Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 160 : Trước Lúc Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Di thể của Liễu Bất Vong vừa được đưa về, vẫn còn chưa kịp bàn bạc về chuyện nhập táng thì đã có người tới báo cho Tiêu Giác, người của Vương nữ điện hạ phái đi, đã tìm được Sài An Hỉ.

Tiêu Giác lập tức dẫn theo Lâm Song Hạc đi đến Vương phủ.

Lúc đến điện sảnh của Vương phủ, Mục Hồng Cẩm đang cùng thủ hạ nói chuyện, thấy hai người bọn Tiêu Giác đến, khẽ lắc đầu, nói :"Hắn sắp không được rồi !"

Hai người bọn họ vào phòng, thấy trong phòng có một người đang nằm trên nhuyễn tháp. Người này bị mũi tên cắm vào lồng ngực, máu đang tuôn ra không ngừng, một người giống như đại phu đang dùng tay ra sức giữ chặt vết thương. Lâm Song Hạc cho người đó ra ngoài, tự mình ngồi xuống bên tháp, bắt một chút mạch tượng, rồi nhìn về phía Tiêu Giác lắc đầu : "Hết cứu rồi."

Hắn rốt cuộc chỉ là một đại phu, chuyện muốn giành mạng sống với Diêm vương cũng phải nhờ vào một chút may mắn. Bị thương thành ra thế này, không còn khả năng cứu sống. Lâm Song Hạc từ trong ngực móc ra một bình thuốc, đổ ra một viên dược hoàn, cho vào trong miệng của Sài An Hỉ.

Không lâu sau, người ở trên tháp đã cố gắng mở mắt.

Lâm Song Hạc đứng dậy, "Thời gian không nhiều, ngươi có gì muốn hỏi thì hỏi cho nhanh, chỉ còn một hơi thở mà thôi". Hắn vỗ vai Tiêu Giác, bản thân thì bước ra ngoài.

Sài An Hỉ mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, đến khi nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Giác, đôi con ngươi sớm đã ảm đạm đó đột nhiên lóe ra một chút ánh sáng, hắn thở hổn hển :".....Nhị công tử ?"

Tiêu Giác thờ ơ nhìn hắn.

"...Nhị công tử ", Sài An Hỉ có chút kích động, nhưng khi hắn vừa nói, từ trong miệng đã phun ra một ngụm máu lớn, hắn hỏi :"Ngài sao lại ở đây ?"

"Ta tới để tìm ngươi", Tiêu Giác ngồi xuống chiếc ghế ở trước tháp, giọng nói điềm tĩnh, "Năm năm rồi, bây giờ ta cũng đã nên biết, trận chiến Minh Thủy năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ".

Sài An Hỉ giật mình, một lúc lâu vẫn chẳng nói gì.

Kỳ thực Tiêu Giác khi còn thiếu niên, vẫn thường nhìn thấy Sài An Hỉ. Sài An Hỉ là Phó binh dưới tay Tiêu Trọng Vũ, thân thủ hắn không tính là tốt nhất, tính tình thế nhưng lại thật thà thuần hậu nhất, thân hình cùng Thẩm Hãn cũng gần giống nhau, như một con gấu đen vậy. Lúc ấy, thỉnh thoảng Sài An Hỉ lại đến phủ làm việc cho Tiêu Trọng Vũ, nhìn thấy Tiêu Giác, luôn hàm hậu mỉm cười gọi hắn :"Nhị công tử !"

Nhưng giờ đây, Sài An Hỉ đang nằm trên giường, cùng với người trong ký ức của Tiêu Giác lại hoàn toàn khác biệt. Tuổi Sài An Hỉ xấp xỉ Tiêu Trọng Vũ, hiện giờ cũng đang độ tráng niên, nhưng trông hắn như một người già. Tóc đã bạc rồi mảng lớn, trên mặt còn có vết sẹo bỏng, thân thể hắn cũng không biết là do teo tóp hay là do gì, biến thành rất nhỏ, tưởng chừng là hài tử còn chưa phát dục trưởng thành. Mà ánh mắt hắn nhìn Tiêu Giác, đã không còn nét từ ái của ngày xưa, chỉ có hối hận, hổ thẹn, thống khổ... hoặc là còn có gì khác nữa.

Phức tạp đến nỗi khiến người kinh sợ.

Hắn cười khổ một tiếng, "Nhị công tử, kỳ thực ngài đều biết cả rồi ".

Tiêu Giác không nói gì.

"Tướng quân là bị người hại chết, mà người này.... cũng bao gồm cả ta".

Tiêu Giác đột ngột nhìn lên, bàn tay trong tay áo bất ngờ siết chặt thành quyền.

"Ngài cũng biết ", Sài An Hỉ nói một cách khó khăn, "Tướng quân luôn bất mãn Từ tướng tư quyền quá lớn, nhưng Bệ hạ đối với Từ tướng cứ nhất mực tín nhiệm. Tướng quân nhắc nhở Bệ hạ cần phải đề phòng Từ tướng sẽ nảy sinh ý xấu nhiều hơn, thế nên Từ tướng sớm đã đối với Tướng quân âm hận có thừa ".

"Đương kim thái tử, bạo ngược mà hèn nhát, cùng với Từ tướng là chồn cùng một bầy. Sớm đã không thích tướng quân, hai người bọn họ ghen sợ binh quyền trong tay tướng quân, vốn muốn vu oan giá họa, thế nhưng Tướng quân một đời thanh bạch, làm sao cũng không tìm thấy sơ hở, nên Thái tử và Từ tướng mới âm thầm liên thủ với người Nam Man, vẽ lên trận chiến Minh Thủy. Trong trận chiến Minh Thủy đó, trong Nam Phủ binh có nội gián, Tướng quân bị vây tứ phía, mới .. bị thua mà chết ".

Tiêu Giác nhìn hắn, đôi mắt như nước mùa thu lướt qua tia chế giễu, "Nội gián là đang chỉ ngươi sao ?"

Vẻ mặt Sài An Hỉ hiện lên sự thống khổ :"Xin lỗi, Nhị công tử .... Thật xin lỗi, chúng bắt nương ta để uy hiếp ta, nương ta đã bảy mươi tuổi rồi, ta... Ta đã hứa với bọn chúng, sao một bản bố phòng đồ của tướng quân cho chúng... không chỉ một mình ta. Trong Nam Phủ binh lúc ấy, trong thân tín của Tướng quân, cũng có người khác làm phản. Bọn chúng bắt thê nhi, già trẻ để bức ép, ta lúc đó.. ta lúc đó bị mỡ lợn che tim, ta đã đồng ý ".

"Sau này vì sao ngươi lại tới Tế Dương ?".

"Từ tướng .. Từ tướng há có thể để cho kẻ biết được chân tướng sống trên đời ? Mấy vị làm phản lúc đó, về sau trong trận chiến Minh Thủy đều bị diệt khẩu. Ta may mắn trốn thoát, vốn nghĩ muốn quay về đưa mẫu thân trốn đi, ai biết khi về đến nhà, mẫu thân đã chết bệnh... Người của Từ tướng truy tìm tung tích của ta khắp nơi, trước kia ta đã từng nghe Tướng quân nói, Tế Dương thành dễ ra vào khó, là nơi dễ nhất để ẩn náu, thế nên liền dùng một số biện pháp, ẩn tính mai danh trốn ở Tế Dương".

"Nhị công tử..  Mấy năm này, kỳ thực ta luôn muốn đứng ra giải thích sự tình năm đó, nhưng cho dù ta ở Tế Dương, cũng vẫn có thể nghe được tin thế lực của Từ tướng càng ngày càng lớn, cho dù ta có đứng ra, những người năm đó đều đã chết rồi, không có chứng cứ sẽ chẳng có ai tin tưởng. Ta đã từng nghĩ đi tìm ngài, nhưng một khi ra khỏi Tế Dương thành, tin tức của ta sẽ bị truyền ra, Từ tướng sẽ không cho ta sống để gặp được ngài. Cho nên ta chỉ có thể đợi, ta biết nếu Nhị công tử còn sống, rốt cuộc sẽ có một ngày tìm đến ta ".

Khóe mắt hắn từ từ chảy nước mắt, "Ngài đã tìm tới, quá tốt rồi ... Nhị công tử, ngài lớn thật rồi, nếu như Tướng quân còn sống, nhìn thấy dáng vẻ của ngài bây giờ, sẽ rất hài lòng ".

Tiêu Giác nhìn giọt nước mắt của hắn,  trên mặt không có nửa phần cảm xúc, chỉ nói :"Là ai giết ngươi ?"

"...Ta không biết ". Sài An Hỉ mù mờ mở miệng, "Buổi sáng hai mươi ngày trước, khi ta đang ở Thúy Vi các thì có người muốn giết ta, nửa đêm phóng hỏa, may mà ta thoát được. Vết thương trên mặt cũng có từ lúc đó. Sau này ta luôn trốn đi, cho đến khi... Cho đến khi người Ô Thác đến Tế Dương, ta biết được tin tức của Nhị công tử, nên muốn tới tìm ngài, nửa đường thì bị người đuổi giết..."

Hắn đã không phải là thủ hạ mạnh mẽ ngày xưa của Tiêu Trọng Vũ, nhiều năm như vậy, tuổi tác, thân thủ đã không thể so cùng năm đó, lại bởi trận hỏa hoạn kia, vết thương cũ trên người, nên thật dễ dàng bị người phục sát. May mà còn giữ được một chút hơi tàn, có thể sống sót để gặp được Tiêu Giác, có thể nhìn thấy dáng vẻ của thiếu niên năm đó đã trưởng thành, có thể nói ra hết những hổ thẹn và hối tiếc ở trong lòng hắn.

"Ta... Ta không có gì có thể giúp được Nhị công tử, nói những lời này cũng chỉ để lòng được thanh thản mà thôi. Những gì ta đã nợ Tướng quân, Phu nhân, Đại công tử, Nhị công tử, và các huynh đệ, cả đời này cũng không sao trả hết." Hắn như đang khóc lại giống như đang cười, "Chờ đến khi xuống dưới, ta sẽ đích thân dập đầu tạ tội với Tướng quân ....", giọng nói của hắn đột ngột dừng lại, mắt vẫn đang mở nhưng đã không còn ánh sáng.

Hắn chết rồi.

Tiêu Giác lặng lẽ ngồi đó, cụp mắt chẳng nói gì, một lúc sau thì đứng dậy, bước ra khỏi phòng.

Sài An Hỉ chết rồi, người biết chuyện cuối cùng trong trận chiến Minh Thủy cũng không còn nữa. Hắn không thể mang một người chết về Sóc Kinh làm nhân chứng, mà Sài An Hỉ cũng không lưu lại bất cứ thứ gì có thể dùng làm chứng cứ.

Chuyến đi lần này, cũng chỉ để chứng thực một số điều mà hắn đã đoán từ trước mà thôi.

Mục Hồng Cẩm và Lâm Song Hạc đang ở bên ngoài chờ hắn, thấy Tiêu Giác đi ra, Mục Hồng Cẩm nói :"Khi người Ô Thác tới, tình thế phức tạp, ta không có cách nào để phái người đi tìm hắn. Sau khi sự việc kết thúc, có người đã tra được tung tích Sài An Hỉ, lúc thủ hạ của ta tìm thấy hắn, Sài An Hỉ đang bị người ta truy sát, khi cứu được thì đã bị thương nặng rồi. Ta đã cho đại phu trong thành tạm thời giúp hắn cầm máu.. ", Mục Hồng Cẩm nhìn sắc mặt của Tiêu Giác, hơi nhíu mày :"Hắn chết rồi sao ?"

Tiêu Giác :"Chết rồi ".

Bà thở dài một tiếng, không nói nữa.

Tìm lâu như vậy, người cuối cùng cũng đã tìm thấy, thế nhưng lại chết rồi, chỉ còn thiếu một chút thôi, thật là đáng tiếc.

Lâm Song Hạc hỏi :"Hoài Cẩn, tiếp theo ngươi định thế nào ?"

Tiêu Giác trầm lặng, một lúc sau mới nói :"Sài An Hỉ đã chết rồi, binh sự ở Tế Dương cũng đã bình, qua mấy ngày nữa, xuất phát về Lương Châu ".

"Đã muốn đi rồi sao ?", Mục Hồng Cẩm có chút không nỡ, "Các người ở đây cũng chẳng bao lâu, không bằng chờ Tiểu Lâu về rồi hẳn đi ?"

Tiêu Giác nói :"Có chuyện khác phải làm".

Thế là Mục Hồng Cẩm cũng không thể giữ lại, bà cười nói :"Nói gì đi nữa, Tế Dương thành lần này có thể giữ được đều nhờ vào Tiêu đô đốc. Bản điện sẽ viết tấu chương gửi đến triều đình, Bệ hạ nhất định sẽ ngợi khen và ban thưởng".

"Không cần". Tiêu Giác xoay người bước đi, dường như không quá hứng thú với những chuyện này, nên sinh ra có chút bực mình. Lâm Song Hạc gãi gãi đầu, giải thích :"Lúc này Hoài Cẩn tâm tình không tốt, xin Điện hạ đừng trách hắn".

Mục Hồng Cẩm lắc đầu. Đã là công thần của thành Tế Dương, bất luận làm sao, lòng bà vẫn là cảm kích.

"Đúng rồi", tựa như nhớ ra gì đó, Tiêu Giác dừng chân lại, chẳng quay đầu, giọng hơi trầm xuống, "Điện hạ có biết, Liễu tiên sinh đã không còn ".

Mục Hồng Cẩm thần sắc cứng đờ.

……………

Trong phòng ở Thôi phủ, Sở Chiêu đang đun trà trên bếp nhỏ.

Vẻ mặt hắn nhàn nhã, động tác kiên nhẫn, Ứng Hương đưa khăn tay cho hắn, hắn cầm lấy quai bình, mang bình trà để ở lên bàn.

"Sài An Hỉ có lẽ không được rồi", Ứng Hương nhẹ giọng nói.

"Đã tìm được một nơi như Tế Dương này, còn kéo dài tận năm năm mới chết, Sài An Hỉ cũng được xem là nhân tài", Sở Chiêu cười nhẹ.

"Nhưng Tứ công tử", Ứng Hương không hiểu, "Vì sao không trực tiếp giết hắn, trái lại cố ý chừa lại cho hắn một hơi tàn, để hắn gặp được Tiêu đô đốc mang chân tướng nói ra, há không phải để lộ Tướng gia sao ?"

"Cho dù hắn không nói, Hoài Cẩn cũng sớm đã đoán ra được người đứng sau màn này là ai", Sở Chiêu không mấy để tâm, mỉm cười, "Nói ra, bất quá chỉ là để hắn yên tâm mà thôi. Sài An Hỉ tắt thở trước mặt hắn, hắn sẽ càng hận Tướng gia. Tiêu Hoài Cẩn đối với Tướng gia có uy hiếp càng lớn, thì Tướng gia cũng sẽ càng xem trọng ta hơn. Rốt cuộc, chẳng có ai hiểu rõ bằng Tướng gia, cái gì gọi là đạo cân bằng ".

"Lại nói, nơi đây là Tế Dương, nếu đã không có ai bên cạnh thì làm gì cũng đều là việc riêng của chúng ta", hắn nhẹ nhàng nói :"Muốn giảm hay thêm lửa, đều là chúng ta quyết định ".

Ứng Hương gật đầu :"Nô tỳ đã hiểu. Vậy Tứ công tử, bây giờ Sài An Hỉ đã chết rồi, chuyện Tướng gia giao cho chúng ta cũng đã hoàn thành, kế tiếp chúng ta sẽ quay về Sóc Kinh đúng không ?"

"Không", Sở Chiêu nói :"Có một chuyện ta rất hiếu kỳ, thế nên ta quyết định, trước nên đến Lương Châu Vệ ".

"Lương Châu Vệ ?", Ứng Hương kinh ngạc, "Thế nhưng đó là địa bàn của Tiêu đô đốc". Sở Chiêu và Tiêu Giác trước giờ không hợp nhau, ở Lương Châu Vệ, Sở Chiêu tuyệt đối không có nơi nào tốt.

"Thế nên trên địa bàn của Tiêu Hoài Cẩn cướp người, vậy mới có nhiều thú vị ".

Hắn nhìn lá trà đang nổi chìm trong chén, chầm chậm mỉm cười.

…………

Thời gian quay về được định vào hai ngày sau, chờ sau khi Liễu Bất Vong nhập táng, mấy người Hòa Yến và Tiêu Giác sẽ xuất phát về Lương Châu Vệ.

Lần này đến Tế Dương, có lắm nơi vui cũng có nhiều khổ sở. Điều tiếc nuối nhất, không gì hơn là vừa gặp lại cố nhân đã liền vĩnh biệt rồi.

Hòa Yến trở nên trầm mặc khác thường, ở trong phòng chậm rãi thu dọn hành lý. Kỳ thực hành lý vốn chẳng bao nhiêu, mấy bộ áo quần nữ tử mà Lâm Song Hạc đã xuất tiền mua cho nàng ở Tú la phường, Hòa Yến không sao đem về được. Một "đại nam nhân" như nàng, nếu mang theo vật dụng của nữ tử, sẽ bị người ta nhìn bằng ánh mắt kỳ quái .

Thế nên mấy món quần áo, giày, trang sức đó Hòa Yến đều để lại toàn bộ, tặng cho bốn vị di nương của Thôi Việt Chi. Chỉ là lúc đóng gói hành lý, nhìn lại thì cũng có chút không nỡ. Có lẽ là đã làm nữ tử lâu rồi, đột nhiên quay về làm nam tử, thực sự có chút không quen.

Dưới gối vẫn để một cái tò he hình người, tò he đã không còn nhan sắc diễm lệ như lúc mới làm ra, có chút phai màu, bột cũng khô đi thậm chí còn có vết nứt. Hòa Yến cầm nó lên, để ở trước mặt nhìn cho thật kỹ.

Đây là lúc lễ hội Thủy Thần, trên đường Tiêu Giác và nàng ngồi thuyền đom đóm đến suối Lạc Huỳnh, đã nhìn thấy một người bán hàng rong nắn tò he trên nước, chiếu theo dáng vẻ của nàng mà làm ra cái này. Tóc dài tết thành bím nhỏ trước trán rồi rũ xuống phía sau đầu, mặc váy đỏ, mang hài đen, nói cười rạng rỡ, là một dáng vẻ xa lạ, nhưng vẫn là dáng vẻ của nàng.

Đã sớm biết mua thứ này sẽ không thể mang về Lương Châu Vệ, nhưng thật phải để ở nơi đây Hòa Yến lại chẳng đành lòng. Tựa như để tò he tồn tại ở đâu thì chính là ký ức vẫn còn ở đó, nếu mang nó để lại nơi này, cũng chính là mang những ký ức về Tế Dương vứt bỏ đi.

Nhưng những ký ức đó hoặc là đau xót hoặc là niềm vui, nàng cũng không nỡ bỏ.

"Không muốn mang về sao ?", Tiêu Giác ngồi ở trước bàn, liếc nhìn nàng.

Hòa Yến thở dài, "Mang về lại sợ người ở Lương Châu Vệ phát hiện, lộ ra chân ngựa thì không có tốt".

Tiêu Giác giật giật khóe môi :"Không phải cô rất biết lừa người sao, sao ngay cả lý do cũng không tìm được ?"

Hòa Yến thầm nghĩ, những chuyện khác thì cũng bỏ đi, nhưng chuyện che giấu thân phận, từ đời trước đến kiếp này, nàng vẫn là cẩn thận từng li từng tí. Suy cho cùng bờ đê ngàn dặm cũng sập vì hang kiến, một bước sơ sẩy là mất đi tất cả. Cẩn thận vẫn là trên hết.

"Cẩn tắc vô áy náy", vừa nói, nàng thế nhưng lại vừa khư khư nắm chặt que gỗ tò he trong tay, bỏ xuống không đành.

Tiêu Giác xùy nói :"Cô có thể nói, mua về để tặng cho vị hôn thê ".

Hòa Yến giật mình, nhìn hắn :"Vậy cũng được ?"

"Không phải cô ngọc khiết băng thanh, vì vị hôn thê mà thủ thân như ngọc sao ? Si tình như vậy, tự nhiên đi đến đâu cũng đều thương thương nhớ nhớ, mua tò he về làm kỷ niệm cũng chẳng được sao ?"

Lời này trái lại đã nhắc nhở Hòa Yến, cũng phải, hình như nàng còn là một người có "vị hôn thê", trong nhất thời, cảm thấy lý do này của Tiêu Giác thật vô cùng hợp lý. Liền mang tò he bỏ vào trong túi, nói với Tiêu Giác :"Đô đốc, giờ ta mới phát hiện, luận về lừa người, ngài mới chân chính là cao thủ ".

Tiêu Giác buông quân sách trong tay, nhìn nàng, hơi nhướng mày.

" Ta chỉ nói vu vơ thôi, không cần phải để trong lòng." Hòa Yến thở dài, "Chỉ là ở Tế Dương lâu rồi, giờ phải trở về Lương Châu Vệ, vẫn có chút không nỡ ".

Vùng sông nước dịu dàng thế này, bách tính lại thuần hậu như thế, đến đây tự nhiên sẽ sinh lòng lưu luyến. Đời này không biết còn có cơ hội quay lại hay không, dù có quay lại, cũng chẳng biết sẽ là bao nhiêu năm sau nữa.

"Cô muốn ở lại sao ?", Tiêu Giác hỏi.

Hòa Yến gật đầu, rồi lại lắc đầu :"Không, ta thích ở đây, nhưng còn có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm".

Nếu nàng không có ân oán kiếp trước, chỉ đơn thuần với thân phận Hòa Yến, nếu có thể sống lâu dài ở nơi này, tự nhiên cầu còn không được. Nhưng nàng còn có oán thù chưa dứt, dù phong cảnh có đẹp đến đâu cũng không thể dừng lại, vẫn cần phải tiếp tục tiến về phía trước.

"Ý cô là kiến công lập nghiệp sao ?", giọng hắn mang chút chế giễu.

Hòa Yến cười cười :"Xem là vậy đi, chỉ là Đô đốc, trước đó ngài đã hứa với ta, chỉ cần theo ngài làm việc ở thành Tế Dương, thì sẽ cho ta vào Nam Phủ binh, lời đó vẫn còn tính đúng không ?"

Tiêu Giác :"Vẫn tính".

Hòa Yến cảm thấy vui vẻ, chí ít khoảng cách giữa nàng và mục tiêu của mình cũng đã gần hơn một chút.

Tiêu Giác rũ mắt, che giấu đi những cảm xúc sâu thẳm vào trong, khi ngẩng đầu lên, thần sắc đã trở lại bình thường. Đang vừa muốn nói thì từ bên ngoài có người gõ cửa, là giọng của Thúy Kiều :"Phu nhân".

"Vào đi ".

Thúy Kiều bước vào, trong tay cầm bộ quần áo đã được xếp lại gọn gàng, trước là liếc nhìn Tiêu Giác, vẻ mặt có chút khó xử.

"Làm sao vậy ?", Hòa Yến hỏi.

"Sở tứ công tử ở cách vách.... bảo nô tỳ mang quần áo này trả lại cho người, nói là nhờ có áo váy bảo hộ này của phu nhân, mới có thể toàn mạng mà lui, vô cùng cảm kích".

Hòa Yến nhớ lại, khi Sở Chiêu đưa giúp đồ của Mục Hồng Cẩm cho nàng, Hòa Yến đã từng đưa bộ váy lụa Giao Tiêu "đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm" này cho hắn, bảo hắn xem như khải giáp mà khoác lên. Nếu không phải hắn bảo Thúy Kiều trả lại, Hòa Yến đã nhanh chóng quên rồi.

Nhận lấy bộ lụa Giao Tiêu đó, Hòa Yến ngẫm nghĩ rồi đặt lên bàn, về Lương Châu Vệ nàng không còn là thân nữ nhi, bộ váy áo này cũng không dùng được, cứ để lại cho các tiểu thiếp của Thôi Việt Chi là được.

Vừa mới đặt xuống, đã gặp phải ngay ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Giác.

Thanh niên nghiêng đầu nhìn nàng, bình tĩnh nói :"Quần áo mua cho cô, cô lại đưa cho Sở Tử Lan ?"

"Cũng không phải do ngài mua mà", Hòa Yến ăn ngay nói thật :"Đây không phải là Lâm huynh đã trả tiền sao ?"

Tiêu Giác tỏ ra hờ hững.

Hòa Yến ý thức được người này đang tức giận, ngẫm ra cũng phải, hắn cùng với Sở Tử Lan là kẻ thù không đội trời chung, mình thế nhưng lại mang đồ hắn chọn trúng đưa cho Sở Chiêu, tự nhiên sẽ không vui trong lòng.

Nàng nghĩ một lúc rồi chủ động giải thích, "Lúc đó ta sai Thúy Kiều mang đồ của Vương nữ điện hạ đưa cho ta, Sở huynh e một tiểu cô nương như Thúy Kiều sẽ xảy ra chuyện, nên tự mình đến đưa. Ta thấy hắn là một đại nam nhân tay không sức trói gà, lại ở bên kênh đào nữa, nếu gặp phải người Ô Thác, hai đao là có thể chém chết rồi. Không phải tiểu hỏa kế ở Tú la phường đã nói rồi sao, chiếc váy này đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, ta có khải giáp nên không còn sợ, mới đem chiếc váy này xem như khải giáp mà đưa cho hắn".

Lúc đó tình hình quá loạn, Hòa Yến cũng đã quên rằng bộ này là quần áo nữ, nàng cho Sở Tử Lan, chỉ e Sở Tử Lan cũng sẽ không mặc.

"Sở huynh ?", Tiêu Giác chậm rãi hỏi lại.

Hòa Yến lùi lại một bước, biết lời này là nói sai rồi, "Sở tứ công tử, Sở tứ công tử ".

Hắn cười lạnh một tiếng :"Ta thấy cô cùng Sở Tử Lan rất thân ".

"Không, cũng không phải quá thân", Hòa Yến nghiêm mặt nói :"Bèo nước tương phùng mà thôi, sau này sẽ không gặp lại nữa rồi ".

"Ta nhắc cô một câu nữa", nam nhân trẻ tuổi giữa mày có chút không kiên nhẫn, giọng nói lãnh đạm, "Cô nếu thích ai đều có thể được, thích Sở Tử Lan, chính là không biết sống chết".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top