Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 157 : Hỏa Công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trên kênh đào, kịch chiến đang hăng.

Tiêu Giác lệnh cho hai mươi tinh binh mang móng sắt lặn xuống dưới nước, đục thủng binh thuyền Ô Thác.

Binh thuyền Ô Thác có hàng vạn, đục thủng toàn bộ cũng không có khả năng, việc dùng sức mạnh dưới nước cũng khó khăn. Mười người một tổ, chọn ra hai chiếc ở giữa nhất mà đục mạnh. Bằng cách này, toàn bộ đội ngũ binh thuyền Ô Thác bị móc sắt nối lại đều bị rối loạn, đã vội vàng chém đứt móc sắt, trơ mắt mà nhìn thuyền nhỏ của Hòa Yến trốn đi ngay trước mặt.

"Mấy tên hỗn trướng này !", Mã Khách vô cùng tức giận, đoạt lấy cung tiễn từ trong tay một binh sĩ bên cạnh, đối với các binh sĩ dưới nước mà phóng tên. Tuy nhiên hai mươi người được chọn, mỗi người đều là tay lặn nước giỏi, thân thủ linh hoạt, lập tức tránh khỏi. Cứ địch truy ta đánh, địch tiến ta lùi như vậy, trái lại đã khiến cho bước đi của người Ô Thác bị rối loạn.

"Các ngươi cứ tiếp tục dùng chỉa sắt", Mã Khách sầm mặt phân phó :"Ta không tin, bọn chúng có thể ở luôn dưới nước, bắt nữ nhân đó trước cho ta !"

Nữ nhân giả làm Mục Hồng Cẩm đã cực kỳ sỉ nhục hắn, nam tử Ô Thác rất coi trọng thể diện, nếu hôm nay không thể tóm được ả ta, thì bộ hạ của hắn, thân tín của hắn đều sẽ âm thầm cười nhạo hắn. Dù có đánh thắng trận, khi trở về thành Ô Thác, chuyện này e rằng vẫn sẽ trở thành trò cười, lan truyền khắp nơi.

Trừ phi bắt được ả, tra tấn ả thật tàn nhẫn mới có thể lấy lại được mặt mũi.

"Đuổi theo cho ta !"

Một cơn gió nhẹ lướt trên mặt người, khơi lên chút ngứa ngáy nhè nhẹ, rất nhỏ thôi, thế nhưng lập tức bị người ta nhận ra.

Hòa Yến nhìn về phía Mộc Di, trong mắt Mộc Di tràn đầy kinh hỉ :"Có gió rồi !"

Tuy chỉ là gió rất nhẹ, nhưng cũng xem như Lão Thiên gia đã đứng về phía họ rồi.

Binh thuyền sau lưng đuổi mãi không buông, Hòa Yến rũ mày :"Dụ bọn chúng vào vòng mai phục đi ".

"Vâng !"

Thuyền nhỏ tựa như đang muốn trốn khỏi mặt nước, liều mạng để chèo đi xa hơn, chỉ là có chút đáng thương khi so với chiếc thuyền cao lớn bên cạnh.

"Đây là bọn họ muốn đi đâu ?", Phó binh bên cạnh hỏi.

Tiêu Giác nhìn về phương hướng mà chiếc thuyền nhỏ của Hòa Yến đang lái đi, dòng kênh yên tĩnh, hướng nàng đi nếu hắn đoán không lầm, có lẽ là mấy nơi ẩn trong nước có đá ngầm. Nếu là thuyền nhỏ tự nhiên sẽ tránh được, nếu là thuyền lớn ....

Tiêu Giác :"Đuổi theo bọn họ, phân tán binh lực của người Ô Thác ".

"Đô đốc ?"

"Có gió rồi ", hắn rũ mắt, lạnh lùng nói.

Gió vẫn dịu dàng như cũ, như cuộc nô đùa giữa các tình nhân, quẩn quanh từng người một. Mộc Di liều mạng chèo lái, chỉ hỏi Hòa Yến :"Hòa cô nương, bây giờ có thể đốt lửa được chưa ?"

"Chưa được", Hòa Yến nói :"Gió còn chưa đủ lớn".

Gió không đủ lớn, cho dù có đốt lửa lên thì mấy ngàn thuyền binh Ô Thác cũng không cách nào lập tức bị vây trong biển lửa. Bọn chúng có nhiều cách để dập lửa ngay tức khắc, thế nên thời cơ của cuộc chiến rất quan trọng.

"Vậy bây giờ phải làm sao ? Bọn chúng rất nhanh sẽ đuổi kịp tới". Mộc Di sốt ruột.

Hòa Yến quay đầu liếc nhìn, nói :"Ta đi trì hoãn chúng ".

"Cô ?", Mộc Di lo lắng :"Một mình cô có được không ? Để ta bồi cô đi".

"Không cần", Hòa Yến vỗ vào vai hắn, "Huynh mang thuyền này đến đúng vị trí của mình cùng các thuyền còn lại, binh thuyền Ô Thác nhìn thấy thuyền của chúng ta, rất có khả năng sẽ tới đối phó. Nhiệm vụ của các huynh là cần phải bảo vệ được thuyền", dừng một chút lại tiếp :"Cũng bảo vệ tốt bản thân".

"Nhưng ....", lời của Mộc Di còn chưa nói hết đã thấy Hòa Yến nhón chân trên mũi thuyền, nhắm ngay chiếc thuyền lớn có Mã Khách mà lướt qua.

"Hòa cô nương sao lại đi một mình rồi !", Phó binh kinh ngạc.

Tiêu Giác nói :"Động thủ đi".

"Rầm" một tiếng, chiếc thuyền nhỏ đâm mạnh vào thuyền lớn, thuyền lớn bị đâm có chút rung rinh, Mã Khách giận đến tím mặt, "Sao cứ âm hồn bất tán thế này". Hắn cười gằn một tiếng, "Chỉ có vài ngàn người đã muốn làm châu chấu đá xe, nếu các ngươi đã muốn chết như vậy, bổn tướng quân sẽ đưa các ngươi một đoạn".

Hắn vung đao, hét lớn với những người ở phía sau :"Các dũng sĩ, khai chiến !"

Nhân mã hai bên cùng nhau hỗn chiến, quân Tế Dương thành tuy nhân số không địch lại, thế nhưng cũng không mảy may sợ hãi. Hai người Tiêu Giác và Hòa Yến dẫn đầu, đánh loạn cùng người xung quanh Mã Khách. Roi của Hòa Yến cài thêm móng sắt, khi cài móng sắt thì đập thuyền lợi hại, đập người cũng không tồi, roi nàng vung một cái, liền vung ngã một người.

Nhưng roi rốt cuộc cũng không phải là đao kiếm, đánh vào một người và trong nhất thời không thu lại được, mà người Ô Thác xông lên càng lúc càng nhiều, phía sau đã nhanh chóng vồ lên, nàng mới đá văng một người trước mặt, kình phong đã đến phía sau. Hòa Yến nghiêng người tránh đi, một thanh trường kiếm sáng choang ở trước mặt nàng.

Tiêu Giác đưa lưng về phía nàng, kiếm ở trong tay còn đang tí tách nhỏ máu, rút Ẩm Thu ra khỏi ngực của một người Ô Thác, hắn nhẹ nhàng nhắc nhở :"Cẩn thận ".

"Đô đốc", Hòa Yến nói :"Cùng lên đi".

Hai người bọn họ lưng đối lưng nhau, một người cầm kiếm, một kẻ nắm roi, cùng mang phía sau lưng mình phó thác đối phương, khắc này là tin tưởng toàn tâm toàn ý. Rõ ràng trước giờ chưa từng cùng nhau chống địch, nhưng giữa lúc sống chết, lại sinh ra một sự ngầm hiểu diệu kỳ, giống như là tâm linh tương thông nhau, cũng vậy, mỗi động tác của đối phương đều không cần nhắc nhở, tự nhiên lòng biết ý hay mà phối hợp.

Trong một lúc, thế mà người Ô Thác đã không thể đến gần.

Phó tổng binh đẩy một người Ô Thác ra, quay lại thì nhìn thấy cảnh tưởng này, hắn suy nghĩ một chút, chỉ nói :"Hòa cô nương này rốt cuộc lai lịch thế nào ? Thân thủ sao lại được như vậy ?"

Nàng cũng không phải dựa vào Tiêu Giác ra tay tương cứu, hoặc là bảo vệ của Tiêu Giác, mà là có thể cùng Tiêu Giác liên thủ, không những không kéo chân sau Tiêu Giác, thậm chí còn phối hợp thoải mái có thừa.

"Tướng quân, nữ nhân này thật lợi hại !", thân tín nói với Mã Khách.

Tiêu Hoài Cẩn lợi hại, đó là bởi vì hắn là Hữu quân đô đốc của Đại Ngụy, Phong Vân tướng quân, tên của nữ nhân này còn chưa từng nghe thấy, thoạt trông tuổi không bao lớn, thế mà đã lợi hại thế này ? Chẳng lẽ trong quân Đại Ngụy nhân tài hàng loạt, thân thủ tốt thế này không chỉ mỗi mình Tiêu Hoài Cẩn hay sao ?

Trong nhất thời, Mã Khách đối với hành động xin dẫn binh đến Tế Dương của mình có chút hối hận. Hắn thấy Tế Dương không có binh lực, lại là một nữ nhân như Mục Hồng Cẩm trấn thủ, cho rằng chiếm đóng Tế Dương là một chuyện quá mức dễ dàng, mới cướp lấy công lao này. Ai biết đang yên lành thế mà gặp phải Tiêu Giác, còn gặp phải một nữ nhân gai góc này. Hai người này liên thủ, thân thủ đã là trác tuyệt. Còn có mấy tên quân thành Tế Dương kia, chỉ vừa mấy ngày trước, mật thám còn tới báo, quân Tế Dương thành đã nhiều năm không chiến, trận pháp cổ lỗ, căn bản không phải là đối thủ của người Ô Thác. Hôm nay lúc chân chính đánh nhau mới phát hiện, bọn họ lòng quân mạnh mẽ, khí thế  bất suy, ngay cả binh trận cũng không còn như cũ.

Tuy lúc này quân thành Tế Dương đã ít đi một nửa, nhưng đối với đại quân mười lăm vạn của người Ô Thác mà nói, đã không thể ngay lập tức nắm được thành trì, trái lại còn chịu thiệt không ít, vô cùng nhục nhã, khó mà tưởng tượng !

"Thêm người, xông tới cho ta !", Mã Khách nghiến răng nghiến lợi nhìn đôi nam nữ bị người Ô Thác vây ở giữa :"Ta không tin, bọn chúng có thể đánh bại mười lăm vạn người của ta !"

Cột buồm trên thuyền thẳng tắp bất động, lá cờ treo trên đấy thế nhưng lại bắt đầu lắc lay, không phải là lắc lay cực nhẹ như ban nãy, mà có thể khiến cho người ta nhìn thấy, như chim chóc đang xòe đôi cánh để tung bay.

"Nổi gió rồi !", giọng của Hòa Yến khó giấu được kích động, "Đô đốc, thật là nổi gió rồi !"

Không phải là gió nhẹ, càng giống như gió mát, hoặc giả còn sẽ biến thành gió lớn, thành cuồng phong.

Mà còn...

"Là gió đông nam !", Hòa Yến cười cong cong vành mắt, đặc biệt cao hứng :"Là gió đông nam, Đô đốc ".

Tiêu Giác liếc nhìn nàng, chỉ nói :"Có thể mời quân vào vại rồi".

Hòa Yến cùng hắn đối mắt nhìn nhau, ý cười lóe qua, nhảy lên nói :"Đi...."

Hai người đột xuất trùng vây, giống như là thể lực không đủ, nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ của quân thành Tế Dương. Quân Tế Dương thành trên thuyền nhỏ cũng liều mạng chèo chống, dường như muốn đưa bọn họ đi thật xa.

"Muốn chạy ?", Mã Khách cười lạnh một tiếng, vung tay mạnh mẽ, "Đuổi theo cho ta ! Hôm nay cần phải lấy được đầu của hai tên này !"

Vào giây phút này, người của quân thành Tế Dương càng lúc càng ít, rõ ràng Tiêu Hoài Cẩn và nữ nhân kia ít người không đánh lại đông. Mã Khách tuy trong lòng có một tia nghi hoặc, Tiêu Hoài Cẩn là loại người sẽ bỏ binh đào tẩu hay sao ? Nhưng điểm nghi hoặc này, rất nhanh đã bị niềm vui thắng lợi sắp tới làm cho phai nhạt. Cho dù có anh dũng vô địch thế nào, chỉ với mấy người này, e rằng khó xoay tình thế. Có một câu người Đại Ngụy rất thích nói, gì mà "giữ lại núi xanh lo gì không củi đốt", nói không chừng hai người bọn họ thấy thế không hay, muốn trước thì bỏ trốn ẩn nhẫn chờ thời, sau sẽ đông sơn tái khởi. Mã Khách hắn hôm nay phải đuổi theo bọn họ đến cùng.

Thân tín hãy còn có chút do dự :"Tướng quân, giặc tới đường cùng chớ đuổi. Nếu không thì cứ tiêu diệt quân Tế Dương thành sót lại trước đã, chúng ta lên bờ vào thành là hợp lý ".

"Ngươi hiểu cái rắm !", Mã Khách khinh thường nói, "Quân Tế Dương thành đã không còn hình dạng gì rồi, bắt được Tiêu Hoài Cẩn.... ", một tia tham lam lóe lên trong mắt hắn, :"Quốc chủ chỉ sẽ hậu thưởng thêm nhiều cho ta thôi. Chiến công này sẽ được ghi danh vào sử sách !"

Trong Ô Thác quốc đều biết hắn mang binh tới công thành, nếu kết quả không chỉ chiếm được thành Tế Dương, mà ngay cả Tiêu Hoài Cẩn, kẻ khiến người nghe tên vỡ mật cũng chết dưới tay hắn, thì kể ra đời này cũng đáng được khoe khoang! Huống chi hắn cũng ăn không ít thiệt ở chỗ nữ tử giả làm Mục Hồng Cẩm đó, Mã Khách vốn là một kẻ tính tình hằn học, thế nào cũng chẳng cam tâm.

Trong nhất thời, chỉ hi vọng có thể đuổi tận giết tuyệt bọn họ.

"Đuổi theo !"

Chiếc thuyền nhỏ phi nhanh trên mặt nước, phía dưới kênh đào bao la rộng lớn, ẩn bên dưới là vô số đá ngầm không thấy được. Thuyền buôn thường ngày lui tới sớm có kinh nghiệm, đã tránh từ phía xa. Nhưng mấy người Ô Thác này lại chưa chắc biết.

Cũng chưa chắc họ đã biết, mấy chiếc thuyền nhỏ phân tán tứ phía, thoạt trông không gì đáng chú ý, rốt cuộc đã ẩn giấu vũ khí bén nhọn thế nào.

"Tướng quân, ngài có thấy mấy chiếc thuyền nhỏ đó không ?", thân tín hỏi Mã Khách.

Xung quanh mặt nước xuất hiện hàng chục chiếc thuyền nhỏ, mấy chiếc thuyền nhỏ này cũng giống như thuyền của quân Tế Dương thành, người trên thuyền thế nhưng  lại cũng không nhiều bằng quân thành Tế Dương khi nãy, phân bố ở mấy đầu binh thuyền của họ. Khoảng cách như có như không, giống như không có ý tốt.

Dự cảm không lành càng ngày càng lớn, thân tín mở miệng :"Tướng quân, thế này có phải mai phục không ? Chúng ta có cần lại..."

"Mai phục cái rắm ! Nếu ngươi sợ thì sớm nên lăn về quê đi, trong binh Ô Thác ta không có nuôi loại người hèn nhát !", Mã Khách đá văng người bên cạnh, "Chỉ mấy chiếc thuyền như vậy lại nói là mai phục, là muốn cho người ta cười rụng răng sao ? Chúng ta thuyền nhiều như này, nhân mã nhiều như này, bọn chúng thế này không gọi là mai phục, gọi là đi tìm chết ! Ta thấy vẫn là nên chuẩn bị tốt cho ta, chờ khi bọn chúng đến gần một chút, thì phóng tiễn !"

Thân tín thay đổi suy nghĩ, liền cảm thấy lời Mã Khách nói cũng có đạo lý, mấy thuyền nhỏ Tế Dương này như thiêu thân bay vào lửa, cho dù là từ bốn phương tám hướng đuổi tới, thoạt trông cũng không có bất kỳ phần thắng nào.

Tín hiệu của Hòa Yến đã được phát đi, mấy chiếc thuyền còn lại do Mộc Di chỉ huy đã bắt đầu tiến về phía bên này. Hòa Yến quay đầu nhìn những binh thuyền Ô Thác phía sau lưng, binh thuyền đang theo càng lúc càng gần.

Đồng thời lúc này, gió cũng càng ngày càng lớn.

Gió thổi khiến lá cờ cắm trên thuyền kêu lên phần phật, thổi niềm vui từ tận đáy lòng nàng từng lớp sóng lan xa, không kìm chế được.

"Đốt không ?", Hòa Yến hỏi Tiêu Giác.

Tiêu Giác nhếch khóe môi, "Đốt".

Hai người lệnh cho các binh sĩ thành Tế Dương ở xung quanh dừng lại động tác chèo thuyền, "Nhanh xuống nước !"

"Ùm rào, ùm rào, ùm rào"....

Âm thanh rơi xuống nước nối tiếp nhau vang lên, người trên binh thuyền Ô Thác nghe được lấy làm kinh ngạc, chỉ hỏi :"Sao toàn bộ bọn họ đều nhảy xuống nước rồi ?"

"Chuẩn bị chỉa sắt ! Cho dù có rơi xuống nước thì cũng phải đánh". Mã Khách âm u nói. Chỉ cho rằng bọn họ là quá suy sụp, đi đến cùng đường mạt lộ mà thôi.

Hòa Yến khẽ mỉm cười, chân đạp lên mũi thuyền, từ trong ngực móc ra đá lửa.

"Roẹt...."

Một âm thanh rất nhỏ phát ra từ trong tay nàng, cũng không khiến người ta để ý, nữ hài tử ánh mắt sáng ngời, nụ cười xảo quyệt, "Tặng cho các ngươi một đại lễ, nhận kỹ nha !"

Một tia lửa xẹt qua không trung như sao băng phía chân trời, khoảnh khắc sau, rơi xuống thuyền. Cùng lúc đó, từ bốn phương tám hướng cũng vang lên âm thanh quân thành Tế Dương rơi xuống nước.

Tia lửa rơi xuống tấm rèm bị vén lên, rơi xuống đống củi khô thấm đầy cao dầu. Chỉ nghe thấy một tiếng "đùng" vang dội, chiếc thuyền nhỏ bùng nổ thành một đám lửa lớn, gần như làm sáng rực cả bầu trời.

Chiến thuyền Ô Thác nhanh chóng bị ngọn lửa nhấn chìm, trong khi gió dần mạnh lên. Gió thổi nghiêng ngọn lửa, lan ra khắp binh thuyền Ô Thác .

…………

Động tĩnh trên kênh đào, tựa hồ đã truyền đến trong thành Tế Dương.

Lâm Song Hạc từ hậu viện của Thôi phủ bước ra, nhìn về phía xa, tự mình nói :"Đấy là tiếng gì vậy ?"

Chung Phúc bên cạnh chăm chú lắng nghe, thế nhưng lại không thể trả lời cho câu hỏi hắn. Một lúc sau, Chung Phúc nhìn Lâm Song Hạc hỏi :"Lâm công tử, ngài thật muốn ở lại nơi đây sao ?"

Ông bây giờ đã biết thân phận thật sự của Lâm Song Hạc, cái gọi là "Lâm quản gia phong độ ngời ngời", quả nhiên chẳng có trên đời, chí ít ông đã sống từng tuổi này, xưa giờ vẫn chưa thấy ai cả. Người trẻ tuổi này thoạt trông lịch sự sang trọng, nghe nói là một đại phu, lại không giống với Tiêu Giác và Hòa Yến, một chút công phu cũng không có. Không theo bách tính rời đi, ở lại nơi đây để làm gì ?

"Trong phủ này còn có nhiều tỷ tỷ muội muội như vậy", Lâm Song Hạc cười nói :"Nếu ta đi rồi, ai sẽ bảo vệ các nàng đây ?"

Chung Phúc nhất thời không nói nên lời, nói giống như là hắn rất lợi hại vậy.

"Các phu nhân của Thôi trung kỵ đều còn ở phủ, mấy vị tỷ tỷ thế mà còn dám ở lại, ta làm sao có thể chạy trốn một mình ? Tốt xấu gì ta cũng là nam nhân", Lâm Song Hạc phe phẩy quạt, nụ cười tiêu sái như quá khứ, "nam nhân, đương nhiên phải bảo vệ các cô nương rồi ".

Nhị di nương từ cửa sổ nhìn ra hai người Chung Phúc và Lâm Song Hạc nói chuyện ở bên ngoài, chống cằm nói :"Vị Lâm công tử này nhìn thì thấy yếu không ra được gió, không ngờ đến lúc quan trọng vẫn rất nam nhân, nếu ta trẻ thêm mười tuổi.... "

"Thì làm sao ?", Vệ di nương trừng mắt nhìn nàng, "Đều đã đến lúc nào rồi, muội còn có tâm tình nghĩ những thứ này nữa !"

"Ta bất quá chỉ là thuận miệng nói chút thôi, tỷ tỷ hà tất lại kích động như vậy", Nhị di nương duỗi người ra, "Chúng ta có thể sống qua ngày hôm nay hay không còn chưa nói được, không thể để ta mơ một chút được sao ".

"Phi phi phi", Tứ di nương nói :"Nhị tỷ, tỷ đừng có miệng quạ đen như vậy, lão gia nhất định có thể đánh bại mấy người Ô Thác đó, chúng ta không chỉ có thể sống qua ngày hôm nay, còn có thể sống qua ngày mai, còn có thể sống rất nhiều rất nhiều ngày tháng nữa ! Không phải lão gia đã nói rồi sao, vị Kiều Hoán Thanh, Kiều công tử đó kỳ thực là Phong Vân tướng quân của Đại Ngụy. Có Phong Vân tướng quân ở đây, trận chiến này làm sao cũng đều có thể thắng. Tỷ đừng lo lắng nữa !", nàng nói càng lúc càng nhanh, như thể rất tự tin, thế nhưng cũng không biết là đang an ủi người khác, hay là đang thuyết phục chính mình.

Tam di nương thích khóc, nước mắt đã rưng rưng nơi khóe từ lâu, lúc này nghe vậy, cuối cùng không nhịn được, chảy nước mắt nói :"Phong Vân tướng quân thì đã làm sao ? Trong thành chúng ta bao nhiêu năm rồi không đánh trận, sĩ binh còn không nhiều bằng bách tính, hắn lại không phải thần tiên. Ta vẫn còn trẻ như vậy, ta không muốn chết, ta ... lão gia còn chưa sủng ái ta được bao lâu, ta rất sợ..."

"Đừng khóc nữa !", Vệ di nương trầm mặt quát, thấy Tam di nương  co rúm lại, vẫn là không khỏi rơi nước mắt, cuối cùng thở dài một  hơi, lại đưa một vuông khăn cho nàng, giọng cũng mềm hơn một chút, "Sợ gì chứ, chúng ta tuy là thiếp, thế nhưng cũng là người của Trung kỵ phủ. Không được để lão gia ở tiền phương bán mạng che chở, còn chúng ta lại ở sau lưng khóc lóc kéo chân sau".

"Cho dù là thiếp, là nữ tử, đó cũng là nữ nhân của Trung kỵ, muốn có khí tiết thì không sợ chết. Nếu như thắng trận chiến này, lão gia còn sống trở về, chúng ta sẽ chúc mừng, sẽ nấu canh khao công để ngài ấy giải sầu. Nếu là thất bại... Lão gia không về nữa, chúng ta cũng sẽ không cầu mạng sống dưới tay người Ô Thác. Dây đều ở trong tay, ai ai cũng đều sẽ chết, bất quá chỉ là sớm một chút, muộn một chút mà thôi ".

"Tỷ muội chúng ta tốt xấu gì cũng ở cùng nhau, cho dù thật sự không còn đường sống, trên đường đến hoàng tuyền cũng chiếu cố lẫn nhau, sợ cái gì ". Nàng nói.

Nhị di nương phì cười lên, trong mắt như có giọt lệ long lanh, vừa cười vừa nắm lấy tay Tam di nương, chỉ nói :"Đúng nha, tỷ muội chúng ta đều ở cùng nhau, có gì phải sợ chứ ".

Tam di nương thút tha thút thít lau nước mắt trên mặt, không chịu nói gì, Tứ di nương nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói :" Nổi gió rồi ".

……………

"Nổi gió rồi ", Mục Hồng Cẩm nhìn tán cây bên ngoài cửa sổ.

Ban đầu chỉ là một cơn gió nhẹ, sau đó dần dần mạnh lên, làm cho những cành liễu ngoài kia xiêu vẹo, như sắp bị nhổ bật ra từng chồi. Mặt ao dấy lên một tầng sóng gợn.

Trong ngoài Vương phủ hoàn toàn trống rỗng, ngoại trừ mấy lão nhân luôn theo ở bên mình, người có thể đi, bà đều cho rời đi, theo bách tính trong thành sơ tán, có thể đi một người thì đi một người, không có đạo lý phải bồi táng vô ích ở đây.

"Vừa nãy là tiếng gì vậy ?", bà hỏi thị nữ bên cạnh.

Thị nữ lắc đầu.

"Cũng phải", Mục Hồng Cẩm thở dài, "Ngươi làm sao mà biết chứ".

Tiếng đó vang thật lớn, làm cho người ta kinh tâm động phách, nội thành ngoại thành đều nghe thấy, tựa hồ là từ phía kênh đào truyền tới. Hạ nhân nghe ngóng tình báo đã đến hai lần, đều nói hôm nay binh Ô Thác cùng quân thành Tế Dương do Tiêu Giác dẫn binh đang giao chiến trên sông, binh Ô Thác vẫn chưa lên bờ để vào thành, nhưng mà...quân Tế Dương thành tổn thất hơn một nửa.

Thế không đều, lực cũng không địch lại, trận chiến này thật là làm khó cho Tiêu Hoài Cẩn rồi. Mục Hồng Cẩm nghĩ trong lòng, có chút thống hận bản thân vô năng, nếu bà cũng biết điều binh khiển tướng, xung phong trận địa, sẽ không cần phải ngồi ở trong Vương phủ trống rỗng này, uổng công, bất lực để chờ một kết cục.

Thành hãm, bà sẽ theo để chôn cùng, thành còn, bà sẽ tiếp tục sống, đây dường như là tất cả mọi chuyện mà giờ đây bà có thể làm.

Gió từ bên ngoài lùa vào khung cửa sổ, khiến cho chiếc gương bà đặt bên cạnh ghế bị gió thổi ngã, rơi trên đất. Mục Hồng Cẩm giật mình, bước tới nhặt lấy gương lên.

Trước đó đã từng rơi hết một lần, trên mặt gương vẫn còn lưu lại một đường nứt mịn, lần này còn mạnh hơn lần trước, những vết nứt lan rộng khắp bề mặt gương, chỉ cần bà vừa chạm tay, chiếc gương liền vỡ vụn rồi. Chiếc gương vỡ rơi trên thảm dài mềm mại, giống như viên bảo thạch giữa trời xanh, lại giống những ký ức vỡ tan nơi sâu ở trong hồn.

Đột nhiên bà lại thấy đau, cúi người xuống, không hiểu vì sao, thế mà lại tuôn rơi nước mắt.

………

Nơi chốn rừng sâu, bạch y kiếm khách đang bị mấy chục mấy trăm người Ô Thác bao vây.

Trường kiếm trong tay ông, đang nhỏ máu tí ta tí tách, bạch y sớm đã rất nhanh bị máu nhuộm đỏ rồi, chẳng còn phân rõ máu của mình hay máu của người khác .

"Lên cho ta !", người Ô Thác bên cạnh liên tiếp xông tới, kiếm thuật của người này thế nhưng lại cực tốt, dù lấy một chọi mười nhưng đến giờ vẫn chưa ngã xuống.

Thế nhưng cũng nhận không ít vết thương.

Cánh tay ông bị người Ô Thác chém bị thương rồi, trên khuỷu tay còn có một vết sẹo dài, trên chân cũng đang chảy máu, nhưng tư thế của ông từ đầu đến cuối đều uyển chuyển, như mây mù trên núi Tê Vân, khiến người khó mà đoán được. Lại giống như thần tiên trên chín tầng trời hạ phàm lịch kiếp, vĩnh viễn không hoảng không loạn, mỉm cười đối đãi.

Ông khiến cho cuộc đồ sát ở xung quanh đều trở nên mang mấy phần tiên khí, như anh hùng thiếu niên trong thoại bản ngày xưa, kiếm khách giang hồ, một kiếm một đàn, trời cao đất rộng .

Nhưng anh hùng cũng có khi không địch lại.

Đôi mắt của Liễu Bất Vong đã bắt đầu mờ đi, tầm nhìn trở nên mơ hồ.  Bố trận khi nãy đã hao phí quá nhiều tinh lực, ảnh hưởng đến mấy vết thương cũ, lúc này bất quá đã như nỏ mạnh hết đà.

Nhưng nếu ông có thể chống đỡ nhiều thêm một khắc, Tế Dương thành sẽ có thể yên vui nhiều hơn một khắc.

Gió đã dần dần nổi lên, nụ cười bên khóe môi ông càng lúc càng đầy, càng lúc càng rạng rỡ, tựa như rất nhiều năm trước đã nghe thiếu nữ váy đỏ chuông bạc vui đùa, tỏ ra không quan tâm, thế nhưng sẽ ở sau lưng len lén không tự biết mỉm cười.

Một thanh đao bổ thẳng vào mặt, Liễu Bất Vong nhảy người tránh đi, lúc hành động, từ trong ngực bay ra một vật, ông vô thức đưa tay giật lấy, giữ ở trong tay.

Đó là một chiếc vòng tay màu bạc, trên vòng tay có khắc một vòng be bé hoa cúc dại. Do thời gian đã quá lâu, các đường viền không còn quá tinh tế nữa mà đã được mài mòn, vẫn còn nhè nhẹ mang hơi ấm thân người.

Từng có một người đã nói với ông :"Đây gọi là vòng Duyệt Tâm, đưa cái này cho người trong lòng đeo lên tay, cả đời đều sẽ không chia biệt".

Mục Hồng Cẩm năm mười bảy tuổi van cầu hắn :"Liễu thiếu hiệp, nhanh tặng cho ta một cái đi !", thế nhưng hắn lại lạnh lẽo trả lời :"Cô ấy không phải người trong lòng ta".

Thế nhưng khi cùng Ngọc Thư lên núi, dưới chân núi Tê Vân lại lần nữa gặp lão phụ nhân khi đó, ma xui quỷ khiến làm sao lại móc tiền ra mua lấy chiếc vòng.

Liễu Bất Vong lúc đó không hiểu làm như thế là vì điều gì. Hắn nỗ lực thuyết phục bản thân, là sợ Mục Hồng Cẩm một mình chờ ở quán trọ sẽ chán, lúc trở về gia hỏa đó sẽ làm bộ làm tịch, chiếc vòng này, để bịt miệng nàng ta. Đáng tiếc là sau rất nhiều năm, thế nhưng vẫn chưa có cơ hội mà tặng được.

Có lẽ đã từng có một khắc như vậy, có lẽ đã từng có rất nhiều thời khắc như vậy, hắn thật lòng muốn cùng cô nương xinh đẹp rực rỡ ấy, nhất sinh nhất thế, song túc song phi.

"Phụt"

Một thanh trường đao từ sau lưng đâm tới, mũi đao xuyên ra trước ngực ông, giống như muốn mổ tim ông ra, để cho ông thấy được rõ ràng, người trong lòng ông rốt cuộc là ai.

Tên Ô Thác phía sau bật cười, nói :"Cái đầu này là của ta rồi ! Ai cũng không thể tranh quân công được với ta !"

Xung quanh vang lên tiếng cười ầm ĩ.

Liễu Bất Vong ngã xuống rồi.

Lúc ngã xuống, trong tay vẫn khăng khăng giữ chặt chiếc vòng Duyệt Tâm.

Gió như tay người thiếu nữ, dịu dàng mà vuốt ve nơi mày ông, ông nằm ngửa nhìn trời, cũng không còn sức đứng dậy nữa.

Trong hoảng hốt, giống như đã về lại rất nhiều năm về trước, khi Liễu Bất Vong lần đầu xuống núi.

Thiếu niên năm đó cầm gươm cưỡi ngựa, cũng từng hào tình vạn trượng, sư huynh cười trêu chọc, nữ nhân dưới núi là lão hổ, đừng để hồng trần làm mờ mắt đệ. Hắn bĩu môi không để trong lòng, vừa quay đầu, đã nhìn thấy cô nương váy đỏ tóc dài ngồi dưới gốc cây, hoa đào như mưa rơi lả tả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top