài tiếng, rồi làm như không biết gì tiếp tục xem sách.

Trường trung học phụ thuộc L đại có chế độ nội trú để bồi dưỡng tính độc lập tự chủ cho mỗi học sinh và tăng tình đoàn kết giữa mọi người. Khi Mộ Tiêu Vân được xếp vào đây, y đương nhiên không phải là ngoại lệ.

Về chuyện sắp xếp chỗ ở cho y, thầy Cao chủ nhiệm cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Thầy lo lắng y là một đứa trẻ thiên tài, tuổi lại còn nhỏ, nên quyết tâm phải tìm được cho y một phòng tốt trong ký túc xá. Vì thế, thầy giáo Cao xếp Mộ Tiêu Vân vào phòng A405.

Phòng A405 là phòng ngủ nam sinh của lớp 12-1, hơn nữa học viên ở đó cho dù là thành tích, gia cảnh hay nhân phẩm mỗi người đều là hạng nhất.

Một phòng trung bình có thể chứa 4 nam sinh, nhưng do một người đã chuyển đi nên phòng này chỉ có hai người ở, một người tên là Lý Cảnh Phong, người còn lại chính là Hạ Minh Hòa. Khi Mộ Tiêu Vân dọn vào ký túc xá, thầy giáo Cao đã nói trước với Hạ Minh Hòa. Lúc ấy hắn không phản đối, chỉ là có chút tò mò về người 13 tuổi nhảy lớp kia.

Mà hiện giờ nam sinh nhảy lớp đang ngồi bên cạnh mình, Hạ Minh Hòa lại buồn bực vô cớ.

Sau giờ học, lớp trưởng Kỷ Tiểu Khiết cầm một tờ giấy đi đến bàn Mộ Tiêu Vân: “Tiêu Vân, tớ là lớp trưởng Kỷ Tiểu Khiết, đây là danh sách cán bộ lớp và chức vụ của họ. Khi nào cậu cần người giúp đỡ thì có thể tới tìm tớ hay bọn họ cũng được.”

“Cảm ơn lớp trưởng.” Mộ Tiêu Vân đứng lên, mỉm cười nhận tờ giấy kia. Có lẽ người ta vừa lên danh sách này trong tiết học vừa rồi, tấm lòng này, Mộ Tiêu Vân thật cảm tạ.

“Đừng khách sáo.”

Đối với bạn học Mộ Tiêu Vân 13 tuổi nhảy lớp này, đa số thành viên trong lớp đều giữ im lặng. Cấp ba, có lòng hiếu kỳ quá nhiều rất không thích hợp, hơn nữa tbọn họ đã qua tuổi 13 từ lâu rồi. Bây giờ còn là học kỳ 2, chẳng mấy chốc là đến kỳ thi cao đẳng.

Mộ Tiêu Vân không nhìn đến tờ giấy, y rút sách tiếng Anh ra rồi cẩn thận kẹp nó vào – tiếp theo là tiết Tiếng Anh. Có điều, Mộ Tiêu Vân lấy tay chọc chọc người ngồi cùng bàn.

Hạ Minh Hòa ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm đột nhiên làm Mộ Tiêu Vân cảm thấy rất áp lực. Rất nhiều năm sau y mới hiểu rõ vì sao Hạ Minh Hòa luôn làm y có cảm giác như vậy, có lẽ bối cảnh gia đình cường đại của hắn đã tạo ra loại hơi thở này đi.

“Có chuyện gì sao?” Thấy Mộ Tiêu Vân nhìn mình không nói gì, Hạ Minh Hòa nhướn mày hỏi.

Mộ Tiêu Vân mở nắp ngăn bàn ra, chỉ vào túi sách bên trong: “Có thể lấy túi của cậu ra không? Tớ muốn lấy cặp.”

“Ừm.” Hạ Minh Hòa tiến tới gần, đôi tay thon dài vươn đến trước mặt Mộ Tiêu Vân, với vào ngăn bàn rút túi sách ra rồi bỏ vào trong bàn mình. Động tác nhanh chóng mang theo vài phần ưu nhã. Sau đó, Hạ Minh Hòa tiếp tục đọc sách.

Mộ Tiêu Vân liếc qua sách trong tay Hạ Minh Hòa, không ngờ lại là bản gốc tiếng Pháp. Mộ Tiêu Vân thích tiếng Pháp, ở đại học trừ tiếng Anh là môn bắt buộc, tiếng Pháp là ngôn ngữ thứ hai y chọn, không có lý do nào khác, chỉ vì nó dễ nghe thôi.

Cảm nhận được ánh mắt của y, Hạ Minh Hòa khép quyển sách trên tay lại, tiếp tục biểu tình lúc trước, nhướn mày nhìn y.

Mộ Tiêu Vân thoải mái nhìn lại: “Tớ cũng thích tiếng Pháp, dù nó không thực dụng như tiếng Anh, nhưng tớ cảm thấy đây là ngôn ngữ xinh đẹp nhất trên thế giới, giống như người Pháp nhiệt tình và lãng mạn vậy.”

Ánh mắt Hạ Minh Hòa lóe ra tia sáng, đáy mắt vốn lạnh lùng nghiêm nghị dấy lên vài phần biến hóa: “Cậu cũng nghĩ tiếng Pháp nhiệt tình lãng mạn?” Đôi môi mỏng giật giật, thanh âm vẫn đạm bạc mà lạnh lùng, giống như mặt băng đang tan chảy, nghe rất êm tai.

Mộ Tiêu Vân bĩu môi, liếc Hạ Minh Hòa một cái, không nói gì. Những lời này của hắn rõ ràng là vì thấy y còn nhỏ mà ức hiếp y.

Tiểu quỷ! Trong lòng Mộ Tiêu Vân khinh thường mắng một tiếng.

17.

Hai tiết cuối buổi sáng là tiết Anh. Dù lớp 12-1 là lớp ban D, nhưng cả buổi chỉ nói bằng tiếng Anh, mọi người đều cảm thấy căng thẳng – vì người trong nước học ngoại ngữ chưa được vững.

Thế nhưng, hôm nay có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.

Thầy giáo Chu dạy Anh tò mò về học sinh nhảy lớp 13 tuổi Mộ Tiêu Vân, gọi y lên trả lời câu hỏi, đối phương liền đối đáp bằng khẩu ngữ vô cùng trôi chảy. Điều này không chỉ làm thầy giáo Chu ngạc nhiên, mà toàn bộ học viên lớp 12-1 đều mở to mắt nhìn y.

Lúc này, rốt cục bọn họ cũng ý thức được, người này là chính là nam sinh 13 tuổi nhảy từ lớp 8 lên lớp 12 ấy.

“Phát âm thật chuẩn, là ai dạy khẩu ngữ cho em? Em thường xuyên luyện tập sao?” Người trong nước hay ngại nói tiếng Anh vì sợ mình nói không tốt, nhưng ở đứa trẻ 13 tuổi này… không hề có sự ngại ngùng khi nói, khẩu âm  rất thành thục. Đây không phải là trình độ của một giáo viên Anh ngữ thông thường, mà là của một người thường xuyên giao tiếp bằng tiếng Anh!

Bởi vì quá hưng phấn, thầy giáo Chu liền hỏi vài vấn về không liên quan đến nội dung bài học.

“Em thích tiếng Anh, nên em thường nghe nhạc rồi luyện tập luôn, không có ai dạy cả. Nếu em có chỗ nào sai sót, xin thầy chỉ bảo. ” Mộ Tiêu Vân khiêm tốn trả lời.

Thực ra, Anh ngữ của y tốt vì khi học đại học y từng là sinh viên trao đổi, sang Singapore lưu học một năm. Đời trước Mộ Tiêu Vân không thích đi du học, y thậm chí chán ghét sính ngoại, nếu không y đã không vào Mộ thị ngay sau khi tốt nghiệp đại học.

Mộ Tiêu Vân là người ngạo mạn từ bản chất, nếu không phải mẹ kế Diêu Tinh Tinh khuyên y ra nước ngoài mở mang kiến thức, y ngay cả làm trao đổi sinh cũng không muốn.

Mà trong thời gian này, sức nặng của Mộ Tiêu Lâm trong lòng Mộ Hữu Thành lại lớn thêm, chỉ là Mộ Tiêu Vân không biết.

Khi chuông tan học vang lên, bốn tiết ca sáng đã kết thúc, đến giờ ăn trưa.

Dù Mộ Tiêu Vân mới lên lớp 12, nhưng với linh hồn 28 tuổi mà nói, y cũng không câu nệ gì nơi này. Y lấy ví và di động trong túi xách ra, không nhanh không chậm theo dòng người ra khỏi phòng học.

Ngoài cửa có bốn nam sinh đang đứng, ba người rất cao lớn, Mộ Tiêu Vân ước lượng mỗi người hẳn phải cao trên 1m78, mà người còn lại khá nhỏ gầy, cao chưa tới 1m7. Vừa thấy Hạ Minh Hòa bước ra, bốn người họ lập tức vây lại. Không phải là Mộ Tiêu Vân quá nhạy cảm chứ, sau khi họ xúm lại không lâu, y thấy Hạ Minh Hòa quay lại nhìn y, bốn người kia cũng vậy.

Mộ Tiêu Vân cảm thấy, mình bị coi thành động vật mà thưởng thức rồi.

Đồ ăn ở căng tin trường trung học phụ thuộc L đại rất ngon, nhưng trong mắt y thì chỉ có thế mà thôi. Mộ Tiêu Vân không phải là người sành miệng, chỉ là y rất kén ăn. Nói cách khác, phần lớn đồ ăn đã nguội lạnh ở căng tin kia, y không nuốt nổi.

Khẩu vị này là do Lý Ngải Thanh dưỡng thành thói quen rồi.

Cho nên, Mộ Tiêu Vân chỉ nếm vài thìa chứ không ăn..

Đời trước, Mộ Tiêu Vân lớp 12 chẳng có ấn tượnggì với nơi này, chủ yếu là vì đồ ăn của nó. Thế nhưng ở đời này, nếu y có ý kiến gì về nhà ăn nơi đây, hẳn là nhà trường sẽ không cho phép y nhảy lớp. Cho nên, Mộ Tiêu Vân quyết định nhịn một chút.

Trở về phòng ngủ, Mộ Tiêu Vân ngồi lên giường. Giường đã được sắp xếp tốt, buổi sáng khi thầy giáo Cao cùng y nhận đồ dùng hàng ngày, thầy cũng giúp y trải giường luôn. Trong mắt thầy giáo Cao, học sinh nhảy lớp 13 tuổi này cần được chiếu cố đặc biệt.Có sức lao động miễn phí, Mộ Tiêu Vân đương nhiên sẽ không từ chối, chỉ là bên ngoài tỏ ra cảm động .

Sau khi ngồi xuống, Mộ Tiêu Vân bắt đầu quan sát căn phòng. Buổi sáng đang vội nên không kịp nhìn kỹ, lúc này y mới nhận ra, trong phòng khá sạch sẽ, hơn nữa trên hai chiếc giường còn lại, chăn gối được sắp xếp rất gọn gàng. Sáng nay thầy giáo Cao đã nói, phòng ngủ này chỉ có hai học viên, đều học chung lớp với y. Một người tên Hạ Minh Hòa, người còn lại là Lý Cảnh Phong. Trong kỳ nghỉ Tết Âm lịch, Lý Cảnh Phong ăn nhiều đến đau bụng, bị ngộ độc thực phẩm, xin nghỉ một tuần. Vì vậy, trong phòng bây giờ chỉ có Hạ Minh Hòa.

Thầy giáo Cao còn nói, gia cảnh hai học viên kia vô cùng tốt, tính cách tuy hơi kiêu ngạo, nhưng thái độ làm người không tệ, sẽ không vì y còn nhỏ mà bắt nạt. Y vốn chỉ cho rằng thầy giáo Cao muốn nhắc nhở mình ở cùng hai bạn học này thì nên cẩn thận, nghe tới đó y mới hiểu được, thầy muốn làm y cảm thấy yên tâm.

Một người thầy biết suy nghĩ vì học sinh, đáng để y tôn kính.

Mộ Tiêu Vân hít một hơi, lấy laptop từ trong vali hành lý ra, đang muốn tìm ổ điện thì tiếng cửa mở vang lên.

18.

Mộ Tiêu Vân nhìn ra cửa, sửng sốt một chút. Y không ngờ bạn cùng phòng mới của mình lại chính là bạn cùng bàn. Thế nhưng rất nhanh, Mộ Tiêu Vân thu hồi tầm mắt, tiếp tục làm chuyện dang dở.

Trong khi y ngẩn ra thì Hạ Minh Hòa lại không có phản ứng gì. Hắn vào phòng, đổi dép nhung lót bông màu đen rồi bật điều hòa, cởi áo khoác đồng phục bằng lông ra rồi lên giường nghỉ trưa.

Mỗi phòng ngủ ở trung học L đại đều trang bị điều hòa, cực kỳ ưu tiên so với các trường khác trên cả nước,  nhưng nếu số ghi trên máy đo điện và đồng hồ nước cao hơn mức nhà trường quy định thì học viên phải tự chi trả.

Trong phòng có bốn chiếc giường, tách ra dựa vào tường, hai cái bên trái, hai cái bên phải. Hai giường bên phải đối diện với cửa, hai bên giường một bên trống, bên kia là giường khác. Một giường bên trái còn trống nên Mộ Tiêu Vân chọn nó luôn.

Nhưng thật không ngờ, giường Hạ Minh Hòa cùng bên với y.

Mộ Tiêu Vân tìm được ổ điện ở gần giường dựa tường, y cắm điện rồi mở máy tính ra, do dự một chút. Đầu giường Hạ Minh Hòa hướng về giường của mình, nếu mình không nằm cùng chiều với hắn thì sẽ là đầu hắn quay vào chân mình. Mộ Tiêu Vân có thể khẳng định, với tính cách của Hạ Minh Hòa, trừ phi mình không muốn cái chân này nữa thì hẵng nằm như thế.

Vì vậy, Mộ Tiêu Vân  ngồi lên phía đầu giường gần Hạ Minh Hòa.

Hạ Minh Hòa vốn đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, nhưng rất nhanh đã nhắm lại. Hơi thở rõ ràng là xa lạ ở đầu giường cũng không làm người ta phản cảm.

Rèm không kéo, ánh nắng ngoài cửa sổ tràn vào vô cùng ấm áp. Trong phòng ngẫu nhiên vang lên tiếng gõ bàn phím, thanh âm rất nhẹ, tạo thành giai điệu giống như một bài đồng dao.

Không biết qua bao lâu, giường động vài cái, Hạ Minh Hòa tỉnh dậy dụi dụi mắt. Ánh nắng chiếu vào hơi chói, một lúc lâu sau hắn mới nhẹ nhàng rời khỏi giường. Nhìn về phía sát vách, không bất ngờ, đứa trẻ 13 tuổi kia đã ngủ rồi, laptop còn mở, người hơi trượt vào trong giường.

Hạ Minh Hòa xuống giường, rót cho mình một cốc nước sôi để nguội, lấy quyển sách trên bàn rồi quay về giường. Nhưng khi ngang qua giường của Mộ Tiêu Vân, hắn dừng lại.

Đầu cậu nhóc lộ ra ngoài, trên cái trán trơn bóng có đọng mồ hôi. Lông mày xinh đẹp nhíu chặt, đôi môi phấn nộn hé ra hợp lại, líu ríu nói mớ những lời khổ sở mà Hạ Minh Hòa không nghe rõ.

Đột nhiên Hạ Minh Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi cúi người xuống ghé tai sát bên miệng Mộ Tiêu Vân. Nhưng hắn lập tức rời đi, coi như không có chuyện gì vừa xảy ra, đi rót thêm một cốc nước nữa.

1h30, Hạ Minh Hòa để quyển sách đang đọc xuống, đứng lên duỗi thắt lưng rồi quay lại nhìn một chút, cậu nhóc kia vẫn ngủ rất say.

Vì vậy Hạ Minh Hòa vuốt cằm suy nghĩ một hồi. 1h45 lên lớp, nếu bây giờ hắn không đánh thức, bạn học nhỏ này sẽ bị muộn mất.

Khóe miệng luôn lạnh lùng gợn lên vài nét cười, kết hợp với khuôn mặt tuấn mỹ, nụ cười này có vẻ hơi gian tà. Đây là lần đầu tiên Hạ Minh Hòa biểu lộ cảm xúc rõ ràng như vậy, càng thể hiện sự hưng phấn của hắn. Tiểu dã thú bị phong ấn ở đáy lòng suốt 17 năm giờ đã rục rịch, một khi đã chuyển động, sẽ không thể tiếp tục nằm yên được nữa.

Vì thế, khi hắn mỉm cười bước ra khỏi phòng ngủ, bốn người đang đứng ở cửa phòng chờ hắn liền choáng váng.

19.

Tổ tiên Hạ gia tham gia chính trị, từ ông cố làm tướng quân đến ông nội làm tổng tham mưu; danh hiệu thay đổi theo thời gian, mà danh tiếng của Hạ gia cũng ngày một lừng lẫy.

Đến đời cha Hạ, ông dựa vào địa vị của tổ tiên, bỏ chính trị đi theo thương nghiệp. 20 tuổi tay trắng làm nên sự nghiệp, 25 tuổi đưa công ty ra thị trường, đến giờ 58 tuổi, một tay ông tạo nên một đế quốc thương mại, có thể nói là tường đồng vách sắt.

Mà Hạ Minh Hòa, dưới sự kỳ vọng của mọi người, mang theo hào quang của thiên sứ, bước vào đời.

Hạ Minh Hòa không phải là đứa con trai duy nhất của cha Hạ, trái lại, hắn còn có một người anh trai tên là Hạ Thanh Hòa. Trong Hạ gia, người cưng chiều Hạ Minh Hòa nhất chính là anh trai hắn.

Hai anh em cách nhau 18 tuổi, trong lòng Hạ Minh Hòa, Hạ Thanh Hòa còn giống một người cha hơn. Mà Hạ Thanh Hòa yêu thương em mình như vậy cũng là có nguyên nhân.

Nhớ năm Hạ Thanh Hòa 5 tuổi ở nhà trẻ, hắn cãi nhau với bạn học rồi đánh người ta bị thương, kinh động đến mẹ Hạ. Khi đó mẹ Hạ đã mang thai 8 tháng, cha Hạ ra nước ngoài công tác, Hạ tham mưu lại được mời đến doanh trại, nên đại diện người giám hộ đương nhiên sẽ là mẹ Hạ.

Bà đến trường học, hiểu đại khái sự việc, chỉ là trẻ con cãi nhau mà thôi. Thế nhưng thái tử Hạ gia rất bướng bỉnh, nên mẹ Hạ yêu cầu con đi giải thích với người ta. Kết quả là con mình bị chiều quá sinh hư, quật cường xách cặp chạy ra khỏi văn phòng thầy giáo. Trẻ nhỏ chạy không nhanh, nên mẹ Hạ cũng đuổi theo, đến chân cầu thang hai mẹ con lôi kéo, Hạ Thanh Hòa không đứng vững lảo đảo suýt ngã. Bà vội vàng muốn bảo vệ con, quên mất mình đang mang thai 8 tháng, cứ thế ôm con lăn xuống cầu thang.

Khi được đưa đến bệnh viện, bà đã mất rất nhiều máu, chỉ có thể chọn mẹ hoặc con mà thôi.

Nghe tin, Hạ tham mưu không nói hai lời lập tức chọn cứu người mẹ. Còn đứa trẻ chưa sinh ra đã chết yểu kia, là một bé trai.

Từ sau đó, Hạ Thanh Hòa thay đổi. Không phải là tính cách hắn thay đổi, chỉ là hắn luôn nhìn chằm chằm bụng mẹ mình. Hắn biết, em trai của mình đã không còn ở trong bụng mẹ nữa.

13 năm sau, vào thời điểm mà không ai ngờ tới nhất, mẹ Hạ lần thứ hai mang thai. Dù là năm sinh hay dự tính ngày sinh đều giống đứa trẻ mất đi ngoài ý muốn kia, vì vậy tất cả mọi người trong Hạ gia đều nghĩ rằng, đứa trẻ ấy đã trở lại.

Cho nên, Hạ Minh Hòa từ khi sinh ra đã được cả nhà yêu thương.

“Tâm trạng có vẻ tốt nhỉ?” Trần Cảnh Võ và Trần Cảnh Văn là anh em song sinh, lớn lên trong cùng một cái sân với Hạ Minh Hòa. Ba Trần là học trò của Hạ tham mưu, xuất thân quân nhân. Tháng trước ông bị phạt làm Phó Cục thành phố, nhìn qua thì là bị giáng chức, nhưng ai cũng biết Phó Cục chỉ là tạm thời, việc ông lên làm Cục trưởng chỉ là vấn đề thời gian.

Khác với hai anh em Trần Cảnh Võ lớn lên trong cùng một cái sân, hai người còn lại là hắn quen biết từ hồi học mẫu giáo, ví dụ như Tiền Hải.

Tiền gia làm thương mại, tuy quy mô không lớn lắm, nhưng hiệu quả và lợi ích thì rất tốt.

Người còn lại là Từ Nham. Từ gia kinh doanh thực phẩm, có chi nhánh ở cả trong và ngoài nước, sản lượng mỗi năm lên đến hàng triệu, được cho là đứng đầu thành phố B.

Sau khi Từ Nham được 13 tuổi, cha mẹ hắn ly hôn. Cha Từ tái giá, mẹ kế Từ Nham vốn góa chồng, mang theo đứa con của người chồng trước – chính là người nhìn gầy yếu hơn so với bọn họ, tên là Lý Tuyết.

Trong sáu người, chỉ có Hạ Minh Hòa và Trần Cảnh Văn là học ban khoa học xã hội, những người còn lại đều theo khoa học tự nhiên. Không phải thằng nhóc Trần Cảnh Văn này học xã hội giỏi hơn tự nhiên, mà theo lời hắn nói, chỉ là đăng ký theo ý cha mẹ thôi.

Nghe Trần Cảnh Võ nói vậy, lông mày Hạ Minh Hòa giật giật rồi im lặng, coi như chấp nhận. Đừng nhìn Hạ Minh Hòa luôn trầm mặc mà nghĩ rằng hắn tốt tính, thực ra từ nhỏ bọn họ đã biết, người này là cậu ấm trong nhà, tính cách vô cùng khó chịu, ở Hạ gia không ai chịu nổi. Thế nhưng chỉ cần không chọc giận hắn, mọi chuyện đều tốt cả.

Tiền Hải nhíu mày, du côn huýt sáo, có bí mật.

Từ Nham nhún vai, liếc nhìn Trần Cảnh Võ, trong lúc mặt mày hớn hở, hai người đều có vẻ xấu hổ.

Lên lớp, Hạ Minh Hòa nhìn chỗ ngồi bên cạnh còn trống, tâm tình càng tốt.

Nhóc nhảy lớp bị muộn rồi.

Nghĩ như vậy, nụ cười bên khóe miệng Hạ Minh Hòa càng sâu thêm.

Quả nhiên, sau khi giờ học bắt đầu được 10 phút, người kia mới lững thững đi đến. Nghe tiếng hô báo cáo trong vắt thuần khiết kia, Hạ Minh Hòa cảm giác tim mình đang đập nhanh hơn.

20.

“Em xin lỗi thầy, vì em mới lên văn phòng báo danh nên có vài thủ tục vẫn chưa giải quyết xong.” Nụ cười của cậu nhóc có chút ngại ngùng xấu hổ, ngây ngô khiến người ta yêu mến.

Hạ Minh Hòa mặt không đổi sắc lắng nghe, thực tế trong lòng đã rối rắm muốn chết. Đứa trẻ xấu xa này ngụy trang thật giỏi, sau này nhất định sẽ trở thành cáo già trong phòng ngủ mất.

“Không sao không sao, cũng mới bắt đầu thôi, em về chỗ ngồi đi.” Tất cả thầy cô giáo đều đã nghe danh học sinh trung học 13 tuổi này từ lâu. Trong lòng họ, thành tích ai càng cao thì họ càng yêu thích, huống gì đứa nhỏ Mộ Tiêu Vân này đã sớm được mọi thầy cô giáo coi là thần đồng.

“Cảm ơn thầy.” Mộ Tiêu Vân nở nụ cười mang theo vài phần rực rỡ.

Đến chỗ ngồi, nhìn bạn cùng bàn đang ngồi bên ngoài, Mộ Tiêu Vân thân thiện nói: “Cho tớ vào.”

Hạ Minh Hòa đứng lên, dáng người thẳng tắp nghiêm trang, hơi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Mộ Tiêu Vân, động tác vô cùng tôn quý.

Quả nhiên 20cm chênh lệch tạo nên áp lực không nhỏ, dù là linh hồn Mộ Tiêu Vân 28 tuổi cũng có thể cảm nhận được, trong thân thể trẻ tuổi kia là uy nghiêm quân vương đang chực chờ bùng phát. Đúng là hoàn cảnh sống ảnh hưởng rất nhiều đến con người sau này.

“Cảm ơn.” Mộ Tiêu Vân yên lặng đi vào, sau đó lấy sách vở ra học.

Sách giáo khoa của Mộ Tiêu Vân mới tinh, một chữ cũng không có. Mộ Tiêu Vân không biết bài học đang đi đến đâu, nghe thầy Số học giảng từng công thức mà đầu y bắt đầu nóng lên. Thật ra khi làm bài thi nhảy lớp, thành tích của y không phải đều đạt xuất sắc. Văn, Anh, Toán, Địa, Sử, Lý, Chính Trị, Hóa, Sinh – có 9 môn thì điểm cao cả 9. Điểm Anh và Văn của y rất cao, đặc biệt là Anh, có thể nói là đạt điểm tuyệt đối. Trái lại Địa, Sử, Chính trị của y tốt hơn Hóa Lý Sinh, cho nên y vào ban khoa học xã hội. Kỳ thật đời trước Mộ Tiêu Vân học ban A, trời sinh con trai luôn có ưu thế về khoa học tự nhiên; nhưng đã 10 năm trôi qua, y đã quên đi một ít công thức. Đến bây giờ, nhà trường cho y một tuần ôn tập trước kỳ thi, kết quả là y lại nhớ về Địa Sử Chính trị nhiều hơn.

Kỳ thật, lãnh đạo nhà trường đã từng tranh cãi rất nhiều về thành tích thi nhảy lớp của Mộ Tiêu Vân. Dù sao dựa trên tiêu chuẩn mà nói, điểm của y không thể qua được; nhưng một học sinh lại có dũng khí đáng khen như vậy thật làm cho mọi người khó quyết định. Nếu y chỉ muốn nhảy lên lớp 10, ban giám hiệu sẽ không chút do dự. Sau đó Mộ Tiêu Vân nghe cô giáo Trương chủ nhiệm cấp 2 nói chuyện này, liền đích thân đến phòng hiệu trưởng, cam đoan y sẽ nằm ở top 10 trong cuộc thi 3 tháng trước khi thi cao đẳng.

Có lời hứa này, vì kỳ thi hàng tháng, vì tương lai đã được lên kế hoạch hoàn hảo, Mộ Tiêu Vân giờ đây không thể không cố gắng học tập.

Thế nhưng, lớp Số học lúc này đã đến giai đoạn ôn tập, với trí nhớ hiện tại của Mộ Tiêu Vân thì rất khó bắt kịp.

Nghĩ đến đây, Mộ Tiêu Vân bắt đầu lập ra một kế hoạch học tập.

Trung học L đại có quy định về việc học sinh tự học ban đêm. Lớp 10 có một lớp từ 6 rưỡi đến 7 rưỡi. Lớp 12 có hai lớp, một lớp từ 6 rưỡi đến 7 rưỡi, một lớp từ 7 giờ 45 đến 8 giờ 45.

Quy định này so với các trường học khác đã là có nhân tính hơn rất nhiều. Đọc sách đương nhiên là quan trọng, nhưng thời gian thân thể cần nghỉ ngơi để khỏe mạnh mới là điều kiện tiên quyết.

Chẳng qua, chỉ là quy tắc chết, ít nhất là đối với Hạ Minh Hòa – hắn không muốn học đêm. Đối với một người mà tương lai đã được sắp xếp sẵn, Hạ Minh Hòa không cần lo lắng chuyện làm bài tập, huống gì thành tích của hắn vô cùng xuất sắc. Nhưng hôm nay, Hạ Minh Hòa đang nằm trên giường đọc sách thì đột nhiên cảm thấy rất nhàm chán. Hắn nhìn đồng hồ đeo tay một chút, lớp đầu tiên mới bắt đầu một nửa. Nghĩ một hồi, hắn quyết định mặc áo khoác vào chuẩn bị lên lớp tự học ban đêm.

Thế nhưng vừa mở cửa ra, Hạ Minh Hòa liền thấy nhóc nhảy lớp sắc mặt tái nhợt đứng ở ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top