Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 139 : Liễu Bất Vong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuyền vẫn trôi bồng bềnh trên mặt nước, đom đóm dần tìm sâu vào rừng rậm náu thân.

Thiếu nữ tựa vào bờ vai thanh niên, bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Thuyền gia từ mũi thuyền đứng dậy, tựa như đang muốn nói gì đó, Tiêu Giác lắc đầu nhẹ đến không thể thấy, thuyền gia sáng tỏ, liền cũng không gọi tỉnh nàng, không có vung chèo, cứ mặc thuyền lênh đênh như thế.

Tiêu Giác chỉ ngồi đó nhìn mặt nước bình yên, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, lại nổi lên tầng tầng gợn sóng. Hắn lại nghiêng đầu, nhìn thiếu nữ đang tựa đầu vào vai hắn say ngủ, nàng cũng không giống với các cô nương thích đẹp thông thường, lúc ngủ chẳng có mảy may hình tượng, có dấu vết ẩm ướt bóng loáng bên môi, thế mà vẫn còn chảy nước miếng.

Hắn có chút chán ghét quay đầu đi, lại nhìn mặt nước phía xa xa, không bao lâu, lại cúi đầu, bất lực cười một chút.

Rốt cuộc cũng không đẩy nàng ra.

………

Hòa Yến hiếm khi có được một giấc ngủ ngon, mơ hồ còn mơ một giấc mơ thật đẹp, nhưng rốt cuộc giấc mơ đó là gì, khi tỉnh lại thì đều quên sạch.

Đến khi mở mắt ra, đã thấy bản thân mình đang nằm trên nhuyễn tháp của thuyền, còn được đắp một lớp chăn mỏng, nàng ngồi dậy, thấy Tiêu Giác đang ngồi ở mũi thuyền, liền gọi lên một tiếng :"Thiếu gia !"

Hắn quay đầu liếc nhìn Hòa Yến, chỉ nói :"Rửa mặt chút đi, nên quay về rồi".

Hòa Yến có một khắc ngỡ ngàng, mới phát hiện bọn họ thế mà đã ở Lạc Huỳnh tuyền ngốc suốt cả đêm, thuyền đom đóm xung quanh sớm đã tản đi toàn bộ, chỉ còn mỗi chiếc thuyền của họ ở đây. Hòa Yến vừa ngáp, vừa dùng nước sạch trên thuyền rửa mặt, lúc chải đầu, vì không có Thúy Kiều và Hồng Tiếu cạnh bên, nên liền chải bừa kiểu đầu nam tử.

Nàng chải chuốt ở mũi thuyền, thì nghe thấy thuyền gia nói chuyện cùng Tiêu Giác, "Công tử cứ thẳng lên bờ suối, đi bộ mấy mươi bước về phía trước sẽ có một dịch trạm, cạnh dịch trạm có thể thuê xe ngựa, công tử và cô nương cứ ngồi xe ngựa về là được. Vào ban ngày kênh đào sẽ không để thuyền đom đóm đi qua".

Tiêu Giác trả bạc rồi bước lên bờ, nói với Hòa Yến :"Đi thôi".

Hòa Yến cũng nói cảm ơn với thuyền gia, vội vã lên bờ.

Đang là ban sớm, từng giọt sương long lanh lăn trên những phiến lá to của cỏ cây, mang theo một chút se lạnh của sương sớm. Hòa Yến lại ngáp lần nữa, hỏi Tiêu Giác :"Đô đốc, đêm qua là ta ngủ quên à ? Sao ngài lại không gọi ta dậy, còn ở đây ngốc cả một đêm".

Tiêu Giác cười lạnh nói :"Không biết là ai đêm qua ngủ ngáy đến long trời, gọi cũng gọi không dậy được".

"Không phải chứ ?", Hòa Yến rất có chút hoài nghi, "Ngài đừng có lừa ta".

"Ta lại không phải cô".

Hai người nói lại nói, đi chẳng bao xa, quả nhiên như lời thuyền gia nói, đã thấy một dịch trạm. Cạnh dịch trạm còn có một quán mì, lão bản nương đang nấu mì trong một nồi sắt to, mùi thơm nức mũi.

Sáng giờ cũng chẳng ăn gì, Hòa Yến đã sớm cảm thấy đói rồi, liền nói :"Chúng ta trước tiên đi ăn chút gì đi rồi hẳn ngồi xe ngựa", nói đoạn, cũng không đợi Tiêu Giác trả lời, liền dẫn trước vẫy tay cùng lão bản nương nói :"Hai tô mì, một vỉ bánh bao".

Nàng khẩu vị rất tốt, kéo Tiêu Giác ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh lều cỏ. Những chiếc bánh bao mới ra lò vẫn còn bốc hơi nghi ngút, có chút bỏng tay, Hòa Yến cầm trong tay, phồng má lên thổi nguội.

Tiêu Giác trái lại không gấp gáp như nàng, chờ sau khi mì được mang lên thì chậm rãi ăn, nhìn Hòa Yến ăn chảy dầu đầy miệng, cũng chỉ cảm thấy buồn cười.

"Ngài đừng nhìn ta cười như thế," Hòa Yến nói, "Như thể ta đang làm điều gì mất mặt lắm vậy."

Người này không nhanh không chậm trả lời :"Vốn là chuyện mất mặt mà, cô xem xem ở quanh đây, ăn uống xấu như cô có được mấy người ?"

Hòa Yến lén lén lút lút nhìn khắp xung quanh, lúc này thời gian còn quá sớm, những người đến đây ăn phần lớn là những người đang trên đường đi hoặc dừng lại nghỉ ngơi giữa hành trình.

Ngồi bên cạnh nàng là một cặp tổ tôn, lão phụ nhân mái tóc bạc phơ, mặt mũi hiền lành, tiểu cô nương bên cạnh nàng chừng mười một, mười hai tuổi, mặc một chiếc áo choàng bẩn thỉu, nửa khuôn mặt vùi trong áo choàng, chỉ cúi đầu ăn, lặng không lên tiếng.

Quần áo hai người này rất giản dị, có lẽ là vội vã đến đây, nên không kịp chỉnh trang tốt, thấy ánh mắt Hòa Yến nhìn qua, lão phụ nhân có chút giật mình, mỉm cười rồi hỏi :"Cô nương ?"

"Không có gì". Hòa Yến cười cười.

Tiêu Giác nhướng mày :"Ngay cả oắt con còn ăn lịch thiệp hơn cô".

Lời này trái lại là thật, tiểu cô nương thoạt nhìn ăn mặc bẩn thỉu, bộ dáng ăn uống thế nhưng lại mười phần ưu nhã, cũng không giống người nhà bình dân, Hòa Yến tự hỏi lòng mình, cho dù trước đó lúc nàng làm Hòa Như Phi, làm Hứa đại nãi nãi, cũng sẽ không làm tốt được như người ta. Khó trách Tiêu Giác cứ muốn cười giễu mình... Chỉ là người ở Tế Dương bên này chẳng lẽ đều là ngọa hổ tàng long sao ? Nhưng nhìn lão phụ nhân này lại không có cảm giác như vậy.

Nàng lại quay đầu, nhìn hướng lão phụ nhân đó cười nói :"Đại nương, đây là tôn nữ của ngài sao ? Lớn lên thật đẹp".

"Phải đấy". Lão phụ nhân trước là ngạc nhiên, sau đó lại cười.

Hòa Yến lại nhìn tiểu cô nương đó, tiểu cô nương đối với nàng cũng chẳng có bất kỳ phản ứng gì, chỉ cúi đầu ăn, lão phụ nhân giải thích nói :"Ni Ni sợ lạ, mong cô nương đừng trách".

Hòa Yến cười nói :"Sao lại trách chứ ? Thực sự trông rất dễ thương. Các người muốn vào thành sao ?"

"Không phải", lão phụ nhân nói :"Trong nhà có tang, mang Ni Ni quay về để chịu tang".

Hòa Yến liền gật gật đầu, nói vài câu an ủi chia buồn rồi quay người lại ăn. Đang ăn lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Trong nhất thời tìm không ra đầu mối, nhưng luôn cảm thấy, giống như có điều gì đó mà mình đã bỏ qua.

Lại nhìn Tiêu Giác giờ cũng đã ngừng đũa, hướng nhìn cặp tổ tôn bên cạnh Hòa Yến, có gì đó suy tư.

Hòa Yến hơi nhích sát gần hắn, thấp giọng nói :"Đô đốc, ta sao lại cảm thấy có chút không đúng".

Tiêu Giác liếc nhìn nàng, đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh cặp tổ tôn đó.

Vừa mới nói chuyện với Hòa Yến một phen, dĩ nhiên đã khiến cho lão phụ nhân đó thần sắc không còn tốt nữa, vội vã ăn xong, liền lôi vị tiểu cô nương muốn rời đi, nhưng vừa đứng lên liền bị người ngăn lại.

Người nam nhân trẻ tuổi tuấn mỹ chặn ở trước mặt, dáng người cao thẳng, thần thái bình tĩnh nhìn tiểu cô nương dưới tấm áo choàng, hững hờ nói :"Nói chuyện, oắt con".

Lão phụ nhân ôm tiểu cô nương vào trong lòng, che chở nói :"Vị công tử đây là muốn làm gì ?"

"Ta thế mà không biết, quải tử -mẹ mìn- ở Tế Dương tự khi nào lại lớn mật thế này", Tiêu Giác nhướng mày, "dám bắt cóc người giữa thanh thiên bạch nhật".

Quải tử ? Hòa Yến giật mình.

Phải rồi, nàng đã nói luôn cảm thấy có gì đó không đúng, thực sự là bởi vì tiểu cô nương cùng với lão phụ nhân này, giữa hai người tựa hồ có một tầng vách ngăn, chẳng có mảy may nào sự tương đồng bà cháu. Từ đầu đến cuối, lúc cô nương này ăn, lão phụ nhân cũng không có nửa lời thăm hỏi, nếu thật là một cặp tổ tôn thông thường, thân làm tổ mẫu, đại khái sẽ muốn hỏi tôn nữ, có nóng không, có hợp khẩu vị hay không các loại ? Nữ hài tử cho dù lạnh lùng cô độc đến đâu thì thân làm trưởng bối đều cần phải bao dung hơn một chút, mà không phải là bộ dạng phó mặc tự sinh tự diệt.

Thoạt trông từ ái, việc làm thế nhưng không một chút từ ái, không giống là tổ mẫu, trái lại giống như quải tử gấp gáp tránh đi tai mắt của người.

"Ngươi .. ngươi nói bậy gì đó ?", lão phụ nhân nhìn chằm chằm Tiêu Giác, nói :"Đây là tôn nữ của ta ! Ngươi đừng có ngậm máu phun người !"

"Có phải tôn nữ hay không, hỏi một câu liền biết". Tiêu Giác nói :"Nói đi, oắt con".

Tiểu cô nương động cũng không động.

"Ngươi !"

Lão phụ nhân muốn mang tiểu cô nương rời đi, sau một khắc, cái roi trong tay Hòa Yến theo tiếng mà động, lao thẳng cuốn lấy áo choàng đối phương, không kịp chớp mắt, áo choàng liền bị roi đánh rơi xuống đất, lộ ra một tiểu nữ hài bị che đi nửa mặt.

Hòa Yến khẽ vung Tử Ngọc tiên ở trong tay, đây là thứ mà trước đó Tiêu Giác đã "đoạt phong" cho nàng, luôn được nàng mang theo ở bên mình, khá là hữu dụng.

Nữ hài tử dưới lớp choàng dung nhan thanh thuần kiều mị, đầy vết nước mắt, môi mấp máy chẳng thành lời, thế mà đã bị điểm huyệt câm.

"Ngươi đối với nữ tôn này của mình tựa hồ không tốt lắm", Tiêu Giác khẽ cười lạnh.

Lão phụ thấy tình thế không hay, cao giọng hét lên :"Lo chuyện bao đồng !", rồi từ trong miệng huýt lên một tiếng sáo chói tai, nhưng chỉ thấy ở xung quanh dịch trạm, từ người đang cho ngựa ăn, đang ăn sáng, đang rửa mặt, hay đám người đang nghỉ ngơi, bất ngờ vụt lên mấy nhân ảnh, tuốt kiếm ra, nhằm ngay hai người Tiêu Giác và Hòa Yến mà đâm tới.

"Có thích khách !", Hòa Yến nói. Trong lòng khó giấu được ngạc nhiên, đông người thế này, nhất định không thể là quải tử. Quải tử hành động, chỉ sợ bị người phát hiện, nên phải điệu thấp mà hành sự. Nếu như bị người phát hiện, phản ứng đầu tiên sẽ là vội vã trốn đi, lão phụ này không chỉ chẳng trốn đi, còn có đông đồng bọn thế này, rõ ràng là có chỗ dựa chẳng lo, hoặc là... Nàng liếc nhìn tiểu cô nương bị điểm huyệt câm, hoặc giả còn bị hạ dược .. Tiểu cô nương này rốt cuộc lai lịch thế nào, cần phải dùng trận pháp như vậy ?

Lúc Tiêu Giác ra ngoài không mang theo kiếm, đám người này đã đánh tới gần liền mang mấy chén trà trên bàn làm ám khí, từng cái một ném về phía trước đánh rơi những thanh kiếm đang đâm tới mặt.

Hòa Yến ném cây roi trong tay cho hắn : “Dùng cái này!” rồi tự mình nhặt một cây gậy sắt từ dưới đất lên.

Lão bản nương của quán mì dịch trạm sớm đã sợ hãi trốn dưới bàn. Trong chốc lát, tiếng va chạm liên tục vang lên. Hòa Yến vừa giao đấu với họ, liền biết ngay nhóm người này tuyệt đối không phải là bọn bắt cóc bình thường, nếu không làm sao lại có thân thủ giỏi như vậy, mức độ ra tay tàn nhẫn rõ ràng là muốn giết người diệt khẩu. Tiểu cô nương vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, lão phụ thấy Hòa Yến và Tiêu Giác đang bị những người khác vây lấy, chợt đảo tròng mắt, trực tiếp túm lấy tiểu cô nương nhảy lên một con ngựa ở cửa dịch trạm, thân thể linh hoạt không giống người đã có tuổi, vung roi quất ngựa, con ngựa liền lao thẳng về phía trước.

"Không hay rồi !", Hòa Yến nói :"Ả muốn chạy !"

Nàng quay đầu nhìn Tiêu Giác, thấy Tiêu Giác đang bị đám người vây ở giữa... Hắn là nam tử, thân thủ xuất sắc, trong nhất thời, người ở đó trái lại đều phớt lờ Hòa Yến. Nàng liền nói :"Thiếu gia, ngài giữ chân bọn họ, ta đuổi theo !"

Dịch trạm không thiếu nhất chính là ngựa, Hòa Yến cũng phi người lên một con ngựa, nhằm ngay hướng lão phụ kia chạy trốn mà đuổi theo .

Đường xuất thành là đường lớn, lão phụ này thế nhưng lại không có đi đường lớn lạm chọn một con đường nhỏ gập ghềnh để đi, Hòa Yến vừa đuổi, trong lòng lại âm thầm tính toán, vừa nãy lúc đánh nhau mười phần kịch liệt, tiểu cô nương thế nhưng lại chẳng hề nhúc nhích, xem ra không phải bị hạ dược, mà là bị điểm huyệt câm. Dù cho bọn họ có giữ chân được Tiêu Giác cũng muốn mang tiểu cô nương đi, xem ra tiểu cô nương kia đối với đám người này rất là quan trọng.

Thuật cưỡi ngựa của nàng vốn rất cao siêu, lão phụ này dù có lợi dụng việc biết đường mà trốn, nhưng mãi vẫn không thoát khỏi Hòa Yến bám theo, nhất thời tức giận mắng: “Nha đầu thối, đừng tìm chết !”

"Thả người xuống, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng", Hòa Yến không hề sợ hãi, "Trái lại là ngươi, đừng nên rượu mời không uống mà đi uống rượu phạt !".

Lão phụ hừ một tiếng, dùng sức quất mạnh roi ngựa, con ngựa vụt đi, Hòa Yến thấy thế, một chân đạp lên lưng ngựa, cũng dùng sức đánh mạnh vào mông ngựa, con ngựa phóng về phía trước, cơ hồ cùng muốn sánh ngang với con ngựa mà lão phụ kia cưỡi, Hòa Yến nhanh tay nhanh mắt, dùng roi ngựa trong tay cuốn lấy đầu ngựa lão phụ, khoảng cách giữa hai con ngựa đã là cực gần, con ngựa bị sợ hãi, ngay tại chỗ đá vó ngựa, Hòa Yến thừa cơ nhảy xuống từ lưng ngựa, đoạt lấy cô nương trong tay lão phụ, hai người cùng lăn tròn trên đất.

Sau khi ổn định lại, Hòa Yến liền nhận ra rằng cô nương này quả thật bị người đổ dược, chỉ có thể làm những động tác cực nhẹ nhàng, khó trách vừa nãy lúc ở quán mì, bất luận nói làm sao cô nương cũng không chút nào phản ứng.

Hòa Yến chỉ giải được huyệt câm, còn chưa kịp hỏi rõ ràng cô nương này tên họ là chi, người từ đâu đến, phụ nhân đó thế nhưng cười thật lạnh, từ thắt lưng rút ra một thanh nhuyễn kiếm, lạnh lùng nói :"Quản chuyện bao đồng !", cánh tay nhằm ngay Hòa Yến mà đâm tới.

Hòa Yến đột ngột đẩy tiểu cô nương ra, tự mình tiến lên nghênh đón, nàng chỉ có tay không, cây gậy sắt lúc nãy trong lúc hỗn loạn đã bị lạc mất, chỉ có thể dựa vào sự linh hoạt của cơ thể để tránh khỏi trường kiếm của đối phương.

"Các người rốt cuộc là ai?" Hòa Yến vừa tránh vừa hỏi, trong lòng bất ngờ về thân thủ của lão phụ này. "Tại sao lại phải bắt giữ tiểu cô nương này ?"

Phụ nhân ngoài cười trong không cười, vung kiếm đánh tới, "Nói nhảm nhiều như vậy, ngươi xuống địa ngục mà hỏi Diêm vương gia đi !".

Hòa Yến nhướng mày :"Chỉ chút công phu này mà muốn đưa ta xuống địa ngục, có hơi tự tin thái quá ". Nàng đột ngột từ dưới đất bật lên, cúi người tránh đi trường kiếm ở trên đầu, cước bộ xoay vòng đã đến phía sau phụ nhân, một chưởng đánh trúng vào lưng, từ trong tay ả đoạt đi thanh trường kiếm.

"Đáng ghét !", phụ nhân đó tức giận nói .

Nếu như kiếm đã về tay, tuy không so được với Thanh Lang thế nhưng miễn cưỡng vẫn có thể dùng, lúc này không có ai bên cạnh, sở trường của Hòa Yến ngoại trừ bày binh bố trận, còn lại chính là kiếm pháp, bất quá trong chốc lát, liền đã khiến cho phụ nhân này từng bước thối lùi, thấy là đã không xong.

Hòa Yến nói :"Nếu lúc này ngươi buông tay chịu trói, vẫn còn có một con đường sống".

"Chướng mắt !", phụ nhân hét lớn, đột nhiên từ trong búi tóc sau đầu rút ra một cây trâm bạc, phía trong trâm bạc đó không biết có cơ quan gì, lớn nhanh như thổi, lập tức dài  thành ba tấc, là một thanh chủy thủ. Ả cũng không dùng chủy thủ này để đối phó với Hòa Yến, mà lao mình vào thanh trường kiếm của nàng, đồng thời ném chủy thủ vô cùng chính xác về phía nha đầu đang nằm trên đất.

Tiểu cô nương vốn đã bị hạ dược, không cách nào cử động, mắt trừng to nhìn chủy thủ kia đang muốn găm vào lòng ngực, Hòa Yến lúc này muốn thu kiếm cứu người đã không còn kịp nữa.

"Bang" một tiếng.

Chỉ thiếu chút nữa đã găm vào tim thiếu nữ, có thứ gì đó đã va vào chủy thủ, khiến cho cán dao bị đánh lệch sang bên, lập tức mất đi lực đạo hung hãn, chậm chạp lăn vòng trên mặt đất.

Trường kiếm trong tay Hòa Yến cùng lúc xuyên qua lòng ngực lão phụ, lão phụ đó trừng to đôi mắt, tựa như không dám tin thế mà có người đánh bay được chủy thủ của mình, từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, rồi tắt thở.

Sâu trong rừng rậm có một người bước ra, là một nam tử gầy gò, ước chừng hơn bốn mươi tuổi, thế nhưng lại cực kỳ phiêu dật và nổi bật. Một thân áo trắng, tóc dài buộc dây lụa trắng, tựa kiếm khách, lại giống cầm sư. Mặt mũi sáng sủa, râu dài nhưng chẳng lôi thôi, ngược lại làm tăng thêm mấy phần phóng khoáng tiêu dao của người trong giang hồ.

Hòa Yến vừa nhìn thấy người này thì đã ngây ngốc. Bạch y nhân đến gần thêm chút, mang tiểu nha đầu đang run lẩy bẩy dưới đất đỡ lên, lúc này mới nhìn về Hòa Yến.

Hòa Yến lắp bắp mở miệng :".......Sư phụ ".

Trên mặt ông cũng không có tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ là có chút bất ngờ :"A Hòa ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top