Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 134 : Tìm Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Tiêu Giác đàn xong, nhận được sự tán thưởng của mọi người thì quay trở về chỗ cũ. Hòa Yến đến lúc này cũng không còn hứng thú ăn uống thoải mái nữa, ai biết có còn người nào đó muốn xem tài nghệ khác của nàng không, vạn nhất muốn nàng viết chữ làm thơ thì biết thế nào ? Nàng cũng không thể lại lấy câu "có một ước định cùng với phu quân" để thoái thác được.

Lo lắng bất an cứ ngồi thế cho đến khi rời bàn tiệc, cũng may là không có sự cố nào khác xảy ra. Cơm no rượu say, mọi người tản đi. Hòa Yến theo Tiêu Giác ra ngoài, cũng chính lúc này ước chừng mới có thể cùng Thôi Việt Chi nói chuyện riêng được.

Vị thiếp thất lớn tuổi nhất của Thôi Việt Chi đi bên cạnh Hòa Yến, có chút rơi lại phía sau Thôi Việt Chi và Tiêu Giác, vị thiếp thất này tuổi lớn hơn Hòa Yến, thoạt trông dịu dàng lại thành thật, họ Vệ. Vệ di nương nói :"Công tử đối với thiếu phu nhân thật tốt".

Hòa Yến có chút giật mình, đang muốn nói "sao lại nói vậy", thì thay đổi suy nghĩ, liền cười tít mắt nói :"Phải ạ, phu quân ta vô cùng yêu thương ta, bình thường đối với ta trăm chiều ngàn chuộng, cái gì cũng đều hướng theo ta. Ta cũng cảm thấy bản thân thật là kiếp trước tu có phúc, nên kiếp này mới có thể tìm được một lang quân như ý thế này".

Vệ di nương bật cười thành tiếng, nói :"Đều nói nữ tử Tế Dương tính tình thẳng thắn, ta thấy thiếu phu nhân mới là có gì nói đấy".

Hòa Yến thầm cười ở trong lòng, an bài cho Tiêu Giác một cái danh tiếng "sủng thê vô độ", cứ như thế, ngày tháng ở Tế Dương há không phải có thể lấy "danh tiếng" này mà làm bừa sao ? Có lẽ Tiêu Giác cũng không ngờ đến, bản thân đào hố để mình tự nhảy vào đi !

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến chính đường trong phủ. Cũng không biết là mấy phòng di nương kia sớm đã chuẩn bị xong trà nóng, chờ họ đi vào.

Thôi Việt Chi ngồi xuống ghế, xua xua tay :"Các người đều đi xuống cả đi ".

Mấy vị thiếp thất và người hầu đều lui xuống.

Tuy Thôi Việt Chi là Trung kỵ, thế nhưng lại không hề ra vẻ, trông chẳng khác nào một võ phu ở trong quân. Hắn trông đôn hậu hòa nhã, thế nhưng lại có một đôi mắt sáng và sắc bén, giống như thanh trường đao vừa cùn vừa nặng, nhưng khi tuốt đao khỏi vỏ, mới khiến cho người kinh hãi.

Tiêu Giác và Hòa Yến ngồi xuống ghế bên cạnh.

"Hôm qua ta vốn muốn đi về để đón các ngươi, nhưng Vương nữ điện hạ lưu yến, nhất thời không về được. Hôm nay mới được gặp mặt". Hắn ngắm nghía kỹ Tiêu Giác một lúc, thở dài nói :"Trên bàn tiệc vừa nãy ta chỉ thấy ngươi thật đẹp, giờ nhìn kỹ lại, ngươi cùng với người đại ca đã mất kia của ta, vẫn là có chút tương tự ".

Hòa Yến :"......"

"Cùng ta cũng có chút giống nhau". Thôi Việt Chi nói :"Không hổ là người của Thôi gia ta ".

Hòa Yến :"........"

Tiêu Giác gật đầu.

"Lúc ngươi vừa mới sinh ra, ta còn từng bế ngươi, lúc đó ngươi chỉ lớn bằng hai nắm tay của ta ? Cũng có lẽ chỉ bằng một nắm". Thôi Việt Chi nói đến đây, "Đại ca luôn không thích để ta chạm vào. Sau này ngươi bị người mang đi...", ánh mắt hắn trở nên u ám, "Đại ca đại tẩu trước khi chết đều nghĩ đến ngươi, nếu như giờ họ có thể thấy ngươi lớn lên xuất sắc thế này, thiết nghĩ sẽ vô cùng cao hứng".

Tiêu Giác trầm mặc.

Bản thân Thôi Việt Chi trái lại bật cười, "Xem ta này, tự dưng lại nói mấy chuyện không vui làm gì không biết, thật mất hứng ! Hoán Thanh, Ngọc Yến, lần này các ngươi đến vừa hay, không mấy ngày nữa chính là Xuân phân, là Lễ hội Thủy thần ở Tế Dương chúng ta, nhất định phải tham gia náo nhiệt, đảm bảo các người tới rồi sẽ chẳng muốn đi".

Hòa Yến ngạc nhiên :"Xuân phân ".

"Làm sao ?", Thôi Việt Chi nói :"Có gì không ổn sao ?"

"Không, không có". Hòa Yến bật cười, "Chỉ là sinh thần của con cũng là Xuân phân.... Chỉ sau mấy ngày, thật là trùng hợp".

"Thật sao ?", Thôi Việt Chi cũng kinh ngạc một lúc rồi cười lớn :"Xem ra Ngọc Yến cùng với Tế Dương chúng ta khá có duyên phận rồi ! Sinh thần vừa hay gặp ngay lễ hội Thủy thần, Hoán Thanh, đến lúc đó ngươi phải tổ chức thật tốt để mừng sinh thần của Ngọc Yến chúng ta".

Tiêu Giác  liếc nhìn nàng, nói :"Vâng".

Bọn họ lại nói thêm một chút, Thôi Việt Chi mới đứng lên nói :"Hoán Thanh, Ngọc Yến, các ngươi theo ta đến từ đường thắp cho đại ca đại tẩu nén hương. Các người cũng đã nhiều năm không gặp, nếu bọn họ trên trời có linh, sẽ biết Hoán Thanh bây giờ thành gia lập thất, nhất định sẽ rất hài lòng".

Hòa Yến và Tiêu Giác liền theo đến từ đường, sau khi cùng Thôi Việt Chi thắp xong hương, sắc trời đã không còn sớm nữa, Thôi Việt Chi liền sai hạ nhân đưa họ đi về phòng, sớm chút nghỉ ngơi, chờ đến ngày mai, lại đi vào thành Tế Dương du ngoạn.

Chờ khi hai người về đến phòng, Hòa Yến liền không thể chờ nữa đã ngồi lên trên giường trước, nói :"Mệt chết ta rồi ! Ngồi quỳ thẳng cổ cả ngày, giả nữ tử thật không phải việc của người làm mà, cho dù là luyện tập cả ngày ở diễn võ trường vẫn thoải mái hơn ấy chứ".

"'Giả' nữ tử ?", Tiêu Giác khẽ cười :"Xem ra cô thật không cho rằng bản thân là nữ rồi".

Hòa Yến cũng rất bất lực, thầm nghĩ, đôi phu thê mà Tiêu Giác tìm đến cũng thật là, cứ phải là một tài nữ, nếu muốn nàng sắm vai "nữ nhi của nhà võ tướng" hay là "cô nương thuyền công ở bến tàu giúp khuân đá gánh củi", nhất định sẽ không chê vào đâu được.

Tiêu Giác cởi xuống áo ngoài, đặt lên chiếc bàn gỗ bên cạnh nhuyễn tháp, Hòa Yến ngồi thẳng dậy :"Hôm nay thật sự đa tạ ngài, nếu không có ngài ra tay tương trợ thì xảy ra lớn chuyện rồi".

"Không phải ta sủng thê vô độ, đối với cô trăm chiều ngàn chuộng, mọi chuyện đều theo ý cô muốn hay sao ?", giọng nói Tiêu nhị công tử mang theo sự chế giễu gay gắt, "Nên vậy mà".

Hòa Yến :"Ngài nghe thấy sao ?"

Tuy đều là nói giả, nhưng bị Tiêu Giác nghe được vẫn khiến người ta cảm thấy xấu hổ, nàng cười nói :"Ta làm thế không phải để cho mối quan hệ phu thê của chúng ta càng ân ái, càng chân thực hơn sao, thiếu gia đừng giận mà".

Đang nói thì phía bên ngoài có người gõ cửa, Hòa Yến nói :"Vào đi".

Thúy Kiều và Hồng Tiếu mỗi người mang một giỏ thức ăn bước vào, bày từng món từng món thức ăn lên bàn, Hòa Yến sửng sốt hỏi :"Ta không có sai người làm thức ăn đưa tới".

"Ta kêu đấy". Tiêu Giác nói :"Để ở trong này, đi ra đi".

Thúy Kiều và Hồng Tiếu liền y lời lui ra khỏi phòng.

Hòa Yến thắc mắc :"Ngài chưa ăn no sao ? Vừa mới dự yến mà".

Tiêu Giác khẽ cười lạnh :"Không biết là ai bởi vì Lăng Tú mà đứng ngồi không yên, như chim sợ cành cong, ngay cả cơm cũng không dám nuốt". Hắn nói :"Khá hơn chưa ?"

Hòa Yến ấp úng :"Bị ngài phát hiện rồi".

Tiêu Giác :"Là mọi người đều phát hiện rồi".

"Có lộ rõ vậy không ?", Hòa Yến rất hoài nghi, nhưng khi nhìn thấy thức ăn trên bàn thì lập tức lại nổi lên cao hứng, chỉ nói :"Cho nên những thứ này đều là cố ý làm cho ta ? Đa tạ Thiếu gia ! Thiếu gia, lòng dạ ngài quá tốt, thiên hạ chẳng có ai so sánh được với ngài".

"Đừng nói nữa", Tiêu Giác khẽ cau mày, "Nghe muốn buồn nôn".

Hòa Yến sớm đã quen với những lời nói như thế của hắn, kéo hắn cùng ngồi xuống trước bàn, "Cũng đến lúc ăn khuya rồi, ngài cũng ăn cùng đi ".

"Không ăn ".

"Ăn đi ăn đi ", Hòa Yến kéo tay áo không để hắn đi, chia cho hắn một đôi đũa, "Ngài xem, ở đây có hai đôi đũa, vốn là chuẩn bị cho hai người, một mình ta ăn sẽ không hết đâu, giúp ta đi thiếu gia ".

Tiêu Giác tựa như đang nghe một câu chuyện cười nào đó, thờ ơ nói :"Hòa đại tiểu thư có lẽ đã đánh giá thấp sự ngon miệng của mình".

"Ta tuy ăn ngon miệng, nhưng cũng không phải là một thùng cơm". Hòa Yến nói :" Lại nói, ngài có từng nghe qua câu Tú sắc khả xan chưa, ta vốn có thể ăn ba chén cơm, nhưng nhìn thấy tướng mạo phong tư như này của thiếu gia, ta có thể ăn luôn năm chén".

Tiêu Giác bị nghẹn một lúc, "Cô là lợn sao ?"

"Nói chuyện cũng đừng khó nghe vậy chứ ", Hòa Yến nói, mang dĩa trứng tôm măng đông và dưa cuộn ba màu đẩy đến trước mặt hắn, "Không phải ngài thích ăn mấy món này sao ? Ăn đi ".



Tiêu Giác giật mình, sau một khắc mới nâng mắt lên nhìn nàng :"Làm sao cô biết ?"

Hòa Yến nhét một miếng bánh hấp ngàn lớp vào trong miệng :"Lúc ăn sáng ta đã thấy ngài gắp hai đũa, đến bữa yến lúc trưa lại cũng gắp qua. Thứ không thích ngài sẽ không chạm đến, đoán rằng có lẽ là ngài thích. Nhưng ngài cũng kỳ lạ thật, sao lại thích ăn chay, những người có tiền đều cầu kỳ như vậy sao ?", chẳng trách eo lại thon gọn đến vậy, nàng nghĩ thầm.

Tiêu Giác không có trả lời câu nói của nàng, chỉ cúi đầu chậm rãi dùng cơm.

Hòa Yến cũng không có quản hắn. Lúc nàng còn thiếu niên làm nam tử, bởi vì sợ bại lộ nên thường để ý kỹ các chi tiết, suy cho cùng chi tiết quyết định thành bại. Nam tử của Hòa gia đều bị nàng quan sát kỹ lưỡng, đến độ còn có người cho rằng tâm trí nàng có vấn đề. Sau này khi trong quân thì đã tốt hơn, suy cho cùng đã là nam tử nhiều năm, sớm đã có rồi kinh nghiệm.

Nếu nàng thực muốn quan sát một người, tất nhiên có thể quan sát rất tỉ mỉ, huống chi Tiêu Giác giờ đây sớm tối ở cạnh bên nàng, muốn biết hắn thích gì chán ghét cái gì, thực sự là quá dễ dàng.

"Sinh thần của cô thật là sau Xuân phân ?", Hòa Yến đang ăn vui vẻ, không ngờ đến lại nghe Tiêu Giác hỏi như thế.

Nàng dừng lại một chút, trên mặt thế nhưng lại lộ rõ, đầy thờ ơ nói :"Làm sao có thể ? Ta chỉ thuận miệng nói thôi, vạn nhất Thôi đại nhân đưa cho ta lễ vật sinh thần thì sao ? Há không phải còn có thể nhân cơ hội này đường hoàng kiếm một mớ ".

Tiêu Giác hừ một tiếng :"Lừa đảo".

"Ta lừa ở chỗ nào chứ", Hòa Yến được nước lấn tới, lớn gan cãi lại, "Ta thấy hôm nay trên yến tiệc thiếu gia mới chính là không chê vào đâu được, lừa qua tất cả mọi người. Gì mà 'Ta cùng nội tử có  một ước định'.... Hahaha, thiếu gia, thành thật mà nói, ta thật không ngờ có thể nghe được mấy lời này từ trong miệng của ngài ".

Tiêu Giác ung dung nhìn Hòa Yến cười nhạo, chờ nàng cười đủ rồi, mới hỏi :" Buồn cười lắm sao ? "

"Rất là buồn cười nha ".

Hắn gật gật đầu :"Vậy sau này cô cứ tự mình ứng phó đi, Kiều phu nhân".

Hòa Yến cười không nổi nữa.

Nàng nói :"Thiếu gia, ta là thuận miệng nói thôi, ngài ngàn vạn lần đừng để bụng ".

Tiêu Giác phớt lờ nàng, không nhanh không chậm uống canh.

"Nhỏ nhen", nàng nói, "Thật là nhỏ nhen đến mức khiến người ta thán phục".

Tiêu Giác vẫn không lay động.

Hòa Yến đảo mắt, buông giọng dịu dàng :"Phu quân, thiếp thân sai rồi, xin phu quân tha thứ cho sự vô lễ của thiếp thân, thiếp thân sẽ không dám nữa, phu quân, phu quân ?"

Tiêu Giác không thể nhẫn được nữa :".......im miệng !"

Hắn nói :"Cô nói chuyện đàng hoàng cho ta".

Hòa Yến hiểu rồi, hóa ra Tiêu đô đốc lãnh mạc vô tình là một nam chính ăn mềm không ăn cứng, nàng ha ha cười lớn.

Tiếng cười truyền sang cách vách, đang lúc Lâm Song Hạc đánh bài lá cùng hai người Phi Nô với Xích Ô, không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên.

Xích Ô thở dài :"Chỉ diễn thôi mà phải làm đến mức này, Đô đốc cũng thực quá liều, Hòa Yến đó cũng vậy, cơ hồ như đem chính mình thành nữ tử. Bọn họ đã như vậy, chúng ta còn có lý do gì để không nỗ lực? "

Phi Nô chẳng biết nói gì, Lâm Song Hạc nghe vậy, cũng nhịn cười mà nói :"Ừm... xác thực, mười phần nỗ lực".

…………

Đêm vẫn như cũ, một người ngủ giường, người trên nhuyễn tháp.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hòa Yến dậy hơi muộn một chút, khi tỉnh dậy đã thấy Tiêu Giác đứng ở cửa cùng với Phi Nô, Xích Ô nói chuyện.

Sau khi rửa mặt, Thúy Kiều và Hồng Tiếu mang bữa sáng từ nhà bếp tới, Hòa Yến liền nói với Tiêu Giác :"Thiếu gia, ăn cơm đã".

"Cô tự ăn đi", Tiêu Giác nói :"Hôm nay ta có chuyện ra ngoài, không ở trong phủ. Cô cùng Lâm Song Hạc ở lại, đừng có chạy loạn".

"Ngài muốn ra ngoài sao ? Đi làm gì ?", Hòa Yến hỏi :"Đưa ta theo có được không ?"

Trong một khắc Tiêu Giác chẳng nói gì, "Không tiện".

Hòa Yến do dự một chút, liền bước qua, nhỏ tiếng hỏi :"Ngài muốn đi tìm tung tích Sài An Hỉ ? "

Lời vừa nói ra, Xích Ô trái lại hết sức choáng váng, không ngờ Tiêu Giác thế mà lại mang chuyện này nói cho Hòa Yến nghe.

"Không sai. Mang cô theo sẽ khiến người ta nghi ngờ ".

Hòa Yến liền gật đầu :"Được rồi, vậy ngài đi đi".

Nàng hiếm khi sảng khoái thế này, không giống như cái đuôi bám lấy, trái lại khiến cho Tiêu Giác trong phút chốc bất ngờ, nhìn nàng như có điều suy nghĩ.

Hòa Yến xoay người vào trong thất :"Muốn đi thì đi đi, chờ ta thay đổi chủ ý, các người đều thoát không khỏi ta".

Tiêu Giác không nói gì, dẫn Xích Ô cùng Phi Nô rời đi.

Chờ sau khi họ đi rồi, Hòa Yến một mình dùng xong bữa sáng. Thôi Việt Chi không ở trong phủ, vừa sáng sớm đã đi luyện binh. Hòa Yến đi đến phòng cách vách tìm Lâm Song Hạc, nhưng cũng như không, nô tỳ hầu hạ cho Lâm Song Hạc cười nói :"Lâm Song Hạc vừa sáng sớm đã đi ra cửa, nói muốn mua ít đồ, trễ một chút mới quay lại".

Hòa Yến thoáng nghĩ, liền có thể hiểu được. Lâm Song Hạc lại không phải quản gia chân chính, mấy ngày nay đều quẩn quanh Tiêu Giác, chỉ e sớm đã chán rồi. Khó được hôm nay Tiêu Giác ra khỏi cửa, được một ngày rảnh rỗi, tự nhiên không ràng không buộc đi chơi vui cả ngày. Chỉ là người này ăn ở tệ bạc, đi ra ngoài cũng không có gọi nàng, có lẽ sợ nàng quay đầu cáo trạng cùng Tiêu Giác chăng ?

Chỉ là hành động lần này của Lâm Song Hạc, chính là điều Hòa Yến muốn.

Đến thành Tế Dương cũng đã mấy ngày, nhưng bởi vì bây giờ thân phận nàng là "Ôn Ngọc Yến ", thời thời đều với Tiêu Giác ở cùng một chỗ, một chút cũng không có thời gian rỗi để đi nghe ngóng tung tích của Liễu Bất Vong. Hôm nay cả Tiêu Giác cùng Lâm Song Hạc đều chẳng ở đây, vừa hay có thể để cho nàng một mình hành động.

Năm đó lúc nàng cùng Liễu Bất Vong chia biệt, đã từng nói rằng, nếu sau này có cơ hội đi qua Tế Dương, ngay dưới chân núi ngoại thành Tế Dương, có một quán trà, nếu muốn tìm ông, cứ đi đến quán trà nghe ngóng, có lẽ còn có thể có cơ hội gặp lại nhau.

Hòa Yến liền mặc áo ngoài, thu thập một ít đồ đạc, Thúy Kiều thấy vậy, liền hỏi :"Phu nhân đây là muốn ra ngoài ?".

"Hôm nay Thiếu gia và quản gia đều không ở đây, một mình ta ở trong phủ cũng không quen ai khác, quá không thú vị. Chúng ta cũng đi ra ngoài nhìn xem, mấy ngày nay thời tiết lại rất tốt, không biết đi ngoại thành Tế Dương lên núi đạp thanh sẽ thế nào ?"

Hai nha hoàn đối mặt nhìn nhau, đang yên đang lành, đạp cửa nào mà thanh chứ ?

"Cứ quyết định thế đi", Hòa Yến nói rồi ngẫm nghĩ, lấy chiếc roi chín đoạn có thể duỗi co thành mấy đoạn bỏ vào trong ngực, quay người đi ra cửa :"Đi thôi".

………

Không có Tiêu Giác, Hòa Yến được tự do không ai quản thúc.

Nàng là khách của Thôi gia, người của Thôi gia tự nhiên sẽ chẳng có ai dám ngăn cản nàng. Trái lại Chung Phúc chẳng an tâm nàng ra cửa một mình, muốn bảo nàng mang theo hai hộ vệ của Thôi phủ, nhưng lại bị Hòa Yến thẳng thừng từ chối.

"Ta bất quá chỉ đi loanh quanh phủ này mà thôi, tuyệt đối chẳng đi xa, huống chi thanh thiên bạch nhật, giữa chốn đông người, có lẽ sẽ chẳng có ai gan to bằng trời, Chung quản gia cứ yên tâm. Ta đi một lúc sẽ tìm phu quân ta, hai hộ vệ bên cạnh phu quân ta võ nghệ cao cường, đã đủ dùng rồi".

Lúc này Chung Phúc mới miễn cưỡng đồng ý.

Ra khỏi Thôi gia, Hòa Yến nhờ Thúy Kiều thuê một cỗ xe ngựa cách Thôi phủ không xa, bảo xa phu đi về phía ngoại thành.

Hồng Tiếu cẩn thận dò hỏi :"Phu nhân, chúng ta thật phải xuất thành sao ?"

"Không phải xuất thành, mà là lên Tê Vân Sơn ở ngoại thành xem một chút", Hòa Yến nói :"Lúc ta ngang qua Tê Vân Sơn, thấy trên núi phong cảnh xinh đẹp, rất trông mong. Hôm nay vừa hay rãnh rỗi, chọn ngày không bằng gặp ngày, bây giờ đi vừa tốt".

Nàng nói giống như thật, nên hai tiểu cô nương cũng chẳng nghi ngờ gì nữa.

Chờ khi đến cửa thành, Hòa Yến đưa lệnh bài Thôi Việt Chi cho nàng đưa thành môn vệ xem, thấy là người của Thôi phủ, họ liền thoải mái cho đi, để Hòa Yến xuất thành.

Tê Vân Sơn nằm ngay bên ngoài cổng thành, đường cũng chẳng khó đi, chờ lúc đến chân núi, Hòa Yến mới giả vờ nói :"Ta có chút khát nước, không bằng tìm xem có quán trà nào ở gần đây hay không , ngồi lại uống nước nghỉ ngơi chốc lát rồi đi tiếp".

Thúy Kiều và Hồng Tiếu tự nhiên sẽ không nói không được, Hồng Tiếu xuống xe ngựa nói :"Phu nhân, trước cứ ở trên xe nghỉ một chút, nô tỳ sẽ xuống xem sao ".

Không bao lâu, Hồng Tiếu đã trở lại, cười nói :"Gần đây vừa hay có một quán trà, cách đây không quá xa, phu nhân, nô tỳ sẽ đỡ người xuống, chúng ta trực tiếp đi qua đi".

Hòa Yến vui vẻ bằng lòng.

Mấy người đi chẳng bao lâu, liền thấy nơi gốc hòe dưới chân núi, có một quán trà dựng bằng cỏ tranh, có vài ba vị khách ngồi uống trà nói chuyện.

Hòa Yến liền bước lên, hỏi người muốn mấy chung trà, một chút điểm tâm, bảo Thúy Kiều, Hồng Tiếu và cả xa phu cùng vào thấm giọng.

"Phu nhân, nô tỳ không khát".

"Nô tỳ cũng không khát".

"Đi đường lâu như vậy, sao lại không khát". Hòa Yến nói :"Uống đi, ta đi hỏi thăm chưởng quỹ, xem xung quanh đây có gì chơi vui không "

Không đợi hai người trả lời, Hòa Yến liền đi thẳng lên phía trước.

Chủ nhân của quán trà là một đôi phu phụ, tuổi đã trung niên, trên đầu trùm khăn vải xanh, màu da đen nhẻm, có lẽ bởi vì trời nóng nên hơi ửng đỏ. Đại nương đó nhìn thấy Hòa Yến, liền hỏi :"Cô nương, chẳng lẽ nước trà và điểm tâm không hợp khẩu vị ?"

Hòa Yến cười nói :"Không phải, ta đến chỗ các người là để hỏi thăm một người".

"Hỏi thăm người ?", chưởng quỹ mang chiếc khăn trong tay vắt lên vai, "Người cô nương muốn hỏi thăm là người thế nào ?"

"Tên là Liễu Bất Vong ", Hòa Yến ra dấu một chút, "Cao hơn ta một cái đầu, ngoại hình khá đẹp, ước chừng bốn mươi tuổi, lưng mang cây đàn, phối cùng một thanh kiếm, thích mặc áo trắng, giống như một kiếm khách hiệp sĩ". Ngừng lại một chút lại bổ sung thêm :"Cũng không nhất định là áo trắng, nói chung, là một nam tử rất phiêu dật ".

Rốt cuộc nàng cùng Liễu Bất Vong cũng đã nhiều năm không gặp, cũng có lẽ Liễu Bất Vong đã không còn thích mặc áo trắng nữa.

Đại nương suy nghĩ một lúc, mới cười, nói :"Cô nương, người mà người nói, chắc là Vân Lâm cư sĩ đi ?"

"Vân Lâm cư sĩ ?"

"Đúng vậy, chúng ta cũng không biết ông ấy tên là gì, bất quá ước chừng sau Lễ hội Thủy thần mấy ngày, ông ấy đều sẽ xuất hiện ở quán trà này của chúng ta, cần chúng ta một chung trà. Còn về Vân Lâm cư sĩ, đó cũng là chúng ta nghe người khác gọi ông ấy như thế, nên đã gọi theo, chúng ta cũng không biết tên họ của ông ấy, bất quá chiếu theo lời cô nói, mặc áo trắng, rất phiêu dật, dáng vẻ không tồi, lại cõng một cây đàn, có lẽ chính là người này".

Hòa Yến vui mừng hỏi :"Vậy người có biết ông ấy đang ở nơi nào không ?"

"Cô nương, đây là cô làm khó chúng ta rồi ", chưởng quỹ nói :"Chúng ta ở nơi này, sẽ không hỏi người ta từ đâu đến. Tự nhiên sẽ không biết giờ họ ở đâu, bất quá cô cũng đừng nản lòng, ông ấy mỗi năm sau lễ hội Thủy thần đều sẽ đến đây, ta nghĩ, bây giờ chắc đang ở thành Tế Dương, để kịp cho lễ hội Thủy thần vào Xuân phân tới".

Mặt Hòa Yến lộ vẻ khó coi, thành Tế Dương cũng không nhỏ, nếu mượn dùng nhân mã của Thôi Việt Chi, tìm một Liễu Bất Vong có lẽ không khó. Đáng tiếc là, việc này không thể để cho người biết, tự nhiên cũng chỉ có thể một mình nàng đi tìm.

Thật không dễ.

Nhìn thấy vẻ mặt nàng khác lạ, đại nương hỏi :"Cô nương, ông ấy là gì của cô, sao cô phải tìm ông ấy ? ".

"Là một vị..... cố nhân lâu rồi không gặp". Hòa Yến cười khổ, một lúc sau lại nói :"Nếu sau Lễ hội Thủy thần năm nay, vị Vân Lâm cư sĩ kia lại đến đây uống trà, xin phiền chưởng quỹ giúp ta mang câu này nói với ông ấy, nói rằng A Hòa bây giờ đang ở Tế Dương, xin ông ấy trước hết đừng đi, cứ ở nơi này đợi chờ gặp mặt".

"Được rồi !", chưởng quỹ tít mắt cười nói :"Đảm bảo sẽ nhắn lại !".

Hòa Yến lúc này mới yên tâm.

Nàng quay lại chỗ ngồi trong quán trà, Thúy Kiều và Hồng Tiếu hỏi :"Phu nhân, nước trà lạnh cả rồi".

"Lạnh rồi thì không uống nữa, ta cũng không còn khát". Hòa Yến nói. Thành thật mà nói, có bài học ở kiếp trước, trà ở bên ngoài, nàng vẫn thật không dám tùy tùy tiện tiện uống.

Hai nha hoàn đối mặt nhìn nhau, một lúc lâu, Hồng Tiếu hỏi :"Vậy phu nhân đã nghĩ ra được sẽ đi đâu chưa ?"

"Ta vừa mới hỏi qua chưởng quỹ, chưởng quỹ nói mấy ngày nay trên núi có sói, tốt nhất là không nên lên núi ". Hòa Yến mặt không biến sắc nói dối, "Ta nghĩ, cảm thấy chúng ta đều là nữ tử yếu đuối, cũng thật quá nguy hiểm rồi. Cho nên hôm nay sẽ không lên núi đạp thanh nữa, trực tiếp hồi phủ đi".

Xa phu :" ........"

Hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là gì cũng không nói, đâu lại như thế này chứ, ra ngoài đi dạo một chuyến, cái gì cũng không làm rồi lại quay về, đây còn không phải đùa bỡn người khác sao. Phu nhân Hồ Châu đúng là chọc vào không được, rõ ràng là sủng quá sinh kiêu.

Thật là quá đáng !

…………

Phía bên kia, ba người bọn Tiêu Giác đã tìm thấy vị trí của Thúy Vi các.

Lôi Hậu nói, người liên lạc thư từ với hắn sống ở Thúy Vi các của Tế Dương, Tiêu Giác nghi ngờ người này chính là Sài An Hỉ, nhưng lúc này, cửa hàng trước mặt đã trở thành một mớ gỗ cháy đen, cẩn thận mà ngửi, còn có thể ngửi được mùi thiêu cháy.

"Thúy Vi các này vốn là một cửa hàng bán châu báu", thám tử cung tay báo lại :"Nửa tháng trước, có một đêm lửa đã thiêu rụi Thúy Vi các, hỏa kế cùng với chưởng quỹ ở bên trong, còn có vị trướng phòng -kế toán- Sài tiên sinh mới đến, tất cả đều không chạy khỏi ".

Người mất rồi, manh mối cũng đứt.

"Có nhìn thấy thi thể không ?", Tiêu Giác hỏi.

"Đều cháy thành tro, nào đâu ra thi thể, làng trên xóm dưới đều nói rất đáng thương. Thúy Vi các này đã luôn ở đây, quan phủ nói sau một thời gian, sẽ mang nơi này tu sửa lại, bất quá, các cửa tiệm xung quanh sợ lây xui xẻo, đều đóng cửa cả rồi ".

Xích Ô cầm đĩnh bạc ném cho thám tử, thám tử cất vào trong ngực, cung tay với mấy người bọn họ rồi biến mất trong đám đông.

Tiêu Giác nhìn theo bóng lưng hắn, một lúc sau nói :" Trốn rồi".

Sớm không cháy muộn không cháy, khăng khăng nửa tháng trước lại cháy, hiển nhiên, chuyện Lôi Hậu bị bắt đã bị bại lộ, đối phương mới kim thiền thoát xác.

"Còn muốn tra không, thiếu gia ?", Phi Nô hỏi, "Bây giờ manh mối cũng đứt...."

"Không cần tra nữa ". Tiêu Giác xoay người.

Hai người giật mình.

"Nếu đã biết bị lộ, đối phương sẽ che giấu thân phận, tất nhiên sẽ ẩn trong bóng tối, tùy cơ mà động. Địch trong tối, ta cũng trong tối, cho nên không cần làm gì cả".

"Chờ là được rồi ". Hắn nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top