Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 121 : Khen Thưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con học thuộc rồi cha".

Tiêu Giác không tưởng tượng nổi nhìn nàng :"Cô gọi ta là gì ?"

Hòa Yến nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt vô cùng trong trẻo, nghiêm túc nói :"Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân, tại chỉ ư chí thiện. Tri chỉ nhi hậu hữu định ; tĩnh nhi năng hậu an ; an nhi hậu năng lự ; suất nhi năng hậu đức...... Vật hữu bổn mạt, sự hữu thủy chung.... Trí tri tại cách vật.... Nhất thị giai dĩ tu thân vi bổn ..... Kỳ sở hậu giả bạc, nhi kì sở bạc giả hậu, mạt chi hữu dã !"

Lâm Song Hạc đầu tiên là nhìn đến phát ngốc, sau đó dần dần tỉnh táo lại, chỉ vào Hòa Yến hỏi Tiêu Giác :"Hòa muội muội của ta thế này là .... say rượu sao ?"

Lời vừa thốt ra, Hòa Yến đột nhiên lao qua, nhào vào lòng Tiêu Giác, ôm lấy eo hắn, suýt chút nữa đẩy Tiêu Giác lùi lại hai bước. Nàng áp mặt vào ngực hắn rồi dụi dụi, lắp ba lắp bắp nói :"Cha, con đã thuộc rồi, con tiến bộ rồi !"

Trong phòng có một sự yên tĩnh chết chóc.

Nếu chỉ dùng mấy câu, rất khó để miêu tả biểu hiện khó coi của Tiêu Giác lúc này.

Lâm Song Hạc che mặt, bờ vai run run, không thể ngưng cười lại được.

"Ây da, Hoài Cẩn, đã từng thấy có người xem ngươi là phu quân rồi, đây là lần đầu tiên thấy được có người xem ngươi làm cha đấy. Cảm giác làm cha như thế nào ? Tiểu nữ nhi này cũng quá lanh lợi rồi ! Thuộc sách cũng thuộc rất kỹ, rất có tài hoa !"

Tựa như được câu "có tài hoa" này của Lâm Song Hạc khích lệ, Hòa Yến từ trong ngực của Tiêu Giác ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Tiêu Giác :"Cha, con bây giờ là số một của Lương Châu Vệ rồi ".

Tiêu Giác bắt lấy cổ tay nàng, cố gắng kéo tay nàng ra khỏi eo mình :"Buông ra".

"Con không !", Hòa Yến sức lực rất lớn, cũng không biết có phải do suốt ngày cứ ném khóa đá hay không mà ngay cả Tiêu Giác cũng kéo không ra. Hòa Yến ngước mặt nhìn hắn :"Cha kiểm tra thử xem, cái gì con cũng có thể trả lời được ".

Trông giống như một tiểu hài được hạng nhất, vẫy đuôi khoe khoang với cả nhà.

Tiêu Giác đỡ trán :"Cô buông tay trước đã".

"Không muốn", nàng càng siết chặt eo Tiêu Giác hơn, hận không thể dán cả người lên được, Tiêu Giác liều chết lùi lại, cố gắng giữ khoảng cách với nàng, không để thân thể mình và nàng đụng chạm nhau, chỉ tiếc là vô ích.

Tiêu Giác đang muốn cạy tay Hòa Yến thì Lâm Song Hạc nói :"Uầy, ta nói trước, thân thể Hòa muội muội bây giờ có thương tích, ngươi nếu động mạnh đến nàng, không chừng sẽ động đến vết thương. Nếu dưỡng lại cũng mất nửa năm, cũng không ổn lắm ".

Ánh mắt Tiêu Giác như đao :"Ngươi nghĩ cách cho nàng bỏ ta ra đi ".

"Thì để cho nàng ôm một lúc đi", Lâm Song Hạc xem náo nhiệt mà không lo lớn chuyện, "Nói không chừng ngươi cùng với cha của Hòa muội muội hình dáng rất giống nhau, nên nàng mới say rượu mà nhận nhầm người. Một tiểu cô nương người ta, xa xôi vạn dặm mà đến Lương Châu, lâu vậy còn chưa về nhà, có lẽ là nhớ cha rồi. Ngươi cho người ta một chút.. ", hắn làm động tác ôm ấp, "ấm áp của gia đình đi có được không ? Đừng có nổi giận như vậy, lại không phải là ngươi chịu thiệt ".

Tiêu Giác đang muốn nói, thì người ở trong lòng đã giấu đầu vào ngực hắn, tiếp tục ồm ồm giọng bắt đầu bài học thuộc lòng.

"Phu tổng văn thành giả, quân chi tướng dã, kiêm cang nhu giả, binh chi sự dã. Phàm nhân luận tướng, thường quan vu dũng, dũng chi vu tướng, nãi số phân chi nhất nhĩ. Phu dũng giả tất khinh hợp, khinh hợp nhi bất tri lợi, vị khả dã. Cố tướng chi sở thận giả ngũ : nhất viết lý, nhị viết bị, tam viết quả, tứ viết nhung, ngũ viết ước. Lý giả, trị chúng như trị quả ; Bị giả, xuất môn như kiến địch ; Quả giả, lâm địch bất hoài sinh ; Nhung giả, tuy khắc như thủy chiến ; Ước giả, pháp lệnh tỉnh nhi bất phiền. Thụ mệnh nhi bất từ, địch phá nhi hậu ngôn phản, tướng chi lễ dã. Cố sư xuất chi nhật, hữu tử chi vinh, vô sinh chi nhục ".

Lâm Song Hạc nghe đến phát choáng, cái lúc nãy hắn còn biết, đến đây thì hắn đã chẳng biết rồi, hắn hỏi Tiêu Giác :"Hòa muội muội của ta đây là đang học gì thế ?"

"«Ngô Tử binh pháp» phần Luận Tướng ". Trong lòng Tiêu Giác cũng có phần ngạc nhiên, nàng thế mà cũng biết thứ này?

"Hòa muội muội của ta quả là hiểu biết rộng, không gì không biết ", Lâm Song Hạc tán thưởng nói :"Thậm chí còn học thuộc lòng ".

"Đó là đương nhiên rồi", Hòa Yến từ trong lòng Tiêu Giác dò đầu ra, "Thân làm tướng quân, phải nên như thế ".

"Hòa muội muội thật có chí hướng", Lâm Song Hạc cười nói :"Còn muốn làm tướng quân ".

"Ta vốn là một nữ tướng tinh !"

"Được, được, được ", Lâm Song Hạc cầm quạt che mặt lại cười, "Xem muội có thể làm gì ".

Hòa Yến lại ngẩng đầu lên, ngước mặt nhìn Tiêu Giác, cao hứng hỏi :"Cha, con học có tốt không? "

Lại là cha, cảm giác của Tiêu Giác lúc này thật không sao tả nổi.

Bên ngoài, Thẩm Hãn vừa đến gần, nhìn thấy trong ô cửa sổ không đóng kia có hai người đang ôm nhau. Nhìn kỹ lại lần nữa, chính là Tiêu Giác đang ôm Hòa Yến, Hòa Yến ôm lấy eo Tiêu Giác, mềm mại ở đó không biết đang nói những gì, Thẩm Hãn giật mình, trên mặt đột nhiên ửng đỏ, chỉ cảm thấy thật không sao tưởng tượng nổi. 

Cục cưng của nương, tuy đã sớm biết hai người này quan hệ chẳng bình thường, nhưng chính mắt nhìn thấy cảnh tượng thân mật như vậy vẫn khiến cho người ta thảng thốt. Thẩm Hãn ngẫm nghĩ về ý tứ của Tiêu Giác, là chưa dứt tình cũ với Hòa Yến, hay là đã nối lại duyên xưa, gương vỡ lại lành ?

Trong phòng kia còn có cả Lâm Song Hạc nữa chứ , cứ đứng nhìn như thế, cũng không thấy bản thân mình là người thừa thãi hay sao ? Tiêu Giác cùng với Hòa Yến thân mật như vậy, bị Lâm Song Hạc nhìn mà không cảm thấy xấu hổ chút nào ?

Đại nhân vật đến từ Sóc Kinh thật là quá khó hiểu. Trong một khắc, lòng Thẩm Hãn cũng sinh ra mệt mỏi. Hắn xoay người, rón ra rón rén rời đi.

Bỏ đi, cứ xem như mình chẳng thấy gì !

Trong phòng, Lâm Song Hạc đã sắp cười muốn chết, Tiêu Giác sắc mặt tái nhợt, cố gắng mấy lần vẫn không kéo Hòa Yến ra được, Hòa Yến khư khư ôm eo hắn, tựa như đang ôm một bảo bối gia truyền.

"Cha, con tiến bộ rồi, con hiện giờ là số một rồi, sao cha không nói gì cả vậy ", nàng có chút buồn bã, "Cha khen ngợi con được không ?"

"Ta không phải cha cô".

Lời này không nói ra còn đỡ, lời vừa thốt ra, trong mắt Hòa Yến đột nhiên đầy nước, tựa như hắn đã làm chuyện gì đó tội ác tày trời, nàng hỏi :"Cha cũng không nhận con sao ?"

Tiêu Giác đơ người, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác khó chịu không sao hiểu nổi.

Hắn sợ nhất là nước mắt của nữ tử, đặc biệt là trong tình huống trước mắt, tựa hồ như hắn đã chọc cho Hòa Yến khóc vậy.

Quả nhiên, điều mà Bạch Y thánh thủ thương hoa tiếc ngọc thích nhất là ngay lập tức vì vị muội muội mới nhận này mà tỏ thái độ bất bình, hắn nói :"Chuyện chỉ có một câu nói, xem ngươi đã mang tiểu cô nương chọc cho khóc rồi. Một hài tử quá hiểu chuyện quá thông minh như này, ngươi còn không nhận, còn chờ người khác chạy vào nhận sao ? Tiêu Hoài Cẩn, ngươi nhanh khen nàng đi, lập tức, ngay bây giờ !"

Tiêu Giác :".........."

Hắn nén giận, cúi xuống nhìn nàng, nàng vẫn ăn vận như thiếu niên thường ngày, nhưng bộ dạng cau mày đầy ủy khuất này thì quả thật đây chính là một tiểu cô nương. Có lẽ nàng cho rằng bản thân mình là Hòa Tuy, khụ, bất quá lẽ nào Hòa Tuy bình thường đối với nàng cũng nghiêm khắc thế này ? Ngay cả khi say cũng muốn được phụ thân thừa nhận.

Trong nhất thời, Tiêu Giác nhìn thấy hình bóng của mình trên người vị cô nương này.

Hắn đột nhiên nản chí, nhận mệnh từ bỏ việc kéo ra tay nàng, nói :"Cô đã làm rất tốt ".

"Thật sao ?", Hòa Yến lập tức sáng mắt nhìn hắn.

"Thật ", Tiêu Giác trái lương tâm nói.

"Đa tạ", nàng cũng có chút ngượng ngùng, "Lần sau con sẽ làm tốt hơn, sẽ khiến cha hài lòng hơn nữa ".

Tiêu Giác đau đầu, chỉ nói :"Vậy cô buông ta ra trước, cô ôm ta chặt quá".

"Nhưng con rất thích được ôm cha", Hòa Yến nở ra một nụ cười hết sức thỏa mãn, ôm hắn một cách tham lam chẳng muốn buông ra, "Con từ lâu đã muốn ôm cha thế này. Vì sao các đệ đệ muội muội đều có thể, còn riêng con thì không ?"

Lâm Song Hạc vốn còn đang cười, vừa nghe thấy vậy đã đau lòng muốn rơi nước mắt, chỉ nói :"Hòa muội muội ở nhà không phải đã bị bắt nạt chứ, bố nàng cũng không muốn ôm nàng sao ?"

Trong lòng Tiêu Giác cũng rất lấy làm lạ, trong mật thư từ Sóc Kinh đưa đến, Hòa Tuy chỉ có một nhi một nữ, Hòa Yến chỉ có đệ đệ, đâu ra muội muội đây ?

"Con bây giờ là số một rồi ", Hòa Yến nhìn Tiêu Giác nói :"Cha, người không vui sao ?"

Tiêu Giác :"......."

Hắn mặt vô biểu tình nói :"Ta rất vui".

"Vậy con có được khen thưởng gì không ?"

"Khen thưởng ?", Tiêu Giác cau mày :"Cô còn muốn khen thưởng gì chứ ?"

Hòa Yến áp mặt vào chiếc cúc trước cổ áo hắn dụi dụi, mặt nàng rất nóng, dụi như thế lại cực mát, thế nhưng lại dụi đến cả người Tiêu Giác bất động rồi.

"Cô... Cô đừng sờ loạn !", lời vừa mới nói xong đã thấy Hòa Yến buông tay, mò đến thứ gì đó ở nơi eo Tiêu Giác, nắm chặt đầy đắc ý đưa cho Tiêu Giác xem.

"Con muốn cái này !"

"Cái này không được ". Tiêu Giác đưa tay muốn đoạt lại, bị nàng cúi người tránh đi.

Kẻ say này tuy say, đầu óc không tỉnh táo nhưng thân thủ vẫn nhanh nhẹn như cũ, bước chân không loạn, nhìn ở vẻ ngoài sẽ không biết được đây là người say rượu.

Hòa Yến cúi đầu ngắm vật trong tay, là một khối ngọc bội khắc hình rắn, còn là ngọc đen hiếm gặp. Ở trong tay thì mát lạnh, vừa nhìn đã biết là bảo bối.

Nàng rất thích, yêu chẳng rời tay nói :"Đa tạ cha !"

Tiêu Giác cười giận nói :"Không nói cho ngươi ".

Lâm Song Hạc ngăn lại hành động đoạt ngọc của hắn, nói :"Ngươi đi so đo với người say làm gì. Giờ cứ để nàng cầm chơi đi, ngày mai khi tỉnh rượu rồi, lại đưa thuốc cho nàng, người ta sẽ không trả ngươi sao ? Chỉ là ", hắn sờ sờ cằm, "Hòa muội muội trái lại ánh mắt rất tốt nha, vừa nhìn đã nhìn trúng ngay thứ quý giá nhất trên người của ngươi, không tệ mà".

Tiêu Giác lười quan tâm hắn, thế nhưng cũng không tìm Hòa Yến đoạt lại ngọc nữa.

"Nhìn ta này ", Lâm Song Hạc đi đến trước mặt Hòa Yến, ho nhẹ một tiếng :"Hòa huynh, ta hỏi huynh, có thích khối ngọc này không ?"

Hòa Yến mang khối ngọc trong tay đùa nghịch :"Thích".

"Thích Sở Tử Lan không ?"

"Sở Tử Lan.... " Hòa Yến nghi hoặc hỏi :"Là ai ?"

"Say rượu rồi là không nhớ được người này, xem ra không phải cùng một giuộc với Sở Chiêu ", Lâm Song Hạc cười rạng rỡ nói :"Vậy thích Tiêu Giác không ?"

Tiêu Giác :"Ngươi có thôi đi không ?"

Câu trả lời của Hòa Yến nằm ngoài dự liệu, nàng ngẩng đầu lên, tựa hồ như đang suy xét cái tên này, một lúc lâu sau thì gật gật đầu :"Thích ".

Mắt Lâm Song Hạc sáng rỡ :"Muội thích gì của hắn ?"

"Thuốc.... cho ta....", Hòa Yến đỡ đầu :"Buồn ngủ". Nói xong thì ngả nghiêng qua giường bên cạnh, chìm sâu vào giấc ngủ.

Lâm Song Hạc đứng thẳng người :"Nàng nói eo".

Tiêu Giác không nghe được rõ lời Hòa Yến nói, đang có chút tức giận :"Cái gì ?"

"Nàng nói thích eo ngươi", Lâm Song Hạc bung quạt, "thật là quá thẳng thắn rồi".

Tiêu Giác ném ly trà vào người hắn :"Cút !"

…………

Phía bên kia, ở trong phòng, Ứng Hương đang mang bầu rượu rỗng cất đi.

Trong viện tựa như mùi thơm của Trường An Xuân vẫn còn thoang thoảng .

Sở Chiêu cởi áo ngoài, chỉ mặc trung y ngồi xuống bên giường. Giường ở Lương Châu Vệ không được như ở Sóc Kinh, tuy không cứng giống như giường chung kia nhưng cũng không thể nói hai từ thoải mái.

Ứng Hương đi qua, quỳ xuống ở trước giường :"Công tử, nô tì lo chuyện không thành, không thể lôi kéo được Hòa công tử".

Thiếu niên tên Hòa Yến đó, tuổi còn rất trẻ, vừa nãy uống cả bầu rượu vào bụng, trông đã say rồi nhưng vẫn lôi Sở Chiêu thảo luận binh pháp, Sở Chiêu nào có hiểu binh pháp chi đâu nên chỉ có thể ngồi nghe thiếu niên này thao thao mà nói. Cuối cùng có lẽ là mệt rồi nên đã tự mình rời đi.

Ứng Hương đối với dung mạo của mình vô cùng tự tin, tuy không dám nói ai cũng sẽ bị nhan sắc của nàng làm cho chao đảo, tỉ như Tiêu Hoài Cẩn và Sở Tử Lan, nhưng đối phó với một tân binh Lương Châu Vệ, một mao đầu tiểu tử vẫn là dư sức. Ai ngờ đêm nay mặc cho biểu hiện của nàng có ăn nói ôn nhu, vạn chủng phong tình thế nào, trong ánh mắt của Hòa Yến cũng chỉ có thưởng thức, chứ không thấy tà niệm.

Ánh mắt của nam nhân đối với nữ tử không như thế, vừa nhìn đã có thể nhận ra ngay. Thiếu niên tên Hòa Yến đó tuy bị chấn động bởi nhan sắc của nàng, nhưng cuối cùng vẫn chẳng động chút tâm tư nào.

Chủ tử của nàng, Sở Chiêu nghe vậy, sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu cười, nói :"Không trách cô".

Ứng Hương ngẩng đầu lên :"Tứ công tử.... "

Sở Chiêu nhìn huân hương đang được đốt trên bàn, đây là hương an thần từ Sóc Kinh mang tới, hắn luôn ngủ nông, nên đến nơi nào cũng cần phải mang theo.

Trước mắt hiện lên kinh hồng nhất miết - một thoáng đã vương trên trường đua ngựa năm đó, mày mắt linh động của nữ tử dưới tấm bạch sa.

"Ai có thể ngờ, trong đám tân binh Lương Châu Vệ thế mà lại có nữ tử chứ ?"

Hắn chậm rãi mỉm cười.

…………

Lúc Hòa Yến tỉnh lại là lúc đang lăn lóc ngủ trong phòng mình, nửa chân thò ra khỏi giường, chăn cũng không thèm đắp.

Bên ngoài mặt trời đã mọc, ánh nắng đang soi vào khung cửa sổ, đâm vào mắt phát đau, khiến người ta trong nhất thời không phân biệt rõ là ngày hay đêm, tối này hay tối nào.

Hòa Yến ngồi bật dậy, lắc lắc đầu, trái lại không thấy cơn đau đầu sau khi uống rượu, trái lại là một trận sảng khoái. Lòng nói Trường An Xuân quả thật so với rượu gạo kém chất ở Lương Châu Vệ tốt hơn nhiều, tuy là rượu mạnh nhưng uống rồi lại chẳng say, đấy là lý do vì sao nó đắt.

Đêm qua nàng bị Sở Chiêu và thị nữ của hắn kéo đi, đến phòng của Sở Chiêu uống vài ly rượu, tựa hồ uống có chút nhiều, rượu mạnh khiến cho vô cùng buồn ngủ, thế mà lại không biết về phòng ngủ lúc nào. Bất quá nhìn trước mắt, chắc chắn là đã không có gây họa như lần trước.

Hòa Yến định xuống giường rót cho mình một ly trà để uống, ngủ dậy sau một đêm, khát nước khủng khiếp. Mới vừa động tay, liền cảm thấy trong tay có nhét thứ gì, cúi đầu nhìn lại, trong tay phải của mình vẫn còn nắm thật chặt một thứ gì giống như là ngọc bội.

Đây là đồ chơi gì sao ? Thứ này chạy đến tay nàng tự bao giờ? Hòa Yến sửng sốt một lúc, sau đó lại mở lòng bàn tay quan sát thật kỹ.

Ngọc bội đen trong bàn tay không lớn, thế nhưng điêu khắc lại mười phần tinh xảo, xà văn phức tạp hoa lệ, theo cử động của nàng mà phát ra ánh sáng ấm áp, không giống ngọc bội thông thường.

Đây là đêm qua say rượu nàng đã đi cướp sao ? Hòa Yến cùng khối ngọc bội này mắt lớn trừng mắt nhỏ, ngơ ngác nhìn nhau, vẫn nguyên một mảng ngỡ ngàng.

Bỏ đi, không bằng đi ra hỏi thăm người khác. Hòa Yến ngẫm nghĩ, liền mang ngọc bội trước tiên bỏ trên bàn, sau đó đứng dậy rửa mặt, chờ sau khi tất cả đã xong xuôi, mới chụp lấy ngọc bội ra cửa. Thuận tiện muốn đi hỏi Tống Đào Đào bên đó có còn bánh bao thừa ăn không __ sáng này dậy quá trễ, ngay cả cơm cũng không ăn kịp.

Vừa bước ra cửa thì gặp được Thẩm Mộ Tuyết ở cách đó không xa, Thẩm Mộ Tuyết bưng khay thuốc đang muốn đến y quán, thấy Hòa Yến liền dừng chân lại, chào hỏi với Hòa Yến.

"Thẩm cô nương ", Hòa Yến hỏi :"Tống đại tiểu thư có đó không? Ta tìm nàng ấy có việc".

Thẩm Mộ Tuyết nói :"Nàng không ở trong phòng, đã đến diễn võ trường rồi. Huynh tìm nàng ấy có chuyện gì ? Nếu quan trọng thì lát nữa nàng ấy quay lại ta sẽ giúp huynh chuyển lời ".

Hòa Yến gãi gãi đầu :"Không có chuyện gì lớn, nếu nàng ấy không ở đây thì thôi vậy", nói đoạn xoay người muốn đi.

Lúc nàng cử động, ngọc bội trong tay liền lộ rõ ra, Thẩm Mộ Tuyết nhìn thấy thì giật mình, ngập ngừng nói :"Ngọc này ...."

Hử ? Nàng trông giống như biết chủ nhân của ngọc bội này là ai ?

"Thẩm cô nương đã thấy qua ngọc bội này sao", Hòa Yến thản nhiên cười nói.

Thẩm Mộ Tuyết vẫn là dáng vẻ bất ngờ  :"Ngọc bội tùy thân của Đô đốc, sao lại ở trên người huynh ?"

Của Tiêu Giác ?

Ngọc bội tùy thân của Tiêu Giác, sao lại ở trên người nàng ? Lời này Hòa Yến cũng muốn hỏi, nàng cũng có biết đâu ! Đêm qua uống rượu rồi rốt cuộc nàng đã làm gì, đừng nói lại đi tìm Tiêu Giác đánh nhau, còn cướp ngọc của hắn chứ ?

Nhận thấy ánh mắt hồ nghi của Thẩm Mộ Tuyết, Hòa Yến ho khan hai tiếng :"Đây xác thực là ngọc bội của Đô đốc, hôm qua lúc Đô đốc cùng ta nói chuyện, cảm thấy đeo trên người không tiện lắm, liền bảo ta tạm thời giúp ngài ấy bảo quản. Ta... Ta đang muốn đi trả lại cho ngài ấy"

"Nhưng mà...."

"Thẩm cô nương, Hòa huynh ". Giọng của Lâm Song Hạc từ phía sau truyền đến, hắn có lẽ đã nghe thấy đoạn đối thoại giữa Hòa Yến và Thẩm Mộ Tuyết, cười phe phẩy quạt :"Thẩm cô nương đây là muốn đi y quán sao ?"

Thẩm Mộ Tuyết nhè nhẹ gật đầu.

"Vậy nhanh đi thôi, trễ nữa là thuốc nguội mất". Hắn lại quay về Hòa Yến nói :"Hòa huynh chắc vẫn chưa  ăn cơm đâu, ta bên đó còn có chút bánh ngọt, tùy tiện ăn một chút cho đỡ đói".

Hòa Yến nói :"Đa tạ Lâm công tử ".

Thẩm Mộ Tuyết từ biệt với hai người họ, Hòa Yến theo Lâm Song Hạc đến phòng hắn, ngại ngại ngùng ngùng muốn hỏi mấy điều, nhưng lại chẳng thấy phải bắt đầu từ đâu .

Lâm Song Hạc mang mấy đĩa bánh ngọt đặt lên bàn, lại rót cho nàng một ly trà nóng. Nhìn bộ dạng nàng có chút chần chừ, sáng tỏ mỉm cười :"Vẫn còn đang nghĩ chuyện ngọc à ?"

Hòa Yến giật mình :"Huynh biết ?"

"Đêm qua Hòa muội muội uống say rồi vào phòng của Hoài Cẩn, ta đã ở đó từ đầu đến cuối". Lâm Song Hạc chống cằm lên tay quạt, "Hòa muội muội thật khiến người ta phải mở rộng tầm mắt đấy ".

Hòa Yến bị lời hắn nói khiến trong lòng cảm thấy bất an, nhưng cẩn thận nghĩ lại, một người luôn đúng mực như nàng tuyệt sau khi uống rượu sẽ làm ra loại chuyện thất lễ ồn ào ầm ĩ được. Nhiều lắm cũng là cùng Tiêu Giác tỉ thí, nhưng Tiêu Giác lại không yếu đuối như vậy, không chỉ bị nàng đánh, còn bị nàng lấy đi ngọc ở trên người?

"Đêm qua ta.... không có làm ra chuyện chi khác thường chứ ?", nàng thăm dò hỏi.

Lời này không nói còn hay, một khi  nói ra thì Lâm Song Hạc dường như nghĩ đến cảnh tượng chi thú vị, mới đầu còn nhịn cười, sau đó lại cũng không nhịn được nữa, đập bàn cười ngặt nghẽo. Hòa Yến thì nhìn người trẻ tuổi lịch thiệp này cười đến ngã nghiêng, chẳng còn chút hình tượng, nào đâu giống một phiên phiên công tử đến từ thành Sóc Kinh chứ .

Hòa Yến bị hắn làm cho lo đến khó chịu trong lòng, khó khăn lắm mới đợi hắn cười xong, hỏi :"Lâm đại phu, ta rốt cuộc là đã làm gì lại có thể  khiến cho huynh cười bò thế này ?"

"Không có, không có", Lâm Song Hạc xua tay cười nói :"Kỳ thực cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là khiến cho Tiêu Giác có một phen trải nghiệm, tuổi còn trẻ mà được làm cha là cảm nhận thế nào ".

Bánh chiên hành trong tay Hòa Yến rơi "độp" ở trên bàn.

"Ta đã gọi ngài ấy là cha ?"

"Ơ" , Lâm Song Hạc tò mò hỏi :"muội thế mà vẫn còn nhớ ?"

Hòa Yến che mặt, nàng thật sự không nhớ. Nhưng nhớ được lúc còn thiếu niên, có một lần cũng là gia yến ở Hòa gia, lúc đó nàng từ số một đếm ngược lên được số ba đếm ngược, rất hy vọng được nghĩa phụ khen thưởng. Kết quả là chẳng có ai để ý, trên gia yến lại không cẩn thận mang rượu mai quế lộ uống một ngụm. Lúc ấy Hòa Yến vẫn còn chưa tòng quân, còn chưa dưỡng thành tửu lượng ngàn ly không say, một ly đã đổ. Sau đó nghe nói là chạy đến ôm chân Hòa Nguyên Lượng kêu cha, còn hỏi Hòa Nguyên Lượng đòi khen thưởng.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, người của Hòa gia đều nói chắc thường ngày Hòa Nguyên Thịnh đối với Hòa Yến quá nghiêm khắc, nên mới nhận lầm nhị thúc là cha mà làm nũng. Hòa đại phu nhân thế nhưng vô cùng kiêng cữ, mang nàng vào phòng giáo huấn một phen, sau này không được nói gì thất thố.

Nhưng rốt cuộc việc đó cũng thành một rào cản trong lòng nàng chẳng thể vượt qua. Bởi vì chưa từng được khẳng định nên càng đặc biệt mong được khẳng định. Bởi vì thấy những tỷ muội khác có thể cùng phụ thân càn rỡ nũng nịu, liền khát vọng phụ thân cũng có thể xoa xoa đầu mình, nói một tiếng : con đã làm rất tốt.

Có lẽ bây giờ ở Lương Châu Vệ nhìn thấy Lâm Song Hạc, mới khiến nàng nhớ lại những chuyện thời niên thiếu. Ngày nghĩ sao đêm mơ vậy, ngay cả khi uống rượu vẫn không trốn thoát, ngược lại bị xem thành trò cười.

Bỏ đi, làm cũng đã làm rồi,  sao có thể quay ngược thời gian chứ ? Hòa Yến mang khối ngọc trong tay đặt lên bàn :"Đây lại là chuyện gì ?"

"Đây là Hoài Cẩn khen thưởng cho muội". Lâm Song Hạc nhịn cười nói.

"Khen thưởng ? "

"Muội đã học bài rất giỏi, còn ở trước mặt Hoài Cẩn đọc hết «Đại học chi đạo » và «Ngô tử binh pháp», Hoài Cẩn rất hài lòng, liền cho muội ngọc này làm phần thưởng ".

Hòa Yến :".......Đây là ta cướp đi sao ?".

Lâm Song Hạc nhịn cười thất bại, bật lên cười lớn, vừa cười vừa đập quạt, "Hòa muội muội, muội không nhìn thấy vẻ mặt của Hoài Cẩn lúc đó đâu, ta biết hắn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn bối rối thế này ".

" Thử hỏi trên đời này có đâu ra nữ tử dám ôm hắn không buông, bức hắn lùi về sau từng bước, còn phải đưa ra bảo ngọc gia truyền mà chẳng thể nói gì chứ ? Chỉ có muội thôi muội muội à", hắn chắp tay với Hòa Yến, "Chỉ có muội !"

Hòa Yến bị hắn xoay đến đau đầu, bắt lấy từ khóa trong lời của hắn :"Bảo gia truyền? ", nàng nhìn khối ngọc trên bàn :"Là cái này sao ?"

"Năm đó trước khi Tiêu phu nhân sinh Tiêu Như Bích một đêm, nằm mơ thấy một con rắn lớn màu đen nuốt hai khối ngọc lượn vòng ở cột nhà ở cửa phủ họ. Sau này khi sinh ra Tiêu Cảnh, liền lấy tự là Như Bích. Hữu phỉ quân tử, như kim như tích, như khuê như bích ".

"Chờ sau khi Hoài Cẩn sinh ra, lấy tự Hoài Cẩn ".

Hòa Yến nói :"Hoài cẩn ác du hề, cùng bất đắc sở thị".

"Đúng, chính là ý tứ này !", Lâm Song Hạc thu lại quạt, "hai huynh đệ bọn họ, tên đều liên quan đến ngọc, lại bởi duyên cớ năm đó Tiêu phu nhân nằm mơ thấy con rắn lớn, Thái hậu nương nương ban xuống một khối ngọc hai màu, nửa đen nửa trắng, làm thành hai khối ngọc bội hình rắn, cái màu trắng được trao cho Tiêu Như Bích, màu đen trao cho Tiêu Hoài Cẩn. Từ khi ta biết Tiêu Hoài Cẩn, chưa bao giờ thấy khối ngọc bội này của hắn rời thân ".

Hòa Yến nhìn ngọc bội trước mặt, nhất thời cảm thấy nó đắt hơn cả ngàn vàng.

"Cho nên ta mới nói, Hòa muội muội, muội cực có mắt nhìn", Lâm Song Hạc rất tán thưởng nói :"Cả người Tiêu Hoài Cẩn từ trên tới dưới, trừ người ra thì chỉ có khối ngọc bội này đáng tiền nhất, muội  hai thứ không rơi, thu vào một túi, cao minh, lợi hại, rất tuyệt vời !".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top