Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 159 : Biệt Ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Biệt ý : Tâm tình khi ly biệt.]

               …………………

Nước mắt nữ hài tử tuôn rơi như những giọt sương sớm mỏng manh, trong nhất thời, tựa hồ nóng bỏng như thiêu đốt.

Nghĩ kỹ lại, đây là lần đầu tiên Tiêu Giác thấy bộ dạng Hòa Yến chảy nước mắt thế này.

Hắn có chút giật mình, trong lòng thầm nghĩ, suy cho cùng cũng là một cô nương gia, bình thường cho dù lợi hại thế nào, lần đầu lên chiến trường, máu thịt văng tứ tung như thế, rốt cuộc vẫn có chút đáng sợ. Chỉ là.... Lần trước nàng chiến đấu cùng Nhật Đạt Mộc Tử, phản ứng có vẻ cũng không dữ dội như lúc này.

Suy nghĩ một lúc, Tiêu Giác cuối cùng cũng nhíu mày, dịu giọng an ủi: "Đã không sao rồi, đừng khóc nữa ".

Hắn quay đầu nhìn ở xung quanh, chúng binh Ô Thác chỉ thừa lại những tàn binh bại tướng hãy còn quằn quại giãy chết, mà người của Thôi Việt Chi bên kia đã đuổi tới, số còn lại không đáng để lo.

"Đô đốc !", Phi Nô vừa chạy tới, nhìn thấy Hòa Yến cũng có chút giật mình.

"Cô còn muốn đứng đây khóc đến bao giờ ?", Tiêu Giác đau đầu.

Hòa Yến nhanh chóng lau đi nước mắt, cũng biết vừa rồi bản thân đã thất thố, dù cho lúc này đại cuộc đã định, đây cũng không phải là lúc đa sầu đa cảm. Liền xoay người nói :"À, vừa nãy cát vào trong mắt, giờ thì không sao rồi, thu dọn thôi !"

Trong giọng của nàng mang theo nức nở không kịp thu về, lý do này cũng không khỏi khiến người ta cảm thấy chiếu lệ. Tiêu Giác lười vạch trần nàng, đang lúc nàng xoay người nhấc đao đi về thì ánh mắt hắn khẽ dừng, đột nhiên giữ chặt cánh tay Hòa Yến.

"Sao vậy ?", Hòa Yến chẳng hiểu chi quay đầu lại.

Tiêu Giác không nói gì, chỉ nhìn phía sau lưng nàng. Thuận theo ánh mắt hắn, Hòa Yến nhìn thấy nơi thắt lưng mình chậm rãi nhiễu xuống từng giọt máu chìm vào nước sông, chỉ lưu lại mỗi vết máu.

Nàng choáng váng, đưa tay sờ ra phía sau thắt lưng, cảm giác đau trì độn một lúc lâu tựa hồ lúc này mới quay trở lại. Có lẽ khi nãy trong cơn tức giận xông vào binh Ô Thác, chỉ công mà không thủ, bị người Ô Thác lợi dụng sơ hở làm bị thương. Sau đó nàng lại nóng lòng đi tìm tung tích Tiêu Giác, thế mà chẳng phát hiện ra mình đã bị thương tự lúc nào.

Khải giáp nặng nề, mặc lên người cho dù bị thương cũng không nhìn thấy. Nếu không phải là nước máu nhỏ xuống, thực sự khó mà phát hiện. Hòa Yến cảm thấy đau nhức, nhưng cũng không phải không thể chịu được, trước đây những vết thương đau hơn thế này cũng không phải là chưa từng chịu, nên chẳng cảm thấy gì, thay vào đó là chỉnh lại khải giáp, không để ý nói :"Có lẽ là bị thương rồi, đợi lúc quay về băng bó một chút là được".

"Bây giờ cô về tìm Lâm Song Hạc đi", Tiêu Giác nói, "Ở đây không cần cô nữa".

Người Ô Thác đã mất ưu thế, Mã Khách cũng đã chết rồi, hàng ngàn chiếc thuyền lớn trên sông đang cháy dữ dội, tàn binh sót lại, Thôi Việt Chi cũng mang quân Tế Dương thành còn lại đủ để ứng phó. Bất quá Hòa Yến không để thủ hạ động tay, nàng có thói quen nghỉ ngơi của riêng mình, chỉ nói :"Không cần, chỉ là chút vết thương nhỏ mà thôi".

Sắc mặt Tiêu Giác hơi lạnh, nhăn mày nhìn nàng.

"Thật không cần mà", Hòa Yến muốn giãy khỏi tay hắn, sức lực của Tiêu Giác thế nhưng lại rất lớn, nhất thời không có giãy được.

Nam nhân trẻ mặc khải giáp tối màu rũ mắt nhìn nàng, dáng người thẳng tắp, trong con ngươi hơi lạnh như có chứa đao, tuy nhiên ngữ khí lại là nhàn nhạt, "Cô không biết đau à ? Cô không cảm thấy đau, không biết kêu đau hả ?"

Hòa Yến đủ nhạy cảm để nhận ra rằng, dường như hắn có chút nổi giận.

Nàng vô thức trả lời :".......Không đau".

Trong mắt thanh niên lướt qua một tia trào phúng cực nhạt, bình tĩnh nhìn nàng nói :"Cô không biết đau, hay là không dám đau ? Là cảm thấy không cần thiết hay là không cần phải thế ?"

Nói xong câu này, hắn cũng thả lỏng tay, xoay người rời đi, không có quay đầu nhìn Hòa Yến nữa.

"Cái tính này ở đâu ra vậy ?", Hòa Yến đứng nguyên tại chỗ, một lúc sau mới nhỏ giọng lầu bầu :"Lại không có ai dạy cho ta, cũng không có ai dỗ dành ta mà !"

Nàng bước đi theo.

…………

Chiến tranh kết thúc so với trong tưởng tượng sớm hơn rất nhiều.

Từ lúc binh thuyền của người Ô Thác tiến vào kênh đào, đến gió thổi hỏa công, đến dọn dẹp tàn binh sót lại, chỉ mất hai ngày, còn chưa đến ngày thứ ba.

Tất nhiên, trong đó còn có sự anh dũng của quân thành Tế Dương và cách chỉ huy bày trận khéo léo của Tiêu Giác, quan trọng nhất còn có một trận gió đông đó. Phàm là trận gió đó thổi muộn hơn một chút, hay ngắn hơn một chút đều sẽ không có được kết quả này.

Gió đông thổi mãi lửa cháy không dừng, hàng ngàn binh thuyền Ô Thác cùng vùi chôn trong kênh đào ở ngoại thành Tế Dương. Vô số người dân Tế Dương thành quỳ xuống hướng về phía kênh đào mà dập đầu cầu nguyện, nước mắt lưng tròng :"Đa tạ Thủy Thần nương nương phù hộ, đa tạ Phong Vân tướng quân dụng binh như thần, đa tạ Trời cao che chở Tế Dương, che chở Đại Ngụy ".

Ánh ban mai nhuộm khắp mặt sông, mang nước sông thấm đẫm máu tươi nhuộm thành sắc vàng kim đỏ, không biết là máu của những liệt sĩ đã chết, hay là ánh hào quang, tráng lệ đến giật mình.

Bên bờ, các quân Tế Dương thành còn sót lại cởi bỏ khôi giáp, ngồi trên đất ngây ngẩn nhìn về phía mặt trời đang mọc, trên khuôn mặt đầy những vết máu, là sự nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Tế Dương thành, thủ được rồi.

Trong Thôi phủ, Hòa Yến ngồi trên tháp, nhìn Lâm Song Hạc đang sắc thuốc cho mình.

"Lâm huynh, ở đây cứ giao cho Thúy Kiều là được rồi ". Hòa Yến nói :"Không cần phiền tới huynh đâu ".

Lâm Song Hạc ngồi bên bếp lửa, vừa quạt vừa nói :"Tiểu nha đầu thì biết gì, "Thuốc này của ta nếu để người thường sắc, sẽ không sắc được chất thuốc. Vẫn là để tự ta làm. Ta nói Hòa muội muội, muội cũng thật là, trên người có một vết thương lớn như vậy mà bản thân cũng không biết sao ? Khó trách Tiêu Hoài Cẩn lại tức giận như vậy, nếu như muội chết ở đây, sẽ khiến người ta tự trách rất nhiều đấy ".

"Cũng không có phải rất lớn mà", Hòa Yến cảm thấy người này nói chuyện có hơi quá phóng đại, "Chỉ dài bằng bàn tay, lại cũng không phải nơi nguy hiểm".

Lúc thật sự chiến đấu, đây đều là vết thương nhẹ. Lần bị thương nặng nhất nàng từng chịu là bị tên bắn vào vai, vẫn phải tiếp tục đánh trận, đại phu xung quanh cũng lo không kịp, chỉ phải tự mình rút cán tiễn bằng tay không, mang mũi tên đang cắm trong da thịt đánh cho xong trận chiến. Về sau khi quân y tới xem cho nàng, cả tay áo của Hòa Yến đã bị máu nhuộm đỏ, vết thương và vải dính chặt vào nhau, không kéo ra được.

Chỉ cần còn có thể đi, có thể đánh, không nguy đến tính mạng thì đều là vết thương nhẹ.

"Muội muội, khi nào thì muội mới nhớ muội là một cô nương ? Lúc ta ở thành Sóc Kinh xem bệnh cho các tiểu thư khác, có khi người ta chỉ có vết bớt to bằng móng tay người ta đã đòi sống đòi chết rồi. Vết thương này của muội nếu được gửi đi, đều có thể cho người ta chiêm ngưỡng ".

Hắn mở nắp ấm thuốc ra xem, nước thuốc bên trong ấm đang sôi sùng sục, Lâm Song Hạc lại đậy nắp lại, cầm chiếc khăn nhấc lấy quai ấm, đặt lên ở bên bàn.

"Không nói đến việc tính mạng của muội có nguy hiểm hay không, cũng không nói muội có thể chịu đau giỏi đến mức nào. Nhưng muội không yêu cái đẹp sao?". Hắn lấy một bát thuốc sạch ở bên cạnh, rót nước thuốc từ trong ấm vào, "Muội không sợ sau này phu quân sẽ chê sao? Đừng trách là ta ăn nói khó nghe, nhưng nữ hài tử mà, coi trọng đến điều này là rất bình thường đấy. "

Hòa Yến dựa vào tháp nhìn động tác của hắn, cười nói :"Ta lại không định thành thân".

"Vì sao ?", động tác của Lâm Song Hạc chợt dừng, nhìn phía nàng :"Muội còn trẻ, dung mạo lại không tệ, tính tình cũng xem là thẳng thắn dễ thương, không có bệnh tật gì nghiêm trọng, sao lại không tính thành thân ?"

"Thành thân không quá thú vị," Hòa Yến thở dài, "Chỉ quanh quẩn trong mỗi trạch tử, đi tới đi lui cũng chỉ có những chỗ đó, chẳng bằng sống trong quân doanh."

"Ý nghĩ của muội thật là kỳ lạ," Lâm Song Hạc đặt bát thuốc đã rót xong sang một bên để nguội, "đợi sau này khi muội gặp được người muội thích, muội sẽ không nghĩ như vậy nữa."

"Cho dù gặp được người mình thích, ta cũng sẽ không thành thân", Hòa Yến nói.

Lâm Song Hạc nheo mắt lại: "Hòa muội muội, không phải muội đã có ý trung nhân rồi chứ ?"

"Không có".

Dù cho nàng trả lời rất sảng khoái, nhưng trong lòng Lâm Song Hạc lại sinh ra nghi ngờ. Đang yên đang lành Hòa Yến lại nói ra những lời chán nản như vậy. Với kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trong đám nữ tử  của hắn, có thể khiến một nữ tử trẻ tuổi nói ra câu "không muốn thành thân" thế này, tuyệt đại đa số khả năng là đã gặp phải tổn thương trong tình cảm.

Hòa Yến luôn ở Lương Châu Vệ, cả ngày múa đao chơi côn, ở đâu lại bị tổn thương chứ ?

Trong lòng hắn chợt run lên, không phải là đã thật sự thích Sở Tử Lan rồi chứ ? Lại bởi vì thân phận của Sở Tử Lan và mối quan hệ với Từ Sính Đình, biết rõ là sẽ chẳng thể nào cùng Sở Tử Lan kết thành phu phụ, nên giờ tâm mới lạnh tựa tro tàn ?

Nhưng nói như vậy, Tiêu Giác sẽ phải làm sao ?

Lâm Song Hạc nhất thời cảm thấy, mọi tình huống đều vô cùng nghiêm trọng.

Hòa Yến thấy hắn phát ngốc, lại hỏi :"Lâm huynh, huynh có thấy Sư phụ ta không ?"

Từ lúc chiến tranh bắt đầu cho đến khi chiến tranh kết thúc, mọi người bắt đầu thu dọn tàn cuộc, Hòa Yến vẫn còn chưa thể gặp Liễu Bất Vong. Lâm Song Hạc nói :"Sáng hôm đó Liễu sư phụ là đi cùng với Thôi trung kỵ, Thôi trung kỵ bận chăm sóc thương binh, còn chưa về lại, Liễu sư phụ có lẽ đang ở cùng ngài ấy ".

Hòa Yến gật đầu, trong lòng thế nhưng lại có chút bất an.

Lâm Song Hạc lại đi đến trước mặt Hòa Yến, từ trong tay áo mò ra một hộp tròn, để xuống cạnh gối Hòa Yến :"Đây là cao xóa sẹo bí chế của nhà chúng ta, dùng ở trên thân, không dám nói sẽ khôi phục hoàn toàn, nhưng khôi phục bảy tám phần vẫn là có thể ".

Thân thể Hòa Yến đã được y nữ thành Tế Dương bên này băng bó, lúc này nghe nói nên cầm lên xem, chỉ thấy trên chiếc hộp tròn viết bốn chữ "Xóa sẹo sinh cơ" đặc biệt quen mắt. Nhớ kỹ lại, trước kia cùng Tiêu Giác đến thành Lương Châu, đêm đó đã cùng Đinh Nhất đánh nhau bị thương, sau này lúc về đến Lương Châu Vệ, khi Thẩm Mộ Tuyết đưa thuốc cho nàng, trong khay thuốc cũng để một hộp thế này. Lúc đó sau khi Hòa Yến dùng qua, quả thật hiệu quả xóa sẹo rất tốt, thương tích bây giờ đều đã mờ nhạt rất nhiều. Nàng khi ấy còn rất cảm tạ sự chu đáo tỉ mỉ của Thẩm Mộ Tuyết, lại khen không ngớt miệng sự thần kỳ của loại cao dược này, đáng tiếc là, hộp này rất nhỏ, thuốc cũng không nhiều, dùng qua thì đã hết.

"Đây là bí chế của nhà huynh sao ?", Hòa Yến hỏi.

Lâm Song Hạc có chút hài lòng, "Nói chính xác, là bí chế của ta".

"Cái này có phải rất đắt không ?"

"Hòa muội muội, sao muội có thể dùng tiền để đánh giá giá trị của thuốc chứ ? Dược này ta không bán, nếu ta thật muốn bán, trong thành Sóc Kinh chỉ dựa vào mỗi cái này, mấy đời đều không cần lo ăn mặc. Tiền tài đối với ta là phù vân, dược này là ta đặc biệt làm cho Tiêu Hoài Cẩn. Hắn bình thường hở tí là bị thương, quay lại Tiêu Như Cảnh nhìn thấy lại đau lòng. Phối chút dược xóa sẹo, Tiêu Như Cảnh nhìn không ra, trong lòng cũng dễ chịu hơn".

Vì để đại ca nhà mình yên tâm ư ? Hòa Yến thầm nghĩ, Tiêu Giác trái lại còn rất cẩn thận. Nhưng rõ ràng nàng nhớ là Thẩm Mộ Tuyết đưa cho mình, Hòa Yến hỏi Lâm Song Hạc :"Dược này huynh không phối cho bất kỳ người nào khác sao? Tỷ như cô nương nào khác chẳng hạn ?"

"Muội đây là có ý gì ?", Lâm Song Hạc ngạc nhiên hỏi :"Dược này nếu thật sự bị truyền ra, đừng nói là ta, ngay cả cha ta, gia gia ta đều có thể bị phiền chết, ta mới sẽ không đi nói với người khác. Cái này chỉ làm cho Tiêu Hoài Cẩn, làm cũng không nhiều, chỉ có mấy hộp. Còn không phải thấy muội với ta có quan hệ tốt sao, ta mới cho muội một hộp. Muội cũng đừng nói cho người khác, dược này làm tốn công tốn sức lắm, ta vẫn muốn sống nhiều thêm mấy năm ".

Hòa Yến :"......Được ".

"Vậy muội cứ từ từ uống thuốc, uống xong thuốc lại nghỉ đi ". Lâm Song Hạc hài lòng phe phẩy quạt, "Ta trước sẽ đi hỏi xem trong phủ còn có nơi nào cần giúp đỡ không".

Lâm Song Hạc đi rồi, Hòa Yến nhìn vào hộp thuốc trong tay. Hộp thuốc tinh xảo, trong lòng bàn tay bị nàng nắm chặt.

Là Tiêu Giác cho nàng sao ?

……………

Thương binh đều được an bài ổn thỏa, chiến sĩ đã mất từng người đều được ghi vào sổ sách. Quân Tế Dương thành vốn đã không nhiều, trải qua cuộc chiến này, còn lại chẳng bao nhiêu.

Thôi Việt Chi dẫn binh theo sau dọn dẹp chiến trường, trên người hắn cũng chịu không ít vết thương, mặt đầy máu bẩn, trên đầu bị một vết rách đã được dùng vải trắng băng bó sơ sài.

Nhìn thấy Tiêu Giác từ xa đi tới, Thôi Việt Chi lập tức nghênh đón, kêu một tiếng :"Tiêu đô đốc ".

Tiêu Giác trẻ hơn hắn nhiều tuổi, hắn thế nhưng lại không dám xem thường thanh niên trước mặt này. Lần này nếu như không có Tiêu Giác ở đây, với mười lăm vạn quân Ô Thác, Tế Dương thành bất luận làm sao cũng đều không thủ nổi. Có thể thắng hiểm, tất nhiên là có yếu tố may mắn, nhưng hơn hết vẫn là có vị phúc tướng này, nói theo cách của Hòa Yến, đây chính là danh tướng. Không nên thua sẽ không thua, không thể thắng khả năng sẽ thắng, ván cờ trong tay dù có tệ đến đâu, cũng có thể bị hắn chuyển bại thành thắng được.

Đương nhiên, vị Hòa cô nương kia cũng rất lợi hại. Chỉ là nghe nói đã bị thương, được đưa về phủ nghỉ ngơi trước rồi.

"Chiến trường đã dọn dẹp qua rồi", Thôi Việt Chi nói :"Chờ tính xong số thương vong của binh Ô Thác, đã có thể hồi Vương phủ báo rõ tình hình với Điện hạ rồi. Điện hạ sẽ mang từ đầu đến cuối cuộc chiến này viết thành tấu chương, báo lên triều đình. Đô đốc đối với Tế Dương thành có ân cứu mạng, bách tính Tế Dương thành đều chẳng dám quên".

Tiêu Giác bước lên phía trước, "Không cần cảm tạ, cảm ơn bản thân bọn họ đi ".

Thôi Việt Chi có chút cảm động, có lẽ là đã cùng nhau kề vai tác chiến, đối với Tiêu Giác vẫn có mấy phần thân thiết thật lòng. Đang lúc muốn nói thì đột nhiên có người chạy tới, là thuộc hạ của Thôi Việt Chi.

Thuộc hạ Thôi Việt Chi liếc nhìn Tiêu Giác, trên mặt đầy vẻ ngập ngừng.

"Chuyện gì ?", Thôi Việt Chi hỏi.

"Trung kỵ đại nhân, chúng ta ... Chúng ta đã tìm thấy Liễu tiên sinh rồi ".

Liễu Bất Vong từ sau khi cuộc chiến nổ ra, cũng không có ở cùng bọn họ. Thôi Việt Chi đang lo lắng, nghe thế liền nói :"Đang ở đâu ?"

"Đang ở bìa rừng miệng hồ lô", thuộc hạ tuân theo nói :"Liễu tiên sinh....."

Trái tim Thôi Việt Chi dần dần chùng xuống, nhìn về phía Tiêu Giác, Tiêu Giác rũ mắt, một lúc lâu mới bình tĩnh mở miệng :"Dẫn đường ".

Liễu Bất Vong chết giữa trận pháp.

Ông chết rất thảm, khắp người đầy những vết thương, vết thương chí mạng nhất là đao đâm vào ngực, từ sau ra trước, xuyên thủng toàn bộ lòng ngực. Trước khi chết khóe miệng còn nhếch lên, không có nửa phần bất cam oán hận, giống như đã nhìn thấy thứ gì đó cực đẹp, vô cùng bình tĩnh.

Ngoại trừ chỗ này, thì xung quanh còn có rất nhiều người Ô Thác chết dưới kiếm của ông. Nơi tận rừng sâu cũng có thi thể, Thôi Việt Chi nhìn một lúc lâu, nghi hoặc hỏi :"Kỳ môn độn giáp ?"

Tiêu Giác :"Không sai".

Thôi Việt Chi cung kính nể phục, bây giờ người biết Kỳ môn độn giáp đã không còn nhiều. Liễu Bất Vong bố trận ở đây, giết không ít người Ô Thác, giúp bọn họ ở phía sau tranh thủ không ít thời gian. Nếu không phải có Liễu Bất Vong chống đỡ ở phía trước để chờ đợi gió đông, mấy người Ô Thác đó đã đến miệng hồ lô, một khi vào thành sẽ đại khai sát giới, hậu quả không thể lường được.

Liễu Bất Vong chẳng nói với ai, bản thân ở phía trước ngăn lâu đến vậy, ngay cả chết rồi cũng không ai hay biết.

Kiếm của ông rơi ở cạnh bên, cây đàn đã bị đập tan thành từng mảnh, bạch y bị nhuốm thành huyết y tự lâu rồi.

Thôi Việt Chi có chút lo lắng nhìn Tiêu Giác, chỉ cho rằng Liễu Bất Vong là võ sư phó của Tiêu Giác, Liễu Bất Vong chết rồi, Tiêu Giác nhất định rất đau buồn.

Tiêu Giác ngồi xổm xuống, chậm rãi chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch của Liễu Bất Vong bị người Ô Thác kéo rách, rồi từ trong ngực lấy ra chiếc khăn tay, giúp ông lau đi máu dơ trên mặt.

Làm xong tất cả những chuyện này, hắn mới nhìn mặt Liễu Bất Vong, thấp giọng nói :"Đưa ông ấy về đi ".

………

Hòa Yến ở trong Thôi phủ cho đến chạng vạng.

Bốn vị di nương của Thôi Việt Chi lần lượt đến thăm nàng, mang cho nàng đủ loại đồ ăn, dù Hòa Yến có thích ăn ngọt đến đâu, nhưng nhiều đồ ngọt như vậy cũng không thể ăn hết được. Khó khăn lắm mới tiễn được các di nương đi, bên ngoài lại có người tới báo: "Lão gia về tới rồi! Đô đốc về tới rồi !".

Hòa Yến tinh thần phấn chấn, xuống giường mang giày rồi bước ra. Thôi Việt Chi và Tiêu Giác đã trở về, không chừng Liễu Bất Vong cũng đã trở về. Nhưng chỉ thấy Thôi Việt Chi vừa mới đi đến cửa, liền bị bốn vị di nương vây kín xung quanh, đặc biệt là Tam di nương, ôm lấy Thôi Việt Chi khóc đến tê tâm liệt phế, nghe mà người ta cảm thấy nghẹn ngào.

Thật là giỏi khóc mà.

Hòa Yến đang nghĩ trong lòng, thì thấy một người vượt qua Thôi Việt Chi và đi về phía nàng. Đó chính là Tiêu Giác, hắn còn chưa kịp cởi bỏ khải giáp, bụi trần mệt mỏi. Hòa Yến trái lại không cảm thấy ghét bỏ, trong lòng còn nghĩ, quả nhiên những người có dung nhan phi phàm cho dù có phủ đầy bụi bặm cũng không thể che đi lệ sắc.

Tiêu Giác đi đến trước mặt nàng, hơi khẽ cau mày :"Ai để cô ra đây ?"

"Vốn không có gì to tát mà", Hòa Yến xua xua tay, "Ngay cả Lâm huynh cũng cảm thấy là các người chuyện bé xé ra to. Đúng rồi, Đô đốc, ngài có nhìn thấy Sư phụ của ta không ? Ta đã hỏi một vòng rồi, nhưng chẳng ai thấy ông ấy, lúc này đáng ra ông đã về rồi mới phải ".

Tiêu Giác nghe thế, ánh mắt khẽ động, rơi trên mặt nàng.

Đôi con ngươi màu đen có chút lạnh, thoáng qua một tia thương hại nhẹ nhàng, tựa như tiếng yên lặng thở dài, rơi xuống lòng người.

Nụ cười của Hòa Yến từ từ thu lại.

Nàng hỏi :"Xảy ra chuyện gì sao ?".

Tiêu Giác nói :"Cô ra xem ông ấy đi".

Cả người Hòa Yến đều cứng đờ.

Liễu Bất Vong đang nằm ngủ trên tháp ở trong phòng, quần áo đã được người thay mới lại, ngoài việc có chút tái nhợt trên khuôn mặt, ông trông giống như đang là ngủ say. Dường như chỉ cần gọi một tiếng, ông liền sẽ ngồi dậy, mỉm cười nhìn nàng và gọi :"A Hòa."

Vành mắt Hòa Yến bỗng có chút đỏ.

Nàng suýt nữa không đứng vững, đi đến bên cạnh Liễu Bất Vong, nắm lấy tay ông ấy.

Tay của ông rất lạnh, không ấm áp như lúc kéo nàng ra từ trong đống xác chết. Trước kia ông ngủ rất nông, chỉ cần có chút động tĩnh sẽ là tỉnh giấc, bây giờ nàng có ở đây gọi ông "Sư phụ", ông cũng không còn phản ứng gì.

Tay Hòa Yến chạm đến vai ông, dừng lại một chút, nàng nhẹ nhàng  kéo áo Liễu Bất Vong xuống. Quần áo đã được thay mới, nghĩ cũng biết là trên người ông sẽ bị thương. Nhưng điều mà Hòa Yến không ngờ đến là thương tích lại nhiều đến như vậy. Mấy người Ô Thác đó ăn thiệt không ít trong tay Liễu Bất Vong, tự nhiên sẽ muốn trả lại gấp trăm lần. Khi Liễu Bất Vong thể lực không còn, liền chen trước vượt sau chém thêm một đao vào chiến lợi phẩm này.

Thân thể ông tan tành vỡ vụn, vẻ mặt thế nhưng lại bình tĩnh như thường, tựa như là đang say ngủ dưới gốc hoa, mơ một giấc mơ thật đẹp. Ánh mắt Hòa Yến rơi trên tay Liễu Bất Vong, tay của ông siết thành nắm đấm, siết rất chặt, Hòa Yến lặng im một lát, sau đó mới dùng chút sức để mở ra từng ngón tay ông, nhìn thấy thứ được giấu trong lòng bàn tay đó.

Đó là một chiếc vòng bạc, thoạt trông được làm rất thô sơ, tựa hồ là vật cũ nhiều năm trước, có lẽ là được đem ra nghiền ngẫm mỗi ngày, một chút dấu vết điêu khắc đã bị mài mòn không còn rõ nữa. Thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy, bên viền của chiếc vòng có khắc nho nhỏ một bông hoa cúc dại.

Đây là thứ mà Liễu Bất Vong ở phút cuối cuộc đời vẫn muốn bảo vệ, ông không con không cái, lại chỉ thu cho mình duy nhất một đồ đệ này. Sau khi đã sống hết cuộc đời, ngoại trừ một cây đàn, một thanh kiếm, cùng với chiếc vòng bạc này, đều không lưu lại thêm gì nữa cả.

Trống rỗng mênh mông, gọn gàng sạch sẽ.

Hòa Yến cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại nói chẳng nên lời, lâu ngày gặp lại, còn chưa kịp cùng nhau nói được mấy câu đã phải sinh tử cách biệt. Nàng cố sức ngăn dòng nước mắt, một vuông khăn tay đã đặt trước mặt nàng.

"Muốn khóc thì cứ khóc". Tiêu Giác nói :"Ta ở bên ngoài, sẽ không có người vào đâu".

Giọng hắn rất nhẹ rất nhạt, mang theo một chút an ủi không dễ nhận ra, không chờ Hòa Yến nói đã xoay người ra khỏi cửa.

Cửa được đóng lại sau lưng, sau cửa truyền đến tiếng khóc thương của nữ hài tử, ban đầu là nức nở kiềm nén, ngay sau đó tựa như kiềm chế không được nữa, tiếng khóc càng lúc càng to, càng ngày càng rõ, cuối cùng, giống như một hài tử không xin được kẹo, vang lên khóc gào thảm thiết.

Tiếng khóc truyền đến tai Vệ di nương ở phòng cách vách, nàng đứng dậy, có chút bất an vặn xoắn khăn tay, "Ta vẫn là nên đi xem một chút đi ".

"Đừng ", Nhị di nương lắc đầu, nhìn bên ngoài cửa sổ, thanh niên chắp tay ở sau lưng, đứng ở trước cửa như người thủ hộ, bảo vệ cho sự mong manh của vật trân quý, "Những lúc buồn bã thế này, không phải hai người chúng ta có thể an ủi được".

"Để bọn họ tự giải quyết đi".

Tiếng gào khóc trong phòng không biết tự khi nào ngừng lại. Lại qua một lúc lâu, cửa "kéttt" một tiếng mở ra, có người từ bên trong bước ra ngoài.

Tiêu Giác quay đầu nhìn lại.

Cô nương bước ra ngoài nước mắt đã được lau sạch sẽ, ngoại trừ đôi mắt còn chút đỏ, không nhìn thấy có vấn đề gì. Vẻ mặt nàng bình tĩnh, thậm chí còn mang một chút nhẹ nhàng cố ý.

"Đô đốc, đa tạ ngài đã giúp ta giữ cửa nha ", nàng nói.

Tiêu Giác cau mày nhìn nàng.

Hòa Yến nhìn trở lại :"Nhìn ta làm gì ? Trên mặt ta có dính gì sao ?"

"Khó coi".

"Gì vậy ?"

"Bộ dạng lừa người của cô, rất khó coi". Con ngươi đen lấp lánh, lời hắn nói ra như hàn băng, mang một loại nhìn thấu suốt tất cả mọi thứ, trầm giọng nói :"Ta đã nói rồi, lúc muốn khóc thì có thể khóc, khi không muốn cười có thể không cười. Luôn tốt hơn bộ dạng giả vờ giả vịt hiện giờ của cô, khó coi đến cùng cực ".

Lời nói này quả thực chẳng dễ nghe.

Hòa Yến ngạc nhiên một lát, nhưng sau đó lại cười, nàng nói: "Không phải giả vờ giả vịt đâu, chỉ là... cũng chỉ có thể thế này mà thôi."

Liễu Bất Vong đã chết rồi, đó là sự thật không thể nào thay đổi được. Nàng có thể vì cái chết của Liễu Bất Vong mà đau thương buồn bã, nhưng luôn phải nhìn về phía trước. Người ta không thể đối với mỗi một người đều nói những khổ sở bi thương của bản thân, như vậy chỉ khiến cho người chán ghét. Có một chút chuyện thống khổ, để ở trong lòng là được rồi. Nếu như đối với người khác lúc nào mặt cũng buồn rười rượi, về lâu về dài, người ta chán ghét, bản thân cũng không tự thoát ra.

Nàng dùng kinh nghiệm hai đời để nói với mình, dù khó khăn thế nào, đều sẽ vượt qua thôi.

Chỉ là.....

"Ngài có biết không ?", nàng thở dài một tiếng, "Trên đời này, người tốt với ta vốn đã không nhiều, có thể đếm trên một bàn tay".

"Bây giờ, lại mất đi một người".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top