Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

81-85

81.

Diêu Tinh Tinh xuống giường, khoác thêm áo mỏng rồi đi mở cửa sổ ra, để gió lạnh ban đêm lùa vào.

Trong lòng Mộ Hữu Thành có chút phiền muộn – chuyện của Mộ Tiêu Vân hôm nay làm ông rất giận, nhưng ông không giận Mộ Tiêu Vân, mà lại tự trách mình đã bất cẩn, cũng trách Diêu Tinh Tinh cứ khăng khăng phải đi bằng được. Nhưng giờ nghe vợ kể lại ngày xưa thời bà vẫn không có danh phận, ông không thể cáu kỉnh nữa.

“Chuyện qua rồi còn nhắc lại làm gì?” Mộ Hữu Thành cũng xuống giường, đến bên Diêu Tinh Tinh, đóng cửa sổ lại rồi kéo bà lên giường: “Bây giờ yên ổn là tốt rồi, em cứ nghĩ nhiều làm gì, chuyện này cứ chồng chất lên chuyện kia mãi. Hôm nay mẹ tuy nói thế nhưng không có ý gì đâu, mẹ chỉ lo cho Tiêu Vân thôi. Dù sao thì nó cũng bị Ngải Thanh mang theo từ bé, nên anh rất áy náy với nó, cả nhà bên nội cũng vậy.”

“Còn Tiêu Lâm thì sao? Một mình em nuôi nó từ lớn đến bé, sao không thấy nhà anh áy náy với nó? Sao không thấy mẹ anh áy náy với em?” Diêu Tinh Tinh vặn lại.

“Mẹ cũng quý Tiêu Lâm mà, em xem, thường ngày em vội đi làm, mẹ cũng gọi nó qua đó để hai bà cháu cùng ăn bữa cơm. Mẹ anh chỉ là khẩu xà tâm Phật thôi, không có chuyện gì lớn đâu.”

Diêu Tinh Tinh đẩy Mộ Hữu Thành ra: “Tính mẹ anh em còn không biết chắc, nói lời sắc như phi dao ấy, anh cũng thấy còn gì. Hữu Thành, khi em theo anh thì anh vẫn là một thằng dân công, cả người vừa bẩn vừa hôi, lại còn có gia đình nữa chứ. Em có thể mưu tính được cái gì? Mưu tính yêu anh chắc? Em biết anh cảm thấy mình có lỗi với vợ trước, có lỗi với con, nên em tình nguyện chờ anh, chờ đến khi lương tâm anh không còn day dứt nữa.” Nước mắt phụ nữ rất quý giá, nhất là nước mắt của người phụ nữ mà mình thương yêu.

Diêu Tinh Tinh vốn có nhan sắc, mấy năm qua bà lại biết chăm sóc bản thân nên lại càng có khí chất. Mộ Hữu Thành nhìn vợ khóc mà đau lòng, ôm lấy bà an ủi: “Tinh Tinh, là anh có lỗi với em. Anh biết em là tốt nhất mà.”

“Anh không hiểu.” Diêu Tinh Tinh lại đẩy ông ra: “Trước đây em quá ngu ngốc, chỉ biết nghĩ cho anh mà quên mất bản thân. Thậm chí em còn rất ít khi ra vào cùng anh – em chỉ sợ người ngoài lấy đó làm lý do gây bất lợi cho anh, em không muốn người ta hỏi anh sao lại cặp bồ bên ngoài. Nhưng bây giờ, ăn một bữa hôm nay em mới hiểu, thì ra địa vị hai đứa con của anh trong lòng mọi người lại chênh lệch như vậy. Thân em thì thôi, nhưng em chỉ lo cho Tiêu Lâm.”

“Em nói thế là sao?” Mộ Hữu Thành hiểu ý vợ – lăn lộn trong giới thương nhân lâu như vậy, nếu chỉ dựa vào chữ tín mà không có tính toán thì sao có thể phát triển Mộ thị như ngày hôm nay? Lươn lẹo thì vẫn có, chẳng qua ông không để lộ ra ngoài. Hơn nữa ông vẫn nghĩ, người một nhà với nhau phải hòa thuận vui vẻ mới là tốt nhất. Nhưng suy cho cùng thì Mộ Hữu Thành vẫn là người bảo thủ, ông nghĩ, sự nghiệp của ông nên để con ông nối nghiệp mới là đúng. Tuy ông thấy có lỗi với Mộ Tiêu Vân, nhưng về mặt cảm tình, ông đều yêu thương hai con như nhau.

“Không phải em có ý gì mà là anh định sắp xếp hai đứa bọn nó thế nào? Sau này mình già rồi, chuyện kế thừa công ty ra sao, anh đã nghĩ đến chưa?” Diêu Tinh Tinh không nói thẳng ý mình, mà chỉ hỏi lại.

“Con nào cũng là con, anh sẽ không nghiêng về đứa nào. Mọi thứ anh có, anh sẽ chia đều cho hai đứa.”

Nghe Mộ Hữu Thành cam đoan như vậy, Diêu Tinh Tinh tin – đối với người nhà, chồng bà thực sự là một người đàn ông thành thật. Nhưng thành thật với cam đoan là chưa đủ, hôm nay bà cần một con số chính xác: “Nên?”

Khi Mộ Hữu Thành ly hôn với Lý Ngải Thanh, bà biết cổ phần công ty sẽ có biến động, chẳng qua là vợ, bà sẽ không hỏi. Ban đầu Mộ Hữu Thành nắm 70% cổ phần, dù ông có chia cho Lý Ngải Thanh 35% thì bà cũng đồng ý – nhưng bà không biết công bằng của Mộ Hữu Thành nghĩa là thế nào.

“Tinh Tinh, sớm muộn gì anh cũng sẽ nói chuyện này với em. Lúc trước em không hỏi anh cũng không nói, bây giờ tiện thể anh kể hết cho em nhé. Khi ly hôn với Lý Ngải Thanh năm năm trước, anh chia cho cô ấy 30% cổ phần Mộ thị. Trước đây anh không nói, là vì không muốn em phải bận tâm đến mấy chuyện lặt vặt thế này.”

“Em hiểu rồi.” Tuy Diêu Tinh Tinh hám lợi nhưng cũng hiểu lý lẽ, 30% này là thứ bà có thể chấp nhận được. Thế thì..

“Trong tay anh còn 40% cổ phần công ty. Tiêu Vân và Tiêu Lâm đều là con trai anh, chờ đến khi chúng nó có thể tiếp quản công ty, anh sẽ về hưu. Anh không phải là kiểu người lãng mạn, cả đời anh cứ nai lưng ra kiếm tiền, giờ kiếm được rồi cũng không biết nên tiêu thế nào – nhưng anh biết, anh nợ Lý Ngải Thanh, cũng nợ em rất nhiều.”

Hốc mắt Diêu Tinh Tinh đỏ lên. Khi ấy, bà cũng rất yêu người đàn ông này – nếu không thì sao một cô gái mới hai mấy tuổi đầu có thể khăng khăng bám theo ông nhiều năm như vậy?

Người đàn ông này đối xử với bà rất tốt, bà cũng biết thế. Nhưng loại tình cảm này, trải qua nhiều năm, cũng dần dần biến chất.

“Anh về hưu rồi, hai ta sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới nhé. Em thích mua sắm, anh sẽ đi cùng em. Em muốn đến đảo Bali ở Thái, anh sẽ cùng em đi.” Mộ Hữu Thành dừng lại một chút: “Bên cạnh đó, 10% cổ phần công ty là của em.”

“Ông xã?” Diêu Tinh Tinh hoàn toàn không ngờ đến chuyện này. Mục đích đêm nay của bà chỉ là giành lợi ích về con trai mình, chứ bản thân bà chưa từng nghĩ mình muốn cái gì.

“Tinh Tinh, anh hơn em tận 10 tuổi, sau này người đi trước nhất định sẽ là anh. 10% cổ phần này anh đưa em, em muốn đưa cho Tiêu Lâm cũng được, anh không có ý kiến. 30% còn lại anh chia đôi, Tiêu Vân Tiêu Lâm mỗi đứa một nửa. Đây là quyết định anh đưa ra sau khi ly hôn với Lý Ngải Thanh, di chúc cũng đã hoàn thành, em không cần nghĩ nhiều nữa.” Khi ấy, bởi cảm giác áy náy với hai người phụ nữ, trong lòng Mộ Hữu Thành cũng chẳng dễ chịu gì – nên ông đã sớm sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy.

Nghe xong, Diêu Tinh Tinh rất cảm động, ngay cả nỗi tức giận từ bữa cơm chiều cũng bay biến hết. Một đời phụ nữ cần gì hơn thế? Lấy chồng như đánh một canh bạc – bà không những tìm được một người đàn ông tốt, mà người này còn vì bà mà dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện.

Mẹ con bà có 25%, mẹ con Lý Ngải Thanh có 45% – tuy bà vừa biết chuyện này, nhưng chênh lệch 20% là có thể chấp nhận được. Bây giờ, thứ mà Diêu Tinh Tinh muốn tính toán nhất không phải là cổ phần, mà là người đàn ông này.

“Cảm ơn anh.” Ôm lấy người đàn ông cao lớn trước mắt, bà dựa vào lồng ngực ông.

Ba Doãn Hạo và ba Trần Cảnh Văn đều là học sinh của Hạ tham mưu. Vì thường xuyên đến Hạ gia, nên ba Doãn Hạo mới có cơ hội quen biết mẹ Doãn Hạo, rồi nảy sinh tình cảm.

Thế lại bù lại nỗi tiếc nuối của Hạ tham mưu. Đã bước lên con đường này, Hạ tham mưu luôn hy vọng con trai sẽ tiếp bước mình – chẳng ngờ ba Hạ chẳng có tí hứng thú nào với chính trị, chỉ một lòng đi theo thương nghiệp, cuối cùng lại thành công rực rỡ. Chuyện này khiến Hạ tham mưu được nở mày nở mặt vô cùng, đồng thời, ông cũng phải thừa nhận năng lực của con trai.

Con trai không theo chính trị, bù lại, hai học sinh của mình lại trở thành nhân tài xuất sắc trong giới – cuộc đời của Hạ tham mưu đã viên mãn lắm rồi.

Hôm nay là ngày đầy tháng của chắt gái, Hạ tham mưu bày một bữa tiệc rất long trọng, náo nhiệt. Ai nói bậy nói bạ cứ kệ người ta chứ, ông một đời cây ngay không sợ chết đứng – ông coi trọng ba Trần Cảnh Văn vì nó rất quang minh chính trực, coi trọng ba Doãn Hạo vì ông thấy đứa nhỏ này thông minh lại trầm ổn.

Mặc dù bọn nó thăng chức nhanh như gió là nhờ năng lực bản thân, không dựa vào ô dù – nhưng một khi đã bước chân vào giới chính trị, ai lại không có một ít quan hệ chứ.

Tiệc đầy tháng của cháu gái Hạ gia được tổ chức ở khách sạn lớn nhất thành phố B. Lần này, hầu như tất cả người trong giới chính thương đều tụ tập lại đây.

Hạ Minh Hòa xuất phát không sớm – nên khi hắn đến, bãi đỗ xe của khách sạn đã chật kín. Liếc mắt nhìn một cái, từ xe bình thường đến xe sang trọng, từng hàng từng hàng chen chúc nhau. Bởi vì không có chỗ dừng xe nên Hạ thiếu – người luôn luôn nhẫn nại cũng có chút vặn vẹo, không kìm được mà nhíu mày. Vòng qua vòng lại vài vòng, cuối cùng hắn đành chấp nhận sự thật – xuống bãi đỗ xe ngầm thôi.

Bãi đỗ xe ngầm cũng không rộng rãi gì, chờ mãi mới có một người đi ra, Hạ thiếu lập tức giẫm chân ga, gạt tay lái, điền vào chỗ trống!

Khách sạn này thuộc loại hàng đầu ở thành phố B, cũng dẫn đầu cả nước. Ai muốn tổ chức kết hôn ở đây phải đặt trước cả nửa năm, không thì đừng hòng mà đặt được lịch. Cho nên lần này ai cũng nghĩ Doãn gia phải có quan hệ thì mới tổ chức được tiệc đầy tháng cho con ở đây – nhưng người ta nghĩ gì thì mặc người ta chứ.

Bước vào sảnh lớn, một rừng người đập vào mắt Mộ Tiêu Vân – ở đây có cả người nhà lẫn bạn bè của nhà chủ, phải đến 50 bàn, hai sảnh lớn mới đủ chỗ.

Quá nhiều người làm y đầu váng mắt hoa, đồng thời, y cũng thấy hồi hộp.

Đột nhiên có người kéo tay y, y ngước lên nhìn – rõ ràng là người ở nhà chủ mà. Vì tiệc chưa bắt đầu, nên mọi người chỉ túm tụm nói chuyện phiếm, chẳng ai chú ý đến hành động không mấy rõ ràng của Hạ Minh Hòa – nhưng Mộ Tiêu Vân vẫn lo lắng vô cùng. Y không sợ mọi người biết y là gay, nhưng quan trọng là có hai nhà Doãn Hạ ở đây đấy, y không muốn phá hỏng danh tiếng của họ! Cho nên, Mộ Tiêu Vân dùng lực rút tay lại.

Nhưng cái người nắm lấy tay y vẫn ưỡn ngực cao đầu bước đi – căn bản là không cho phép y được rút tay lại. Mộ Tiêu Vân bị kéo theo sau, ngẩng lên nhìn cái gáy của hắn, nhìn bóng lưng của hắn. Y luôn nghĩ là vẻ ngoài của Hạ Minh Hòa nhìn rất được, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay nhìn hắn lại đẹp trai không ai chịu được như thế nhỉ…

Trái tim lo lắng của y dần thả lỏng, cuối cùng, Mộ Tiêu Vân mỉm cười, vượt lên bước song song với Hạ Minh Hòa. Dù phía trước có là cái gì, hãy để hai người họ cùng nhau đối mặt đi.

82.

Chỗ ngồi trong bữa tiệc không sắp xếp dựa theo vai vế.

Điển hình nhất là Hạ tham mưu – ông đã sớm tụ tập với mấy ông bạn già chén chú chén anh rồi. Rượu được người ở quê đích thân ủ từ gạo, nên bọn ông không cần phải lo uống rượu sẽ hại đến sức khỏe – nếu không phải được người quen giới thiệu, người ta còn lâu mới chịu bán cho ông!

Cha mẹ Doãn Hạo và vợ chồng Hạ thị đang ngồi cùng bàn với họ hàng; còn vợ chồng Doãn Hạo và Hạ Thanh Hòa lại ngồi bàn khác với đám bạn bè. Còn Hạ Minh Hòa ấy hả, đương nhiên là ngồi với đám Trần Cảnh Văn rồi.

Đám bạn xấu này đến rất sớm – chủ yếu là vì nghe Trần Cảnh Võ với Tiền Hải PR dữ quá, nên mới cất công đến sớm để nhìn Mộ Tiêu Vân thôi.

“Hello~” Tiền Hải cười cười chào hỏi Mộ Tiêu Vân.

“Hai người đến muộn nhất, phải phạt rượu!” Trần Cảnh Văn nhấc bình rượu rót đầy ly của Mộ Tiêu Vân: “Người anh em, chú mày không uống tức là không nể mặt anh đó~”

Mộ Tiêu Vân nhận lấy cái ly: “Hồi học cấp ba, lúc em bị anh ép uống mấy bình Vượng Tử, em đã muốn nôn rồi” Chẳng qua lúc y vừa mới nhấc ly lên đã bị Hạ Minh Hòa ngăn lại.

Nhất thời, cả bàn đầy người nhìn chằm chằm vào Hạ Minh Hòa. Hạ thiếu bình tĩnh nói: “Trẻ vị thành niên không được uống rượu.”

“Vớ vẩn, mày thôi làm trò trước mặt Tiêu Vân đi. Lúc chúng ta bắt đầu uống rượu thì đã có thằng nào 18 tuổi hả?” Người vừa nói đứng lên, giành lấy chén rượu trên tay Hạ Minh Hòa: “Nể mặt nhau chứ?” Khác với vẻ cà lơ phất phơ của Trần Cảnh Văn và Tiền Hải, người này lại có khí chất vô cùng thành thục trưởng thành, mang theo sự hấp dẫn của tầng lớp tinh anh.

“Từ Nham, đã lâu không gặp.” Mộ Tiêu Vân mỉm cười – có thể gặp lại đám bạn cũ, y vui lắm.

“Đến em cũng nói thế rồi, xem chừng một ly là không đủ đâu. Ba ly!” Từ Nham vốn là người biết ứng xử, rèn luyện trên thương trường mấy năm nay, tài ăn nói của hắn lại càng tốt. Người này trời sinh đã chín chắn điềm tĩnh, nhưng khác với Hạ thiếu lạnh lùng, sự trầm ổn của hắn lại làm người ta có cảm giác khó mà thân cận.

“Để tao thay.” Hạ Minh Hòa làm sao có thể để Mộ Tiêu Vân bụng rỗng uống rượu chứ – bình thường thì đây đúng là một thú vui, nhưng ngồi uống cùng đám bạn xấu này thì tuyệt đối không được. Thường thì bọn họ không dám quấn lấy Hạ thiếu đòi đi uống rượu – một là hắn nhất định sẽ không đi, hai là, dù hắn có đi thì cái bản mặt lạnh lùng ấy cũng làm người ta mất hết cả hứng.

Hơn nữa, mỗi lần họ đi bar thì gái gú là chuyện không tránh khỏi – trong mắt Hạ thiếu, đây là chuyện trời đất không dung!

“Không được, hôm nay mọi lời nói của mày đều bị vô hiệu hóa!” Từ Nham đấu tay đôi với Hạ Minh Hòa.

“Đúng vậy, không được đâu á~” Tiền Hải hắt nước theo mưa: “Minh Hòa, mình mày không biết hưởng thụ thì thôi, đừng lôi nhóc nhảy lớp theo chứ. Em nó đã 18 tuổi rồi, sao lại gọi là nhỏ được? Nhìn cái dáng này đã biết lớn rồi~” Chuyện cười bậy bạ của Tiền Hải lúc nào cũng nhạt, nhưng ai nấy đều cười vang.

Trừ Hạ Minh Hòa ra: “Từ đầu đến chân em ấy, chỗ nào cũng nhỏ.”

“Phụt ~!” Trần Cảnh Văn phun ngụm rượu trong miệng ra. Hắn vội rút khăn giấy lau miệng: “Được được, mình mày lớn là được rồi, giữ lại tính phúc cho vợ mày.”

“Khụ.” Trần Cảnh Võ ho khan vài tiếng: “Cảnh Văn, chú ý ăn nói đấy.” Thằng em này từ nhỏ đã vậy, chẳng biết nó giống ai nữa.

“Biến đi, anh còn giả thanh cao làm cái gì. AV trong phòng anh đang bị chuột gặm kìa.” Trần Cảnh Văn không nể mặt chọc ngoáy anh hắn.

Chuyện Mộ Tiêu Vân có còn nhỏ để uống rượu hay không cứ bị trôi tuột đi như thế. Nhưng khi nhìn Hạ Minh Hòa, Mộ Tiêu Vân nhận ra khuôn mặt anh tuấn của hắn hiếm khi đỏ lên – Hạ thiếu thẹn thùng nha.

“Đã lâu không gặp.” Lý Tuyết yên lặng ngồi một bên. Trong ấn tượng của Mộ Tiêu Vân, cậu vẫn luôn là người im lặng như vậy: “Nghe bọn Cảnh Văn nói anh đã trở thành luật sự, chúc mừng nhé.” Mộ Tiêu Vân vươn tay ra – dù năm năm trước quan hệ của hai người chỉ giới hạn trong phạm vi bạn cùng lớp, nhưng dù gì thì cậu cũng là bạn nối khố với Hạ Minh Hòa.

“Cảm ơn. Lần này về rồi, em có định đi nữa không?” Ấn tượng của Lý Tuyết về Mộ Tiêu Vân vô cùng sâu sắc, mà nguyên nhân chủ yếu xuất phát từ Hạ Minh Hòa. Nếu Mộ Tiêu Vân chỉ đơn giản là một thiên tài nhảy lớp 13 tuổi , thì sớm muộn gì mọi người cũng quên lãng y – nhưng đã năm năm trôi qua mà vị trí của y trong lòng bọn họ vẫn chưa từng thay đổi, chí ít là với Trần Cảnh Văn và Tiền Hải. Lý do duy nhất chỉ có thể là: đây là người đầu tiên Hạ thiếu để ở trong lòng; là người đầu tiên mà một Hạ thiếu vừa lạnh lùng kiêu ngạo vừa không thích nói chuyện chịu bỏ đi cái “tôi” của mình để chăm sóc cẩn thận như vậy.

“Em chưa nghĩ xa đến thế. Thời hạn nghỉ phép của em ở đại học B cũng hết rồi, em sẽ sớm trở thành đàn em khóa dưới của anh thôi.” Mộ Tiêu Vân không nhịn được trêu chọc.

“Đến kỳ thực tập ngắn hạn, em có thể đến công ty bọn anh. Bây giờ anh đang làm ở văn phòng Luật sư của anh Doãn Hạo, có gì không hiểu em cứ đến đó mà hỏi.”

“Anh cứ khiêm tốn quá ấy chứ, mỗi lần Cảnh Văn nói đến anh đều phải giơ ngón cái đó!” Năm năm trôi qua, có ai là không thay đổi, đến cả Lý Tuyết cũng học được cách nói chuyện phiếm rồi này.

“Ở nước ngoài em làm gì? Vừa đi một cái là biệt tích năm năm luôn, ngay cả một cú điện cũng không thèm gọi về.” Từ Nham nhìn Mộ Tiêu Vân.

“Năm đó sức khỏe mẹ em không tốt nên phải sang đó để điều dưỡng, bây giờ mẹ khỏe lên nhiều rồi, sẽ ở luôn bên đó không về nữa. Còn em vẫn còn bài vở bên này chưa hoàn thành, nên mới quay về.” Mộ Tiêu Vân trôi chảy đáp lời.

“Lấy thành tích của em, cứ xin vào đại học ở nước ngoài có phải dễ hơn không.” Từ Nham cũng không nghĩ nhiều – ai cũng phải có quyết định của riêng mình.

Trên bàn còn có mấy người phụ nữ mà Mộ Tiêu Vân chưa gặp bao giờ. Bọn họ đang nói chuyện với Trần Cảnh Văn và Tiền Hải, bị bọn hắn trêu chọc mà cười khúc khích – tiếng cười của phụ nữ luôn rất êm tai.

“Minh Hòa.” Một người phụ nữ xinh đẹp lại tao nhã đoan trang, mặc một chiếc váy thời thượng đi tới. Đi cạnh bà là một người phụ nữ khác, hai người vừa nói vừa cười, nhìn có vẻ họ khá thân thiết.

“Mẹ?” Hạ Minh Hòa quay lại, khó hiểu nhìn bà Hạ.

“Bác Hạ có muốn uống rượu cùng bọn cháu không?” Trần Cảnh Võ được coi như một nửa con cháu Hạ gia, mà trong cả đám, hắn cũng là người ưa quậy phá nhất.

“Muốn uống thì đi tìm anh Hạ của cháu đi, bên đó đang cần bạn rượu đấy.” Bà Hạ khéo léo mỉm cười.

“Uống rượu với đàn ông thì chán chết, cháu chỉ muốn uống với mỹ nhân thôi~” Trần Cảnh Văn vừa nói vừa nhấc ly rượu định cụng ly với bà Hạ.

“Thằng nhóc này đúng là ngứa đòn mà.” Bà Hạ cười cười giáo huấn.

“Bác Hạ, để cháu uống giúp bác đi, coi như là anh hùng cứu mỹ nhân~” Tiền Hải hăng hái xung phong, làm mọi người cười rộ.

“Mẹ, đây là Vân Vân – Mộ Tiêu Vân.” Hạ Minh Hòa đứng lên, lôi Mộ Tiêu Vân đứng lên theo.

“Cháu chào bác.” Không thể phủ nhận, vẻ ngoài tuấn tú của Mộ Tiêu Vân đúng là người gặp người thích. Mái tóc màu lúa mạch hơi xoăn, làn da trời sinh đã trắng nõn làm y trông rất thư sinh, đặc biệt là khi im lặng.

Nhưng khi nhìn thẳng vào mắt y thì người ta lại có một cảm giác thật khó tả, khiến người khác muốn chìm sâu vào trong đôi mắt ấy.

“Thì ra cháu là Vân Vân hả? Nếu bác nói với cháu lâu nay bác luôn ngưỡng mộ cháu, cháu có tin không?” Nụ cười trong mắt bà Hạ rất chân thành. Bà thân thiết nhìn Mộ Tiêu Vân – tuy nó khác với sự hiền từ của mẹ, nhưng Mộ Tiêu Vân có thể cảm giác được, đây là một người phụ nữ có trình độ giáo dục cao.

“Hạ phu nhân, tôi rất về tò mò người làm bà ngưỡng mộ như thế đấy.” Người phụ nữ bên cạnh trêu chọc.

“Bà không biết đấy chứ. Đây là bạn cấp 3 của con trai tôi, năm đó cháu nó mới 13 đã nhảy từ cấp 2 lên cấp 3, rồi trở thành thủ khoa Học viện Luật thành phố B đó.” Bà Hạ cảm thấy rất kiêu ngạo – một đứa trẻ vừa tuấn tú vừa học giỏi như vậy có ai là không thích chứ?

“OMG, con gái tôi cũng từng kể chuyện này rồi. Nó nói trường nó có một học sinh nhảy lớp 13 tuổi, thì ra là thằng nhỏ đẹp trai này hả. Bây giờ cháu bao nhiêu tuổi rồi, không phải đã lên đến tiến sĩ rồi chứ?” Nhóm bà mẹ bắt đầu muốn ôm thằng nhóc này rồi đấy.

“Cháu chào dì ạ.” Mộ Tiêu Vân ngại ngùng cười: “Năm nay cháu 18, năm năm trước cháu xuất ngoại, cũng là khi cháu học năm nhất ấy. Hai ngày trước cháu mới về nước, trước mắt, cháu định về đại học B bắt đầu học lại.”

“Ra nước ngoài cũng tốt, đi nhiều cho mở mang tầm mắt. Mấy năm qua hẳn là cháu đi nhiều nơi lắm rồi?”

“Không ạ. Sức khỏe mẹ cháu không tốt nên phải ra nước ngoài dưỡng bệnh, cháu chỉ đi theo mẹ thôi. Nhưng nếu dì thích, cháu biết vài chỗ cũng hay lắm đấy.”

“Được vậy thì tốt quá! Sắp tới dì cũng định đi du lịch, nhưng chưa biết nên đi đâu.” Người phụ nữ kia kéo tay Mộ Tiêu Vân: “Cha mẹ cháu đều di cư sang nước ngoài rồi hả?”

Mộ Tiêu Vân âm thâm thở dài _ xong rồi.

“Năm năm trước cha mẹ cháu ly hôn, bây giờ hai người đều có gia đình riêng rồi.” Thanh âm điềm đạm, ngữ điệu bình tĩnh – ở y không hề tồn tại nỗi lo lắng và bất an thường thấy của một thiếu niên 18.

Dù cha mẹ đã ly hôn, nhưng người ta vẫn không tìm thấy bất cứ khuyết điểm nào ở đứa trẻ này – vì bản thân câu chuyện của nó đã đủ ưu tú.

“Vậy sau này cháu thường xuyên đến chơi nhà dì đi, dì thích nhất là mấy đứa trẻ thông minh như cháu.” Bà ứng biến rất nhanh: “Sau này tốt nghiệp thì đến công ty của chồng dì làm nhé. Người tài như cháu có muốn tìm cũng không được đâu.”

“Ấy ấy ấy, Hạ thị nhà tôi cũng thiếu người tài mà.” Sao bà Hạ lại không hiểu ý tứ của bạn mình được, cố ý lôi kéo Mộ Tiêu Vân.

“Cảm ơn dì, nhưng cháu muốn kế thừa công ty của ba.” Mộ Tiêu Vân mỉm cười từ chối.

“Hả?” Mắt bà lóe lên: “Ba cháu là?”

83.

“Ba cháu mở công ty bất động sản Mộ thị, cũng nhỏ thôi ạ.” Mộ Tiêu Vân lễ phép nói.

“À, bác biết.” Bà Hạ chen vào: “Mấy năm nay Mộ thị phát triển vô cùng nhanh chóng, hơn nữa Mộ tiên sinh là tay trắng dựng nghiệp, chắc hẳn ông ấy phải giỏi giang lắm.” Ở thành phố B không có nhiều công ty bất động sản lớn lắm, Mộ thị bây giờ có thể được coi như là một trụ cột trong giới – nên tất nhiên bà Hạ sẽ biết.

“Bác cứ quá khen.”

“Nghe nói Mộ thị sắp niêm yết rồi đúng không, tiền đồ rộng mở đó. Tiêu Vân cháu đừng khiêm tốn thay ba như thế, sau này công ty giao vào tay cháu nhất định sẽ phát triển rất tốt.” Lời khích lệ của bà Hạ không phải là xã giao cho có, mà bà thực lòng nghĩ như vậy.

Một Mộ Hữu Thành không có người chống lưng, tay trắng dựng nghiệp, hơn nữa ông còn xuất thân từ dân công – nên người trong thành phố ai cũng coi ông là dân nhà giàu mới nổi. Cụm từ nhà giàu mới nổi ở đây không hề mang ý châm chọc, mà trái lại, đó là một lời khen ngợi. Bây giờ sau khi biết Mộ Tiêu Vân là con của Mộ Hữu Thành thì ấn tượng của bà Hạ về y lại càng tốt hơn.

“Mẹ.” Mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì một thiếu nữ xinh đẹp bước tới: “Mọi người chờ mẹ với dì Hạ lâu lắm rồi đó.” Mỹ nữ có dáng người cao gầy, khoảng tầm 1m68, đi một đôi giày cao gót, bước đi như người mẫu vậy. Vừa nói, cô khẽ mỉm cười chào hỏi mọi người.

“Phải rồi phải, mải nói chuyện quá, dì quên mất đấy.” Bà Hạ nhìn về Hạ Minh Hòa: “Đây là Di Nhân, con gái lớn của dì Tiền, mới từ nước ngoài trở về, hiện đang học ở đại học B. Con làm trợ giảng ở đó, sau này nhớ để ý đến con bé một chút nhé.”

Người có ngốc đến mấy cũng hiểu ý đồ của bà Hạ là gì.

“Xin chào, Hạ Minh Hòa. Chúng ta học cùng cấp 3 đó.” Tiền Di Nhân cười cười chào hỏi.

“A, tao nhớ ra rồi. Hoa hậu giảng đường nức tiếng cấp 3 của chúng ta đây mà, người ta học chung khóa với mình đấy.” Trần Cảnh Văn đập tay cái bốp.

Tiền Di Nhân nhìn hắn rồi phì cười: “Trần Cảnh Văn, đàn ông đàn ang ai lại giả vờ giả vịt thế.” Cô cười nói, tỏ vẻ rất quen thuộc với hắn: “Cái gì mà nhớ ra rồi chứ, năm đó cậu viết thư tình cho tôi, còn nói tôi là mối tình đầu của cậu. Không ngờ cậu lại xem nhẹ mối tình đầu tôi đây như thế đấy.”

Cô vừa nói xong, mọi người liền bật cười.

“Thì ra ai cũng biết hả?” Người phụ nữ kia – chính là bà Tiền – mở miệng.

“Đều là bạn cùng cấp 3 cả mà mẹ.” Tiền Di Nhân ôm lấy cánh tay mẹ mình.

Hạ Minh Hòa nhìn mọi người cười, mặt vẫn đơ ra không cảm xúc như thường – chỉ có Mộ Tiêu Vân nhìn ra, Hạ thiếu đang không vui. Hắn nói: “Mẹ muốn con phải cắt bớt thời gian ở với người yêu để làm chuyện này ấy hả?”

Cái gì? Bà Hạ sửng sốt, vội hỏi lại: “Con có bạn gái rồi hả?” So với việc Hạ Minh Hòa cự tuyệt thì bà càng giật mình nhiều hơn – không ngờ thằng con mặt liệt nhà mình cũng có bạn gái rồi á!

“Con yêu một người, cậu ấy…”

“Anh.” Mộ Tiêu Vân đột nhiên nói: “Thì ra anh giấu mọi người rất nhiều chuyện nha~”

Mộ Tiêu Vân nói vậy, mọi người lập tức hùa theo y.

“Minh Hòa, mày cũng quá đáng thật đấy, hại tao còn cố gắng tìm gái tốt giới thiệu cho mày, không ngờ mày cái gì cũng có rồi!” Tiền Hải là người đầu tiên kêu gào.

Hạ Minh Hòa nhìn Mộ Tiêu Vân một hồi lâu, mới đáp lại Tiền Hải: “Không phải là tìm cho tao, mà là tìm cho mày mới đúng.”

Phắc, có cần phải nói toẹt ra thế không… Tiền Hải cứng họng, cắm đầu vào ly rượu uống lấy uống để.

Mộ Tiêu Vân thở phào nhẹ nhõm – y có thể chắc chắn, nếu vừa rồi y không nói gì thì người này nhất định sẽ huỵch toẹt mọi chuyện ra. Hạ Minh Hòa có thể không để ý đến mặt mũi của người nhà, nhưng y thì không thế được. Nếu hắn nói ra, hôm nay Hạ gia sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Mộ Tiêu Vân có thể không quan tâm đến danh tiếng của mình, nhưng y không thể để người Hạ gia phải mất mặt – vì họ là người nhà của Hạ Minh Hòa.

Nhìn vẻ mặt thở phào của thiếu niên, Hạ Minh Hòa hơi khó chịu. Hắn muốn người nhà mình biết chuyện này, cũng muốn Vân Vân được mọi người thừa nhận; nếu không… Mí mắt Hạ Minh Hòa giật giật, hắn không muốn nghĩ nữa.

“Mẹ, ba đang tìm mẹ đấy.” Thanh âm nam trung lạnh lùng pha chút gợi cảm đột nhiên vang lên.

Mộ Tiêu Vân ngẩng mạnh lên – người đàn ông này… Tim y lỡ một nhịp, dù chưa từng gặp nhưng y cũng biết, đây là Hạ Thanh Hòa. Vẻ ngoài của hắn rất nhã nhặn lịch sự, dáng người cao gầy, bộ âu phục hắn đang mặc lại càng tôn lên khí thế mười phần của hắn. Hoàn toàn trái ngược với một Hạ Minh Hòa nhìn qua là biết trong đầu đang nghĩ gì, ánh mắt Hạ Thanh Hòa lại sâu không thấy đáy – người này rất giỏi che giấu bản thân.

Hạ Thanh Hòa – đời trước y đã từng thấy anh ta trên TV, báo chí.

Mộ Tiêu Vân từng nghĩ tới tương lai mình sẽ cùng Hạ Minh Hòa trải qua ra sao nhưng y chưa từng nghĩa đến y sẽ đối mặt với Hạ Thanh Hòa như thế nào. Khí thế của người đàn ông này quá mạnh, đến nỗi y có cảm giác – mỗi khi đứng trước hắn, y không khác gì con gà bị vặt sạch lông cả.

Mộ Tiêu Vân rất không thích cảm giác này.

Nhưng đột nhiên, Hạ Thanh Hòa mỉm cười gật đầu với y, rồi rời đi cùng bà Hạ. Đúng là kỳ lạ – một người khi cười và không cười hóa ra lại khác nhau như vậy.

Nhìn theo bóng lưng của hắn, Mộ Tiêu Vân nghĩ mãi vẫn không hiểu – đây là lần đầu y mờ mịt như thế từ khi sống lại đến giờ.

“Yên tâm đi.” Hạ Minh Hòa thấp giọng nói.

“Ừm.” Tuy Mộ Tiêu Vân gật đầu, nhưng vẫn nghĩ mãi – Hạ Thanh Hòa khó nắm bắt như thế, y sao có thể thả lỏng được.

Khi tiệc sắp tàn, Mộ Tiêu Vân đến đưa hộp quà cho Doãn Hạo. Khi y đến, Doãn Hạo tỏ ra ngạc nhiên – hẳn là hắn không ngờ y sẽ đến đây. Tuy năm năm trước hắn từng giúp y, nhưng đã lâu như thế rồi, quan hệ giữa họ cũng phai nhạt đi nhiều.

“Cảm ơn.” Cầm lấy hộp quà, Doãn Hạo nói.

Hôm nay rõ ràng là một ngày vui, nhưng trên gương mặt người đàn ông này tràn ngập mỏi mệt. Rõ ràng là hắn đang cười, nhưng đáy mắt hắn như đã chết lặng trong cô đơn. Khi anh hai đau khổ, có lẽ hắn cũng chẳng sung sướng gì. Tại sao hai người thực lòng yêu nhau lại phải đi đến bước đường cùng này?

Mộ Tiêu Vân có thể khẳng định hắn là một người đàn ông có trách nhiệm, hơn nữa cũng không hề yếu đuối, vậy tại sao…

“Em ở bên đó có tốt không?” Khi Mộ Tiêu Vân đang ngẩn người, Doãn Hạo đột nhiên lên tiếng.

“Tốt lắm ạ. Mẹ em đã kết hôn rồi, bà vẫn luôn muốn cảm ơn anh năm năm trước đã giúp hai mẹ con em. Em vốn định mấy ngày nữa sẽ đến tìm anh, nhưng trùng hợp thế nào anh lại là anh họ của Hạ Minh Hòa – bạn cùng lớp với em, nên em đành mặt dày đến ăn chực cơm trước vậy.”

“Haha…” Doãn Hạo cười cười: “Đừng khách sáo như thế. Em…” Hắn ngập ngừng muốn nói lại thôi. Nhìn hắn do dự như vậy, Mộ Tiêu Vân biết là hắn định hỏi về cái gì, nhưng y im lặng không nói.

Tình cảm là chuyện của hai người, cũng như kết hôn là chuyện giữa hai gia đình vậy – người ngoài không nên nhúng tay vào thì hơn.

“Xong chưa?” Hạ Minh Hòa đợi mãi không thấy Mộ Tiêu Vân về thì không vui tí nào. Hắn vốn không quá thích Doãn Hạo, hơn nữa còn bị ấn tượng siêu tệ về cách xử lý chuyện tình cảm với Quý Mộc của Doãn Hạo nên mỗi lần nhìn thấy hắn, sắc mặt Hạ Minh Hòa luôn cực kỳ khó chịu.

“Đến đây đến đây… Em đi trước nhé, có gì liên lạc sau.”

“Ok, giữ liên lạc nhé.”

Mộ Tiêu Vân đi vài bước thì dừng lại, đứng tại chỗ một lúc, rồi quay trở về.

“Có chuyện gì à?” Tuy miệng hỏi vậy nhưng ánh mắt Doãn Hạo lại lóe lên vài tia hy vọng.

“Từng có người nói với em: Chúa cho ta cả trái tim và cái miệng, vì có những thứ trái tim không thể nói ra thì cái miệng sẽ giúp nó. Nếu anh chẳng nói gì, người khác nhất định sẽ không biết anh nghĩ gì đâu.”

Nói rồi, Mộ Tiêu Vân xoay lưng đi về phía Hạ Minh Hòa.

Đúng vậy, nếu không nói ra thì sẽ không ai biết mình nghĩ gì. May là Hạ Minh Hòa và Mộ Tiêu Vân đều là kiểu người thẳng tính, thích ghét đều nói toạc ra miệng.

Hạ thiếu giỏi nhất là nhẫn nại – hắn muốn chờ Mộ Tiêu Vân lớn lên nên nhịn không nói. Còn Mộ Tiêu Vân giỏi nhất là kiên nhẫn – y muốn chờ chuyện của mẹ giải quyết xong xuôi nên cũng nhịn không nói gì.

Tình cảm không đơn giản chỉ là yêu hay không yêu, mà còn là trách nhiệm với đối phương. Năm năm trước, bọn họ còn rất trẻ, vẫn chưa thể nắm chắc tương lai sau này, nên họ đều chờ đợi.

Như Hạ Minh Hòa đã nói, nếu Vân Vân của hắn không về, hắn sẽ hiểu được quyết định của y, khi đó, hắn có thể đi tìm y, mà cũng có thể là không. Vì là nếu nên sẽ không có đáp án chính xác, nhưng Hạ Minh Hòa hiểu rõ, hắn không muốn Vân Vân của hắn phải sống trong hối hận suốt nửa đời sau.

Nhưng tất cả lý trí của hắn đều sụp đổ khi biết cậu bé của hắn phải ra nước ngoài – đến một nơi xa xôi ngoài tầm tay với. Cho nên hắn mới nói: “Vân Vân, trờ về để thích anh đi.”

Tương tự như vậy, Mộ Tiêu Vân cũng cho Hạ Minh Hòa thời gian năm năm để suy nghĩ – để hắn cân nhắc xem có nên tiếp tục đoạn tình cảm này không, hay là quay về với con đường bình thường. Dù sao con đường không tầm thường thì tương lai cũng không hề đơn giản.

Ra khỏi khách sạn, hai người đi thẳng xuống bãi đậu xe ngầm. Tuy có thể chọn thang máy ở sảnh lớn, nhưng họ lại chọn đi thang bộ. Nắm tay nhau bước xuống từng bậc cầu thang – có cảm giác như họ đang nắm tay nhau đi hết cuộc đời vậy.

Khi xuống đến bãi đỗ xe, hai người bị người đang đứng cạnh xe Hạ Minh Hòa dọa cho nhảy dựng lên.

Hạ Thanh Hòa dựa vào chiếc xe Audi trắng của em trai, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn họ.

84.

Tay Mộ Tiêu Vân vô thức nắm chặt lại. Hạ Minh Hòa cảm thấy y đang hồi hộp, lại càng nắm tay y chặt hơn nữa. Độ ấm truyền đến từ bàn tay kia làm Mộ Tiêu Vân nhận ra, y không hề đơn độc đối mặt với Hạ Thanh Hòa, mặt khác, y không  ngờ mình lại để ý đến cái nhìn của người nhà Minh Hòa đến vậy.

“Anh, có chuyện gì không?” Hạ Minh Hòa lại rất tỉnh – hắn hiểu rất rõ người anh trai đã nuôi mình từ bé đến lớn này.

Hạ Thanh Hòa nhíu mày: “Đương nhiên là đến gặp bà xã nhà em rồi.”

Khóe môi Mộ Tiêu Vân run rẩy – y hiểu ý Hạ Thanh Hòa là gì.

“Nhìn thì đã nhìn rồi, anh còn đứng đây làm gì?” Hạ Minh Hòa vô cùng thẳng thắn hỏi.

Hạ Thanh Hòa thu hồi tầm mắt, nhìn em trai mình, rồi bùm một cái – người đàn ông một giây trước còn là phần tử tinh anh thoắt cái đã hai mắt đẫm lệ, lao đến quấn lên người Hạ Minh Hòa: “Thằng nhóc mày cuối cùng cũng trưởng thành, đã biết bảo vệ vợ mình rồi, người làm anh đây thật cảm động quá đi~”

Khóe môi Mộ Tiêu Vân co giật tập 2 –  y nhớ Quý Mộc đã từng nói, trình biến thái của Hạ Thanh Hòa thực sự là không ai sánh bằng đâu.

“Anh.” Hạ Minh Hòa không đẩy anh trai ra mà chỉ bất đắc dĩ cảnh cáo một câu – nếu người đang quấn lấy hắn là kẻ khác thì đã bị hắn đá bay từ lâu rồi.

“Minh Minh còn chẳng buồn giới thiệu người ta cho anh nữa, anh thật đau lòng~”

Minh Minh? Vừa bị Hạ Thanh Hòa hù phát sợ xong, nghe hai từ này, Mộ Tiêu Vân mới tỉnh táo lại. Đây là lần thứ ba y mỉm cười – khóe miệng y chỉ giương lên một độ cong rất nhạt. Y có thể nhận ra, tình cảm anh em giữa bọn họ rất tốt.

“Đừng có giả vờ nữa, từ năm năm trước anh đã biết đến Vân Vân rồi còn gì.” Hai tay Hạ Minh Hòa đã siết chặt lại – không biết đạp anh hắn một phát thì ổng có bị thương không nhỉ?

“Nhưng em có chịu giới thiệu chính thức đâu, như thế là không tôn trọng người ta đó!” Hạ Thanh Hòa đã điều tra đến mười tám đời tổ tông nhà Mộ Tiêu Vân rồi, thậm chí năm năm qua y sinh hoạt ở nước ngoài thế nào, hắn cũng biết hết. Hắn thừa nhận sự thông minh và năng lực của người thiếu niên này – người phải như vậy mới tạm xứng đáng với Minh Minh nhà hắn chứ!

Quan trọng hơn là, cuộc sống ở nước ngoài của Mộ Tiêu Vân vô cùng quy củ – thậm chí một người bạn thân y cũng không có. Đây là chuyện Hạ Thanh Hòa vừa lòng nhất. Hắn không phải là người sạch sẽ đến nỗi bắt thằng em mình phải chọn một người trong sạch, nhưng mà – hắn rất hài lòng với nhân phẩm  của người thiếu niên này.

Hơn nữa, là thằng em nhà mình nhìn trúng con nhà người ta trước. Cũng vì hiểu rõ điều này, nên Hạ Thanh Hòa luôn cảm thấy áy náy với Mộ Tiêu Vân, cho nên sau này hắn cũng sẽ chăm sóc y như em trai ruột vậy. Tuy thế, mỗi khi thấy Hạ Minh Hòa quấn quít quanh bà xã nhà mình, trong lòng Hạ đại thiếu cũng thật trống vắng á ~

“Anh!” Thanh âm Hạ Minh Hòa lại cao lên – giới hạn của hắn đang bị đả kích trầm trọng đó!

Trước khi em trai nổi bão, rốt cục Hạ Thanh Hòa cũng hài lòng buông tay ra: “Nhớ năm đó anh hai vừa làm ba vừa làm mẹ cực khổ nuôi em lớn lên, giờ đủ lông đủ cánh rồi thì lại quên phắt anh đi!” Hạ Thanh Hòa oán hận nói.

“Trong nhà có bảo mẫu mà.” Hạ Minh Hòa nhắc nhở: “Đáng ra anh không nên mang em từ chỗ mẹ đi mới đúng.”

“Bây giờ em muốn phủ nhận hết mọi công lao của anh à?” Hạ Thanh Hòa xỏ xiên.

“Anh…”

“Đã thế thì để vợ em phân xử đi.” Hạ Thanh Hòa đột nhiên chuyển đề tài lên người Mộ Tiêu Vân: “Vân Vân em nói xem, 22 năm qua anh nuôi đứa em này có dễ dàng gì đâu?”

“Anh, em sống một mình mà.” Hạ Minh Hòa hơi đau đầu. Trừ Mộ Tiêu Vân ra, đây là người duy nhất làm hắn phải bó tay chịu trói như thế.

Mộ Tiêu Vân cười cười: “Tình cảm giữa anh hai và anh tốt thật đấy.” Y không nói đỡ cho ai, chỉ thành thật nói một câu như vậy. Hạ Thanh Hòa híp mắt lại, chỉ một lát lại mở mắt ra.

Người bình thường nhất định sẽ nói đỡ cho bản thân mình.

Rút một cái hộp gấm ra khỏi túi quần, Hạ Thanh Hòa đưa cho Mộ Tiêu Vân: “Anh rất xin lỗi. Thằng em này của anh từ nhỏ đã quật cường, một khi nó đã quyết tâm rồi thì ngay cả anh cũng không lay chuyển nổi. Là nó lôi em vào vòng luẩn quẩn này, nên thay mặt Hạ gia, anh cảm ơn em, cảm ơn em giờ đây đã quay về tìm nó. Anh biết em là người rất ưu tú, chuyện này có lẽ sẽ trở thành vết nhơ cả đời em, nhưng anh vẫn muốn nói… mong em sẽ trân trọng em trai anh.”

“Anh hai..” Thanh âm Hạ Minh Hòa có chút nghẹn ngào.

Hạ Thanh Hòa quay lại mỉm cười với hắn. Từ khi lên lớp 1, Hạ Minh Hòa đã không còn gọi hắn là anh hai nữa – có lẽ nó cảm thấy tiếng gọi này quá trẻ con, uổng công Hạ đại thiếu dỗ mãi mà không được. Không ngờ đến hôm nay, hắn lại có thể nghe tiếng gọi ấy lần nữa.

Quả nhiên, ủng hộ chúng nó là lựa chọn đúng đắn.

Hạ Thanh Hòa không có thành kiến gì với đồng tính luyến – hai người bạn tốt nhất của hắn là gay đấy còn gì. Nên khi nghe Hạ Minh Hòa nói mình thích Mộ Tiêu Vân, hắn cũng chỉ kinh ngạc – chứ không phản đối tiếng nào.

“Vân Vân, em cứ yên tâm, về phía cha mẹ và ông nội bên kia, cứ để anh lo liệu.” Hạ Thanh Hòa nói rồi bước đi. Bóng lưng của hắn vẫn thoải mái như thế, khí thế của hắn vẫn mạnh mẽ như thế, nhưng Mộ Tiêu Vân không còn sợ nữa.

“Anh hai.” Y gọi Hạ Thanh Hòa.

Hắn quay lại.

“Có một chuyện, em muốn đính chính một chút.” Mộ Tiêu Vân hít một hơi thật sâu, rồi bước đến ôm lấy eo Hạ Minh Hòa: “Ở bên anh ấy không phải là vết nhơ, mà là điều may mắn nhất đời này của em.”

Ánh mắt Hạ Thanh Hòa lóe lên, đáy mắt dần hiện lên ý cười. Hắn phất phất tay rời đi – giờ thì hắn có thể hoàn toàn yên tâm rồi.

Nhìn bóng lưng Hạ Thanh Hòa dần biến mất, Mộ Tiêu Vân quay lại – y còn chưa kịp phản ứng thì Hạ Minh Hòa đã ôm lấy y từ đằng sau, nắm lấy cằm y rồi cúi xuống hôn ngấu nghiến.

“Anh…” Mộ Tiêu Vân kinh ngạc mở miệng, Hạ Minh Hòa đã nhanh trí thừa dịp y há miệng mà vươn đầu lưỡi vào.

Nụ hôn này không hề chứa dục vọng – Hạ thiếu chỉ đơn giản là muốn thể hiện sự kích động của mình. Đây là lần đầu hắn nghe Vân Vân nói lời dễ nghe như vậy – dù y không trực tiếp nói với hắn, nhưng thế cũng đủ làm hắn vui rồi.

“Vân Vân…” Buông môi y ra, đôi mắt nóng bỏng của Hạ Minh Hòa nhìn y chằm chằm. Thực ra, ngoài Mộ Tiêu Vân, không ai biết rằng dưới vẻ ngoài lạnh lùng hờ hững của Hạ thiếu lại ẩn giấu một trái tim nồng nhiệt cỡ nào.

Dù là nóng đến bỏng người, nhưng vẫn có người cam tâm tình nguyện ở bên.

“Ừm.” Mộ Tiêu Vân giơ hộp gấm trong tay lên: “Xem xem anh hai tặng chúng ta cái gì đi.”

Ban đầu Mộ Tiêu Vân cứ nghĩ trong cái hộp vuông vức dài dài này sẽ là trang sức linh tinh gì đó, nhưng khi mở ra, bên trong còn có một cái hộp nữa, kèm theo một tờ giấy. Nói đúng hơn là, đó không phải giấy, mà là một tờ chi phiếu. Mộ Tiêu Vân nhìn nó, rồi nhìn sang Hạ Minh Hòa: “Số tiền này…”

Con số ghi trên chi phiếu là 30 triệu.

Đúng 30 triệu, không thừa không thiếu – vừa vặn là số tiến y và Hạ Minh Hòa còn thiếu để thu mua cổ phần Mộ thị. Mộ Tiêu Vân ngộ ra – nhất định là Hạ Thanh Hòa đã biết mục đích mình trở về lần này là gì rồi. Người xưng bá trong giới thương nhân ở thành phố B đúng là không phải dạng vừa đâu.

“Nhận lấy đi.” Thực ra Hạ Minh Hòa không có hứng với tờ chi phiếu lắm – hắn có hứng với cái hộp nhỏ kia hơn.

“Nhưng nhiều quá…” Nếu đây là tiền của Hạ Minh Hòa, y sẽ không do dự cầm lấy.

“Coi như là sính lễ đi.” Hạ Minh Hòa trực tiếp nhét tờ chi phiếu vào túi áo: “Nếu em ngại thì bù lại lúc anh hai kết hôn là được.”

“Trong thời gian ngắn em không kiếm nổi ngần ấy đâu.” Mộ Tiêu Vân lườm hắn một cái.

“Anh kiếm là được.” Hạ thiếu kiêu ngạo đến nỗi Mộ Tiêu Vân chỉ muốn táng vào cái mặt ấy một phát.

“Bên trong là cái gì vậy?” Nhận thì nhận, sợ gì!

Khi Hạ Minh Hòa mở hộp gấm nhỏ, hai người ngẩn ra rồi đưa mắt nhìn nhau. Trong hộp là một đôi nhẫn bạc trơn tinh xảo. Hai người thử đeo vào tay –lớn nhỏ vừa vặn.

“Anh hai… đúng là có mắt nhìn đồ.” Hạ thiếu tỉ mỉ đánh giá, rồi kéo tay Mộ Tiêu Vân lại, ngắm nghía: “Đẹp đấy.”

“Đẹp hả?” Mộ Tiêu Vân hỏi lại.

“Ừ, đẹp.” Hạ Minh Hòa trịnh trọng gật đầu: “Sao anh lại không nghĩ ra chuyện này chứ?”

Không phải là hắn không nghĩ đến, mà là hành động của Hạ Thanh Hòa quá nhanh! Nhưng mà, đôi nhẫn này và tờ chi phiếu 30 triệu đúng là một món quà gặp mặt lớn đấy.

Đại học B.

Chiếc xe Audi trắng dừng lại ở bãi đỗ xe dành cho giáo viên. Cửa mở xe, Mộ Tiêu Vân bước xuống trước: “Em đi giải quyết vụ giấy tờ đây, liên lạc sau nhé.” Y nói mãi mới ngăn được Hạ Minh Hòa đang muốn đi cùng – nếu hắn đi cùng mình, chỉ sợ sau này y sẽ không có nổi một ngày bình yên mất!

“Được.” Hạ Minh Hòa ừm một tiếng, rồi ngồi dí trong xe nghe nhạc.

Mộ Tiêu Vân lắc đầu, người này đúng là… khó chiều quá mà.

Văn phòng đại học B.

Vì lần cuối Mộ Tiêu Vân đến trường đã là năm năm trước, nên hồ sơ của y khá khó tìm. Y đã ngồi chờ cán bộ giải quyết được nửa giờ rồi.

“Mộ Tiêu Vân? Là em sau?” Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện từ sau cánh cửa, vui mừng gọi y.

85.

Thực ra Mộ Tiêu Vân không nhớ ra người trước mặt mình là ai, nhưng hình như y đã từng gặp cô rồi. Y dò hỏi: “Cô chủ nhiệm?” Mộ Tiêu Vân quên mất cô họ gì rồi, nhưng y chắc chắn đó là giáo viên chủ nhiệm lớp y năm năm trước.

“Đúng là em rồi!” Cô chủ nhiệm vui vẻ: “Biết văn phòng điều một giáo viên đến giải quyết giấy tờ cho một sinh viên đã tạm nghỉ năm năm, cô đã nghĩ hay là em, đúng là không sai mà!” Cô ngồi xuống bên trái Mộ Tiêu Vân: “Năm năm rồi em có khỏe không?”

“Cảm ơn cô đã quan tâm, em vẫn tốt ạ. Hồi trước em di dân qua bên đó, giờ thời hạn cho phép nghỉ đã hết rồi nên em quay lại trường.” Mộ Tiêu Vân không ngờ một người chỉ làm chủ nhiệm lớp y có một ngày mà vẫn nhớ y, sau ngần ấy thời gian. Loại cảm giác này đúng là kỳ lạ, phải nói là… được người ta nhớ đến đúng là một cảm giác vui vẻ.  Cho nên, bây giờ Mộ Tiêu Vân cười rất chân thành với cô.

“Em đến nước nào? Thành tích của em tốt thế, thi luôn vào trường bên đó có phải tốt không?” Cô chủ nhiệm tò mò hỏi.

“Em còn nhỏ mà, khi ấy học đại học thì sớm quá. Với lại, cuộc sống bên đó cũng rất thoáng, nên mấy năm qua em đi du lịch khắp nơi.” Mộ Tiêu Vân trêu chọc: “Nếu lần này em đi học lại mà vẫn được học lớp cô chủ nhiệm thì tốt quá~” Bây giờ người chủ nhiệm này thậm chí còn hiền hơn cả năm năm trước nữa.

“Bây giờ cô đã làm hẳn bên văn phòng rồi, đã từng này tuổi, cô không quản nổi lũ sinh viên các em nữa đâu.” Cô giáo cười cười – phụ nữ luôn dễ thay đổi, nhất là khi họ đã đứng tuổi.

“Chị Vu, chị quen sinh viên này à?” Cán bộ phòng giáo vụ đang rảnh rỗi ngồi bắt chuyện.

“Năm năm trước trong lớp chị có một em sinh viên được gọi là thiên tài nhảy lớp 13 tuổi đó, em có nhớ không?” Cô Vu cảm thấy rất kiêu ngạo – đương nhiên rồi, là chủ nhiệm của thiên tài là chuyện đáng tự hào cỡ nào cơ chứ.

“A, em nhớ ra rồi. Hồi đó hiệu trưởng còn cấm chúng ta tiết lộ chuyện này ra ngoài nữa, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến sinh viên.”

“Chính là em ấy đấy. Đi lâu thế rồi hôm nay đột nhiên trở về, làm chị giật cả mình.”

Đại học B không hổ là đại học đứng đầu thành phố, khả năng xử lý tình huống của cán bộ nhân viên đúng là nhạy bén. Nghe lỏm bọn họ nói chuyện vài câu, biết được sự sắp xếp của hiệu trưởng năm xưa, Mộ Tiêu Vân bắt đầu có niềm tin vào ngôi trường này.

“Em sinh viên này, thủ tục của em đã hoàn tất rồi đấy.” Một thầy giáo cầm tài liệu bước vào: “Chị Vu đã ở đây rồi à?”

“Hồi trước chị ấy chủ nhiệm lớp của em sinh viên kia. Học sinh của mình xa xứ lâu năm mới trở về, thân làm cô giáo đương nhiên phải xúc động rồi.” Cán bộ kia trêu chọc.

“À, anh cứ thắc mắc sao lại có người xin tạm nghỉ lâu thế…. Nhớ ra rồi, em là thiên tài nhảy lớp 13 tuổi năm đó phải không?”

Được gọi là thiên tài nhiều lần như thế, Mộ Tiêu Vân có mặt dày đến mấy cũng cảm thấy xấu hổ: “Cảm ơn thầy cô khen ngợi ạ, giờ em phải đi làm quen lớp một chút.”

Bước ra khỏi cửa, Mộ Tiêu Vân vẫn nghe thấy bọn họ đang bàn tán về mình. Y lắc đầu, cười bất đắc dĩ.

Đứng trước văn phòng ngành Luật, Mộ Tiêu Vân lịch sự gõ cửa vài cái. Giáo viên chuyên ngành không phải là giáo viên chủ nhiệm – lúc nào cũng phải có mặt ở trường – nên thường thì văn phòng luôn trống không. Lúc này hầu hết giáo viên đều đang có lớp, chỉ có một vài người đang nói chuyện phiếm ở góc phòng. Nghe thấy tiếng gõ cửa, tất cả đều quay lại.

“Em chào thầy cô, em là sinh viên năm nhất ngành Luật. Cho em hỏi chủ nhiệm khoa có ở đây không ạ?”

“Cô đây.” Một cô giáo khoảng 27 28 tuổi vẫy vẫy tay với y. Hẳn là cô tốt nghiệp từ trường sư phạm rồi vào đây bằng cửa sau – nếu không thì sao có thể làm chủ nhiệm khoa khi còn trẻ như vậy.

“Em chào cô, em là Mộ Tiêu Vân. Lúc trước em có việc nên phải xin ngừng học, hôm nay em vừa làm thủ tục học lại.” Y đưa tài liệu cho cô.

Đối phương đọc tài liệu rồi a một tiếng – dù thanh âm không lớn, nhưng trong văn phòng im ắng này cũng là vô cùng rõ ràng.

“Sao thế?” Có người hỏi.

“Không có gì, mắt phải em giật giật thôi.” Nói rồi, cô ngưỡng mộ nhìn Mộ Tiêu Vân: “Chị họ Lâm, em có thể gọi chị là chị Lâm. Phần tài liệu này chị sẽ giữ lại, em đi lấy sách trước đi. Biết phòng học ở chỗ nào chưa?”

“Rồi ạ.”

“Thế thì tốt rồi. Năm nhất mới khai giảng hai tuần thôi, hẳn là không khó hòa nhập đâu. Có gì em cứ lên đây tìm chị nhé.” Cô viết một dãy số ra tờ memo rồi đưa cho y: “Đây là số điện thoại của chị, nếu không tìm thấy chị thì em có thể gọi bằng số này.”

“Cảm ơn chị Lâm.”

Ra khỏi văn phòng, Mộ Tiêu Vân đến thư viện lấy sách. Y gọi cho Hạ Minh Hòa: “Anh, hôm nay em còn phải đi làm quen với lớp học nữa, dự là không về sớm được đâu.”

“Ừm, thế anh lên văn phòng đây.” Hạ Minh Hòa hiểu ý của Mộ Tiêu Vân: “Cùng nhau ăn trưa nhé.” Đây là điểm mấu chốt.

“Ok.”

Cất điện thoại đi, ôm theo sách vở kỳ này, Mộ Tiêu Vân đi tìm phòng học. Ở đại học B, mỗi lớp học đều được đánh số cố định, nói cách khác, từ năm nhất lên năm tư, sinh viên phải đổi phòng qua mỗi năm. Chính vì vậy, Mộ Tiêu Vân rất nhanh đã tìm được phòng học.

Y đến đúng lúc vừa vào lớp, liền lẻn vào từ cửa sau. Nam sinh đẹp trai rất hấp dẫn người khác, đặc biệt y còn nhuộm tóc, cả người mang một phong cách khác hẳn sinh viên bình thường, càng làm người ta chú ý.

“Cậu là ai?” Một nam sinh bước đến chào hỏi y. Người này cao tầm 1m78, nhìn khá là đẹp trai, khi cậu ta cười lên còn thấp thoáng hai má lúm đồng tiền nữa.

“Xin chào, tớ là học sinh mới –  Mộ Tiêu Vân.”

“A, chị Lâm vừa báo với tớ rồi. Tớ là lớp trưởng Phạm Vĩ, nice – to – meet – you!”

Người trong nước nói tiếng Anh trong đời thường đôi khi là một cách rèn luyện, nhưng cũng có thể là để thể hiện bản thân. Tỷ như vị lớp trưởng này chẳng hạn – cậu ta nói sai hết cả ngữ âm, nhưng lại tỏ ra kiêu ngạo như thể mình giỏi lắm vậy.

“Nice – to – meet – you!” Mộ Tiêu Vân khinh bỉ trả lời bằng giọng Anh tiêu chuẩn – hành động này của lớp trưởng làm y đột nhiên cảm thấy thế giới này đúng là tràn ngập những con người đáng yêu.

Lúc này đang là giờ tiếng Anh, thầy giáo nghe được phát âm chuẩn mực của Mộ Tiêu Vân cũng đột nhiên nảy lên hứng thú: “Very good! Phát âm của em rất tốt, lại còn là giọng Anh Anh nữa chứ. Hồi trẻ thầy từng đến đó du học, em cũng thế sao?” Người chưa từng sống trong môi trường đó thì không thể có khẩu ngữ như vậy được.

“Thầy siêu thật đấy! Đúng là em vẫn ở bên kia, mới về hôm qua xong.” Mộ Tiêu Vân không thèm khiêm tốn, có gì nói nấy.

Vì thế, nửa tiết còn lại dành cho thầy giáo và Mộ Tiêu Vân nói chuyện. Y không thích cách show off bản thân như vị lớp trưởng vừa rồi, nhưng thầy hỏi thì phải đáp thôi~

Kết cục là, kết thúc giờ học, các nữ sinh thi nhau bắn mắt hình trái tim về phía y, còn các nam sinh chỉ biết trắng mắt ghen tị.

“Từng ở nước ngoài thì giỏi lắm chắc?” Nam sinh ngồi trước Mộ Tiêu Vân khó chịu phun ra một câu. Vừa lúc ấy chuông vang lên, đã là tiết cuối cùng của buổi sáng, y liền xách đồ đứng lên luôn, mặc kệ người nọ.

Khi y ra đến cửa, người kia đã đứng ở đó. Mộ Tiêu Vân đột nhiên nhớ đến năm năm trước – ngày khai giảng ấy, khi mình xách cặp cùng Lý Tuyết ra khỏi phòng học, người này cũng đứng ở đây như thế này. Không gian khác nhau, thời gian khác nhau, nhưng cảm xúc lại y hệt.

Trái tim y lặng lẽ nhảy lên.

Thình thịch, thình thịch.

“Oaaa~ Là anh trợ giảng đó đó~”

“Đẹp trai thật đấy…”

“Nghe nói rất nhiều mỹ nữ trường mình chạy theo người ta đó!”

Nữ sinh bốn phía xì xào bàn tán.

“Sao anh lại đến đây?” Mộ Tiêu Vân nhét đống sách trong tay mình vào tay Hạ Minh Hòa, làm hắn vội vàng đỡ lấy. Năm năm trước, là hắn chủ động vươn tay cầm sách hộ Mộ Tiêu Vân, giờ hắn lại là bên bị động. Nhưng dù là trước đây hay bây giờ, cảm giác sung sướng trong hắn vẫn vậy.

Năm năm, cho dù có chia ly, giữa hai người có những khoảng trống không thể nảo lấp được nhưng bọn họ của năm năm sau vẫn cảm thấy rung động như những phút ban đầu.

“Sách rất nặng.” Lý do xưa như diễm.

“Anh chẳng biết lấy cớ gì cả.” Hai người vừa cười vừa nói rời đi, để lại một đám người mắt tròn mắt dẹt.

“ Đi đâu ăn bây giờ?”

“ Quanh đây có nhiều quán ngon lắm, thử đi không?” Hạ Minh Hòa đề nghị.

“Ok, để em đi cất sách lên xe đã.”

Quán ăn quanh đây cũng trải khắp một con phố, bao trọn lấy khuôn viên trường đại học. Hai người lướt qua từng cửa hàng một, rồi mua hai cốc trà sữa trên đường. Chẳng ai đói bụng, nhưng ngửi hương thơm từ hàng quán tỏa ra là đã đủ no rồi.

Đến một quán cháo thì hai người đồng thời dừng bước, hai mắt nhìn nhau: “Không ngờ ở đây cũng có chi nhánh của tiệm kia đấy.” Mộ Tiêu Vân hào hứng nói – vì lần đầu hai người trốn ra trường cấp 3 đi ăn cũng ăn ở một hàng cháo thế này.

“Ừ. Lúc em đi rồi, tụi anh có đến đó ăn vài lần.” Nói rồi, hai người bước vào.

Ý Hạ Minh Hòa là – dù em có ở cạnh anh hay không, thì em vẫn ở trong lòng anh, từ đầu đến cuối, chưa từng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top