Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 119 : Bạn Cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài vệ sở có một hàng người đang đứng.

Hạ nhân bên xe ngựa đang dở các rương đồ từ trên xe xuống, bận đến tối tăm mặt mũi. Nơi nghỉ ngơi ở lối vào vệ sở, khách nhân đang ngồi đó uống trà .

Tiêu Giác vừa bước đến cửa, đã nhìn thấy cảnh tượng Lương Bình đang châm trà cho khách.

"Sở tứ công tử ". Người lên tiếng chào hỏi trước là Lâm Song Hạc, hắn phe phẩy quạt bước lên trước, nở một nụ cười thân thiện như chủ nhà chiêu đãi khách nhân :"Không biết trà có hợp khẩu vị hay không ?"

Sở Tử Lan đứng dậy, chắp tay cùng Lâm Song Hạc và Tiêu Giác :" Tiêu đô đốc, Lâm công tử ". Hắn khẽ cười nói :"Trà Vân Vụ của Lương Châu Vệ, đậm đà tinh tế, uống rồi miệng vẫn lưu hương. Khẩu vị Đô đốc thật tốt".

Tiêu Giác tiện tay kéo một chiếc ghế, ngồi xuống nhìn hắn nói :"Trà thô mà thôi, không cần khách khí".

Sở Chiêu cũng không bực, chỉ cười nói :"Đô đốc nói đùa".

Tứ công tử Thạch Tấn Bá phủ năm nay tuổi bằng Tiêu Giác, so với vẻ mặt thờ ơ lười biếng thường ngày của Tiêu Giác thì hắn hiển nhiên dịu dàng hơn nhiều. Lớn lên vẫn thật đẹp, ngũ quan minh tú, da dẻ trắng trẻo, một thân trường bào rộng màu ngọc bích, càng hiện rõ nét mảnh khảnh như tiên. Dáng mắt hắn hẹp dài, luôn hàm chứa ý cười trong đó, thực đúng là quân tử thanh lịch, dịu dàng như ngọc.

Hai người bọn họ đứng cùng nhau, một người như nước thu lãnh sắc, một người như u lan tinh khiết, nhìn vào chỉ thấy cảnh đẹp ý vui.

Đứng bên cạnh Sở Chiêu, còn có một vị cô nương bộ dạng như thị nữ, tuy mặc quần áo thị nữ cũng cũng đặc biệt xinh đẹp, ngũ quan sắc nét minh diễm, dù chỉ là tố y đơn giản, cũng khó mà che được diễm quang. Lâm Song Hạc vốn là người đã quen nhìn người đẹp, nhưng khi nhìn thấy nữ tử này cũng không khỏi nhìn thêm nhiều lần, trong lòng khẽ cảm thán, một chủ một tớ này đứng cùng nhau, đã không giống người nơi trần thế rồi. Trong bốn người nhi tử của Thạch tấn bá, ba người đầu tướng mạo bình thường, duy chỉ có người này dáng vẻ trưởng thành như vậy, xem ra dung mạo của mẫu thân thực sự rất là quan trọng.

"Sở tứ công tử đến Lương Châu Vệ là gì chuyện gì ?", Tiêu Giác nói.

Sở Chiêu mỉm cười, rồi nói :"Bệ hạ nghe nói Tiêu đô đốc ở Lương Châu Vệ đã tiêu diệt mấy vạn địch quân, trừ sạch tàn dư Khương tộc, long nhan rất vui, đặc biệt bảo ta đưa qua ban thưởng, thuận tiện cũng xem qua hùng binh sĩ khí của Lương Châu Vệ ".

"Đưa thưởng ?", Tiêu Giác cân nhắc nhìn hắn, thờ ơ nói :"Đất Lương Châu nghèo khó, có thể khiến cho Sở tứ công tử hu tôn hàng quý - hạ mình đến đây nhìn ngắm", hắn nhẹ mỉm cười :"Không đơn giản ".

Sở Chiêu nói :"Có thể tận mắt nhìn thấy hùng binh Tiêu đô đốc dẫn dắt, là vận khí của Tử Lan".

Tiêu Giác mỉm cười, không đáp lại.

"Lần này Lương Châu đại thắng, Bệ hạ còn lệnh cho ta đến đây thiết yến mừng công", Sở Chiêu nói :" Chỉ là ta cũng không rõ thường khi Lương Châu Vệ mừng công thế nào, cho nên, chỉ e là phải làm phiền Đô đốc ".

"Các tân binh chết trận vừa mới hạ táng", Tiêu Giác nói :"Bây giờ mừng công, e rằng không thích hợp lắm ".

Sở Chiêu nụ cười ôn nhu, ngữ khí thế nhưng lại rất kiên trì :"Trong chiến tranh, ở đâu có thể không đổ máu ? Lại nói tiêu diệt địch nhân, vốn là chuyện vui, nên thưởng thì phải thưởng, đây cũng là tâm ý của Bệ hạ".

"Đây là đưa Văn Tuyên đế ra sao ?

Tiêu Giác nhìn hắn một lúc, hồi lâu mới gật đầu, cười nói :"Được". Hắn đứng dậy, ý vị thâm trường nói :"Ngày mai sẽ thiết yến mừng công, vậy mời Sở tứ công tử cùng đến tham dự".

Sở Chiêu đứng dậy đáp lễ :"Cung kính không bằng tuân mệnh".

Tiêu Giác đi ra khỏi phòng, phân phó với Phi Nô :"An bài phòng ở cho người của Sở tứ công tử ".

Phi Nô lĩnh mệnh rời đi.

Lâm Song Hạc cũng theo ra ngoài, đến gần người hắn, thấp giọng nói :"Sở Chiêu đến để làm gì ? Trông bộ dạng này, là muốn sống ở Lương Châu Vệ một thời gian sao ?"

"Người không còn nữa, Từ Kính Phủ mới lo lắng ", Tiêu Giác nhẹ nhàng  nói :"Phái con chó của hắn tới để ngó xem, có vấn đề gì sao ?"

Lâm Song Hạc quay đầu nhìn vào phòng, thấy Sở Chiêu đang ngồi trong đó cúi đầu uống trà, thì hỏi :"Để hắn ở lại đây, sẽ có chút không an toàn đúng không? Tiểu tử này rốt cuộc cũng là người của Từ Kính Phủ ".

"Không an toàn ?", Tiêu Giác nói :"Vậy thì phải xem bản sự của hắn. Đi đi".

"Đi đâu ?"

"Nếu như là ban thưởng, cũng nên xem xem có được thứ gì". Tiêu Giác mỉm cười đầy ý tứ, "Giống trống khua chiêng thế này đến Lương Châu Vệ của ta, nếu chỉ ban thưởng mấy hộp quà nho nhỏ thì có phần khó chấp nhận".

"Ngươi đang muốn đục nước béo cò ?"

Tiêu Giác liếc nhìn hắn.

Lâm Song Hạc nói :" "Có ý gì đâu, chỉ là hỏi thôi, đừng giận. Đi đi đi, đi xem bảo bối nào !"

Hòa Yến từ diễn võ trường quay về, lại trở lại hoàn cảnh ăn không ngồi rồi. Nằm dài trên giường xem mấy quyển du ký đợi Tống Đào Đào đưa cơm sang, khi ăn cơm xong, lúc Tống Đào Đào rời đi thì nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, dường như Tống Đào Đào cùng ai đó nói chuyện, cho là Tiêu Giác đã trải về nên chống gậy xuống giường mở cửa, vừa nhìn đã thấy Lâm Song Hạc.

"Lâm đại phu ? " Hòa Yến nhìn từ trái sang phải mà chẳng thấy bóng Tiêu Giác đâu, mới hỏi :"Đô đốc không ở đây sao ?"

"Hắn cùng giáo đầu đi thương lượng chuyện yến mừng công rồi ". Lâm Song Hạc cười nói :"Ta sẽ ở trong phòng chờ hắn trước, còn có chuyện muốn nói với hắn".

"Yến mừng công ?", Hòa Yến sửng sốt một lúc, "Yến mừng công gì ?"

"Yến mừng công Lương Châu Vệ ". Lâm Song Hạc vẫy tay với Tống Đào Đào, sau khi thấy Tống Đào Đào rời đi, mới đi đến chỗ Hòa Yến bên này, khi đi đến cửa thì đột ngột dừng lại bước chân, không đi tới nữa.

Hòa Yến khó hiểu :"Sao thế ?"

Lâm Song Hạc rút tay lại, nghiêm mặt nói :"Nam nữ ở cùng một nơi, chung một chỗ, truyền ra sẽ tổn hại thanh danh của muội ".

Hòa Yến :"......"

Nàng nói :"Ở đây không ai biết thân phận của ta, Lâm đại phu cứ xem ta như một tân binh thông thường là được rồi. Vả lại trước đây không phải huynh đã từng qua rồi sao ?"

Lâm Song Hạc thận trọng huơ tay :"Trước đó trong phòng còn có người khác, bây giờ chỉ có ta muội hai người, chỉ e dẫn đến hiểu lầm".

"Có gì mà hiểu lầm", Hòa Yến có chút bất lực, "Ta cùng Đô đốc cũng thường chung một phòng, cũng chẳng có cái gì bất ổn cả".

Nghe vậy, Lâm Song Hạc liền lui về sau một bước :"Vậy thì càng không thể được, vợ bạn không thể trêu, ta há lại là tiểu nhân sau lưng phản bạn hay sao ?"

Hòa Yến :"........"

Tên hồ nháo này đang nói cái quỷ gì vậy ?

Nàng ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách hay :"Thế này đi, Lâm công tử, huynh đi vào phòng Đô đốc, ta ở phòng của ta, ta sẽ mở cửa giữa ra, chúng ta sẽ cách cửa giữa mà nói chuyện, vậy sẽ không phải ở cùng một phòng mà là hai phòng cách biệt, được không? "

Lâm Song Hạc không ngờ đến Hòa Yến lại có thể nghĩ được như thế, ngẩn ngơ một lúc, liền vỗ quạt nói :"Cứ theo cách đó đi !"

Thế là khi Hòa Yến về đến phòng, dùng dây bạc của Trình Lý Tố mở ổ khóa, chật vật đẩy chiếc ghế đến bên kia cửa giữa thì Lâm Song Hạc đã đứng đợi ở đó rồi.

Hắn đánh giá cửa giữa một chút, hỏi Hòa Yến :"Các người bình thường đều chơi trò này à ?"

"Chơi gì chứ ?"

"Thì là .....", Lâm Song Hạc nói đến chỗ này, dường như bản thân cũng cảm thấy không tiện lắm, nên lắc đầu cười nói :"Không ngờ Hoài Cẩn thế mà cũng biết thế này... "

Hòa Yến bị hắn nói đến khó hiểu, nhưng vẫn còn nhớ về chuyện yến mừng công mà hắn vừa nhắc đến, nên hỏi :"Lâm đại phu, yến mừng công Lương Châu Vệ người nói khi nãy là chuyện gì ?".

"Trước đó không phải các người đã đánh thắng người của Nhật Đạt Mộc Tử, tiêu diệt mấy vạn địch quân sao", Lâm Song Hạc nói :"Bệ hạ nghe chuyện như vậy, long nhan rất vui, đặc biệt chi người mang phần thưởng đến đây khen thưởng, còn muốn Lương Châu Vệ thiết yến mừng công mà khao cho ba quân ".

Hòa Yến nghe thế choáng váng :"Bây giờ sao ? Bây giờ mừng công thì không tốt lắm ".

Bây giờ ở Lương Châu Vệ mừng công, thật không phải là thời cơ tốt. Tuy đã thắng trận chiến này, nhưng rốt cuộc đến quá vội vàng, vừa bắt đầu chẳng biết chuyện chi đã chết mấy mươi người lính canh, mặc dù sau này chiến thắng, đa phần là nhờ vào Nam phủ chi viện. Tâm tình của những tân binh lúc này, so với niềm vui thắng trận thì e rằng nỗi bi thương khi các chiến hữu tử trận và nỗi sợ hãi chiến tranh sẽ nhiều hơn. Mừng công vào lúc này, liệu có tốt không?

"Ý của Bệ hạ thì còn có cách nào chứ ?", Lâm Song Hạc thở dài, "Còn có thể không biết điều sao ?".

Trong nhất thời, cả hai đều chẳng nói gì.

Một lát sau, Hòa Yến hỏi :"Người đến để truyền ý chỉ của Bệ hạ, là Sở Tử Lan gì đó mà các người nói hôm nay đúng không? ", Hòa Yến hỏi :"Sở Tử Lan là ai ?"

"Thế muội chưa từng nghe đến Sở Tử Lan à ?", lúc này, Lâm Song Hạc trái lại thắc mắc.

Hòa Yến lắc đầu.

"Người trong mộng của các thiếu nữ trong kinh, xếp hàng thứ nhất là Tiêu Như Bích, xếp hàng thứ hai là Tiêu Hoài Cẩn, Sở Tử Lan này á, xếp hàng thứ ba". Lâm Song Hạc cảm thán, " Bất quá từ sau khi Tiêu Như Bích thành thân, cũng chỉ còn lại hai người Tiêu Hoài Cẩn và Sở Tử Lan mà thôi, Hoài Cẩn của chúng ta tính tình lãnh đạm, lại không thích theo các cô nương nói chuyện, mấy năm này đã không bằng Sở Tử Lan. Tuy xuất thân của Sở Tử Lan thấp một chút, nhưng trời sinh đẹp mắt, lại hòa khí ôn nhu, vẫn chưa có định thân, muội đi hỏi nữ tử trong kinh xem phu quân vui lòng để gả nhất là ai, mười người đã hết tám chín bảo là Sở Tử Lan đó. Làm sao ?" Hắn nhìn Hòa Yến, "Muội trước kia lúc ở kinh thành không từng nghe tên hắn sao ? Không thể nào !"

Hòa Yến đương nhiên là không biết,  nàng trước đó mang binh đánh trận, nào đâu có tâm tư quan tâm đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt, ở trong kinh có mỹ nam tử nào. Sau này về kinh rồi thì tức tốc gả cho người, càng không sao biết được tin tức của ngoại nam. Sở Tử Lan này quả thật chưa từng nghe đến.

"Ta từ nhỏ đã được nuôi ở khuê phòng, cửa lớn không ra cửa hông không tới, ngay cả trò chuyện với ngoại nam cũng rất hiếm khi", Hòa Yến thản nhiên nói một cách nghiêm túc :"Đối với mấy chuyện ở bên ngoài, thực sự chẳng biết chi cả".

"Vậy sao ?", Lâm Song Hạc nói :"Cha muội quản muội như thế thì thật là quản giáo quá nghiêm".

Hòa Yến gật đầu :"Đúng vậy", nàng hỏi :" Vị Sở Tử Lan này cùng với Đô đốc là có quan hệ gì ?"

Tên Tiêu Giác này tuy không gần gũi với mọi người, chưa từng thấy hắn đặc biệt thích ai, nhưng cũng chưa từng thấy hắn đặc biệt ghét bỏ ai. Từ Kính Phủ được xem là một, người tên Sở Tử Lan này, hôm nay còn chưa nhìn thấy, chỉ vừa nghe tên hắn thì trông Tiêu Giác đã chẳng thấy vui.

Hay là trước đây đã có chuyện gì ?

"Chuyện này nói ra dài lắm", Lâm Song Hạc đứng lên đi đến chiếc bàn nhỏ rót cho mình một tách trà, uống một ngụm trà thấm giọng, mới ngồi lại xuống ghế, nói với Hòa Yến :"Muội chưa từng nghe về Sở Tử Lan, nhưng chắc là có nghe về Thạch tấn bá Sở Lâm Phong cha hắn chứ ?".

Hòa Yến cảm thấy cái tên này có chút quen quen, ngẫm lại một lúc nói :" Có phải là vị có đã thú mười chín phòng tiểu thiếp, vị nào cũng quốc sắc thiên hương đó sao ?"

"Chính phải !"

Hòa Yến nhớ người tên Sở Lâm Phong này, năm đó khi còn ở trong quân, các thủ hạ phó tướng tụ tập cùng nhau nói chuyện, không hâm mộ Hoàng đế mà hâm mộ nhất chính là vị Thạch tấn bá này. Thạch tấn bá trời sinh ngọc thụ lâm phong, là mỹ nam tử nổi danh Đại Ngụy, phu nhân hắn cưới lại lớn hơn hắn vài tuổi, lớn lên lại dung mạo xấu xí, tính nết hung hãn.

Một lãng tử như Sở Lâm Phong tuyệt sẽ không có khả năng vì thế mà bỏ cuộc. Trước khi thành thân ngày nào cũng lẩn quẩn ở Hoa phường, sau thành thân thì càng tệ hại hơn. Hắn cưới vị phu nhân này trái lại cũng hiền thục, tựa hồ biết bản thân mình dung mạo bình thường, không được phu quân sủng ái nên cũng không ngăn hắn nạp thiếp. Mấy năm này, thế mà đã nạp đến mười chín phòng tiểu thiếp, mỗi một người đều hoa dung nguyệt mạo, chim sa cá lặn, mỗi người đều có hứng thú riêng.

Chỉ là nạp thiếp thì nạp thiếp, nhiều năm như vậy, ngoại trừ ba vị thiếu gia bò ra từ bụng phu nhân, trước giờ chưa từng có vị tiểu thiếp nào có thể sinh ra cốt nhục cho Thạch tấn bá.

Nghe nói những vị tiểu thiếp này trước khi bước vào cửa lớn Sở gia đều sẽ bị cho uống thuốc tuyệt tự, dù cho được sủng thế nào, nếu không có con thừa tự, ngoài việc lấy lòng chủ tử, liền cũng chỉ có thể  lấy lòng chủ mẫu. Thạch tấn bá phu nhân kiểm soát các vị tiểu thiếp này hết sức chặt chẽ, thế mà chẳng ai dám làm loạn trước mắt bà. Thạch tấn bá vẫn như cũ, mỗi ngày cùng tiểu thiếp ân ân ái ái, Thạch tấn bá phu nhân chỉ có thể làm như không thấy, dưỡng nuôi thật tốt ba đứa nhi tử của mình.

Sở Tử Lan là nhi tử thứ tư của Thạch tấn bá, thế nhưng lại không phải sinh ra ở chỗ Thạch tấn bá phu nhân.

"Hắn là thứ tử thiếp thất sinh ra sao ?", Hòa Yến hỏi .

"Không phải, không phải ", Lâm Song Hạc nói :"Sở phu nhân quản tiểu thiếp, so với cha muội quản muội còn muốn nghiêm khắc hơn, thiếp thất sao có thể sinh ra nhi tử chứ ?"

"Vậy là..."

"Chuyện cụ thể thế nào ta cũng không biết, chung quy là đột nhiên có một ngày, lúc Sở gia có gia yến thì có thêm một nhi tử bốn tuổi, tên Sở Chiêu ". Lâm Song Hạc lại uống một ngụm trà, "Tuy không nói ra nhưng ai cũng biết rõ, Sở Chiêu này hơn nửa là con riêng của ngoại thất Sở Lâm Phong ".

Đôi mắt Hòa Yến trừng to.

"Sở phu nhân ngàn phòng vạn phòng, cũng không ngờ được Thạch tấn bá sẽ để lại thủ đoạn như vậy, hài tử đã được bốn tuổi, mọi người trước mặt cũng đã nhận rồi, còn có thể làm sao ?", Lâm Song Hạc nhún vai, "Nếu như chỉ như vậy, Sở Tử Lan bất quá cũng chỉ là thứ tử của Sở Lâm Phong mà thôi, nhưng vào năm Sở Tử Lan mười tuổi thì đã được ghi dưới tên Sở phu nhân. Cho nên thân phận hắn bây giờ được coi là đích xuất tứ công tử Thạch tấn bá phủ. Muội có biết vì sao không ?"

"Vì sao ?"

"Bởi vì hắn là học trò đắc ý nhất của Tể tướng đương triều Từ Kính Phủ ".

Hòa Yến giật mình, lại là Từ Kính Phủ?

"Thạch tấn bá tuy phong lưu lãng mạn, nhưng lại không phải là một từ phụ, nghĩ lại ở dưới tay của Sở phu nhân, ngày tháng của Sở Tử Lan cũng chẳng tốt đẹp gì. Không biết hắn đã dùng thủ đoạn gì mà có thể bình an sống đến năm mười tuổi, để rồi có thể đeo theo Từ Kính Phủ. Mặt mũi của Từ tướng, Thạch tấn bá làm sao có thể dám coi nhẹ ? Sau đó mới mang Sở Chiêu ghi dưới tên Sở phu nhân, cũng có lẽ là ý của Từ Kính Phủ ".

"Vậy vị Sở tứ công tử này rất là lợi hại ý".

Lâm Song Hạc nhìn phía Hòa Yến, :"Muội cảm thấy hắn rất lợi hại sao ?"

"Lợi hại, như huynh đã nói, hắn ở trong phủ không có ngoại viện, phụ thân không xót, sinh mẫu lại không có bên mình, giờ đây đã thành thiếu gia đích xuất, còn có thể khiến cho Bệ hạ lệnh cho hắn đến Lương Châu Vệ truyền chỉ, chỉ dựa vào bản thân mà có thể đi đến bước hôm nay, thực sự rất lợi hại".

"Nếu không lợi hại, sao có thể trở thành học trò yêu thích nhất của Từ Kính Phủ chứ ?", Lâm Song Hạc lắc đầu thở dài.

"Vậy sinh mẫu hắn đâu ?", Hòa Yến hỏi :"Không được cho vào Thạch tấn bá phủ sao ?"

"Không biết ", Lâm Song Hạc lắc đầu, "Nghe nói sau khi sinh hắn xong thì chết bệnh, nếu không như vậy, há với bổn sự của Sở Tử Lan bây giờ, chắc chắn sẽ làm cho cuộc sống bà ấy tốt hơn một chút".

Hòa Yến trầm ngâm gật đầu, "Hóa ra là như vậy, đáng tiếc là Tiêu đô đốc không thích Sở tứ công tử ".

Tiêu Giác cùng Từ Kính Phủ là địch không phải bạn, Sở Tử Lan lại là học trò của Từ Kính Phủ, tự nhiên cũng sẽ là kẻ địch của Tiêu Giác.

"Hòa... huynh", Lâm Song Hạc nói :"Nếu giữa Hoài Cẩn và Sở Tử Lan huynh phải chọn một người, huynh sẽ giúp ai ?"

Hòa Yến cảm thấy vấn đề được hỏi đơn giản đến không thể tin được, "Sao lại hỏi như vậy ?"

"Chỉ là ta rất hiếu kỳ, cô nương của Đại Ngụy sẽ chọn lựa thế nào mà thôi".

"Căn bản ta không quen biết Sở Tử Lan", Hòa Yến nói :"Đương nhiên sẽ đứng về phía Đô đốc rồi ".

Lâm Song Hạc liền nở ra một nụ cười hết sức ý vị thâm trường, "Trái lại cũng không cần phải nói sớm như vậy, ngày mai ở yến mừng công, huynh sẽ nhìn thấy Sở Tử Lan ".

Hòa Yến :"........"

Nhìn thấy rồi thì thế nào ? Chẳng lẽ lại có gì đặc biệt ?

Hòa Yến cũng không ngờ đến, quả như Lâm Song Hạc đã nói, ngày hôm sau nàng đã nhìn thấy người trong mộng của các thiếu nữ Đại Ngụy trong truyền thuyết, lại cùng Tiêu Giác tranh một phen cao thấp Sở tứ công tử, Sở Tử Lan.

…………

Cả đêm này, hiếm khi không có tuyết rơi, qua hôm sau cũng chính là một ngày đầy nắng.

Thời tiết tuy lạnh, nhưng có ánh nắng chiếu lên người lại cảm thấy ấm áp. Hòa Yến thức dậy uống cháo, cảm thấy phơi dưới ánh nắng thế này sẽ khiến vết thương trên eo nhanh lành hơn một chút. Lương Châu Vệ cũng thật là kỳ lạ, mùa hạ nóng đến đòi mạng, thấy nắng lên là than trời oán đất, đến mùa đông nếu có thể mọc nửa ngày là đã cảm thấy rất vui rồi.

Bây giờ nàng chẳng phải đi diễn võ trường tập luyện hàng ngày, nhưng cảm thấy nắng rất tốt, nên muốn chống gậy đi dạo trong sân, vừa đi đến cửa thì đã nghe thấy tiếng của Tống Đào Đào, nói :"Cái kim cao cuộn này này ta nhìn thấy trước, chính là của ta !"

Tiếp đến là giọng nói hiền lành của một nữ tử :"Vị cô nương này, đây là do các trù tử mà công tử của chúng ta mang theo đặc biệt làm, không phải  trù phòng vệ sở làm ra, nên không thể là của cô được".

"Ngươi nói của công tử các người thì là của công tử các người sao ?", tiểu cô nương tức giận nói :"Đều để ở trù phòng, ta làm sao biết có phải là trù tử của các người làm không ? Nếu các người có trù tử, không phải chỉ cần làm cái khác là được rồi sao? "

"Làm kim cao cuộn quá trình phức tạp, nếu làm cái khác sẽ lỡ thời gian dùng cơm của công tử ".

"Vậy thì không phải ăn !"

"Cô nương.... "

Hòa Yến không thể nghe tiếp nữa, bước đến nói :"Tống cô nương ".

Tống Đào Đào quay đầu, nữ tử cùng nàng tranh chấp cũng cùng lúc nhìn qua, vui mừng hớn hở nói :"Hòa đại ca, đây là Kim cao cuộn, huynh có muốn thử hay không ? "

Hòa Yến :"........."

Nữ tử đó cũng nói :"Đây là của công tử...."

Hòa Yến nhận lấy kim cao cuộn, đưa lại cho nữ tử đó, nói :"Tiểu hài tử không hiểu chuyện, xin đừng để tâm".

"Hòa đại ca !", Tống Đào Đào giận dỗi giậm chân, "Huynh sao lại đưa cho nàng ta ?"

"Vốn là của người ta mà ". Hòa Yến lắc đầu. Nàng đoán công tử ở trong miệng đối phương, chắc chắn là vị tứ công tử của Thạch tấn bá phủ Sở Tử Lan. Quan hệ giữa Sở và Tiêu Giác tế nhị như vậy, nếu bởi vì chuyện này mà gây ra bất kỳ rắc rối gì cho Tiêu Giác, vậy mới là được không bằng mất.

"Đa tạ công tử ". Nữ tử đó nở một nụ cười duyên dáng với Hòa Yến.

Hòa Yến cũng thoáng giật mình, trong giây lát đã vì dung mạo của cô nương này mà choáng váng. Cô nương ở Lương Châu Vệ vốn đã ít, trừ đi nàng đã giả trang, thì chỉ có Thẩm Mộ Tuyết và Tống Đào Đào. Một người thanh lệ, một người khả ái, ngay lúc này có một người đậm đà tựa mẫu đơn lại đặc biệt thu hút ánh mắt người.

Ngay cả thị nữ của Sở Tử Lan cũng xinh đẹp thế này sao ? Hòa Yến thầm nghĩ, lúc trước Lâm Song Hạc đã nói người đó xếp hàng thứ nhất, là phu quân trong lòng các nữ tử Đại Ngụy, kẻ ngốc mới đi chọn Sở Tử Lan. Ngay cả chọn thị nữ cũng quốc sắc thiên hương thế này, nữ tử tầm thường làm sao có thể lọt vào mắt hắn ? Còn không bằng chọn Tiêu Giác, xung quanh Tiêu Giác đều là nam tử, có lẽ khi đã nhìn nam tử nhiều rồi, khi nhìn lại nữ tử yêu cầu cũng trở nên thấp đi nhiều, may ra vẫn còn cơ hội.

Nhìn thấy Hòa Yến nhìn chăm chăm vào mặt đối phương mà không nói chuyện, Tống Đào Đào liền lo lắng , vội kéo tay áo Hòa Yến nói :"Huynh nhìn nàng ta làm gì ? Có gì đẹp đâu chứ !"

Nữ tử bưng kim cao cuộn thấy thế, chợt phì cười ra thành tiếng, nụ cười mê hoặc lòng người.

"Ứng Hương ". Có người cất tiếng nói .

Tỳ tử tên Ứng Hương lập tức thu lại nụ cười, cúi người về phía trước, "Tứ công tử ".

Tứ công tử ? Sở Tử Lan ? Hòa Yến xoay người, ánh mắt rơi trên thân người trước mặt.

Đây là một nam tử trẻ tuổi, mặc trường bào màu xanh nhạt, tay áo rất rộng, đội ngọc quan, như u lan cao khiết, lại như trích tiên tuấn dật. Trên mặt treo ý cười nhàn nhạt, hướng Hòa Yến khẽ gật đầu.

Hòa Yến cau mày, bộ dạng người này trông có vẻ rất quen .

Hắn nhìn thấy Hòa Yến, cũng khẽ giật mình, sau một lúc lại mỉm cười, tựa như nhìn ra suy nghĩ của Hòa Yến, liền đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên, nhẹ nhàng mở miệng nói :"Tiểu huynh đệ, đồ của ngươi đánh rơi ".

Một câu này, khiến Hòa Yến nhanh chóng sực tỉnh, nàng đã nhớ lại gặp người này ở đâu rồi ! Ngày đó nàng còn ở Sóc Kinh, vắt óc vì học phí cho Hòa Vân Sinh đi học, bất đắc dĩ đã đi đến đỗ phường Lạc Thông trang, thế nhưng bị người thua bạc đuổi đánh, thật dễ dàng để hạ gục toàn bộ bọn họ, đột nhiên có người xuất hiện, nói với nàng bạc bị đánh rơi.

Người này tướng mạo đẹp, chỉ cần nhìn qua là chẳng thể quên. Bây giờ chợt nhìn thấy ở đây, vì là ban ngày, Hòa Yến có một khắc chẳng nhận ra, ngược lại, hắn chính là người nhận ra Hòa Yến trước.

"Người là .... Sở tứ công tử ?", Hòa Yến hỏi.

Sở Tử Lan gật đầu, "Là ta ".

Trong nhất thời Hòa Yến không nói nên lời, nàng đây là mang vận khí gì ? Tùy tùy tiện tiện trong đêm trèo tường đánh nhau, lại có thể gặp được người trong mộng của các thiếu nữ khuê trung Đại Ngụy, đây là trùng hợp gì vậy chứ ?

"Tại hạ Sở Chiêu ", Sở Tử Lan nhìn Hòa Yến cười, "Ta cùng tiểu huynh đệ cũng được xem là quen biết cũ, thế nhưng lại không biết tên họ của tiểu huynh đệ là chi ? Dám hỏi tôn tính đại danh của tiểu huynh đệ ?"

Ôn hòa lễ mạo như này, Hòa Yến có thể hiểu được đôi chút vì sao hắn có thể cùng Tiêu Giác bất phân cao thấp, liền vội hồi lễ nói :"Không dám, tại hạ là Hòa Yến. Hòa của cây cỏ, Yến của hà thanh hải yến - trời yên biển lặng".

Sở Chiêu khẽ cười, "Tên hay. Chỉ là", hắn nhìn xung quanh, nghi hoặc nói :"Hòa huynh sao lại ở đây ?"

"Ta ?", Hòa Yến nói :"Ta là tân binh Lương Châu Vệ, chỉ là mấy ngày trước đây đã bị thương, cho nên không đến diễn võ trường luyện tập".

"Hóa ra là vậy".

Lúc này, người nãy giờ luôn không nói gì Tống Đào Đào cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại, cẩn thận kéo tay Hòa Yến, có lẽ bởi vì nhìn thấy Sở Tử Lan dung mạo tốt vậy, nên sự hùng hổ bức người đối với Ứng Hương vừa nãy trong nháy mắt đã tiêu tan, thậm chí còn có mấy phần thẹn thùng e ngại, nàng thấp giọng nói :"Hòa đại ca, người này là ai vậy, huynh có quen sao ?"

Lời này thật khó để trả lời, nàng cùng Sở Chiêu có biết, nhưng chẳng thân thuộc như Tống Đào Đào đã nghĩ. Chỉ là đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ở Lương Châu Vệ, vô thức có mấy phần kích động mà thôi.

Hòa Yến liền nói :"Vị này là tứ công tử Thạch tấn bá , trước kia khi ta ở Sóc Kinh, đã từng cùng ngài ấy có duyên gặp mặt".

Sở Chiêu cười nói :"Cũng xem là bạn cũ ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top