Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 168 : Đối Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân tín toàn quân bị diệt ?

Trong đầu Hòa Yến có một khoảnh khắc trống rỗng, ngay sau đó chính là phẫn uất tột độ.

Đây không phải là điều ngoài ý muốn, đây chính là mưu sát ! Hòa Như Phi chính là cố ý, chỉ e trong trận chiến Hoa Nguyên, hắn đã lộ ra sơ hở, có lẽ còn chưa bị người phát hiện nên đã quyết định nhổ cỏ tận gốc. Người của Hòa gia nếu đã có thể ra tay tàn nhẫn đối với huyết thống thân tình của mình, thì Hòa Như Phi cũng có thể sử dụng thủ pháp tương tự đối với các 'thân tín' không thân không thích.

Phẫn nộ khiến nàng toàn thân phát lạnh, cơ thể khẽ run rẩy, ánh mắt trong một sát na bất chợt đỏ bừng. Bàn tay vin cành cây nhịn không khỏi dùng lực, cành cây bị nàng bẻ gãy làm hai đoạn. Tiếng vang làm kinh động những người đang nói chuyện, Lâm Song Hạc và Thẩm Hãn quay đầu lại nhìn, thấy là Hòa Yến, Lâm Song Hạc thắc mắc nói :"Hòa huynh, huynh sao lại ở đây ?", hắn muốn bước tới nhưng Hòa Yến lại lùi về sau một bước, biết giờ khắc này đây bản thân căn bản sẽ không thể nói chuyện được với Lâm Song Hạc, ngược lại sẽ bị người phát hiện ra manh mối, liền vội vã nói :"Ta không sao, đi trước một bước đây", rồi quay đầu bỏ chạy.

Lâm Song Hạc đứng yên tại chỗ, qua một lúc sau, mới quay đầu lại nhìn Thẩm Hãn "...Ngài vừa rồi có nghe thấy giọng của Hòa Yến không ... Có phải là có chút nghẹn ngào không ?"

Thẩm Hãn :" ... Có lẽ là Lâm công tử nghe lầm rồi".

Là hắn nghe lầm sao ? Lâm Song Hạc nhớ kỹ lại một phen, làm sao cũng đều cảm thấy vừa nãy giọng nói của Hòa Yến mang mấy phần kỳ lạ, giống như nhịn không được muốn khóc rồi.

Chính vào lúc này, Tiêu Giác và Phi Nô từ bên ngoài vào tới, nhìn thấy Thẩm Hãn và Lâm Song Hạc đứng trong viện, hơi nhíu mày :"Đứng ở đây làm gì thế ?"

"Tới tìm ngươi nói chút chuyện ". Lâm Song Hạc hỏi :"Vừa nãy lúc ngươi đi vào có nhìn thấy Hòa huynh không ?"

"Hòa Yến ?", Tiêu Giác thờ ơ :"Không có", vừa nói vừa đi vào phòng.

Thẩm Hãn hướng Lâm Song Hạc chắp tay, hắn còn cần phải đến diễn võ trường một chuyến, Lâm Song Hạc theo Tiêu Giác vào phòng, Phi Nô đứng ở một bên. Hắn đóng cửa lại, quay đầu nhìn Tiêu Giác đang cởi áo choàng, nói :"Hoài Cẩn, có phải ngươi đang chiến tranh lạnh với Hòa muội muội không ?"

Tiêu Giác liếc nhìn hắn :"Ta không có nhàm chán như ngươi".

"Vậy vì sao Hòa muội muội khi nãy trông giống như muốn khóc vậy ?", Lâm Song Hạc thấp giọng tự nhẩm, đột ngột nhìn phía hắn :"Mấy ngày này, ngươi đối với Hòa muội muội tốt một chút đi, ta không biết muội ấy với Sở Tử Lan đã xảy ra chuyện gì, thấy mấy hôm nay tâm trạng rất sa sút. Hòa muội muội này, từ sâu trong thâm tâm đặc biệt tự ti, đối với Sở Tử Lan vốn yêu mà không được, ngươi lại đối với người ta lời lẽ lạnh lùng, rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương, khó tránh đau lòng". Lâm Song Hạc hướng Phi Nô nháy nháy mắt, ra hiệu cho Phi Nô cũng theo đó mà nói vài câu :"Có phải không, Phi Nô ?"

Phi Nô đứng thẳng người, giả vờ không nghe thấy lời hắn nói. Trong lòng chỉ nghĩ 'Hòa Yến tự ti sao ? Ở Lương Châu Vệ này có ai cuồng vọng tự đại cho bằng Hòa Yến, hai chữ tự ti này, cùng với Hòa Yến tám sào không đánh tới, cũng không biết làm sao Lâm Song Hạc lại có thể nghĩ được như vậy'.

Tiêu Giác nghe thế, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn, khóe miệng cũng hiện lên một tia mai mỉa :"Đó là chuyện của Sở Tử Lan ".

Lâm Song Hạc thầm nghĩ, một người rồi hai người, làm sao lại đều cứng miệng thế này ? Nghĩ kỹ lại, vẫn thật không thể trách Hòa Yến nhất định không tin Tiêu Giác có ý với mình, cũng chính là thái độ lãnh mạc vô tình này của Tiêu Giác, đổi lại là Lâm Song Hạc thì lòng cũng sinh nghi. Đây nào đâu giống là yêu thích, đây quả thật là giống oan gia hơn.

"Ngươi không có chuyện gì khác thì ra ngoài trước đi", Tiêu Giác nói :"Ta có chuyện muốn nói với Phi Nô ".

Hắn đây là muốn làm chính sự, Lâm Song Hạc cũng không dám gây phiền, nên nói :"Vậy được, các người nói đi, ta đi ra trước, muộn một chút ta lại tới tìm ngươi ".

Sau khi Lâm Song Hạc rời đi, Phi Nô mới khóa cửa lại, đi đến bên cạnh Tiêu Giác, "Đô đốc, chiến sự ở Hoa Nguyên...."

"Diễn lại trận chiến Minh Thủy ". Tiêu Giác cắt ngang lời hắn.

Phi Nô im lặng một lúc :"Có vẻ như không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng không thể không cân nhắc. Phi Hồng tướng quân mang mười lăm vạn binh mã, với chiến công trước đây của hắn, không thể nào lại thắng thảm hại thế này".

"Không chỉ như vậy", thanh niên tựa lưng vào ghế, ánh mắt hơi híp lại, bàn tay cực trắng ve vuốt chung trà trước mặt, giọng nói nhàn nhạt :"Mấy Đại phó tướng thân tín toàn bộ đều tử trận, trên đời không có chuyện trùng hợp đến như vậy".

Thân tín của Phi Hồng tướng quân, toàn bộ đều là Phó tướng đã từng cùng hắn tắm máu chiến đấu, từ trong núi thi biển máu giết ra. Lại không phải lần đầu lên chiến trường, tuy nói là có nội gián, nhưng lừa người khác vẫn còn có thể, còn lừa bọn họ thì vẫn có chút miễn cưỡng. Huống chi còn có trận chiến Minh Thủy trước đó, giờ lại xem trận chiến Hoa Nguyên, liền cảm thấy được khắp nơi đều là sơ hở.

"Thiếu gia là cho rằng...."

"So với ngoài ý muốn, càng giống là diệt khẩu hơn", Tiêu Giác nhàn nhạt đáp lời.

Phi Nô trầm lặng, nếu như nói là diệt khẩu, lý do để diệt khẩu là gì ? Như trong trận chiến Minh Thuỷ, Tiêu Trọng Vũ và các thân tín không một ai sống sót, nhưng giờ đây Hoà Như Phi vẫn còn sống, Hoà Như Phi không nằm trong đối tượng phải diệt khẩu. Vậy thì, có phải Hoà Như Phi muốn che giấu bí mật gì đó, mới mang toàn bộ thân tín của mình ra sát hại.

Bí mật mà Hòa Như Phi muốn che giấu, rốt cuộc là gì ?

Tiêu Giác rũ mắt, qua một lúc sau, hắn nâng mắt nhìn Phi Nô :"Đi nói với Loan Ảnh, tin tức về trận chiến Hoa Nguyên từ đầu đến cuối, ta muốn biết tất cả mọi chuyện ".

Phi Nô lãnh mệnh rời đi.

Tiêu Quyết tựa lưng vào ghế, ánh mắt dừng lại trên những cành cây đung đưa trước cửa sổ. Hắn từng học cùng Hòa Như Phi một năm. Hòa Như Phi là một người... vô cùng cố chấp, đơn thuần đến mức gần như ngu ngốc, và kiên trì. Đối với việc Hòa Như Phi sau này trở thành Phi Hồng tướng quân cũng không làm hắn bất ngờ. Nếu một người đặc biệt kiên trì với một việc gì đó, người đó dù làm gì cũng sẽ thành công. Nhưng việc Hòa Như Phi vì một bí mật mà tự tay giết chết những thân tín theo mình nhiều năm, Tiêu Giác vẫn cứ hoài nghi.

Đây không giống Hòa Như Phi trước đó.

Nhưng... phàm chuyện gì cũng không có tuyệt đối, lòng người dễ đổi, có lẽ.. Hòa Như Phi cũng sớm đổi thay rồi.

…………

Hòa Yến vẫn còn ngồi bên bờ sông Ngũ Lộc.

Đêm đã rất khuya rồi, sau khi từ miệng Lâm Song Hạc biết được tin tức trận chiến Hoa Nguyên, tất cả thân tín của Hòa Như Phi đều tử trận, nàng đã rời khỏi đám đông, đến bên bờ sông Ngũ Lộc vắng người, nàng mới có thể ngồi đây mang tất cả cảm xúc trong lòng mình phát tiết.

Những thân tín đó, khi nàng còn làm 'Hòa Như Phi', đều là những huynh đệ đã bồi nàng từng bước một sống sót trên chiến trường, đồng sinh cộng tử, so với người khác thì tình nghĩa càng sâu. Hòa Yến vốn cho rằng, Hòa Như Phi cho dù sợ bại lộ thân phận, nhiều lắm cũng chỉ là không dẫn binh đánh trận nữa, hoặc là cáo bệnh để ít gặp người quen, nhưng Hòa Như Phi còn tàn độc hơn nhiều so với nàng nghĩ, một không làm, hai làm không nghỉ, gạt bỏ toàn bộ những Phó tướng đó.

Trước khi chết bọn họ đang nghĩ gì ? Có lẽ có người sẽ phát hiện ra Hòa Như Phi không đúng, có lẽ còn chẳng có ai phát giác ra. Có lẽ khi họ chết, cũng không ngờ rằng mình lại chết dưới tay vị tướng quân mà bản thân mình tín nhiệm. Không chết dưới lưỡi đao của kẻ thù trên chiến trường, mà lại chết trong sự đấu đá xấu xa và gian trá của chính người mình. Hoang đường làm sao, phi lý làm sao !

'Chát' một tiếng, cây roi nặng nề quất vào tảng đá trước mặt, làm vỡ một góc đá. Hòa Yến mạnh mẽ vung trường tiên trong tay, như muốn phát hết nỗi buồn và sự tức giận trong lòng, âm thanh vang xa trên bờ sông hoang vắng.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, cho đến khi cây roi quất vào tảng đá, tua rua treo trên cán gỗ bị cú đánh này ném văng đi. Hòa Yến dừng lại, thở dốc, nhìn vào trong tay mình. Trong lúc trút giận thì không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nhìn lại, trên tay đầy những vết hằn đỏ, cuối cùng cũng cảm nhận được sự mệt mỏi.

Nàng thu lại trường tiên bên hông, bước đến chỗ tua rua bị văng ra một bên. Một nửa tua rua đã bị thấm nước sông, đầu kia rơi vào giữa những tảng đá. Hòa Yến cúi xuống nhặt lên, thấy hoa thạch lựu nhỏ bé đã bị vỡ thành hai mảnh.

Hòa Yến chăm chú nhìn bông hoa lựu bị vỡ thành hai mảnh. Trong khoảnh khắc đó, trong đầu nàng thế nhưng lại hiện lên hình ảnh những ngày xưa cùng các huynh đệ trong quân doanh, cười nói mừng công. Nỗi buồn chợt dâng lên, nàng ngồi bệt xuống đất, đầu vùi vào cánh tay, không thể kìm nén mà âm thầm bật khóc.

Nàng hiếm khi rơi nước mắt vì mình, bây giờ thế nhưng lại không thể làm như chẳng có gì xảy ra, 'ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân thế nhưng lại vì ta mà chết', trong nhất thời, hổ thẹn, tự trách, bi thương, phẫn nộ hòa lẫn vào nhau, ngoại trừ nghẹn ngào thống khổ, nàng chẳng thể nghĩ được điều gì khác.

Giữa đồng hoang, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ, tiếng gió cũng lạnh, lạnh hơn cả tuyết trên sa mạc mênh mông.

Có tiếng bước chân của ai truyền đến.

Ban đầu chỉ có tiếng rất nhẹ, sau đó ước chừng còn cách xa nàng mấy bước chân thì dừng lại, giọng nói lạnh lẽo tựa hồ hòa làm một thể với bóng đêm, hắn gọi tên nàng.

"Hòa Yến ".

Hòa Yến còn chưa kịp giấu đi những giọt nước mắt diễm lệ, vô thức ngẩng cao đầu lên, xoay người nhìn lại, nam nhân trẻ tuổi áo gấm giày xanh, phong tư thanh tú, đôi mắt đen lấp lánh nhìn nàng, dáng vẻ điềm nhiên.

"....Đô đốc". Hòa Yến đưa tay lên, vội vàng lau những giọt nước mắt trên mặt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Ngài sao lại đến đây ?"

Hắn không nói gì, ánh mắt dừng lại trên lòng bàn tay Hòa Yến. Trên tay nàng vẫn còn nắm chặt tua rua vừa nãy, một nửa tua rua lộ ra ngoài.

Một lát sau, Tiêu Giác dời đi ánh mắt, hỏi :"Cô đang khóc cái gì ?"

Tim Hòa Yến thắt lại, vốn muốn tìm một chốn không người để phát tiết, chưa từng nghĩ đến Tiêu Giác thế mà chạy đến nơi đây. Vậy là sao chứ ? Nàng cũng không thể nói ra sự thật, trái lại là tua rua ở trong tay đã nhắc nhở nàng, sau khi suy nghĩ, Hòa Yến nói :"Ta ... Tua rua của ta bị hỏng rồi, nhất thời sốt ruột ". Sợ Tiêu Giác không tin, Hòa Yến còn xòe bàn tay cho hắn xem mảng ngọc thạch lựu đã bị vỡ thành hai nửa :"Ngài xem, nó vỡ làm hai rồi, e là không sửa được nữa".

Nàng vẫn ăn mặc như thiếu niên, đôi mắt thì sưng đỏ, lần cuối cùng thấy nàng như thế chính là lúc Liễu Bất Vong lìa đời. Mà Hòa Yến tuyệt không phải là người sẽ bởi vì một cái tua rua mà đau lòng rơi nước mắt. Trong nhất thời, bên tai Tiêu Giác lại vang lên lời nói của Lâm Song Hạc trước đó.

"Hòa muội muội này, từ sâu trong thâm tâm đặc biệt tự ti, đối với Sở Tử Lan vốn yêu mà không được, ngươi lại đối với người ta lời lẽ lạnh lùng, rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương, khó tránh đau lòng ".

Yêu mà không được ?

Phải rồi, từ lần trước khi Sở Tử Lan thất hẹn trên Bạch Nguyệt Sơn, hắn đã thấy bộ dạng cực kỳ chán nản của Hòa Yến.

Hòa Yến nhìn người thanh niên đang đi đến trước mặt mình, cúi người xuống nhìn nàng, mặt mũi hắn rất đẹp, sát lại rất gần, thế nhưng lại khiến cho Hòa Yến không hiểu sao lại có chút e dè, mà giọng của đối phương vẫn điềm tĩnh, mở miệng nói :"Thích đến như vậy sao, cho dù đau lòng như vậy vẫn còn muốn kiên trì sao ?"

Hòa Yến hơi trừng to mắt.

Hắn nói vậy... là có ý gì ?

Hắn trầm mặc nhìn nàng, màu mắt như sắc đêm ở trong thành, khi đậm khi nhạt, sáng rõ mà nhẹ nhàng.

Không biết đã qua bao lâu, Tiêu Giác đứng thẳng người, lưng xoay về phía nàng nói :"Cô ở chỗ này sẽ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của Nam Phủ binh ở gần đây ".

"Về đi".

Nói xong câu này, hắn cũng không quay đầu lại mà rời đi. Hòa Yến chờ sau khi hắn đi khuất, mới dùng tay áo lau mặt, cũng đứng dậy, ngoảnh đầu lại nhìn dòng sông nước chảy ở đằng xa.

Không thể để Hòa Như Phi tiếp tục thế này.

Hòa Như Phi đã mất đi lý trí, sau này sẽ chỉ ngày một tệ hơn, không có quá nhiều thời gian dành cho nàng, cứ ở lại Lương Châu Vệ, e rằng cũng không được.

Cần phải nhanh chóng về lại Sóc Kinh.

…………

Hòa Yến nghĩ thế trong lòng, nhưng không đợi nàng nghĩ ra làm cách nào để trở lại Sóc Kinh thì đã có người muốn đi trước nàng một bước, chính là Sở Chiêu.

Ngày hôm đó, sau khi buổi tập luyện ở diễn võ trường kết thúc, Hòa Yến dùng cơm xong thì quay lại phòng mình. Mấy ngày nay nàng vì chuyện chiến trận Hoa Nguyên, trong lòng khó chịu, mỗi ngày đều có vẻ tâm sự trùng trùng, mọi người đều không hiểu nàng rốt cuộc bị làm sao. Hòa Yến có lòng muốn thăm dò tin tức Hòa Như Phi, nhưng tin của Hòa Như Phi lại truyền đến tay Tiêu Giác trước nhất, tiếp theo là các giáo đầu, cuối cùng mới tới tân binh. Mà Phi Hồng tướng quân suy cho cùng cũng xa ở Hoa Nguyên, thường ngày tập luyện gian khổ cũng không thể cứ chăm lo cho phương xa được.

Nàng đi về viện của mình, thấy ở bàn đá trước cửa có một người đang ngồi, lúc đầu Hòa Yến còn cho rằng đó là Tiêu Giác, nhưng mấy ngày nay Tiêu Giác đi sớm về khuya, Hòa Yến và hắn muốn chạm mặt một lần cũng khó, lúc đến gần mới nhìn thấy rõ, không phải Tiêu Giác, mà là Sở Chiêu.

Thời tiết ngày càng nóng nực, chất vải y sam của hắn cực kỳ mỏng nhẹ, lại thêm thân thể gầy gò, áo xanh tay rộng, ngồi ở trong viện, ngay cả viện tử đơn sơ này cũng dính được vài phần tiên khí. Hòa Yến bước tới gần, chào một tiếng: "Sở huynh."

"Hòa huynh ", Sở Chiêu đứng dậy, cười nói :"Ta tới tìm mà không thấy huynh, nên mới ở đây chờ. Còn cho rằng nửa đêm huynh mới về, may mà huynh về sớm ".

"Sao lại chờ ở ngoài này", Hòa Yến ngồi xuống ghế đá, "Mùa hè ở xung quanh đây đều là muỗi, huynh vốn đã gầy yếu, lại còn đến nuôi muỗi nữa thì chẳng còn lại gì đâu ".

Sở Chiêu ngạc nhiên giây lát, bị lời nàng nói chọc cười, lắc đầu rồi từ trong tay áo lấy ra một túi hương nhỏ :"Đa tạ Hòa huynh quan tâm, chỉ là ở đây có thảo dược xua muỗi, mang ở bên thân muỗi chẳng tới gần".

Thiếu gia con nhà phú quý, quả thật là thiếu gia, làm việc tỉ mỉ như vậy, chẳng trách vĩnh viễn không có thời khắc nào chật vật.

Sở Chiêu mang túi hương đặt lên bàn, nói :"Hòa huynh, ta tìm huynh là tới cáo biệt với huynh. Lần trước quay về vội vã, không từ mà biệt, lần này phải chu toàn lễ nghĩa ".

"Cáo biệt ?", Hòa Yến không quá bất ngờ, Sở Chiêu ở Lương Châu Vệ, vốn không phải là kế lâu dài. Người ở Lương Châu Vệ ngày ngày đều khổ luyện, Sở Chiêu bị xem là gian tế cũng được, kiếm chuyện cũng thôi đi, mỗi ngày ở đây cũng chẳng có bất kỳ thu hoạch gì. Loại địa phương nghèo khổ này, thiếu gia cẩm y ngọc thực không cần phải ở đây chịu khổ, sớm muộn gì cũng sẽ về lại Sóc Kinh.

Sở Chiêu gật đầu, "Chuyện ở trận chiến Hoa Nguyên, Hòa huynh chắc đã biết rồi ?"

Không ngờ hắn lại nhắc đến chuyện Hoa Nguyên, Hòa Yến giật mình, lập tức đáp :" Phải".

"Người Ô Thác đã muốn động thủ với Đại Ngụy, kinh thành chẳng thể thiếu người. Không chỉ là ta, thiết nghĩ không bao lâu nữa, Tiêu đô đốc cũng sẽ về lại Sóc Kinh. Bây giờ người Ô Thác vẫn còn ở Hoa Nguyên, chưa từng đi về phía Bắc, ta phải đi trước một bước, chờ sau này người Ô Thác lên phía Bắc, đường chẳng dễ đi, e rằng lúc đó về Sóc Kinh không còn dễ nữa". Sở Chiêu mỉm cười :"Huống chi ta ở lại Lương Châu Vệ, vốn định là sau khi xong chuyện ở Tế Dương thì sẽ rời đi, bây giờ huynh đã được phong làm Võ an lang, ta cũng không bận lòng gì nữa".

Lời này nói dễ nghe, như thể hắn đặc biệt ở lại Lương Châu Vệ chỉ vì Hòa Yến. Hòa Yến nói: "Lòng tốt của Sở huynh, tại hạ cảm kích không thôi. Phen này hồi kinh, vẫn mong một đường thuận lợi".

Nam nhân trẻ tuổi thanh tuấn như lan, ý cười hiền dịu, ánh mắt thẳm sâu chăm chú nhìn nàng, một lời không thốt.

Hòa Yến sờ vào mặt mình, "Trên mặt ta có thứ gì sao ?"

Sở Chiêu cúi đầu mỉm cười, lúc sau mới ngẩng cao đầu lên nói :"Kỳ thực hôm nay, ngoại trừ nói lời tạm biệt với Hòa huynh, còn có một chuyện muốn cùng Hòa huynh thương lượng ".

Hòa Yến hỏi :"Gì vậy ?"

"Hòa huynh... " hắn chậm rãi mở lời, "Có bằng lòng cùng ta về lại Sóc Kinh không ?"

Xung quanh bốn bề an tĩnh.

Một lúc sau, Hòa Yến mới nói :"Sở huynh đừng có nói đùa, ta sao có thể rời đi cùng được chứ ?"

"Tuy bây giờ Hòa huynh còn là người của Lương Châu Vệ, nhưng chung quy vẫn là Võ an lang được Bệ hạ ngự phong. Có thể do Tiêu đô đốc an bày nhưng cũng không phải là binh dưới tay Tiêu đô đốc. Ta có thủ dụ của Bệ hạ, đủ khả năng tuyển chọn tân binh trong Lương Châu Vệ làm thị vệ hộ tống. Nếu như Hòa huynh đồng ý, có thể đi cùng ta mà không cần lo Bệ hạ quở trách".

Không đợi Hòa Yến trả lời, hắn lại nói :"Ta biết băn khoăn của Hòa huynh, cũng e Tiêu đô đốc sẽ chẳng vui lòng. Nhưng mà Hòa huynh, Lương Châu vốn đất khổ hàn, huynh là một.... thiếu niên lang, ở nơi nghèo khó thế này, có phần gian khổ. Sớm một bước, muộn một bước, sớm muộn gì cũng về lại Sóc Kinh. Huynh đã có lòng kiến công lập nghiệp, cùng ta về lại Sóc Kinh, ta sẽ để cho huynh diện kiến Thánh thượng, kiến công lập nghiệp không chỉ có mỗi một con đường, đặc biệt là, con đường mà trước kia huynh chọn, thực sự là rất chậm".

Tên Sở Chiêu này xưa giờ luôn biết cách ăn nói, luôn chỉ vào điểm yếu của người ta. Như người khác đều biết Hòa Yến muốn kiến công lập nghiệp, hắn lại quăng ra điều kiện có sức cám dỗ đặc biệt.

Nhưng Hòa Yến không muốn đi cùng hắn, nàng không tin tưởng Sở Chiêu.

"Ta không có ý định rời khỏi Lương Châu Vệ", Hòa Yến mỉm cười từ chối, "Ta cũng không cho rằng, hiện giờ mình đủ bản lĩnh để có thể kiến công lập nghiệp ".

Ánh mắt Sở Chiêu nhìn nàng chăm chú, chậm rãi mở lời :"Huynh không muốn rời khỏi Lương Châu Vệ, chắc không phải vì mỗi nguyên nhân này ?"

Hòa Yến giật mình, ánh mắt đối phương ngậm cười, tựa như nhìn thấu tất cả, khi tâm sự bị phát hiện, trái lại nàng không có xấu hổ như khi bị Lâm Song Hạc biết, mà là rất không thoải mái.

Độ chừng mực của Sở Chiêu quá kém rồi.

Kỳ thực lời của Hòa Yến có phần hơi quá, Sở Chiêu trước giờ ôn tồn lễ độ, khiến người như được tắm gió xuân, nếu như nữ tử bình thường bị hắn trêu ghẹo như vậy, không nói tình sâu ý trọng, thế nhưng cũng sẽ dần dần buông lòng cảnh giác. Tiếc là ngay từ đầu Sở Chiêu đã gặp phải Hòa Yến, Hòa Yến trông bề ngoài thì chân thành nghĩa khí, thực sâu trong nội tâm cũng không phải là người dễ dàng tín nhiệm người khác. Đặc biệt là chuyện của Hòa Như Phi gần đây lại khiến nàng càng nhạy cảm hơn. Thế nên chỉ cần Sở Chiêu muốn đến gần hơn một chút, liền cảnh giác toàn thân.

Gió thổi qua, nhánh cây trên đầu bị thổi khẽ rung rinh, một chiếc lá bị gió cuốn rơi xuống, đung đưa rồi đáp lên mái tóc Hòa Yến.

"Huynh thật là", khóe môi của Sở Chiêu vẫn ấm áp ý cười, một tay thò ra tựa như muốn giúp Hòa Yến phủi chiếc lá rơi trên tóc, giọng nói vẫn đầy mê hoặc, "Nghĩ kỹ xem có muốn rời Lương Châu Vệ hay không ?"

Hòa Yến :"Ta...."

Lời còn chưa dứt, một giọng nói lạnh lẽo đã xen vào :"Ngươi không nghe thấy cô ấy nói là không muốn sao ?"

Hòa Yến quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên sau viện tử, Tiêu Giác đang đi tới. Không biết hắn đã đứng ở đó bao lâu, nghe được bao nhiêu chuyện, trong bóng tối khắp sân, phong thái đĩnh bạt thanh tuấn của hắn mang theo lạnh lẽo của màn đêm, bước đến bên cạnh Hòa Yến.

Đây có phải là.... đang đào chân tường thì bị bắt gặp đúng không ? Hòa Yến trong lòng kêu khổ không thôi, dạo gần đây sao lại xui xẻo như vậy, mỗi lúc đều có thể gặp phải Tiêu Giác, e rằng hiểu lầm sẽ ngày càng sâu. Nàng lùi lại phía sau Tiêu Giác, khẽ ho một tiếng. "Đô đốc, Sở tứ công tử là tới tạm biệt với ta, về việc đi cùng, cũng chỉ là nói chơi mà thôi, ta sao có thể rời khỏi Lương Châu Vệ chứ ? Không có khả năng ".

Tiêu Giác mặt không cảm xúc nhìn nàng, rồi bất ngờ đưa tay ra như thể muốn đánh đầu nàng, Hòa Yến giật mình, nhưng ngay sau đó, ngón tay của hắn chỉ chạm vào chiếc lá trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng gạt nó xuống, chiếc lá khoan thai rơi trên mặt đất.

Hòa Yến nhìn chằm chằm vào chiếc lá rơi trên mặt đất, thầm nghĩ trong lòng, hóa ra là giúp nàng gạt lá xuống sao ? Ngay cả việc gạt lá cũng nồng mùi sát khí như vậy, xem ra Tiêu Giác chỉ cần thấy nàng ở cạnh Sở Chiêu là đã tức giận vô cùng.

May mắn là Sở Chiêu sắp rời khỏi Lương Châu Vệ rồi. Hòa Yến thở phào nhẹ nhõm, sau này sẽ không còn những hiểu lầm thế này thế kia nữa.

"Vào đi", Tiêu Giác nói :"Ta có lời muốn nói với Sở tứ công tử ".

Hòa Yến có chút giật mình, nhìn sắc mặt Tiêu Giác, tuy nổi giận nhưng hắn vẫn rất điềm tĩnh, người này bất luận lúc nào cũng ổn trọng, chắc cho dù có nổi giận cũng sẽ không có chuyện đánh đập Sở Chiêu. Hòa Yến trái lại cũng không muốn nói giúp Sở Chiêu, chỉ là theo những gì nàng được chỉ bảo, nếu người như nàng và Tiêu Giác mà đi đánh Sở Chiêu, sẽ bị nói là ỷ mạnh hiếp yếu.

Bắt nạt kẻ yếu luôn là không đúng.

Hòa Yến cẩn thận nói: "Có chuyện gì không thể nói trước mặt ta sao? Ta bảo đảm sẽ không tiết lộ ra ngoài."

Nếu như Tiêu Giác không kiềm chế được mình mà đánh người bị thương, nàng còn có thể giúp cản ngăn một chút.

Tiêu Giác nghiêng đầu, liếc nàng thật nhẹ, chỉ với cái nhìn này lời can ngăn của Hòa Yến đều không còn nữa, nàng ho nhẹ một tiếng :"Vậy ta đi trước đây, các người từ từ nói, nhất định phải bình tĩnh. Sở tứ công tử, ta đi đây".

Sở Chiêu trái lại không tức giận, chỉ mỉm cười rồi nhặt túi thơm trên bàn đưa cho Hòa Yến :"Cái này tặng cho Hòa huynh, ta còn có rất nhiều, Hòa huynh đeo ở trên người, về đêm sẽ không sợ bị muỗi quấy nữa".

Tay hung không đánh mặt cười, trong ánh mắt như đao của Tiêu Giác, Hòa Yến cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu để nhận lấy. Nàng thầm nghĩ, bỏ đi, cũng chỉ lần này thôi, dù gì thì sau này cũng sẽ không có cơ hội như này nữa.

Chờ sau khi Hòa Yến rời đi, Tiêu Giác mới ngồi xuống ghế đá mà Hòa Yến ngồi khi nãy.

Hắn chẳng nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn Sở Chiêu.

Ý cười ôn hòa của Sở Chiêu cũng dần dần biến mất, qua một lúc lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng :"Tiêu đô đốc 'giữ xương' thật chặt ".

Tiêu Giác nghe xong trái lại bật cười, vẻ mặt hắn lười nhát, trong đôi mắt sắt bén như chớp điện, thờ ơ lơ đễnh mở miệng :"Lời này của Sở tứ công tử, là thừa nhận bản thân mình có ý muốn cướp sao ?".

"Sao lại dùng từ cướp chứ ?", trong ánh mắt của Sở Chiêu, lần đầu tiên mất đi vẻ ôn hòa, thay vào đó là dã thú đang nhe nanh múa vuốt, lạnh lùng mà hung ác, "Nàng là thuộc hạ của ngươi, chứ không phải nữ nhân của ngươi".

"Chí ít", thanh niên cong cong khóe môi :" Là 'của ta'".

Sở Chiêu không lên tiếng phản đối : "Chỉ là hiện tại thôi, Tiêu đô đốc làm sao đảm bảo sau này 'của ngài' sẽ không trở thành 'của ta'?"

"Nếu như không cần mạng", dưới bóng đêm, Đô đốc trẻ tuổi mặt nghiêng tinh xảo, khóe miệng hiện lên một tia mai mỉa, trào phúng nói :"Ngươi có thể thử mà xem".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top