Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

166-170

166.

Mộ Tiêu Vân buổi sáng chỉ có 2 tiết học cho nên kết thúc sớm, nhưng Hạ Minh Hòa buổi chiều còn có việc nên hai người không cùng nhau về nhà.
Mộ Tiêu Vân cảm thấy mí mắt mình vẫn luôn giật, cậu chưa bao giờ mê tín nhưng hôm nay trong lòng lại có chút không yên.
Trở lại biệt thự, Lý Ngải Thanh còn đang bận rộn.
" Mẹ, người đang làm gì vậy ?" Trên bàn đồ ăn rất nhiều , mỗi món đều là cậu thích ăn. " Mẹ, người làm nhiều như vậy làm gì ?"
" Ta cùng Commis buổi chiều tính đi cho nên muốn làm điểm tâm cho con cùng Minh Hòa ngon một chút ". Lý Ngải Thanh còn trong phòng bếp bận rộn, thấy nhi tử đi đến cửa bà liền quay đầu nở nụ cười.
" Buổi chiều đi ? Như thế nào lại đổi thời gian ? Hơn nữa có thể mua vé máy bay sao ?" Mộ Tiêu Vân nhíu mày.
"Ngày mai thủ đô có chuyến bay, đã mua vé cho nên chiều này đi thủ đô. Hơn nữa con cũng biết Commis ở bên kia còn có việc, không thể ở mãi chỗ này ". Lý Ngải Thanh nói tiếp, " Tiêu Vân, mẹ luôn muốn nói những năm gần đây mẹ luôn lo lắng nhất là con, nhưng mẹ vẫn luôn rõ ràng con là người khiến mẹ có thể yên tâm. Cho nên mẹ cái gì cũng không nói, Tiêu Vân muốn làm gì liền làm đi ".
Đứa con trai này vẫn luôn làm bà kiêu ngạo.
" Mẹ, người rất thiện cảm ". Mộ Tiêu Vân nhẹ giọng nở nụ cười, " Người đã sớm quyết định, buổi chiều con sẽ đưa hai người đi. Commis đâu ?"
" Hắn cùng Lưu chủ nhiệm thảo luận vài thứ, những tư liệu kia nói là đưa đến nước ngoài làm tư liệu tham khảo". Sau khi Mộ Hữu Thành rời khỏi, Commis liền xuống lầu, lấy phong độ quân tử của Commis tự nhiên sẽ khinh thường hành vi nghe lén bọn họ nói chuyện.

Thời điểm Commis xuống lầu, thì chuyện gì cũng không phát sinh. Mộ Hữu Thành sau lại nói đến vấn đề của Mộ Tiêu Vân, ở trong nước, ông hy vọng Mộ Tiêu Vân có thể nhận được nền giáo dục tốt nhất cho nên muốn Lý Ngải Thanh khuyên nhủ cậu, hơn nữa ông còn nói tính cách của Mộ Tiêu Vân có chút biến hóa lại thực phản nghịch. Lý Ngải Thanh nghe xong liền phản bác, nhi tử là dạng gì bà rõ ràng nhất, chính là có chút thất vọng. Mộ Hữu Thành nói những lời này làm cho bà triệt để thất vọng, cho nên bà hỏi Mộ Tiêu Vân :" Tiêu Vân, nếu không thì con cùng mẹ và Commis trở về đi ? Nơi đó có nền giáo dục rất tốt, lại có hoàn cảnh tốt, mẹ không cảm thấy nơi này không ai cần con, mặc kệ là Mộ gia, vẫn là..."Nói đến bên miệng, Lý Ngải Thanh ngưng lại, chính là không kịp rồi, Mộ Tiêu Vân nghe ra manh mối, cậu nhịn không được mà nhíu mày :" Hôm nay Mộ Hữu Thành tới tìm mẹ ?"

 Quả nhiên tâm thần vẫn luôn không yên, Mộ Hữu thành biết mẹ trở lại nhất định sẽ đến tìm, Mộ Tiêu Vân cảm thấy chính mình suy xét không chu toàn, cậu không nên đi đến trường học. Ánh mắt hiện ra chút phiền toái." Cái gì mà Mộ Hữu Thành, Mộ Hữu Thành, hắn là ba con". Lý Ngải Thanh khuyên bảo nhi tử, " Hơn nữa mặc kệ thế nào ông ta đều quan tâm con. Cho dù con hận ông ta đều không thay đổi được sự thật ông ta là ba con, cho nên Tiêu Vân nếu con cảm thấy ở nơi đây khiến bản thân phiền lòng vậy không cần nghĩ đến người nhà hay ba con, cùng mẹ trở về đi "." Mẹ, con vẫn muốn ngốc ở đây, nơi này còn có bằng hữu của con ". Mộ Tiêu Vân cự tuyệt, " Nhưng mà mẹ, Mộ Hữu Thành tới tìm người để nói gì ?" Đây là vấn đề Mộ Tiêu Vân quan tâm nhất." Cũng không có gì, chỉ là nhàn thoại việc nhà mà thôi "." Người cùng ông ta còn có việc nhà để tán gẫu sao ? Hay là ông ấy đến tố khổ, nói hiện tại gia đình không hòa thuận? Hoặc là hiện tại gia đình hạnh phúc, Diêu Tinh Tinh đang mang thai ? " 

Mộ Tiêu Vân hừ lạnh nói." Ngươi, đứa nhỏ này nói chuyện ngày càng không động não ". Lý Ngải Thanh hừ lạnh, gõ vào gáy Mộ Tiêu Vân một chút, " Mặc kệ là hắn ta nói cái gì, chúng ta nghe qua coi như xong, lần này thấy hắn, trong lòng oán hận nhiều năm của mẹ cũng đi qua. Hiện tại mẹ muốn nhìn về phía trước, cùng Commis hảo hảo mà sống cho nên con cũng không cần làm gì để lấy lại công bằng cho mẹ. Tiêu Vân kỳ thật cuộc đời này rất công bằng, nếu như không có sự việc năm năm trước thì cũng không được như hiện tại. Cho nên con người phải biết thỏa mãn "." Được rồi, mẹ không cần nói nữa, con sẽ không so đo với bọn họ nữa ". Mộ Tiêu Vân cầu xin tha thứ. Thời điểm ăn cơm trưa, Hạ Minh Hòa cùng Commis trở lại. Nghe được bọn họ buổi chiều phải đi, Hạ Minh Hòa thật bất ngờ, bất quá nếu bọn họ đã quyết định thì Hạ Minh Hòa cũng không giữ lại, dù sao y càng thích thế giới hai người với Mộ Tiêu Vân hơn.
Chính là không nghĩ tới trong lúc ăn cơm thì chuông cửa lại vang lên, Hạ Minh Hòa đi mở cửa, mà người bên ngoài làm y ngây ngốc trong chốc lát. Thấy y không phản ứng, Mộ Tiêu Vân hỏi :" Ai vậy ?"
Hạ Minh Hòa không trả lời Mộ Tiêu Vân mà trực tiếp đóng cửa lại.
Chính là cửa vừa đóng thì chuông cửa lại reo lên.
Mộ Tiêu Vân nhíu mày, lần này cậu đi ra mở, thời điểm cửa vừa mở ra cậu cũng theo bản năng muốn đóng cửa, bất quá người nọ đã bước một chân vào, nếu không nhớ đến bà đang mang thai thì Mộ Tiêu Vân đã trực tiếp đóng cửa, không quản bà có bị đứt chân hay không. " Mời ngươi ra ngoài ". Mộ Tiêu Vân mặt lạnh nói.
" Tiêu Vân, ngày đó dì gọi điện thoại cho con, con cũng không cự tuyệt tham gia yến hội cùng chúng ta, dì cho rằng quan hệ của chúng ta đã có chút cải biến, không nghĩ tới là tự ta đa tình ". Thanh âm ôn nhu của Diêu Tinh Tinh vang lên nghe có chút ủy khuất, chính là Mộ Tiêu Vân rất rõ ràng thủ đoạn của nữ nhân này.
Bất quá Diêu Tinh Tinh vẫn chưa nói xong :" Bất quá hôm nay ta tới tìm chị Ngải Thanh, chị Ngải Thanh người có ở trong đó không? Chị Ngải Thanh ".
Nghe được thanh âm của Diêu Tinh Tinh, sắc mặt của Lý Ngải Thanh đều trắng.
Bà đứng dậy muốn lập tức trở về phòng nhưng Diêu Tinh Tinh thừa dịp mình là nữ nhân mà hai người ngoài cửa không thể động thủ nhanh chóng xông vào, " Chị Ngải Thanh, đã lâu không gặp ".
Diêu Tinh Tinh một bên nâng thắt lưng, một bên nhìn Lý Ngải Thanh. Thai đã 4 tháng, so với người khác thì lớn hơn một chút. Không thể không thừa nhận khí chất của Diêu Tinh Tinh rất tốt, hiện tại tư thái của bà càng thêm ung dung. Hơn nữa làn da được bảo dưỡng rất tốt, trên mặt đều tỏa sáng.
Chính là hôm nay, vẻ mặt có chút mệt mỏi thậm chí đôi mắt có chút thâm, nữ nhân này tựa hồ tối hôm qua không được ngủ ngon giấc.
"Mời ngươi đi ra ngoài, nhà chúng ta không chào đón ngươi ". Thời điểm Mộ Tiêu Vân còn chưa có hạ lệnh trục khách thì Hạ Minh Hòa đã mở miệng. Y cũng không cần bận tâm cảm thụ của Diêu Tinh Tinh, hơn nữa cho đến bây giờ cũng không quan tâm đến người khác.
Diêu Tinh Tinh mặc kệ y, lại cùng Lý Ngải Thanh nói :" Chị Ngải Thanh, năm năm trước các ngươi ra đi vội như vậy, anh Thành vẫn luôn lo lắng cho các ngươi, kỳ thật mấy năm nay anh Thành cũng rất mong các ngươi có thể trở về. Chị Ngải Thanh, ta biết trước kia ta sai, hiện tại con ta cũng chán ghét người mẹ như ta, ta sẽ đem lão công trả lại cho ngươi, chỉ cần ngươi bảo Tiêu Vân nói Tiêu Lâm đừng chán ghét ta, được không ?"
" Đủ rồi, phát thần kinh cũng không cần đến đây ". Mộ Tiêu Vân lập tức tiến lên giữ chặt tay Diêu Tinh Tinh kéo ra bên ngoài.
" Ngươi buông tay ". Diêu Tinh Tinh thoát khỏi tay Mộ Tiêu Vân, " Ta biết ngươi hận ta đã tranh đoạt nam nhân của mẹ ngươi cho nên ngươi muốn trở về trả thù ta, chính là con ta vô tội, ngươi không thể phá hư Tiêu Lâm, ta có thể cái gì cũng không có, duy chỉ nhi tử là không được ". Diêu Tinh Tinh vặn vẹo lại sự thật.
" Ngươi quả thật là bệnh thần kinh ". Mộ Tiêu Vân lần này dùng lực rất lớn, cũng không quản bà là dựng phụ hay không, nếu cứ để cho bà nổi điên như vậy cậu nghĩ bản thân sẽ không nhịn được.
Diêu Tinh Tinh là loại người gì, lực của bà không bằng Mộ Tiêu Vân, mắt thấy Mộ Tiêu Vân sẽ không buông tay, bà lại tiếp tục nói :" Chị Ngải Thanh, chẳng lẽ ngươi đã quên, trước khi ngươi xuất ngoại, chúng ta đã từng nói qua, có lẽ ngươi đã quên nhưng ta vẫn còn nhớ rất rõ. Ngươi cầu ta buông Hữu Thành ra nhưng lúc đó ta không đồng ý vì ta yêu Hữu Thành, chính là hiện tại ta nguyện ý buông tay, ngày đó ngươi là nói..."
" Đủ ". Lý Ngải Thanh xoay người, thân thể lại phát run, không phải sợ cũng không phải tinh thần bất thường, mà là bị Diêu Tinh Tinh làm tức giận. " Ngươi muốn cùng ta nói gì ?" Bà nhìn Diêu Tinh Tinh trong mắt có rất nhiều cảm xúc, không hận là không có khả năng, chính là ngoài hận còn có vài phần sợ hãi.
Tâm tư ba người còn lại ở đây thì khác, họ không hiểu Lý Ngải Thanh đang sợ cái gì, bọn họ cùng Mộ gia cùng Diêu Tinh Tinh đã không có vấn đề gì, nhưng sợ như vậy là bởi vì bà đã từng bị tổn thương sao ?
" Nơi này có chút ngột ngạt, ta đang mang thai nên có chút không thoải mái, chúng ta ra ngoài nói được không ? Hơn nữa, chị Ngải Thanh cũng không hy vọng chuyện của chúng ta bị mọi người biết phải không ?" Thấy Lý Ngải Thanh đồng ý, Diêu Tinh Tinh lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn qua một bộ dáng cao cao tại thượng làm người khác có chút chán ghét.
Lý Ngải Thanh nghe ra ý tứ trong lời nói của bà khi nhắc tới sự kiện năm năm trước. Lý Ngải Thanh đã hiểu được ý bà, năm năm trước bà từng đi tìm Diêu Tinh Tinh, chuyện này đối với Lý Ngải Thanh mà nói là một cơn ác mộng.

167.

Diêu Tinh Tinh đi ở phía trước, Lý Ngải Thanh đi phía sau, hai người ai cũng không mở miệng.
Thẳng khi ra đến ngoài tiểu khu, nhìn thấy cảnh xe chạy qua cùng mấy người lui tới, nguyên bản thần kinh của Lý Ngải Thanh đang căng thẳng lại thêm khẩn trương.
Bà không biết mục đích của Diêu Tinh Tinh là gì, chính là đợi thật lâu cũng không thấy Diêu Tinh Tinh mở miệng, chỉ thấy bà ta đang rất tiêu sái, bà muốn mở miệng trước lại nói không ra.
Lý Ngải Thanh không phải là người kiên nhẫn nhưng Diêu Tinh Tinh có, lòng của bà ta vốn rất nhẫn nại, ở đây vài năm càng thấy thâm. Rốt cuộc tại thời điểm không sai biệt lắm, bà ta dừng bước lại ở ven đường nhìn Lý Ngải Thanh. Trước kia bà luôn ghen tị người phụ nữ nông thôn này có thể chiếm lý vị trí lão bà của Mộ Hữu Thành, sau đó con của người nông phụ này lại chiếm lấy vị trí chủ tịch Mộ thị bất động sản, bây giờ là ghen tị nữ nhân này sinh ra một nhi tử tốt, lại càng ghen tị nữ nhân này trở nên đẹp hơn.
Diêu Tinh Tinh nheo lại đôi mắt, từ y phục trên người Lý Ngải Thanh, bà có thể thấy được giá trị của nó, nữ nhân này dựa vào cái gì mà làm cho bà phiền não rồi lại mặc quần áo xa hoa như vậy đứng trước mặt bà ?
Buổi sáng hôm nay bà có tìm thám tử theo dõi Mộ Hữu Thành, không nghĩ tới thế nhưng Mộ Hữu Thành đi tìm Lý Ngải Thanh. Hối hận, những lời nói của Mộ Hữu Thành hôm qua như tát vào mặt bà, làm cho hạnh phúc bao nhiêu năm của bà phúc chốc mất đi, nguyên lai hạnh phúc của bà chỉ là một giấc mộng.

Mà hiện tại nhìn thấy Lý Ngải Thanh lấy loại tư thái này đứng trước mặt bà làm ý tưởng của Diêu Tinh Tinh càng thêm kiên định, Mộ Hữu Thành nếu hối hận có phải hay không sẽ tái hợp cùng Lý Ngải Thanh và cùng bà ly hôn ?Không, bà tuyệt đối sẽ không đáp ứng.Lý Ngải Thanh mơ tưởng muốn cướp đi lão công của bà, mà Mộ Tiêu Vân lại làm cho con bà mê luyến xoay quanh, bà sẽ không bỏ qua." Chị Ngải Thanh, năm năm không thấy, ta vẫn luôn quan tâm đến tình huống của thân thể ngươi, hiện tại nhìn tốt hơn nhiều ". Diêu Tinh Tinh mở miệng liền thẳng đến nhược điểm của Lý Ngải Thanh, làm sắc mặt Lý Ngải Thanh nhanh chóng trắng bệch.Thấy Lý Ngải Thanh không nói gì, Diêu Tinh Tinh lại nói :" Chị làm sao vậy, sắc mặt thật kém, thân thể không thoải mái sao ? Trên người vẫn chưa hết bệnh sao ? " Nói xong, Diêu Tinh Tinh lộ ra vẻ mặt quan tâm.

Lý Ngải Thanh vẫn không nói chuyện, sắc mặt của bà ngày càng trắng.Nếu biết trước như vậy lúc trước bà sẽ không đi tìm Diêu Tinh Tinh mà hiện tại rước lấy phiền toái, lúc trước... Lúc này nghe Diêu Tinh Tinh nói, toàn thân Lý Ngải Thanh đều run rẩy." Chị, ngươi làm sao vậy? Thân thể phát run sao ?" Diêu Tinh Tinh vươn tay muốn kéo Lý Ngải Thanh một chút, nhưng lại bị Lý Ngải Thanh tránh ra, " Ngươi rốt cuộc muốn thế nào ?", " Thế nào ?" Diêu Tinh Tinh nở nụ cười, " Ngươi nói thật dễ nghe, bây giờ ngươi muốn thế nào ? Năm năm trước ta thả cho ngươi một con ngựa, ngươi cũng đã đi rồi, sống ở nước ngoài rất tốt, không chỉ không cám ơn ta, con muốn về làm gì? Muốn để con của ngươi phá hư gia đình của ta sao ?", " Tiêu Vân không phải người như vậy, hơn nữa nếu như nói là phá hư gia đình ngươi, ngươi tựa hồ đã quên là ngươi phá hư gia đình của ta trước, phá hủy gia đình của Tiêu Vân ". Lý Ngải Thanh không cho phép bất luận kẻ nào nói con trai mình, Mộ Tiêu Vân thế nào thì bà là người rõ ràng nhất, làm mẹ nếu không bảo vệ con mình thì không xứng đáng làm mẹ, hài tử kia vài năm vất vả bà vẫn hiểu được." Cho nên mẹ con các người muốn báo thù ?" Đôi mắt Diêu Tinh Tinh bắn ra lệ quang như muốn giết người." Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, Tiêu Vân trở về là để đến trường, ta chỉ là tới xem nó, chiều này ta sẽ đi ".

 Sau khi Mộ Hữu Thành tới tìm bà, bà nghĩ Diêu Tinh Tinh cũng sẽ đến, bà muốn gặp Diêu Tinh Tinh không nghĩ sẽ đem sự tình năm năm trước vạch trần, bởi vì sự kiện này sẽ trở lại lực cản của nhi tử, cho nên bà mới vội vã rời khỏi, chỉ cần không ở trong phạm vi tầm mắt của Diêu Tinh Tinh thì nữ nhân này sẽ không uy hiếp đến nhi tử, chỉ là không nghĩ tới Diêu Tinh Tinh đến nhanh như vậy." Hừ, ngươi nói thật dễ nghe, vậy nhi tử ngươi mấy tháng nay làm gì ? Ngươi đừng tưởng rằng giúp hắn thành công niêm yết công ty chỉ là đơn thuần con trai giúp đỡ cha, ta rất rõ ràng là nó muốn khẳng định có thể kế thừa Mộ thị làm cho Hữu Thành không thể không đem Mộ thị cho nó "." Mộ Tiêu Vân vốn là có tư cách kế thừa Mộ thị, hơn nữa nó còn là con trưởng, so với con ngươi có tư cách hơn ". 

Lý Ngải Thanh phản bác, bởi vì sinh khí mà quên sợ hãi, đôi môi run rẩy, Diêu Tinh Tinh đúng là người không nói lý, hơn nữa bà ta chính là một con cọp mẹ, Lý Ngải Thanh biết không thể nói lại bà ta nên chỉ có thể tức giận." Rốt cuộc đã nói ra lời trong lòng sao ? Bởi vì ngươi không phục, không phục Hữu Thành chọn ta cho nên mới trở về trả thù, cái gì gọi là kết hôn ở nước ngoài, ta nghĩ tất cả chỉ là giả dối. Ngươi như vậy, con ngươi cũng như vậy, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, lấy điều kiện của ngươi dựa vào cái gì mà cùng Hữu Thành một chỗ, hắn đường đường là chủ tịch một công ty, ngươi thì sao? Ngươi là nữ nhân không có nhận thức, có thể cùng hắn ra ngoài xã giao sao ?" Diêu Tinh Tinh càng nói càng quá phận, " Đừng nói ta xem không nổi ngươi, hiện thực chính là như thế. Bất quá mạng ngươi rất tốt, ngươi sinh ra một nhi tử thông minh, ta vốn cho rằng ngươi sẽ đem Mộ Tiêu Vân hảo hảo mà bồi dưỡng, lại không nghĩ rằng ngươi không an phận như vậy, đầu tiên là bảo nhi tử đến chỗ bà Mộ châm ngòi ly gián, sau đó là chính mình trở về. Chính là ngươi đừng quên, ngươi cùng Hữu Thành đến ngày hôm nay là bởi vì ta, là bởi vì ngươi ngu ngốc cho nên Mộ gia đều khinh thường ngươi ".
" Nếu ngươi chỉ muốn lời này với ta thì ngươi cứ tùy tiện mà nói, ngươi nói không sai là ta ngốc, nếu ngươi cảm thấy nói như vậy sẽ làm ngươi hài lòng thì cứ nói, ta đi trước ". Lý Ngải Thanh không phản bác Diêu Tinh Tinh, có chút khó chịu cũng là chính mình dấu trong lòng.
Bà chính là một người như vậy, cái gì đều dấu ở trong lòng cho nên bà mới làm cho Mộ Tiêu Vân đặc biệt bảo vệ người mẹ này, cũng làm cho Commis luyến tiếc bà thiện lương.
" Ngươi đứng lại, ta còn chưa nói xong ". Diêu Tinh Tinh xông lên phía trước chắn ngang Lý Ngải Thanh.
Lý Ngải Thanh vội lui về phía sau vào bước, Diêu Tinh Tinh mạnh mẽ, năm năm trước bà có chút kiêng kị, hiện tại nữ nhân này bụng lớn như vậy bà càng nghĩ không muốn nháo loạn.
" Ta muốn 30% cổ phần của Mộ thị trong tay ngươi ". Diêu Tinh Tinh cũng không cùng Lý Ngải Thanh nói vòng vo, bà nói thẳng, " Ta có thể trả lại Mộ Hữu Thành cho ngươi, cũng có thể cho các ngươi tạo thành một gia đình, nhưng 30% cổ phần trong tay ngươi, ta muốn ".
" Ngươi đang nói cái gì, ngươi nghĩ mình là ai ". Lý Ngải Thanh không để ý tới bà ta, liền xoay người đi.
"Ngươi có thể đi ". Diêu Tinh Tinh lần này không đuổi theo, " Nhưng ngươi hiểu rõ rồi chứ, sự tình năm năm trước, Lý Ngải Thanh ngươi uống thuốc tâm thần nhiều đến nổi đem đầu óc phá hủy sao ?"
Một câu làm Lý Ngải Thanh dừng lại cước bộ.
Lý Ngải Thanh nhớ tới năm năm trước.
Năm năm trước, bà mặc dù sử dụng thuốc mà không còn miên man suy nghĩ nhưng trong lòng vẫn luôn không vui, nguyên bản gia đình cũng không có, Mộ Hữu Thành từ nay cũng không trở về, Mộ Tiêu Vân còn nhỏ như vậy, Lý Ngải Thanh nếu không vì mình thì cũng vì Tiêu Vân mà nghĩ lại, cho nên bà liền đi tìm Diêu Tinh Tinh.
Bà cầu Diêu Tinh Tinh rời đi Mộ Hữu Thành, bà có thể cho Diêu Tinh Tinh tiền, chính là căn bản Diêu Tinh Tinh khinh thường bà, thậm chí uy hiếp bà nói : Nếu bà không cùng Mộ Hữu Thành ly hôn sẽ tìm người đến đánh bà, chính là những lời này làm bệnh tình của Lý Ngải Thanh càng tăng thêm.
Lý Ngải Thanh lúc ấy là quỳ trên mặt đất cầu bà ta, sau đó lôi kéo làm thuốc an thần rơi xuống mặt đất bị Diêu Tinh Tinh nhặt lên, sau đó tinh thần không bình thường của Lý Ngải Thanh bị Diêu Tinh Tinh biết, Diêu Tinh Tinh vậy mà nắm điểm yếu của bà, nếu bà không ly hôn với Mộ Hữu Thành bà ta sẽ đem chuyện này truyền ra ngoài, sẽ đến trường học của Mộ Tiêu Vân tuyên truyền.
Từ xưa, hài tử đều là miếng thịt trên người người mẹ, tuy rằng tinh thần Lý Ngải Thanh có vấn đề nghiêm trọng nhưng đối với Mộ Tiêu Vân bà không thể không để ý.
Cho nên bà mới kiên trì ý chí cùng Mộ Hữu Thành ly hôn.
Đây là điều mà Mộ Tiêu Vân không biết, cũng là cậu không rõ vì cái gì mà bệnh tình của Lý Ngải Thanh ngày càng tăng thêm.
" Thỉnh ngươi nói chuyện tôn trọng một chút, ta năm đó sinh bệnh nhưng bây giờ đã tốt, ta cũng không sợ ngươi nói, nhưng 30% cổ phần Mộ gia ta sẽ không đưa cho ngươi, đó là của Tiêu Vân, ngươi có thể cướp đi những đồ vật của ta nhưng đồ của con ta thì ta sẽ không đưa cho ngươi ". Lý Ngải Thanh không thỏa hiệp.
" Phải không? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta đem chuyện này truyền ra ngoài? Đến lúc đó Mộ Tiêu Vân ở B thị còn có thể gặp người sao ? Nhi tử ngươi ưu tú như vậy, nếu có một người mẹ bị bệnh tâm thần, ngươi nói hắn sẽ còn mặt mũi sao ?" Diêu Tinh Tinh diễn lại trò cũ.
Lý Ngải Thanh trầm mặc, sắc mặt trở nên xanh mét.
Diêu Tinh Tinh thực vừa lòng phản ứng của bà, vì thế lại nở nụ cười :" Chị Ngải Thanh, ngươi hảo hảo mà ngẫm lại, chỉ cần ngươi đem 30% cổ phần công ty cho ta, từ nay về sau ta sẽ không nhắc lại chuyện này ".

168.

Lý Ngải Thanh không còn như đứa ngốc của năm năm trước, Diêu Tinh Tinh nói gì, bà sẽ tin cái gì. Năm năm trước, bà ta nói chỉ cần mình và Mộ Hữu Thành ly hôn thì bà ta sẽ không đem chuyện này công khai ra ngoài, hiện tại lại diễn lại trò cũ, bà sẽ không tin tưởng nữa.
Hơn nữa, Lý Ngải Thanh mỉm cười mà đối mặt với Diêu Tinh Tinh, bà nói :" Ngươi muốn nói thì nói đi, ta sẽ không sợ ". Nếu là năm năm trước bà sẽ sợ nhưng năm năm sau thì bà có đầy đủ thời gian lý giải cho con trai mình, có lẽ không đủ toàn diện nhưng bà tin tưởng con trai mình sẽ có khả năng chống lại lời ra tiếng vào. Từ năm năm trước nó mang mình đi khỏi nơi này, con trai của bà ở nơi bà không thấy thì tốc độ trưởng thành ngày càng nhanh.
" Ngươi ". Diêu Tinh Tinh không nghĩ tới năm năm không thấy, Lý Ngải Thanh có thể có gan như vậy. Nhưng chuyện này có thể nói ra sao ? Diêu Tinh Tinh chỉ là uy hiếp mà thôi, nếu chuyện này thật sự bị Mộ Hữu Thành biết thì Diêu Tinh Tinh so với ai đều rõ ràng hơn, lấy tính cách của Mộ Hữu Thành thì chỉ có thể tự trách mà thôi, do đó sẽ đồng tình với Lý Ngải Thanh mà lơ là với chính bà.
Cho nên... ánh mắt Diêu Tinh Tinh có chút lóe lên, bà giữ chặt tay Lý Ngải Thanh :" Chị Ngải Thanh, van cầu ngươi, van cầu ngươi buông tha cho gia đình của ta..." Nói xong Diêu Tinh Tinh đột nhiên quỳ xuống, " Ta cầu ngươi không cần lên tòa với Hữu Thành, Mộ thị niêm yết không dễ dàng, đó là tâm huyết của Hữu Thành ".
" Ngươi làm gì, ngươi mau đứng lên, ngươi làm gì ?" Lý Ngải Thanh nhìn bốn phía, tuy rằng người qua đường rất ít nhưng mọi người đều dừng lại cước bộ nhìn bọn họ, Lý Ngải Thanh có chút xấu hổ, " Ngươi làm gì ? Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì, ngươi mau đứng lên ".
Chính là, khí lực của Diêu Tinh Tinh lớn hơn bà rất nhiều nên Lý Ngải Thanh căn bản không kéo nổi bà. Lôi kéo như vậy lại kéo không ít người tới, còn tưởng rằng hai người đang làm gì đó, quần áo của hai người không tồi, hơn nữa Diêu Tinh Tinh còn mang bụng lớn mà quỳ trên mặt đất, đồng thời còn đang khóc, thấy thế nào cũng là bộ dáng khổ sở đáng thương, cho nên người qua đường bắt đầu chỉ trỏ.
" Ngươi không biết xấu hổ, còn ta không muốn mất mặt đâu ". Lý Ngải Thanh mặc kệ bà ta, bà thật sự không rõ sao nữ nhân này lại có thể lật ngược phải trái như vậy. Cho nên bà bỏ mặc Diêu Tinh Tinh.
Nhưng Diêu Tinh Tinh sao lại có thể buông tha cho bà, bà ta lập tức đứng dậy đuổi theo, kết quả một màn lôi kéo này làm Diêu Tinh Tinh ngã nhào xuống đất.
Lý Ngải Thanh nghĩ đến nữ nhân này rất phiền toái nên bỏ đi.
" Người này đang mang thai sao ?"
" Té trên mặt đất như vậy không có chuyện gì chứ ?"
" Bụng... bụng đau quá ".
Diêu Tinh Tinh ôm bụng, sắc mặt dần tái nhợt.
Biệt thự.
Mộ Tiêu Vân tựa vào cửa biệt thự, kỳ thật cậu rất muốn đi theo, từ nét mặt của Lý Ngải Thanh có cảm giác được bà đang giấu cậu điều gì đó, nhưng cậu càng muốn biết thì mẹ lại càng không hy vọng cậu biết. Cho nên hiện tại cậu rất phiền muộn.
" Ngươi phải tin tưởng mẹ ngươi, bà không yếu ớt như trong tưởng tượng, hơn nữa mọi người mẹ đều vì con mình mà kiên cường hơn ". Commis vỗ bả vai Mộ Tiêu Vân.
A... Mộ Tiêu Vân cười khẽ vài tiếng :" Nếu có thể, con không cần bà kiên cường, con chỉ muốn bà hảo hảo mà ở nước ngoài sống tốt ".
" Không phải như thế đâu Tiêu Vân, ngươi cảm thấy ngươi vì bà ấy mà suy nghĩ tất cả mọi việc, nhưng lo lắng cho nhi tử là thiên tính của người làm mẹ". Hơn nữa có một số việc yêu cầu bà ấy phải tự mình đối mặt . " Chỉ cần bà kiên cường thì bà sẽ có thể làm theo ý nguyện của mình, như vậy bà mới thật sự vui vẻ. Mà Mộ Hữu Thành cùng người Mộ gia chính là vết đau trong lòng bà ấy, nếu như không loại bỏ thì dù ở nước ngoài sống tốt nhưng khi đêm khuya tỉnh dậy cũng sẽ nhớ tới ". Cho nên Commis mới đồng ý trở về lần này.
" Đạo lý của người so với ta vĩnh viễn nhiều hơn ". Mộ Tiêu Vân nhìn thấy thân ảnh của Lý Ngải Thanh đi tới từ xa, cậu liền chạy tới :" Mẹ, nữ nhân kia nói gì với mẹ ?"
Thấy sắc mặt Lý Ngải Thanh không tốt, Mộ Tiêu Vân theo bản năng mà nghĩ Diêu Tinh Tinh đã nói gì đó với bà, ánh mắt cậu lóe lên một tia lửa giận.
" Không có gì ". Lý Ngải Thanh nắm chặt tay Mộ Tiêu Vân, " Không có việc gì, chúng ta đi thu thập hành lý ". Vỗ vỗ tay nhi tử, Lý Ngải Thanh đi vào biệt thự, kỳ thật trong lòng bà có chút bất an, bà cảm thấy chính mình có chút quá phận, cho dù Diêu Tinh Tinh có làm loạn đến đâu thì cũng không nên mặc kệ bà, nếu vạn nhất có việc gì... Lý Ngải Thanh lắc đầu, không muốn nghĩ những việc loạn thất bát tao đó nữa.

Mộ Tiêu Vân nhìn bóng dáng Lý Ngải Thanh mà nhíu nhíu mày.
Đến khi Mộ Hữu Thành nhận được điện thoại thì Diêu Tinh Tinh đã được đưa đến bệnh viện :" Cái gì, bà ở bệnh viện, tôi lập tức tới ".
Chính là thời điểm ông đến bệnh viện thì Diêu Tinh Tinh đã ở phòng cấp cứu.
Phẫu thuật mất hai giờ, chờ Diêu Tinh Tinh từ trong phòng đẩy ra thì sắc mặt tái nhợt làm Mộ Hữu Thành có dự cảm không tốt. " Tinh Tinh, ngươi làm sao vậy ?"
Diêu Tinh Tinh đỏ mắt, nước mắt không tiếng động mà rơi xuống, sau đó bà không nói gì mà hướng mắt sang chỗ khác.
" Bác sĩ Trương, lão bà của ta thế nào ? Đây là tình huống gì ?" Thấy Diêu Tinh Tinh không nói, Mộ Hữu Thành liền hỏi bác sĩ. Vị bác sĩ Trương này là trưởng khoa sản phụ trách Diêu Tinh Tinh, về mặt uy tín rất tốt.
" Mộ tiên sinh, bà Mộ mới vừa sinh non, thân thể còn rất suy yếu, ông hãy hảo hảo mà chiếu cố bà ấy ". Bác sĩ Trương tỏ vẻ tiếc nuối.
" Sinh non? Đây là tình huống gì, vì cái gì mà ta không biết liền đem hài tử bỏ đi ? Phá thai không phải cần cha kí tên sao ? Vì cái gì không đợi ta kí tên ..." Mộ Hữu Thành trong nháy mắt trợn tròn mắt, đây là tình huống gì, hài tử....Không còn ?
" Mộ tiên sinh mong ngươi bình tĩnh. Thời điểm bà Mộ được đưa tới nơi này thì tình huống đã nghiêm trọng, hơn nữa lúc ấy thần trí của bà ấy còn rất rõ ràng, bà ấy tại thời điểm thần trí thanh tỉnh mà kí tên đồng ý phẫu thuật, còn có một việc vừa rồi bà ấy nói ta không cần nói cho ngươi biết, nhưng là một người bác sĩ ta cảm thấy mình có trách nhiệm nói cho ngươi. Bà Mộ về sau... có khả năng không thể sinh con được nữa ". Đối với một nữ nhân mà nói thì đây là một việc thực tàn nhẫn.
Cho dù Diêu Tinh Tinh đã có một hài tử, chính là Mộ Hữu Thành cũng không ngại nhiều, việc không muốn sinh con và không thể sinh con là hai sự việc khác nhau, cho nên cả người Mộ Hữu Thành đều sửng sốt. Buổi sáng còn tốt, như thế nào đến buổi chiều Tính Tình lại xảy ra việc, bất quá ông cũng nhanh chóng hồi thần lại, lập tức an ủi Diêu Tinh Tinh :" Tính Tình, không sao, chúng ta có Tiêu Lâm là đủ rồi, ngươi không cần quá khổ sở ".Diêu Tinh Tinh không nói lời nào, bà nhắm mắt lại.
" Mộ tiên sinh, bà Mộ còn chưa làm thủ tục nhập viện, ta làm chủ đem bà nào phòng bệnh đơn, thủ tục vẫn còn chờ ngươi làm ". Bác sĩ Trương nhắc nhở.
" Cám ơn ngươi, ta lập tức đi làm ".
Đợi Mộ Hữu Thành làm xong thủ tục trở về thì trùng hợp nghe được cuộc nói chuyện truyền ra từ phòng bệnh :" Mộ thái thái rất coi trọng đứa bé này, hiện tại không còn ta biết ngươi rất thương tâm. Nhưng mà Mộ thái thái có thể nói cho ta biết đứa bé này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Là một bác sĩ, ta rất rõ ràng tình huống của cơ thể bà , một hài tử khỏe mạnh như vậy sao lại sinh non?"
" Cám ơn bác sĩ Trương quan tâm, hài tử... Chính là thời điểm ta đi tản bộ không cẩn thận té ngã, cho nên ..." Diêu Tinh Tinh ấp úng nói.
" Mộ thái thái, ngươi là dựng phụ, một dựng phụ như ngươi sẽ tản bộ chỗ nào? Chạy đến phụ cận B đại xa xôi để tản bộ sao ? Người đưa ngươi tới bệnh viện nói ngươi là được đưa tới từ phụ cận đại học B". Bác sĩ Trương nói tiếp " Làm một người mẹ ngươi rất tùy hứng. Hài tử ngươi trước đó vẫn luôn không ổn định, ta biết ngươi có tâm sự, gần đây thật vất vả thai nhi mới ổ định lại được, hiện tại phát sinh loại chuyện này... Ngươi...".
Diêu Tinh Tinh đứng lên, bàn tay trong chăn nắm chặt lại, bà biết mình rất có lỗi với hài tử này, làm một người mẹ, bà cũng rất yêu thích đứa bé này, nhưng mà tình huống trước mắt mà không có biện pháp lựa chọn. Bà sẽ để cho gia đình mà bà vất vả mới được như ngày hôm nay bị phá hoại, càng không thể thành toàn cho Lý Ngải Thanh.
Cái người phụ nữ nông thôn kia lấy gì cùng bà so sánh.
9 năm, bà tiêu phí 9 năm trên người Mộ Hữu Thành, kết quả lại đổi lấy một câu hối hận, bệnh trong lòng bà có ai hiểu được ?
Mộ Hữu Thành đừng trách bà. Nếu ông đã hối hận như vậy hài tử này sinh ra được hạnh phúc được sao ? Diêu Tinh Tinh tự hỏi, bà không có tâm tư đi chiếu cố hài tử này. Chỉ là có một Mộ Tiêu Lâm cũng đủ làm bà đau đầu. Lại là một hài tử sinh ra không hạnh phúc đều sẽ nhớ tới sự vô tình của Mộ Hữu Thành.
Hài tử, đừng trách mẹ nhẫn tâm.
" Mộ thái thái, ta biết một ít sự tình của Mộ gia các ngươi, gần đây có không ít tin tức về Mộ gia, ngươi đi đến phụ cận B đại là chuyện gì xảy ra, có quan hệ với con trưởng Mộ gia sao ?" Bác sĩ Trương hỏi.
Cái gì ? Ở B đại đã có chuyện gì xảy ra ? chẳng lẽ có liên quan đến Tiêu Vân?Mộ Hữu Thành không thể tin được

169.

Xe chạy như bay trên đường, trong đầu Mộ Hữu Thành hiện giờ đều là những lời nói trong bệnh viện của Diêu Tinh Tinh.
Bà nói là bởi vì Tiêu Lâm có thành kiến với bà cho nên bà mới mong Tiêu Vân tha thứ, lại muốn cậu khuyên nhủ Tiêu Lâm. Lại không nghĩ rằng hài tử liền...
Trong đầu Mộ Hữu Thành rất lộn xộn, ông không cho rằng Tiêu Vân là người như thế , nhưng sự thật lại đặt ngay trước mắt.
Mộ Hữu Thành thậm chí đã nghĩ đến việc Diêu Tinh Tinh dùng hài tử để châm ngòi, hơn nữa thái độ trước kia của Mộ Tiêu Vân, ở trong lòng ông, hài tử phản nghịch có thể làm ra chuyện như vậy.
Đing đing đing...
Mộ Tiêu Vân đang lái xe, Hạ Minh Hòa ngồi bên cạnh, bọn họ mới vừa tiễn Lý Ngải Thanh cùng Commis.
" Giúp em tiếp điện thoại ". Tuy rằng tâm tình vẫn không quá tốt nhưng tốt xấu gì thì Lý Ngải Thanh cùng Commis đã đi rồi cho nên Mộ Tiêu Vân cũng nhẹ nhàng thở ra. Bất quá, cậu vẫn có chút lo lắng, không biết nữ nhân kia đã cùng mẹ nói gì, nếu không sao lúc trở về sắc mặt mẹ lại kém như vậy.
Hạ Minh Hòa cầm lấy điện thoại nhìn, do dự không bắt máy :" Là điện thoại của Mộ Hữu Thành ?"
Mộ Hữu Thành buổi sáng tới tìm, Diêu Tinh Tinh buổi trưa liền tới, hiện tại Mộ Hữu Thành lại gọi điện thoại cho cậu, ai cũng biết nhất định là có chuyện, cho nên Hạ Minh Hòa nói cho Mộ Tiêu Vân.
Mộ Tiêu Vân tiếp điện thoại, đồng thời xuống xe cùng Hạ Minh Hòa trao đổi vị trí. Chính là cậu tựa vào cửa xe tiếp điện thoại :" Alo, có việc gì sao ?"

Mộ Hữu Thành nghĩ Mộ Tiêu Vân bắt máy lâu như vậy là do chột dạ, hơn nữa ở ngoài cửa phòng nghe được những lời đó nên trong lòng ông đã phán tội cho Mộ Tiêu Vân." Ba tìm ngươi có chút việc, buổi chiều gặp nhau ở phụ cận trường ". Thanh âm Mộ Hữu Thành ôn hòa mà nói thẳng.Cho dù Mộ Hữu Thành không tìm Mộ Tiêu Vân thì Mộ Tiêu Vân cũng muốn tìm ông để hỏi cho rõ ràng hôm nay ông đã cùng Lý Ngải Thanh nói gì, cho nên lúc Mộ Hữu Thành muốn gặp mặt thì cậu không nói hai lời mà đáp ứng.Hạ Minh Hòa trực tiếp lái xe đưa Mộ Tiêu Vân đến cổng đại học B:" Anh ở bên kia chờ em ?", " Không cần, anh về trước đi, em buổi chiều còn có chút việc "." Cũng được, vậy anh để xe bên kia, xong việc cứ trực tiếp lái xe về ". Hạ Minh Hòa rút chìa khóa xuống xe, sau đó ném chìa khóa cho Mộ Tiêu Vân." Ok ".Mộ Tiêu Vân tiếp được chìa khóa xe đi vào nơi hẹn với Mộ Hữu Thành.

Trừ bỏ khu lâm viên đại học rộng lớn bên ngoài thì phong cảnh ở đây cũng đặc biệt đẹp và hữu tình.Mộ Tiêu Vân nhớ rõ Mộ Hữu Thành đã cai thuốc nhưng khi cậu bước đến bên người ông lại ngửi được mùi thuốc rất nặng. Cậu không tự chủ được mà nhíu mày, mở miệng trước :" Có việc gì sao ?", Thanh âm bình thản, trên mặt cũng là nét thản nhiên, Mộ Hữu Thành tỉ mỉ quan sát nhi tử. Ông cảm thấy nhi tử mỗi tiếng nói hay cử động có chỗ nào giống với thiếu niên 18 tuổi, từ lời nói đến việc làm của cậu đều thận trọng. Đem tàn thuốc ném xuống, Mộ Hữu Thành hỏi :" Hôm nay Tinh Tinh có đến tìm ngươi ?"Mộ Tiêu Vân cảm thấy Diêu Tinh Tinh tìm Lý Ngải Thanh hay tìm cậu đều như nhau cho nên cậu gật đầu :" Có tìm "." Các ngươi đã xảy ra tranh chấp ?" Mộ Hữu Thành hỏi tiếp."..."

" Tiêu Vân ". Mộ Hữu Thành đột nhiên tăng thêm thanh âm, " Ta biết chúng ta không tốt, ngươi vì ta và mẹ ngươi mà hận Tinh Tinh ta đều có thể lý giải , ngươi có cáu gắt, ngươi có thể tùy hứng, làm một người ba ta không dạy ngươi, không mang ngươi bên người là ta mất tư cách làm ba cho nên ta không trách ngươi. Hai ngươi tranh chấp không tránh khỏi té ngã, nhưng Tinh Tinh đang mang thai, dù bà ấy không cẩn thận té ngã ngươi cũng nên đỡ bà ấy đưa đến bệnh viện ". Mộ Hữu Thành trách cứ." Ta không rõ ba nói cái gì, ba cho là ta đem bà ấy đẩy ngã ?" Mộ Tiêu Vân hừ lạnh. Bất quá trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lý Ngải Thanh sắc mặt tái nhợt. Chẳng lẽ mẹ cùng Diêu Tinh Tinh cãi nhau ? Diêu Tinh Tinh ngã sấp xuống? Cho dù là tình huống này Mộ Tiêu Vân vẫn theo bản năng mà cho rằng là Diêu Tinh Tinh ngã sấp xuống mà không phải là Lý Ngải Thanh đẩy ngã, làm một đứa con trai, cậu đủ hiểu người mẹ này, bà rất thiện lương.
Nhưng Mộ Hữu Thành thì sao, cho dù mỗi ngày không ở cùng một chỗ nhưng cũng đã từng cùng chung hoạn nạn, đều không thể chứng minh đức hạnh của người vợ trước sao ?
" Ta nói, tranh chấp dẫn đến lôi kéo là bình thường, nhưng mà Tiêu Vân, hài tử là vô tội, cho dù là người qua đường té lăn trên mặt đất ngươi cũng sẽ đỡ một chút, nhưng trong bụng Tinh Tinh chính là đứa em cùng cha khác mẹ với ngươi ". Mộ Hữu Thành nhắm mắt lại.
Mộ Tiêu Vân híp mắt nhìn Mộ Hữu Thành, lòng lạnh lẽo như bị một tầng băng đè nặng.
Em cùng cha khác mẹ, chẳng lẽ ông ấy quên rồi sao? Em cùng cha khác mẹ chính là chứng cứ chứng minh người nam nhân này phản bội mẹ.
Hiện tại còn muốn đến chỉ trích cậu thấy chết không cứu sao ?
Không nói đến chuyện này, cho dù là thực sự thì Mộ Tiêu Vân phát thệ, cậu cũng không có tâm địa thiện lương. Cho nên đối mặt với chỉ trích của Mộ Hữu Thành, Mộ Tiêu Vân chỉ lạnh lùng nở nụ cười, lộ vẻ tàn nhẫn :" Năm năm trước ta đã nói qua, ba có thể có rất nhiều lão bà cũng có thể có nhiều hài tử nhưng ta chỉ có một người mẹ ". Mộ Tiêu Vân nói xong câu này liền xoay người rời đi.
" Mộ Tiêu Vân ". Mộ Hữu Thành phát hỏa, đứa nhỏ này nói chuyện ngày càng quá phận.
Mộ Tiêu Vân dừng lại, cậu nhìn Mộ Hữu Thành, đột nhiên cười:" Anh em của ta chỉ có thể là con của mẹ ".
Nụ cười lãnh khốc, rõ ràng đẹp trai như vậy nhưng lại lạnh đến tận xương tủy.
Ánh mắt sắc bén như vậy làm sao có thể xuất hiện trên người thiếu niên 18 tuổi. Mộ Hữu Thành nhịn không được hoàn hồn, ông nghĩ mình đã nhìn lầm.
Mộ Tiêu Vân lái xe trở về, nếu như nói trước khi gặp cậu muốn hỏi Mộ Hữu Thành gặp Lý Ngải Thanh nói chuyện gì, như vậy thì sau khi cậu rời đi, thì với cậu mà nói bọn họ nói chuyện gì không còn quan trọng.
Mộ Tiêu Vân cảm thấy thực buồn cười. Cười chính mình bị một phần di chúc cảm hóa, cười chính mình còn lưu lại một phần nhân tình với Mộ Hữu Thành. Phần thân tình này thật buồn cười. Một người cha không tin mình, thì có ích lợi gì ? Chính là, hài tử Diêu Tinh Tinh mất làm cho cậu thật bất ngờ.
Mộ Tiêu Vân nghĩ nghĩ lại gọi cho Lý Ngải Thanh.
Bất quá, cậu vừa mới cầm điện thoại thì phát hiện lúc nảy điện thoại bỏ quên trên xe, trong đó có cuộc gọi của Lý Ngải Thanh.
Mộ Tiêu Vân lập tức gọi qua :" Mẹ, người gọi con sao ?"
" Ừm ". Bên kia Lý Ngải Thanh trầm mặc.
" Mẹ, người không phải có chuyện muốn nói với con sao? Hiện tại con chỉ có một mình, nói chuyện rất tiện ".
" Tiêu Vân, hôm nay... Hôm nay mẹ cùng nữ nhân kia có chút tranh chấp, kết quả bà ta không cẩn thận mà té trên đất, mẹ lúc đó bỏ đi, hiện tại có chút lo lắng, con giúp mẹ đi xem chút tình huống của bà ta, được không ?" Chung quy Lý Ngải Thanh cũng mềm lòng.
" Không thành vấn đề, con xem rồi gọi cho mẹ ". Mộ Tiêu Vân đáp ứng, bất quá lại hỏi tiếp, " Diêu Tinh Tinh nói gì với mẹ ?" Vì sao lại trạnh chấp ?
Lý Ngải Thanh không nói gì, bà không muốn nói cho Mộ Tiêu Vân, bởi bà biết điều này chỉ làm gia tăng mâu thuẫn của hai cha con. Lý Ngải Thanh cảm thấy dù quan hệ của bà cùng Mộ Hữu Thành không thoải mái cũng đều là việc của bọn họ không liên quan đến nhi tử, mà Mộ Tiêu Vân làm con nếu có chỗ nào không tốt sẽ bị người ngoài nói ra nói vào.
Đây là điều mà Lý Ngải Thanh không muốn nhìn thấy nhất.
Chính là lời nói hôm nay của Diêu Tinh Tinh làm Lý Ngải Thanh có ý tưởng. Diêu Tinh Tinh đã uy hiếp bà, hơn nữa không chỉ có một lần, như vậy sẽ còn có lần thứ hai, thứ ba, cho nên Lý Ngải Thanh cảm thấy nên nhắc nhở nhi tử một chút, hơn nữa Lý Ngải Thanh tin tưởng , một hài tử mới 13 tuổi có thể đem bà ra nước ngoài, hiện tại đã 18 tuổi càng làm cho bà tín nhiệm.
"Tiêu Vân, con trước tiên đáp ứng me, sau khi nghe xong không được tức giận, được không ?"
Mộ Tiêu Vân cười khẽ một tiếng :" Mẹ, so với năm đó người cảm thấy còn có thể có chuyện gì làm con tức giận sao? Mẹ yên tâm, con không còn là hài tử hành động theo cảm tính ".
" Mẹ biết con luôn hiểu chuyện cho nên cũng không hỏi đến chuyện của mẹ. Năm năm trước khi mẹ bị tinh thần phân liệt mẹ đã đi tìm Diêu Tinh Tinh ". Lý Ngải Thanh nói tới chỗ này liền tạm dừng một chút, tựa hồ muốn sắp xếp lại câu nói.
" Ừm, sau đó thì sao ?"

170.

Sau đó ?
Thời điểm Mộ Tiêu Vân nói ra lời này, Lý Ngải Thanh kỳ thật có chút khẩn trương.
Nếu là năm năm trước, Lý Ngải Thanh khẳng định sẽ không nói ra, bà không muốn chuyện này bị Mộ Tiêu Vân biết, không muốn chính mình trở thành vết nhơ của cậu. Nhưng hiện tại bà nguyện ý nói, bởi Mộ Tiêu Vân đã lớn, đã có thể lý giải chuyện này.
" Sau đó..." Lý Ngải Thanh hồi tưởng lại tình huống lúc đó, sau đó tường tận tỉ mỉ mà kể lại cho Mộ Tiêu Vân. " Thời điểm ta cầu bà ấy, thuốc ta mang trên người không cẩn thận mà rơi xuống đất, sau đó bà ấy biết ta mang bệnh liền uy hiếp ta, nếu không cùng ba con ly hôn thì bà ta sẽ đến trường học của con tuyên truyền chuyện này, lúc đó ai cũng sẽ biết Mộ Tiêu Vân có một người mẹ mắc bệnh thần kinh ".
" Bà ta dám ". Mộ Tiêu Vân lạnh lùng phun ra hai chữ.
Loại uy hiếp này cũng chỉ có thể đối phó với mẹ của cậu.
Nếu tin tức Lý Ngải Thanh bị bệnh tâm thần truyền ra thì ngoài đứa con trai này thì người ảnh hưởng đầu tiên chính là Mộ Hữu Thành, khi đó danh dự của Mộ thị sẽ dao động, Diêu Tinh Tinh trăm phương ngàn kế muốn gả cho Mộ Hữu Thành thì như thế nào sẽ hại Mộ Hữu Thành.
Nhưng việc này cũng đủ làm cho Mộ Tiêu Vân tức giận, " Như vậy bà ta diễn lại trò cũ sao ?" Mộ Tiêu Vân có chút bội phục mình, bội phục mình có thể bình tĩnh như vậy.

" Đúng vậy ". Lý Ngải Thanh không nghe ra trong lời nói bình tĩnh của nhi tử có chút dao động cho nên bà có chút yên tâm, nhưng bà không biết Mộ Tiêu Vân càng bình tĩnh lại càng tức giận.Đứa con trai này Lý Ngải Thanh vẫn không biết. Hoặc là nói tư duy của bà đơn giản có thể đem chuyện này nói ra, đã là đầy đủ sáng suốt."Hiện tại bà ta uy hiếp mẹ làm gì ?" Cậu tựa vào bên cạnh thân cây, thân cây ma xát trên áo bành tô trân quý có chút ô uế. Mộ Tiêu Vân không chút nào để ý mà cười, mà chính là khóe miệng cười nhợt nhạt này làm cho người ta cảm thấy quá mức tà mị." Bà ta muốn 30% cổ phần trong tay ta ".Hừ...Xe băng băng trên đường mà gào thét chạy qua, tốc độ làm người trên đường không khỏi lo lắng, thậm chí mắng vài câu. Lo lắng với tốc độ này sẽ xảy ra tai nạn xe cộ, mắng người này thật càn rỡ. Nhưng người bên trong xe căn bản không quan tâm, cũng không nghe thấy. Cậu chỉ cứ chạy trên đường một vòng lại một vòng phát tiết lửa giận.

Cuối cùng, nếu không có tiếng chuông điện thoại vang lên thì cậu vẫn còn chạy với tốc độ điên cuồng đó trên đường." Anh ?" Giai điệu này là do Hạ Minh Hòa nhàm chán mà cài đặt riêng trên điện thoại của Mộ Tiêu Vân. Mộ Tiêu Vân thừa nhận người này chính là người duy nhất để cậu lấy lại bình tĩnh." Không vui sao ?" Hạ Minh Hòa tựa vào ban công mà nhìn ra cổng tiểu khu :" Phát tiết đủ sẽ trở lại sao "." Anh biết sao ?" Mộ Tiêu Vân đem xe dừng lại nở nụ cười." Không phải". Hạ Minh Hòa lạnh lùng ngắt lời cậu, " Bởi vì điện thoại di động của anh đã thu được ít nhất mười lăm tin nhắn, mỗi một cái đều là quá tốc độ hoặc là vượt đèn đỏ...", " Anh ". Mộ Tiêu Vân ngắt lời y, sau đó mở cửa xe, " Anh phải cảm tạ di động công nghệ cao này, cảnh sát sẽ tìm đến anh "." Cho nên ?" Hạ Minh Hòa nhíu mày, có loại dự cảm không tốt." Anh tới cục cảnh sát rước em đi ". Mộ Tiêu Vân tắt di động, đối với người cảnh sát đang cúi đầu chào, bất đắc dĩ mà nở nụ cười. Qua đồn cảnh sát bất quá chỉ là đi một chuyến mà thôi. Mộ Tiêu Vân còn không có chờ đến cục cảnh sát lấy khẩu cung thì Viên Hạo đã mặc tây trang phẳng phiu chạy tới.

" Viên tiên sinh ". Toàn bộ B thị không ai là không nhượng bộ với người Hạ gia. Thời điểm Viên Hạo tới, Trần cục đã sớm gọi điện thoại thông báo một tiếng, chính là sự tích vinh quang của Mộ Tiêu Vân cũng rơi vào tai Trần Cảnh Văn, tiểu tử này chính là đang ngồi ôm gối ngồi ở sô pha trong nhà Từ Nham cuồng tiếu không ngừng." Có tiền đồ, vi phạm 15 quy định của pháp luật, ngươi nói là phải phạt như thế nào ?" Trần Cảnh Văn hỏi Từ Nham, rất có ý tứ nói về đề tài này. Từ Nham liếc mắt nhìn hắn, quăng cho hắn một ánh mắt nhàm chán." Ngươi này là có ý gì ?" Trần đại công tử không vui lòng." Nhiều nhất chỉ phạt tiền mà thôi ". Từ Nham cân nhắc, Trần đại công tử biết trên internet gần đây có lưu hành một câu chính là có chút ngạo kiều. Là chính mình chiều hắn đến ngạo kiều?
Ngạo kiều. Khóe miệng Từ Nham gợi lên ý cười, thật là không tồi. Trần đại công tử nhìn, tâm sinh ra vài phần lãnh ý, ý cười này nhìn thật quỷ dị.
Đúng vậy, cụ thể mà nói, hai người bọn họ ở cùng một chỗ là xem như ý tứ kết giao.
Ax xì... Mộ Tiêu Vân đánh một cái hắc xì, đi ra cảnh cục gió có chút lạnh thổi tới có chút lãnh.
Hạ Minh Hòa đợi ở bên ngoài, thấy cậu đi ra thì y liền đi tới, sau đó cởi áo bành tô mặc vào cho thiếu niên, không nói nhiều một câu mà trực tiếp dắt tay cậu đi vào bên trong xe. Có không ít cảnh sát thấy được, mặc kệ có lén lút thảo luận hay không thì đề tài người Hạ gia không phải ai cũng có tư cách nghị luận.
" Heo ".Đi vào bên trong xe, Hạ thiếu gia rốt cuộc nói từ đầu tiên.
" Ta sai...Ax xì". Mộ Tiêu Vân lại đánh một cái hắc xì. Sau đó trong lỗ mũi hoa lệ mà chảy ra hai dòng nước. Tiếp đó Mộ thiếu gia ngốc.
" Nhanh như vậy liền nhận sai sao ?" Hạ thiếu gia rút ra khăn tay giúp cậu lau mũi, sau đó ném vào thùng rác. Kỳ thật, Hạ thiếu gia chuẩn bị rất nhiều lời giáo huấn, chính là Mộ thiếu gia thông minh trước khi y nổi bão thì nhanh chóng ngăn lại.
" Đương nhiên, nhận sai là một thái độ tốt đẹp ".Mộ Tiêu Vân lập tức nói.
" So với heo còn ngốc hơn ". Bên trong xe, Hạ Minh Hòa vươn tay ôm lấy cậu, lực đạo rất nặng đủ thấy vừa rồi y đã nghĩ gì. Sau đó, tiếng nói trầm thấp của Hạ Minh Hòa vang lên :" Em không biết trái tim anh vì lo lắng mà không đập nữa sao ?"
Vi phạm, cậu có thể chịu 15 điều vi phạm, trái tim cường hãn của y không thể so sánh với người thường.
" Không bao giờ ". Vừa rồi thấy khuôn mặt của người này trầm xuống cậu liền có chút hối hận. Diêu Tinh Tinh có thể làm cho cậu tức giận, nhưng lại làm người này lo lắng căn bản là không đúng.
" Nếu có lần sau anh sẽ phế đi em ". Hạ Minh Hòa lạnh lùng cảnh cáo.
" Anh muốn phế thế nào ?" Mộ Tiêu Vân không sợ chết, lại mang theo điểm tò mò mà khiêu khích.
" Ở trên giường đem em làm chết ". Hạ thiếu gia nói lời hạ lưu, chẳng quan tâm đến trường hợp.
Mộ Tiêu Vân nheo lại ánh mắt, ánh mắt này trực tiếp câu dẫn y.
Tiếp, hàm dưới bị nắm chặt, Hạ thiếu gia hôn lên, sau đó Hạ thiếu gia nói :" Trên xe cũng có thể ".
Chính là một nụ hôn sâu đã đem Mộ Tiêu Vân từ trong ra ngoài tẩy một lần, Hạ thiếu gia còn chưa mất lý trí đến nỗi làm tình trước cổng cục cảnh sát.
Đêm mùa đông tuy rằng thực lãnh, nhưng có điều hòa, tại trong bồn tắm lớn có nước ấm thật thoải mái hơn nhiều.
Giờ phút này Mộ Tiêu Vân liền nằm trong bồn tắm lớn mà gọi điện thoại :" Kế hoạch tiếp tục ". Chỉ có bốn chữ, nhưng khuất mắc giữa hai cha con rốt cuộc không giải được.
Mà cùng lúc đó, Mộ Hữu Thành cũng liên hệ luật sư, về quyền thừa kế của Mộ Tiêu Vân ông muốn thay đổi một chút. Mâu thuẫn giữa hai cha con vì một người phụ nữ mà bắt đầu.
Đến cuối cùng, Mộ Hữu Thành mất đi Mộ thị cũng mất đi nhi tử.
Đến cuối cùng, Mộ Tiêu Vân không gọi ông một tiếng ba ba, tựa như cậu nói, cậu chỉ có một người mẹ, mà ba có thể có rất nhiều nhi tử, một tiếng ba này cũng có rất nhiều người gọi.
Tắm rửa xong, Mộ Tiêu Vân liền lấy ra một cái khăn tắm vây bên hông rồi bước ra ngoài, bởi vì gội đầu, tóc còn không lau khô, lúc này nước một giọt, một giọt rơi xuống vai cậu. Trong phòng không thấy bóng dáng của Hạ thiếu gia, cho nên Mộ Tiêu Vân trực tiếp đẩy cửa ra đi tới thư phòng.
Đông đông đông, cậu gõ cửa phòng vài tiếng xem như lời nhắc nhở của Mộ Tiêu Vân, sau đó cậu đẩy cửa thư phòng ra, vói vào một cái đầu :" Anh, em vừa rồi cho anh thời gian xử lý công việc ".
Hạ thiếu gia vừa nhìn thấy đầu cậu, lại lập tức nhíu mày :" Anh không có làm chuyện xấu, có chỗ nào cần xử lý sao ?"
" Vậy hiện tại làm chuyện xấu đi ". Mộ Tiêu Vân sung sướng, đi vào thư phòng đóng cửa lại.
" Trước đem đầu lau khô ". Lấy cái khăn mặt trên tay cậu... Chính là, " Anh ". Thắt lưng bị Mộ Tiêu Vân ôm lấy, bởi vì y mới vừa tắm xong, mà bộ áo ngủ đơn bạc đã muốn bị Mộ Tiêu Vân cởi ra. Nhất thời điểm rắn chắc lộ ra ngoài, Tiêu Vân cúi đầu ghé vào lồng ngực của y mà ngậm vào quả hồng nhạt.
Bụng dưới lập tức thiêu đốt mà đứng lên.
Mộ Tiêu Vân từ trong ngực Hạ Minh Hòa ngẩng đầu lên, trên môi còn chút nước bọt, cậu cười xinh đẹp :" Anh, anh thực nhanh ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top