Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 123 : Tin Vui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông ở Lương Châu Vệ thật lạnh. Một tháng này có đến nửa tháng là tuyết rơi dày, dù cho không có tuyết thì cũng ít khi mặt trời ló dạng.

Củi và than đều rất thiếu thốn, cũng may sau khi tân Tri huyện Lương Châu lên nhậm chức, đã chủ động cấp than từ khố phòng của huyện nha đưa qua vệ sở, coi như là giao hảo với Hữu quân Đô đốc. Vị Tri huyện mới đến này tuổi còn rất trẻ, trong nhà không ai nhờ vả, trông thì văn vẻ yếu ớt thế nhưng làm việc lại vô cùng chu đáo.

Lâm Song Hạc đối với vị Tri huyện mới đến này vô cùng hài lòng.

Thoáng cái thì hai tháng đã trôi qua. Đã sắp kết thúc một năm, không bao lâu nữa đã là năm mới. Năm mới vừa qua, mùa xuân lại đến. Các tân binh ở Lương Châu Vệ sẽ hoàn toàn thoát khỏi danh hiệu "tân binh" này, ở đây để đón chào năm mới.

Trong phòng, Tiêu Giác đang cùng với Phi Nô và Xích Ô nói chuyện.

"Phía bên thuộc địa phiên vương lại gửi thư đến", Xích Ô từ trong ngực lôi ra một lá thư đưa cho Tiêu Giác :"Mỗi tháng một phong, đây là phong thứ hai ".

Chuyện Lôi Hậu bị bắt nhốt dưới địa lao, ngoại trừ giáo đầu và mấy người Xích Ô, Hòa Yến biết ra thì các tân binh ở Lương Châu Vệ không ai biết cả. Cho rằng Lôi Hậu là đào binh, Tiêu Giác lệnh cho Lôi Hậu tiếp tục liên lạc với người tiếp ứng đang ẩn náu ở Tế Dương, nói dối rằng bản thân đã trốn khỏi Lương Châu Vệ, đang trốn tránh truy binh đang truy lùng ở khắp nơi, dò hỏi xem tiếp theo nên làm thế nào.

Người liên lạc ở Tế Dương cũng mười phần xảo quyệt, cũng không nói trực tiếp trong thư cho Lôi Hậu biết phải làm thế nào, chỉ nói bảo Lôi Hậu trốn kỹ, chủ tử sẽ phái người đến đón hắn.

Tiêu Giác mở thư ra nhất mục thập hành - một liếc mười dòng - đã xem xong hết, đưa cho Phi Nô. Sau khi Phi Nô và Xích Ô đã xem qua thì sắc mặt đều khó coi.

Theo người tiếp ứng nói trong thư, nếu như Nhật Đạt Mộc Tử đã bị bại lộ, thì quân cờ Lương Châu Vệ đã bị phế bỏ. Bảo Lôi Hậu tìm cách lẫn trốn, đợi sóng gió qua đi, bên Sóc Kinh sẽ có người đến đón hắn. Sau phong thư này, bọn họ cũng không cần phải tiếp tục liên lạc nữa, bây giờ thời buổi rối ren, nếu như vì thế đả thảo kinh xà, làm hư chuyện của bên trên, không phải điều mà hai tiểu nhân vật bọn họ có thể gánh vác nổi .

"Làm sao đây ?", Xích Ô nói :"Ý của người này là về sau sẽ không đưa tin nữa ?"

Tiêu Giác :"Lôi Hậu đã là cờ phế rồi".

"Nhưng mà Tế Dương... " Phi Nô có chút do dự :"Đô đốc định đến Tế Dương sao ?"

"Nếu đã không còn người đưa tin, chỉ dựa vào một điểm Sài An Hỉ đang ở Tế Dương, ta cũng muốn đi một chuyến ". Tiêu Giác đưa bức thư đến chỗ ngọn nến đang cháy trên bàn, ngọn lửa liếm lấy lá thư, không đến một khắc, đã hóa thành tro bụi.

Sài An Hỉ từng là Tham tướng của Tiêu Trọng Vũ.

Trong cuộc chiến Minh Thủy, Tiêu Trọng Vũ cùng với mấy vạn binh mã mang theo đều tử trận, trong đó bao gồm các tham tướng của ông. Sài An Hỉ lúc đó chết không thấy xác, trên chiến trường tìm chẳng thấy thi thể của hắn, nhưng mọi người đều cho rằng hắn hơn nửa là đã chết rồi. Mấy năm qua đi, Tiêu Giác luôn âm thầm phái người điều tra tung tích của Sài An Hỉ, giờ đây thời gian không phụ lòng người, quả thật Sài An Hỉ vẫn còn chưa chết, thậm chí mai danh ẩn tính đi đến Tế Dương.

Tế Dương là thuộc địa của Mông Tắc Vương. Bách tính bên ngoài Đại Ngụy muốn vào thuộc địa, phải có thông hành lệnh được quan phủ phê chuẩn. Mặc dù cầm được thông hành lệnh, người xứ khác cũng không được ở lại đây lâu. Sài An Hỉ ở lâu như vậy, khó trách người khác không thể tìm ra tung tích hắn.

"Nhưng làm sao chúng ta đến được Tế Dương ? Nếu cần lệnh thông hành từ quan phủ, người của Từ Kính Phủ vừa tra sẽ ra ngay, há không phải nhất cử nhất động đều bị bọn họ dắt mũi đi ?", Phi Nô hỏi.

Tiêu Giác xoay người qua, suy tính một chút nói :"Dùng cách khác thì sao ?"

Xích Ô :"Cách gì chứ ?"

"Tìm người có thông hành lệnh đi Tế Dương, đổi thân phận là được rồi ".

"Cái này ....", Phi Nô có chút khó xử, lúc Mông Tắc Vương tại thế, khách vãng lai bị quản vô cùng nghiêm ngặt, dù cho có thông hành lệnh, cũng có ghi lên sổ, có vẽ chân dung. Huống chi chính bởi vì một lần vào thuộc địa phiên vương mười phần phiền toái, nên bách tính Đại Ngụy đã đối phó với chuyện này bằng cách : có thể không đi thì không đi. Quanh năm suốt tháng, người cầm thông hành lệnh để đi đến Tế Dương, thực sự lác đác mấy người.

Vốn người đã không nhiều, quản lý lại nghiêm, còn cần người đổi thân phận với Tiêu Giác nguyện ý mạo hiểm nếu bị phát hiện sẽ không thể vào thuộc địa được nữa, thực sự không phải là chuyện dễ dàng.

"Chuyện này sẽ giao cho Loan Ảnh sắp xếp ". Tiêu Giác nói với Xích Ô :"Ngươi lập tức viết thư cho Loan Ảnh, thật sớm chuẩn bị".

Xích Ô :".... Vâng".

Đang nói thì có người đẩy cửa bước vào, là Lâm Song Hạc, Xích Ô quay người gật đầu với hắn, "Lâm công tử ".

Lâm Song Hạc cũng mỉm cười.

Phi Nô cũng biết điều mà lui ra.

"Hoài Cẩn, mấy ngày nay bận lắm sao ?", Lâm Song Hạc phe phẩy quạt ,"Từ mùa đông sắp đến xuân rồi, ngươi tính thử xem ta tổng cộng gặp mặt ngươi được mấy lần ?"

"Cảm thấy chán sao ?" Tiêu Giác nói :"Lúc Trình Lý Tố về kinh, ngươi có thể đi cùng ".

"Bỏ đi, tới cũng tới rồi, sao lại về được chứ", hắn nói :"Bọn họ lúc nào lên đường ?"

"Hai ngày nữa ".

Sau khi trải qua chuyện của Nhật Đạt Mộc Tử, Lương Châu Vệ đã không còn an toàn, e rằng sau này sẽ có biến. Trình Lý Tố và Tống Đào Đào thực sự không thích hợp lưu lại nơi đây, Tiêu Giác đã phân phó xong nhân mã, qua mấy ngày nữa, sẽ cho bọn họ xuất phát về lại Sóc Kinh.

Hai hài tử này dĩ nhiên không chịu, làm ầm ĩ lên một trận, bất quá có Tiêu Giác ra tay thì chẳng chuyện chi không thành. Dù bất mãn thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể chấp nhận an bài của Tiêu Giác.

"Trình Lý Tố thì không nói, nhưng tiểu cô nương Tống Đào Đào đó, thế mà chịu rời bỏ Hòa Yến ?", Lâm Song Hạc không sao tưởng tượng nói :" Không phải cả ngày bám bên người Hòa Yến sao ? Cứ vậy ngoan ngoãn quay về à ?"

"Bằng không ngươi đi hỏi nàng ấy xem". Tiêu Giác ngồi xuống ghế, châm cho bản thân một chung trà, lười nhác uống.

Mấy ngày nay hắn vô cùng bận rộn, cũng chỉ có chút thời gian để nghỉ ngơi.

Lâm Song Hạc ngồi trên nhuyễn tháp mà nhìn hắn :"Ngươi không quan tâm ta thì cũng thôi đi, chung quy ta với ngươi quen biết cũng nhiều năm, không so đo với ngươi làm gì, chỉ là sao ngươi cũng phớt lờ Hòa muội muội của ta thế ? Chuyện trong quân tuy quan trọng, nhưng Hòa muội muội của ta cũng quan trọng. Đừng nhắc huynh đệ không nhắc nhở ngươi, ngươi cứ tiếp tục thế này, chờ đến khi Sở Tử Lan cướp đi rồi, ngươi sẽ chẳng còn nơi mà khóc".

"Nàng với ta thì có quan hệ gì chứ ?", Tiêu Giác bực mình nhăn mặt, lại nói :"Sở Tử Lan làm sao rồi ?"

Lâm Song Hạc tựa cằm vào cán quạt, thong dong điềm tĩnh nói :"Cũng không biết trùng hợp hay sao nữa, mà cả tháng nay, ta luôn nhìn thấy Hòa muội muội nói chuyện cùng Sở Tử Lan "

"Nàng là một cô nương, trên người lại bị thương, không có đi tập luyện được thì cả ngày cũng sinh ra chán nản. Sở Tử Lan này rốt cuộc cũng không biết đến Lương Châu này để làm gì, đã hai tháng rồi, cũng không nhắc nhở gì đến chuyện khi nào rời đi. Hắn buồn chán, Hòa muội muội cũng buồn chán, hai người sáp lại với nhau, không quen cũng sẽ thành quen".

"Mặc dù trước kia Hòa muội muội còn kêu hắn là Sở tứ công tử, hai ngày trước thôi ta đã nghe thấy nàng gọi Sở Tử Lan là "Sở huynh" rồi. Cứ tiếp tục thế này, ngươi không hoảng sao ?"

Tiêu Giác không sao hiểu nổi :"Ta hoảng gì chứ ?"

"Ngươi không nghĩ thử, Hòa muội muội nếu như bị Sở Tử Lan dụ dỗ đi rồi, sẽ do Sở Tử Lan sử dụng, Lương Châu Vệ thế nhưng lại thiếu đi một vị thiên tài văn thao võ lược tuyệt thế vô song, ngươi đây là muốn đẩy người tài có năng lực ra ngoài đấy".

Tiêu Giác xùy nói :"Ngươi cho là Lương Châu Vệ chẳng còn ai sao ?"

"Dù sao thì cô nương như này trước giờ ta vẫn chưa từng gặp", Lâm Song Hạc nói :"Sở Tử Lan đã quen với cách lấy lòng các cô nương. Vốn là ngươi tốt hơn hắn, năng lực xuất chúng hơn hắn, nhưng tính tình thì sao, vẫn là hắn ôn hòa thân thiện hơn. Có một vị công tử phú gia ưa nhìn hằng ngày dịu dàng bầu bạn, có vị cô nương nào mà không thích chứ ?"

"Thích ?", Tiêu Giác nheo lại đôi mắt xinh đẹp, giọng mang theo trào phúng :"Một nha đầu mới mười sáu tuổi, biết cái gì gọi là thích chứ ".

"Mười sáu tuổi thì thế nào ?", Lâm Song Hạc nói :"Ở thành Sóc Kinh, không biết bao nhiêu cô nương mười sáu tuổi đều gả cho người rồi !"

"Vậy thì sao ?", Tiêu Giác bưng chung trà lên nhấp một ngụm, khồn mặn không nhạt nói :"Mười sáu tuổi, ngoại trừ cha và huynh thì gặp được mấy nam tử chứ, nếu chẳng gặp được mấy người thì làm sao biết thế nào là thích ? Chỉ gặp hoa mẫu đơn liền nói thích hoa mẫu đơn, cùng với việc gặp trăm hoa nói chỉ thích hoa mẫu đơn, không có giống nhau".

"Thích có lựa chọn và thích không lựa chọn, cũng không giống nhau".

"Nói như ngươi thì chẳng có thú vị gì cả ", Lâm Song Hạc trợn mắt, "Trên đời hầu hết là người bình thường, đương nhiên sẽ tuân theo quy củ của người bình thường, người bình thường sẽ như thế, mười sáu tuổi sẽ định thân, sống một đời, cũng không phải không có được cả cuộc đời vui tươi hạnh phúc".

"Phần nhiều là không hạnh phúc ", Tiêu Giác nói :"Thế nhân không có lựa chọn, nhưng ta lại có".

Lâm Song Hạc chẳng còn biết nói gì, hắn nói :"Được được được, ngươi có ngươi có ngươi có. Bất quá theo như lời ngươi nói, cô nương nhìn được hết trăm hoa mà ngươi có thể tìm thấy chỉ có Hòa muội muội mà thôi".

"Hòa muội muội ở Lương Châu Vệ, há không phải đã duyệt hết trăm hoa, mấy vạn nam nhi ở Lương Châu Vệ, cũng là người duyệt hết vạn hoa rồi. Nếu như duyệt hết vạn hoa mà thích ngươi, vậy thì quá tốt, nếu như duyệt hết vạn hoa mà lại thích Sở Tử Lan", Lâm Song Hạc vui khi thấy người gặp họa, "Đối với ngươi mà nói, há không phải là rất bị đả kích sao ?"

"Ngươi nghĩ nhiều rồi", Tiêu Giác mỉm cười nói :"Nàng ấy thích ai với ta không có liên quan, bất quá, Sở Tử Lan đã được nhận định là nữ tế của Từ Kính Phủ ".

"Nàng vẫn có thể đi thích Sở Tử Lan ", Tiêu Giác cong khóe môi :"Chỉ cần nàng không sợ chết".

Lâm Song Hạc giật mình.

"Đúng nha, suýt nữa quên mất, Sở Tử Lan là người của Từ Sính Đình".

………

Trong lúc Lâm Song Hạc cùng Tiêu Giác nói chuyện, thì Hòa Yến cũng đã đi đến cửa phòng Sở Tử Lan.

Ứng Hương cười rạng rỡ đón nàng vào, nói :"Hòa công tử đến rồi ", lại liếc nhìn phía sau nàng, trêu đùa nói :"Hôm nay Tống đại tiểu thư không có đi theo, vẫn tốt vẫn tốt ".

Tống Đào Đào đối với Ứng Hương nghiêm phòng tử thủ, chỉ cần Hòa Yến vừa đi tìm Sở Chiêu, Tống Đào Đào sẽ đi theo cảnh giác. Suy cho cùng Ứng Hương cũng rất xinh đẹp, tính tình lại thú vị quyến rũ, không lãnh ngạo xuất trần như Thẩm Mộ Tuyết, đối với nam nhân mà nói, có lẽ càng hấp dẫn hơn.

"Nàng ấy giờ phải thu dọn đồ", Hòa Yến cười nói :"Mấy ngày nữa sẽ phải rời Lương Châu Vệ rồi, cũng không thể ngày ngày theo ta nữa".

Nói đến chuyện này, đầu Hòa Yến như muốn nổ tung. Tống Đào Đào sau khi biết tin bản thân mình cần phải quay về Sóc Kinh, vừa bắt đầu đã một khóc hai nháo ba thắt cổ, nói gì mà chẳng nguyện ý rời đi, còn có Trình Lý Tố, cả hai đã nhất trí thỏa thuận trước giờ chưa từng có, suýt nữa đã dỡ luôn nóc nhà Lương Châu Vệ. Sau đó vẫn là đích thân Tiêu Giác ra tay, mang hai hài tử trấn trụ lại mới đồng ý theo nhân mã của Tiêu Giác về kinh.

Nếu thế thì thôi đi, Tống Đào Đào còn có ý định muốn mang Hòa Yến về cùng.

"Tiêu nhị hứa cho huynh điều kiện gì, Tống gia ta sẽ cho gấp ba lần, huynh đừng ở lại Lương Châu Vệ nữa ", tiểu cô nương nhìn nàng khinh thường nói :"Lương Châu Vệ là nơi khắc nghiệt, chỉ cần không cẩn thận thôi sẽ là bỏ mạng. Ta nghe Trình Lý Tố nói huynh muốn kiến công lập nghiệp, hà tất phải đi theo hướng này. Ở đây liều mạng cũng không thăng được nửa chức quan, thật là thảm hại !"

Hòa Yến thầm nghĩ, phải đấy, quá thảm hại rồi.

"Tống gia ta thì không như vậy", Tống Đào Đào làm như có thật nói :"Cha ta ở kinh thành tuy chưa thể gọi là hô phong hoán vũ, nhưng vẫn có thể trợ giúp được cho huynh. Huynh ở Tống gia ta so với Lương Châu còn có hứa hẹn hơn đấy. Về chuyện sổ quân tịch, huynh cũng không cần lo lắng, chỉ cần ta nói với cha, ông ấy sẽ có biện pháp thả tự do cho huynh".

Hòa Yến :"Không được, không được, ta ở Lương Châu cũng khá tốt mà".

Tống Đào Đào ánh mắt như đao :"Có phải huynh không từ bỏ được thị nữ tên Ứng Hương kia đúng không ?"

Tiểu nha đầu tuổi tuy không lớn, nhưng tầm nhìn trái lại chẳng vừa. Hòa Yến dở khóc dở cười nói :"Không phải như vậy, là do ta ở Lương Châu thân phận đặc thù. Tống cô nương nếu như cần ta, thì có thể trực tiếp đi tìm Tiêu đô đốc, nếu như Tiêu đô đốc chịu thả người, ta đương nhiên sẽ theo Tống cô nương về kinh ".

Tiêu Giác sẽ dễ dàng thả người vậy sao ? Đương nhiên là không rồi, Lương Châu Vệ lại không phải là quân đoàn dự bị nữ tế cho kinh quan, một khi nàng mở ra điều này, các tân binh khác ở Lương Châu Vệ  sẽ nghĩ gì đây ? Liều mạng mệt thân không bằng lấy lòng thiên kim tiểu thư, nếu cứ như vậy Lương Châu Vệ sẽ không cần dùng địch quân tới đánh, lòng quân đã nản, qua vài năm sẽ chẳng còn tung tích.

Tiêu Giác mới sẽ không để loại chuyện này phát sinh.

Đưa Tiêu Giác ra đối với vị tiểu cô nương này mà nói rất có sức chấn động, Tống Đào Đào nhất thời cờ im trống lặng, không còn nhắc nhở đến chuyện cùng mang Hòa Yến về kinh nữa.

Lúc nàng đi vào phòng, Sở Chiêu đang cho chim ăn.

Hòa Yến cảm thấy, Sở Tử Lan này rất thú vị, hắn cả ngày nếu không phải trồng hoa thì là viết chữ, không phải viết chữ thì cho chim ăn. Ngày tháng trôi qua tựa như cuộc sống của các lão nhân gia sáu bảy mươi tuổi ở kinh thành. Nhưng đến ngây ngốc ở Lương Châu Vệ hai tháng nay, nếu như để nhàn nhã thế này, thì đi kinh thành để nhàn nhã không phải càng tốt hơn sao ? Cớ gì phải đến nơi đây chịu khổ, ngay cả than cũng chẳng đủ dùng.

Bất quá mặc dù như vậy, Hòa Yến vẫn sẵn sàng thường xuyên chạy đến phòng Sở Tử Lan, nguyên nhân chẳng có gì khác, Sở Chiêu là người cực kỳ nhẫn nại, dù cho Hòa Yến chẳng thể đi diễn võ trường tập luyện, thì đến nghe Sở Chiêu nói chuyện "thú vị" trong kinh thành cũng không tệ mà. Nàng kiếp trước luôn ở bên ngoài đánh trận, khi về đến Sóc Kinh, Hòa Như Phi lại thay thế cho nàng, đối với chuyện quan trường ở Sóc Kinh, kỳ thực cũng chẳng hiểu được bao nhiêu, đồng liêu cũng chẳng mảy may quen biết. Trước kia còn tốt, nhưng sau khi cùng Tiêu Giác trải qua mấy chuyện vừa rồi, Hòa Yến biết rõ, nếu thật muốn bắt đầu làm lại, bố cục thế lực mọi mặt nhất định phải biết rõ.

Chí ít đại loại cái gì là phe của Thái tử, đảng của Từ tướng, cánh của Tiêu Giác đều phải rõ ràng.

Hòa Yến từ chỗ Sở Chiêu mà biết được rất nhiều, đào đi mai lại, nàng cũng không muốn tỏ ra quá đối địch với Sở Chiêu, huống chi người này xác thực từ đầu đã chẳng làm gì để đối phó nàng .

Hôm nay là Sở Chiêu lệnh cho Ứng Hương qua tìm Hòa Yến nói chuyện.

"Sở huynh", nàng nói .

Sở Chiêu mang miếng thức ăn cuối cùng vào cốc thức ăn, con chim vỗ cánh phát ra tiếng kêu lanh lảnh. Trời lạnh như thế này, thực sự không thích hợp để nuôi chim, thế là chút than ít ỏi đó của Sở Chiêu đều mang đặt gần quanh lồng chim cả.

Hắn đối với chim cũng dịu dàng chu đáo như thế.

"Huynh đến rồi", Sở Chiêu cười, đi đến chậu nước rửa tay.

"Sở huynh hôm nay bảo Ứng Hương đến tìm ta là có chuyện gì sao ?", Hòa Yến thăm dò hỏi. Thông thường mà nói, đều là Hòa Yến chủ động đến tìm Sở Chiêu nói chuyện, Sở Chiêu hiếm khi chủ động một lần, e rằng có chính sự gì đó.

"Cũng không có gì", Sở Chiêu cười mời Hòa Yến ngồi xuống, "Có thể vài hôm nữa, ta sẽ phải hồi kinh rồi. Trước lúc đi, muốn cùng Hòa huynh từ biệt".

Hòa Yến giật mình :"Huynh phải quay về sao ?"

"Không sai", Sở Chiêu cười cười :"Đến Lương Châu được hai tháng rồi, đường xa diệu viễn, khi về đến chắc cũng đã xuân". Hắn nói :"Hai tháng này ở Lương Châu, nhờ có Hòa huynh chiếu cố nên trải qua rất thú vị, là Hòa huynh đã có lòng".

"Đâu có đâu có", Hòa Yến vội nói :"Đâu phải ta chiếu cố huynh, hầu như là huynh chiếu cố ta đấy".

"Người đến đón ta có lẽ mấy ngày nữa sẽ đến", Sở Chiêu cười nói :"Ta nghĩ mấy ngày nay đều không có tuyết, không bằng thiết một đình yến dưới Bạch Nguyệt Sơn, cùng với Hòa huynh uống vài chung từ biệt có được không ?"

"Đô đốc không cho phép chúng ta tự tiện lên núi", Hòa Yến khó xử :"Vả lại Sở huynh cũng biết, ta tửu lượng không tốt, nếu như uống say, khó tránh lại gây ra rắc rối nữa".

Sở Chiêu nghe thế thì cười lắc lắc đầu :"Không ngại, chúng ta không lên núi, dưới chân núi Bạch Nguyệt Sơn có một đình hóng mát, từ đình mát nhìn xuống là sông Ngũ Lộc, cũng là nơi có thể ngắm ánh trăng đẹp nhất, chỉ ở chân núi là được rồi, còn về rượu, ngay cả Hòa huynh muốn uống thì ta cũng không có. Lấy trà thay rượu, có lòng đến là được rồi ".

Nếu đã nói đến thế rồi thì Hòa Yến cũng không còn gì để từ chối nữa, liền sảng khoái cười nói :"Đương nhiên được rồi. Sở huynh sắp đi, ta cũng phải nên bầu bạn chứ. Không biết đình yến mà Sở huynh nói là khi nào ? Để ta còn biết mà chuẩn bị thật tốt ".

"Đêm nay là được ", Sở Chiêu cười nói :"Tránh phải tuyết đêm, ngày mai trăng không đẹp nữa".

Hòa Yến nói :"Đêm nay thì đêm nay ! Đêm nay ta sẽ cùng với Sở huynh trò chuyện thâu đêm !"

Nàng nghĩ, Sở Chiêu đã phải đi rồi, sau này còn ai có thể giải thích cho nàng mấy mối quan hệ rối rắm phức tạp của mấy vị đại nhân trong kinh thành nữa ? Không bằng tận dụng đêm nay nói chuyện nhiều nhất có thể, tránh khỏi ngày sau lại khó tìm được cơ hội thế này.

Sở Chiêu mỉm cười :",Hòa huynh sảng khoái".

"Đúng rồi", Hòa Yến nghĩ đến gì đó, "Sở huynh sao lại đột nhiên muốn đi về ? Trước đó không phải huynh đã nói muốn đợi đến mùa xuân thời tiết ấm áp một chút mới đi sao ? Bây giờ xuất phát, chỉ e lộ trình rét mướt".

"Chuyện bất đắc dĩ", Sở Chiêu có chút bất lực cười nói :"Là đồng liêu của ta, Hàn lâm học sĩ Hứa đại nhân muốn thú thê, ta phải về Sóc Kinh để kịp dự hỉ yến".

Hòa Yến đang bưng áp chung trà để sưởi ấm đôi tay nghe thế thì giật mình, chỉ cảm thấy lòng bàn tay lạnh lẽo, trái tim dần chùng xuống, suýt nữa đã không khống chế được biểu hiện của bản thân .

Nàng sững người giật giật khóe môi :"Hứa đại nhân ? Hứa đại nhân nào thế ?"

"Tên Hứa Chi Hằng, là trưởng tử của Thái phó Thái tử ", Sở Chiêu thắc mắc :"Ta chưa có nói với huynh về hắn đúng không ? Người này bác học đa tài, học nhiều thi thư, rất là xuất sắc ".

Nước trà đang bốc hơi nóng đột nhiên đông cứng lại thành băng.

Ngón tay của Hòa Yến khẽ co lại :"Hứa Chi Hằng..."

………

Hòa Yến làm thế nào để trở về phòng, bản thân cũng không rõ. Những lời tiếp theo Sở Chiêu nói là gì nàng cũng không nhớ. Chỉ nhớ rằng bản thân đã cố gắng thế nào để chẳng lộ ra chút mảy may cảm xúc nào, tránh để bị người phát hiện sơ hở.

Chờ khi về đến phòng, nàng suýt nữa có chút đứng không vững, phải đỡ lấy đầu giường mới chầm chậm ngồi lên nhuyễn tháp.

Trong đầu vang lên những lời nói lúc nãy của Sở Chiêu.

"Trước đó Hứa đại gia đã từng qua một phòng thê thất, đại cửu ca của hắn chính là đương kim Phi Hồng tướng quân Hòa Như Phi. Đường muội của Hòa Như Phi, tiểu thư của Hòa gia gả cho Hứa Chi Hằng được nửa năm, liền vì bị bệnh mà đôi mắt mất đi ánh sáng. Chỉ là Hứa đại gia chẳng vì thế mà ghét bỏ chính thê, tìm danh y khắp nơi, rất là chăm sóc ".

Hòa Yến hỏi :" Rất... chăm sóc ?"

"Không sai, lúc đó phu nhân Hứa gia hi vọng Hứa đại gia nạp thiếp, hoặc là lại tìm cho hắn một vị bình thê, bị Hứa đại gia kiên quyết cự tuyệt. Nhưng đáng tiếc là Hứa đại nãi nãi rốt cuộc phúc bạc, vào mùa xuân năm nay, lúc một mình trong phủ mà hạ nhân không theo sát, không cẩn thận đã ngã xuống ao mà chết đuối ".

"Hứa đại nãi nãi qua đời gần một năm, Hứa đại gia vốn thông báo với thân hữu, sau này sẽ không tái thú. Nhưng hắn năm nay tuổi còn quá trẻ, Hứa gia sao có thể để hắn một đời quan phu - người góa vợ. Hắn trái lại thâm tình, ngay cả gia đình vong thê cũng xem không nỡ, từ Hòa gia lại chọn ra một vị tiểu thư cùng hắn định thân, là người của nhị phòng, nhỏ hơn vị Hòa đại nãi nãi đầu tiên ba tuổi, năm nay mới mười bảy ".

Người của nhị phòng, năm nay mới mười bảy tuổi... Hòa Yến khép chặt mắt lại, đó chính là thân muội muội của nàng .

Hòa gia sớm đã tính toán tốt, có lẽ là kết quả đã cùng thương lượng với Hứa Chi Hằng. Hòa Yến tất nhiên phải chết, nhưng khi Hòa Yến chết đi thì quan hệ thông gia của Hứa gia và Hòa gia sẽ cứ thế mất đi, đây là kết quả mà hai nhà chẳng ai mong thấy. Không bằng một người đổi một người, dùng cái chết của Hòa Yến, đổi lại một vị Hòa đại nãi nãi mới.

Nàng ôm lấy đầu, chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.

Đột nhiên có giọng của ai đó vang lên :"Đại ca, huynh làm sao vậy ?"

Hòa Yến ngẩng đầu lên nhìn, thế mà là Trình Lý Tố.

Nàng hỏi :"Sao đệ lại đến đây ?"

Tiểu thiếu niên nói :"Ta vừa mới ở bên ngoài gõ cửa cả nửa ngày, không có người đáp, ta còn cho là huynh không ở đây, mang đến cho huynh chút đồ ăn nhẹ ". Cậu lo lắng bước lên phía trước, "Đại ca, sắc mặt huynh rất xấu, có phải là vết thương lại bị đau không ? Có cần ta giúp huynh gọi Lâm thúc thúc không ?"

Hòa Yến xua tay, miễn cưỡng cười nói :"Không cần đâu, do hôm qua ta ngủ không ngon, có chút mệt mỏi ".

Trình Lý Tố nghĩ thoáng, không nghi ngờ gì khác, gật gật đầu :"Được rồi", lại nghĩ đến gì đó, bĩu môi nói :"Mấy ngày nay huynh dường như rất bận vậy, không bao lâu nữa là ta phải về Sóc Kinh rồi, chẳng biết lúc nào mới được gặp lại. Mấy ngày trước ta theo Mã giáo đầu học được tài múa rối, đêm nay làm cho huynh xem có được không ?".

Hòa Yến lúc này lòng dạ đều tràn ngập lời nói của Sở Chiêu lúc nãy, nào còn có lòng dạ để nghe chuyện của Trình Lý Tố, huống chi nàng còn nhớ trước đó đã hẹn cùng Sở Chiêu, nên lắc đầu :"Đêm nay thì không được, ta đã có hẹn với Sở tứ công tử rồi, đến chân núi Bạch Nguyệt ngắm trăng".

"Hai người đều là đại nam nhân mà ngắm trăng gì chứ ?", Trình Lý Tố bất mãn nói :" Lại nói trăng sao đẹp mắt bằng múa rối, chẳng phải ngày nào cũng có thể nhìn thấy sao ? Có gì kỳ lạ chứ ?"

Cậu ồn ào như vậy, trái lại kéo tâm tư Hòa Yến về đôi chút, nàng nhẫn nại giải thích :"Cũng không phải hoàn toàn vì ngắm trăng, chỉ là Sở tứ công tử mấy ngày nữa là phải rời khỏi Lương Châu Vệ rồi, cho nên trước khi khởi hành, muốn cùng ta uống rượu mà thôi ".

"Quan hệ giữa huynh và Sở tứ công tử tốt là chuyện tốt, nhưng cũng đừng quên ta". Trình Lý Tố cũng không biết mạch ngầm giữa Tiêu Giác và Sở Chiêu, đối với cậu mà nói, Sở Chiêu chỉ là một vị thúc thúc lớn lên không tệ, tính khí lại tốt, từ Sóc Kinh đến để đưa ban thưởng của Hoàng đế. Cậu nói :"Suy cho cùng, ta quen biết huynh so với thúc ấy quen còn sớm hơn nhiều, về tình về lý, huynh vẫn là cùng ta thân thuộc hơn một chút. Đại ca, huynh không thể bỏ rơi ta !"

Tên nhãi ranh, chuyện như vậy cũng tranh phong ăn giấm, Hòa Yến chỉ có thể dỗ dành nói :"Biết rồi, hôm nay bồi hắn uống rượu, ngày mai xem đệ múa rối, thế nào ?"

Trình Lý Tố lúc này mới hài lòng, cười hi hi nói :"Vậy còn tàm tạm !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top