Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 162 : Hồi Doanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường từ Tế Dương về Lương Châu, mọi người đã không còn hăng hái như lúc đến. Có lẽ bởi vì vừa trải qua trận chiến ác liệt, nên ai cũng có chút mệt mỏi. Hai tiểu nha đầu Thúy Kiều và Hồng Tiếu cũng được Lâm Song Hạc trả lại khế ước bán thân, để lại một số bạc giao cho phụ mẫu họ, dặn họ sau này không được bán nhi bán nữ nữa. Trước khi đi, vì sợ đôi phụ mẫu này lại lá mặt lá trái, hắn còn nhắc đến danh hào của Thôi Việt Chi.

Hai nha đầu nhỏ trái lại lưu luyến không rời, suy cho cùng có thể hầu hạ được chủ tử tốt, không đánh chửi hạ nhân thế này, không phải ngày nào cũng có thể gặp được. Có khi làm nha hoàn cho phu nhân tốt bụng như vậy, so với vật lộn trong thời thế khó khăn còn dễ hơn nhiều.

Lúc rời đi, Lương Châu Vệ còn chưa kịp vào xuân, giờ đây lên đường sau thời gian trì hoãn, khi về đến đã là đầu hạ.

Hòa Yến đã sớm thay lại nam trang, vì khi lên đường, nam trang vẫn tiện lợi hơn. Lâm Song Hạc thỉnh thoảng còn phe phẩy quạt cảm thán: "Hòa muội muội của ta có dung mạo như thế này, lại phải mặc nam trang, thật là phí phạm."

Hòa Yến chỉ coi là hắn đang nói nhảm.

Vào ngày mồng hai tháng năm, Tiêu Giác và Hòa Yến đã đến Lương Châu vệ.

Dưới chân núi Bạch Nguyệt, tiếng luyện binh của các binh sĩ vang lên từ xa. Hòa Yến nhảy xuống xe ngựa, nhìn về hướng sông Ngũ Lộc và diễn võ trường, chợt cảm thấy một cảm giác quen thuộc ập đến. Nói cho cùng, nàng ở Lương Châu vệ tính ra cũng chỉ khoảng một năm, nhưng dường như đã hoàn toàn quen với cuộc sống nơi đây. Vừa về đến nơi này, nàng đã cảm thấy an tâm khôn tả như chim mỏi trở về rừng.

Sớm đã nhận được tin tức, Thẩm Hãn đã nhanh chóng đến giúp mọi người dỡ hàng từ xe ngựa. Thấy mấy người Hòa Yến và Tiêu Giác đều bình an vô sự, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm. Khi họ nhận được tin tức về binh biến ở Tế Dương, sự việc đã trôi qua lâu rồi. Cũng biết việc hai vạn quân Tế Dương thành đấu với mười lăm vại người Ô Thác, nghĩ mà cảm thấy sợ. Chỉ lo lắng trong chiến trường ác liệt mọi người có bị thương không, bây giờ xem ra, mọi người đều nhảy nhót tưng bừng, không phải lo lắng.

"Đô đốc đi đường mệt rồi, hãy về phòng nghỉ ngơi trước đi ", Thẩm Hãn nói. "Phòng ốc đều đã được dọn dẹp sạch sẽ."

Tiêu Giác gật đầu, khi đang nói chuyện thì có một cỗ xe ngựa đuổi đến, dừng lại phía sau lưng họ, rèm xe ngựa được vén lên, Ứng Hương đỡ Sở Chiêu bước xuống.

Thẩm Hãn giật mình :"Này...."

"Sở tứ công tử tạm thời ở lại Lương Châu Vệ ". Tiêu Giác giọng đầy nhạt nhẽo :"Tìm cho hắn một gian phòng ", lại nghiêng người nhìn về phía Sở Chiêu, ngữ khí trào phúng, "Vệ sở điều kiện kham khổ, Sở tứ công tử thứ lỗi cho".

Sở Chiêu chắp tay cảm tạ :"Không dám, Tử Lan cảm kích vô cùng".

Tiêu Giác lười quan tâm hắn, xoay người rời đi trước. Hòa Yến cũng nhanh chóng đuổi theo.

Trình Lý Tố giờ đã không còn ở Lương Châu Vệ, theo lý mà nói, căn phòng của Trình Lý Tố cũng nên vật tầm nguyên chủ. Bất quá dường như Tiêu Giác đã quên mất điều này, ở lại nơi đây, xác thực việc tắm rửa hay ngủ cùng mọi người vẫn là tiện lợi nhiều hơn. Nếu Tiêu Giác đã không nhắc đến, Hòa Yến cũng sẽ vờ như không biết, ôm túi hành lý về phòng của Trình Lý Tố..... cách vách Tiêu Giác.

Thẩm Hãn lại ngó trước nhìn sau bước vào, trong tay cầm quân sách nói :"Đây là nội dung tập huấn mấy ngày này, thuộc hạ đều đã chỉnh lý xong rồi, Đô đốc cứ nghỉ ngơi rồi từ từ xem là được. Sau khi Đô đốc quay lại, Nam Phủ binh vẫn là giao cho Đô đốc thao luyện, mấy tháng này, binh trận Lương Châu Vệ cũng đã có được thành tích ban đầu".

Tiêu Giác nhận quân sách từ trong tay hắn, tùy ý lật mấy trang. Thẩm Hãn nghiêng đầu nhìn căn phòng cách vách sau cửa, thấy Hòa Yến đang ngồi trên giường, có đống hành lý bày ra trước mặt, dường như đang sắp xếp những đồ đạc mang về từ Tế Dương. Liếc sơ qua, thấy thật là không ít đồ đạc: thức ăn, quần áo và những món đồ chơi nhỏ, phủ khắp cả giường.

Nhìn lại Tiêu Giác, hoàn toàn không có ý gì là ngăn cản. Thẩm Hãn rơi vào trầm tư, phải biết rằng Tiêu nhị công tử coi trọng nhất chính là sạch sẽ, thế nên ngay cả khi hắn đi rồi, trong phòng đều phải ngày ngày quét dọn. Mấy hán tử trong quân thì cũng bỏ đi, ngay cả các giáo đầu bọn họ khi tiếp xúc, cũng không dám tùy ý lỗ mãng trước mặt Tiêu Giác. Chí ít ngồi phải ra ngồi, đứng phải ra đứng, nào đâu giống như Hòa Yến tùy tiện thế kia.

Nhưng Tiêu Giác lại không ngăn cản. Liệu có phải sau chuyến đi đến Tế Dương, mối quan hệ giữa họ đã tiến triển ?

Hắn đang nghĩ rất hăng say, không để ý đến Tiêu Giác đang gọi tên của hắn, Tiêu Giác thấy hắn không có động tĩnh, nâng mắt lên nhìn, thuận theo ánh mắt của hắn thì thấy Thẩm Hãn đang chăm chú nhìn Hòa Yến một mặt trầm tư đang ngồi trên giường sắp xếp hành lý, vì thế cau mày mà gọi hắn :"Thẩm Hãn ".

Thẩm Hãn giật mình, tỉnh táo lại nói :"Đô đốc !"

"Ta muốn viết một bức tấu chương, ngươi tìm mấy người để ý Sở Tử Lan", hắn nói :"Có bất kỳ động tĩnh khác lạ, lập tức báo cho ta biết".

Thẩm Hãn gật đầu rời đi.

Hòa Yến đợi sau khi Thẩm Hãn rời đi, mới nằm xuống giường lăn lộn một vòng. Tiêu Giác nhíu mày không vui nói :"Cô là chó sao ?"

"Đi đường lâu đến vậy, mỗi ngày đều phải lắc lư trên xe ngựa, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon rồi ". Hòa Yến hốt một nắm quả khô từ trong túi vải, "Đô đốc, cái này là di nương của Thôi đại nhân tặng cho ta, có cần ta cho ngài một ít không ?"

Tiêu Giác :"Không cần".

"Đều là một mảnh tâm ý, ngài cũng không cần phải vô tình như vậy". Hòa Yến lấy một cái khăn sạch để gói trái cây khô và nói, "Ta sẽ đặt lên bàn của ngài sau."

Tiêu Giác cũng không quay đầu, vẫn đang lật quân sách Thẩm Hãn vừa đưa. Hòa Yến thì thầm nghĩ, làm tướng lĩnh có chỗ khó của tướng lĩnh, làm tiểu binh cũng có chỗ tốt của tiểu binh, tỉ như hiện tại, nàng còn có thể lăn lộn trên giường, Tiêu Giác thế nhưng vẫn phải xử lý một đống công sự còn tồn đọng lại.

Hòa Yến nhìn bóng lưng Tiêu Giác, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nên hỏi Tiêu Giác :"Đô đốc, có chuyện này ta luôn muốn hỏi ngài".

Tiêu Giác :"Nói".

Hòa Yến ngập ngừng một chút :"Ngài còn nhớ lúc chúng ta ở Tế Dương, hôm người Ô Thác công thành, ta và ngài cùng phóng hỏa, lẽ ra là phải bơi thẳng vào bờ, nhưng ta lại bị sặc nước. Ngài... Có phải là ngài kéo ta lên không ?"

Nàng kỳ thực còn có một câu muốn nói, trong mơ mơ màng màng, dường như có ai đó đã hà hơi cho mình, nàng ở dưới nước khó mở rõ mắt nhưng vẫn phảng phất cảm thấy, người đó là Tiêu Giác. Chỉ là lời này nói ra lại quá là phi lý, một là Tiêu Giác là dạng người sẽ hà hơi cho người khác sao ? Đương nhiên không phải. Hai là, nàng có thể cứ thế nằm mơ, nếu nói ra người khác sẽ cười chê nàng đến giờ sinh tử còn nghĩ về mấy thứ kỳ lạ đó.

Ánh mắt Tiêu Giác khẽ động, dừng một chút rồi nói :"Phải ".

Mặc dù có hơi khó mở lời, nhưng Hòa Yến vẫn dũng cảm để hỏi: "Đô đốc, ngoài việc kéo ta lên bờ, ngài còn làm gì nữa không ?"

Tiêu Giác :"Không có ".

Hòa Yến giật mình :"Không có sao ?"

Hắn nghiêng đầu nhìn lại, cong cong khóe môi, tựa tiếu phi tiếu mở miệng :"Vậy cô hi vọng, ta sẽ làm gì cô ?"

Lời này Hòa Yến không dám nói tiếp.

Nàng bật cười ha hả, chỉ nói :"Không có, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi ". Trong lòng ngay sau đó nói, quả thật là mình đã mộng xuân, may mà không có nói thẳng ra, nếu không cũng quá là mất mặt.

Tiêu Giác lại nhìn vào quân sách trước mặt, chỉ là ánh mắt có hơi gợn sóng, từ nơi khóe mắt liếc nhìn cô nương vẫn đang tiếp tục sắp xếp túi đồ, một lát sau, không thoải mái mà thu về ánh mắt.

Rốt cuộc cũng không nói gì thêm.

...............

Sau khi ở trong phòng sắp xếp xong túi hành lý, nhìn lên sắc trời đoán chừng buổi thao luyện hôm nay đã sắp kết thúc, Hòa Yến mới bước ra khỏi cửa đi đến diễn võ trường. Từ mai trở đi, nàng cũng phải tập luyện trở lại, bất quá vào giờ phút này, vẫn có thể tán dóc mấy câu cùng các huynh đệ lâu ngày không gặp.

Vừa mới đến cổng diễn võ trường thì buổi huấn luyện đã tan. Ở thật xa đã nghe thấy giọng của Tiểu Mạch :"Là A Hòa ca, A Hòa ca về tới rồi !"

Hô lên một tiếng, thế mà đột nhiên mọi người đều vây quanh lại, cho dù có quen biết hay không, chung quy là Hòa Yến bây giờ đã có tiếng ở Lương Châu Vệ. Tiểu Mạch bị người khác lấn đẩy sang bên, Hòa Yến phải kéo cậu đứng yên bên cạnh mình, Tiểu Mạch nói :"A Hòa ca, huynh về lúc nào mà không nói một tiếng ? Đệ nghe các giáo đầu nói, huynh cùng với Đô đốc ở Tế Dương lại đánh thắng trận, A Hòa ca, huynh thật lợi hại nha !"

Chuyện này thế mà đã truyền nhanh đến vậy sao ? Hòa Yến vẫn còn nghi hoặc, lại có người nói :"Nghe nói quân thành Tế Dương chỉ có hai vạn người, mà đám binh Ô Thác đó có mười lăm vạn. Hòa huynh, huynh nói cho chúng ta nghe với, các người rốt cuộc làm sao để thắng ?"

"Phải đấy, nhanh kể cho các huynh đệ nghe với nào !"

Hòa Yến thì cảm thấy, nàng mỗi lần làm xong chuyện gì rồi về đến Lương Châu Vệ, sẽ nghiễm nhiên trở thành một người kể chuyện, kể cho mọi người nghe. Bất quá lúc này bị vây vào giữa, tiến lùi không được, cũng chỉ có thể ngồi trên lan can gần diễn võ trường, đưa tay nói :"Mọi người im lặng, im lặng nào, chuyện này nói ra rất dài, trước tiên để ta uống ngụm nước đã".

Lập tức có người đưa lên túi da đựng nước :"Ta có ! Uống của ta đi !"

"Huynh có muốn ăn chút gì không ? Bánh bột khô thế nào ?"

"Được rồi được rồi, vậy để ta nói, kỳ thực trận này cũng chẳng có gì khó đánh, toàn bộ đều dựa vào sự chỉ huy của Đô đốc, Tế Dương là thủy thành....."

Lương Bình nhìn Hòa Yến đang bị mọi người vây lấy ở phía xa, một khắc nói chẳng nên lời, "Tiểu tử này bây giờ ở Lương Châu Vệ đã nổi đình nổi đám vậy sao ? Đều sắp nhất hô bá ứng cả rồi ?"

Mã Đại Mai cười thần bí nói :"Đây là chuyện tốt ".

"Tốt ở đâu chứ ?"

"Hòa Yến cùng với Đô đốc đến Tế Dương", Mã Đại Mai vuốt vuốt râu, "lúc về cùng ngồi trên một cỗ xe ngựa, rõ ràng là ở chung rất vui vẻ. Nếu như đã cùng Đô đốc đến Tế Dương, cũng đã cùng kề vai tác chiến, người cảm thấy, lần này khi thượng tấu đến trước Kim thượng, có nhắc đến hắn một chút hay không ?"

"Chí ít, công lao nhỏ hắn cũng có một phần. Thiếu niên này bản thân thân thủ xuất sắc, tính tình thẳng thắn hào sảng, chỉ cần theo Đô đốc, thăng tiến là chuyện đương nhiên. Ta nghĩ, tiền đồ của hắn không chỉ giới hạn ở Lương Châu Vệ chúng ta. Lão đệ, Lương Châu Vệ và hắn có quan hệ tốt, không phải là điều tồi tệ". Mã Đại Mai cười khà khà vỗ vỗ vai hắn, "Ngươi cần phải nhìn xa một chút".

"Hắn cũng chỉ có mười mấy tuổi mà thôi", Lương Bình lầu bầu nói :"Sao lại nói thành lợi hại như vậy".

Mã Đại Mai cười mà không nói.

Phía bên kia, mọi người đang nghe Hòa Yến kể chuyện phát ra âm thanh thán phục.

"Hóa ra là hỏa công !".

"Này cũng quá nguy hiểm rồi ! Nếu như không có trận gió đó thì phải làm sao ? Há không phải chỉ ngồi chờ chết ?"

Hòa Yến mỉm cười :"Không có gió, vậy thì phải chiến đấu đến cùng thôi. Nhưng chiến tranh vốn rất phức tạp, không có tuyệt đối lấy mạnh thắng yếu, chỉ cần có thiên thời địa lợi, lấy ít thắng nhiều cũng không phải là chuyện khó. Thế nên trong mỗi trận chiến, không thể ôm lòng tất thắng hoặc tất thua, trên chiến trường, biến đổi trong chớp mắt, không đến thời khắc cuối cùng, thắng bại chưa phân".

Mọi người như hiểu như không gật đầu.

Náo nhiệt nghe hết rồi, đám người cũng dần dần tản đi. Mấy người còn lại, tất nhiên là bọn người Hồng Sơn. Vương Bá khoanh tay nhìn Hòa Yến, mười phần nhìn không quen dáng vẻ này của nàng, "Vừa về đã khoe khoang như vậy, con công cũng không tự phụ bằng ngươi ".

"Vậy thì ta cũng cần phải có năng lực mới khoe khoang được chứ", Hòa Yến từ lan can nhảy xuống, "Đã lâu không gặp nha các bằng hữu".

Có lẽ là do đã ở Tiên Phong doanh một khoảng thời gian, lịch luyện so với trong doanh thông thường cực khổ hơn nhiều, Thạch Đầu, Giang Giao, cùng với Vương Bá, Hoàng Hùng dường như đen và gầy hơn lúc trước, tuy nhiên tinh thần thế nhưng lại tốt hơn. Giang Giao hỏi :"Không ngờ khi các huynh ở Tế Dương, thế mà lại đánh thắng một trận như vậy. A Hòa, huynh thật giỏi ".

"Nào đâu phải là ta đánh ", Hòa Yến khiêm nhường từ chối, "Vẫn là Đô đốc chỉ huy giỏi thôi".

"Thế nào, lần này lập công như vậy, có thể nào được thăng chức hay không ?", Hoàng Hùng luôn suy nghĩ thiết thực như vậy.

"Thăng hay không thì ta không biết, chỉ là Đô đốc đã hứa với ta rồi, quay về lần này sẽ cho ta vào Nam Phủ binh", Hòa Yến nói :"Chỉ riêng điều này ta đã rất hài lòng rồi".

"Thật sao ?", giọng của Hồng Sơn trở nên đầy kích động, "A Hòa, cuối cùng đệ đã đạt được điều mình muốn rồi !"

Mọi người đều luân phiên chúc mừng, duy chỉ có Thạch Đầu là vẻ mặt bình tĩnh, chỉ hỏi Hòa Yến :"Hòa huynh, người Ô Thác vì sao lại đột nhiên tấn công Tế Dương, trước đó cũng đã đến Lương Châu nữa ?"

Nụ cười của Hòa Yến dần dần nhạt đi, sắc mặt trở nên ngưng trọng, một lúc sau, mới mở miệng nói :"Đại Ngụy... có thể sắp phải đánh trận rồi ".

Người Ô Thác nếu như đã bắt đầu, thì sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Ngủ đông đã nhiều năm như vậy, cũng chỉ dành cho thời khắc này thôi.

Trong nhất thời, mọi người đều trầm mặc. Chiến tranh, đối với bách tính Đại Ngụy mà nói, là chuyện chẳng có chút đáng mừng.

............
Dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng, thanh niên ở trước bàn vẫn đang chăm chú xem sách cuộn trên tay. Những cuốn quân sách chất chồng như núi đều được xếp gọn lại, sự vụ của Lương Châu Vệ nhiều đến mức không xử lý hết được.

Có người ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa.

Tiêu Giác đầu cũng chẳng ngẩng lên, chỉ nói :"Vào đi".

Đi vào là Thẩm Mộ Tuyết. Trong tay nàng cầm một giỏ thức ăn, cẩn thận bước vào, đặt giỏ thức ăn lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, khẽ nói: "Đô đốc, ngài đã xem rất lâu rồi, ăn chút gì đi."

Tiêu Giác đáp lại một tiếng, thế nhưng cũng không có ý định đứng dậy. Thẩm Mộ Tuyết khẽ thở dài.

Khi Tiêu Giác trở về, nàng vẫn đang thức khuya ở y quán. Vào mùa xuân hè chuyển giao, binh sĩ ở Lương Châu Vệ rất dễ bị cảm lạnh và sốt. Đang sắc thuốc dở dang, nghe tin Tiêu Quân trở về, nàng rất muốn đi xem nhưng việc trong tay vẫn chưa xong, nên đành bỏ qua.

Thêm nữa, lần này là từ Tế Dương về đến Lương Châu, hành trình càng xa thăm thẳm, cho rằng Tiêu Giác cũng cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Chỉ là không ngờ đến, khuya thế này rồi mà hắn vẫn còn xem công văn.

Bất quá, Tiêu Quân vốn dĩ là người như thế. Khi nàng thực sự quen biết hắn, hắn đã thế này, xưa giờ chưa thay đổi.

"Trên sàn có đặc sản Tế Dương đưa đến, cô cầm một ít về đi," Tiêu Giác vừa xem công văn vừa nói, "Trong phòng chất không hết nữa rồi."

Thẩm Mộ Tuyết gật đầu, đặt kỹ giỏ thức ăn và đi sắp xếp những túi đồ đặt trên sàn. Túi đồ và hộp gỗ quả thật chất chồng rất nhiều, khi mở ra xem, là các loại đặc sản của Tế Dương như một ít vải vóc, bánh ngọt và trái cây khô... Ở Lương Châu Vệ xác thật không có, nếu những thức ăn này có thể được thêm vào bữa ăn hàng ngày, các binh sĩ sẽ càng thêm vui vẻ.

Chiếc hộp trên cùng thoạt trông rất tinh xảo, là một chiếc hộp tròn, bên trên phết một lớp sơn, nhìn kỹ chính là chạm khắc khung cảnh lễ hội Thủy Thần ở Tế Dương. Khi mở ra thì thấy bên trong là thuốc mỡ, để ở dưới mũi, có thể ngửi thấy mùi hương hoa thoang thoảng.

Thứ này không đặc biệt đắt tiền nhưng lại rất tinh tế và dễ thương. Hầu hết các nữ hài tử đều thích nó. Những hộp thuốc mỡ được làm ở Lương Châu lại không đặc biệt bằng loại làm ở Tế Dương. Thuốc mỡ bên trong dùng để thoa tay, nếu ngâm nước hay làm dược liệu, da tay thỉnh thoảng sẽ bị nứt nẻ. Dù Thẩm Mộ Tuyết cực kì yêu tiếc làn da của mình, cao mỡ của bản thân cũng chuẩn bị không ít, nhưng khi nhìn thấy thứ này, vẫn là rất cao hứng.

Nàng cầm lên hộp cao mỡ để trong lòng bàn tay, có chút ngượng ngùng nhìn Tiêu Giác, chần chừ một lúc mới nhẹ nhàng nói :"Đô đốc, đa tạ ngài, thuốc mỡ này ta rất thích".

Tiêu Giác nghe vậy, tựa như không hiểu nàng đang nói gì, nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt dừng lại một chút trên chiếc hộp trong tay nàng, mới nhàn nhạt nói :"Cái này không phải cho cô".

Thẩm Mộ Tuyết đỏ bừng cả mặt, vội vàng đặt chiếc hộp xuống, có chút luống cuống mở miệng :"Thật xin lỗi, Đô đốc, ta.... ta cứ nghĩ là cho ta ".

Tuy Tiêu Giác cũng chẳng nói gì, thế nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng xấu hổ. Giống như bản thân đã tự đa tình .

"Mấy thứ khác cứ cầm đi, hộp này đừng động đến". Tiêu Giác nói xong câu này, thì không nhìn nàng thêm lần nào nữa.

Thẩm Mộ Tuyết cắn môi, nhanh chóng thu dọn những hành lý khác trên sàn rồi xách đồ ra khỏi cửa. Khi đi ra ngoài, ánh mắt dừng lại nơi chiếc hộp trên bàn một lúc.

Các binh sĩ Lương Châu Vệ trước giờ sẽ không để ý đến việc da có bị nứt nẻ hay không, hàng ngày phải luyện tập rất nhiều, cũng sẽ không đặc biệt đi tìm các loại thuốc mỡ để dưỡng ẩm tay chân. Cho dù là đặc biệt chú trọng đi chăng nữa, cũng sẽ không dùng một chiếc hộp trông đẹp như là dành cho nữ tử.

Tiêu Giác thì sẽ càng không dùng, huống chi hắn nói "Cái này không phải cho cô", ý tứ chính là cho người khác.

Hắn đây là muốn tặng cho ai ?

...............

Đêm về gió thổi hiu hiu, sau khi thấy được náo nhiệt của Tế Dương, thoạt về đến Lương Châu Vệ vắng vẻ, vẫn là có chút không quen. Không có thuyền bè và kênh đào xuyên thành nữa, chỉ có núi Bạch Nguyệt trầm mặc và sông Ngũ Lộc mênh mông, cùng với diễn võ trường về đêm trống trải.

Hòa Yến một mình bước đi .

Sau khi đã gặp các vị hảo hữu của Lương Châu Vệ, mang các đặc sản mang về từ Tế Dương chia cho bọn người Hồng Sơn, bồi họ nói chuyện đến hơn nửa đêm, nàng mới về lại phòng mình. Đang định hỏi Tiêu Giác rằng bắt đầu từ ngày mai, nàng đã có thể trực tiếp đến Nam Phủ binh tập luyện chưa ? Ai ngờ mới đi được nửa đường, thế nhưng đã gặp Sở Chiêu.

Bên cạnh Sở Chiêu chẳng có Ứng Hương theo cùng, chỉ một thân một mình, nhìn thấy Hòa Yến, hắn cười chào hỏi :"A Hòa ".

"Sở huynh", Hòa Yến nhìn xung quanh hắn nhưng chẳng thấy bất kỳ ai, lấy làm lạ hỏi :"Trễ thế này rồi, Sở huynh còn một mình đi tản bộ sao ?", cho dù là tản bộ, xung quanh đây chẳng có lá hoa cây cối, tản thế này cũng có chút đáng thương.

Sở Chiêu giật mình, cười lắc đầu :"Không phải, chỉ là muốn tìm người giúp đỡ mà thôi".

"Giúp chuyện gì ?"

Sở Chiêu mở lòng bàn tay, trong tay hắn là một viên đá, dường như được nhặt bên bờ Ngũ Lộc, trông thật lạ và thú vị. Một viên đá phẳng, thoạt trông giống như hình một con ngựa màu trắng, đặc biệt phần đuôi có vòng đen sắc sảo. Còn thêm một mảnh khó hiểu.

"A Hòa có thấy trên viên đá này rất giống hình một con ngựa không ?", Sở Chiêu cười nói :"Bất quá ở nơi đây...", hắn chỉ vào điểm nơi đuôi ngựa, "nhiều thêm một miếng, ta muốn tìm người giúp chém bớt chỗ đá này đi. Chỉ là giờ trời đã khuya rồi, dường như mọi người đã đi ngủ cả rồi".

Hóa ra là muốn tìm người ra sức, Hòa Yến nhìn qua Sở Chiêu, thầm nghĩ người này gầy yếu như vậy, một cơn gió cũng có thể thổi ngã, chắc chắn mình không thể chẻ được viên đá này. Cũng chỉ là chuyện tiện tay thôi, nàng liền hỏi Sở Chiêu: "Sở huynh có dao không ?"

Sở Chiêu từ trong ngực lấy ra một cây chủy thủ. Cây chủy thủ này thoạt trông vô cùng mỏng nhỏ, cán dao có hình dạng như lá tre, Hòa Yến cầm lên rồi im lặng một lúc, nghĩ thầm người đọc sách quả thật quá cầu kỳ, nhưng chủy thủ làm thành dạng này, để trang trí nhiều hơn là sử dụng, cắt trái cây thì còn tạm được, chứ dùng để tự vệ, cũng thật sẽ khiến người ta cười đến rụng răng .

Sau khi cân nhắc một cách chán ghét, Hòa Yến mở miệng nói :"Đưa đá cho ta ".

Sở Chiêu đưa đá cho nàng.

Hòa Yến đặt viên đá xuống đất, một tay ấn đầu ngựa, một tay cầm đao chém "soạt" xuống một cái, nghe một tiếng vang thanh thúy, đoạn thừa nơi đuôi ngựa đó đã đứt ra. Đồng thời, mũi dao găm cũng khuyết đi một mảng.

Hòa Yến :"......."

"A Hòa thật khéo tay." Sở Chiêu trái lại không để ý đến điều đó, vui vẻ nói: "Ta sẽ mài thêm chỗ này một chút, trông sẽ rất hoàn chỉnh."

Hòa Yến hoàn toàn không hiểu được hành động này của Sở Chiêu. Thợ thủ công làm những loại chuyện này, chẳng qua là vì sinh kế, mà Sở Chiêu trông có vẻ thật sự thích, nghe nói có vương công đại thần say mê cày ruộng trong phủ của mình, chắc hẳn cũng cảm thấy thế đây. Nhưng hơn nửa đêm vẫn không ngủ ra ngoài điêu khắc một hòn đá, bản thân Hòa Yến chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện thế này.

Rốt cuộc, nàng vẫn là một người thô kệch, không có chút nhã hứng nào.

Sở Chiêu cất dao găm lại cẩn thận, trong tay cầm viên đá đó, mỉm cười nhìn Hòa Yến :"Kể ra thì, luôn phiền muội giúp ta làm những việc này, ta thế nhưng lai không thể làm gì cho muội, thật là hổ thẹn.

"Dễ như trở bàn tay ấy mà, Sở huynh không cần để bụng. Hàng ngày ta thường ném khóa đá cũng là việc làm tốn sức, giúp huynh chẻ mỗi hòn đá, cũng chẳng tốn sức lực gì ". Hòa Yến nhún vai, "Ngoài việc này ra, ta cũng không giúp huynh được chuyện gì".

Sở Chiêu cúi đầu cười :"Trước kia khi ở Tế Dương, A Hòa không phải đã mang quần áo của mình đưa cho ta sao ?", nói đến đây, hắn tựa hồ có chút đỏ mặt, cúi đầu nói :"Tuy ta không có dùng... Chỉ là, đa tạ ".

Hòa Yến :"Cũng nên là vậy", suy cho cùng một người yếu đuối như thế đứng trước mặt mình, nàng lại bận đi làm việc khác, việc thuận tay đó rất bình thường, nếu như không phải Sở Chiêu mà đổi lại là bất kỳ ai khác, nàng cũng sẽ làm như vậy.

"Sở huynh sau này có dự định gì không ?", Hòa Yến hỏi :"Có dự định ở lại Lương Châu Vệ luôn không ?"

Thân phận của Sở Chiêu vốn đặc biệt, nếu sẽ ở lại Lương Châu Vệ đối với hắn mà nói tựa hồ cũng không có nơi nào tốt. Điều này Hòa Yến không hiểu rõ, thấy Tiêu Giác cũng chỉ lạnh mắt mà nhìn, không có ý định can thiệp.

"Sẽ không ", Sở Chiêu lắc đầu, "Chờ chuyện ở Tế Dương giải quyết toàn bộ, ta đã phải về kinh rồi ".

"Binh sự Tế Dương chẳng phải đã lắng lại rồi sao ? Sở huynh là đang chỉ về phương diện nào ?"

Sở Chiêu nhìn Hòa Yến, trong bóng đêm, hắn khẽ mỉm cười, nụ cười vẫn ôn hòa như trước giờ, thế nhưng trong sự ôn hòa đó, lại mang mấy phần thâm ý, "Sau này A Hòa sẽ hiểu".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top