Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 155 : Tình Yêu Cách Núi Sông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cỏ xanh mươn mướt, thỉnh thoảng ẩn hiện mấy đóa hoa, giữa đám ong bướm bay lượn, tiếng huyền cầm réo rắt triền miên, chầm chậm phiêu du trên mặt nước.

Đang lúc binh đao loạn lạc, còn có một người ở đây đánh đàn, thực sự là khiến người chú ý. Bạch y kiếm khách an tĩnh ngồi đấy, bàn tay cốt tiết phân minh khảy động dây đàn, tiếng đàn tuôn ra một bài hát cũ, "Thiều Quang Mạn".

Thực ra ông biết đàn rất nhiều bài, nhưng mấy năm này, đàn nhiều nhất bất quá mỗi một khúc này. Khắp xung quanh đã bị ông bố rồi trận pháp, tiếng đàn cũng có năng lực mê hoặc tâm trí. Chờ khi người Ô Thác đến đây, sẽ bị trận pháp mê hoặc, tiến đến rồi thì khó mà tìm được lối vào. Ông có thể trì hoãn thêm chút thời gian cho Thôi Việt Chi, chờ đợi cơn gió đông muộn màng của Lão Thiên gia thổi tới.

Thuyền của người Ô Thác đang chầm chậm tiến gần, có người từ trên thuyền bước xuống, khí thế hung hãn. Liễu Bất Vong yên lặng ngồi đó, như lúc ngồi thiền ở núi Tê Vân năm nào, tâm bình khí hòa, ung dung tự tại. Vân Cơ Đạo trưởng tuy không khen ngợi, nhưng luôn đối với ông đặc biệt khoan dung. Mọi người đều nói, bảy sư huynh đệ năm đó ở trên núi, thì chính ông là người ưu tú nhất, các sư huynh luôn cười trêu ghẹo, cho rằng có một ngày ông sẽ làm rạng rỡ sư môn.

Nhưng... Ông đã bị trục xuất khỏi sư môn từ lâu rồi.

Tiếng đàn dưới tay dừng lại, dường như bị làm phiền bởi sự vật bên ngoài, đàn sai rồi một tiết tấu, Liễu Bất Vong có chút thất thần.

Năm đó, chàng thiếu niên Liễu Bất Vong tại chân núi Tê Vân đã gặp được Mục Hồng Cẩm, về sau mới biết, Mục Hồng Cẩm vốn là ái nữ của Mông Tắc vương ở Tế Dương thành. Mục Hồng Cẩm không chịu gả cho con của trọng thần trong triều, van cầu Liễu Bất Vong mang nàng rời đi, Liễu Bất Vong do dự hồi lâu, quyết định để nàng chờ nơi quán trọ, bản thân trước hết cùng tiểu sư muội về núi Tê Vân, mang chuyện này bẩm rõ với Vân Cơ đạo trưởng.

Chỉ là lên núi lần này, hắn cũng không thể xuống nữa. Chờ khi hắn được xuống thì cũng đã một năm sau.

Mục Hồng Cẩm luôn cho rằng, hắn lừa nàng, cố ý mang hành tung của nàng nói cho Mông Tắc vương, là do chính tay hắn đưa Mục Hồng Cẩm về Mông Tắc vương phủ. Trên thực tế, không phải là như vậy.

Liễu Bất Vong năm đó, xác thực là vội vội vàng vàng lên núi. Khi lên tới núi, hắn đã nói với Vân Cơ đạo trưởng, có một vị cô nương bị gia đình thúc ép mà đào hôn, giờ đang nấp bên ngoài, hi vọng Vân Cơ đạo trưởng có thể nghĩ cách, để mình có thể mang Mục Hồng Cẩm lên núi.

Liễu Bất Vong trước giờ đôn hậu, tâm tính thiện lương, lần đầu tiên nói dối với Vân Cơ đạo trưởng. Chỉ nói Mục Hồng Cẩm là cô nương con nhà thông thường, cũng không nói rõ thân phận nàng là Mông Tắc vương nữ. Liễu Bất Vong trong lòng lo lắng, một khi Vân Cơ đạo trưởng biết được thân phận thật sự của Mục Hồng Cẩm, chưa chắc ông sẽ ra tay cứu giúp.

Nhưng Vân Cơ đạo trưởng so với hắn còn biết rõ ràng hơn.

"Người ngươi nói, là Mục Hồng Cẩm của Mông Tắc vương phủ sao ?"

Liễu Bất Vong chết lặng :"Sư phụ..."

"Ngươi thật hồ đồ !", Vân Cơ đạo trưởng nhìn hắn, nghiêm mặt quở trách hắn :"Ngươi có biết thân phận nàng ta là gì không ? Nàng ta bây giờ là nữ nhi duy nhất của Mông Tắc vương, sau này sẽ kế thừa Mông Tắc vương vị. Mông Tắc vương sở dĩ liên hôn cho nàng chính là bởi vì nàng ấy sau này sẽ trở thành Mông Tắc vương nữ ".

"Ngươi tắc trách như vậy, muốn mang nàng lên núi Tê Vân, có biết sẽ đem đến cho Tế Dương thành tai nạn gì không ? Sẽ tăng thêm cho Tê Vân sơn bao nhiêu rắc rối không ? Nếu như ngươi không để ý đến sinh mạng bách tính trong thành Tế Dương, các sư huynh cùng lớn lên với ngươi, đừng nói ngay cả an toàn của bọn chúng ngươi cũng bỏ mặc ?"

"Sư phụ, không phải như vậy..." Liễu Bất Vong giải thích.

Vân Cơ đạo trưởng thở dài :"Ngươi cho rằng, Mông Tắc vương nếu biết ngươi mang nữ nhi của ông ấy giấu ở nơi đây, ông ấy sẽ buông tha cho Tê Vân sơn sao ?"

"Ông ấy sẽ không biết ".

"Bất Vong, ngươi quá ngây thơ rồi", Vân Cơ đạo trưởng phất tay áo nói :"Buông bỏ đi, vi sư sẽ không ra tay".

Liễu Bất Vong quỳ trên đất, suy nghĩ một lúc liền đứng dậy, hành một lễ với Vân Cơ đạo trưởng :"Đồ nhi biết rồi ".

"Ngươi muốn làm gì ?"

"Đồ nhi sẽ tự nghĩ cách".

Liễu Bất Vong nghĩ, tuy bản sự hắn không bằng Vân Cơ đạo trưởng, nhưng trời không tuyệt đường người, nhất định sẽ nghĩ ra được cách khác. Việc khẩn cấp bây giờ là hắn sẽ xuống núi trước, để kịp ngày đã hẹn với Mục Hồng Cẩm.

"Ngươi còn muốn đi tìm nữ tử đó sao ?"

Liễu Bất Vong nói :"Vâng, đồ nhi đã hẹn với nàng rồi ".

Vân Cơ đạo trưởng :"Ngươi không thể xuống núi ".

"Tại sao ?"

"Ta không thể nhìn ngươi đem núi Tê Vân phá hủy trong chốc lát". Vân Cơ đạo trưởng nói :"Ngươi cần phải ở lại trên núi".

"Sư phụ, nàng đang còn đợi con !"

Mặt Vân Cơ đạo trưởng toàn vẻ vô tình.

Liễu Bất Vong chầm chậm rút thanh trường kiếm ở bên hông, đang thật sự rất lo lắng, hắn cũng không muốn động võ với sư phụ, nhưng kiếm pháp của hắn sao có thể tinh diệu được như Vân Cơ đạo trưởng, cuối cùng vẫn là bại trận.

Vân Cơ đạo trưởng mang hắn nhốt vào trong thủy động trên núi, xung quanh thủy động có thác nước tuôn trào, hoa lan thơm ngát, vừa nhìn đã thấy khung cảnh rất đẹp. Nhưng xung quanh đã bị Vân Cơ đạo trưởng bày xuống trận pháp, hắn không sao ra khỏi trận pháp được nửa bước, chỉ có thể bị nhốt ở trong này.

Kỳ môn độn giáp của Liễu Bất Vong, suy cho cùng cũng không thể so với Vân Cơ đạo trưởng. Hắn van cầu Vân Cơ đạo trưởng trong tuyệt vọng :"Sư phụ, con chỉ muốn xuống núi nói với nàng một câu thôi, con không thể nói mà chẳng giữ lời, nàng vẫn đang đợi con ... Sư phụ !"

"Nếu ngươi có thể giải được trận pháp này của vi sư, thì có thể xuống núi ".

Vân Cơ đạo trưởng xoay người rời đi.

Liễu Bất Vong trong trận pháp tìm hiểu, thử giải trận. Nhưng trận pháp này, so với mấy trận hắn từng gặp còn muốn lợi hại hơn, trong lòng hắn nôn nóng, ngày đêm giải trận không ngừng, cuối cùng ngã bệnh, tổn thương tinh lực.

Ngọc Thư tới xem hắn, cho hắn thuốc, thấy bộ dạng Liễu Bất Vong thương tích đầy mình, lòng đau như cắt, nhẹ nhàng nói :"Sư huynh, sao huynh phải khổ thế này ?"

"Muội có thể cầu xin sư phụ thả ta ra không ?", Liễu Bất Vong dựa vào vách đá hang động, hơi thở thoi thóp, ngữ khí thế nhưng vẫn cố chấp như cũ :"Ta muốn xuống núi".

Ngọc Thư lùi lại một bước, không kìm được nước mắt hét lên với hắn :"Dù huynh xuống núi thì đã sao chứ ? Nàng đã thành thân rồi ! Nàng không có chờ huynh, Mục Hồng Cẩm đã cùng với Vương phu của nàng ấy thành thân rồi !"

Liễu Bất Vong hơi trừng to mắt.

Hắn ở trên núi, trong trận pháp, không làm sao cảm giác được biến hóa thời gian ở bên ngoài, chỉ có thể đếm từng đêm đen. Mỗi một ngày, trên vách đá lại khắc lên một vạch, quay đầu lại xem, đã trôi qua hơn hai trăm ngày đêm rồi.

Cô nương đó, cô nương mặc váy đỏ, bím tóc dài kết lục lạc, luôn cười rạng rỡ dính lấy hắn đã thành thân rồi sao ? Nàng là mang tâm trạng thế nào, là hận ý bị thất hẹn, không chờ được hắn ? Hay là tuyệt vọng vì không nơi cầu giúp, bị ép buộc phải lên kiệu hoa ?

Trái tim Liễu Bất Vong đau đến kịch liệt.

"Nàng ta không có chờ huynh, nàng đã quên đi ước hẹn của các người", Tiểu sư muội đứng trước mặt hắn, nói trong nước mắt :"Thế nên, huynh cũng quên nàng đi ".

Quên nàng ư ? Làm sao có thể ? Khi ở bên nhau thì không nhận ra trái tim rung động, đến khi chia lìa mới biết tình đã đậm sâu. Hắn sớm đã quen với những ngày được nàng ỷ lại, quấy rầy, và lừa dối. Cho dù có tức giận, nhưng vẫn cảm thấy ngọt ngào như mật, làm sao có thể nói quên là quên ?

"Nàng bị người của Vương phủ tìm thấy khi nào ? Lúc nào thì thành thân ?", hắn chầm chậm hỏi.

Ngọc Thư trả lời :"Sau khi huynh đi chẳng bao lâu, nàng đã bị quan binh tìm thấy. Không lâu sau đó thì thành thân. Sư huynh ", nàng vẫn muốn khuyên, "Huynh làm lành với Sư phụ đi, sau này chúng ta trên núi Tê Vân sống những tháng ngày vui vẻ chẳng được sao ? Đừng nhắc chuyện này nữa được không ?"

Liễu Bất Vong chẳng nói gì.

"Sư huynh ?"

Hắn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt thiếu niên vốn luôn trong sáng và ấm áp như ánh nắng mùa xuân, giờ đây thế nhưng lại mang theo chút lạnh lùng và xa cách, đẩy người ta cách xa ra ngoài ngàn dặm.

Ngọc Thư cũng bị ánh mắt hắn dọa cho sợ rồi.

"Muội đi đi", Liễu Bất Vong nói :"Sau này cũng không cần tới nữa ".

Hắn càng thêm quyết tâm giải trận, suy ngẫm tìm tòi. Mặc kệ thân thể mình rốt cuộc có chịu nổi hay không, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, hắn muốn xuống núi.

Kỳ môn độn giáp của Liễu Bất Vong, trong những ngày khổ luyện này, tiến bộ vượt bậc. Đồng thời lúc này, hắn cũng nhận ra rằng không biết từ khi nào, sức mạnh của trận pháp do Vân Cơ đạo trưởng tạo ra cũng dần dần yếu đi.

Một mùa xuân nữa lại đến, hắn phá trận mà ra.

Mưa xuân làm ướt đám cỏ xanh dưới mái nhà, áo trắng của thiếu niên bị nước bùn vấy lên vết bẩn, hắn chưa quyết hoàn toàn, nhưng vẫn bước từng bước đi kiên định.

Các sư huynh muội vây ở trước giường Vân Cơ đạo trưởng, những ngày tháng dài này, trận pháp càng lúc càng yếu, không phải chỉ là cảm giác của hắn, mà Vân Cơ đạo trưởng đại hạn đến rồi.

Liễu Bất Vong ngạc nhiên.

Hắn lao đến trước giường Vân Cơ đạo trưởng, quỳ người xuống, Vân Cơ đạo trưởng nhìn hắn, hỏi :"Phá trận rồi ?"

Liễu Bất Vong gật gật đầu .

Sư phụ đưa tay, nhẹ bắt mạch cho hắn một chút, nhận ra điều gì đó, sâu sắc thở một hơi dài.

"Ngươi vẫn muốn xuống núi ?", Ông hỏi.

Liễu Bất Vong đoan chính quỳ thẳng tắp :"Vâng".

Rồi trầm mặc rất lâu.

"Ngươi đi đi". Sư phụ, người đã nuôi hắn lớn lên, từng từ một nói :"Từ nay về sau, ngươi không còn là người trong sư môn ta nữa. Cũng không cần lại lên núi Tê Vân".

"Sư phụ !", các sư huynh đệ cả kinh, thay nhau vì hắn cầu tình.

Vân Cơ đạo trưởng nhắm mắt lại chẳng nói gì, khi nhìn lại thì đã đột ngột qua đời.

Trong một đêm, hắn đã mất đi sư phụ đã nuôi mình khôn lớn, cũng mất đi tư cách ở lại núi Tê Vân. Sau khi cùng các sư huynh mang Vân Cơ đạo trưởng nhập thổ an táng, Liễu Bất Vong đã một thân một mình xuống núi.

Một khắc này, liền biết thiên trường địa cửu, vĩnh viễn khó tương phùng.

Vết thương của hắn ẩn ẩn đau, cứ cưỡng ép phá trận như vậy, suy cho cùng cũng là tổn thương nghiêm trọng. Mưa rơi rất lớn, hắn cũng không có mang dù, lội qua con đường núi đầy bùn lầy, cả đường không dừng, cuối cùng cũng xuống được núi, vào thành Tế Dương.

Trong thành vẫn là một mùa xuân náo nhiệt ấm áp như mọi khi, không có nửa phần khác biệt. Liễu Bất Vong đi đến Mông Tắc vương phủ. Hắn ẩn mình dưới mái hiên đối diện vương phủ, đội chiếc mũ rộng vành, muốn nhìn thấy Mục Hồng Cẩm. Tuy hắn cũng không biết khi gặp được Mục Hồng Cẩm mình có thể nói gì, thất hẹn cũng là hắn, trễ hơn một năm cũng là hắn. Bảo nàng chờ mình cũng là hắn, mà không đến cũng lại là hắn.

Nhưng nếu nàng muốn rời đi, như năm đó lắc cánh tay của hắn, muốn mình đưa nàng rời đi, Liễu Bất Vong nghĩ, có lẽ hắn vẫn như cũ đành chịu bó tay, sẽ làm theo mong muốn của nàng.

Sau đó, hắn đã nhìn thấy Mục Hồng Cẩm.

Đã không còn là thiếu nữ kiêu hãnh năm xưa, nàng giờ càng mỹ diễm động nhân, mặc bào phục tinh xảo cao sang từ trên xe bước xuống, nghiêng đầu cùng nam tử cạnh bên nói gì đó. Nam tử bên cạnh nàng cũng mi mục ôn hòa, từ phía sau lưng ôm lấy eo nàng, y bào cũng không che được bụng dưới hơi nhô lên của nàng.

Mục Hồng Cẩm có thai rồi.

"Lão già đáng ghét" trong truyền thuyết đó tuổi cũng không lớn, ánh mắt nhìn nàng cũng rất ôn hòa, mà ánh mắt nàng nhìn lại cũng là ngoan ngoãn, cùng với cô nương kiêu căng trong ký ức, cứ tưởng hai người.

Nước mưa làm ướt giày, ướt cả y bào của hắn, thế nhưng Liễu Bất Vong lại cảm thấy vẫn không chật vật bằng trong lòng hắn lúc này.

Bọn họ cầm sắt hòa minh, phu thê ân ái, nhìn sang như thần tiên quyến lữ, mà hắn đứng ở nơi đây, lạc quẻ đến khôi hài.

Nhưng hắn dựa vào đâu lại muốn Mục Hồng Cẩm ở yên chờ đợi chứ ? Cô nương này sáng tươi rực rỡ như hoa đào dưới chân núi Tê Vân, tràn trề sức sống, những người hoặc chuyện gì tốt đẹp, xưa nay không hiếm bị người nhận ra. Cũng như hắn trong bất tri bất giác  yêu nàng, "Vương phu" của Mục Hồng Cẩm cũng là như thế.

Mục Hồng Cẩm đã có cuộc sống bình yên của mình, vậy hắn, cũng không cần phải đến quấy rầy.

Có vẻ như ánh mắt của hắn quá nồng nhiệt và đau đớn, Mộng Hồng Cẩm như nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn lại, Liễu Bất Vong khẽ nghiêng người, nấp vào bóng tối dưới mái hiên.

"Làm sao vậy ?", nam tử bên cạnh đỡ tay nàng hỏi.

"Không có gì". Mục Hồng Cẩm lắc lắc đầu, "Có lẽ là ta nhìn lầm ".

Nước mưa lạnh buốt, rõ ràng là đang nấp dưới mái hiên, nhưng sao lại ướt đôi gò má hắn ? Khóe môi hắn dường như nếm được tư vị chát đắng, hóa ra nước mưa lúc trời xuân cũng chẳng ngọt ngào.

Hắn sải bước rời đi.

Tiếng đàn như thơ như họa, mang trùng trùng sát cơ trong rừng cây hoàn toàn che giấu, có người Ô Thác không cảm nhận thấy mà nhảy vào, đột nhiên kinh sợ kêu lên, trong nhất thời, tiếng kêu thảm thiết nối nhau, cuối cùng có người nhận ra không ổn, ngăn lại hành động của người phía sau mình.

"Đừng tiến vào, có mai phục !"

Liễu Bất Vong khẽ mỉm cười.

Năm đó sau khi xuống núi, hắn đã từng lặng tiếng suốt một thời gian, như cái xác không hồn, không biết ngày sau có thể làm gì. Hắn đã không thể về Tê Vân sơn, cũng không thể đi tìm Mục Hồng Cẩm, trong nhất thời, cảm thấy sống trên đời này chẳng có gì thú vị.

Cho đến khi Ngọc Thư tìm đến hắn.

Tiểu sư muội đã không còn trắng trẻo đáng yêu như năm đó, đã tiều tụy quá nhiều đứng trước mặt hắn, Liễu Bất Vong đến lúc này mới chợt nhận ra, bất tri bất giác, Ngọc Thư cũng đã là một đại cô nương rồi, sẽ không phải là tiểu muội muội luôn chạy theo sau hắn nữa.

"Sư huynh", nữ hài tử nhìn hắn, trong mắt trào ra dòng lệ, "Xin lỗi".

"Chuyện gì vậy ?", hắn không hiểu.

"Sở dĩ Mục cô nương bị quan binh Vương phủ tìm được, là bởi vì muội đã đi mật báo".

Vẻ mặt Liễu Bất Vong cứng đờ tại chỗ.

"Muội thích huynh, rất thích huynh, nên không hi vọng huynh và nàng ấy ở bên nhau". Ngọc Thư dường như muốn mang tất cả những sai lầm ra để nói hết một lần, như muốn được giải thoát, "Muội đã lén nghe được cuộc nói chuyện của hai người, cho nên mới nói cho Mông Tắc vương nơi náu thân của nàng. Muội cho rằng chỉ cần nàng ấy thành thân, thì huynh sẽ quên nàng, sẽ không nhớ đến nàng ấy nữa ! Nhưng muội lại chưa từng nghĩ, huynh sẽ cố chấp nhiều năm đến như này ".

Cứ mặc cho nàng khóc, Liễu Bất Vong thế nhưng lại như tảng đá, toàn thân chết lặng.

Khi niên thiếu hắn nào đâu biết, tâm tư thô ráp, thế mà chẳng nhận ra khi tiểu sư muội nhìn mình ở trong mắt là chan chứa thâm tình, cũng không nhận ra lúc Ngọc Thư nhìn Mục Hồng Cẩm, có lướt qua một tia địch ý.

Yêu hận của thiếu nữ, đến một cách trực tiếp, suy nghĩ đơn giản, chỉ quan tâm đến việc trút giận, không nghĩ đến sẽ khiến cho một đôi tình nhân sẽ bỏ lỡ nhau. Cho đến khi thế sự đổi thay, nuối tiếc như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, mới biết ăn năn.

"Sao muội có thể như vậy ?", hắn lần đầu nổi giận với Ngọc Thư, "Muội có biết là, muội có biết là...."

Hắn không nói tiếp được.

Biết gì đây chứ ? Bản thân hắn năm đó, cũng không biết mình đã yêu sâu đến vậy.

Giống như một kẻ đần.

Đại sư huynh nghe tin tìm tới chỗ hắn, nói với hắn :"Tiểu Thất, đừng trách Ngọc Thư, muội ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, giờ đây đã biết sai rồi. Đệ cũng đừng trách Sư phụ năm xưa thấy chết mà không cứu, mang đệ nhốt trong trận pháp trên Tê Vân sơn".

Liễu Bất Vong đờ đẫn trả lời :"Ta không có trách bất kỳ ai cả".

Chỉ trách bản thân hắn thôi.

"Đệ có biết, năm đó vì sao Sư phụ lại muốn nhốt đệ trên núi Tê Vân không ?", đại sư huynh nói :"Sư phụ xưa nay thiện lương nhân hậu, nên mới thu dưỡng bảy cô nhi chúng ta, cho dù Mục Hồng Cẩm là Vương nữ thì đã làm sao, Sư phụ thật muốn che chở, há sẽ sợ nguy hiểm mà thân phận đó mang lại sao ?"

Liễu Bất Vong nhìn hắn, không hiểu lời hắn nói là có ý gì.

"Sư phụ là vì đệ ".

Vân Cơ đạo trưởng từng bốc quẻ cho Liễu Bất Vong, quẻ tượng hiện rõ, sẽ có một ngày, hắn sẽ vì một nữ tử mà tan xương nát thịt, sớm thời chết yểu.

Thâm tình sẽ giết chết hắn.

"Đệ là đệ tử mà Sư phụ yêu thương nhất, Sư phụ sợ đệ vì Mục Hồng Cẩm mà bỏ mạng, mới mang đệ nhốt vào trong trận pháp ". Sư huynh nói :"Ông ấy tuy hành sự thiên vị, nhưng cũng là một lòng vì đệ".

Liễu Bất Vong chỉ thấy hoang đường.

Bất quá chỉ là một quẻ tượng, cớ sao lại khiến hắn bỏ lỡ thế này ? Vân Cơ đạo trưởng là vì hắn mới như vậy, hắn còn có thể trách ai đây ?

Chỉ trách thế sự vô thường, đùa giỡn kẻ có tình.

Hắn luôn ở lại thành Tế Dương, ẩn mình trong bóng tối, mỗi ngày đều làm những việc giống hệt như trước đây. Cho đến một ngày, Ngọc Thư bị thị vệ của Mộc Hồng Cẩm bắt giữ tại chùa.

Ngọc Thư không có gan hành thích, tin tức vừa truyền ra, Liễu Bất Vong liền biết đây là Mộc Hồng Cẩm đang ép hắn hiện thân. Mà hắn không những không có tức giận, thậm chí sâu thẳm trong lòng còn có một chút vui mừng. Sau bao nhiêu năm, cuối cùng hắn cũng có thể quang minh chính đại gặp lại nàng một lần nữa.

Đêm khuya ở Phật đường, hắn đã gặp Mục Hồng Cẩm.

Năm tháng đã mài giũa cho nàng càng thêm lộng lẫy mà xinh đẹp, nàng tựa như quả mật chín, toàn thân toát lên sự quyến rũ và phóng túng vô hình. Liễu Bất Vong cảm thấy cay đắng trong lòng, là ai đã khiến nàng biến thành bộ dạng thế này, là vị "Vương phu" bây giờ của nàng sao ?

Cũng phải, ngay cả hài tử họ cũng có rồi, nàng đã có chồng có con, càng lúc càng xa với hắn.

Nữ tử hồng bào hoa lệ, kim quan trong đêm nhẹ phản chiếu ánh sáng lấp lánh, nhưng còn lấp lánh hơn là ánh mắt của nàng, nàng nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt đã không nét tinh nghịch và ngây thơ của nhiều năm trước.

Hắn có ngàn lời vạn chữ muốn nói với nàng, nhưng cuối cùng lại không biết bắt đầu từ đâu. Đến khi mở miệng, câu thốt ra lại là :"Ngọc Thư đang ở đâu ?"

Liễu Bất Vong vẫn nhớ ánh mắt Mục Hồng Cẩm khi đó, dường như có mấy phần ngạc nhiên, còn có mấy phần sáng tỏ. Ngay khoảnh khắc lời được nói ra, trong chớp mắt hắn liền hối hận. Hắn không nên cứng nhắc như vậy, nên nói điều gì đó khác. Hỏi nàng xem mấy năm qua đã sống thế nào, vì năm đó bản thân mình lỡ hẹn mà xin lỗi, vẫn tốt hơn là một câu chất vấn thế này.

Ánh mắt Mục Hồng Cẩm nhìn hắn, tựa như đang nhìn một người xa lạ, hời hợt nói :"Ở trong lao".

Hai người bọn họ nói với nhau, hững hờ như người xa lạ, như thể đang đứng ở lập trường đối địch, chứ không thân như quá khứ.

Liễu Bất Vong rất mâu thuẫn, hắn muốn ở lại nơi đây, cùng nàng nói thêm mấy câu, nhìn nàng nhiều thêm một chút. Nhưng hắn cũng lại sợ bản thân ở lại quá lâu, sẽ không khống chế được mà để lộ ra tình cảm của mình, gây phiền nhiễu cho Mục Hồng Cẩm.

Đã qua rất lâu rồi, năm đó hắn đã không kịp thời đuổi đến, bây giờ, bên cạnh Mục Hồng Cẩm đã có người khác, sớm đã không cần hắn nữa rồi, hà tất lại tới gây phiền, tự làm mất hứng ?

Hắn muốn Mục Hồng Cẩm thả Ngọc Thư, bắt hắn. Vân Cơ đạo trưởng nuôi dạy hắn lớn lên, Ngọc Thư là nữ nhi của ông ấy, hắn không thể nhìn Ngọc Thư bị vây trong song sắt. Vả lại, mục đích mà Mục Hồng Cẩm bắt Ngọc Thư, vốn chính là hắn.

Liễu Bất Vong nghĩ, Mục Hồng Cẩm nhất định rất hận hắn, nhưng người ta đối với những thứ không để ý, ít khi lộ ra một chút cảm tình, sở dĩ Mục Hồng Cẩm hận hắn, có lẽ, sau nhiều trôi qua thế này, nàng vẫn còn một chút, sót lại một chút luyến ai ban sơ .

"Bất quá là sư muội mà thôi, bảo vệ thế này, ngươi thích nàng sao ?"

Liễu Bất Vong đáp :"Phải".

"Ngươi nói gì ?"

Liễu Bất Vong nhìn nàng, giống như muốn mang hình dáng của nàng lúc này vĩnh viễn khắc sâu vào tận đáy lòng, từng từ một nói :"Ta thích muội ấy".

Hắn thừa nhận chuyện cáo mật là bản thân làm, thừa nhận mình lừa Mục Hồng Cẩm tùy tiện ngụy tạo lời hứa, thừa nhận trước giờ đối với Mục Hồng Cẩm chẳng có động tâm.

Mục Hồng Cẩm mỉm cười. Nàng cười khinh bỉ mà mỉa mai, tựa như chuyện thích ghét của hắn nhỏ bé không đáng kể, buồn cười biết bao. Nàng muốn Liễu Bất Vong làm tình nhân nàng, điều kiện là nàng sẽ thả Ngọc Thư đi.

Liễu Bất Vong tức giận, tức giận nàng sao lại có thể làm nhục mình, cũng làm nhục bản thân nàng như vậy ? Nhưng trong sự tức giận đó, thế mà lại sinh ra ẩn ẩn khát vọng, hắn sợ hãi phát hiện, hóa ra từ sâu nơi đáy lòng, hắn vẫn chưa buông bỏ. Như đã chôn giấu vô số tia lửa dưới lòng đất, chỉ cần nàng nói một câu, chúng sẽ nhanh chóng bùng phát, lan tỏa như đóm lửa nhỏ cháy rừng.

Hắn chấp nhận.

Mục Hồng Cẩm thế nhưng lại chẳng bằng lòng.

Mục Hồng Cẩm muốn hắn mang Ngọc Thư cút khỏi thành Tế Dương, vĩnh viễn không được phép vào đây. Nàng muốn mình cùng Liễu Bất Vong vạch ra ranh giới rõ ràng, vĩnh viễn không qua lại.

Đây là lần cuối cùng hắn nói chuyện cùng Mục Hồng Cẩm.

Liễu Bất Vong sau này lấy hiệu là Vân Lâm cư sĩ, vân du tứ phương. Đã từng đến rất nhiều nơi, hắn bạch y tiêu sái, kiếm thuật siêu quần, đi đến đâu cũng có người mến khen ngưỡng mộ. Nhưng hắn vĩnh viễn thanh lãnh hững hờ, đối với vạn sự vạn vật đều chẳng có để tâm.

Hắn cũng không có gặp lại các sư huynh và Ngọc Thư, trên đời này, mỗi một người cuối cùng đều trở thành một mình cô độc. Nhưng hắn mỗi năm vào lễ hội Thủy Thần, vẫn như cũ sẽ về thành Tế Dương. Hắn lén lút vào thành, không để bất kỳ ai biết, chỉ để nhìn thấy thành trì mà Mục Hồng Cẩm bảo vệ.

Giống như đang bảo vệ cho nàng.

Bốc quẻ Phù Kê chỉ hỏi chuyện không hỏi người, đây là quy củ hắn sau này đặt ra cho mình. Giúp người bói quẻ, khó tránh đoán được thăng trầm, vì để ngăn ngừa những thăng trầm đó, cố gắng tránh đi những cuộc gặp gỡ không mang điềm lành, mà không biết rằng, mỗi một lần gặp gỡ ở thế gian này, tự có duyên phận trân quý. Tránh né tai họa, đồng thời cũng sẽ rơi vào một bẫy vận mệnh khác, giống như bản thân hắn.

Một đời tiếc nuối, một đời gần trong gang tấc mà không có được.

Sâu nơi rừng rậm, tiếng kêu thảm càng lúc càng dữ dội, người cách bờ lên càng lúc càng nhiều. Tiếng đàn của ông dần dần kịch liệt, như mác vàng ngựa sắt, ẩn hiện trong trận pháp trùng trùng sát cơ.

Trận pháp, cũng không phải vạn năng. Người càng nhiều, thời gian có thể duy trì càng ngắn, tinh lực cần thiết để hao phí cũng ngày càng lớn. Năm đó trên núi Tê Vân, những tháng ngày Vân Cơ đạo trưởng nhốt ông trong trận pháp, vì để có thể thật nhanh ra ngoài, ông đã không để ý đến thương thế ở thân mình, cưỡng ép nghiên cứu phá trận, cuối cùng là tổn thương đến tinh thần. Mấy năm này, ông chưa từng bố qua trận pháp nào hao lực như này.

Bên môi Liễu Bất Vong, chậm rãi tràn ra một tia máu đỏ.

Trong nắng xuân, ông ung dung mỉm cười, xuất trần như lần đầu gặp gỡ. Tựa như vẫn là kiếm khách thiếu niên năm đó một thân áo trắng, ngăn phía trước người mình để ở trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top