Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 158 : Dưới Nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên kênh đào khói dày cuồn cuộn, cả một vùng chìm trong biển lửa.

Tiếng kêu thảm, tiếng kinh hoảng của người Ô Thác, tiếng ra lệnh của Mã Khách hòa lẫn vào nhau, cuối cùng, tất cả đều im lặng trong tiếng gỗ trên thuyền bị lửa thiêu đốt, phát ra âm thanh "lốp bốp" rạn nứt.

Trận gió đông này đến muộn, thế nhưng lại đến dữ dội. Có vẻ như nó biết mình đến trễ nên liều mạng chẳng chịu dừng. Hàng ngàn binh thuyền Ô Thác bị móc sắt nối liền với nhau, lửa bùng phát quá nhanh, không kịp trốn thoát, chỉ trong chớp mắt tất cả đều chìm trong biển lửa. Hiếm hoi mới có vài người Ô Thác nhanh trí, những người ở xa hơn một chút, cố gắng hết sức chặt đứt móc sắt nối liền. Nhưng khói dày đặc khiến họ không thể phân biệt được phương hướng. Ở đây có rất nhiều đá ngầm, nếu không cẩn thận va phải, thuyền sẽ bị lật.

Mà vào lúc này, những chiếc thuyền nhỏ của quân Tế Dương thành lại phát huy được lợi thế. Thuyền nhỏ linh hoạt, lại thông thạo đường thủy, dù không phân biệt được phương hướng, nhưng rốt cuộc vẫn là người Tế Dương, không ai không biết đường thủy, dễ dàng rời đi. Dù có bị lửa lan đến, người Tế Dương ai cũng biết bơi, sớm đã lặn xuống nước, bơi vào bờ, phần lớn đều không hề hấn gì.

Binh Ô Thác thì không may mắn như vậy. Trong trận hỏa công này, số người có thể thoát ra ngoài chẳng được mấy người, dù có thoát ra, sĩ khí cũng đại loạn, lòng quân đã tan rã, e rằng chưa đánh đã tan tác.

Dưới nước, Hòa Yến và Tiêu Giác bơi vào bờ.

Ngay khoảnh khắc châm lửa, Tiêu Giác đã bắt lấy nàng và nhảy xuống nước. Nước sông mùa xuân vẫn còn mang theo cái lạnh. Hòa Yến biết bơi, nhưng khi nước tràn qua mắt và mũi, cơ thể nàng không tự chủ được mà cứng đờ lại.

Nàng như quay trở về khoảnh khắc khi còn ở Hứa gia, bị người của Hạ Uyển Như dìm chết trong ao. Cũng là như vậy, bầu trời trên mặt nước ngày càng lúc càng xa rời mình, nàng vĩnh viễn bị giữ lại dưới nước, không còn cách nào thấy được ánh sáng nữa.

Vừa mới bắt đầu còn cố sức chống đỡ, sau khi bơi được một lúc, thế nhưng lại chẳng cách nào miễn cưỡng, sự khó chịu của thân thể có thể nhanh chóng vượt qua, còn nỗi sợ trong lòng, ám ảnh còn sót lại đối với một sự việc nào đó, thế nhưng lại không phải dễ dàng quên đi được.

Nàng dần dần rơi lại phía sau Tiêu Giác.

Tiêu Giác ở phía trước dường như cảm giác được, thấy Hòa Yến tụt lại phía sau, vẻ mặt thống khổ hiếm khi nhìn thấy, không khỏi có chút giật mình.

Hòa Yến cũng chưa từng ở trước mặt Tiêu Giác nhắc đến việc nàng có biết bơi hay không, nhưng khẳng định là biết, nếu không vừa nãy lúc từ trên thuyền nhảy xuống, cũng sẽ không thể chống đỡ đến nơi này, chỉ là bây giờ nhìn lại, sợ nước sao ?

Việc này cũng có khả năng, tỉ như người trước đây bị lửa đốt sau này khi nhìn thấy lửa sẽ trốn tránh. Người từng ngã ngựa bị thương, ngày sau cũng sẽ không dám lên ngựa, dù cho trước đó đã là một cao thủ cưỡi ngựa. Hòa Yến chắc chắn biết bơi, thế nhưng lại sợ nước, có lẽ cũng giống như những người kia.

Hắn vừa nghĩ đến đây, thì thấy Hòa Yến nhắm mắt lại, vẻ mặt không ổn cho lắm.

Tiêu Giác khẽ cau mày, ngay cả thở cũng không thở sao ? Nếu cứ tiếp tục thế này nàng sẽ bị ngạt chết.

Hắn quay người về phía bên cạnh Hòa Yến, giữ lấy bờ vai Hòa Yến ý muốn gọi tỉnh nàng, tuy nhiên Hòa Yến như đã mất đi toàn bộ tri giác, đối với hành động của hắn không chút phản ứng.

Vẻ mặt nàng thống khổ, không biết là đang nhớ tới điều gì không hay trong quá khứ, dù là dưới nước cũng lờ mờ thấy được vẻ khẩn trương, Tiêu Giác hướng nhìn lên, nơi đây cách bờ còn một đoạn khá xa, nếu cứ tiếp tục nàng sẽ chết .

Khuôn mặt của thiếu nữ đã ở rất gần, khi ở dưới nước, tóc dài sớm đã xõa ra, vết bẩn trên mặt cũng được rửa sạch, khiến cho ngũ quan của nàng thoạt nhìn trong suốt dễ vỡ như thủy tinh, như thể sắp biến tan dưới nước. Tiêu Giác lòng đã quyết, hít một hơi thật sâu, giữ lấy bờ vai nàng, cúi người hôn xuống.

Hơi thở từ trên môi người đó truyền đến không ngừng, cảm giác ngạt thở trong nháy mắt đã giảm đi rất nhiều, Hòa Yến cảm thấy có người nào đó đang giữ lấy mình, nàng mơ   màng mở mắt, dường như nhìn thấy khuôn mặt thanh niên tuấn mỹ  đang gần ngay trước mắt.

Là mộng sao ? Hòa Yến trong lòng nghĩ, trong thời khắc sống chết này nàng sao còn có thể mơ thấy mộng xuân ? Đối tượng trong mộng xuân trái lại cực kỳ tuấn tú, chỉ là địa điểm thế nhưng lại ở dưới nước, khá là đáng tiếc.

Nhiều hơn nữa, nàng cũng không nhớ nổi.

Khí lạnh trên mặt từ từ lan ra, Hòa Yến "khụ khụ khụ" phun ra một ngụm nước, lập tức ngồi bật dậy, bên cạnh là Mộc Di, thấy nàng tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm, nói :"Hòa cô nương, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi ".

Đây là ở bờ sông, phía xa trên mặt nước kênh đào, khói vẫn bốc lên cuồn cuộn, một vùng biển lửa. Nàng còn nhớ bản thân đã cùng Tiêu Giác nhảy xuống nước, giờ quay đầu nhìn lại, bên cạnh cũng không thấy bóng dáng Tiêu Giác đâu, mới hỏi :"Đô đốc đâu ? Làm sao ta lại ở đây ?"

"Ta vừa mới lên bờ, đã nhìn thấy Đô đốc ôm cô đến đây rồi. Hòa cô nương, trông cô như bị ngất đi vậy, Đô đốc bảo ta chăm sóc cô, còn mình thì đã rời đi ". Mộc Di gãi đầu :"Có không ít quân Ô Thác đã lên bờ rồi, quân Tế Dương thành không đủ, Hòa cô nương, cô ở nơi đây nghỉ ngơi đi, ta đi trợ giúp trước đã".

"Không cần đâu", Hòa Yến tiện tay xé một mảnh vải từ vạc áo trong, buộc cao mái tóc dài đã xõa trong nước rồi đứng dậy, "Ta cùng đi với huynh ".

…………

Nơi miệng hồ lô, lúc này cũng đang diễn ra trận chiến ác liệt.

Trước đó Liễu Bất Vong đã dùng trận pháp giam giữ một nhóm người Ô Thác, sau khi người Ô Thác phá trận đã đánh nhau ác liệt với Liễu Bất Vong, cuối cùng mất rồi sĩ khí, liều lĩnh tham công, khi đến miệng hồ lô, ai nấy đều bồn chồn, căn bản là chưa từng phát hiện nguy cơ tiềm tàng trong tối. Cung thủ của Thôi Việt Chi mai phục trong tối phóng tên, tấn công người Ô Thác không kịp trở tay. Người Ô Thác lúc này chẳng còn lại bao nhiêu, lúc này đang hỗn chiến cùng với năm ngàn quân Tế Dương thành mà Thôi Việt Chi an bài sẵn.

"Không biết trên sông tình hình thế nào", Thôi Việt Chi đang nghĩ trong lòng, đột nhiên thấy có ai đó đang đến, cao giọng nói :"Trung kỵ đại nhân, gió đông đã nổi, Tiêu đô đốc đã dùng hỏa công tấn công binh thuyền Ô Thác, người Ô Thác lúc này đã loạn thành một đoàn, quân lính tan rã rồi !"

"Thật sao ?", Thôi Việt Chi vui mừng khôn xiết, "Trời phù hộ Tế Dương ta !"

Người Ô Thác phía bên kia nghe vậy, trong lòng thế nhưng lập tức đại loạn, một bên vừa dặn dò binh sĩ bên cạnh không được tin tưởng quỷ kế của địch nhân làm nhiễu loạn lòng quân, một mặt lại không khỏi lung tung suy nghĩ. Ban đầu là an bài cho mấy người bọn họ lên bờ trước, sau đó binh đội sẽ tiếp bước theo sau. Nhưng khi vừa lên bờ, bọn họ đã gặp phải bạch y kiếm khách đó, chỉ riêng việc ra khỏi trận pháp đó đã tốn không ít thời gian, đã lâu như vậy, lẽ ra binh đội phía sau sớm nên đã đến mới phải, sao đến bây giờ vẫn còn chưa thấy động tĩnh ?

Đánh một tiếng trống làm tăng dũng khí, đánh hai tiếng dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng dũng khí không còn. Phía Thôi Việt Chi càng đánh càng hăng, binh Ô Thác thoái lui từng bước.

"Các chàng trai !", Thôi Việt Chi hét lên :"Theo ta chiến !"

…………

Bên bờ kênh đào, binh Ô Thác từ trong biển lửa nhảy ra cùng quân Tế Dương thành hỗn chiến kịch liệt.

Khi Hòa Yến đuổi đến, khắp nơi đều vang lên tiếng kiếm đao va chạm. Ở đây không có Thôi Việt Chi, mấy mươi người trước đó cùng Hòa Yến đốt thuyền đều tự nguyện xem Hòa Yến làm thủ lĩnh. 

"Ưu thế về nhân số của binh Ô Thác không còn nữa, chí ít hiện giờ chênh lệch không tính là quá lớn", Hòa Yến nói. Trận lửa đó đã mang phần lớn người Ô Thác chôn ở trong đó, số còn lại tuy so với quân Tế Dương thành vẫn nhiều hơn, thế nhưng chênh lệch vẫn không quá lớn.

"Huống chi nhất định lúc này bọn chúng lòng quân tan rã, có thể nhân cơ hội này một lưới tóm gọn bọn chúng ", Hòa Yến nắm chặt roi ở trong tay, "Đi thôi !"

Bên cạnh con tàu, nàng nhìn thấy Tiêu Giác đang bị người Ô Thác bao vây. Mấy người này là thân tín của Mã Khách, có vẻ như lúc phóng hỏa khi nãy, Mã Khách đã không thể chạy ra ngoài. Mấy thân tín còn lại này thấy chủ tử mất rồi, quay về cũng thì chết, thế nên mọi ánh mắt đều đổ về Tiêu Giác, có thể kéo một người chịu tội thì đỡ một người. Nếu có thể giết được Tiêu Giác, còn có thể lấy công chuộc tội.

Người Ô Thác tập trung dày đặc, thay phiên nhau xông lên muốn chém chết Tiêu Giác, Hòa Yến vung roi lao vào đám đông, một roi hạ gục một người, một chân đá văng đi người trước mặt, lùi đến bên cạnh Tiêu Giác.

Tiêu Giác có chút kinh ngạc, hỏi :"Sao cô lại tới đây ?"

"Ta đương nhiên phải đến rồi", Hòa Yến nói :"Đã nói là phải cùng tiến cùng lùi, ta còn mong lần này lập công, Đô đốc sẽ tiến cử ta với triều đình, thưởng cho ta chức quan gì đó".

Tiêu Giác cười xùy một tiếng : "Mơ thật đẹp ".

Hòa Yến chậm rãi đưa roi ngang trước ngực, "Nằm mơ nếu không mơ đẹp một chút, há không phải rất thiệt thòi sao ?", nàng xông thẳng vào đám người.

Đám người Ô Thác này cực kỳ hung tàn xảo trá, chỉ liều mạng tấn công hai người Tiêu Giác và Hòa Yến, chừng như đã điên cuồng, giống như muốn liều cá chết lưới rách. Quân thành Tế Dương và người Ô Thác còn lại lăn lóc với nhau, căn bản không sao gần được.

Hòa Yến trong lòng hơi lo, nhân số quân thành Tế Dương thực sự hơi quá ít. Mà mấy người Ô Thác trước mắt đã không phải là đang đánh trận, mà chính là đối với nàng và Tiêu Giác, hợp sức giết người mà thôi.

"Phải mang mấy tên thủ lĩnh này giải quyết trước mới được", nàng thì thầm nói.

Nàng đang suy nghĩ, thế nhưng lại thấy đám người Ô Thác đó đột nhiên tăng thêm sức tấn công, theo lý mà nói, bọn họ nếu đã giết người, nàng tốt xấu gì cũng gọi là đã khiến cho chúng thiệt hại rất lớn, không bỏ qua nàng mới phải, nhưng hướng tấn công này, thế nào lại chỉ lao về mỗi một mình Tiêu Giác mà đi.

Bọn chúng đang muốn làm gì ? Hòa Yến trở nên cảnh giác, vô thức lùi về sau, muốn nhắc nhở Tiêu Giác, nhưng vừa mới quay người, đã nghe một tiếng "đùng".

Trên chiếc thuyền nhỏ của quân thành Tế Dương ở bên bờ, đã mang Tiêu Giác và người Ô Thác nổ tung một tiếng lớn, giống như mấy chiếc thuyền cháy giữa lòng sông khi nãy. Hòa Yến cũng bị nổ bay vào bờ, nàng lập tức đứng dậy, nhìn về phía xa, trong đầu bỗng nhiên ong lên một tiếng, thét lên :"Tiêu Giác !"

Mảnh vỡ của con thuyền rải rác khắp nơi, mặt nước bị nổ nên khuấy động dữ dội, có người tới kéo tay nàng lùi lại, là Mộc Di, Mộc Di nói :"Đây là hỏa khí ! Lúc trước có nghe người ta nói, trong các thầy thợ của người Ô Thác, có người biết làm hỏa khí, chỉ là cực kỳ ít ỏi. Không ngờ đến hôm nay bọn chúng lại mang một cái bên người.... Nhất định là nhắm vào Tiêu đô đốc !"

Hòa Yến cũng đã từng nghe, bất quá làm hỏa khí rất khó, lại rất hao tốn bạc, dù cho làm ra mười cái cũng chưa chắc có thể dùng. Phủ Việt quân năm đó quân lương có hạn, thế nên cuối cùng đã từ bỏ. Hỏa khí của người Ô Thác có lẽ cũng không nhiều, nếu không chắc chắn vừa bắt đầu đã vứt hàng chục cái. Xem ra là thấy Mã Khách không còn nữa, thuận theo ý nghĩ hai bên cùng thiệt, kéo Tiêu Giác xuống cùng mà thôi.

"Đáng ghét!", Nàng nghiến chặt răng, quay người chạy về phía chiếc thuyền vừa nổ.

"Hòa cô nương", Mộc Di kéo nàng lại, lo lắng nói :"Xung quanh còn rất nhiều mảnh vỡ hỏa khí sót lại, rất có khả năng sẽ nổ thêm lần nữa, cô đi bây giờ rất nguy hiểm ".

Hòa Yến hất tay hắn ra, Mộc Di còn muốn khuyên thêm, nhưng lúc nhìn thấy rõ vẻ mặt của nàng, đột nhiên dừng lại, buông tay.

Hòa Yến xoay người chạy vào trong  nước.

Người Ô Thác ở xung quanh càng lúc càng nhiều, chắn trước người Hòa Yến, nàng dứt khoát vung roi, cười lạnh một tiếng, xoay người nhảy lên, thuận tay đoạt lấy hai trường đao trong tay người Ô Thác, song đao ở trong tay, hạ thủ cũng không có nửa phần do dự, khi rút đao, kẻ thù ngã xuống.

Nàng trói tay trói chân, không thể dùng kiếm tránh bộc lộ bản thân, nhưng chí ít có thể dùng đao. Nhưng thế này thì có ích gì ? Nếu nàng có thể sớm hơn một chút... Sớm hơn một chút... Trong lòng của Hòa Yến, đột nhiên dâng nỗi nghẹn ngào.

Trên mặt nước chẳng có gì ngoài những mảnh vỡ của con thuyền, không thấy bóng hình của Tiêu Giác. Người đó... Đó là người đã kéo nàng ra khỏi tuyệt cảnh, sẽ nhớ sinh thần của nàng, làm mì trường thọ cho nàng, đưa nàng đi xem đom đóm, người đã chế giễu nhưng cũng dung túng nàng vào những ngày xuân, sao có thể biến mất ở đây được chứ ?

Nàng muốn nhanh chóng đến chỗ nước đó, nhanh chóng tìm thấy Tiêu Giác. Lâm Song Hạc vẫn ở Tế Dương, nếu như tìm được nhanh một chút có lẽ vẫn còn cứu được. Trên đời này người tốt với nàng không nhiều, người tốt nhất với nàng tuyệt sẽ không thể chết.

Người Ô Thác quá vướng tay vướng chân, Hòa Yến mi mắt lạnh lẽo, trường đao trong tay bay múa khiến người nhìn hoa cả mắt. Bước chân của nàng cũng không ngừng, chỉ liều mạng lao vào nơi vừa phát nổ.

Mộc Di nhìn theo thân ảnh của cô nương đó, chỉ cảm thấy giữa trời đất vạn vật, tựa hồ như chẳng có bất cứ thứ gì có thể ngăn trở bước chân nàng. Nàng đưa tay thoăn thoắt như ưng, khốc liệt như đao, hắn không biết nữ tử còn có thể làm như vậy.

Người Ô Thác lao tới, lại bị Hòa Yến lần lượt đánh bật ra, nàng cứ thế tiến về phía trước, sau lưng là người Ô Thác phơi thây, cuối cùng đã đến mặt nước.

"Tiêu Giác.... ", nàng thét lên.

Chẳng có ai trả lời.

"Tiêu Giác.... "

Hòa Yến cúi xuống, cố tìm gì đó trên mặt nước, nhưng khi nhấc tay lên khỏi mặt nước, chỉ thấy nước từ  các kẽ ngón tay chảy đi, chẳng còn gì sót lại.

Vẫn là rỗng tuếch.

Nàng có chút mờ mịt, mờ mịt đến nỗi không thể phân biệt được nỗi buồn không thể kiềm chế trong lòng rốt cuộc là gì. Cảm giác này giống như ngày nàng đột nhiên mù mắt, giống như ngày nàng bị người của Hạ Uyển Như ấn vào trong nước, sắp mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, khó chịu thế này.

"Tiêu Giác ....", nàng lẩm bẩm nói.

Chính vào lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng người nói :"Thét cái gì ?"

Nàng đột ngột quay đầu, thấy thanh niên khoác giáp đen đang sải bước tới, trong đôi mắt trong mát như nước mùa thu, tựa như có sự chế giễu nhẹ nhàng.

Từ bờ bên này tới vùng nước nông, đều là người Ô Thác mà nàng đã vô cùng tức giận mà giết chết khi nãy. Thi thể ngã sang một bên, cho thấy đao pháp tinh diệu mà hung tàn, tất cả đều là một đao lấy mạng.

Thanh niên nhướng mày, ánh mắt rơi trên trường đao còn đang nhỏ máu trong tay nàng, một lúc sau, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng :"Hung thế này sao ?"

Ngay sau đó, cô nương đó đột nhiên xông tới, lao vào trong lòng hắn, hai tay ôm chặt lấy eo, vùi mặt vào trong ngực hắn.

Phía sau, Quân Tế Dương thành ở bên bờ đều đang ngơ ngác.

Người Tiêu Giác cứng đờ, ánh mắt hơi cáu :" Cô ..."

Ngay sau đó, hắn ngậm miệng lại, chỉ cảm thấy thân thể ở trong lòng này đang run rẩy đến lợi hại. Trước đó nàng nhảy xuống nước, dưới nước suýt nữa bản thân còn bị ngạt chết, áo trong đã ướt sũng, khải giáp nặng nề, đặt lên người một cô nương trông cực kỳ lạnh lẽo, khiến cho nàng đặc biệt mong manh.

Tiêu Giác cố gắng kiềm chế, nhưng cuối cùng không nhịn được, kéo mạnh mặt nàng ra khỏi ngực mình.

"Cô làm gì vậy, ta còn chưa có chết", hắn xùy nói.

Hòa Yến ngơ ngẩn nhìn hắn, người này đang yên lành đứng ở trước mặt nàng, tươi tắn, sống động, là đang ở trước mặt nàng.

Nàng đột nhiên rơi nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top