Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 118 : Sở Tử Lan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xảy ra chuyện của Nhật Đạt Mộc Tử, Lương Châu Vệ đã rất bận rộn trong khoảng thời gian này.

Sau khi các tân binh chết trận được mai táng và lập bia, ký danh vào sổ quân tịch, chờ sau này về đến Sóc Kinh, cần phải phát cho người nhà họ phí tang sự. Các tân binh đã chết đều là lính canh, hầu hết đều còn rất trẻ, đến Lương Châu Vệ chưa đến một năm thì đã chết trận, các đồng đội bình thường sớm tối bên nhau của họ cũng đã suy sụp một đoạn thời gian.

Suy sụp thì suy sụp, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn. Đặc biệt là sau khi trải qua lần này, Lương Châu Vệ cũng không còn an toàn như trước. Tiêu Giác phân phó cho Thẩm tổng giáo đầu bắt đầu tập luyện thế trận mới..
Nếu thật sự gặp phải kẻ thù, các tân binh cũng chỉ có tự học được bố cục quân trận, mới có thể giết thù giành thắng.

Nam Phủ binh vẫn chưa đến hết Lương Châu, khi Tiêu Giác từ Khánh Nam đuổi về, chỉ dẫn theo một vạn binh Nam Phủ, Cửu Kỳ doanh vẫn còn ở lại Khánh Nam, chưa từng theo tới. Hiện nay thành Lương Châu đã trở thành mục tiêu công kích từ nhiều phía, thực sự không thích hợp để tỏ ra nổi bật.

Lịch luyện của Nam Phủ binh và Lương Châu Vệ chẳng giống nhau, quả như Tiêu Giác đã nói, thời gian và khối lượng gấp ba lần Lương Châu Vệ. Các tân binh Lương Châu Vệ mỗi khi nhìn thấy sức mạnh của  binh Nam Phủ khi tập luyện, thì không khỏi cảm thán bội phục.

Đột nhiên, diễn võ trường vốn trống rỗng trở nên náo nhiệt. Dưới chân Bạch Nguyệt Sơn, bên bờ sông Ngũ Lộc, lúc nào cũng có thể nhìn thấy bóng dáng binh sĩ.

Vết thương của Hòa Yến cũng ngày một tốt hơn.

Y thuật của Lâm Song Hạc còn tài tình hơn Thẩm Mộ Tuyết, vết thương thế này vốn trước kia sẽ cho rằng không nằm sáu tháng một năm sẽ không tốt được, cứ chiếu theo tốc độ hiện tại, Hòa Yến cảm thấy qua hai tháng nữa, bản thân còn có thể đến diễn võ trường tung tăng thoải mái.

Tống Đào Đào mang canh đến để trước mặt Hòa Yến, sau khi nhìn Hòa Yến uống sạch mới mang chén ra về. Bản thân tiểu cô nương không biết làm cơm, liền đi đến chỗ của hỏa đầu binh, dùng thân phận đại tiểu thư của mình để đánh cướp, cướp thức ăn để nuôi Hòa Yến. Có đôi khi Hòa Yến sẽ đột nhiên sinh ra loại ảo giác tựa như bản thân là tên ăn bám, bất quá cũng chỉ là xấu hổ lúc đầu, sau quá nhiều lần trái lại cũng tập thành thói quen.

Rốt cuộc thì canh cũng rất ngon, nếu như tiểu cô nương không dùng loại ánh mắt như đang nhìn bảo bối của mình thì sẽ càng tốt hơn.

Gian phòng bên kia, loáng tha loáng thoáng truyền đến tiếng người, dường như là giọng của Lương Bình, lại còn có chút kích động.

Hòa Yến ở trên giường suy nghĩ một chút, sau đó chống gậy xuống giường.

Từ trong tay áo nàng lôi ra một sợi dây bạc rồi đâm vào ổ khóa, việc bẻ khóa này đã làm nhiều lần rồi nên cũng xe nhẹ đường quen. Cũng may Tiêu Giác cũng mắt nhắm mắt mở với hành động này của nàng, không có mang khóa đổi thành hình chữ "士". Lúc bình thường các công văn quan trọng nói chung Tiêu Giác cũng không để ở phòng này, nên mới lỏng lẻo như vậy.

Hòa Yến ở cửa giữa đẩy ra một khe nhỏ, nhìn thấy có một người đang quỳ trước mặt Tiêu Giác, chính là Đỗ Mậu đã lâu không gặp. Kể từ sau khi xảy ra chuyện Nhật Đạt Mộc Tử, thân phận gian tế của Lôi Hậu bị bại lộ, với tư cách là thân thích và là người tiến cử của Lôi Hậu, Đỗ Mậu liền không thấy tung tích. Nghe Trình Lý Tố nói hình như Đỗ Mậu đã bị bắt nhốt lại, Hòa Yến cũng có thể hiểu được, nếu Lôi Hậu đã là nội gián, ai cũng không thể đứng ra đảm bảo Đỗ Mậu là trong sạch.

Lúc này Đỗ Mậu xuất hiện ở đây, có lẽ là được rửa sạch oan khuất.

Trong phòng ngoại trừ Đỗ Mậu đang quỳ, còn có một đám giáo đầu đang đứng. Hòa Yến nhìn thấy Lương Bình bước tới một bước, khẩn cầu nói :"Đô đốc, Đỗ giáo đầu cùng Lôi Hậu đã nhiều năm không gặp, chuyện Lôi Hậu là nội gián, hắn thật sự không biết không hay. Vẫn xin Đô đốc võng khai nhất diện". (Mở một mặt lưới - cho đường thoát".

"Phải rồi, Đô đốc", Mã Đại Mai cũng không nhịn được mở miệng, "Đỗ giáo đầu đã ngốc ở Lương Châu Vệ mười năm rồi, trước giờ chưa từng có nửa điều sai trái, nếu không phải Lôi Hậu có ý che giấu, cũng sẽ không đến nỗi như giờ. Xin Đô đốc vì sự vất vả của Đỗ giáo đầu nhiều năm nay, giảm nhẹ hình phạt".

Các giáo đầu thay nhau phụ họa, vì Đỗ Mậu cầu tình.

Hơn hai mươi tuổi Đỗ Mậu đã đến Lương Châu Vệ, nơi vùng đất khó nghèo này ngây ngốc đến mười năm. Hàng ngày ở vệ sở cũng không có gì có thể vui chơi, nhiều nhất cũng là nhân dịp lễ tết cùng các giáo đầu tụ lại với nhau uống rượu. Công việc thường ngày không luyện binh thì là giữ đất.

Các giáo đầu tình nghĩa sâu sắc, đương nhiên sẽ không muốn thấy Đỗ Mậu bị dính líu với Lôi Hậu phải bỏ mạng, trong lòng bất nhẫn mới đến cầu tình.

Thẩm Hãn mấp máy môi, cuối cùng cũng chẳng nói gì. Cũng không phải hắn cùng Đỗ Mậu không thân, mà là mặc dù chỉ ở gần nhau không đến một năm, Thẩm Hãn cũng rõ ở trước mặt vị Tiêu nhị công tử này, tuyệt sẽ không phải là người vì năm ba lời nói của người khác mà thay đổi chủ ý.

Quả nhiên, Tiêu Giác không để ý đến lý lẽ của bọn họ, chỉ nhìn Đỗ Mậu rồi nói :"Ngươi định thế nào ?"

Hòa Yến còn nhớ lúc vừa đến Lương Châu Vệ, giáo đầu tên Đỗ Mậu này cùng với Lương Bình quan hệ khá tốt, thường xuyên cùng Lương Bình tranh cãi, trong các giáo đầu thì hắn được coi là khá trẻ. Giờ đây bất quá chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, liền tựa như già thêm mười tuổi, thái dương lưa thưa mấy sợi bạc màu, nét mặt cũng già nua không ít.

Đỗ Mậu mở miệng, trong ngữ khí không thể giấu che mệt mỏi :"Đỗ Mậu nguyện tiếp nhận trừng phạt ".

"Đỗ Mậu !", Lương Bình lo lắng kêu tên hắn.

"Là ta không tìm hiểu rõ thân phận hiện nay của Lôi Hậu đã vội tiến cử hắn vào vệ sở, đấy là thất trách". Đỗ Mậu nói :"Đô đốc trừng phạt ta vẫn là thích đáng".

"Ngươi xác thực thất trách". Tiêu Giác bình tĩnh mở miệng, "Bởi vì ngươi mà Lương Châu Vệ đã chết không ít tân binh ".

Động tác vẫn còn muốn tiếp tục khuyên ngăn của các giáo đầu đột ngột dừng lại, không dám mở miệng.

"Người chết sẽ không thể sống lại", Tiêu Giác nói :"Hiểu không ? "

"Đỗ Mậu hiểu ".

Trong phòng lặng im không tiếng, Lương Bình nhận thấy vẻ mặt của Đỗ Mậu đã rất tuyệt vọng .

"Ta sẽ không lấy mạng ngươi ".

Lời này vừa thốt ra, người cả phòng đều sửng sờ, Hòa Yến cũng giật mình.

Tiêu Giác nói :"Ngươi đi đi".

"Đô đốc...... "

"Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là giáo đầu Lương Châu Vệ nữa". Tiêu Giác đứng lên, bước ra khỏi phòng, "Sau này cũng không cần trở lại".

Bóng dáng hắn biến mất ở bên ngoài, trong phòng sau một lúc im ắng, Mã Đại Mai mới tỉnh táo lại, đến kéo Đỗ Mậu đang quỳ dưới đất, "Tốt rồi, tốt rồi, Đô đốc cũng xem là đã võng khai nhất diện, nhanh đứng lên".

Đỗ Mậu ngây ngốc đứng nguyên chỗ cũ, đột nhiên khóc rống lên.

Trong phòng, tiếng mọi người an ủi cùng tiếng khóc của Đỗ Mậu ồn đến mức khiến Hòa Yến đau đầu. Nàng bắt lấy quần áo mặc vào người, chống gậy trúc rồi bước ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền bị gió tuyết thổi đến rùng mình.

Tiêu Giác đâu rồi ? Hòa Yến nhìn quanh bốn phía, người này khi nãy vừa mới đi ra, mới một lúc đã không thấy bóng ? Không phải biết bay chứ ?

"Tìm ta sao ?", có tiếng của ai đó từ sau lưng truyền đến, dọa cho Hòa Yến sợ đến mức hụt hơi, suýt chút nữa đánh rơi luôn gậy trúc.

Nàng quay người, thấy Tiêu Giác đang đứng ở sau lưng, nhướng mày nhìn nàng, hỏi :"Có chuyện à ?"

"Không, không có", Hòa Yến ra bộ nhìn trời, "Thời tiết rất tốt, ta ra ngoài đi dạo".

Tiêu Giác liếc nhìn hạt tuyết như hạt cát bên ngoài, nói mỉa :"Ta còn cho rằng cô vừa nãy nghe lén chưa đủ, còn muốn đích thân tới hỏi ta".

Hắn thế mà biết mình nghe lén sao ? Vậy thì quá xấu hổ rồi. Hòa Yến gãi gãi đầu, "Thính lực của Đô đốc tốt thật ".

"Nói đi", hắn hỏi :"Tìm ta làm gì ?"

Tìm hắn làm gì ? Hòa Yến cũng không biết, chỉ là vô thức mà theo ra. Nàng đuối lý một lúc, sau đó nghĩ nghĩ rồi nói :"Đô đốc, ngài đối với Đỗ giáo đầu đã là hạ thủ lưu tình rồi ".

Các giáo đầu cùng với Đỗ Mậu có giao tình riêng là một chuyện, bản thân Đỗ Mậu phạm sai lại là chuyện khác. Hòa Yến còn cho rằng, với bản tính của Tiêu Giác, Đỗ Mậu sẽ khó thoát được cái chết, không ngờ đến cuối cùng cũng chỉ mang hắn trục xuất khỏi Lương Châu Vệ mà thôi.

Tiêu Giác cười một tiếng, dường như cảm thấy nàng đang kể chuyện cười :"Hạ thủ lưu tình ?"

"Đúng vậy, nếu đổi lại là ta...."

"Đổi lại là cô thì thế nào ?"

Đột nhiên Hòa Yến không sao nói được.

Đổi lại là nàng thì sẽ thế nào ? Nàng từ tiểu binh thành Phó tướng rồi đến Tướng quân, không phải chưa từng gặp qua tình huống thế này. Kỳ thực Phi Hồng tướng quân trị hạ, cũng không nhân từ hơn Tiêu Giác bao nhiêu. Bất quá hầu hết thời gian, người ta đều sẽ vô thức  phớt lờ đi, chỉ bởi vì nàng lúc bình thường nàng cùng với bộ hạ thân thiết với nhau, nên sẽ không có "chiến công vĩ đại" bất cận nhân tình như Tiêu Giác.

Nếu là nàng, nàng sẽ hạ lệnh lấy mạng của Đỗ Mậu không ?

"Đổi lại là ta, ta cũng sẽ không ". Hòa Yến nói :"Lấy mạng của Đỗ Mậu, trông có vẻ như quân lệnh nghiêm chỉnh, kỳ thực lại khiến người thương tâm. Lương Châu Vệ mới vừa trải qua chuyện của Nhật Đạt Mộc Tử, lòng người còn hoang mang, Lương Châu Vệ liền như một nắm cát rời, khó mà đứng vững".

Trong ánh mắt Tiêu Giác nhìn nàng, mang theo một chút bất ngờ :"Không tồi".

Hòa Yến đắc ý nói :"Ta sớm đã nói rồi, ta là số một Lương Châu Vệ. Ta rất là thông minh, thế nào, Đô đốc, có thể cho ta vào Cửu Kỳ doanh không ?"

Tiêu Giác cong khóe môi :"Không thể".

Người này quả thật là cố chấp. Hòa Yến đang muốn vì bản thân mà tranh cãi vài câu, thì đã thấy hắn xoay người tiếp tục đi về phía trước, Hòa Yến chống gậy trúc theo sau, hỏi :"Đô đốc muốn đi đâu ?"

"Diễn võ trường ".

"Muốn đi xem luyện binh sao ?", Hòa Yến nói :"Ta cũng đi".

Sau khi nàng bị thương thì dĩ nhiên sẽ không tập luyện. Ngày ngày ngoại trừ nằm dài trên giường thì sẽ chống gậy đi vài vòng ở bên ngoài, thực sự vô cùng buồn chán. Mặc dù Tống Đào Đào và Trình Lý Tố sẽ canh lúc rỗi mà sang bồi nàng nói chuyện, nhưng mà hai người này, một người cô nương nhà nào trong kinh thành sinh ra đã đẹp, vị phu nhân nào vui mừng có được một lân nhi, người còn lại thì ngoài việc ăn uống vui chơi thì cái gì cũng không biết, Hòa Yến nói chuyện cùng bọn họ vô cùng tốn sức. Người duy nhất còn có thể nói được vài câu là Lâm Song Hạc, nhưng cũng bị Thẩm Mộ Tuyết cho mời sang y quán sắc thuốc cho những binh sĩ bị thương rồi.

Thế nên khi Tiêu Giác nói đến diễn võ trường, Hòa Yến đã có chút rục rịch muốn đi.

Tuyết rơi nhỏ lại một chút, bên ngoài cũng không lạnh như lúc nãy. Hòa Yến chống gậy đi chẳng được nhanh, oán trách nói :"Đô đốc, ngài đợi ta một chút với !"

Ngữ khí khẳng khái này khiến cho bước chân Tiêu Giác không khỏi dừng lại một chút, hắn hỏi :"Ta là người hầu của cô sao ?"

"Không phải", Hòa Yến lấy lại tinh thần, giải thích :"Ý của ta là, chúng ta có thể đi chậm lại một chút, thuận tiện thì bàn chút chuyện, khụ, bên Lôi Hậu có nói gì không, Nhật Đạt Mộc Tử cớ vì sao lại nhắm ngay chúng vệ sở của chúng ta ? Loạn Tây Khương không phải sớm đã bị Phi Hồng tướng quân bình định rồi sao, người Tây Khương từ đâu mà có nhiều binh sĩ đến vậy ?"

Mấy vạn binh sĩ, Khương tộc lúc này còn nhiều nhân mã đến vậy sao ? Lúc trước Hòa Yến cùng Nhật Đạt Mộc Cơ giao thủ, đối với Khương tộc có tình huống gì mà chưa từng biết, vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

"Không phải Khương tộc ", Tiêu Giác hiếm khi trả lời nghi vấn của Hòa Yến, "Là người Ô Thác ".

"Người Ô Thác ?", lần này thực sự nằm ngoài dự liệu của Hòa Yến.

Tiêu Giác liếc nhìn nàng, mang vẻ mặt kinh ngạc của nàng thu vào đáy mắt, hờ hững nói :"Cô có suy nghĩ gì ?"

Đây là muốn khảo nàng sao ? Hòa Yến hỏi :"Nhật Đạt Mộc Tử là người Ô Thác sao ?"

Tiêu Giác lặng im một lúc, mới nói :"Hắn không phải người Ô Thác, nhưng ngoại trừ Nhật Đạt Mộc Tử với mấy tên thân tính cùng cô giao đấu trước đó, các binh sĩ còn lại đều là người Ô Thác ".

"Đô đốc chắc chắn không nghi ?"

Tiêu Giác không nhanh không chậm đi về phía trước :"Chắc chắn".

"Nếu quả thật là người Ô Thác", giọng của Hòa Yến đã mang theo mấy phần nghiêm trọng, "Vậy thì ý đồ của người Ô Thác, không chỉ là mỗi một Lương Châu Vệ thôi đâu".

"Đây là ý gì ?"

"Nước Ô Thác mấy năm gần đây nuôi dưỡng binh đội, thế lực hùng hậu, luôn quấy nhiễu bách tính ở quan ngoại, vốn vẫn giữ ý thăm dò. Giờ đã đến Lương Châu Vệ, nhưng lại lấy Khương tộc làm lý do, nấp mình trong bóng tối, là muốn mượn danh Khương tộc gây rối Đại Ngụy".

"Đô đốc không thử nghĩ, nếu như lúc đó ngài thật đến Chương Đài, cứu viện không kịp, chờ khi mấy người Ô Thác đó chiếm được Lương Châu Vệ, lại đoạt luôn thành trì, Lương Châu thành bị người Ô Thác chiếm lĩnh, do là biên quan Đại Ngụy xuất ra một lỗ hỏng, bọn họ có thể đi thẳng về Tây, tiến quân thần tốc, thuận theo đường sông đánh thẳng đến kinh thành".

Tiêu Giác ngước mắt lên :"Chỉ vậy thôi ?"

"Đại Ngụy e là có nội gián thông địch phản quốc", Hòa Yến nói :"Người này với địch lén lút qua lại, vả lại cùng Đô đốc là quen biết cũ".

Tiêu Giác :"Nói tiếp đi".

"Có thể ở Lương Châu Vệ thần không biết quỷ không hay mà cài cắm thân tín, còn có thể ở Chương Đài đưa ra tin giả, người này địa vị không thấp, hơn nữa nhân mạch trải rộng, biết rõ Đô đốc ở Lương Châu Vệ sẽ vững như thành đồng, nên điệu hổ ly sơn  Đô đốc rời đi, người này nhất định rất e sợ ngài. Cho nên", Hòa Yến nhìn phía Tiêu Giác, "Hoặc có lẽ là người này, trong triều địa vị rất cao, trước đây có cùng Đô đốc đối đầu nhưng không nhận được chỗ tốt, nếu như có người như vậy, tám chín phần thì chính là hắn đã làm".

Tiêu Giác nhìn chằm chằm nàng, dứt khoát nói :"Vậy thì cô nói thử xem, người này là ai ?"

Lúc này Hòa Yến cảm thấy thật là không sao hiểu nổi, nàng cùng Tiêu Giác tuy là bạn cùng trường, nhưng cũng chỉ có một năm mà thôi, nhiều năm rồi không gặp, kẻ nam người bắc. Tiêu Giác bởi chuyện của Tiêu Trọng Vũ, lún vào vòng xoáy triều đường, nhưng nàng là một người trong sạch, thăng chức nhờ vào quân công, ngày ngày ngốc trong doanh trướng ở biên quan, vì thế chẳng biết chi chuyện lộn xộn ở triều đình. Làm sao nàng có thể đoán được người đó là ai chứ ?

Mặc dù là khảo nghiệm, nhưng vậy cũng quá khó rồi, lại không phải ai cũng giống như hắn, cho dù ngủ cũng có thể ngủ thành số một Hiền Xương quán.

Nghĩ đến việc của Viên Bảo Trấn trước đó, Hòa Yến thuận miệng nói :"Từ Kính Phủ ? "

Tiêu Giác giật mình.

Hòa Yến nhìn vẻ mặt hắn, trong lòng khẽ động :"Thật là hắn ?".

Tiêu Giác không có trả lời.

"Từ Kính Phủ thế mà lại thông địch phản quốc sao ?", Hòa Yến cả kinh, "Hắn điên rồi ! Hắn đã là Tể tướng đương triều, làm những chuyện này đối với hắn có chỗ nào tốt chứ ?"

"Cô có thể lớn tiếng chút nữa", Tiêu Giác không mặn không nhạt nói :"Chuyện không có chứng cứ, lúc nào cũng có thể buộc cô bôi nhọ quan viên triều đình".

Hòa Yến thầm nghĩ, có ai là không phải quan viên triều đình chứ ? Nàng kiếp trước lúc làm Phi Hồng tướng quân, cũng đã ăn cơm vua rồi.

"Nhưng là, nhưng là...", nàng còn muốn nói gì đó, Tiêu Giác ở trước đã dừng chân, không xa phía trước, truyền đến tiếng hô bày trận của binh sĩ.

Bất tri bất giác, hai người bọn họ đã đi đến diễn võ trường .

Diễn võ trường vốn trước kia chỉ có tân binh Lương Châu Vệ tập luyện, bây giờ phân thành hai phía Đông Tây, phía Đông là binh Nam Phủ luyện binh, phía Tây mới là người của Lương Châu Vệ. Lúc này hai phía đồng thời luyện binh lại xuất hiện chênh lệch.

Phó tổng binh Nam Phủ binh đang thao luyện bộ vi, đều chẳng cần có người chỉ huy, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy uy phong hùng dũng, không gì địch nổi. Mà tân binh Lương Châu Vệ giờ đây vừa mới bắt đầu học bày trận, khó trách có chút vướng tay víu chân, Thẩm Hãn đứng trên đài cao, gom hết cả sức bình sinh mà rống.

Hòa Yến nhìn rồi lại nhìn, do dự hỏi :" Đây là đang luyện.... Ngư lân trận ?".

Tiêu Giác liếc nhìn nàng, hỏi :" Cô biết ?"

Tới rồi tới rồi, hắn lại khảo nghiệm nữa rồi. Tuy Hòa Yến có đôi khi bối rối trước những câu hỏi của Tiêu Giác, nhưng lại nghĩ rằng có lẽ hắn là khảo nghiệm mình để xem có thể vào Cửu Kỳ doanh hay không mà  chuẩn bị, nên thật nghiêm túc trả lời :"Phân bố bậc thang, trước đầu hơi lồi, ở giữa tập hợp binh lực chủ yếu, chia thành nhiều mảng vuông nhỏ như vảy cá. Lúc đối địch, có thể tập trung binh lực công mạnh vào giữa trận địch, chỉ là nhược điểm ở phần đuôi. Nếu địch quân đột phá được phần đuôi sẽ phá được trận này. Ngư lân trận này không tệ, chỉ là ..." Nàng nói :"Bọn họ quá lỏng lẻo ".

Quá sức lỏng lẻo ! Nếu cứ rề rề như thế mà bày xong được trận, họ sớm đã bị người đánh chết năm lần rồi.

Tiêu Giác nhìn nàng trầm ngâm, đột cong môi nói :"Cũng không tệ ".

Hòa Yến rất đắc ý. Nỗ lực cuối cùng đã có thu hoạch, ai có thể nghĩ số một đếm ngược Hiền Xương quán năm đó giờ đây đối với binh pháp đã thuộc nằm lòng, mặc dù đối diện với vấn đề của số một Hiền Xương quán, cũng có thể thoải mái trả lời. Mấy năm nay trận không uổng đánh, sách không uổng học, vậy là đủ rồi.

"Từng học binh pháp ?", Tiêu Giác nhướng mày.

"Có biết một chút ".

"Biết bày bố trận ?"

"Quá khen quá khen".

"Giỏi", Tiêu Giác nhìn các binh sĩ đang thao luyện dưới đài, nói :"Nếu như ngày Nhật Đạt Mộc Tử đến Lương Châu Vệ, cô còn chưa bị nhốt vào địa lao, Thẩm Hãn giao binh quyền cho cô chỉ huy, vậy trận này cô đánh thế nào? "

Đề mục ra nhanh đến thế này ư ?

Hòa Yến suy tính một lúc, chậm rãi nói :"Mấy người Tây.... Ô Thác binh cường mã tráng, hung tàn bạo ngược, tân binh Lương Châu Vệ còn chưa lên chiến trường, sĩ khí không đủ, khó mà chống đối chính diện, cũng không thể giải quyết nội trong thời gian ngắn. Nếu như là ta..  Ta sẽ dùng Xa Huyền trận ".

Tiêu Giác an tĩnh nhìn nàng :"Nói tiếp đi".

"Ta thân là chủ tướng, sẽ ở giữa trận hình mà áp trận, bố trí binh lực ngoại vi thành nhiều tầng. Phân tán binh lực bên ngoài, kết thành du trận. Lúc lâm chiến, cùng nhắm về một hướng mà xoay chuyển, thay nhau công kích địch trận, như hình dạng của một bánh xe đang chuyển động. Theo tình trạng đó, cứ nhằm vào địch quân gia tăng áp lực không ngừng, người Ô Thác sẽ vì kiệt sức mà tan vỡ, phía chúng ta bởi vì thay phiên nhau xuất kích mà có thể bố sung và tu chỉnh, còn khôi phục lại chiến lực".

"Cô thân là chủ tướng ? "Tiêu Giác nói mỉa.

"Ý của ta là, ta thân là chủ tướng lâm thời áp trận, chân chính muốn đánh vẫn là Đô đốc ngài. Sở dĩ chọn Xa Huyền trận cũng là muốn kéo dài thời gian để Đô đốc ngài có thể đuổi về hỗ trợ". Hòa Yến nói hết sức chân thành.

Tiêu Giác xoay đi, hơi nghiêng người, cụp mắt nhìn nàng rồi cong môi nói :"Hòa đại tiểu thư binh pháp học không tệ, không làm tướng quân thật đáng tiếc ".

Dù nói sao đi nữa thì Tiêu Giác này mắt nhìn vẫn khá tốt. Hòa Yến gật đầu nói :"Ta cũng cảm thấy vậy, ta thấy bản thân trời sinh thích hợp làm tướng quân, có đôi khi ta thậm chí còn cảm thấy, kiếp trước ta chính là nữ tướng quân".

Tiêu Giác :"......"

"Đô đốc không tin sao ?", Hòa Yến cầm gậy chọc một lỗ trên mặt tuyết, "Hay là Đô đốc cho rằng nữ tử thì không thể làm tướng".

"Ta không cho là vậy".

Hòa Yến ngẩng đầu nhìn hắn. Thế nhân luôn cho rằng nữ tử thì nên ngốc ở khuê phòng, tô son điểm phấn, chờ phu quân đến sủng hạnh, đừng nói là làm nữ tướng quân, ngay cả ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, làm một nữ chưởng quỹ, nữ phu tử, nữ đại phu, đều phải chịu đựng những ánh nhìn khác nhau từ người khác.

Hiếm khi có người thực hiện được bước đó, dù cho có làm được thì người khác cũng sẽ không thấu hiểu.

"Muốn làm gì đều có thể làm", nam nhân trẻ tuổi dung mạo lười biếng, giật giật khóe môi :"Làm được là được rồi ".

Hòa Yến giật mình, nhìn hắn mà không nói.

Ánh mắt hắn lại rơi về phía diễn võ trường ngoài xa, rơi trên người các tân binh đang thao luyện, cũng không nhìn thấy ánh mắt của Hòa Yến ở sau lưng.

"Đa tạ", Hòa Yến khẽ nói trong lòng.

Tuyết dần dần ngừng rơi, sau vài lần luyện tập, tân binh do Thẩm Hãn chỉ huy đã trở nên thành thục, không còn hoảng loạn như lúc bắt đầu.

Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng, "Hoài Cẩn ! Hòa.....huynh !"

Hòa Yến quay lại nhìn, chính là Lâm Song Hạc. Lâm Song Hạc leo lên các lâu, phủi đi tuyết bám trên giày, nói :"Khó trách tìm ở đâu cũng không thấy hai người, hóa ra là tới đây. Làm sao ?" , Lâm Song Hạc tinh nghịch nói :"Mang Hòa muội muội của chúng ta đến đây xem luyện binh à ?"

Hòa Yến :"...... Lâm đại phu, xin đừng ở bên ngoài gọi ta là muội muội ".

"Thực xin lỗi ", Lâm Song Hạc dùng  quạt che miệng, hối lỗi nói, "Nhất thời quên mất. Bất quá ở đây cũng chẳng có ai. Hắn liếc nhìn cây gậy Hòa Yến đang chống, lại hỏi :"Hôm nay có thể xuống giường đi xa đến vậy sao ? Thế nào rồi, vết thương còn đau không ?"

"Không đau lắm". Hòa Yến nói :"Lâm đại phu y thuật cao siêu, hôm nay ta đã khỏe hơn rất nhiều ".

"Vậy thì quá tốt rồi ", Lâm Song Hạc phe phẩy quạt, "Nếu không thể trị tốt cho muội, trong nội tâm ta sẽ cảm thấy rất áy náy ".

Hai người khen ngợi lẫn nhau, Tiêu Giác đứng một bên lạnh mắt đứng nhìn, tựa như không thể xem tiếp nữa, sốt ruột nói :"Có gì thì nói ".

Lâm Song Hạc giật mình, nói :"Ôi ! Suýt chút nữa ta đã quên mất chính sự, có người vừa tới Lương Châu Vệ sở. Ta vốn muốn tìm Thẩm giáo đầu, Thẩm giáo đầu không ở đó, ta đã tìm đến nửa ngày mới thấy ngươi ở đây".

"Người gì ?"

"Người ở trong cung tới, nói lần này Lương Châu Vệ đại thắng, Bệ hạ ban thưởng cho ngươi. Đúng rồi, còn có tên gì, tên gì...." Hắn không nhớ nổi để nói tiếp, sau một lúc mới nhớ ra tên đó, nói :"Tứ công tử của Thạch Tấn Bá phủ, Sở Tử Lan ! Đúng vậy, Sở Tử Lan cũng đến rồi!"

"Sở Chiêu ?", Tiêu Giác cau mày, "Hắn đến để làm gì ?"

Lâm Song Hạc nhún vai :"Ta làm sao biết chứ ? Người hiện đang chờ ở cửa vệ sở, ngươi không đi xem sao à ?"

Tiêu Giác dừng lại một chút, rồi đi xuống lầu :" Đi thôi".

"Đô đốc, còn ta thì sao ?", Hòa Yến vội cầm gậy trúc muốn theo, nhưng lại không biết trong trường hợp này có thể theo không. Trông dáng vẻ của Tiêu Giác không giống như có bạn xưa tìm lại.

Tiêu Giác nhìn nàng nói :"Cô về đi, không cần phải theo ".

"Ừm", Hòa Yến ngoan ngoãn nghe theo, Lâm Song Hạc vẫy tay với nàng, hai người nhanh chóng đi xuống lầu, hình bóng dần xa rồi mất hút.

Hòa Yến nhìn tuyết trắng mênh mông, lòng dâng lên một sự nghi hoặc.

Người tên Sở Tử Lan đó, rốt cuộc là ai ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top