Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

161-165

161.

Lý Ngải Thanh thủy chung không chịu nói, bà không muốn làm cho Commis lo lắng, cũng không muốn Mộ Tiêu Vân biết chuyện này. Bà không muốn mối quan hệ của Mộ Tiêu Vân cùng Mộ Hữu Thành trở nên cứng ngắc, bởi bọn họ là cha con.
" Ngươi không muốn nói vậy cũng không cần suy nghĩ, hãy nghĩ những việc vui cho tâm tình trở nên bình tĩnh trở lại ". Commis cũng không ép bà, lôi kéo bà đi ngủ.
Lý Ngải Thanh có một chút phiền não liền ngủ không yên. Cho dù tình thần của bà đã khôi phục bình thường, nhưng đêm nay hình ảnh Diêu Tinh Tinh cứ hiện lên làm bà mất ngủ.
Bên người là Commis, sau năm năm người nam nhân này đã dần dần đi vào sinh mệnh của bà, một người mà bà cảm thấy vô luận xảy ra việc gì đi nữa thì vẫn luôn có người nam nhân này bên bà. Nhưng hiện tại Lý Ngải Thanh rất khẩn trương.
Commis từ phía sau ôm lấy Lý Ngải Thanh, ông có thể cảm nhận được thân thể bà cứng ngắc cùng run rẩy. Đáy mắt mang theo một tia lợi hại nhưng do bóng đêm mà bị che lấp.
Ngày hôm sau
Hạ Minh Hòa không làm biếng như thói quen nhưng Mộ Tiêu Vân thì có. Vốn Hạ Minh Hòa muốn gọi cậu cùng rời giường để tránh Lý Ngải Thanh cho rằng mình đem Mộ Tiêu Vân chiều hư, nhưng Mộ Tiêu Vân chính là bọc kín chăn không chịu dậy, cái này còn chưa tính, còn nói Hạ Minh Hòa rời giường đi xuống hỗ trợ bởi vì mẹ cậu thức dậy rất sớm.
Không nghĩ tới sau khi y đi xuống lầu đã thấy Lý Ngải Thanh trong phòng bếp bận rộn. Điều này làm Hạ thiếu gia càng thêm khẩn trương. " Mẹ, ngài như thế nào không ngủ thêm một chút, ngài muốn cái gì con sẽ sai người làm ".

" Được rồi, ta muốn nấu điểm tâm cho các con, nếu ăn không ngon thì Minh Hòa bỏ qua ". Vì bọn nhỏ mà làm chút thức ăn, Lý Ngải Thanh đặc biệt cảm thấy cao hứng, " Bất quá Tiêu Vân vẫn luôn ghét bỏ , nói ta làm gì đó không thể ăn ".Hạ Minh Hòa liền vì Mộ Tiêu Vân giải thích :" Vân Vân không phải là người hay nói những lờ hay, nhưng có mẹ chủ động làm cho em ấy ăn, kỳ thực em ấy rất cao hứng "." Ngươi thật hiểu chuyện ". Lý Ngải Thanh đối Hạ Minh Hòa rất có hảo cảm, đứa nhỏ này không chỉ trong nhà có điều kiện, bộ dáng tốt mà đặc biệt còn rất lễ phép." Ngài quá khen ". Hạ Minh Hòa khiêm tốn nói." Đều dậy rồi sao ". Commis có thói quen tập thể dục. Sáng sớm liền đem tình hình xung quanh xem một lần." Vân Vân ngày hôm qua quá mệt mỏi, bây giờ còn đang nghĩ ngơi ". Hạ Minh Hòa mở miệng." Đứa nhỏ này là làm biếng rời giường đây ".

 Mộ Tiêu Vân là bà nuôi lớn, con trai của mình bà chỗ nào mà không biết tính cách của cậu, " Minh Hòa không cần vì nó mà tìm lý do, đứa nhỏ này từ nhỏ đã làm biếng rời giường. Ở nhà thì không nói, không ngờ tới đây cũng như vậy "." Không, Vân Vân như vậy rất tốt, thời điểm nghỉ ngơi thì hảo hảo mà nghỉ ngơi ". Hạ Minh Hòa lập tức nói. Commis lắc đầu, thanh niên này trúng độc không nhẹ. Chờ mọi người ăn xong bữa sáng, Mộ Tiêu Vân mới lững thững xuống lầu. Tinh thần nhìn qua thực mệt mỏi, ánh mắt có chút mông lung. Thấy nơi này chỉ có Hạ Minh Hòa, cậu có chút ngoài ý muốn :" Mẹ của em đâu ?", " Bọn họ đi gặp bằng hữu, hình như là học muội của Commis "." Lưu chủ nhiệm chính là người năm đó giới thiệu cho em và mẹ ra nước ngoài tìm Commis ". Sau khi về nước cậu cũng đã từng đi tìm bà để tỏ rõ lòng biết ơn." Ân, Vân Vân ". Hạ Minh Hòa muốn nói lại thôi." Ân ?" Mộ Tiêu Vân nhìn hàng lông mày nhíu chặt của y, vì thế vỗ vỗ vai y, " Còn đang suy nghĩ chuyện tối hôm qua sao ?", " Không ". Hạ Minh Hòa lắc đầu, " Mẹ...có phải hay không có tâm sự ?"

 Thận trọng như Hạ Minh Hòa nên y quan sát người rất chuẩn, sáng sớm, từ ngôn ngữ đến hành động của bà cho thấy bà không có ý kiến gì với y, quan hệ giữa bà cùng Commis cũng không có vấn đề, như vậy Lý Ngải Thanh vì sao lại cười rất miễn cưỡng ?Hạ Minh Hòa cảm thấy, có phải là do vấn đề của chính bà." Tâm sự ?" Mộ Tiêu Vân nghĩ nghĩ :" Chắc là do tới nơi đây có chút câu nệ, dù sao cũng đã từng phát sinh chuyện như vậy ". Mà hiện tại, tất cả đều đã qua, cuộc sống hiện tại của bà rất tốt, cho nên người thành thục như Mộ Tiêu Vân cũng không nghĩ ra bà có tâm sự gì." Có lẽ là vậy ". Nếu Mộ Tiêu Vân không để trong lòng thì Hạ Minh Hòa cũng sẽ không để ý. Xế chiều ngày hôm đó, Lý Ngải Thanh và Commis cũng trở về nhà cậu của Mộ Tiêu Vân, Hạ Minh Hòa có công việc nên Mộ Tiêu Vân lái xe đưa họ đi, sau khi ăn cơm tối, bởi vì Lý Ngải Thanh muốn ở lại vài ngày nên Mộ Tiêu Vân lấy cơ ngày hôm sau còn phải đến trường, trước hết trở lại.
B thị ở ven biển nên mùa đông ở đây cũng rất lạnh. Trong một năm, cuối tháng 12 là lạnh nhất, dù lạnh như vậy nhưng mọi người ra ngoài đón giáng sinh cũng rất nhiều. Đặc biệt là hội chợ trung tâm ở quảng trường, căn bản là người tấp nập.
Hàng năm, vào ngày hôm nay giáo đường đều sẽ phát lễ vật cho nên có rất nhiều người sẽ xếp hàng bên ngoài, một hàng lại một hàng đi vào. Mặc kệ như thế nào, chỉ cần có người đi vào thì giáo đường sẽ phát thẳng đến rạng sáng mới thôi.
Mà trong những người này tình nhân là nhiều nhất, còn có một số ít là vô góp vui.
Đêm nay, Mộ Tiêu Vân cũng là một người trong số đó.
Lý Ngải Thanh cùng Commis đi giáo đường cầu bình an đã là thói quen. Khi ở nước ngoài, hàng năm Commis đều sẽ cùng bà đi, kỳ thật, thứ nhất là Commis dẫn bà đi giải sầu, bởi vì hoàn cảnh trong nước cùng nước ngoài khác nhau, dù hai năm trước tinh thần của Lý Ngải Thanh còn chưa khôi phục bình thường, thì ở nước ngoài bà cũng không sợ đám đông, chỉ có buổi tối nằm mơ sẽ bừng tỉnh lại.
Mà thời điểm kia, Mộ Tiêu Vân cũng sẽ không theo, cậu khi đó cũng không nghĩ tới Commis sẽ có dụng tâm kín đáo với Lý Ngải Thanh, mà là cảm thấy nếu đã quyết định ở nước ngoài thì cậu sẽ cho Lý Ngải Thanh dũng khí sống độc lập, mà Commis là người mà cậu tin được.
Di động trong túi quần chấn động, Mộ Tiêu Vân lấy ra vừa thấy liền nhíu mày, là tin nhắn chúc giáng sinh của Mộ Tiêu Lâm. Suy nghĩ trong chốc lát, cậu cũng gửi lại lời chúc cho hắn.
Nếu đã suy nghĩ thì bây giờ Mộ Tiêu Lâm chỉ là một hài tử, cậu cũng không so đo.
Nhưng tin nhắn cậu vừa gởi đi trong chốc lát thì Mộ Tiêu Lâm liền gọi tới.
Mộ Tiêu Vân muốn tắt máy, lại nói với Hạ Minh Hòa :" Em đi nghe điện thoại, nơi này có chút ồn ".
Hôm nay là giáng sinh, chỗ nào cũng đều là người, Mộ Tiêu Vân đi đến một nơi yên tĩnh sau đó tiếp điện thoại :" Tiêu Lâm ?"
" Anh ". Thanh âm Mộ Tiêu Lâm có chút kích động, có chút sung sướng :" Anh đang đi chơi sao ?" Nghe bên Mộ Tiêu Vân có chút âm thanh ồn ào, Mộ Tiêu Lâm phán đoán. Mà đồng dạng bên Mộ Tiêu Lâm cũng có chút ồn, phỏng chừng cũng là đang đi chơi.
" Ân, đi cùng bạn, ngươi thì sao ?" Tùy ý tán gẫu.
" Em..." Mộ Tiêu Lâm dừng một chút, " Em cùng các bạn học đi dạo phố, hôm nay náo nhiệt như vậy sẽ không thể ở trong nhà. Anh đang ở đâu, em tới tìm ?"
" Không được ". Mộ Tiêu Vân lập tức cự tuyệt, " Lần sau nếu rảnh, chúng ta sẽ đi, hiện tại ta ở một nơi không thích hợp với vị thành niên ".
" Anh, anh khi dễ em tuổi còn nhỏ sao ?" Mộ Tiêu Vân làm nũng nói, " Vậy cũng được, hôm nào em gọi điện thoại cho anh, anh đừng quên đã đáp ứng em ".
" Nhất định ".
" Vậy anh đi chơi đi, em không quấy rầy anh ".
" Được, ngươi cũng chơi vui ".
Có một câu nói dối không thành. Ngay khi Mộ Tiêu Vân trở lại bên người Hạ Minh Hòa, đột nhiên có một âm thanh từ sau lưng vang lên :" Anh, anh sao lại ở chỗ này ?"
Tim Mộ Tiêu Vân đập một chút, thật sự là oan gia ngõ hẹp.
Nhưng không đợi Mộ Tiêu Vân lê tiếng, Lý Ngải Thanh đã hỏi :" Tiêu Vân, đứa nhỏ này là ai ?"
Nhất thời, Mộ Tiêu Vân cảm thấy đầu có chút đau. Vừa định giải thích, chợt nghe Mộ Tiêu Lâm mở miệng :" Chào dì, con là em trai của anh ấy, tên con là Mộ Tiêu Lâm ".
" Mẹ, đây không phải, hắn là..." Mộ Tiêu Vân đột nhiên dừng lại, cậu cần để chính mình bình tĩnh lại, tùy tiện nói sẽ làm mọi việc càng thêm loạn, " Mẹ, chúng ta trở về lại nói, có thể chứ ?"
Lý Ngải Thanh sau khi Mộ Tiêu Lâm giới thiệu, sắc mặt có chút khó coi. Chính là ban đêm cũng không có nhìn ra, nhưng nhìn nhi tử vẻ mặt kích động, bà cũng không thể không nể mặt, bà rất để ý con trai của mình, cũng biết nhi tử mấy ngày nay khổ nên bà không muốn nhi tử cảm thấy bà là một người mẹ keo kiệt. Vì thế bà miễn cưỡng cười nói :" Được ".
" Anh, anh vừa gọi mẹ, dì là ?" Mộ Tiêu Lâm có chút ngốc. Mẹ của anh, không phải là vợ thứ nhất của ba sao ? Nghĩ đến thanh âm của Lý Ngải Thanh vừa rồi, hắn cũng không biết làm thế nào, đành sững sờ tại chỗ, hắn muốn mở miệng nhưng không biết nói cái gì, cái khó ló cái khôn, mới xuất một câu như vậy :" Dì, con thay mẹ xin lỗi người, con biết mẹ con không tốt, mong người tha thứ ".
Một hài tử vẻ mặt chính khí mười phần nói, làm cho những người nghe lén có chút không nhịn được mà nhỏ giọng thảo luận.

162.

Vốn là một đêm an bình nhưng bởi vì sự xuất hiện của Mộ Tiêu Lâm đã phá hủy tất cả hưng trí của mọi người. Càng bởi vì lời nói của hắn mà làm cho sắc mặt vốn không dễ nhìn của Lý Ngải Thanh trông phút chốc càng thêm lạnh. Vốn còn bận tâm mặt mũi của nhi tử mà bà cố gắng chịu đựng, hiện tại bà không còn chút kiên nhẫn nào, trực tiếp ra khỏi đám đông :" Ta có chút không khỏe, đi về trước ".
" Mẹ ". Mộ Tiêu Vân đuổi theo.
" Vân Vân ". Hạ Minh Hòa cũng muốn đuổi theo nhưng vẫn nhịn được, y xoay người nói với Commis :" Chúng ta qua bên kia ngồi một chút ".
" Cũng tốt, ta muốn biết pizza ở B thị có vị thế nào ".
Mộ Tiêu Lâm ở lại nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia có chút xấu hổ. Hắn biết mình nói sai, chính là không biết sai chỗ nào.
" Tiêu Lâm, chúng ta ..."
" Không chơi ". Đánh gãy lời nói của bạn học, Mộ Tiêu Lâm đi thẳng.
Mà bên kia, Mộ Tiêu Vân đuổi theo Lý Ngải Thanh. " Mẹ, mẹ giận con sao ?" Cậu ôm lấy Lý Ngải Thanh, " Mẹ, người là người con thương nhất, chỉ cần người sinh khí con sẽ khổ sở ".
Thanh âm nhỏ nhẹ của nhi tử làm cho Lý Ngải Thanh bình tĩnh lại một chút. Hai mẹ con luôn sống nương tựa lẫn nhau, Mộ Tiêu Vân là máu thịt của bà, vô luận cậu làm sai điều gì bà cũng sẽ tha thứ, đây là do bà luôn đối với đứa con này áy náy cùng thua thiệt. Cho dù nhi tử tới bây giờ chưa nói lời nào nhưng vẫn rất khổ, Lý Ngải Thanh sao không biết.
Chính là lúc ấy tâm tình của bà không tốt nên không bận tâm đến nhi tử.

Hiện tại, tinh thần của bà đã bình thường, mỗi lần hồi tưởng lại sự việc năm năm trước đều vì nhi tử mà đau lòng." Tiêu Vân, con từ nhỏ đến lớn bất luận con làm gì mẹ đều không quản con, bởi vì con thông minh nên mẹ hiểu được. Nhưng hôm nay, mẹ không rõ vì sao con và hài tử kia quan hệ tốt như vậy ? Tiêu Vân, Mộ Hữu Thành là ba con, mặc kệ mẹ và ông ta đã phát sinh sự tình gì thì chung quy ông ta vẫn là ba con, cho nên mẹ có thể mong con và ông ấy có thể hảo hảo mà ở chung, con là đứa nhỏ rất bướng bỉnh, mẹ chỉ sợ con buồn trong lòng. Nhưng hai mẹ con Diêu Tinh Tinh, nữ nhân này tâm kế rất sâu, mẹ không hy vọng con và cô ta có quan hệ tốt ". Bà cũng là có chút tâm tư, rốt cuộc vẫn là nữ nhân đem gia đình bà phá hủy, cho dù nam nhân ngoại tình không thể đổ hết trách nhiệm lên người nữ nhân mà là bản thân nam nhân này có vấn đề, nhưng Lý Ngải Thanh cũng vô pháp tha thứ cho Diêu Tinh Tinh." Mẹ, người nói gì đó, sao con có thể có mối quan hệ gần gũi với hai mẹ con họ ". 

Mộ Tiêu Vân cũng không có giải thích vì sao không cự tuyệt Mộ Tiêu Lâm gọi mình là anh, cậu cũng không muốn Lý Ngải Thanh biết một mặt khác của mình. " Mẹ, người yên tâm, con có quyết định của mình. Con sẽ không quên con chỉ có một mình mẹ, nhưng hiện tại con rất vui, vui vì mẹ đã tìm được một người nam nhân tốt, Commis là một người đáng để phó thác cả đời "." Con đây là muốn đuổi mẹ đi sao ?" Lý Ngải Thanh cố ý xoay chuyển ý tứ của cậu." Nào có, nếu mẹ nguyện ý ngốc ở đây, con cầu còn không được đâu, chính là năm năm qua vẫn là Commis đối với hai mẹ con ta rất tốt, cho nên con đem mẹ cho ông ấy cũng là hồi báo ". Mộ Tiêu Vân ghé vào trên vai Lý Ngải Thanh, cố ý làm nũng nói, " Hiện tại mẹ là lão bà của người khác, đương nhiên muốn cảm thông cho lão công của mình, Commis kỳ thật rất bận rộn, ông ấy thực yêu thích công việc của mình, nhưng vì mẹ ông ấy nguyện ý buông tất cả, mẹ, người nói ông ấy như vậy không tốt sao ?", " Ta biết ông ấy tốt ". Bà đương nhiên biết, ở chung năm năm có thể không biết sao ?Người nam nhân này không chỉ tốt, tính tình cùng điều kiện cũng rất tốt. Nam nhân như vậy bà cảm thấy mình không xứng với ông, chính là bà đã từng bị tổn thương một lần, đối với bà mà nói trừ bỏ nhi tử ngoài ra cái gì cũng không quan trọng, cho nên đối mặt với Commis bà có dũng khí nếm thử lần thứ hai." Mẹ, con chúc phúc người ". 

Câu chúc phúc này lúc trước, khi cậu giao Lý Ngải Thanh cho Commis đã nói qua một lần, hiện tại cậu lại nói." Chính là Tiêu Vân, người ta lo lắng nhất cũng là con, mẹ sợ việc của ba con và mẹ sẽ ảnh hưởng đến tương lai của con, đối với cái nhìn của con về hôn nhân ". Nhi tử đã 18 tuổi vẫn luôn không kết giao bạn gái, làm bà sao có thể không nghi ngờ." Mẹ, sẽ không, con đáp ứng người, tới khi con 20 tuổi nhất định sẽ mang theo ái nhân đến thăm người, đến lúc đó không cho mẹ không đáp ứng, chỉ cần cũng chúc phúc cho con là được ".Mẹ, chỉ cần người chúc phúc con đã cảm thấy đủ. Cho đến lúc đó, con sẽ mang theo Hạ Minh Hòa nói cho người biết y là người yêu của con, là người mà con muốn chung sống cả đời, đến khi đó mong người hãy chúc phúc cho con. Đối với Mộ Tiêu Vân mà nói ai chúc phúc cũng không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là Lý Ngải Thanh.
Bởi vì cậu cũng hiểu được, nếu Lý Ngải Thanh không đồng ý, cậu cũng sẽ không buông Hạ Minh Hòa, cho nên nếu không thể buông tha cho ái nhân, thì chỉ có thể buông người thân, cậu có thể buông bởi vì Lý Ngải Thanh đã tìm được một nam nhân tốt.
" Được ". Mặc kệ Mộ Tiêu Vân chọn nữ hài như thế nào, chỉ cần tốt thì Lý Ngải Thanh đều sẽ đồng ý. Chính là bà thế nào cũng không ngờ được, thời điểm đó sẽ có bất ngờ cho bà.
Khi Mộ Tiêu Lâm về đến nhà, Diêu Tinh Tinh cùng Mộ Hữu Thành đang ăn khuya. Bởi vì bụng của Diêu Tinh Tinh ngày càng lớn cho nên trước khi đi ngủ bà phải ăn một bữa, mà Mộ Hữu Thành là bị lão bà lôi đi, nhìn đối phương ăn ông cũng cảm thấy đói nên ăn theo.
" Đã về ?" Nhìn Mộ Tiêu Lâm trở về, Diêu Tinh Tinh cười hỏi, " Như thế nào về sớm như vậy? Không phải con nói mới tới giáo đường cầu bình an xong mới trở về sao ?"
Mộ Tiêu Lâm nhìn người mẹ đối với mình mỉm cười, lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, hắn có chút thống hận Diêu Tinh Tinh, mỗi lần nghĩ tới Mộ Tiêu Vân cùng thân phận xấu hổ của mình, hắn liền chán ghét thân phận này, vì cái gì hắn cùng Mộ Tiêu Vân không thể cùng cha cùng mẹ ?
" Con làm sao sắc mặt khó coi như vậy ? Thân thể không thoải mái sao ?" Dieu Tinh Tinh hỏi nhưng lại làm cho Mộ Tiêu Lâm càng phản cảm.
Vì thế hắn rống lên :" Thật là phiền, mẹ tại sao lại phiền như vậy ". Rống xong, hắn chạy lên lầu.
" Mộ Tiêu Lâm, ngươi đây là..." Diêu Tinh Tinh buông đũa xuống, nhưng nhi tử chạy thật nhanh, căn bản không đợi bà nói xong, người liền không còn thấy bóng dáng, " Ta mới vừa nói cái gì ? Ta quan tâm nó cũng là sai sao ?" Diêu Tinh Tinh đột nhiên phiền toái.
Mấy ngày nay, tâm tình của bà vẫn luôn phiền muộn, từ ngày thấy Lý Ngải Thanh đến bây giờ, bà sợ nhất chính là Lý Ngải Thanh có thể tìm tới cửa, nhưng nhìn phản ứng của Mộ Hữu Thành bà biết rằng ông không biết Lý Ngải Thanh đã trở lại.
Nhưng như vậy cũng không làm cho bà yên tâm, chỉ cần Lý Ngải Thanh còn ở B thị thì không biết ngày nào đó họ sẽ gặp nhau. Bà sở dĩ biết Lý Ngải Thanh còn ở B thị bởi vì bà đã tìm thám tử điều tra.
Thám tử chỉ có thể điều tra người còn ở B thị nhưng biệt thự của Hạ Minh Hòa vô pháp tới gần bởi vì nơi đó phòng vệ rất nghiêm.
Hơn nữa, mỗi ngày bà đều gọi điện thoại cho thám tử, bà muốn hỏi một chút Lý Ngải Thanh đã đi chưa nhưng đều nhận được kết quả là chưa.
Mộ Hữu Thành còn không biết Diêu Tinh Tinh vì cái gì mà phiền lòng, ông tưởng vì Mộ Tiêu Lâm vì thế an ủi :" Tiểu hài tử phỏng chừng cãi nhau với bạn, ngươi đừng quá lo lắng, ta đi xem nó ".
" Ân ".
Mộ Tiêu Lâm trở lại phòng, cả người ghé vào giường. Trong đầu hắn bây giờ rất lộn xộn không thể nào bình tĩnh trở lại. Hắn cảm thấy chính mình thực ủy khuất, hôm nay thật vất vả mới gặp được ca ca, kết quả cũng bởi vì sự tình của mẹ mà làm Lý Ngải Thanh bỏ đi. Mộ Tiêu Lâm lấy di động ra muốn gọi cho Mộ Tiêu Vân, hắn muốn biết có phải hay không Mộ Tiêu Vân chán ghét hắn.
Không biết vì cái gì, chỉ cần hắn vừa nghĩ tới Mộ Tiêu Vân sẽ chán ghét hắn, hắn liền đặc biệt khó chịu.
Kỳ thật ngay cả bản thân hắn cũng không rõ, hắn lại thích ca ca như vậy. Thậm chí cảm thấy có thể làm em trai Mộ Tiêu Vân, cho dù là cùng cha khác mẹ thì vẫn rất vinh hạnh.
Cửa phòng bị đẩy ra, Mộ Hữu Thành thấy nhi tử nhìn di động ngẩn người, nghĩ mình đoán không lầm, chắc là cùng bạn cãi nhau. Vì thế đi đến bên Mộ Tiêu Lâm, vỗ vỗ đầu hắn :" Lớn như vậy rồi, thói quen không vui liền rống người khác nên sửa lại. Phải biết, người kia là mẹ con, là người đã hoài thai mười tháng mới sinh con ra ".
Mộ Tiêu Lâm quơ quơ đầu muốn Mộ Hữu Thành bỏ tay ra.
" Như thế nào, con cũng muốn sinh khí với ba ?" Mộ Hữu Thành dở khóc dở cười.
" Không ". Mộ Tiêu Lâm nghẹn nói một chữ, chính là một lát sau hắn nhịn không được lại hỏi, " Ba, người vì sao cùng mẹ kết hôn ? Thời điểm kia người cũng đã có lão bà cùng ca, chẳng lẽ người không biết ngoại tình là một việc rất xấu hổ sao ?"
Mộ Hữu Thành không nghĩ tới đột nhiên Mộ Tiêu Lâm sẽ nói những lời này, trong nhất thời có chút sững sờ, không biết nên nói cũng như giải thích thế nào.
Ngoài cửa, Diêu Tinh Tinh đã nghe, bà muốn đi lên an ủi nhi tử, chính là không nghĩ tới nhi tử sẽ hỏi như vậy, cho nên bà cũng muốn nghe xem Mộ Hữu Thành trả lời như thế nào.

163.

Đời trước Mộ Tiêu Lâm ghen tị Mộ Tiêu Vân lớn lên trong yêu thương, hắn vì muốn lấy lại những gì Mộ Hữu Thành đưa cho Mộ Tiêu Vân vì muốn bù đắp nên hắn cùng Diêu Tĩnh đã dùng nhiều thủ đoạn. Nhưng đời này Mộ Tiêu Lâm lớn lên trong sự sủng ái của Mộ Hữu Thành cùng Diêu Tinh Tinh, thế giới của hắn không có mặt Mộ Tiêu Vân, hắn quả thực quá hạnh phúc. Đặc biệt, lại biết những sự tình của Mộ Tiêu Vân, nên hắn đối với người ca ca này mang theo chút tò mò cùng sùng bái. Thế cho nên, sau khi chuyện ngày xưa hắn lại có chút phản cảm với thân phận tiểu tam của mẹ mình.
Mộ Hữu Thành không biết trả lời Mộ Tiêu Lâm như thế nào.
Loại vấn đề này, cũng chỉ có Mộ Tiêu Lâm có thể hỏi, người bình thường sẽ dùng từ đáng xấu hổ để hình dung sao ?
Bị nhi tử chỉ vào mũi hỏi đáng xấu hổ không? Mộ Hữu Thành cũng có chút xấu hổ, nhưng càng nhiều là nhớ tới những chuyện đã qua. Nếu người hỏi là Mộ Tiêu Vân, dựa theo tuổi của cậu có khả năng ông cảm thấy cậu đang châm chọc ông nhưng Mộ Tiêu Lâm còn là học sinh trung học, còn dùng từ ngữ rất đơn thuần, cho nên câu hỏi của hắn làm Mộ Hữu Thành nhớ tới rất nhiều chuyện.
Đáng xấu hổ sao ?
Thời điểm mới vừa nhận thức Diêu Tinh Tinh, người này là một sinh viên xinh đẹp lại có khí chất, ông nhịn không được mà nhìn nhiều lần, nhưng Mộ Hữu Thành cũng không phải là người háo sắc, chỉ nhìn vài lần cũng không có tâm tư gì. Sau đó, theo công việc mà tiếp xúc, hai người dần dần cảm nắng nhau.
Mộ Hữu Thành là một người rất bổn phận, ái muội này bắt đầu từ Diêu Tinh Tinh trước, nam nhân hàng năm bên ngoài, cho dù tâm không động, thân thể cũng cần động, Mộ Hữu Thành từ thân thể đến trong lòng đều đối với Diêu Tinh Tinh đều có khát vọng, sau đó liền ngoại tình.
Sau khi ngoại tình ông cũng hối hận mà giải thích với Diêu Tinh Tinh nhưng Diêu Tinh Tinh nói tình cảm nếu sai bà sẽ chịu tất cả.
Nữ nhân độc đáo này dùng sự thông minh của mình mà bắt lấy tâm Mộ Hữu Thành.
Nhưng ngoại tình đáng xấu hổ sao ?
" Đáng xấu hổ ". Mộ Hữu Thành trả lời Mộ Tiêu Lâm, " Cho nên Tiêu lâm, tương lai sau khi lớn lên nhất định phải đối với lão bà của mình toàn tâm toàn ý, cũng không cần giống ba ba thương tổn ca ca ngươi cùng mẹ của ngươi ".
" Ngươi cảm thấy đáng xấu hổ, vì sao lại cùng người kia ly hôn ?" Mộ Tiêu Lâm lại hỏi.
" Bởi vì mẹ con rất tốt, mẹ con đợi ba nhiều năm như vậy, ba ba không đành lòng cô phụ, hơn nữa mẹ con còn có một hài tử ". Cuối cùng ông thành toàn bên này mà cô phụ bên kia.
" Nếu thời gian trở lại, ba sẽ lựa chọn như thế nào ?" Mộ Tiêu Lâm lại tiếp tục hỏi.
Sẽ lựa chọn thế nào?
Chỉ có Mộ Hữu Thành tự nghĩ, nếu thời gian có thể trở lại, ông có lẽ...Có lẽ sẽ không lựa chọn thương tổn Mộ Tiêu Vân, hoặc là ông vẫn lựa chọn như vậy. Chính là nhìn mặt nhi tử, ông không nghĩ có một ngày nhi tử sẽ hỏi vấn đề này :" Tiêu Lâm, con phải biết, trên thế giới không có này không có thuốc hối hận, cho nên không cần làm những việc mà mình sẽ hối hận, vô luận là chuyện gì đều phải nghĩ kỹ trước khi làm ".
" Ba, cho nên người hối hận phải không ? " Không được nghe câu trả lời của Mộ Hữu Thành, Mộ Tiêu Lâm đại khái không bỏ qua.
" Đúng vậy, ba ba hối hận ". Mộ Hữu Thành sẽ không biết câu trả lời này của ông nghe vào tai của Diêu Tinh Tinh đứng ngoài cửa làm bà đau lòng.
Hối hận.
Hai tay Diêu Tinh Tinh nắm chặt thành quyền, mới nhịn được xúc động muốn đẩy cửa vào chất vấn.
Nguyên lai ông hối hận, khó trách lại đem 30% cổ phần cho Mộ Tiêu Vân, dù Mộ Hữu Thành lúc trước đã nói qua, bà cho rằng ông cũng sẽ không bạc đãi ba mẹ con bà, nhưng giờ thì sao ? Sự tình đã đặt trước mắt.
Một câu hối hận làm cho những tín nhiệm của bà đối với Mộ Hữu Thành đều mất đi. Ba mẹ con bà, ba mẹ con bà... Diêu Tinh Tinh nhu nhu bụng của mình, nếu hài tử này bởi vì hối hận mà đến trên thế giới này, như vậy thì nó cần tồn tại sao ?
Xoay người, khóe miệng Diêu Tinh Tinh hiện lên tia cười lạnh, chính mình trả giá 9 năm, cùng vài năm chờ đợi là vì cái gì ? Dù bà không danh phận cũng theo ông 9 năm trời, kết hôn 5 năm chính mình đối với người nhà của ông có gì mà không nhiệt tình, ông cho rằng những anh chị em của ông cho bà sắc mặt tốt sao ? Tất cả đều là ăn tươi nuốt sống, nếu không phải chính mình ở giữa xoay vòng, ông cho rằng bằng Lý Ngải Thanh có thể sao ?

Còn có bà Mộ, rõ ràng là khinh thường bà thân phận tiểu tam nhưng như thế nào ? Còn không phải bức Lý Ngải Thanh rời đi. Nói mình không vĩ đại nhưng bà ta thì sao ? Nói vì muốn tốt cho nhi tử nhưng không lúc nào là không tính kế lên tiền của nhi tử ? Bà Mộ thương yêu Mộ Tiêu Vân, Diêu Tinh Tinh biết nhưng vì cái gì mà thương yêu cậu, tâm tư này của bà Mộ, Diêu Tinh Tinh cũng biết.
Còn không phải muốn khống chế Mộ Tiêu Vân, cho rằng Lý Ngải Thanh cùng Mộ Hữu Thành ly hôn thì người tôn tử Mộ Tiêu Vân đáng thương sẽ không có chỗ dựa, sẽ bị người mẹ kế như bà khi dễ, cho nên bà Mộ nhân cơ hội mà động tâm tư. Chính là bà Mộ đã quên, Mộ Tiêu Vân có chỗ nào là người tốt ?
Diêu Tinh Tinh thực hiểu được bà không thể so sánh với thiếu niên 18 tuổi này.
Hài tử kia như thế nào không biết nguyên nhân ba cùng mẹ ly hôn có một nửa là do bà Mộ châm ngòi ly gián. Bà ngược lại muốn nhìn một chút có một ngày bà Mộ bị Mộ Tiêu Vân mang bộ dáng bé ngoan lừa gạt sẽ thê thảm thế nào.
Bất quá điều quan trọng trước mắt vẫn là Lý Ngải Thanh.
Mộ Hữu Thành đã có chút hối hận, vạn nhất ông đến gặp Lý Ngải Thanh muốn cùng bà hợp lại thì chính là vấn đề lớn. Chính là, lời nói kế tiếp của Mộ Tiêu Lâm làm bà hận không thể bóp chết con trai của mình. Chỉ nghe thấy Mộ Tiêu Lâm nói :" Ba, con hôm nay... Hôm nay tại giáo đường con gặp ca ca ".
" A? Vậy con về sớm như vậy là cùng anh cãi nhau sao ?" Mộ Hữu Thành biết quan hệ của hai huynh đệ không tồi, khi nghe Mộ Tiêu Lâm nhắc tới Tiêu Vân đều là bộ dáng cao hứng, làm cho người ba như ông thật vui mừng, cũng may quan hệ của bọn họ không tồi.
" Không, bởi vì... Bởi vì lúc gặp anh còn có những người khác, sau đó giống như con nói sai điều gì ". Mộ Tiêu Lâm muốn nói lại thôi.
" Con nói gì ? Nói sai thì cùng đối phương giải thích là được ". Mộ Hữu Thành thấy nhi tử biết sai mà sửa tương đối hài lòng.
"Chính là vấn đề không phải con nói sai mà là lúc ấy còn có người này ". Mộ Tiêu Lâm có chút rối rắm, " Ba, lúc đó còn có mẹ lớn, con giới thiệu chính mình là đệ đệ của anh, mẹ lớn tựa hồ rất sinh khí ".
" Mẹ lớn ?" Mộ Hữu Thánh cũng không kịp phản ứng.
" Là mẹ của anh, chính là.... Chính là vợ trước của ba ". Mộ Tiêu Lâm có chút ngại ngùng, ý thức được làm con nói chuyện như vậy với ba có chút không lễ phép.
Vợ trước ? Mộ Hữu Thành đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt sáng lên :" Con là nói Ngải Thanh đã trở lại ? Con thấy rõ ràng sao ?" Khó trách mấy ngày nay gọi cho Tiêu Vân đều nói không rảnh, cho dù là nội gọi Tiêu Vân cũng cự tuyệt, phải biết Mộ Tiêu Vân luôn không cự tuyệt điện thoại của bà Mộ, nếu Lý Ngải Thanh đã trở về thì Mộ Hữu Thành ngược lại có thể lý giải.
Mộ Hữu Thành có chút kích động, nói thật, năm năm không gặp vợ trước, dù mặc kệ Mộ Tiêu Vân thì ông vẫn áy náy với Lý Ngải Thanh, hơn nữa ông nghe Mộ Tiêu Vân nói Lý Ngải Thanh ở nước ngoài đã kết hôn, cái này làm ông có chút tò mò.
Hơn nữa, ông cũng muốn nói với Lý Ngải Thanh sự tình của Mộ Tiêu Vân.
Nhi tử này ông không biết trong năm năm trưởng thành như thế nào, hơn nữa tính cách của cậu...
Nghĩ đến đây, Mộ Hữu Thành có chút ngồi không yên. Ông vội vàng đứng dậy :" Con đi ngủ sớm đi, sự tình của Ngải Thanh không cần để trong lòng, bà ấy không phải giận dữ với con, mà bởi vì ..."
" Ba, con không trách mẹ lớn, bởi con biết sự tình do mẹ con, không có việc gì, con liền ngủ ".
" Ân ".
Thời điểm Mộ Hữu Thành ra khỏi phòng Mộ Tiêu Lâm không trực tiếp về phòng mình mà là đến bên phòng bên cạnh, ông đứng trong phòng khách lấy di động ra, nhìn dãy số của Mộ Tiêu Vân, do dự muốn gọi qua, nhưng sẽ nói thế nào.
Lần đầu tiên sau khi ông kết hôn với Diêu Tinh Tinh mà làm chuyện lén lút như vậy, kỳ thật ông cũng không có ý gì, chính là không muốn cho Diêu Tinh Tinh nghe được lại hoài nghi.
Quả nhiên Mộ Hữu Thành hối hận, hối hận vì cùng bà kết hôn, hối hận vì buông tha đứa con ưu tú kia.
Diêu Tinh Tinh nhìn bóng dáng Mộ Hữu Thành vào phòng khách, trong óc vẫn còn quanh quẩn lời nói vừa rồi nghe được thanh âm kích động của Mộ Hữu Thành khi biết Lý Ngải Thanh đã trở về. Không được, bà không thể để cho hạnh phúc thuộc về bà lại từ trong tay bà mất đi, nếu bà không chiếm được thì thà hủy đi bà cũng không tặng cho người khác.
Rốt cuộc, Mộ Hữu Thành vẫn gọi điện thoại, điện thoại vang lên vài tiếng mới có người tiếp.
" Alo ?" Mộ Tiêu Vân nhìn thấy tên của Mộ Hữu Thành hiện lên trong lòng đã nắm chắc, nhất định là Mộ Tiêu Lâm đã trở về nói gì đó.

164.

Sau khi điện thoại được kết nối, Mộ Hữu Thành vẫn trầm mặc, nói thật không biết từ lúc nào vốn mang tâm áy náy với đứa con trai này dần dần biến thành sợ hãi. Ông sợ hãi khi đối mặt với đứa con trai này nhưng đồng thời cũng vì cậu mà kiêu ngạo.
Loại tâm tình phức tạp này làm Mộ Hữu Thành phi thường mâu thuẫn không biết xử lí như thế nào.
Chính là hiện tại Lý Ngải Thanh đã về nước, cho nên ông gọi điện thoại, " Tiêu Vân đã ngủ chưa ?"
Bên kia bốn người vốn đang chơi mạt trượt, đương nhiên không phải một nhà bốn người đều chơi mà gọi Viêm Hạo đến. Viêm Hạo là người có miệng lưỡi, trong chốc lát đã làm Lý Ngải Thanh vui vẻ. Mà Commis cũng sẽ không chơi mạt trượt cho nên cùng nói chuyện với Viêm Nghêu.
Điện thoại vừa vang lên, Mộ Tiêu Vân đến nhà vệ sinh để tiếp. Biệt thự cách âm rất tốt, bên ngoài nói chuyện căn bản không truyền đến, mà âm thanh Mộ Hữu Thành ấp úng càng đúng với suy nghĩ của cậu. Mộ Tiêu Lâm sau khi trở về khẳng định nói tới việc đã gặp mẹ.
Mộ Tiêu Vân lần này trầm mặc, lần đầu tiên cậu không trực tiếp phản kích mà muốn cân nhắc lời nói của Mộ Hữu Thành sau đó mới trả lời.
Phủ nhận là không có khả năng. Cậu cực lực làm cho người Mộ gia và Lý Ngải Thanh không gặp nhau, chính là đêm bình an như vậy, người rất đông, khả năng gặp được người quen không đến 50%. Không thể ngờ được lại gặp được Mộ Tiêu Lâm.

" Còn chưa ngủ, có vài người bạn đến chơi, con vào thư phòng lấy vài thứ ". Mộ Tiêu Vân trả lời.Bạn? Đối với lời giải thích của Mộ Tiêu Vân, Mộ Hữu Thành biết là có ý gì, chính là khi biết Lý Ngải Thanh trở lại ông muốn đi gặp mặt một chút, cũng vì sự tình năm năm trước mà giải thích, cũng thương lượng một chút về tương lại của Mộ Tiêu Vân. CHo nên, ông không thể không hỏi :" Ta nghe Tiêu Lâm nói mẹ con đã trở lại "." Vâng, mấy ngày hôm trước vừa trở lại ". Mộ Tiêu Vân theo Mộ Hữu Thành đáp một câu. Sau câu nói kia hai cha con lại trầm mặc. Mộ Tiêu Vân chỉ cần chủ động mở miệng, Mộ Hữu Thành liền có đề tài mà nói, nhưng là cậu không nói, Mộ Hữ Thành lại sợ chính mình phiền cậu.

 Haizzz.... Mộ Hữu Thành buông tiếng thở dài. Chính là một tiếng này làm cho tâm lạnh lùng của Mộ Hữu Thành cũng mềm đi một chút,cậu nghĩ tới phần di chúc kia, lại nghĩ tới cuộc sống hạnh phúc của mẹ, Mộ Tiêu Vân không muốn phần bình an này của mẹ bị quấy nhiễu, cho nên cậu ngừng lại thôi, " Còn có việc gì sao ?"Mộ Tiêu Vân vừa mở miệng, Mộ Hữu Thành liền dám nói :" Ba muốn gặp mẹ con, được chứ ?", " Không được ". Mộ Tiêu Vân không suy nghĩ mà trả lời." Tiêu Vân ". Mộ Hữu Thành nhíu mày. Kỳ thật ông muốn gặp vợ trước căn bản không cần nhi tử đồng ý, chính là ông không nghĩ cùng nhi tử nháo loạn cho nên nói trước một tiếng, mà như ông sở liệu, quả nhiên nhi tử cự tuyệt vô cùng rõ ràng." Mẹ của ta cùng Mộ gia không còn bất cứ quan hệ nào ". Mộ Tiêu Vân khi đụng tới sự tình của Lý Ngải Thanh đều rất quyết tâm, " Mẹ lần này trở lại là chỉ đến chơi vài ngày, sau đó lại trở về. Mặc kệ là Mộ gia hay bất động sản Mộ thị bà đều không hứng thú, cũng sẽ gia nhập vào, người cứ yên tâm "." Ta không có ý tứ này, con nhất định phải đem ba ba nói thành người như vậy sao ?" Mộ Hữu Thành có chút thất vọng, đối với người làm cha như mình thật thất vọng." Không phải là đem người nói thành như vậy mà là không muốn Mộ gia nói ra nói vào làm ảnh hưởng đến mẹ, chẳng lẽ ba không cảm thấy những người này làm mẹ con đau vẫn chưa đủ sao ? Các người thiếu chút nữa đem bà bức điên ". 

Cho dù là hiện tại khi nhắm mắt lại nghĩ đến năm đó mẹ nửa đêm đều tỉnh giấc, bộ dáng đáng thương ấy cậu vẫn còn rõ ràng trước mắt.Tình cảm dấu ở trong lòng không phải có thể giải thích được.Nếu muốn buông tha toàn bộ thì làm sao có thể. Những đoạn ký ức kia khắc quá sâu, sâu đến mức cậu sống qua hai đời cũng không thể nào quên được.Nhưng phần di chúc kia thực sự làm Mộ Tiêu Vân kinh ngạc. Mặc kệ Mộ Hữu Thành xuất phát từ nguyên nhân gì thì ông đều để tâm tới Mộ Tiêu Vân. Cậu không phải để ý tiền của Mộ Hữu Thành mà là ít nhất ông vẫn nghĩ tới mẹ con cậu, điều này cũng làm giảm bớt phẫn nộ trong lòng cậu." Tiêu Vân, đây là thái độ mà con nói chuyện với ba sao ?" Mộ Hữu Thành có chút không vui, cái gì gọi là thiếu chút nữa đem Lý Ngải Thanh bức điên, chính xác trong việc này là ông sai, hơn nữa còn sai rất nhiều cho nên ông cố hết sức mà bù lại nhưng Mộ Tiêu Vân làm con, thái độ nói chuyện như vậy dù ông không so đo nhưng với một thiếu niên 18 tuổi mà nói thì là giáo dục có vấn đề, Mộ Hữu Thành có chút tức giận. Ông là muốn gặp Lý Ngải Thanh nói về việc của Mộ Tiêu Vân năm năm ở nước ngoài cùng với tương lai của cậu. Mộ Hữu Thành muốn Mộ Tiêu Vân ở B thị, cho dù Mộ Tiêu Vân muốn xuất ngoại để học tập thì ông không có ý kiến, chính là ông biết ở tuổi này cậu vẫn còn nhỏ, bọn họ vẫn còn trẻ người non dạ, hơn nữa so với bạn cùng lứa những việc Mộ Tiêu Vân trãi qua cũng nhiều. Nói bọn họ biết nhiều nhưng lại mông lung, không biết phân biệt đúng sai, cho nên Mộ Hữu Thành sợ, sợ cậu học cái xấu.
18 tuổi là thời kì nổi loạn của thiếu niên, bọn họ rất hiếu thắng nếu không cẩn thận thì tiền đồ có thể bị phá hủy. Mộ Hữu Thành đối với tiền đồ của Mộ Tiêu Vân ôm kỳ vọng rất lớn.
" Một khi đã như vậy nếu không hài lòng thì cứ vậy đi ". Mộ Tiêu Vân trực tiếp cúp điện thoại.
Cậu cũng buồn bực, mỗi lần cùng Mộ Hữu Thành nói chuyện, hai người rõ ràng bắt đầu rất tốt, cậu cũng muốn nói chuyện bình thường như vừa rồi, nhưng mỗi lần Mộ Hữu Thành đều sinh khí.
Cha con, cha con ở nhà bình thường chẳng lẽ cũng như vậy sao ?
Đời trước thì sao. Đặc biệt là những quyết sách của công ty, Mộ Hữu Thành thực không thích tác phong của cậu, cậu tuổi trẻ hiếu động nên rất liều mạng nhưng Mộ Hữu Thành đã kinh doanh rất lâu nên không muốn mạo hiểm. Trong mắt Mộ Tiêu Vân thì Mộ Hữu Thành rất bảo thủ, cậu rất không thích, thậm chí là có chút khinh thường.
Nghĩ đến đây, Mộ Tiêu Vân nhu nhu hai mắt của mình.
Cậu đã từng thực tôn kính người ba này, đặc biệt là lúc nhỏ, mỗi lần nghe được ba ba về nhà cậu sẽ cao hứng rất lâu, cậu thích người ba ba sẽ mua quà và cho cậu tiền tiêu vặt. Cậu không thích người mẹ keo kiệt. Đúng vậy, bởi vì năm đó nghèo khó mà mẹ cho cậu rất ít tiền tiêu vặt, cho nên cậu không thích mẹ, chính là cậu nào biết mẹ luôn dành tất cả những điều tốt đẹp cho con mình.
Thời điểm kia không có di động, hoặc có thể nói là nhà bọn họ mua không nổi. Mộ Hữu Thành mua sớm nhất là điện thoại BB, mỗi lần Lý Ngải Thanh gọi qua đều có thể nhắn thời gian, Mộ Tiêu Vân cũng sẽ nói ba ba nhanh trở về đi...
Ba Ba, người nhanh trở về đi....Ba ba hiện tại đang ở nơi nào.
Mộ Tiêu Vân dựa vào vách tường nhà vệ sinh, cậu nhắm mắt lại, cảm xúc có chút phập phồng, cậu không muốn thể hiện tâm tình của mình ra ngoài làm mọi người lo lắng.
Cốc cốc cốc.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Mộ Tiêu Vân biết đó là Hạ Minh Hòa.
Cậu vừa định lên tiếng thì cửa đã bị đẩy ra, Hạ Minh Hòa đi vào sau đó khóa trái, " Làm sao vậy ?" Ngọn đèn trong nhà vệ sinh có chút tối nhưng Hạ Minh Hòa có thể đem mỗi cái vẻ mặt của Mộ Tiêu Vân nhìn rõ ràng, trong ánh mắt luôn lạnh nhạt của cậu hiện tại lại có chút đau đớn, ánh mắt có chút hồng. Đại khái là thiếu niên này quật cường chịu đựng không muốn khóc.
Tâm của Hạ Minh Hòa bị nhéo vài cái, y không buông tha cho vẻ mặt nào của cậu, hỉ nộ ái ố của cậu đều làm cho Hạ Minh Hòa để ý thực lâu, " Khóc đi ". Ôm thắt lưng của cậu ôm vào trong ngực.
Mộ Tiêu Vân tựa đầu vào vai Hạ Minh Hòa, nhẹ giọng nói :" Em đã qua tuổi khóc nhè rồi ". Thanh âm có chút khàn khàn.
Gặp được việc không vui liền khóc, đời này cậu cũng không có cái quyền lợi này nhưng khi gặp được người này thì cũng dần có quyền này.
" Ai nói, anh nói Vân Vân có thể khóc, hơn nữa không phân biệt tuổi ". Hạ Minh Hòa bá đạo nói.
" Không cần ". Mộ Tiêu Vân bật cười, người này nên nói thế nào chứ.
" Vậy ở trên giường khóc ?" Tay Hạ Minh Hòa di chuyển trên thắt lưng của Mộ Tiêu Vân.
" Anh nói cái gì đó ?" Mộ Tiêu Vân bởi vì Mộ Hữu Thành mà có chút không vui đã bị Hạ Minh Hòa dời đi. Cậu đẩy Hạ Minh Hòa ra, " Anh thật xằng bậy, mẹ của em còn ở đây đó ".
Hạ Minh Hòa nhìn vẻ khẩn trương của cậu, khóe miệng gợi lên một tia độ cung :" Nếu Vân Vân ngại khóc ở trong này thì lên giường khóc đi ". Y mờ mịt không có ý tứ gì nhưng là Mộ Tiêu Vân nghe không rõ.
" Bệnh thần kinh ". Mộ Tiêu Vân muốn đi ra ngoài.
" Vân Vân ". Hạ Minh Hòa ôm phía sau lưng cậu lại, chế trụ hàm dưới hôn lên, y thấp giọng :" Anh rất thích bộ dáng khóc của Vân Vân khi lần đầu tiên làm ". Từ đó về sau thiếu niên này cũng chưa từng khóc qua.

165.

Mộ Tiêu Vân thật không ngờ sau khi nói chuyện xong, ngày hôm sau Mộ Hữu thành đã trực tiếp tìm tới cửa.
Thời điểm Mộ Hữu Thành xuất hiện, bảo tiêu quan sát camera thấy đã thông báo cho Viên Hạo, chính là lúc đó cũng là 8 giờ Lý Ngải Thanh cũng đã rời giường, cho dù hắn có tâm muốn ngăn cản nhưng bên ngoài động tĩnh lớn như vậy cũng sẽ làm cho người bên trong chú ý. Cho nên Viên Hạo trầm tư một chút liền gọi cho Hạ Minh Hòa, không nghĩ tới người luôn nghĩ đến việc bảo hộ Mộ Tiêu Vân lại không phản đối Mộ Hữu Thành tiến vào.
Thời điểm chuông cửa vang lên Lý Ngải Thanh đang nấu điểm tâm, buổi sáng Hạ Minh Hòa có việc nên thời điểm Mộ Hữu Thành xuất hiện thì y đã đi, cho nên là Lý Ngải Thanh ra mở cửa, khi nhìn thấy người ngoài cửa là Mộ Hữu Thành bà liền ngây ngẩn cả người.
Không chỉ có bà mà người đứng ngoài cửa đã chuẩn bị tâm tình rất nhiều cũng ngây ngẩn. Trước mắt là một người phụ nữ mang khuôn mặt mỉm cười làm ông có chút ấn tượng, trừ bỏ khí chất cùng quần áo trên người và thần thái sáng láng thì diện mạo cùng Lý Ngải Thanh giống nhau như đúc. Chính là, thời điểm đối phương nhìn thấy ông sắc mặt trong nháy mắt trắng bệt.
" Là Ngải Thanh sao ?" Mộ Hữu Thành cẩn thận hỏi, ánh mắt đánh giá Lý Ngải Thanh cứ như vậy ông không chớp mắt.
Lý Ngải Thanh miễn cưỡng xuất ra một tia cười mỉm :" Thành ca, đã lâu không gặp ". Lý Ngải Thanh chưa bao giờ nghĩ qua muốn gặp mặt Mộ Hữu Thành, nhưng giữa bọn họ có một cây cầu, ngày nào đó sẽ gặp mặt. Cho dù hiện tại không gặp thì khi nhi tử lớn lên, kết hôn sinh con cũng sẽ gặp, cho nên ngày này Lý Ngải Thanh cũng đã chờ. Chính là không nghĩ tới là nhanh như vậy.
" Đã lâu không gặp ". Một câu đã lâu không gặp là bọn họ năm năm không thấy. Nhìn người vợ trước trải qua năm năm trở nên xinh đẹp hơn trước, Mộ Hữu Thành nhịn không được cảm khái, nếu lúc trước bọn họ không ly hôn, Lý Ngải Thanh có thể giống hôm nay sao ?
Bà vốn rất xinh đẹp như vậy, nhưng sau khi cùng ông kết hôn chậm rãi bị ẩn dấu đi.

Mộ Hữu Thành bắt đầu nhớ lại lần đầu gặp bà,mặc dù không nói câu gì nhưng Mộ Hữu Thành không thể không thừa nhận ông bị người phụ nữ thanh tú này hấp dẫn. Do người khác giới thiệu nên ông cho rằng bộ dáng cô bé kia có lẽ không được tốt cho lắm, đương nhiên ông cũng không phải là người nhìn mặt mà bắt hình dong, chính là không nghĩ tới nữ hài này tướng mạo thật xinh đẹp. Thời điểm cười lên thực ngại ngùng lại mang theo chút giản dị, cho nên bọn họ quyết định kết hôn. Chính là khi bắt đầu kết hôn, hai vợ chồng không có chung đề tài lại bắt đầu có tranh chấp. Mộ Hữu Thành hồi tưởng lại, mặc kệ giữa bọn họ từng có tranh chấp thì Lý Ngải Thanh thủy chung luôn nhường nhịn ông. Thời điểm không có tiền bà đi mượn, việc buôn bán mệt mỏi lại phải đối mặt với áp lực nợ nần. Nhớ tới lúc trước ruộng lúa, rau dưa trong nhà không biết sao mà Mộ Hữu Thành có chút lo lắng. 

Những chuyện đã qua vậy mà lại hiện lên rõ ràng trước mắt, phảng phất như trở lại thời gian trước kia. Ông thậm chí nhớ rất rõ ràng, Mộ Tiêu Vân ngồi đợi trước cửa, vừa thấy ông thân hình nhỏ nhắn chạy tới, sau đó lớn tiếng kêu ba ba, sau đó Lý Ngải Thanh trong phòng bếp chạy ra nhìn ông cười sáng lạn. Vốn bọn họ đã từng hạnh phúc như vậy. Nguyên lai thời điểm ông không gặp mặt thì bọn họ cũng từng vui vẻ như vậy. Đáy lòng dần dần hiện lên một tia hối hận.Lý Ngải Thanh dịu dàng cười cười :" Muốn tiến vào bên trong ngồi không ? Mới vừa về cũng không có phòng ở nên đến nhà bạn của Tiêu Vân ở "." Hạ thiếu gia rất chiếu cố Tiêu Vân ". Mộ Hữu Thành tự đáy lòng cảm tạ. Mặc kệ là Hạ Minh Hòa hay Hạ gia, ông đều thực cảm kích , hơn nữa Hạ gia nhìn tình bằng hữu của Mộ Tiêu Vân và Hạ Minh Hòa mà giúp Mộ thị một phen, phần tình nghĩa này đối với Mộ Hữu Thành mà nói là khắc sâu trong ngũ tạng. Chính là ông nhớ rõ người khác tốt, nhớ rõ từng việc của người khác nhưng lại quên Lý Ngải Thanh cũng rất tốt. Trên cái thế giới này cho dù là cha con đi nữa cũng không ai muốn đối với ai tốt." Ừm, thời điểm Tiêu Vân gọi cho ta cũng đã có nói qua ". Lý Ngải Thanh nhường chỗ cho Mộ Hữu Thành tiến vào." Vậy Tiêu Vân..." Mộ Hữu Thành vốn muốn hỏi, thời điểm Tiêu Vân gọi cho ngươi có từng nhắc tới ta sao ? Nhưng vẫn là không có nói ra." Tiêu Vân làm sao ?" Tâm tư Lý Ngải Thanh rất đơn giản, bởi vì đọc sách không nhiều lắm cho nên ý tưởng của bà cũng rất đơn giản.
" Tiêu Vân ở bên trong sao ?" Mộ Hữu Thành sửa lại, lần này tìm đến Lý Ngải Thanh còn có một số việc muốn nói, việc này không thể để cho Mộ Tiêu Vân biết, lại sẽ kích thích tính tình phản nghịch của hài tử.
Đúng vậy, trong mắt Mộ Hữu Thành, Mộ Tiêu Vân là đến thời kỳ phản nghịch.
" Nó đi học ". Lý Ngải Thanh cũng dự đoán được Mộ Hữu Thành có việc tìm mình.
Commis vốn cùng Lý Ngải Thanh cùng một chỗ, ông ở cửa thấy được Mộ Hữu Thành cùng Lý Ngải Thanh, tuy rằng ông không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng ông biết Mộ Hữu Thành. Ông đã cho người tìm hiểu về người này. Commis là một nam nhân thân sĩ, ông cũng biết bọn họ có chuyện muốn nói, nên ông không ngăn cản.
Lúc Lý Ngải Thanh và Mộ Hữu Thành vào nhà thì bà vẫn không phát hiện Commis. " Ngồi đi, ta rót cho ngươi chén trà ".
" Không cần ". Mộ Hữu Thành nói :" Ngày hôm qua....Đêm qua Tiêu Lâm nói cho ta biết nó gặp ngươi, hôm nay ta tới tìm chỉ là thử vận, hy vọng không quấy rầy ngươi ".
" Sẽ không ". Lý Ngải Thanh dừng một chút.
" Tiếu Lâm vẫn luôn thích Tiêu Vân cho nên nó cứ trách cứ chúng ta, thậm chí phản ứng của nó với Tính Tình gần đây cũng lớn, năm năm không ngắn, dùng thái độ trực tiếp nhất phán đoán những thị phi trước đây, nó cảm thấy bọn ta thực xin lỗi ngươi, cảm thấy nếu Tinh Tinh không bước vào cuộc sống hôn nhân của chúng ta...Haiz...". Mộ Hữu Thành hít một ngụm khí, " Cho dù nó nhỏ như vậy cũng biết rằng năm đó việc làm của ta là không đúng ".
" Đều đã qua ". Bà hiện tại có thể thản nhiên đối mặt, chính là khi nghe Mộ Hữu Thành lải nhải bà đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Người nam nhân này bồi hồi cái gì.
Hiện tại, Lý Ngải Thanh có chút đồng tình Mộ Hữu Thành, không nói đến Diêu Tinh Tinh kia có bao nhiêu lợi hại, chỉ cần những người Mộ gia đó cũng đủ làm cho Mộ Hữu Thành cũng đã đủ sầu.
" Đều đã qua nhưng bất kể thế nào ta đều là người sai, ta vẫn luôn thiếu ngươi một tiếng xin lỗi, thật xin lỗi ". Hiện tại nhìn Lý Ngải Thanh tốt như vậy, Mộ Hữu Thành yên tâm.
" Ngươi xin lỗi ta ". Điểm này Lý Ngải Thanh không nói, " Dù ta tha thứ cho ngươi thì sao ? Những chuyện đã xảy ra không thể nào thay đổi được, tựa như nhân phẩm của người Mộ gia các ngươi . Nhưng mà chỉ cần ngươi đối xử với Tiêu Vân tốt một chút, không vì người phụ nữ kia mà không quan tâm tới Tiêu Vân thì cũng không cần bù đắp lại thiệt hại cho ta, bất quá nếu Tiêu Vân bị tổn thương thì cho dù bị các người khi dễ ta cũng không rụt rè trốn tránh, lúc này đây ta sẽ bảo vệ con ta, sẽ không còn giống như năm năm trước, làm nó phải lưu lạc nước ngoài cái gì cũng không có ". Nói tới đây, âm thanh Lý Ngải Thanh có chút nghẹn ngào.
Xa xứ, có nhà không thể về, ai mà không nuối tiếc? Mỗi lần nhớ lại tâm của Lý Ngải Thanh đều đau như cắt, vì nhi tử còn nhỏ tuổi mà phải chiếu cố bà mà đau lòng.
Nhưng những điều đó đều do người chồng trước là nam nhân này tạo thành.
Người này có từng biết rằng con hắn đã phải sống như thế nào?
Mộ Hữu Thành trầm mặc, Lý Ngải Thanh không tiếng động mà khóc làm ông không biết làm gì bây giờ, cũng không biết nói cái gì. Trước kia thời điểm cùng Lý Ngải Thanh cãi nhau đã thấy bà khóc, lúc đó ông rất phiền lòng, chính là hiện tại trừ bỏ xin lỗi thì chỉ có xin lỗi.
" Ngươi yên tâm, ta sẽ không để Tiêu Vân thua thiệt, ta đã quyết định đem Mộ thị giao cho nó, chờ Tiêu Vân lớn lên sẽ cho nó kế thừa bất động sản Mộ thị ".
Mộ Hữu Thành cho rằng những lời này sẽ làm Lý Ngải Thanh an lòng một chút nhưng kỳ thật ông đã sai. Bởi vì Lý Ngải Thanh cùng Mộ Tiêu Vân giống nhau, đều không quan tâm tới Mộ thị. Hơn nữa Lý Ngải Thanh cũng không vì lời nói của Mộ Hữu Thành mà cảm kích ông, tuy rằng bà ngốc lại không đọc nhiều sách nhưng ý tưởng của bà rất rõ ràng. Mộ thị kia vốn là của nhi tử bà. Về tình về lý đều là thiên kinh địa nghĩa. Cho nên lúc Mộ Hữu Thành nói lời này bà cũng không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top