Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 140 : Nhận Nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hòa Yến vẫn ở nguyên tại chỗ, trong nhất thời không biết nên kinh ngạc vì điều gì, là kinh ngạc vì nơi đây có thể gặp được Liễu Bất Vong, hay là kinh ngạc vì Liễu Bất Vong thế mà vừa nhìn đã có thể nhận ra dù bây giờ mình đã không còn dung nhan cũ.

Liễu Bất Vong giải khai nguyệt câm cho tiểu nha đầu, tiểu cô nương ho lên một tiếng, nhìn vào bọn họ, chẳng nói gì.

Hòa Yến thế nhưng không nhẫn được nữa, hỏi Liễu Bất Vong :"Sư phụ.. Ngài làm sao .... nhận ra ta ?"

Nhìn thấy khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của Hòa Yến, ngoại trừ mấy người Hòa gia thì chỉ có Liễu Bất Vong. Năm đó trong trận chiến ở Mạc Huyện, đồng đội đều tử trận, nếu không phải Liễu Bất Vong nhặt nàng đem về từ trong đống người chết, Hòa Yến cũng không biết mình giờ này đang ở nơi đâu. Liễu Bất Vong biết thân phận nữ tử của nàng, cũng thấy qua khuôn mặt của nàng, nhưng mặt của nàng hiện giờ đã không còn là "Hứa đại nãi nãi" của năm xưa nữa.

Hắn cười khẽ nói :"Kiếm thuật đặc biệt đó của ngươi, lại có kiếm pháp của ta trộn lẫn, vừa nhìn đã có thể nhận ra. Sao thế, ngươi đây là đã dịch dung sao ?"

Hòa Yến nhất thời trong một lúc lâu vẫn không thể cùng ông nói rõ, chỉ hàm hồ nói :"Nói ra thì dài lắm, chuyện này sau hẳn nói. Nhưng Sư phụ, ngài sao lại ở nơi đây ?"

"Trong thành Tế Dương có người khả nghi, ta nghi ngờ là người Ô Thác, một đường truy đuổi bọn chúng đến đây". Ông nhìn thi thể lão phụ đang nằm trên đất, "Nghe thấy bên này có tiếng đánh nhau, nên mới đến xem, đã xảy ra chuyện gì vậy ? Ngươi quen biết tiểu cô nương này sao ?"

Hòa Yến lắc đầu :"Không quen, ta cùng với ... bạn đi ngang đây, đang ăn ở quán mì thì thấy phụ nhân này mang theo tiểu cô nương bộ dạng khả nghi, vốn cho là quải tử, không ngờ đến xung quanh thế mà có thích khách, có lẽ cũng không đơn giản chỉ là kẻ xấu".

Đang nói thì phía sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa, hai người quay đầu lại nhìn, Tiêu Giác giá ngựa đuổi đến, đến gần bọn họ thì cho ngựa dừng, xoay người xuống ngựa, đi đến bên cạnh Hòa Yến, cau mày hỏi :"Ai đây ?"

"Người nhà, người nhà". Hòa Yến vội giải thích, "Vị này là ...Sư phụ của ta".

"Sư phụ ?", Tiêu Giác không hiểu ra sao nói :"Sư phụ gì vậy ?"

"Một thân bản lĩnh này của ta, đã là số một của Lương Châu Vệ, không phải đã từng nói với ngài ta có cao nhân chỉ điểm hay sao. Đây chính là vị Sư phụ cao nhân đó của ta, chúng ta đã nhiều năm không gặp, hôm nay thế mà gặp lại ở nơi đây, ta cũng rất bất ngờ. Vừa nãy nếu không phải ngài ấy trợ giúp, tiểu cô nương này đã mất mạng rồi".

Liễu Bất Vong nhìn Tiêu Giác, khẽ mỉm cười :"Tại hạ Liễu Bất Vong, các hạ là..."

"Kiều Hoán Thanh ", hắn nói.

"Thiếu gia, mấy người vừa nãy sao rồi ?", Hòa Yến hỏi.

"Đánh không lại nên trốn rồi". Tiêu Giác không rõ thái độ nói :"Trái lại là cô đấy, sao chạy đến nơi này để ôn lại chuyện xưa ?"

"Mấy chuyện này để nói sau cũng không muộn mà," Hòa Yến chuyển chủ đề, "Những người này gióng trống mở cờ chỉ để bắt cóc một tiểu cô nương, không đúng lắm phải không? Tiểu cô nương, cô tên là gì, nhà ở nơi đâu, là hài tử của nhà nào thế ?", nàng cúi xuống nhìn hài tử.

Tiểu cô nương sinh ra rất đẹp, tuy còn nhỏ tuổi nhưng vẫn có thể nhận ra đây là một mỹ nhân tương lai. Cô nàng có lẽ đã bị dọa cho sợ hãi, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ, mím môi không nói. Hòa Yến hỏi mấy lần cũng chẳng đáp lời, cuối cùng dứt khoát quay mặt đi.

"Không phải thực sự là một kẻ câm chứ ?", Hòa Yến bối rối.

"Ngươi mới là kẻ câm !", Tiểu nha đầu đó giận đến bốc khói .

"Hóa ra là biết nói, vậy vừa nãy hỏi ngươi mấy vấn đề sao lại không trả lời ?", nàng hỏi.

Tiểu nha đầu lại phớt lờ người rồi.

"Có lẽ là vừa gặp phải người xấu nên không còn tin tưởng người khác nữa, không sao, chốc lát nữa sẽ tốt thôi". Liễu Bất Vong cười nói.

Hòa Yến thở dài, trong nhất thời cũng chẳng biết làm sao, liền nhìn Tiêu Giác :" Thiếu gia, hay là trước tiên cứ mang hài tử này về, để cho Thôi đại nhân định đoạt, nếu nàng thật là cô nương con nhà đại hộ nào đó, Thôi đại nhân nhất định sẽ nhận ra".

Tiêu Giác gật đầu .

Tiểu cô nương khi nghe đến ba chữ "Thôi đại nhân" thì ánh mắt khẽ động, bất quá trong nháy mắt đã cúi thấp đầu, giấu đi vẻ kỳ lạ trong ánh mắt.

Liễu Bất Vong mỉm cười :"Nếu đã như thế, vậy thì tạm biệt ở đây đi".

Hòa Yến giật mình, Liễu Bất Vong người này luôn như thế. Hòa Yến từ khi bắt đầu biết ông, thì cảm thấy người này tựa hồ không vướng không bận, mọi chuyện đều thuận lòng. Nàng trước giờ chưa từng thấy người nào giao hảo với Liễu Bất Vong, cũng chưa thấy ông cùng người lui tới. Ông giống như không bao giờ cảm thấy cô độc, không có quá nhiều thương cảm đối với mỗi lúc chia tay. Năm đó khi Hòa Yến cùng ông chia biệt, mặc dù có chút không nỡ, nhưng Liễu Bất Vong lại rất rộng lòng, chỉ nói :"Thiên hạ chẳng có bữa tiệc nào không tàn, A Hòa, ngươi cần phải trưởng thành".

Gặp lại cố nhân, còn chưa kịp ôn lại chuyện xưa đã đành ly biệt, Hòa Yến trong lòng chua xót, kéo lấy tay áo Liễu Bất Vong :"Sư phụ ! Ta... Ta hiện đang ở nhà của người bạn, nhà hắn rất lớn, nếu ngài muốn thì cùng về với chúng ta, ta còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngài !"

Ánh mắt Tiêu Giác rơi trên ngón tay nàng đang kéo lấy tay áo Liễu Bất Vong, không lộ cảm xúc cau mày.

Liễu Bất Vong mỉm cười, bất lực nói :"A Hòa, ngươi sao còn giống như hài tử vậy chứ".

"Đã rất lâu rồi ta không gặp được Sư phụ... Ta còn cho rằng sẽ không gặp được ngài nữa...", Hòa Yến chết cũng chẳng buông tay, "Hơn nữa, không phải vừa nãy người nói người Ô Thác sao ? Nếu đã có quan hệ đến người Ô Thác, nhất định phải nói cho Mông Tắc Vương nữ điện hạ thành Tế Dương mới được, ngài cùng ta về đi, ta có quen với vị quan chức kia, đã lớn lên cùng với Vương nữ điện hạ nên quan hệ rất tốt, cũng dễ mang chuyện này đi bẩm báo".

Liễu Bất Vong khẽ giật mình :"Vương nữ ?"

Hòa Yến nhìn thấy thái độ khác lạ của ông, nhanh chóng gật đầu :"Không sai, Sư phụ, ngài nghĩ xem, người Ô Thác đột nhiên xuất hiện ở Tế Dương vốn chẳng tầm thường. Thông hành ở Tế Dương trước giờ không dễ, đừng nói người Ô Thác, người Trung Nguyên Đại Ngụy đến đây đều lắm phen trắc trở, nhưng người Ô Thác có thể ẩn náu trong thành Tế Dương, nói rõ điều gì ? Tóm lại, mấy chuyện này có rất nhiều nghi điểm, chúng ta nên đồng hành với nhau".

Liễu Bất Vong vẫn có chút do dự.

Tiêu Giác khoanh tay nhìn hai người bọn họ, nhếch môi lười biếng nói :"Phải đấy, Liễu tiên sinh, không bằng cứ về cùng chúng ta, cùng với đồ nhi tốt của ngài bàn bạc kỹ lưỡng".

Yên lặng một lúc lâu, Liễu Bất Vong cười nói :"Được rồi, vậy ta sẽ theo các người về, chỉ hi vọng sẽ không gây phiền phức cho mọi người".

Hòa Yến thở phào nhẹ nhõm, tuy muốn giữ Liễu Bất Vong ở bên cạnh không để làm gì, nhưng có thể gặp được người thầy kiếp trước, thực sự không muốn vừa nói mấy câu thì đã vội mỗi kẻ mỗi phương.

Suy cho cùng, người có thể nhớ được "Hòa Yến ", thực sự chẳng có nhiều.

"Vậy chúng ta trước về dịch trạm, thuê xe ngựa để quay lại Thôi phủ", Hòa Yến nói với Tiêu Giác, nói đoạn lại thở dài :"Hôm qua đi cả đêm không về, cũng không biết có làm cho Thôi đại nhân và mọi người lo lắng hay không ".

Ánh mắt Liễu Bất Vong nhìn về phía Tiêu Giác và Hòa Yến, vẻ mặt trầm ngâm.

Tiểu cô nương được cứu ra từ trong tay lão phụ đã bị hạ dược, thân thể mềm mại, không thể đi được, chỉ cần bước một bước là đã lảo đảo. Hòa Yến nghĩ một chút, sau đó cúi xuống trước mặt cô bé và nói: "Tiểu cô nương, lên đi."

Tiêu Giác hỏi :"Cô muốn làm gì ?"

"Cô bé đi không nổi, ta sẽ cõng bé ấy đến dịch trạm", Hòa Yến đáp :"Bằng không thì thế này cũng không phải là cách".

Nàng vẫn thật không biết nguyệt sự của mình đã đến rồi sao, Tiêu Giác im lặng một lúc, nói :"Để ta cõng ".

"Ôi ?", Hòa Yến giật mình.

Tiểu cô nương trái lại không đồng ý, mở miệng chỉ trích :"Ta là nữ tử, ngươi là nam nhân, sao ngươi có thể cõng ta ? Ta muốn nàng cõng !"

"Oắt con ", Tiêu Giác lạnh lùng nói :"Ngươi còn nói thêm một câu, ta sẽ ném ngươi ở đây không quản nữa".

Oắt con ngang ngược gặp phải Đô đốc bất cận nhân tình, đến cuối cùng là cờ sai một bước, cũng không dám nói gì thêm, chỉ sợ Tiêu Giác ném đi không quản, Hòa Yến liền nhìn Tiêu Giác cõng tiểu cô nương, một đường đi về dịch trạm.

Khi về đến dịch trạm, mọi người cũng không còn tâm trạng tiếp tục ăn sáng, chỉ thuê một cỗ xe ngựa, gọi xa phu đi về Thôi phủ.

Ngồi trên xe ngựa, cỗ xe lắc lư đi về phía trước, Hòa Yến cùng Tiêu Giác ngồi một bên, tiểu cô nương cùng Liễu Bất Vong ngồi ở một bên. Mấy người đều im lặng, đột nhiên Tiêu Giác nói :"Liễu tiên sinh là Sư phụ của Hòa Yến ? "

Liễu Bất Vong cười nói :"Không sai".

"Vậy thân thủ của Liễu tiên sinh nhất định là rất xuất sắc ".

"Không dám nhận hai chữ 'xuất sắc'".

Tiêu Giác khẽ cười :"Sao lại muốn thu nhận Hòa Yến làm đồ ? Suy cho cùng vị này.....", hắn dừng lại một chút, ngữ khí mang chút mỉa mai, "Ngoại trừ lùn và ngốc, tựa hồ không có thiên tư gì khác ".

Hòa Yến lúc này cũng không còn quan tâm Tiêu Giác nói mình lùn ngốc nữa, chỉ sợ Liễu Bất Vong nói lỡ miệng, liền tự mình mở miệng nói lung tung :"Ai nói chứ ! Năm ấy ta ở Sóc Kinh, chỉ là ngẫu nhiên xuất du, ai biết vừa hay gặp được Sư phụ thu đồ, nói ra cũng là duyên phận, trong ngàn vạn người, lúc đó vừa nhìn Sư phụ đã nhận ra ta thiên chất thông minh, sau này ắt có chỗ dùng, thế nên mới thu ta làm đồ, truyền cho ta một thân võ nghệ. Chỉ là Sư phụ ta nhàn vân dã hạc, sớm đã ngoài chốn hồng trần, dạy ta ba năm liền chia biệt vân du tứ hải. Đây vẫn là lần đầu gặp lại từ sau khi ta cùng ngài chia biệt !"

Nàng tự giác mang tất cả ngọn nguồn câu chuyện giải thích cho thật rõ ràng, trong lòng chỉ mong Tiêu Giác sẽ không đào sâu thêm nữa.

Tiêu Giác nhìn phía Liễu Bất Vong, hỏi :"Phải không ?"

Liễu Bất Vong liếc nhìn Hòa Yến, nói :" Phải ".

"Ra vậy", thanh niên gật đầu, không nói gì khác nữa.

Tảng đá trong lòng Hòa Yến rơi xuống, chính lúc này lại nghe Liễu Bất Vong hướng nhìn phía nàng, nghi hoặc hỏi :"A Hòa, ngươi cùng Kiều công tử có quan hệ thế nào ?"

Ôi, đây là vấn đề rất khó trả lời, giờ đây nàng là "Ôn Ngọc Yến ", Tiêu Giác là "Kiều Hoán Thanh ", nếu luận quan hệ, tự nhiên sẽ là phu thê. Nhưng... Liễu Bất Vong lại biết thân phận thật của nàng, lúc này đây còn có tiểu cô nương không rõ thân phận, nếu tiểu cô nương này quen biết với Thôi Việt Chi thì sao, nên không thể nói lỡ lời cho được.

Lại nhìn Tiêu Giác bên cạnh, đang ngồi dựa vào ghế xe, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, chờ nghe câu nàng đáp lại.

"Kiều công tử.. là phu quân của ta". Hòa Yến vô cùng bất lực, chỉ có thể kéo căng da đầu, khó nhọc từ trong miệng thốt ra câu nói đó.

Liền có chút kinh ngạc :"A Hòa, mấy năm không gặp, ngươi thế mà đã thành thân rồi ?"

"Phải, phải nha". Hòa Yến gượng gạo nở nụ cười.

"Cũng tốt", Liễu Bất Vong khẽ gật đầu, "Có người bồi ở bên ngươi, vi sư cũng an tâm rồi ".

Hòa Yến :"......"

Nói dối đã bao nhiêu lần, Hòa Yến lần đầu hiểu được, cái gì gọi là lấy đá đập chân mình.

Chính là trước mắt.

.............

Khi về đến Thôi phủ, chỉ có mấy vị di nương ở đó, Vệ di nương thấy mấy người bọn họ trở về an toàn thì mới thở phào nhẹ nhõm, vuốt nhẹ lên ngực nói: "Tối qua Hoán Thanh công tử đã nhờ người gửi tin nói sáng nay về, phòng bếp nhỏ đã chuẩn bị sẵn bữa sáng mà vẫn chưa thấy người, thiếp thân còn có chút lo lắng liệu có chuyện gì xảy ra không." Ánh mắt nàng lại rơi trên người tiểu cô nương và Liễu Bất Vong ở phía sau, nghi hoặc hỏi :"Hai vị này là....."

"Đây là cố nhân của ta, không ngờ thế mà cũng đến Tế Dương ", Hòa Yến cười nói :"Bá phụ đâu ?"

"Đại nhân vừa sáng đã vào Vương phủ rồi, Vương nữ điện hạ triệu đi, không biết lúc nào mới về đến".

Hòa Yến cùng Tiêu Giác đối mắt nhìn nhau, Thôi Việt Chi thế mà không ở đây, vậy thì chỉ có thể ổn định cho tiểu nữ hài này trước đã.

"Ngọc Yến cô nương cùng Hoán Thanh công tử có muốn dùng bữa sáng không ? Thiếp thân sẽ cho phòng bếp nhỏ hâm nóng lại ?"

"Ta và phu quân đã ăn rồi", Hòa Yến cười nói :"Bất quá vị tiểu muội muội này cùng tiên sinh vẫn chưa ăn, làm phiền khi làm xong thì đưa đến phòng ta, ngoài ra cần thêm một ít nước nóng, tiểu muội muội cần phải tắm rửa thay đồ".

Vệ di nương liền nhanh chóng đáp ứng .

Hòa Yến mang tiểu cô nương về đến phòng mình, giao cho Thúy Kiều và Hồng Tiếu, dặn dò phải mang tiểu cô nương tắm rửa sạch sẽ.

Mới phân phó xong, bên kia đã truyền đến tiếng của Lâm Song Hạc, "Đi cả đêm rồi, cả đêm không về, cuối cùng cũng đã quay lại! Thế nào, đom đóm có đẹp không? Đáng lẽ tối qua ta nên đi cùng các ngươi, nghĩ lại cũng có chút hối hận, cảnh đẹp như vậy mà không được thấy, thật sự là tiếc." Hắn bước vào trong phòng, nhìn thấy Liễu Bất Vong đang đứng trong đấy thì sững lại một chút, nghi ngờ hỏi: "Vị này là..."

"Là Sư phụ ta", Hòa Yến nói, "Họ Liễu, tên Bất Vong ".

"Chào Liễu sư phụ ". Lâm Song Hạc ôm quyền hành lễ, xong lại thắc mắc :"Liễu sư phụ sao lại ở đây ? Chẳng lẽ muội muội trước khi đến Tế Dương, đã nhắc trước với vị tiên sinh này sao ?"

Lời này thật dễ hiểu lầm, không biết còn cho rằng nàng với người ngoài thông đồng một giuộc, Hòa Yến vội nói :"Không có không có, tuyệt đối không có".

"Công tử hiểu lầm rồi", Liễu Bất Vong cười nói :"Ta vốn là người Tế Dương, trước kia cùng với tiểu đồ gặp ở Trung Nguyên mà thôi, nhiều năm không gặp, chưa từng nghĩ lần này tiểu đồ lại đến Tế Dương, vừa hay gặp được ".

"Hóa ra như vậy", Lâm Song Hạc cũng cười :"Tiên sinh vừa nhìn đã biết không phải người thường, mới có thể dạy ra hảo đồ đệ nổi bật xuất chúng như vậy".

Liễu Bất Vong chỉ cười không nói.

Hòa Yến bất giác trên mặt có chút thẹn thùng, liền nói :"Thiếu gia, Lâm huynh, có thể sang phòng cách vách tránh đi một chút không, ta với Sư phụ nhiều năm không gặp, có rất nhiều điều muốn nói ".

"Có gì cứ nói chúng ta cùng nghe là được mà" , Lâm Song Hạc cười nói :"Ta còn muốn biết, Hòa muội muội trước kia là bộ dạng gì ".

Tiêu Giác liếc nhìn hắn, bản thân mình đã tự ra ngoài, nói :"Đi ".

"Không muốn nghe sao ?" Lâm Song Hạc còn có chút không cam tâm.

"Muốn nghe thì tự nghe ".

Mắt thấy Tiêu Giác đã đi ra, Lâm Song Hạc cũng chỉ có thể mười phần tiếc nuối thu hồi quạt, nói với Hòa Yến :"Vậy muội muội, ta ra ngoài trước đây, muội cùng với Liễu sư phụ ôn chuyện vui vẻ ".

Nói đoạn, cũng theo ra ngoài, đóng luôn cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Hòa Yến cùng Liễu Bất Vong.

Hòa Yến vội bước lên, giúp Liễu Bất Vong mang đàn trên lưng để xuống, đặt một bên bàn, lại chuyển đến cái ghế, nói :"Sư phụ, ngồi trước đi". Lại rót cho Liễu Bất Vong một chén trà.

Liễu Bất Vong chỉ khẽ cười nhìn nàng làm tất cả những việc này, sau hết mới ngồi xuống trước bàn, ngăn lại hành động muốn xếp đặt của Hòa Yến, nói :"Đủ rồi, A Hòa, ngồi xuống đi ".

Một tiếng "A Hòa" quen thuộc, suýt nữa đã khiến cho Hòa Yến ửng hồng vành mắt.

Nàng liền theo ngồi xuống trước bàn, nói một tiếng :" Sư phụ". Trong nháy mắt, thế mà rất giống như được về lại nhiều năm trước, vào những tháng ngày nàng cùng Liễu Bất Vong sống ở thâm sơn.

Năm đó trong trận chiến Mạc Huyện, Hòa Yến bị chôn trong đống xác người, trong sa mạc cực kỳ khô hạn, nàng vốn đã sắp chết rồi nhưng nào ngờ trời đổ cơn mưa, giúp nàng sống sót qua đêm kinh hoàng đó. Ngày hôm sau, có một người đi ngang qua, thấy xác chết nằm la liệt khắp nơi, liền đào một cái hố dài ở cạnh bên, lần lượt chôn cất thi thể của những sĩ binh tử trận.

Cũng phát hiện ra trốn trong đống người chết đó, chỉ còn mỗi Hòa Yến đang hấp hối.

Người qua đường mang Hòa Yến về, trị thương cho Hòa Yến, sau khi nàng tỉnh lại mới hay mặt nạ trên mặt đã chẳng thấy đâu, nàng từ trên nhuyễn tháp đứng lên, phát hiện bản thân đang ở một gian nhà tranh, vừa bước ra khỏi cửa đã thấy có người đang quét trong viện tử.

Đó là một nam tử trung niên khí chất bất tục, mặc áo trắng, buộc đai trắng, dáng vẻ gầy gò, áo bay phấp phới, tựa như thế ngoại trung nhân.

Thiếu niên Hòa Yến có chút cảnh giác, hỏi :"Ngươi là ai ?"

Bạch y nhân dừng động tác trong tay, quay đầu lại nhìn nàng, mỉm cười nhưng lại không có trả lời nàng, mà chỉ hỏi :"Nha đầu, ngươi nếu là thân nhi nữ, sao lại đầu quân ?"

Hòa Yến bất ngờ giật mình, đột nhiên nhận ra rằng danh tính của mình đã bị bại lộ.

Sau đó nàng mới biết, bạch y nhân cứu nàng tên là Liễu Bất Vong, là một cư sĩ vân du tứ phương, cứ một đoạn thời gian sẽ đến một nơi, hiện giờ đang sống trên một ngọn núi hoang gần Mạc Huyện, dựa vào việc trồng một số loại thuốc đổi tiền sống qua ngày.

Hòa Yến lúc đó hỏi ông :"Lúc tiên sinh cứu ta, trên đường không gặp phải người Tây Khương sao ?", người Tây Khương đôi khi có tàn binh lang thang khắp Mạc Huyện, nếu như bị phát hiện có người đi cứu binh sĩ Đại Ngụy, người này nhất định gặp phải tai ương .

Liễu Bất Vong chỉ chỉ vào thanh kiếm bên hông :"Ta có kiếm, không sợ".

Nàng lúc bắt đầu, cho rằng Liễu Bất Vong đang nói bừa, mãi cho đến sau này, khi tận mắt nhìn thấy một người Tây Khương chết dưới kiếm của Liễu Bất Vong, mới biết Liễu Bất Vong nói là sự thật.

Liễu Bất Vong là thế ngoại cao nhân chân chính .

Hòa Yến trước giờ chưa từng thấy ai không gì không thể như thế này, ông dùng kiếm, đao, roi dài, thương kích, cũng biết kỳ môn độn giáp, bói quẻ phù kê.

Trong kiếp trước ngu ngốc của mình, nàng cũng làm được một chuyện thông minh, đó là thuận thế thỉnh cầu bái Liễu Bất Vong làm Sư phụ.

Liễu Bất Vong đã cự tuyệt.

Nhưng Liễu Bất Vong chẳng ngờ Hòa Yến là một người cố chấp. Phàm là khi miệng nàng rãnh rỗi, ngoại trừ lúc ăn, phần lớn thời gian đều sẽ dùng để xin Liễu Bất Vong thu nàng làm đồ đệ.

Có lẽ Liễu Bất Vong tiên phong đạo cốt, trước giờ còn chưa từng gặp qua đồ đệ nào mặt dày vô sỉ thế này, rốt cuộc cũng không còn cách nào khác, chỉ hỏi nàng :"Ngươi bái ta làm Sư, học những thứ này có gì hữu dụng ?"

"Ta học những thứ này, lúc vào lại quân doanh, nếu giống như trước đây gặp phải người Tây Khương, sẽ không để toàn quân bị diệt. Cho dù là có thêm một người, ta cũng sẽ bảo hộ hắn, cũng như tiên sinh đã bảo hộ cho ta".

"Ngươi còn muốn vào quân doanh ?", Liễu Bất Vong có hơi kinh ngạc.

Hòa Yến không hiểu :"Đương nhiên".

"Ngươi phải biết, ngươi là nữ tử, thân phận vốn đặc thù. Bây giờ đội quân đó của ngươi, toàn quân bị diệt, ngươi có thể nhân dịp này về nhà, sẽ chẳng ai phát hiện thân phận của ngươi. Hòa Như Phi trước kia, đã chết rồi".

Hòa Yến trầm mặc một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn lại, "Ta chưa từng nghĩ đến chuyện đào binh".

Câu nói này có lẽ đã đánh động đến Liễu Bất Vong. Sau đó Liễu Bất Vong đã uống trà bái Sư của Hòa Yến, quả thật tay dắt tay bắt đầu dạy nàng. Nhưng Hòa Yến suy cho cùng cũng là một cô nương, có những thứ không hợp với nàng, Liễu Bất Vong liền tận lực dạy hết cho nàng những gì thích hợp. Nhưng mặc dù chỉ theo Liễu Bất Vong học được chút da lông, cũng đã đủ để Hòa Yến thu hoạch không ít.

Liễu Bất Vong dạy cho Hòa Yến nhiều nhất là kỳ môn độn giáp. Kỳ môn độn giáp cùng với binh pháp kết hợp với nhau, đủ để tạo nên một nữ tướng dụng binh như thần, bố trận tinh diệu. Những dũng tướng kỳ lực thì làm sao, người Tây Khương sức mạnh phi thường, hung tàn hãn dũng lại thế nào, đánh trận, xưa giờ không chỉ dựa vào sức mạnh.

"Ta không ngờ đến, dung mạo bây giờ không còn như trước, thế mà Sư phụ vẫn có thể nhận ra ta", Hòa Yến cúi đầu cười, "Rốt cuộc là làm sao ngài nhận ra được ?"

"Kiếm pháp đó của ngươi", Liễu Bất Vong bật cười, "Thiên hạ có một không hai ".

Lúc Hòa Yến vừa bái Liễu Bất Vong làm Sư, muốn cho Liễu Bất Vong thấy căn bản thật sự trước kia của mình. Sau khi Liễu Bất Vong xem xong đã trầm mặc rất lâu. Có lẽ cho rằng thân là nữ tử, nếu có đủ tự tin để vào trong quân doanh nhất định thân thủ bất phàm. Nhưng xem qua đao, kiếm, cung, mã của Hòa Yến, Liễu Bất Vong đã bắt đầu hoài nghi quyết định của mình là đúng hay sai.

Thực sự không biết sự tự tin của Hòa Yến từ đâu mà đến ?

Nhưng trà cũng đã uống rồi, bản thân đã nhận đệ tử, căng da đầu cũng phải dạy cho xong. Liễu Bất Vong cũng rất bất lực, từ chỗ không thu đồ, vừa thu đồ đã thu ngay một người tư chất tệ nhất, thật sự là trời cao chiếu cố.

Cũng may Hòa Yến cũng không phải hoàn toàn không có chỗ dùng, vị cô nương này gì cũng không được, duy chỉ kiếm thuật là được, căn cơ đánh cực tốt, tốt đủ khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên.

Lúc ấy Liễu Bất Vong đã hỏi Hòa Yến :"Kiếm thuật này của ngươi là ai dạy ? Xem ra không tệ".

Hòa Yến nghe thế, có chút đắc ý nói :"Có cao nhân âm thầm giúp ta. Ta không biết hắn là ai, ta đoán là tiên sinh ở học quán chúng ta, cảm thấy ta tư chất không tồi, liền dạy sau giờ học".

Lời này thực sự không phải giả, lúc còn là thiếu niên đi học, Hòa Yến rất tệ trong môn võ, dù mỗi đêm đều ra hậu viện luyện kiếm nhưng vẫn không tiến bộ gì. Khi nàng gần như đã muốn bỏ cuộc, một ngày nọ, bất ngờ phát hiện có một tờ giấy trên bàn ở phòng mình.

Trên tờ giấy vẽ một hình người nhỏ, chỉ ra những nhược điểm và sai sót trong kiếm thuật của nàng khi luyện kiếm trong và ngoài giờ học. Trên đó còn viết cách khắc phục những vấn đề này, chỉ điểm vô cùng tỉ mỉ.

Hòa Yến thử luyện theo mấy ngày, quả nhiên có tiến bộ, vô cùng mừng rỡ. Sau đó, nàng phát hiện ra rằng cứ cách mười ngày, trên bàn trong phòng mình lại xuất hiện một tờ giấy như vậy, tùy theo tiến bộ của nàng mà điều chỉnh chỉ điểm.

Nàng vẫn không biết đối phương là ai, đoán có lẽ là một vị tiên sinh tốt bụng nào đó trong học quán, kiếm thuật cao hơn nàng, lại có thể vừa nhìn đã nhận ra những thiếu sót của nàng, đưa ra lời khuyên, chỉ là rốt cuộc là vị tiên sinh nào, Hòa Yến cũng không biết được. Nàng từng trốn trong phòng, chờ đến lúc người ấy đưa tin sẽ bắt ngay lúc đấy, thế nhưng đối phương ngày hôm đó không xuất hiện, bởi thế Hòa Yến liền biết, cao nhân không muốn lộ diện.

Chỉ là cuối cùng vì tò mò, lòng lại mang cảm kích, Hòa Yến đã viết một tờ giấy để lại trên bàn trước khi về phủ trong kỳ nghỉ ở học đường. Thư viết: "Ba ngày sau về học đường, giờ Tý gặp ở rừng trúc hậu viện, gặp mặt cảm tạ ân nhân, xin hãy đến nơi hẹn."

"Sau đó thế nào ?", Liễu Bất Vong hỏi :"Có gặp được người đó là ai ?"

Hòa Yến trầm mặc lúc lâu, khe khẽ lắc đầu.

Vừa về đến phủ, nàng đã cùng với huynh đệ Hòa Nguyên Thịnh cãi nhau một trận, bị phạt quỳ ở từ đường, chưa đầy ba ngày sau, thì đã trong đêm rời phủ, một mình tòng quân, bước sang một con đường hoàn toàn khác.

"Ta thất hẹn rồi".

Nàng không gặp được người đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top