Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 131 : Hồng Trang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một lúc ồn ào náo nhiệt, cuối cùng cũng đã vẽ xong mày.

Hòa Yến giật lấy loa tử đại từ trong  tay hắn, nói :"Được rồi, được rồi, ngài có thể đi rồi !".

Tiêu Giác nhướng mày :"Không soi thử gương sao ?"

"Chờ lát nữa sau khi thay đổi xong thì xem luôn là được !", Hòa Yến cảm thấy nếu người này còn ở nơi đây thì mặt nàng sẽ luôn nóng thế này, vẫn là cho đi còn hơn. Xô xô đẩy đẩy hắn ra đến cửa, cánh cửa mở ra thì bị Hồng Tiếu, Thúy Kiều đang ở bên ngoài đã dọa cho nàng giật mình. Hòa Yến hỏi :"Các em sao lại ở đây ?"

Thúy Kiều có chút hoảng loạn :"Chúng nô tỳ mang thức ăn qua đây, thấy thiếu gia đang vì thiếu phu nhân mà .... vẽ mày, nên không dám đi vào trong phiền nhiễu ".

Hòa Yến :"........"

Tiêu Giác trái lại chẳng thấy mảy may nào không thoải mái, chỉ nói :"Nàng từ từ thay, ta đi tìm Lâm quản gia ".

Hai nha hoàn lại theo Hòa Yến vào phòng, Hồng Tiếu theo phía sau Hòa Yến, ngưỡng mộ nói :"Thiếu gia đối với thiếu phu nhân thật tốt".

Hòa Yến :"Hả ?"

"Còn đích thân vì thiếu phu nhân mà vẽ mày chứ ". Có lẽ bây giờ nỗi sợ đối với Hòa Yến đã nhỏ đi một ít, hai vị tiểu cô nương gan cũng lớn thêm nhiều, Thúy Kiều nói :"Nô tỳ đã từng nhìn thấy mấy cặp phu phụ ân ái kia, cũng không được đến như vậy".

Được rồi, giả tưởng về cặp đôi thần tiên quyến lữ giờ đây không cố ý mà đã được lập nên. Hòa Yến cười nói :"Các em có biết trang điểm chải đầu không ?"

Việc này đối với nàng mà nói có chút khó khăn, không phải nàng không biết búi tóc nữ tử, nhưng nàng cũng chỉ biết mấy kiểu đơn giản. E là sẽ không xứng với danh xưng "phú thương phu nhân".

"Nô tỳ biết trang điểm, Hồng Tiếu khéo tay, chải tóc là đẹp nhất ". Thúy Kiều nói :"Phu nhân hôm nay muốn chải kiểu đầu gì ? Trang điểm là muốn một chút nhẹ nhàng hay hơi sắc sảo ạ ?"

Hòa Yến vẻ mặt hoang mang :"Ta phải đi dự yến, chỉ cần đến yến tịch không đến nỗi thất lễ là được". Nàng chỉ chỉ chiếc hộp Tiêu Giác mang đến, "Quần áo hôm nay ta muốn mặc đều ở trong đó, em xem chọn giúp ta một bộ là được".

Thúy Kiều đi đến trước hộp, cầm lên bộ "Lệ tiêu" đó, kinh ngạc nói :"Chất liệu quá đẹp ! Phu nhân, đây là y sam của giao nhân mặc đúng không ?".

Hòa Yến :".....Giao nhân không có mặc y sam". Sao vậy, trên bộ quần áo này có viết hai chữ giao nhân trên đó sao ? Sao ai cũng có thể nhìn ra, chỉ mỗi mình nàng là không biết.

Hòa Yến nói :"Hôm nay ta sẽ không mặc bộ này, em giúp ta chọn một bộ khác đi ". Một trăm kim đấy, chí ít phải mặc trong trường hợp quan trọng nhất mới đáng giá tiền.

Dù sao thì thân thể tóc da là nhận từ phụ mẫu, người trông như thế nào hoàn toàn là do phụ mẫu ban cho thế đấy. Có trang điểm cũng chỉ được như vậy mà thôi. Chỉ là… chỉ là nàng đã quá lâu không trở lại làm nữ tử, vốn là người luôn bình tĩnh, vậy mà lại có chút lo lắng ở trong lòng.

Hi vọng sẽ không quá mất đi mặt mũi.

………

Trong căn phòng cách vách, Lâm Song Hạc dựa nửa người lên nhuyễn tháp uống trà.

Tiêu Giác ngồi ở trước bàn lau chùi Vãn Hương cầm. Lâm Song Hạc hết nhìn rồi lại nhìn, nhớ lại trước đó dạy Hòa Yến chơi đàn, nhớ đến kỹ nghệ chơi đàn sứt sẹo của Hòa Yến.

Tiêu Giác cũng là một người phong nhã, cầm kỳ thi họa chẳng sót thứ nào, nhưng một vị cô nương như Hòa Yến cớ sao chơi đàn cũng có thể phát ra âm thanh khó nghe đến vậy ? Nếu như đêm nay đi đến Thôi gia, mà Hòa Yến với tư cách là "Ôn Ngọc Yến" bị người nhờ xin chỉ giáo, vậy chắc chắn sẽ rất thú vị .

Bất quá.... Có Tiêu Giác ở đó, chắc chắn sẽ gặp hung hóa kiết, gặp dữ hóa lành.

"Ngươi cứ chốc chốc lại nhìn ta". Tiêu nhị công tử cực kỳ nhạy bén , "Có chuyện sao ?"

"Không, không có". Lâm Song Hạc xòe quạt, con người của ngươi sao lại đa nghi như vậy, ta chỉ là đang nghĩ, Hòa muội muội của ta thay lên đồ nữ, sẽ xinh đẹp say lòng người đến thế nào ?"

Động tác lau đàn của Tiêu Giác ngừng lại, chậm rãi hỏi lại :"Mắt ngươi bị hỏng rồi sao ?"

"Đừng nói ngươi không cho là vậy ?"

"Đương nhiên không".

Lâm Song Hạc không bằng lòng nói :"Ngươi có thể nghi ngờ y thuật của ta, nhưng không thể nghi ngờ mắt nhìn cô nương của ta được. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Hòa muội muội ta đã nhận ra, tuyệt đối là mỹ nhân bẩm sinh. Nàng ở Lương Châu Vệ, tất nhiên sẽ ăn mặc lôi thôi lếch thếch để không ai phát hiện ra thân phận. Chỉ là ngũ quan kia, nếu trang điểm thành nữ tử sẽ rất tuyệt ! Lại nói, ngươi cứng miệng như vậy, không phải cũng rất thích nàng sao ?"

Tiêu Giác khẽ cười lạnh :"Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta thích nàng ?"

"Cả hai con mắt của ta đều thấy. Tiêu Hoài Cẩn, nếu ngươi thật sự chán ghét nàng, hôm nay ở Tú la phường, hà tất gì lại phải anh hùng cứu mỹ nhân chứ. Không chịu được khi thấy người khác bắt nạt Hòa muội muội còn gì !", Lâm Song Hạc lại thở dài nói :"Bất quá cũng không thể trách ngươi, ta cảm thấy Hòa muội muội khi ở cùng các nữ tử khác luôn có chút thiếu tinh tế. Đố kỵ rõ ràng như vậy mà vẫn chẳng nhận ra. Đêm nay chúng ta đến Thôi gia làm khách, ngươi biết mấy nhà đại hộ, lắm người nhiều miệng, nếu có ai đó gây khó dễ, ngươi nhớ phải bảo vệ tốt cho Hòa muội muội".

" Liên quan gì ta ?"

"Nàng bây giờ chính là phu nhân của ngài đấy, Kiều công tử. Lại nói, một khi Thôi gia có người làm khó Hòa muội muội, tám chín phần mười là từ chỗ ngươi mà ra. Khuôn mặt đó của ngươi có thể đãi mỹ hành hung - lấy đẹp làm bậy, Hòa muội muội của chúng ta mới là xúi quẩy. Ngươi biết cô nương này chuyện nhân tình thế sự chẳng có tâm kế gì, ngươi thì không như vậy, chiếu cố nhiều hơn nha, chiếu cố nhiều hơn".

Hắn cứ luyên tha luyên thuyên mãi không hết chuyện.

Cũng không biết đã nói được bao lâu, sắc trời đã sắp tối rồi. Lâm Song Hạc uống sạch cả một ấm trà, vặn mình duỗi cơ thể, từ trên tháp ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ: 'Đã được bao lâu rồi ? Hòa muội muội đã thay đồ xong chưa ?"

Tiêu Giác sớm đã lau xong đàn, đang tựa vào bàn chợp mắt, nghe thế thì tỉnh lại mở mắt ra, nhẹ nói :"Thẳng đến gọi người đi".

Lúc này không còn sớm nữa, người của Thôi Việt Chi cũng đã nên đến rồi.

"Được", Lâm Song Hạc đứng dậy, ngoài cửa Phi Nô và Xích Ô đang đứng thủ, mấy người đều nhìn phía phòng của Hòa Yến, Lâm Song Hạc khẽ ho một tiếng, ở bên ngoài gõ gõ cửa :"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, người xong rồi chứ ?"

Trong phòng một trận âm thanh tay chân luống cuống, còn nghe thấy tiếng Hồng Tiếu gấp gáp :"Chờ đã ! Phu nhân, người còn quên cài trâm !"

Tiếp theo là lời nhắc nhở của Thúy Kiều :"Hoa tai ! Hoa tai cũng chưa mang !"

Leng keng lốp cốp là tiếng của vật gì đó bị đánh rơi, người ở bên ngoài nghe thấy mà không nói nên lời.

Tiêu Giác khẽ cau mày, Xích Ô nhỏ tiếng nói với Phi Nô :"Ngươi đã từng thấy nam tử tô son trét phấn chưa ? Nghĩ thôi đã thấy sợ".

Phi Nô :"....... Ăn nói cẩn thận ".

Sau một trận gà bay chó nhảy, cửa lại "cạch" một tiếng mở ra. Thúy Kiều và Hồng Tiếu lau lau mồ hôi trên trán, nói :"Được rồi".

Người từ phía sau cửa bước ra.

Cùng một khuôn mặt, từ thiếu niên trở thành thiếu nữ, thế mà như hai kẻ khác nhau.

Đây là một cô nương mười sáu, mười bảy tuổi, thân hình mảnh mai thanh thoát, chiếc váy lụa đuôi phượng trăng khuyết màu lê xanh ôm lấy vòng eo nàng bé nhỏ, chiếc áo tiểu sam cùng màu áo khoát, tóc búi thành lâu lộc kế, một chiếc trâm ngọc bích tinh xảo được cắm xiên bên, hai sợi tóc xõa xuống trước tai, đệm cho đôi tai kia càng thêm tú khí, mang lên đấy hai viên bạch ngọc, cứ đong đưa theo nhịp bước chân nàng.

Làn da nàng rất trắng, thêm một lớp phấn mỏng liền trở nên mịn màng như kem. Đôi mắt quá mức sáng trong, luôn toát ra một chút ý cười, mày như ánh trăng non, đôi con ngươi lóng lánh, sắc môi điểm chút màu son, rạng rỡ động lòng người .

Thiếu nữ thân hình nhỏ nhắn, xinh đẹp như tranh, nhưng giữa mi nhãn lại có một tia anh khí nhàn nhạt, làm nét kiều mị đó giảm đi một chút, thực sự phóng khoáng mạnh mẽ, xao xuyến lòng người. Nếu làm phụ nhân thì rõ ràng non nớt, nhưng nếu làm thiếu nữ thì tươi mới, thanh thoát lại đặc biệt, luôn khiến người ta không khỏi phải nhìn thêm mấy lượt.

Người ở ngoài cửa đều giật mình, đã rất lâu chưa từng lên tiếng.

Hòa Yến có chút bất an, đưa tay đến bên môi ho nhẹ một tiếng, "Vậy là.. không hợp với ta sao ? Ta bình thường cũng không bôi mấy thứ này...."

"Đẹp lắm !", Lâm Song Hạc là người vỗ tay trước nhất, "Thiếu phu nhân, người chỉ cần thoa chút phấn đã liền trở nên đẹp như tiên tử, khi nãy lúc vừa mở cửa, ta còn nghĩ rằng đây là vị tiên tử nào hạ phàm, đến khi người mở miệng ta nghe rồi mới biết, hóa ra chính là người !"

Hòa Yến :".......".

Công phu vỗ mông ngựa của Lâm Song Hạc cùng với tiểu hỏa kế bán quần áo ở Tú la phường kia thật là bất phân cao thấp, cứ nhắm mắt khoe khoang là được, cũng không lo người nghe có tiếp nhận được hay không.

Nàng nhìn phía Tiêu Giác, vị huynh đài này cần một chút thiết thực, lời của hắn cùng lời của Lâm Song Hạc trung hòa lại, đại khái chính là tình huống chân thực. Hòa Yến liền hỏi Tiêu Giác :"Ta thế nào ?"

Ánh mắt Tiêu Giác nhẹ nhàng quét qua nàng :"Cũng được ".

Hòa Yến trở nên nhẹ nhõm, nói :"Thôi.... người nhà Đại bá đã đến chưa, nếu đến rồi thì chúng ta đi thôi !"

"Đã chờ ở dưới lầu". Xích Ô nói :"Hành lý đều đã được chuyển lên xe ngựa, những ngày ở Tế Dương, Thiếu gia cùng thiếu phu nhân đều sẽ ở lại Thôi phủ".

Kiều Hoán Thanh cùng thê tử Ôn Ngọc Yến vốn là đến nhận thân, người đã đến Tế Dương thì không có lý do gì để ở quán trọ.

Mấy người lại mang đồ đạc trong phòng thu thập lại, cùng theo nhau xuống xe ngựa.

Dưới lầu hai cỗ xe ngựa đang chờ, một cỗ là cho Tiêu Giác cùng Hòa Yến ngồi, một cỗ là của quản gia với hạ nhân. Xem ra Thôi Việt Chi đối với chất tử này cũng không tệ, phân phó vô cùng chu đáo.

Hòa Yến cùng Tiêu Giác lên xe ngựa, ngồi đối diện với nhau, Tiêu Giác trái lại chẳng có gì, Hòa Yến thế nhưng lại cảm thấy có chút không thoải mái. Nàng vân vê góc áo, thỉnh thoảng lại sửa sang lại tóc, Tiêu Giác nhẫn không được nữa, ánh mắt rơi trên người nàng, mở miệng nói :"Có thể đừng lộn xộn không ?"

"À", Hòa Yến đáp một tiếng, không cử động nữa, trong đầu thế nhưng lại có chút loạn.

"Căng thẳng ?", hắn hỏi.

"Đô.... Thiếu gia ", Hòa Yến nhích tới, nghiêm túc nói :"Ta hỏi ngài một vấn đề ".

"Nói".

"Ta trông có giống là nữ không ? Lát nữa đến Thôi gia sẽ không bị lộ tẩy chứ ?"

Hòa Yến đến rất gần, có lẽ là đã tắm rửa sạch sẽ, trên người lại truyền đến một mùi hương nhàn nhạt của thiếu nữ. Đôi con ngươi trong trẻo chăm chú nhìn vào nàng, mặt cũng rất nhỏ, tựa hồ chỉ lớn bằng bàn tay, vẻ mặt nghi hoặc thế này, nếu đặt trên người ăn mặc như thiếu niên sẽ có chút thô lỗ, nhưng rơi trên cách ăn mặc này, liền chỉ còn lại nét xinh đẹp mà thôi.

Tiêu Giác ngước mắt lên, bình tĩnh nói :"Cô làm nam tử nhiều quá nên đầu cũng bị hỏng rồi sao ? ", dừng một chút lại nói :"Cô vốn là nữ mà".

"Ta biết ta vốn là nữ", Hòa Yến giải thích, "Nhưng ta ở Lương Châu Vệ làm nam tử làm đến quen mất rồi, ngẫu nhiên hành vi đều rất thuận tay, nếu như có chỗ nào không đúng, Đô đốc, ngài nhất định phải nhắc nhở ta đấy !"

"Yên tâm đi", hắn nhếch khóe môi :"Chẳng ai mang khuôn mặt này nhận thành nam nhân đâu".

Hòa Yến nói :"Vậy trước kia ở Lương Châu ngài cũng không phát hiện ta là nữ tử sao ?"

Tiêu Giác không để ý nàng .

Qua một lúc sau, Hòa Yến mới phản ứng lại, nhìn hắn nói :"Ý của lời ngài vừa nói, có phải là ta một chút cũng không giống một nam nhân, ta thoạt nhìn đặc biệt giống nữ tử, đặc biệt rất xinh đẹp ?"

Tiêu Giác cười lạnh :"Nữ tử mới không đi hỏi những vấn đề khoác lác không biết ngượng thế này".

"Vậy rốt cuộc ta có phải là nữ tử hay không ?"

"Không phải ".

………

Xe ngựa đi ước chừng thời gian ba nén hương mới dừng lại, xa phu của thôi phủ ở bên ngoài nói :"Kiều công tử, Kiều phu nhân, đến rồi ".

Thúy Kiều, Hồng Tiếu trước đã xuống xe, đến đỡ Hòa Yến xuống. Nếu đã làm thiếu nãi nãi, tự nhiên người trước người sau đều cần người hầu hạ.

Hòa Yến đứng ở trước cửa Thôi phủ đánh giá.

Trạch tử ở Tế Dương xây dựng không giống với Sóc Kinh ở phía Bắc, trạch viện ở Sóc Kinh phần nhiều cửa quét sơn đỏ, hiện rõ mạnh mẽ uy nghiêm. Ở Tế Dương lại do dựa vào nước, trạch viện đa phần là màu đen trắng, trang nhã linh động, trước cửa khắc hình Thủy thần, có nét thú vị của dị tộc.

Hạ nhân ở đây cũng mặc sa y, thoáng mát mỏng nhẹ, một vị lão bộc mặc trường bào màu xanh lam đi ra nghênh đón, cười nói :"Vị này là Kiều công tử, vậy đây chắc chắn là Kiều phu nhân rồi. Lão nô là Chung Phúc, quản gia của Thôi phủ, hôm nay đại nhân đã vào Vương phủ, Vương nữ đãi yến, e là khuya lắm mới về. Lão nô nhận lệnh của đại nhân, trước tiên sẽ thu xếp cho công tử và phu nhân, công tử và phu nhân cứ nghỉ ngơi thật tốt, chờ ngày mai đại nhân thiết yến, sẽ khoản đãi chư vị thật tốt ".

Thế mà chẳng ở đây. Hòa Yến có chút ngạc nhiên, lại lập tức thở dài nhẹ nhõm, không ở đây cũng tốt, trước tiên sẽ mang Thôi phủ này đi cho quen đường thuộc cửa, sau này mới binh đến tướng chặn nước tới đất ngăn. Vả lại trước mắt nàng cũng chưa quen với việc làm "phu thê" với Tiêu Giác, nên thêm thời gian một đêm để làm quen cũng là chuyện tốt.

Thế nên liền cười nói :"Cũng được".

Lão quản gia thở phào nhẹ nhõm, trước đó lúc Thôi Việt Chi chuẩn bị nghênh đón chất tử này, còn đặc biệt đi nghe ngóng tính cách thói quen của Kiều Hoán Thanh và Ôn Ngọc Yến, dù sao cũng đã nhiều năm không gặp. Chỉ nhớ được Kiều Hoán Thanh là một công tử ca thỏa sức hưởng lạc, mà phu nhân mới thú lại càng kiêu căng hống hách, hôm nay vừa gặp, thế nhưng lại cảm thấy truyền tin không đúng.

"Trước tiên lão nô sẽ đưa công tử và phu nhân đến phòng ". Ánh mắt của Chung Phúc rơi trên người Lâm Song Hạc :"Vị công tử này...", ông  cho rằng đây là bạn bè hay huynh đệ gì đó của Kiều Hoán Thanh, đang suy nghĩ nên an bài cho hắn phòng nào mới tốt.

Lâm Song Hạc khẽ mỉm cười, "Thật trùng hợp, ta và ngài lại đồng hàng, ta họ Lâm, là quản gia của Kiều công tử ".

Chung Phúc :"......."

"Không phải nản lòng", Lâm Song Hạc an ủi nói :"Trung Nguyên tuy nhiều nhân kiệt đất linh, nhưng ta thuộc về loại lớn lên đặc biệt không tệ, cũng không phải quản gia nhà nào cũng có thể sinh ra lại có được tướng mạo giống như ta ".

Chung Phúc cười ngượng ngùng.

Phòng tổng cộng có hai gian, lại ở gần chứ không xa, một gian thì Lâm Song Hạc, Xích Ô, Phi Nô ở, một gian thì Hòa Yến, Tiêu Giác, hai nha hoàn ở. Hai gian phòng cùng trong một viện tử, mỗi gian phòng đều rất lớn, chia thành phòng trong với phòng ngoài, các nha hoàn ngủ trên tháp sau bình phong ở phòng ngoài, phòng trong có thư phòng, trà thất và phòng ngủ.

Hòa Yến sống ở Lương Châu Vệ đã lâu, nhưng ngay cả phòng của Tiêu Giác ở Lương Châu Vệ so với ở đây cũng còn kém hơn nhiều. Rốt cuộc cũng là gia trung của Thôi trung kỵ, phô trương quả thật không nhỏ.

Chung Phúc sai hạ nhân đưa bọn người Lâm Song Hạc đi phòng cách vách, bản thân lại đưa Tiêu Giác đến phòng chính, cung kính hỏi :"Công tử cảm thấy phòng này có được không ?"

Tiêu Giác ngước mắt lên :"Cũng được".

Thế này mà kêu là cũng được, Hòa Yến nghĩ bụng, Tiêu Giác đóng vai vị công tử phú gia này thật là nắm chắc mười phần, bất quá cũng không phải giả vờ, rốt cuộc cũng thật là Tiêu nhị công tử xét nét của năm xưa, đã từng thấy những thứ tốt, khi nhìn thấy những thứ này sẽ thấy bình thường không lạ.

Trong lòng Chung Phúc cũng khó giấu ngạc nhiên, đại nhân nhà mình có lòng hi vọng người chất tử này có thể về quê, sau này sẽ ở lại Tế Dương, nhưng lại biết trong nhà Kiều Hoán Thanh hiện nay có gia tài bạc triệu, chỉ e không xem trọng Tế Dương. Thế nên nửa tháng trước đã mang căn phòng này sửa sang, lại chuyển không ít châu báu, đồ cổ vào, mục đích là để cho Kiều Hoán Thanh sáng mắt, cảm thấy Thôi gia chẳng kém Kiều gia.

Bất quá lúc này xem ra, công tử cơ hồ chẳng mang chút đồ này để vào trong mắt ?

Ông vẫn chẳng chết tâm mà tiếp tục nói :"Trong hương lô có Long Diên hương, công tử nếu thích ..."

"Ngươi lui xuống trước đi", Tiêu Giác hờ hững nói :"Làm chút cơm canh đưa đến, phu nhân ta có thể đã đói rồi, cần phải ăn uống tắm rửa, có gì sẽ lại gọi ngươi ".

Hòa Yến bị câu "phu nhân" này làm cho sửng sốt không nhẹ, nhưng sau khi nghe hắn nói vậy, trái lại cũng thật cảm thấy bụng đói cồn cào, rốt cuộc hôm nay cũng chẳng ăn được gì.

Chung Phúc nghe vậy, liền vội đáp lời rồi lui xuống, trong lòng âm thầm ghi nhớ, Kiều công tử này kiêu ngạo kỹ tính, không dễ lấy lòng, bất quá đối với phu nhân lại hết dạ quan tâm, nếu muốn bọn họ ở lại nơi đây, chỉ có thể xuống tay từ chỗ phu nhân trước.

Sau khi Chung Phúc rời đi, Hòa Yến sai Thúy Kiều và Hồng Tiếu mang nước đến, hôm nay nàng đã tắm khi thay quần áo ở quán trọ, còn Tiêu Giác vẫn chưa.

"Thiếu gia, ngài đi tắm trước đi, chờ khi cơm nước đưa đến thì chúng ta sẽ cùng dùng". Hòa Yến nằm trên tháp, xoa xoa vai, nói :"Ngồi cả ngày trên xe ngựa, mệt chết ta rồi".

Tiêu Giác nhìn thấy bộ dạng này của nàng, khóe miệng giật giật :"Kiều phu nhân, ngồi ngay ngắn lại".

Hòa Yến lập tức ngồi thẳng người.

Hắn đi vào trà thất ở phòng trong sau bình phong tắm rửa.

Thúy Kiều và Hồng Tiếu bị đuổi ra ngoài, hai tiểu cô nương không biết làm sao nhìn Hòa Yến :"Thiếu gia không cho chúng ta hầu hạ ".

Tiêu Giác cũng giống như Hòa Yến, đi tắm hay thay áo gì đó, thật sự không thích có người bên cạnh, Hòa Yến liền xua xua tay, nói :"Không có gì, ngài ấy xấu hổ, ta đi là được. Các em cũng đói rồi đi, Phi Nô bọn họ đang ở cách vách, các em đi tìm bọn họ dùng cơm, chờ ăn cơm xong thì lên tháp phòng ngoài nghỉ ngơi một lát".

"Nhưng mà... ", Hồng Tiếu do dự mở miệng :"Phu nhân không cần chúng em hầu hạ sao ?"

Hòa Yến xua xua tay :"Không cần, phu thê chúng ta thích làm việc cho đối phương, các em đi chơi đi ".

Rốt cuộc vẫn là hai vị tiểu cô nương, nghe Hòa Yến nói như vậy đều nổi lên cao hứng, đỏ mặt nói với Hòa Yến một tiếng cảm ơn, liền vui vẻ đi tìm bọn Phi Nô. Trong phòng nháy mắt chỉ còn lại hai người.

Hòa Yến từ trên tháp đứng dậy, đi nhìn xem bốn phía ở phòng trong. Vừa nãy chỉ nhìn ở phòng ngoài, phòng trong này chỉ vội lướt qua, bây giờ nhìn kỹ lại, mới phát hiện trong này bày biện khá tinh tế.

Trên bàn bày một chậu Hồng Oanh Ca, cành hoa thơm ngát, văn phòng tứ bửu đều sẵn trên bàn, trên chiếc bàn nhỏ còn có bàn cờ, trên giá còn chồng thoại bản du ký, có một cái ao nhỏ dưới gốc cây gần cửa sổ, trong đó có mấy chú cá đủ màu đang vẫy đuôi bơi lội.

Lúc này tịch dương xuống núi, từ song cửa sổ nhìn ra bên ngoài thật sự là thanh nhã vô biên. Dân phong ở Tế Dương nhiệt tình phóng khoáng, trang sức bày trí cũng như vậy, tu sửa thế này, nhất định là đặc biệt làm vì Kiều Hoán Thanh.

Trong lòng Hòa Yến có chút cảm thán, Thôi Việt Chi đối với chất tử này thật sự đối đãi thật lòng, tiếc là Kiều Hoán Thanh chân chính thế nhưng lại là một kẻ hèn nhát, cũng không có đặc biệt muốn gặp vị đại bá này.

Nàng đóng cửa sổ lại rồi mang đèn dầu ra thắp lửa. Chân đèn làm thành hình uyên ương nghịch nước, trước bàn nhỏ còn có đèn lồng mỹ nhân, chiếu vào phòng ánh sáng mờ mờ ảo ảo.

Nghe nói Kiều Hoán Thanh cùng Ôn Ngọc Yến thành thân còn chưa đến ba tháng, vẫn còn là vợ chồng son, Thôi Việt Chi có tâm, ngay cả giường cũng lệnh cho người trang trí cẩn thận, trướng êm rèm đỏ, chăn đệm bằng tơ lụa đỏ, thêu bức tranh trăm cháu ngàn con. Ngay cả nến cũng là màu đỏ, trong đĩa trái cây bên cạnh còn để cả nhãn khô.

Hòa Yến ngó tới ngó lui, liền cảm thấy phòng ngủ này thật sự bày trí rất giống tân phòng. Nếu lúc này nàng đi tìm một chiếc khăn đỏ trùm đầu, tìm vài người đến náo nhiệt phòng hò hét mấy câu, chắc chắn chính là ngày thành hôn không nghi ngờ gì nữa.

Đêm nay nàng sẽ cùng Tiêu Giác làm sao ngủ ở đây ? Vốn còn không nghĩ đến mức này, bây giờ nghĩ đến, liền cảm thấy toàn thân khó chịu.

Ánh sáng chậm rãi bò lên trên vách, Hòa Yến nhìn thấy trên vách đầu giường tựa hồ có hoa văn gì đấy. Nơi đây gần nước, tranh vẽ trên tường thường là cảnh bách tính tế Thủy thần, náo nhiệt lạ lùng lại thú vị, Hòa Yến cũng cho rằng bức tranh này cũng vậy, liền cởi giày, cầm lấy lồng đèn mỹ nhân bò đến đầu giường, châm đèn xem thật kỹ.

Tiêu Giác sau khi tắm xong thì mặc áo trong, trung y chỉ khoác hờ rồi bước ra ngoài, vừa ra đã thấy Hòa Yến đang cầm chiếc đèn lồng, chăm chú nhìn vào vách tường xem ... tranh vách sao ? Trông giống như đang nghiên cứu tàng bảo đồ, bộ mặt thật sự nghiêm túc.

Hắn dừng lại một chút, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, thấy Hòa Yến chẳng mảy may phản ứng, nhìn đến nhập thần, còn không nhận thấy sự xuất hiện của hắn, sau một lúc yên lặng thì hắn bước đến bên cạnh Hòa Yến, cúi người xuống mà nhìn theo ánh mắt của nàng .

Hòa Yến đang nhìn đến xuất thần, không có đề phòng nghe thấy bên cạnh truyền đến một âm thanh bình tĩnh :"Đang xem gì đấy ?"

"Khụ khụ khụ....", nàng bị dọa cho giật mình, suýt chút nữa bản thân đã bị nghẹn nước chết, cùng lúc này, Tiêu Giác cũng đã nhìn thấy rõ bức tranh trên vách là gì.

Những hình người bé nhỏ thành thành thật thật.... với các loại tư thế kỳ lạ.

Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng, tức giận nói :"Hòa... Ngọc Yến !"

"Đây đây đây", Hòa Yến bị dọa đến run rẩy.

"Nàng đang xem cái gì vậy ?"

Đây vốn là câu chất vấn, thế nhưng Hòa Yến lại nghe thành nghi vấn, còn cho rằng Tiêu Giác chẳng biết đây là gì, vâng dạ trả lời :"Xuân, xuân đồ, ngài chưa từng xem sao ?"

Sắc mặt Tiêu Giác rất khó xem, gần như phát hỏa :"Ta không phải là đang hỏi nàng !"

Từ khi Hòa Yến trọng sinh đến giờ, ở bên cạnh Tiêu Giác lâu như vậy, không phải chưa từng thấy lúc hắn nổi giận, nhưng lúc hắn nổi giận, cũng là lãnh lãnh đạm đạm, trực tiếp phát ra ngoài như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.

Nhưng vì sao hắn lại nổi giận chứ ? Là bởi vì lúc xem đã chẳng gọi hắn sao ?

"Ta ... Ngài đang ở bên trong tắm rửa, ta cũng ngẫu nhiên thấy được, ngài muốn xem trước thì cứ xem trước đi... Đừng có nổi giận... Bức họa này cũng không có gì đẹp.. Mực tô quá đậm.. nhân vật quá xấu, nếu như ngài thích, đường nét tinh mỹ hơn cái này nhiều lần...", Hòa Yến run rẩy trả lời, "Ta giúp ngài tìm là được ".

Tiêu Giác bị nàng chọc giận suýt hộc máu, cười lạnh nói :"Thế sao ? Nàng đã từng xem rất nhiều rồi ?"

"Cũng, cũng không phải rất nhiều", Hòa Yến nói :"Có thể .. nhiều hơn ngài ?"

Kiếp trước khi làm "Hòa Như Phi ", trong trướng không ít huynh đệ len lén giấu mấy loại bảo đồ này, buổi đêm lúc buồn chán mới mang ra cùng mọi người thưởng thức, Hòa Yến cũng từng bị buộc phải xem rất nhiều. Trước đó từ lúc bắt đầu còn xấu hổ rồi giận dữ, sau lại tê liệt, đến cuối cùng có thể cùng người khác bình luận mà mặt không biến sắc, cũng bất quá vài năm mà thôi.

Những thứ khó xem vào mắt thế này mà nàng còn rất đắc ý ? Quả thật là không biết sống chết, Tiêu Giác trong lòng cười lạnh, đột nhiên mang nàng ném vào tường, một tay giữ bên người nàng, thân thể nam tử áp lên với hương thơm nguyệt lân quen thuộc.

Ánh mắt hắn sắc như tia chớp, đầu mày cuối mắt lại như có như không một chút lẳng lơ, giọng nói khàn khàn trầm thấp, đôi mắt đen lay láy nhìn chằm chặp vào nàng, nhẹ nhàng nói :"Vậy nàng có muốn thử không ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top