Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 151 : Tiếc Nuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Tiểu Lâu lại tiếp tục dựa vào người Mục Hồng Cẩm nói chuyện một lúc thì được Đồng cô cô gọi đi. Thị nữ bên cạnh đỡ Mục Hồng Cẩm đứng dậy, đi vài bước về phía trước, đến trước bức tranh đầy màu sắc trên tường.

Điện sảnh rộng lớn mà lạnh lẽo, thứ náo nhiệt duy nhất chỉ có bức tranh trên tường. Chợ chật người đông, thuyền bè lui tới, tất cả nhộn nhịp của thành Tế Dương đều được vẽ lên đó. Trên mặt mỗi người đều vui vẻ và hạnh phúc, chút sinh động và tươi vui đó, nhiều năm rồi bà đã không thấy nữa.

Suy cho cùng kể từ khi ngồi lên vị trí Vương nữ, nơi bà ở lâu nhất chính là Vương phủ trống trải này.

Sau hôm nay Mục Tiểu Lâu sẽ được đưa ra khỏi thành, cái gọi là thọ yến của Vương thúc chẳng qua chỉ là cái cớ. Giữa Phiên vương và Phiên vương đã nhiều năm rồi chưa từng qua lại, để tránh dẫn đến nghi kỵ của Bệ hạ, mọi người yên vị chỗ mình, thiên hạ thái bình. Bây giờ người Ô Thác đang ẩn mình trong bóng tối, Tế Dương mưa gió tới nơi. Một Vương nữ như bà không thể chạy trốn, phải ở lại thành trì, cùng với những bách tính không thể rời đi chung chịu tồn vong, đây là khí phách của Mục gia, nhưng Mục Tiểu Lâu không thể ở lại ... Nếu như phải đi đến bước xấu nhất, chỉ cần Mục Tiểu Lâu còn sống, tất cả đều còn có hi vọng.

"Mấy vị đại nhân đã hạ lệnh cho sơ tán bách tính rồi", thị nữ nhẹ giọng nói :"Điện hạ là đang lo lắng cho Tiểu điện hạ sao ?".

Mục Hồng Cẩm lắc đầu cười, "Thứ ta lo lắng là Tế Dương thành".

Bên ngoài cửa sổ, từng nhánh liễu dài được nhuốm màu non mới của mùa xuân, vươn đến bên bờ ao tạo nên những làn sóng nhỏ, cá chép trong ao tranh nhau khẽ đớp, một mảng sinh cơ.

Mùa xuân năm nào cũng vậy, thứ đổi thay, bất quá chỉ có con người.

Mục Hồng Cẩm khi còn trẻ, rất thích cuộc sống bên ngoài Vương phủ, thân là tiểu nữ nhi của Mông Tắc vương, lúc huynh trưởng còn sống, nàng cũng giống như minh châu ở trong lòng bàn tay của các gia đình phú quý trong thành Tế Dương, hồn nhiên chân thật, được người chiều chuộng, sống nhiệt huyết mà khả ái. Nhưng kể từ sau khi huynh trưởng tạ thế năm mười sáu tuổi, cuộc sống đã thay đổi.

Mông Tắc vương bắt đầu muốn nàng học rất nhiều thứ, lập rất nhiều quy củ, lúc đó Mục Hồng Cẩm mới chân chính hiểu được, hóa ra huynh trưởng đã sống rất cực khổ. Nhưng cực khổ thì cực khổ, Mông Tắc vương không còn con nối dõi nào khác, để trở thành người sau này có thể lo được cho cả Vương phủ, có chịu khổ cũng là chuyện không thể trách được.

Nhưng ngay cả nhân duyên cũng bị người khác khống chế, Mục Hồng Cẩm có chút không thể tiếp nhận.

Bây giờ nghĩ lại, bà lúc đó được chiều chuộng thành quen, tuổi trẻ khí thịnh, thế mà dám bỏ đi. Hoàn toàn không nhận thức được việc bỏ phụ thân ở lại một mình trong Vương phủ, phải làm sao để tiếp tục ứng phó với trọng thần triều đình bị hối hôn. Nếu là Mục Hồng Cẩm của bây giờ, chắc chắn sẽ không có dũng khí như vậy.

Đảm đương càng nhiều, càng không có tự do cho "tự ngã". Dũng khí bỏ liều hết thảy cả đời chỉ một lần này, qua rồi tuổi đó, qua rồi thời gian đó thì sẽ không còn nữa, ngay cả tuổi trẻ của mình cũng biến mất theo dòng chảy của thời gian .

Mục Hồng Cẩm trước kia thật sự rất thích Liễu Bất Vong.

Thiếu niên áo trắng tính tình thanh lãnh, đoan chính giữ mình, nhưng có đôi khi lại có chút ngây thơ không hiểu lẽ đời. Rõ ràng là người mang tuyệt kỹ, thân thủ siêu quần, thế nhưng cứ thành thành thật thật  đi tìm dê giúp nông dân, quyết không ôm oán. Nhưng Mục Hồng Cẩm nghĩ, những cái gọi là ưu điểm này, ví như thiện lương, ví như chất phác, đều là những thứ phụ gia, nàng thích Liễu Bất Vong, kể từ khi Liễu Bất Vong vừa đứng dưới cội đào, nâng kiếm ngăn trước mặt, giúp nàng đuổi đi đám người xấu đó thì đã bắt đầu.

Anh hùng cứu mỹ nhân, trong truyền kỳ thoại bản đã kết thành bao nhiêu nhân duyên mỹ mãn. Nàng quyết tâm đi theo Liễu Bất Vong, chơi xấu, khóc lóc, ngay cả dỗ dành, lừa gạt, chiêu pháp gì cũng đều đã sử dụng trên người đối phương, nhưng Liễu Bất Vong vẫn luôn đối với nàng lạnh lùng hữu lễ, không thấy bất kỳ ưa thích nào.

Mục Hồng Cẩm có chút nản lòng, nhưng khi nghĩ lại, so với người khác thì Liễu Bất Vong đối với nàng cũng không tồi. Vốn bạc kiếm được đã ít, thế nhưng lúc ở quán dùng cơm, sẽ giúp nàng gọi thêm một đĩa hạnh hoa tô. Khi ở nhà trọ, sẽ tiêu thêm chút tiền giúp nàng có được đệm giường dày hơn một chút. Hắn để tiền ở nơi dễ thấy, đối với hành vi lén cầm tiền đi mua son phấn của nàng thì mắt nhắm mắt mở, nếu không có hảo cảm, nhất định sẽ không nhẫn nhịn đến bước này. Vì thế Mục Hồng Cẩm luôn cảm thấy, chỉ cần thêm bước nữa, thêm chút thời gian nữa, chuyện Liễu Bất Vong yêu mình là sớm muộn mà thôi.

Cho đến khi tiểu sư muội của Liễu Bất Vong xuống núi tìm hắn.

Tiểu sư muội tên là Ngọc Thư, khác với tính cách mạnh mẽ của những nữ tử Tế Dương, thoạt trông yếu đuối như thể chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay, làn da trắng như búp bê bằng sứ, giống như đồng nữ bên cạnh Quan Âm, tiên khí phiêu phiêu, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ dịu dàng, rất dễ khiến người ta sinh lòng yêu mến. Mục Hồng Cẩm thế nhưng lại có thể từ trong mắt của cô nương này thấy thoáng qua một tia địch ý.

Lúc đó nàng cũng qua loa đại khái, không thực sự nhận ra điều gì. Nghe nói Ngọc Thư lại là nữ nhi của Vân Cơ đạo trưởng, đặc biệt xuống núi vì sợ Liễu Bất Vong không đối phó được với nhân tình thế thái dưới núi nên đến giúp đỡ, liền đối với nàng cũng có mấy phần hảo cảm, xem nàng như muội muội.

Hai người đi biến thành ba người đi, Mục Hồng Cẩm cũng không thấy có gì sai. Ngọc Thư luôn ngoan ngoãn, không giống như nàng, trước giờ chưa từng gây cho Liễu Bất Vong phiền phức, vụt cái hơn một tháng đã trôi qua.

Đến một ngày Liễu Bất Vong phải về núi Tê Vân, vốn muốn đưa Mục Hồng Cẩm cùng lên núi, nhưng ai ngờ trong và ngoài thành Tế Dương, đều đang kiểm tra về sự mất tích của tiểu điện hạ, quan binh giới nghiêm, tra từng trạm một, ngay cả dưới chân núi Tê Vân cũng có.

Mục Hồng Cẩm không cách nào lên núi Tê Vân.

Nàng kéo Liễu Bất Vong đi vào trong phòng, nghiêm túc nhìn hắn nói :"Ta không thể theo huynh đi về".

Thiếu niên cho là nàng lại bày trò quỷ gì, mới hỏi :"Vì sao ?"

"Nói cho huynh biết", Mục Hồng Cẩm do dự một chút rồi thẳng thắn nói ra sự thật, "Ta chính là nữ nhi của Mông Tắc vương. Người mà các quan binh trong và ngoài thành đang muốn tìm, chính là ta ".

Liễu Bất Vong sửng sốt.

"Phụ thân ta muốn mang ta gả cho nhi tử của thần tử triều đình, dùng để củng cố địa vị Phiên vương, ta không đồng ý cho nên mới trốn đi, không ngờ lại gặp được huynh. Một tháng này, ta đã sống rất vui, Liễu Bất Vong ", nàng không gọi là "thiếu hiệp", gọi thẳng tên của Liễu Bất Vong, "ta không muốn gả cho hắn, nhưng ta cũng không thể theo huynh lên núi, ta phải làm sao đây ?"

Nữ hài tử không còn hoạt bát hồ nháo như mọi ngày, an tĩnh nhìn hắn, trong ánh mắt đều là tin cậy, có lẽ, còn có mấy phần ỷ lại không tự biết.

Liễu Bất Vong cũng chẳng biết nói gì, nhưng có thể hắn cũng cảm giác thấy thân phận Mục Hồng Cẩm không tầm thường, cô nương sống ở Mông Tắc vương phủ lá ngọc cành vàng, cùng với nữ hài con nhà bình thường trong thành Tế Dương, rốt cuộc vẫn là có chút khác biệt.

Liễu Bất Vong suy nghĩ rất lâu, nói với nàng :"Nếu đã như vậy, cô cứ ở lại quán trọ này chờ ta. Chờ ta lên núi mang chuyện này báo lại với Sư phụ, qua hai ngày lại xuống núi đón cô, nghĩ cách giải quyết chuyện này ".

Mục Hồng Cẩm có chút không nỡ :"Huynh đây là muốn đi rồi sao ?"

"Ta sẽ trở về", thiếu niên không thoải mái mở miệng.

Ngày hắn đi, Mục Hồng Cẩm đưa hắn đến khoảng đất trống phía sau quán trọ, trong mắt có chút bất an, tựa hồ như đã thấy trước chuyện gì, nhịn không được nắm lấy tay áo Liễu Bất Vong, nói với hắn :"Liễu Bất Vong, nhớ lời huynh nói, huynh nhất định phải trở về ".

"Yên tâm ", hắn lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng vỗ đầu nàng an ủi.

Liễu Bất Vong cùng Ngọc Thư đi rồi, Mục Hồng Cẩm ngoan ngoãn ở lại quán trọ chờ đợi hắn. Nàng tin Liễu Bất Vong nhất định sẽ quay lại, tuy Liễu Bất Vong vẫn chưa thích nàng, nhưng hắn là người đã nói là làm.

Hai ngày sau, Liễu Bất Vong vẫn không trở lại.

Mục Hồng Cẩm vẫn ở lại quán trọ chờ như cũ, nàng nghĩ, có lẽ Liễu Bất Vong đã bị trì hoãn bởi điều gì đó trên đường. Mấy ngày nay mưa suốt cả đêm, đường núi chẳng dễ đi, có thể hắn không có cách nào lập tức xuống núi. Hoặc giả Vân Cơ đạo trưởng có chuyện gì giao cho hắn, hắn làm xong mới có thể đến tìm.

Lại qua năm ngày, Liễu Bất Vong vẫn không xuất hiện. Trong lòng Mục Hồng Cẩm bắt đầu có chút lo lắng, thế đạo không yên bình như vậy, chắc không phải đã bị sơn phỉ đi ngang bắt cóc đi rồi ? Tuy hắn kiếm pháp lợi hại, nhưng tâm địa thiện lương, ngay cả mình còn có thể lừa hắn xoay vòng vòng, há có thể thắng được mấy kẻ tiểu nhân âm hiểm đê hèn đó ?

Ngày thứ mười, quán trọ cuối cùng đã có người tới, bất quá người tới không phải Liễu Bất Vong, mà là quan binh. Thủ lĩnh quan binh đứng trước mặt nàng, ngữ khí kính cẩn mà lãnh khốc :"Điện hạ, nên về nhà rồi ".

Mục Hồng Cẩm bị đưa về Mông Tắc vương phủ. Nàng bị nhốt trong phòng, đập rầm rầm vào cửa sổ rồi hét lớn :"Thả ta ra đi !"

Không có ai trả lời.

Nàng bắt đầu tuyệt thực chống đối, phụ thân nàng, Mông Tắc vương lệnh cho người mở cửa ra.

Mục Hồng Cẩm lao đến trước mặt Mông Tắc vương, ủy khuất khóc tố :"Phụ vương, người sao có thể để bọn họ nhốt con lại chứ ?".

"Hồng Cẩm", Mông Tắc vương lắc đầu cười nói, mang từng đĩa thức ăn trên khay của thị nữ đến trước mặt nàng, "Đây đều là điểm tâm con thích ăn ".

"Con không muốn ăn". Mục Hồng Cẩm quay đầu đi, "Con muốn xuất phủ ".

Mông Tắc vương không có nổi giận, trầm mặc một lúc lâu, mới hỏi :"Con đang chờ thiếu niên họ Liễu đó sao ?"

Mục Hồng Cẩm đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt khó giấu được ngạc nhiên :"Người làm sao biết ?"

"Hắn sẽ không quay lại".

"Không, hắn sẽ quay lại !", Mục Hồng Cẩm nhịn không khỏi nói :"Hắn đã hứa với con, sẽ không nuốt lời ".

"Vậy sao ?", Mông Tắc vương thản nhiên nói :"Con cho là, ta làm sao tìm được tung tích của con ".

Mục Hồng Cẩm chết lặng.

Lời tàn khốc từ trong miệng phụ thân nàng nói ra, mang giấc mộng đẹp nàng luôn lừa mình dối người tức thì vỡ vụn, "Chính là hắn nói với ta, ta mới biết vị trí ở đâu".

"Chính tay hắn đưa con về lại".

Liễu Bất Vong vì sao lại đưa mình về Vương phủ, vấn đề này mãi về sau Mục Hồng Cẩm vẫn không thể hiểu. Nàng không muốn tin lời Mông Tắc vương, nhưng Liễu Bất Vong này, thật như thể biến mất khỏi sinh mệnh của nàng, cũng không thấy xuất hiện lần nào nữa.

Sau này, Mục Hồng Cẩm cũng dần dần tin rồi.

Người như thế, nếu thật muốn nghe ngóng một người, làm sao lại không tìm ra cách. Nàng đã kiên trì hơn nửa năm, thật sự kiên trì không nổi nữa.

Nửa năm sau, Mục Hồng Cẩm xuất giá, gả cho nhi tử của trọng thần đương triều, tuy là xuất giá, thế nhưng lại xưng là "Vương phu" của nàng. Vị trí Phiên vương đã ngồi vững, chỉ là khi sinh hạ Thế tử, vẫn là mang họ "Mục".

Vương phu cũng không tệ như Mục Hồng Cẩm đã nói trước đó, nhưng cũng không có gì nổi bật. Hai người sống cuộc sống tương kính như tân, trượng phu nạp thiếp, nàng vui vẻ chấp nhận, không đố kỵ, cũng chẳng ghen hờn. Vương phu cũng rất có chừng mực, đối với nàng xem như tôn trọng. Người ngoài nhìn thấy, đây là một cọc nhân duyên mỹ mãn nhất trong các cuộc manh hôn ách gả. Chỉ là Mục Hồng Cẩm lại cảm thấy, sự sống động và sinh cơ của nàng, ngay những ngày xuân ấy, giống như hoa quỳnh nhanh chóng nở, rồi lại nhanh chóng phai tàn, biến mất không dấu vết.

[Manh hôn ách gả : mù cưới câm gả - ý chỉ những người cưới gả nhau mà chưa từng thấy mặt, chưa từng chuyện trò, như kẻ mù với người câm vậy].

Nàng luôn cảm thấy có một khoảng trống trong lòng mình, không biết muốn điều chi. Thế là chỉ có thể dành nhiều thời gian hơn vào công sự của thành Tế Dương.

Một con chép đỏ nhảy khỏi mặt nước, khuấy động một ao xuân thủy, sau một khắc, chỉ còn một chấm đuôi đỏ trên mặt nước rồi nhanh chóng biến mất.

Mục Hồng Cẩm nhìn mặt nước ngẩn ngơ.

Bà đã nói với Hòa Yến, Liễu Bất Vong đã không đến quán trọ như đã hẹn, hai người sau đó cũng chẳng gặp lại nhau. Kỳ thực bà đã nói dối, sau lần đó, bà và Liễu Bất Vong kỳ thực có gặp lại một lần, chỉ là lần gặp mặt đó, thật sự không xem là vui vẻ.

Đó là năm thứ hai nàng sinh hạ hài tử, mang theo ấu tử và Vương phu đi bảo tự trong thành Tế Dương dâng hương cầu phúc. Tượng Phật uy nghi, Phạn âm xa vọng, nàng khẩn cầu cho ấu tử bình an khỏe mạnh lớn lên, cầu cho thành Tế Dương mưa thuận gió hòa, bách tính yên vui. Cầu phúc đã xong, lúc muốn rời đi thì thấy người nhìn trộm ngoài cửa, Mục Hồng Cẩm cho người qua đó, thị vệ bắt được một nữ tử trẻ tuổi đưa sang.

Chia biệt mấy năm, nữ tử đó thế nhưng vẫn yếu đuối ngoan ngoãn như thuở ban sơ, trong ánh mắt nhìn Mục Hồng Cẩm, mang theo mấy phần hoang mang và sợ sệt.

Mục Hồng Cẩm giật mình, chính là Ngọc Thư.

Nàng vô thức muốn tìm hình bóng Liễu Bất Vong, Ngọc Thư ở đây, nói không chừng Liễu Bất Vong cũng đang ở đây.

Ngọc Thư thế nhưng giống như hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, buộc miệng thốt ra :"Huynh ấy không ở đây !"

"Ồ ?", Mục Hồng Cẩm nhìn nàng, ý vị thâm trường mỉm cười.

Thời gian sẽ khiến cho một nữ tử nhanh chóng trưởng thành, Mục Hồng Cẩm đã không phải là cô nương ngốc qua loa đại khái của năm xưa, ngay cả tình địch cũng không nhận biết. Nàng đương nhiên hiểu rõ những lúc trước kia, địch ý trong ánh mắt của vị cô nương trước mặt này từ đâu mà tới, bất quá Mục Hồng Cẩm xưa giờ vẫn không xem nàng làm đối thủ mà thôi.

Nàng nghiêng đầu, cúi người xuống, đầy thích thú nhìn chằm chằm vào mặt Ngọc Thư :"Không ở đây cũng không sao, ta bắt được cô, hắn tự nhiên sẽ xuất hiện ".

Ngọc Thư sắc mặt đại biến.

Mục Hồng Cẩm đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng :"Cứ nói trong chùa xuất hiện nữ thích khách, ý đồ hành thích bổn điện, đã bị thị vệ bắt giữ".

Đuôi mắt nàng vẽ ra một đường màu đỏ, tinh xảo mà hoa lệ, nàng sớm đã không còn là cô nương ánh mắt sáng trong, ngây thơ không hiểu chuyện nữa rồi.

Mục Hồng Cẩm không hồi Vương phủ, ở lại trong chùa, đuổi đi tất cả thị vệ với hạ nhân, cho Vương phu mang ấu tử rời đi, một mình chờ người kia xuất hiện.

Lúc nửa đêm, người đó quả thật đã xuất hiện.

Xa cách vài năm, hắn thoạt trông đã mất đi vẻ trẻ trung thuở thiếu niên, trở nên càng lạnh lùng và xa cách. Mà câu nói đầu tiên khi nhìn thấy Mục Hồng Cẩm, không phải hỏi nàng mấy năm nay đã sống thế nào, mà là :"Ngọc Thư đang ở đâu ?"

Không chút cảm tình, tựa như hai người bọn họ chỉ là những người xa lạ chẳng dính dáng gì nhau.

Mục Hồng Cẩm cúi đầu, có chút buồn cười, nàng cơ hồ muốn hoài nghi, những ngày tháng đó, mùa xuân ở ngoại thành Tế Dương đó, phải chăng chỉ là ảo tưởng của một mình nàng ? Nàng xem Liễu Bất Vong như anh hùng đột nhiên xuất hiện trong sinh mệnh của mình, mà Liễu Bất Vong xem nàng, bất quá chỉ là một sự xuất hiện bất ngờ không mong muốn.

"Ở trong lao", giọng của nàng vẫn là lãnh đạm.

Liễu Bất Vong nhìn phía nàng.

Hắn thay đổi không ít, nàng lại quá ư xa lạ. Thiếu nữ trong ký ức, cùng nữ tử bào đỏ quan vàng, vẻ mặt lãnh ngạo trước mặt, chẳng có nửa phần giống nhau.

"Ngọc Thư không thể hành thích cô".

"Vì sao lại không thể ?", Mục Hồng Cẩm cười lên một tiếng trào phúng :"Tri nhân tri diện bất tri tâm, huống chi ta và nàng không thân thiết ".

"Cô thả muội ấy đi", Liễu Bất Vong nói :"Bắt ta ".

Ánh mắt hắn nhìn nàng, lãnh đạm không cảm xúc, không còn nữa sự nuông chiều bất lực, nhượng bộ phiền phức như xưa. Chỉ có sự bình tĩnh như người xa lạ, có lẽ, còn có một chút chán ghét đối với "uy quyền".

Thật nực cười.

"Vì sao vậy ?", Mục Hồng Cẩm tiến lên một bước, chỉ nhìn vào mắt hắn, "Bất quá là sư muội mà thôi, bảo vệ thế này, ngươi thích nàng sao ?"

Bất quá là một câu nói thăm dò của nàng, bản thân Mục Hồng Cẩm cũng không biết mình đang mong đợi gì ? Có lẽ, điều nàng mong đợi là đối phương sẽ nhanh chóng phủ nhận, sau đó lại nhìn mình, nói một câu "Trong lòng duy chỉ có mỗi mình nàng". Một tình tiết quá tầm thường, Mục Hồng Cẩm trước kia nếu nhìn thấy đều phải khạc một ngụm buồn nôn, nhưng bây giờ, trong lòng thế nhưng vạn phần mong đợi có thể được nghe từ trong miệng hắn.

Đáng tiếc là, thoại bản chính là thoại bản, truyền kỳ cũng chỉ là những câu chuyện hư cấu. Ân ái mê đắm trong thiên hạ, đến cuối cùng chỉ làm tăng thêm oán khí, bao nhiêu ái lữ trở mặt thành thù, bao nhiêu phu thê giang hồ bất kiến.

Liễu Bất Vong nói :"Phải".

Nàng nói :"Ngươi nói gì ?"

"Ta thích muội ấy".

Giọng của thanh niên thản nhiên mà thẳng thắn, trong khoảnh khắc, Mục Hồng Cẩm cảm thấy ngón tay của mình đang run rẩy. Đã từng có lúc, nàng cũng rất muốn từ miệng Liễu Bất Vong nghe được những câu này. Chỉ bởi vì câu nói này, các chiêu dối gian lừa lọc gì nàng cũng đã dùng qua, miệng của Liễu Bất Vong lại kín đến lợi hại, nàng tức giận bao lần, chỉ cảm thấy miệng của người này được làm bằng đá, sao cũng cạy không ra.

Giờ đây, dễ như vậy đã được nói ra rồi.

Hóa ra không phải là cạy không ra, mà người được nói đến, không phải nàng mà thôi.

Nội tâm nàng càng cảm giác thấy mình buồn cười, mọi chuyện lúc đó lần lượt lướt qua trong tâm trí. Lúc nàng làm thiếu nữ vô ưu, không nhận ra tình cảm của Ngọc Thư đối với Liễu Bất Vong, khi làm Mông Tắc vương nữ, thì đã nhận ra rồi, thế nhưng cũng không mang Ngọc Thư để vào trong mắt.

Hóa ra, người ta là lưỡng tình tương duyệt, nàng mới là không tự lượng sức mình.

Mông Tắc vương nữ, kim chi ngọc diệp có lợi ích gì chứ ? Trong chuyện tình cảm, nàng đã thua đến không còn manh giáp, ngay cả cơ hội cạnh tranh với đối phương cũng không có. Còn tâm tâm niệm niệm bấy nhiêu năm.

"Năm đó, có phải ngươi đã mang chuyện ta ở quán trọ cáo mật với Phụ vương ?", nàng hỏi.

Liễu Bất Vong nói :"Phải".

"Năm đó lúc ngươi đi, có phải đã không nghĩ sẽ quay về ?".

"Phải ".

Mục Hồng Cẩm hít một hơi sâu, tựa hồ là muốn để bản thân mình nhìn rõ hơn một chút, đau triệt để hơn một chút, nhổ tận gốc những thứ sâu ở đáy lòng. Cũng không muốn nhìn thêm, nàng hỏi :"Liễu Bất Vong, có phải trước giờ ngươi chưa từng động lòng với ta ?"

Đôi mắt đẹp của Liễu Bất Vong chăm chú nhìn nàng, vẻ mặt thờ ơ như người qua đường, chỉ nói mỗi một chữ :"Phải".

"Hóa ra là vậy", Nàng lẩm bẩm nói, vành mắt có chút nóng lên, nhưng vẫn nhếch mép cười, nói :"Nếu ngươi một lòng chỉ yêu sư muội ngươi, vậy chính là bằng lòng vì sư muội ngươi mà làm bất kỳ chuyện gì ?"

Liễu Bất Vong nhìn nàng, "Cô muốn làm gì ?"

Ngón tay Mục Hồng Cẩm chạm một chút qua bờ vai hắn, ngữ khí ái muội mà lẳng lơ :"Ngươi làm tình nhân của ta, ta sẽ thả nàng ".

Liễu Bất Vong từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, vẻ mặt chưa từng gợn sóng, duy chỉ có khắc này, tựa như bị thứ gì đó đâm đến, nhanh chóng lùi lại một bước, tránh đi tiếp xúc của Mục Hồng Cẩm.

Mục Hồng Cẩm toàn thân cứng đờ, miệng nhếch lên trào phúng, ngữ khí khinh miệt đầy cố ý :"Làm sao, không nguyện ý sao ? Làm tình nhân của Vương nữ, không phải ai cũng may mắn vậy đâu".

Liễu Bất Vong nhìn nàng chằm chằm, áo trắng của hắn không nhiễm bụi trần, bên hông đeo bảo kiếm lấp lánh phát quang, hắn vẫn trời quang trăng sáng như thuở ban sơ. Người phiêu dật không vướng trần ai thế này, không thể chịu được sự khinh nhục như vậy.

Nàng khăng khăng muốn làm nhục hắn. Dựa vào đâu nhiều năm như vậy, nàng vì thế canh cánh trong lòng, hắn thế nhưng lại có thể làm như chuyện này chưa từng xảy ra. Những việc Liễu Bất Vong không thể làm cho nàng, hắn cũng tuyệt không thể làm cho Ngọc Thư được.

Nếu không, Mục Hồng Cẩm này sẽ trở thành gì chứ ? Đá thử vàng để chứng minh chân ái của bọn họ hay sao ?

Sau đó, nàng nhìn thấy, trong Phật đường mờ tối, Liễu Bất Vong từ từ quỳ xuống, bình tĩnh trả lời :"Được".

Trong lòng Mục Hồng Cẩm bỗng nhiên đau xót, suýt nữa đã không thở nổi.

Còn muốn chứng minh gì đây chứ ?

Đủ rồi, thế này đã đủ rồi. Điều muốn hỏi đã rõ ràng rồi, những nghi ngờ đã làm phiền mình suốt nhiều năm, cầu mà không có kết quả, không quản là tốt hay xấu, là vui hay buồn, đều đã có rồi đáp án. Nữ tử Tế Dương dám yêu dám hận, cầm lên được, bỏ xuống được, Vương nữ cũng có kiêu ngạo của mình, nàng có cả một thành Tế Dương, chẳng lẽ còn muốn vì một nam nhân mà đi tìm sống chết ?

Bất quá chỉ là một đoạn nghiệt duyên mà thôi.

Nàng hất cằm lên, lạnh lùng nói :"Nhưng mà Bổn điện không nguyện ý ".

"Dạng người như ngươi, sao có thể đứng bên cạnh Bổn điện", mỗi một câu nói của nàng như cầm đao cắt thịt nơi lồng ngực, ngay cả bản thân Mục Hồng Cẩm cũng rất kinh ngạc, chỉ là ngắn ngủi một tháng thôi, sao nàng lại có tình cảm sâu đậm như vậy với Liễu Bất Vong, lúc tự tay cắt đi đoạn nghiệt duyên này, thế mà lại sinh ra lắm điều không nỡ ?

"Mang theo người trong lòng ngươi, cút khỏi Tế Dương thành ", nàng nói.

"Đa tạ Điện hạ".

Giọng của hắn vẫn không cảm xúc như thường lệ, nước mắt của Mục Hồng Cẩm đã âm thầm rơi xuống.

"Ta và ngươi mỗi người mỗi ngã, Liễu Bất Vong, từ nay về sau, ngươi và tiểu sư muội của ngươi, vĩnh viễn không thể vào Tế Dương thành, bằng không, Bổn điện thấy một lần, giết một lần".

Trong đêm tối, góc bào đỏ vạch ra một đường sáng rực rỡ, chói lóa hào quang. Như một ranh giới rõ ràng, chứng tỏ hai người từ nay về sau không còn dính dấp. Lại như những cánh hoa dưới gốc đào lần đầu gặp gỡ, phủ đầy trên mặt đất, khiến người ta bị mê hoặc, đắm chìm trong giấc mộng xuân, không mong tỉnh lại.

Nhưng giấc mộng luôn có lúc phải tỉnh.

Nàng thả Ngọc Thư đi, về đến Vương phủ, xem như chuyện này chưa từng xảy ra. Nàng cùng Vương phu cầm sắt hòa minh, tuế nguyệt yên bình như cũ, chỉ là, dù rằng cử án tề mi, đến cuối cùng lòng vẫn khó yên.

Mấy năm trôi qua, Mông Tắc vương tạ thế, Mục Hồng Cẩm dần dần trở nên bận rộn. Lại qua thêm mấy năm, Vương phu cũng qua đời, nàng liền mang hết tinh lực đều dùng trên người của tiểu nhi tử.

Về sau nữa, nhi tử cũng ra đi, chỉ còn lại một mình Mục Tiểu Lâu cùng nàng nương tựa nhau mà sống.

Mục Tiểu Lâu sinh ra rất giống bà lúc nhỏ, cho nên bà luôn đối với Mục Tiểu Lâu hết mực nuông chiều, cũng giống như năm đó lúc huynh trưởng còn sống, phụ thân đã sủng bà. Mục Hồng Cẩm vô cùng hiểu rõ, một khi đã ngồi lên vị trí Vương nữ này, cuối cùng sẽ có một ngày, tiểu cô nương rạng ngời biết lẻn ra khỏi phủ đi chơi kia sẽ biến mất, cho nên trước khi biến mất đi, bà muốn được nhiều hơn, yêu thương cô bé nhiều hơn những ngày tháng tươi đẹp này.

Bà hi vọng Mục Tiểu Lâu có thể có câu chuyện của mình, mà không phải giống như bà, đã lãng phí nhiều năm trong câu chuyện của người khác.

Hoa hạnh trên đầu cành, nở ra tưng bừng mà dày đặc, cô nương thăm vườn lạc sâu vào rừng hoa, mơ một cơn mộng đẹp dài đằng đẵng. Mộng đẹp này có vui có buồn, chỉ là trong chớp mắt, thế nhưng lại như qua cả một đời.

Mùa xuân của nàng, trước đó rất lâu đã chết đi rồi.

Có lẽ, trước giờ còn chưa từng đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top