Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 167 : Thắng Thảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa phòng đang ở trước mắt nhưng Hòa Yến có chút chần chừ, cuối cùng cũng không vào phòng mình trước, mà đi đến trước cửa phòng Tiêu Giác, nhẹ nhàng gõ cửa.

Một lúc sau, mới nghe thấy giọng Tiêu Giác :"Vào đi".

Cửa không có khóa, Hòa Yến mở cửa thò đầu vào. Trong phòng không có bất kỳ ai khác, chỉ có mỗi Tiêu Giác đang đứng, hắn đã thay sang trung y, có lẽ đang định đi nghỉ. Hòa Yến có chút ngập ngừng :"Đô đốc, ngài muốn nghỉ ngơi sao ?"

"Chuyện gì ?"

Hòa Yến đi vào phòng, mang cửa ở sau lưng đóng lại. Đi vào rồi lại không biết nên nói gì mới phải, dừng lại một chút, nàng mới nhìn Tiêu Giác :"Ta được thăng thành Võ an lang rồi, Đô đốc, đây là có chuyện gì vậy ?"

"Có chuyện gì vậy ?", Tiêu Giác lạnh lùng nói :"Sở Tử Lan không nói cô biết sao ?"

Hắn thế mà đoán được rồi, Hòa Yến tiến lên một bước, "Đô đốc, ngài đã biết Sở tứ công tử giúp ta thỉnh phong ".

Ánh mắt Tiêu Giác dừng lại trên mặt nàng, khẽ cười lạnh :"Quan hệ giữa cô và hắn, trái lại là rất tốt".

"Không có, Đô đốc, ngài oan uổng ta rồi ". Hòa Yến nói :"Sở tứ công tử giúp ta thỉnh phong, ta cũng mới biết hôm nay. Bản thân ta cũng khó hiểu, đang yên lành, vì sao lại giúp ta thỉnh phong cơ  chứ ".

"Còn không phải do thấy cô ở dưới tay ta sẽ mãi không thăng chức được, Sở Tử Lan mới thay cô bất bình, đích thân thượng tấu mà thỉnh phong cho cô sao ?". Tiêu Giác xoay người, treo Ẩm Thu lên tường, giọng nói lại chứa đầy châm biếm, "Hòa đại tiểu thư nhân duyên thật tốt, tốt đến mức khiến người ta ngạc nhiên."

Lời này nghe âm dương quái khí làm sao ? Hòa Yến cau mày :"Đây cũng không phải là ta yêu cầu, Đô đốc, ngài cũng không thể trút giận bừa bãi vậy được ".

"Ta đã nói rồi", Tiêu Giác mi mắt lạnh lùng, "Cô thích Sở Tử Lan là chuyện của cô, nhưng ở Lương Châu Vệ mà gần gũi với gian tế, đó chính là việc của ta".

Lời này thật khó nghe, giống như nàng là nội gián tiếp ứng cho người ngoài vậy, Hòa Yến thầm nghĩ, Tiêu Giác này tính tình khó hiểu, so với Thẩm Mộ Tuyết còn tệ hơn. Nỗi buồn tích tụ hai ngày qua ở trong lòng, khiến nàng nhịn không được nói :"Ta và Sở tứ công tử cũng chỉ là bằng hữu thông thường mà thôi. Cũng không có nói đến chuyện thân thiết, bản thân Đô đốc ngài cùng với Thẩm y nữ cũng thân thiết, không phải ngài cũng có người giao hảo sao ?"

"Giao hảo ?", Tiêu Giác đăm đăm chậm rãi hỏi lại nàng, một lát sau thì mỉm cười, trong mắt thế nhưng không có nửa phần ấm áp, "Xem ra Sở Tử Lan đã dỗ cho cô rất vui vẻ".

Hòa Yến :"Dỗ hay không thì ta không biết, suy cho cùng Sở tứ công tử cũng không gây sự vô lý như Đô đốc ".

Tiêu Giác lạnh một nói :"Hòa đại tiểu thư cứ việc đi tìm người không gây sự vô lý đi".

Hòa Yến :"........"

Nàng bình thường tính tình rất tốt, tự nhận cũng là người lòng dạ rộng rãi. Nhưng hai ngày gần đây, vốn đã bị chuyện của Thẩm Mộ Tuyết chọc cho tâm phiền ý loạn, hôm nay lại gặp Tiêu Giác hùng hổ dọa người, cũng sinh ra tức giận. Trong nhất thời, ngay cả chuyện muốn hỏi Tiêu Giác cũng đều quên mất, không nói hai lời xoay bước rời đi, lúc rời đi suýt chút nữa là đập cửa, nhưng nghĩ đến việc Tiêu Giác vẫn là thượng cấp của mình, nàng  không dám quá lỗ mãng, đàng hoàng đóng cửa lại rồi rời đi đầy cốt khí.

Trong phòng đã an tĩnh trở lại.

Một lúc sau, Tiêu Giác nhìn lại về phía cửa, cửa đã được khép lại. Lúc người đến thì cẩn thận rụt rè, nhưng khi đi lại hùng hùng hổ hổ, chung quanh dường như vẫn còn vương lại bầu không khí căng thẳng vừa rồi.

Thanh niên sắc mặt lạnh lùng, bất chợt vung tay, ngọn đèn dầu trên bàn tắt phụt theo tiếng động, mọi thứ lại trở về tĩnh lặng.

Thực sự là một đêm không mấy dễ chịu.

…………

Từ sau buổi ra về mà không vui ngày hôm đó, Hòa Yến dốc hết sức chăm chỉ luyện tập, cũng không có mỗi đêm nạy cửa, lẻn sang phòng đối diện tìm Tiêu Giác nói chuyện. Một là thái độ của Tiêu Giác ngày hôm đó quá ác liệt, Sở Chiêu giúp nàng thỉnh phong chớ đâu phải nàng chủ động yêu cầu, bản thân nàng vẫn đề phòng Sở Chiêu, Tiêu Giác thế nhưng lại trút giận lên người nàng, nói hệt như nàng là gian tế vậy, khiến Hòa Yến cũng phải nổi giận. Hai là bởi vì, cũng không biết là tại làm sao, khi nàng không biết thân phận của Thẩm Mộ Tuyết thì cũng bỏ đi, từ sau khi biết thân biết phận Thẩm Mộ Tuyết rồi thì cứ cách ba hôm năm bữa, đều có thể nhìn thấy hai người Tiêu Giác cùng Thẩm Mộ Tuyết.

Hòa Yến cũng là bây giờ mới biết, hóa ra giỏ điểm tâm, cơm canh tinh xảo trong phòng Tiêu Giác mỗi ngày, đều là do chính tay Thẩm Mộ Tuyết làm. Vị cô nương này văn có thể ngâm thơ, võ có thể theo Tiêu Giác ra tận biên quan, ngay cả ăn mặc đi lại cũng đều chu đáo như vậy. Mỗi ngày đều thể hiện hiền huệ thế này, Hòa Yến đã nhiều lần tự hỏi, nếu nàng là Tiêu Giác, nàng chắc chắn sẽ động lòng.

Càng nghĩ càng phiền chán, dứt khoát mắt không nhìn thấy thì sẽ yên. Mỗi ngày dùng sức lực của mình ở diễn võ trường, lúc về đến phòng thì ngủ, ngày tháng trôi qua sẽ tốt hơn nhiều.

Chỉ là nàng và Tiêu Giác như vậy cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự chú ý của người khác. Một ngày nọ, sau khi rời khỏi diễn võ trường, Hòa Yến cùng với đám người Hồng Sơn dùng bữa tối, khi đang trở về thì bị Lâm Song Hạc bắt gặp.

"Hòa huynh !", hắn vẫy tay với Hòa Yến thật tự nhiên, đi đến bên cạnh nàng, "Gần đây ta cảm thấy Lương Châu Vệ sao lại lớn đến vậy, thậm chí còn lớn hơn cả kinh thành, bằng không sao mỗi ngày ta đều không nhìn thấy bóng dáng của huynh đâu chứ. Nếu không phải gần đây ta vô tình gặp được huynh, ta đã nghi ngờ rằng huynh có phải đã trở lại kinh thành rồi không".

Hòa Yến nhất thời không nói nên lời, "Ta gần đây phải bận luyện tập, không thể nói chuyện cùng với Lâm huynh, xin Lâm huynh chớ để trong lòng ".

Lâm Song Hạc phe phẩy quạt, lộ ra một nụ cười hiểu biết, nhìn nàng :"Ta không phải là người nhỏ nhặt. Chỉ là Hòa muội muội," hắn nhỏ giọng, "Có phải muội và Hoài Cẩn đã cãi nhau phải không ? Thường ngày khi ta đi tìm hắn, mười lần thì hết năm đều có mặt muội rồi, mấy ngày nay khi ta đi tìm hắn, chậc chậc chậc, khóa cửa giữa cũng bắt đầu gỉ sét rồi. Muội đã bao lâu rồi không sang ngồi phòng hắn ?"

Hòa Yến trừng mắt lạnh lùng :"Ngồi gì mà ngồi, ta và ngài ấy không thân đến vậy !".

"Cãi nhau thật sao ?", Lâm Song Hạc ngạc nhiên :"Không phải tính tình muội luôn rất tốt sao, tại sao lại thực sự cãi nhau với Tiêu Hoài Cẩn ?"

Hòa Diên mấy ngày này vốn đã kìm nén một bụng tức giận, nghe vậy liền nói: "Ta làm sao biết đã đắc tội gì với ngài ấy ? Lâm huynh, nam tử các huynh có phải mỗi tháng đều có mấy ngày như vậy, nhìn ai cũng không vừa mắt, muốn tùy tiện nổi giận thì cứ tùy tiện nổi giận, không có lý do mà vẫn vô cớ gây chuyện đúng không ?"

Lâm Song Hạc sờ cằm: "Ta chỉ biết nữ tử mỗi tháng đến kỳ kinh nguyệt sẽ bực bội khó chịu, tính tình thô lỗ. Không biết là nam tử cũng có thể như vậy, đây là chứng bệnh mới gì chăng ?". Hắn lại liếc mắt nhìn Hòa Yến, "Nào nào nào, muội nói ta nghe xem, Tiêu Hoài Cẩn làm loạn vô lý thế nào ?"

Hòa Yến thầm nghĩ, Lâm Song Hạc đã là hảo hữu của Tiêu Giác, chắc chắn sẽ càng hiểu Tiêu Giác hơn mình. Vì vậy mới kể lại toàn bộ sự việc, cuối cùng nói: "Lâm huynh, huynh nói xem, chuyện này dù sao cũng không thể trách lên đầu ta được đúng không? Đô đốc vốn luôn nghi ngờ ta nên mới nói như vậy, thế nhưng lại không biết ta luôn một lòng hướng về Lương Châu Vệ, nghe lời như thế sẽ có bao nhiêu đau lòng".

Lâm Song Hạc gấp quạt lại, nhìn chằm chằm Hòa Yến không nói lời nào, ánh mắt vô cùng kỳ quái. Hòa Yến bị hắn nhìn chằm chằm đến phát sợ, nhíu mày hỏi: "Lâm huynh ?".

"Hòa muội muội," Lâm Song Hạc thấp giọng nói, "Muội cho là, Hoài Cẩn bởi vì thấy muội quá thân thiết với Sở Tử Lan, mà Sở Tử Lan có thể là gián điệp của Lương Châu Vệ, nên mới nghi ngờ muội như vậy ?"

Hòa Yến :"Đúng vậy".

"Vậy muội có từng nghĩ là vì nguyên nhân khác chưa ?", Lâm Song Hạc dẫn dắt từng bước.

Hòa Yến hỏi :"Nguyên nhân gì ?"

"Tỉ như ... Muội đừng dùng quan điểm của thượng cấp và hạ cấp để nhìn chuyện này, mà hãy lấy mối quan hệ giữa nam tử và nữ tử để nhìn xem. Vậy thì....", Lâm Song Hạc hạ thấp giọng, vô cùng thần bí nói :"Sẽ không phải là Tiêu Hoài Cẩn thấy muội cùng Sở Tử Lan thân thiết, thân là nam tử cho nên đã ghen hay sao ?"

Bốn bề yên lặng.

Lâm Song Hạc quan sát biểu hiện của Hòa Yến.

Một lúc sau, Hòa Yến đưa tay chạm vào trán Lâm Song Hạc: "Lâm huynh, có phải huynh bệnh rồi không? Ta nghĩ bây giờ huynh không nên đứng đây hóng gió, mà nên đi tìm Thẩm y nữ khám xem sao."

Lâm Song Hạc :" ? "

"Huynh nhìn ta xem," Hòa Yến chỉ vào mình, "rồi nhìn Thẩm y nữ xem. Huynh nghĩ Đô đốc sẽ ghen vì ta sao ?" Hòa Yến nói: "Ta chỉ sợ trong mắt Đô đốc, ta với huynh và Thẩm giáo đầu cũng không có gì khác biệt. Có lẽ ngài ấy ghen thật, nhưng chỉ như một bằng hữu bị người khác cướp mất, chẳng liên quan đến tình cảm nam nữ nửa phần."

Nàng nói một cách quả quyết, khiến cho một người khéo ăn nói giỏi hùng biện như Lâm Song Hạc trong nhất thời phải câm như hến. Phải qua một lúc sau, hắn mới nói :"Lời này của muội là không đúng, bảo ta nhìn muội và Thẩm y nữ làm gì ? Ta cho rằng muội rất tốt, ta đã từng trải nhiều rồi, lời của ta ở Sóc Kinh cũng có phân lượng đấy".

Hòa Yến lắc đầu cười :"Ta đẹp hơn Thẩm y nữ sao ?"

Lâm Song Hạc :"Cái này thì..."

"Gia thế ta sang quý hơn Thẩm y nữ ?"

"Kìa...."

"Ta đối với Đô đốc như trân như bảo, không tiếc xa xôi ngàn dặm cũng muốn cùng ngài ấy kề vai tác chiến ?"

Lâm Song Hạc :"......."

Hắn gượng gạo phản bác :"Chuyện này không thể nói như vậy, muội cũng có ưu điểm của muội ".

Hòa Yến cười nói :"Vậy Lâm huynh nói xem, ta có ưu điểm gì ?"

Lâm Song Hạc nói :"Muội hào phóng ! Nói nghĩa khí, trọng tình nghĩa ! Thân thủ giỏi, tính tình thẳng thắng phóng khoáng, không biết do dự. Nhiệt tình kiên cường, còn có thể đánh trận, đây không phải ưu điểm thì là gì ?"

Hòa Yến nhìn hắn :"Lâm huynh, mấy điểm mà huynh nói, trên người Thẩm giáo đầu cũng có, trên người Xích Ô, Phi Nô cũng có, hầu hết các tân binh Lương Châu Vệ đều như vậy, có phải có thể nói, Đô đốc đối với bọn họ tràn đầy yêu mến ngưỡng mộ hay không ?"

Lời này Lâm Song Hạc không thể trả lời .

Hắn bỗng dưng cảm thấy có một trận mệt tim, vốn muốn giúp hảo hữu thăm dò tâm ý của cô nương này, bây giờ đừng nói là thăm dò, có đánh chết Hòa Yến cũng không tin là Tiêu Giác đối với nàng có tình nghĩa khác, giờ phải nói sao đây ? Cô nương này trông có vẻ như một mặt trời nhỏ sáng tươi rực rỡ, nhưng sâu thẳm trong lòng sao lại tự ti đến thế ? Giống như chưa từng được ai đối xử tử tế, đến mức một chút 'thiên vị' cũng chẳng dám tin.

Chẳng phải nói vị phụ thân Võ tán quan kia của nàng mười phần yêu thương Hòa Yến sao ? Một vị cô nương được sủng ái lớn lên, tự tin kiêu ngạo tuyệt đối sẽ không thế này.

Lâm Song Hạc nghĩ thầm, xem ra việc này không thể vội được. Muốn thay đổi suy nghĩ cố chấp của Hoà Yến, còn cần phải tìm ra nguyên nhân trước đã. Hắn sợ Hoà Yến cứ mãi bận tâm về chuyện này nên đổi sang chuyện khác :"Bỏ đi, không nói mấy chuyện này nữa. Còn không phải mấy ngày nay ta thấy không khí giữa muội và Hoài Cẩn không ổn sao, ta mới muốn làm người hòa giải mà. Phải biết rằng có lẽ không lâu nữa chúng ta phải rời khỏi Lương Châu Vệ rồi. Nếu trên đường đi mà cũng lạnh nhạt xa cách thế này thì thật khó chịu."

Hòa Yến giật mình :"Rời khỏi Lương Châu Vệ ?"

Lâm Song Hạc thở một hơi dài :" Người Ô Thác đã đánh đến trước mặt rồi, Hoài Cẩn sớm muộn gì cũng phải dẫn binh hồi kinh. Dù Từ tướng có gây rối thế nào đi nữa, Bệ hạ cũng sẽ không để Hoài Cẩn ở lại Lương Châu Vệ mãi được.... kinh thành không thể thiếu người bảo vệ."

" Người Ô Thác đã đánh đến trước mặt rồi... Đây là ý gì ?"

"Hoà muội vẫn còn chưa biết sao gì sao ? Ta mới biết chiều nay, lúc đó có lẽ muội đang tập luyện, chắc ngày mai cả Lương Châu Vệ sẽ đều biết. Khi chúng ta đối phó với người Ô Thác ở Tế Dương, một cánh quân khác của người Ô Thác đã tấn công Hoa Nguyên. Hoàng thượng đã phái Phi Hồng tướng quân đi nghênh chiến, hạ lệnh phải giữ vững Hoa Nguyên."

Tin tức này quá đỗi chấn động, Hoà Yến nhất thời không biết nên kinh ngạc về điều gì trước. Người Ô Thác tấn công Hoa Nguyên ? Hòa Như Phi nghênh chiến ?"

Hòa Như Phi làm sao dám !

"Đây là chuyện khi nào ?", Hòa Yến hỏi :"Hòa.... Phi Hồng tướng quân đã đến Hoa Nguyên rồi sao ?"

Lâm Song Hạc nghĩ một lúc :"Từ Hoa Nguyên đến Lương Châu không ngủ không nghỉ, thúc ngựa phi nhanh cũng phải mất hơn một tháng, tin tức đã truyền đến đây, lúc này Phi Hồng tướng quân chắc là đã đến Hoa Nguyên, đang ác chiến với người Ô Thác". Hắn thấy sắc mặt Hòa Yến khó xem, cho rằng Hòa Yến lo lắng cho thế cuộc ở Hoa Nguyên, mới an ủi nói :"Muội cũng không cần lo lắng, Phi Hồng tướng quân mang mười lăm vạn Phủ Việt quân, có thế nào cũng sẽ không thua trận. Vả lại đó chính là Phi Hồng tướng quân của Đại Ngụy chúng ta, Hòa Như Phi, cũng nổi danh như Tiêu Hoài Cẩn, cơ hồ chưa từng bại trận. Hai vạn nhân mã của chúng ta ở Tế Dương còn có thể đối phó mười lăm vạn người Ô Thác, càng đừng nói đến mười lăm vạn Phủ Việt quân. Muội cũng biết, sở trường của Phi Hồng tướng quân là bày binh bố trận, lấy ít thắng nhiều ".

Hòa Yến không nói gì.

Lâm Song Hạc thắc mắc nhìn nàng :"Hòa muội, Hòa muội ?"

Hòa Yến bình tỉnh lại, liếc nhìn hắn, nói từng chữ một :"Lâm huynh, mấy ngày này, nếu có tin tức từ Hoa Nguyên tới, có thể nói cho ta biết đầu tiên không ?"

"Tất nhiên có thể ", Lâm Song Hạc xoay xoay chiếc quạt, "Đây cũng không phải quân vụ cơ mật gì, tin tức Hoa Nguyên truyền tới, sớm muộn gì cả Lương Châu Vệ đều sẽ biết. Chỉ là tại sao muội lại khẩn trương như vậy, toát cả mồ hôi, trước kia lúc ở Tế Dương, tình thế bất lợi như vậy muội còn không nao núng mà ? Chẳng lẽ...", hắn chăm chú tiến sát Hòa Yến :"Muội ...."

Hòa Yến giật thót trong lòng, trên mặt thế nhưng vẫn trấn định nói :"Gì vậy ?".

"Đây là không tin Phi Hồng tướng quân ?", Lâm Song Hạc đường hoàng trịnh trọng nói :"Tuy muội và Hoài Cẩn gần gũi hơn, giữa hai người thì xem trọng thượng cấp của mình hơn đó là chuyện thường tình. Chỉ là, Phi Hồng tướng quân này ngoài việc trước kia thích đeo mặt nạ tạo vẻ thần bí, xác thực là người rất giỏi đánh trận, điểm này chẳng thể nghi ngờ. Muội cũng không cần phải lo lắng, nếu thật không có bản sự này, Bệ hạ cũng sẽ không cho hắn làm tướng đâu".

Hòa Yến lúc này đâu còn tâm trí nghe lời an ủi của Lâm Song Hạc, chỉ qua loa vài câu rồi vội vàng rời đi. Ngược lại là Lâm Song Hạc nhìn theo bóng lưng của Hòa Yến, lẩm bẩm có chút kỳ quặc: "Nếu Hòa Như Phi ở đây, thấy bản lĩnh của mình bị nghi ngờ như vậy, chắc hẳn sẽ tức đến mức hộc máu mất."

Hòa Như Phi có tức đến mức hộc máu hay không thì Hòa Yến không biết. Nàng vội vàng trở về phòng mình, nhìn cánh cửa giữa được đóng chặt, mấy lần tay đã đặt lên ổ khóa, nhưng rồi lại rụt về.

Nàng phải làm sao để nói với Tiêu Giác đây ? Rằng Hòa Như Phi là giả ? Bởi vì Phi Hồng tướng quân thật đang ở Lương Châu Vệ sao ? Hoa Nguyên cách Lương Châu Vệ xa như vậy, Bệ hạ đã điều phái rồi Phủ Việt quân, Nam Phủ binh của Lương Châu Vệ cũng không thể tự ý rời thành. Vả lại, nàng phải làm sao để thuyết phục Tiêu Giác mang Nam Phủ binh đến Hoa Nguyên ? Nói Hòa Như Phi thống lĩnh mười lăm vạn quân cũng không đánh lại người Ô Thác sao ? E là vừa mới nói ra, đã bị người cho là gian tế và bắt ngay lập tức.

Hòa Yến cầm lấy ly trà trên bàn uống một ngụm, trà đã nguội lạnh rồi, cũng mang cảm xúc của nàng làm dịu đi đôi chút.

Nàng làm sao cũng không ngờ rằng Văn Tuyên Đế lại để Hòa Như Phi đến Hoa Nguyên. Từ khi Hòa Như Phi thay nàng trở thành "Phi Hồng tướng quân," ngoài việc thỉnh thoảng lộ diện trong các buổi duyệt binh tại diễn võ trường của kinh thành, Hòa Như Phi cũng chưa từng thực sự lãnh binh đánh trận. Dĩ nhiên cũng bởi vì từ sau khi bình định được loạn Tây Khương với Nam Man, Đại Ngụy bình yên giàu có, không có nơi nào cần dùng binh. Nhưng bản thân Hòa Như Phi cũng đã thỉnh mệnh với Văn Tuyên Đế, nói rằng trong trận chiến cuối cùng người đã bị trọng thương, hi vọng có thể ở lại Sóc Kinh nghỉ dưỡng.

Binh quyền dễ thả khó thu, Hòa Như Phi chủ động muốn ở lại kinh thành, Văn Tuyên Đế tự nhiên cầu còn không được. Người khác chỉ nói rằng Hòa Như Phi thông tuệ, rút lui khôn khéo, thế nhưng Hòa Yến trong lòng biết rõ, Hòa đại thiếu gia đương nhiên không thể mang binh đánh trận. Mấy năm này, Hòa Như Phi luôn ở bên ngoài Sóc Kinh nghỉ dưỡng, nàng biết Hòa Như Phi thân thủ không tồi, có lẽ vì muốn để cho xứng với "Phi Hồng tướng quân", cũng đã từng đọc hết binh thư. Nhưng trên đời sẽ chẳng có hai chiếc lá giống nhau, mưu lược, binh pháp, thói quen không thể đổi, lừa được nhất thời nhưng không lừa được cả đời, thân tín bên cạnh nàng năm đó, chỉ cần lên chiến trường cùng Hòa Như Phi, sẽ lập tức phát hiện ra Hòa Như Phi với nàng không giống.

Hòa Như Phi chắc chắn cũng lo lắng về điều này, mới không lại mang quân đánh trận.

Nhưng với sự xuất hiện của người Ô Thác, đã làm mọi bình yên xáo trộn. Nếu Hòa Như Phi bị ép phải ra trận, vậy thì ..... Hắn phải làm sao ?

Hòa Yến nghĩ đến việc này, không biết vì sao, một dự cảm xấu tràn ngập trong lòng. Nàng biết Hòa Như Phi dĩ nhiên không thể đánh bại trận, Phủ Việt quân đông như vậy, nếu là bại trận, sẽ hỏng mất danh tiếng của Phi Hồng tướng quân, với sự gian trá của Hòa gia, tuyệt đối không để chỗ tốt trong tay mất đi vô ích.

Nhưng nếu hắn thắng, về sau cũng sẽ bị thân tín của Phi Hồng tướng quân nghi ngờ.

Nếu như lúc này Hòa Yến đang ở gần Hoa Nguyên, nàng sẽ lập tức đến chiến trường. Nhưng đáng tiếc là, nàng đang xa ở Lương Châu, chỉ sợ lúc này Hòa Như Phi đã giao chiến với người Ô Thác, nàng chỉ có thể ở đây lo lắng sợ sệt, cũng là có lòng không sức mà thôi.

Phải bình tĩnh, Hòa Yến tự nhủ trong lòng, nhất định sẽ có cách giải quyết. Việc cấp bách trước mắt là phải nghe ngóng tin tức từ Hoa Nguyên rồi mới tính tiếp.

…………

Chuyện người Ô Thác tấn công Hoa Nguyên, quả đúng như Lâm Song Hạc đã nói, ngày hôm sau đã truyền khắp Lương Châu Vệ. Các trai tráng ở Lương Châu Vệ đều sục sôi khí thế, sôi nổi nói: "Trước đây người Ô Thác đã đến Lương Châu Vệ một lần, lúc đó chúng ta còn là tân binh, cũng đã đánh cho bọn chúng hoa rơi nước chảy. Bây giờ đã giỏi hơn trước nhiều, người Ô Thác lại tới, chắc chắn sẽ một lưới bắt sạch bọn chúng !"

"Đúng vậy, Giáo đầu, chúng ta có thể lên chiến trường đánh người Ô Thác không ? Chúng ta cũng muốn đánh người Ô Thác !"

Thẩm Hãn lạnh lùng nói :"Ồn cái gì mà ồn, về sau có cơ hội sẽ cho các ngươi đánh, bây giờ, nghiêm túc thao luyện cho ta !"

Hòa Yến đứng trong Nam Phủ binh, nhìn các tân binh Lương Châu Vệ bên đó nóng lòng muốn thử, trong lòng lướt qua một tia lo lắng. Lời của Thẩm Hãn không phải không có đạo lý, người Ô Thác không phải do thám, mà là trắng trợn tấn công, đối phó chính là Đại Ngụy. Nếu đã phải đánh trận, bất kể là Hoa Nguyên hay Lương Châu, Sóc Kinh hay Tế Dương, phàm là quốc thổ Đại Ngụy, đâu cũng không thể thoát khỏi.

Chỉ là không biết tình hình người Ô Thác bên Hoa Nguyên thế nào rồi.

Lại hai ngày như thế trôi qua, lúc buổi trưa, mọi người đều ở diễn võ trường tập luyện, tập luyện xong sắp đến giờ cơm, chỉ thấy có một con ngựa đang chạy cách núi Bạch Nguyệt không xa, lại qua một lúc lâu, khi mọi người đang ăn cơm thì có một tân binh từ trong đám người chui ra, lớn tiếng nói :"Mọi người biết gì chưa ? Trận chiến Hoa Nguyên, Phi Hồng tướng quân thắng rồi !"

"Thắng rồi sao ? Thật sự ! Không hổ là Phi Hồng tướng quân !"

"Vậy mấy người Ô Thác đó đều là cọp giấy cả rồi, chỉ nhìn lợi hại mà thôi. Ở Tế Dương đánh không lại Đô đốc chúng ta, ở Hoa Nguyên cũng không đánh lại tướng quân Phi Hồng, Đại Ngụy chúng ta chỉ cần có hai người bọn họ, đừng nói là một Ô Thác quốc, có mười cái Ô Thác quốc đến cũng vô dụng !"

Mọi người đều hô hô cười lớn.

Đều là trai tráng Đại Ngụy, tin thắng trận truyền đến, đều cùng chung vinh hạnh, trong nhất thời khắp nơi tràn ngập tiếng vui mừng. Vương Bá cắn một miếng màn thầu, hừ nói :"Mười lăm vạn Phủ Việt quân, để ta đi ta cũng có thể thắng ".

Hồng Sơn phá đám hắn :"Vậy sao ngươi không lăn đi làm tướng quân đi ?"

Vương Bá vừa chuẩn bị nói lại, thì thấy Hòa Yến đặt chén cháo trong tay xuống, đứng thẳng người lên.

"A Hòa ca ?", Tiểu Mạch nhìn nàng.

"Ta ra đây một chút," Hòa Yến mang màn thầu ngậm vào trong miệng, "lát nữa sẽ quay về", nàng vượt qua đám người, nhanh chóng rời đi.

"Hòa huynh làm sao vậy ?", Giang Giao hỏi.

Hoàng Hùng cúi đầu húp cháo :"Đi ngoài rồi".

…………

Hòa Yến đi rất nhanh, các tân binh đang bưng cháo bên cạnh bị nàng bỏ lại phía sau lưng. Trong lòng nàng khó mà che giấu được ngạc nhiên, Hòa Như Phi thế mà thắng trận ?

Điều này tựa như hợp tình hợp lý, nếu như đã tiếp nhận tướng lệnh, Hòa Như Phi cũng nên có kế hoạch vẹn toàn. Tuy nàng và Hòa Như Phi thời gian thực sự ở cùng nhau cũng không nhiều, nhưng thông qua các sự việc, tỉ như chuyện Đinh Nhất, hoàn toàn có thể nhìn thấy, Hòa Như Phi là một người tâm tư cẩn trọng, vô cùng biết cách phòng trước tính sau. Vì để tránh bị vạch trần thân phận, Hòa Như Phi nhất định sẽ tìm mọi cách để bản thân mình không bị phát hiện. Có lẽ từ sau khi Hòa Yến về làm Hòa đại tiểu thư, thậm chí còn trước đó, hắn đã tận sức cố gắng để bản thân gần hơn với thân phận 'tướng quân' này.

Nhưng vì sao nàng vẫn cảm thấy trong lòng rất bất an ?

Lâm Song Hạc và Tiêu Giác ngày ngày ở cạnh nhau, xem ra chắc là người đầu tiên biết được tin này, tình hình cụ thể liên quan đến trận chiến này, hắn nhất định sẽ biết được một hai.

Hòa Yến vừa mới đi đến viện tử trước mặt, còn chưa kịp bước vào đã thấy Lâm Song Hạc cùng Thẩm Hãn nói chuyện, trong tay cầm thứ gì đó như một lá thư. Lâm Song Hạc cảm thán nói :"Nói như vậy, trận chiến Hoa Nguyên thắng thì có thắng, thế nhưng là một trận thắng thảm, chết không ít người, trong sự nghiệp Phi Hồng tướng quân lãnh binh tác chiến, đây có lẽ là lần đầu tiên ".

"Nghe nói trong quân có nội gián của người Ô Thác trà trộn vào, lúc Phi Hồng tướng quân tác chiến thì bị người bắn lén, bất quá đến cuối cùng đã lật ngược tình thế, giữ vững được Hoa Nguyên ".

Hòa Yến dừng bước chân, nội gián ? Phủ Việt quân quân kỷ nghiêm minh, làm sao lại có nội gián ? Cho dù là có nội gián, thân làm tướng lĩnh như Hòa Như Phi sao có thể bình yên vô sự. Bốn chữ 'lật ngược tình thế' này, dùng lên người Hòa Như Phi, Hòa Yến bất luận thế nào cũng sẽ không tin.

Vả lại, chết không ít người là có ý gì ?

Lúc này Lâm Song Hạc lại mở miệng nói :"Kể ra thì, ta cũng đã từng là bạn cùng lớp mấy năm với Hòa tướng quân, người này tuy đôi khi có chút cố chấp, nhưng con người không tệ. Phen này gặp phải đả kích như vậy, nhất định sẽ rất đau lòng".

Thẩm Hãn thở dài một tiếng :" Suy cho cùng đều là thân tín theo mình đã nhiều năm, một trận chiến mà toàn quân bị diệt, có ai mà sẽ chẳng đau lòng".

Hòa Yến như bị sét đánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top