Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 108 : Gian Tế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng chất chứa nhiều chuyện, ban đêm cũng ngủ không yên, ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Hòa Yến đã tỉnh dậy. Sau khi kết lúc huấn luyện buổi sáng, nàng liền đi tìm Hồng Sơn nói chuyện.

Hồng Sơn nói :"Hôm qua ta cùng với Thạch Đầu thay phiên nhau canh giữ đến nửa đêm, cũng không phát hiện thấy điều chi không ổn".

Hòa Yến nhìn phía Thạch Đầu, Thạch Đầu cũng gật đầu với nàng.

"Cả đêm đều không có động tĩnh ?"

"Không, hắn ngủ say còn hơn cả chúng ta ", Hồng Sơn nghi ngờ nhìn Hòa Yến, "Đệ nghĩ nhiều quá đấy, Hồ Nguyên Trung người này chỉ là một thợ săn bình thường thôi, ta thấy nói chuyện cũng không có gì không ổn. Nhà nghèo đến như vậy, vẫn là rất đáng thương ".

"A Hòa ca, hắn rốt cuộc là có gì không ổn, sao huynh lại nghi ngờ hắn thế này ?" Tiểu Mạch lấy làm lạ.

Có gì không ổn ư ? Kỳ thực nói đến cùng, cũng chỉ là hổ khẩu đến cổ tay có ban đỏ mà thôi, kỳ thực cũng không phải là nghi điểm gì lớn. Chỉ là vừa hay chọn lúc Tiêu Giác đi ra ngoài, mới khiến nàng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Trên chiến trường, đã nhiều lần đứng bên bờ vực giữa sự sống và cái chết, có đôi khi, thân thể còn đưa ra những phán đoán trực tiếp tốt hơn nhiều so với não. Câu nói treo ở cửa miệng một lão tướng nàng từng theo là : trực giác của người bình thường có thể sai, nhưng những người như chúng ta, trực giác về sự nguy hiểm, tám chín phần đều là thật ".

Nàng trầm ngâm một lúc, nói :"Để ta xem lại".

Hồng Sơn nhún vai, không truy hỏi nữa.

Đến lúc chạng vạng, huấn luyện ngày đã kết thúc, Hòa Yến trước tiên qua phòng Thẩm Mộ Tuyết lấy thuốc, sau đó đi tìm Hồ Nguyên Trung. Hồ Nguyên Trung ở trong phòng có một mình, đang cúi đầu xem tờ giấy.

Lúc Hòa Yến đẩy cửa bước vào, hắn liền lập tức mang tờ giấy trong tay giấu vào trong ngực.

"Hồ đại ca, trong phòng một mình làm gì đấy ?", Hòa Yến chỉ vờ như không nhìn thấy hành động của hắn, mỉm cười rồi hỏi.

"Không làm gì cả", Hồ Nguyên Trung thở dài, "Chân ta còn chưa khỏi, không thể xuống giường, chỉ có thể ngốc ở trong phòng, gây phiền phức cho đệ rồi ".

"Không phiền không phiền", Hòa Yến cười híp mắt, nói :"Huynh bị thương nặng đến vậy, đương nhiên phải điều dưỡng thật tốt mới được "

Nàng giúp Hồ Nguyên Trung xắn quần, ngồi xổm xuống bôi thuốc, hôm qua nàng không nhìn kỹ, hôm nay lại mang theo nghi ngờ mà tới, nên nhìn cũng phải tỉ mỉ hơn.

Trên hai chân của thợ săn này đều là vết sẹo, vết lớn nhất có lẽ là bị đá cắt, sâu đến thấy xương, cũng là vết thương nghiêm trọng nhất.

"Ta nghe Thẩm cô nương nói, lúc Hồ đại ca trên núi đã gặp phải gấu", Hòa Yến thuận miệng hỏi :"Mùa này vẫn còn có gấu hả ?"

Gấu ở Bạch Nguyệt Sơn, có lẽ ban ngày còn đang ngủ đông, Hồ Nguyên Trung muốn gặp được một con cũng không phải chuyện dễ.

"Đúng vậy", Hồ Nguyên Trung gãi đầu, "là ta vận khí không tốt, không tìm được hồ ly mà lại gặp phải gấu".

"Sao có thể nói là vận khí không tốt ?", Hòa Yến lắc đầu, "Gặp phải gấu mà vẫn có thể an toàn rút lui, không phải ai cũng có thể làm được. Ta nghe nói mắt gấu nhìn không tốt, nhưng đối với mùi vị lại cực kỳ mẫn cảm, Hồ đại ca lúc đó đã bị thương, toàn thân đầy máu, con gấu này thế mà không đuổi kịp,Hồ đại ca đã rất lợi hại rồi ".

"Vả lại ", cũng không xem biểu hiện của Hồ Nguyên Trung là gì, động tác trên tay Hòa Yến cũng không dừng lại, cứ tiếp tục nói :"Hồ đại ca bị chôn trong tuyết, cũng rât trùng hợp được Thẩm cô nương cứu được. Tân binh Lương Châu Vệ chúng ta, cách ba hôm năm bữa mới lên núi một chuyến, nếu Hồ đại ca lên núi trễ một ngày, hoặc là ngã không đúng chỗ, chỉ e là bây giờ cũng sẽ không ở Lương Châu Vệ rồi".

Hồ Nguyên Trung giật mình, gật đầu nói :"Thật vậy, đây đều là nhờ Thẩm cô nương".

Hòa Yến khẽ mỉm cười, bôi thuốc cho vết thương xong lại giúp hắn kéo ống quần xuống, lại đưa chén thuốc qua, lúc Hồ Nguyên Trung nhận lấy, ánh mắt Hòa Yến lại rơi xuống nơi cổ tay hắn, hắn kéo tay áo dài hơn một chút, nhưng nơi hổ khẩu vẫn lờ mờ nhìn thấy một mảng màu đỏ.

"Hồ đại ca làm thợ săn bao nhiêu năm rồi ?"

Hồ Nguyên Trung vừa uống thuốc vừa nói :"Bảy tám năm rồi".

"Luôn lên núi Bạch Nguyệt săn sao ?"

Nàng hỏi rất nhanh, Hồ Nguyên Trung do dự một lúc mới nói :"Đúng".

"Vậy mấy năm trước huynh có lên Bạch Nguyệt Sơn vào lúc tuyết rơi lớn thế này không ?"

"Chưa, chưa từng ".

"Năm nay vì sao lại muốn lên ?"

"Kỳ thực là bởi vì chẳng đủ ăn ", Hồ Nguyên Trung uống xong ngụm thuốc cuối cùng, kỳ lạ nhìn Hòa Yến :"Hòa huynh đệ, đệ hỏi ta những chuyện này để làm gì ?"

Hòa Yến cúi đầu cười :"Chỉ là có chút hiếu kỳ mà thôi".

Nàng đưa tay nhận lấy chén rỗng từ trong tay Hồ Nguyên Trung.

Hồ Nguyên Trung đưa tay ra.

Khi tay của Hòa Yến hướng về Hồ Nguyên Trung thì bất ngờ thay đổi phương hướng, đấm thẳng vào mặt Hồ Nguyên Trung, Hồ Nguyên Trung không kịp né tránh, chỉ có thể nghiêng mình lùi về sau, tay của Hòa Yến đấm trúng ngực hắn, sau khi kêu lên một tiếng thảm thiết, hắn phun ra một ngụm máu tươi...

Thế nhưng động tác của thiếu niên không hề dừng lại, thẳng thắn đưa tay vào trong cổ áo của Hồ Nguyên Trung lấy ra một tờ giấy.

"Trả cho ta... ", Hồ Nguyên Trung hét lên, nhưng vì một chưởng khi nãy của Hòa Yến, như quả bóng bị xì hơi, giọng nói của hắn khàn khàn khó nghe, nửa thân người nằm lệch trên tháp, vô vọng đưa tay về phía Hòa Yến.

Động tĩnh này quá lớn, làm kinh động đến người bên cạnh, các tân binh xung quanh nghe thấy tiếng hét, vội vã chạy vào, vừa vào đã thấy Hồ Nguyên Trung ôm ngực nôn máu, Hòa Yến đứng ở bên tháp, tay cầm tờ giấy.

"Chuyện này là sao ? Đã xảy ra chuyện gì ?"

Hồ Nguyên Trung khốn khổ nói :"Hắn cướp đồ của ta .."

"Ngươi cướp gì của hắn ?", tân binh đó hỏi.

Hòa Yến cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay.

Trên giấy viết một câu thơ :
"Ức quân tâm tự Tây giang thủy
Nhật dạ Đông lưu vô yết thì"

-Nhớ ai lòng tựa Tây giang ấy
Chảy mãi về Đông chẳng cạn dòng-

Nét chữ tú lệ, vừa nhìn đã biết là nữ tử viết.

"Đây là cái gì ?", Hòa Yến cau mày hỏi hắn.

Hồ Nguyên Trung nhìn nàng, không thể át đi cơn giận, chẳng nói gì.

"Làm sao vậy ?", giọng của Thẩm Mộ Tuyết từ phía sau vang lên, nàng tình cờ đang ở gần đó, nghe thấy động tĩnh nên theo qua, nhìn thấy chính là cảnh tượng giương cung bạt kiếm.

"Hòa Yến ?", nàng hồ nghi nhìn Hòa Yến, sau đó lại nhìn Hồ Nguyên Trung đang ôm ngực, đi đến bên cạnh Hồ Nguyên Trung, ngạc nhiên hỏi :"Sao vết thương lại nặng hơn thế này ?", lại nhìn thấy vết máu trên môi Hồ Nguyên Trung :"Là ai làm ?"

Hồ Nguyên Trung trừng mắt nhìn Hòa Yến.

Thẩm Mộ Tuyết cau mày :"Hòa Yến, huynh làm gì vậy ?"

"Ta chỉ vỗ nhẹ huynh ấy một cái thôi", Hòa Yến cười nói :"Có lẽ không nắm vững lực độ".

"Hồ nháo ! Huynh ấy giờ trên người còn đang bị thương, sao có thể chịu nổi một chưởng của huynh ?"

Hồ Nguyên Trung chật vật đứng dậy, đưa tay về phía Hòa Yến, ngữ khí vẫn đầy oán trách :"Trả cho ta !"

Hòa Yến nhún vai, mang tờ giấy viết thơ tình trả lại cho hắn.

"Đây là cái gì ?", có tân binh hỏi :"Ngươi cướp gỉ của hắn ?"

Thẩm Mộ Tuyết cũng nhìn sang, Hồ Nguyên Trung ủ ê nói :"Đây là thê tử quá cố của ta đã viết..."

Thế mà là di vật của vong thê hắn.

"Hòa Yến, ngươi lấy di vật của người khác làm gì ?", có tân binh không nhìn nổi, "Khó trách người ta lại giận đến vậy ".

"Ta không biết đó là di vật, chỉ đùa với Hồ đại ca thôi mà", Hòa Yến xấu hổ nói :"Hòa đại ca sẽ không giận ta đúng không ?"

Hồ Nguyên Trung nhìn Hòa Yến, dường như có sự tức giận khó kiềm chế, cuối cùng đành phải nhẫn nhịn, nói: "Không có gì, sau này đừng làm những việc như thế nữa." Nói đoạn, lại bắt đầu ho kịch liệt, cực kỳ yếu đuối.

Thẩm Mộ Tuyết thấy tình cảnh thế này, vẻ mặt cũng chẳng dễ coi, chỉ nói với Hòa Yến :"Bỏ đi, Hòa Yến, ở đây không có chuyện của huynh, huynh ra ngoài trường đi, sau này thuốc của Hồ Nguyên Trung vẫn là do ta phụ trách. Sau này huynh cũng không cần phải đến đây mỗi ngày ".

Làm như thể Hòa Yến là Ôn Thần chuyên gây rắc rối.

"Được", Hòa Yến chẳng những không nổi giận, còn cười híp mắt trả lời, liếc nhìn Hồ Nguyên Trung rồi xoay người ra cửa.

Vừa bước chân ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt liền biến mất.

Khi nãy nàng thật sự là cố ý, con người lúc nguy cấp sẽ phản ứng theo bản năng. Giống như trước kia ở thành Lương Châu, Đinh Nhất đã thăm dò nàng có mù thật hay không vậy. Nếu Hồ Nguyên Trung không bị thương nặng như vẻ ngoài, tự nhiên sẽ ra tay phản kích.

Nhưng hắn vẫn khăng khăng không làm vậy, trân mình chịu một chưởng của Hòa Yến. Nếu chỉ đơn giản như vậy thì cũng bỏ đi, chỉ là lúc Hòa Yến tung ra chưởng đó, cũng đặc biệt lưu ý một điều.

Nàng đánh Hồ Nguyên Trung một chưởng đó, bề ngoài có vẻ bừng bừng khí thế, kỳ thực lại không dùng bao nhiêu sức, Hồ Nguyên Trung nhiều lắm chỉ đau thịt một chút, sẽ không đến nỗi xuất huyết. Dù sao Hòa Yến cũng không muốn làm tổn thương đến tính mạng người khác, nếu như tất cả chuyện này là do nàng nghĩ nhiều, Hồ Nguyên Trung há không phải chịu tội một cách vô ích sao ?

Vấn đề là ở chỗ này, Hòa Yến cực kỳ tự tin vào khả năng kiểm soát lực đạo của bản thân, một chưởng không có lực sát thương thế mà lại khiến Hồ Nguyên Trung hộc máu ? Nếu không phải nàng ước lượng sai thực lực bản thân thì chính là người này đang nói dối.

Hòa Yến cho là Hồ Nguyên Trung đang nói dối.

Về phần trong ngực hắn có trang giấy viết thơ tình còn kỳ lạ hơn, một người luôn mang theo di vật của vong thê theo bên mình tự nhiên là một người thâm tình, mà một người thâm tình, đối diện với một y nữ dung nhan mỹ lệ thì không nên sinh ra những tâm tư khác.

Hòa Yến xem tất cả chuyện này, giống như đang xem một suất diễn sứt sẹo, đáng tiếc là mặc dù lòng đầy hồ nghi, cũng không cách nào mang chuyện này nói cùng người khác. Chỉ sợ khi nàng nói với người khác rằng đó chỉ là một đòn nhử, người khác sẽ cho rằng nàng là đang muốn trốn tránh trách nhiệm, cố tình nói nhẹ.

Chuyện này xác thực có chút vướng víu.

Nàng đi rồi lại đi, không lâu sau, đám người Tiểu Mạch cũng lần theo, nhìn thấy nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói :"A Hòa ca, bọn họ nói huynh đánh Hồ Nguyên Trung, có phải là thật không ?"

Chỉ mới qua một tuần hương, sao cả Lương Châu đều biết cả rồi ?

"Là thật ".

"Đệ vẫn đang nghi ngờ hắn ?", Hồng Sơn cau mày nói :"Nếu đệ nghi ngờ hắn có vấn đề, còn có bọn ta giúp đệ để ý hắn, hà tất phải đánh người, đệ có biết, bây giờ người cả Lương Châu Vệ đều nói đệ.. nói đệ..." Hắn muốn nói lại dừng.

Hòa Yến hỏi :"Nói ta cái gì ?"

"Nói A Hòa ca ỷ mạnh hiếp yếu, nghênh ngang hống hách đấy", Tiểu Mạch nói.

Hòa Yến trầm mặc.

"A Hòa ca, bây giờ phải làm sao ?", Tiểu Mạch vô cùng lo lắng nhìn nàng, "Cần giải thích một chút với người khác không ?"

"Không cần đâu", Hòa Yến cụp mắt nói. Nếu như người này đã mang tin đồn lan  nhanh đến vậy, đây là muốn nhắm vào nàng. Giải thích cũng vô ích, thay vì giải thích những lời đồn vô bổ này, nàng càng nghi ngờ mục đích của Hồ Nguyên Trung, và làm thế nào mới có thể vạch trần chân ngựa của người này.

"Ban đêm mọi người tiếp tục để ý hắn đi", Hòa Yến nói :" Ta sẽ lại xem xem".

Tiểu Mạch và Hồng Sơn nhìn nhau, không nói gì thêm nữa.

.......................

Mấy ngày tiếp theo đều là trời yên biển lặng.

Lương Châu Vệ chẳng có gì xảy ra. Tiểu Mạch bên đó mỗi ngày đều giúp Hòa Yến để ý Hồ Nguyên Trung, cũng không phát hiện ra bất kỳ sơ hở. Trái lại là mấy người bọn Hồng Sơn đêm lại chẳng ngủ ngon, ngày hôm sau lúc huấn luyện dưới mắt có quầng thâm, phân tâm lơ đễnh, bị Lương giáo đầu răn đe mấy lượt.

Về phần Hòa Yến, mỗi ngày đều muốn tự mình đến xem Hồ Nguyên Trung đang làm gì, có thể tìm thêm chút tin tức nào. Chỉ là Thẩm Mộ Tuyết đề phòng nàng như phòng tặc, nghiêm cấm Hòa Yến không được đến gần Hồ Nguyên Trung, chỉ sợ Hòa Yến "giỡn chơi chơi" mang Hồ Nguyên Trung ra đánh bị thương lần nữa. Vì thế mấy ngày tiếp theo, Hòa Yến ngay cả bên Hồ Nguyên Trung cũng không được chạm vào một cái, chứ đừng nói nắm được sơ hở của hắn.

Đêm nay, Hòa Yến một mình đến diễn võ trường. Bởi vì bị thương nên buổi tập đêm giờ đây Hòa Yến đã đổi lại ba ngày một lần.

Tiêu Giác đi lần này đã hơn nửa tháng rồi, ngay cả tiếng động cũng không có. Nàng có lén hỏi Trình Lý Tố, Chương Đài bên kia không truyền lại tin tức gì nên Trình Lý Tố cũng không biết. Trước kia, khi Tiêu Giác ở đây vẫn không cảm thấy làm sao, nhưng hắn chỉ vừa đi, mới cảm thấy Lương Châu Vệ không có hắn là không được. Bằng không mang chuyện này tiết lộ với Tiêu Giác một hai, với suy nghĩ của người này, nhất định sẽ có thể lần ra manh mối. Bây giờ nàng ngay cả người có thể thương lượng cũng không có, thực sự khó xử.

Nàng đi đến bên cạnh cung nỏ, đang định luyện cung thì nghe phía cuối đường dường như có tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy một bóng đen cưỡi ngựa nhằm hướng đỉnh Bạch Nguyệt Sơn mà lao đi.

Bây giờ đã hơn nửa đêm, sao lại có người lên núi ? Chỉ là liên tiếp mấy hôm nay nắng tốt, tuyết trên núi cũng tan đi đôi chút, so với mấy ngày trước đã dễ đi hơn. Hòa Yến có ý muốn gọi người, nhưng diễn võ trường cách phòng chung tân binh ở quá xa, nếu như gọi được người, chắc chắn sẽ không đuổi kịp người này.

Mắt thấy người đó càng chạy càng xa, sắp biến mất trong bóng tối của núi rừng, Hòa Yến không quan tâm điều gì khác, kéo một con ngựa ra khỏi chuồng, xoay người lên yên rồi đuổi theo.

Bạch Nguyệt Sơn vào đông, mặt đất ngập tràn cái lạnh thấu xương, đặc biệt là khi tuyết tan, nếu ngựa giẫm lên thì cực kỳ dễ trượt. Người phía trước mặt cũng không dùng hoả chiết tử, chỉ theo ánh sao trong rừng mà tiến về phía trước. Hòa Yến cũng nhìn không rõ, theo thế mà đi, trong nhất thời không cách nào có thể vượt qua được.

Hắn lại rất hiểu địa hình núi Bạch Nguyệt, chuyên tìm đường nhỏ mà đi, năm lần bảy lượt muốn đưa Hòa Yến vào trong khe. Tuy nhiên Hòa Yến mấy năm này, việc nhớ đường sẽ nhớ rõ hơn những người khác rất nhiều, trước kia tranh cờ đã đi qua một lần, sau này kiếm củi đi qua hai lần nữa, nơi nguy hiểm sớm đã nhớ ở trong lòng, mãi không bị lừa, sau nhiều lần cố gắng, người đó phát hiện Hòa Yến không có mắc câu, liền xoay đầu ngựa, đổi hướng khác mà đi.

Hòa Yến đuổi theo rất chặt.

Nàng nghi ngờ người này chính là Hồ Nguyên Trung, nhưng Hồ Nguyên Trung khuya vậy còn lên núi làm gì cơ chứ ?  Cũng không thể nhân lúc đêm vắng không người mà xoay mình vượt núi về nhà.

Chuyện này, điều có thể nhìn thấy là quá ít, khó mà suy ra toàn cảnh. Nếu đã không suy ra được toàn cảnh, cũng không cần lãng phí thời gian, trực tiếp mang đầu mối kéo ra, hỏi rõ là được.

Nàng hôm nay phải bắt cho được người này.

Không đi tiểu lộ nên đường cũng lớn hơn, Hòa Yến cưỡi ngựa đuổi theo, khoảng cách càng lúc càng gần, khi còn có vài thước, trực tiếp phi người bay về phía trước, nửa thân người nhảy lên ngựa đối phương, người kia không kịp trốn tránh, bị Hòa Yến bức phải cho ngựa dừng lại, còn muốn trốn đi, Hòa Yến lao tới, cùng hắn đánh nhau.

Lúc nàng đi quá vội, trên giá binh khí chỉ còn lại một gậy đầu sắt, Hòa Yến thuận tay cầm lấy, thà có còn hơn đánh tay không. Lúc này dưới trời đêm, người đó lật người lên yên, Hòa Yến mới nhìn rõ người này đang che mặt, từ đầu đến chân bao bọc kỹ càng, chỉ lộ ra một đôi mắt, dáng người tương tựa Hồ Nguyên Trung, chỉ là ánh sáng yếu ớt, khó mà dựa vào một đôi mắt mà nhận rõ thân phận. Hắn đứng yên, trong tay cầm một thanh đao lớn, lưỡi đao như trăng khuyết, loé lên ánh sáng lạnh lẽo trong đêm.

"Loan đao ?", Tim Hòa Yến đập dữ dội.

Binh sĩ Khương tộc thích dùng loan đao, vì loan đao dễ dàng cắt thịt. Không chỉ có thể giết người, cũng có thể ăn thịt. Sự lợi hại của loan đao Hòa Yến cũng từng lãnh giáo qua, nàng từng thấy chiến hữu bị loan đao này đánh trúng, máu còn chưa chảy ra, đầu đã vội rơi xuống đất. Mấy năm đó Tây Khương xâm nhập Trung Nguyên, việc yêu thích nhất của Thống lĩnh Nhật Đạt Mộc Cơ chính là dùng loan đao cắt đầu tù nhân, xâu lại thành xâu, buộc vào đuôi ngựa yêu của hắn, đi đến nơi nào cũng khiến người khiếp sợ.

Lúc này nhìn thấy loan đao, Hòa Yến liền biết, người này là thủ đoạn của Khương tộc.

Nàng cau mày :"Ngươi quả thật là người Khương ?"

Người kia nghe vậy, bật cười quái dị, giọng nói khàn khàn mơ hồ, "Làm sao ngươi lại biết ?"

"Bớt nói chuyện thừa", Hòa Yến chống gậy sắt trên đất, nhìn hắn lạnh lùng nói :"Nói với ta, trà trộn vào Lương Châu Vệ là có mục đích gì ?"

"Xuỵt....", người đó đưa ngón trỏ lên môi, nói :"Nhỏ tiếng chút, miễn bị người phát hiện". Hắn nhìn Hòa Yến không nói gì, dường như rất thú vị , lại nói :"Ngươi đánh bại được ta, ta sẽ nói với ngươi ".

"Ngông cuồng !" Hòa Yến mắng, lời vừa thốt ra thân đã lao về phía người đó.

Gậy đầu sắt tuy không sắc bén như loan đao nhưng hơn ở chỗ giản đơn cứng rắn, lúc vung lên khiến người khó lại gần. Hòa Yến trước đã bị thương, bây giờ miệng vết thương còn chưa khỏi hẳn, lúc hành động cũng có nhiều hạn chế, nhưng ngay cả như vậy, đánh với người này vẫn không phân cao thấp.

Người che mặt dùng loan đao rất tốt, thuần thục khiến người phải tròn mắt, hạ thủ cũng là mười phần tàn nhẫn, mỗi chiêu đều nhắm vào tim Hòa Yến. Hòa Yến bị bức lui về từng bước, đột nhiên bước chân dừng lại, do dừng quá nhanh nên tuyết dưới chân cũng bị đá tung lên, nàng quay đầu lại nhìn, sau lưng đã là vực thẳm.

"Bị phát hiện rồi ?", người đó bật cười, nói :"Sao lại không bị lừa ?"

"Bởi vì thủ pháp của ngươi thật sự quá sức sẹo ". Hòa Yến lạnh lùng đáp, nói đoạn, chống gậy đầu sắt xuống đất, mượn thế gậy thân nhảy về phía trước, rơi xuống sau lưng người che mặt. Động tác trên tay nàng vẫn không dừng, dứt khoát hướng ngay đầu đối phương mà bổ xuống..

Nhưng một gậy này không thành, người đó nghiêng mình né tránh, gậy đầu sắt vì thế bổ lên vai đối phương. Nhưng như vậy dù sao cũng đã hài lòng, Hòa Yến cả ngày luyện khoá đá, sức lực sớm đã không còn yếu đuối như lúc mới vào Lương Châu Vệ. Đổi lại là Mãn Hán với thể trạng tựa Hoàng còn phải chịu khổ chứ đừng nói người này.

Người che mặt bị một kích này của Hòa Yến, khẽ gầm lên đau đớn, loan đao trong tay suýt cầm không chắc, dù như vậy nhưng tay phải của hắn chắc chắn mất đi sức lực, tạm thời không thể vung vẫy thanh loan đao đó của mình.

"Thế nào ?", Hòa Yến cười lạnh.

Đối phương không nói gì, xoay mình chạy về phía trước, đây là đang muốn bỏ trốn, Hòa Yến đầu mày vừa cau, bám sát theo sau, nàng sức chịu đựng kinh người, thể lực doạ nhân, lại chạy đủ nhanh, trong nhất thời, người che mặt không cách nào thoát khỏi tay Hòa Yến.

Chỉ cần đuổi kịp người này, tháo che mặt hắn ra là sẽ có thể biết được thân phận của hắn. Nhân chứng vật chứng có đủ, hơn nửa đêm ăn mặc thế này lên núi, nếu thật là Hồ Nguyên Trung, Thẩm Hãn tra khảo một phen chắc chắn sẽ có thể hỏi ra bọn họ rốt cuộc là có âm mưu gì .

Đang nghĩ vậy thì người trước mặt dừng lại, hắn hướng Hòa Yến gầm nói :"Tặng ngươi một món quà !", thanh loan đao nhắm ngay hướng tim Hòa Yến mà ném tới, Hòa Yến vô thức bắt lấy nó, cầm ở cán đao, chỉ thấy từ trong rừng lại "lịch bịch" lăn ra một người.

Trong bóng đêm, người lăn ra này thế mà còn mặc kình trang màu đỏ của các tân binh Lương Châu Vệ.

Con đường núi vừa dài lại dốc, nếu tân binh này cứ tiếp tục lăn xuống thì chờ đón chính là vực sâu vạn trượng. Thấy người che mặt đang cười hắc hắc chạy vào trong rừng rậm, Hòa Yến nghiến răng, xoay người đuổi theo người tân binh đang lăn xuống.

Tân binh mặc kình trang lăn càng nhanh hơn, ngay cả một tiếng rên cũng chưa từng phát, trong lòng Hòa Yến trầm xuống, phi người bay lên giữa con dốc dài, mang tân binh ôm vào lòng, hai người cùng lăn sang bên cạnh, trong chốc lát, cuối cùng cũng dừng lại dưới một gốc cây.

Thân thể trong lòng vẫn còn ấm, thế nhưng vẫn im lặng, Hòa Yến cúi đầu nhìn, dưới ánh sao lộ ra một khuôn mặt trẻ trung.

Nàng sửng sờ một khắc.

Hàng vạn tân binh ở Lương Châu Vệ, nàng không thể nhớ tên từng người, tối đa là nhìn thấy quen, có thể gợi nhớ được. Nàng nhớ mặt người này, trước đây tranh cờ ở Bạch Nguyệt Sơn, trên đường xuống núi đã gặp được Vương Tiểu Hàm nhút nhát.

Thiếu niên mấy ngày trước còn đỏ mặt cùng nàng nói lời đa tạ, bây giờ trên mặt đã chẳng còn sắc máu, mắt hắn trừng to, tựa hồ như trước khi chết đã gặp phải chuyện vô cùng khủng khiếp, quần áo màu đỏ nhìn không thấy gì, nhưng lại dán chặt trước thân ướt đẫm, Hòa Yến cúi đầu nhìn xuống tay mình, cả bàn tay đều là máu. Nàng run rẩy cởi y sam của thiếu niên, nơi lồng ngực có một hốc máu cực lớn, một phần thịt bị câu đi, hiện lên lỗ trống rỗng.

Hắn đã chết dưới loan đao.

Dù đã thấy qua không biết bao lần sinh tử, nhưng mỗi khi lại phải đối mặt với cái chết của những người xung quanh, Hòa Yến vẫn không thể nào bình tĩnh được, nàng nhắm mắt lại, trong lòng bừng bừng lửa hận, thấp giọng thì thầm :"Súc sinh !"

Hắn còn trẻ thế này, thậm chí còn chưa được chân chính lên chiến trường thì đã chết ở Bạch Nguyệt Sơn vào một đêm hoang lạnh, nếu như không phải đêm nay Hòa Yến đuổi theo người che mặt, hắn ngay cả chết cũng sẽ im hơi lặng tiếng, sẽ chỉ biết chờ đến ngày hôm sau, mới được các huynh đệ ở vệ sở phát hiện thiếu đi một người này.

Thiếu đi.... một người này ?

Hà cớ gì phải kéo thiếu niên này lên núi giết ? Là hắn đã nhìn thấy gì đó nên bị diệt khẩu, hay là có nguyên nhân gì khác ?

Không đúng, không đúng !

Hòa Yến nắm chặt tay thiếu niên, trúng kế rồi !

Nàng vừa nghĩ đến chỗ này, liền nghe thấy có tiếng người nói xôn xao ở phía trước, có người đang hét :"Có thấy người không ? Rốt cuộc là đang ở đâu ?"

Đột nhiên, bụi cây trước mặt có người vạch ra, lộ ra khuôn mặt của một tân binh, trong tay cầm ngọn đuốc sáng đang nhìn về phía Hòa Yến.

Không cần nghĩ, cũng biết khung cảnh lúc này gớm ghiếc bao nhiêu.

Nàng trong tay cầm một thanh loan đao, đao còn mang vết máu, hai tay đều là máu tanh, trên tay nàng, một tân binh Lương Châu đang nằm ngửa mặt, chết không nhắm mắt , trên ngực một có một lỗ thủng máu thịt mơ hồ, nhìn thấy mà kinh tâm.

"Tìm, tìm thấy rồi !", tân binh đó hoảng sợ gọi to, rồi bò lăn lui ngược về sau, "Giết người rồi ! Hòa Yến giết người rồi !"

Những người đi cùng cấp tốc đuổi theo, Hòa Yến ngẩng đầu lên thì thấy mấy chục người, bao gồm các giáo đầu như Thẩm Hãn, Lương Bình cũng tới. Bọn họ nhìn chằm chằm Hòa Yến, ánh mắt như không thể nào ngờ, Đỗ Mậu hét lên :"Hòa Yến, ngươi thế mà lại giết người ?".

Hung khí trên tay nàng, thi thể cạnh chân nàng, nửa đêm trên núi, bộ dạng khả nghi, nhìn thế nào cũng thấy nàng giống như một gian tế thâm hiểm khó lường, giết người diệt khẩu.

Đây mới là món quà chân chính mà người che mặt đã tặng nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top