Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 104 : Ở Cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì phải chăm sóc Tống Đào Đào, xe ngựa đi chậm hơn, mất thêm một chút thời gian so với lúc đến, cho nên khi đến được Lương Châu Vệ đã là hoàng hôn.

Nhóm người Thẩm Hãn sớm đã đứng chờ bên ngoài vệ sở, khi xe ngựa dừng lại, Thẩm Hãn nhìn thấy Tiêu Giác xuống xe mới thở phào nhẹ nhõm.

Đi thành Lương Châu lần này, Tiêu Giác ở đó làm gì, bọn họ cũng không nhận được thư báo, trong mấy ngày qua, họ luôn lo lắng, chỉ sợ xảy ra chuyện gì. Nhưng hiện tại, nhìn thấy dường như mọi việc đã được giải quyết suôn sẻ, Thẩm Hãn đang muốn nói chuyện, đã nghe thấy Lương Bình ở bên cạnh thốt lên :"Đây... Đây làm sao còn có một cô nương ?"

Cô nương ? Nhưng chỉ nhìn thấy ở phía trước xe ngựa, nhảy xuống một tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, linh lung khả ái, hoa dung nguyệt mạo.

Lại nhìn Hòa Yến bên cạnh, vẻ mặt uể oải ngáp một cái, bộ dạng không có tinh thần lắm, Thẩm Hãn trong lòng kinh ngạc, Đô đốc lần này đi Lương Châu mang về một cô nương, đây là quyết định muốn vạch rõ quan hệ với Hòa Yến sao ?

Nhưng làm vậy ở trước mặt Hòa Yến, có hơi quá vô tình rồi.

Đang lúc hắn suy nghĩ, lại nghe phía sau truyền đến giọng nói vui vẻ của thiếu niên :"Cữu cữu, đại ca, mọi người cuối cùng cũng về rồi !"

Người nhảy qua như thỏ không ai khác chính là Trình Lý Tố, theo bên cạnh cậu là một thân bạch y, tinh khiết thoát tục y nữ Thẩm Mộ Tuyết. Trình Lý Tố đi tới, đầu tiên là bất mãn với Thẩm Hãn mà lên tiếng :"Thẩm giáo đầu, cữu cữu về rồi, sao ngài chẳng nói với ta một tiếng, nếu không phải ta tự mình nghe được, há không phải không thể vì cữu cữu mà gột rửa phong trần sao ?"

"Đại ca, thấy huynh bình an trở về, chuyến đi này hẳn mười phần thuận lợi, còn Viên Bảo Trấn, gia hoả đó đã đi rồi sao ? Ta biết huynh có thể làm... Oái ?", vẻ mặt vốn vui vẻ của cậu khi nhìn thấy Tống Đào Đào đã hoá thành làn gió, giọng nói trong một sát na trở nên rất chói tai, nhảy lên chỉ vào Tống Đào Đào chất vấn :"Tống nhị tiểu thư, cô làm gì ở đây ?"

"Biểu tình của ngươi như vậy là sao ?", Tống Đào Đào cau mày.

"Chúng ta ở Lương Châu thành vô tình gặp được Tống cô nương ", Hòa Yến cười nói :"Cũng thật trùng hợp, Tống cô nương sẽ tạm thời ở lại vệ sở một thời gian ngắn". Nàng không có nói rõ chuyện gì đã xảy ra khi gặp Tống Đào Đào, giúp Tống Đào Đào giấu che chuyện đó.

"Đại ca", Trình Lý Tố không thể tin nổi nhìn nàng :"Ta nhờ huynh giúp ta trốn Viên Bảo Trấn, không phải bị hắn bắt về thành thân. Huynh thế nhưng lại trực tiếp mang cô ấy đến trước mặt ta ? Huynh đây là muốn làm khổ ta mà !"

"Trình Lý Tố ", Tống Đào Đào không nghe tiếp được nữa, đứng ra chống eo, khí thế bừng bừng lao tới cậu hét lại :"Ngươi cho là ta rất muốn nhìn thấy ngươi sao ? Thật sự mà nói, ta là bởi vì đào hôn nên mới đến Lương Châu thành, nếu không phải gặp được Tiêu nhị công tử, ta mới không đến đây. Ngươi không muốn cùng ta thành thân, ta còn thấy ngươi chướng mắt chứ ! Một tên phế vật công tử, ảo tưởng xứng đôi với ta, ta thấy ngươi là đang nằm mơ thú Tây Thi đấy ... mơ đẹp ghê !"

Luận về nhanh mồm nhanh miệng, Trình Lý Tố thật sự không phải đối thủ của Tống Đào Đào, lúc này cậu đặc biệt hối hận vì không đọc nhiều sách, ngay cả chửi người cũng không có một câu hay.

"..... Đồ bát phụ !- (phụ nữ chanh chua)", cậu chỉ có thể nói được câu rất không có khí thế đó.

"Vậy cũng tốt hơn thứ phế vật như ngươi". Tống Đào Đào trợn mắt nhìn cậu.

Hai oan gia dở hơi này cứ ở đó cãi nhau, Lương Bình chỉ có thể đứng ra làm hoà :"Trình công tử, Đô đốc bọn họ đã đi cả ngày đường rồi, lúc này chắc chắn đã rất mệt, trước tiên nên để họ về nghỉ ngơi một lát, dùng cơm xong rồi lại nói có được không ?"

Có người đưa tới bậc thang, Trình Lý Tố đương nhiên muốn xuống, nên nói :"Ta không so đo với cô, ta đau lòng cữu cữu và đại ca của ta !"

Cuối cùng đã tạm thời mang cục diện trước mắt hoà hoãn xuống.

Cho đến bây giờ vẫn chưa lên tiếng, Thẩm Mộ Tuyết đi đến trước mặt Tiêu Giác, nói :"Nhị công tử, trước đó trong mật thư đưa về, nói rằng có người bị thương, là..."

Mấy người này trông vẫn bình thường.

Tiêu Giác liếc nhìn Hòa Yến, Hòa Yến liền nói :" Là ta ! ".

Thẩm Mộ Tuyết :"... Huynh thấy khó chịu ở đâu ?"

"Đều chỉ là những vết thương ngoài da mà thôi ", Hòa Yến cười nói :"Làm phiền cô nương tìm giúp ta một ít cao dược trị ngoại thương là được, loại lần trước dùng rất tốt ".

Tống Đào Đào nghe vậy, ngạc nhiên nhìn phía nàng :"Hòa công tử, huynh bị thương sao ?", lúc Hòa Yến bị thương nàng không nhìn  thấy, còn cho rằng chẳng xảy ra chuyện gì.

Trình Lý Tố kéo Hòa Yến đi, ánh mắt nhìn Tống Đào Đào như phòng tặc :"Bát phụ, cô cách đại ca ta xa một chút !"

Hai người lại cãi nhau.

Hòa Yến :"......."

Tinh lực của thiếu niên thật khiến người ta ngưỡng mộ.

Đợi khi về đến bên trong vệ sở, mỗi người tự tắm rửa nghỉ ngơi một lúc, dùng xong cơm thì trời cũng đã tối rồi.

Thẩm Hãn nói với Tiêu Giác :"Gian phòng của Đô đốc, ta ngày ngày đều quét dọn, hôm nay đã thay gối đệm sạch sẽ, Đô đốc chỉ cần ở là được ".

Tiêu Giác ưa sạch sẽ cơ hồ gần như cố chấp, thế nên Thẩm Hãn sớm đã lo chuẩn bị chu toàn.

Tiêu Giác gật đầu, đang muốn đi vào thì Hòa Yến kéo tay áo hắn lại :"Chậm đã !"

Đây là muốn tâm sự gì sao ? Thẩm Hãn trong lòng cân nhắc, loại tình cảnh này thật sự không thích hợp có người ngoài như hắn tham gia, liền nói :" Đô đốc, nếu không có việc gì nữa thuộc hạ đi ra ngoài trước đây ". Cũng không chờ Tiêu Giác trả lời, cứ thế vội vàng rời đi.

Hòa Yến đẩy Tiêu Giác vào phòng.

Tiêu Giác lạnh giọng :"Chuyện gì ?"

"Chuyện trước đó đã đáp ứng ta, Đô đốc đã quên rồi sao ? Ngài là Phong Vân tướng quân, đã nói thì phải giữ lời ".

"Ta đã nói gì ?", Tiêu Giác bình tĩnh nhìn nàng.

Người này là muốn nuốt lời sao, Hòa Yến lo lắng nói :"Trước khi quay về không phải ta và ngài đã nói với nhau rồi, phải sắp xếp lại một phòng mới cho ta sao, ta không ở giường chung, bằng không tắm rửa hay thay thuốc cũng đều không tiện ".

Tiêu Giác còn chưa trả lời, lại có một giọng nói vang lên :"Không phải chỉ là đổi phòng thôi sao ? Chuyện gì cần cữu ấy, ta cũng có thể giúp huynh !"

Hai người cùng lúc quay lại nhìn thì thấy Trình Lý Tố đang chạy tới. Phòng của Tiêu Giác và Trình Lý Tố vốn ở sát nhau, ở trong còn có một cửa giữa, mang trạch tử lớn ngăn thành hai gian. Bình thường Trình Lý Tố bị ép chép sách, lúc Tiêu Giác đọc sách lại thuận tiện nhìn hắn, vậy nên cửa giữa cũng không đóng lại. Lúc này, Trình Lý Tố từ phòng cậu nhảy qua, gần như nhiệt tình quá mức.

"Đại ca, phòng này của ta huynh thấy thế nào ?"

Hòa Yến :"Hả ?"

"Nếu huynh thấy phòng này của ta cũng không tồi, ta sẽ đổi cho huynh gian phòng này ". Trình tiểu công tử không thể chờ được nữa nói :" Đêm nay chuyển đi, ta bây giờ sẽ đi thu dọn hành lý ! Đại ca, huynh cảm thấy thế nào ?"

Hòa Yến có chút bối rối, Tiêu Giác cau mày nhìn vị cháu trai không giống người thường của mình, hỏi :"Ngươi đang làm cái quỷ gì thế ?"

"Cữu cữu", Trình Lý Tố vẻ mặt thê lương nói :"Ai bảo mọi người lại mang bát phụ đó về cùng chứ ? Ta vừa hỏi Lương giáo đầu rồi, Tống Đào Đào đó tạm thời sẽ ở cùng một chỗ với Thẩm y nữ, cách chúng ta chỉ mười mấy bước,nếu ta ở nơi này, không phải ngày ngày đều phải thấy mặt nàng ta sao ? Ta bây giờ vừa nhìn thấy đã đầu choáng mắt hoa, vẫn là không nên. Nếu đại ca cũng muốn đổi phòng, vậy ta và đại ca đổi với nhau là được rồi. Khi nào Tống Đào Đào đi rồi, thì khi đó chúng ta sẽ đổi lại ".

Hòa Yến :"Được đấy !"

Tiêu Giác :"Không được ".

Trình Lý Tố không thích Tống Đào Đào nhiều hơn là kính sợ cữu cữu, chỉ vờ như không nghe thấy lời Tiêu Giác nói, hoan hoan hỉ hỉ về lại phòng mình thu dọn đồ đạc, Tiêu Giác nổi giận nói :" Ngươi quay lại cho ta !", đang đưa tay muốn xốc cậu lên nhưng bị Hòa Yến ngăn lại.

Trình Lý Tố thừa cơ hội bỏ chạy, đóng lại luôn cửa giữa.

Tiêu Giác :"Trình Lý Tố !"

"Hung dữ thế này cẩn thận kẻo doạ hài tử ", Hòa Yến cười nhẹ nhàng nhìn hắn :"Đô đốc,  Trình tiểu công tử đã đồng ý rồi, là chuyện ngươi tình ta nguyện, ngài ở đây cản trở như vậy, giống cái gì chứ ?"

Lời này nói ra, hệt như Tiêu Giác là người vô lý gây rối, gậy đánh uyên ương vậy !

Tiêu Giác cười lạnh :"Ngươi dựa vào đâu ?"

"Thì dựa vào ta... cùng với nữ nhân làm Đô đốc yêu sâu đậm, khác biệt chỉ có một nốt ruồi son ", Hòa Yến mặt nở nụ cười nhìn hắn.

Trong phòng nhất thời tĩnh mịch thêm mấy phần.

Tiêu Giác ghét bỏ dời đi ánh mắt :"Hòa đại tiểu thư, cô sẽ không thật sự muốn ở lại Lương Châu Vệ chứ ?"

"Liên quan đến chuyện này, ta trước giờ không có nói dối". Hòa Yến thu lại mấy phần ý cười, nghiêm túc nói :" Không chỉ có vậy, ta cũng thật muốn vào Cửu Kỳ Doanh".

"Ngươi thôi được voi đòi tiên đi ".

"Ta trước giờ luôn thấy tốt thì dừng", Hòa Yến nói :" Đô đốc, ta chỉ cần có một cơ hội để chứng minh bản thân, chứng minh ta không phải kẻ gian, cũng chứng minh ta xứng đáng để ngài thu làm tâm phúc ".

Tiêu Giác cười giễu :"Nói dối không biết thẹn".

"Ngay cả cơ hội ngài cũng không cho ta, há không võ đoán ?"

"Ngươi ?", Tiêu Giác trên dưới đánh giá nàng một lượt, điềm đạm mở miệng :" Ở Lương Châu Vệ cầm cự được bao lâu ?"

"Lâu hơn tưởng tượng của ngài".

"Ngươi là nữ tử ".

"Ta sẽ không bị người phát hiện ".

"Ta sẽ không che giấu giúp ngươi ".

Hòa Yến nghe thế thì mỉm cười :"Ngài muốn nói, chính là câu này ha ".

Tiêu nhị công tử cao quý lãnh diễm, bất cận nhân tình, muốn vì một câu nói của nàng mà giúp nàng lo sau tính trước che giấu chân tướng,  nghĩ cũng không có khả năng. Nhưng thân thủ của Hòa Yến quả thật siêu quần, nếu thật phải bỏ qua Tiêu Giác cũng có phần do dự. Rốt cuộc ở góc nhìn của Tiêu Giác, là nam tử hay là nữ tử, thực sự không quan trọng, quan trọng là có năng lực hay không, đủ xuất sắc hay không, và có đáng để giữ lại hay không.

"Làm không được thì rời đi". Câu trả lời của hắn vẫn vô tình như cũ.

"Một lời đã định", Hòa Yến nói :"Ta dựa vào bản sự của mình ở lại nơi đây, vào Cửu Kỳ Doanh cũng được, lập công cũng được, bảo đảm sẽ không khiến Đô đốc phải bận tâm lo nghĩ".

Tiêu Giác kiên định nhìn nàng, một lúc sau, hắn nhướng mày hỏi :"Cô thật muốn vào Cửu Kỳ Doanh ?"

"Đương nhiên !".

"Cũng được ", Tiêu nhị công tử cong môi nói :"Cho cô thời gian một tháng để dưỡng thương, sau một tháng, huấn luyện ngày thường của cô cũng giống như ở Cửu Kỳ Doanh", dường như sợ Hòa Yến không rõ, lại bổ sung thêm một câu :"Lượng huấn luyện ở Cửu Kỳ Doanh là gấp ba lần của cô bây giờ".

Hòa Yến :"..........."

Tiêu Giác, nam nhân độc ác.

"Chịu được, thì ở lại, không chịu được, thì cút khỏi Lương Châu Vệ đi". Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn Hòa Yến, đôi mắt sáng trong sâu thẳm, mang theo chút thờ ơ giễu ý :"Hòa đại tiểu thư, cô có thể kiên trì trụ lại được bao lâu ?"

Hòa Yến đáp lại hắn bằng một nụ cười nghiến răng nghiến lợi.

".....Đô đốc, tương lai còn dài, ngài cứ chờ xem."

.......................

Cuối cùng phòng ở cũng thu xếp xong, Hòa Yến quay về phòng chung lúc trước để thu dọn đồ, thuận tiện gặp gỡ các huynh đệ. Chờ đến khi đi đến bên ngoài phòng, còn chưa đi vào, Tiểu Mạch đang đứng tựa cửa từ xa đã phát hiện ra nàng, hét lên :"A Hòa ca, huynh về đến rồi !".

Ôi, với một tiếng này, đều gọi người ở trong ra hết bên ngoài. Trong nhất thời, ai cũng thò đầu ra khỏi phòng, những người lớn gan hơn thì chen bên cạnh Hòa Yến, hỏi nàng :"Hòa Yến, huynh cùng về với Tiêu Đô đốc sao ? Như thế nào, lần đi này có thu hoạch gì không ? Lương Châu thành có gì chơi vui không ? Mọi người đều đã làm gì rồi ?"

"Đi đi đi, sao lại chen cả ở đây ", Hồng Sơn đuổi bọn họ đi, để Hòa Yến vào phòng, "Đệ về đúng lúc lắm, mọi người đều ở đây, vừa mới nói vì sao còn chưa về đến, A Hòa, ta thấy đệ đi chuyến này gầy hơn một chút, có chịu thiệt thòi gì không ?"

"Không ", Hòa Yến nói, vừa bước chân vào phòng đã phát hiện ra trong phòng khá náo nhiệt, Vương Bá, Giang Giao, Hoàng Hùng cũng có mặt. Giang Giao nói :"Chúng ta nghe nói Tiêu đô đốc đã trở về rồi, đoán rằng huynh cũng sắp tới nên đến đây trước để chờ huynh ".

Hòa Yến ngồi xuống tháp, cảm thán nói :"Vẫn là về đến là tốt nhất".

Giường ở Tôn phủ vừa mềm vừa mịn, nhưng chỉ nghĩ đến bao nhiêu nữ hài tử bị chôn ở đó, liền đặc biệt cảm thấy âm u khủng khiếp. Nơi này tuy giường thô lại cứng, chăn còn mỏng, nhưng lòng người sáng rõ, ngủ cũng ngon hơn.

"Ngươi đi phen này, quan hệ cùng với Tiêu đô đốc có được cải thiện không ?" Hoàng Hùng hỏi.

Trước đó bởi vì chuyện Lôi Hậu được chọn vào Tiên phong doanh, Hòa Yến đối với Tiêu Giác oán khí ngất trời, lần này cùng Tiêu Giác cùng đi đến Lương Châu thành, bọn người Hồng Sơn đều sợ Hòa Yến sẽ không nhịn được mà lao vào đánh nhau cùng Tiêu Giác.

"Cũng được", Hòa Yến mập mờ nói.

Vương Bá cười mỉa một tiếng, vui khi thấy người gặp hoạ nói :"Trông bộ dạng của hắn đã chẳng ra làm sao, nếu thật không tồi, làm sao lại trở về tay không như vậy, không có thưởng được chút gì ?"

Đang nói thế, phía bên ngoài Trình Lý Tố đã kéo đến ba rương hành lý to, đứng ở trước cửa hỏi Hòa Yến :"A Hòa ca, ta có thể vào không ?"

"Đi vào đi ".

Trình Lý Tố vừa bước vào, đã bị căn phòng đầy người doạ cho giật thót, nói :"Náo nhiệt như này sao ? Buổi tối đi ngủ sẽ không ồn chứ ?"

Tiểu Mạch trừng mắt nhìn :"Đây là ý gì ?"

Hòa Yến mỉm cười, chậm rãi nói :"Lần này đến Lương Châu, ta lập được đại công, Đô đốc rất thưởng thức, quyết định để ta và Trình công tử đổi phòng cho nhau, Trình công tử ở lại đây, ta sống cạnh phòng Đô đốc, như một lời khen.

Mọi người đều choáng váng.

"Tiểu tử này là đang nói thật sao ?", Vương Bá hỏi Trình Lý Tố.

"Thật chứ", Trình Lý Tố ra hình ra dạng chắp tay chào mọi người, "Sau này nhờ chư vị đại ca chiếu cố nhiều hơn".

Trong phòng lập tức náo nhiệt như nước đun sôi, mọi người đều truy hỏi Hòa Yến không ngớt miệng.

"Huynh lập được công gì vậy ? Mọi người đi ra ngoài để làm chuyện gì ?"

"Chỉ cho đổi phòng thôi chứ không có phần thưởng gì khác sao ? Cũng không cho huynh vào Tiên phong doanh ư ?"

"Hòa Yến, có phải huynh muốn thăng quan không ? Thăng quan rồi có thể nâng đỡ các huynh đệ không ?"

Bên đây, Hòa Yến bị vây quanh như tướng quân thắng trận trở về, thì bên kia, Thẩm Hãn vừa mới biết toàn bộ quá trình chuyến đi lần này đến Lương Châu thành của Tiêu Giác.

"Tôn Tường Phúc nhậm chức ở Lương Châu đã tám năm, khiến cho dân chúng lầm than", Thẩm Hãn thở dài nói :"Gieo nhân nào gặt quả đó, kết cuộc như vậy là hắn đáng đời ".

Hắn ở Lương Châu đã mấy năm, đối với những hành vi sai trái của phụ tử Tôn Tường Phúc cũng có nghe nói đến, nhưng hắn không phải Giám sát ngự sử, cũng không có thần thông quảng đại như Tiêu Giác nên chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay. Bây giờ Tiêu Giác nhổ cỏ tận gốc phụ tử Tôn Tường Phúc, lại khiến Viên Bảo Trấn ngã nhào, có khổ mà không thể nói, thực sự khiến người hả hê.

"Đi Lương Châu lần này, phải chăng Đô đốc đã nghe ngóng rõ lai lịch của Hòa Yến ?", Thẩm Hãn do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn hỏi ra. Hắn có chút nhìn không thấu mối quan hệ giữa Tiêu Giác và Hòa Yến hiện giờ là thế nào, nếu nói là tốt, Tiêu Giác rõ ràng là đề phòng Hòa Yến, nếu nói là không tốt, vừa nãy Trình Lý Tố đã phân phó, sau này Hòa Yến sẽ ở phòng của cậu ta.

Vậy không phải là sống cạnh bên Tiêu Giác sao ? Nếu không phải là mối quan hệ thân mật, làm sao có thể đi đến bước này ?

Lẽ nào bọn họ nối lại tình xưa ? Nhưng trông bộ dạng của Tiêu Giác thì lại không giống. Thẩm Hãn sống độc thân đã nhiều năm, thật sự không biết gì về chuyện tình cảm. Nhưng cũng từng nghe nói tơ tình khó đoạn, lẽ nào lại là tình huống trước mắt ?

"Coi vậy đi", Tiêu Giác nói. Lại nói, trên sổ quân tịch có viết tình cảnh trong nhà Hòa Yến, trái lại là không giả, xác thật có cha là Giáo úy cổng thành, có một huynh đệ tuổi tương đương, chỉ là thiếu niên lang lại là nữ nhi, nói ra lại khiến người khó lòng tin được.

"Hắn.. có được coi là người của mình không ?", Thẩm Hãn thận trọng hỏi.

"Tạm thời coi là người của mình cũng không sao ", Tiêu Giác cụp mắt, " Bất quá, cũng không cần chuyện gì cũng biết ".

Thẩm Hãn trong lòng đã có tính toán, nên nói :"Thuộc hạ đã hiểu ".

"Ta có một chuyện cần ngươi đi làm ". Hắn nói.

.......................

Cuối cùng Hòa Yến cũng trả lời được hết các thắc mắc của các huynh đệ, lúc về lại phòng thì trời đã tối.

Tiêu Giác không thích ồn ào nên nơi ở cũng có hơi yên tĩnh. Lúc Hòa Yến đi vào còn có chút không quen. Đột nhiên từ mười mấy người chen chúc nhau trong một gian phòng chung biến thành phòng thuộc về mình, khiến người ta cho rằng mình đang nằm mộng. Thiếu gia luôn tỉ mỉ cầu kỳ Trình Lý Tố, trước khi đi cũng không quên giúp nàng đốt huân hương ở trong phòng.

Hương thơm nhẹ nhàng đọng lại trên chóp mũi, khiến người ta rất là thoải mái, Hòa Yến nằm thử lên giường, hệt như đang nằm trên cục bông gòn vậy, lập tức liền cảm thấy buồn ngủ, nàng nghĩ, quả thật kiêu xa dâm dật, ngủ trên một chiếc giường thế này, mỗi ngày ngủ đến mặt trời mọc ba sào vẫn không thấy lạ.

Nàng lại liếc nhìn nơi cửa giữa.

Cửa giữa được che lại bởi một bức rèm châu, vén bức rèm châu chính là cửa, sau cửa là phòng của Tiêu Giác. Tiêu Giác có lẽ cũng là vì muốn giám sát công khoá hàng ngày của Trình Lý Tố, nhưng lúc này cánh cửa đã đóng lại rồi. Hòa Yến thử đẩy nhè nhẹ, nhưng đẩy không ra, không từ bỏ nàng đẩy mạnh lần nữa, nhưng nó vẫn trơ trơ bất động như cũ.

Tiêu Giác cư nhiên đã khoá từ phía bên kia.

Hòa Yến nghĩ thầm, người này nghiêm phòng tử thủ, nếu không biết còn cho rằng hắn mới là nữ tử, mà nàng là hái hoa tặc ban đêm lẻn vào khuê phòng của người ta. Tiêu nhị công tử thật là không chịu nổi dù chỉ một chút cát bay vào mắt, có cần thiết vậy không ?

Suy nghĩ của Tiêu nhị công tử quả thật Thần ma khó lường.

Ở giữa phòng có một cái thùng gỗ lớn chứa nước nóng, Hòa Yến đi đến rồi đưa ngón tay vào thử, nước ấm vừa đủ. Đây có lẽ là Thẩm Hãn đã chuẩn bị, bọn họ hôm nay gấp rút lên đường, một thân bụi đất, cũng nên tắm rửa sạch sẽ. Cuối cùng cũng không cần đến sông Ngũ Lộc ngâm mình trong nước lạnh, Hòa Yến rất hài lòng, vừa định cởi quần áo, đột nhiên nhớ tới gì đó rồi nhìn về phía cửa giữa.

Suýt nữa là quên trong phòng này còn có một cánh cửa.

Cửa giữa là hai bên đều có khoá, bất luận bên nào khoá, bên kia sẽ không sao mở được, trừ phi hai bên mở cùng. Tiêu Giác khoá bên hắn, nàng cũng khoá bên mình, bằng không lỡ như đang tắm giữa chừng Tiêu Giác đột nhiên không biết thấy có cái gì không đúng muốn đi qua, há không phải sẽ nhìn thấy sạch sành sanh nàng sao ?

Mặc dù kết cục của việc làm này rất có khả năng, là Tiêu nhị công tử cảm thấy bẩn đôi mắt tôn quý của hắn, phất tay áo bỏ đi thế là xong.

Hòa Yến khoá cửa giữa lại mới tiếp tục tắm rửa thay quần áo, nàng lại mang nước trong bồn tắm đổ ra ngoài. Cuối cùng thì quay lại phòng, ngồi lên trên tháp.

Thuốc để băng bó Thẩm Mộ Tuyết cũng đã đưa đến, để trên bàn nhỏ cạnh giường, bởi vì có lời nói "băng thanh ngọc khiết chỉ vì vị hôn thê"  lần trước, nên lần này ngay cả giúp bôi thuốc cũng lười nhắc đến. Hòa Yến soi gương, tháo dây vải ra, thay thuốc bên trong, đang chuẩn bị thay một dây vải mới thì thấy bên cạnh còn có một chiếc hộp tròn màu ngọc bích.

Hộp tròn này rất nhỏ, còn không to bằng lòng bàn tay, suýt nữa đã bị nàng không để ý, Hòa Yến cầm lên xem, trên đó ghi "Xoá sẹo sinh cơ", Hòa Yến giật mình, sau đó lắc đầu mỉm cười.

Vẫn là cô nương cẩn thận, chỉ là vậy thì cũng quá chu đáo rồi, Thẩm Mộ Tuyết thật là lương thiện, đối với một tiểu binh cũng săn sóc như vậy. Chỉ là một nam tử bình thường,  bị thương thì bị thương, cũng không phải là một tiểu quan ở trong quán sinh ý, ở đâu lại để tâm mấy chuyện này.

Hòa Yến vốn cũng nên suy nghĩ như vậy.

Nhưng ngay khi nàng muốn đặt chiếc hộp trở lại, thì đột nhiên, trước mắt lại hiện về đêm hôm đó, nến đỏ lệ rơi, phù dung trướng noãn, bàn tay ấm áp đó chợt cứng đờ khi chạm vào vết sẹo trên lưng nàng, nàng vẫn còn canh cánh làm sao để soạn ra lời nói dối để lừa được phu quân nàng, nam nhân trước mắt lại như không có chuyện gì xảy ra mà thổi tắt nến đi, tránh chủ đề đó.

Hắn vẫn dịu dàng như cũ, nàng thế nhưng lại thấy rất hổ thẹn. Điều này còn gây tổn thương hơn bất kỳ lời nói hay ánh mắt nào.

Cao dược lạnh ngắt được thoa ngoài miệng vết thương, có chút đau, cũng có chút ngứa. Nàng tự hỏi lòng mình, có thật ngươi không để ý không ?

Không có.

Nàng để ý rất nhiều, dù cho làm lại lần nữa, cũng khó mà buông bỏ.

Hòa Yến quấn dây vải lại, mang chiếc hộp màu ngọc đó để ở dưới gối, thổi tắt đèn rồi nằm lên trên tháp.

Trong phòng này an tĩnh mà ấm áp, không có tiếng ngáy ồn ào như sấm  của các huynh đệ phòng chung, cũng không có đôi chân nào nửa đêm gác ngang qua người nàng, vốn nên nằm xuống là ngủ một giấc đến sáng, nhưng không biết vì sao, nàng lại có chút tâm loạn như ma, khó mà ngủ được.

Có lẽ, nàng vốn không nên nghĩ đến trước kia.

.......................

Sáng ngày tiếp theo, Hòa Yến vẫn dậy sớm như thường lệ, hiện nàng đang sống ở đầu này viện của Tiêu Giác, cùng với các tiểu binh khác có chút xa, cách diễn võ trường cũng xa, nên phải sớm hơn một chút. Chờ lúc đi lãnh bánh bao và đến diễn võ trường, thì gặp được nhóm giáo đầu Thẩm Hãn với Lương Bình.

Hòa Yến cùng bọn họ chào hỏi nhau.

Lương Bình thấy vẻ mặt phấn chấn của Hòa Yến, trong lòng cảm thấy chua chát, hắn làm giáo đầu, còn không thăng nhanh bằng một tiểu binh, xem xem, mới có bao lâu, đã được sống bên Đô đốc. Chỉ là đi ra ngoài một chuyến, làm sao đã khiến cho Đô đốc phải dùng ánh mắt khác để nhìn. Chuyện phụ tử Tôn Tường Phúc Thẩm Hãn có nói cùng bọn hắn rồi, nhưng Hòa Yến trong chuyện này rốt cuộc đã làm gì, lập công gì, thế nhưng lại không được biết.

Lương Bình âm thầm ngửa mặt thở dài, hắn cũng rất muốn lập công, cũng rất muốn Đô đốc sẽ nhìn mình bằng ánh mắt khá, cũng rất muốn ở bên cạnh Đô đốc mà !

"Hòa Yến, ngươi đến đúng lúc lắm, ta có một lời muốn nói cùng ngươi", Thẩm Hãn vẫy tay với nàng.

Hòa Yến chạy tới, Thẩm Hãn đánh giá nàng một lượt :"Đô đốc hôm qua đã nói với ta rằng ngươi đã bị thương, tạm thời không tiện tham gia một vài bài huấn luyện mạnh. Mấy loại như mã thuật cung nỏ, ngươi có thể tạm dừng, mấy ngày này khi chúng ta huấn luyện, ngươi có thể tìm thấy những bài huấn luyện phù hợp với ngươi". Ngưng một chút thì hắn lại nói :"Bất quá không được lười nhác, mỗi ngày đều phải đến diễn võ trường, chạy xa buổi sáng cũng không được rớt lại !"

"Đã hiểu !", Hòa Yến nói, trong lòng lại nghĩ, Tiêu Giác trái lại vẫn rất tốt bụng, vết thương này của nàng tuy chỉ là ngoài da, nhưng tốt xấu gì cũng ở nơi lưng, nếu cứ luyện tập như líc trước, lành lành động động, khó mà tốt được.

Nàng ở kiếp trước cũng vậy, thương cũ chưa lành, liền phải mang binh Đông bôn Tây tẩu, miệng vết thương không lành nổi, khắp người đều là bệnh tật cứng đầu, dù cho sau này khôi phục lại thân phận nữ nhi, cũng không uống gió phơi sương như  trước nữa, nhưng khi đến mùa mưa, hoặc là mùa đông lạnh giá, thì vết thương sẽ đau âm ỉ , khó mà thoải mái.

Nhẫn nại không phải là có thể nhẫn nại, nhưng nếu có thể không cần phải miễn cưỡng như vậy, đương nhiên là tốt nhất.

Nàng cảm ơn Thẩm Hãn rồi đến diễn võ trường bên kia, hôm nay luyện đao thuật, trái lại miễn cưỡng một chút cũng được, Hòa Yến trước kia ở trên đài diễn võ trường đã cùng với Hoàng Hùng tỉ thí qua, người khác đều biết đao thuật của nàng siêu quần. Tính tình nàng lại tốt, mỗi khi có người hỏi thăm, luôn mỉm cười và kiên nhẫn trả lời, so với mấy giáo đầu mặt đen vẫn tốt hơn nhiều. Vì vậy các tiểu binh phàm có gì thắc mắc, luôn đến tìm nàng để hỏi.

Hòa Yến đang bị một tiểu binh kéo đi chỉ điểm đao pháp, đột nhiên có một giọng nói trong trẻo vang lên :"Hòa đại ca !"

Quay đầu nhìn lại, thế mà là Tống Đào Đào.

Trong Lương Châu Vệ, cũng chỉ có một cô nương trẻ tuổi Thẩm Mộ Tuyết, bị mọi người ở Lương Châu Vệ ví là tiên tử, không dám khinh nhờn. Bây giờ không biết tự lúc nào lại đến thêm một người, tuổi trông còn nhỏ hơn Thẩm Mộ Tuyết một chút, tuy không thanh lệ thoát tục như Thẩm Mộ Tuyết nhưng thắng ở chỗ ngây thơ khả ái, như bông hoa nhỏ nở vào ngày xuân, cành và dây đều mang theo hương thơm thoang thoảng.

Nàng bới song kế, nhấc váy lên chạy đến bên cạnh Hòa Yến, không để ý đến ánh mắt như lửa nóng của các tiểu binh xung quanh, chỉ nhìn Hòa Yến hỏi :"Hôm qua ta nghe Thẩm cô nương nói, vết thương của huynh không nhẹ, có đỡ chút nào chưa ?"

Hòa Yến :"......"

Đến Lương Châu Vệ, Tống Đào Đào ở cùng Thẩm Mộ Tuyết, mọi người cũng không quá tận lực chú ý đến nàng, Xích Ô và Phi Nô cũng không thể cả ngày bảo vệ một tiểu cô nương mà không đi làm chính sự. Thế nên khi không chú ý thì cô nương này đã chạy đến diễn võ trường, còn cư nhiên vừa nhìn đã thấy ngay Hòa Yến.

Hòa Yến cười nói :"Đa tạ Tống cô nương lo lắng, chỉ là một vết thương nhỏ thôi ".

"Đây sao có thể coi là vết thương nhỏ ?", Tống Đào Đào kéo tay áo nàng :" Ta lại đưa huynh đi nhờ Thẩm cô nương xem cho huynh ".

Không cần phải nói, Hòa Yến cũng cảm nhận được vẻ mặt trêu ghẹo nhìn mình từ những người xung quanh, Lương Bình ở bên cạnh mặt cũng muốn xanh rồi. Ngang nhiên lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì chứ ! Lương Bình hắn sống độc thân cũng gần ba mươi năm rồi, Hòa Yến ở đây làm mấy việc nhàm chán này cho ai xem ? Chỉ là hắn không thể chọc vào Tống nhị tiểu thư, chỉ có thể tức giận nhìn Hòa Yến, chỉ ra hiệu cho Hòa Yến nhanh chóng tránh khỏi Tống Đào Đào.

Hòa Yến đang muốn mở miệng, lại nghe thấy một tiếng gầm khác vang lên :"Tống nhị tiểu thư, cô chạy đến đây để làm gì ?"

Hòa Yến nghe thấy giọng này thì đau đầu, Trình Lý Tố giống như một con mèo ngửi thấy mùi tanh, lần theo Tống Đào Đào mà đến, thấy Tống Đào Đào túm lấy tay áo Hòa Yến, tức giận tách hai người ra rồi nói :" Cô đừng có tiếp cận Hòa đại ca của ta ! Hòa đại ca của ta đã có vị hôn thê rồi !"

Tống Đào Đào nghe thấy lời này thì kinh ngạc nhìn Hòa Yến, sau đó lại nhìn Trình Lý Tố đang ở một bên đắc ý nhìn nàng, sau một lúc trầm tư thì cười lạnh một tiếng :"Vị hôn thê lại thế nào ? Đính thân rồi còn có thể thoái, ta còn là vị hôn thê của ngươi đấy, có ý nghĩa gì không ?"

Trình Lý Tố như bị sét đánh, lùi về sau mấy bước.

Người ở xung quanh vẫn là trố mắt đứng nhìn.

Hòa Yến và Trình Lý Tố là huynh đệ kết nghĩa, Tống Đào Đào là vị hôn thê của Trình Lý Tố, Hòa Yến cũng có hôn ước trên người, Tống Đào Đào lại đơn độc đối với Hòa Yến đặc biệt ưu ái, thật là một câu chuyện hấp dẫn, tình tiết bất ngờ, kịch tính và gây sốc !

Nếu như lúc này có một cái động, Hòa Yến sẽ theo đó chui vào trong mà không quay đầu nhìn lại.

Nàng yếu ớt biện bạch :"Ta không phải... Ta không có ...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top