Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 144 : Độc Sủng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mười tám năm của cuộc đời, Liễu Bất Vong chưa bao giờ tiếp xúc với nữ tử nào ngoại trừ tiểu sư muội. Mặc dù là tiểu sư muội nhưng cũng ôn nhu thủ lễ, chứ nào đâu kỳ dị khủng khiếp như này. Các sư huynh đều nói tính tình hắn đôn hậu, xác thực không phải giả, thái độ của hắn cực kỳ cao ngạo, thế nhưng lại thường xuyên bó tay trước Mục Hồng Cẩm.

Hắn không còn cách nào, không thể bỏ rơi Mục Hồng Cẩm, nên đành nghĩ rằng chỉ cần chờ xong việc dưới núi, rồi đưa nàng lên núi Tê Vân, xử lý thế nào sẽ do đạo trưởng Vân Cơ định đoạt.

Đột nhiên bên cạnh lại có thêm một cô nương ôn hương nhuyễn ngọc, Liễu Bất Vong vô cùng không thoải mái. Nhưng rất nhanh, một chút không thoải mái đó đã bị tức giận làm nhạt đi rồi. Mục Hồng Cẩm cũng không giống như những gì trong miệng nàng đã nói, "ta không có ăn nhiều, cũng tiêu không nhiều tiền của huynh, huynh đưa ta theo sẽ không gặp rắc rối đâu".

Mục Hồng Cẩm xác thực ăn không nhiều, tiêu tiền thế nhưng lại không ít, thực sự nàng quá kén chọn, đồ ăn phải chọn tửu lâu tốt nhất, ăn mặc cũng phải thật xinh đẹp, ở trọ tuyệt sẽ không để ủy khuất mình. Bất quá, may là trên người nàng có bạc, lại vô cùng giàu có nên hoàn toàn có thể tự lo. Không chỉ như vậy, còn hào phóng chia sẻ với hắn :"Thiếu hiệp, món vịt quay ở Ngô Phương Lâu này ăn rất ngon, huynh nếm thử một chút đi !"

Liễu Bất Vong cau mày nhìn nàng :"Không phải cô nói bị người ta bắt cóc đi sao, trên người sao lại có nhiều tiền như vậy ? Lúc quải tử bắt cô đi, sẽ không tốt bụng đến nỗi không xét người cô chứ ?"

Mục Hồng Cẩm giật mình, có chút hối lỗi nói :"Bị huynh phát hiện rồi, được thôi, kỳ thực ta không phải bị quải tử bắt đến đây, ta là... ", nàng tiến sát Liễu Bất Vong, ở bên tai hắn thấp giọng nói :"Ta là đang trên đường đào hôn".

Liễu Bất Vong kinh ngạc nhìn nàng.

"Thật đấy ! Ta không có lừa huynh, cha ta muốn gả ta cho một lão đáng ghét tuổi còn muốn lớn hơn ông ấy, huynh nhìn ta xem, trẻ tuổi mỹ mạo thế này, sao có thể đưa dê vào miệng cọp. Nghe nói người đó còn là một tên biến thái, trước đó đã thú ba phòng thê tử, đều bị hắn dày vò đến chết. Ta cũng hết cách rồi ", nàng làm như muốn khóc, lấy tay áo che mặt, "Ta chỉ là không muốn phải chết thảm như vậy thôi".

Liễu Bất Vong bán tín bán nghi :"Nói bậy. Trên người cô nếu đã mang nhiều bạc như vậy, có thể thấy gia thế không tồi, cha cô vì sao lại phải mang cô gả cho loại người như vậy ?"

"So với nhà chúng ta gia thế người đó càng lớn hơn nha !", Mục Hồng Cẩm vô cùng ủy khuất nói :"Huynh không biết quan to một cấp áp chết  người sao ? Hắn đã nhìn trúng ta rồi, muốn ta làm phu nhân của hắn, cha ta cũng hết cách. Nhưng ta không nguyện ý, ngay đêm đó ta đã trốn đi, nếu như bị bọn họ bắt được thì ta chết chắc. Cho nên, thiếu hiệp à, huynh ngàn vạn lần đừng vứt ta lại một mình nha".

Liễu Bất Vong không vui nói :"Ta lại không phải là phu quân của cô". Lời này nói ra giống như hắn bạc tình bội nghĩa vậy, vốn người xa lạ bèo nước tương phùng, nếu thật nàng bị người nhà tìm được, bọn họ muốn mang Mục Hồng Cẩm đi, hắn lấy lý do gì mà ngăn cản chứ ?

"Nhưng vậy không được," Mục Hồng Cẩm nắm lấy tay hắn, "Huynh đã cứu ta, nên phải có trách nhiệm với ta đến cùng. Nếu như huynh vứt ta lại giữa chừng, vậy ta sớm muộn gì cũng là một chữ chết. Còn không bằng chết luôn lúc này, nào", Nàng đoạt lấy trường kiếm ở thắt lưng Liễu Bất Vong, đặt ở trên bàn, khí thế hung hăng nhìn Liễu Bất Vong nói :"Chết dưới kiếm của huynh, còn tốt hơn là chết dưới sự dày vò của loại hỗn trướng đó, thiếu hiệp, huynh giết ta đi !"

Xung quanh kẻ đến người đi, có người nhìn thấy bọn họ như vậy đều chỉ chỉ trỏ trỏ, Liễu Bất Vong nhất thời có chút đỏ mặt, giận nói :"Cô đang nói bậy gì vậy !"

"Nếu huynh không hứa sẽ luôn bảo vệ ta thì ta sẽ cứ thế này ".

Thiếu niên chợt thấy sức đầu mẻ trán, trên đời sao lại có loại nữ tử không nói đạo lý thế này ? Lời trái khoáy đều đã bị nàng nói hết rồi, ngay cả phản bác cũng không còn sức.

Một lúc sau, hắn mới bỏ cờ bại trận, nghiến răng nói :" Ta hứa với cô".

Bỏ đi, rèn luyện dưới núi lần này bất quá cũng hơn một tháng, sau khi hơn tháng lại mang nàng về núi Tê Vân, Vân Cơ đạo trưởng tự sẽ có biện pháp, đến lúc đó, mặc kệ nữ tử này càn quấy thế nào, cũng sẽ không phải gặp mặt nữa.

Mục Hồng Cẩm nghe vậy, lập tức lộ mặt, đột nhiên tiến sát lại nhìn vào mặt hắn :"Kỳ thực, cũng còn một biện pháp. Chỉ cần bây giờ ta thành thân, làm sao lão đáng ghét đó cũng không thể mang ta đi, ta thấy thiếu hiệp huynh dáng vẻ phong tư anh tuấn, kiếm thuật lại siêu quần, so với người đó chỉ hơn mà không kém, không bằng huynh thú ta, chúng ta cùng chung hạnh phúc ?"

Thiếu nữ miệng cười rạng rỡ, đôi mắt trong veo như nước suối nguồn in rõ bóng hình của hắn. Thiếu niên áo trắng bị dọa cho giật mình, nhảy thót lên như bị rắn cắn, quát lên :"Ai muốn với cô cùng chung hạnh phúc chứ !"

"Ồ", Mục Hồng Cẩm nuối tiếc nhún vai, "Vậy thật là quá đáng tiếc ".

Vậy thật là quá đáng tiếc.

Bên cạnh bàn tay đột nhiên phát ra một tiếng "tinh", ông sực tỉnh lại, không biết tự khi nào, ngón tay đã không cẩn thận chạm đến dây đàn trên bàn, đánh tan hồi ức của ông thành từng mảnh vụn.

Ông sững sờ một lúc, trong đầu dường như hiện lên giọng nói trong trẻo và láu lỉnh của cô nương năm đó, luôn miệng gọi "thiếu hiệp", gọi cho ông lòng đầy khó chịu, ý loạn tâm phiền.

Một lúc sau, Liễu Bất Vong cúi xuống mỉm cười.

Quá khứ qua rồi khôn níu lại.
Có chăng là thêm đau xót mà thôi.

……………

Vì lúc ban ngày ở Vương phủ gặp phải chuyện của Mục Hồng Cẩm, nên Hòa Yến cũng có tâm sự. Cả đêm này nàng ngủ không ngon lắm, trằn trọc trở người đến tận nửa đêm mới ngủ được, may mà không làm ồn đến Tiêu Giác.

Bởi vì đêm ngủ muộn nên ngày hôm sau dậy cũng trễ hơn đôi chút. Sau khi tỉnh lại đã không nhìn thấy Tiêu Giác. Hồng Tiếu cười nói :"Công tử vừa sáng ra đã đi ra ngoài rồi, bảo nô tỳ không được làm ồn đến phu nhân".

Hòa Yến "ồ" một tiếng, hỏi Hồng Tiếu :"Ngài ấy có nói mình đi đâu không ?"

Hồng Tiếu lắc đầu.

Hòa Yến liền đứng lên rửa mặt, ăn cơm, đi vào trong sân thì thấy Liễu Bất Vong đang pha trà, Lâm Song Hạc ngồi bên cạnh tán thưởng không thôi.

"Sư phụ ", Hòa Yến bước qua gọi một tiếng.

"A Hòa ", Liễu Bất Vong mỉm cười nói :"Muốn uống trà không ? "

"Không ạ ". Hòa Yến lập tức xua tay, kỹ năng pha trà của Liễu Bất Vong thoạt trông rất dọa người, nhưng trà được pha luôn rất đắng, cùng với thuốc không mấy khác biệt. Tuy nàng không sợ đắng nhưng cũng không tự chuốc khổ vào mình. Lập tức nói :"Ta đi ra ngoài một chút, các người cứ tiếp tục, tiếp tục ".

Hòa Yến cười nhạt rồi đi xa.

Nếu nói không có việc gì mà đến Tế Dương, ngày tháng sẽ rất là vô vị. Nếu là trước đây, rạng mai tốt, thời tiết tốt thế này, sớm đã nên luyện tập công phu để cường thân kiện thể, nhưng đáng tiếc giờ nàng đang mặc quần áo nữ, cũng không tiện làm những việc này, càng sợ lộ tẩy, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ đành thôi đi.

Đang lấy làm tiếc thì Thúy Kiều vội vã chạy tới, nói :"Phu nhân, có khách nhân tới rồi !"

"Khách nhân tới thì cứ tới", Hòa Yến không hiểu làm sao, "Can hệ gì với ta ?"

Nàng lại không phải chủ nhân Thôi phủ, rõ ràng cũng là khách nhân, dù cho là có khách đến cũng không đến lượt Hòa Yến ra nghênh đón.

"Không phải ", Thúy Kiều cẩn thận đánh giá sắc mặt nàng, "Khách nhân này quen biết người, chính là tiểu thư nhà Điển bạc sảnh Lăng Điển Nghi hôm trước, hôm nay đã tới phủ, nói là đặc biệt đến tìm người chơi cùng".

Hòa Yến cảm thấy bối rối, Lăng Tú ? Nàng với Lăng Tú thân vậy sao ? Nói còn chưa nói được mấy câu, quan hệ cũng không thân mật đến mức sang nhà nhau chơi như thế này mà ?

"Phu nhân, người có muốn đi nhìn xem không ?"

Hòa Yến thở dài, người ta đã chạy đến nhà vậy rồi, còn có thể đóng cửa không gặp được sao ? Bỏ đi, cũng đi ra một chút, xem xem trong hồ lô của họ rốt cuộc bán thuốc gì ?

Trong hoa viên nhỏ, mấy cô thiếu nữ đang ngồi vây lại với nhau, ai cũng đều điểm trang lộng lẫy, muôn màu muôn vẻ, khiến cho sắc xuân trong vườn trở nên mờ nhạt. Họ nói cười rôm rả, giọng như hoàng oanh xuất cốc, chỉ cần nhìn thấy, thực khiến người cảnh đẹp ý vui.

Vệ di nương đang đứng ở hành lang, căm hận vò nát khăn tay, nói :"Đám người này thật là quá đáng, bắt nạt Ngọc Yến của chúng ta bắt nạt lên đến đầu rồi !"

Nhị di nương đang nâng ngón tay sơn móng, màu móng đỏ tươi khiến cho các ngón tay nàng đặc biệt nhỏ thon trắng trẻo, "Vậy cũng hết cách, ai bảo Kiều công tử tuấn tú làm chi, Tế Dương chúng ta bao nhiêu năm rồi nào có được một nhân vật như thế. Tuổi cũng vừa phải, nếu như ta trẻ lại mười tuổi, ta cũng muốn thử một lần".

"Ngươi thử cái rắm !", Vệ di nương vội đến mức nói ra lời thô tục, "Cẩn thận ta nói với lão gia ".

"Tỷ tỷ tốt, ta chỉ nói vậy thôi sao lại cho là thật ?", Nhị di nương mỉm cười, đưa ngón tay vừa được sơn xong dưới ánh mặt trời ngắm nghía cẩn thận, "Lắm sói đói miếng thịt thế này, ta chẳng muốn bận tâm đâu, lười phải đối phó".

"Ngọc Yến cô nương thật đáng thương ", Tam di nương thích thương Hạ buồn Thu, mang khăn tay che ngực, mày chau buông tiếng thở dài, có chút đồng cảm nói :"Vừa đến Tế Dương đã bị lắm người thế này nhắm đến, nếu sau này ở lại Tế Dương, ngày tháng há trôi qua được dễ dàng ? Tuy nói giờ đây trẻ trung xinh đẹp, nhưng nữ tử khác cứ muốn ngày ngày lượn lờ ở trước mắt Kiều công tử, Kiều công tử sẽ kiên trì được mấy ngày đây ? Chân tâm của nam tử quá dễ đổi thay, khó mà chống lại hồ ly tinh lời ngon tiếng ngọt ".

"Ngươi đây là đang mắng ai đấy ?", Nhị di nương nghiêng đầu liếc nhìn nàng, "Trước mặt lão gia ngươi có dám nói mấy lời này không ?"

Tam di nương vờ như không nghe lời nàng nói, đưa khăn lau dòng lệ nơi khóe mắt.

Tứ di nương nhỏ tuổi nhất, vốn là mãi nghệ đầu đường, luôn mỉm cười vô tâm vô phế, vừa cắn hạt dưa vừa hỏi :"Vậy thì phải xem rốt cuộc Kiều công tử rốt cuộc có thích phu nhân của hắn hay không ? Ta trái lại rất thích Ngọc Yến cô nương, không có chút kiêu căng đại tiểu thư gì hết, lần trước còn giúp nha hoàn của ta xách nước nữa. Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chủ tử giúp hạ nhân làm việc, thật tốt lắm !"

"Vậy là hỏng rồi", Tam di nương kinh ngạc, "Nam tử đều thích mấy cô nương yếu đuối nhút nhát, xách thùng nước.. không những khiến người ta xem thường mình, còn cho rằng nàng trời sinh không cần phải cẩn thận đối đãi".

Tứ di nương bất mãn, 'phi' một tiếng phun vỏ hạt dưa ra khỏi miệng, "Cái gì mà xem thường mình, ta trước kia mãi nghệ đầu đường, một lần nâng năm vại nước, không phải lão gia thích ta thích nhanh đến vậy sao, yếu đuối nhút nhát gì đó, giống như tỷ cứ cách ba hôm năm bữa lại đau đầu nóng sốt,  lão gia mới không có kiên nhẫn ứng phó !".

"Được rồi, đừng ồn nữa". Vệ di nương bị họ ồn đến đau đầu, quở trách :"Bây giờ đang nói là Ngọc Yến cô nương ! "

"Dù sao nàng ấy cũng rất thảm", Tam di nương lầu nhầu một tiếng, "Tỷ nhìn đi, tiểu thư Lăng gia không phải thiện lành, mấy cô nương khác cũng không dễ tống cổ đến vậy. Kiều công tử sinh ra đẹp đẽ, nhưng với người khác lại rất lạnh lùng, đối với Ngọc Yến cô nương, ta thấy cũng không phải là rất để tâm, sớm muộn cũng xảy ra chuyện ".

"Tam muội muội ", Nhị di nương liếc nhìn Tam di nương, "Muội có biết vì sao trong bốn người chúng ta, muội lại không được sủng nhất không ? Thực sự là bởi vì muội quá không có tầm nhìn".

Tam di nương tức giận nhìn nàng, nơi vành mắt lệ lại muốn trào ra, trông như sắp khóc lần nữa.

"Kiều công tử đó, tính tình xác thực lạnh lùng, trông dáng vẻ đối với Kiều phu nhân cũng không quá để tâm, ta không biết nguyên nhân là gì, có lẽ trước lúc thành thân cũng không có cảm tình ? Bất quá, lấy cử chỉ hành vi của hắn mấy ngày hôm nay, rõ ràng là có chút thích Kiều phu nhân. Người bình thường thích, không có gì đặc biệt, nhưng loại người này thích, thì thật đáng nể ".

"Có một loại người như thế này, nếu không động lòng thì thôi, nhưng một khi đã động lòng, trong mắt chỉ có mỗi một người". Nhị di nương khoanh tay, cười như một hồ ly tinh đang truyền thụ kinh nghiệm cho người khác, 'Dù những nữ tử khác có nhiều có đẹp đến đâu, trong mắt hắn ta, tất cả đều là vô nghĩa ."

"Kiều Hoán Thanh nha, chính là loại người này".

Những lời này vừa thốt ra, mấy người đều lặng im một lúc, có lẽ những nam tử như vậy luôn là niềm ước ao của nữ tử, khiến cho không ai thốt nên lời.

Một lúc lâu, Vệ di nương mới mở miệng, hỏi :"Ý của muội là, chúng ta không cần đi giải vây ?"

"Giải vây cái gì chứ", Nhị di nương không quan tâm mấy mỉm cười, "Vị Kiều Hoán Thanh đó, thế nhưng bao che rất chặt. Chúng ta đánh cược thử xem, chỉ e Ôn Ngọc Yến còn chưa bị làm khó thì phu quân của nàng đã đứng ra bênh vực  nàng rồi ".

……………

Lúc Hòa Yến đến tiểu hoa viên, bỗng đâu có một làn hương thơm ập đến, suýt nữa khiến nàng choáng váng.

Không hiểu sao nữ tử Tế Dương lại thích đeo túi thơm như vậy, mà còn là loại có mùi rất nồng, một người thì không sao, nhưng nhiều người chen chúc lại với nhau, cứ như một đám mây son phấn.

Trong nhất thời đã khiến Hoà Yến vô cùng nhớ đến mùi hương Nguyệt Lân trên người Tiêu Giác, hương thơm dịu dàng thoang thoảng, thật sự là vừa phải dễ chịu.

"Kiều phu nhân tới rồi", Lăng Tú đứng lên, mỉm cười với nàng.

Mấy vị cô nương này, ngoại trừ Lăng Tú và Nhan Mẫn Nhi, những người khác nàng đều không biết. Nghĩ nghĩ lại nói :"Nghe nói Lăng tiểu thư đặc biệt đến đây tìm ta ?"

"Cũng không cần phải nói trịnh trọng như vậy", Lăng Tú cười nói :"Là hôm nay thời tiết rất tốt, nhàn rỗi chẳng làm gì, mấy tỷ muội ngồi chuyện trò với nhau, nghĩ lại bây giờ nếu như Kiều phu nhân cũng ở đây, không bằng cứ ở cùng. Kiều phu nhân sẽ không chê chúng ta làm phiền chứ ?"

"Sẽ không", Hòa Yến cười cười, trong lòng hừ một tiếng, nàng cho dù không quá nhạy cảm với những chuyện giữa nữ tử với nhau, nhưng cũng có thể nhìn ra đám người này là ý của Túy ông không phải ở rượu. Ở đâu ra là muốn tới gặp nàng, rõ ràng là tới nhìn Tiêu Giác.

Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Lăng Tú là :"Sao lại không thấy Kiều công tử ?"

"Phu quân ta vừa sáng đã đi ra ngoài rồi ", Hòa Yến cười vô cùng thân thiện, "Có thể nửa đêm mới trở về ".

Dựa vào gì các nàng muốn nhìn thì nhìn, tốt xấu gì cũng là Hữu quân Đô đốc của Đại Ngụy, đương nhiên không thể tùy tùy tiện tiện bất kỳ ai cũng được chiêm ngưỡng, không cho nhìn chính là không cho nhìn.

Lăng Tú cùng với các cô nương đứng ở phía sau nàng nghe vậy, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ thất vọng.

Hòa Yến cười nói :"Lăng cô nương không phải đặc biệt đến tìm ta sao ? Sao thế, không phải nói đùa chứ ?"

"Sao có thể chứ ", Lăng Tú hồi thần lại, thân thiết kéo tay Hòa Yến ngồi xuống trước bàn đá trong viện tử, "Nhanh mời ngồi, cha ta cùng Thôi đại nhân quan hệ cực tốt, trước kia ta cũng thường hay đến Thôi phủ chơi, chỉ là trước giờ không có tỷ muội nên có hơi tịch mịch. Kiều phu nhân đến đây thì tốt rồi, sau này khi A Tú đến Thôi phủ, sẽ không lo tìm không có người trò chuyện ".

Hòa Yến thầm nói, thế này ở đâu là tới tìm tỷ muội, rõ ràng là tới ngắm mỹ nam, Tiêu Giác nên đến đây để nhìn xem, cái gì mới thật sự gọi là có thể lừa người một cách đường hoàng chân chính.

Hòa Yến ngồi xuống trước bàn đá, thú thật, nàng căn bản không quen biết chi với mấy người này, cũng không biết có thể nói gì, nên tùy ý ăn trái cây trên bàn, định ngồi làm một vật trang trí ở đây, nghe bọn họ nói chuyện là được rồi.

Đáng tiếc là, nếu đối phương đã vì Tiêu Giác mà đến, Tiêu Giác không ở đây, thì vị "phu nhân" này không có khả năng sống sót. Nói tới nói lui, chủ đề lại rơi đến trên người Hòa Yến.

"Nghe nói Kiều phu nhân ở Hồ Châu xa gần nức danh tài nữ, trước đó, A Tú thật lòng muốn nghe tiếng đàn của Kiều phu nhân, đáng tiếc cuối cùng đã bị Kiều công tử ngăn cản, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy nuối tiếc". A Tú cười.

Hòa Yến mỉm cười, nói :"Này thì có gì tiếc nuối, chẳng phải phu quân ta đã đàn tấu một khúc rồi sao ".

"Nhưng Kiều công tử nói cầm nghệ của ngài ấy còn không bằng một phần mười của phu nhân". Lăng Tú nhìn chằm chằm vào mắt Hòa Yến," Thật khiến người khó tưởng tượng nổi".

Phải nha, thật làm người ta khó mà tưởng tượng, Hòa Yến thầm nghĩ, lời nói dối này của Tiêu Giác nói cũng quá mức phô trương, bây giờ nghe được từ trong miệng người khác, bản thân còn cảm thấy đỏ mặt.

"Phu quân ta là khen hơi quá một chút", Hòa Yến rót cho mình chung trà, cầm lên uống một ngụm, "Cầm nghệ của ta, so với chàng ấy cũng không khác bao nhiêu. Các người nghe chàng đàn, cũng tương tựa như là nghe ta đàn vậy ".

"Vậy sao có thể chứ ?", Lăng Tú hiển nhiên không định bỏ qua cho nàng, "Tế Dương chúng ta, sùng bái nhất những người hiển lộ tài hoa, phu nhân nếu đã có tài năng phi phàm như vậy thì không nên giấu giếm. Hôm nay thời tiết tốt, không bằng chúng ta ở đây mở hội làm thơ thì thế nào ? Thứ nhất là thú vị, thứ hai, cũng để cho chúng ta có thể thưởng thức sự tài tình của phu nhân".

Tới rồi tới rồi, Hòa Yến trong lòng phiền không thể tả, vì sao Lăng Tú không phải muốn mình đàn thì lại muốn mình làm thơ, có phải chỉ cần nàng nói không biết làm thơ, thì sẽ muốn đánh cờ viết chữ ? Hòa Yến nghĩ, cho dù vị cô nương này bối rối vì vẻ ngoài Tiêu Giác, ngưỡng mộ trong lòng, vậy cũng nên hướng phía Tiêu Giác mà đi, tỉ như ở trước mặt Tiêu Giác thể hiện một phen tài hoa sắc đẹp của mình, chứ đến đây làm khó nàng làm gì ? Chẳng lẽ ai đến khó nàng thì Tiêu Giác sẽ thích người đó sao?

Một lần thì thôi, nhưng lần nào cũng đều như vậy, Hòa Yến cũng không đủ nhẫn nại để bồi các nàng diễn trò này nữa, chỉ cười nói :"Hôm nay ta không muốn làm thơ, cũng không muốn đánh cờ, càng không muốn viết chữ, đương nhiên tuyệt đối sẽ không đánh đàn".

Thế là một chút cơ hội để xoay sở cũng không có, trực tiếp cự tuyệt Lăng Tú.

Cho dù Lăng Tú lòng dạ có khôn khéo đến đâu cũng không ngờ được Hòa Yến sẽ nói như vậy. Một lát sau, trái lại là người luôn chẳng nói gì Nhan Mẫn Nhi, lại hừ lạnh một tiếng rồi cười mỉa nói :"Đều nói nữ tử Trung Nguyên dịu dàng hữu lễ, ta lại thấy Kiều phu nhân chuyện trò hành xử trái lại giống với các cô nương Tế Dương chúng ta, rất là thẳng thắn ".

"Nhập gia tùy tục mà thôi". Hòa Yến cười không chút sơ hở.

"Kiều phu nhân thế mà không xem trọng chúng ta sao ?", Lăng Tú cúi thấp đầu, có chút bất an hỏi.

"Không phải không xem trọng", Hòa Yến chần chừ mở miệng, "Chỉ là hôm nay không muốn. Không phải nói Lăng cô nương là tài nữ sao, cớ sao ngay cả một câu nói đơn giản cũng nghe không hiểu ? Lời ta nói rất là khó hiểu sao ?"

Nếu hôm nay người đến đây kiếm chuyện là nam tử, Hòa Yến sớm đã để bọn họ ra ngoài đánh nhau một trận rồi. Nhưng đây là nữ tử, nên không thể làm mấy chuyện mất phong độ như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui, không bằng lấy uy danh "La Sát ác nữ" để dạy cho mấy cô nương này hiểu, nàng không phải người dễ chọc, nếu bị dọa sợ, sau này tự nhiên sẽ không mang "cầm kỳ thi họa" gì đó đến cửa phiền nàng.

Lăng Tú ngác ngơ nhìn nàng không nói. Mấy cô nương khác ở một bên nhìn thấy vậy thì tỏ ra bất mãn với Hòa Yến, có lẽ Lăng Tú rất có uy tín trong số họ, Lăng Tú chịu ủy khuất, nên ai cũng muốn vì Lăng Tú mà đứng ra bênh vực.

Có một cô nương lớn giọng nói :"Kiều phu nhân cái này cũng không chịu, cái kia cũng không chịu, chẳng lẽ gì cũng không biết đi ? Sở dĩ cái danh tài nữ kỳ thực chỉ là hữu danh vô thực, mới hết lần này đến lần khác đều thoái thác như vậy ".

"Sao có thể chứ ?", một nữ tử khác tựa như cố ý hòa xướng theo nàng, ngạc nhiên nói :"Kiều công tử đó phải đâu người tầm thường, đánh đàn giỏi đến vậy, có thể thấy là một người phong nhã. Trước đó đã có gia tài bạc triệu, bây giờ lại đã nhận tổ quy tông, sớm muộn gì cũng là người có thân phận ở Tế Dương. Nghe nói Kiều phu nhân chỉ là con nhà bình thường, nếu không có gì nổi trội, Kiều công tử xem trọng nàng ở điểm nào chứ ?"

Nhan Mẫn Nhi ngoài cười trong không cười nói :"Sắc đẹp nha, nói thật, Kiều phu nhân sinh ra da trắng như ngọc, nguyệt mạo hoa dung đấy".

Nàng nhấn mạnh vào mấy chữ "Da trắng như ngọc".

Hòa Yến :"......", có vẻ là chuyện Tiêu Giác nói nàng ta đen, nhưng như vậy cũng có thể tính lên đầu nàng sao ? Đạo lý gì vậy ?

"Nguyệt mạo hoa dung, cô nương xinh đẹp ở Tế Dương chúng ta nhiều như vậy, A Tú chẳng lẽ không xinh đẹp sao ? Gia thế lại tốt, tính tình ôn nhu, tài hoa xuất chúng, nói như vậy, A Tú mới là người xứng đôi với Kiều công tử ".

"Đừng nói bậy", Lăng Tú đôi mắt đỏ hoe nói.

Nữ tử Tế Dương có bao nhiêu lớn mật, nói chuyện có bao nhiêu thẳng thắn, Hòa Yến lần này xem ra đã được lĩnh giáo rồi. Nhưng bọn họ thế này là có ý gì ? Lăng Tú tốt xấu gì cũng là một khuê nữ thanh thanh bạch bạch, Tiêu Giác giờ đây là "người có vợ" rồi, đừng nói là muốn làm thiếp cho Tiêu Giác đấy chứ ? Hoặc là muốn nàng từ bỏ để nhường đường cho Lăng Tú ? Đầu có bị bệnh không ?

"Chúng ta không có nói sai, Kiều phu nhân như thế này, sớm muộn gì cũng sẽ không được phu quân yêu thích". Cô nương lớn giọng kia cười nói :"Kiều phu nhân cũng đừng trách chúng ta nói chẳng dễ nghe, đây đều là mang cô làm người nhà mới nói như vậy, đừng khách sáo".

Uầy, đây chẳng phải rõ ràng chính là tới để đâm chọc ly gián nàng sao ?

Hòa Yến theo Tiêu Giác lâu vậy, đã mang mấy bản lĩnh mắng người không dùng lời tục, khiến cho tức chết người không cần mạng học được một hai rồi, ngay lập tức không để ý lắc đầu, cười đặc biệt ngọt ngào :"Không khách sáo, không khách sáo, ta biết các vị muội muội đều là một mảnh hảo tâm. Bất quá, các người thực sự lo nhiều rồi ".

"Phu quân ta đối với ta rất tốt, đừng nói ta biết mấy thứ cầm kỳ thi họa này, cho dù ta không biết, chàng ấy cũng sẽ không đối với ta nửa phần oán trách. Con người của ta tính tình không tốt, động tí là nổi giận, phớt lờ người ta, nhưng phu quân của ta ý, lần nào cũng kiên nhẫn dỗ dành ta. Sẽ nấu mì cho ta, đưa ta đi mua tò he, một câu nói ta tùy tiện nói ra, chàng đều sẽ luôn ghi nhớ ở trong lòng, ngay cả loại chuyện như nguyệt sự này, so với ta còn nhớ kỹ hơn đấy chứ". Hòa Yến liếc nhìn Lăng Tú, thấy sắc mặt Lăng Tú đã rất khó xem, trong lòng đắc ý, càng cố sức nói linh tinh :"Học biết cầm kỳ thi họa có gì khó chứ ? Lúc ta không vui, phu quân ta sẽ dùng những tài nghệ mà chàng biết để khiến ta vui, những gì các người có thể thấy, bất quá chỉ là một góc của tảng băng, thứ không nhìn thấy còn nhiều nhiều lắm ý".

Bên ngoài viện, Tiêu Giác còn chưa đi đến hoa viên, vừa đi đến lối rẽ đã nghe thấy Hòa Yến vờ vịt buông tiếng thở dài, nói chuyện bằng một loại ngữ khí buồn nôn khiến người ta phát ốm.

"Hầy, dạng nam tử tài năng xuất chúng, anh dũng siêu quần như vậy chỉ khăng khăng độc sủng một mình ta, trong mắt chẳng chứa nổi  người khác, ta còn có cách nào đâu chứ ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top