Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 109 : Địa Lao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người không phải là ta giết", Hòa Yến đứng dậy, đối diện với bọn họ.

Tân binh đã phát hiện ra Hòa Yến trước nhất sợ hãi chỉ vào nàng nói :"Không phải ngươi thì là ai ?".

"Ban đêm ta đến diễn võ trường để luyện cung nỏ, trong lúc vô ý thì thấy có người cưỡi ngựa lên Bạch Nguyệt Sơn, khi đó tình thế nguy cấp, ta liền cứ thế đuổi theo. Ta cùng hắn đánh nhau một phen thì hắn chạy trốn, trước khi trốn đi còn ném huynh đệ này ném xuống, lúc ta cứu được người thì hắn đã chết rồi ".

"Thanh loan đao này của ngươi là từ đâu mà có ?", Thẩm Hãn trầm giọng hỏi.

"Là của đối phương, hắn mang đao ném sang đây".

"Hắn điên rồi sao ? Mang vũ khí của mình chắp tay dâng hiến, trước khi ngươi nói dối có thể nào động não hay không ?" Đỗ Mậu không tin nói.

"Không, ta cho rằng hắn rất thông minh ", Hòa Yến bình tĩnh đáp :"Giờ đây, với thanh đao này, ta đã trở thành người bị hoài nghi".

Hung khí cũng đã nhét vào tay nàng, há không phải muốn đổ xuống đầu nàng rằng, nàng chính là hung thủ đã sát hại tân binh đó.

Thẩm Hãn nhìn chăm chăm Hòa Yến, "Lúc ngươi lên núi, có mang theo binh khí không ?"

"Có mang một cây gậy đầu sắt". Hòa Yến nói :"Vừa nãy khi cùng vị huynh đệ này lăn xuống, đã ném ở trên đường. Tổng giáo đầu cho người tìm một chút, có lẽ sẽ có thể tìm thấy ".

Thẩm Hãn phân phó cho Lương Bình :"Ngươi mang người đi tìm đi, cẩn thận một chút, có chuyện thì phát tín hiệu ".

Lương Bình gật đầu xưng vâng.

Hòa Yến cảm thấy có chút mệt, ngồi xuống một tảng đá. Vết thương nàng chưa lành hẳn, hôm nay lại lăn lộn một phen, vết thương cũ nơi eo lại đau âm ỉ, lúc này thật rất muốn nghỉ ngơi một chút.

Qua một lúc lâu, Lương Bình mang các tân binh quay lại, nói với Thẩm Hãn :"Tổng giáo đầu, không tìm thấy gậy đầu sắt".

"Ta thấy là hắn đang nói dối", Đỗ Mậu cau mày, "Hắn lên núi chỉ mang thanh loan đao này".

Hòa Yến khẽ thở dài trong lòng, đối phương nếu đã vì nàng mà đến, tự nhiên sẽ không thả tay cầm cán. Chắc hắn vừa nãy lúc nàng đi cứu tân binh, đã nhặt gậy đầu sắt đi rồi.

Bất quá, nàng cũng tính là đã lưu lại một tay.

"Ta nghi ngờ người này là Hồ Nguyên Trung", Hòa Yến nói :"Lúc hắn cùng ta đánh nhau, gậy đầu sắt đã từng đánh trúng vai phải hắn, chỉ cần về đến vệ sở, kiểm tra xem đêm qua hắn có ra ngoài không, nhìn xem vai hắn có bị thương hay không là được ".

"Ngươi còn muốn giảo biện à ?", có một tân binh đầy nghi ngờ nhìn Hòa Yến.

Hòa Yến nhún vai, "Bây giờ ta tay không tấc sắt, các người đông như vậy lại còn sợ một mình ta. Oan uổng một mình ta là chuyến nhỏ, dẫn sói về nhà là chuyện lớn, khiến hung thủ thật sự trà trộn trong Lương Châu Vệ, nói không chừng người tiếp theo bị ám sát sẽ chính là vị huynh đệ ngươi !"

Lời nàng nói không nhanh không chậm, ngữ khí lại uy nghiêm mang hàn ý, khiến tân binh khi nãy giật mình, không dám tiếp tục nói nữa.

Mã Đại Mai nhìn phía Thẩm Hãn :"Tổng giáo đầu, việc này ...", bình tâm mà luận, ông vẫn rất thích Hòa Yến, bây giờ thiếu niên ở tuổi này, mọi phương diện đều xuất sắc như vậy, thực sự hiếm thấy. Vả lại hắn tính tình cởi mở dễ gần, không có nửa phần kiêu ngạo, dễ khiến người yêu mến. Nhưng chuyện lại liên quan đến mạng người, không thể qua loa được.

"Đưa về trước đã, xem có phải hắn nói thật hay không", Thẩm Hãn xoay người nói :"Nghe mệnh lệnh của ta, lập tức xuống núi ".

Hòa Yến âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may Thẩm Hãn vẫn là người nói đạo lý, không có mang nàng một gậy đánh chết.

Lúc xuống núi, có lẽ bởi vì đã chết đi một đồng đội nên bầu không khí có chút trầm muộn. Hòa Yến hỏi Mã Đại Mai, "Mã giáo đầu, sao mọi người lại biết mà lên núi ?"

Mã Đại Mai là một người mặt luôn treo ba phần ý cười khi gặp người khác, tính tình hòa ái, đối với nàng vẫn luôn ôn hòa, dù cho đến giờ phút này, vẫn còn nhẫn nại trả lời câu hỏi của Hòa Yến.

"Có một tân binh nửa đêm dậy đi nhà xí, nhìn thấy có người cưỡi ngựa lên núi Bạch Nguyệt, nên đã báo với Tổng giáo đầu, Tổng giáo đầu mới phân phó cho chúng ta lên núi điều tra. Trước khi đến, chúng ta còn chưa biết người này là ngươi".

Đây không phải y như quá trình nàng đuổi theo người che mặt sao ? Trong lòng Hòa Yến cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không nói gì.

"Nếu như ngươi đã nói ngươi có đánh nhau với đối phương", Mã Đại Mai hỏi :"Vậy thân thủ của đối phương thế nào ?"

"Rất không tồi, nếu như không phải trên người ta mang thương tích, trì hoãn thêm một khắc, đã có thể bắt được hắn. Nhưng người này xảo quyệt tàn bạo, lấy thi thể đồng đội câu ta rời đi, tự mình trốn thoát". Hòa Yến nói đến chuyện này, liền sinh ý giận :"Mọi chuyện hôm nay đều do hắn an bài".

Mã Đại Mai mỉm cười, ngữ khí thắc mắc hỏi :"Chàng trai trẻ, tuy ta luôn rất thưởng thức ngươi, nhưng cũng không thể không hỏi ngươi một câu, ngươi có gì đặc biệt mà đối phương phải đi một vòng lớn như vậy để tính kế vu khống cho ngươi ?"

Có gì đặc biệt sao ?

Hòa Yến kỹ lưỡng nhớ lại, nàng lấy thiện đãi nhân, cùng với các tân binh ở Lương Châu Vệ càng không có gì xung đột, cũng không gì ngoài việc mấy hôm trước cùng với Hồ Nguyên Trung có "ẩu đả".

Hồ Nguyên Trung chắc chắn là người duy nhất ở Lương Châu Vệ có địch ý với nàng.

Nhưng nàng đã làm gì chứ ?

Nàng chưa từng trực tiếp hỏi Hồ Nguyên Trung về lai lịch của hắn, nhiều nhất chỉ là nói bóng nói gió hỏi hắn mấy câu, mặc dù nghi ngờ hắn là người Khương, cũng chưa hề lộ ra nửa điểm. Nếu như đây là lý do hắn gài bẫy Hòa Yến, há không phải lạy ông tôi ở bụi này ?

Suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng xuống núi về đến Lương Châu Vệ.

Hơn nửa đêm, Lương Châu Vệ náo nhiệt hẳn lên.

Hòa Yến trước sau trái phải đều có giáo đầu trông đến, trước hết là đến phòng Hồ Nguyên Trung. Người trong phòng đều đang ngủ, khi các giáo đầu gọi dậy, tất cả đều có chút bối rối. Tiểu Mạch mơ mơ hồ hồ nói :"Hôm nay sao lại sớm thế này ? Còn chưa tới giờ mà ".

Chờ đến khi nhìn rõ người đến, mới kinh hoàng suýt mang giày ngược.

Hòa Yến không hề do dự nhìn về phía sát tường, vừa nhìn thấy thì trong lòng chùng xuống.

Trên giường có một người đang co mình ngủ say sưa, sau khi bị ồn ào làm cho tỉnh giấc liền chậm rãi ngồi dậy, bộ dạng còn đang ngáy ngủ, đó chính là Hồ Nguyên Trung.

Hắn thế mà lại ở trong phòng.

Thẩm Hãn hỏi người trong phòng :"Các người có ai nhìn thấy đêm nay Hồ Nguyên Trung đi ra ngoài không ?"

"Không, không có !"

"Hồ lão đệ chân bị thương rồi, ngày nào cũng ngủ sớm hơn chúng ta, chưa từng thấy hắn ra ngoài ".

Hòa Yến nhìn phía Hồng Sơn, Hồng Sơn khe khẽ lắc đầu.

Thật sự không có ra ngoài sao ?

Thẩm Hãn bước tới một bước, nhìn không rõ cảm xúc gì, "Cởi áo hắn ra".

Hồ Nguyên Trung một đầu mù sương, nhưng khi thấy Thẩm Hãn trầm mặt không nói, liền hiện rõ mấy phần khiếp sợ, hắn do do dự dự cởi đi áo mình, áo ngoài cởi xuống cánh tay, chỉ thấy trên vai phải ngoại trừ mấy vết thương nhỏ trước đó bị cây vạch thì không có bất kỳ vấn đề gì.

Nếu như bị một cây gậy đầu sắt bổ xuống, chí ít cũng sẽ có một mảng xanh đen lớn. Nhưng vai phải của hắn cái gì cũng đều không có.

Không phải hắn !

Hòa Yến hai mắt trợn to, nhưng thay vì thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt càng trở nên xấu xí. Trong cuộc loại trừ này, Hồ Nguyên Trung đóng vai trò gì trong đoạn diễn này không sao biết được, nhưng hắn nếu đã không có vấn đề, chỉ có thể nói rõ một điều, hắn không phải chỉ có một mình.

Lương Châu Vệ có nội gian, trong ứng ngoại hợp, mới có thể sắp xếp một vở kịch hoàn hảo đến như vậy !

"Thẩm giáo đầu", nàng lạnh lùng nói :"Người này e rằng giờ vẫn còn trong Lương Châu Vệ, nhanh chóng đưa người đi kiểm tra một phen !"

"Ta thấy kẻ khiến người nghi ngờ nhiều nhất chính là ngươi". Một giáo đầu nhìn chằm chằm nàng :" Trước đó ngươi cứ luôn mồm luôn miệng nói người là do Hồ Nguyên Trung giết, kêu chúng ta quay về xem thương thế của Hồ Nguyên Trung, giờ Hồ Nguyên Trung rửa sạch hiềm nghi, ngươi lại muốn đổi sang người khác, ngươi kéo dài thời gian như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì ?"

"Ta không có nói dối", Hòa Yến cau mày, "Chỉ cần đi tra toàn Lương Châu Vệ sẽ có thể biết lời của ta không phải giả".

"Câm miệng! ", Thẩm Hãn hét lên.

Tiếng tranh chấp dừng lại, Hòa Yến nhìn phía Thẩm Hãn, "Thẩm giáo đầu, ngài không tin ta nói sao ?"

"Ta chỉ tin vào mắt của mình", Thẩm Hãn nói :"Người đâu, mang hắn áp giải vào địa lao !"

Hòa Yến :"Ngài có thể mang ta nhốt lại, nhưng nhưng cũng phải tra rõ chuyện này ! Bằng không Lương Châu Vệ sẽ có đại nạn ".

"Đã thế này vẫn muốn trù ẻo người", một giáo đầu tức giận nói :"Quá ngạo mạn rồi !"

Hòa Yến bị người áp giải đi, ngoại trừ những người muốn hỏi mà không dám hỏi, mấy người Tiểu Mạch sắc mặt lạnh lùng, Hồ Nguyên Trung nghi hoặc hỏi :"Thẩm giáo đầu, đã xảy ra chuyện gì ? Là.. đã có người chết sao ?"

Thẩm Hãn không nói gì, quay người ra khỏi phòng, theo các giáo đầu khác ra ngoài sắc mặt ngưng trọng, Lương Bình do dự một lát, hỏi Thẩm Hãn :"Tổng giáo đầu, ngài định xử trí Hòa Yến thế nào ?"

Suy cho cùng cũng là binh dưới tay mình, Lương Bình cũng không nguyện ý tin Hòa Yến thế mà là học trò có tâm phản trắc, chỉ là nhân chứng vật chứng đều có, dù có muốn vì nàng bào chữa cũng tìm chẳng thấy lý do.

"Chuyện này vô cùng quan trọng, thân phận Hòa Yến cũng không rõ ràng ", Thẩm Hãn trầm giọng nói :"Nhốt lại trước, chờ Đô đốc về rồi lại nói ".

"Vâng".

..........

Địa lao Lương Châu Vệ không lớn, thế nhưng lại đủ âm u ẩm ướt, vì đây là mùa đông nên người đi vào liền cảm thấy lạnh đến thấu xương. Không có giường, chỉ có thể ngủ trên sàn rơm, chăn cũng là một lớp vải mỏng, bị thủng rồi mấy chỗ, không biết bị chuột cắn hay như thế nào.

Hòa Yến ngồi trên đất, đánh giá xung quanh.

Trong địa lao này, ngoại trừ nàng ra, thế nhiên lại không có người nào khác. Khóa của địa lao lại đặc biệt, không phải loại đơn giản chữ "一" như cửa giữa phòng nàng và Tiêu Giác, vừa nhìn Hòa Yến đã biết mình mở không ra.

Sống lại đời này, còn chưa kịp biểu hiện thân thủ thế mà đã bị đưa vào trong lao, vốn nên phải thở vắn than dài, nhưng giờ phút này Hòa Yến thật không có tâm trạng đó.

Nàng bây giờ có thể xác định, trong Lương Châu Vệ sớm đã có nội gián, tên nội gián đó e rằng sớm đã để ý đến nàng, mới biết chuyện nàng mấy ngày này cứ cách ba hôm thì ban đêm sẽ đến diễn võ trường luyện tập. Cũng chính như vậy, mới có thể an bài tốt người đợi trên đường, dẫn nàng lên núi Bạch Nguyệt.

Ban đêm lên núi cũng được, giết chết tân binh cũng thôi, còn gán cho nàng một tội danh "mưu đồ phản loạn". Về phần Mã Đại Mai nói vì sao lại chạy một vòng lớn như vậy chỉ để tính kế vu khống nàng, cũng là bởi vì Hòa Yến đã phát hiện ra thân phận của đối phương là Khương tộc.

Nàng vốn nghi ngờ nốt đỏ trên tay Hồ Nguyên Trung cùng với những hành động trước sau bất nhất của hắn, sau đó trên núi Bạch Nguyệt lại gặp người che mặt cầm loan đao, lại là đao pháp binh sĩ Khương tộc quen dùng, trong lòng đã có tám phần xác định.

Giờ đây Hòa Yến thân ở trong tù, Lương Châu Vệ thế nhưng lại không có dấu vết của người Khương, điều này khiến người ta lạnh tóc gáy. Tiêu Giác không có ở Lương Châu Vệ, mấy vạn tân binh trước giờ chưa từng thật sự ra chiến trường, nếu như lúc này gặp phải người Khương, giống như tình cảnh năm đó nàng gặp ở Mạc Huyện, chỉ e sẽ toàn quân bị diệt. Mà đối phương trăm phương ngàn kế như này, nhất định mưu đồ không nhỏ. Nếu tin tức về người Ô Thác quấy rối bách tính ở Chương Đài bên đó là giả, chỉ để dẫn dụ Tiêu Giác rời đi, vậy Lương Châu Vệ lúc này sẽ như cá nằm trên thớt, chỉ còn biết mặc người giẫm đạp.

Tiêu Giác đến lúc này đã đi được hai mươi ngày rồi, nếu chiếu theo sau khi hắn đến Chương Đài phát hiện tin kia là giả, vội quay về trong đêm thì khi đến Lương Châu Vệ, cũng phải mất mười ngày nữa. Vậy thời gian mà đối phương chọn để động thủ tất sẽ nội trong mười ngày, thời gian còn lại của họ không còn nhiều nữa, mà bây giờ Hòa Yến vẫn bị nhốt trong địa lao, huống chi chẳng có ai tin lời nàng nói.

Khi Thẩm Hãn cho người áp giải nàng đến địa lao, Hòa Yến cũng không phải chưa từng nghĩ đến trực tiếp cùng bọn hắn đánh nhau, thoát khỏi kiểm soát. Nhưng nếu là như vậy, người không phải nàng giết liền cũng sẽ thật sự trở thành do nàng giết rồi. Việc mang tội danh giết người mà sống tiếp không phải là mong muốn của nàng. Huống chi các tân binh ở Lương Châu Vệ đều là đồng đội của nàng, ngày ngày ở cùng một nơi, nàng cũng không muốn sống mỗi bản thân mình rồi nhìn bọn họ chết một cách vô ích.

Ván cờ này, không biết tự lúc nào, đã đi vào tử cục.

Chỉ là, cuộc loạn Tây Khương đã bị nàng bình định, binh sĩ Khương tộc trong cuộc chiến đó cũng đại thương nguyên khí, không được mười năm cũng không cách nào quay lại, sao lại dám đi một bước cờ hiểm này ?

Hòa Yến cũng nghĩ không thông.

Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ĩ :"Các ngươi để ta vào trong đi, ta đi vào chỉ nói một câu thôi ! Cha ta là Nội thị tỉnh phó đô ti Tống đại nhân, có chuyện gì xảy ra ta sẽ chịu trách nhiệm! "

Là tiếng của Tống Đào Đào.

Hòa Yến giật mình, ngày bình thường Tống Đào Đào cứ cách ba hôm năm bữa sẽ mang đến cho nàng điểm tâm, bánh kẹo các loại, chuyện ngày hôm nay, không ngờ đến ngay cả nàng cũng biết rồi.

Tiểu binh gác cửa bên ngoài lại nói gì đó, Hòa Yến chỉ nghe thấy Tống Đào Đào rất không nói lý :"Ngươi lại ngăn ta thử xem ? Nếu ngươi lại ngăn cản ta, chờ khi Tiêu nhị công tử trở về, ta sẽ nói với ngài ấy ngươi phi lễ với ta !"

Có thứ gì đó kêu vang lên một tiếng, một khắc sau, Hòa Yến đã nhìn thấy một bộ váy màu hồng phấn bay vào.

Tống Đào Đào nói :"Hòa đại ca !"

"Tống cô nương ". Hòa Yến mỉm cười.

Tống Đào Đào lao đến trước mặt, cách cửa rào, vội vàng nhét vào tay Hòa Yến hai cái bánh bao :" Đã muộn rồi, ta lấy bữa khuya còn thừa của Thẩm y nữ cho huynh, trước kia ta nghe cha nói những người trong ngục đều không có cơm ăn. Ta sợ rằng ta không thể đến được mỗi ngày, cho huynh trước hai cái này, huynh để dành dùng dần".

Bây giờ ở Lương Châu Vệ ai cũng đều nắm chắc nàng chính là con quỷ giết người, vị tiểu cô nương này thế nhưng chẳng mảy may sợ nàng, lại còn lo nàng đói. Trong lòng Hòa Yến dâng tràn cảm động. Nàng nhẹ nhàng nói :"Tống cô nương, cô không nên đến đây ".

"Ta vì sao lại không đến ? Ta nghe bọn họ nói huynh đã giết người ?"

"Người không phải ta giết ".

Tống Đào Đào gật đầu :"Ta cũng đoán vậy, huynh tốt bụng như vậy, bình thường trên đường thấy chuyện bất bình còn muốn rút đao tương trợ, sao có thể giết người chứ ? Nhất định là bị người tính kế. Huynh yên tâm, ta nhất định sẽ cứu huynh ta ngoài ".

Hòa Yến dở khóc dở cười :"Tống cô nương, cô vẫn là đừng xen vào chuyện này".

Cô nương này thế nhưng lại mười phần cố chấp, "Huynh là ân nhân cứu mạng của ta, cha ta đã từng nói, tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo - một giọt nghĩa ân suối nguồn báo đáp. Bây giờ mấy vị giáo đầu cổ hủ cố chấp ở Lương Châu Vệ không nghe lời ta nói. Chờ khi Tiêu nhị công tử về, ta lại cùng hắn nói chuyện, xem có thể giúp được gì không ?"

Hòa Yến thầm nói, chỉ e chờ khi Tiêu Giác về, thì đã trễ rồi.

Nàng ngẩng mặt nhìn Tống Đào Đào, tiểu cô nương mặt đầy trịnh trọng, khuôn mặt nhỏ nhắn quá nghiêm túc khiến cho Hòa Yến có chút buồn cười, sau đó nghĩ tới tình cảnh trước mắt, lại không cười nổi nữa.

Nếu như Khương tộc thật sự đến trước, Tống Đào Đào rơi vào tay bọn chúng thì sẽ thế nào đây ? Hòa Yến không rét mà run.

"Tống cô nương ", một lát sau, nàng nói :"Nếu như cô đã muốn giúp ta, vậy có chuyện này xin nhờ cô giúp".

"Chuyện gì ?", Tống Đào Đào nhìn phía nàng.

Hòa Yến khe khẽ thở dài :" Cũng chỉ có thể còn nước còn tát thôi".

..............

Trong phòng Thẩm Hãn, Trình Lý Tố đang cùng với Thẩm Hãn đối mặt nhau.

"Trình tiểu công tử, người về đi, không có mệnh lệnh của Đô đốc, tại hạ không dám thả Hòa Yến ra ngoài ", Thẩm Hãn bất lực nói.

Trình Lý Tố đang ngồi ở cửa, chặn không cho hắn ra ngoài, chỉ nói :"Thẩm giáo đầu, ngài phải tin ta, Hòa đại ca thật không thể nào là hung thủ được ".

Đỗ Mậu đứng ở bên cạnh, không nhịn được mở miệng nói :" Tiểu công tử, mọi người đều biết người cùng Hòa Yến giao tình không nhẹ, chỉ là lúc chúng ta lên núi nhân chứng vật chứng đều có, thế này làm sao chối cãi đây, vả lại hiện giờ chúng ta cũng không có nói lập tức định tội Hòa Yến, mọi chuyện thế nào, đều cần phải chờ Đô đốc về mới quyết định ".

"Nhưng căn bản bây giờ cữu cữu không có ở Lương Châu Vệ !", Trình Lý Tố quát lên :"Các ngài nói thoải mái lắm, nhưng có biết ở trong địa lao đó lạnh bao nhiêu, tối bao nhiêu không? Hòa đại ca cô độc một mình trong đó, sẽ sợ hãi bao nhiêu có biết không ?"

Đỗ Mậu :"........"

Trình Lý Tố nói điều này như thể bản thân cậu đang ngồi trong địa lao và cảm nhận vậy. Huống chi nếu nói Hòa Yến ở một mình sẽ sợ hãi bao nhiêu, cũng không thấy được đâu. Với tính tình của Hòa Yến, khả năng là sẽ chẳng để tâm đến chuyện này.

Thật sự không cần Trình Lý Tố bận tâm về điều đó.

Thấy thái độ của Thẩm Hãn dứt khoát, Trình Lý Tố cũng không biết làm sao, chỉ có thể tự lùi một bước, nói :"Các ngài không thả huynh ấy ra cũng được, nhưng ta có một điều kiện ".

Thẩm Hãn hỏi :" Tiểu công tử có gì phân phó ?"

"Trong địa lao đồ ăn thức uống cũng quá bủn xỉn rồi, đại ca ta không thể chịu khổ như vậy, ta cũng không đòi hỏi nhiều, ngày thường đại ca ta ăn gì, trong địa lao cũng cứ vậy mà cung ứng. Còn có hai tuần nữa mùa đông sẽ rất lạnh, mang cho huynh ấy thêm hai tấm đệm giường, nước nóng cũng cần có mỗi ngày ......"

"Trình tiểu công tử ", Thẩm Hãn cắt ngang lời cậu :"Việc này không hợp quy củ".

"Này cũng không được kia cũng không được, các người đến cuối cùng là muốn thế nào ?", nói đến đây, Trình Lý Tố cũng đã tức giận, đứng thẳng người lên, lớn tiếng nói :"Các người không làm thì ta sẽ tự đi, ta nói cho các người biết, các người đối với đại ca ta thế này rồi sẽ phải hối hận !"

Nói đoạn, quay người chạy đi.

Cửa bị đóng sầm lại một tiếng "rầm", Thẩm Hãn không khỏi đau đầu, hài tử ở tuổi này, đặc biệt là tiểu công tử được gia đình sủng hư, vẫn thật là khiến người ăn không tiêu, bình thường Tiêu Giác lãnh đạm hà khắc, vậy mà có thể cùng Trình Lý Tố ở cùng nhau lâu đến vậy, cũng được coi là rất có tâm nhẫn nại.

Các giáo đầu còn lại trong phòng đều nhìn phía Thẩm Hãn.

Lương Bình hỏi :"Tổng giáo đầu, bây giờ nên làm thế nào ?"

Trong quân doanh đã chết một người, tuy hiện giờ đã mang Hòa Yến nhốt lại, nhưng theo lời của Hòa Yến nói, rốt cuộc cũng không phải không gợn lên sóng gió trong lòng mọi người. Nếu Lương Châu Vệ thật có nội gián, đến bây giờ người đó vẫn ẩn náu trong các tân binh, còn thần không biết quỷ không hay giết đi một đồng đội, tất nhiên không phải là trò đùa.

Người này rốt cuộc là ai, chủ tử sau lưng là ai, mục đích ý đồ này là gì, lúc nào mới lộ ra chân ngựa, mọi thứ đều chưa được biết. Người này có lẽ là Hòa Yến, cũng có lẽ là người khác. Nếu như là Hòa Yến vẫn còn may, nếu như là người khác, thì đại sự không hay rồi.

"Tìm người để mắt đến Hồ Nguyên Trung đó", Thẩm Hãn trầm ngâm nói :"Nếu như điều Hòa Yến nói là thật, người này tất có hành động".

Mã Đại Mai hỏi :"Mấy ngày nay có tin của Đô đốc không ?"

Thẩm Hãn lắc đầu, ánh mắt cũng long lên một tầng ưu sắc.

Chương Đài bên kia đến lúc này không truyền đến tin tức gì, chuyện này trước đây... là rất ít thấy .

Chỉ mong chẳng xảy ra chuyện gì không hay.

...............

Trình Lý Tố chạy đi ra thì nghênh mặt đụng phải một người, người này ôm trán "Ui da" một tiếng, sau đó mắng :"Ngươi đi đường không mang theo mắt hả ?"

Trình Lý Tố nhìn kỹ lại, thì ra là Tống Đào Đào.

Cậu vừa ôm một bụng tức ở chỗ Thẩm Hãn, giờ lại gặp phải Tống Đào Đào, giận không nơi trút, "Ai bảo cô tự mình đụng vào chứ ?"

Tống Đào Đào trừng mắt nhìn cậu :"Lười nói tới ngươi ". Đi thẳng về phía trước.

"Đứng lại !"

Tống Đào Đào quay đầu, hỏi :"Làm gì ?"

"Cô đây là đi tìm lão Thẩm ?" Trình Lý Tố chỉ về phía phòng Thẩm Hãn.

Tống Đào Đào chỉ đơn giản quay lại, không vui nói :"Sao thế, không được sao ?"

Lúc này Trình Lý Tố càng thêm phấn khởi, cậu bước lên mấy bước, nói :"Cô muốn cầu tình cho đại ca ta ?"

Tống Đào Đào liếc nhìn cậu, tuy nàng rất không thích bộ dạng không cầu tiến, phế vật công tử của Trình Lý Tố, nhưng không thể không thừa nhận tiểu tử này đối với Hòa Yến còn rất để tâm. Cách ba hôm năm bữa đưa thức ăn cho Hòa Yến, quan hệ giữa Hòa Yến với cậu cũng không tồi. Liền nói :"Rồi làm sao ?"

"Quên đi", Trình Lý Tố xua tay tỏ vẻ chán nản, "Ta mới từ phòng của lão Thẩm đi ra, người này cực kỳ cố chấp, dù ta nói hay dở ra sao họ cũng không tin Hòa đại ca của ta chẳng giết người. Cũng từ chối không cho ai mang thức ăn và chăn đến cho Hòa đại ca ".

"Ngươi ngốc à ?", Tống Đào Đào hận sắt không thành thép nói :"Bọn họ không cho, ngươi không biết tự mình đi sao ?", lại nhìn dáng vẻ chán nản của Trình Lý Tố, không vui nói :"Ta vừa nãy đã đi qua rồi, đưa bánh bao cho Hòa đại ca , ngươi cũng đừng quá lo lắng! "

"Thật sao ?", Trình Lý Tố ánh mắt sáng lên, nhìn Tống Đào Đào :" Không ngờ cô nghĩa khí đến vậy ".

Tống Đào Đào cười lạnh một tiếng :"Đa tạ Trình công tử xem trọng".

Nói đoạn, nàng nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.

"Này, này, này", Trình Lý Tố ngăn nàng lại, "Vậy sao cô còn muốn đi tìm lão Thẩm ? Đã nói dựa vào hắn không được, còn không biết dựa vào hai ta chứ ".

Bởi vì Hòa Yến, hai người này bây giờ cũng có thể xưng được "hai ta " rồi , nếu có Hòa Yến ở đây, chắc chắn sẽ không dám tin vào tai mình ý chứ.

"Ta cũng cho là vậy, ai bảo Hòa đại ca lại tin hắn chứ", Tống Đào Đào bất lực :" Ta được người ủy thác, hết lòng mà làm, là Hòa đại ca muốn ta đi tìm Thẩm giáo đầu đấy".

"Đại ca muốn cô đi ?" Trình Lý Tố sửng sốt.

"Đúng", Tống Đào Đào đi vòng quanh cậu :"Vậy nên đừng quấy rầy ta làm chính sự, ta đi tìm người trước đã ". Nói đoạn liền không quản Trình Lý Tố nữa, đi thẳng về phía trước.

Đi được hai bước thì quay đầu, lại quay về bên cạnh Trình đang phát ngốc, Tống Đào Đào đè thấp giọng, nói nhỏ vào tai cậu :"Hòa đại ca còn nói, mấy ngày này ngươi ở Lương Châu Vệ, không được đi lung tung, nếu có tân binh nào tìm ngươi thì không được đi, tốt nhất thời thời khắc khắc đều phải theo bên cạnh Thẩm giáo đầu".

"Lão Thẩm ?", Trình Lý Tố cau mày :"Ta sao lại phải theo hắn ? Ta chán hắn còn không kịp !"

"Này là Hòa đại ca căn dặn !" Tống Đào Đào trầm mặt xuống, "Ngươi tốt nhất là nghe lời ".

Nàng nhớ đến thiếu niên ấy đứng trong địa lao u tối, mang thứ gì đó nhét vào trong tay mình, lo lắng trùng trùng nói :"Trong Lương Châu Vệ e là có kẻ gian trà trộn, ta không ở đó, hãy theo Thẩm Hãn, để hắn bảo vệ các người ".

"Ngàn vạn lần cẩn thận ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top