Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 149 : Quá Khứ Của Sở Chiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Hòa Yến về đến phòng, đèn trong phòng còn sáng. Hai nha hoàn đang nằm ở trên tháp phòng ngoài chơi dây, nhìn thấy Hòa Yến liền trở mình đứng dậy nói :"Phu nhân ".

Hòa Yến nhỏ giọng nói :"Không sao, các em ngủ đi, ta vào phòng nghỉ ngơi. Thiếu gia đã ngủ chưa ?"

Thúy Kiều lắc đầu :"Thiếu gia vẫn còn đang đọc sách ".

Hòa Yến gật đầu :"Ta biết rồi, các em cũng nghỉ ngơi sớm một chút ".

Nàng đẩy cửa đi vào phòng trong, thấy Tiêu Giác đang ngồi ở trước bàn, xem sách cuộn trong tay. Hắn chỉ mặc trung y, trung y trắng tuyết lỏng lẻo trên vai, lộ ra làn da như ngọc, xương quai xanh thanh mảnh, sáng trong như nguyệt.

Hòa Yến đóng cửa lại, đi đến bên cạnh hắn nói :"Đô đốc ?"

Tiêu Giác chỉ khẽ nâng mắt nhìn nàng, không nói.

"Ta còn cho rằng ngài đã ngủ rồi". Hòa Yến mang roi trên eo cởi xuống, tiện tay treo lên tường. Chiếc tua rua treo ở đầu cán roi theo chuyển động của nàng mà lấp lánh những hào quang, một viên hồng ngọc hoa thạch lựu màu đỏ càng là tuyệt diệu, vô cùng thu hút ánh nhìn. Ánh mắt Tiêu Giác rơi trên chiếc tua rua đó.

Hòa Yến thấy hắn đang nhìn, liền mang roi lấy xuống, đưa đến dưới tay Tiêu Giác :" Sao thế ? Đô đốc, không đẹp sao ? Đây là của Sở tứ công tử tặng cho ta ".

"Sở Tử Lan thật là hào phóng ", Tiêu Giác thu ánh mắt lại, ngữ khí bình tĩnh, "Thứ đồ quý giá như vậy, tặng cho cô cũng không thấy tiếc".

"Quý giá ?" Hòa Yến lấy làm lạ :"Sở tứ công tử nói, cái hoa thạch lựu này là ngọc giả, chẳng đáng mấy đồng. Ta nghe hắn nói vậy nên mới nhận".

"Ồ", hắn cau mày, giễu cợt :"Vậy hắn còn rất chu đáo ".

"Cái này thật quý giá sao ?", Hòa Yến có chút bất an, "Vậy ngày mai ta vẫn là mang trả cho hắn mới được". Bắt người tay ngắn, vạn nhất sau này có chuyện gì không sạch sẽ, chuyện tiền tài vẫn là nên phân rõ một chút.

Tiêu Giác :"Nhận đi, cô không phải rất thích hắn sao ?"

Hòa Yến chấn kinh :"Ta thích hắn sao ? ", bản thân nàng sao lại không biết !

"Ta vốn không muốn quản chuyện của cô, nhưng vẫn là muốn nhắc nhở cô", dung mạo thanh niên dưới ánh đèn tuấn không thể tả, đôi mắt đen sâu lay láy, mang theo mấy phần lạnh lùng khó tả, "Sở Tử Lan là chàng rể quý mà Từ Kính Phủ xem trọng, không muốn chết thì tránh hắn xa một chút ".

Từ Sính Đình là minh châu trong tay Từ Kính Phủ, dường như là thích Sở Tử Lan, chuyện này Lâm Song Hạc đã từng nói với nàng, nhưng chuyện này với mình thì có liên quan gì chứ ? Cũng không nói nàng thích Sở Chiêu hay không, Sở Chiêu văn nhã hữu lễ như vậy chắc cũng không xem trọng nữ tử ngồi xếp bằng ở trên giường đánh quyền.

Tiêu Giác thật là lo vớ vẩn mà.

"Đô đốc, ta thấy ngài đối với Sở tứ công tử quá căng thẳng rồi, ngay cả đối với ta cũng đã mang chút thành kiến". Nàng chen đến bên cạnh Tiêu Giác, cúi người xuống nhìn sách cuộn trong tay hắn :"Đã muộn vậy rồi, ngài còn đang xem gì đó ?"

Tiêu Giác phớt lờ nàng, Hòa Yến thì tự mình đứng sau lưng hắn vươn cổ ra xem, lúc sau nói :"Là binh phòng đồ à ! Sao rồi, nhìn ra vấn đề gì không ?"

"Ngữ khí mà cô nói", Tiêu Giác bình tĩnh mở miệng, "Dường như cô mới là Đô đốc ".

Hòa Yến lập tức mang bàn tay đang đặt trên vai hắn thu về, nhấc thêm một cái ghế đặt bên cạnh hắn, nói :"Chỉ là ta quá quan tâm thôi. Mấy ngày nay chuyện Mông Tắc vương nữ chuyển dời bách tính trong thành Tế Dương, chắc chắn nhanh chóng sẽ bị người Ô Thác biết được. Mấy người Ô Thác có được tin tức cũng rất nhanh sẽ khởi binh". Hòa Yến đau đầu, "Nhưng binh của Tế Dương thành thực sự quá ít, người Ô Thác nếu dám đến công thành, binh lính mang theo căn bản sẽ không ít hơn mười vạn".

Hai vạn đối với mười vạn, hai vạn này còn là quân cổng thành nhiều năm rồi chưa từng đánh trận, nhìn thế nào, tình huống cũng đều không khiến cho người ta quá yên tâm.

"Kiếp trước không phải cô là nữ tướng quân sao ?", Tiêu Giác tựa lưng vào ghế, góc miệng khẽ nhếch lên một chút, "Nói xem làm thế nào".

Hòa Yến ngơ ngác một lúc, đây gọi là chuyện gì đây, rõ ràng là nói lời thật thế nhưng cứ khăng khăng bị xem là nói dối.

"Trong binh phòng đồ, bọn chúng sẽ từ đường thủy mà tới", Hòa Yến nói :"Nếu đã như vậy, thì chỉ có ... thủy công thôi " .

Nói đến chỗ này, nàng cẩn thận nâng mắt nhìn sắc mặt của Tiêu Giác, thanh niên vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình đạm, Ẩm Thu kiếm treo trên tường óng ánh tựa sương, lạnh như băng giá.

Nói ra cũng lạ, nàng và Tiêu Giác, một người kiếp trước ở trong nước mà chết, đối với nước, sâu nơi đáy lòng luôn mang theo mấy phần ám ảnh. Người kia thì ngay trận đánh đầu tiên chính là thủy trận, với hắn mà nói, thủy công cũng không phải hồi ức đẹp đẽ gì. Thế mà ở Tế Dương, bất luận làm sao cũng không thể tránh được trận này.

Hòa Yến còn nghĩ ngờ liệu nàng và Tiêu Giác kiếp trước có phải là hỏa tinh gì đó hay không, nên với nước mới nghiệt duyên như vậy.

"Sáng ngày mai ta phải đến võ trường luyện binh", Tiêu Giác nói :"Cô cũng đi đi ".

"Ta ?", Hòa Yến có chút chần chừ, "Ta cũng rất muốn đi, nhưng không phải Mông Tắc vương nữ sẽ không cao hứng sao ?"

Trên danh nghĩa, Tiêu Giác là Hữu quân đô đốc Đại Ngụy, không ai có thể luyện binh bị chiến so được với hắn, nhưng Hòa Yến chỉ là thủ hạ của Tiêu Giác.

"Không cần quản bà ấy". Tiêu Giác nói :"Cô cứ theo cùng ta ".

…………

Đêm đã khuya.

Nam tử trong phòng vẫn ngồi bên trường kỷ, lặng im nhìn giỏ hoa ở trên bàn.

Kẹo đường dưới ánh sáng ấm áp của đèn dầu, trở nên đỏ rực và lóng lánh, hoa trong giỏ nở tươi tốt sum sê, phía trước giỏ hoa còn viết lên hai chữ : Tử Lan, ngay ngắn mà đẹp đẽ.

Nghe tựa hồ có tiếng cười nói bên tai.

"Chiêu, ý là ánh sáng, Tử Lan đấy, ý là hương thảo. Người lấy tên này cho huynh, nhất định rất yêu huynh, hi vọng huynh phẩm hạnh thanh cao, tương lai sáng rỡ, mới sẽ vì huynh lấy cái tên tao nhã thế này ".

Người lấy tên này cho hắn, nhất định rất yêu hắn sao ?

Sở Chiêu trước giờ không cho là vậy.

Mẫu thân của hắn tên Diệp Nhuận Mai, là nữ nhi một hộ tiểu quan ở Thấm Huyện, sinh ra mỹ mạo tuyệt sắc, có thể sánh với thần tiên. Trong ký ức của hắn cũng là như vậy, đó là một nữ nhân mi mục đều không tìm được khuyết điểm, vừa đẹp vừa mị lại đáng thương, trong tư thái dịu dàng, lại mang mấy phần thanh cao ngây thơ không biết chuyện.

Mỹ nhân như thế vừa nhìn là sẽ chẳng thể quên, bao nhiêu nam nhi ở Thấm Huyện đều hi vọng có thể thú được Diệp Nhuận Mai làm vợ, thế nhưng Diệp Nhuận Mai lại để ý đến Thạch Tấn Bá, người đến Thấm Huyện để làm việc, đó cũng là một người tuấn mỹ nổi bật, Sở Lâm Phong.

Sở Lâm Phong cho dù ở Sóc Kinh cũng là mỹ nam tử hiếm có. Lại thêm ra tay hào phóng, đã lăn lộn nơi chốn son phấn nhiều năm như vậy, rất biết cách làm sao có thể khiến một người được vui lòng. Không lâu sau, Diệp Nhuận Mai đã thầm phải lòng vị Sở công tử phong lưu đa tình, hết mực chu đáo này.

Không chỉ âm thầm phải lòng, mà còn cùng chung mộng đẹp.

Nhưng chỉ có ba tháng, Sở Lâm Phong đã phải rời khỏi Thấm Huyện về lại Sóc Kinh. Trước lúc đi, Sở Lâm Phong đã nói với Diệp Nhuận Mai, sẽ quay lại thú nàng, Diệp Nhuận Mai lúc đó một lòng đắm chìm trong mộng đẹp chờ người thương trở lại thú mình, chẳng mảy may ngờ đến, ngoài việc biết tên Sở Lâm Phong, nhà sống ở Sóc Kinh, nàng đối với Sở Lâm Phong một điều cũng không biết.

Sở Lâm Phong rời đi, cũng không còn tin tức.

Mà khi hắn rời đi chưa được bao lâu, Diệp Nhuận Mai đã phát hiện ra mình đã mang thai.

Nàng lắng lo sợ hãi trong lòng, chẳng dám nói với bất kỳ ai. Nhưng bụng thì mỗi ngày một lớn, rốt cuộc đã không còn giấu được. Diệp lão gia tức giận, tra hỏi Diệp Nhuận Mai rốt cuộc phụ thân của hài tử là ai, bản thân Diệp Nhuận Mai ngay cả thân phận thật của đối phương còn không biết, làm sao có thể nói rõ ràng, chỉ biết khóc mãi không thôi.

Sau cùng, Diệp lão gia hết cách, chỉ đành mời đại phu, định bỏ đi hài tử trong bụng Diệp Nhuận Mai, qua sáu tháng một năm lại đưa Diệp Nhuận Mai xuất giá, chuyện này trọn kiếp chôn ở trong lòng, ai cũng chẳng nói ra.

Diệp Nhuận Mai biết được dự tính của phụ thân, liền trốn đi ngay đêm đó.

Nàng không muốn bỏ đi hài tử này, không biết lưu luyến Sở Lâm Phong hay bởi vì điều gì khác, tóm lại, nàng đã trốn đi.

Diệp Nhuận Mai quyết định đến Sóc Kinh tìm Sở Lâm Phong.

Một nữ tử bụng đã lớn như nàng, sao có thể đi đường xa đến vậy. Nhưng bởi vì nàng vốn xinh đẹp, trên đường gặp được một vị thương nhân, chủ động trợ giúp, đồng ý mang nàng cùng đến Sóc Kinh.

Còn chưa đến Sóc Kinh thì Diệp Nhuận Mai đã sinh con, Sở Chiêu cũng ra đời từ khi ấy. Sau khi Sở Chiêu sinh ra, những tháng ngày bi thảm của Diệp Nhuận Mai vừa mới bắt đầu.

Thương nhân cũng không phải người hảo tâm gì, đã nhìn trúng vẻ đẹp của Diệp Nhuận Mai, hi vọng nàng sẽ làm tiểu thiếp cho hắn, Diệp Nhuận Mai thà chết không theo, cào hắn bị thương. Thương nhân dưới cơn tức giận, đã bán Diệp Nhuận Mai vào thanh lâu với giá mười lượng bạc.

Sở Chiêu cũng như thế bán vào, bởi vì ma ma ở thanh lâu cảm thấy, Diệp Nhuận Mai dung nhan xuất sắc như vậy, nhi tử của nàng có lẽ cũng không kém cạnh, sau này trổ mã đẹp đẽ, nói không chừng còn kiếm được khối bạc, nếu như lớn lên xấu xí, làm một nô bộc cũng chẳng thiệt gì.

Diệp Nhuận Mai và Sở Chiêu cùng vào sống ở thanh lâu.

Đại tiểu thư hơn mười năm được thương yêu chiều chuộng, nào biết đâu nhân gian hiểm ác, sống ở thanh lâu, nhìn thấy qua đủ loại người xấu xa ác độc, tựa hồ như muốn thu lại toàn bộ những thuận buồm xuôi gió trong quá khứ của nàng, Diệp Nhuận Mai đã sống không bằng chết. Bị dày vò trường kỳ khiến tính cách nàng thay đổi lớn, nàng trở nên dễ cáu và nóng nảy, trước mặt ân khách không dám lỗ mãng, thế nhưng đối với Sở Chiêu lại bất chấp phát tiết tất cả oán khí trong lòng mình, thường xuyên đánh ác Sở Chiêu, nếu không phải được các nữ tử khác trong thanh lâu che chở, Sở Chiêu cảm thấy, bản thân có thể đã không sống sót đến lúc gặp Sở Lâm Phong.

Sở Chiêu cũng không biết đối với mình Diệp Nhuận Mai có tình cảm gì ? Nếu nói không yêu, nàng vì bảo vệ cốt nhục trong bụng, một mình rời nhà, lưu lạc tha hương, chịu mọi khổ đau cũng không từ bỏ cậu. Nếu nói yêu, nàng vì sao cứ luôn mang những lời đau lòng để nói với cậu, khóe mắt đuôi mày đều là hận ý.

Nàng luôn dùng cành tre đánh cậu, vừa đánh vừa nói :"Ta hận ngươi ! Nếu như không phải ngươi, nếu như không phải là ngươi, cuộc đời của ta đã không như thế này ! Tại sao ngươi lại xuất hiện, sao ngươi không chết đi !"

Sau những lời nguyền rủa ác độc, nàng lại nhìn những vết thương trên người Sở Chiêu, lại sẽ ôm cậu vào lòng mà rơi nước mắt :"Thật xin lỗi ! Nương xin lỗi con, A Chiêu, Tử Lan, đừng trách nương, nương vì đau lòng con mà...."

Cậu lúc ấu thơ đã rất hoang mang, yêu hay là không yêu, cậu không sao hiểu. Chỉ là nhìn thấy nữ nhân đó khóc lóc thảm thiết, trong lòng thoáng qua một tia chán ghét.

Cậu hi vọng những ngày tháng thế này sẽ sớm kết thúc, cậu hi vọng bản thân có thể nhanh một chút lớn lên, trốn khỏi nơi nhơ nhuốc khiến người ta tuyệt vọng này.

Nghĩ như vậy không chỉ có một người, Diệp Nhuận Mai cũng đang tìm cơ hội.

Nàng trước giờ chưa từng từ bỏ tìm kiếm Sở Lâm Phong, nàng vừa chửi rủa Sở Lâm Phong vô tình, vừa đối với hắn tràn đầy hi vọng. Nàng luôn nhìn Sở Chiêu tựa như đang nhìn tất cả hi vọng mình đang có, có lẽ năm đó nàng giữ lại Sở Chiêu, chính là để có một ngày khi gặp lại Sở Lâm Phong, có thể quang minh chính đại đứng trước mặt hắn, nói với hắn : đây là nhi tử chàng, rồi sẽ mang từng khó khăn khổ sở ngần ấy năm mà kể lại. Sở Lâm Phong sẽ đau lòng nàng, sẽ như năm đó từng nói với nàng, nghênh thú nàng qua cửa, lần lượt bù đắp thiếu sót cho mẫu tử họ mấy năm này.

Diệp Nhuận Mai nghĩ như vậy, thế nên mỗi khi có khách nhân từ Sóc Kinh tới, nàng luôn chủ động tiếp đãi. Nàng dung nhan tuyệt sắc, rất dễ trở thành đầu bài của thanh lâu. Tuy không ở Sóc Kinh, nhưng các thương nhân tới lui luôn có người ở Sóc Kinh, có một ngày, thế mà thật người gọi nàng lại là người quen biết Sở Lâm Phong.

Người này là bằng hữu Sở Lâm Phong, lúc bắt đầu khi nghe Diệp Nhuận Mai kể về quá khứ buồn đau của nàng năm đó, chỉ để nghe vui, thỉnh thoảng an ủi mấy câu, thỏa mãn thiện tâm cứu thế chủ của mình. Nhưng khi nghe nói đến người kia tên Sở Lâm Phong, dáng vẻ phong lưu tuấn mỹ, lại là người Sóc Kinh, sắc mặt mới dần dần thay đổi.

Ai biết Sở Lâm Phong đều biết người này lưu luyến khóm hoa, cực kỳ háo sắc. Ra khỏi cửa thông đồng với nữ tử con nhà tiểu hộ cũng không phải không có khả năng. Chỉ là làm chuyện này có phần chưa đủ chính đáng, tốt xấu gì cũng mang sự thật nói ra, để người ta thôi niệm tưởng, không thể để người cứ ở đấy, đau khổ chờ đợi ngần ấy năm, trái lại trở thành nghiệt duyên.

"Hài tử mệnh khổ đó của ta... Cũng không biết kiếp này có cơ hội gặp được phụ thân hắn không ". Diệp Nhuận Mai che mặt mà rơi lệ.

"Còn có hài tử ?", Người bạn đó giật mình, hỏi nói :"Có thể để ta gặp được không ?".

Diệp Nhuận Mai liền để Sở Chiêu đi ra.

Mũi và miệng của Sở Chiêu giống Diệp Nhuận Mai, mày mắt với Sở Lâm Phong như là một khuôn in ra, ôn nhu đa tình, lúc nhìn người ta, tựa hồ luôn mang mấy phần ý cười dịu dàng. Với khuôn mặt này nếu nói là nhi tử của Sở Lâm Phong, sẽ chẳng ai nghi ngờ.

Người bạn đó đứng dậy, qua quýt mấy câu, vội vã ra khỏi cửa.

Diệp Nhuận Mai cực kỳ thất vọng.

Người bạn này về đến Sóc Kinh, việc đầu tiên là đến Thạch tấn bá phủ tìm Sở Lâm Phong, hỏi hắn có phải nhiều năm trước có phải ở Thấm Huyện cùng một vị mỹ nhân có tình cảm qua đường hay không. Sở Lâm Phong nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mơ mơ hồ hồ có nhớ lại một chút ấn tượng, mang máng nhớ được một nữ tử dáng vẻ đặc biệt xinh đẹp, tiếc là có chút đần, hắn nói gì cũng tin tưởng không nghi.

"Nữ tử đó bây giờ đã lưu lạc thanh lâu", hảo hữu nói :" Còn vì ngươi đã sinh một nhi tử, ta đã gặp qua hài tử đó, giống ngươi đến cả mười phần, rất xinh đẹp !"

Điều này vượt ngoài mong đợi của Sở Lâm Phong.

Sở phu nhân dung nhan xấu xí, xưa giờ không quan tâm hắn ở làm chuyện phong lưu ở bên ngoài, vì thế hắn vui vẻ tự tại, ở trong phủ đã nâng lên mười chín phòng tiểu thiếp, mỗi một người đều quốc sắc thiên hương. Đáng tiếc là, Sở phu nhân chỉ có một điều kiện, nạp thiếp thì có thể, hài tử, chỉ có thể bò ra từ trong bụng của nàng .

Sở phu nhân sinh được ba hài tử, Sở Lâm Phong đối với loại chuyện nhiều con lắm phúc này không có nhiều hứng thú, nên cũng cảm thấy đã đầy đủ rồi. Duy chỉ có một tiếc nuối là ba nhi tử của hắn chẳng có ai kế thừa tướng mạo của hắn, nhan sắc bình bình, hắn biết các bạn hữu đồng liêu đều ở sau lưng cười nhạo hắn, hắn cả đời ham mê nhan sắc đẹp, tiếc là con nối dõi đều tầm thường nhạt nhẽo, không đủ động nhân.

Lúc này thế nhưng lại có người đến nói với hắn, hắn thế mà có một nhi tử bị bỏ rơi ở bên ngoài, mà tướng mạo lại vô cùng xuất sắc, mặt mũi giống hắn đến mười phần ? Chuyện này đối với hắn mà nói là chuyện tốt như bánh từ trên trời rơi xuống. Trong nhất thời liền rất muốn để hài tử này được nhận tổ quy tông, nếu như vậy, người nào lại nói Sở Lâm Phong hắn chẳng thể sinh nhi tử đẹp mắt, hắn liền có thể hung hăng đánh vào mặt bọn họ.

Nhưng Sở Lâm Phong cùng với phu nhân đã nhiều năm tương kính như tân, tuy Sở phu nhân trông như đoan trang đại khí, nhưng cũng không phải dễ chọc. Nếu không các tiểu thiếp trong Sở phủ sẽ không phải một nhi tử cũng không có. Sở Lâm Phong không cũng hết cách, chỉ có thể đi cầu lão phu nhân, mẫu thân của hắn.

Lão phu nhân tuy đối với thứ tử không xem trọng, nhưng chung quy vẫn là huyết mạch của Sở gia, lưu lạc bên ngoài cũng là không tốt, huống chi còn là chốn thanh lâu kia, thế nên đích thân đi tìm Sở phu nhân. Sở phu nhân cùng lão phu nhân ở trong phòng nói đến một thời thần, lúc rời phủ, Sở phu nhân đích thân phân phó người, đến thanh lâu ở Đát Châu, mang vị thứ tử đó đón về.

Chỉ có vị thứ tử kia, không nhắc đến Diệp Nhuận Mai.

Thạch tấn bá ở trong kinh thành, tuy không thể nói một tay che trời nhưng cũng là đạt quan hiển quý, cùng với người Đát Châu mà nói chính là cao không với tới. Khi lá thư từ Sóc Kinh bay tới Đát Châu, Diệp Nhuận Mai cơ hồ không dám tin vào mắt của mình.

Nàng biết Sở Lâm Phong chắc chắn không phải người tầm thường, ra tay xa xỉ như vậy, phong tư cùng với các nam tử Thấm Huyện đặc biệt khác nhau, nghĩ lại gia thế ắt không tồi. Nhưng làm sao cũng không ngờ đến, hắn cư nhiên là đương kim Thạch tấn bá, là người mà cả đời nàng nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Tựa hồ như kế hoạch ẩn nhẫn nhiều năm đến một khắc này, cuối cùng cũng được thu quả ngọt. Nàng ôm Sở Chiêu mừng đến phát khóc :"Tử Lan, cha con đến đón chúng ta rồi, chúng ta có thể về nhà rồi ...."

Sở Chiêu lẳng lặng để cho nước mắt nữ tử đang kích động đó rơi xuống cổ mình, trên gương mặt nhỏ bé là vẻ thờ ơ không phù hợp tuổi.

Về nhà ? Ai có thể xác định, đây bất quá chỉ là từ hố lửa này, nhảy sang hố lửa khác ?

Suy cho cùng những năm này, cậu ở trong thanh lâu, nam tử thấy qua đều tham lam ác độc, nữ tử toàn ngu xuẩn yếu đuối, chẳng có bất kỳ khác biệt gì.

Nhưng Diệp Nhuận Mai lại không nghĩ như vậy, nàng dùng hết dành dụm của mình, mua thật nhiều quần áo và trang sức xinh đẹp, ăn diện cho Sở Chiêu như tiểu công tử con nhà phú quý, trang điểm cho mình kiều mị như hoa. Nàng nhìn nữ tử trong gương, nữ tử hãy còn xinh đẹp, chỉ có làn da đã không còn mượt mà như lụa thuở thiếu thời. Trong mắt đã hết hồn nhiên, không còn vẻ đẹp dễ thương như ngày xưa nữa.

Nàng rơi nước mắt, sắc xuân vẫn như xưa, mỹ nhân lại tuổi xế chiều .

Mà lang quân hứa sẽ thú nàng, vẫn còn chưa đến.

Diệp Nhuận Mai nghĩ, nếu Sở Lâm Phong là Thạch tấn bá, nhất định sẽ không thú nàng, nhưng nâng nàng làm thiếp thì cũng được. Nhi tử của nàng, cũng là nhi tử của Thạch tấn bá. Nàng ở thanh lâu xem sắc mặt người mà hành sự, mấy năm này trôi qua quá cực khổ,  làm thiếp nhà quan, vẫn cao quý hơn so với làm kỹ ở nơi này.

Nàng muốn trang điểm cho mình đặc biệt động nhân, để gặp Sở Lâm Phong, muốn làm sao phải thật đáng thương để nói cho rõ mấy năm nay nàng đã vì hắn mà chịu khổ, muốn nói với hắn mình yêu kiên định thế nào. Diệp Nhuận Mai tự cho là thông minh nghĩ, nam tử trong thiên hạ, nghe thấy một mỹ nhân si tâm luyến mộ mình, trong lòng nhất định sẽ sinh ra đắc ý, mà chút đắc ý này, sẽ càng khiến hắn đối với vị mỹ nhân này càng thêm tiếc thương sủng ái, để thể hiện tình nghĩa anh hùng của mình.

Nàng sẽ không bỏ qua cơ hội này, nàng muốn lần nữa đoạt lại sủng ái của Sở Lâm Phong, dù cho là tiểu thiếp, cũng là một người hấp dẫn nhất trong các tiểu thiếp của hắn.

Nhưng Diệp Nhuận Mai không ngờ đến, Sở Lâm Phong thế mà lại không đến.

Đi đến là hai bà tử, còn có một đám tỳ tử, bọn họ cứ ở trên cao mà nhìn xuống Diệp Nhuận Mai, trong ánh mắt không khỏi khinh thường, tựa như nhìn nhiều thêm một cái sẽ làm ô uế mắt họ.

Bà tử dẫn đầu hỏi :"Sở công tử đâu ?"

Diệp Nhuận Mai cảm thấy nhục nhã, muốn nổi giận thế nhưng cuối cùng lại gượng cười thật khiêm nhường. "Đang ... Đang thay quần áo ở phòng cách vách ", nàng trước đó đã căn dặn Sở Chiêu, bảo cậu cài lên đầu chiếc trâm ngọc, để trông thanh nhã đáng yêu.

"Vừa hay", bà tử cụp mắt xuống, ngoài cười trong không cười.

Diệp Nhuận Mai trong lòng thoáng qua một chút bất an, nàng hỏi :"Các người muốn làm gì ?"

Một bà tử bước tới kéo tay nàng ra sau, một tỳ tử khác dùng khăn bịt miệng nàng, Diệp Nhuận Mai trừng to đôi mắt, ý thức được chuyện bọn họ muốn làm với mình, nàng ra sức vùng vẫy, kinh nộ nói :"Sao các ngươi dám... Sao các ngươi dám ! Các ngươi làm thế này không sợ Sở lang biết sao ? Sở lang sẽ giết các người !"

Bà tử đó lạnh mắt nhìn nàng, nụ cười lạnh đến thấu xương :"Chuyện lớn thế này, không được lão gia cho phép, chúng nô tỳ làm sao dám quyết định. Mai cô nương....", bà kêu Diệp Nhuận Mai bằng tên trong thanh lâu, "Chẳng lẽ Thạch tấn bá phủ chúng ta, lại sẽ thu nhận một nữ tử ở thanh lâu hàng ngàn người cưỡi hàng vạn người gối hay sao ? Cô muốn người ta chê cười lão gia, hay muốn người ta chế nhạo nhi tử của mình ?"

Diệp Nhuận Mai liều mạng vùng vẫy, nhưng với thân hình mảnh mai yếu đuối của nàng, sao có thể là đối thủ của người ta, dần dần không còn sức lực.

"Bỏ mẹ giữ con, đã là cho ngươi ân huệ rồi ".

Chân của Diệp Nhuận Mai không còn đạp nữa, ngã thẳng đờ trên mặt đất, đôi mắt trừng thật to.

Nàng đợi phu quân cả một đời, tràn đầy niềm vui cho rằng thoát khổ, thế nhưng chờ đến lại là cái chết của mình.

Sở Chiêu đã cài xong trâm ở trên đầu, đang ở trước gương ngắm nghía một lúc lâu, mới từng bước đoan chính đi đến trước phòng mẫu thân, vốn muốn gõ cửa nhưng lúc đưa tay ra lại ngập ngừng một chút, trước tiên nhẹ nhàng đẩy một khe hở nhỏ, muốn nhìn xem vị "phụ thân" kia bộ dạng thế nào.

Tiếp đó cậu nhìn thấy hai bà tử đang xách Diệp Nhuận Mai như xách một con lợn chết, bọn họ treo một dải lụa trắng lên xà nhà, mang đầu Diệp Nhuận Mai để vào trong. Mặt Diệp Nhuận Mai đang nhìn về phía cửa, ánh mắt cùng cậu đối nhau.

Châu vây ngọc quấn
Lệ tuyết hồng trang
Ôm hận hoàng tuyền
Chết không nhắm mắt.

Bước chân cậu có chút lảo đảo, che lấy miệng mình để ngăn bản thân kinh sợ mà cất lên tiếng thét.

Người trong phòng vẫn đang nói chuyện.

"Đẹp thì đẹp, sao lại ngốc thành ra thế này, còn ước mơ vào phủ ? Cũng không nghĩ thử xem, có phủ nhà đại hộ nào có thể thu người ở thanh lâu làm thiếp hay không ?"

"Rốt cuộc là xuất thân tiểu hộ, không hiểu cái gì gọi là bỏ mẹ giữ  con, nếu năm đó cứ ngoan ngoãn ngốc ở Thấm Huyện, cũng đã không đến nỗi cả mạng mình cũng không giữ được ".

"Chậc, còn không phải tham sao".

Sở Chiêu chậm chạp lùi đi, chậm chạp lùi đi, chờ đến khi đủ xa cánh cửa đó, bất ngờ nhấc chân chạy điên cuồng, cậu chạy vào một ngôi nhà không biết của ai, vội vàng đóng cửa chặt lại, ngoan cường cắn chặt răng, lặng lẽ tuôn rơi nước mắt.

Tựa hồ có giọng một nữ tử ở bên tai, mang vẻ ôn nhu hiếm có.

"Quần áo sáng ngời cũng như hoa, sắc màu rực rỡ vẫn chưa xa - Hoa thải y hề nhược anh, lạn chiêu chiêu hề vị ương. Con sau này cứ gọi A Chiêu là được rồi, sẽ có một ngày, A Chiêu của chúng ta cũng có thể như vân thần, mặc quần áo hoa mỹ, vẻ ngoài tươi sáng, rực rỡ vô biên".

"Còn tự, thì gọi Tử Lan đi. Lan chi y y, dương dương kỳ hương. Nương ấy, trước kia thích nhất hoa lan ".

Cậu lờ mờ hiểu, lấy lòng nói :"Sau này A Chiêu sẽ mua cho nương thật nhiều thật nhiều hoa lan ".

Tiếng cười của nữ tử dần dần trôi xa, ánh mắt của hắn rơi trên giỏ hoa trước mặt.

Lò lửa phát ra chút ấm nóng, Sở Chiêu dừng lại một chút, liền lấy giỏ hoa trên bàn ném vào lò. Lửa liếm liếm giỏ hoa, không quá một khắc, mật đường đã chảy khắp nơi, tỏa ra một mùi ngọt ngào đang bốc cháy.

Hắn mặt không cảm xúc rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top