Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10 : Lợi Ích Của Người Mù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


         Bạc được chất thành đống trên bàn, có người còn mang cả ngọc bội của mình ra đặt cược. Một tiểu tử còn non nớt lại liên tục gặp may mắn, tự nhiên sẽ có nhiều người để ý. Chẳng mấy chốc, nơi đây đã chật kín người đến xem náo nhiệt.

         “Tài .”

         “Mở...”

         “Công tử mời chọn”.

         “Xỉu.”

         “Lại.”

         “Mở...”

         “Lại.”

         “Mở....”

         “Lại.”

         “Mở.....”

         Trước mặt Hoà Yến chất đầy ngân phiếu. Kẻ cười nhạo nàng lúc nãy đã câm miệng từ lâu, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, nàng không phải là người mới đến chơi lần đầu. Nếu không phải vì danh tiếng của Lạc Thông Trang ở bên ngoài, người khác sẽ nghi ngờ nàng bắt tay với trang gia lừa tiền người khác.

         Âm thanh điểm canh từ bên ngoài loáng thoáng truyền đến, Hoà Yến nói :“Giờ không còn sớm, ta cũng nên rồi .”

         “Công tử ,”Lão đầu có râu khẽ mỉm cười,“Lại cược một ván cuối cùng đi, đổi cách cược được không ?”

         Hoà Yến nâng mắt nhìn ông :“Cược thế nào ?”

         “Không cược mở tài mở xỉu nữa, ta thấy công tử là một cao thủ, nếu đoán con số trên xúc xắc thì thế nào ?”, ông mang tất cả châu báu cùng ngân phiếu đẩy ra giữa bàn, nếu công tử thắng, tất cả những thứ này đều là của công tử ”.

          Hoà Yến nhìn về đống ngân phiếu trên bàn.

         Nàng đã thắng không ít rồi, cũng biết như vậy sẽ thu hút sự chú ý của người khác. Lúc trước khi còn trong quân đội, nàng đã từng nghe các tiểu tướng dưới trướng nói về những câu chuyện mờ ám của đổ trường, nên cũng biết một hai phần. Vốn nên thấy được thì dừng, nhưng không hiểu sao, trong đầu lại hiện lên ánh mắt đầy khao khát của Hoà Vân Sinh khi nói đến học đường, cũng như chiếc trường y duy nhất đang mặc trên người mình, sắc màu phai nhạt.

          “Được thôi .” nàng nói.

         Đám đông náo động, bầu không khí trở nên cao trào.

         Đoán tài xỉu và đoán con số là hai việc hoàn toàn khác nhau.

         Đoán tài xỉu dựa vào may mắn, kết quả không gì ngoài hai loại, tài hoặc xỉu. Nhưng số thì phải chuẩn xác đến từng số một, sai sẽ là sai, cơ hội để thắng là rất ít. Trừ khi thật là người biết ném xúc xắc, nếu không sẽ không thể làm được chuyện này . Hơn nữa, thủ pháp của các trang gia cũng chẳng giống nhau.

         Hoà Yến cũng mang toàn bộ ngân phiếu trước mặt đẩy ra.

         Nếu như nàng thua ván này, những thứ đã có đêm nay đều thành hư không. Nếu nàng thắng, ước chừng trong ba đến năm năm, ăn uống của Hoà gia, học phí cho Hoà Vân Sinh đều sẽ có đủ.

         Mọi người nhìn thấy sự tình như thế, đua nhau thêm vào : “Ta cũng cược !”

         “Đây là bạc của ta, ta cược huynh đệ này thắng !”

         “Làm sao có thể chứ, ta vẫn là cược vào đối phương đi, ha ha ha !.”

        Phỉnh trong ván càng lớn thì người xem lại càng đông, một đêm bạo phát, một đêm kịch tính như thế này, so với đoàn kịch hay nhất ở kinh thành, còn phải gọi là không thể từ bỏ.

         Lão đầu râu dài chậm rãi cầm chiếc bát lên, cả đổ trường trở nên yên tĩnh, dường như chỉ có thể nghe ra tiếng xúc xắc đang va chạm trong chiếc bát đồng.

         Hoà Yến có chút xuất thần.

         Kỹ thuật đánh bạc của nàng quả thực là rất nát. Chí ít trước khi nàng về lại kinh thành, nó vẫn tệ như cũ. Sau khi kết hôn không lâu, cũng từng là Hứa đại nãi nãi, nên tại các yến hội cũng từng đánh bài lá cùng các vị phu nhân khác, mỗi lần như vậy đều thua thê thảm. Những lúc đó Hứa Chi Hằng luôn cười nói :“Nàng đấy, sao lại ngốc như vậy chứ  ?”

         Đó là những khoảnh khắc hiếm hoi hắn thể hiện tình cảm với nàng, nàng đã vì thế cho rằng đã nắm bắt được rồi sự thân mật ôn nhu của nam tử thanh tuấn này, nàng hết sức cao hứng, cũng từng âm thầm quyết tâm, nhất định phải học thật tốt các kỹ nghệ, ở yến hội lần sau sẽ lấy lại mặt mũi cho Hứa Chi Hằng.

         Nhưng đáng tiếc là, trước khi nàng có thể nghiêm túc học tốt cách chơi bài lá, nàng đã bị mù.

          Bất luận là gia yến hay ngoại yến, Hứa gia đều không thể để một người mù đại diện cho nữ chủ nhân của đại phòng. Nàng không ra ngoài nữa, nhưng ở trong phủ thật sự rất buồn chán, nàng lại nhìn không thấy, nên chỉ có thể học cách nghe âm thanh.

         Nàng muốn làm một người mù tự do đi lại, ngay khi không nhìn thấy vẫn không cần sự giúp đỡ của người khác, nàng luôn mạnh mẽ như vậy nên đã bắt đầu luyện tập trở lại. Đầu tiên học nghe âm thanh, học cách nghe âm thanh mà đoán hình dạng, lại dần dần đứng lên hoạt động , chờ đến khi hoạt động không còn ngăn trở quá nhiều, đã có thể dùng nhánh cây trong phủ làm kiếm, âm thầm khoa chân múa tay.

         Cũng chính lúc đó, nàng đã học nghe âm thanh của xúc xắc.

         Hoà Yến cảm thấy xúc xắc so với bài lá còn đơn giản hơn nhiều.  Càng là thứ tinh xảo càng khảo nghiệm thính lực, nàng đã nghe được thứ này, khi xúc xắc rơi xuống mỗi một mặt đều có một chút khác biệt, nàng lắc xúc xắc trong ống tre, đến trên bàn, trong lòng nghĩ về những con số, sau đó lại chạm tay qua nó để kiểm tra. Lúc bắt đầu đã luôn sai, có một lần nàng nhẩm xong tất cả, sau đó chạm vào xúc xắc, cuối cùng cũng nở nụ cười.

         Nàng thành công rồi.

         Hạ nhân Hứa gia lén lút thảo luận về nàng, nói đại nãi nãi sau khi bị mù thì đã điên rồi, suốt ngày cứ ở trong phòng cầm ống tre mà lắc. Nhưng bọn họ cũng dần dần phát hiện, Hoà Yến mặc dù không cần ai trợ giúp, vẫn có thể ăn, mặc, đi, lại. Nàng có thể phân biệt chuẩn xác dựa vào giọng nói của mỗi hạ nhân ở Hứa gia, biết vị trí của mỗi món đồ được đặt.

         Nếu không phải biết nàng thực sự không nhìn thấy, nàng với người bình thường chẳng có khác biệt gì.

         Hứa Chi Hằng khoe nàng lợi hại, cầm tay khen ngợi nàng, Hoà Yến rất cao hứng, ngoài cao hứng ra còn có chút thất vọng. Nàng không biết bản thân đã thất vọng những gì, nhưng cứ luôn cảm thấy, mọi chuyện lẽ ra không nên như thế.

         Bây giờ nghĩ lại, thính lực của nàng lúc đó đã luyện được xuất thần nhập hoá, đại khái đã có thể nghe ra được sự lạnh lùng và chiếu lệ khi Hứa Chi Hằng nói cùng nàng, chỉ là tình cảm của nàng khi đó đã vô thức né tránh ý nghĩ này.

         Hoà Yến cụp mắt, đến cuối cùng là .... trong cuộc thì mê.

         Tiếng lắc xúc xắc đột nhiên dừng lại,“bộp”một tiếng, chiếc bát đã úp trên bàn.

         Một viên, hai viên, hai viên xúc xắc đều đã rơi xuống.

         Mọi người hướng về Hoà Yến, Hoà Yến nhắm mắt lại, phảng phất như quay về những ngày tháng còn sống ở Hứa gia, nàng ngồi trước bàn, tự mình lắc, tự mình mở, tự mình dùng tay để chạm vào từng mặt của xúc xắc.

         Nỗ lực trong bóng tối chộp lấy một chút anh sáng.

         “Hai, năm”. Nàng mở mắt ra, nói.

         Chiếc bát úp ngược được mở ra, hai viên xúc xắc rơi trần trụi trước mắt mọi người.

         Hoà Yến im lặng, hồi lâu, có người nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, sau đó, những tiếng cảm thán ồ ạt tới. Một công tử ca mặc áo gấm đứng gần Hoà Yến nhất nắm lấy cánh tay của nàng, kêu to lên :“Cao nhân, bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ là sư phụ của ta ! Xin hãy nhận của ta một lạy !”

         Hoà Yến miễn cưỡng rút tay mình ra khỏi tay đang cầm của hắn.

          Nụ cười của lão tử có râu hơi cứng lại, nhưng chỉ một lúc, ông lại vuốt râu cười nói :“Công tử tài nghệ giỏi , tất cả số bạc này, giờ đều là của công tử rồi .”Sau một lúc, ông lại nói :“Dám hỏi công tử đại danh là gì, có thể nể mặt lão cùng lão đi uống một tách trà không ?”

         Hoà yến đem tất cả ngân phiếu và châu báu nhét vào trong ngực, lễ phép từ chối :“Vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc tới. Hôm nay thực đã quá trễ, còn về trà, hôm khác sẽ lại uống.”Nói xong vượt qua đám đông, bước ra khỏi Lạc Thông Trang.

         Người trong đổ trường vẫn còn đang trầm trồ về ván cược bừa rồi, tiếp tục lại tiếp tục, lão đầu râu dài mặt cười không đổi, quay người xuống lầu dưới. Có người cúi đầu trước mặt ông, ông nói :“Đi theo hắn.”

         Phía bên kia, một đại hán sắc mặt u ám búng ngón tay, vẫy tay với đám gia đinh phía sau rồi bước ra khỏi Lạc Thông Trang.

         “Thắng bạc của ta rồi còn muốn chạy ? Trên đời này đâu có chuyện tiện nghi như vậy, ngu xuẩn ! ”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top