Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 102 : Thừa Phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viện hoang đầy cây tạp, dưới đất che giấu vô số xương khô.


Tống Đào Đào không dám nhìn thêm, quay mặt đi hướng khác, vô cùng phẫn nộ.


Khi cỗ thi thể cuối cùng được đào lên, cả viện tử không còn chỗ nào khác để đặt chân. Những sĩ binh giáp đỏ Hạ Lăng quận đã nhìn thấy vô số cảnh tượng thê thảm, nhưng khi thấy tình cảnh trước mắt, cũng không khỏi trong lòng phát lạnh.


"Đây .... đây...." Viên Bảo Trấn cũng nói chẳng nên lời rồi.


"Viên ngự sử muốn nói gì ?", Tiêu Giác chậm rãi mở miệng, "Hay là muốn nói ở trong lòng Ngự sử, đây vẫn là một sự hiểu lầm ?"


"Đây làm sao hiểu lầm được chứ ?", không đợi Viên Bảo Trấn mở miệng, Hòa Yến đã giành trước một bước nói :"Đây là trạch tử riêng của Tôn tri huyện, nếu nói có người giấu Tôn tri huyện ở đây mai táng nữ thi, một cỗ hai cỗ còn cho là được, nhưng mấy mươi cỗ thậm chí còn hơn trăm cỗ thế này, cũng không lấy làm lạ vì sao thích khách có thể trà trộn vào, cửa lớn Tôn gia có lẽ làm bằng giấy dán, mấy gia đinh, hậu vệ này cũng như Tôn tri huyện, đều là điếc tai mù mắt phải không ?"


Tôn Tường Phúc mồ hôi đổ như mưa, hắn không biết Tiêu Giác làm sao biết được chuyện này, sau một lúc nghiến răng, hắn cãi lại :" Đây chỉ là mấy gia đinh ở phủ của hạ quan phạm tội, sau khi bị đánh chết thì chôn ở nơi đây, này... Những nhà đại hộ vẫn thường có chuyện thế này".


Hòa Yến cười lạnh :"Ta cũng đến từ nhà đại hộ, nhà đại hộ không có những hành vi tàn bạo như ngươi. Nếu nói là gia đinh phạm tội, làm phiền Tôn tri huyện đưa ra khế thân của bọn họ, có lẽ cũng nên ghi lại rốt cuộc vì chuyện gì mà bị phạt chết. Còn có, toàn bộ thi thể trên đất này đều là nữ tử ... Tôn tri huyện, đây đều là tỳ tử trong phủ ngài sao ? Một Tri huyện thất phẩm như ngài, trong phủ có hơn trăm tỳ tử, nói đánh chết là đánh chết, ngài thật so với Bệ hạ còn oai phong hơn !" Nói đến đoạn cuối, ánh mắt và giọng điệu trở nên sắc bén, khiến người khó lòng chống đỡ. 


Lời này vừa nói, Tôn Tường Phúc vội vàng quỳ xuống dập đầu, lớn tiếng khóc than :"Không có ! Không có ! Hạ quan oan uổng ! Hạ quan oan uổng !" Hắn lặp đi lặp lại đều là mấy câu này, nhưng đến cuối cùng vẫn nói không ra là vì sao oan uổng, dĩ nhiên đã không còn hy vọng.


Giận dữ trong lòng Hòa Yến còn chưa tan hết, chỉ cảm thấy người trước mắt thật đáng hận. Đêm qua lúc nàng cùng Đinh Nhất đánh nhau, Đinh Nhất đã từng nói, trong phòng này, mỗi một tượng Phật đều là một người đã chết, nàng lúc đó chỉ cho rằng là trò đùa Đinh Nhất doạ nàng, bây giờ xem ra thế mà là sự thật. Hoang đường làm sao ?


Phụ tử Tôn Lăng ở Lương Châu đã làm quá nhiều việc ác, bắt cóc vô số nữ tử, nhưng hễ có chút không vừa lòng, thậm chí chỉ là nhìn chán rồi, liền có thể dễ dàng lấy đi mạng sống của họ. Có thể được chôn ở hậu viện Tôn gia đã được coi là tốt, chí ít còn có thể toàn thây. Biết đâu sẽ còn có những người đáng thương hơn, sau khi chết bị ném đến mồ chôn tập thể, ngay cả thi thể cũng bị lang thú chia nhau ăn sạch, một chút dấu vết cũng không còn.


Đây là ngạo mạn, vô nhân tính đến nhường nào !


Trong lòng Tống Đào Đào nổi lên từng trận sóng lạnh lẽo, nếu như đêm hôm đó nàng không gặp được Hòa Yến, không phải nàng cũng sẽ giống như những nữ tử kia, trở thành một nắm đất vàng, ở dưới mặt đất thối rữa tối tăm không thấy mặt trời, vĩnh viễn không có người phát hiện.


Đôi mắt nàng đỏ hoe, căm hận nói :"Quá đáng giận, chúng ta nhất định sẽ vì các cô nương này mà báo thù !". Vừa nói xong, liền cảm thấy có người huýt vào tay mình, nghiêng đầu qua thấy Hòa Yến đang nháy mắt với nàng, ra hiệu cho nàng nhìn Viên Bảo Trấn.


Trong một sát na, Tống Đào Đào đã hiểu ra ý của nàng, xoay người về phía Viên Bảo Trấn kêu lên :"Viên bá bá, ta ở đây đã chịu thiệt thòi lớn như vậy, ở đây người duy nhất đáng tin cậy chỉ có ngài, ngài phải vì ta mà làm chủ !"


Phụ thân Tống Đào Đào từng là thượng cấp của Viên Bảo Trấn, Viên Bảo Trấn tự khoe có quan hệ thân thiết với Tống gia, tự nhiên sẽ không thể không để ý đến lời của Tống Đào Đào, liền lau mồ hôi, cười nói :"Đó là đương nhiên".


"Đô đốc, cỗ thi thể này có chút không giống ", một người lính áo đỏ nói.


Hắn ngồi xổm xuống, nhặt một mảnh khăn tay lau sạch mặt người nằm trên đất, lộ ra một khuôn mặt. Trong căn phòng đầy nữ thi, người này là nam tử duy nhất. Có lẽ vừa chết không lâu, mặt đầy sợ hãi.


"Chậc", là tiếng của Tiêu Giác, hắn đứng tại chỗ chậm rãi nói :"Xem ra, thị vệ của Viên ngự sử đã được tìm thấy rồi ".


Cỗ nam thi bị đào ra chính là người mà Viên Bảo Trấn mất cả buổi sáng tìm hoài không thấy, Đinh Nhất.


Hòa Yến :".........."


Đêm qua sau khi nàng giết Đinh Nhất, nàng thực sự không có tâm trạng để thu dọn xác của Đinh Nhất nên cứ thế bỏ đi. Chỉ là sau đó bị Tiêu Giác phát hiện ra thân phận, nói với Tiêu Giác rằng Đinh Nhất đã chết mà thôi. Đây có lẽ là Tiêu Giác cho người làm, lôi Đinh Nhất ra ngoài chôn cất, bây giờ lại đào lên trước mặt Viên Bảo Trấn, một khắc này, Hòa Yến đã có chút đồng cảm với Viên Bảo Trấn rồi.


Khoé môi Viên Bảo Trấn run rẩy, một hồi lâu cũng chưa nói nên lời.


"Thị vệ ngự sử trung can nghĩa đảm, phát hiện hậu viện của Tôn gia giấu không ít nữ thi, bị Tôn tri huyện diệt khẩu chôn vào lòng đất". Tiêu Giác tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn :"Viên ngự sử, không vì thị vệ chết oan của mình mà cảm thấy đáng tiếc sao ?"


"Ngươi nói bậy !", Tôn Lăng gầm lên đứng dậy, bị giáp sĩ bên cạnh áp xuống , hắn vẫn cố gắng vùng vẫy, lớn tiếng nói :"Ta không có giết hắn ! Đây là vu khống ! Ta không biết hắn vì sao lại ở đây, ta không có giết hắn ....."


Hắn hét đến khản giọng, trong viện tử tĩnh mịch đặc biệt nghe thật chói tai, Tiêu Giác nhướng mày, thản nhiên nói :"Bịt miệng hắn lại ".


Các binh sĩ mang giẻ rách nhét vào miệng Tôn Lăng và Tôn Tường Phúc, cả hai bọn họ liền chỉ có thể phát ra tiếng "ú ớ" bất cam.


"Viên ngự sử", Tiêu Giác nhìn hắn, điềm đạm cười :"Định thế nào ?"


Trong lòng Viên Bảo Trấn tràn đầy ý hận, cũng biết Đinh Nhất tuyệt không có khả năng là bị người của Tôn Tường Phúc giết, trước mắt người này đã biết hết mọi chuyện, nhưng hắn lại không có sức phản bác, chỉ có thể từ trong kẽ răng phát ra mấy chữ :"Xin Đô đốc chỉ giáo ".


"Phụ tử Tôn Tường Phúc cậy thế chuyên quyền, tham nhũng - cướp bóc, vơ vét của cải, áp bức dân thôn. Bắt cóc gái nhà lành, dĩ trạch lượng thi - lấy đầm đong xác". Hắn nói :"Thứ vô cùng hung ác thế này, Viên ngự sử thân là Ngự sử, gánh vác trách nhiệm kiểm tra, sửa chữa bách quan, nhất định sẽ không khoan nhượng. Chuyện này ta đã báo với Quận thú Hạ Lăng quận, sẽ cùng Viên ngự sử mang chuyện này bẩm tấu lên Hoàng thượng. Về phần Viên ngự sử ", ánh mắt hắn dán chặt vào Viên Bảo Trấn, có chút giễu cợt nói :"Cho dù là minh chương diện tấu - tấu công khai, hay là bí mật tố cáo, bổn soái cũng không tiện nhúng tay vào".


Viên Bảo Trấn gần như không thở được.


Rõ ràng là nói "bổn soái cũng không tiện nhúng tay vào", thế nhưng chuyện này từ đầu đến cuối đều do hắn chủ đạo. Dù cho Viên Bảo Trấn có muốn làm gì, nhưng Hạ Lăng quận bên kia đã bẩm tấu, hắn có tránh cũng không tránh được. Người tiến cử trước đây của phụ tử Tôn Tường Phúc chính là môn sinh của Từ tướng. Môn sinh của Từ tướng rải rác khắp Đại Ngụy, vụ án của Tri huyện Lương Châu, người mất mặt chính là Từ tướng, hơn nữa, vì để tránh hiềm nghi, Tri huyện từ tân nhiệm tuyệt sẽ không phải là người của Từ tướng.


Từ tướng đã hoàn toàn mất đi khống chế ở Lương Châu, làm thế nào có thể gây phiền cho Tiêu Giác ?


Lần này hắn về Sóc Kinh, Từ tướng nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn. Viên Bảo Trấn chỉ thấy tuyệt vọng.


Tiêu Giác xoay đầu nhìn lại đám đám gia đinh tỳ tử đang run rẩy một bên, nhàn nhạt nói :"Các ngươi cứ nói điều các ngươi biết, có thể miễn cho nặng tội ".


Đây là muốn các hạ nhân Tôn phủ vạch trần tội lỗi của phụ tử Tôn Tường Phúc.


Các gia đinh vẫn có chút do dự, chỉ sợ nếu phụ tử Tôn Tường Phúc thoát tội sẽ quay lại phục thù. Các tỳ tử trái lại vui mừng khôn xiết, hăm hở tiến lên để trả lời. Làm nữ tử ở Tôn gia, nên không còn lối thoát, cho dù có mỹ mạo, có tài hoa, ăn nói dịu dàng, tốt nhất cũng chỉ là làm món lễ vật dâng lên thượng cấp, có lẽ còn có thể sống thêm vài năm. Đa số đều bị phụ tử Tôn Lăng sau khi chơi chán rồi thì giết đi, trở thành một đoá hoa bùn.


Nữ tử sống ở nơi này cũng giống như ngồi ở nhà lao, ai cũng không biết ngày bị hành hình khi nào sẽ tới. Hôm nay đã có rồi một tia hi vọng, bừng bừng hận không thể mang phụ tử Tôn Tường Phúc lập tức bỏ mạng, không còn cơ hội trở mình. Thế nên ai ai cũng nói ra tội lỗi của phụ tử Tôn Tường Phúc, khiến người nghe không rét mà run, chỉ cảm thấy một người lòng dạ ác độc như vậy, tội lỗi ngút ngàn, Thần hờn quỷ oán.


Phi Nô cùng với binh sĩ thủ lĩnh Hạ Lăng quận cùng nhau ghi chép, phụ tử Tôn Tường Phúc bị bắt quỳ trên đất, Tiêu Giác trở bước ra ngoài.


Viên Bảo Trấn vẫn đứng im tại chỗ, đột nhiên biến hoá lớn như vậy, bên cạnh hắn cũng không ai có thể thương lượng, suy nghĩ nhất thời bối rối, đang lúc không biết xoay sở ra sao thì đã thấy kẻ khiến hắn phải nghiến răng nghiến lợi ung dung nhàn nhã đi vào, vẻ mặt bình tĩnh.


Lúc đi ngang qua hắn, Tiêu Giác đột nhiên dừng bước, vị Đô đốc trẻ tuổi cong môi, thấp giọng, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe được :"Viên ngự sử muốn lấy mạng ta, ta thế nhưng lại hy vọng ngài còn sống. Ngài còn sống, so với chết đi thì Từ Kính Phủ sẽ khó chịu hơn nhiều ".


Hắn lại đứng thẳng người, nở nụ cười giễu cợt, bình tĩnh mở miệng :"Chờ khi về đến Sóc Kinh, thay ta vấn an Từ tướng. Viên ngự sử, lên đường suôn sẻ !"


Hắn quay người rời đi.


Phía sau lưng, có người kinh hô nói :"Viên ngự sử ! Viên ngự sử làm sao vậy ? Viên ngự sử ?"


Viên Bảo Trấn ngất rồi, Hòa Yến quay đầu nhìn lại, bóng lưng Tiêu Giác biến mất sau bức tường hoa, chẳng nhìn thấy dấu vết nào nữa.


Việc này ... trần ai lạc định - kết thúc ở đây.


.........................


Phủ tri huyện bị binh sĩ Hạ Lăng quân niêm phong, trạch tử khí phái trước kia, giờ cửa dán đầy giấy niêm phong, những chiếc đèn lồng bị vứt bừa bãi, một mảng hoang tàn. Tống Đào Đào nhìn thấy trong viện đầy những nữ thi, vô cùng khó chịu, Hòa Yến an ủi nàng hồi lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Chờ đến khi Tống Đào Đào có chút buồn ngủ, khi tựa vào bàn chợp mắt, Hòa Yến lên tiếng dặn dò Xích Ô, người bảo vệ Tống Đào Đào rồi đi tìm Tiêu Giác.


Nàng còn chút nghi ngờ chưa có lời giải đáp.


Tiêu Giác đang nói chuyện cùng với Phi Nô.


Phụ tử Tôn Tường Phúc làm vô số điều ác, các tỳ tử đua nhau vạch trần, không cần từng người nói ra, chỉ nhìn trước mắt thôi cũng không ai cứu nổi họ, tội lỗi họ phạm phải cũng đủ giết họ mười lần có dư. Cả Đại Ngụy hiếm khi nhìn thấy hành vi khiến người ta tức giận đến vậy.


Con người tàn bạo đến thế nếu có được quyền lực, đối với bách tính thông thường mà nói, cũng giống như là một thảm hoạ. Sài lang, hổ báo dĩ nhiên đáng sợ, nhưng chúng làm sao ác độc bằng được lòng người ?


"Cữu cữu !", Hòa Yến đứng ở cửa gọi.


Cuộc trò chuyện giữa Tiêu Giác và Phi Nô cứ thế mà dừng, Hòa Yến bước vào, Tiêu Giác nhướng mày nói :"Còn gọi ta là cữu cữu ?"


Hòa Yến :".......Đô đốc".


Nói như thể ai cũng muốn gọi hắn là cữu cữu vậy. Rõ ràng là hắn chiếm tiện nghi, còn ra vẻ không tình không nguyện nữa.


"Ngươi không đi bồi Tống đại tiểu thư, tìm ta để làm gì ?", hắn hỏi.


Người này lời nói luôn giáp thương đới bổng - kẹp thương mang gậy, châm chọc mỉa mai, Hòa Yến do dự một chút, hỏi :"Hôm nay ngài xử lý phụ tử Tôn gia, vì sao còn lưu lại Viên Bảo Trấn ? Rõ ràng ngài đã biết, Viên Bảo Trấn mới là người muốn giết ngài ".


Phụ tử Tôn Tường Phúc dĩ nhiên rất đáng hận, chết không đáng tiếc, nhưng rốt cuộc người muốn thích sát Tiêu Giác trong buổi dạ yến đó là kẻ xúi giục Viên Bảo Trấn. Đinh Nhất đã chết rồi, nhưng Viên Bảo Trấn lại có thể sống về lại Sóc Kinh, Tiêu Giác sẽ có lòng tốt vậy sao ?


"Ta không giết hắn ở đây, là bởi vì hắn về đến Sóc Kinh cũng sẽ chết ", Tiêu Giác nhìn ra cửa sổ :"Sớm muộn mà thôi ".


"Những người khác thì sao ?", Hòa Yến hỏi :"Phụ tử Tôn Tường Phúc ở Lương Châu thành một tay che trời, nhất định còn có đồng đảng". Những kẻ ủng hộ Tôn Tường Phúc, người của Tôn Tường Phúc còn chiếm cứ ở Lương Châu, cớ vì sao không một mẻ bắt gọn ?


Tiêu Giác :"Nước quá trong thì không có cá, Hòa đại tiểu thư, ngươi quá thật thà rồi ".


Phi Nô trầm mặc đứng ở một bên, dường như không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người. Cây cối bên ngoài cửa sổ mọc lên xanh tốt, một trạch viện hoa mỹ như vậy, ai biết được sẽ vùi chôn bao nhiêu tội ác thế này.


Trên thực tế, mục đích của Tiêu Giác chưa bao giờ là Viên Bảo Trấn.


Dạ yến của Tôn phủ chính là Hồng Môn yến, hắn đã biết từ lâu. Viên Bảo Trấn xuất hiện, tất có sát cơ, hắn cũng đã sớm biết. Phen này hắn đến Lương Châu, căn bản không phải muốn tự tham gia trò mèo vờn chuột, mà là vì muốn mang Lương Châu thành này nắm trong lòng bàn tay.


Nhận lãnh tân binh tới trú thủ ở Lương Châu là vì muốn tạm thời tránh xa mũi giáo, tránh khỏi tai mắt của Từ Kính Phủ. Nhưng môn sinh của Từ lão cẩu đầy khắp Đại Ngụy, làn gió bán quan bán tước đang thịnh hành cả nước, Tôn Tường Phúc của Lương Châu Vệ là một trong số đó. Viên Bảo Trấn phụng mệnh của Từ Kính Phủ mà đến, tốt nhất là có thể giết được Tiêu Giác, còn như không giết được thì liên lạc bí mật với Tôn Tường Phúc, Tôn Tường Phúc trực tiếp nghe lệnh từ Sóc Kinh. Muốn ngán chân Lương Châu Vệ sứ dễ như trở bàn tay.


Ruồi nhặng cho dù không giết được voi to, cứ luôn vo ve bên tai cũng sẽ khiến người ta lòng sinh chán ghét.


Vào đêm dạ yến phong ba đó, Hòa Yến đã bị "mù", sau đó mấy ngày chẳng ai thấy Tiêu Giác, người ta đều cho rằng hắn đã ra khỏi phủ, việc Đinh Nhất đi theo hắn cũng vậy, kỳ thực người Đinh Nhất đi theo chính là Phi Nô sau khi đã cải trang, Tiêu Giác chân chính đã luôn ở lại Tôn phủ.


Tôn Tường Phúc làm ác quá nhiều, cùng với các đại hộ ở Lương Châu có nhiều qua lại, đại hộ sẽ "dâng lên" cho Tôn Tường Phúc kim ngân, Tôn Tường Phúc cam đoan bọn họ ở Lương Châu được "thuận lợi", hắn cũng có đút lót cho cấp trên, cấp dưới, chu toàn mọi mặt, những việc đã làm, những quà đã tặng đều có sổ sách, từng từ chép lại.


Tiêu Giác đã tìm thấy một cuốn sổ, thay xà đổi cột, ở đây hắn có được một phát hiện khác.


Số cô nương Tôn Lăng đã hại chết trong mấy năm này không sao đếm xuể, trước kia đều bị ném vào mồ tập thể. Hai năm gần đây không biết có phải đã làm quá nhiều chuyện ác rồi không, trong lòng có quỷ, thường xuyên gặp ác mộng, người của Tôn gia mời đạo sĩ đến xem, nói rằng nếu mang những nữ nhân đã chết ở trong tay Tôn Lăng đem chôn phía Tây Bắc, dùng bùa chú tượng Phật trấn áp là được.


Do đó đã có núi thi và tượng Phật ở hậu viện.


Tiêu Giác vốn định dùng Tống Đào Đào để trị tội phụ tử Tôn Tường Phúc, nhưng đã có phát hiện này, cho dù là Từ Kính Phủ đích thân bảo vệ người, cũng không bảo vệ được.


Mấy ngày này, những ngày đầu tiên là hắn đều đi xác nhận người dưới đất, truy tìm sổ sách, ngày cuối cùng mới thật sự xuất phủ, xuất phủ cũng không làm gì khác, hắn chọn ra vài người có tên trong sổ, sao chép từng việc có liên quan trong sổ rồi gửi đến từng nhà.


Các thương nhân giàu có ở Lương Châu thành, phần cán đều bị hắn nắm trong tay. Ngày sau tân Tri huyện Lương Châu nhậm chức, không quản có phải là người của Từ Kính Phủ hay không, đều cũng sẽ không làm gì được hắn.


Lương Châu thành, từ nay trở đi chính là của hắn.


Sai lầm lớn nhất mà Viên Bảo Trấn mắc phải chính là đoán sai phương hướng của hắn. Thích sát buổi dạ yến chưa bao giờ khiến Tiêu Giác để tâm, thứ hắn muốn, trước giờ đều chỉ là Lương Châu thành.


Chỉ là âm lầm dương lẫn, sự xuất hiện và cổ quái của Hòa Yến đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Viên Bảo Trấn. Từ phương diện khác mà nói, Hòa Yến cũng đã trở thành mồi nhử, chỉ là trên mồi nhử này có móc câu, lần theo mùi vị con mồi nhưng lại mất ngay trước miệng, sự tình mới có sẽ thuận lợi thế này.


Lúc hắn trầm mặc, Hòa Yến vẫn là đang suy nghĩ.


Việc ngày hôm nay, Tiêu Giác sớm đã liệu trước. Nàng hỏi :"Sở dĩ ngài bỏ qua Viên Bảo Trấn, có phải là bởi vì Viên Bảo Trấn đã làm hỏng việc, sẽ bị chủ nhân ruồng bỏ và trừng phạt, mà vị chủ nhân đó chính là Từ tướng". Nàng dừng lại một chút, hỏi :"Từ tướng, có phải là đương kim Thừa tướng Từ Kính Phủ không ?"


Lời này vừa nói ra, ngay cả Phi Nô cũng không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía Hòa Yến.


Nàng thế mà thẳng thắn nói ra những lời này, trong lời nói mang ý nàng không biết Từ Kính Phủ, nhưng ai mà biết nàng có đang nói dối hay không ?


"Hòa đại tiểu thư quan tâm triều đình như vậy, lệnh tôn có biết không ?", Tiêu Giác nhẹ nhàng nói.


Với câu trả lời này của hắn thì Hòa Yến biết, Từ tướng trong miệng Viên Bảo Trấn quả thật chính là Từ Kính Phủ.


"Tuy cha ta bây giờ chỉ là Giáo úy cổng thành, Từ tướng là đương kim Thừa tướng, thoạt nhìn thì mây bùn khác biệt, nhưng Đô đốc cũng biết 'đừng khi thiếu niên nghèo'. Ta năm nay mười sáu, đánh khắp Lương Châu Vệ vẫn không có đối thủ ". Nàng không thẹn mà lớn giọng :"Sau này nói không chừng kiến công lập nghiệp, làm quan còn cao hơn cả Đô đốc, một Từ tướng thì đã làm sao chứ ? Ta còn có một đệ đệ, còn trẻ tuổi hơn ta. Nói một câu đại nghịch bất đạo, chúng ta giống như mặt trời mới mọc, Từ tướng đã là đèn treo trước gió, chờ khi ta và đệ đệ lớn bằng Đô đốc, há biết trên đời còn có người Từ tướng này không đâu ?" 


Phi Nô bị chính mình làm sặc mà ho lên.


Dựa theo lời này của Hòa Yến, đã có tám chín phần nàng không phải là người của Từ Kính Phủ rồi. Từ Kính Phủ sao có thể dung túng thứ đại nghịch bất đạo như thế dưới tay mình chứ ? Hòa Yến có thể sống đến bây giờ, e là toàn dựa vào may mắn.


Tiêu Giác nghe thấy thế thì lên tiếng cười nhạo :"Ngươi thế này là không biết sống chết, nói không chừng sống còn không lâu bằng Từ Kính Phủ ".


Hòa Yến thầm nghĩ, Tiêu Giác này thế mà đoán sai rồi, nàng đã sống nhiều hơn Từ Kính Phủ cả một mạng, ai lại quan tâm sống lâu hay không .


"Đô đốc không cần phòng bị ta vậy đâu", Hòa Yến nhìn hắn :"Ta với ngài có chung một kẻ thù".


"Ta không biết là", hắn không mặn không nhạt mở miệng :"Từ Kính Phủ sẽ phí sức đi xích mích với một Giáo úy cổng thành".


"Giáo úy cổng thành đương nhiên không so được với Từ tướng rồi, nhưng mà chó cắn người, chủ tử phải nên chịu trách nhiệm ". Hòa Yến thở dài :"Kẻ thù của ta là thủ hạ của Từ tướng, kỳ thực cũng tương đương với Từ tướng rồi ". Nàng cười :"Ta với Đô đốc cùng chung kẻ thù, đáng ra là bằng hữu, nhưng Đô đốc lại năm lần bảy lượt nghi ngờ ta, làm cho ta rất đau lòng".


Tiêu Giác liếc nhìn nàng, bộ dạng của nàng, thật nhìn không ra có chút nào đau lòng.


"Vậy thì ngươi phải thất vọng rồi", hắn nói :"Ta không có kết giao bằng hữu, càng không cùng với tên lừa đảo kết giao".


Hòa Yến :"........"


Tên này đao thương bất nhập, dầu muối không ăn sao ? Thật là hận không được cùng hắn đánh nhau xả giận mà.


"Vậy Đô đốc", Hòa Yến nén giận, hỏi :"Mấy thi thể trong viện tử Tôn phủ thì phải làm sao ?"


Mấy thi thể đó, có những cái thời gian đã quá lâu, đến mức không thể phân biệt được mắt mũi, chỉ còn lại xương trắng, có cái vẫn còn nhìn ra được một hai. Nếu cứ chất đống ở Tôn phủ cũng không phải là cách.


Tiêu Giác nhìn tán cây bên ngoài cửa sổ, bóng cây khẽ đung đưa, một lúc sau, hắn nói với Phi Nô :"Thông báo cho bách tính trong thành đến nhận thi thể ".


...............


Khi bách tính Lương Châu thành biết được Hữu quân đô đốc mang người niêm phong cửa lớn Tôn phủ, bắt giữ phụ tử Tôn gia, người người đều vỗ tay tán thưởng. Người nào gan to hơn một chút, thì chạy đến trước cửa Tôn gia phỉ nhổ, lớn tiếng mắng chửi, kẻ gan nhỏ hơn thì rụt rè đứng phía xa xa, đợi khi binh sĩ ngang qua, liền kéo lại một người cẩn thận dò hỏi :" Vị quân gia này, Tôn tri huyện có thật... có thật là bị bắt rồi không ?"


Lương Châu u ám đã nhiều năm như vậy, cuối cùng trời cũng sáng rồi.


Phụ tử Tôn gia nhận tội, chung quy vẫn là một chuyện tốt. Trong phủ Tri huyện tiếng khóc vang trời, những người trong nhà có cô nương mất tích, hoặc giả biết nữ nhi bị bắt đi nhưng lại không thể làm gì được, nghe tin như thế thì lần lượt đến cửa nhận thi.


Thi thể các nữ tử được sắp xếp trải dài trong viện, lấp đầy cả ba viện trước sau. Dù là mùa thu nhưng cũng phát ra mùi lạ từng cơn. Hòa Yến cùng với Phi Nô đi qua, thấy có bà bà đang được tức phụ dìu đỡ trong đống thi thể để tìm nữ nhi đã mất tích ba năm, cũng có một thanh niên mặc quần áo thư sinh, ôm lấy thê tử đã bị bắt cóc trong đêm tân hôn, khóc than thảm thiết.


Hòa Yến nhìn thấy một nam nhân đen sạm mặc áo khoác trắng, đang ôm một cỗ nữ thi nức nở :"A muội, A muội ! A huynh đến rồi, A huynh sẽ mang muội về nhà ", giọng đầy bi thương, khiến người nghe rơi lệ.


Trong lòng hắn là một tiểu cô nương vóc người bé nhỏ, tối đa cũng chỉ mười hai mười ba tuổi, vẫn là một hài tử. Nếu là đứa nghịch ngợm trong nhà, ở tuổi này vẫn còn thích bắt dế đấu ve. Bây giờ, thân thể nhỏ bé cuộn lại thành một khối, không còn nhìn thấy được bóng hình hoạt bát như trước đây, một đoá hoa còn chưa kịp nở đã vội héo tàn.


Khắp viện là tiếng khóc than, khắp viện là một màn tử biệt, Hòa Yến ngước đầu nhìn trời cao, chỉ cảm thấy tiếng khóc dường như đã vút tận mây xanh kia rồi. Trên đời này, còn có chuyện gì bi thương hơn điều này nữa.


Phi Nô có chút ngạc nhiên nhìn nàng.


Nữ nhi người ta thấy những cảnh tượng thế này sẽ trở nên mềm lòng. Ví như Tống Đào Đào, sớm đã trốn ở trong phòng, không đành nhìn nữa. Hòa Yến thế nhưng lại đứng ở đây, trong ánh mắt nàng cũng có thương cảm, thế nhưng cuối cùng lại không rơi nước mắt.


Sinh ly tử biệt, Hòa Yến thực sự đã thấy quá nhiều. Trên chiến trường bao nhiêu nam nhi, lúc ra đi là trưởng tử trong gia đình, trượng phu của thê tử, khi quay về lại hoá thành một nhúm đất vàng, người sống ở trên đời, không thể thiếu bi hoan ly hợp.


Mấy cô nương này, lúc còn sống thì bị lăng nhục, khi chết rồi lại bị giam cầm, một kiếp bi thương, trái lại lúc này cũng được coi là tự do, lần nữa trở lại vòng tay của người thân. Người thân sẽ vĩnh viễn nhớ các nàng, cũng sẽ vì cảnh ngộ của các nàng mà tiếc thương rơi lệ.


Vậy còn nàng thì sao ?


Hòa Yến ngơ ngẩn nghĩ, có ai sẽ vì cái chết của nàng mà rơi nước mắt hay không ? Lúc không có ai lại tưởng nhớ nàng, đau cho nỗi đau của nàng. Người nhà của nàng kiếp trước tự tay đưa nàng xuống Hoàng tuyền, khi chết rồi vẫn còn bị lợi dụng, nhưng đã từng có một phút giây nào, họ cho nàng một chút chân tâm không ?


"Thiếu gia". Giọng nói của Phi Nô đã cắt ngang tâm tư của Hòa Yến, quay đầu nhìn lại, không biết Tiêu Giác đã ra đến tự lúc nào rồi.


Hắn hỏi :"Các thi thể tìm thấy người thân cả chưa ?"


Phi Nô lắc đầu :"Vẫn có hai mươi ba cỗ không ai nhận lãnh ".


Các cô nương bị bắt đến Tôn gia, không thiếu những người như Tống Đào Đào, không phải là người đất Lương Châu, trời Nam biển Bắc, cùng với người nhà một khi đã phân ly, chính là vĩnh biệt.


"Chôn cất đi ".


Hòa Yến giật mình, ngước mắt nhìn Tiêu Giác.


Người hắn cao thẳng, đứng trong viện tử đầy thê lương, giống như Ẩm Thu kiếm đang treo trên eo hắn, sắc bén, lãnh tĩnh, khiến người yên tâm.


"Thiếu gia, chôn ở đâu ?", Phi Nô hỏi.


"Ngoài thành Lương Châu, có một nơi núi cao, tên gọi Thừa Phong". Tiêu Giác nhìn về phía xa xăm,  dường như xuyên qua những cành lá trong sân có thể thấy điều gì đó khác. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, giọng điệu lãnh đạm, nhưng trong vẻ lãnh đạm đó lại hàm chứa một tia thương xót không dễ nhận ra. Hắn nói :"Các nữ tử này lúc sinh tiền thân bất do kỷ, chim lồng cá chậu. Chôn ở nơi đó, nguyện cho các nàng kiếp sau tự do cưỡi gió, tiếu ngạo hồ sơn !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top