Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 106 : Đông Tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm ngày hôm đó, Hòa Yến toàn thân ướt sũng, khi về phòng lại mang nước tắm lại lần nữa, thay bộ quần áo khô ráo mới thôi. Áo choàng của Tiêu Giác đã bị nàng làm ướt, nên Hòa Yến mới đến chỗ Thẩm Mộ Tuyết tìm ít xà phòng về giặt sạch, căng dây lên cành cây ngoài cửa, định phơi khô rồi đưa lại cho hắn.

Giày vò cũng có giày vò một chút, bất quá lòng tốt của các giáo đầu Lương Châu Vệ này cũng không phải hoàn toàn vô ích. Đến khi tỉnh lại vào hôm sau, Hòa Yến chỉ cảm thấy cả người khoan khoái, sớm mai thật là ấm áp.

Suối nước nóng có thể trừ bệnh, trái lại cũng không phải là nói nhăng nói cuội.

Nàng vội vã đi rửa mặt, đuổi kịp đoàn chạy bộ, lúc dùng cơm thì nhìn thấy người của Tiên phong doanh đang ở diễn võ trường huấn luyện bộ vi.

Lôi Hậu đứng phía trước nhất, Tiên phong doanh cùng với các tân binh thông thường được phân biệt bởi quần áo đang mặc. Tân binh thông thường chỉ có hai kiện kình trang, một đỏ một đen, xuân hạ là áo đơn, mùa thu đông thì có lớp bông chèn giữa. Kình trang ngoại trừ đai lưng thì không có trang sức nào khác, cắt may cũng không vừa người, nếu  lớn thì xắn tay áo lên, còn béo như Hồng Sơn thì áo căng thật chặt, như thể chỉ sau một khắc nó sẽ bung ra.

Người của Tiên phong doanh quy tắc là phải mặc kỵ phục màu xanh thẫm, chất vải cũng tốt hơn của họ nhiều, trông cũng rất vừa người. Đám người này đều là trong Lương Châu Vệ chọn ra một ngàn người xuất sắc nhất, người nào cũng khí vũ hiên ngang, đứng ở nơi đây khiến người nhìn mà phát sợ.

Lôi Hậu sinh ra vốn đã cao lớn hơn người, kỵ phục mặc trên người giống như may đo cho hắn. Hôm qua nghe các vị giáo đầu nói ở Tiên phong doanh biểu hiện của hắn rất ưu tú, có lẽ vì nguyên nhân này nên giáo đầu cho hắn đứng phía trước hàng đội, thế nên uy phong lẫm lẫm, đặc biệt hút mắt người.

Hòa Yến nhìn đến xuất thần, không dè Hồng Sơn ở phía sau đi tới, thấy tình cảnh này, vỗ vỗ vai nàng :"Sao vậy, trong lòng không phục sao ?"

"Không phải", Hòa Yến nói :"Chỉ là cảm thấy quần áo của Tiên phong doanh, quả thật đẹp hơn của chúng ta nhiều ".

"Há chỉ là quần áo ?", Tiểu Mạch nghe vậy, nói chen vào :"Nghe nói bọn họ ăn cũng ngon hơn chúng ta, mỗi ngày có thể lĩnh thêm hai cái bánh bao, còn có cháo thịt ".

"Được rồi, đệ nói ít lại vài câu", Hồng Sơn cắt ngang thao thao bất tuyệt của Tiểu Mạch, "Không thấy A Hòa ca của đệ đang phiền sao ?"

Hòa Yến :"Ta không có đố kị hắn".

"Thì đó", Tiểu Mạch sợ Hòa Yến đau lòng, phụ hoạ mở miệng, "Hắn là bại tướng dưới tay A Hòa ca, có chuyện gì lớn chứ ?"

Hòa Yến mỉm cười, đang lúc muốn nói thì Lôi Hậu quay đầu nhìn qua, dường như chú ý đến ánh mắt của bọn họ phía bên này, nhìn thấy Hòa Yến thì giật mình, bất quá rất nhanh dời ánh mắt đi nơi khác, chuyên tâm vào huấn luyện.

"Tiểu tử này vẫn khá ngông nhỉ ?" Hồng Sơn cảm thán, "Không được rồi ".

Hòa Yến không lên tiếng, tiếp tục đứng tại chỗ nhìn Lôi Hậu huấn luyện một lúc, đến tận khi Lương Bình bên kia thúc giục họ nhanh lên thì Hòa Yến mới chịu thôi.

Nếu như theo mấy vị giáo đầu đó đã nói, bộ vi của Lôi Hậu cũng rất không tồi, nhanh nhẹn linh hoạt, xứng đáng trở thành một thành viên của Tiên phong doanh. Chỉ là Hòa Yến còn nhớ lúc tranh cờ trên núi Bạch Nguyệt nhiều ngày trước, nàng từng cùng Lôi Hậu giao thủ, lúc đó tình thế cấp bách, nàng cảm thấy có một chút không tự nhiên, cũng không thể nghĩ kỹ, sau đó chuyện này liền bị bỏ qua. Hôm nay nhìn thấy Lôi Hậu, lại gợi lên ký ức về trận đấu ngày hôm đó.

Nhưng nàng vẫn như cũ không nghĩ ra kết quả.

Rốt cuộc là không tự nhiên ở đâu ?

Lương Bình ra sức thúc giục, Hòa Yến đi tới giá binh khí lấy thương, lòng nói bỏ đi, dù sao cũng đều ở Lương Châu Vệ, giờ thì không được, qua vài ngày nữa sẽ tìm cơ hội cùng Lôi Hậu đánh nhau lần nữa là được.

Chỉ là còn không chờ được khi Hòa Yến và Lôi Hậu đánh nhau thì đã có tin Tiêu Giác sẽ rời đi trước.

Lương Châu Vệ nhận được cấp báo, bách tính ngoài thành Chương Đài cách Lương Châu ngàn dặm,  gần đây thường xuyên bị người Ô Thác gây rối, người Ô Thác vừa đến thì liền cướp tiền cướp lương, khi nam bá nữ. Huyện thừa Chương Đài khổ không thể tả, chỉ biết cầu cứu Tiêu Giác. Thỉnh cầu Tiêu Giác dẫn quân binh đánh đuổi bọn người Ô Thác này.

Lúc tiên Đế còn tại vị, Ô Thác quốc sớm đối với Đại Ngụy phủ phục xưng thần, hàng năm tiến cống. Chỉ là từ khi đương kim Bệ hạ tức vị, người Ô Thác liền rục rịch muốn động. Sau khi loạn ở Nam Man và Tây Khương lần lượt bình định, người Ô Thác cũng dừng lại một đoạn thời gian. Chỉ là không biết vì sao gần đây lại ngày càng táo tợn, dám trực tiếp quấy rối bách tính biên quan.

Bệ hạ tính tình rộng lượng, đối với hành vi của người Ô Thác cũng là mắt nhắm mắt mở, cộng thêm trong triều còn có phe chủ hòa của Từ tướng, các tướng lĩnh gần đó không dám nhận củ khoai nóng này. Có lẽ vì thế, Huyện thừa Chương Đài mới cầu cứu Tiêu Giác của Lương Châu.

"Đô đốc, bao giờ khởi hành ?", các giáo đầu đều đứng trong phòng Tiêu Giác, Hòa Yến đang ngồi nơi Trình Lý Tố thường hay viết chữ, cửa giữa không đóng, bọn họ cũng không tránh Hòa Yến khi bàn chuyện này. Nhưng chuyện vậy cũng không có gì phải giấu giếm, thời gian đi lại Chương Đài cũng cần một tháng, Tiêu Giác không ở đây cũng sẽ có người chú ý đến.

"Ngày mai".

"Sớm vậy sao ?", Lương Bình kinh ngạc, "Nhưng trong quân còn chưa kịp nói với Tiên phong doanh..."

"Không cần", Tiêu Giác nói :"Ta không định mang họ theo".

Các vị giáo đầu đối mặt nhìn nhau, Hòa Yến nghe thế nhưng lại chẳng bất ngờ, các tân binh của Lương Châu Vệ, mặc dù đã huấn luyện nửa năm có dư, nhưng rốt cuộc vẫn chưa từng lên chiến trường, thuyền xe vất vả gấp rút đến Chương Đài, nếu lại cùng giao chiến với người Ô Thác sẽ không phải là thượng sách. Tiêu hao quá nhiều, huống chi người Ô Thác giảo hoạt hung bạo, các tân binh nào đâu phải đối thủ. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Nam Phủ Binh của Tiêu Giác là thích hợp nhất .

Tiêu Giác dẫn tân binh đến Lương Châu, Nam Phủ binh chắc là đang đóng quân ở nơi khác. Binh quyền trong tay hắn, vừa hay có thể danh chính ngôn thuận mang binh đi trước, nếu như nhận được tin thắng trận, Bệ hạ sẽ cao hứng, thưởng cho hắn chút gì đó, nàng cũng có thể đi theo đắc đạo thành tiên.

Nghĩ đến đây liền âm thầm gật đầu, cảm thấy quyết định này của Tiêu Giác quả nhiên là rất tốt.

Lại tiếp tục dặn dò các giáo đầu những chuyện cần chú ý những ngày sắp tới, đến tận đêm khuya toàn bộ người mới đi về. Tiêu Giác đứng dậy trước bàn đi đến cửa giữa, đưa tay muốn khoá thì bất ngờ bị người từ phía sau ngăn lại, đầu Hòa Yến từ sau cửa ló ra.

"Ngươi muốn làm gì ?"

Hòa Yến không để hắn đóng cửa, nghiêng đầu nhìn hắn, "Đô đốc, ngày mai ngài phải đi rồi sao ?"

Tiêu Giác phớt lờ nàng mà đóng lại, nửa thân người Hòa Yến ngăn ở cửa, hắn không đóng được nên dứt khoát buông tay không quản nữa, đi về phía phòng mình. Hòa Yến dễ dàng vượt qua cửa đi vào phòng hắn, đi theo phía sau hắn rồi tha thiết nói :"Đô đốc, lần này đi Chương Đài có muốn đưa ta cùng đi không ?"

"Ngươi ?", Tiêu Giác cười mỉa :"Đưa ngươi theo làm gì ? Sợ người kéo chân sau không đủ nhiều sao ?"

Trong mắt người này, nói không chừng chỉ cần không phải hắn thì ai cũng là người kéo chân sau.

"Lời này có phần đánh giá ta quá thấp rồi, ta có thể giúp ngài đối phó người Ô Thác ".

"Bỏ đi", hắn trên dưới đánh giá nàng một lượt, nhướng mày nói :"Một tên thị vệ còn có thể khiến cô bị thương, còn nói gì mà đánh người Ô Thác, Hòa đại tiểu thư, nằm mơ đi ".

"Lần trước là tình huống đặc thù, vả lại Đinh Nhất cũng không phải người bình thường ". Hòa Yến cãi lại hai câu, thế nhưng lòng cũng biết rằng lời của Tiêu Giác cũng có đạo lý. Vết thương trên người nàng còn chưa khỏi, mấy ngày nay huấn luyện đều là cẩn thận từng li, chỉ sợ dây dưa rồi vết thương sẽ lưu lại di chứng, nếu theo đến Chương Đài, lên chiến trường chưa chắc sẽ không gây thêm phiền phức. Mà sở trường bày binh bố trận của nàng lại không thể phát huy... Trong một cánh quân, có một vị chủ tướng là đã đủ rồi.

"Được thôi", Hòa Yến nói, chỉ có chút nuối tiếc, đột nhiên lại nhớ tới gì đó nên nhìn Tiêu Giác :"Đô đốc, từ đây đến Chương Đài, đi về cũng mất một tháng, cộng với việc đánh nhau cùng người Ô Thác, chỉ e lúc ngài về đến đã là cuối đông. Vết thương ta sớm đã lành bảy, tám phần, vậy mấy ngày này, ta phải làm gì nữa ? Cho dù luyện ngày tăng gấp ba, ngài không có ở đây mà ta làm được, ngài cũng sẽ không chối bỏ đúng không ?"

"Hoặc giả ?", nàng hoài nghi nhìn chằm chằm Tiêu Giác, "Ngài kỳ thật là muốn mượn cuộc chiến Chương Đài để làm chuyện ve sầu thoát xác ? Ngài sẽ không định về lại Lương Châu Vệ ? Bỏ một mình ta ở lại đây không quản nữa ?"

Tiêu Giác dừng lại động tác thu dọn mấy quyển sách trên bàn, xoay người lại, khiến cho Hòa Yến đang ngẩng đầu nhìn hắn bị doạ cho giật mình.

Ánh mắt hắn rơi trên mặt Hòa Yến, cúi đầu nói :"Thứ nhất, ta không có nhàm chán như ngươi. Thứ hai, ngươi không phải vị hôn thê của ta, không cần phải nói gì mà mang ngươi bỏ ở đây một mình không quản. Thứ ba, ta không ở đây, há không phải hợp với ý muốn của ngươi sao ?"

"Gì mà kêu là hợp với ý muốn của ta ?", Hòa Yến nói :"Ngài đừng có oan uổng ta ".

Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn Hòa Yến, một đôi mắt đen xẩm đầy thâm thúy, chỉ hỏi :"Ồ, vậy ngươi vì sao lại nghe ngóng nhiều như vậy ? Lúc nào ta về, có về hay không, quan trọng đến vậy sao ?"

"Đương nhiên là quan trọng rồi !" Hòa Yến buộc miệng thốt ra, "Ta sẽ nhớ ngài đấy !"

Có thể không nhớ sao ? Nàng chỉ là ở trước mặt Tiêu Giác biểu hiện thật xuất sắc, để được Tiêu Giác coi trọng và tín nhiệm, mới có thể càng nhanh chóng, càng quang minh chính đại, lấy một thân phận bình đẳng tiếp cận Hòa Như Phi. Một Bồ Tát sống, bảo bối vàng như thế nàng có thể không nhớ sao ?

Dường như bị lời nói của nàng làm cho kinh ngạc, Tiêu Giác quay đầu đi, nói giễu :"Ngươi thật gì cũng có thể nói được".

"Ngài đừng có mỗi câu mỗi lừa đảo,  ngoại trừ việc thân phận, ta trước giờ chưa từng lừa Đô đốc, lời mới nãy cũng là thật lòng, đừng nói chúng ta tạm thời chia biệt, Đô đốc cũng sẽ không nhớ ta ?"

Tiêu Giác :"Sẽ không ".

Hòa Yến :".......Tốt xấu gì cũng cùng nhau vào sinh ra tử, ngài cũng không cần tuyệt tình đến thế này ".

Tiêu Giác hỏi :"Nói xong chưa ? Nói xong rồi thì mời về phòng mình đi, ta muốn khoá cửa rồi ". Hắn giữ vai Hòa Yến, đẩy Hòa Yến về cửa giữa.

"Đô đốc, có lúc ta cảm thấy thân phận chúng ta không phải là bị đảo ngược rồi đấy chứ, ngài đề phòng ta thế này, giống như ngài mới là nữ tử, ta sẽ làm ô uế sự thanh bạch của ngài vậy ".

"Ngươi nói nhảm nhiều quá".

Hòa Yến bị hắn đẩy chân vào phòng mình, biết rằng người này thật không muốn nàng tiếp tục ở trong phòng, liền tận dụng lúc nửa thân trên còn có thể động, liền nhanh tay lẹ mắt từ trong ngực lấy ra một nắm lụn vụn nhét vào trong tay Tiêu Giác.

"Rầm" một tiếng, cánh cửa đã bị đóng lại.

Hòa Yến cách một cánh cửa nói với bên kia :"Tuy Đô đốc ngài bây giờ vô tình, nhưng ta vẫn là người trọng nghĩa, đến Chương Đài lần này ta không làm được gì cho ngài, nên đưa ngài chút này, trên đường từ từ ăn. Ta ở vệ sở sẽ chờ đợi tin tốt của ngài ".

Nói đoạn, liền cũng không đợi bên kia trả lời, bản thân đã trèo lên giường, thổi tắt đèn đi ngủ.

Bên kia cánh cửa, Tiêu Giác cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.

Đó là một nắm kẹo dẻo hồng khô, bên ngoài chỉ bao một lớp giấy bánh mỏng, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy ngọt ngào.

Tống Đào Đào cũng giống như Trình Lý Tố, kể từ khi đến Lương Châu Vệ, thì ba hôm năm bữa lại đưa ít quà đến, bản thân nàng thích ăn đồ ngọt, nên nhờ Xích Ô đi vào thành mua rất nhiều, cũng chia cho Hòa Yến không ít.

Hòa Yến còn nhớ,  lúc thiếu niên Tiêu Giác luôn mang theo bên mình một túi thơm cho vào đầy kẹo quế hoa, thích ăn đồ ngọt chuyện này không phải giả, lần trước mua cho hắn kẹo hồ lô thì không nhận, có lẽ là bởi vì tiện tay mua của người bán rong trong thành, Tiêu nhị công tử sẽ không ăn loại điểm tâm bên đường. Nhưng nắm kẹo dẻo hồng khô này chính là Tống Đào Đào nhờ Xích Ô đi đến tửu lâu chân chính sai trù tử làm, lần này xó lẽ sẽ lọt vào mắt Tiêu Giác.

Nếu như cái này cũng không ăn, vậy thì cũng quá kén chọn rồi.

Nhưng mong là hắn có thể biết đạo lý "kẹo đi mận lại" này !

..............

Khi Hòa Yến tỉnh dậy vào ngày hôm sau, đến diễn võ trường luyện tập như thường ngày, khi sắp chính ngọ, đang lúc dùng cơm trưa thì Trình Lý Tố chạy đến.

Mấy ngày nay vì không muốn gặp Tống Đào Đào, cậu đã dọn đến phòng chung nơi Hòa Yến từng ở, mọi người đều cho rằng cậu sẽ không cầm cự được bao lâu, thế nhưng không thể ngờ rằng cậu kiên trì đến tận bây giờ. Chỉ là so với căn phòng cậu từng ở trước đây, thì nó quá thô sơ, khó mà duy trì bộ dạng thiếu niên lang thanh thoát của cậu, khuôn mặt cũng gầy sộp đi, buộc tóc cũng quên phối cùng màu áo.

Cậu thở hồng hộc chạy đến trước mặt Hòa Yến, nàng đang uống canh rau dại, suýt chút nữa đã bị Trình Lý Tố đụng đổ, Hòa Yến hỏi :"Có chuyện gì mà chạy vội thế ?"

"Cữu cữu ta", Trình Lý Tố nói :"Đại ca, cữu cữu ta đi rồi !"

"Ta biết".

"Huynh biết ?", Trình Lý Tố giật mình, sau đó tức giận nói :"Vậy vì sao lại không nói với ta ? Nếu không phải Thẩm giáo đầu cùng ta nói chuyện, ta còn chưa phát hiện cữu ấy giờ đã đi rồi !"

"Đã đi rồi sao ?", Hòa Yến cũng ngoài dự đoán, nàng sáng nay thức dậy cũng không chú ý Tiêu Giác bên kia, vốn cho rằng Tiêu Giác sẽ xuất phát muộn một chút, không ngờ lại đi sớm thế này. Có lẽ là không muốn làm kinh động người khác.

"Cữu ấy đi rồi sao lại không mang Tống Đào Đào theo cùng ?", Trình Lý Tố bắt đầu oán trách, "Để lại Lương Châu Vệ này là muốn làm khó ai chứ ?"

Hòa Yến không thể trả lời. Theo lý mà nói, một tiểu cô nương ngây thơ khả ái như Tống Đào Đào, các  thiếu niên lang muốn đến lấy lòng còn không kịp, Trình Lý Tố thế mà cứ tránh như tránh rắn rết, hài tử này rốt cuộc là có mắt nhìn gì vậy ?

Nàng hỏi :"Tống Đào Đào làm gì đệ rồi ? Ta thấy cũng khôn ngoan hiểu chuyện mà ".

"Đại ca, huynh tha cho ta đi". Trình Lý Tố mặt khổ sở nói :"Lúc đầu khi biết về cửa hôn sự này, ta vốn là muốn lén nhìn một cái, ai ngờ lại va vào nàng ấy. Cũng không biết làm sao nàng lại đoán được thân phận của ta, mang ta tới cửa chê trách ta một phen".

"Chê trách đệ gì chứ ?"

"Còn có thể là gì, văn không thành, võ không giỏi, phế vật công tử không có tương lai. Vậy cũng bỏ đi, Sóc Kinh không ai không biết ta vốn vô năng, nếu chỉ là thế này thì ta cũng không tức giận đến vậy. Nhưng sau này nàng ấy lại nói, cùng ta thành thân cũng được, nhưng ta phải ở trong phủ huyền lương khổ học, sau này tiến nhập vào quan lộ, nỗ lực phấn đấu. Nếu thật sự tài học gian nan, cũng có thể theo con đường võ cử, chung quy chính là muốn làm một người cần mẫn nỗ lực ".

"Trên đời sao lại có nữ tử độc ác vậy chứ ?", Trình Lý Tố nói ra chuyện này, oán khí xung thiên :"Cô nương ta yêu nhất định cũng sẽ không tranh chuyện vớ vẩn như ta, tiêu sái xuất trần, có rượu cùng hưởng, có vui cùng làm, vậy mới cùng chung chí hướng. Nếu thật phải sống cùng nàng ấy, nửa đời còn lại so với việc ngồi tù có khác gì nhau ? Thế nên, đại ca đừng có nói lời hay về nàng nữa, ta thật sự rất sợ hãi, cũng không muốn sống những ngày tháng như thế !"

Bây giờ Hòa Yến có muốn khuyên nhủ cậu cũng không biết phải làm sao. Có lúc hai người ở chung, yêu từ cái nhìn đầu tiên là một chuyện, sống bên nhau lâu dài lại là chuyện khác. Ngươi hy vọng hắn kiên trì chăm chỉ, hắn thế nhưng lại nhàn vân dã hạc - muốn sống tự do. Họ không cùng một loại người, nhưng lại muốn đến với nhau, mặc dù lúc đó khó mà nhận thấy, thời gian cũng sẽ đưa ra câu trả lời.

Nàng kiếp trước dùng cả cuộc đời cũng không hiểu được đạo lý đó, không như hai hài tử này vừa nhìn đã thấu thông.

"Nếu đệ thật không thích, nghĩ cách giải hôn ước này là được rồi, cũng không cần đối với một cô nương bới lông tìm vết, làm bằng hữu là được rồi ". Hòa Yến ngẫm nghĩ rồi mới nói.

"Quên đi", Trình Lý Tố xua tay, dường như không muốn nói nhiều thêm nữa, "Ta với nàng ấy thực sự không thể làm bằng hữu, quan điểm không hợp".

Hòa Yến lại nói về chuyện khác, lại hỏi Trình Lý Tố giờ Tiêu Giác đã đi rồi, cậu có muốn chuyển đến phòng Tiêu Giác không. Trình Lý Tố đương nhiên là cự tuyệt, chỉ nói hy vọng cách Tống Đào Đào càng xa càng tốt.

Giống như trốn Ôn Thần.

Sau khi một ngày huấn luyện kết thúc, Hòa Yến lại về phòng. Sau khi đã tắm rửa, nhìn cửa giữa bị khóa lại rồi mà phát ngốc.

Tuy thường ngày Tiêu Giác cùng nàng nói cũng không được mấy câu, nhưng chung quy vẫn là biết hắn ở bên kia cánh cửa. Giờ người vừa đi, liền thật thấy căn phòng này quá lớn, mà chỉ có mỗi mình, quá vắng vẻ. Đột nhiên lại rất nhớ lúc sống ở phòng chung cùng bọn Tiểu Mạch, lúc này nghe mọi người chuyện vãn vài câu, cũng sẽ không thấy chán.

Đêm quá yên tĩnh thế nhưng lại không ngủ được, ngủ không được dễ suy nghĩ lung tung, Hòa Yến từ trên tháp ngồi dậy, nghĩ ngợi rồi mang giày đi đến cửa giữa, từ tay áo lấy ra một sợi bạc.

Sợi bạc này là lấy từ trâm cài của Trình Lý Tố, trâm làm thành con có chép vàng, sợi bạc này là bộ râu của cá chép, trông rất đáng yêu. Ngay từ lần đầu nhìn thấy Hòa Yến đã chạm vào nó với lực lớn một chút, trực tiếp mang bộ râu này gỡ xuống. Trình Lý Tố chỉ nói không sao, bảo nàng bỏ đi là được, nhưng Hòa Yến lại rất đau lòng, cảm thấy nói không chừng còn có thể bán lấy tiền đổi trà uống, nên liền cất đi.

Lúc này nàng mang cuộn dây bạc ra, duỗi thẳng ra rồi đưa vào khoá cửa, áp tai vào cửa giữa, cẩn thận nghe động tĩnh.

Ngón nghề này là năm đó nàng ở trong quân doanh, được một người thợ dạy cho nàng tuyệt kỹ. Vị thợ đó là thợ khóa, có lúc tổ tiên gia đình đại hộ để lại hoặc ngẫu nhiên đào lên được những chiếc hộp không thể mở ra, liền đi tìm ông ấy để mở, ở quê nhà cũng rất có tiếng, sau này trong thành bắt tráng đinh sung binh, thợ khoá mới mang con cháu mình giấu đi, còn bản thân đi đến.

Hòa Yến còn nhớ người thợ khoá đó đã lớn tuổi, cười lên lại thiếu một chiếc răng cửa, có chút buồn cười. Vì Hòa Yến tuổi bằng với cháu ông, nên rất yêu thương Hòa Yến. Còn dạy cho nàng một hai chiêu mở khoá thành công.

Thợ khoá sớm đã chết trong một trận chiến ở Mạc Huyện, nhưng kỹ năng mở khoá Hòa Yến vẫn còn nhớ kỹ. Thợ khoá đó sẽ mở khoá hình chữ "士" của các quan chức quý nhân mở, hôn lễ khánh điển dùng khoá hình chữ “吉”, nhưng chỉ dạy Hòa Yến mở khóa hình chữ "一" mà dân thường sử dụng. Có lẽ là còn chứa tâm tư, nếu một ngày nào đó về lại quê hương, còn có thể dựa vào tay nghề kiếm sống. Không thể dạy cho đồ đệ rồi đói chết sư phụ, ai biết tâm tư này, đến cuối đời vẫn không thành.

Hòa Yến đi mở khoá với hi vọng có cơ hội, may mắn thay cửa giữa trong phòng Tiêu Giác và Trình Lý Tố,  trùng hợp là hình chữ "一".

Không bao lâu sau, "cạch" một tiếng, ở đầu bên kia dường như có tiếng khoá bị mở, Hòa Yến đẩy nhè nhẹ, cửa mở rồi.

Ánh trăng chiếu xuống bàn sách trước cửa sổ, cửa sổ phòng không đóng, gió thổi bên ngoài khiến bóng cây khẽ đu đưa, rơi trên mặt đất như thủy sinh trong ao nước. Hòa Yến rón rén đi vào, vào rồi liền đứng sững lại, không biết ma xui quỷ khiến gì bản thân lại làm chuyện thế này, có chút ảo não.

Nếu lúc này có người nấp trong bóng tối, có lẽ họ sẽ cho rằng nàng là kẻ trộm. Nàng cũng không phải đến để trộm đồ, càng không phải lần đầu đến phòng Tiêu Giác, mở cửa giữa ra cũng vì không ngủ được, buồn chán muốn chết mà thôi.

Nhưng giờ đến cũng đến rồi, giờ nói lui ra cũng có chút tiếc nuối.

Hòa Yến nhìn quanh, Ẩm Thu kiếm Tiêu Giác thường treo trên tường cùng không còn nữa, trên bàn vẫn còn hai ba quyển sách, Hòa Yến bước đến xem, đều là một loại binh thư. Đàn của hắn cũng chẳng cầm theo, giấu sang một bên, dưới ánh trăng hiện ra lộng lẫy oánh nhuận, tựa như dị bảo.

Phòng của Tiêu Giác, kỳ thực có không hoa lệ, thậm chí so với của Trình Lý Tố, rõ ràng có vẻ hơi đơn giản, khiến người ta cảm thấy có mấy phần ảm đạm. Nhưng Hòa Yến nhớ Tiêu nhị công tử kiếp trước lúc ở Hiền Xương Quán, thế nhưng là đặc biệt tinh tế. Gian phòng hắn ở một mình so với phòng sư bảo còn muốn lộng lẫy hơn, trên sàn còn trải thảm, mùa đông bước vào một chút cũng không thấy lạnh.

Hắn giống như có chút sợ lạnh, nên khi thời tiết chuyển lạnh, vừa vào mùa đông liền sẽ luôn là cẩm y hồ cừu, mà giờ đây gian phòng này, khắp nơi đều lạnh lẽo, không còn ấm áp như xưa.

Mấy năm này, hắn đến cuối cùng là trải qua những gì, mới trở thành Hữu quân đô đốc như ngày nay ?

Hòa Yến ngẫm nghĩ, bất giác đã đi đến trước bàn, ngón tay chạm vào thứ gì đó, nàng cúi đầu xuống nhìn, thấy bên cạnh ống bút, một mớ những hạt nhỏ đủ màu sắc rải rác, nhặt lên nhìn rõ dưới ánh trăng, hóa ra đó là kẹo dẻo hồng khô mà hôm qua nàng đã nhét vào tay Tiêu Giác.

Kẹo dẻo để bên ngoài quá lâu, không mềm như trước nữa, mùi thơm ngọt cũng nhạt đi nhiều. Hòa Yến đếm rồi đếm, không mất một viên, hắn rõ ràng không động đến, nên bỏ lại nơi này ? Không nếm thử một hai viên, cũng không mang theo đến Chương Đài ?

Đây là vì sao ?

Cho dù trước đó cảm thấy kẹo hồ lô là thô thiển cũng được, hay là lòng tự tôn cao ngạo của Tiêu nhị công tử cũng thôi đi, không muốn thì không muốn. Bây giờ kẹo dẻo này là điểm tâm sư phụ ở tửu lâu trong thành làm cho, tuy không gọi là cao lương mỹ vị, cũng  tuyệt đối cũng không tính là thô thiển, nàng đêm qua nhét cho Tiêu Giác rồi đóng cửa, không ai nhìn thấy Tiêu Giác có cầm đi hay không, phản ứng thế nào ? Nhưng nếu hắn thật sự thích đồ ngọt, tất nhiên sẽ không bỏ lại nơi này.

Tựa như có thể nhìn thấy người đó tiện tay mang kẹo ném lên bàn, ngay cả ánh mắt thờ ơ cũng keo kiệt.

Là sợ nàng hạ độc bên trong ? Hay là Tiêu Giác mấy năm nay đã thay đổi khẩu vị ?

Vấn đề này không có đáp án, Hòa Yến trầm tư, đột nhiên, cảm thấy có gì đó sượt trên mặt mình, mang theo chút mát lạnh ẩm ướt, nàng ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy bên ngoài có thứ gì đó như hạt muối lần lượt rơi xuống, theo làn gió bay đến trước bàn.

Dạ thâm tri tuyết trọng, thời văn chiết trúc thanh.

Nàng bước tới hai bước, qua khung cửa sổ, có thể thấy núi Bạch Nguyệt sừng sững ở ngoài kia, ánh trăng lạnh mà xa, rơi trên vùng hoang dã, cùng với tuyết kia đang múa trước mắt nàng.

"Tuyết rơi rồi", nàng thì thầm khe khẽ.

Hoá ra đông tuyết ở Lương Châu lại đến sớm như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top